Tâm Linh Thầy Tàu Ly Kỳ TRUYỆN(Tiền Truyện)HUYỀN ẤN GIANG HỒ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
392751541-256-k503529.jpg

Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện(Tiền Truyện)Huyền Ấn Giang Hồ
Tác giả: phongna89
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Huyền Ấn Giang Hồ là một tiểu thuyết kinh dị huyền bí dài ~85,000 từ, kể về hành trình đầy ám ảnh của Lương, một thầy tàu trẻ tuổi ngông cuồng nhưng tài năng, trong bối cảnh Việt Nam thế kỷ 19.

Dưới sự dẫn dắt của sư phụ Khúc Quân, Lương đối mặt với những lời nguyền cổ xưa từ thời nhà Minh, bắt nguồn từ một kinh thư tà thuật đầy quyền lực.

Hành trình của anh dẫn đến những bí mật đen tối liên quan đến ngọc bội - di vật của mẹ, và dấu ấn lời nguyền trên chính cơ thể mình.

Câu chuyện mở đầu tại cánh rừng Quảng Tây năm 1805, nơi Lương và Khúc Quân chạm trán Hắc Phong - một hồn ma tà ác từng là sư đệ của Khúc Quân, bị phong ấn dưới giếng ma ở đền cổ Hồ Nam.

Hắc Phong truy lùng ngọc bội của Lương để phá phong ấn, giải phóng quỷ cổ - một thực thể giáp đen gầm rú, mang sức mạnh hủy diệt.

Trên hành trình, Lương gặp A Tình, cô gái Miêu mang dấu ấn tương tự anh, và giữa họ nảy sinh mối tình đầy bi kịch.

A Tình, với quá khứ mất gia đình vì quỷ núi, trở thành đồng minh của Lương, cùng anh đối đầu những thế lực tà ma.

Từ làng nhỏ ven sông đến rừng sâu Hồ Nam, Lương phải chiến đấu với quỷ núi, Hắc Phong, và cả âm mưu của Lê Đình - một quan chánh bí ẩn tìm kiếm kinh thư cho mục đích riêng.

Mỗi chương là một mảnh ghép hé lộ lời nguyền, từ nghi lễ cấm của người Miêu đến bi kịch của Khúc Quân và Lâm Thanh (Hắc Phong).

Cao trào diễn ra khi Lương đối mặt quỷ cổ ở giếng ma, phá hủy kinh thư nhưng không thể chấm dứt lời nguyền, để lại cái kết mở đầy ám ảnh.

Với không khí u ám, Huyền Ấn Giang Hồ k Tags: huyetangianghokhucquansupguthaytaulikytruyenthầyluong​
 
Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện(Tiền Truyện)Huyền Ấn Giang Hồ
Lời Nguyền Khởi Đầu


1.

Năm 1805, cánh rừng Quảng Tây chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích, như lời thì thầm của đất trời.

Lương, 23 tuổi, áo vải thô bạc màu, ngồi bên đống lửa, ánh mắt ngông cuồng nhưng sắc bén, tay mân mê ngọc bội khắc hoa văn cổ, vật duy nhất mẹ anh để lại.

Đối diện, Khúc Quân, sư phụ anh, đạo bào xám cũ kỹ, cây quạt giấy khắc bùa nằm trên đùi, ánh mắt sâu thẳm, như mang bí mật cả đời.Lương nhếch môi, giọng cợt nhả: Sư phụ, người nhặt con từ miếu hoang năm nào, giờ kể đi, con là ai mà người giữ bên mình?Khúc Quân nhìn đống lửa, giọng trầm: Lương... ngươi mang dấu ấn.

Ngọc bội đó... không phải vật thường.Lương định cãi, nhưng ngọc bội rung nhẹ, như có hơi lạnh len qua da.

Một bóng đen thoáng qua lùm cây, mắt đỏ rực, thì thầm: "Khúc Quân... ngươi nợ ta..."

Lương giật mình, lao vào bóng tối, nhưng chỉ thấy lá rơi.

Anh quay lại, giọng gấp: Sư phụ!

Kẻ đó là ai?

Sao biết người?Khúc Quân nắm quạt chặt, ánh mắt tối lại: Lương...

đừng hỏi.

Có những thứ... ngươi chưa cần biết.Lương nghiến răng, lòng rối bời.

"Sư phụ... người giấu gì?

Ngọc bội này... là gì?"

Anh nhìn ngọc bội, nó lặng im, nhưng như dẫn anh vào cơn ác mộng lớn hơn.

Dưới ánh lửa, bóng Khúc Quân mờ ảo, như mang lời nguyền từ thời nhà Minh, gợi về ngôi đền Hồ Nam xa xôi, nơi mọi bi kịch bắt đầu.

