Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)

Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 310



Nhận ra điều này, các bác sĩ vô cùng kinh ngạc. Một cô gái chưa đầy 20 tuổi, lần đầu đến bệnh viện, lại có nhạy cảm đến thế? Cô đúng là có tố chất thiên bẩm cho những nghề đặc biệt như bác sĩ hay cảnh sát. Hơn nữa, cô còn nhảy lớp, chứng tỏ học lực xuất sắc. Một cô gái như vậy, giống hệt người nhà họ Bạch, nhưng lại mang họ Thẩm — một sự trùng hợp khó hiểu.

Dù trong lòng đầy nghi vấn, các bác sĩ không lộ ra ngoài. Thấy Thẩm Huệ Huệ thành công giao tiếp với Bạch Họa, họ lặng lẽ rút lui, để lại không gian cho hai người.

Bạch Họa cầm bút lên, thấy Thẩm Huệ Huệ ngồi cạnh mỉm cười ngọt ngào, cô cũng không nhịn được cười theo, định bắt đầu vẽ. Nhưng nét đầu tiên đã bị lệch. Sau nhiều năm trầm cảm, cơ thể cô đã suy kiệt, cổ tay đầy thương tích. Cầm bút đã khó, nói chi đến việc vẽ tỉ mỉ.

Nhìn những nét nguệch ngoạc trên giấy, sắc mặt Bạch Họa biến đổi. Cô cố gắng vẽ tiếp, nhưng nét thứ hai còn tệ hơn. Hơi thở cô gấp gáp, ngón tay siết chặt bút, nhưng những nét vẽ ngày càng méo mó.

Thẩm Huệ Huệ lập tức nói: “Ngồi thế này mỏi quá, Bạch Họa, tôi đổi tư thế được không?”

Nghe giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Huệ Huệ, Bạch Họa dần lấy lại bình tĩnh. Cô ngẩng đầu, thấy Thẩm Huệ Huệ chắp tay, hơi áy náy: “Xin lỗi, tôi chưa làm người mẫu bao giờ, không có kinh nghiệm. Tôi cứ đổi tư thế liên tục thế này, có phiền bạn không?”

“Vẽ khác chụp ảnh lắm. Chụp ảnh chỉ cần ngồi một lúc, còn vẽ phải ngồi lâu. Lần đầu chụp ảnh, tôi suýt hét lên, tưởng nhiếp ảnh gia đang bắt ma!”

Bạch Họa lần đầu nghe chuyện này, sự chú ý lập tức bị cuốn theo. Cô viết trên giấy: [Sao lại nghĩ nhiếp ảnh gia bắt ma?]

“Bạn đã từng đến tiệm ảnh chưa?” Thẩm Huệ Huệ hỏi.

Thời đó, chụp ảnh là việc hiếm có. Trẻ em nông thôn có khi cả đời chưa thấy máy ảnh. Nhưng Bạch Họa lớn lên ở Kinh Đô, tiệm ảnh không xa lạ, cô thậm chí còn sở hữu vài chiếc máy ảnh nhập ngoại.

[Từng đến.]

“Khi chụp, ánh đèn lóe lên, mắt bị chói, mấy giây sau mới nhìn lại được, đúng không?” Thẩm Huệ Huệ nói.

[Đó là đèn flash, một lúc sẽ hết.] Bạch Họa viết.

“Tôi chưa thấy bao giờ, nên sợ quá.” Thẩm Huệ Huệ cười. “Giá mà có loại máy ảnh không cần đèn flash vẫn chụp rõ mặt người, tự động làm da trắng hơn, mặt tròn hơn, tóc có thể tùy chọn dài ngắn, thậm chí đủ màu. Chụp xong xem ngay, đẹp thì giữ, xấu thì xóa chụp lại. Rồi gửi ảnh đẹp cho mẹ tôi, để bà biết tôi đang ở đâu, mặc gì, xung quanh có gì…”

Bạch Họa lần đầu nghe ai đó mơ tưởng về máy ảnh như vậy, cảm thấy vừa lạ vừa thú vị: [Bạn muốn máy ảnh trang điểm, làm tóc, rồi gửi ảnh như điện thoại sao?]

“Đúng vậy!” Thẩm Huệ Huệ gật đầu lia lịa.

[Loại máy ảnh đó chưa từng có, công nghệ hiện tại của nước tiên tiến nhất cũng chưa làm được. Không biết tương lai có khả thi không…] Bạch Họa viết.

“Nhất định có! Không chỉ trang điểm ảnh, mà còn quay được cả hành động, biểu cảm, như quay phim vậy. Nhưng tôi muốn thấy hình ảnh mình đẹp hơn trong tưởng tượng.”

Biến bạn thành phiên bản bạn mong muốn… Bạch Họa ngẫm nghĩ lời Thẩm Huệ Huệ, cảm giác như một cánh cửa mới mở ra, phía sau là thế giới lấp lánh.

Cô không nhịn được hỏi: [Bạn còn ý tưởng nào khác không, kể tôi nghe được không?]

“Tất nhiên rồi.” Thẩm Huệ Huệ nheo mắt tinh nghịch. “Nhưng tôi có điều kiện.”

[Điều kiện gì?]

“Những ý tưởng này đều từ giấc mơ của tôi, ngoài máy ảnh còn rất nhiều thứ khác. Tôi sẽ kể từng thứ một, đổi lại bạn phải dạy tôi vẽ.” Thẩm Huệ Huệ nói.

[Dạy bạn vẽ?] Bạch Họa ngạc nhiên.

“Đúng vậy. Tôi muốn thấy mình trông thế nào khi khỏe mạnh, hiện không có máy ảnh nào làm được, chỉ có thể nhờ hội họa.” Thẩm Huệ Huệ giải thích.

[Vẽ không phải chuyện một sớm một chiều, cần nền tảng và luyện tập lâu dài. Bạn là học sinh, còn bài vở, học vẽ từ đầu sẽ rất vất vả.] Bạch Họa viết. [Bạn muốn thấy hình ảnh nào, tôi đều có thể vẽ giúp.]

Thẩm Huệ Huệ bĩu môi: “Ngồi hay đứng thế này thì nhờ bạn được, nhưng lúc khác thì sao?”

[Lúc khác?]

“Như lúc ăn, đi vệ sinh, tắm rửa… không thể lúc nào cũng nhờ bạn vẽ giúp chứ?” Thẩm Huệ Huệ nói.

Bạch Họa không ngờ cô lại đưa ra yêu cầu kỳ lạ đến thế, quả là người có trí tưởng tượng phong phú, luôn có câu trả lời bất ngờ.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 311



Thẩm Huệ Huệ thấy Bạch Họa im lặng, chủ động đề nghị: “Nếu bạn đồng ý, chúng ta bắt đầu học vẽ ngay nhé, vừa học vừa kể chuyện?”

[Được thôi.] Bạch Họa đành đồng ý.

Thẩm Huệ Huệ tự nhiên nhận lấy bút từ tay Bạch Họa, lật qua trang giấy nguệch ngoạc, bắt đầu trang mới.

Bạch Họa nói đúng, hội họa là thứ nhàm chán, đòi hỏi kiên nhẫn. Đối với Thẩm Huệ Huệ, người chỉ có trí tưởng tượng mà không có nền tảng, bước vào lĩnh vực này như ngựa hoang lao vào bão. Bề ngoài tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cây bút trong tay cô lại có ý riêng.

May thay, những câu chuyện cô kể quá hấp dẫn. Máy ảnh tự động làm đẹp; ra ngoài không cần ví, nhận diện khuôn mặt để thanh toán; mở khóa bằng vân tay; gọi video từ xa ngàn dặm…

Ban đầu, Bạch Họa chỉ thấy máy ảnh làm đẹp là thú vị. Nhưng càng nghe, cô càng bị cuốn hút. Đặc biệt là máy đọc sách điện tử chứa hàng ngàn cuốn, hay bảng vẽ điện tử có thể xóa và vẽ lại tùy ý… Cô ước gì có thể sở hữu chúng ngay lập tức!

Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, thể lực của Bạch Họa từ lâu đã đến giới hạn, chỉ có điều bộ não lại quá hưng phấn, căn bệnh khiến cô không thể chợp mắt.

Mãi cho đến khi gặp Thẩm Huệ Huệ, vừa dạy vẽ, vừa nghe kể chuyện.

Đặc biệt là việc dạy vẽ, Bạch Họa vốn đã khó khăn trong giao tiếp, Thẩm Huệ Huệ lại thật sự ngờ nghệch, chẳng có chút năng khiếu hội họa nào.

Người bình thường dù không tiếp xúc với hội họa, ít nhất cũng hiểu chút ít về phối màu.

Nhưng cách phối màu của Thẩm Huệ Huệ, có thể nói là một thảm họa.

Bạch Họa chưa bao giờ gặp ai trong lĩnh vực hội họa lại kém cỏi đến vậy, trình độ thậm chí còn thua xa người thường.

Đôi lúc tức giận, cô chỉ muốn nhập vào người Thẩm Huệ Huệ để cho cô ấy cảm nhận được vẻ đẹp của đường nét và màu sắc.

Chẳng trách người ta nói, làm giáo viên dễ bị nhồi máu cơ tim, làm chủ nhiệm còn dễ già đi.

Chỉ dạy Thẩm Huệ Huệ vỏn vẹn một tiếng đồng hồ, Bạch Họa đã kiệt sức.

Cuối cùng cũng kết thúc buổi học hôm nay, Bạch Họa lại níu kéo Thẩm Huệ Huệ kể cho cô nghe những ý tưởng kỳ lạ.

Thẩm Huệ Huệ như đang dỗ một đứa trẻ, ngồi bên giường Bạch Họa, nhẹ nhàng miêu tả về tương lai hàng chục năm sau.

Bạch Họa nghe một lúc, vô thức nằm xuống.

Trước khi ngủ, Bạch Họa cố mở đôi mắt buồn ngủ nhìn Thẩm Huệ Huệ, giọng khàn đặc cất lên: "Huệ Huệ... đời này của em, có hy vọng được thấy những thứ này không...?"

"Có chứ, tất nhiên là có." Thẩm Huệ Huệ nhìn thẳng vào mắt cô, khẳng định.

Bạch Họa mỉm cười ngọt ngào với Thẩm Huệ Huệ, lòng tràn đầy khát khao và hi vọng về thế giới tương lai, rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Nhiều năm qua, cô luôn phải dựa vào thuốc ngủ và thuốc an thần để chợp mắt, luôn mang nỗi sợ hãi với giấc ngủ.

Duy chỉ hôm nay, là lần đầu tiên cô không cần bất cứ thứ gì, tự mình nhắm mắt và chìm vào giấc mơ.

Thẩm Huệ Huệ nói, những viễn cảnh tương lai này, cô đều biết được từ trong giấc mơ.

Vậy đêm nay, liệu cô có thể có được chúng trong giấc mơ của mình?

Cơ thể Bạch Họa đã mệt mỏi đến cực điểm, tinh thần buông lỏng trong chốc lát, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nhẹ.

Mãi đến khi xác nhận Bạch Họa đã ngủ say, không dễ tỉnh giấc, Thẩm Huệ Huệ mới từ từ đứng dậy.

Ngồi một tư thế quá lâu, chân đã tê cứng, cô chậm rãi bước ra khỏi phòng bệnh, đối diện là các nhân viên y tế, gia đình họ Bạch, và Kỷ Thư Hoa.

Thấy Thẩm Huệ Huệ bước ra, bác sĩ liền tiến lên trước, kinh ngạc hỏi: "Cô ấy thế nào rồi?"

"Đã ngủ rồi."

"Ngủ rồi?!" Bác sĩ giật mình, bước vào phòng bệnh, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng ngáy của Bạch Họa.

"Thần kỳ thật..." Bác sĩ lẩm bẩm, quay lại nhìn Thẩm Huệ Huệ, "Cô đã dùng cách nào khiến cô ấy như vậy? Bạch Họa chính là trường hợp trầm cảm cô nói, cô đang chữa trị đúng bệnh?!"
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 312



"Tôi nghĩ tình trạng của Bạch Họa không phải là suy nhược thần kinh thuần túy, cũng không phải trầm cảm thuần túy." Thẩm Huệ Huệ nói.

Hôm nay, trong phòng bệnh xuất hiện hai người chưa từng xuất hiện trước đây.

Một là Thẩm Huệ Huệ, một là Kỷ Thư Hoa.

Thế nhưng từ đầu đến cuối, Bạch Họa chỉ nhìn thấy Thẩm Huệ Huệ, hoàn toàn không để ý đến Kỷ Thư Hoa.

Kỷ Thư Hoa không biết Bạch Họa bị bệnh, từ khi Bạch Họa nhập viện điều trị mấy năm trước, bà chưa từng gặp lại con gái.

Kỷ Thư Hoa và Bạch Họa có quan hệ rất tốt, không có chuyện mẹ con cố tình lờ nhau.

Người mẹ nhiều năm không gặp đột nhiên xuất hiện trong phòng bệnh, Bạch Họa không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ tập trung vào Thẩm Huệ Huệ.

Cô ấy không nhìn Thẩm Huệ Huệ, mà đang nhìn chính mình qua Thẩm Huệ Huệ.

Thẩm Huệ Huệ trông rất giống Bạch Họa, nhưng vì sức khỏe yếu, gương mặt gầy gò.

Một phiên bản khỏe mạnh của Thẩm Huệ Huệ, hẳn không khác gì Bạch Họa những năm trước.

Nhờ Bạch Họa vẽ bức chân dung khỏe mạnh, mục đích cũng nằm ở đây.

"Chỉ nhìn thấy người và cảnh vật mình muốn thấy, hoàn toàn bỏ qua mọi thứ xung quanh, chìm đắm trong thế giới của riêng mình, điều này có thể xếp vào chứng hoang tưởng..." Bác sĩ trầm ngâm.

"Bệnh nhân trầm cảm thông thường, thường không chỉ mắc một chứng bệnh tâm thần, mà là nhiều bệnh chồng chéo." Thẩm Huệ Huệ nói, rồi nhìn sang Kỷ Thư Hoa đang đứng bên cạnh, chăm chú lắng nghe.

Thẩm Huệ Huệ nói với Kỷ Thư Hoa: "Nhiều năm trôi qua, người trẻ dần già đi, khuôn mặt khó tránh khỏi dấu vết thời gian."

"Có lẽ trong tiềm thức, cô ấy muốn mãi ở lại quá khứ, nên không thể nhìn thấy các bạn từ 'tương lai', chỉ có thể nhìn thấy tôi, người đại diện cho 'quá khứ' của cô ấy."

Thẩm Huệ Huệ không phải bác sĩ chuyên nghiệp, cũng không có khả năng chữa trị bệnh nhân trầm cảm.

Lý do có thể dễ dàng tiếp cận Bạch Họa, khiến cô ấy buông bỏ phòng bị tâm lý, chủ yếu nhờ vào khuôn mặt này.

Khuôn mặt khiến Bạch Họa vô cùng nhớ nhung, yêu thích từ tận đáy lòng, khơi dậy thiện ý lớn nhất trong cô.

"Qua phản ứng của Bạch Họa, có thể thấy trong sâu thẳm, cô ấy rất ghét bỏ bản thân hiện tại, đầy hoài niệm về quá khứ."

