Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)

Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 200



Chỉ khi kế thừa trọn vẹn kỹ thuật cũ, không ngừng sáng tạo cái mới, mới có thể phồn vinh.

Trong tấm "Quan Âm chúc thọ đồ", Diêu Linh nhìn thấy sự kế thừa hoàn hảo và sự sáng tạo tuyệt vời, đó mới là lý do cô gấp gáp tìm kiếm tác giả.

"Diêu tiểu thư quả là người có tấm lòng rộng lớn, Bạch mỗ thật hổ thẹn." Bạch Khải Trí nói.

Bạch Khải Trí nói chuyện lịch sự, Diêu Linh đương nhiên cũng đối đáp tử tế: "Bạch lão tiên sinh sẵn lòng giúp tìm người, Diêu Linh vô cùng cảm kích."

Hai người trò chuyện một lúc, xác định Bạch gia tạm thời không thể cung cấp danh sách, nhưng sau này sẽ tìm cách giúp đỡ. Sau khi nhận được lời hứa của Bạch Khải Trí, Diêu Linh mới hài lòng rời đi.

Bạch Khải Trí đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng Diêu Linh cho đến khi cô khuất dạng mới quay lại.

Bạch Kỳ và Bạch Thư thấy vậy, vội bước lên định đỡ Bạch Khải Trí.

Bạch Khải Trí lập tức giũ tay ra, mặt lạnh nhìn hai người.

Bạch Kỳ vội xin lỗi: "Ba, chúng con cũng không nói gì, tự nhiên lại làm cô bé kia phật ý, không thể trách chúng con được."

"Đúng vậy, bỗng nhiên nhặt được bức tranh từ đống rác, bảo tìm người tặng quà. Khách mời hôm nay nhiều như vậy, biết ai mà tìm!"

"Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như thế, Diêu gia còn đến gây rối, đúng là thêm dầu vào lửa!"

"Lại còn thượng khách, Bạch gia với Diêu gia quen biết bao năm, cũng không được coi là thượng khách. Giờ đây, một kẻ thêu thùa lại có thể thành thượng khách, đúng là coi thường Bạch gia chúng ta!"

"Chuyện này đặt vào ai cũng không chịu nổi, chỉ vì Bạch gia dễ bắt nạt. Nếu là Thịnh gia, xem Diêu Linh có dám hung hăng như vậy không?"

"Nếu là Thịnh gia, Diêu Linh chắc chẳng dám hé răng. Ngày xưa Thịnh gia hủy hôn ầm ĩ, Diêu gia cũng đành bó tay. Giờ Thịnh Vân Tế đã lên làm ủy viên thường vụ tỉnh ủy, sợ còn coi thường Diêu gia hơn—"

"Đủ rồi, hai người các ngươi có chấm dứt không?" Bạch Khải Trí cuối cùng không chịu nổi, không những không cho họ đỡ, còn giơ gậy đánh vào người Bạch Kỳ và Bạch Thư, "Bạch Khải Trí sao lại sinh ra hai đứa con ngu ngốc như các ngươi? Không có não cũng đành, mắt cũng không có sao? Cục trưởng Hướng và Diêu Linh quen biết nhau, các ngươi không thấy?"

Vừa nãy Diêu Linh bước vào, Bạch Khải Trí không lập tức xen vào câu chuyện, chính vì thấy Cục trưởng Hướng đáng lẽ phải rời đi lại ở lại đợi Diêu Linh, khiến ông phải suy nghĩ về mối quan hệ giữa Hướng gia và Diêu gia.

Kết quả một thoáng sau, hai đứa con suýt cãi nhau với Diêu Linh, khiến Bạch Khải Trí phải vội vàng đuổi theo giữ lại.

Giờ thấy hai đứa vẫn không hiểu tình hình, Bạch Khải Trí tức giận đập gậy xuống đất: "Thịnh gia và Diêu gia là thế giao, năm xưa hai gia chủ đính ước hôn sự, ai ngờ Thịnh phu nhân sảy thai, mười năm sau mới sinh ra Thịnh Vân Tế. Lúc đó Diêu tình - quán quân đời thứ hai của Diêu gia đã hơn mười tuổi, không thích Thịnh Vân Tế còn bé, chủ động đề nghị đổi hôn ước. Nhưng chưa bàn xong thì Diêu tình mất tích. Chuyện hôn ước giữa Diêu Linh và Thịnh Vân Tế hoàn toàn là tin vịt của báo lá cải. Thịnh Vân Tế năm nay 42 tuổi, Diêu Linh 26 tuổi, chênh nhau 16 tuổi, sao có thể kết hôn?!"

"Chẳng phải vì Thịnh Vân Tế lớn tuổi rồi vẫn chưa lấy vợ, bên ngoài đồn đại lung tung sao..." Bạch Thư ngượng ngùng nói.

"Người ta không lấy vợ liên quan gì đến các ngươi? Thịnh Vân Tế giờ đã lên đến ủy viên thường vụ tỉnh ủy, sắp tới còn có điều động từ trung ương. Các ngươi mà có một nửa năng lực của hắn, ta cũng không phải ngày nào cũng đau đầu!" Bạch Khải Trí tức giận nói.

Vừa nhắc đến Thịnh Vân Tế, Bạch Kỳ và Bạch Thư đều im bặt.

Thịnh Vân Tế của gia tộc Thịnh, từ nhỏ đã như được trời phú, không chỉ có ngoại hình ưa nhìn, thành tích học tập xuất sắc, mà con đường quan lộ cũng hanh thông, giờ đã trở thành hình mẫu được các gia đình hào môn ở kinh thành ngưỡng mộ, thậm chí là cái bóng lớn ám ảnh cả một thế hệ.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 201



Niềm an ủi duy nhất là hắn bị ảnh hưởng bởi hôn ước với Diêu gia, đến giờ vẫn chưa kết hôn.
Không vợ, không con, chẳng khác nào một kẻ độc thân không ai đoái hoài, khiến cả nhà họ Thịnh sốt ruột.

Ấy vậy mà bản thân hắn lại vô cùng điềm tĩnh, ngày ngày chỉ chăm lo công việc.

Dù đường tình duyên không suôn sẻ, nhưng trên con đường quan lộ, hắn lại có chút bản lĩnh.

Từ cấp cơ sở, chưa bao giờ than khổ than mệt, mọi việc đều tự tay giải quyết, thậm chí từng liều mình xông pha, suýt nữa mất mạng.

Có năng lực, có dũng khí, lại yêu dân như con, tốc độ thăng tiến ngày càng nhanh.

Nhà họ Thịnh dù cũng là danh môn vọng tộc, nhưng nhân tài như hắn không phải muốn là có, mấy chục năm chưa chắc xuất hiện một người.

Hiện tại, cả gia tộc đều trông chờ vào hắn để làm rạng danh tổ tiên, vì vậy dù trong lòng sốt ruột, trên mặt cũng không dám thúc ép quá.

Thịnh Vân Tế năm nay đã bốn mươi tuổi, nếu kéo dài thêm một hai thập kỷ nữa, dù có muốn thúc ép cũng chẳng còn ý nghĩa.

"Cục trưởng Hướng và nhà họ Thịnh quan hệ không tầm thường, rõ ràng hắn nhận ra Diêu Linh, đứng bên ngoài hộ tống, quan hệ giữa Diêu gia và Thịnh gia không căng thẳng như lời đồn bên ngoài." Bạch Khải Trí tức giận xong, vẫn đưa ra kết luận từ những gì quan sát được, nhắc nhở hai con trai.

