Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)

Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 470



Thẩm Thiên Ân khóc lóc thảm thiết, nhìn Tú Phân đầy van xin: "Giờ con cũng đến kinh đô rồi, mẹ đừng đuổi con đi, cho con ở lại, cho con cơ hội đi học, được không?"

Tú Phân hỏi: "Con muốn thế nào?"

"Con... con cũng có thể thi đại học, cũng có thể đậu thứ ba tỉnh... Huệ Huệ hiện không có ở đây, để con đến trường của em học thử, trải nghiệm cảm giác làm sinh viên, được không?" Thẩm Thiên Ân nói, "Bao lâu nay chỉ có Huệ Huệ ở bên mẹ, giờ để con chăm sóc mẹ, con cũng hiếu thảo mà."

"Ai bảo con đến kinh đô? Tại sao lại nhắm vào Huệ Huệ? Mục đích của họ là gì?" Tú Phân chất vấn.

"Con... con không biết..." Thẩm Thiên Ân cúi mặt, tỏ vẻ đau đớn, "Vết thương của con đau quá, mẹ ơi... Con khổ lắm, sống không bằng chết, mẹ thương con đi, mẹ giúp con đi, con cũng là con gái của mẹ mà!"

Tú Phân nghe những lời này, nhìn vẻ mặt đau khổ của Thẩm Thiên Ân, hiểu rằng cô không phải không biết, chỉ là không muốn nói ra.

Ánh mắt thương xót dần biến mất, Tú Phân thất vọng nhìn con gái: "Mẹ không phải bác sĩ, để bác sĩ khám cho con vậy..."

Lời vừa dứt, cửa phòng bệnh mở ra, những người bên ngoài lần lượt bước vào.

Sau khi Thẩm Thiên Ân tỉnh lại, Tú Phân đã gọi bác sĩ. Chỉ vài phút sau, bác sĩ đến, nhưng nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong không ổn nên không vào. Giờ thấy hai mẹ con nói chuyện xong, Kỷ Minh Viễn dẫn đầu đoàn người bước vào.

Thẩm Thiên Ân không ngờ bên ngoài có nhiều người như vậy. Khi thấy mọi người lần lượt vào, cô càng thêm hoảng sợ.

Cho đến khi cô nhìn thấy Kỷ Thư Hoa và một cụ bà đi cùng — phải chăng là Diêu lão phu nhân?

Thẩm Huệ Huệ hay Thẩm Thiên Ân gặp nạn đều là cháu ngoại của Kỷ Thư Hoa, bà xuất hiện là chuyện bình thường. Nhưng Diêu lão phu nhân sao lại ở đây?

Theo trí nhớ của cô, Bạch gia tuy giàu có nhưng không thể so với Kỷ gia hay Diêu gia. Diêu lão phu nhân tuổi cao, bậc còn cao hơn cả Kỷ Thư Hoa, thường ít khi ra ngoài, được mọi người kính trọng như một vị Phật sống. Ai được bà để mắt tới là phúc lớn.

Ở kiếp trước, với địa vị của Thẩm Thiên Ân trong Bạch gia, cô không đủ tư cách gặp Diêu lão phu nhân. Mãi đến khi Tú Phân qua đời, không hiểu sao sự việc chấn động Diêu gia, Diêu lão phu nhân đích thân đến gặp Thẩm Thiên Ân một lần.

Thẩm Thiên Ân tưởng trời ban cơ hội, cố trang điểm xinh đẹp, hi vọng được lòng bà. Nhưng Diêu lão phu nhân chỉ nhìn lớp trang điểm trên mặt cô rồi lắc đầu bỏ đi.

Từ đó, cô không thể tiếp cận thông tin về Diêu gia, chứ đừng nói đến gặp lại Diêu lão phu nhân. Một nhân vật như vậy sao lại có mặt ở bệnh viện?

Còn người đàn ông lớn tuổi đi đầu, trông giống Kỷ Thư Hoa — phải chăng là Kỷ Minh Viễn mà Tú Phân vừa nhắc đến?

Người đi sau cùng là một trung niên và một cảnh sát mặc đồng phục.

Thẩm Thiên Ân thấy gương mặt trung niên quen quen nhưng không nhớ ra. Linh tính mách bảo cô, người này không đơn giản.

Vị cảnh sát kia càng đáng sợ hơn, huy hiệu trên vai lấp lánh. Dù không hiểu về cấp bậc cảnh sát, nhưng Thẩm Thiên Ân biết đây là một nhân vật cao cấp...

Tô Tâm Liên khi tìm Thẩm Thiên Ân chỉ hứa hẹn trao đổi thông tin, nhưng sự xuất hiện của Lý Thúy Miêu khiến cô không thể hỏi han gì về kinh đô. Từ khi rời Phúc Thủy thôn, Thẩm Thiên Ân đã bị Tô Tâm Liên dắt mũi.

Đến tỉnh thành, vì tham lam, cô đòi Tô Tâm Liên chuyển nhượng biệt thự, rồi bị nắm thóp, không dám hỏi han gì thêm. Mỗi lần cô muốn hỏi, Tô Tâm Liên lại né tránh hoặc chỉ hé lộ chút ít.

Qua những mảnh ghép ít ỏi, Thẩm Thiên Ân đoán rằng Thẩm Huệ Huệ và Tú Phân đã đánh bại Bạch Cầm ở tỉnh thành, lên kinh đô lại càng được Bạch Khải Trí sủng ái, khiến Tô Tâm Liên thất bại.

Về chuyện Bạch gia, dù Tô Tâm Liên không nói, Thẩm Thiên Ân vẫn có thể suy đoán nhờ ký ức kiếp trước. Cô đồng ý giúp Tô Tâm Liên phần lớn vì tham lam tài sản Bạch gia, muốn trở lại cuộc sống giàu sang.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 471



Nhưng những người xuất hiện trong phòng bệnh hôm nay hoàn toàn nằm ngoài dự tính.

Tú Phân thấy Thẩm Thiên Ân sợ hãi, trầm giọng giới thiệu: "Thiên Ân, đây là ông Kỷ Minh Viễn, đây là bà Kỷ Thư Hoa, đều là bậc trưởng bối của con."

Bà lần lượt giới thiệu tiếp: "Đây là bác sĩ Phương, bạn của bác sĩ Kỷ, cũng là người phụ trách điều trị cho con."

"Đây là Diêu lão phu nhân, họ Tú của mẹ xuất phát từ Diêu gia, bà cũng là trưởng bối của chúng ta."

"Đây là chú Thịnh, chú từ Đông tỉnh điều lên, cũng rất quan tâm đến an nguy của các con."

"Đây là cục trưởng La, người thông báo cho chúng ta về vụ tai nạn của con."

Vừa nghe xong, cục trưởng La vội vàng xin lỗi: "Xảy ra sự việc trong khu vực tôi quản lý là trách nhiệm của tôi, thật sự xin lỗi. Nghi phạm gây ra tai nạn đã bị bắt, đồng đội sẽ thẩm vấn suốt đêm, nhất định sẽ có câu trả lời cho gia đình..."

