Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thay Đổi Người Thừa Kế

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPFplHUshKO6c4j2NgsZnWjHOd9QWjlXJ_13XtTzPVvdVW_qy9e9Mg3l3RqJQfFYEysioBu_HGYrXtmvRiFyQem5rDK8tKDvFGeRNiVS8waA8oIU4EhUJiVYJhiOrFztv5iGyR5c2gtVy39I7npXygu=w215-h322-s-no-gm

Thay Đổi Người Thừa Kế
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Đô Thị, Nữ Cường
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Con trai gọi điện thông báo với tôi rằng cuối tháng sẽ kết hôn, vô tình không tắt điện thoại.

“Ba, đợi bà ta chết đi, tiền đều là của con.”

“Bà ta chỉ có mình con là con trai, bảo bà ta đi về hướng đông bà ta tuyệt đối không dám đi hướng Tây, đúng là mệnh đầy tớ.”

Tôi im lặng tắt điện thoại.

Vào ngày lên đường, tôi không để tài xế hay trợ lý đưa đến, chỉ mặc đồ giản dị và mộc mạc.

Con trai chê tôi nghèo hèn, lấy bánh cưới tôi tự tay làm cho chó ăn.

Trong tiệc cưới, họ không cho tôi ngồi ở vị trí chủ tọa, bảo tôi chỉ là người giúp việc trong gia đình.

Còn gọi mối tình đầu của chồng tôi, Từ Thu Lộ, là mẹ.

Tôi đã dạy học ở vùng quê hơn mười năm, tôi không thiếu nhất chính là con trai con gái.

Tối hôm đó, tôi đã thay tên người thừa kế thành con nuôi.​
 
Thay Đổi Người Thừa Kế
Chương 1: Chương 1



Sau khi cúp điện thoại.

Nụ cười trên môi tôi cứng đờ, bàn tay đang chống gậy run rẩy không ngừng.

"Dì An, đồ đạc con đã chuẩn bị xong hết rồi ạ."

Tôi nhìn An Kỳ Niên, đứa con nuôi của mình, đang chu đáo tỉ mỉ thu dọn hành lý.

Lớn thì các loại vàng bạc châu báu, nhỏ thì thẻ ngân hàng và bao lì xì dày cộp, đầy đủ tất cả.

Tôi mệt mỏi khẽ cười: "Không cần đâu, những thứ này không dùng đến nữa. Con giúp ta lấy hết quần áo cũ trong tủ ra đi."

"Vâng."

Cậu ấy đỡ tôi ngồi xuống ghế sofa, rồi bưng bát canh gà hầm sâm đến, cẩn thận thổi cho nguội bớt.

"Chân dì yếu, đứng lâu sẽ mệt lắm, dì cứ ngồi đây đợi con."

Tôi cầm điện thoại lên, soạn một tin nhắn rồi gửi đến một số máy đã lâu không liên lạc.

Nhìn bóng lưng bận rộn của cậu ấy, tôi bắt đầu suy nghĩ lại về bản thân.

Tôi đã dốc hết lòng vì con trai ruột, vậy mà nó lại chỉ mong tôi c.h.ế.t sớm.

Nuôi dạy một đứa con như thế này, liệu có phải cách giáo dục của tôi đã sai lầm?

Nhưng An Kỳ Niên cũng được nuôi dưỡng trong cùng một môi trường như vậy.

Ba mẹ cậu ấy mất trong một vụ tai nạn xe hơi, họ hàng trong làng đều xa lánh vì cho rằng cậu ấy mang lại xui xẻo.

Tôi mềm lòng nên đã nhận cậu ấy về nuôi.

Ngoài tiền học phí, cậu ấy chưa bao giờ đòi hỏi tôi bất cứ thứ gì.

Bằng chính sự nỗ lực của mình, cậu ấy đã thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng và giành được học bổng toàn phần.

Mỗi tuần, cậu ấy đều gọi điện cho tôi ba lần.

Tôi thay bộ quần áo cũ khi xưa tôi đi dạy ở nông thôn.

Ánh mắt cậu ấy sáng lên: “Dì An, bộ này chính là bộ mà lúc trước dì đón con về nhà đó!”

“Đã mười lăm năm rồi, con còn nhớ à.”

Cậu ấy cúi đầu mỉm cười: "Lúc con dập đầu lạy dì xong, từ tận đáy lòng con đã xem dì như mẹ ruột rồi."

Trong lòng tôi trào dâng một nỗi chua xót nghẹn đắng, cố gắng nuốt ngược vào trong.

Cậu ấy đưa cho tôi một phong bao lì xì: "Đây là tiền con làm thêm dành dụm được, để mừng cưới em trai."

Tôi nhận lấy, siết chặt trong tay.

Hồi còn trẻ, tôi đã có hơn mười năm gắn bó với sự nghiệp dạy học ở vùng quê nghèo khó.

Một trận lở đất kinh hoàng đã khiến tôi bị gãy chân và để lại những di chứng nặng nề.

Vì vậy, tôi đành chuyển hướng sang khởi nghiệp kinh doanh.

Con trai ruột của tôi chưa từng chịu khổ c*̀ng tôi một ngày nào.

Ba nó chê điều kiện ở quê không tốt nên đã sớm đưa con lên thành phố, mỗi tháng tôi đều đặn gửi tiền sinh hoạt phí cho hai ba con họ.

Sau khi thu xếp đồ đạc xong, tôi không gọi tài xế riêng mà nhờ trợ lý mua một vé tàu hỏa loại thường, toa màu xanh lá cây cũ kỹ.

Ôm bọc hành lý bằng vải hoa xanh nhạt, tôi một mình đặt chân lên con đường dẫn đến thành phố phồn hoa.

Con trai tôi sống trong một khu dân cư cao cấp ở ngoại ô thành phố.

Bảo vệ liên lạc với nó qua màn hình video.

"Tiết tiên sinh, có người thân đến thăm ngài."

Nó khẽ nhếch mí mắt, nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu.

"Mắt ông có vấn đề à? Loại người này mà là người thân của tôi sao?"

"Đồ ăn mày hôi hám, mau đuổi đi cho khuất mắt!"

"Tiết Ký Minh." Tôi cất tiếng gọi.

Nó bật ra một tiếng cười khẩy: "Bà già ăn mày này từ đâu biết tên tôi vậy? Bà là cái thá gì mà dám mặt dày đến đây nhận họ hàng! Mau cút đi, nếu không tôi gọi cảnh sát đấy!"

"Tiết Ký Minh." Tôi nâng cao giọng gọi nó một lần nữa.

Nó khựng lại, dụi dụi mắt, rồi lập tức mở cửa chạy vội ra.

Nhìn thấy dáng vẻ của tôi, nó săm soi từ đầu đến chân.

Bước chân nó còn ngập ngừng hơn cả ánh mắt.

Nó dè dặt gọi một tiếng: "Mẹ...?"

Tôi vui vẻ đáp lời, nhưng mặt nó vẫn ủ rũ, không thể nào nở nổi một nụ cười.

Đi theo nó về nhà, nó hoàn toàn không để ý đến việc chân tôi yếu mà cứ bước đi rất nhanh.

Vừa vào đến cửa, nó đã hằn học nói: "Để đồ ngoài cửa đi, bẩn."

Thấy đôi giày vải của tôi lấm lem bùn đất, nó liền cất đôi dép trong nhà đi, rồi ném cho tôi một đôi dép dùng một lần.

Tôi ngồi xổm xuống trước cửa, lần lượt lấy những món đặc sản mang theo ra.

Nó bịt mũi, lùi lại hai bước: "Đây toàn là thứ rác rưởi gì vậy, thối c.h.ế.t đi được, mau vứt hết ra ngoài!"

Nó túm lấy cánh tay tôi kéo mạnh lên, rồi thô bạo đẩy tôi ra ngoài.

"Bà đứng ở ngoài này cho cái mùi chua thối trên người bay bớt đi, ngửi vào chỉ muốn nôn mửa."