"Sự tự ghê tởm này, chính là ngòi nổ khiến cô ấy phát điên hiện tại." Thẩm Huệ Huệ chậm rãi nói, "Vậy trước đó, điều gì đã khiến cô ấy đánh mất tất cả, trở thành như ngày hôm nay?"

Kỷ Thư Hoa nghe xong, sắc mặt biến đổi, lập tức hiểu ra điều Thẩm Huệ Huệ muốn nói.

Chỉ có tìm ra nguồn cơn khiến Bạch Họa phát bệnh, mới có thể chữa khỏi cho cô.

"Tôi hiểu rồi." Kỷ Thư Hoa trịnh trọng đáp.

"Đã muộn rồi, tôi phải về trường." Thẩm Huệ Huệ nói.

"Tôi sẽ đưa cô về." Kỷ Thư Hoa nói, rồi nhờ Chu tiên sinh lái xe đưa Thẩm Huệ Huệ về.

Trên đường, Thẩm Huệ Huệ trao đổi đơn giản với Kỷ Thư Hoa về bệnh trầm cảm, nhấn mạnh đây không chỉ là bệnh tâm lý, mà những tổn thương sinh lý cũng khiến bệnh nhân đau đớn, phải tìm bác sĩ chuyên khoa kê đơn, nếu không dễ dàng mất hết công sức.

"Tôi sẽ đổi bệnh viện khác cho cô ấy, tìm bác sĩ giỏi hơn và chuyên nghiệp hơn." Kỷ Thư Hoa ngay lập tức nói.

Thẩm Huệ Huệ nghe xong, lúc này mới yên tâm.

Bạch Khải Trí tuy cho Bạch Họa điều kiện vật chất tốt, nhưng chưa bao giờ thực sự hiểu cô cần gì.

Đứa con gái lớn lên bên cạnh còn bị đối xử như vậy.

Thẩm Huệ Huệ càng thêm mừng vì Tú Phân không trở về Bạch gia.

Đưa Thẩm Huệ Huệ về trường an toàn, Kỷ Thư Hoa quay lại bệnh viện.

Bạch Kỳ và Bạch Thư đều tò mò nhìn bà, luôn đứng bên cạnh muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.

Cuối cùng, Bạch Thư bị đẩy ra đứng trước Kỷ Thư Hoa, ấp úng mãi mới thốt ra vài từ: "Mẹ, Thẩm Huệ Huệ... hai người có..."

Kỷ Thư Hoa đắp chăn cho Bạch Họa, rồi bước ra ngoài phòng bệnh.

Nhìn hai đứa con trai trước mặt và Bạch Khải Trí đang ngồi xa xa, Kỷ Thư Hoa nói: "Muốn hỏi gì thì cứ nói thẳng đi."

Bạch Kỳ thấy thái độ của mẹ không tệ, không có vẻ gì sắp nổi giận, liền tiến lại gần: "Mẹ, bây giờ mẹ cảm thấy thế nào, sức khỏe ổn chứ, có chịu được không?"

"Nhờ phúc của các con, tạm thời chưa chết được." Kỷ Thư Hoa đáp.

"Nghe mẹ nói gì thế, chúng con lo cho mẹ mà." Bạch Kỳ liếc nhìn Bạch Khải Trí đằng xa.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 313



Sau khi Kỷ Thư Hoa rời đi vào ban ngày, Bạch Khải Trí tức giận đến mức ngất xỉu.

Dù chỉ là do cảm xúc dâng trào quá mức khiến huyết áp tăng vọt, nhưng Bạch Khải Trí vốn không mắc bệnh mãn tính gì, nên sau khi được cấp cứu, ông tỉnh lại rất nhanh.

Kỷ Thư Hoa đến trường tìm Thẩm Huệ Huệ, hoàn toàn bỏ lỡ khoảng thời gian Bạch Khải Trí hôn mê. Khi cô quay về, ông đã tỉnh từ lâu.

Bạch Khải Trí yêu Kỷ Thư Hoa, nên càng không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt cô, không muốn cô thấy mình trong trạng thái tội nghiệp.

Bạch Kỳ và Bạch Thư chứng kiến cảnh này, trong lòng sốt ruột vô cùng.

Hai người cha mẹ này yêu thương nhau bao năm chưa từng cãi vã, giờ vì những chuyện này mà quan hệ rạn nứt. Tuổi già rồi, còn bao nhiêu thời gian để lãng phí trong cãi vọng?

Đặc biệt là Kỷ Thư Hoa sức khỏe không tốt, mà Bạch Khải Trí lại đặt hết tâm tư vào cô. Nếu chẳng may Kỷ Thư Hoa có mệnh hệ gì, e rằng Bạch Khải Trí cũng sẽ...

Nghĩ đến đây, Bạch Kỳ vội nắm lấy cơ hội, tỏ ra tội nghiệp với Kỷ Thư Hoa: "Mẹ không biết đâu, ban ngày sau khi mẹ đi khỏi, bố đã—"

"Tôi tôn trọng mọi quyết định của gia đình họ Bạch." Kỷ Thư Hoa thẳng thừng ngắt lời Bạch Kỳ.

Cả Bạch Kỳ, Bạch Thư lẫn Bạch Khải Trí đều giật mình.

"Các con có suy nghĩ riêng, hoặc vì thanh danh, hoặc vì công ty, hoặc còn nhiều điều tôi không nghĩ tới, khiến các con không muốn nói ra sự thật, không muốn đón người về nhà." Kỷ Thư Hoa nói.

"Các con muốn hỏi tôi, có đưa Thẩm Huệ Huệ đến bệnh viện không, có kể chuyện gia đình cho cô bé không, có ý định đưa cô bé về Bạch gia không, hay chia cho cô bé một chút tài sản, một chút cổ tức, cổ phiếu, thậm chí... di sản?"

Nghe đến hai chữ "di sản", Bạch Kỳ và Bạch Thư giật mình, vội nói: "Mẹ, chúng con không có ý đó, chỉ là quan tâm đến mẹ thôi!"

"Dù mẹ có giận đến đâu, chúng con vẫn là con ruột của mẹ! Từ nhỏ đã ở bên mẹ, mẹ không tin tưởng chúng con sao?!"

Kỷ Thư Hoa nhìn hai đứa con trước mặt, cùng Bạch Khải Trí ở phía xa.

Sự quan tâm và lo lắng của họ không phải giả dối.

Nhưng những hành động khiến lòng người lạnh giá kia, cũng không phải giả dối.

"Tôi sẽ không đưa Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ về Bạch gia. Hiện tại họ không có bất cứ quan hệ gì với Bạch gia." Kỷ Thư Hoa nói.

Bạch Kỳ và Bạch Thư nghe xong, nhất thời không biết nên biểu lộ cảm xúc gì.

Buồn? Không hẳn, nếu Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ không quay về, phần tài sản của Bạch gia chia cho họ sẽ ít đi, phần của Bạch Kỳ và Bạch Thư tự nhiên sẽ nhiều hơn.

Vui? Cũng chẳng có gì đáng vui, cha mẹ vốn hòa thuận bỗng trở nên như thế này, đối với Bạch gia mà nói không phải chuyện tốt.

Nếu nói ai vui nhất, có lẽ là Bạch Cầm.

"Thư Hoa, cơm ở nhà đã chuẩn bị xong, cùng về ăn đi." Bạch Khải Trí thấy Kỷ Thư Hoa dù không vui nhưng vẫn vì Bạch gia mà đưa ra quyết định đúng đắn nhất, liền đứng dậy chủ động mời cô.

"Không cần, từ giờ tôi sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc Bạch Họa." Kỷ Thư Hoa nói xong, quay người trở về phòng bệnh, không nói thêm gì nữa.