"Vậy nên bố mới đồng ý giúp Diêu Linh tìm chủ nhân của tấm thêu, không chỉ giữ thể diện cho Diêu gia, mà còn có thể nhân cơ hội kết giao với cục trưởng Hướng và Thịnh gia?" Bạch Kỳ hỏi.

"Đúng vậy." Bạch Khải Trí gật đầu: "Tấm thêu đó ta đã xem, quả thật tinh xảo, tuyệt diệu vô cùng. Diêu gia dựa vào nghề thêu để phát gia, coi trọng kỹ pháp nhất, mỗi đời quán quân trong Diêu gia đều có địa vị trọng yếu, đủ thấy họ coi trọng nghề thêu đến mức nào. Lời Diêu Linh nói về 'thượng tân' chắc chắn không phải giả dối."

"Hôm nay là thọ yến của Bạch gia, bức 'Quan Âm chúc thọ' rõ ràng là lễ vật dành riêng cho ta. Dù không biết người tặng là ai, tặng món quá quý giá như vậy có mục đích gì, nhưng bỏ nhiều tâm huyết như thế, mang bức thêu đến Bạch gia, rõ ràng là muốn kết giao với chúng ta. Chúng ta không có lý do gì để cự tuyệt một người bạn tiềm năng và có thực lực như vậy."

Bạch Khải Trí nói xong, quay sang Bạch Kỳ và Bạch Thư: "Danh sách khách mời thọ yến do hai con phụ trách, hãy nghĩ kỹ lại, trong số những người tặng quá hôm nay, ai có khả năng là chủ nhân của bức thêu?"

"Cái này..." Bạch Thư nhăn mặt khó xử: "Nhiều người như vậy... không ít người vô danh tiểu tốt tự ý vào cửa, chúng con còn chưa kịp nhìn mặt, làm sao nhận ra được?"

Bạch Khải Trí quay đi, không muốn nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Bạch Thư nữa.

Ngược lại, Bạch Kỳ suy nghĩ một lát rồi nói: "Những người thợ thủ công như họ, tình yêu với nghề thêu không chỉ thể hiện qua tác phẩm, mà còn qua mọi khía cạnh trong cuộc sống."

Bạch Khải Trí vốn không hài lòng với một số suy nghĩ nhỏ nhặt của Bạch Kỳ, nhưng không thể phủ nhận, trong bốn người con, lúc quan trọng nhất, người có thể trông cậy duy nhất chỉ còn lại hắn.

Thấy Bạch Kỳ dường như có kiến giải độc đáo, Bạch Khải Trí hơi nhướng mày nhìn hắn.

Bạch Kỳ cũng biết hôm nay mình liên tục khiến phụ thân không vui, vội tích cực nói: "Con từng gặp người nhà họ Diêu vài lần, dáng vẻ, khí chất của họ hoàn toàn khác người thường, có cảm giác khó tả. Ví dụ như Diêu Linh lúc nãy, chiếc sườn xám kia chắc là đặt may riêng."

Bạch Khải Trí đã bảy mươi tuổi, làm sao để ý đến dáng người hay trang phục của một cô gái, chi tiết này hắn thực sự không để ý.

Nghe xong lời Bạch Kỳ, Bạch Khải Trí mới chợt hiểu: "Đúng vậy, Diêu gia kinh doanh tơ lụa vải vóc, vốn coi thường đồ may sẵn, họ có thợ may riêng thiết kế trang phục, nghe nói mỗi bộ họ mặc đều là độc nhất vô nhị."

Bạch Khải Trí nói xong, nhìn Bạch Kỳ: "Ý con là, Diêu gia là thợ thủ công, coi thường đồ may sẵn, chủ nhân bức thêu này cũng có thể có thói quen tương tự?"
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 202



"Những người làm nghệ thuật kiểu này đều vậy mà." Bạch Kỳ nói.

Bạch Khải Trí gật đầu tán thành: "Điều tra theo hướng này cũng không tệ. Hôm nay thọ yến có nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp hình, đợi khi có ảnh, hai con hãy lọc từng người một, nhanh chóng hỗ trợ Diêu gia tìm ra chủ nhân bức thêu!"

Dứt lời, Bạch Khải Trí còn không yên tâm dặn dò: "Người này có tài năng, có năng lực, là nhân tài Diêu gia đang cần, lại tỏ ý thiện chí với Bạch gia. Sau khi tìm thấy, nhất định phải đối đãi lễ độ, cô ấy có thể là thượng tân của Diêu gia, tất nhiên cũng xứng đáng là thượng tân của Bạch gia. Phải tiếp đón bằng thái độ chân thành, không được để đối phương cảm thấy bất kỳ khó chịu nào. Nếu có thể tranh thủ sớm, biến cô ấy thành người của Bạch gia, rồi mới đến Diêu gia, thì càng tốt, hiểu chưa?"

"Vâng, thưa phụ thân." Bạch Kỳ lập tức đáp.

"Con nhất định hoàn thành nhiệm vụ." Bạch Thư cũng tiến lên, trả lời rõ ràng.

Hôm nay, Bạch gia xảy ra quá nhiều chuyện, nào là suýt gây ra chuyện mất mạng, Lý Quốc Kiệt tìm đến, cảnh sát điều tra... chuyện nào cũng không phải là tốt.

So với những chuyện đó, việc Diêu Linh tìm chủ nhân bức thêu lại trở thành một chuyện tốt.

Bởi chủ nhân bức thêu có thể kết nối Bạch gia và Diêu gia, giúp quan hệ hai nhà thêm gắn bó.

Một buổi thọ yến lẽ ra phải long trọng, lại diễn ra như thế này, dù đối mặt với người nhà hay người làm, Bạch Khải Trí đều cảm thấy xấu hổ.

Nhân cơ hội này, hắn huy động toàn bộ Bạch gia cùng nhau tìm kiếm chủ nhân bức thêu, còn những chuyện khác, không được nhắc đến nữa.

Mọi người đồng loạt đồng ý, khéo léo tham gia thảo luận, không khí tại chỗ trái ngược trở nên sôi nổi. Duy chỉ có Bạch Cầm đứng ở góc, sắc mặt cứng đờ, thần sắc hoảng hốt, nửa ngày không thốt nên lời.

"Mẹ, mẹ?" Tô Chí Vũ thấy Bạch Cầm đứng im như tượng, không nhịn được thúc giục: "Chúng ta về hay ở lại cùng Bạch gia tìm người đây?"

"Tìm cái gì, có gì đáng tìm!" Bạch Cầm lập tức đáp, vì tâm trạng bất ổn nên giọng nói nghe càng chói tai.

"Ông ngoại nói, người đầu tiên tìm thấy chủ nhân bức thêu sẽ được thưởng..." Tô Chí Vũ giật mình vì giọng Bạch Cầm, lẩm bẩm: "Thôi được rồi, không tìm thì không tìm... thật không hiểu nổi mẹ."

Bạch Cầm hai tay siết chặt vạt áo, sắc mặt khó coi chưa từng có.
Tô Chí Vũ rời đi sớm, không biết chuyện xảy ra sau đó ở biệt thự Nam tỉnh.

Bạch Cầm để mời Tú Phân tham dự thọ yến, đã hứa hẹn nhiều điều tốt, trong đó có việc bảo dì Trương nghe lời Tú Phân, ra chợ mua vải và chỉ về cho Tú Phân thêu chuẩn bị quà tặng.