Rầm một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại trước mặt tôi.

Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng nó gào thét qua điện thoại: "Mẹ kiếp, chỉ là một bà già nghèo kiết xác, doanh nghiệp niêm yết gì chứ, toàn là đồ lừa đảo!"

Chân tôi đau nhức như có hàng ngàn mũi kim châm, lòng cũng quặn thắt.

An Kỳ Niên gửi tin nhắn đến: "Dì An, dì đến nơi bình an rồi chứ ạ?”

“Thuốc con để trong túi, dì nhớ uống đúng giờ nhé. Bên đó sáng và tối nhiệt độ thay đổi nhiều, dì nhớ mặc thêm áo ấm.”

“Nếu ăn không quen đồ ở đó thì gọi cho con, con sẽ làm rồi gửi qua cho dì. Dì tuyệt đối đừng đứng lâu, nhớ giữ gìn đôi chân ạ..."

Nhìn cánh cửa lạnh lùng đóng chặt và những dòng tin nhắn đầy ắp sự quan tâm trên điện thoại.

Giây phút này, tôi đã hoàn toàn từ bỏ đứa con trai ruột của mình.
 
Thay Đổi Người Thừa Kế
Chương 2: Chương 2



Tôi coi như đã hiểu rõ mọi chuyện.

Thứ quan trọng hơn cả mối quan hệ huyết thống, chính là lòng người.

Con dâu tôi cao ráo, xinh đẹp, ba con bé là giáo sư đại học, mẹ là một nghệ sĩ piano.

Hai đứa đều là bạn học nghiên cứu sinh, đứng cạnh nhau trông rất xứng đôi vừa lứa.

Tôi đứng nép vào một góc, nhìn thấy chồng tôi, Tiết Lân.

Ông ta mặc bộ vest lịch lãm, trông vẫn còn rất phong độ và khỏe khoắn, không ai nghĩ ông ta đã gần bảy mươi tuổi.

Từ Thu Lộ mặc một chiếc váy đỏ rực rỡ, đeo chuỗi ngọc trai, khoác tay ông ta đầy tình tứ.

Tiết Lân nhìn thấy tôi, cau mày bước đến: "Cô có ý gì đây? Đây là đám cưới của con trai, cô đừng có mà làm trò hề ở đây!"

Ông ta nhếch mép khinh bỉ: "An Cẩn Hoa, tôi nghe con trai nói rồi, cô chẳng phải bà chủ công ty gì cả, chỉ là một mụ đàn bà nhà quê thôi!"

Ông ta cười lạnh: "Bao nhiêu năm rồi mà chẳng có chút tiến bộ nào. Dạy học ở cái vùng núi khỉ ho cò gáy nhiều quá, cái mùi nghèo hèn nó ngấm vào m.á.u rồi, có muốn rửa cũng không sạch.”

“Để người quen nhìn thấy cũng không biết xấu hổ. Mau thu dọn đồ đạc rồi về nhà ngay đi. Ngày vui của con trai, cô đừng có ở đây mà mang lại xui xẻo!"

Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại, không biết phải mở lời ra sao.

Từ Thu Lộ nhìn tôi, ánh mắt vừa chứa đựng sự căm hận, vừa ngập tràn vẻ đắc thắng.

Bà ta hận năm xưa Tiết Lân đã chọn tôi.

Và bà ta càng đắc ý hơn khi bây giờ đã cướp được ông ta về tay mình.

Tiếng pháo nổ, tiếng pháo hoa rực rỡ vang vọng đến nhức óc, nhưng sâu thẳm trong lồng n.g.ự.c tôi lại đột nhiên tĩnh lặng đến lạ thường.

Con trai ruột tôi đã không cần, thì giữ lại ông già này cũng chỉ thêm bực bội mà thôi.

Mọi suy nghĩ khác đều biến mất, chỉ còn một lựa chọn.

"Tiết Lân, chúng ta ly hôn đi."

Ông ta nhìn chằm chằm vào tôi một hồi lâu, rồi bật cười chế nhạo: "An Cẩn Hoa, bà đã sáu mươi lăm tuổi rồi, còn giở cái trò trẻ con này ra làm gì?"

Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ta, chậm rãi nói từng chữ một: "Tôi không cần ông nữa."

Trong đáy mắt ông ta thoáng qua một tia hoảng hốt.

Chưa kịp nói thêm điều gì, họ đã nhanh chóng được mời lên những chiếc xe hơi sang trọng để di chuyển đến khách sạn.

Còn tôi, bị bỏ lại trơ trọi giữa con phố lạnh lẽo.

Trước khi lên xe, con trai tôi còn không quên buông lời khinh miệt: "Mẹ mau về cái làng quê nghèo của mẹ đi, đừng có đến đây làm con mất mặt nữa."

Tôi chống chiếc gậy gỗ, đứng một mình trong cơn gió lạnh buốt. Tôi vẫy một chiếc taxi, rồi lặng lẽ đi theo sau đoàn xe.

Nó là đứa con tôi dứt ruột đẻ ra, là một sinh viên ưu tú mà tôi đã bao năm trời khổ cực nuôi dưỡng.

Khi con trai tôi một tuổi, nó ngồi trong chiếc gùi trên lưng tôi mỗi khi tôi đến lớp.

Khi con trai tôi hai tuổi, tôi ngồi bên cửa sổ chấm bài, lắng nghe tiếng nó gọi "mẹ".

Khi con trai tôi ba tuổi, tôi ngắm nhìn nó tung tăng đuổi theo những cánh bướm trên con đường làng.

Sau này, nó bị ba nó mang đi, và rồi hoàn toàn thay đổi.

Tận mắt chứng kiến nó hoàn thành hôn lễ, xem như tôi đã có thể khép lại một trang của nửa đời mình.

Con dâu tôi, Cố Giai Nam, thấy tôi xuống xe liền ân cần tiến tới đỡ tôi: "Dì ơi, dì là gì của Ký Minh vậy ạ?"

Con trai tôi trừng mắt giận dữ, đẩy mạnh tôi ra: "Em đừng để ý đến bà ta, bà ta chỉ là người giúp việc anh thuê thôi."

Quay đầu đi, nó dùng khẩu hình nguyền rủa tôi: "Đồ già c.h.ế.t tiệt, cút ngay!"

Tôi không để tâm đến lời nó, lặng lẽ ngồi vào bàn tiệc. Ngay lập tức, con trai tôi xông đến kéo mạnh tôi đi.

"Bảo bà đi mà bà không hiểu tiếng người sao?"

Tôi nhét phong bao lì xì của An Kỳ Niên vào tay nó: "Đây là quà cưới mà anh trai con gửi tặng con."

Nó s* s**ng độ dày của phong bao, cười khẩy: "Chỉ có bấy nhiêu đây thôi à? Tôi không có anh trai!"

Nó vung tay ném mạnh phong bao, những tờ tiền giấy rơi vãi khắp sàn nhà.

Nó chỉ thẳng vào mặt tôi, cảnh cáo: "Bà cứ ngồi yên đấy cho tôi, xong đám cưới thì mau chóng biến đi. Nếu bà dám ăn nói lung tung với Giai Nam, đừng trách tôi không khách sáo!"

Tôi vịn vào chân, từ từ ngồi xổm xuống, cẩn thận nhặt từng tờ tiền lên, nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi bẩn, không muốn làm vấy bẩn tấm lòng của An Kỳ Niên.

Tôi gấp gọn những tờ tiền, cẩn thận bỏ vào chiếc túi áo khoác bên trong.

Thứ mà nó ghét bỏ vứt đi, lại là những thứ tôi trân trọng nâng niu.

Trong tiệc cưới, không có chỗ ngồi nào dành cho tôi, tôi chỉ có thể đứng lặng lẽ ở một góc.

Chân tôi đau nhức đến tê dại.

