Đô Thị  Thất Tình Quá Lâu

Thất Tình Quá Lâu
Chương 40: Ngoại truyện 13


<b>

❀ <b>Chuyện 520 2021</b> ❀

<i>“Hôm nay là ngày rất hợp để kết hôn, anh muốn mang nhẫn cho em.”</i>

em90.gif


<b></b>

Trước khi ngủ, trong phòng chỉ để lại một ngọn đèn giường.

Hướng Sơ nằm dựa trong lòng Tạ Thời Quân lướt điện thoại, trông thấy một bài viết có tiêu đề “Không ít đôi tình nhân thuê người xếp hàng ở Cục Dân chính nhằm đăng kí kết hôn vào đúng ngày 520.”

Hướng Sơ cảm thấy khó hiểu, ngửa đầu lên nhìn Tạ Thời Quân, hỏi: “Tại sao họ nhất nhiết phải đăng kí kết hôn vào đúng ngày 520 chứ? Ngày đăng kí kết hôn trên giấy quan trọng lắm à?”

Tạ Thời Quân bóp nhẹ mặt cậu: “Nghe nói đó là cảm giác hình thức.”

“Vậy anh thì sao?” Hướng Sơ hứng chí nhổm người dậy, hỏi tiếp: “Anh nghĩ có cần thiết đăng kí kết hôn vào ngày 520 không?”

“Anh nghĩ không cần thiết cho lắm.” Tạ Thời Quân nói rồi bật cười. Nhân lúc Hướng Sơ cúi đầu đọc bình luận bài viết, anh lén kéo tủ đầu giường ra lấy một chiếc hộp nhỏ từ nơi sâu bên trong. “Nhưng mà… cũng có người bỗng nhiên muốn kết hôn vào ngày này.”

“Là sao?” Hướng Sơ ngẩng đầu, ngỡ ngàng đối diện với hộp nhẫn trong tay Tạ Thời Quân, “Anh…”

Cậu chớp chớp mắt, cảm thấy vô cùng khó tin: “Anh mua từ khi nào vậy…”

“Mua lâu rồi, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội để đưa cho em.” Tạ Thời Quân mở hộp ra, nhìn Hướng Sơ với ánh mắt đong đầy dịu dàng, “Mặt khác lại nghĩ, quan hệ của chúng ta không nhất thiết phải dùng nhẫn để chứng minh điều gì, vậy nên anh tạm thời gác lại.”

“Nhưng vừa rồi bỗng dưng nghĩ, hôm nay là ngày rất hợp để kết hôn, anh muốn mang nhẫn cho em.”

“Được chứ?”

Cả hai đều đang mặc đồ ngủ, không mang kính, hoàn thành một màn hôn lễ tuỳ hứng bất chợt dưới sự chứng kiến của đèn ngủ, nghi thức trao nhẫn đáng lẽ nên vô cùng thiêng liêng đã bị thay thế bởi hơi thở sinh hoạt ấm cúng. Hướng Sơ nhìn Tạ Thời Quân mang chiếc nhẫn vào ngón áp út của mình một cách chăm chú, sực nghĩ rằng, lúc Tạ Thời Quân cầu hôn cũng y hệt lúc này, chẳng có tí hình thức gì cả. Anh ngồi trong xe say mèm hỏi cậu tính bao giờ thì lấy anh, còn làm bộ nói không đợi được nữa rồi, mau mau gả cho anh đi.

Nhưng Hướng Sơ thích lắm.

Cậu thích lắm Tạ Thời Quân với những nước đi không ai ngờ được thế này, thích lắm cuộc sống bình dị lại đong đầy những hân hoan hi vọng.

Cậu kìm nén nước mắt mang nhẫn cho Tạ Thời Quân, đoạn vội vàng ngồi lên đùi anh, ôm lấy cổ anh hoàn thành bước quan trọng nhất của nghi thức – hôn môi.



Đêm về khuya, Tạ Thời Quân tắt đèn, trong chăn vang lên sột soạt, là tiếng Hướng Sơ trở người nép vào lòng anh.

Thành phố chìm vào giấc nồng say, bánh răng trung tâm giảm chậm tốc độ xoay chuyển, hai chiếc kính mắt nằm cạnh nhau trên tủ đầu giường là minh chứng thân mật không gì đẹp đẽ hơn.

Cuộc sống nằm ở mỗi một khoảnh khắc đặt nên ý nghĩa cho những con số trên cuốn lịch. Mong rằng em, bảo bối của anh, mỗi ngày bình thường hoặc không bình thường đều sẽ luôn có người yêu thương kề bên.
 
Thất Tình Quá Lâu
Chương 41: Ngoại truyện 14


<b>

❀ <b>Vụn vặt 3</b> ❀

<i>“Ăn cơm đi, lát nữa hẵng xử em sau.”</i>

em90.gif


<b></b>

Tạ Thời Quân đưa nhóm nghiên cứu sinh tiến sĩ của phòng thí nghiệm đi tham gia hội nghị giao lưu học thuật cấp cao, sau khi kết thúc có dạ tiệc, yêu cầu mặc âu phục trang trọng.

Bôn ba cả ngày dài, Tạ Thời Quân về đến nhà thì đã gần mười giờ. Đúng lúc Hướng Sơ cũng vừa tăng ca ở công ti về, hai người gặp nhau ở dưới lầu, bèn cùng đi thang máy lên nhà. Hai người bận rộn cả ngày cuối cùng mới được gặp nhau, ai cũng nhớ người kia tha thiết nhưng ngại trong thang máy có camera nên chỉ dám níu ngón tay nhau trong góc, mượn ánh mắt quyến luyến thay thế môi hôn.

An An đã được đưa đến nhà bà nội, hai người vừa bước vào nhà thì lập tức dựa lên tủ ở huyền quan, vội vã hôn nhau.

Càng hôn càng muốn thân mật càng nhiều. Hướng Sơ vô thức kiễng chân ôm lấy cổ Tạ Thời Quân. Tạ Thời Quân nhận thấy sự nôn nóng của cậu, bèn ôm eo bế cậu lên tủ giày bên cạnh, triền miên hôn sâu.

Đương lúc men tình nồng say, bụng Hướng Sơ bỗng kêu một tiếng.

Tạ Thời Quân bóp eo cậu, hỏi: “Hồi tối em ăn gì?”

Hướng Sơ: “…”

Quên ăn rồi, không dám nói, sợ bị phạt, rén lắm.

Tạ Thời Quân cũng đã đoán được, anh bèn nghiêng người c*n m** d*** Hướng Sơ, ngay lúc Hướng Sơ bị đau toan tránh thì đổi thành l**m m*t, hôn đến khi cậu nhũn người ra mới bỏ qua.

“Đợi chút, anh đi nấu gì đó cho em ăn.”

Lúc Hướng Sơ tắm rửa xong thay đồ ở nhà đi đến nhà bếp, thấy Tạ Thời Quân vẫn còn mặc nguyên áo sơ mi quần tây chỉnh tề. Anh chỉ tháo khuy tay áo sơ mi và xắn tay áo lên để tiện nấu cơm, còn vạt áo vẫn cứ đóng ngay ngắn vào lưng quần, nhìn từ phía sau quả đúng chuẩn vai rộng eo thon, làm người ta không khỏi nghĩ ngợi sâu xa.

Cơm chiên trứng đã toả hương ngào ngạt. Hướng Sơ ngắm dáng vẻ tập trung của Tạ Thời Quân, bỗng nảy ý xấu, bèn đi tới ôm eo Tạ Thời Quân từ phía sau.

“Sao vậy em?” Tạ Thời Quân hỏi.

“Thầy Tạ ở nhà còn mặc đồ nghiêm túc vậy,” Hướng Sơ dụi dụi lưng anh, “có mệt không ạ?”

Tạ Thời Quân chợt bật cười, vỗ vào mông cậu: “Chứ không phải tại sợ em đói hả? Thứ vô ơn này.”

“Vậy để em tháo ra giúp anh.”

Hướng Sơ nói đoạn duỗi tay xuống dây lưng của Tạ Thời Quân, thành thạo tháo khoá dây lưng, tiếp đó chậm rãi kéo vạt áo sơ mi ra khỏi lưng quần, để nó rủ lòng thòng bên ngoài, cuối cùng còn tiện tay cởi khuy áo ở dưới cùng ra.

Thành công phá hỏng hình tượng hoàn hảo của Tạ Thời Quân, Hướng Sơ rất ư thích ý, nén cười hỏi anh: “Thế này đã thoải mái hơn chưa ạ?”

Vừa rồi lúc Hướng Sơ kéo áo sơ mi tay cứ luôn cố ý vô tình đụng chạm eo bụng Tạ Thời Quân, thậm chí còn sờ đến tận mép q**n l*t, hiển nhiên là đã khơi anh bốc lửa.

Tạ Thời Quân cảm thấy người nóng rần lên, bèn nhanh chóng hoàn tất cơm chiên trứng, múc cơm ra đặt lên kệ bếp. Kế tiếp anh xoay người lại, kéo tay Hướng Sơ đặt lên khuy áo trên cùng, khẽ th* d*c bảo: “Phải cởi viên này trước mới đúng chứ.”

Hướng Sơ nuốt nước bọt, cởi nó ra theo như lời anh. Thấy anh vẫn tiếp tục cúi đầu nhìn mình, cậu chỉ đành cởi tiếp phần còn lại.

Lúc cởi đến viên thứ ba, Tạ Thời Quân tóm lấy tay cậu và kéo cậu vào lòng. Anh hôn cắn xương quai xanh và đầu vai cậu một phen như cọc trước một chút ngọt ngào, sau đó một tay bưng cơm chiên trứng, một tay xách Hướng Sơ ra khỏi nhà bếp.

“Ăn cơm đi, lát nữa hẵng xử em sau.”
 
Thất Tình Quá Lâu
Chương 42: Ngoại truyện 15


<b>

❀ <b>Thư tình</b> ❀

<i>Đây là nỗi nhớ đến từ mười nghìn mét trời cao.</i>

em90.gif


<b></b>

<i>Gửi bạn Hướng Sơ mã sinh viên 2009302517,</i>

<i>Mong em yên vui khi đọc thư này.</i>

<i>Vì máy bay khá rung lắc nên chữ viết trong lá thư này có lẽ không được nắn nót cho lắm, mong Trân Trân thông cảm cho anh.</i>

<i>Chẳng hay bắt đầu từ bao giờ mà anh đã hình thành thói quen viết thư cho em vậy nhỉ. Anh nghĩ đến ngày hai ta già rồi, kính cận đổi thành kính lão, anh ôm em ngồi trên ghế bập bênh hóng mát, đọc từng câu từng chữ trong những lá thư hai ta từng viết cho nhau, chắc hẳn anh sẽ cảm thấy cuộc đời này thật hạnh phúc, thật giá trị.</i>

<i>Giả như Trân Trân bảy mươi tuổi đọc lại lá thư này của anh, thấy logo của hãng hàng không trên giấy hẳn sẽ nhớ ra rằng, đây là nỗi nhớ đến từ mười nghìn mét trời cao.</i>

<i>Mười ngày đi công tác, chênh lệch mười hai tiếng đồng hồ, lúc bận chẳng suy nghĩ được gì khác lại dễ chịu hơn, vì khi ngồi lên chuyến bay trở về anh mới nhận ra rằng nỗi nhớ nhà trong anh da diết đến dường nào.</i>

<i>Trước khi máy bay tắt đèn, đồng nghiệp ngồi cạnh nói chuyện với anh nhưng anh lại không mấy tiếp lời, mong anh ấy tha thứ cho tâm trí cứ trôi về phương xa của anh, nó cứ mãi suy tư rằng, hai bảo bối của anh ở nhà đang làm gì vậy nhỉ?</i>