Vì không muốn tốn tiền vào Tú Phân, nên vải và chỉ mua đều là loại rẻ nhất.

Bạch Cầm ở biệt thự mấy ngày, tận mắt chứng kiến Tú Phân ngày ngày thêu như thế nào.

Loại thêu "loạn châm" nổi tiếng với những đường chỉ tưởng loạn nhưng không rối, giống tranh sơn dầu, khi chưa hoàn thành, giữa chừng trông rất hỗn loạn, không thể đoán được tác giả định thêu hình gì.

Bạch Cầm nhìn những đường chỉ trên vải, mũi này chỗ kia, loạn xạ, tưởng Tú Phân không biết gì, đã nhiều lần cười nhạo sau lưng.

Biết Tú Phân định dùng thứ này làm quà tặng Bạch Khải Trí, Bạch Cầm chỉ nghĩ cô ta đến để làm trò cười.

Nào ngờ, bức thêu này lại rơi vào tay Diêu Linh, còn được đánh giá cao đến thế!

Thêu, Tú Phân, Tú...

Tú Phân họ gì nhỉ? Không phải họ Tú chứ?!

Bạch Cầm giật mình, không thể nào, tuyệt đối không thể.

Cái tên Tú Phân rất quê mùa, ở nông thôn đầy rẫy.

Mười bà nông dân, gọi một tiếng Tú Phân, ước chừng ba bốn người quay lại.

Tú Phân chắc có họ riêng, chỉ là cô ta không nhắc, Bạch Cầm không hỏi, mọi người không biết mà thôi.

Họ Tú là họ do hoàng đế ban, Tú Phân trước đây chưa từng tiếp xúc với người Diêu gia, làm sao có thể liên quan.

Bạch Cầm lắc đầu lia lịa, xua đuổi ý nghĩ điên rồ này.

Nhưng nếu Bạch gia và Diêu gia biết chủ nhân bức "Quan Âm chúc thọ" là Tú Phân, vậy cô ta sẽ trở thành thượng tân của cả hai nhà...

Nghĩ đến đây, Bạch Cầm như bị vạn con kiến bò trong lòng, mặt mày gần như méo mó.

Cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 203



Con chó bị đuổi khỏi Bạch gia, đã trở thành ân nhân của Lý Quốc Kiệt, nếu còn thành thượng tân của Diêu gia, hai mẹ con này chẳng phải sẽ trèo lên đầu cô ta sao?!

Bạch Cầm đầu óc rối bời, sợ người nhà nhìn ra sắc mặt khác thường, nếu bị nghi ngờ, hỏi cô ta có biết chủ nhân bức thêu là ai, dưới áp lực của Bạch Khải Trí, Bạch Cầm chưa chắc giữ được bí mật.

Nghĩ đến đây, Bạch Cầm đứng không vững, lập tức quay người đi ra ngoài.

Phải nghĩ cách đưa Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ về, cho họ cái biệt thự Nam tỉnh cũng được, tuyệt đối không để họ ở kinh đô gây rối nữa!

Vừa về đến nhà, Bạch Cầm lập tức gọi điện quốc tế.

Gọi mấy lần không được, bình thường cô ta đã bỏ cuộc, nhưng hôm nay tình hình đặc biệt, Bạch Cầm lại gọi thêm vài lần.

Đến lần thứ tư, cuối cùng cũng có người bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Tô Tâm Liên: "Alo, mẹ."

"Tâm Liên, không ổn rồi, chuyện lớn xảy ra rồi!"

Bạch Cầm lập tức kể lại mọi chuyện hôm nay.

Từ khi đến kinh đô, chuyện xảy ra liên tiếp, Bạch Cầm kể gần nửa tiếng mới xong.

Đây không phải lần đầu Bạch Cầm tìm Tô Tâm Liên bàn chuyện, mỗi lần Tô Tâm Liên đều bình tĩnh lắng nghe, đưa ra kế sách.

Nhưng lần này, đầu dây bên kia lại chìm vào im lặng kỳ lạ.

Bạch Cầm đợi một lúc, không thấy Tô Tâm Liên lên tiếng, suýt tưởng điện thoại hỏng, vội hỏi: "Tâm Liên? Tâm Liên? Con nghe thấy mẹ nói không? Con có đang nghe không?"

"Con đang nghe." Tô Tâm Liên đáp: "Mẹ nói, họ cứu người trong thọ yến, trở thành ân nhân của Lý Quốc Kiệt, bức thêu của Tú Phân còn bị người Diêu gia nhặt được, giờ Bạch gia và Diêu gia cùng nhau tìm Tú Phân?"

"Đúng vậy!" Bạch Cầm nói: "Làm sao bây giờ, con nhanh nghĩ cách đi."

"Con đã dặn đi dặn lại, vào thọ yến phải theo sát Tú Phân, không cho họ có cơ hội tiếp xúc với Bạch gia, sao mẹ lại để họ lập công chứ?" Tô Tâm Liên nói.

Giọng Tô Tâm Liên ngọt ngào, nhẹ nhàng, người khác nghe có lẽ chỉ thấy dịu dàng, khó nhận ra cảm xúc thật.

Nhưng Bạch Cầm dù sao cũng là mẹ Tô Tâm Liên, từ nhỏ đã nhìn con gái lớn lên, qua giọng nói liền nhận ra sự trách móc ngầm.

Hôm nay Bạch Cầm đã chịu đủ ấm ức, người khác làm khó còn được, Tô Tâm Liên là con gái cô ta sinh ra, Bạch Cầm không thể chấp nhận.

Sắc mặt cô ta biến sắc, lập tức cãi lại: "Mẹ không cho họ tiếp xúc với Bạch gia! Ông già đã đuổi họ ra, nhưng thọ yến đông người, mẹ kiểm soát được người nhà đã khó, không lẽ bắt họ không tiếp xúc với ai sao? Điều đó làm sao thực hiện được!"

"Vậy tại sao không giữ bức thêu, để người Diêu gia nhặt được?" Tô Tâm Liên hỏi.

"Cái này... ai biết thêu của cô ta đáng giá thế! Mẹ từng nói với con chuyện Tú Phân biết thêu, con cũng bảo không cần để ý! Mẹ làm theo lời con, giờ xảy ra chuyện, con lại trách mẹ?!" Bạch Cầm nói đầy vẻ đúng đắn.

Tô Tâm Liên lại im lặng một lúc, thở dài: "Con không có ý trách mẹ, mẹ là mẹ của con mà."

"Đúng vậy, mẹ là người sinh thành dưỡng dục con, không có mẹ, trên đời này sẽ không có con, lợi ích của cả nhà đều gắn liền." Bạch Cầm nói: "Vậy mẹ nên làm gì tiếp theo?"

Tô Tâm Liên từ tốn đáp: "Đêm khuya rồi, mẹ đi nghỉ đi, thư giãn ngủ một giấc thật ngon, sau khi tỉnh dậy con sẽ nói kế hoạch tiếp theo."

Lời này, Tô Tâm Liên không phải lần đầu nói.

Mỗi khi gặp vấn đề khó giải quyết, cô ta đều khuyên người ta đi ngủ, chuyện gì để sau tỉnh dậy hãy tính.
Lúc đầu Bạch Cầm còn hoài nghi, nhưng mỗi lần tỉnh dậy, Tô Tâm Liên đều đưa ra kế hoạch hoàn hảo, dần dần Bạch Cầm càng tin tưởng con gái.