Chương 1: Bùa Dưới Hầm Bóng tối ngột ngạt phủ xuống làng nhỏ ven sông, nơi ánh trăng bị mây che khuất, chỉ còn tiếng nước chảy róc rách, như tiếng khóc ai oán.

Trong căn nhà tranh của địa chủ Ba Lành, Hương – con gái ông – gào thét, mắt trắng dã, tay cào tường đến rướm máu, để lại vệt đỏ ghê rợn.

Dân làng tụ tập ngoài sân, xì xào về tà ma nhập xác.

Lương đứng giữa đám đông, áo vải thô phấp phơ, ánh mắt ngông cuồng, tay sờ ngọc bội, miệng lẩm bẩm: "Quỷ gì mà ầm ĩ thế?"

Khúc Quân bước tới, đạo bào xám bạc, cây quạt giấy khắc bùa nắm chặt, ánh mắt sắc lạnh, như nhìn xuyên bóng tối.

Ông liếc Hương, nói nhỏ: Lương, cẩn thận.

Đây không phải ma thường.Lương cười lớn, giọng cợt nhả: Sư phụ, ma nào chả thế.

Để con xử!Ba Lành, mặt tái nhợt, quỳ xuống, giọng run: Đạo sĩ!

Cứu con gái tôi!

Tôi... tôi cho vàng, cho đất!Phú ông Tư Mập, bụng phệ, chen vào, giọng hống hách: Lão Khúc, làm nhanh đi!

Đừng để làng tao mang tiếng ô uế!Quan chánh Lê Đình đứng xa, áo gấm thêu rồng, ánh mắt lạnh lùng, tay mân mê thư gỗ, như che giấu ý đồ.

Lương liếc hắn, lòng nghi ngờ, nhưng không quan tâm, xông vào nhà, guốc gỗ lẹp kẹp vang trên sàn đất.

Trong góc tối, Hương bị trói, miệng lẩm bẩm tà chú, ký tự đỏ máu hiện trên tường, uốn lượn như gai xương, tỏa hơi lạnh.

Lương giật mình, ngọc bội rung nhẹ, nhưng anh cười khẩy, giơ bùa giấy vàng: Con quỷ, ra đây cho tao xem mặt nào!Khúc Quân hét lên, giọng gấp: Lương!

Dừng lại!Nhưng Lương đã đốt bùa, ánh sáng đỏ phun trào, ký tự gai xương lao ra, cào vào tay anh, máu chảy đỏ sàn.

Anh ngã, lòng chửi thầm: "Đệch, đau thật!"

Hương gào to hơn, tóc bay loạn, như muốn xé dây thừng.

Khúc Quân vung quạt, ánh sáng trắng bao lấy Hương, ký tự tan biến, cô ngã xuống, bất tỉnh, hơi thở yếu ớt.

Ba Lành lao vào, ôm con, khóc nức: Đạo sĩ... cô ấy... sống chứ?Khúc Quân gật, giọng trầm: Sống, nhưng bùa này... từ thời nhà Minh.

Có kẻ cố ý đặt nó.Lương đứng dậy, tay ôm vết cào, ngọc bội rung mạnh hơn, như cảnh báo.

Anh nhìn Khúc Quân, giọng bực: Sư phụ, sao người biết?

Bùa gì mà mạnh thế?Khúc Quân lắc đầu, ánh mắt tối lại, như mang nỗi đau cũ: Lương... chưa phải lúc để nói.Tư Mập cười khẩy, chỉ tay: Lão Khúc, giấu gì hả?

Thằng nhãi này suýt giết con Hương!Lương định cãi, nhưng một bóng đen thoáng qua cửa sổ, mắt đỏ rực, thì thầm: "Khúc Quân..."

Anh lao ra, nhưng chỉ thấy gió lùa qua ngõ.

Ngọc bội lạnh buốt, như chạm vào cõi âm.

Lê Đình bước tới, giọng bình thản: Đạo sĩ, bùa này... có liên quan đến Quảng Tây, đúng không?Khúc Quân liếc hắn, không đáp, chỉ bảo Lương: Đi, chúng ta rời làng.

Có chuyện lớn hơn chờ ta.Lương nghiến răng, lòng rối bời.

"Sư phụ... người giấu gì?

Bóng đen đó... là ai?"

Anh bước theo, ngọc bội rung nhẹ, như dẫn anh vào một cơn ác mộng sâu hơn, nơi lời nguyền nhà Minh bắt đầu hé lộ.
 
Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện(Tiền Truyện)Huyền Ấn Giang Hồ
Chương 2: Rừng Ma


Hơi thở đất trời run rẩy khi Lương và Khúc Quân băng qua rừng sâu ngoài làng, nơi ánh sáng mặt trời bị tán cây chặn đứng, chỉ còn tiếng lá khô vỡ vụn dưới chân.

Thím Tư, mặt hốc hác, dẫn đường, run rẩy kể về hồn ma chiến binh giết người trong rừng, để lại vết cào đỏ trên cây.