<i>Hôm qua hoàn thành tất cả công việc, có chút ít thời gian rảnh đi dạo phố, anh ghé một cửa hàng bánh kẹo mua quà cho An An, sau đó dạo liên tiếp vài cửa hàng mà vẫn chẳng tìm được gì hợp để mua cho em. Nhưng may mắn là trên đường quay về khách sạn, anh tình cờ tìm thấy một khối gỗ trang trí hình cá nhà táng ở chợ.</i>

<i>Đồng nghiệp không hiểu vì sao anh cười. Anh nói, trông giống người yêu anh.</i>

<i>Song lúc anh tính tiền lại chợt nhận ra, hình như thứ này không thể làm quà tặng em được, vì anh quá muốn giữ nó cho riêng mình. Anh định sẽ đặt nó trên bàn làm việc, ở vị trí mà anh ngước mắt lên là sẽ trông thấy.</i>

<i>Anh xin lỗi, vừa nãy có nhiễu động không khí, máy bay rung lắc hơi mạnh, bây giờ anh mới viết tiếp.</i>

<i>Máy bay đã vượt qua đại dương, ngày một gần Bắc Kinh rồi, anh bỗng dưng hơi hối hận vì trước khi lên máy bay đã dặn em không cần đến sân bay đón anh.</i>

<i>Hiện tại anh cầm bút, lòng cứ nôn nao, anh thật trẻ con mà mong sao em đừng nghe lời anh quá. Bởi rằng anh thật sự rất muốn hôn em, muốn hôn em ngay ở sảnh sân bay, muốn vứt va li ôm lấy em. Có lẽ chuyến bay red-eye khiến anh trông thật phờ phạc và mệt mỏi, song anh vẫn muốn được hôn em sớm nhất có thể.</i>

<i>Trân Trân, em khiến anh như biến thành một gã đàn ông đánh mất lí trí rồi, điều này vừa hạnh phúc vừa đáng sợ, nhưng anh rất thích nó. Còn em thì sao nhỉ?</i>

<i>Viết đến đây thôi, máy bay đã bật đèn rồi, tiếp viên bắt đầu phát bữa sáng, nghe nói là đồ ăn kiểu Quảng Đông, hẳn mùi vị sẽ không quá tệ.</i>

<i>Bữa sáng lần sau là anh sẽ được ngồi trong phòng ăn ở nhà cùng với hai bảo bối của anh rồi, thật tốt quá.</i>

<i>Thời Quân nhớ em nhiều.</i>
 
Thất Tình Quá Lâu
Chương 43: Ngoại truyện 16


<b>

❀ <b>Khoảnh khắc rung động của Hướng Sơ</b> ❀

<i>Dường như định mệnh đã hội tụ hết thảy hạnh phúc cả đời cậu lại và khắc hoạ nên khoảnh khắc này đây.</i>

em90.gif


<b></b>

<b>1.</b>

Hôm nào Tạ Thời Quân có tiết buổi sáng sẽ dậy sớm hơn ngày thường một tiếng, lúc Hướng Sơ dậy thì Tạ Thời Quân đã ăn mặc nghiêm chỉnh, ngồi vào bàn ăn chuẩn bị bài giảng.

Tuy Tạ Thời Quân dạy học đã nhiều năm nhưng thói quen này vẫn chưa bao giờ thay đổi. Hướng Sơ cảm thấy tính cố chấp này của anh hết sức đáng yêu, lần nào cậu cũng ôm lấy cổ anh từ phía sau và gọi anh “Thầy Tạ ơi”.

Sau đó sẽ được thầy Tạ kéo lại, hoàn thành bài tập tại lớp – đón một nụ hôn chào buổi sáng.

<b>2.</b>

Bạn nhỏ Tạ Di An năm nay lên lớp lá có yêu cầu rất cao về kiểu tóc, sáng nào Tạ Thời Quân cũng phải chải đầu buộc tóc cho cô công chúa nhỏ nhà mình, nào là tóc con rết hai bên, tóc con rết một bên, tóc xương cá, búi củ tỏi, chỏm cây dừa… mỗi ngày mỗi kiểu.

Hướng Sơ rất thích xem anh buộc tóc cho An An, xem anh mặc áo sơ mi trắng nghiêm túc lịch sự, trên cổ tay lại mắc mấy sợi dây buộc tóc xanh đỏ tím vàng.

Hướng Sơ không cưỡng được chơi xấu, lấy kẹp tóc nơ con bướm của Tạ Di An kẹp lên đầu Tạ Thời Quân, sau đó ngả lên vai anh cười.

Một giây sau, bạn nhỏ Tạ Di An đang hưởng thụ dịch vụ làm tóc bỗng nhiên bị bịt mắt lại.

<b>3.</b>

Thỉnh thoảng vào ngày nghỉ Tạ Thời Quân cũng ngủ nướng, không thay đồ, không cạo râu, chơi lắp ráp lego với Tạ Di An nguyên một ngày. Chiều tối Hướng Sơ tan làm về, khẽ đẩy cửa phòng đồ chơi ra, thấy hai bố con ngồi trên thảm, trước mặt là lâu đài công chúa đang lắp được một nửa.

Hai người đang chăm chú tìm mảnh ghép, không chú ý đến Hướng Sơ.

Hướng Sơ cũng không lên tiếng, dựa vào khung cửa nhìn một lúc lâu. Cậu yêu lắm cảnh tượng này, nó giản dị xiết bao mà cũng ấm áp xiết bao, dường như định mệnh đã hội tụ hết thảy hạnh phúc cả đời cậu lại và khắc hoạ nên khoảnh khắc này đây.

Trước giờ cơm tối là thời gian Tạ Di An xem phim hoạt hình, Hướng Sơ phụ Tạ Thời Quân nấu cơm ở nhà bếp.

Cậu rửa một tô cà chua bi, bảo Tạ Thời Quân quay đầu qua đút cho anh một quả, sau đó tranh thủ lúc anh quay đầu lại rướn môi lên thơm gốc râu ở cằm anh.
 
Thất Tình Quá Lâu
Chương 44: Ngoại truyện 17


<b>

❀ <b>Trung Thu 2021</b> ❀

<i>“Tạ Thời Quân trẻ tuổi không ăn được nữa rồi, Tạ Thời Quân lớn tuổi em có muốn nếm thử không?”</i>

em90.gif


<b></b>

Tết Trung Thu, gia đình ba người của Tạ Thời Quân đến nhà bà nội của An An ăn cơm. Buổi tối ăn cơm xong trò chuyện với bà nội có hơi muộn, bà bèn giữ ba người lại ngủ một đêm, sáng mai lại làm một bữa sáng thịnh soạn cho họ.

Căn hộ này khá mới, ở chưa được bao lâu, vì chân của bà nội An An không còn nhanh nhẹn như trước nên Tạ Thời Quân kiên quyết để bà chuyển đến chung cư có thang máy.

Ở đây, phòng của Tạ Thời Quân vẫn giữ nguyên hiện trạng như ở nhà cũ. Bà nội của An An luyến tiếc nhà cũ nên khôi phục gần như y nguyên bố cục ban đầu, ngay cả giấy khen và cúp thưởng hồi cấp ba và đại học của Tạ Thời Quân cũng bày lại ngăn nắp trong tủ sách.

Hướng Sơ không thường ở đây, lần nào tới cũng thấy rất chi mới lạ. Cậu chốc thì ngắm giấy khen hồi cấp ba của Tạ Thời Quân, chốc thì lục lọi quần áo cũ của Tạ Thời Quân trong tủ, lấy một cái làm đồ ngủ cho mình.

Tạ Thời Quân bế công chúa nhỏ ra khỏi ổ mèo, sắp xếp đâu vào đó. Lúc vào phòng ngủ, Hướng Sơ đã thay “đồ ngủ” xong, nằm trên giường xem album.

Tạ Thời Quân híp mắt: “Bảo bối, em đang mặc…”

Hướng Sơ nói: “Lấy đại trong tủ của anh đó, rộng rãi mặc thoải mái.”

Tạ Thời Quân nhận ra chiếc áo này là áo anh tham gia thi Marathon hồi đại học, không ngờ vẫn chưa bị vứt đi.

Hồi đó chiếc áo này anh mặc còn bị rộng một cỡ, Hướng Sơ mặc thì rộng càng thêm rộng, hơn nữa qua nhiều năm vải cũng dãn, trông lại càng thùng thình hơn.

Nhất là cổ áo hở quá to, xương quai xanh lộ chẳng sót tí gì. Tuy Hướng Sơ đang đắp chăn nhưng Tạ Thời Quân đoán chắc là cậu không mặc quần vì chiếc áo này khá dài.

Hướng Sơ thích thú lật xem album của Tạ Thời Quân, bắt đầu xem từ mấy tấm ảnh kỉ niệm chụp hằng năm hồi bé, Tạ Thời Quân muốn cản cũng cản không kịp. Lúc xem đến ảnh Tạ Thời Quân mười tuổi mặc đồ Bát Lộ quân, biểu cảm nghiêm túc chống nạnh, giữa trán còn vẽ một chấm đỏ, Hướng Sơ cười run cả người.

Tạ Thời Quân cảm thấy hết sức mất mặt, bèn rút một quyển sách trên giá ra ngồi ở mép giường đọc. Nếu Hướng Sơ trêu lịch sử đen hồi bé của anh thì anh giả điếc.

Một lúc sau, Hướng Sơ bỗng nhiên không nói gì, cũng không cười nữa.

Tạ Thời Quân lấy làm lạ bèn ghé sát lại nhìn, nhận thấy album đã được lật đến cuối, ở đó là một số ảnh thời đại học của anh. Tấm Hướng Sơ đang xem hẳn là ảnh du lịch hồi năm ba đại học anh cùng bạn học đi leo núi.

Thấy Hướng Sơ bỗng sững người ra, Tạ Thời Quân duỗi tay vào chăn vỗ nhẹ mông cậu: “Bảo bối, sao vậy em?”

Hướng Sơ hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn anh rồi cúi đầu nhìn ảnh, rồi lại ngẩng đầu nhìn anh. Cậu lặp lại như thế mấy lần, rốt cuộc cất lời rằng: “Hồi đại học anh có nhiều người theo đuổi lắm đúng không?”

Tạ Thời Quân dường như đã hiểu cậu ngẩn người vì điều gì, bèn nói giảm nói tránh: “Ừm… có lẽ vậy.”

Hướng Sơ bò ra khỏi chăn, ngồi bệt trên giường, áo phông to rộng vừa đủ phủ qua bẹn. Cậu nhìn Tạ Thời Quân từ trên cao, nói bằng thái độ nghiêm túc: “Thầy Tạ, yêu cầu thầy hãy trả lời câu hỏi một cách trung thực.”

Sau ba giây đối kháng, Tạ Thời Quân lựa chọn đầu hàng.

Anh ôm chân Hướng Sơ kéo cậu về phía mình, cuối cùng ghì cậu vào lòng: “Thôi được, đúng là có khá nhiều, tuy nhiên đó đã là chuyện gần hai mươi năm về trước rồi.”

Hướng Sơ nom có vẻ không phải ghen chuyện hồi xưa. Cậu ngồi trên đùi Tạ Thời Quân, nâng mặt anh lên ngắm nghía cặn kẽ, như thể đang góp nhặt từng đường nét từng góc độ từ nơi ngũ quan của anh khắc tạc vào lòng.

Tạ Thời Quân cảm thấy dáng vẻ cậu ngắm nhìn mình vừa quái dị vừa đáng yêu, toan hôn cậu thì lại bị cậu tóm lấy mặt xoa tròn bóp dẹt một phen ra trò.

Vần vò mặt anh xong, Hướng Sơ buông một câu: “Tạ Thời Quân, anh thật là đáng giận.”