Khi đến phần nghi thức dành cho ba mẹ hai bên, con trai tôi lớn tiếng gọi Từ Thu Lộ là mẹ.

Từ Thu Lộ nhìn tôi, ánh mắt chứa đựng bao nhiêu là vẻ phức tạp.
 
Thay Đổi Người Thừa Kế
Chương 3: Chương 3



Đến phần chụp ảnh lưu niệm, cả gia đình họ đứng bên nhau, rạng rỡ và hạnh phúc.

"Dì ơi, dì qua đây chụp ảnh cùng với chúng con đi ạ."

Có lẽ nhận thấy bóng dáng tôi đang đứng nhìn từ xa, Giai Nam vẫy tay gọi tôi đến.

Hai ba con họ ngay lập tức biến sắc mặt.

"Một người giúp việc thì gọi bà ta làm gì, có lạc lõng không hợp không cơ chứ."

Ba của Giai Nam lên tiếng ngăn cản: "Ngày vui thế này chụp chung một tấm ảnh thì có sao đâu?"

Mẹ cô ấy cũng vui vẻ phụ họa theo, cười hiền hậu vẫy tay mời tôi: "Lại đây em gái, chúng ta cùng nhau chụp một tấm hình kỷ niệm."

Giai Nam đỡ tôi lên bục, nở một nụ cười thật tươi: "Dì ơi, nhìn dì con thấy quen lắm."

Con trai tôi bước nhanh tới tách tôi và cô ấy ra, đẩy tôi vào vị trí khuất ở tận góc.

Khi tiếng chụp ảnh vang lên, tôi nở một nụ cười rạng rỡ.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Dù đã ở tuổi hoa giáp, tôi vẫn có đủ dũng khí để mở ra một trang mới trong cuộc đời.

Nghĩ lại thật nực cười.

Lúc về nhà, con trai tôi vậy mà lại chỉ vì muốn trông chừng, sợ tôi nói năng lung tung nên mới miễn cưỡng chịu ngồi cùng xe với tôi.

Nó khinh bỉ liếc xéo tôi một cái, lạnh lùng nhắc nhở: "Đừng có mà táy máy s* s**ng làm bẩn đồ đạc, bà làm ruộng cả đời cũng không đền nổi đâu."

Tôi mím môi cười nhạt, không nói gì.

Lúc sắp về đến nhà, tôi không thể kìm lòng được nữa mà hỏi nó.

"Ký Minh, mẹ là mẹ ruột của con, tại sao con lại ghét mẹ đến như vậy?"

Nó cười khẩy, vẻ mặt đầy khinh miệt nói: "Bà còn mặt mũi nào mà nói? Ba tôi đã chu cấp cho tôi ăn học, ủng hộ tôi thi nghiên cứu sinh, thi tiến sĩ. Tiền sinh hoạt phí tháng nào cũng gửi đúng hẹn, không để tôi phải chịu khổ sở một chút nào."

"Còn bà?" Nó liếc nhìn tôi đầy chán ghét: "Bà đã từng lo cho tôi chưa? Đến khi tôi thành đạt rồi bà mới mặt dày mò về, cái loại người tệ hại như bà cũng xứng làm mẹ tôi sao?"

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, mọi thứ bỗng trở nên sáng tỏ.

Khi tôi kết hôn với Tiết Lân, cả hai chúng tôi đều nghèo xơ xác.

Không tiền bạc, không nhà cửa, không xe cộ, chỉ đơn giản là đi đăng ký kết hôn.

Ông ta học văn chương, đeo cặp kính thư sinh, lại còn biết làm thơ.

Vóc dáng cao ráo, đẹp trai, lại có học thức.

Dễ dàng khiến tôi yêu say đắm.

Nhưng ông ta lại không chịu được gian khổ, luôn mơ tưởng những điều xa vời.

Tôi đi dạy học xóa mù chữ, khuyến khích những đứa trẻ vùng núi đến trường, đọc sách để thay đổi số phận, ông ta lại chê tôi làm những việc vô ích.

Ông ta cho rằng chỉ có đọc sách, làm thơ, viết văn mới là những việc cao quý, đáng mặt đàn ông.

Tính tôi mạnh mẽ, hiếu thắng, không chịu khuất phục, lại chịu khó làm việc, đã quyết là làm đến nơi đến chốn.

Ông ta luôn cho rằng tôi quá mạnh mẽ, không biết cách nũng nịu, nhõng nhẽo, chẳng giống một người phụ nữ chút nào.

Còn Từ Thu Lộ thì khác.

Bà ta thích ăn diện, váy đỏ giày bệt trắng, cười lên lộ rõ má lúm đồng tiền, trông vừa đáng yêu vừa ngây thơ.

Bà ta chẳng làm được việc gì ra hồn, cũng chẳng biết làm bất cứ thứ gì.

Cắt cỏ thì bị đứt tay, đun nước thì bị bỏng.

Chuyện bé tí tẹo cũng có thể khóc lóc sướt mướt như thỏ con mắt đỏ hoe, lần nào cũng là Tiết Lân phải đích thân ra mặt giải quyết.

Ông ta thường xuyên than vãn với tôi, nói Từ Thu Lộ chẳng thông minh, mạnh mẽ, giỏi giang bằng tôi.

Nói bà ta ngốc nghếch, vụng về, hễ gặp chuyện là chỉ biết khóc lóc.

Nhưng sau những lời chê bai, than thở ấy, số lần ông ta tìm đến bà ta lại chẳng hề giảm bớt, thậm chí còn tăng lên.

Bà ta biết khóc, biết mè nheo, biết nũng nịu, lại còn khéo léo mềm mỏng và biết cách làm người khác vui lòng.

Những điều đó, tôi lại chẳng hề biết.

Lâu dần, trong mắt Tiết Lân. Sự bình tĩnh của tôi khi đối diện với mọi chuyện trở thành sự lạnh lùng, việc tôi không khóc lóc, không làm ầm ĩ bị coi là sự thờ ơ, vô cảm.

Khi còn trẻ, tôi không hiểu thế nào là một người vợ biết làm nũng, đến khi về già mới dần thấm thía sâu sắc.

Ông ta từng nói, ông ta yêu nhất sự giỏi giang, ưu tú, độc lập và mạnh mẽ của tôi.

Bây giờ tôi mới hiểu ra, ông ta chỉ đang tìm một lý do bao biện cho thói ăn bám của mình.

Bao nhiêu năm qua, tiền bạc nuôi con trai ăn học đều do một tay tôi gánh vác.

Vô số lá thư tôi gửi cho con trai đều như đá ném xuống biển sâu, chẳng hề có hồi âm.

Tình mẫu tử thiêng liêng tôi dành cho con trai đã bị Tiết Lân cướp đoạt, chiếm giữ và chà đạp không thương tiếc.
 
Thay Đổi Người Thừa Kế
Chương 4: Chương 4



"Xuống xe." Tiết Ký Minh lạnh lùng ra lệnh.

Tôi giật mình tỉnh lại từ những dòng suy nghĩ miên man, cố gắng kéo tâm trí trở về thực tại.

Đôi chân đau nhức như có hàng ngàn mũi kim châm, tôi cắn răng chịu đựng, lê từng bước xuống xe.

Nó mất kiên nhẫn thúc giục: "Thật là chậm chạp, nhìn bà thêm một giây phút nào nữa tôi cũng thấy xui xẻo."

Tôi cụp mắt xuống, giọng nhàn nhạt: "Tối nay mẹ sẽ đi ngay, sau này sẽ không bao giờ đến làm phiền con nữa."

"Bà tốt nhất nên nhớ kỹ lời mình vừa nói."

Trên đường đi bộ vào căn biệt thự, tôi thấy những món đặc sản mình lặn lội đường xa mang đến đã bị vứt vào thùng rác.

Những chiếc bánh cưới tôi tự tay làm đã bị chó ăn sạch, chỉ còn trơ lại một đống vụn vỡ trên mặt đất.