Lần này nghe Tô Tâm Liên lại nói vậy, Bạch Cầm không suy nghĩ nhiều, cúp máy rồi đi vệ sinh cá nhân.

Tô Thao thường xuyên bận làm ăn xa nhà, lúc này trong nhà chỉ có Bạch Cầm và Tô Chí Vũ.

Thấy phòng Tô Chí Vũ vẫn sáng đèn, vẳng tiếng chơi game, Bạch Cầm định vào bảo cậu ta đi ngủ sớm, thì đột nhiên một cơn buồn ngủ không tả nổi ập đến.

Tưởng rằng trải qua nhiều chuyện ban ngày, tối sẽ khó ngủ, nào ngờ vẫn buồn ngủ.

Mỗi lần gọi điện xong với Tô Tâm Liên, Bạch Cầm đều thấy buồn ngủ.

Không chỉ cô ta, tất cả mọi người đều từng trải qua hiện tượng tương tự.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 204



Người càng lớn tuổi, chất lượng giấc ngủ càng kém, thời gian ngủ càng ngắn, có người già nằm cả đêm cũng không ngủ được.

Với nhiều người, ngủ được là phúc.

Vì vậy từ rất sớm, Tô Tâm Liên đã được lòng mọi người trong nhà, ai cũng thích trò chuyện với cô ta.

Bạch Cầm dù chưa phải người già, nhưng vốn coi trọng dưỡng sinh, rất xem trọng giấc ngủ.

Lúc này, cô ta chỉ nghĩ sau khi tâm sự với con gái, tâm trạng tốt hơn, áp lực giảm bớt, nên mới buồn ngủ.

Bạch Cầm lập tức nhắm mắt lên giường, chớp mắt đã chìm vào giấc mơ ngọt ngào.

A Hoàng lái xe đưa Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ rời Chức Tinh Viên, ban đầu định mời hai người đến nhà Lý Quốc Kiệt chơi, nhưng ngay lập tức bị từ chối.

Làm gì có chuyện chủ nhà không có mặt mà khách tự tiện đến.

Hơn nữa, hôm nay mới gặp Lý Quốc Kiệt lần đầu, nhờ hắn mà hai người đã nhận được nhiều lợi ích từ gia đình họ Bạch, không tiện làm phiền thêm.

Thẩm Huệ Huệ kiếp trước lớn lên ở kinh đô, quen thuộc với nhiều khách sạn tại đây.

Cả hai đều là phụ nữ, lại mang theo một khoản tiền mặt lớn, không thể ở những nơi quá hẻo lánh.

May mắn là giờ đã có tiền, sau khi cân nhắc, Huệ Huệ quyết định chọn một khách sạn bốn sao vừa túi tiền — không quá đắt như khách sạn năm sao, cũng không quá bất an như nhà nghỉ bình dân.

Vừa vào khách sạn, Huệ Huệ không ngại ngần, mở thẻ thành viên ngay, đóng trước tiền phòng mười ngày để nhận ưu đãi lớn nhất.

A Hoàng đi cùng hai người làm thủ tục nhận phòng, đợi đến khi họ an toàn ổn định mới rời đi.

Một ngày dài với quá nhiều biến cố, lúc đối mặt với gia đình họ Bạch, Tú Phân chưa cảm nhận rõ.

Giờ nghỉ ngơi trong khách sạn, bà mới thấy mệt mỏi vô cùng.

Huệ Huệ trang điểm nhẹ, son hồng phớt, trước khi tẩy trang trông vẫn bình thường, nhưng sau đó, khuôn mặt trắng bệch như giấy khiến Tú Phân đau lòng, vội kéo con lên giường ngủ sớm.

Dù ở nơi xa lạ, nhưng hai mẹ con đã quen với cuộc sống bấp bênh, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ khi xác định xung quanh an toàn.

Sáng hôm sau, A Hoàng đã đợi họ dưới khách sạn.

Theo lời hắn, Lý Quốc Kiệt đã kéo Bạch Kỳ đi làm thủ tục chuyển nhượng, bận không thể đến gặp hai người, nên nhờ A Hoàng hỗ trợ mở tài khoản ngân hàng để gửi tiền mặt, yên tâm hơn.

Huệ Huệ chưa đủ tuổi mở thẻ ngân hàng, nên tài khoản đứng tên Tú Phân.

Lần đầu tiên vào ngân hàng, Tú Phân lo lắng đến mức không biết đặt tay chân ở đâu.

May nhờ quản lý ngân hàng do A Hoàng giới thiệu nhiệt tình, Huệ Huệ điền giúp mẫu đơn, thẻ ngân hàng nhanh chóng được làm xong.

Khi nhận sổ tiết kiệm với số tiền hàng trăm nghìn, Tú Phân cảm thấy như đang mơ.

Trước đây nhận hai vạn từ Bạch Cầm, bà đã nghĩ đó là đỉnh cao cuộc đời.

Không ngờ giờ lại nhận thêm hàng trăm nghìn từ gia đình họ Bạch.

Một khoản tiền khổng lồ, đủ cho cả làng Phúc Thủy ăn cả đời!

Tú Phân choáng váng, bước đi như trên mây.

Tiền quả là thứ tuyệt vời.

Thái độ của gia đình họ Bạch khiến bà đau lòng, nhưng nhìn số tiền trong sổ, nỗi buồn cũng vơi đi.

Có tiền, đi đâu cũng không sợ đói.

Miễn là no bụng, Tú Phân không còn sợ hãi.

Dù vậy, tiền nhiều nhưng không thể tiêu phung phí.

Ở kinh đô, chi phí sinh hoạt cao, từ ăn mặc đến đi lại đều tốn kém. Huệ Huệ học xong cấp ba còn vào đại học, sau này lấy chồng.

Theo tục lệ, nhà gái có thể nhận sính lễ, nhưng nếu không có của hồi môn, con gái sẽ chịu thiệt thòi.

Bản thân Tú Phân đã chịu cảnh không có gia đình đứng sau, quyết không để con mình lặp lại.

Vì vậy, dù tiền nhiều, bà vẫn phải tiết kiệm, dành dụm cho Huệ Huệ...

Đang tính toán chi tiêu, Huệ Huệ đã kéo bà đi mua sắm.

Không phải đồ thiết yếu, mà là quần áo!

Tú Phân định từ chối, nhưng nghe Huệ Huệ nói:

"Mẹ, quần áo chúng ta mặc đều do dì Bạch Cầm cho. Con muốn mua vài bộ mới, được không?"

Tú Phân nhìn con, không nỡ từ chối.

Đúng vậy, bà già rồi, không cần đẹp, nhưng Huệ Huệ mới mười mấy tuổi, tuổi hoa, sao có thể mặc đồ cũ hoặc đồ người khác cho mãi được?

Bà gật đầu đồng ý, Huệ Huệ lập tức kéo bà xuất phát.

Ban đầu Tú Phân chỉ nghĩ đến mua đồ cho con, nhưng khi vào chợ bán sỉ, thấy đủ loại vải vóc, sợi chỉ, bà mê mẩn, không muốn rời đi.

Huệ Huệ nhìn mẹ, khẽ cười.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 205



Hai người rời nhà họ Bạch, mang theo nhiều đồ dùng nhưng chủ yếu là mỹ phẩm, quần áo rất ít.