Bạch Khải Trí không biết rằng, sau khi vào phòng bệnh, Kỷ Thư Hoa không đến bên giường Bạch Họa, mà đi vào phòng khách trong phòng bệnh, gọi một số điện thoại quen thuộc.

"Alo, tôi muốn gặp bác sĩ Kỷ Minh Viễn."

"Tôi là em gái của anh ấy, Kỷ Thư Hoa."

"Xin hãy nhắn lại với anh ấy, tôi có việc rất quan trọng muốn gặp mặt nói chuyện, mong anh ấy sau khi về kinh đô, nhất định liên lạc với tôi càng sớm càng tốt."

Ở hải ngoại cách xa vạn dặm, Kỷ Minh Viễn vừa bước ra khỏi buổi hội thảo đã nhận được tin nhắn từ trợ lý.

"Thư Hoa, cô ấy chủ động liên lạc với tôi, còn muốn gặp mặt?" Kỷ Minh Viễn hơi mở to mắt.

Tính cách của em gái mình, Kỷ Minh Viễn hiểu rõ hơn ai hết.

Không đến mức bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể nào chủ động truyền tin như vậy.

Sức khỏe em gái không tốt, Kỷ Minh Viễn luôn lo lắng, những năm nay không ngừng nghiên cứu chuyên sâu cũng là để cứu Kỷ Thư Hoa khỏi bệnh tật.

Dù không thích Bạch Khải Trí cho lắm, nhưng phải thừa nhận rằng hắn đối với Kỷ Thư Hoa rất tốt.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 314



Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cô không thể tự giải quyết, phải cầu cứu người anh trai lâu không liên lạc một cách khẩn thiết như vậy?

Là chuyện Bạch Khải Trí không giải quyết được, hay là... rắc rối từ phía Bạch gia?

Kỷ Minh Viễn trong lòng tràn ngập suy đoán.

"Đợi mùa này kết thúc, cũng nên về một chuyến..." Kỷ Minh Viễn nói, ánh mắt hướng về phương Đông xa xôi, vượt qua vùng biển rộng lớn.

Ở phía bên kia thế giới, cùng với sự biến động của thị trường chứng khoán, một thanh niên phấn khích gập máy tính lại.

"Ngài Hoắc, quả nhiên như ngài dự đoán, bọn họ muốn dùng công ty ma để thâu tóm công ty đại chúng, gây chấn động thị trường. Nếu để họ thành công, không tốn một xu mà thu lợi lớn, số tiền lên đến nghìn tỷ..."

"May là chúng ta đã chuẩn bị trước, 'bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đợi sẵn'. Sau sự kiện này, ngài có thể trở thành người thừa kế chính thức của Hoắc gia... Không, không đúng, phải nói là tài sản cá nhân của ngài có thể đối đầu với phân nửa Hoắc gia... Sau khi kế thừa Hoắc gia, toàn bộ Nam Dương sẽ nằm trong tay ngài..."

Trợ lý nói, cơ thể không tự chủ run lên.

Hoắc gia từ lâu đã giàu có ngang tầm quốc gia, mà Hoắc Đình lại như một con cá mập khát máu, dùng cách tàn nhẫn nhất để săn lũ đầu cơ b*n n**c, xé nát thịt da chúng, dùng của cải tạo ra từ máu của chúng để mở rộng quyền lực của Hoắc gia thêm gấp đôi!

Hắn mới hơn hai mươi tuổi...

Với người thừa kế thiên tư xuất chúng như vậy, tương lai của Hoắc gia sẽ đi đến đâu?!

So với sự phấn khích của trợ lý, biểu hiện của Hoắc Đình có thể nói là lạnh nhạt: "Phong tỏa tin tức, đừng để lộ ra ngoài."

"Ngài sợ..."

"Hoắc Thừa Hiên sức khỏe không tốt, để hắn dưỡng bệnh đã." Hoắc Đình nói.

Trợ lý nghe xong, suýt bật cười.

Không biết Hoắc Thừa Hiên bị ai xúi giục, dám nghĩ mình có thể vượt qua Hoắc Đình để kế thừa Hoắc gia.

Trước đây khi bất ngờ, Hoắc Đình đã từng chịu thiệt thòi.

Nhưng hiện tại đã khác xưa, với nguồn lực và tài sản tích lũy trong thời gian này, Hoắc Đình thậm chí có thể đối đầu với cả Hoắc gia, huống chi là tên hề Hoắc Thừa Hiên.

Lý do giấu Hoắc Thừa Hiên rất đơn giản: Kế hoạch phục kích trước đây của hắn thô thiển nhưng táo bạo, cuối cùng lại thành công, không phải nhờ thông minh hay trí tuệ, mà là nhờ tin tức cực kỳ chính xác.

Hành tung của Hoắc Đình sau khi đến Hoa Quốc, ngay cả nội bộ Hoắc gia cũng giữ bí mật, vậy mà Hoắc Thừa Hiên lại có thể xác định chính xác, thật sự rất kỳ lạ.

"Nghe nói hắn đã mua vé máy bay về nước, chuẩn bị đưa bạn gái quen ở trường đến Hoa Quốc." Trợ lý nói.

"Hoa Quốc..." Hoắc Đình nhìn ra biển rộng mênh mông, khẽ thì thầm.

Trợ lý lúc này mới nhận ra, từ đầu đến giờ, hướng Hoắc Đình nhìn luôn là về phía Hoa Quốc.

Nghe nói Hoắc Đình có một bức ảnh quý như bảo vật, chủ nhân trong ảnh là một cô gái Hoa Quốc xinh đẹp.

Hoắc lão gia từng tuyên bố, chỉ khi Hoắc Đình được ông công nhận, mới có quyền tự do hôn nhân.

Hoắc Đình bây giờ, e rằng đã vượt xa kỳ vọng của lão gia.

Trợ lý nghĩ vậy, ánh mắt không tự chủ rơi vào khuôn mặt Hoắc Đình.

Ánh hoàng hôn bên biển chiếu lên đôi mày của hắn, in lên đường nét góc cạnh kiên cường.

Đây là công tử quý tộc được cả Nam Dương công nhận, là người trong mộng của mọi phụ nữ.

Vậy mà hắn không màng rượu sắc, không ai đoán được hắn đang nghĩ gì.

Người đàn ông ưu tú như vậy, trong lòng chỉ chứa một người.

Cô gái Hoa Quốc được Hoắc Đình yêu thương nhiều năm, hẳn là người hạnh phúc nhất thế giới.

Khởi đầu năm học mới luôn là khoảng thời gian tươi mới nhưng cũng đầy bận rộn.

Thích nghi với môi trường mới, làm quen với thầy cô và bạn bè, tiếp thu những kiến thức chuyên sâu hơn… Đôi khi còn phải đến bệnh viện để gặp Bạch Họa, dùng kỹ năng hội họa “không chút thiên phú” của mình để cùng nhau “tra tấn” lẫn nhau. Sau một thời gian, ngay cả một người kỷ luật như Thẩm Huệ Huệ cũng cảm thấy kiệt sức.

May mắn thay, cuối tuần đã đến, cùng với đó là Tết Trung thu, Huệ Huệ cuối cùng cũng có thể dành thời gian về nhà.

Khi nhìn thấy Tú Phân, cô giật mình.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 315



Ở biệt thự tại Nam tỉnh, Tú Phân đã dưỡng được sắc mặt hồng hào, nhưng tinh thần bên trong vẫn uể oải. Khi đến kinh đô, bà cuối cùng cũng tìm thấy niềm vui sống, đôi mắt ngày càng sáng rõ. Khí huyết dồi dào, tinh thần phấn chấn, cộng thêm nền tảng vốn có, Tú Phân dường như đang “trẻ lại”.