Cục trưởng La mặt mũi hung dữ nhưng thái độ lại rất khiêm tốn. Đơn giản vì trong phòng này, ngoài Thẩm Thiên Ân, ông ta là người tầm thường nhất.

Nhìn xung quanh, toàn là người quyền lực trong các đại gia tộc, lãnh đạo cấp cao, hai bác sĩ càng đáng nể, là chuyên gia hàng đầu, được chủ tịch nước bắt tay...

Một cục trưởng nhỏ như ông ta sao dám làm cao?

Hơn nữa, đây thực sự là sơ suất của họ. Sau vụ tai nạn, cảnh sát đến hiện trường, do mọi người nhầm Thẩm Thiên Ân là Thẩm Huệ Huệ nên không phát hiện Thẩm Huệ Huệ mất tích. Mãi đến khi chú Thịnh phát hiện bất thường, họ mới nhận ra vụ việc không đơn giản.

Đúng lúc Thẩm Thiên Ân tỉnh lại, mọi người đến thăm hỏi, tưởng chỉ là an ủi nạn nhân, ai ngờ lại phát hiện ra bí mật động trời...

Chị em sinh đôi, người chị muốn thay thế em gái, thậm chí sẵn sàng hủy hoại dung nhan...

Cục trưởng La nhìn Thẩm Thiên Ân với ánh mắt thương hại. Một thiếu nữ tuổi xuân thì, tự biến mình thành như vậy, đáng tiếc thật.

Nghe nói Thẩm Huệ Huệ học giỏi, thông minh lanh lợi, vậy mà chị gái lại ngốc nghếch thế này.

Thẩm Thiên Ân nhìn chằm chằm vào đám người trước mặt, vừa sợ hãi vừa choáng váng, chỉ muốn ngất đi ngay lập tức.

Ngoài cửa lại có nhiều người như vậy, họ còn nghe hết cuộc trò chuyện của cô và Tú Phân!

Thẩm Huệ Huệ và Tú Phân đến kinh đô không phải chỉ dựa vào Bạch gia sao? Tại sao lại quen biết nhiều nhân vật quyền lực đến vậy?

Cục trưởng La trong mắt Thẩm Thiên Ân đã là nhân vật cực kỳ lợi hại, kiếp trước Bạch Khải Trí tiếp xúc với lãnh đạo công an cũng phải cung kính. Vậy mà giờ ông ta lại cung kính với mọi người trong phòng, rõ ràng những người này còn đáng sợ hơn nhiều!

Đây mới là lý do Tô Tâm Liên bỏ kinh đô, chạy tận đến Phúc Thủy thôn tìm cô sao?!

Thẩm Thiên Ân tưởng Thẩm Huệ Huệ và Tú Phân chỉ giành được chỗ đứng trong Bạch gia.

Hóa ra không phải vậy.

Họ không những không cần lấy lòng Bạch Khải Trí, mà còn có nhiều quý nhân phù trợ...

Đến cục trưởng La còn phải cúi đầu, nếu không nhờ quan hệ với Kỷ Thư Hoa, Bạch Khải Trí còn không có tư cách tham dự!

Thẩm Huệ Huệ và Tú Phân ở kinh đô đã đạt đến địa vị này rồi sao...

Không trách Tô Tâm Liên không chịu nói thật.

Nếu biết trước mẹ và em gái lợi hại như vậy, cô đâu cần mạo hiểm!

Giờ gặp tai nạn, mặt mũi hủy hoại, lại mất lòng tin của Tú Phân...

Thẩm Thiên Ân vừa sợ hãi vừa hối hận, chỉ muốn quay ngược thời gian!

Thẩm Thiên Ân dù ở quê nhà ngang ngược, chẳng kiêng nể ai, nhưng từ khi về Bạch gia, lại chẳng có chút quyền hành nào. Ngay cả khi đối mặt với Bạch Cầm, cô cũng run rẩy, Bạch Kỳ, Bạch Thư, Tô Thao đều có thể mắng mỏ cô, huống chi là đứng trước một đám đại gia như thế này.

Dưới ánh mắt của họ, Thẩm Thiên Ân đâu dám nói dối nữa, ấp a ấp úng đổi giọng, kể lại từng chuyện gần đây.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 472



Dĩ nhiên, những chuyện không tiện nói ra, cô cũng giấu nhẹm.

Ví dụ như chuyện trọng sinh, suýt giết Lý Thúy Miêu, hay chuyện chuyển nhượng nhà cửa...

Kể xong, Thẩm Thiên Ân khóc lóc nói với Tú Phân: "Mẹ, con xin lỗi, con bị mờ mắt vì lợi ích cá nhân mà làm chuyện sai trái. Con không cố ý, chỉ là Tô Tâm Liên quá mạnh, con thực sự không phải là đối thủ của cô ta, chỉ muốn thoát khỏi tay cô ta nên mới phạm sai lầm lớn. À, cô ta không hành động một mình, đằng sau cô ta dường như có cả một tổ chức, con từng thấy cô ta chuyền giấy cho họ, hình như còn viết một câu..."

"Một câu?" Cục trưởng Lý lập tức hỏi dồn, "Câu gì?!"

"Tô Tâm Liên đề phòng con, con... con không nhìn rõ..." Thẩm Thiên Ân sợ hãi đáp.

"Vậy cô có biết mục đích của việc họ sắp xếp cho cô và Thẩm Huệ Huệ hoán đổi là gì không?" Thịnh Vân Tế hỏi.

"Con... con không biết, cô ta không chịu nói..." Thẩm Thiên Ân lắc đầu.

Sau đó, mọi người lại hỏi thêm một số vấn đề quan trọng, nhưng Thẩm Thiên Ân đều lắc đầu không biết.

Khi ở bên Tô Tâm Liên, đầu óc cô chỉ nghĩ đến chuyện chuyển nhượng nhà cửa, thay thế Thẩm Huệ Huệ, đâu có tâm trí để ý đến chuyện khác, nên giờ chẳng nhớ ra được manh mối hữu ích nào.

Thẩm Thiên Ân cũng biết mình không thể lập công trong chuyện này để thay đổi ấn tượng của mọi người, đành đổ hết tội lỗi lên đầu Tô Tâm Liên, cố tình miêu tả cô ta như một kẻ b**n th** tàn ác...

...

Một nơi khác tại Hoa Quốc, đảo Lộ.

Tô Tâm Liên thong thả bước xuống máy bay, bắt taxi đến bến phà.

Cô mặc chiếc váy trắng, mái tóc đen mượt càng tôn lên làn da trắng mịn, khóe miệng nở nụ cười, trông như đang rất vui.

Tài xế taxi liếc nhìn cô vài lần, thấy Tô Tâm Liên suốt đường đều cười, như gặp chuyện vui, không nhịn được hỏi: "Cô gái, đi bến phà gặp người thân hả?"