Tạ Thời Quân chả hiểu mô tê gì, bèn ôm chặt eo cậu: “Anh chọc giận Trân Trân chỗ nào vậy?”

Hướng Sơ lắc đầu, đoạn ôm cổ anh, rúc mặt vào hõm cổ anh không nói năng gì.

Thật sự không phải ghen chuyện hồi xưa, Hướng Sơ đâu có dở hơi đến vậy.

Chẳng qua cậu vốn ngỡ rằng, sức hấp dẫn của Tạ Thời Quân là kết quả của thời gian lắng đọng. Sự dịu dàng đã qua mài giũa, vẻ chững chạc đáng tin cậy đều là món quà mà thời gian ban tặng cho Tạ Thời Quân, cũng chính là thứ mà Hướng Sơ mê mẩn và tôn sùng nhất nơi anh.

Khi cậu quen Tạ Thời Quân thì người này đã quá đỗi hoàn hảo, thành thử cậu chưa bao giờ thử nghĩ Tạ Thời Quân hồi trẻ sẽ như thế nào.

Song cậu không ngờ rằng, Tạ Thời Quân tuổi chớm đôi mươi trong ảnh, sẽ… đẹp trai đến dường này.

Cậu chỉ có thể nghĩ ra từ “đẹp trai”, bởi vì nó không cộng thêm điểm từ bất kì yếu tố bên trong nào, thần thái cũng không xuất hiện rõ trên người một cậu trai hai mươi tuổi, thế cho nên thứ mà tấm ảnh này đốn đổ cậu đến từ chính sức hút ở vẻ bề ngoài giản dị và trong sáng của người thanh niên trẻ tuổi.

Người trong ảnh mang kính gọng đen đặc trưng của con trai ngành kĩ thuật, kiểu tóc được cắt ở tiệm cắt tóc trong trường đại học chỉ giá mười tệ, mặc áo gió tối màu, đứng trước điểm biểu tượng của khu du lịch mỉm cười tự nhiên với camera.

Cách ăn mặc, cảnh vật, động tác đều chẳng thể nào tầm thường hơn, song nhân vật chính trong đó lại là Tạ Thời Quân chẳng hề tầm thường.

Một Tạ Thời Quân thế này, ai gặp mà chẳng yêu cho được đây.

Hướng Sơ co đầu rụt cổ đủ rồi bèn chui ra khỏi lòng Tạ Thời Quân. Cậu nhìn tấm ảnh, thở dài thườn thượt: “Muốn ăn Tạ Thời Quân hai mươi tuổi ghê.”

Tạ Thời Quân ở giai đoạn nào cũng luôn là tốt nhất, bất kể là non dại, tươi trẻ, chập chững trên con đường trưởng thành; hay là thành thục, mạnh mẽ, luôn luôn dịu dàng vững chãi, tất thảy đều là tốt nhất đối với Hướng Sơ. Cậu muốn sở hữu tất thảy ở anh.

“Bảo bối tham ăn thế.” Tạ Thời Quân lấy quyển album ra khỏi tay cậu đặt lên tủ đầu giường. Sau đó anh cúi người xuống, cười thơm lên cằm cậu: “Tạ Thời Quân trẻ tuổi không ăn được nữa rồi, Tạ Thời Quân lớn tuổi em có muốn nếm thử không?”

Đèn ngủ chẳng hay bị ai đưa tay tắt đi. Hướng Sơ chống bả vai Tạ Thời Quân, in một dấu răng và một quả dâu tây lên đó, đoạn ấp úng đáp: “… Muốn.”
 
Thất Tình Quá Lâu
Chương 45: Ngoại truyện 18


<b>

❀ <b>Tết Nguyên Đán 2022</b> ❀

<i>“… Thích quấn anh vậy đấy.”</i>

em90.gif


<b></b>

Ngài Tạ đến từ Bắc Kinh hôm nay cũng đang chiến đấu ở mặt trận tiệc tất niên.

Có điều giao thừa năm nay có đôi chút khác biệt, lần đầu tiên người yêu của ngài Tạ ở lại nhà ngài Tạ ăn tết, cùng ăn cơm tất niên với đại gia đình ngài, hai người rốt cuộc đã không còn ăn tết ở hai nơi nữa.

Tạ Thời Quân rán cánh gà và cá đù vàng cho An An ở phòng bếp, rán được một nửa thì Hướng Sơ đẩy cửa đi vào, ôm anh từ phía sau, dụi mặt vào lưng anh.

Tạ Thời Quân gắp một con cá đù vàng, cúi đầu thổi nguội rồi đút cho cậu: “Vị thế nào?”

Cá đù vàng vừa rán xong giòn rụm, bên ngoài phủ một lớp trứng gà thơm nức. Hướng Sơ cắn một miếng, mắt sáng rực, chưa đã thèm lại cắn thêm mấy miếng nữa, ăn xong rồi mới cho ra nhận xét: “Ngon cực.”

Tạ Thời Quân cười thơm má cậu, hỏi cậu ở lại ăn tết có quen không.

Ban nãy Hướng Sơ gói sủi cảo với bà nội An An ở phòng khách, có cả gia đình của chị họ Tạ Thời Quân. Con của chị họ chơi với An An, lúc thì đuổi theo mèo chạy tới chạy lui, lúc thì xúm lại xem người lớn gói sủi cảo.

Hướng Sơ chưa từng ở trong không khí gia đình ấm cúng thế này bao giờ, hơn nữa tính cậu hướng nội và sợ người lạ nghiêm trọng, không quen là điều tất nhiên, song sự thân thiện và niềm nở của người nhà Tạ Thời Quân đã xua tan căng thẳng trong lòng cậu. Cậu đưa hai đứa nhỏ mỗi đứa một cục bột cho bọn nó chơi, vừa gói sủi cảo vừa trò chuyện với vài người lớn, chậm rãi hoà nhập vào đại gia đình này.

Tuy nhiên cậu vẫn hơi muốn quấn Tạ Thời Quân, thấy sủi cảo không thiếu nhân lực cho lắm bèn chuồn vào phòng bếp hỗ trợ anh.

Tạ Thời Quân còn phải rán thêm một đĩa gà xốt tỏi ớt mà bọn trẻ rất mê, nồi dầu vẫn đang sôi nên anh không rảnh tay để ôm Hướng Sơ, chỉ đành nghiêng đầu thơm cậu vài cái. Hướng Sơ giúp anh chuẩn bị nguyên liệu cho món tiếp theo xong bèn yên lặng dính lấy anh.

Phòng khách vẳng đến tiếng cười giòn giã của người lớn và trẻ nhỏ, trong phòng bếp là máy hút khói dầu chạy ù ù và cánh gà rán trong nồi dầu sôi xì xèo, không khí tết có lẽ được định nghĩa từ những thanh âm đơn giản thế thôi. Tạ Di An chạy vào bếp giám sát một phen, trên mặt dính đầy bột mì, bị Tạ Thời Quân giữ lại lau mặt sạch sẽ, cuối cùng mới ngậm một con cá đù vàng mĩ mãn chạy ra ngoài.

Hướng Sơ dựa vào vai Tạ Thời Quân, cảm thấy khoảnh khắc này hạnh phúc đến hơi vô thực.

Cánh gà đã rán xong, Tạ Thời Quân tắt bếp, xoay người lại ôm Hướng Sơ, cúi đầu cụng chóp mũi cậu: “Sao bỗng dưng lại quấn anh thế?”

Tạ Thời Quân đứng trong bếp cả ngày nên trên người rất nồng mùi khói dầu, nhưng Hướng Sơ chẳng hề ngại ngần rúc mặt vào lòng anh, đáp rằng: “… Thích quấn anh vậy đấy.”

Thật lòng cậu muốn nói với Tạ Thời Quân rất nhiều lời cảm ơn, cảm ơn anh dắt em ra khỏi bóng ma quá khứ, dắt em đi đến nhân gian náo nhiệt, cảm ơn anh tiếp cho em dũng khí để em được trông thấy sự dịu dàng của thế giới này.

Song đến khi đối diện với Tạ Thời Quân, cậu lại chẳng sao thốt thành lời.

Cậu ngẩng đầu nhìn vào mắt Tạ Thời Quân, nhìn nếp nhăn thấp thoáng nơi khoé mắt những khi anh cười, trái tim chẳng hiểu sao lại loạn nhịp.

Cậu khẽ gọi anh: “Thời Quân.”

“Ơi?” Tạ Thời Quân v**t v* nốt ruồi dưới mắt cậu. Niềm vui lớn nhất với anh là nhìn thấy nốt ruồi này chìm trong nụ cười hạnh phúc mỗi ngày.

Hướng Sơ thơm lên cằm anh, nói một cách thật nghiêm túc: “Em yêu anh.”

Còn những lời chưa thể nói ra thì đành viết vào lá thư lần sau vậy. Sang một năm mới, cậu vẫn sẽ nắm lấy tay Tạ Thời Quân, tự tin và thong thả tiến về phía trước.
 
Thất Tình Quá Lâu
Chương 46: Ngoại truyện 19


<b>

❀ <b>Valentine 2022</b> ❀

<i>Hôm nay ngài Tạ không được may mắn cho lắm.</i>

em90.gif


<b></b>

Hôm nay ngài Tạ không được may mắn cho lắm.

Hồi sáng ngài lái xe đưa một người họ hàng đi sang thành phố bên cạnh, Bắc Kinh đổ tuyết nên cao tốc rất khó đi, quãng đường vốn chỉ cần nửa tiếng nay lại kéo dài tận ba tiếng mới đến. Lúc lái xe về thì bị tắc đường, ngài Tạ liên tục nhìn đồng hồ, cố nhích mãi sắp ra khỏi cao tốc thì lại bị xe đằng sau tông đuôi.

Chủ xe bên kia rất dây dưa, không muốn để công ti bảo hiểm can thiệp mà muốn giải quyết riêng. Ngài Tạ tốn hết hơi mới thương lượng được với bên kia, bấy giờ thì trời đã sẩm tối.

Hôm nay là lễ tình nhân, tối nay ngài Tạ định dẫn người yêu với con gái đi ăn, song hiện tại đã quá giờ đặt hẹn với nhà hàng mất rồi. Người ôn hoà điềm tĩnh như ngài Tạ gặp phải những tình huống đen đủi thế này cũng không khỏi hơi bực bội.

Ngài dựa bên cửa sổ xe, gọi lại cho người yêu.

“Bảo bối, đã giải quyết xong rồi, đang chờ công ti bảo hiểm tới.” Ngài Tạ tháo kính mắt ra, day day sống mũi, “Không sao, hai đứa em ăn gì đó trước đi, lát nữa anh bắt xe về.”

Người bên kia điện thoại nói gì đó, đầu mày nhíu chặt của ngài Tạ dần dãn ra, khoé môi cũng nhuốm nét cười: “… Hửm? Bất ngờ gì thế?”

Ngài Tạ mang kính vào, dõi mắt vọng thành phố nghìn tía muôn hồng cách đó không xa. Ngài biết nơi đó có một ánh đèn thuộc về riêng ngài.

Nhóc con nhà ngài Tạ giành lấy điện thoại, phấn khích líu ra líu ríu. Ngài Tạ dịu giọng bảo: “Ừm, chờ bố về đó.”

Xử lí xong vụ tông xe, ngài Tạ bắt taxi đến cổng chung cư, vội rảo bước về nhà.

Bắc Kinh đổ một trận tuyết cho bọn trẻ con có thứ để chơi, lúc ngài Tạ đi ngang qua vườn hoa của chung cư trông thấy có mấy con người tuyết, mỗi con mỗi vẻ rất dễ thương.

Tuy nhiên ngài chẳng tâm trạng đâu để ngắm kĩ, chỉ muốn nhanh chóng về nhà, hoặc chờ khui món quà bất ngờ xong thì dẫn con nhóc nhà mình ra đây đắp người tuyết cũng được.