Trước đây, Tú Phân trông già hơn tuổi thật, dù được coi là người đẹp nhưng mọi chi tiết đều cho thấy bà đã bị cuộc sống vùi dập, già đi khi còn trẻ. Giờ đây, dù tuổi tác ngày một tăng, bà lại càng trẻ trung và xinh đẹp hơn, nhiều người không biết tuổi thật của bà còn tưởng bà mới chỉ ba mươi.

Huệ Huệ nhìn thấy điều này, lòng tràn ngập niềm vui.

Cũng như Tú Phân luôn háo hức mua nguyên liệu tươi ngon, nấu những món ăn ngon để nuôi dưỡng Huệ Huệ trắng trẻo, đầy đặn hơn, Huệ Huệ cũng mong muốn Tú Phân trở thành một người phụ nữ độc lập, biết yêu thương bản th*n d*** ảnh hưởng của cô.

Nhưng giờ đây, khi vừa thấy thành quả ban đầu, chỉ sau vài ngày không gặp, sao mọi thứ lại trở về như cũ?!

Dù cuộc sống hiện tại của Tú Phân đã tốt hơn rất nhiều so với ở Phúc Thủy thôn, nhan sắc không đến nỗi thay đổi quá lớn, nhưng đôi mắt sáng ngày nào giờ đã mờ đục, quầng thâm dưới mắt dù được che bằng phấn nhưng vẫn lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Khi gặp Huệ Huệ, Tú Phân cố gắng nở nụ cười như trước, nhưng ở những góc khuất mà Huệ Huệ không nhìn thấy, bà thường xuyên rơi vào trạng thái trống rỗng.

“Mẹ, có chuyện gì khiến mẹ buồn phiền à?” Huệ Huệ không nhịn được hỏi.

Tú Phân giật mình tỉnh lại, nhìn ánh mắt của Huệ Huệ, biết không thể giấu con gái, bà đành kể lại sự việc xảy ra ở phòng tranh.

Hôm đó, sau khi chia tay bạn bè, Tú Phân đi về phía cửa. Đột nhiên, một phụ nữ trẻ đi tới, hai người va vào nhau và ngã xuống. Sau khi đứng dậy, họ cùng xin lỗi nhau, nhưng khi nhìn thấy nhau, cả hai đều sửng sốt.

Người phụ nữ đó có khuôn mặt thanh tú, mái tóc dài đen mượt, mặc một chiếc áo dài cách tân bằng gấm, toát lên khí chất của một mỹ nhân phương Đông.

Nhưng ánh mắt của Tú Phân không dừng lại ở khuôn mặt xinh đẹp ấy, mà bị cuốn vào chiếc áo dài.

Trên chất liệu lụa cao cấp, những đường thêu tinh xảo hiện lên với màu sắc hài hòa, kỹ thuật điêu luyện.

Trong thời đại công nghiệp phát triển, thêu máy đã trở nên phổ biến, với nhiều người, khó có thể phân biệt được thêu tay và thêu máy.

Nhưng với Tú Phân, người đã nghiên cứu thêu may nhiều năm, sự khác biệt ấy rõ như ban ngày.

Bà không chỉ nhận ra chiếc áo dài này được thêu tay, mà còn nhận biết được kỹ thuật thêu.

“Đây là thêu Tô Châu, dùng chỉ vàng nguyên chất được dát mỏng và se lại, đặt hai sợi song song, dùng chỉ màu tương đồng để cố định, tạo thành hoa văn… Đây là kỹ thuật ‘Bàn Kim Thêu’…”

Tú Phân say sưa giải thích, càng nhìn càng mê mẩn.

Bà từ nhỏ đã học thêu, tiếp xúc với những kỹ thuật tinh xảo nhất.

Nhưng sống ở nông thôn, lại vào thời kỳ công nghiệp phát triển, người dân quê còn chẳng đủ ăn, có manh áo mặc đã là may, ai quan tâm đến chất liệu hay kỹ thuật thêu?

Dù sau này có tiếp xúc với thành thị, nhưng mọi người đã quen với thêu máy, coi những kỹ thuật truyền thống này là “lỗi thời”.

Vải và chỉ thêu chất lượng cao đều đắt đỏ.

Như chiếc áo dài trước mắt, chỉ vàng dùng để thêu đã có giá trị khổng lồ, chưa kể đến công phu thêu may.

Với hoàn cảnh của Tú Phân, bà chẳng bao giờ có cơ hội chiêm ngưỡng tác phẩm của những gia đình thêu danh tiếng.

Thời đại những năm 90, thông tin không phát triển như bây giờ, tầm nhìn của người như Tú Phân dễ bị giới hạn.

Không có “chìa khóa”, bà chẳng thể bước chân vào thế giới ấy, huống chi là giao lưu học hỏi.

Đây là lần đầu tiên sau bao năm, Tú Phân được thấy một tác phẩm hoàn hảo đúng như những gì bà đã học. Dù biết nhìn chằm chằm vào áo người khác là bất lịch sự, nhưng bà không thể kiềm chế được!

Nếu bỏ lỡ lần này, biết bao giờ mới có dịp nhìn thấy nữa, nhìn thêm một chút, chỉ một chút thôi!

Khác với Tú Phân, ánh mắt của người phụ nữ trẻ lại tập trung vào khuôn mặt bà.

Người phụ nữ này không ai khác chính là Diêu Linh, người trẻ tuổi nhất của gia tộc Diêu được mang họ “Thêu”, cũng là người đứng đầu về thêu may của thế hệ mới.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 316



Là thành viên của một gia tộc danh giá ở kinh đô, Diêu Linh quen biết nhiều nhân vật thượng lưu, cũng có chút giao tình với gia tộc Bạch.

Trong lễ mừng thọ Bạch Khải Trí, Diêu Linh từng được mời tham dự, nên cũng có ấn tượng với ngoại hình của gia tộc Bạch.

Bạch Khải Trí có ngoại hình bình thường, nhưng phu nhân lại là tuyệt sắc, khiến người ta khó quên.

Những đứa con của họ, ba người đầu đều không giống Kỷ Thư Hoa, chỉ có cô con gái út là có chút phong thái của bà khi còn trẻ.

Tiếc là trong buổi tiệc hôm đó, Kỷ Thư Hoa và Bạch Họa đều không xuất hiện, chỉ có Bạch Kỳ và Bạch Thư, những người giống Bạch Khải Trí, điều hành mọi việc.

Ấn tượng nhất trong buổi tiệc không phải là lễ mừng thọ, mà là Lý Thiệu Lâm suýt chết tại đó, cùng bức tranh thêu “Quan Âm Chúc Thọ” của một cao thủ vô danh…

Đã lâu như vậy, gia tộc Bạch vẫn chưa cho cô câu trả lời chính xác về chủ nhân của bức thêu đó.

Người phụ nữ trước mắt, trông rất giống Kỷ Thư Hoa, tuổi tác không thể là bà hay Bạch Họa, phải chăng là người thân nào đó của gia tộc Bạch hoặc Kỷ?

Nếu hỏi chuyện bức thêu trong tiệc thọ, biết đâu sẽ có manh mối.

Diêu Linh đang suy nghĩ, chuẩn bị mở lời, thì thấy Tú Phân đang say sưa nhìn chiếc áo dài của mình, thậm chí còn nói ra kỹ thuật thêu?!

Thêu Tô Châu và Bàn Kim Thêu không phải bí mật, nhưng cùng một kỹ thuật, quy trình khác nhau sẽ tạo ra thành phẩm khác biệt.

Tú Phân không chỉ nhận ra kỹ thuật, mà còn nói chi tiết cách thực hiện.

Diêu Linh biến sắc: Người này là ai? Phải chăng đã theo dõi kỹ thuật thêu của gia tộc Diêu?

