Siêu Nhiên The Coin Collection - bộ sưu tập tiền xu

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
294266019-256-k65881.jpg

The Coin Collection - Bộ Sưu Tập Tiền Xu
Tác giả: HeraniV
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Kỳ Anh, một sinh viên bình thường không có gì nổi bật.

Trong một đêm đi làm về bỗng nhặt được một đồng xu kỳ lạ.

Tại thành phố nơi xảy ra các hiện tượng bí ẩn, cuộc phiêu lưu bắt đầu.​
 
The Coin Collection - Bộ Sưu Tập Tiền Xu
Chương 1


Trên con đường vắng vẻ, màu đen nhựa đường bị che lấp đi bởi ánh vàng của những bóng đèn sợi đốt thắp sáng hai bên đường, và cùng với lớp nước mỏng ướt đẫm khiến cho nó giống như một xa lộ làm từ vàng kim.

Nơi bầu trời cao là vô số tầng mây, phản chiếu lại ánh đèn từ mặt đất khiến cho những ai lỡ lạc vào khung cảnh này đều cảm thấy bản thân như đang đứng giữa một thế giới của vàng vậy.

Trời mưa lất phất, từng hạt nước bé xíu bị trọng lực kéo xuống rồi được đất mẹ ôm lấy, tựa một cơn mưa châu báu óng ánh.Một chiếc xe hơi phóng qua mặt đường đẫm nước, bắn sang hai bên màn sương chất lỏng vào vệ đường rồi mất hút nơi cuối con đường không được chiếu sáng bởi bóng đèn ở đó đã hỏng được mấy tuần và chưa có ai thay thế.

Vắng vẻ như vậy, nhưng nếu để ý vào tháp đồng hồ điện tử đang phát ra ánh neon bị che mờ bởi màn mưa, thì cũng chỉ mới hơn mười một giờ thôi.Tiếng động cơ gầm rú của cỗ máy đắt tiền kia len qua từng giọt nước lơ lửng, vang vào những góc khuất, con hẻm nhỏ.

Ở một cửa hàng xinh xắn nằm tại góc đường, một cậu thanh niên đang cố loay hoay đóng cánh cửa cuốn để ra về.Dưới ánh sáng vàng cam ở ngoài đường, bộ quần áo của cậu khó mà phân biệt được màu sắc nguyên bản là như thế nào nữa.

Chiếc quần jean sờn mất một vài chỗ, cùng với áo khoác mỏng dính chỉ có tác dụng chống gió.

Dù cho ngoài trời không hẳn là lạnh lắm, nhưng vẫn khiến cơ thể cao gầy đó khẽ run nhẹ.Kỳ Anh, một chàng sinh viên ngoài hai mươi, vừa mới kết thúc ca làm thêm vào buổi đêm vắng vẻ.

Sau khi xử lý hết những công việc lặt vặt và dọn dẹp cửa hàng cây cảnh, cậu nhìn những con số báo giờ trên chiếc điện thoại của mình và chép miệng:- Vậy là lại hết một ngày à...Nhìn lại về phía con đường lớn, mưa thì càng lúc càng nặng hạt còn phương tiện đi lại của Kỳ Anh chỉ là đôi chi dưới được tạo hóa ban cho.

Nhưng chẳng hiểu thế nào, thanh niên này quyết định cuốc bộ về phòng trọ, thay vì dùng hết sức lực còn lại để mà chạy thật nhanh trước khi hàng tấn nước trên bầu trời kia đổ ập xuống.Có hai lý do để Kỳ Anh làm như vậy.

Một là cái thời tiết khó ở này đã kéo dài được cả ngày trời rồi.

Mây đen vần vũ từ sáng hôm nay, đến cuối chiều mới bắt đầu có một vài hạt nước chạm đến mặt đất.

Mặc dù trông những khối mây đen dày đặc che kín bầu trời kia như thể đang đe dọa, nhưng Kỳ Anh có niềm tin rằng ít nhất nó sẽ không mưa to đâu, cho tới khi cậu lết được xác về phòng.Và lý do thứ hai, là Kỳ Anh chưa có ăn tối.

"Chút sức lực" còn lại của cậu thanh niên giờ còn chẳng đủ để mà làm hại được con chuột cống vừa ló đầu ra khỏi bãi rác bên kia đường, chứ đừng nói là chạy gần hai cây số."

Điều trước mắt nên làm là kiếm một ít nước cầm hơi đã."

Nghĩ như vậy, Kỳ Anh quyết định đi đến chiếc máy bán hàng tự động ở cuối đường, cách đó không xa.Quãng đường từ cửa hàng đến máy bán nước chỉ tầm khoảng vài phút đi bộ, nhưng hôm nay cậu cảm thấy nó dài đến kỳ lạ.

Có lẽ là do ngày thường, lúc cậu tan ca làm thì trên con đường này vẫn còn đang rất náo nhiệt chăng?Kể từ lúc chiếc xe hơi kia đi qua, trên đường chẳng còn thấy dấu hiệu nào của con người nữa, trừ Kỳ Anh.

Bước một mình trên con đường vắng, cậu tự thấy mình vừa cô tịch, vừa như thằng hâm dở đang thất tình và bước đi dưới làn mưa để tỏ ra... một chút lãng mạn?Nhưng quả thật là vắng vẻ quá đi.

Dù cho có là mưa lớn hơn thế này, thậm chí ngập cả con đường thì cũng chưa có lúc nào mà Kỳ Anh lại thấy nơi này thiếu hơi người đến vậy.Tất cả cũng chỉ vì tháng trước, một vụ án mạng đã xảy ra tại chính con đường này.Nói rộng ra thì là cả thành phố mà Kỳ Anh đang sống, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi mà đã có liên tiếp sáu vụ sát hại.

Sự việc được truyền hình địa phương đưa tin với mật độ ngày càng dày đặc, thậm chí đã lên cả truyền hình quốc gia.

Công an đã vào cuộc điều tra nhưng gần như không tìm được manh mối gì.

Nguyên do vì những vụ án xảy ra một cách ngẫu nhiên, các nạn nhân có giới tính, tuổi tác và nghề nghiệp đều khác nhau, và không hề có mối liên hệ logic nào ở những địa điểm gây án.

Mọi người đồn với nhau rằng đây là do một kẻ sát nhân hàng loạt làm, với thủ đoạn tàn ác đến mức mà những thằng ranh con đôn chề cầm phóng lợn cũng chẳng dám bén mảng ra đường nữa.

Nực cười làm sao, khi mà trật tự công cộng lại được mang đến bởi nỗi sợ đến từ kẻ giết người.Mới đây thôi, ngay gần khu phố ở khu căn hộ của Kỳ Anh cũng vừa có một vụ.

Có thể nói rằng sự bất an và lo lắng của người dân đã lên đến đỉnh điểm, dẫn đến cái tình trạng thành phố như trở thành vùng đất hoang vào buổi tối.

Cơn gió quái gở không biết bằng cách nào luồn qua được khe ở giữa hai lớp áo, đấm thẳng vào ngực Kỳ Anh một cái khiến cậu không ngừng run rẩy.

Cậu tự trách mình vì ngày hôm nay không đi làm bằng xe máy, đoạn cố nép mình vào những nơi khuất gió mà tiếp tục bước đi.

Tiếng sôi sùng sục phát ra từ dạ dày, càng làm cho tình cảnh của cậu thê thảm hơn nữa.

Nếu không phải tình hình an ninh hiện nay bất ổn, thì Kỳ Anh cũng đã tấp vào một hàng quán ăn đêm nào đó trên đường để lót dạ rồi.