Bọc hành lý của tôi bị vứt lăn lóc ở ngay cửa ra vào, lẫn lộn với những bao rác thải.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, tôi vốn nghĩ mình sẽ đau lòng, tuyệt vọng lắm.

Nhưng trái tim tôi giờ đây đã chai sạn, chẳng còn cảm xúc gì nữa rồi.

Con dâu tôi thấy tôi trở về thì gọi tôi giúp cô ấy hâm nóng một ly sữa.

Tiết Ký Minh im lặng, chỉ trừng mắt nhìn tôi một cái như một lời cảnh cáo.

Tôi khẽ đáp một tiếng, ngầm chấp nhận thân phận người giúp việc.

Bưng ly sữa vào phòng, cô ấy đang chăm chú ngắm những bức ảnh cưới.

"Dì ơi, dì xem tấm này chúng ta chụp đẹp quá, ngày mai sẽ được đăng báo đấy ạ."

Mẹ cô ấy là một nghệ sĩ piano nổi tiếng, việc con gái kết hôn chắc chắn sẽ được giới truyền thông quan tâm đưa tin.

Một khi những bức ảnh này được công bố, thân phận thật của tôi sẽ không thể giấu giếm được nữa.

Tôi vô tình liếc thấy một cuốn tạp chí kinh tế trên bàn của cô ấy.

"Harry Markowitz." Tôi đọc tên nhân vật trang bìa.

Cô ấy ngạc nhiên quay đầu lại: " Dì biết ông ấy ạ?"

"Ta từng đến Mỹ để nghe buổi diễn thuyết của ông ấy, tiếc là ông ấy đã qua đời vào năm ngoái."

Cô ấy khẽ há hốc miệng, vẻ mặt không thể tin nổi: "Dì ơi, dì..."

"Giai Nam, ta không phải là người giúp việc, cũng không phải là một bà lão nhà quê nghèo khổ đi xin ăn."

Tôi bình tĩnh nói với cô ấy: "Ta là mẹ của Tiết Kỷ Minh." Rồi tôi cụp mắt xuống, nói thêm một câu: "Sau ngày hôm nay, sẽ không còn nữa."

Cô ấy vội vàng đẩy chiếc ghế lại gần và đỡ tôi ngồi xuống.

Đó là sự giáo dưỡng và phép lịch sự đã thấm sâu vào cốt cách của cô ấy.

Tiếp theo đó, mỗi lời tôi nói ra đều khiến cô ấy vô cùng kinh ngạc.

"Giai Nam, ta khuyên con nên suy nghĩ thật kỹ về cuộc hôn nhân này. Một người đến mẹ ruột còn đối xử bất hiếu như vậy, làm sao con có thể yên tâm mà cùng người đó đi hết quãng đời còn lại?"

Lòng người vốn dĩ hay thay đổi, huống chi là người thân thích.

Đều là phụ nữ, đứng trước cái hố lửa đang chực chờ.

Giúp được chút nào hay chút ấy, cứu được người nào hay người ấy.

Gương mặt Cố Giai Nam lộ rõ vẻ kinh ngạc tột độ, cô ấy chỉ cảm thấy tôi đã phát điên rồi.

"Dì ơi, có phải tâm trạng gì không được ổn lắm...?"

Cô ấy ngẩn người ngồi im rất lâu, cố gắng tiêu hóa sự thật vừa nghe được.

Tôi để lại cho Tiết Ký Minh một tờ giấy nhắn.

Lúc sắp rời đi, Giai Nam quyến luyến nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, khẽ gọi một tiếng "mẹ".

Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y cô ấy đáp lại, rồi ôm cô ấy vào lòng.

Tài xế đến đón tôi, tôi ngồi trong xe, không hề ngoảnh đầu nhìn lại.

Sáng sớm hôm sau, đám cưới của con gái nghệ sĩ piano Thôi Tuyết Cầm đã tràn ngập trên các trang báo.

Ở một góc ảnh, hình ảnh một bà lão tóc bạc phơ, ăn mặc giản dị đã thu hút sự chú ý của không ít người.

Và rồi, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao trên mạng.

"Đây chẳng phải là cô giáo An, người đã cắm rễ ở vùng biên giới, thay đổi số phận của bao nhiêu trẻ em nghèo khổ sao!"

"Đúng vậy, cô ấy chính là ân sư của tôi! Tôi là học sinh của cô ấy, chính cô ấy đã đích thân đưa tôi ra khỏi những dãy núi sâu!"

"Cô ấy không phải là nữ doanh nhân đầu tiên của tỉnh Vân có công ty niêm yết sao?"

"Người dân địa phương ai cũng biết, đó là một doanh nghiệp dân tộc, một công ty có lương tâm!"

"Hằng năm cô ấy đều quyên góp tiền làm từ thiện, giúp đỡ những trẻ em có hoàn cảnh khó khăn được đến trường!"

"Ơ? Thế chồng cô ấy sao lại đi cùng với người phụ nữ khác?"

"Còn con trai cô ấy sao lại gọi người khác là mẹ?"

Ngay ngày đầu tiên sau đám cưới, Cố Giai Nam đã thẳng thừng đề nghị chia tay, thu dọn hành lý về nhà, hoàn toàn tránh mặt Tiết Ký Minh.

Bên phía cha con nhà họ Tiết hoàn toàn rơi vào tình trạng hỗn loạn.
 
Thay Đổi Người Thừa Kế
Chương 5: Chương 5



Tiết Ký Minh ngay lập tức mua vé máy bay, bay về tìm tôi.

Nhưng vừa gặp mặt, nó đã không hề có một lời xin lỗi, mà thay vào đó là những câu chất vấn đầy hằn học.

“Mẹ đã nói lung tung gì với Giai Nam vậy? Con là con trai ruột của mẹ, hủy hoại hôn nhân của con thì mẹ được lợi lộc gì chứ, sao mẹ có thể đối xử với con như vậy hả?!"

Mắt nó đỏ ngầu, giọng hét lớn đến mức những người xung quanh đều phải ngoái đầu nhìn.

"Giai Nam và ba mẹ cô ấy đã chặn hết liên lạc với con rồi, con đã cho mẹ tham dự đám cưới còn chưa đủ sao? Loại người tâm địa độc ác như mẹ đáng chết, đáng phải xuống địa ngục!"

Tôi buồn bã nhìn nó, im lặng không nói.

Đứa con trai của tôi, cục vàng tôi nâng niu trong lòng bàn tay, tôi thương nó từ nhỏ đã phải sống cảnh cha mẹ ly tán, luôn cố gắng bù đắp cho nó nhiều hơn một chút.

Cuối cùng, bây giờ nó lại trơ trẽn chất vấn tôi, đổ lỗi cho tôi đã hủy hoại cuộc đời nó?

Còn ba nó thì sao, lúc hưởng thụ thì luôn ở tuyến đầu, đến khi có chuyện trách móc thì lại trốn biệt tăm.

Tôi hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế cơn giận đang sôi sục trong lòng: "Mục đích con tìm đến mẹ là gì?"

Mắt nó đầy hận ý, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ mau đến nhà ba mẹ Giai Nam xin lỗi đi, còn phải lên mạng giải thích rõ ràng với những người đang suy đoán ác ý kia nữa! Hoặc là mẹ đăng một tuyên bố, nói rằng mẹ đã ly hôn với ba từ lâu rồi, dì Từ không phải là người thứ ba!"

Nó đã đọc bao nhiêu sách vở, tốt nghiệp từ những trường đại học danh tiếng, vậy mà cuối cùng vẫn chỉ là một kẻ vô lại.

Tôi cúi đầu im lặng, thấy vậy, nó càng trở nên quá quắt hơn.

Như thể phải chịu một nỗi oan khuất tày trời, nó thao thao bất tuyệt không ngừng.

"Bà đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn nói dối trắng trợn, ăn mặc rách rưới cố tình đến đám cưới của tôi làm mất mặt, bà bảo tôi và ba còn mặt mũi nào nhìn ai?”