Cô vừa định chất vấn, thì nghe Tú Phân lắc đầu nói: “Tiếc quá, giữa chừng bị lỗi, dù không ảnh hưởng lớn nhưng cũng không còn là thượng phẩm nữa.”

Nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Tú Phân, Diêu Linh giật mình, lộ rõ sự xấu hổ.

Bàn Kim Thêu yêu cầu phải dùng một sợi chỉ xuyên suốt, không được đứt đoạn hay thay chỉ.

Trong lúc thêu, Diêu Linh vì mất tập trung nên mắc lỗi, khiến chỉ bị đứt.

Vì chiếc áo này định tự mặc, nên cô đã lười biếng, không nối lại mà dùng mẹo nhỏ để che đi chỗ đứt.

Trên một chiếc áo dài, hoa văn phức tạp, hàng nghìn mũi kim chồng chéo lên nhau, ngay cả chuyên gia cũng khó phát hiện ra lỗi nhỏ này trong thời gian ngắn.

Vậy mà mới gặp mặt, chỉ trong chốc lát, đã bị người khác chỉ ra ngay!

Trình độ của người này, cao hơn cô rất nhiều!

Nhận ra điều này, Diêu Linh kinh ngạc.

Gia tộc Diêu dựa vào bề dày lịch sử, đã có chỗ đứng ở kinh đô và cả nước, Diêu Linh là truyền nhân xuất sắc nhất của thế hệ trẻ.

Do một sự cố nhiều năm trước, gia tộc Diêu bị đứt đoạn thế hệ, hiện nay chỉ còn những bậc lão thành trong gia tộc có trình độ cao hơn cô.

Người phụ nữ trước mắt, dù có chút dấu vết thời gian trên khuôn mặt, nhưng nhiều nhất cũng chỉ khoảng bốn mươi tuổi.

Ở tuổi này mà trình độ thêu may còn cao hơn cô, kinh đô từ khi nào có nhân vật như vậy?

Lần cuối cùng khiến cô chấn động như thế này là… tại tiệc thọ của gia tộc Bạch…

Khi hai người va vào nhau, đồ đạc trên tay cũng rơi xuống đất.

Diêu Linh nhìn chằm chằm vào mặt Tú Phân, Tú Phân mê mẩn nhìn chiếc áo dài, cả hai đều không để ý đến đồ đạc rơi xung quanh.

Đến lúc này, Diêu Linh như bị thôi miên, liếc nhìn sang bên cạnh, thấy một cuốn sổ vẽ mở ra, lộ ra một góc tranh.

Cô như bị hút vào, đưa tay lật trang bìa.

Những bức tranh sơn dầu hiện ra.

Có bức đã hoàn thành, có bức mới vẽ một nửa, có bức chỉ mới phác thảo.

Diêu Linh nhìn chằm chằm, tay run rẩy, hơi thở trở nên gấp gáp.

Thấy cô có biểu hiện kỳ lạ, Tú Phân lập tức tỉnh táo lại, lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ? Có bị đau khi ngã không? Để tôi đỡ cô dậy…”

Tú Phân đưa tay ra, nhưng Diêu Linh đột nhiên nắm lấy cổ tay bà.

Ánh mắt của Diêu Linh từ bức tranh chuyển sang Tú Phân, đôi mắt dài thanh tú đỏ lên vì xúc động.

Cô nhìn chằm chằm vào Tú Phân, ánh mắt đầy kinh ngạc, phức tạp, khó tin, cùng chút tỉnh táo và niềm vui bất ngờ.

“Những bức tranh này… là cô vẽ?” Diêu Linh khẽ hỏi, giọng nhẹ nhàng như sợ nói to sẽ đánh thức một giấc mơ đẹp.

Tú Phân nhìn cuốn sổ vẽ bị lật mở, hơi ngại ngùng.

Bà chưa từng tiếp xúc với sơn dầu, chỉ mới học ở phòng tranh.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 317



Dù mọi người khen bà có thiên phú, nhưng chỉ Tú Phân biết rõ khoảng cách giữa mình và họ.

Hội họa không thể thành thạo trong một sớm một chiều, để theo kịp mọi người, bà đã dùng một “mẹo nhỏ”.

Khi phác thảo, thay vì dùng phương pháp truyền thống, bà áp dụng kỹ thuật thêu vào tranh.

Người khác dùng bút, còn bà dùng kim nhẹ nhàng chấm lên giấy.

Đầu kim ấn nhẹ, không xuyên thủng vải nhưng để lại dấu vết, khi tô màu lên, tạo ra hiệu ứng đậm nhạt tự nhiên, không chỉ nhanh mà còn chân thực hơn pha màu.

Từ lần thử đầu tiên, không những không bị chê trách, bà còn được cô Kỷ khen ngợi, từ đó Tú Phân đi theo con đường “không giống ai” này.

Nhưng trong lòng, bà biết đây không phải là cách chính thống, nên thường không muốn cho người khác xem.

Không ngờ một cú ngã lại lộ hết.

Người phụ nữ trẻ này mặc áo thêu tay, rất có thể là tác phẩm của chính cô.

Nếu là chuyên gia thêu may, chắc chắn sẽ nhận ra bà đã làm gì.

Tú Phân ngượng ngùng gật đầu: “Là tôi…”

Diêu Linh từ từ đứng dậy, nhìn thẳng vào Tú Phân, nói từng chữ: “Đây là kỹ thuật ‘Loạn Châm Thêu’ phải không?”

“Ừm.” Tú Phân gật đầu.

“Cô biết Loạn Châm Thêu, Thêu Tô Châu, còn biết cả Phi Châm Thêu, Thúy Kim Thêu…” Diêu Linh nói.

Tú Phân ngạc nhiên nhìn cô.

Thêu Tô Châu là do bà vừa tiết lộ, trong sổ chỉ có thể thấy Loạn Châm Thêu, còn Phi Châm Thêu và Thúy Kim Thêu bà chưa từng thể hiện, sao cô ấy biết?

Tú Phân vừa định hỏi, Diêu Linh như đoán được suy nghĩ của bà, tiếp tục: “Mũi thứ hai xuyên qua giữa mũi đầu, mỗi sợi chỉ được se từ năm sợi tơ trở lên… Dùng chỉ vàng để vẽ ánh hào quang sau lưng Phật, chữ ‘Thọ’ được ẩn trong tranh nhưng vẫn hiện rõ…”

Tú Phân giật mình, mắt mở to: “Sao cô biết những chi tiết này?!”

Trong lễ mừng thọ Bạch Khải Trí, Tú Phân đã mang theo Thẩm Huệ Huệ đến kinh đô, tặng bức “Quan Âm Chúc Thọ” do chính tay bà thêu.

Những chi tiết mà Diêu Linh vừa nói, chính là kỹ thuật bà đã dùng trong bức tranh đó!

Bức tranh ấy biến mất sau tiệc thọ, Tú Phân nghĩ rằng gia tộc Bạch đã giữ lại.

Bà đã gặp hầu hết thành viên gia tộc Bạch, nhưng chưa từng thấy người phụ nữ này.

Cô ấy là ai, tại sao vừa biết thêu may, vừa biết chi tiết bức Quan Âm Chúc Thọ?!

“Tôi tên là Diêu Linh, là truyền nhân xuất sắc nhất của gia tộc Diêu, được mang họ ‘Thêu’, cô cũng có thể gọi tôi là — Thêu Linh.”

Được mang họ “Thêu”.

Gia tộc Diêu, Thêu Linh…

Tú Phân hoàn toàn sững sờ.

"Họ Diêu, họ Thêu, Thêu Linh... Lẽ nào lời cô Diêu nói về gia tộc thêu thùa danh tiếng là thật..." Thẩm Huệ Huệ sửng sốt, không ngờ tình huống lại diễn biến theo hướng này.