Cuối những năm 80, kênh thăm thân hai bờ được mở, sang những năm 90, nhiều người ở bờ bên kia sau bao năm không về được quê, lần lượt trở về thăm gia đình.

Eo biển và bến phà nối liền hai bờ, chứng kiến bao cuộc đoàn tụ cảm động.

Mỗi khi có chuyện vui như thế, người xung quanh đều tò mò đến xem, cùng chia sẻ niềm vui.

Tài xế cũng có người thân ở nước ngoài, khi nhớ nhà, nhìn thấy niềm vui của người khác, lòng cũng vui theo, nên không nhịn được hỏi thăm Tô Tâm Liên.

"Người thân? Ừ... cũng coi như vậy đi." Tô Tâm Liên đáp.

Tài xế hơi bối rối.

Là thì nói là, không thì nói không, sao lại "cũng coi như vậy"?

Tô Tâm Liên không muốn nói nhiều, tài xế cũng không dám hỏi thêm.

Đảo Lộ rất nhỏ, bến phà đến nhanh chóng. Tô Tâm Liên hào phóng đưa cho tài xế một tờ trăm tệ, bước những bước nhẹ nhàng lên thuyền cao tốc đã hẹn trước, qua vài hòn đảo nhỏ, rồi đặt chân lên boong một chiếc tàu chở hàng đang trôi dạt trên biển.

Gió biển thổi nhẹ, làm khô những giọt nước biển còn sót lại từ đêm qua, mùi mặn của biển hòa với mùi tanh của cá sau bao năm đánh bắt, tạo thành thứ mùi khó tả, len lỏi vào mũi người.

Tô Tâm Liên nhíu mày, quay sang hỏi người vừa đưa cô đến: "Hàng đâu?"

"Bên này." Thủy thủ nói, dẫn Tô Tâm Liên đến kho hàng.

Đây là một con tàu đen, chủ nhân là thương nhân bờ bên kia, thường xuyên hoạt động quanh eo biển và các đảo nhỏ, neo đậu ở những hòn đảo không thuộc quyền quản lý của bên nào.

Trên tàu đủ thứ hoạt động phi pháp: đánh bắt trái phép, buôn lậu, vượt biên...

Một khi đã lên tàu, theo tàu ra khơi, pháp luật gần như vô dụng.

Chỉ có vũ khí, tiền bạc, hay quan hệ mới là thứ quan trọng nhất.

Mà Tô Tâm Liên, lại may mắn sở hữu hai thứ sau.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 473



Khả năng dự đoán tương lai thoạt nhìn có vẻ nghịch thiên, nhưng đôi khi lại mang đến gánh nặng cho cô.

Khi có được năng lực này, Tô Tâm Liên còn quá nhỏ, nhận thức và thế giới quan chưa hoàn thiện.

Một cô bé thường xuyên nhìn thấy tương lai sắp xảy ra vào ban đêm, dễ khiến cô rơi vào trạng thái hỗn loạn.

Cô nhớ rất rõ một lần, cô nhìn thấy giáo viên toán của mình bị tai nạn giao thông trên đường đến trường và chết, khiến cô giật mình tỉnh giấc.

Hôm sau, Tô Tâm Liên nhất quyết bắt tài xế đi đường khác để đưa cô đến trường.

Cô chuẩn bị tinh thần nghe tin dữ, nước mắt đã ứa ra, nhưng ngay lúc đó, có người vỗ vai cô.

Tô Tâm Liên quay lại, người vừa chết trong dự đoán của cô, lại đứng ngay sau lưng!

Cô mất mấy ngày mới ổn định tâm lý, chấp nhận việc giáo viên đã thoát chết.

Nhưng đêm đó, cô lại thấy giáo viên này gặp nạn.

Một vụ tai nạn tương tự diễn ra trước mắt, lần này còn kinh khủng hơn, bánh xe tải cán qua đầu giáo viên, óc văng tung tóe lên kính xe, khiến cô không tài nào ngủ được.

Hôm sau, Tô Tâm Liên xin nghỉ học, nghỉ ngơi một ngày rồi mới dám đến trường.

Cô chuẩn bị tinh thần đón nhận mọi kết cục, nhưng không ngờ vừa mở cửa xe bước xuống, tai nạn xảy ra ngay trước mắt, óc trắng nóng hổi bắn thẳng vào mặt cô.

Tô Tâm Liên hoảng hốt, về nhà sốt cao li bì hai ngày hai đêm.

Nhà trường để bù đắp, mời chuyên gia tâm lý từ nước ngoài về trị liệu cho cô, tránh để lại sang chấn tâm lý.

Đó là lần đầu Tô Tâm Liên tiếp xúc với người trong lĩnh vực tâm lý, đến giờ cô vẫn nhớ rõ hình ảnh của bà ấy.

Dịu dàng, xinh đẹp, chín chắn và ổn định.

Tô Tâm Liên lúc đó còn nhỏ, không cưỡng lại được sự tò mò của bà, dù không tiết lộ thẳng ra khả năng dự đoán tương lai, nhưng cũng vô tình để lộ phần lớn.

Chuyên gia kinh ngạc trước khả năng đặc biệt của cô, quyết định ở lại can thiệp tâm lý lâu dài.

Dưới sự hướng dẫn của chuyên gia, Tô Tâm Liên dần nhận thức rõ hơn về khả năng của mình, hiểu được nó độc đáo và phi thường đến mức nào.

Những gì cô nhìn thấy, có thể có sai lệch nhỏ, nhưng cuối cùng đều xảy ra, chỉ là sớm hay muộn...

Chuyên gia này, có thể nói là người gần gũi nhất với thế giới nội tâm của Tô Tâm Liên.

May mắn thay, bà mắc ung thư xương, không còn sống được bao lâu.

Trước khi mất, bà giới thiệu Tô Tâm Liên với những người bạn cũ ở Hoa Quốc, nhờ họ chăm sóc cô.

Đó là lần đầu Tô Tâm Liên gặp thành viên của Hội Điều Trị Tâm Lý.

Những năm qua, dù không thường xuyên hoạt động ở Hoa Quốc, cô vẫn giữ liên lạc với họ, mối quan hệ hai bên cùng có lợi.

Những gì cô có thể cho họ, là tương lai không ai có thể đoán trước, còn họ sẽ giúp cô khi cần.

Ví dụ như lúc cô muốn thông tin về Hoắc Thừa Hiên, chính là người trong tổ chức cung cấp;

Như lúc cô muốn tìm Phúc Thủy thôn;

Như lúc cô muốn xử lý Trương Thúy Miêu và Trương Khải;

Hay như lúc này...

"Để đưa một người sống từ Kinh Đô an toàn lên tàu, người trong tổ chức tốn không ít công sức. Cô ta rốt cuộc là ai mà đáng để làm thế?" Thủy thủ quan sát biểu cảm của Tô Tâm Liên, hỏi.