“Hơn nữa, ba cũng đâu có sống sung sướng gì, bà ích kỷ quá rồi, không thể thông cảm cho ba một chút sao?”

“Dì Thu Lộ hiểu biết, lễ phép, lại còn tốt bụng dễ thương, trách sao ba tôi thích dì ấy, người ta căn bản không có những suy nghĩ dơ bẩn như bà. Ai độc ác bằng bà chứ! Đáng đời ba bỏ rơi bà!"

Nó lải nhải không ngừng, ra vẻ ta đây cao thượng, càng nói càng hăng hái.

Tôi vươn tay hất mạnh ly cà phê vừa được bưng lên bàn về phía nó.

Nó nổi giận, đập mạnh tay xuống bàn đứng phắt dậy.

"Tốt! Tốt! Tốt! Tôi hiểu hết rồi! Ba nói chẳng sai chút nào, bà đúng là đồ lòng dạ rắn rết, không thể nào hiểu nổi!”

“Loại người chồng không yêu, hôn nhân bất hạnh như bà, đến người khác hạnh phúc bà cũng không muốn nhìn thấy! Bà cố tình, bà cố tình phá hoại hạnh phúc gia đình tôi!"

Tôi không chút biểu cảm hất luôn ly Americano của nó sang một bên.

Tuổi già khiến tay tôi run rẩy, cảm thấy ly cà phê nặng trĩu.

Tim tôi đau nhói.

Nó quay ngoắt đầu bỏ đi, vẻ mặt hằn học như thể thề không bao giờ bỏ cuộc.

Tối muộn về nhà, tôi nghe thấy có người gọi tên mình ở ngoài cổng.

Tôi nhìn thấy Tiết Lân đứng co ro dưới chân tường, vẻ mặt đầy ấm ức chờ đợi tôi.

"A Cẩn, anh đợi em rất lâu rồi."

Tôi chẳng buồn để ý đến ông ta, chậm rãi bước lên bậc thềm.

"Xin lỗi em, A Cẩn, anh sai rồi, tất cả là lỗi của anh."

Ông ta cúi gằm mặt, không dám nhìn tôi: "Xin em hãy tin anh, anh không cố ý lừa dối con trai bao nhiêu năm nay rằng anh là người chu cấp tiền cho nó ăn học, anh và Thu Lộ cũng chỉ là bạn bè tốt mà thôi."

"Ừ, tôi hiểu rồi." Tôi nhàn nhạt đáp: "Tất cả chỉ là để che đậy sự bất tài của anh và bảo vệ cái lòng tự trọng đáng thương của những người đàn ông như anh."

Khuôn mặt ông ta thoáng chốc trở nên trắng bệch.

Tôi vào nhà lấy ra tấm giấy chứng nhận kết hôn đã ngả màu vàng, trông chẳng khác nào một tờ giấy khen cũ kỹ, ghi dấu cuộc hôn nhân thất bại kéo dài hơn bốn mươi năm của chúng tôi.

Ông ta đang khẽ nói chuyện điện thoại ở ngoài cửa: "Em đừng có làm ầm ĩ nữa, bây giờ anh không về được đâu.”

“Cái gì mà anh bỏ chạy theo cô ta, cô ấy vốn dĩ là vợ anh mà."

Ông ta nhìn thấy tôi, vội vàng cúp máy, rồi lại ấp úng không nói nên lời.

Tôi khẽ thở dài: "Cô ta đã giục anh rồi thì tôi cũng không cần phải nhắc nữa, mau chóng ly hôn đi."

Vẻ mặt ông ta hiện lên vô vàn cảm xúc phức tạp.

Nhưng ngay giây phút tiếp theo, bộ mặt thật của ông ta đã lộ ra.

"Nếu em nhất quyết muốn ly hôn cũng được, nhưng tài sản công ty của em phải chia cho tôi một nửa, tất cả nhà cửa, đất đai và xe cộ đều phải thuộc về tôi."

Tôi bị ông ta chọc tức đến bật cười.

Lão già này da mặt dày thật đấy.
 
Thay Đổi Người Thừa Kế
Chương 6: Chương 6



Sức khỏe của tôi ngày càng suy yếu, không còn chịu đựng được những sự giày vò và mệt mỏi nữa.

Thế là tôi thông qua luật sư công bố người thừa kế của mình, chính là An Kỳ Niên.

Hội đồng quản trị sau khi tiến hành bỏ phiếu đã nhất trí thông qua việc bổ nhiệm cậu ấy làm tổng giám đốc.

An Kỳ Niên năm nay sắp bước vào năm cuối đại học và chuẩn bị thực tập, có thể trực tiếp tiếp nhận công việc kinh doanh của công ty.

Tin tức này lan truyền đi rất nhanh.

Tiết Ký Minh biết rõ ràng rằng khối tài sản kếch xù hàng chục triệu mà nó tưởng chừng đã nằm chắc trong tay giờ đã tan thành mây khói.

Làm sao nó có thể cam tâm bỏ qua chuyện này, nó giận dữ xông thẳng vào công ty.

Bảo vệ chặn hắn lại, nó gầm gừ: "Dám cản đường tôi, có biết tôi là ai không hả!"

Trợ lý vội vàng giải thích: "Tổng giám đốc An vẫn đang họp, xin anh vui lòng đợi một lát."

"Tránh ra một bên cho tôi, đừng có mà chắn lối, đừng cản tôi!”

“Mẹ tôi chỉ có một mình tôi là con trai, sau này cả cái công ty này đều là của tôi hết! Mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, chén cơm của các người đều là do tôi ban cho đấy!"

"Tiết Kỷ Minh!" Tôi quát lớn, giọng đầy uy nghiêm.

Lúc này nó mới ấm ức ngậm miệng lại, vẻ mặt vẫn còn đầy phẫn nộ.

Nó nhìn An Kỳ Niên đứng phía sau tôi với ánh mắt đầy bất mãn và oán hận.

Nó xông tới, túm lấy cổ áo An Kỳ Niên, đ.ấ.m thẳng vào mặt cậu ấy một cú trời giáng.

"Tao đã sớm biết mày không phải là thứ tốt đẹp gì rồi! Mày không có mẹ, nên cố tình đi cướp mẹ của người khác hả?"

Nó gào thét, giọng đầy ác độc: "Đã sớm nhắm vào tiền của mẹ tao rồi đúng không, bây giờ thì hả hê lắm rồi chứ gì!”

“Đồ khốn nạn tâm cơ sâu độc! Mày đừng có mơ tưởng nữa, bà ấy là mẹ ruột tao! Tất cả của bà ta đều là của tao!"

Nó giơ tay định đánh tiếp, tôi kịp thời ngăn lại.

Đỡ An Kỳ Niên đứng vững, tôi giáng hai cái tát như trời giáng vào mặt Tiết Ký Minh.

Nó còn chưa kịp hoàn hồn, lại lãnh trọn thêm một cái tát nảy lửa nữa.

Nó lảo đảo lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin nổi.

Tôi chống hai tay lên chiếc gậy gỗ, lạnh lùng nói: "An Kỳ Niên là con nuôi của ta. Nhưng nó hơn hẳn đứa con trai ruột như con."

Khuôn mặt tôi lạnh lùng và nghiêm nghị: "Con nói cậu ấy tâm cơ sâu độc?”

“Khi ta phẫu thuật chân nằm liệt giường, chính cậu ấy là người tận tình chăm sóc, bưng bô đổ bô cho ta.”

“Từ nhỏ đến lớn nó chưa bao giờ chủ động xin ta một đồng nào, thậm chí sau khi trưởng thành còn gửi tiền cho ta mỗi tháng.”

“Nó lễ phép, có giáo dưỡng, có đạo đức, chưa bao giờ ăn vạ, chửi bới. Nó biết ơn và trân trọng lòng biết ơn, biết rằng sau khi nhận sẽ cố gắng gấp bội để đáp lại, chứ không tham lam đòi hỏi vô độ."