Ngài Tạ nghĩ thế, đột nhiên bị ai đó “úp sọt” từ phía sau. Người nọ tháo kính ngài ra tiếp đó bịt mắt ngài lại, động tác hết sức điêu luyện.

Bàn tay tiếp xúc với ngài Tạ lạnh buốt, làm ngài nhíu mày tóm lấy tay người nọ: “Bảo bối, tay làm gì mà lạnh vậy?”

Hướng Sơ không buông tay, cười bên tai ngài rằng: “Không sao, em dẫn anh đi khui quà.”

Ngài Tạ thầm nghĩ không phải quà ở nhà à, sao mới bây giờ đã bịt mắt lại rồi. Ngài mang tâm lí tò mò đi theo Hướng Sơ, sau đó dừng chân ở một nơi.

Ngài Tạ vẫn chẳng có bất cứ dự đoán gì về món quà sắp mở ra cả.

Hướng Sơ buông tay đồng thời thơm vào tai ngài, bảo: “Valentine vui vẻ.”

Ngài Tạ mở mắt, đeo kính lên, bấy giờ mới nhìn rõ “món quà” trước mắt.

Nơi đó là ba con người tuyết. Hai người tuyết lớn dắt một người tuyết nhỏ.

Ngài Tạ nhận ra mũi của người tuyết được làm bằng cà rốt hôm qua ngài mới mua, con mắt hình như là khối gỗ linh kiện của Tạ Di An, trên người người tuyết còn mặc đồ làm từ khăn quàng cổ cũ trong nhà.

Đương khi ngài Tạ ngẩn người thì Tạ Di An nấp sau lưng người tuyết nhảy ra, tặng cho ngài một đoá hoa hồng: “Chúc bố Valentine vui vẻ!”

“Cảm ơn bảo bối…”

Ngài Tạ cảm động đến nỗi chẳng biết nói gì.

Ngài Tạ rất hay chuẩn bị quà cho những người mình yêu thương, ngày lễ quan trọng nào cũng không thiếu. Nhưng món quà người tuyết này thật sự quá đỗi đặc biệt, ngài chẳng thể nào ngờ được rằng mình sẽ nhận được bất ngờ ngày lễ tình nhân như thế này.

Ngài Tạ nhận lấy đoá hoa, nhìn người yêu và con gái trước mặt, bỗng nghĩ rằng, cả ngày xui xẻo hôm nay chẳng là gì cả.

Vì sao lễ tình nhân lại vào mùa đông?

Bởi lẽ mùa đông có tuyết rơi như đã hẹn, có áo khoác thấm đượm hơi ấm người thương, có chiếc ôm nồng xua tan lạnh giá, có nồi canh ngọt nóng hổi trong bếp nhà, và soi lối người về ánh đèn khuya.

Ngài Tạ vuốt lại tóc rối cho con gái, một tay bế bổng con gái một tay nắm tay người yêu, cùng nhau về nhà.

Người tuyết lặng yên tựa bên nhau, hạnh phúc tựa như gia đình họ.

Đây là lễ tình nhân ấm áp và lãng mạn biết bao.
 
Thất Tình Quá Lâu
Chương 47: Ngoại truyện 20


<b>

❀ <b>Vụn vặt 4 </b>❀

<i>“Trân Trân.”</i>

em90.gif


<b></b>

<b>1. Tình yêu đẹp nhất</b>

Khoảng thời gian vừa đổi việc Hướng Sơ luôn vô cớ có cảm giác thất bại, thường cảm thấy bản thân chẳng được tích sự gì, cũng chẳng thể cởi mở hoà đồng với đồng nghiệp mới.

Hiện tại cậu đã có dũng khí để tiến về phía trước, nhưng khởi đầu hoàn toàn mới thế này vẫn là giày vò đối với cậu. Cậu không muốn mang năng lượng tiêu cực ở công ti về nhà, tuy cậu biết nếu nói với Tạ Thời Quân thì nhất định sẽ nhận được chiếc ôm dịu êm nhất thế giới, nhưng cậu vẫn cố chấp không nói như thể đang cố chứng minh rằng mình đã đủ mạnh mẽ, đã có khả năng tự mình vượt qua, không còn chỉ biết trông chờ Tạ Thời Quân đến cứu mình như trước nữa.

Buổi tối hôm nọ tăng ca xong, cậu bỗng dưng không muốn về nhà, bèn ngồi một mình trên ghế ở công viên suy nghĩ về những việc cậu đã làm không tốt hôm nay, những việc đó rõ ràng rất đơn giản nhưng cậu lại không làm được, càng nghĩ càng cảm thấy mình thật thất bại. Rõ ràng cậu đã có được tình yêu của Tạ Thời Quân rồi, rõ ràng cậu mong muốn đạt được sự công nhận của Tạ Thời Quân, thế mà dường như cậu vẫn chẳng tiến bộ được chút nào cả.

Cậu rất ghét bản thân thế này.

Cậu không trả lời tin nhắn cũng không nghe điện thoại của Tạ Thời Quân. Thậm chí cậu còn chẳng hề nhận ra rằng mình đang bướng bỉnh, cậu chỉ đơn giản là muốn ngồi một mình một lát thôi.

Mười một giờ đêm, Tạ Thời Quân tìm được cậu.

Khi đó cậu đang ngồi co người trên ghế, gõ chữ vào ghi chú trong điện thoại, liệt kê từng công việc mà ngày mai bất kể thế nào cũng phải làm cho xong. Viết xong dòng cuối cùng, cậu cảm thấy tâm trạng mình đã ổn hơn, về nhà được rồi.

Sau đó cậu ngẩng đầu, trông thấy Tạ Thời Quân đang đứng dưới đèn đường.

Khoảnh khắc ấy cậu tưởng chừng như mình vẫn là đứa ngốc trên cầu đi bộ chờ một ai đó thu nhận, song điều khác biệt là, tình yêu của Tạ Thời Quân đã không còn là liều thuốc cứu mạng cậu nữa, mà là nguồn năng lượng cuồn cuộn không ngừng tiếp sức cho cậu. Cậu biết mình có thể mạnh dạn tiến về phía trước, mạnh dạn thử phương hướng mới và thay đổi bản thân; những phút chốc cậu sợ hãi, đi không nổi và sắp gục ngã sẽ luôn có một người kề bên chống đỡ cho cậu.

Đây là tình yêu đẹp nhất.

Thấy sắc mặt Tạ Thời Quân tràn đầy lo lắng, Hướng Sơ lập tức hối hận vì đã không liên lạc với anh sớm hơn, để anh lo lắng cho mình nhiều thế này.

Cậu nhào vào lòng Tạ Thời Quân, dụi dụi bả vai anh: “… Anh tìm thấy em rồi.”

Cậu hít hít mũi: “Em không sao, chỉ là… tăng ca áp lực quá thôi.”

“Khuya thế này rồi còn không biết đường về nhà.” Tạ Thời Quân phủ áo khoác lên người cậu, xoa khuôn mặt lạnh băng của cậu, nói bằng ngữ khí vừa nghiêm khắc vừa bao dung: “Cho dù có chuyện gì đi nữa thì về nhà cũng phải nói thật hết với anh.”

Hướng Sơ cười kéo tay anh, áp vào lòng bàn tay ấm áp của anh một cách lấy lòng: “Em biết lỗi rồi, thầy Tạ tha thứ em đi.”

Cậu thầm hứa đây thật sự là lần cuối cùng. Cậu phải tự tin về bản thân nhiều hơn, tin tưởng mọi thứ rồi sẽ dần tốt hơn. Cậu nhất định sẽ trở thành một Hướng Sơ xứng đáng để được Tạ Thời Quân yêu.

Tuy nhiên việc quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh về nhà với Tạ Thời Quân thôi.

<b>2. Kem</b>

Trên đường Tạ Thời Quân lái xe về nhà nhận được điện thoại của Hướng Sơ, cậu bảo rằng đã đến nhà trẻ đón Tạ Di An rồi, định dẫn Tạ Di An đi công viên thiếu nhi chơi một lát chờ Tạ Thời Quân đi ngang qua đón cả hai người luôn.

Tạ Thời Quân cười đồng ý, tiện thể hỏi Hướng Sơ tối nay muốn ăn gì. Hướng Sơ hãy chưa trả lời thì Tạ Di An đã giật lấy điện thoại, hỏi bố ơi con ăn một cây kem được hông.

Hôm nay nhiệt độ tăng lên hơn hai mười độ, Tạ Thời Quân suy nghĩ giây lát bèn đồng ý cho nó ăn một cây kem que nhỏ, nhưng không được ăn quá nhiều kẻo viêm họng.

Hai mươi phút sau, Tạ Thời Quân đến công viên thiếu nhi thì thấy Hướng Sơ với Tạ Di An mỗi người cầm một cây kem ốc quế to tướng, cùng ngồi trên xích đu thảnh thơi đung đưa.

Anh xuống xe đi tới, ngồi xuống trước xích đu cầm khăn giấy lau kem dính trên mặt Tạ Di An. Sau đó có hơi bất lực nhìn sang Hướng Sơ bên cạnh: “Không phải anh nói chỉ được ăn một cây kem que nhỏ thôi à?”

Tạ Di An nghe vậy quýnh lên, ân cần giơ tay lên cho bố nếm thử cây kem này ngon cỡ nào.

Vì tránh cho con nhóc này ăn quá nhiều kem một lần, Tạ Thời Quân bèn cắn một miếng rõ to.

“Quanh đây thật sự không có bán kem que, chỉ có loại này…” Hướng Sơ l**m môi, đưa kem đến bên miệng Tạ Thời Quân, “Ừm… Em cũng cho anh ăn một miếng, đừng giận nha.”

Một miếng vừa rồi đã làm Tạ Thời Quân buốt hết cả răng, chẳng muốn ăn thêm nữa. Một tay anh bế Tạ Di An vẫn đang l**m kem lên, một tay kéo Hướng Sơ ngồi trên xích đu dậy, bảo: “Về nhà cả hai đứa đều phải bị phạt.”

Chiều tối thứ Sáu công viên thiếu nhi cực kì tấp nập, Tạ Di An ngả lên vai bố, lưu luyến vẫy tay chào tạm biệt các bạn, mới sơ ý một tí đã làm kem chảy lên áo Tạ Thời Quân.

Tạ Thời Quân đang nắm tay nói chuyện với Hướng Sơ nên không phát hiện. Tạ Di An bèn lặng lẽ đảo mắt, duỗi tay lén chùi chùi áo cho bố.

<b>3. Quấn người</b>

Phóng viên 8fb giữ chân anh Hướng vừa mới tan làm trên phố Bắc Kinh, anh Hướng khá hướng nội nên không thích xuất hiện trước camera, nhưng sau một phen cật lực nài nỉ của phóng viên 8fb, anh Hướng vẫn vui lòng chấp nhận phỏng vấn.

Phóng viên 8fb: Thật sự là tôi luôn rất tò mò, với kiểu người đàn ông trưởng thành như anh nhà anh thì sẽ có những lúc quấn người không ?

Hướng Sơ: Ờm… (suy nghĩ một lúc), tôi cũng không rõ đây có được xem như quấn người hay không, kiểu sẽ hơi khác với bình thường một tí…

Phóng viên 8fb: (hai mắt toả sáng, vểnh tai hóng hớt ) Kể nghe xem!

Hướng Sơ: (hơi đỏ mặt) Bình thường anh ấy rất biết cách chăm sóc người khác, cũng rất biết cách khuyên nhủ tôi, tôi nương tựa vào anh ấy rất nhiều, nhưng anh ấy không phải máy móc, đương nhiên cũng có lúc mỏi mệt. Lúc anh ấy mệt sẽ không than thở hay kể lể, mà chỉ sẽ hơi… giống với cái từ mà bạn nói, quấn người ấy.