Tô Tâm Liên đáp: "Anh đã nghe đến hiệu ứng đèn gas chưa? Thao túng cảm xúc khiến người ta nghi ngờ chính mình, nghi ngờ ký ức, nhận thức hay lý trí, từ đó trở nên phục tùng, không thể rời xa..." [Chú thích ①]

Thủy thủ hơi nhíu mày: "Cô định thôi miên cô ta?"

Tô Tâm Liên cười khẽ: "Thôi miên quá chậm, tôi không đợi được."

Mãi đến sau năm 2000, "Tiêu chuẩn chẩn đoán bệnh tâm thần phiên bản thứ ba" mới loại bỏ "đồng tính" khỏi tiêu chuẩn chẩn đoán rối loạn tâm thần. [Chú thích ①]

Trước đó, nhiều cơ quan vẫn coi đồng tính là bệnh tâm thần.

Để khiến bệnh nhân đồng tính ghét người cùng giới, yêu người khác giới, các cơ quan điều trị áp dụng phương pháp cực đoan, bao gồm phẫu thuật cắt bỏ một phần não, liệu pháp sốc điện, điều trị tâm lý gây ô nhiễm tinh thần...
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 474



Phương pháp tuy dữ dội, tác dụng phụ tuy nhiều, nhưng trực tiếp, hiệu quả nhanh, rất phù hợp để dùng lên Thẩm Huệ Huệ lúc này.

Nghĩ đến tương lai sắp tới, ánh mắt Tô Tâm Liên lóe lên vẻ phấn khích: "Tôi muốn cô ta ghét tất cả mọi người, chỉ thân thiết với tôi, coi tôi là người đáng tin cậy nhất thế giới."

"Người đáng tin cậy nhất?" Thủy thủ sửng sốt, không ngờ vất vả bắt người đến lại chỉ để nghe câu trả lời này, hắn nhìn Tô Tâm Liên với ánh mắt kỳ lạ, "Cô... muốn lấy thứ gì từ cô ta?"

"Đúng vậy."

Dưới sự dẫn đường của thủy thủ, Tô Tâm Liên bước vào kho hàng, mở dây buộc bao tải.

Người trong bao dường như đã hôn mê, vừa mở miệng bao, một bàn tay rơi ra.

Tô Tâm Liên nhanh chóng lấy từ túi ra ống tiêm, tiến lại gần.

"Tôi muốn lấy... thứ tôi hằng mong ước..."

Hôm đó ở Kinh Đô, thông qua Tô Thao, Tô Tâm Liên nhìn thấy tương lai rất xa, đoán ra Thẩm Thiên Ân là người trọng sinh.

Cô chỉ có thể nhìn thấy tương lai mơ hồ, nhưng trời lại cho Thẩm Thiên Ân cơ hội làm lại từ đầu.

Tô Tâm Liên bất mãn với sự bất công của trời, nhưng gần như không chần chừ, lập tức đến Phúc Thủy thôn, cô phải tận mắt gặp Thẩm Thiên Ân, nắm rõ hư thực.

Chuyến đi này suôn sẻ hơn cô tưởng, Thẩm Thiên Ân tuy cố che giấu, nhưng chỉ vài ngày đã bị cô moi hết bí mật.

Ngay cả Tô Tâm Liên cũng không ngờ, họ lại đoán ra Thẩm Huệ Huệ đã trọng sinh hai lần.

Khoảnh khắc đó, Tô Tâm Liên nhận ra khát vọng âm ỉ trong lòng mình đang dần lớn mạnh, tràn ngập lồng ngực.

Cô nảy sinh lòng tham.

Cô muốn cướp lấy năng lực đặc biệt này!

Tô Tâm Liên vốn chỉ là một cô gái bình thường, năm chín tuổi, viên hồng ngọc vốn thuộc về Bạch Họa, rơi vào tay cô.

Nghĩa là, khả năng dự đoán tương lai này, đáng lẽ thuộc về Bạch Họa, nhưng cô đã giành lấy bằng chính năng lực của mình.

Sau khi có được năng lực, địa vị của Tô Tâm Liên trong Bạch gia ngày càng cao, ngược lại là Bạch Họa.

Sức khỏe ngày một yếu, thậm chí phải vào viện tâm thần, dù được Thẩm Huệ Huệ chữa trị, nhưng Tô Tâm Liên biết rõ, Bạch Họa không sống được bao lâu nữa.

Đó là sự khác biệt giữa kẻ thắng và người thua.

Còn bây giờ, cặp song sinh Thẩm Thiên Ân và Thẩm Huệ Huệ cũng có năng lực trời cho.

Năng lực của họ nghịch thiên hơn cô, nên cô thua.

Với kết quả này, Tô Tâm Liên chấp nhận, thắng làm vua thua làm giặc, không có gì để nói.

Vì vậy, cô nghĩ, không cần phải quá chú trọng thắng thua trước mắt, chỉ cần cô cướp lấy năng lực của Thẩm Huệ Huệ như đã từng làm với Bạch Họa, lần sau người thắng sẽ là cô!

Lần trước cướp năng lực của Bạch Họa là vô tình, là cơ duyên, lần này chủ động, dù chưa biết cách làm, nhưng cô có thể dùng năng lực hiện có để thử nghiệm nhiều lần.

Năng lực của cô phải trả giá bằng sức khỏe của người thân mới có thể phát động.

Sau khi Tô Thao chết, Tô Tâm Liên không dám động đến người bên cạnh, sợ bị nghi ngờ, lúc này, Thẩm Huệ Huệ là đối tượng phù hợp nhất.

Tìm cách đưa Thẩm Huệ Huệ ra khỏi Kinh Đô, dùng phương pháp điều trị tâm lý cực đoan, biến cô thành bạn thân thiết của mình, thông qua việc lấy sức khỏe của Thẩm Huệ Huệ để nhìn tương lai, tìm cách cướp năng lực của cô, rồi áp dụng lên chính cô... Một vòng tròn hoàn hảo!

Nghĩ đến khuôn mặt giống hệt nhau của Thẩm Thiên Ân và Thẩm Huệ Huệ, kế hoạch hoán đổi số phận song sinh nảy sinh trong lòng Tô Tâm Liên.

Kinh Đô, trung tâm quyền lực chính trị cả nước, dưới vẻ ngoài phồn hoa, là những âm mưu ngầm.

Nơi đây quy tụ nhiều nhân tài, cũng tập hợp nhiều tổ chức, như thành viên Hội Điều Trị Tâm Lý đang ẩn náu.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 475



Nhiều năm trước, Tô Tâm Liên quen biết một số người, học được nhiều phương pháp "điều trị tâm lý", cô từng dùng hết lên Bạch Họa.

Tiếc là chưa kịp về nước, họ đã bị bắt gọn vì vụ tự tử của học sinh.