Tôi thở dài: "Tiết Ký Minh, nếu đó là cái mà con gọi là tâm cơ sâu độc, vậy thì ta còn mong, tâm cơ của cậu ấy nặng hơn một chút nữa."

"Mẹ!" nó kêu lên, giọng đầy gấp gáp: "Nó chỉ là một đứa trẻ không ai cần thôi mà!"

Tôi khẽ xua tay: "Trước đây thằng bé quả thật không có mẹ, nhưng bây giờ nó đã có ta.”

“Còn con, kể từ ngày hôm nay, sẽ không có mẹ nữa."

Nó ngẩn người đứng im tại chỗ, nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin vào những gì vừa nghe thấy.

"Ta đã cho con cơ hội rồi. Tham dự đám cưới của con, ta đã cố gắng nuốt hết những tủi hờn suốt mười mấy năm qua. Con thử đếm trên đầu ngón tay xem đã gọi ta được mấy tiếng mẹ."

Nó trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bà chọn nó thì đừng chọn tôi, chúng ta từ nay đoạn tuyệt quan hệ mẹ con."

Tôi im lặng, bình thản gật đầu.

“Ta tôn trọng quyết định của con."

Tôi là một người mẹ, nhưng cũng là một con người bằng xương bằng thịt, không thể để con mãi trói buộc, lợi dụng, hút máu, vắt kiệt sức như vậy.

Những chiêu trò đe dọa, khóc lóc, ăn vạ đã quá lỗi thời rồi.

Tình yêu thương cũng có giới hạn của nó.

"Hãy nhớ kỹ những lời con đã nói, hy vọng con sẽ không phải hối hận."

Trợ lý cầm điện thoại đưa cho tôi xem: "Tổng giám đốc An, cô xem mức độ lan truyền của video này ngày càng nghiêm trọng rồi, có cần bộ phận quan hệ công chúng xử lý không ạ?"

Góc quay hoàn hảo, hình ảnh rõ nét, đó là video tôi tát Tiết Ký Minh.

Tôi lướt ngón tay xem qua. Bà lão sáu mươi tuổi như tôi đã có vô số biệt danh trên mạng.

"Bà lão độc ác, bà già siêu nhân, người mẹ m.á.u lạnh, mẹ ruột bạc tình..."

Tôi xua tay: "Không cần để ý đến nữa, hãy tôn trọng thời đại internet này."

Tiết Ký Minh đăng ký một tài khoản mạng xã hội, tha hồ trút hết nỗi lòng.

Điều này khiến cư dân mạng thi nhau vào chửi bới tôi.

Họ biến video của tôi thành những đoạn phim kỳ quái, cắt ảnh màn hình thành những bức ảnh chế hài hước.

Thậm chí có những kẻ quá khích còn bắt đầu thắp hương cho ảnh thờ của tôi.
 
Thay Đổi Người Thừa Kế
Chương 7: Chương 7



Tôi lướt thấy những thứ thú vị, còn cười rồi chuyển tiếp cho bạn bè cũ, tâm trạng vô cùng thoải mái.

"Tôi tin rằng giới trẻ bây giờ vẫn còn nhiều người có đầu óc hơn."

Nhưng giới trẻ vẫn còn quá nông nổi, không đủ kiên nhẫn.

Thay vì cố gắng giải thích chỉ khiến mọi chuyện càng thêm rối ren, chi bằng cứ giữ im lặng và chờ đợi sự thật được phơi bày.

Tôi không ngờ rằng, ở cái tuổi sáu mươi lăm này, mình lại có thể nổi tiếng đến vậy.

Trên mạng xã hội, ai ai cũng hóng chuyện, những kẻ thích gây sự thì điên cuồng chửi bới tôi.

Tiết Ký Minh là một sinh viên giỏi, lại có trình độ văn hóa cao.

Nó viết ra mấy bài văn nhỏ đầy cảm động, lay động lòng người.

Tôi bỗng chốc trở thành tâm điểm của mọi sự chỉ trích, hứng chịu búa rìu dư luận từ khắp nơi.

Trong những lời lẽ của nó, tôi trở thành người mẹ xấu xa, tàn nhẫn, vô tình và lạnh lùng nhất trên đời.

Nhân cơ hội này, Tiết Lân cũng tranh thủ đòi tiền tôi.

Ông ta đưa ra những điều kiện vô cùng khắc nghiệt, nếu tôi muốn ly hôn, tôi phải tự nguyện ra đi tay trắng, không được mang theo bất cứ thứ gì.

Tôi đã bị cuốn vào vòng xoáy của dư luận, người thân lại muốn giáng thêm một đòn thật mạnh vào tôi.

Từ Thu Lộ tìm đến công ty của tôi.

Bà ta mặc một chiếc sườn xám hoa mẫu đơn, tao nhã ngồi đối diện với tôi.

Từ Thu Lộ vốn có nền tảng tốt, cộng thêm việc chăm sóc bản thân kỹ lưỡng, dù đã có tuổi vẫn còn giữ được phong thái quyến rũ.

Bà ta đưa cho tôi một túi tài liệu: "Những thứ chị cần, đều ở trong này."

Bà ta nhấp một ngụm cà phê rồi nói: "Nếu chị cần tôi ra tòa làm chứng, tôi sẽ có mặt bất cứ lúc nào."

"Cảm ơn cô," Tôi chân thành nói.

"Chị à, chị đừng nói thế," Bà ta cười tươi nhìn tôi: "Nếu không có chị, tôi đã sớm không còn trong sạch rồi."

Nhà Từ Thu Lộ có năm người con gái, bà ta hoàn toàn không có cơ hội đi học.

Từ nhỏ, bà ta đã được dạy rằng phải tìm một người đàn ông tốt để kết hôn, đàn ông là chỗ dựa duy nhất của đời mình.

Bà ta yêu Tiết Lân và tin rằng ông ta chính là người để bà ta nương tựa vào cả đời.

Trong suy nghĩ của bà ta, đàn ông là tất cả, là trời.

Vào một ngày nọ, nhà kho chứa củi bỗng dưng bốc cháy, và bà ta bị mắc kẹt bên trong.

Chính tôi đã xông vào cứu bà ta.

Mặt Từ Thu Lộ ửng hồng: "Lúc đó, tôi hoàn toàn không tin rằng chị sẽ mạo hiểm tính mạng để cứu tôi. Tôi thậm chí còn khăng khăng cho rằng chính chị là người đã gây ra vụ cháy."

Tôi lặng lẽ lắng nghe, khóe miệng thoáng nở một nụ cười.

Mãi nhiều năm sau này, bà ta mới biết.

Khi đó, Tiết Lân đã không dám xông vào, mà thay vào đó, ông ta đã khóa cửa lại.

Sau này, khi bà ta bị mấy tên du côn ức h**p, Tiết Lân đã vứt xe rồi bỏ chạy.

Khi bà ta bị lôi vào con hẻm tối, lòng đã tuyệt vọng, chính tôi đã cầm cây gậy bếp xua đuổi hết bọn chúng.

Tôi ôm chặt lấy bà ta, che chắn ở phía sau.

Bà ta lau vội những giọt nước mắt: "Chính chị đã cứu tôi.”

“Cũng chính chị đã khiến tôi hiểu ra rằng, phụ nữ không nhất thiết phải sống dựa vào đàn ông. Thời thế thay đổi rồi, phụ nữ hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình.”

“Trước ngày cưới, tôi nhận được tin nhắn của chị, liền lập tức đi tìm Tiết Lân. Tôi muốn biết, liệu ông ta có thật lòng đối tốt với tôi, có thực sự yêu thương tôi hay không."

Bà ta cụp mắt cười, khẽ lắc đầu: "Ông ta vẫn không thay đổi, vẫn nhu nhược, ích kỷ, tham lam vô độ như vậy."

Bà ta nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Chị ơi, tôi đứng về phía chị vô điều kiện."