Giờ có tiền, không còn sống chật vật. Sau những chuyện không vui với gia đình họ Bạch, Huệ Huệ muốn mẹ thư giãn, nhân tiện mua đồ, đưa bà đến chợ bán sỉ.

Ở đây có cả quần áo và vải, vừa xem đồ vừa mua nguyên liệu thêu cho mẹ.

Giá cả phải chăng, lại có Huệ Huệ cổ vũ, cuối cùng Tú Phân mua rất nhiều chỉ về.

Chợ đóng cửa sớm, mua xong, Huệ Huệ dẫn mẹ đến quán ăn ngon rẻ gần đó, sau đó ghé hiệu sách.

Ban đầu, Huệ Huệ chỉ xem sách lớp 10, một lúc sau chuyển sang lớp 11, rồi nửa tiếng sau là sách lớp 12.

Tú Phân đi cùng, kinh ngạc hỏi: "Huệ Huệ, con hiểu hết những này sao?"

"Một số bài văn không nhớ, nhưng toán thì ổn..." Huệ Huệ đáp, thầm cảm ơn vì mình giỏi môn tự nhiên.

Sách giáo khoa mỗi năm đều có điều chỉnh nhỏ, trọng tâm thi cử cũng thay đổi.

Môn xã hội thiên về ghi nhớ, phân tích, thay đổi sách ảnh hưởng lớn.

Nhưng môn tự nhiên thì khác.

Dù đề thi thế nào, tư duy và công thức vẫn giữ nguyên.

Huệ Huệ giỏi toán, nền tảng vững, lật qua sách có thể yên tâm phần này ổn.

Có môn thế mạnh, giờ tập trung vào phần yếu. Còn hơn chục ngày nữa mới khai giảng, vẫn còn hy vọng.

Xác định mục tiêu, Huệ Huệ nói với mẹ: "Mẹ, con muốn thử xem có thể ở lại kinh đô học không."

Chuyện học hành, Tú Phân luôn ủng hộ, lập tức gật đầu, giúp con mang đống sách dày cộp về khách sạn.

Căn phòng hôm qua còn trống trơn, giờ đã chật cứng chỉ thêu, vải vóc, sách vở và đề thi. Hai mẹ con chia đôi bàn làm việc.

Theo kế hoạch, hơn chục ngày tới họ sẽ ở đây, đợi chuyện học ổn định rồi mới tìm mua nhà.

...

Cùng lúc, phía bên kia kinh đô.

Bạch Cầm ngủ từ tối đến chiều hôm sau, dù người giúp việc và Tô Chí Vũ gọi thế nào cũng không dậy.

Mãi mới mở mắt, mặt trời sắp lặn.

Chuyện này từng xảy ra, nhưng trước đây chỉ ngủ đến trưa, lần này lại đến tối, mà ngủ lâu không những không khỏe, đầu còn nặng như chì, sắp ngất xỉu.

Bạch Cầm xoa trán, ngáp dài ngồi vào bàn ăn. Tô Chí Vũ thấy vậy liền cười: "Đáng đời, ngủ quá mười hai tiếng, đau đầu là phải!"

Ngủ ít hay nhiều đều không tốt, Bạch Cầm biết điều này nên không nghĩ nhiều, chỉ nhắm mắt đáp: "Mẹ cũng không muốn ngủ lâu, nhưng nằm xuống là không dậy nổi, mắt như dính keo, mở không ra..."

Người giúp việc khéo léo đến massage đầu cho bà.

Nhờ vậy, Bạch Cầm đỡ hơn, sau bữa tối mới khá lên.

Tối qua nói chuyện với Tô Tâm Liên chưa ra kết quả.

Nghĩ đến cảnh Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ trở mặt, Bạch Cầm không yên.

Ăn xong, bà lập tức gọi cho Tô Tâm Liên.

Chỉ hai tiếng chuông, Tâm Liên đã bắt máy, ngay lập tức nhận ra giọng mẹ không ổn, nhẹ nhàng hỏi: "Mẹ, mẹ không khỏe sao?"

"Hôm nay ngủ hơn chục tiếng, đau đầu quá, giờ đỡ hơn rồi. Nói chuyện xong mẹ phải đi làm spa, lưu thông khí huyết, chắc sẽ ổn." Bạch Cầm đáp.

"Vậy lần sau mẹ đừng ngủ lâu thế." Tâm Liên nói.

Con gái quan tâm, Bạch Cầm vui lòng, hiếm hoi nói lời ngọt ngào: "Con cũng vậy, ở nước ngoài một mình, phải giữ gìn sức khỏe, giữ chặt Hoắc Thừa Hiên."

"Con biết rồi, mẹ."

Hai mẹ con trò chuyện vài câu, nhanh chóng vào vấn đề. Tâm Liên nói: "Chuyện hôm qua con nghĩ rồi, dù tình hình bất lợi, nhưng vẫn có cách xoay chuyển."

Bạch Cầm lập tức hào hứng: "Con nói đi."

"Kế hoạch của chúng ta là để gia đình họ Bạch tự đuổi Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ, không cho họ nhận là người nhà. Điều này về cơ bản đã thành công." Tâm Liên phân tích, "Những năm qua mẹ ở bên ông bà hiếu thảo, tốn bao công sức, biệt thự là của hồi môn trước khi kết hôn, dù hai người họ thế nào, Nam Tỉnh đã không còn chỗ đứng, biệt thự vẫn là của mẹ, không cần nhường."

Lời Bạch Cầm nói nhường biệt thự chỉ là giận dữ.

Biệt thự đứng tên bà, là tài sản riêng, đương nhiên không nỡ cho đi.

Nghe Tâm Liên nói, Bạch Cầm thấy thoải mái, nhưng vẫn giả vờ: "Không nhường biệt thự, thì mặc kệ họ ở kinh đô phất lên sao?"
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 206



"Kinh đô là nơi nào, hai người mới đến đã muốn nổi lên, còn lâu!" Tâm Liên cười khẽ, "Lý Quốc Kiệt có bản lĩnh, nhưng toàn làm chuyện mờ ám, giúp được gì cho hai người phụ nữ? Chẳng lẽ bắt họ bán thân?"

Nghe đến "bán thân", Bạch Cầm bật cười.

Bạch Cầm không đẹp, nhưng Tú Phân lại giống Bạch lão phu nhân, xinh đẹp.

Nghĩ đến gương mặt Tú Phân, Bạch Cầm thấy ghen tị.

Dù trong lòng cũng nghĩ ác ý, nhưng ngay cả Tâm Liên cũng nói vậy, chứng tỏ dựa vào Lý Quốc Kiệt không có kết cục tốt.

Khi nhan sắc mang đến tai họa, sở hữu nó không còn là điều tốt.

"Tú Phân già rồi, không bằng cấp, không học vấn, chưa từng sống ở thành phố lớn, khó thích ứng với nhịp sống kinh đô, chỉ có thể trông chờ vào Thẩm Huệ Huệ." Tâm Liên nói.

"Ý con là Huệ Huệ làm việc cho công ty của Lý Quốc Kiệt?" Bạch Cầm hỏi.

Tâm Liên nhắc nhở: "Huệ Huệ năm nay mười lăm tuổi, muốn tiếp tục đi học."

"Học??" Bạch Cầm nhíu mày, "Không về nhà họ Bạch, không có hộ khẩu kinh đô, làm sao đi học?"

"Một số trường coi trọng năng lực, không cần hộ khẩu, chỉ cần học tốt, như trường A..." Tâm Liên gợi ý.