Lương nhếch môi, tay sờ ngọc bội, giọng cợt nhả: Ma chiến binh?

Nghe hay đấy!

Để coi nó mạnh cỡ nào!Khúc Quân liếc anh, cây quạt giấy nắm chặt, giọng trầm: Lương, đừng khinh thường.

Rừng này... có tà khí nặng.Lương cười lớn, bước nhanh: Sư phụ, tà khí gì?

Con xử hết!Thím Tư run lên, chỉ vào lùm cây tối om: Đạo sĩ... nó ở đó... mắt đỏ, cầm đao gỉ!Lương xông tới, guốc gỗ đạp lá kêu răng rắc, nhưng đất dưới chân sụp xuống, lộ hố xương người, gai xương trắng trồi lên, quấn lấy chân anh.

Ngọc bội lạnh buốt, như cảnh báo từ cõi âm.

Anh giật mình, hét lên: Sư phụ!

Cái quái gì thế này?Khúc Quân vung quạt, ánh sáng đỏ bao lấy hố, gai xương tan biến, kéo Lương lên.

Ông nhìn đống xương, giọng trầm: Hồn ma chiến binh... bị bùa đỏ máu khống chế.

Có kẻ đứng sau, Lương.Lương thở hổn hển, tay ôm ngọc bội, lòng rối bời.

"Bóng đen đêm trước... lại là nó?"

Anh nhìn Khúc Quân, giọng gắt: Sư phụ, kẻ đó là ai?

Người biết gì mà cứ giấu?Khúc Quân lắc đầu, ánh mắt đau đớn, như thấy lại ký ức cũ: Lương... giờ chưa phải lúc.Đột nhiên, Ba Lành dẫn đám dân làng đến, mặt tím tái, quát lớn: Đạo sĩ!

Các ngươi phá rừng tao!

Hồn ma là tổ tiên, đừng động vào!Lương định cãi, nhưng Khúc Quân giơ tay, giọng lạnh: Ông Ba, ông sợ hồn ma, hay sợ mất đất mùa sau?Ba Lành giật mình, lùi bước, nhưng Tư Mập chen vào, giọng oang oang: Lão Khúc, đừng láo!

Cút khỏi đây, không thì chết!Lương nghiến răng, muốn xông lên, nhưng ngọc bội rung mạnh, như ngăn anh.

Một bóng đen hiện sau cây cổ thụ, mắt đỏ rực, thì thầm: "Khúc Quân... ngươi không thoát..."

Lương lao tới, vung tay, nhưng bóng đen tan vào sương.

Khúc Quân kéo anh, giọng gấp: Lương, đi!

Rừng này... là bẫy.Họ rời rừng, Lương ngoảnh lại, lòng nặng trĩu.

Lê Đình xuất hiện ở lối làng, đưa thư gỗ, giọng bình thản: Đạo sĩ, hồn ma này... dẫn đến Quảng Tây, đúng không?Lương nắm thư, mắt nghi ngờ: "Tên quan này... biết quá nhiều."

Anh nhìn Khúc Quân, lòng quyết: "Sư phụ... con sẽ tìm ra kẻ đó, dù người giấu gì đi nữa."
 
Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện(Tiền Truyện)Huyền Ấn Giang Hồ
Chương 3: Gương Đồng


Tiếng đá vỡ lanh lảnh vang lên từ nhà Lý Văn, nơi gương đồng cổ treo trên tường, phản chiếu ánh sáng kỳ lạ.

Lý Văn, mặt hốc hác, đập gương liên tục, miệng lẩm bẩm tà chú, mắt đỏ ngầu như bị ma nhập.

Dân làng tụ tập, xì xào về lời nguyền từ gương.

Lương đứng ngoài sân, tay sờ ngọc bội, ánh mắt ngông cuồng nhưng thoáng do dự sau vụ rừng ma.

"Gương quỷ?

Nghe mới lạ!" anh nghĩ, lòng tò mò.

Khúc Quân bước tới, quạt giấy mở ra, ánh mắt sắc lạnh, nói nhỏ: Lương, gương này... có tà thuật nhà Minh.

Đừng chạm vào.Lương nhếch môi, giọng cợt nhả: Sư phụ, gương thôi mà!

Để con xem nó làm được gì!Bà đồng Mẫn, áo vải thô, đứng cạnh, giọng run: Đạo sĩ... gương đó... nhìn vào là mất hồn!Tư Mập chen vào, giọng hống hách: Lão Khúc, xử nhanh đi!

Đừng để làng tao thêm tai họa!Ba Lành, mặt tái nhợt, thì thầm: Đạo sĩ... cứu Lý Văn... tôi cho thêm đất!Lê Đình đứng xa, áo gấm lấp lánh, ánh mắt lạnh lùng, như biết gì đó, nhưng không nói.