Nhưng biết làm sao được, trước mắt thứ có thể cho vào bụng chỉ là một chai nước ngọt, được đặt trong máy bán hàng cách vị trí của cậu vài chục bước chân nữa.Một chiếc tủ lạnh cỡ vừa, đặt ở góc đường với cánh cửa đã khóa chặt, lớp kính trong suốt để lộ ra bên trong là vô số lon nhôm mang thương hiệu của các hãng giải khát khác nhau.

Bên trong còn tỏa ra thứ ánh sáng trắng xanh dịu nhẹ, tách biệt hẳn với thế giới bằng vàng mà nó được lắp đặt ở đó.Cái máy bán nước này là máy mới tinh, vừa mới được đặt ở đây khoảng một tuần nay để thay thế cho máy cũ đã hỏng.

Đúng hơn, thì là tròn một tuần nó được thay thế cho cái máy cũ đã bị nghiền nát vào chính tuần trước.

Vì ở đây từng là hiện trường của vụ án mạng gần nhất.Nhìn về phía nền gạch vẫn còn lưu lại vết tích của chiếc máy cũ, ở ngay cạnh vị trí ngã ba đầu khu phố trước mặt khiến Kỳ Anh có chút rùng mình.

Chỗ đó là nơi đầu tiên mà nạn nhân vụ án mới nhất bị ném thẳng vào, sau đó cô ta cố lê lết thêm một đoạn ngắn trước khi cả cơ thể bị dập nát.

Kỳ Anh vẫn còn nhớ mặt kính của chiếc máy vỡ tan nát, kèm theo đó là những mảnh thủy tinh vương vãi trên dấu vết nạn nhân cố trốn chạy.

Mặc dù lúc cậu nhìn qua hiện trường thì thi thể đã được cảnh sát mang đi, nhưng vết máu và những mảnh thủy tinh găm lại thì vẫn còn ở đó.

Mới đó đã qua một tuần, và bây giờ một cái máy mới đã được đặt ở gần đó như chưa từng có gì xảy ra.Mà cũng chẳng phải chuyện cậu có thể cản được.

Theo như lời mấy bà tám của xóm, thì đấy là một vụ thanh toán của băng đảng chứ không liên quan gì đến vụ sát nhân hàng loạt, mà nếu không phải như vậy thì một sinh viên như cậu có thể làm được gì chứ?Rút tờ tiền polyme hơi nhàu từ trong ví, Kỳ Anh cố vuốt cẩn thận cho phẳng phiu rồi nhét vào khe nhận tiền.

Ở đất nước này từng một thời gian sử dụng tiền xu, nhưng sau một số rắc rối thì chính quyền đã ngừng lưu hành chúng, vì thế mà mới có cái cảnh tiền polyme nhét vào máy nhưng lại bị nhả ra do không nhận diện được như cậu đang trải qua bây giờ.

- Chết tiệt, có chịu vào không thì bảo!Với chất giọng hơi gắt gỏng và tinh thần mệt mỏi pha lẫn bực bội, chàng trai khoác lên người chiếc áo gió mỏng tang gồng hết sức để vuốt phẳng tờ tiền lại một lần nữa và cố đút cho bằng được mệnh giá mười ngàn đồng kia vào trong cái máy cục mịch.

Sau thêm vài ba lần, tờ tiền mờ xỉn mới được thiết bị công nghệ đỉnh cao này chấp nhận, chắc do nó quá thông minh nên cảm nhận được nhiệt huyết của vị khách hàng đấy.Hộc... có thể chứ!

Máy mới kiểu gì mà ngu hơn cả đồ cũ.

Giờ thì lấy ra đây cốc cà phê nào...Khẽ làu bàu, Kỳ Anh chuyển sự chú ý của mình khỏi khe nhét tiền và nghía qua dãy đồ uống.

Chiếc máy bán hàng tự động này có cấu tạo bình thường, gồm 5 cột và 8 hàng, tổng cộng 40 khoang được đặt các loại đồ uống khác nhau, và duy nhất một khoang được làm kín ở ô bên trái hàng dưới cùng để chứa đồ uống được hâm nóng.

Khi cậu chuẩn bị bấm chọn món cà phê sữa mình chúa ghét, thì bỗng nhận ra có gì đó bất thường.- Ê, phía sau cái chai nước kia...Vì bên trong chiếc máy bán hàng được lắp đặt các bóng đèn led phát ra ánh sáng trắng xanh, nên gần như không thể nhận biết được nhưng chắc chắn cậu đã thấy có vật gì đó đang phát sáng phía sau lon nước ngọt có ga màu xanh lam ở bên trong máy.

Hình dạng của vật đó đã bị che khuất khi nhìn từ bên ngoài, nhưng nó tỏa ra một chút ánh bạc nhẹ, và phản chiếu qua một chai nước ở phía sau đó.Không nén nổi tò mò, Kỳ Anh quyết định chuyển hướng, cậu bỏ qua món đồ uống nóng một cách không do dự mà bấm vào nút vị trí của lon nước ngọt.

Sau một lúc phát ra tiếng kêu lọc xọc như một chiếc xe đạp lâu không tra dầu, lõi xoắn của ô chứa đồ bắt đầu quay và đẩy lon nước ngọt khỏi giá đỡ.

Khoảnh khắc lon nhôm rơi xuống khoang nhận, phát ra âm thanh lục cục cũng là lúc Kỳ Anh nhìn rõ cái thứ gì đang lấp ló ở đằng sau.- Một đồng xu...Đôi mắt cậu ánh lên vẻ phấn khích.

Một đồng xu màu trắng, đang nằm lọt thỏm trong ô chứa ở cái giá ngay phía trên chỗ ô đựng đồ uống nóng.

Không biết tại sao nó lại ở đó nhưng cậu cảm thấy may mắn vì mình đã phát hiện ra.

Nếu nó ở một vị trí cao hơn một ô thôi thì có lẽ đã chẳng bị chú ý đến.

Dù sao thì để thấy được tiền xu trong cái thời đại bây giờ, nó khó như việc bạn quay gacha bằng đồng tiền cuối cùng và nhận được nhân vật siêu hiếm vậy.Trong đầu nghĩ "phải lấy nó gấp", Kỳ Anh ngay lập tức móc ví, nhét thêm một tờ tiền nâu đỏ vào trong máy.

Lần này mọi thứ diễn ra trơn tru, như kiểu cái máy cũng đang muốn tống khứ thứ dị vật bên trong nó ra cho cậu lắm rồi.

Sau hai giây rung lắc nhẹ, cuối cùng đồng xu cũng đã được đẩy ra thành công khỏi giá chứa.

Phấn khích tột độ, Kỳ Anh mở cửa khoang nhận đồ, chẳng thèm bận tâm đến lon nước ngọt tội nghiệp kia nữa mà khua khoắng để tìm kiếm đồng xu vừa rồi.

Ngay khi bàn tay chạm vào cái thứ tròn dẹt mát lạnh đó, cậu hí hửng nhặt nó ra khỏi máy bán hàng, nhưng...- Hả?

Không phải cái này...Trong tay cậu là một đồng xu màu nâu đỏ, kích thước lớn hơn một chút so với đồng xu năm nghìn từng được lưu hành trên thị trường và dĩ nhiên cũng nặng hơn.

Nhưng nhìn kỹ thì nó không phải là tiền mà giống như xèng chơi game thùng ở các khu giải trí hơn.

Viền nó nhẵn bóng, không có các gờ răng cưa như tiền xu.

Hai mặt của đồng xu này không khắc bất kỳ con số nào, mà chỉ có một họa tiết dập nổi, trông giống như là mã QR vậy.Có vẻ như thứ này không hề có giá trị gì cả mà chỉ là một món đồ chơi, nên Kỳ Anh toan ném nó đi và tiếp tục tìm kiếm đồng xu màu trắng.- Anh giai có đồng xu đẹp ghê ta?Đúng lúc đó, một giọng nói ngọt ngào nhưng lạnh lẽo phát ra từ phía sau lưng khiến Kỳ Anh giật bắn người quay đầu lại.