Tưởng chừng chuyện đã lắng xuống, gần đây, chi nhánh hải đảo của Hội lại gặp chuyện.

Liên tiếp xảy ra sự cố khiến tổ chức bất an, tìm cách giải quyết từ gốc, lần này đối tượng chính sẽ từ hải đảo đến Kinh Đô, nơi hành động cuối cùng cũng là Kinh Đô.

Xác nhận điều này, Tô Tâm Liên lập tức liên lạc với Hội.

Cô đưa Thẩm Thiên Ân đến Kinh Đô, chụp ảnh Thẩm Huệ Huệ và Thẩm Thiên Ân, giấu nhẹm việc đây là hai người.

Sau đó, Tô Tâm Liên gửi thông tin Thẩm Huệ Huệ cho người có sở thích đặc biệt trong tổ chức, nhờ họ hành động, thuận tay giúp cô bắt cô gái ngoan ngoãn bên ngoài nhưng d*m đ*ng bên trong này.

Tô Tâm Liên sẽ không quan tâm liệu có đàn ông nào làm gì Thẩm Huệ Huệ trong quá trình này, miễn là khi đến tay cô, cô ta còn nguyên vẹn, còn lại đều mặc kệ.

Mọi việc diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Sau vụ tai nạn, Thẩm Huệ Huệ bị lôi lên xe, còn Thẩm Thiên Ân bị hủy hoại nhan sắc lại bị nhầm là Thẩm Huệ Huệ và bị đưa đi. Hai chị em song sinh đã hoán đổi thân phận thành công.

Với trí thông minh của Thẩm Thiên Ân, Tô Tâm Liên không mong cô ta có thể giấu diếm được lâu. Từ lúc bị thương, chữa trị đến khi có thể mở miệng nói chuyện, ít nhất cũng phải mất một khoảng thời gian.

Dù sau khi tỉnh lại, có thể lừa được thêm một ngày hay không cũng không quan trọng.

Khi Thẩm Huệ Huệ bị lôi đi, từ kinh đô thẳng tiến về phía nam, đến lúc Thẩm Thiên Ân bị phát hiện, Thẩm Huệ Huệ đã bị đưa ra vùng biển không thuộc quyền tài phán của bất kỳ quốc gia nào...

Trong suốt quá trình này, Tô Tâm Liên có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo, nhưng lại thành công có được người mà cô ta muốn nhất.

Tô Tâm Liên thành thạo cầm ống tiêm, đâm thẳng vào cổ tay Thẩm Huệ Huệ.

Chủ nhân của cổ tay đó cảm nhận được cơn đau nhói, dây thần kinh gần mạch máu giật nhẹ.

Tô Tâm Liên sững người, đồng tử co rút lại, gần như ngay lập tức phát hiện ra điều bất thường!

Thẩm Huệ Huệ vốn rất gầy, do thể trạng yếu ớt nên làn da trắng nhưng pha chút vàng, nhìn là biết ngay một cô gái ốm yếu.

Nhưng bàn tay này lại khác, dù cũng là tay thiếu nữ nhưng mạch đập khỏe mạnh, mu bàn tay còn có vết rám nắng, không thể là Thẩm Huệ Huệ được!

Tổ chức điều trị tâm lý này tuy có nhiều kẻ b**n th**, nhưng cũng không thiếu nhân tài cao cấp. Do tiếp xúc sớm, cô ta quen biết toàn những người ở cấp cao.

Khả năng dự đoán tương lai của cô ta nghe có vẻ huyền bí, nhưng muốn tìm một lời giải thích hợp lý cũng không khó. Văn minh cổ đại Hoa Hạ rực rỡ, chỉ riêng "Thôi Bối Đồ" đã nổi tiếng khắp thiên hạ. Xưa nay, không chỉ mình cô ta có khả năng tiên tri.

Tô Tâm Liên không tiết lộ hết bí mật của mình, nhưng qua những ám chỉ, nhiều người biết cô ta rất có bản lĩnh, khi làm việc cũng hết sức tận tâm, chưa từng xảy ra sai sót.

Vậy lần này sao lại giao nhầm người?!

Tô Tâm Liên dừng tay một chút, nhưng gần như ngay lập tức lấy lại bình tĩnh.

Vừa duy trì tư thế tiêm thuốc, cô ta vừa giả vờ điều chỉnh tư thế, bước vài bước về phía miệng bao tải, rồi như vô tình liếc nhìn vào bên trong.

Cô ta muốn xác nhận một chút, nhưng vừa nhìn vào đã chạm mặt với người bên trong!
Người đó không hề bất tỉnh, mà đang tỉnh táo!

Có mưu kế, cô ta bị lừa rồi!

Tô Tâm Liên lập tức buông tay, quay người định bỏ chạy.

Nhưng đã muộn.

Bàn tay vừa bị cô ta nắm lật ngược, giờ lại quay sang khóa chặt cổ tay Tô Tâm Liên. Tiếp theo, thủy thủ vừa mới còn đứng nghiêm trang bên cạnh, giờ chặn ngay trước mặt cô ta, cắt đứt đường lui!

Tô Tâm Liên gắng giữ bình tĩnh, dịu giọng nói với thủy thủ: "Tôi đã gặp anh trước đây, mấy năm trước, khi học trưởng dẫn tôi tham gia buổi gặp mặt, tôi đã để ý đến anh đứng ở góc phòng. Anh là thành viên lâu năm của tổ chức, người như anh mà dám trái lệnh tổ chức, ắt hẳn đã xảy ra chuyện lớn."

Cô ta nói, cố gắng nở một nụ cười: "Dạo này tôi cũng gặp chút rắc rối, nên rất hiểu anh. Chúng ta đều không phải thành viên cốt cán, đôi khi bất đắc dĩ, chỉ là..."

"Đừng phí lời, hắn không thể tha cho cô đâu." Phía sau, thiếu nữ chui ra từ bao tải, lạnh lùng nói với Tô Tâm Liên.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 476



Sắc mặt Tô Tâm Liên tối sầm.

Phát hiện bị lừa, cô ta không những không tức giận, không truy cứu chuyện này ra sao, mà còn mềm mỏng nói chuyện với thủy thủ, hi vọng thuyết phục được hắn tha cho mình.

Đàn ông bình thường khó lòng cưỡng lại giọng điệu ngọt ngào của mỹ nhân, lại thêm cô ta và thủy thủ không có thù oán gì, thậm chí thủy thủ còn lừa cô ta, có lỗi với cô ta!

Trên con tàu không thuộc quyền tài phán này, khi Tô Tâm Liên có quan hệ, nơi đây chính là thiên đường của cô ta. Nhưng một khi quan hệ đổ vỡ, nơi này với một người phụ nữ trẻ đẹp chẳng khác gì địa ngục.

Muốn rời đi, cô ta phải lôi kéo thủy thủ.

Tiếc là vừa mới bắt đầu đã bị người phía sau vạch trần, cắt ngang.