Lương liếc hắn, lòng nghi ngờ, nhưng bước vào nhà, guốc gỗ vang trên sàn gỗ.

Trong góc tối, Lý Văn ôm gương, lẩm bẩm: "Hắn... gọi ta..."

Lương nhìn vào gương, thấy bóng người áo đạo, mắt đỏ – Lâm Thanh, thì thầm: "Lương... chạm vào..."

Ngọc bội nóng lên, anh giật mình, nhưng tay đã chạm gương, ánh đỏ kéo anh vào.

Anh hét lên: Sư phụ!

Nó... nó lôi con!Khúc Quân vung quạt, ánh sáng trắng bao lấy gương, kéo Lương ra.

Ông niệm chú, gương nứt, bùa đỏ máu rơi ra, tan thành tro.

Lý Văn ngã xuống, bất tỉnh, hơi thở yếu.

Khúc Quân nhìn bùa, giọng trầm: Bùa này... liên kết với vụ Hương.

Có kẻ muốn gọi thứ gì đó.Lương thở hổn hển, tay ôm ngọc bội, lòng rối bời: "Lâm Thanh... là ai?

Sao biết con?"

Anh nhìn Khúc Quân, giọng gắt: Sư phụ, người biết gì về gương này, đúng không?

Nói đi!Khúc Quân lắc đầu, ánh mắt đau đớn: Lương... chưa phải lúc.Tư Mập quát lớn: Lão Khúc, thằng nhãi này suýt làm Lý Văn chết!

Đốt gương đi!Bà đồng Mẫn giật mình, lùi bước, như giấu gì đó.

Lương nghi ngờ, nhưng không nói.

Lê Đình bước tới, giọng bình thản: Đạo sĩ, gương này... dẫn đến Quảng Tây, đúng không?Khúc Quân liếc hắn, giọng lạnh: Quan chánh... biết nhiều nhỉ?Lương nắm ngọc bội, lòng quyết: "Sư phụ giấu, quan này mờ ám... con sẽ tự tìm."

Một bóng đen thoáng qua mái nhà, mắt đỏ rực, biến mất.

Lương lao ra, nhưng chỉ thấy gió lùa.

Ngọc bội rung nhẹ, như dẫn anh đến manh mối lớn hơn.
 
Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện(Tiền Truyện)Huyền Ấn Giang Hồ
Chương 4: Quỷ Biển


Sóng gào thét ngoài khơi Quảng Tây, nơi bãi biển đầy đá ngầm, mùi muối hòa lẫn hơi tanh của máu.

Lương và Khúc Quân truy dấu bùa từ gương đồng, đến bãi biển hoang, nơi cướp biển Hải "Mặt Rỗ" ẩn náu.

Lương đứng trên mỏm đá, áo vải phấp phơ, tay sờ ngọc bội, ánh mắt ngông cuồng nhưng thoáng cẩn thận.

"Quỷ biển?

Nghe thú vị hơn ma rừng!" anh nghĩ, lòng tò mò.

Khúc Quân đứng sau, quạt giấy mở ra, ánh mắt sắc lạnh: Lương, biển này... có tà khí.

Đừng liều.Lương cười lớn: Sư phụ, biển thì làm gì được con?Hải "Mặt Rỗ", mặt đầy sẹo, dẫn đám cướp vây họ, cười khàn: Đạo sĩ!

Đến đây chịu chết à?Lương nhếch môi, định xông lên, nhưng ngọc bội rung mạnh, sóng biển dâng cao, bóng đen trồi lên, hình dáng chiến binh gỉ sét, mắt đỏ rực, cầm xích sắt.

Lương giật mình, bị xích kéo xuống nước, hơi lạnh xâm lấn.

Anh hét lên: Sư phụ!

Quỷ... quỷ biển!Khúc Quân vung quạt, ánh sáng đỏ bao lấy xích, kéo Lương lên.

Ông niệm chú, xích tan, quỷ biển gào thét, biến mất.

Hải run rẩy, quỳ xin: Đạo sĩ... tha mạng!

Tôi... chỉ giữ bùa cho quan lớn!Khúc Quân nhìn hắn, giọng lạnh: Quan nào?Hải run run: Quan... quan Lê Đình...Lương giật mình, ngọc bội nóng lên, như xác nhận.

Anh nhìn Khúc Quân, giọng gắt: Sư phụ, Lê Đình đứng sau?

Người biết gì, nói đi!Khúc Quân lắc đầu, ánh mắt đau đớn: Lương... ta tha Hải.

Hắn sẽ dẫn ta đến manh mối.Lương nghiến răng, lòng rối bời.

Một bóng đen hiện trên sóng, mắt đỏ rực, thì thầm: "Khúc Quân... ngươi không thoát..."

Lương lao tới, nhưng bóng tan.

Khúc Quân kéo anh, giọng trầm: Lương, đi.