Phóng viên 8fb: Kể rõ hơn chút đi được không, xin đó

Hướng Sơ: Thì là… anh ấy sẽ muốn tôi ở cạnh anh ấy, nhưng mà anh ấy không nói thẳng, nên là…

<b>Hồi tưởng:</b>

Đầu năm, Tạ Thời Quân tăng ca ở phòng thí nghiệm suốt một tuần để chạy tài liệu khoa học và tổng kết dự án. Tối thứ Bảy lúc anh lê thân tàn về đến nhà, An An vừa được Hướng Sơ dỗ đi ngủ.

Hướng Sơ ra khỏi phòng của An An, chuẩn bị dọn dẹp đống đồ chơi bừa bộn trên thảm ở phòng khách. Vừa bật đèn lên thì thấy Tạ Thời Quân tháo kính ngồi ngả lưng trên xô pha, áo sơ mi trên người hơi nhăn, khuy áo đã bị cởi đi hai viên.

Hướng Sơ vừa mừng vừa giật mình, vội đi tới, nắm lấy bàn tay Tạ Thời Quân duỗi về phía mình một cách thật tự nhiên: “Về nhà sao không đánh trước tiếng nào vậy, em tưởng tối nay anh phải tăng ca suốt đêm chứ.”

“Anh có đói không?” Hướng Sơ đau lòng xoa mặt anh, “Em nấu chút gì cho anh nhé, mặc dù em nấu chắc sẽ không ngon cho lắm…”

Tạ Thời Quân lắc đầu, cười nhìn cậu, mắt anh vô thức hơi híp lại do không mang kính, ánh nhìn tựa bể trời dịu dàng: “Không cần, anh ăn rồi.”

“Vậy em đi rót nước cho anh, môi anh trông hơi khô.”

Hướng Sơ toan xoay người thì bị níu tay lại, Tạ Thời Quân gọi cậu: “Trân Trân.”

Hướng Sơ khựng bước, ngoảnh đầu trông anh: “… Vâng?”

Bình thường Tạ Thời Quân hay gọi cậu là “bảo bối” hơn. Mỗi khi nghe thấy cách gọi “Trân Trân” là trái tim Hướng Sơ lại không khỏi loạn nhịp, cảm tưởng như quay ngược về thời kì hai người họ mới yêu nhau ít lâu vậy.

Tạ Thời Quân giữ chặt cổ tay kéo cậu tiến lên vài bước, đứng yên trước xô pha. Hướng Sơ toan mở miệng nói gì đó thì Tạ Thời Quân bỗng ôm lấy eo cậu, úp mặt vào người cậu, thở một hơi thật dài rồi nói: “Để lát rồi anh uống.”

Hướng Sơ sững người, ngơ ngẩn đứng trước xô pha để Tạ Thời Quân ôm lấy mình. Cậu mặc đồ ngủ rất mỏng, lúc Tạ Thời Quân ôm cậu, hơi thở ấm áp dường như xuyên thấu qua lớp vải phả lên bụng dưới cậu.

Khoảnh khắc này Tạ Thời Quân dường như không còn là siêu nhân không gì không thể nữa. Anh chỉ là một đứa trẻ đuối sức cần người ở bên mà thôi. Tiếp sau đó, Hướng Sơ nhấc tay lên, luồn ngón tay vào tóc Tạ Thời Quân và nhẹ nhàng v**t v* xoa bóp.

Đêm chưa khuya cho lắm, họ có đủ thời gian để trao ôm ấp và xoa dịu cho nhau.

Cuối cùng, giây phút kết thúc màn hồi tưởng, cả hai đã dùng cách khác để giải quyết vấn đề khô môi cho Tạ Thời Quân.



Hướng Sơ: (cười ngại ngùng) Tôi cũng không rõ đây có được xem là quấn người không nữa…

Phóng viên 8fb: Đượccc tất nhiên là đượccc! Dù có được hay không thì tôi cũng ngất xỉu luôn rồi
1f979.svg


1f979.svg


1f979.svg

… (mau gọi cấp cứu)

Bíp… Phiên phỏng vấn đã bị buộc dừng.
 
Thất Tình Quá Lâu
Chương 48: Ngoại truyện 21


<b>

❀ <b>Vụn vặt 5 </b>❀

<i>“Vậy thì anh sẽ là hồ li tinh em nuôi trong nhà, ngày ngày quyến rũ em…”</i>

em90.gif


<b></b>

<b>1. Chuyện quần áo</b>

Trong tủ đồ của thầy Tạ có cực kì nhiều quần áo, khác hẳn với tính cách giản dị của anh.

Lần đầu tiên Hướng Sơ mở tủ đồ của anh ra đã bị sốc không nhẹ. Quần áo của Tạ Thời Quân nhiều gần gấp hai ba lần của cậu, nhưng đa phần toàn là những mẫu kinh điển kiểu dáng từa tựa nhau. Anh thậm chí còn sưu tập đủ tất cả các màu áo sơ mi của một nhãn hiệu, trắng đen xanh nhạt xám khói, như thể bị ám ảnh cưỡng chế vậy.

Con người Tạ Thời Quân cũng vô cùng chú ý hình tượng của mình, nhất là những lúc đứng lớp hoặc một số dịp quan trọng anh nhất định phải mặc áo sơ mi quần tây chỉn chu, còn tuỳ theo mục đích và thời tiết mà phối đồ theo nhiều cách khác nhau.

Tất nhiên, nếu Chủ nhật ở nhà thì anh cũng rất thích mặc áo thun và quần đùi mà Hướng Sơ săn sale 30 tệ trên mạng, làm bánh bông lan socola trong nhà bếp.

Đợt sự kiện 11.11, Hướng Sơ được dịp giảm giá mua một đống quần áo về, kéo Tạ Thời Quân thử đồ trước gương cả buổi trời.

Có vài món là phong cách Anh quốc thoải mái mà Tạ Thời Quân chưa từng thử, màu sắc cũng khá nổi bật. Sau khi Tạ Thời Quân mặc vào nom bớt đi nét chững chạc mà tăng thêm phần hoạt bát năng động, song lại phù hợp đến bất ngờ, cũng làm anh trông trẻ trung hơn, Hướng Sơ rất ư vừa ý.

Nhưng thú thực thì Tạ Thời Quân rất không quen, thậm chí là hơi kháng cự. Anh ho một tiếng, ngập ngừng bảo: “Bảo bối, trong tủ… đã nhiều đồ lắm rồi, hình như không cần thêm mấy thứ này nữa đâu.”

Hướng Sơ ôm lấy cổ Tạ Thời Quân từ phía sau, nhìn đối diện với anh qua gương, dỗ dành anh: “Mặc đi mà mặc đi mà, đẹp lắm luôn đó.”

“…” Tạ Thời Quân buông bỏ kháng cự, bóp cằm cậu hôn một cái, “Thôi, em thích là được.”

Từ đó, tủ đồ của Tạ Thời Quân càng ngày càng chật, bởi vì Hướng Sơ trót mê trò chơi “Miracle Mr.Tạ” mất rồi.<b><i>*Miracle Mr.Tạ chế tên từ Miracle Nikki, bản Việt là Ngôi sao thời trang đó =)))</i>



Nhân dịp nghỉ hè, toà nhà học viện chuẩn bị tu sửa, ban lãnh đạo tổ chức tất cả giảng viên chụp ảnh tập thể mới để treo ở đại sảnh, làm thành một phần giới thiệu cán bộ giảng viên.

Nhằm để ảnh chụp trông nghiêm chỉnh hơn, yêu cầu tất cả giảng viên mặc trang phục thống nhất, giảng viên nam phải mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, quần tây đen và giày da đen, sơ vin đóng thùng. Cách ăn mặc này nếu không hợp trông sẽ rất phèn, hôm chụp ảnh rất nhiều giảng viên đều nói đùa rằng mình mặc trông y sì đa cấp.

Chiều tối, lúc Hướng Sơ lái xe đến trường đón Tạ Thời Quân thì vừa hay các thầy cô đã chụp ảnh ở cửa toà nhà học viện xong. Số người rất đông, ai cũng ăn mặc y hệt nhau, tuy nhiên cậu vừa nhìn đã thấy ngay Tạ Thời Quân đang đứng trên bậc thang nghe điện thoại.

Trong tủ đồ của Tạ Thời Quân có rất nhiều áo sơ mi, nhưng với người rất chú trọng cách ăn mặc như anh tuyệt đối sẽ không mặc áo sơ mi trắng toát thế này, vì quá giống áo đồng phục chán ngắt.

Đây là lần đầu tiên Hướng Sơ thấy Tạ Thời Quân mặc trang phục thế này, song cậu hoàn toàn chẳng thấy kì lạ hay không hợp gì cả, bởi áo quần rất đơn giản, chẳng có gì đặc biệt, trái lại càng tôn lên khí chất xuất chúng của người mặc nó.

Nói chung là, Hướng Sơ chẳng sao dời mắt nổi.

Tạ Thời Quân lên xe rồi cài dây an toàn một cách tự nhiên, tiếp đó hỏi Hướng Sơ tối nay muốn ăn gì như mọi khi.

Trên đường, Tạ Thời Quân nhận thấy một khi rỗi mắt là Hướng Sơ lại liếc tới liếc lui lên người mình. Anh lấy làm lạ, thế là nhân lúc đèn đỏ hỏi cậu: “Bảo bối? Sao hôm nay cứ nhìn anh suốt thế?”

Hướng Sơ xoa mũi, dời tầm mắt đi: “… Đâu có.”

Tạ Thời Quân nhìn cậu một lúc rồi gật đầu đầy suy ngẫm: “Ừm… Anh biết rồi.”

Hướng Sơ cảnh giác: “Anh biết gì?”

Tạ Thời Quân không đáp, ý cười nơi ánh mắt ngày một rõ ràng, cái dáng vẻ đã thừa biết rồi nhưng không nói.

Hướng Sơ có hơi bực, cậu cảm thấy mình chẳng có chút bí mật nào trước mặt Tạ Thời Quân cả, nghĩ gì cũng bị anh đi guốc trong bụng, ngay cả một thoáng si mê trước nhan sắc của anh cũng bị nhìn thấu, thật sự mất mặt quá trời.

Cậu rất muốn nhào lên cắn Tạ Thời Quân, nhưng giờ vẫn đang trên đường, cậu phải tuân thủ an toàn giao thông. Vì vậy cậu thầm nghĩ, về nhà nhất định phải cắn cho đã cái nư mới được.

Còn với bộ trang phục này… tối nay sẽ không cho anh cởi ra, Hướng Sơ đắc ý thầm nghĩ.

<b>2. 520</b>

Buổi sáng, Tạ Thời Quân đang chải tóc cho An An thì chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Anh bảo An An giữ bím tóc đang tết được một nửa rồi đứng dậy đi mở cửa. Vừa mở cửa ra thì bị bó hoa hồng to tướng chắn cả mặt anh shipper làm giật cả mình.

Tạ Thời Quân nhận lấy bó hoa, vẫn chưa hoàn hồn lại thì Hướng Sơ đúng lúc gọi điện thoại đến.

Hướng Sơ đi công tác một tuần, vừa đúng ngày 520. Tối qua cậu thấy đồng nghiệp đang đặt hoa và đủ thứ quà bất ngờ cho vợ, cậu nghĩ mình cũng nên chuẩn bị thứ gì đó cho người yêu của mình mới phải, thành thử cũng bèn lén đặt một bó hoa hồng cho Tạ Thời Quân.

Thực sự là một món quà rất dung tục rất thiếu mới mẻ, nhưng mấy hôm nay cậu bận tối mắt tối mũi, chẳng nghĩ ra lựa chọn nào hay hơn nữa rồi.