"Không thể nào!" Nghe tên trường A, Bạch Cầm lập tức phản đối.

Trường A danh tiếng bậc nhất kinh đô, là ước mơ của mọi học sinh.

Vào được trường A đồng nghĩa với đỗ đại học, vô số phụ huynh chen chân đưa con vào.

Gia đình họ Bạch có chút địa vị, nhưng đưa Tô Chí Vũ vào cũng vất vả.

May nhờ Chí Vũ học khá, cộng thêm sự vận động của hai gia đình, mới thành công.

Môi trường trường A tốt, Chí Vũ vào đó tiến bộ rõ rệt, được coi là hy vọng tương lai của gia tộc.

Dòng họ Bạch và Tô chưa có ai học giỏi, mọi người đặt kỳ vọng vào Chí Vũ, Bạch Cầm nhờ con mà được nể trọng, thích khoe khoang với các mẹ khác.

Trong ba thế hệ hai nhà, nhiều đứa trẻ muốn vào trường A còn khó, Huệ Huệ và Tú Phân, hai người quê mùa, dám nghĩ đến trường A, đúng là mơ giữa ban ngày!

"Nghe nói Huệ Huệ ở quê học khá..." Tâm Liên nói.

"Cái xó quê đó, nông dân chữ bẻ đôi không biết, Huệ Huệ có giỏi đến mấy, ra thành phố cũng là con số không, huống chi trẻ con kinh đô từ nhỏ tiếp xúc rộng, Huệ Huệ đến không đứng bét là may!" Bạch Cầm khẳng định.

Tâm Liên nghe xong, lập tức đổi chiến thuật: "Nếu không vào được thì tốt, nhưng phòng ngừa vẫn hơn, như tiệc mừng thọ hôm qua, ai ngờ Huệ Huệ cứu được người sắp chết, nếu ở trường A lại làm gì đó, ban giám hiệu cảm kích cho vào học vài ngày... Chí Vũ sắp vào lớp 12, chuẩn bị thi đại học, nếu bị ảnh hưởng, kết quả giảm sút thì thiệt hại quá."

Bạch Cầm nghe vậy, giật mình.

Tiệc mừng thọ hôm qua quả thật nhiều chuyện lạ.

Kế hoạch chuẩn bị kỹ, nhưng xảy ra nhiều sơ hở, khiến họ dù thành công cũng không vui.

Cả hai nhà đều kỳ vọng vào Chí Vũ, không thể có sai sót.

Bạch Cầm hỏi: "Ý con là họ không vào được đại học tốt, nên cố tình kéo chúng ta xuống?!"

"Đúng vậy, phải ngăn chặn trước, không thì hối hận không kịp." Tâm Liên thuận lời nói.

Bạch Cầm càng nghĩ càng thấy có lý: "Tâm Liên, vậy phải làm sao?"

"Tuyệt đối không cho Huệ Huệ vào trường A. Không chỉ trường A, tất cả trường tốt ở kinh đô đều không được nhận cô ta, chặn đường vào đại học, kéo dài khoảng cách." Tâm Liên nói, "Không có bằng cấp, không tìm được việc tốt, dù ở kinh đô cũng khác xa chúng ta. Nếu vào làm phục vụ ở quán bar, spa của Lý Quốc Kiệt, có lẽ sau này mẹ đi làm đẹp còn được Huệ Huệ massage."

Bạch Cầm tưởng tượng cảnh đó, lại cười. Vô hình trung, bà chấp nhận kế hoạch của Tâm Liên.

Tâm Liên tiếp tục: "Lý Quốc Kiệt dù mạnh, nhưng không có nguồn lực giáo dục, Huệ Huệ phải tự thân vận động. Không có hộ khẩu, muốn vào trường tốt chỉ có thể dùng thủ đoạn, như giả làm học sinh mới, gặp giáo viên, dùng thành tích xin học tạm..."

"Chúng ta không thể theo dõi cô ta suốt, nhưng có thể nhờ người khác..."

"Khi cần, ghi lại bằng chứng, triệt đường lui..."

"Như vậy, không chỉ trường A, tất cả trường danh tiếng đều không dám nhận..."

Tâm Liên trình bày kế hoạch tỉ mỉ, từng bước một.

Bạch Cầm càng nghe càng hài lòng: "Cứ làm theo con!"

Cúp máy, Bạch Cầm xuống nhà tìm Tô Chí Vũ, kể lại kế hoạch.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 207



Hai người trò chuyện xong đều phấn khích, mong ngóng ngày đó đến, háo hức nhìn cảnh Huệ Huệ bẽ mặt trước toàn trường, bị đuổi học!

...

Thoáng chốc, hai tháng hè kết thúc, mùa tựu trường bắt đầu.

Sau hơn chục ngày miệt mài trong khách sạn, Thẩm Huệ Huệ chỉnh tề trang phục, tay xách tập đề thi tự làm, tự tin bước vào trường A.

Ngôi trường nằm giữa trung tâm thành phố, được xây dựng từ thời Dân Quốc, chứng kiến bao thế hệ học sinh.

Đây là ngôi trường cũ của Huệ Huệ kiếp trước, nơi cô quen thuộc nhất.

Hít một hơi thật sâu, cô từ từ bước vào...

Để ngăn chặn người ngoài làm phiền việc học tập của học sinh, trường A thường ngày canh phòng nghiêm ngặt.

Học sinh mỗi ngày đều phải mặc đồng phục, đeo phù hiệu trường, giáo viên cũng phải đeo thẻ giáo viên mới được phép vào.

Suốt cả năm, chỉ có hai thời điểm duy nhất được nới lỏng đôi chút, đó là lúc khai giảng.

Học sinh cũ trở lại trường, học sinh mới nhập học đăng ký, vì phụ huynh không được vào trong, bảo vệ đứng ở cổng trường, lọc ra những người không đúng độ tuổi.

Thẩm Huệ Huệ năm nay mười lăm tuổi, xét về tuổi tác, vừa đúng với độ tuổi học sinh mới.

Chỉ là do thể chất không tốt, cô trông có phần nhỏ bé hơn so với bạn cùng trang lứa.

Để không gây chú ý, hôm nay Thẩm Huệ Huệ còn đặc biệt thoa một chút phấn nền và son môi, khiến khí sắc trông bình thường hơn.

Sau đó, nhân lúc bảo vệ không để ý, cô lẫn vào đám đông học sinh, theo họ cùng vào trường A.

Khác với những học sinh mới sau khi vào trường ngơ ngác, tìm kiếm sự giúp đỡ từ các anh chị khóa trên.

Kiến trúc của trường A trăm năm nay hầu như không thay đổi, Thẩm Huệ Huệ vào trường xong, giống như trở về nhà mình vậy, quen thuộc đến mức không thể quen hơn.

Cô không chút do dự, thẳng tiến đến tòa nhà giảng dạy.

Sau khi học sinh đăng ký xong, họ sẽ trở về lớp của mình, chịu sự quản lý của giáo viên, vì vậy hôm nay có rất nhiều giáo viên sẽ đợi trong tòa nhà giảng dạy.

Lúc này là thời điểm cao điểm đăng ký nộp phí, bên trong tòa nhà giảng dạy lại hơi vắng vẻ, Thẩm Huệ Huệ cần chính là khoảng thời gian chênh lệch này, nhân lúc giáo viên rảnh rỗi, tìm cho mình một giáo viên tương lai.