Quảng Tây... còn nhiều bí mật.Lương nắm ngọc bội, lòng quyết: "Lê Đình...

Hắc Phong... tao sẽ lôi các người ra ánh sáng."
 
Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện(Tiền Truyện)Huyền Ấn Giang Hồ
Quỷ Núi và Ngôi Mộ Chương 5: Lời Nguyền Miêu


Sương lạnh vương vấn làng Miêu, nơi núi đá dựng đứng, tiếng chuông đồng vang vọng từ miếu nhỏ.

A Tình, cô gái Miêu váy thêu, chạy đến cầu cứu Lương và Khúc Quân, giọng run: Đạo sĩ!

Quỷ núi... giết người!

Nó...

đòi máu!Lương nhìn cô, lòng thoáng động, ánh mắt bớt ngông cuồng: Quỷ núi?

Để ta xem nó mạnh cỡ nào.Khúc Quân nắm quạt, ánh mắt sắc lạnh: Lương, núi này... có tà thuật cổ.

Cẩn thận.Lương gật, bước theo A Tình, guốc gỗ đạp đá kêu lanh lảnh.

Trưởng làng Vương, mặt lạnh, chặn đường, giọng trầm: Đạo sĩ, đừng phá miếu.

Quỷ là tổ tiên chúng ta!Lương định cãi, nhưng A Tình nắm tay anh, ánh mắt lo âu: Anh Lương...

đừng gây chuyện.Lương mềm lòng, gật đầu.

Trên núi, gió rít qua khe đá, bóng đen hiện ra, dáng chiến binh, mắt đỏ rực, gào: "Máu... trả máu!"

Lương giật mình, ngọc bội lạnh như băng, anh bị dẫn dụ, suýt đốt bùa sai.

A Tình kéo anh lại, anh bị đá cào, máu chảy.

Anh nghiến răng: "Đệch... suýt toi!"

Khúc Quân vung quạt, ánh sáng đỏ bao lấy quỷ, trấn nó vào đá.

Ông nhìn Lương, giọng trầm: Lương... ngươi do dự.

Tốt.

Nhưng quỷ này... do Hắc Phong gọi.Lương thở hổn hển, nhìn A Tình, lòng rối bời: "Cô gái này... sao khiến mình lạ thế?"

Anh nhìn Khúc Quân, giọng nhỏ: Sư phụ, Hắc Phong... liên quan đến ngọc bội, đúng không?Khúc Quân lắc đầu, ánh mắt đau đớn: Chưa phải lúc, Lương.Vương dẫn dân làng đến, giọng gắt: Đạo sĩ!

Các ngươi phá miếu, quỷ sẽ giết hết!Lương định cãi, nhưng Lê Đình gửi thư qua người làng, ám chỉ ngọc bội.

Lương nắm thư, lòng nghi ngờ: "Hắn... lại biết?"

Một bóng đen thoáng qua vách núi, mắt đỏ rực, biến mất.

Lương quyết: "A Tình... ta sẽ bảo vệ cô."
 
Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện(Tiền Truyện)Huyền Ấn Giang Hồ
Chương 6: Đền Cổ Trường Sa


Tiếng chuông đồng trầm bổng vang từ đền cổ Trường Sa, nơi cột đá phủ rêu, như mang lời nguyền ngàn năm.

Linh, cô bé 12 tuổi, dẫn Lương và Khúc Quân đến, giọng run: Đạo sĩ... trẻ em làng... mất tích trong đền!Lương nhìn Linh, lòng thoáng thương, giọng dịu: Đừng sợ, cô bé.

Ta sẽ tìm chúng.Khúc Quân nắm quạt, ánh mắt sắc lạnh: Lương, đền này... có tà khí mạnh.

Đừng liều.A Tình đi cùng, váy Miêu phấp phơ, ánh mắt lo âu: Anh Lương... cẩn thận.

Tôi... cảm thấy không ổn.Lương gật, lòng ấm áp, bước vào đền, guốc gỗ vang trên đá.

Phú ông Trương, mặt tím tái, chặn đường, quát: Đạo sĩ!

Đền là tài sản tao!

Đừng phá, không thì chết!Lương nghiến răng, nhưng A Tình nắm tay anh, anh kiềm lại.

Trong hầm đền, bóng đen trồi lên, dáng trẻ em, mắt đỏ rực, thì thầm: "Ở lại..."

Lương giật mình, ngọc bội rung lặng lẽ, anh suýt mở phong ấn đá.

A Tình hét lên: Anh Lương!

Đừng!

Lương dừng tay, đá cào vai anh, máu chảy.

Khúc Quân vung quạt, ánh sáng đỏ bao lấy bóng đen, trấn nó vào tường.

Ông nhìn Lương, giọng trầm: Lương... ngươi cẩn thận hơn.

Tốt.