"Rồi sao nữa, mẹ, chuyện sau đó thế nào?!" Thẩm Huệ Huệ sốt ruột hỏi dồn.

"Sau đó..." Tú Phân chậm rãi kể, "Sau đó Diêu Linh nói với mẹ, bức 'Quan Âm chúc thọ' là cô ấy nhặt được từ đống đồ lộn xộn trên sàn nhà."

Tác phẩm Tú Phân dốc hết tâm huyết thêu suốt bao lâu, khi đến tay nhà họ Bạch, lại bị vứt bừa bãi dưới đất.

Nói tốt đẹp thì gọi là "đống đồ lộn xộn".

Nói thẳng ra, chẳng phải là đống rác hay sao...

Dù đã nhận rõ bộ mặt vô liêm sỉ của nhà họ Bạch, nhưng khoảnh khắc này, sự chán ghét của Thẩm Huệ Huệ dành cho họ càng lên đến đỉnh điểm. Nếu Bạch Khải Trí đứng trước mặt cô lúc này, có lẽ cô sẽ không kìm được mà buông lời mắng nhiếc.

Thấy Tú Phân buồn bã, Thẩm Huệ Huệ vội nắm chặt tay mẹ, an ủi: "Mẹ đừng nghĩ đến nhà họ Bạch nữa, không có họ, chúng ta vẫn sống tốt mà. Giờ họ quay lại mời về, con còn thấy phiền phức!"

Tú Phân nhìn con gái xuất sắc, gật đầu "Ừm" một tiếng, rồi tiếp tục: "Diêu Linh nhận ra kỹ thuật thêu của mẹ có liên quan đến gia tộc họ Diêu, sau tiệc thọ liên tục tìm kiếm mẹ. Nhưng biển người mênh mông, mãi không gặp được. Không ngờ hôm nay, khi mẹ từ bỏ tranh sơn dầu đến phòng tranh từ biệt, chúng mẹ con lại tình cờ gặp nhau."

Nghĩ đến đây, Tú Phân khẽ thở dài, cảm thấy số phận thật kỳ diệu.

Khi bà quyết định từ bỏ hội họa, quay lại với thêu thùa, Diêu Linh xuất hiện – người thừa kế gia tộc thêu thùa, không chỉ công nhận tài năng của Tú Phân, mà còn dần hé lộ quá khứ bị chôn vùi bấy lâu.

"Mẹ kể cho Diêu Linh nghe chuyện giữa mẹ và cô Diêu. Diêu Linh cho rằng, cô Diêu chính là Diêu Tình – người đứng đầu thế hệ trước của gia tộc họ Diêu, đã mất tích nhiều năm." Tú Phân nói.

"Diêu Tình – người đứng đầu thế hệ trước của họ Diêu?" Nghe đến đây, Thẩm Huệ Huệ bỗng trầm giọng.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 318



Đúng vậy, Tú Phân lớn lên trong sự ghẻ lạnh của cha mẹ nuôi, thậm chí không có cả tên.

Cô Diêu thương tình đặt tên cho bà, còn ban cho bà họ "Thêu".

Không phải họ "Diêu" của cô, mà là họ "Thêu"!

Chỉ người xuất sắc nhất mới được mang họ này. Việc cô Diêu trao họ "Thêu" cho Tú Phân chứng tỏ cô ấy chính là người tài giỏi nhất thế hệ đó, đồng thời cũng là sự kế thừa.

Thẩm Huệ Huệ khẽ nói: "Mẹ còn nhớ chiếc váy thêu trẻ em mẹ mặc cho con ở biệt thự Nam tỉnh không?"

Tú Phân ngạc nhiên, gật đầu nhớ lại.

Sau khi Chu tiên sinh đưa hai mẹ con đến biệt thự của Bạch Cầm, Bạch Cầm tránh mặt, để lại Tô Chí Vũ và đám người giúp việc chọc tức họ.

Lúc đó, Tú Phân vừa rời làng, tự ti, nhạy cảm, nhưng nhờ Thẩm Huệ Huệ, bà dần vững vàng hơn.

Giờ đây, nhìn lại, bà nhận ra nhiều điều.

Bạch Cầm định dùng Tô Chí Vũ làm khó dễ, nào ngờ Thẩm Huệ Huệ còn cao tay hơn, biến cả biệt thự thành của mình.

Đặc biệt là đống quần áo, mỹ phẩm trong phòng Bạch Cầm.

Tô Chí Vũ cố tình đề cao "hộp kem tuyết", giấu đi những mỹ phẩm đắt tiền nhập khẩu.

Thẩm Huệ Huệ ngược lại, khuyên Tú Phân dùng đồ nhập khẩu "rẻ tiền", còn hộp kem tuyết thì để lại cho Bạch Cầm.

Nghĩ đến sự thông minh của con gái, Tú Phân bật cười.

Cô bé mới hơn chục tuổi mà khôn ngoan đến thế.

Cuối cùng, không chỉ dùng hết đồ đắt tiền của Bạch Cầm, mà còn mặc cả quần áo chưa mặc của bà ta, khiến Bạch Cầm thành kẻ nhặt đồ thừa.

Trong số đó, chiếc váy thêu trẻ em là thứ Bạch Cầm trân quý nhất.

"Bạch Cầm nói đó là tác phẩm của một quý nhân, bà ta bỏ tiền triệu đấu giá được..." Tú Phân chợt nhận ra.

Phong cách thêu trên chiếc váy đó, chẳng phải giống hệt trang phục Diêu Linh đang mặc sao?!

Tú Phân kinh ngạc nhìn con gái: "Ý con là, chiếc váy đó là tác phẩm của Diêu Linh, quý nhân mà Bạch Cầm muốn lấy lòng chính là cô ấy?"

Thẩm Huệ Huệ gật đầu: "Không chỉ váy, trong tiệc thọ nhà họ Bạch, Diêu Linh cũng tham dự với tư cách khách quý. Thậm chí, Chức Tinh Viên – nơi tổ chức tiệc, có lẽ cũng là tài sản của gia tộc họ Diêu."

Tú Phân sững sờ.

Dù nhận ra Diêu Linh không phải người tầm thường, nhưng bà không nghĩ sâu xa.

Mãi đến khi Thẩm Huệ Huệ phân tích, bà mới hiểu gia tộc họ Diêu đáng kinh ngạc đến mức nào.

Đó là một gia tộc giàu có, danh giá và quyền lực hơn cả họ Bạch.

"Họ Bạch do Bạch Khải Trí gây dựng từ tay trắng, nhờ quan hệ với họ Kỷ mới có cơ hội tiếp xúc với người nhà họ Diêu." Thẩm Huệ Huệ nói.

Ở kiếp trước, gia đình cô cũng thuộc hàng giàu có, nhưng so với tầng lớp đỉnh cao, vẫn không đáng kể.

Cha cô kinh doanh dược liệu, nên được tôn trọng hơn một chút.

Là con gái của một thương nhân, cô hiểu rõ quy tắc ngầm và phân tầng trong giới giàu có.

Họ Bạch thuộc dạng "nhà giàu mới nổi", bình thường không thể tiếp cận giới thượng lưu chân chính.

Những năm 90, nghề thủ công truyền thống suy tàn, nhưng không có nghĩa các gia tộc đỉnh cao mất đi địa vị.

Ngược lại, sau trăm năm tích lũy, họ sở hữu khối tài sản khổng lồ, đủ để theo đuổi nghệ thuật truyền thống, khiến người khác nể phục.

So sánh địa vị giữa họ Bạch và họ Diêu, khác biệt rõ như ban ngày.