Năm nay cô mười lăm tuổi, bình thường nên học lớp 10.

Đúng lúc lớp 10 cũng là năm đầu tiên nhập học của học sinh mới, lúc này giáo viên đối với đa số học sinh đều không quen thuộc, trong lớp nhiều một người hay ít một người, thường không có sự khác biệt lớn.

Kiếp trước Thẩm Huệ Huệ có thể đứng đầu trong trường A đầy những cao thủ, giờ học lại cấp ba một lần nữa, sau ba năm học tập, cô tự tin có thể một lần nữa giữ vững vị trí top đầu.

Nhân tài xưa nay vốn khan hiếm, dù mạnh như trường A, đối với học sinh học giỏi cũng khát khao cầu hiền.

Kiếp trước trong lớp của Thẩm Huệ Huệ, có một học sinh chuyển trường học rất giỏi, trước mặt những học sinh vừa học giỏi vừa đạo đức tốt, trường A thường sẵn sàng phá lệ.

Lúc này, cuốn sách bài tập và đề thi trong tay, chính là bằng chứng năng lực của Thẩm Huệ Huệ.

Trước khi khai giảng, trường đã mời các cô lao công dọn dẹp toàn bộ trường học.

Trước cửa mỗi lớp học, đều treo biển tên, nền vàng chữ đen, lấp lánh.

Thẩm Huệ Huệ tìm đến khu vực lớp 10, nhanh chóng lướt qua từng lớp.

Trước khi gặp học sinh, trạng thái của giáo viên lúc rảnh rỗi, có thể phản ánh hoàn hảo tính cách thật của họ.

Có giáo viên chủ động lau bàn ghế giảng đường, chứng tỏ vị giáo viên này khá coi trọng vệ sinh, chú trọng môi trường giảng dạy.

Có giáo viên đang trò chuyện với người khác, chứng tỏ tính cách hướng ngoại, nhiệt tình giao lưu.

Thẩm Huệ Huệ nhìn một lượt, cuối cùng khóa chặt mục tiêu vào một giáo viên khuôn mặt nghiêm nghị, lúc này đang ngồi trên bục giảng làm đề thi, thỉnh thoảng lại cầm phấn lên, tính toán trên bảng đen.

Cô ấy đang giải đề toán lớp 12, đây chắc là giáo viên toán vừa dạy xong lớp 12, lui về dạy lại học sinh lớp 10.

Lúc rảnh rỗi, không làm bất cứ việc vặt nào, vẫn làm đề thi, thêm vào đó khuôn mặt nghiêm nghị, không một chút nụ cười, loại giáo viên này, đúng là cơn ác mộng của đa số học sinh, nhưng đối với Thẩm Huệ Huệ, đây chính là người cô cần tìm!
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 208



Đắm chìm vào giảng dạy, coi trọng nhất thành tích học tập của học sinh, quan tâm nhất vấn đề giáo dục học sinh.

Giáo viên càng như vậy, càng nghiêm túc có trách nhiệm.

Khi gặp được mầm non tốt, cũng sẽ dốc hết sức bảo vệ.

Đúng lúc Thẩm Huệ Huệ định bước vào chủ động chào hỏi, đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc: "Thẩm Huệ Huệ."

Thẩm Huệ Huệ không ngờ ở đây lại có người gọi tên mình, hơi ngạc nhiên quay đầu lại, liền thấy một vị bác sĩ lớn tuổi đứng bên cạnh.

Không phải ai khác, chính là bác sĩ Tôn, bác sĩ riêng của gia đình họ Bạch, vừa gặp tại tiệc mừng thọ nửa tháng trước.

"Bác sĩ Tôn? Sao bác lại ở đây?" Thẩm Huệ Huệ ngạc nhiên hỏi.

Thấy Thẩm Huệ Huệ còn nhớ mình, bác sĩ Tôn cười một tiếng, lắc lắc tờ giấy trong tay, nói: "Tôi và y tá trường ở đây là bạn, hôm nay học sinh mới khai giảng, anh ấy bận không xuể, đúng lúc tôi rảnh rỗi, đến giúp một chút, đưa tờ khám sức khỏe này cho cô Dương."

"Học sinh mới khai giảng y tá trường rất bận sao?" Thẩm Huệ Huệ tò mò hỏi.

Bác sĩ Tôn nhìn Thẩm Huệ Huệ với ánh mắt ý vị sâu xa: "Trường A là nơi nào, ngày thường quản lý nghiêm còn đỡ, mỗi năm chỉ có hai khoảng thời gian này hơi lỏng lẻo, quá nhiều người ngoài trường lợi dụng lẫn lộn chạy vào trường, một khi bị phát hiện, sẽ bị bảo vệ đuổi ra, nếu giữa chừng xảy ra xích mích, chẳng phải lại phiền y tá trường giúp xem vết thương sao."

Thẩm Huệ Huệ giật mình, nửa bước chân vừa bước ra không tự chủ thu lại.

Lúc này cô mới hiểu ra, tại sao bác sĩ Tôn lại gọi mình lại.

"Có nhiều người vào lắm sao..."

Kiếp trước lúc Thẩm Huệ Huệ đi học, thiết bị quản lý điện tử đã rất tiên tiến.

Giáo viên và học sinh cũ đều quét nhận diện khuôn mặt, học sinh mới thì quét thẻ căn cước vào.

Dù người ngoài muốn vào cũng không vào được, căn bản cũng không nghe nói có người ngoài vào làm gì.

Dù là trường danh tiếng, nhưng xét cho cùng, cũng chỉ là một trường cấp ba, ở kinh đô còn có Thanh Bắc nổi tiếng hơn, muốn đi cũng phải đến trường đại học TOP, ai lại tốn công chạy vào trường cấp ba chứ.

"Trường A đối ngoại có tiếng là bảo lãnh vào đại học danh tiếng, để duy trì thương hiệu trường, mỗi giáo viên đều hết lòng dạy dỗ học sinh, cung cấp cho học sinh môi trường học tập tốt nhất. Học sinh học giỏi, giáo viên sẽ đặc biệt yêu thích, học sinh trung bình, giáo viên sẽ chăm sóc thêm, học sinh kém... không chỉ là đối tượng trọng điểm của giáo viên trong lớp, thậm chí có thể là giáo viên và ban giám hiệu cùng phụ đạo học tập, tránh để trường A xuất hiện điểm thấp nhất, ảnh hưởng thanh danh trường."

Bác sĩ Tôn nói: "Vì biết rằng dù là học sinh kém, trường cũng không bỏ rơi, dốc hết sức muốn học sinh thi đỗ đại học tốt, nên rất nhiều người chen chúc, chỉ muốn vào trường A."

"Ngày thường không tìm được cơ hội, sẽ chọn lúc này đầu cơ may rủi, bao gồm nhưng không giới hạn tặng quà giáo viên, mạo danh thay thế, nghĩ đủ mọi cách ở lại, chỉ để vào được trường A, trở thành học sinh trường A..." Bác sĩ Tôn nói, ánh mắt rơi vào chiếc túi trong tay Thẩm Huệ Huệ.

Chế độ bảo lãnh này của trường A, Thẩm Huệ Huệ đương nhiên biết.

Có thời gian cô không hiểu sao đầu óc trống rỗng, bài văn ngày nào cũng lạc đề, bài văn không lấy được điểm cao, điểm môn văn tụt dốc không phanh, khiến giáo viên văn ngày nào cũng phụ đạo bài văn cho cô.