Nhưng tà thuật này... từ Hắc Phong.Lương thở hổn hển, nhìn A Tình, lòng rối bời: "Cô ấy... lại cứu mình."

Anh nhìn Khúc Quân, giọng nhỏ: Sư phụ, đền này... liên quan đến Quảng Tây, đúng không?Khúc Quân gật nhẹ, ánh mắt đau đớn: Phải.

Nhưng chưa hết, Lương.Trương dẫn dân làng đến, giọng gào: Đạo sĩ!

Các ngươi phá đền, hại làng tao!Lương định cãi, nhưng Lê Đình gửi thư, ám chỉ Hắc Phong.

Lương nắm thư, lòng nghi ngờ: "Hắn... thao túng cả Trương?"

Một bóng đen thoáng qua mái đền, mắt đỏ rực, biến mất.

Lương nắm tay A Tình, lòng quyết: "Cô ấy... là lý do ta phải mạnh lên."
 
Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện(Tiền Truyện)Huyền Ấn Giang Hồ
Chương 7: Quỷ Hồ Ly


Rừng Ngũ Đài vang tiếng cành khô gãy, như bước chân vô hình lẩn khuất.

Thanh Vân, cô gái kiếm gỗ khắc bùa, dẫn Lương và Khúc Quân vào rừng, giọng trầm: Đạo sĩ... quỷ hồ ly giết người.

Nó... giả dạng người thân.Lương nhìn Thanh Vân, ánh mắt sắc hơn, giọng nhỏ: Hồ ly?

Để ta xem nó lừa được ai.Khúc Quân nắm quạt, ánh mắt sắc lạnh: Lương, hồ ly... là tà thuật cổ.

Cẩn thận.A Tình đi cùng, ánh mắt lo âu: Anh Lương... tôi thấy lạnh...

đừng đi xa.Lương gật, lòng ấm áp, bước vào rừng, guốc gỗ đạp đất kêu lạo xạo.

Một bóng trắng hiện ra, dáng A Tình, giọng ngọt: Lương... theo tôi...Lương giật mình, ngọc bội nóng như than, anh dừng lại, hét: Mày không phải cô ấy!Bóng trắng gào, hóa hồ ly, móng vuốt lao vào.

Thanh Vân chém kiếm gỗ, Lương giơ bùa, nhưng móng cào vai anh, máu chảy.

Khúc Quân vung quạt, ánh sáng đỏ bao lấy hồ ly, trấn nó vào cây.

Ông nhìn Lương, giọng trầm: Lương... ngươi nhận ra bẫy.

Tốt.

Nhưng Hắc Phong...

đang mạnh hơn.Lương thở hổn hển, nhìn A Tình thật, lòng rối bời: "Cô ấy... quan trọng với mình."

Anh nhìn Khúc Quân, giọng gắt: Sư phụ, Hắc Phong là ai?

Liên quan đến ngọc bội, đúng không?Khúc Quân lắc đầu, ánh mắt đau đớn: Lương... ta sẽ nói, nhưng chưa phải lúc.Phú ông Trương dẫn dân làng đến, giọng gào: Đạo sĩ!

Các ngươi phá rừng, hồ ly sẽ giết hết!Lương nghiến răng, nhưng Lê Đình gửi thư, ám chỉ quá khứ Khúc Quân.

Lương nắm thư, lòng nghi ngờ: "Hắn... biết gì về sư phụ?"

Một bóng đen thoáng qua, mắt đỏ rực, biến mất.

Lương nắm tay A Tình, lòng quyết: "Ta sẽ bảo vệ cô, dù là Hắc Phong hay ai."
 
Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện(Tiền Truyện)Huyền Ấn Giang Hồ
Chương 8: Ngôi Mộ Thung Lũng


Ánh trăng vỡ vụn trên thung lũng Ngũ Đài, nơi đá dựng đứng, như che giấu bí mật ngàn năm.

Lương, Khúc Quân, A Tình, và Thanh Vân tìm đến ngôi mộ đá khắc tên "Khúc Quân".

Lương giật mình, ánh mắt hoang mang: Sư phụ... sao... sao có mộ của người?Khúc Quân nắm quạt, ánh mắt đau đớn: Lương...

đó không phải mộ ta.

Là... bẫy của Hắc Phong.A Tình nắm tay Lương, giọng run: Anh Lương... tôi thấy lạnh...

đừng vào.Lương gật, lòng ấm áp, nhưng bước tới, guốc gỗ vang trên đá.

Một bóng đen hiện ra, dáng Lâm Thanh, mắt đỏ rực, thì thầm: "Khúc Quân... ngươi giam ta..."

Lương giật mình, ngọc bội rung mạnh, anh suýt chạm mộ.

Thanh Vân kéo anh lại, hét: Cậu Lương!

Đừng!Mộ nứt, bóng ma trồi lên, gào thét.

Khúc Quân vung quạt, ánh sáng đỏ bao lấy bóng ma, trấn nó vào đá.