“Hoa đẹp lắm.” Tạ Thời Quân đứng ở huyền quan, ngó thấy dáng vẻ mình mặc đồ ngủ ôm hoa trong gương thì không khỏi buồn cười, “Cảm ơn bảo bối nhé.”

Hướng Sơ ngồi trước máy tính không kìm được nét cười, tay vô thức di chuyển con chuột, những dòng code và số liệu lướt nhanh qua trước mắt. Giây lát sau, cậu buông chuột ra, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn mà Tạ Thời Quân mang cho cậu vào ngày này năm ngoái trên ngón áp út tay trái, đoạn cất giọng gọi anh: “… Thời Quân.”

“Em yêu anh.”

Cậu không thường nói những lời thẳng thắn như vậy, nói xong lại có hơi xấu hổ, bèn viện cớ nhóm trưởng gọi cậu rồi cúp máy.

Tạ Thời Quân hãy chưa kịp nói ra câu “Trân Trân, anh nhớ em lắm” thì cậu đã cúp. Anh có xíu bất lực, song không tiện quấy rầy Hướng Sơ làm việc, chỉ đành để lát nữa gửi tin nhắn thoại cho cậu.

Đúng lúc này, anh nghe An An trong phòng khách gọi to: “Bố ơi! Bím tóc sắp rớt ra rồi!”

Tạ Thời Quân vội đặt hoa xuống, đi tết bím tóc cho công chúa nhỏ tiếp.

<b>3. Một buổi sáng</b>

Công việc của Hướng Sơ thi thoảng phải tăng ca đến rạng sáng, nếu tối hôm trước tăng ca ở công ti đến hai ba giờ mới về thì sáng hôm sau cậu có thể nghỉ ở nhà.

Tám giờ rưỡi sáng, Hướng Sơ bị người yêu gọi dậy. Cậu trở người rúc đầu vào gối, không muốn động đậy.

Tạ Thời Quân x** n*n vành tai rồi lại hôn lên mi mắt khẽ rung của cậu, dỗ cậu rằng: “Dậy ăn sáng rồi ngủ tiếp, ngoan.”

Hướng Sơ ôm lấy cổ anh đòi hôn, cố ý làm rối người đã ăn mặc chỉnh tề, vừa lòng thoả dạ đè lên người anh, tháo kính của anh ra, nói: “Làm sao đây… Em sắp kiếm được nhiều tiền, làm trụ cột gia đình được luôn rồi.”

Dự án lớn cậu tham gia dạo này sắp hoàn thành rồi, tiền thưởng chắc chắn không ít, cậu không kìm được muốn khoe mẽ một tí trước mặt Tạ Thời Quân.

Tạ Thời Quân bị cậu đè lên giường cũng không buồn phản kháng, chỉ mỉm cười nhìn cậu: “Được thôi, vậy em nuôi anh đi, anh không đi lên trường dạy nữa.”

Không có kính mắt ngăn cách, bị ánh mắt dịu dàng lại tràn đầy chiếm hữu của anh khoá chặt, đôi bàn tay ấm áp đặt sau eo tựa như đang khống chế, Hướng Sơ phút chốc chẳng kiêu ngạo nổi nữa. Cậu úp mặt vào trước ngực anh, lí nhí oán trách: “Vậy thì anh sẽ là hồ li tinh em nuôi trong nhà, ngày ngày quyến rũ em…”

“Phải không?” Tạ Thời Quân dịch tay xuống đôi chút, x** n*n hai cánh mông căng tròn, “Bây giờ người không để người khác đi làm hình như là Trân Trân mà nhỉ.”

Hướng Sơ vừa giận vừa xấu hổ, bèn ngước mặt cắn lên xương quai xanh anh.
 
Thất Tình Quá Lâu
Chương 49: Ngoại truyện 22


<b>

❀ <b>Tết Nguyên Đán 2023</b> ❀

<i>“Ăn trúng kẹo là điềm lành cho năm mới ngọt ngào.”</i>

em90.gif


<b></b>

Tạ Thời Quân vừa thả sủi cảo vào nồi thì bỗng bị Hướng Sơ âm thầm ôm lấy.

“Sao vậy bảo bối, có đói không?”

Hướng Sơ dụi dụi vai anh: “… Em muốn để anh ăn sủi cảo nhân kẹo.”

Nhà Tạ Thời Quân có tập tục gói kẹo và đồng xu vào viên sủi cảo bất kì, đại loại để làm điềm lành cho một năm ngọt ngào, phát tài phát lộc gì đó.

Tạ Thời Quân đậy nắp nồi lại, đoạn nắn thuỳ tai cậu, trên tay hãy vương hơi nóng: “Hửm? Sao vậy?”

Hướng Sơ không muốn nói thẳng mà đồ tồi Tạ Thời Quân này cứ hỏi. Cậu hơi cáu, nhét một viên củ cải viên chiên vào miệng anh, nói: “Ý là muốn cho anh được tốt nhất đó!”

Tạ Thời Quân cười rất vừa lòng, đoạn ôm lấy cậu, cúi đầu khẽ cụng trán cậu: “Vậy lát nữa anh phải ăn nhiều sủi cảo vào mới được.”

Kết quả đến lúc ăn sủi cảo, chẳng biết do vận may đặc biệt hay do mấy cái sủi cảo đó chưa chín hẳn thế nào mà Hướng Sơ ăn trúng cả hai viên nhân kẹo một lần.

Mấy người lớn ai cũng khen là cậu có phước, chỉ mỗi mình Hướng Sơ là buồn.

Ăn sủi cảo xong, mọi người cùng xem Gặp nhau cuối năm, con nít thì chạy xồng xộc khắp nhà chơi trốn tìm.

Tạ Thời Quân ra ban công tưới hoa, tiện tay dắt cả Hướng Sơ đi theo.

Trong nhà nhiều người, có cả không ít người lớn tuổi, Hướng Sơ rất gượng gạo. Tạ Thời Quân khoá cửa kéo lại, cậu còn thấy chưa đủ, bèn dùng rèm cửa trùm lấy cả hai. Đến đây cậu mới hoàn toàn thả lỏng ra, ôm chầm Tạ Thời Quân, nép cả người vào lòng anh.

“Sao trông em buồn vậy?” Tạ Thời Quân vỗ vỗ mông cậu.

Hướng Sơ ngước mặt lên, ấp úng bảo: “Em muốn để anh ăn được, ai ngờ…”

Trước mặt anh người yêu lớn tuổi, cậu luôn có tí xíu cố chấp trẻ con. Tuy nhiên dần dà cậu cũng chẳng buồn che giấu, bởi cậu biết những tâm tư trong lòng mình đều sẽ được anh đón nhận, sau đó hoàn trả cho cậu bằng vô vàn dịu dàng.

Đáng yêu. Lần nào Tạ Thời Quân cũng có suy nghĩ như thế.

“Em ăn thì cũng như nhau mà.” Anh nói, “Em là của anh, em có được thì đồng nghĩa là anh cũng có.”

“Vả lại, ăn trúng kẹo là điềm lành cho năm mới ngọt ngào.” Tạ Thời Quân giữ cằm cậu hôn nhẹ, “Em ăn trúng, anh nghĩ có vẻ như là khen thưởng cho anh.”

Đèn lồng và đèn màu trên ban công cùng với ánh đèn trang trí bên ngoài của chung cư điểm tô quang cảnh ngập tràn không khí Tết. Hai người trốn phía sau rèm cửa, ảnh ngược của ánh đèn đỏ đong đưa trên mặt kính cửa sổ sát đất, gương mặt của cả hai cũng bị hắt lên đỏ ửng, vô tình tựa một màn hôn lễ ảo mộng.

Vành tai Hướng Sơ nong nóng, cậu vén rèm cửa chắn trên vai Tạ Thời Quân ra, đoạn ôm lấy cổ anh và hôn anh bằng chiếc hôn sâu.

“Thời Quân, năm mới vui vẻ.”
 
Thất Tình Quá Lâu
Chương 50: Ngoại truyện 23


<b>

❀ <b>Mùa oi ả</b> ❀

<i>Tạ Thời Quân có biết nóng hay không?</i>

em90.gif


<b></b>

Hồi mới yêu Tạ Thời Quân, Hướng Sơ đã từng nghi ngờ anh không biết nóng.

Mùa hè năm đó cậu vẫn còn làm ở viện nghiên cứu, hội thảo chuyên ngành điện tử viễn thông được tổ chức mỗi năm một lần như thường lệ, mời các đơn vị trong ngành và trường đại học tham gia. Viện nghiên cứu của họ là ban tổ chức của năm đó, cần phụ trách tất cả mọi việc, cậu cũng bị kéo đi hỗ trợ, mà Tạ Thời Quân sẽ đại diện cho Đại học C làm báo cáo hội thảo.

Hôm diễn ra hội thảo tụ tập đủ các tên tuổi lớn trong ngành, thế mà điều hoà trung tâm trong hội trường lại xảy ra vấn đề, nhất thời nóng bức không chịu nổi.

Mọi người kêu than không thôi, báo cáo trên bục có hay cỡ nào cũng khó lòng tập trung sự chú ý.

Hướng Sơ và vài đồng nghiệp làm staff cho sự kiện nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp – phát quạt và nước khoáng cho mọi người.

Họ bắt đầu phát từ hàng cuối cùng lên trên. Cậu trông thấy Tạ Thời Quân ngồi ở hàng thứ hai, sơ mi trắng quần tây đen lịch sự trang nhã, sắc mặt bình tĩnh tập trung nhìn lên màn hình lớn trước mặt, thỉnh thoảng cúi đầu ghi chép. Anh chẳng có bất cứ dấu hiệu phiền chán nào, như thể oi nóng chỉ chừa mình anh ra, gìn giữ hình tượng tốt đẹp cho anh vậy.

Nhưng mà cậu không thể tận tay đưa quạt và nước vào tay Tạ Thời Quân được, vì lúc cậu đi đến hàng hai thì cũng đúng lúc đến lượt Tạ Thời Quân lên bục phát biểu.

Nội dung báo cáo của Tạ Thời Quân Hướng Sơ đã chẳng buồn hứng thú, tối qua ở nhà cậu đã được nghe “bản chiếu sớm độc quyền” của thầy Tạ rồi. Bọn họ còn bất đồng quan điểm về một thành tựu trong đó, phải tốn hai tờ giấy mới giải quyết xong, thành thử tối qua họ ngủ rất muộn.

Song trạng thái của Tạ Thời Quân trên bục phát biểu chẳng hề hiện ra dấu vết của việc thức khuya tối qua, sáng nay anh còn dậy sớm thắt bím tóc cho con gái.

Dường như anh luôn luôn anh tuấn, chững chạc, ung dung, mặc cho nhiệt độ trong hội trường rất dễ làm áo sơ mi người ta ướt đẫm, chóp mũi rịn mồ hôi, anh cũng sẽ không thể hiện tí xíu khó chịu nào.

Hướng Sơ đứng dưới bục nghe hết bài phát biểu của anh, vỗ tay cùng mọi người. Song, cậu vỗ tay không phải vì tình trạng ngành nghề, thành tựu nổi bật trong bài báo cáo, mà là vì mê người phát biểu nó.

“Thầy Tạ, sao thầy không thấy nóng chút nào vậy?”

Sau khi kết thúc, cậu vừa hỏi Tạ Thời Quân vừa duỗi tay s* s**ng anh hòng xem xem anh có chỗ nào khác với người thường không.

Tạ Thời Quân cười dung túng cậu, đến khi cậu sắp sờ đến bộ phận nào đó anh mới cản cậu lại: “Bảo bối đừng sờ nữa, anh thật sự là người bình thường.”