Tú Phân là tiểu thư nhà họ Bạch, nhưng vì bị đánh tráo mà lưu lạc đến thôn Nhai Tử.

Đó đã là chuyện hy hữu.

Nhưng trường hợp của Diêu Tình còn phức tạp hơn.

Là người đứng đầu thế hệ trước của họ Diêu, một viên ngọc quý, tại sao lại xuất hiện ở thôn Nhai Tử?

Tú Phân nói: "Diêu Linh muốn tìm lại Diêu Tình, nhờ mẹ dẫn đường đưa họ đến thôn Nhai Tử."

Thẩm Huệ Huệ nhìn gương mặt mệt mỏi của mẹ: "Mẹ đồng ý chưa?"

"Mẹ đã nhận lời." Tú Phân đáp, ánh mắt xa xăm.

Dù lớn lên ở thôn Nhai Tử, nhưng ký ức đó không hề tươi đẹp.

Ngoài cô Diêu, mọi thứ đều mờ nhạt, như được phủ một lớp bụi bẩn, tanh hôi, đáng sợ.

"Dù không có Diêu Linh, sớm muộn mẹ cũng phải trở lại, đưa cô Diêu ra khỏi đó. Cô ấy là ân nhân cả đời của mẹ." Tú Phân quay sang con gái, nói, "Huệ Huệ, mẹ sắp trở về nơi mình lớn lên rồi."
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 319



Thẩm Huệ Huệ hiểu ra lý do mẹ tiều tụy những ngày qua.

Dù đã nhìn thấu nhà họ Bạch, nhưng việc Diêu Linh nhặt bức tranh từ đống rác vẫn khiến Tú Phân đau lòng.

Bị cha mẹ ruột bỏ rơi một lần nữa, còn cha mẹ nuôi trong thôn Nhai Tử cố tình hành hạ bà.

Nơi đó để lại cho bà nỗi ám ảnh kinh hoàng, có lẽ đã thành chấn thương tâm lý.

Bình thường, Tú Phân không bao giờ muốn nhắc đến thôn Nhai Tử, càng không muốn quay lại.

Nhưng giờ đây, biết được cô Diêu không phải người thôn Nhai Tử, mà là con gái mất tích của họ Diêu, bà buộc phải trở về.

Tú Phân đã hỏi Diêu Linh: "Chân của Diêu Tình có lành lặn không?"

Bà không thể quên biểu hiện của Diêu Linh khi nghe câu hỏi đó.

Sau vài phút im lặng, Diêu Linh mới khó nhọc trả lời: "Là lành lặn... Cô ấy là một người phụ nữ rất xinh đẹp..."

Nhưng cô Diêu ở thôn Nhai Tử lại bị què chân!

Thôn Nhai Tử nằm ở nơi hẻo lánh, khó tìm, nếu không có người dẫn đường, người bình thường không thể vào được.

Vì vậy, để giải cứu Diêu Tình, Tú Phân buộc phải đối mặt với nỗi sợ hãi tột cùng của mình.

Thẩm Huệ Huệ ôm chặt lấy mẹ, an ủi.

Cơ thể nhỏ bé của con gái thật ấm áp.

Tú Phân dựa vào con, cảm nhận hơi ấm và sức mạnh từ cô.

Thẩm Huệ Huệ âm thầm quyết định:

"Lần sau gặp Diêu Linh, mẹ cho con đi cùng nhé. Con muốn gặp cô ấy."

Một tuần sau, tại quán trà gần trường học, Thẩm Huệ Huệ gặp Diêu Linh.

Cô ấy để tóc dài đen nhánh, mặc áo dài xanh đậm, càng tôn lên làn da trắng và vẻ quý phái.

"Thẩm Huệ Huệ, thám hoa khoa cử Nam tỉnh, nghe danh đã lâu, hân hạnh được gặp." Diêu Linh chủ động chào.

"Người đứng đầu thêu thùa thế hệ mới của họ Diêu, chủ nhân Chức Tinh Viên, danh tiếng lẫy lừng." Thẩm Huệ Huệ đáp.

Diêu Linh hơi nhướng mày.

Chức Tinh Viên là tài sản của họ Diêu, nhưng mới về tay cô chưa lâu, chưa công bố rộng rãi, Thẩm Huệ Huệ lại biết?

Thẩm Huệ Huệ chỉ mỉm cười.

Với họ Diêu, họ "Thêu" không chỉ là sự công nhận tài năng, mà còn là trí tuệ và phẩm chất.

Là người xuất sắc nhất, tài sản gia tộc sớm muộn cũng thuộc về cô ấy.

Chức Tinh Viên tuy của họ Diêu, nhưng chủ nhân tham dự tiệc thọ nhà họ Bạch lại là Diêu Linh, chứng tỏ nơi này đã thuộc về cô.

Phản ứng của Diêu Linh xác nhận cô đoán đúng.

Dù mới gặp, nhưng qua vài câu chào hỏi, cả hai đều hiểu rõ đối phương.

Sau khi pha trà, Diêu Linh đi thẳng vào vấn đề:

"Năm vệ sĩ, một người mang dao, những người khác tự trang bị đồ dùng. Đồ này không qua được cửa kiểm tra, nên phải tự lái xe. Bốn tài xế thay phiên nhau, một trợ lý nữ lo sinh hoạt, đồ đạc chất lên hai xe. Mỗi người đều có trang phục leo núi, giày thể thao, kể cả đồ lót, cùng ba lô lớn chứa dụng cụ đầy đủ."

Diêu Linh nói thẳng: "Chuyến này, hai người chỉ cần dẫn đường. Nhân lực, xe cộ, tiền bạc, họ Diêu lo hết."

Dù đã chuẩn bị tinh thần, Thẩm Huệ Huệ vẫn hơi giật mình.

Dao... cửa kiểm tra... tự lái xe...

Đúng là phong cách gia tộc những năm 90, dù bề ngoài Diêu Linh dịu dàng, nhưng khi hành động lại rất quyết liệt.

Sau lần gặp Tú Phân, Diêu Linh đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

Năm vệ sĩ đảm bảo an toàn, bốn tài xế tránh mệt mỏi, thậm chí có cả trợ lý nữ.

Chuẩn bị từ trang phục đến đồ lót, quả là chu đáo.

Nhưng dường như cô ấy cũng sẽ đi.

Và từ "hai người" trong lời nói của cô...

Diêu Linh nhìn thấy sự nghi hoặc của Thẩm Huệ Huệ, cười khẽ: "Tôi tự dẫn đầu đoàn, cô không yên tâm?"

"Không phải vậy." Thẩm Huệ Huệ đáp.

Diêu Linh có thân hình hoàn hảo, phù hợp với áo dài, nhưng lại không giống người sẽ đến nơi nguy hiểm như thôn Nhai Tử.

"Sao, coi thường tôi? Cô đi được, tôi cũng vậy." Diêu Linh nói.

Thẩm Huệ Huệ hơi ngạc nhiên.

Cô chưa kịp nói sẽ đi cùng Tú Phân, Diêu Linh đã đoán ra.

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Huệ Huệ, Diêu Linh đắc ý.

Lần trước bị đoán trúng Chức Tinh Viên, giờ cô đã lấy lại thế chủ động.

Không giấu giếm, Thẩm Huệ Huệ nói: "Con không yên tâm để mẹ đi một mình, nên muốn đi cùng."

"Tôi biết." Diêu Linh gật đầu, "Vì vậy, tôi càng phải đi."

Về tình cảm, Diêu Tình là người thân của Diêu Linh, gia tộc luôn nhớ thương cô ấy.

Về lý, Diêu Tình là người đứng đầu thế hệ trước, Diêu Linh là thế hệ hiện tại, cô có trách nhiệm đưa cô ấy trở về.
 
Back
Top Bottom