Về đến nhà, tôi thấy An Kỳ Niên đang lén lút khóc.

Cậu ấy dùng tài khoản phụ để chân thành trả lời những bình luận của cư dân mạng cực đoan.

Điều này khiến cậu ấy phải hứng chịu vô số những lời mắng chửi thậm tệ.

Cậu ấy khóc, không phải vì bị người khác chửi mắng, mà là vì cảm thấy tôi phải chịu quá nhiều uất ức.

Năm nay đã hai mươi ba tuổi rồi, mà nước mắt nước mũi tèm lem như một đứa trẻ con.

"Con có tin mẹ không?"

Cậu ấy không chút do dự, gật đầu thật mạnh.

Sắp rồi.

Mọi chuyện sắp kết thúc rồi.

Cố Giai Nam tự nguyện quay video để làm rõ những tin đồn.

Cô ấy ngọt ngào gọi tôi là dì An, đến cuối video lại gọi một tiếng "mẹ".

Cô ấy lấy tôi làm tấm gương, đã lên đường đến những vùng núi xa xôi để dạy học.

Cô ấy nói, tình yêu không thể mù quáng, mà càng phải xem trọng đạo đức và nhân phẩm của đối phương.

Bây giờ, cô ấy muốn cống hiến cho sự nghiệp giáo dục, làm một việc thật ý nghĩa.

Nghệ sĩ piano Thôi Tuyết Cầm đăng một bài viết: "Chỉ gặp thoáng qua trong đám cưới, cô giáo An ăn mặc giản dị, sạch sẽ, biết được những việc cô ấy đã làm ở vùng núi, tôi càng thêm kính nể.”

“Cô ấy đối đãi với con trai hết lòng hết dạ, vậy mà con trai cô ấy lại vong ân bội nghĩa, lừa dối chúng tôi rằng mẹ của mình là người khác, toàn là những lời dối trá.”

“Đều là phụ nữ, tôi thấu hiểu những khó khăn mà cô phải trải qua, tôi ủng hộ cô giáo An, mẹ An."
 
Thay Đổi Người Thừa Kế
Chương 8: Chương 8



Một số cư dân mạng thì mắng bà ấy là đang cố tình lợi dụng sự nổi tiếng.

Chồng của bà ấy cũng lên tiếng ủng hộ, những câu chữ có phần vụng về nhưng lại rất đáng yêu.

Vị giáo sư triết học đã giảng dạy gần nửa đời người, lần đầu tiên phải đối đầu với cư dân mạng.

"Tôi cũng ủng hộ cô giáo An.”

“Anh học trường nào? Ăn nói hỗn xược, tôi sẽ liên hệ với giáo viên hướng dẫn của các anh!

“Vợ tôi nói đều đúng!”

"Học hành để dạy các anh nói dối và phỉ báng à?"

Dư luận lên đến đỉnh điểm, rồi bắt đầu dần dần thay đổi.

Có người đã tìm hiểu và chia sẻ những trải nghiệm của tôi.

Ban đầu không ai tin, họ cho rằng tất cả đều là tôi bỏ tiền ra mua để tẩy trắng cho bản thân.

Cho đến khi ngày càng có nhiều học sinh từ vùng núi thi đỗ đại học bắt đầu lên tiếng.

Lúc đầu, những học sinh này chỉ trả lời cư dân mạng và gọi tôi là cô giáo An.

Nhưng sau đó, khi thấy cư dân mạng mắng tôi là một người mẹ độc ác.

Thế là, họ đều gọi tôi là "mẹ".

"Mẹ An đã dạy tôi từ những chữ cái pinyin, từng chút một giúp tôi biết đọc, nhờ vậy mà bây giờ tôi mới có thể trở thành nhà văn."

"Ngày tuyết rơi, mẹ An cõng tôi xuống núi khám bệnh, mẹ An đã cứu mạng tôi!"

"Mẹ An đã cứu tôi khỏi bàn tay của người ba nghiện rượu, không để tôi vì ba vạn tiền sính lễ mà mất đi cả tương lai."

"Tôi thi lại đại học ba năm, mẹ An luôn động viên tôi, tôi biết ơn vì mẹ đã không từ bỏ tôi."

Tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ, tôi là một giáo viên đầy vinh dự ở vùng núi.

Họ như những đóa hoa bồ công anh, theo gió bay đi khắp mọi nơi.

Mang theo tình yêu và hy vọng, cắm rễ ở khắp mọi miền, tự do sinh trưởng.

Có người trở thành giáo viên, bác sĩ, cảnh sát, luật sư, nhà thiết kế...

Có người tự mình khởi nghiệp để thực hiện ước mơ, có người trở về quê hương để tiếp tục truyền bá tri thức.

Họ tỏa đi khắp nơi, cống hiến sức mình cho xã hội, và giờ đây, những đứa con của tôi lại một lần nữa trở về bên tôi.

Họ tỏa đi khắp nơi, cống hiến sức mình cho xã hội, và giờ đây, những đứa con của tôi lại một lần nữa trở về bên tôi.

Ngày xưa, tôi ôm họ đi qua những con đường núi lầy lội, che chở họ khỏi mưa gió.

Còn bây giờ, họ trở thành hậu thuẫn vững chắc nhất của tôi.

Tiết Lân nóng lòng tìm tôi để ly hôn.

Điều kiện ly hôn giảm xuống hết lần này đến lần khác, cuối cùng ông ta đồng ý chỉ cần được chia nhà và xe.

Tôi khẽ lắc đầu, bình thản nói: "Ông sẽ không nhận được gì cả."

Tôi giơ chiếc điện thoại lên cho ông ta xem.

Sắc mặt ông ta thay đổi hoàn toàn, môi run rẩy không ngừng.

Trong khoảnh khắc, trông ông ta như già đi cả chục tuổi.

Trên màn hình điện thoại là toàn bộ những bằng chứng ngoại tình của ông ta trong thời kỳ hôn nhân.

Còn có, những chuyện xấu xa về việc ông ta lén lút ăn chặn hoa hồng của công ty.

Ông ta nghiến răng ken két, chửi rủa Từ Thu Lộ đã lừa dối ông ta, chửi bà ta là đồ đ* đ**m vong ân bội nghĩa.

Ông ta nói chúng tôi là một bọn, vì muốn hãm hại ông ta mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Tôi lạnh lùng nhìn ông ta dần dần mất bình tĩnh, nói năng lảm nhảm, không còn chút liêm sỉ.

Ông ta gào thét, muốn tôi thân bại danh liệt.

Tôi khựng lại một chút, rồi nhấn nút gửi đi.

Ông ta ngây người, sắc mặt trắng bệch như vừa bị rút cạn sự sống, đứng đờ ra như một cái xác không hồn.

Tôi gửi tất cả những bằng chứng đó cho lãnh đạo cấp cao của đơn vị ông ta.

"An Cẩn Hoa! Bà quá độc ác! Chúng ta là vợ chồng mấy chục năm trời, bà lại đối xử với tôi như vậy sao? Sao bà có thể nhẫn tâm đến thế!"

Tôi đáp lại một cách ngắn gọn: "Ông đáng đời. Ông đã làm lỡ mất hơn bốn mươi năm tháng tươi đẹp của cuộc đời tôi, lãng phí tất cả những gì tôi đã dành cho ông. Những điều này, hãy dùng nửa đời còn lại của ông để trả dần đi."

Vài phút sau, ông ta nhận được cuộc gọi từ công ty.

Sắc mặt tái mét, giọng nói run rẩy.

Tôi chống gậy đứng dậy, vỗ vai ông ta một cái.

"Hãy sống cho tốt, sám hối cho tốt."

Tiết Ký Minh cuối cùng cũng nhận được mấy thùng thư lớn mà tôi gửi cho nó.

Tất cả đều bị Tiết Lân tự ý giấu đi.

Mỗi một bức thư đều chứa đựng nỗi nhớ, sự quan tâm và tình yêu tràn đầy của tôi.