“Ồ, thật ạ?” Hướng Sơ không dừng tay.

Cả hai đã về đến nhà mở điều hoà, An An không ở nhà, ý đồ của Hướng Sơ cũng từ “nghiên cứu vì sao Tạ Thời Quân không biết nóng” lạc trôi đến nơi xa.

Cậu cười xấu xa, rút áo sơ mi của Tạ Thời Quân ra khỏi lưng quần, sau đó vấn đề này cứ thế bị bỏ ngỏ.

Mãi đến mùa hè năm thứ tư họ ở bên nhau.

Nhiệt độ Bắc Kinh như thể bị điên, vượt mặt cả những thành phố chảo lửa ở miền nam, chín giờ sáng đi trên đường đã có cảm giác như sắp bị nướng chín chớ nói chi là giữa trưa.

Có hôm tan làm về nhà, Hướng Sơ nôn nóng đi bật điều hoà, bước vào cửa thì thấy trong nhà đã ngập tràn khí lạnh.

Cậu thoải mái rơn người, đi vào nhà bếp thấy Tạ Thời Quân đã thay sang đồ ở nhà, đang sắp xếp đồ ăn trong tủ lạnh.

Thầy Tạ mặc đồ ở nhà nom ôm rất thích, Hướng Sơ chẳng màng bản thân vẫn đang mặc đồ đi đường mà chui tọt vào lòng anh, vừa hay ngó thấy mấy lon cocacola được đặt ở cửa tủ lạnh.

“Ái chà, coca mua hồi nào vậy anh?”

Bạn nhỏ Tạ Di An vừa mới thay răng, răng cửa vẫn đang thủng lỗ lọt gió, có một cái răng hàm đã có dấu hiệu bị sâu, thường ngày Tạ Thời Quân kiểm soát lượng đồ ngọt của cô bé rất nghiêm ngặt, vậy nên trước nay không bao giờ mua nhiều.

“Hồi nãy đi siêu thị mua đó, hôm nay nóng quá.”

“Anh còn mua kem nữa, ở bên dưới.” Tạ Thời Quân nói, “Lát nữa mới nấu cơm, em có muốn ăn một cây trước không?”

Hướng Sơ hào hứng ngồi trước ngăn đông lục lọi, lựa một cây kem vị sơn tra mà Tạ Thời Quân thích, chua chua ngọt ngọt không ngấy.

Chè đậu xanh trong nồi sôi ùng ục, đoán chừng Tạ Thời Quân vừa về tới nhà là lập tức vào bếp nấu chè. Đợi đến khi nấu cơm tối xong thì chắc hẳn chè cũng đã chín. Đậu xanh mềm mịn, cho đường phèn vào hoà tan ngay khi chè còn nóng, đến khi ăn tối xong thì nó cũng đã vừa nguội, có thể cho vào tủ lạnh, lúc lấy ra là có ngay một chén đồ ngọt giải nhiệt.

Hướng Sơ giơ tay lên đưa que kem đến bên miệng Tạ Thời Quân: “Anh ăn trước đi.”

Tạ Thời Quân ôm eo cậu, thơm lên má cậu một cái rồi mới nghiêng qua cắn que kem.

Khí lạnh điều hoà dồi dào, trong bếp cũng rất mát mẻ. Hướng Sơ ngả lên lưng Tạ Thời Quân thong thả ăn kem, bỗng dưng nhớ ra điều mình thắc mắc mấy năm trước, Tạ Thời Quân có biết nóng hay không?

Hoá ra câu hỏi này đã có đáp án từ lâu.

Tạ Thời Quân đương nhiên biết nóng chứ.

Anh cũng sẽ hơi khó ở và không còn kiên nhẫn vô hạn như bình thường vì nóng; cũng sẽ đi siêu thị mua kem, mua nước lạnh khao cả nhà vì nóng; cũng sẽ giảm nhiệt độ điều hoà để có thể ôm người yêu thoải mái hơn vì nóng.

Cậu bất chợt vỡ lẽ, hoá ra tháng năm qua chung sống với Tạ Thời Quân, bọn họ đã và đang chầm chậm thay đổi.

Mà may mắn là những thay đổi này đều theo hướng tích cực. Dẫu là nếp nhăn nơi khoé mắt cô đọng từ vết tích của thời gian cũng sẽ hoá thành lí do nhìn đối phương mỉm cười trước khi ngủ.

Tạ Thời Quân bước vào tuổi tứ tuần vẫn dịu dàng chín chắn như nguyên, ổn định phát triển sự nghiệp bản thân, ổn định chăm lo gia đình. Có rất nhiều người cho rằng anh là quý ông hoàn hảo tràn đầy sức hút, tuy nhiên Hướng Sơ của hiện tại lại rất lấy làm tự hào vì Tạ Thời Quân trong mắt cậu đã mất đi lăng kính hoàn hảo. Anh vẫn cứ cuốn hút đấy, nhưng anh không phải máy móc không biết nóng, anh là con người bằng da bằng thịt sinh động và là người yêu của cậu.

Cậu thích cuộc sống với Tạ Thời Quân.

Cuộc sống dĩ nhiên không thể nào là hoàn hảo, có lạnh có nóng, có khó khăn trắc trở cũng có đầm ấm yêu thương. Vào ngày hè nắng nóng gay gắt, yêu thương có lẽ là một chén chè đậu xanh mát lạnh, một que kem sơn tra, là khoảnh khắc trao nhau chiếc ôm thoải mái sau khi giải nhiệt.

Ba bữa bốn mùa, điều hạnh phúc nhất là có người kề bên. Hai người đã cùng nhau đi qua một quãng đường dài, về sau cũng sẽ mãi tiện đường như thế.
 
Thất Tình Quá Lâu
Chương 51: Ngoại truyện 24


<b>

❀ <b>Tuyết vụn mùa đông</b> ❀

<i>“Lại thêm một năm.”</i>

em90.gif


<b></b>

<b>1. Ngày mưa</b>

Chủ nhật, áp thấp nhiệt đới gây mưa lớn ở Bắc Kinh, đi lại khó khăn, thành ra đa số người dân đều quyết định nghỉ ở nhà cả ngày.

Tạ Thời Quân ở nhà làm thịt chiên xù, đây là lần đầu anh làm nhưng thành quả ngon trên cả mong đợi, thịt chiên xù ngoài giòn trong mềm, gia vị đậm đà vừa ăn, làm hơi nhiều nên cả căn nhà ngập tràn mùi thơm.

An An đang chơi xếp hình, chưa gì đã lon ton chạy vào bếp xin một miếng, Hướng Sơ đang làm việc ở nhà nghe mùi cũng bị hấp dẫn. Lúc cậu mò vào bếp thì thịt chiên xù đã làm xong, Tạ Thời Quân còn tính làm thêm một ít củ sen chiên, cậu bèn ghé tới hôn anh một cái: “Thầy Tạ đảm đang thế không biết, rất hợp lấy làm vợ.”

Hai tay Tạ Thời Quân đang dính thịt băm và bột mì nên không tóm cậu được. Anh chỉ bèn nhìn Hướng Sơ không nói một lời, ánh mắt cách lớp kính vẫn hằng tĩnh lặng dịu dàng dường như pha đôi chút nét cười, song trông kĩ lại như đang dỗi.

Trái tim Hướng Sơ bỗng rung lên.

“Em nói nhầm…” Cậu ngoan ngoãn ôm lấy Tạ Thời Quân, ghé vào tai anh gọi lại xưng hô khác.

<i>— 30.7.2023</i>

<b>2. Vào đông</b>

“Tiếng gió lớn quá…” Hướng Sơ bưng li sữa đang bốc hơi nóng, ngồi ở cửa sổ lồi dõi mắt trông ra ngoài, “Sáng mai thể nào cũng khó dậy lắm cho xem.”

Bắc Kinh lại đón một đợt không khí lạnh đi kèm với gió lớn. Ánh đèn thành phố vẫn luôn rực rỡ, chẳng qua lạc giữa tiếng gió rít gào dường như nhuốm đôi chút chơi vơi.

Tạ Thời Quân đang dựa lên đầu giường đọc sách, nghe vậy ngẩng đầu cười rằng: “Vậy ngủ sớm một chút.”

Hướng Sơ kéo rèm cửa sổ lại, bưng li sữa quỳ lên giường, áp thành li lên mặt Tạ Thời Quân: “Sữa của em vẫn chưa nguội.”

“Thế này uống được rồi, lưỡi mèo.” Hướng Sơ không chịu được đồ nóng, phải chờ cho sữa nguội bớt mới uống được. Tạ Thời Quân nhìn cậu nhíu mày như trẻ con, không cưỡng được v**t v* mặt cậu.

Chờ Hướng Sơ uống từng ngụm từng ngụm hết sữa, súc miệng xong rồi chui vào chăn, toà nhà văn phòng đối diện cũng đã tắt đèn.

Tiếng gió ngoài trời vẫn cứ ầm ĩ, xem chừng sẽ rít suốt cả đêm, nhưng Hướng Sơ chẳng hề bị làm ồn đến mất ngủ. Cậu nép trong lòng Tạ Thời Quân, tỉ tê với anh một lát thì cơn buồn ngủ dâng lên, chẳng vào tai âm thanh nào nữa.

Chỉ còn tiếng hít thở của người cậu yêu và tiếng bước chân nhịp nhàng của cuộc sống.

Mùa đông nào có gì đáng ghét, đây là mùa để gắn kết yêu thương.

<i>— 23.11.2023</i>

<b>3. Sinh nhật</b>

Gần đây Bắc Kinh liên tục cảnh báo gió lớn, nhiệt độ không quá thấp nhưng do ảnh hưởng của gió lớn nên cảm giác quen thuộc của giá rét trở nên nồng đậm. Nếu ở trong chung cư cao tầng thì tiếng gió rít thật sự có thể đánh thức người ta khỏi giấc ngủ.

Hôm nay Hướng Sơ ngủ sớm, nửa đêm mơ màng tỉnh dậy, nghe thấy tiếng gió bèn vô thức rúc vào lòng Tạ Thời Quân.

Một giây sau, sau lưng chợt được lòng bàn tay ấm áp đặt lên khẽ khàng vỗ về. Hướng Sơ mở mắt, nhận thấy Tạ Thời Quân cũng tỉnh dậy. Đồng thời, cậu sực nhớ ra bây giờ đã qua nửa đêm, sang ngày mới rồi.

Cậu ghé sát lại, chạm bờ môi lên cằm Tạ Thời Quân: “… Sinh nhật vui vẻ nhé.”

Tạ Thời Quân ôm cậu cười, âm giọng nhuốm nét buồn ngủ dịu dàng: “Cảm ơn bảo bối.”

Tiếng gió dường như lại càng thêm ầm ĩ, may mà trong phòng khí sưởi đủ đầy, chiếc ôm của người yêu vẫn ấm áp vững chãi như bao ngày. Hướng Sơ rúc mặt vào hõm cổ Tạ Thời Quân, ngửi mùi hương thân thương trên cổ áo ngủ của anh, thủ thỉ: “Lại thêm một năm sắp trôi qua rồi.”

Sinh nhật của Tạ Thời Quân vào ngày cuối cùng của tháng 11, qua hết sinh nhật thì năm nay cũng chỉ còn lại một tháng cuối cùng mà thôi.

Tạ Thời Quân cúi đầu thơm lên tóc Hướng Sơ, bàn tay vẫn nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu, tựa đang dỗ cậu ngủ: “Ừm, lại thêm một năm.”

Lại thêm một năm hạnh phúc.

<i>Lại thêm một năm, chúc thầy Tạ sinh nhật vui vẻ.</i>

<i>Mãi mãi hạnh phúc nhé.</i>

<i>— 30.11.2023</i>

<b>4. Tuyết đầu mùa</b>

Bắc Kinh có tuyết đầu mùa rồi, trong khi nhiều người cho rằng dự báo thời tiết không chính xác thì Bắc Kinh đã đổ tuyết thật.

