Haru Iruka, một cái tên bình thường, nhưng lại mang trong mình một câu chuyện đầy bi thương.
Mười bảy tuổi, tôi cảm thấy như mình chỉ là một hạt cát nhỏ bé giữa đại dương mênh mông, không có gì nổi bật, không có gì đáng chú ý.
Nếu số phận có chút tử tế hơn, có lẽ tôi đã có thể sống một cuộc đời bình thường, với gia đình, bạn bè và những ước mơ để theo đuổi.
Nhưng số phận lại không mỉm cười với tôi.
Cha mẹ tôi ra đi khi tôi mới chỉ mười tuổi, trong một vụ tai nạn xe thảm khốc.
Chiếc xe hơi bị nghiền nát dưới bánh xe tải, và tất cả đều chết, chỉ còn lại tôi.
Người ta gọi đó là phép màu, nhưng với tôi, đó chỉ là một lời nguyền.
Kể từ ngày ấy, tôi sống cùng ông bà, những người đã dành cả cuộc đời để che chở cho tôi.
Họ đã già, lưng còng, bàn tay run rẩy, nhưng vẫn cố gắng lo cho tôi từng bữa ăn, từng giấc ngủ, mặc dù chính bản thân họ cũng không còn đủ sức để sống trọn vẹn.
Tôi không dám để họ lo lắng, không dám để họ thấy những vết thương trên cơ thể mình.
Mỗi lần trở về nhà, tôi lại mang theo những vết thương chi chít.
Ông bà nhìn thấy, ánh mắt lo lắng, họ hỏi tôi: "Haru, con lại ngã à?"
Tôi chỉ có thể mỉm cười gượng gạo, gật đầu và đáp: "Vâng... con bất cẩn thôi."
Những lời nói dối cứ lặp đi lặp lại, đến mức tôi không còn biết mình đang lừa dối ai, họ hay chính bản thân mình.
Tôi biết, nếu họ phát hiện ra rằng tôi là nạn nhân của bạo lực học đường, trái tim già yếu của họ sẽ tan vỡ.
Trường học, nơi lẽ ra phải là chốn để học tập và mơ ước, với tôi chỉ là một nhà tù.
Tôi bị lũ bắt nạt nhắm đến như một trò tiêu khiển hằng ngày.
Chúng gọi tôi là "thằng rác rưởi", "đồ vô dụng", và nện tôi không thương tiếc.
Những cú đấm vào mặt, cú đá vào bụng, những vết thương tím bầm chồng chất.
Tôi không bao giờ phản kháng.
Tôi chưa từng phản kháng.
Bởi tôi biết, dù có làm gì, tôi cũng không thắng nổi.
Tôi chỉ càng bị đánh nhiều hơn.
Dần dần, tôi học cách im lặng, học cách nuốt nước mắt vào trong, học cách sống như một cái bóng vô hình trong mắt mọi người.
Thế nhưng, trong tim tôi vẫn còn những giấc mơ.
Tôi muốn một ngày nào đó có thể tự do, được đi đến những nơi mà cha mẹ tôi từng hứa hẹn, được khám phá thế giới ngoài kia.
Tôi muốn báo hiếu cho ông bà, muốn thấy họ nở nụ cười hạnh phúc khi tôi trưởng thành.
Tôi muốn trả thù, muốn lũ đã biến đời tôi thành địa ngục phải chịu cùng nỗi đau ấy.
Nhưng tất cả chỉ tồn tại trong mơ.
Ngoài thực tại, tôi chỉ là một kẻ yếu đuối, cúi đầu trước số phận.
Ngày định mệnh đến vào một buổi chiều xám xịt.
Bầu trời đặc quánh mây, nặng nề như dự báo điềm gở.
Tôi vừa bước ra khỏi lớp thì đã bị lôi thẳng vào sân sau vắng vẻ.
Bọn chúng bao vây tôi, ánh mắt khinh bỉ, giọng cười nhạo rợn người.
"Thằng vô dụng, mày sống để làm gì thế?" – một đứa gằn giọng, rồi nắm đấm giáng thẳng vào mặt tôi.
Đầu tôi va vào tường, choáng váng.
Cơn đau buốt lên, nhưng chưa kịp định thần, cú đá tiếp theo đã đập thẳng vào bụng, khiến tôi gập người, máu trào ra khỏi miệng.
Những cú gậy gỗ nện liên tiếp xuống lưng, xuống vai, xuống chân.
Tôi ngã xuống đất, run rẩy, co quắp lại như một con chó bị đánh.
Chúng không ngừng lại.
Tiếng cười, tiếng hét, tiếng chửi rủa trộn lẫn với tiếng xương tôi kêu rắc rắc.
Mỗi cú đánh là một mảng ký ức chớp lóe trong đầu: khuôn mặt của mẹ, vòng tay của cha, nụ cười của ông bà.
Tôi muốn hét lên, muốn phản kháng, nhưng miệng tôi toàn máu, cổ họng nghẹn lại.
"Tao đã bảo mày đừng nhìn bọn tao bằng ánh mắt đó!" – thằng cầm gậy quát, rồi quật một cú chí mạng vào bụng tôi.
Tôi nghe rõ tiếng xương sườn mình nứt vỡ, một dòng máu nóng hổi dâng lên trong ngực, trào ra khỏi miệng.
Cả cơ thể tôi run lên, rồi dần mất cảm giác.
Cuối cùng, khi tôi nằm im, thoi thóp, chúng mới dừng lại.
Một đứa bĩu môi: "Mẹ kiếp, nó sắp chết thật rồi."
Cả bọn hoảng hốt, rồi bỏ chạy, để mặc tôi nằm trong góc tối, máu loang dần trên nền đất lạnh.
Tôi cố thở, nhưng phổi như bị ai bóp nghẹt.
Tôi biết...
đây là kết thúc.
Trong giây phút ấy, tôi nhớ lại tất cả.
Tôi thấy cha mẹ đang dang tay về phía tôi, thấy ông bà già nua ngồi bên bàn ăn, thấy những giấc mơ chưa kịp thực hiện.
Nước mắt hòa với máu chảy dài xuống gò má.
Tôi... còn chưa... làm được gì cả..." – tôi thì thầm, đôi mắt nặng trĩu dần khép lại.
Bóng tối ập đến, nuốt chửng tất cả.
Tôi nghĩ đây là dấu chấm hết.
Nhưng ngay trước khi ý thức hoàn toàn tan biến, tôi chợt cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, như đang trôi đi đâu đó.
Trong bóng tối vô tận, một tia sáng kỳ lạ lóe lên.
Và tôi nghe thấy một giọng nói mơ hồ vang vọng trong tâm trí:
"Chưa phải là kết thúc đâu, Haru..."