Ông nhìn Lương, giọng trầm: Lương...

Hắc Phong muốn ngươi mở mộ.

Hắn... là tà thuật nhà Minh.Lương thở hổn hển, nhìn A Tình, lòng rối bời: "Sư phụ... giấu gì lớn lắm."

Anh nhìn Khúc Quân, giọng nhỏ: Sư phụ, ngôi mộ... liên quan đến ngọc bội, đúng không?Khúc Quân gật nhẹ, ánh mắt đau đớn: Phải.

Nhưng Lương... tin ta, ta sẽ nói khi đúng lúc.Phú ông Trương dẫn dân làng đến, giọng gào: Đạo sĩ!

Các ngươi phá thung lũng, quỷ sẽ giết hết!Lương nghiến răng, nhưng Lê Đình gửi thư, ám chỉ Hồ Nam.

Lương nắm thư, lòng nghi ngờ: "Hắc Phong...

Hồ Nam... là gì?"

Một bóng đen thoáng qua, mắt đỏ rực, biến mất.

Lương nắm tay A Tình, lòng quyết: "Ta sẽ tìm ra, vì cô."
 
Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện(Tiền Truyện)Huyền Ấn Giang Hồ
Câu chuyện 3: Lời Nguyền Nhà Minh Chương 9: Quỷ Sông


Dòng sông gào trong đêm, nước cuộn đen, như mang oan hồn thời nhà Minh.

Lương, Khúc Quân, A Tình, và Thanh Vân đến làng ven sông, nơi quỷ sông kéo người xuống nước, để lại vết cào đỏ.

Lương nhìn sông, ánh mắt trầm tĩnh, giọng nhỏ: Quỷ sông?

Ta sẽ lôi nó lên.Khúc Quân nắm quạt, ánh mắt sắc lạnh: Lương, quỷ này... mạnh hơn trước.

Cẩn thận.A Tình đứng cạnh, váy Miêu phấp phơ, giọng run: Anh Lương... tôi thấy lạnh...

đừng ra sông.Lương nắm tay cô, lòng ấm áp: Đừng lo, tôi sẽ ổn.Một bóng đen trồi lên từ sông, dáng chiến binh, mắt đỏ rực, xích sắt lao vào Lương.

Anh giật mình, ngọc bội lạnh như băng, anh giơ bùa, nhưng xích cào A Tình.

Cô ngã, ánh sáng trắng lóe lên, tan biến.

Lương gào lên, lòng quặn thắt: A Tình!

Không!Khúc Quân vung quạt, ánh sáng đỏ bao lấy quỷ, trấn nó vào sông.

Ông nhìn Lương, giọng trầm: Lương... cô ấy... bị Hắc Phong lấy hồn.Lương quỳ xuống, mắt mờ đi, giọng run: Sư phụ... sao... sao lại là cô ấy?Thanh Vân đỡ anh, giọng nhỏ: Cậu Lương... chúng ta sẽ tìm cô ấy.Ba Lành dẫn dân làng đến, giọng gào: Đạo sĩ!

Các ngươi làm quỷ sông giận!

Cút đi!Lương nghiến răng, nhưng Lê Đình gửi thư, ám chỉ hang động phía bắc.

Lương nắm thư, lòng quyết: "A Tình... ta sẽ cứu cô, dù trả giá bằng mạng."
 
Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện(Tiền Truyện)Huyền Ấn Giang Hồ
Chương 10: Hang Động Bắc


Đá rạn nứt trong hang động phía bắc, nơi ánh sáng không chạm tới, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt, như máu chảy.

Lương, Khúc Quân, và Thanh Vân vào hang, theo manh mối từ Lê Đình.

Lương nghe tiếng khóc, giống A Tình, ánh mắt trầm tĩnh nhưng đau đớn: Sư phụ... cô ấy... còn trong đó.Khúc Quân nắm quạt, ánh mắt sắc lạnh: Lương, cẩn thận.

Hắc Phong...

đặt bẫy.Thanh Vân đi sau, kiếm gỗ nắm chặt, giọng nhỏ: Cậu Lương... hang này... có tà khí mạnh.Lương gật, bước sâu, guốc gỗ vang trên đá.

Một bóng đen hiện ra, dáng A Tình, giọng yếu: Lương... cứu tôi...Lương giật mình, ngọc bội rung lặng lẽ, anh lao tới, nhưng bóng tan, gai xương lao ra, cào vai anh, đau rát xé người.

Thanh Vân chém gai, máu chảy từ tay cô.

Khúc Quân vung quạt, ánh sáng đỏ bao lấy gai, trấn nó vào đá.

Ông nhìn Lương, giọng trầm: Lương...

Hắc Phong dùng ký ức ngươi.

Ta... sai khi giam Lâm Thanh ở Hồ Nam.Lương thở hổn hển, mắt mờ đi: Sư phụ...