Tô Tâm Liên khẽ động tay, giấu ống tiêm vào tay áo, rồi dùng ngón trỏ ấn nhẹ, để chất lỏng trong ống từ từ chảy ra, theo váy rơi xuống đất.

Biển tuy ẩm ướt nhưng gió lớn, thuốc chảy ra hòa vào nước biển mặn, chẳng mấy chốc bay hơi sạch sẽ, không để lại dấu vết.

Xác nhận thuốc đã hết, Tô Tâm Liên quay người, nhìn người phụ nữ phía sau.

Gương mặt bình thường, da hơi ngăm, giữa chân mày có nét giống với nhân vật quyền quý đang nổi như cồn ở kinh đô.

"Thịnh Tiểu Mãn?"

Thịnh Tiểu Mãn ngạc nhiên nhìn Tô Tâm Liên: "Cô lại biết tôi?"

Bạch gia và Thịnh gia tuy đều là gia tộc có tiếng ở kinh đô, nhưng Thịnh gia theo chính đạo, Bạch gia là tân binh, đi con đường thương mại, hai nhà hầu như không có giao thiệp.

Chỉ có Bạch Kỳ, Bạch Thư cùng Thịnh Vân Tế cùng tuổi, trước kia học chung trường, lúc nhỏ thi tài thi điểm.

Sau khi Thịnh Vân Tế điều đi Đông tỉnh, cả Thịnh gia đều trở nên trầm lặng, ngay cả Bạch Khải Trí cũng ít gặp lão gia Thịnh, huống chi là con cháu.

Tô Tâm Liên và Thịnh Tiểu Mãn chưa từng gặp mặt.

Thịnh Tiểu Mãn vốn có khuôn mặt tròn, sau khi ra đảo, ngày ngày phơi nắng ăn hải sản, gầy hẳn đi, da rám nắng khiến khí chất thay đổi.

Bạn cũ gặp cũng chưa chắc nhận ra, vậy mà Tô Tâm Liên lại nhận ra ngay?

Thịnh Tiểu Mãn tò mò.

Nhưng Tô Tâm Liên không giải thích.

Sao cô ta biết Thịnh Tiểu Mãn? Tất nhiên là nhìn thấy từ hình ảnh tương lai.

Người này là bạn thân của Thẩm Huệ Huệ, cũng là cháu gái Thịnh Vân Tế.

Thịnh Vân Tế và Tú Phân đến với nhau, Thịnh Tiểu Mãn và Thẩm Huệ Huệ trở thành người thân, trong tương lai, Thịnh Tiểu Mãn thường xuyên xuất hiện bên cạnh Thẩm Huệ Huệ.

Tô Tâm Liên không ngờ tổ chức lại bắt nhầm người, không đưa Thẩm Huệ Huệ đến, mà lại đưa Thịnh Tiểu Mãn!

Thẩm Huệ Huệ và Thịnh Tiểu Mãn hoàn toàn khác nhau, đã có Thẩm Thiên Ân làm mẫu, lũ này mù sao, lại có thể bắt nhầm?!

Không đúng.

Tô Tâm Liên nhìn thủy thủ im lặng chặn mình.

Không chỉ bắt nhầm người, trong tổ chức nhất định xảy ra đại sự.

Vừa rồi cô ta tuy có lôi kéo thủy thủ, nhưng không nói dối, thủy thủ này cô ta từng gặp, là lão làng trong tổ chức, nên cô ta mới không nghi ngờ theo lên tàu.

Giờ hắn chặn cô ta, rõ ràng đã theo phe Thịnh Tiểu Mãn.

Hoặc là nội gián, hoặc là phản bội.

Dù là loại nào, dám công khai như vậy, chứng tỏ tình hình của cô ta đã cực kỳ nguy hiểm.

Không chỉ cô ta, tất cả người liên quan đều sẽ gặp nguy!

Đúng lúc này, cả con tàu chao nhẹ, chiếc thuyền đáng lẽ còn trôi dạt trên biển bỗng quay đầu, hướng về hòn đảo thuộc quyền tài phán của Hoa Hạ.

Những kẻ đang mải mê hưởng lạc trên tàu giật mình, hoảng hốt chạy ra, phát hiện thuyền không biết từ lúc nào đã quay lại, định cập bến đảo của Hoa Hạ!

Tất cả kinh hãi.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 477



Đồ vật trên tàu ở biển quốc tế có thể tùy ý sử dụng, nhưng vào lãnh thổ Hoa Hạ thì không được!

Không xử lý sạch sẽ mà dám quay về, một khi bị hải cảnh Hoa Hạ phát hiện, tất cả đều phải ngồi tù!

Tay chơi lão luyện lập tức cầm vũ khí, hung hăng xông vào buồng lái.

Lúc này chỉ có khống chế thuyền trưởng và thủy thủ, lập tức đưa thuyền ra khơi, mới có cơ hội thoát thân.

Nhưng chưa kịp đập cửa, người trong buồng lái đã chủ động mở cửa.

Khung cửa "ầm" một tiếng đập vào đám người, chưa kịp hoàn hồn, mấy tên lính đánh thuê trang bị vũ khí từ trong xông ra, bao vây bọn nguy hiểm trên tàu.

Những kẻ đeo dây chuyền vàng, đeo nhẫn vàng, đeo vũ khí phi pháp, ngày thường hung hăng với dân thường, coi mạng người như cỏ rác, trước sức mạnh thực sự, không đáng một trận.

Chưa đầy nửa tiếng, cả con tàu bị lính đánh thuê tiếp quản.

Tô Tâm Liên và Thịnh Tiểu Mãn ở kho hàng góc tàu, không có cửa sổ.

Cách âm trên tàu tốt, thêm tiếng sóng biển, ngoài tiếng người hỗn loạn, gần như không nghe thấy gì.

Trong ba người, chỉ thủy thủ có kinh nghiệm, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đến lúc ổn định, hắn quay đầu gật với Thịnh Tiểu Mãn.

Thịnh Tiểu Mãn thở phào, biết họ đã an toàn.

Biểu cảm hai người bị Tô Tâm Liên nhìn thấy, cô ta lập tức thay đổi ý định, chủ động cười với Thịnh Tiểu Mãn: "Chúng ta tuy chưa gặp, nhưng đều lớn lên ở kinh đô, Tô gia và Thịnh gia cũng có chút duyên phận. Nếu biết trước người trong bao là cô, tôi đã lập tức bảo người đưa cô về rồi."

Tô Tâm Liên nhìn Thịnh Tiểu Mãn, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt như suối nước, long lanh nhìn cô: "Hai nhà không oán không cừu, chúng ta cũng không hiềm khích, không có gì bất ngờ, sau này thậm chí có thể trở thành bạn tốt. Chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm..."

Thịnh Tiểu Mãn nhìn vẻ mặt dịu dàng đáng thương của Tô Tâm Liên, trong lòng cảm thán.

Nếu là cô ngày trước, có lẽ đã bị những lời này làm động lòng.