Nó đã xóa những bài đăng trước đó đi.

Nhưng cư dân mạng lại không có ý định buông tha cho nó.

Ban đầu họ đối xử với tôi bằng những lời lẽ cay độc thế nào, bây giờ họ đều gấp bội trả lại cho nó.

Nó tìm đến tôi rất nhiều lần, nhưng tôi đều từ chối gặp mặt.
 
Thay Đổi Người Thừa Kế
Chương 9: Chương 9



Tôi đăng ký một tài khoản mạng xã hội của riêng mình.

Những lúc rảnh rỗi, tôi lên mạng trò chuyện với những người trẻ tuổi.

Thỉnh thoảng, tôi lại hứng lên chia sẻ những điều trong cuộc sống tuổi già của mình.

Chụp ảnh mây trời, hoa cỏ.

Viết vài dòng tâm trạng, bày tỏ những cảm xúc trong lòng.

Tôi phát hiện ra, có một tài khoản luôn là người đầu tiên nhấn nút thích những bài viết của tôi.

An Kỳ Niên nói, có lẽ đó là tài khoản phụ của Tiết Ký Minh.

Trong phần bình luận, mọi người đều gọi tôi là mẹ, nhưng nó chỉ có thể tranh giành từng giây để là người đầu tiên nhấn nút thích.

Chữ "mẹ" ấy, nó không bao giờ có thể thốt ra được nữa rồi.

Nó liên tiếp đổi qua rất nhiều công ty, nhưng sau đó ngay cả cơ hội phỏng vấn cũng không còn.

Những doanh nghiệp xuất sắc, họ quả thực coi trọng học lực, nhưng họ càng coi trọng phẩm chất đạo đức của một con người hơn.

Một nghiên cứu sinh tiến sĩ, vì mưu sinh mà phải đi làm thợ hồ.

Làm được đúng một tuần, nó đã không thể chịu đựng nổi nữa.

Nó không còn theo đuổi những doanh nghiệp nhà nước, những xí nghiệp trung ương, những studio lớn nữa.

Nó vào làm ở một công ty nhỏ trong thành phố tôi đang sống, với đồng lương ít ỏi, chỉ đủ sống qua ngày.

Một hôm, tôi gặp nó đang đi phát tờ rơi ở công viên.

Vừa nhìn thấy tôi, hốc mắt nó đã đỏ hoe: "Mẹ, mẹ đến thăm con sao?"

Tôi lắc đầu.

Mấy ông anh luyện viết thư pháp ở cái công viên này viết khá hay, tôi thường đến đây để xem học hỏi, môi trường tao nhã, không khí trong lành, lại sạch sẽ nữa.

Thật sự không phải vì ai cả.

Bây giờ tôi chỉ sống vì chính bản thân mình mà thôi.

"Tiết Ký Minh." Tôi bình tĩnh nói: "Con là một đứa trẻ thông minh, có năng lực, có học thức, hãy dồn hết tâm trí vào công việc, tương lai còn dài lắm."

Sắc mặt nó cứng đờ, nhìn tôi dần khuất bóng.

Tôi không hề ngoảnh đầu lại.

Nó đuổi theo tôi, hơi thở run rẩy.

Nó khó khăn nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Mẹ ơi, con sai rồi, con biết mình sai rồi, mẹ tha thứ cho con có được không!_ Con đã cắt đứt quan hệ với ba rồi, bây giờ con chỉ có mình mẹ thôi!"

Tôi lạnh lùng nhìn nó, nó nắm lấy tay tôi: "Mẹ ơi, tất cả đều là lỗi của ba, chính ông ấy đã khiến hai mẹ con mình thành ra thế này. Con sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ấy, tuyệt đối sẽ không bao giờ nhìn mặt ông ấy nữa!"

Tôi hết kiên nhẫn, gạt tay nó ra: "Ký Minh, con dường như từ đầu đến cuối vẫn không hiểu, rất nhiều vấn đề là do chính bản thân con gây ra, không thể trách người khác được.”

“Dù ta và ba con có như thế nào, cả hai chúng ta đều chưa từng bạc đãi con.”

“Ba mẹ trong mắt con dường như chỉ là những thứ có thể tùy ý chiếm đoạt, tùy ý vứt bỏ. Khi ông ấy còn quan trọng thì ông ấy là ba con, bây giờ phát hiện ra ta quan trọng hơn rồi, thì vội vàng phủi sạch quan hệ với ông ấy, nhận ta là mẹ.”

“Chúng ta là người thân, nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi."

Tiết Ký Minh ngây người đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, những tờ rơi trong tay rơi lả tả xuống đất,

Gió nổi lên, thổi bay chúng đến nơi mà nó không thể nào nhặt lại được nữa.

Sau đó, tôi rất lâu không hề nghe ngóng được tin tức gì về nó nữa.

Cứ tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại nữa, vậy mà nó lại gọi điện thoại cho tôi.

Tiết Lân ốm rồi, bệnh tình nguy kịch.

Nó đã chăm sóc ông ta suốt ba tháng trời, nghe ông ta gọi tên tôi suốt ba tháng trời ròng rã.

Hôm kia, bác sĩ bảo đưa về nhà thôi.

Để ông ta được gặp mặt lần cuối những người mà ông ta muốn gặp.

Ông ta nói rằng ông ta không còn nhà nữa rồi.

Người duy nhất mà ông ta muốn gặp, chính là tôi.

Ông ta bây giờ đã ở giai đoạn cuối, những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời thật khổ sở, đau đớn đến mức không thể ngủ được, cũng không ăn được gì.

Chắc đây là lần gặp mặt cuối cùng rồi, tôi đã đến.

An Kỳ Niên đưa tôi đến tận cửa phòng bệnh, rồi đóng cửa lại.

Thời tiết hôm đó thật tệ, trời âm u xám xịt, nhìn khuôn mặt gầy guộc chỉ còn da bọc xương của ông ta có chút đáng sợ.

Ông ta già đi rất nhiều, mái tóc đã bạc trắng.

Chiếc mũi đã không còn đủ sức để giữ cặp kính, nhưng ông ta vẫn cố chấp đeo vào.

Muốn nhìn tôi thật kỹ, lần cuối cùng.

Ông ta run rẩy đưa tay vuốt lại mái tóc: "Em đến rồi, cuối cùng em cũng đến rồi, anh biết mà, trong lòng em chắc chắn vẫn còn nhớ đến anh."

Giọng ông ta khàn khàn, yếu ớt, nói xong một câu lại phải nghỉ rất lâu.

Tôi không muốn tranh cãi với ông ta nữa.

"Bốn mươi năm ở bên em, đó là những ngày tháng tươi đẹp nhất của anh. Đáng tiếc thay, anh đã đánh mất em rồi."

Ông ta khẽ thở dài: "Lúc mới kết hôn, em nói muốn đi xem quảng trường Thiên An Môn, bây giờ anh hối hận lắm, hối hận vì đã không đưa em đi."

Lúc đó, ông ta đã dùng tiền lương của tôi để đưa Từ Thu Lộ đi.

Tôi im lặng nhìn ông ta.

"Em đó, tính tình quá cứng rắn, không biết nũng nịu, không biết mềm mỏng, ưu tú đến mức khiến anh phải ngước nhìn, mà anh lại là một người đàn ông..."

Khi theo đuổi tôi, ông ta thường bưng một bát cháo hạt sen do chính tay mình nấu, vượt qua những con đường núi lầy lội, chạy một mạch đến thăm tôi.

Sau khi kết hôn, ông ta cũng vì một câu "anh nhớ em", mà thức trắng đêm viết mấy bài thơ bỏ vào phong thư, còn kèm theo một bông hồng đỏ lãng mạn, đưa đến tận giường cho tôi.

Những điều này, ông ta có thể làm cho tôi, cũng có thể làm cho bất kỳ người phụ nữ nào khác.
 
Back
Top Bottom