Phía sau lưng cậu,là một cô gái với đôi mắt đen sâu thẳm để lộ ra nụ cười nhẹ nhàng như thể đang che giấu điểu gì đó đáng sợ."

Cô ta ở sau mình từ lúc nào!?"

Cơn gió buốt lạnh đến kỳ lạ thổi qua, khiến mái tóc dài của cô gái khẽ rung động theo chiều di chuyển của không khí.

Cũng trên làn tóc đó, bắt đầu điểm lên những hạt ngọc trong suốt từ thiên không.

Dù cho trời đang bắt đầu mưa nặng hạt dần, nhưng bóng hình nhỏ nhắn thanh khiết kia lại cực kỳ khô ráo như thể vừa mới bỏ đi chiếc ô và cất vào đâu đó.

Nhưng Kỳ Anh quan sát cô ta từ đầu đến chân, rõ ràng không mang ô dù hay thứ gì để che mưa cả.Một cảm giác cổ quái phát ra từ cơ thể thiếu nữ trước mặt, khiến cậu ớn lạnh.- Trời... mưa càng lúc càng to ha anh giai?Nói rồi cô gái nở một nụ cười trong khi đôi mắt hơi híp lại, trông xinh đẹp tựa như một nàng công chúa.

Choáng ngợp một lát trước vẻ đẹp tựa như thiên sứ, nhưng chỉ trong phúc chốc Kỳ Anh lại bị lấp đầy bởi sự sợ hãi và nghi hoặc.Từ nãy tới giờ, khoảng thời gian mà cậu mua đồ ở máy bán hàng chỉ chưa đầy hai phút, đường xá dĩ nhiên là trống trải và không một bóng người.

Rồi đột nhiên, khi cậu vừa chú ý tới đồng xu trên tay mình thì cô gái ấy xuất hiện, cứ như đi ra từ hư không vậy.- Cô... cô là hồn ma của người vừa bị giết hại sao?

Chúng ta không quen biết, cô đừng có làm hại tôi!Trước sự run rẩy không biết do lạnh hay do sợ và chất giọng đầy lo lắng của Kỳ Anh, cô gái bí ẩn ngây người ngạc nhiên một khoảnh khắc, sau đó bắt đầu cười.

Lần này có vẻ là một nụ cười thật sự chứ không còn mang vẻ giả tạo như lúc đầu, cô ấy cười như thể người trước mặt mình vừa mới nói gì đó thật ngớ ngẩn khiến cho chàng trai đứng đối diện phải đỏ mặt vì xấu hổ.Đoạn, cô nàng dùng đôi bàn tay búp măng, chộp lấy bàn tay trái đang giữ đồng xu của Kỳ Anh rồi phả ra hơi thở, luồng khí nóng gặp thời tiết mưa lạnh bên ngoài rất nhanh ngưng tụ thành một lớp hơi nước, và cũng chóng vánh tan vào không gian như để chứng mình rằng trước mặt anh là một người sống.

Nhưng cái cách mà đôi tay lạnh ngắt của cô gái chạm vào người cậu, là sự tiếp xúc da thịt với người khác giới sau một khoảng thời gian dài khiến cho Kỳ Anh không khỏi bối rối.- Thế này đủ chứng minh em không phải la ma rồi chứ?Không biết trả lời gì hơn, cậu chỉ có thể gật đầu lia lịa.Sau đó, cô nàng hướng ánh mắt về phía đồng xu màu nâu đỏ, như chứa phép thuật thần kỳ nào đó, đồng xu cũng tỏa ra ánh sáng mờ nhạt tựa có sự sống.- Anh giai, có thể cho em thứ anh đang cầm được không?- Hả?

Ý cô là đồng xu này?

Cũng được thôi...Trước ánh mắt sâu thẳm như hoang vực chiếu thẳng vào mình, Kỳ Anh chỉ còn biết nuốt nước bọt, trả lời mọi yêu cầu chẳng khác gì người bị thôi miên.- Vậy tốt quá, cảm ơn anh gia...Cô gái bí ẩn lại nở một nụ cười không thật, nhưng ánh mắt giờ đây đã thay đổi, giống như vừa đỡ phải một chuyện phiền phức.

Bản thân Kỳ Anh cũng không nghĩ gì nhiều, chuẩn bị trao đồng xu vào tay của cô gái ấy.

Đúng lúc đó...Cơ thể của người con gái sụp đổ.Những gì xảy ra trong tầm mắt Kỳ Anh, là hình ảnh người con gái đối diện mình, sau khi nở một nụ cười, cơ thể cô ấy tách ra làm hai.

Nói đúng hơn, là đầu một nơi cơ thể một nơi.

Khuôn mặt trắng nõn cùng mái tóc đen dài văng ra khỏi cơ thể về phía bên trái tầm mắt của cậu, trong khi đó thân người vẫn đứng nguyên tại chỗ trong một tích tắc, trước khi máu tươi phun ra từ cổ.

Máu nóng đỏ bắn ra thành tia kèm theo hơi nước trắng mờ ngưng tụ, hệt như vừa rồi hơi thở của cô ấy phả ra.

Rồi một giây sau, cơ thể không còn nhận sự điều khiển đó đổ rạp xuống tương tự một thân chuối bị chặt.Kỳ Anh, toàn thân dính máu, sững sờ.
 
The Coin Collection - Bộ Sưu Tập Tiền Xu
chương 2


Kỳ Anh, một chàng sinh viên bình thường, sống tại một thành phố nhỏ trên đất nước có đường bờ biển dài và văn hóa ngàn năm với dân số cả trăm triệu người.

Cuộc đời cậu từ khi sinh ra đến nay, đã trải qua hơn hai mươi năm lớn lên trong tình yêu thương của gia đình.

Với nhiệt huyết tuổi trẻ, người thanh niên theo học một trường đại học, mong muốn trở về quê nhà và giúp đỡ cho nền kinh tế của địa phương.

Những tháng ngày sau đó của cuộc đời là cuộc sống yên bình, lập gia đình với người cậu yêu thương, có những đứa con đáng yêu và trao cho chúng những gì cậu đã từng được nhận lấy.Một ước mong giản dị của một người bình thường, Kỳ Anh vạch ra con đường cho cuộc sống của mình như vậy.Nhưng, vỏn vẹn một phút vừa rồi đã đánh đổ cái giấc mơ về cuộc sống bình thường đó, mà bản thân cậu cũng chưa nhận thức được.Chỉ một phút kể từ khi lon nước ngọt màu xanh nước biển rơi vào khoang nhận đồ của máy bán hàng, và tới thời điểm nó vẫn chưa được lấy ra, đã có quá nhiều thứ ập đến.

Tầm nhìn của Kỳ Anh trở nên nhòe đi bởi màn hơi nước bốc lên do chênh lệch nhiệt độ của môi trường tỏa ra.

Nguồn nhiệt đó xuất phát từ máu tươi, tuôn ra như thác từ một cơ thể mới vài giây trước vẫn còn toàn thây.

Chiếc áo gió của cậu ban đầu chẳng rõ màu gì dưới ánh đèn vàng, nhưng giờ đã biến thành thứ màu đỏ quạch ngả sang đen xỉn do ngấm đầy chất dịch lỏng mang mùi tanh của sắt.