Một giáo viên phụ đạo còn chưa đủ, còn kéo thêm giáo viên khác lớp khác khóa đến, ai rảnh là phụ đạo Thẩm Huệ Huệ, lúc cao điểm Thẩm Huệ Huệ sáng trưa tối mỗi buổi phải viết một bài văn, không cầu đạt điểm cao, chỉ cầu ổn định, lấy điểm trung bình cũng được.

Khoảng thời gian đó đúng là cơn ác mộng của Thẩm Huệ Huệ, nhưng tư duy trống rỗng của cô cũng thực sự được uốn nắn lại.

Xét thấy không có năng khiếu về bài văn, Thẩm Huệ Huệ không dám làm bừa nữa, bài văn viết đúng quy củ, điểm môn văn tăng lên, tổng điểm nhanh chóng kéo cao, các giáo viên mới yên tâm.

Lúc đó chỉ cảm thấy giáo viên nghiêm túc lại hết lòng, không nghĩ đến một ngày sự tận tâm của giáo viên với trường với học sinh, cũng bị người có tâm cơ lợi dụng.

Mà lúc này, rõ ràng Thẩm Huệ Huệ cũng bị hiểu lầm là người như vậy.

Bản thân cô rõ ràng, cô không định chiếm loại tiện nghi này.
 
Thay Chị Vào Hào Môn, Tôi Được Cưng Chiều Hết Mực (Thập Niên 90)
Chương 209



Nhưng bác sĩ Tôn đã nói như vậy, chứng tỏ không ít người lợi dụng lẫn lộn, lúc này cô muốn lẫn vào trường A, vô cùng khó khăn.

Một chút bất cẩn, có thể chưa kịp nói lời nào, đã bị đuổi thẳng cổ...

Đúng lúc này, Thẩm Huệ Huệ nghe bác sĩ Tôn hỏi cô đến làm gì, cô thành thật trả lời: "Cháu cũng đến đầu cơ may rủi..."

Bác sĩ Tôn không ngờ lại nghe câu trả lời này, không nhịn được cười: "Đứa bé này, sao người ta hỏi gì là trả lời nấy vậy? Nếu đổi thành bảo vệ, không đuổi thẳng cổ cháu ra ngay lập tức sao!"

Thẩm Huệ Huệ nói: "Bác sớm đã nhìn thấu cháu đến làm gì rồi, còn đặc biệt tốt bụng đến nhắc nhở cháu, trước mặt bác, cháu còn phải nói dối lừa gạt bác sao."

"Cháu này." Bác sĩ Tôn bất lực lắc đầu, tuy giọng điệu rất chán ghét, nhưng biểu cảm trên mặt rõ ràng còn khá hài lòng.

Cô bé gầy gò nhỏ nhắn, đôi mắt to long lanh trong veo, toàn thân toát lên vẻ lanh lợi.

Hôm đó tại tiệc mừng thọ, bác sĩ Tôn đã cảm thấy rất hợp với Thẩm Huệ Huệ, rất thích cô bé quyết đoán này, hôm nay gặp lại, không nhịn được nhắc nhở cô.

Không ngờ Thẩm Huệ Huệ hiểu ngay, không phụ chút nào tấm lòng tốt của ông.

Thấy Thẩm Huệ Huệ buồn bã cúi đầu chuẩn bị rời đi, bác sĩ Tôn nghĩ đến tình hình gia đình họ Bạch hôm đó.

Dù có Lý Quốc Kiệt che chở, nhưng rốt cuộc không phải người thân.

Ngay cả cha ruột Bạch Khải Trí cũng đối xử với họ như vậy, Lý Quốc Kiệt bận rộn như vậy không thể nào chu toàn mọi việc.

Một lớn một nhỏ, từ nông thôn đến kinh đô xa lạ, cũng không dễ dàng.

Bác sĩ Tôn đối với học sinh đầu cơ may rủi, vô cùng ghét bỏ.

Không yên phận học tốt ở trường mình, lợi dụng thương hiệu trường danh tiếng của trường A, để toàn trường giáo viên làm bàn đạp cho mình.

Nhưng tình huống của Thẩm Huệ Huệ, lại có chút khác biệt.

Đứa bé gái nông thôn tuổi này, muốn học hành đã rất ít, Thẩm Huệ Huệ không chỉ muốn học, còn định đến trường tốt nhất học tập.

Đối với học sinh thành phố điều kiện sung túc, đây gọi là đầu cơ may rủi.

Nhưng đối với người như Thẩm Huệ Huệ không có cơ hội đi học, là dựa vào sự nghiên cứu và yêu thích học tập, liều một phen.

Dù thành tích học tập của cô thế nào, cô có chí hướng này, đã đủ quý giá.

Nghĩ đến đây, bác sĩ Tôn không nhịn được gọi cô lại: "Cháu muốn ở lại kinh đô học tập, sau này thi đại học không?"

Thẩm Huệ Huệ gật đầu.

Học cấp ba tự nhiên là để chuẩn bị cho thi đại học, kiếp trước Thẩm Huệ Huệ chưa học đại học, chưa từng trải nghiệm đời sống đại học đã xuyên qua, kiếp này đương nhiên vẫn muốn học đại học.

Hơn nữa học đại học xong, có bằng cấp, dễ tìm việc.

Xét từ góc độ nào, học đại học đối với tương lai của cô, đều có lợi mà không có hại.

"Hiện tại đa số trường đã chuẩn bị khai giảng, cháu không có hộ khẩu kinh đô, trường công lập đa số không nhận học sinh như cháu, tôi có người quen, ở trường tư có thể nói được vài lời. Trường đó không khí học tập không bằng trường A, nhưng đối với học sinh chăm chỉ chịu khó học tập, giáo viên vẫn rất coi trọng, cháu có muốn cân nhắc không?" Bác sĩ Tôn hỏi.

Thẩm Huệ Huệ hỏi: "Là trường F không?"

"Trường F?" Bác sĩ Tôn quả không hổ là bác sĩ riêng của gia đình họ Bạch, gần như ngay lập tức phản ứng lại, "Bạch lão tiên sinh đã đề cập với cháu chuyện vào trường rồi?"

"Ừ, nhưng có điều kiện, cháu không muốn đáp ứng ông ấy." Thẩm Huệ Huệ trực tiếp nói.

Mối quan hệ giữa Thẩm Huệ Huệ, Tú Phân và gia đình họ Bạch, bác sĩ Tôn cũng biết.

Là người ngoài, lại là bác sĩ riêng của gia đình họ Bạch, ông cũng không tiện nói nhiều, chỉ đành nói: "Không phải trường F, là trường S."

Trường S?

Cái tên trường này nghe có vẻ quen quen...

Thẩm Huệ Huệ hỏi: "Có phải ở gần đây không?"

"Cháu đã nhìn thấy rồi sao?" Bác sĩ Tôn hỏi.

Thẩm Huệ Huệ chỉ có thể gật đầu.

Kỳ thực hôm nay cô thẳng tiến đến trường A, đầu óc chỉ nghĩ một lúc nữa làm sao thuyết phục giáo viên nhận mình làm học sinh mượn, nào có chú ý cảnh vật xung quanh.

Nhưng kiếp trước Thẩm Huệ Huệ là học sinh trường A, những câu chuyện ma quái lưu truyền trong trường, nghe không ít.
 
Back
Top Bottom