Nhưng sau khi trải qua sự quan tâm chân thành của bạn bè, nhìn lại vẻ giả tạo này, cô chỉ thấy buồn nôn: "Tô gia? Cô không nghĩ người nhà họ Tô không biết gì chứ?"

Tô Tâm Liên biến sắc: "Ý cô là gì?"

Vừa dứt lời, "đùng" một tiếng, thuyền đã cập bến đảo.

Bên ngoài kho có tiếng gõ cửa nhẹ, lát sau, lính đánh thuê mở cửa, hải cảnh Hoa Hạ từ đảo lên tàu, tiếp quản con thuyền đen này.

Thịnh Tiểu Mãn không nói thêm với Tô Tâm Liên, ba người được lính đánh thuê bảo vệ, rời kho xuống thuyền.

Vừa đặt chân lên đất, chiếc còng tay bạc liền khóa chặt hai tay Tô Tâm Liên. Cô ta trừng mắt nhìn Thịnh Tiểu Mãn, chờ câu trả lời, nhưng Thịnh Tiểu Mãn xuống thuyền liền chạy đi.

Ánh mắt Tô Tâm Liên theo hướng Thịnh Tiểu Mãn chạy, phát hiện không xa có mấy chiến hạm của hải quân Hoa Hạ bao vây đảo, trên một chiếc thuyền nhỏ, rõ ràng là Thẩm Huệ Huệ!

Cô mặc trang phục giống Thịnh Tiểu Mãn, gió biển thổi bay mái tóc, lộ ra cổ và xương quai xanh thanh tú, gương mặt bình thản, đến khi Thịnh Tiểu Mãn chạy tới, mới nở nụ cười.

Thịnh Tiểu Mãn nắm tay Thẩm Huệ Huệ, nhảy nhót bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc lúc nãy đã biến mất.

Thẩm Huệ Huệ giơ tay, nhẹ nhàng chỉnh lại tóc bị gió thổi rối cho cô, như đang khen thưởng trẻ nhỏ, khẽ khen vài câu.

Thịnh Tiểu Mãn lại càng hào hứng.

Tô Tâm Liên nhìn hai người thân thiết, chỉ thấy chói mắt và buồn nôn.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn là người được yêu thích nhất. Người như Thịnh Tiểu Mãn, không nhan sắc, không năng lực, chỉ có ông chú làm quan, ngay làm fan cũng không đủ tư cách.

Vậy mà dám đối xử lạnh nhạt với cô ta.

Khiến Tô Tâm Liên tức giận hơn, là thái độ của Thịnh Tiểu Mãn với Thẩm Huệ Huệ, hoàn toàn khác khi đối mặt với cô ta.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 478



Thẩm Huệ Huệ xuất hiện ở đây, mặc trang phục giống Thịnh Tiểu Mãn, chứng tỏ ít nhất trước khi lên tàu, người trong bao là Thẩm Huệ Huệ, lên tàu mới bị đổi thành Thịnh Tiểu Mãn.

Nhưng như vậy, Tô Tâm Liên càng thêm nghi hoặc.

Bắt cóc dân thường là phạm pháp, chế độ Hoa Hạ hoàn thiện, biên giới nghiêm ngặt, Tô Tâm Liên đã chuẩn bị tâm lý bị cảnh sát phát hiện.

Chỉ khi người được đưa lên thuyền, vượt lãnh hải ra biển quốc tế, cô ta mới yên tâm.

Vậy mà không ngờ, trong nước không bị phát hiện, ra biển lại bị đổi người!

Chủ nhân con thuyền này không phải Lục thương, đi đến vùng biển không thuộc quyền tài phán, giao dịch trên tàu nhiều thứ không thể để lộ, thế lực phía sau phức tạp, liên quan đến nhiều nước.

Đừng coi thường những nước nhỏ này, tưởng không đáng kể, nhưng nơi càng nghèo khổ hỗn loạn, lực lượng vũ trang địa phương càng tàn bạo.

Lính đánh thuê trên tàu có thể lén lút xâm nhập, chứng tỏ họ rất quen với thế lực phía sau.

Giờ lính đánh thuê phản bội, đem cả người lẫn hàng giao cho hải cảnh Hoa Hạ.

Chủ nhân của lính đánh thuê, không sợ bị trả thù sao?

Đúng lúc này, một người đàn ông xuất hiện sau lưng Thẩm Huệ Huệ, khoác lên người cô chiếc áo ấm.

Thẩm Huệ Huệ cúi nhìn áo, quay đầu cười cảm ơn.

Hai người trò chuyện vài câu, dù không có cử chỉ thân mật, nhưng ai cũng thấy mối quan hệ không bình thường.

Tô Tâm Liên trừng mắt nhìn người đàn ông đó, một cái tên hiện lên trong đầu.

Hoắc Đình.

Người đàn ông đứng sau Thẩm Huệ Huệ, là Hoắc Đình!

Lần đầu tiên Tô Tâm Liên nghe đến cái tên Hoắc Đình, là khi còn học cấp ba.

Gia tộc họ Hoắc rời khỏi Trung Quốc từ rất sớm.

Những năm tháng đó, không ít người rời bỏ quê hương, phần lớn đều lặng lẽ chết nơi đất khách quê người. Duy chỉ có họ Hoắc, không những không suy tàn mà ngày càng hưng thịnh, thậm chí giàu có đến mức "ngang ngửa quốc khố"!

Trung Quốc áp dụng chế độ xã hội chủ nghĩa, không cho phép bất kỳ gia tộc nào độc chiếm quyền lực quốc gia. Nhưng ở nhiều nước ngoài, chế độ lại khác biệt. Những đại gia tộc như họ Hoắc, giàu có và quyền lực, đứng vững trên đất khách, xét từ một góc độ nào đó, đã không khác gì những bậc quân vương thời cổ đại.

Điều đáng mừng là, với mảnh đất quê hương Trung Quốc, gia tộc họ Hoắc luôn giữ thái độ thân thiện. Cứ vài năm, họ lại cử người trẻ trong tộc trở về, giao lưu tình cảm, nhắc nhở con cháu không được quên nguồn cội.

Với địa vị hiện tại của họ Hoắc, mỗi lần trở về đều là sự kiện lớn đối với các gia tộc giàu có ở kinh đô.

Lần trước, người được cử về là vợ chồng Hoắc Tiệp, khi đó Tô Tâm Liên còn chưa ra đời.

Lần này, nhiều gia tộc hậu đài bàn tán, trong số hậu bối họ Hoắc, người được cử về chắc chắn là một trong hai người: Hoắc Đình hoặc Hoắc Thừa Hiên.

Ngay cả gia tộc họ Diêu kiêu ngạo, trước mặt họ Hoắc cũng phải nhường ba phần. Bạch Khải Trí há lại bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này?

Từ nhiều năm trước, Bạch Khải Trí đã chờ đợi cơ hội bám vào cây đại thụ họ Hoắc.