Một số tia máu văng lên mặt, truyền vào bờ má lạnh lẽo do tiếp xúc với gió lạnh chút hơi ấm, sau đó nhanh chóng chảy xuống theo trọng lực, để lại vết tích nó từng đi qua, không khác gì những giọt nước mắt.Tim đập như trống ngực, cậu vẫn đứng chết trân nhìn về phía cơ thể mất đi sự sống mà chẳng thể tạo ra phản ứng gì khác.

Nếu như trong một bộ phim kinh dị, nơi những nhân vật la hét khi gặp phải sát nhân hay ma quỷ khiến cho người xem đồng điệu hơn với cảm giác đó, thì Kỳ Anh không như vậy.Tột cùng của nỗi sợ là im lặng.Trước mắt cậu, một con người bị tước đi mạng sống nhanh đến mức không khác gì côn trùng.

Mặc cho dạo gần đây đã xảy ra nhiều vụ án, cảnh sát thậm chí cũng đã cảnh báo đến người dân nhưng Kỳ Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tận mắt chứng kiến nó, thậm chí cả khi chính tại nơi này vào tuần trước mới có một vụ án.

Trong đầu cậu bây giờ, nếu bình tĩnh lại một chút thì sẽ lập tức chửi rủa bản thân tại sao lại nghĩ rằng mình lấy đâu ra cái tự tin sẽ không gặp phải chuyện.

Nhưng nhịp tim, hơi thở gấp và sự sợ hãi bao trùm khắp cơ thể khiến cậu chẳng thể nào hiện ra những ý nghĩ đó ở trong đầu nữa.- Phải chạy...- Trùng hợp, ha ha, quả nhiên là trùng hợp...Trước khi cơ thể nghe hiệu lệnh của ý chí, Kỳ Anh đã phát hiện ra từ phía bên kia đường, một bóng người đang tiến lại gần.

Tiếng vỗ tay kèm điệu cười khoái trá, kèm một chút sự điên rồ trong đó khiến cho nỗi sợ vừa mới được lắng xuống một chút, nay lại chực chờ bùng lên.Một tên đàn ông với dáng cao gầy, trên người bận bộ vest màu trắng lịch lãm, nện từng bước chân bởi chiếc giầy da bóng lộn tiến lại gần.

Khuôn mặt đã bị ẩn sau chiếc mặt nạ đồng màu với trang phục, có hình mặt cười chỉ để lộ ra hai lỗ hở ở chỗ đôi mắt, nhưng cũng quá nhỏ để nhìn rõ được ánh nhìn trong đó.Tiếng vỗ tay đến từ đôi găng màu đen không rõ chất liệu cứ ngày một lớn dần, cho tới khi bóng người đó chỉ còn cách Kỳ Anh vài bước chân.- Ngươi, ngươi là ai...- Suỵt... trật tự.Sau khi lấy hết can đảm, cậu mở lời trước tiên.

Kỳ Anh không phải kẻ ngớ ngẩn đến mức chẳng đoán ra được cái kẻ bí ẩn đứng trước mặt mình kia có thân phận gì.

Riêng cái cảm giác rợn sống lưng này thôi cũng khiến cậu ngờ ngợ được đấy là sát ý.

Nhưng biết làm sao bây giờ, đối phương đến gần mình tới vậy rồi mới quay lưng để bỏ chạy, hắn ta sẽ để cậu làm thế chắc?Nhưng chẳng để cho Kỳ Anh nói hết câu, tên đó đã chặn họng.- Mày đã đưa cho nó chưa?Câu hỏi ngắn gọn, khô khốc.

Cái giọng điệu này Kỳ Anh đã từng được biết, đó là khi cậu có dịp đi nhà hàng cùng với gia đình, ngày hôm đó có một tên khách khó ưa đã lên giọng với phục vụ, gây ảnh hưởng với những thực khách khác.

Giọng của gã ta nói với anh bồi bàn tội nghiệp như thể một kẻ có địa vị cao đang nói chuyện với người hầu kẻ hạ vậy.Nhưng câu nói vừa rồi còn hơn cả như vậy, cứ như gã đeo mặt nạ đang nói chuyện với một con vi khuẩn chứ không phải là con người bằng xương bằng thịt là Kỳ Anh.

Chỉ với câu nói đấy thôi cậu cũng có thể biết được kẻ đối diện đang coi mình như rác rưởi.- Tôi thấy anh nên trả lời câu hỏi của tôi trước.Trước mắt Kỳ Anh vẫn là gã đàn ông, cậu không dám rời mắt khỏi gã một khắc nào.

Nhưng trong chớp mắt, khi vừa dứt câu, bỗng nhiên cậu thấy đất trời đảo lộn.Khi ý thức chạy theo kịp với các giác quan thì cũng là lúc Kỳ Anh nhận ra mình đang nằm ở trên mặt đường ẩm ướt.

Cơn đau đột nhiên lan truyền khắp cơ thể cùng với cảm giác đất bụi bao phủ khắp cơ thể, kể lại câu chuyện cậu đã lăn lộn trên mặt đường ít nhất mấy vòng.

Máu từ các mao mạch chảy ra khắp mặt, thậm chí cả sau lớp quần áo cũng đã bị trầy xước.

Nhưng chỗ đau đớn nhất là mạn sườn, cậu nhận ra ít nhất bản thân đã gãy hai chiếc xương rồi."

Đau, đau quá!

Đau đến mức không kêu lên được!

Tên này là cái quái quỷ gì vậy!?"

Nằm lăn lộn trên mặt đất, cố hớp từng ngụm hơi thở nhưng bởi tổn thương sâu vào tới tận trong nội tạng, Kỳ Anh hô hấp rất khó khăn.Mưa bắt đầu nặng hạt, từng giọt nước chạm vào nền gạch, vào mặt đường, lên cơ thể cậu khiến các hạt nhỏ văng tung tóe, mờ đi tầm nhìn.

Mặc dù thế, cậu vẫn nhận thấy cái bóng trắng đó đang từ từ tiến lại.

Gã đeo mặt nạ bước tới chỗ cậu, ngồi xổm xuống và tiếp lời.- Nếu không muốn chết đau đớn, thì mày nên biết thân biết phận mà trả lời tao.Từ góc nhìn của Kỳ Anh, gã đang che mất ánh sáng từ cột đèn đường, nên cậu chẳng thể nào nhìn rõ được chiếc mặt nạ.

Nhưng bằng một cách nào đó cậu có thể trông thấy ánh mắt của kẻ đó, rõ ràng là cái nhìn cho một kẻ sắp phải chết."

Hắn sẽ giết mình, chắc chắn hắn sẽ giết mình."

- Ngươi... ngươi là tên sát nhân đang bị truy nã...Sau chiếc mặt nạ có vẻ hơi bất ngờ một chút, nhưng rồi gã bật cười.- Ha ha, thú vị.

Kể cả khi biết mày sắp chết nhưng vẫn thích nhây với tao.Đoạn, hắn ta đứng dậy.- Rồi thế thì sao!?Bằng đôi giầy màu da bò, gã nhằm đúng chỗ vết thương Kỳ Anh đang ôm lấy ở mạn sườn mà đá thẳng vào.- Phải, chính tao là kẻ giết người đây!

Tao đã giết hơn mười người trong cái thành phố ổ chuột này!

Và mày cũng sẽ là một trong số đó!

Một thằng rác rưởi như mày trước khi chết thì nên làm cái gì đấy hữu dụng cho tao, chứ không phải là lảm nhảm rõ chưa!?Với mỗi câu nói là một cú đá trực tiếp vào người Kỳ Anh, khiến cơn đau dồn dập chạy dọc khắp hệ thần kinh lan truyền vào trong não bộ.

Nếu không có adrenaline tiết ra thì chắc chắn cậu đã chết vì cơn sốc đau đớn rồi.