Lâm Thanh là ai?

Liên quan đến A Tình?Khúc Quân lắc đầu, ánh mắt đau đớn: Hắn... là đồng môn ta.

Ta giam hắn...

để trấn quỷ cổ.Ba Lành dẫn dân làng đến lối hang, giọng gào: Đạo sĩ!

Các ngươi phá hang, quỷ sẽ giết hết!Lương nghiến răng, nhưng Lê Đình gửi thư, ám chỉ kinh thư.

Lương nắm thư, lòng quyết: "A Tình... ta sẽ tìm cô, dù là cõi âm."
 
Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện(Tiền Truyện)Huyền Ấn Giang Hồ
Chương 11: Kinh Thư Đền Hồ Nam


Hơi đất bốc lên từ đền Hồ Nam, nơi cột đá khắc ký tự cổ, như mang lời nguyền nhà Minh.

Lương, Khúc Quân, và Thanh Vân tìm kinh thư tà thuật, theo manh mối Lê Đình.

Lương bước vào đền, ánh mắt trầm tĩnh, giọng nhỏ: Sư phụ... kinh thư này... sẽ cứu A Tình, đúng không?Khúc Quân nắm quạt, ánh mắt sắc lạnh: Lương, kinh thư... nguy hiểm.

Hắc Phong muốn nó.Thanh Vân đi sau, kiếm gỗ nắm chặt, giọng run: Cậu Lương...

đền này... như cõi âm.Lương gật, bước sâu, guốc gỗ vang trên đá.

Một bóng đen hiện ra, dáng Lâm Thanh, mắt đỏ rực, thì thầm: "Khúc Quân... trả ta mạng..."

Lương giật mình, ngọc bội nóng rực, anh suýt chạm kinh thư.

Thanh Vân kéo anh, gai xương lao ra, cào ngực cô, máu chảy.

Khúc Quân vung quạt, ánh sáng đỏ bao lấy bóng đen, trấn nó vào tường.

Ông nhìn Lương, giọng trầm: Lương...

Hắc Phong là Lâm Thanh.

Ta giam hắn...

để trấn quỷ cổ.Lương thở hổn hển, mắt mờ đi: Sư phụ... ngọc bội... liên quan đến hắn, đúng không?Khúc Quân gật, ánh mắt đau đớn: Phải.

Ngọc bội... giam hồn hắn, và quỷ cổ.Ba Lành dẫn dân làng đến, giọng gào: Đạo sĩ!

Các ngươi phá đền, quỷ sẽ giết hết!Lương nghiến răng, nhưng Lê Đình gửi thư, ám chỉ bẫy.

Lương nắm thư, lòng quyết: "A Tình... ta sẽ cứu cô, dù đối đầu Lâm Thanh."
 
Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện(Tiền Truyện)Huyền Ấn Giang Hồ
Chương 12: Hầm Đền


Tiếng xương kêu dưới hầm đền Hồ Nam, nơi ánh sáng mờ ảo, như dẫn đến cõi âm.

Lương, Khúc Quân, và Thanh Vân tìm A Tình, thấy cô bị xích đỏ máu, mắt nhắm nghiền.

Lương gào lên, ánh mắt đau đớn: A Tình!

Tôi... tôi đến rồi!Khúc Quân nắm quạt, ánh mắt sắc lạnh: Lương, cẩn thận.

Hắc Phong...

ở đây.Thanh Vân đi sau, máu thấm vai, giọng run: Cậu Lương... cô ấy... không phải thật.Lương lao tới, ngọc bội rung mạnh, nhưng Lê Đình hiện ra, áo gấm rách, cười lạnh: Lương... ngọc bội là của ta.

Hắc Phong... sẽ cho ta bất tử!Lương giật mình, gai xương lao ra, cào ngực anh, máu khô bám vải.

Thanh Vân chém gai, máu chảy từ tay cô.

Khúc Quân vung quạt, ánh sáng đỏ bao lấy gai, trấn nó vào đá.

Ông nhìn Lương, giọng trầm: Lương... ngọc bội giam Lâm Thanh và quỷ cổ.

Ngươi... mang dấu ấn hắn.Lương thở hổn hển, mắt mờ đi: Sư phụ... dấu ấn?

Tôi... là gì với người?Khúc Quân lắc đầu, ánh mắt đau đớn: Ngươi... là hy vọng chuộc lỗi ta.Lê Đình cười lớn, giật kinh thư, nhưng nó vỡ, Hắc Phong gào thét, tan biến.

Thanh Vân ngã, máu loang.

Ba Lành dẫn dân làng đến, giọng gào: Đạo sĩ!

Các ngươi phá hầm, quỷ sẽ giết hết!Lương nghiến răng, lòng quyết: "A Tình... ta sẽ cứu cô, dù trả giá bằng gì."
 
Back
Top Bottom