Bạch Khải Trí nhắc nhiều, Tô Tâm Liên khó tránh khỏi nghe được vài tin đồn. Cô lập tức vận dụng năng lực của mình để dò xét.

Vì sự xuất hiện của người họ Hoắc là chuyện nhiều năm sau, lần đó Tô Tâm Liên quan sát rất lâu. Người bị cô rút sức khỏe không ai khác chính là Bạch Họa.

Bạch Họa từ đó trở đi đã phát điên.

Tô Tâm Liên cũng đạt được thứ cô mong muốn: nhìn thấy tương lai.

Hoắc Đình đến kinh đô, nhưng bị trọng thương nguy kịch. Dù cuối cùng được cứu sống, nhưng thể trạng suy yếu, tuổi thọ giảm sút, mệnh không còn dài.

Trong khi đó, Hoắc Thừa Hiên, với bài học từ Hoắc Đình, rất chú ý đến an toàn của bản thân.

An ổn đến Trung Quốc, an ổn trở về.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 479



Cô xem quá lâu, tinh thần Bạch Họa ngày càng bất ổn, nên những hình ảnh sau đó cũng hỗn loạn.

Tô Tâm Liên dành vài ngày tĩnh tâm sắp xếp, quyết định đặt cược vào Hoắc Thừa Hiên.

Cô liên lạc với thành viên hội điều trị tâm lý, tìm hiểu thông tin về Hoắc Thừa Hiên, chủ động đề xuất đi du học nước ngoài, trở thành bạn học của hắn.

Sau khi quen biết Hoắc Thừa Hiên, Tô Tâm Liên nghe được nhiều chuyện về Hoắc Đình, mới biết rằng vợ chồng Hoắc Tiệp lần trước tuy bề ngoài hào nhoáng, nhưng kỳ thực không phải là trực hệ của gia tộc họ Hoắc.

Hoắc Thừa Hiên chỉ là hậu bối chi nhánh, trong khi cha mẹ Hoắc Đình mới là trực hệ. Nói cách khác, người đang nắm quyền lực tối cao trong gia tộc họ Hoắc hiện nay, chính là ông nội ruột của Hoắc Đình!

Còn ông nội của Hoắc Thừa Hiên, là em trai của Hoắc lão gia!

Một là cháu nội ruột của tộc trưởng.

Một là cháu nội ruột của em trai tộc trưởng.

Thoạt nhìn tưởng không khác biệt, nhưng thực tế cách xa vạn dặm!

Có thể nói, mọi nguồn lực Hoắc Đình nhận được từ nhỏ, đều vượt xa những người khác. Bản thân hắn lại rất có chí, từ nhỏ đã được Hoắc lão gia đánh giá cao.

Hiểu rõ nội tình, trong chốc lát, Tô Tâm Liên thậm chí cảm thấy Hoắc Thừa Hiên đang ảo tưởng.

Với điều kiện tiên thiên như vậy, sao hắn dám?

Vị trí tộc trưởng kia, cách hắn xa vạn dặm!

Dù cả hai đều là cháu nội ruột, hắn cũng không bằng Hoắc Đình xuất sắc, huống chi còn cách một tầng quan hệ, hắn chỉ có thể tính là "tái tòng đệ" mà thôi.

Lúc này, Tô Tâm Liên đã ở nước ngoài, để làm quen Hoắc Thừa Hiên, cô nghĩ đủ mọi cách. Giới du học sinh nước ngoài vốn nhỏ hẹp, việc cô chủ động tiếp cận Hoắc Thừa Hiên sớm đã lan truyền.

Lúc này rút lui tìm Hoắc Đình cũng không kịp, ngược lại còn khiến cả hai phía đều không ưa.

Tô Tâm Liên giận dữ trong lòng, âm thầm chửi Bạch Khải Trí thông tin không chính xác, khiến cô đánh cược tuổi trẻ vào nhầm người. Nhưng nghĩ lại tương lai mình đã thấy, cô lại cảm thấy lựa chọn của mình không sai.

Hoắc Đình dù xuất sắc, nhưng đoản thọ.

Hoắc Thừa Hiên dù kém cỏi, nhưng có thể an toàn rời khỏi Trung Quốc.

Hơn nữa, Hoắc Thừa Hiên chỉ kém Hoắc Đình một chút, so với đám công tử nhà giàu khác, hắn vẫn là người ưu tú.

Khi hai người đứng cạnh nhau, ánh hào quang của Hoắc Thừa Hiên sẽ bị Hoắc Đình che lấp.

Vậy chỉ cần Hoắc Đình không tỏa sáng, chẳng phải sẽ thành công sao?

Cô đã nhìn thấy tương lai, biết Hoắc Đình sẽ đến Trung Quốc vào khoảng thời gian nào.

Đúng lúc này, người bên cạnh Hoắc Thừa Hiên xúi giục hắn tìm cơ hội ra tay với Hoắc Đình. Tô Tâm Liên nắm bắt thời cơ, lập tức cung cấp thông tin cho Hoắc Thừa Hiên, thể hiện giá trị của mình.

Tối hôm đó, họ nhận được tin vui: ám sát thành công.

Hoắc Thừa Hiên mừng rỡ, Tô Tâm Liên bề ngoài cũng chúc mừng, nhưng trong lòng hiểu rõ: Hoắc Đình tuy bị thương, nhưng không chết ngay.

Cô suy nghĩ kỹ, lại nảy sinh một ý nghĩ.

Có nên nhân lúc Hoắc Đình trọng thương, bán cho hắn một ân tình không?

Hoắc lão gia coi trọng Hoắc Đình như vậy, giờ cháu nội ruột vừa đến Trung Quốc đã bị trọng thương, tất sẽ nổi trận lôi đình.

Nếu không truy ra thân phận của họ thì tốt, nếu có, một số thông tin quan trọng trong đó lại do Tô Tâm Liên cung cấp.

Cô không muốn đắc tội với tộc trưởng họ Hoắc.

Vì vậy, cô tránh mặt Hoắc Thừa Hiên, dặn dò một người phụ nữ lớn tuổi, đưa tiền cho bà ta đến huyện Ninh Bình mua gạo bột làm bánh bao, chỉ đợi lũ lụt xảy ra, sẽ lấy danh nghĩa của cô làm từ thiện.

Như vậy, không chỉ có thể "vô tình" giúp đỡ Hoắc Đình, mà còn giành được tiếng thơm trong nước.

Dù ở nước ngoài, cô vẫn luôn nhớ đến dân nghèo trong nước, từ vạn dặm xa xôi, lại đi trước một bước so với các tiểu thư quý tộc trong nước.

Hoắc Đình sẽ biết ơn cô, Bạch Khải Trí sẽ hài lòng với biểu hiện của cô, sau này nếu Hoắc tộc trưởng biết chuyện, dù muốn ra tay với cô cũng khó mở miệng.
 
Back
Top Bottom