Nhưng ngoài việc giữ được tỉnh táo để tiếp tục cảm nhận cơn thống khổ thì cậu chẳng thể làm được gì khác, ngoài việc rên rỉ vì sức để hét lên cũng không còn nữa.Nếu trong đời cậu xuất hiện kỳ tích, thì chính cái lúc ăn trọn hàng chục cú đá vào vết thương thế này mà không bất tỉnh cũng coi như là một trong số những điều thần kỳ rồi.

Nhưng việc giữ được tỉnh táo để chịu đựng cơn đau này, đối với Kỳ Anh có lẽ là sự thống khổ thì đúng hơn.

Phải đến lúc toàn thân bầm dập sau những cú đá đó, khi cơ thể chàng thanh niên nằm dưới mặt đường bắt đầu mềm nhũn ra thì gã đeo mặt nạ mới chịu dừng.- Được rồi, dạy cho thằng ngu như mày một bài học như vậy là đủ.

Giờ thì tùy vào việc mày trả lời ra sao, tao sẽ quyết định cho mày một cái chết nhẹ nhàng hay không.

Mày đã đưa cho nó chưa?Mưa rơi xối xả cũng không thể rửa đi hết được những dòng máu chảy ra khắp cơ thể đang nằm giữa đường của Kỳ Anh.

Cậu há to miệng hít cả không khí và nước mưa vào trong phổi, ho sặc sụa, mỗi lần ho là cơn đau buốt lại như bùng nổ khắp cơ thể.

Nhưng cậu chẳng quan tâm, giờ đây Kỳ Anh biết rõ tên này thực sự sẽ giết mình ngay sau khi cậu nói câu tiếp theo.

Trước cái chết ập đến, cậu nghĩ về gia đình.

Vẫn chưa đến mười một giờ, mẹ cậu hẳn vẫn đang thức để xem những bộ phim muộn, còn bố thì ngồi một góc với cốc cà phê đặc.

Hai người họ vốn đã rất lo lắng khi biết về tình trạng an ninh tại thành phố hiện tại, và nếu họ mà biết con trai mình sắp tới sẽ lên truyền thông với thân phận là một nạn nhân...Bất chợt, Kỳ Anh cười.

Giọng cười khản đặc do nước mưa hòa với huyết dịch tràn ngập trong cổ họng.- Mày cười cái gì?Hướng ánh nhìn về phía cái bóng trắng đang nhảy múa bởi nước mưa ngập đầy tròng mắt, làm vặn vẹo đi hình ảnh, Kỳ Anh tiếp tục cười:- Cảnh sát sẽ đến và bắt mày, có trốn cũng không kịp nữa đâu...Với thân thể tàn tạ, chỉ để nói hết câu đó thôi mà Kỳ Anh cũng đã phải dùng hết sức lực.

Nhưng nó xứng đáng, cậu thà chết chứ không chịu làm theo những gì tên sát nhân đó bảo phải làm.- Hộc... từ sau vụ án mạng, cảnh sát đã bố trí chốt trực...

Ngay trong con ngõ kia thôi...

Hộc...

Nãy giờ mày hét to vậy, họ sẽ chạy ra ngay bây giờ...

Tên sát nhân...

Ha ha...Vốn dĩ, cậu định câu giờ một lúc sau khi bị đánh ngã để hắn ta chủ quan, sau đó khi không đề phòng sẽ lấy hết sức để hô hoán.

Dù sao đây cũng là khu dân sinh, mặc dù mưa rơi có hơi ồn một chút nhưng chỉ cần hét lên là đủ để đánh động mọi người.

Thậm chí đây là con đường Kỳ Anh đi lại mỗi ngày, cậu biết rõ chốt trực của cảnh sát ngay gần đó, nên mới an tâm đi bộ qua lại ở gần hiện trường án mạng như vậy.

Chỉ là không nghĩ đến tên sát nhân sẽ tự mình hô to danh tính của bản thân như thế, tuy hơi chệch với kế hoạch nhưng kết quả lại tốt hơn cả mong đợi.Nhưng rồi đến lượt gã đeo mặt nạ cười, và còn cười rất lớn.- Ới bà con ơi!

Mau ra đây mà xem!

Có giết người!

Cứu với!

ỚI ời ơi là bà con ơi!Hắn ta đưa tay lên miệng tạo thành dáng chiếc loa, sau đó hét còn lớn hơn hồi nãy, sau đó cười ha hả:- Chết đến nơi rồi mà vẫn còn hy vọng có người đến cứu?

Vậy ra mày cười là do nghĩ lũ cớm sẽ đến hả?

Rác rưởi ngu xuẩn, sẽ chẳng có ai đến cứu mày đâu, tao cho mày sống thêm một phút để chứng minh đấy.Rồi hắn ta đứng đó, nhìn vào Kỳ Anh với mắt mắt đầy giễu cợt như thể vừa xem một con vật làm trò.

Nước mưa lạnh ngắt không ngừng rơi xuống và càng lúc tiếng động càng lớn hơn.

Cái lạnh át đi cơn đau, cộng hưởng với adrenaline khiến Kỳ Anh dần lấy lại được tỉnh táo.

Có vẻ như biết mình sắp không giữ nổi cái mạng nữa nên cậu đã đánh cược lần cuối vào lúc này, nên bây giờ trong người chẳng có lấy một gợn sợ hãi, mà thay vào đó là hy vọng.Mưa rơi lộp độp trên đường, thay cho tiếng tíc tắc của đồng hồ mà đếm từng chút một thời gian trôi qua...Nhưng sau một phút, vẫn chẳng có gì khác.

Vẫn ánh đèn đường, vẫn tiếng mưa tiếng gió, vẫn cái lạnh và sự ẩm ướt chảy khắp cơ thể.

Cứ như cả thế giới bây giờ chỉ còn có hai con người tồn tại, mà theo góc nhìn của kẻ bên kia thì là một con người và một con vật.- Hết một phút.Gã sát nhân vén tay áo đã thấm đẫm nước, lộ ra bên cánh tay trái một chiếc đồng hồ đeo tay trông có vẻ đắt tiền.

Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn nhìn vào đồng hồ kể từ lúc xuất hiện nhưng chẳng hiểu sao lại rõ ràng một phút đã trôi qua như vậy.- Tại, tại sao chứ...- Ồ, vẫn còn giãy chết?

Mày đang tự hỏi tại sao không có ai đến giúp mày?

Hừ, dù sao thì người chết cũng không biết nói chuyện, nên tao sẽ đặc cách cho mày biết lí do mày chết, để có cái mà nói chuyện với Diêm Vương.Nói rồi, hắn ngồi xuống, ghé sát mặt lại để nhìn cho rõ ánh mắt tuyệt vọng của Kỳ Anh.- Là tao đã điều khiển không khí để nơi này không lọt ra một chút âm thanh nào đấy.

Như vậy thì bất kể mày gào to tới đâu, hay thậm chí nổ cả một quả bom ở ngay đây, những ai cách xa năm mươi mét cũng chẳng nghe thấy gì cả...Kỳ Anh mở to đôi mắt nhìn về phía chiếc mặt nạ.

Điều này là không thể nào, nó quá vô lí, trên đời này không thể có chuyện như vậy, chẳng lẽ hắn ta dùng tà phép?- ... và tất nhiên, là nhờ sức mạnh của những đồng xu.

- Đồng xu?- Chính xác, năng lực của tao là điều khiển không khí.

Trước khi gặp mày, tao đã điều khiển không khí xung quanh đây di chuyển như một cái lồng.

Nó sẽ cách âm trong này với môi trường bên ngoài.

Biến nơi này thành sàn diễn của tao, cũng như là pháp trường của mày.Âm thanh bản chất là sự lan truyền rung động của các hạt nguyên tử.