Nửa đêm Hướng Sơ tỉnh dậy, phát hiện ngoài cửa sổ tuyết bay lất phất dưới ánh đèn đường. Cậu gọi Tạ Thời Quân dậy, cả hai cùng ngồi ở cửa sổ lồi ngắm tuyết.

Ngồi gần cửa sổ không khí khá lạnh, Tạ Thời Quân bèn ôm cậu và nắm lấy bàn tay cậu. Bấy giờ đã hơn hai giờ sáng, Hướng Sơ trông thấy dưới lầu có người đang dẫn con chơi ném tuyết, có cả người đang dắt chó đi dạo, quả nhiên dẫu bao nhiêu tuổi đi nữa thì hễ thấy tuyết là ai cũng mừng.

“Có cần kêu An An dậy không?” Hướng Sơ hỏi.

Tạ Thời Quân đáp: “Đợi lát nữa.”

Dứt lời anh hôn lên đôi môi Hướng Sơ.

<i>— 11.12.2023</i>

<b>5. Giáng sinh</b>

Cũng như ba năm qua, tuy rằng đã qua cái tuổi mong ngóng Giáng sinh từ lâu nhưng Hướng Sơ vẫn nhận được quà Giáng sinh.

Cậu cứ luôn cảm thấy Tạ Thời Quân đang xem cậu là trẻ con như Tạ Di An vậy. Hằng năm, vào tất cả những ngày lễ mà bọn trẻ con thích như Tết Thiếu nhi, Halloween, Giáng sinh,… anh sẽ luôn chuẩn bị hai phần quà.

Hướng Sơ thức dậy thấy hộp quà nằm bên gối, mở ra mới biết là một chiếc khăn quàng cổ đỏ vô cùng ấm áp.

Hướng Sơ nằm trên gối mỉm cười ngô nghê, Tạ Thời Quân đúng lúc tết bím tóc cho An An xong trở về phòng thay quần áo.

Hướng Sơ ôm lấy cổ anh từ phía sau, rúc mặt vào cổ anh thủ thỉ: “Em đúng là càng sống càng đi lùi mà, tối qua trước khi ngủ còn trộm đoán năm nay anh sẽ tặng gì cho em nữa cơ, mất mặt quá đi…”

“Vậy không tốt ư?” Tạ Thời Quân mỉm cười nắm lấy tay cậu đặt lên cổ áo, ra hiệu cậu cởi khuy áo giúp mình.

Hướng Sơ cởi hai chiếc khuy ra, áp lòng bàn tay vào lồng ngực anh, đoạn thơm chụt một cái lên má anh: “Rất tốt.”

<i>— 25.12.2023</i>
 
Thất Tình Quá Lâu
Chương 52: Ngoại truyện 25


<b>

❀ <b>Tết Nguyên Đán 2024</b> ❀

<i>Năm mới vui vẻ.</i>

em90.gif


<b></b>

Tết năm nào Hướng Sơ cũng sẽ nhận được một món quà, có điều khác với những ngày lễ bình thường, quà tết sẽ được gói trong bao lì xì.

Lì xì Tạ Thời Quân cho cậu không chứa tiền mà chứa những thứ không ai nghĩ tới. Chẳng hạn như bookmark có chữ viết của Tạ Thời Quân, ảnh phim chụp chung đã rửa, năm con thỏ thì tặng một con thỏ bằng ngọc.
<i>*năm con thỏ bên Trung là năm con mèo bên mình</i>

Lì xì năm nay sớm hơn hẳn những năm trước, mới sáng 30 đã đưa đến tay cậu rồi, nói đúng hơn là đưa đến bên gối cậu. Tạ Thời Quân quả thật xem cậu như trẻ con, thể hiện rõ nhất là mỗi khi tặng quà.

“… Cái gì đây?” Hướng Sơ vừa thức dậy còn lơ mơ, sờ thấy một v*t c*ng hình tròn.

“Mở ra xem đi.” Tạ Thời Quân ngồi vào cạnh người cậu, xoa xoa tai cậu.

Hướng Sơ bóc bao lì xì ra, trút thứ bên trong vào lòng bàn tay. Không ngờ đó là một đồng xu lưu niệm phiên bản năm mới giới hạn của Đại học C trường cũ của cậu.

Mấy hôm trước cậu lướt thấy thông tin phát hành đồng xu lưu niệm trên trang thông tin của trường, do giới hạn số lượng nên điều kiện để nhận cực kì phức tạp, nào là phải tham gia sự kiện năm mới của câu lạc bộ, nào là phải nằm trong top mấy có số lượt like bài viết cao nhất.

Tuy Hướng Sơ muốn nhưng cũng chẳng quá cố chấp với nó. Cậu đọc xong nội dung yêu cầu đã bỏ cuộc, nhường cơ hội lại cho các em sinh viên.

Thật ra thời đại học chẳng để lại cho Hướng Sơ quá nhiều kỉ niệm đẹp thuộc về riêng mình, nên cậu rất hiếm khi muốn nhớ lại.

Sau khi yêu Tạ Thời Quân, Hướng Sơ thường dạo bộ với anh trong sân trường, kể về những thời gian và địa điểm mà quá khứ cả hai có thể đã từng lướt qua nhau, vì vậy những kí ức hẳn phải tươi trẻ và sống động ấy mới dần rõ ràng trong tâm trí Hướng Sơ. Những kí ức mà không liên quan đến người khác, chỉ liên quan đến bản thân cậu ở những năm tháng ấy, như là cậu đã gặt hái được thành tích gì, đã ngắm cảnh đẹp nào trong trường… Và từ đó, ý nghĩa của hai chữ trường cũ cũng đã được kết nối.

“Ơ, cái này khó nhận được lắm mà? Sao anh có vậy?” Hướng Sơ tức khắc tỉnh cả ngủ, nhìn Tạ Thời Quân với vẻ hết sức bất ngờ.

Tạ Thời Quân cười, ghé vào tai cậu thơm nhẹ, nói nhỏ: “Đi nhờ tí quan hệ.”

Hướng Sơ thấy nhột, mà lòng lại rất vui, bèn ôm cổ Tạ Thời Quân và hôn anh.

Cậu cũng đã chuẩn bị cho Tạ Thời Quân một món quà.

Có một bộ sách mà Tạ Thời Quân rất thích đã hết hàng ở toàn bộ các nhà sách trên cả nước, cậu đã nhờ đồng nghiệp đi Hong Kong công tác mua hộ được rồi, hiện đang giấu trong ngăn tủ ở phòng làm việc.

“Nhưng sao hôm nay lại tặng sớm thế?” Hướng Sơ sực nhớ ra, “Hồi trước hình như toàn vào mồng một mà.”

Tạ Thời Quân dịu dàng nhìn cậu: “Vì muốn tranh công sớm một chút, lát nữa trong nhà có người ngoài, Trân Trân muốn cảm ơn anh lại phải chờ.”

“Ồ…” Hướng Sơ cong mắt, vỗ giường: “Vậy anh lên đây, để em nghĩ xem phải cảm ơn anh thế nào.”

Mới chưa tới bảy giờ sáng mà tầng trên tầng dưới đã vọng đến tiếng nồi niêu chén bát va chạm chuẩn bị cho cơm tất niên đoàn viên. Rèm cửa sổ chưa kéo ra, trong phòng hãy lưu giữ men tình của đêm qua, ga giường mới thay thoảng hương nước giặt êm dịu. Tạ Thời Quân tháo kính ra, khẽ chạm nốt ruồi lệ dưới mắt cậu: “Được thôi.”

Đêm giao thừa sắp đến, hương tết ngày một thắm nồng.

Từ sáng sớm đến đêm muộn, muôn vàn lời cầu chúc sẽ tập trung trên bầu trời thành phố. Để ngày nào cũng vui vẻ hạnh phúc là điều vô cùng khó, song chí ít hôm nay ta hãy tin tưởng vào hạnh phúc.

Năm mới vui vẻ.
 
Thất Tình Quá Lâu
Chương 53: Ngoại truyện 26


<b>

❀ <b>Vụn vặt 6</b> ❀

<i>Tháng 5 vui vẻ.</i>

em90.gif


<b></b>

Vào ngày cuối cùng của tháng 4, số tơ liễu ở Bắc Kinh đột nhiên tăng lên chóng mặt. Tơ liễu tụ thành từng nhúm trắng phau trải khắp lề đường, trong không khí cũng bay đầy bọn phiền nhiễu này.

Vốn dĩ Hướng Sơ đã sắp bình yên đi qua mùa xuân này rồi, chưa lần nào bị dị ứng, kết quả trên đường tan làm về nhà hôm nay vẫn không may mắn thoát kiếp.

Nhờ có khẩu trang nên mũi và họng vẫn còn ổn không có phản ứng gì, chỉ có mắt đỏ lên rất rõ ràng, vành mắt vừa nhức vừa ngứa làm cậu cứ luôn muốn dụi.

Thành thử lúc Tạ Thời Quân tan làm về nhà thì thấy Hướng Sơ ngồi ôm đầu gối trên xô pha, đôi mắt đỏ hoe còn sụt sịt hít mũi.

“Em uống thuốc chưa?” Anh đi tới, nhẹ nhàng nhấc cằm Hướng Sơ lên, “Để anh xem nào.”

Lúc nãy đi trên đường anh đã dự đoán được hôm nay Hướng Sơ có thể sẽ không khoẻ, bèn ghé vào tiệm thuốc trước chung cư mua sẵn thuốc nhỏ mắt.

Mắt của Hướng Sơ rất nhạy cảm, lần nào nhỏ thuốc nhỏ mắt cũng rất cực. Tạ Thời Quân bảo cậu ngồi nhích lên trước, còn mình ngồi sau lưng cậu, lồng ngực kề vào xương bả vai cậu. Anh nắm cằm cậu không cho cậu tránh.

“Ưm…” Khó khăn lắm mới nhỏ được vào. Hướng Sơ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lẫn với thuốc nhỏ mắt trào xuống từ khoé mắt rồi lăn dọc theo má xuống cằm. Nốt ruồi lệ nọ bỗng chốc nom rất ư đáng thương.

Tạ Thời Quân nhìn cậu nhăn mặt nhíu mày mà bật cười: “Bảo bối, sao trông cứ như anh đang bắt nạt em thế.”

“Đúng thế còn gì…” Hướng Sơ ghét thuốc nhỏ mắt.

“Cố chịu một chút.” Anh khẽ bẹo má Hướng Sơ, sau đó nhỏ cho cậu thêm lần nữa.

Lần này rốt cuộc đã thành công. Hướng Sơ thở phào một hơi, toan với lấy kính mắt gác bên cạnh mang vào thì bị Tạ Thời Quân giữ cổ tay và bất chợt hôn lấy… Anh đã nhịn lâu lắm rồi.

Vị mặn của nước mắt còn vương trên môi đều đã bị thay thế thành ngọt ngào. Lông mi Hướng Sơ khẽ rung, cậu chủ động đáp lại nụ hôn này.

Lúc hai người cùng nhau làm bữa tối, Hướng Sơ hồi tưởng lại phản ứng ban nãy của Tạ Thời Quân, bèn ôm lấy eo anh từ phía sau, kề vào tai anh thủ thỉ: “Thầy Tạ cũng có lúc không nhịn được ư?”

Tạ Thời Quân đang vướng cả hai tay, chỉ bèn nghiêng đầu để cậu có thể vịn lên vai mình. Anh thơm má cậu, cười rằng: “Em đoán xem?”

<b>Lời tác giả:</b> Tháng 5 vui vẻ.
 
Back
Top Bottom