Nếu ta kiểm soát được sự rung động này, thì về cơ bản chính là sự triệt tiêu âm thanh.

Nhưng tiếng động cũng có thể truyền qua cả chất lỏng và chất rắn nữa, nên nếu năng lực của hắn ta chỉ là điều khiển không khí thì sẽ không thể nào hoàn toàn ngăn cản được âm thanh lọt ra ngoài.Đáng lẽ là như vậy, nếu không có cơn mưa kia."

Vậy đây là ý trời muốn mình chết ở đây sao..."

Kỳ Anh nhanh chóng chấp nhận sự thật.

Nếu bình thường khi có ai đó nói với cậu về chuyện siêu năng lực như này, cậu sẽ gạt đi và cho rằng nó là điều nhảm nhí chỉ có trong tưởng tượng.

Nhưng khi bản thân đang ở trong cái hoàn cảnh không thể giải quyết bằng lẽ thường, cậu lại không buồn phản bác.

Cũng có thể là do ý thức đã bắt đầu đánh mất nên lí trí không đủ tỉnh táo để phân tích những lời nói của gã đeo mặt nạ là đúng hay lừa bịp nữa.Nhưng, cậu biết chính xác những gì mình sẽ làm vào giây phút cuối cùng này.- Vì mày không trả lời được câu hỏi của tao, nên tao sẽ cho mày chết một cách đau đớn nhất.

Giống như cái cách mà tao giết con đàn bà kia vào tuần trước tại chính chỗ này, tao sẽ nén không khí lại thành một quả bom áp suất và cho nó nổ ngay trên người của mày và...- Khoan đã!Kỳ Anh giơ tay về chỗ tên áo trắng đang ba hoa để ra hiệu.

Sau khi thấy hắn ta dừng nói chuyện, cậu nói tiếp:- Câu hỏi của anh hồi nãy... là hỏi về đồng xu, đúng không?

Tôi, tôi vẫn đang giữ nó.Nghe Kỳ Anh nói vậy, tên sát nhân nở nụ cười, mặc dù khuôn mặt đã che giấu sau lớp mặt nạ nhưng chắc chắn hắn ta đang cười.- Đúng rồi đấy, nếu mày còn giữ thì đưa đây, tao hứa sẽ cho mày cái chết không đau đớn.- Thật, thật không?- Thật.Gã hí hửng, qua con mắt của mình thì gã thấy Kỳ Anh đã buông xuôi rồi.

Khuôn mặt đằng sau lớp mặt nạ đó đang thầm cười nhạo, nhớ lại về những nạn nhân đã chết dưới tay hắn.

Ban đầu sẽ hứa ban cho kẻ đó một cái chết êm ái, nhưng sau khi nạn nhân làm xong điều kiện, kết cục của cái chết vẫn chỉ có một: vượt qua cả sự thống khổ.Trong mắt gã, Kỳ Anh cũng chỉ là một trong những kẻ ngu xuẩn chuẩn bị chết trong sự gào thét oán hận, thứ mà gã lấy làm thích thú nhất.Kỳ Anh xòe bàn tay phải ra, đồng xu màu nâu đỏ đó cậu vẫn giữ chặt trong lòng bàn tay từ đầu đến giờ.

Những tia sáng yếu ớt nhanh chóng lộ ra phía sau khe hở giữa các ngón tay, hiện hình một mảnh kim loại tròn lẫn với nước mưa và máu, bên trên bề mặt của nó in nổi một biểu tượng ngọn lửa.- Tốt lắm, giờ thì đưa nó đâ...Lấy hết sức bình sinh, Kỳ Anh bỏ đồng xu trên tay mình vào miệng và nuốt chửng.

Đồng xu cùng với nước mưa, đất cát và máu chỉ trong một giây ngắn ngủi đã chui xuống dạ dày cậu.

Sau đó, khuôn mặt đầy những vết thương cố gượng dậy lên, nhìn thẳng về phía chiếc mặt nạ với ánh mắt thách thức, bàn tay trái chỉ thẳng ngón giữa về phía hắn ta và nói:- Đưa con mẹ mày này!
 
The Coin Collection - Bộ Sưu Tập Tiền Xu
Chương 3


- Kỳ Anh?

Kỳ Anh!Một cái vỗ đầu cùng với tiếng lay gọi như từ nơi xa xăm vọng tới khiến Kỳ Anh mở mắt.

Mồ hôi mồ kê nhễ nhại chảy khắp người khiến cậu trông như vừa thực hiện một chặng marathon mà không nghỉ vậy.Cơ thể nặng trịch do vừa ngủ dậy vẫn còn chưa tỉnh táo, nhưng ý thức của cậu thì bùng nổ vượt qua giới hạn.

Trong một cái chớp mắt, tầm nhìn ngày càng rõ ràng, hiển thị ra trước mặt là cơ man người và bàn ghế, phía xa kia còn có một chiếc bảng đen.- Đây là... giảng đường?- Thì chả giảng đường chứ còn gì nữa, cậu còn chưa hết mớ ngủ à?Kỳ Anh đưa mắt về phía người vừa nói chuyện, là một bạn cùng lớp của cậu.- Sắp điểm danh đến lượt cậu nên tôi gọi dậy đấy, mà sao mồ hôi mồ kê nhễ nhại thế kia?

Ốm à?- Không...Cơn nhức đầu chợt ập đến khiến pháo hoa nổ liên tục trong tâm trí và làm tầm nhìn trở về với mơ hồ, Kỳ Anh xua tay để phủ định việc cơ thể mình không khỏe.

Nhưng với biểu hiện cơ thể bây giờ của cậu, có nói thế cũng chẳng thể nào mà tin được.- Nếu không khỏe thì nên đến phòng y tế.

Tự đi được không, hay lại tôi phải dìu?Giọng nói của cậu bạn có một chút lo lắng, nhưng không để cho bạn mình phải quan tâm, Kỳ Anh cất lời:- Tôi không sao thật, chỉ là vừa mới gặp ác mộng thôi, hít thở chút là được.Nói là vậy, nhưng Kỳ Anh thật sự biết cơ thể mình như thế nào.

Dù cho giấc mơ đã nhạt nhòa đi phần nào nhưng dư chấn nó để lại vẫn còn, cảm giác buốt nhói ở mạn sườn trái vẫn còn ứ đọng trong người mà chưa tan.

Ngoài ra, khắp cơ thể cứ run rẩy không ngừng, như thể trong cơn ác mộng vừa rồi cậu đã trải qua thứ gì đó vô cùng đáng sợ.''Là mơ sao... nhưng sao nó lại sống động như vậy...''Sự tập trung của Kỳ Anh tạm thời bỏ qua chuyện đó mà quay lại với thực tại sau khi tên của mình được xướng lên bởi giảng viên.

Với một sinh viên như cậu, chuyện học tập trước mắt quan trọng hơn là một giấc mộng có phần mơ hồ mà bản thân còn chẳng nhớ rõ.

Nhoáng một cái đã đến buổi chiều.

Kỳ Anh cất tài liệu, sách vở vào trong balo và nhấc cơ thể nặng nề của mình lên khỏi chiếc ghế trên giảng đường.

Không phải cậu là một người thừa cân, mà là cảm giác xuất phát từ trong cơ thể.

Sau giấc mơ hồi ban sáng, khắp người cậu vẫn đang âm ỉ tới tận bây giờ, chẳng những vận động khó khăn, mà chỉ việc đứng lên thôi cũng phải tốn không ít sức lực và tâm trí.Từ trường đại học trở về căn hộ của Kỳ Anh là một quãng đường khá dài, thường ngày cậu sẽ sử dụng chiếc xe gắn máy cũ để di chuyển.

Nhưng hôm nay thì khác.- Xe của mình đâu mất rồi?Đứng giữa con đường rộng, Kỳ Anh mặc cho những cơn gió tốc lên từng nắm bụi như ném vào người, tự hỏi.

Đây là đoạn đại lộ chính của thành phố, cách trường của cậu cũng đã một đoạn khá xa rồi.

Ánh sáng chói chang giữa trưa của mặt trời rọi thẳng xuống đầu, khiến cho cậu cảm thấy hơi chóng mặt.

Những cái cây đã trốn vào bóng râm phía dưới tòa nhà cao tầng, nên vỉa hè chẳng có chỗ nào để tránh nắng.- Cần quá giang không?Trong lúc đang ngẩn ngơ, thì từ phía sau, một chiếc xe hơi màu đỏ chói áp sát Kỳ Anh.

Tiếng còi xe vang lên khiến cậu có một chút giật mình, rồi sau đó kính chắn gió hạ xuống, lộ rõ ra hình ảnh người ngồi bên trong.- Là cậu!

Cậu làm gì ở đây?Mặc dù đã không gặp ngót mười năm, nhưng Kỳ Anh vẫn có thể nhận ra người bạn của mình.

Trong xe là cậu nhóc hàng xóm ngày trước của Kỳ Anh, sau khi lên cấp hai, gia đình cậu ta chuyển đến thành phố khác.

Cả hai đã mất liên lạc cũng rất lâu rồi.- Thì tớ tới đón cậu đây, gần mười năm rồi mà cậu không khác gì lúc trước nhỉ?- Thì cậu cũng vậy thôi.

Mà sao cậu lại lái được ô tô thế?

Tớ nhớ tay cậu...- Hửm, tay tớ làm sao cơ?Cậu bạn nhìn về phía Kỳ Anh với ánh mắt trong veo, hỏi, trong khi nở một nụ cười khoe ra bốn cái răng sâu.- Không, không có gì...Kỳ Anh vẫn nhớ rõ, sau vụ tai nạn giao thông năm ấy.Cậu bước về phía chiếc xe, mở cửa ra, nhưng rồi hình bóng màu đỏ đó nhanh chóng lao vút đi trước khi cậu kịp đặt chân lên.- Ơ này, tớ còn chưa kịp lên mà!?- Hả?

Lên, lên gì cơ?

Cái gì lên cơ?Kỳ Anh định thần lại, giọng nói trong trẻo phía bên cạnh vừa rồi là của người con gái mà cậu thích.- Không, không có gì!?

Chỉ là mình nói nhầm thôi!Cô gái liếc nhìn về phía Kỳ Anh bằng ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó buông lời trêu chọc:- Ồ vậy sao?

Hay là vừa rồi cậu ''lên'' thật đấy, hư hỏng?Sau đó cô bật cười khúc khích, khiến người bên cạnh mình trở nên mặt đỏ như gấc.

Phải mất một lúc, khi điều chỉnh lại hơi thở, cô gái mới thôi nhìn về phía Kỳ Anh mà đưa ánh nhìn của mình về bầu trời đầy sao.- Cậu sắp lên thành phố phải không?Giọng nói ra vẻ bình thản nhưng bên trong man mác buồn, Kỳ Anh có thể nhận ra điều đó từ phía cô gái.

Cậu lúng túng không biết phải làm sao, chỉ đành nói ra sự thật với chất giọng đầy day dứt.- Phải, nhưng tớ sẽ không quên cậu đâu!- Cậu đã quên rồi đấy thôi.- Hả?Kỳ Anh đánh rơi bát cơm, món đồ làm bằng sứ chạm thẳng xuống nền nhà, phát ra âm thanh chói tai rồi tách ra thành vô số mảnh.

Nhìn về phía bên dưới vương vãi nào là cơm canh xen lẫn với mảnh sứ, Kỳ Anh tái mặt.Đây là chiếc bát sứ đẹp nhất trong bộ sưu tập mà mẹ cậu yêu thích.Nhìn về phía đối diện, người phụ nữ lớn tuổi kia vẫn đang nở nụ cười.- Nào, còn đợi gì mà không ăn đi, hay mày lại chê cơm mẹ nấu rồi?- Không, làm gì có chuyện đó chứ mẹ.Kỳ Anh nhanh chóng đưa bát lên và lấy đũa đưa cơm lên miệng.

Vị ngọt của gạo thấm vào đầu lưỡi, kèm chút đắng của bụi đất khiến cậu nhanh chóng nhổ cái hỗn hợp đó ra ngoài.

Cơm sạn quá, nhưng bố bảo thì cậu cũng chẳng dám chê đồ mẹ mình nấu đâu.- Làm trò gì đấy thằng này?Giọng nói trầm ấm của người đàn ông trẻ tuổi vang lên trong đầu cậu.- Bố...

Ngồi ở phía bên kia của bàn ăn, bóng một người mặc áo sơ mi trắng, với ánh mắt nghiêm nghị ẩn sau cặp kính dày nhìn về phía cậu.

Nhìn xung quanh, mẹ không có ở đây, Kỳ Anh mới thở phào nhẹ nhõm:- Đâu phải con cố tình, là do cơm mẹ nấu có sạn mà.- Cứ chê ỏng chê eo đi, rồi sau này có muốn thì cũng không có mà ăn đâu con.

Ăn xong rồi thì mau quét dọn đi.Kỳ Anh vội vàng dọn nhà, nhưng nhìn đi nhìn lại, khắp mọi nơi đều sạch bóng, chẳng có gì để cậu động tay động chân vào.

Thường ngày cậu cùng em gái sẽ tị nạnh nhau về việc nhà, khiến cho mẹ nổi trận lôi đình mà phạt cả hai đứa.

Nhưng kể từ khi vào đại học, việc dọn dẹp nhà cửa đổ dồn hết vào người em gái, còn Kỳ Anh thì không phải dọn nhà nữa, thay vào đó là căn hộ cậu thuê trọ.- Phải rồi, mẹ đâu rồi hả bố?- Đi ra ngoài rồi, mà dọn xong thì cầm tiền đi mua gói thuốc cho bố, đây cầm lấy.Chẳng đợi Kỳ Anh phản ứng, bố cậu dúi vào tay một đồng xu.- Này bố, đây đâu phải là chục năm trước?

Tiền xu thì làm sao mà mua đ...- Sao lại không mua được?

Anh có biết là đồng tiền đó giá trị lắm không?Kỳ Anh quay lưng lại, cô chủ tiệm tạp hóa đứng sẵn ở đó với gói thuốc, mỉm cười.Dưới trời đông mưa phùn gió bấc, cô gái với thân hình nhỏ nhắn đó mặc trên người một bộ đồ màu đen ôm sát cơ thể, cứ như cái lạnh không thể ăn được vào làn da trắng muốt như sứ.

Mái tóc đen dài óng ả, thả xõa ngang eo lấp lánh những giọt nước mưa điểm lên tựa trân châu, ngọc quý.

Thứ duy nhất trông có vẻ ấm áp là chiếc quần tất che đi làn da của đôi chân, cũng đồng màu với trang phục.Đôi mắt của cô gái, như vực sâu thăm thẳm, nhìn thẳng vào Kỳ Anh.- Anh giai à, đồng tiền xu trên tay anh, đáng giá lắm đó.Chẳng rõ là từ đâu, một cơn rùng mình ớn lạnh xuất hiện, chạy dọc sống lưng Kỳ Anh.- Cô, cô...Cậu thở không ra hơi, giọng nói trở nên lắp bắp.

Cứ như chuyện này đã từng xảy ra rồi, và cậu sợ hãi.

Trong đầu Kỳ Anh bắt đầu tiên đoán ra được những gì tương lai sắp xảy đến.Mà đúng hơn, là cậu nhớ lại những gì đã từng xảy ra.Cô gái dùng đôi bàn tay trắng muốt lạnh lẽo, nắm chạy lấy bàn tay Kỳ Anh đang run rẩy.- Anh giai, có thể cho em thứ anh đang cầm được không?''Chuyện này thực sự đã xảy ra!''Mặt cắt không còn giọt máu, Kỳ Anh ớn lạnh trông về mảnh kim loại cậu đang giữ trong lòng bàn tay.

Là một đồng xu màu nâu đỏ, dính đầy máu và đất cát.- Không!

Dừng lại!Cậu hét lên, lùi về phía sau.

Nhưng rồi lưng va phải một vật cản, trong khi hoảng hốt quay đầu lại nhìn, Kỳ Anh phát hiện thứ ngăn mình là chiếc máy bán hàng tự động được đặt ở ven đường.Người con gái đối diện cậu, sau giây phút bị từ chối, trở nên thất thần.

Biểu cảm trên khuôn mặt nhanh chóng chuyển sang hỗn loạn, khóc lóc, đau đớn, buồn rầu...

Rồi cuối cùng, trên khuôn mặt xinh đẹp như búp bê đó trở về trạng thái vô cảm.

Trong suốt quá trình thay đổi liên tục đó, duy chỉ đôi mắt như bắt nguồn từ hư vô ấy vẫn không ngừng nhìn về phía Kỳ Anh.- Anh giai, anh sẽ không đưa nó cho em sao?Cô gái cất lời, nhưng chẳng phải là chất giọng ngọt ngào ban đầu nữa.

Nó giống như âm thanh trộn lẫn giữa tiếng nhiễu của đài thu thanh, cùng với tiếng dòng điện phóng vào không khí từ cuộn dây đồng.

Nhưng nếu phải miêu tả ngắn gọn, thì đó không thể nào là âm thanh mà con người có thể phát ra.- Kể cả khi, em sắp phải chết sao?Đôi mắt cô gái phút chốc hóa thành đỏ.

Không chỉ con ngươi, mà thực sự là cả tròng mắt liền trở nên bị nhuộm một màu máu.

Một khoảnh khắc sau nữa, thực sự đã có máu chảy ra từ hai hốc mắt, chảy qua khuôn mặt và rơi xuống đất lã chã.- Dừng lại!

Đủ rồi!

Làm ơn!

Đừng để tôi thấy cảnh đó nữa!Kỳ Anh liên tục gào thét trong khi người con gái trước mặt không ngừng đổ lệ máu.

Cái cảm giác kinh hoàng không ngừng lớn dần lên, xâm chiếm đến từng mạch máu, từng dây thần kinh trên cơ thể cậu.

Nhưng ngoài việc không ngừng hét lên, Kỳ Anh không thể làm được gì khác, kể cả việc nhắm mắt lại để khỏi phải nhìn thấy những gì sẽ xảy ra tiếp theo.Đầu của cô gái văng ra khỏi cơ thể, vẽ một đường cong trong không khí rồi lăn xuống nền đường.

Trong khi đó, thân người liên tục nhuộm bộ đầm bằng chính máu tươi, và ngã xuống như một con rối mất kiểm soát.- Không!Kỳ Anh mở mắt, mồ hôi mồ kê nhễ nhại chảy khắp người khiến cậu trông như vừa thực hiện một chặng marathon mà không nghỉ vậy.

Cơn đau nhói thúc một cú thật mạnh vào cơ thể, làm tâm trí đang bị ngưng trệ nhanh chóng giành lấy sự tỉnh táo.

Cho tới khi thực sự nắm được các giác quan, Kỳ Anh mới nhận ra đối diện với mình là hình ảnh của một thứ rất quen thuộc.- Trần nhà?Đây là trần của căn hộ mà Kỳ Anh đang thuê trọ.

Thứ mà cậu thấy lần đầu tiên sau mỗi lần mở mắt trong hơn hai năm qua.

Và hiện tại cậu đang nằm trên chiếc giường trong căn hộ của mình.- Là mơ sao...Cậu nhìn về phía bức tường sát cạnh giường, chiếc rèm che ô cửa sổ vẫn đang để hở một khe nhỏ để ánh sáng lọt qua.

Đặt cạnh cửa sổ là một chậu đất nhỏ nhắn với họa tiết dễ thương, bên trong chậu là một cây xương rồng, không lớn lắm nhưng đó là thành quả Kỳ Anh chăm bẵm một thời gian dài.''Đây đúng là căn hộ của mình rồi, vậy vừa rồi là một giấc mơ dài?''Ngay lập tức ý nghĩ đó bị Kỳ Anh gạt ra khỏi đầu, rõ ràng đó là một cơn ác mộng tồi tệ, khủng khiếp nhất mới phải.

Hít một hơi dài để lấy sức, Kỳ Anh cảm thấy khoan khoái khi nhận ra mùi hương quen thuộc của căn phòng.

Không hiểu sao hôm nay trong phòng tràn ngập một mùi thơm nhẹ, mặc dù không giống với thường ngày nhưng cậu không ghét nó.Cảm thấy phấn chấn vì đã thoát khỏi giấc mơ quái ác, Kỳ Anh nhấc người dậy khỏi chiếc giường, nhưng cái cảm giác nặng nề bám lấy cơ thể lại ập tới.- Chẳng lẽ mình vẫn còn đang trong cơn ác mộng!?Kỳ Anh hốt hoảng, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cái cảm giác nặng nề này nó khác với hồi nãy, mặc dù đã dần tan đi theo giấc mơ nhưng cậu vẫn có ấn tượng mơ hồ về trạng thái nặng nề xuất phát từ bên trong cơ thể đó.

Còn lần này thì khác, người cậu giống như đang đeo lên mình một vật nặng vậy, và nó xuất phát từ phía bên ngoài.Nhìn xuống phía dưới cơ thể mình, Kỳ Anh không thấy gì ngoài tấm chăn dày đã phủ lên cơ thể.

Trời mùa đông rất lạnh, tất nhiên khi đi ngủ cậu luôn đắp chiếc chắn lớn này để giữ ấm, nhưng bình thường nó đâu có nặng như vậy.Cảm thấy nghi vấn, Kỳ Anh vén chiếc chăn lên để nhìn vào bên dưới.Một cơ thể trắng muốt như sứ, đang ôm chặt lấy phần cơ thể không mảnh vải của cậu.

Hương thơm được thoát ra khỏi bên dưới tấm chăn, nhanh chóng tràn ngập khắp phòng.

Hơi ấm của hai cơ thể sát gần nhau cũng theo đó mà thoát ra ngoài, để khí lạnh hơn theo dòng đối lưu yếu ớt mà đi vào.Có lẽ vì vậy, mà người con gái ở bên dưới tấm chăn đó bị đánh thức.

Với khuôn mặt xinh đẹp như búp bê đang ngái ngủ, đôi mắt đen sâu thẳm dần mở ra và ngước nhìn về phía Kỳ Anh đang kinh ngạc không thôi.- Chào buổi sáng, anh giai.

Cập nhật lời của tác: Dự định mình sẽ up chap này sau tết, nhưng rồi nghĩ lại nên up cmnl dù cho chả mống nào đọc một đầu truyện vô danh trôi nổi trên wattpad đang chuộng mấy cái truyện yêu đương đâu 🙂) up hết lên xong còn có động lực ra chap mới vào ngày tết.

Còn giờ thì off và hy vọng một ngày nào đó sẽ hoàn thành được một bộ truyện tử tế.
 
Back
Top Bottom