Chương 21Nhiễm Chiếu Miên tuy nói với Kỳ Nghiên Hành là mình đang theo đuổi Quan Ngật, nhưng tất cả chỉ là một cái cớ để cậu và hắn có cơ hội ở bên nhau.
Những gì hắn dạy cậu hoàn toàn không liên quan đến Quan Ngật; cậu chỉ tìm cách áp dụng chúng cho Kỳ Nghiên Hành.Có thể nói, trong tất cả những kế hoạch trước đây, đó đều là cuộc đối đầu một chọi một giữa cậu và Kỳ Nghiên Hành.
Ngay cả khi có vẻ như liên quan đến người thứ ba, thực tế là Quan Ngật chưa bao giờ thực sự tham gia.
Nhiễm Chiếu Miên biết sớm muộn gì ba người họ cũng sẽ xuất hiện trong cùng một khung hình, nhưng cậu không định làm phiền Quan Ngật.
Đối phương chỉ cần không làm gì cả, cứ giữ vẻ lạnh lùng như thường lệ là được.Vì Kỳ Nghiên Hành vốn dĩ không hiểu rõ về Quan Ngật, cho dù có chuyện gì xảy ra, Nhiễm Chiếu Miên đều có lý do thích hợp để che giấu.
Cậu có thể nói không căn cứ, cậu có thể bịa đặt!
Kỳ Nghiên Hành dù sao cũng chỉ nghe theo lời cậu mô tả.Nhưng tiền đề là, mọi tình huống đều phải nằm trong tầm kiểm soát của cậu!
Bây giờ đột nhiên vượt khỏi tầm kiểm soát, Nhiễm Chiếu Miên cảm thấy vô cùng bối rối, có chút muốn hét lên!Quan Ngật rất nhanh trả lời tin nhắn:【 Quan Ngật: ? 】Nhiễm Chiếu Miên đơn giản kể cho cậu ta nghe diễn biến sự việc.Quan Ngật đang ở ký túc xá, khi nhìn thấy tin nhắn của đối phương, nhất thời rơi vào im lặng.
Lúc đó, sau khi biết những trò quái đản của Nhiễm Chiếu Miên, cậu ta thực ra không đến mức tức giận. cậu ta và Kỳ Nghiên Hành không có bất kỳ mối quan hệ nào, việc “bị người theo đuổi” mượn danh nghĩa một chút cũng sẽ không ai khác biết, cậu ta càng không quan tâm nhiều.Nhưng đúng là có chút khó chịu, dù sao thì ngay cả là anh em, cậu ta và Nhiễm Chiếu Miên cũng không phải kiểu tương thân tương ái. cậu ta tưởng tượng cảnh Nhiễm Chiếu Miên nói “thích cậu”, cậu ta có thể nổi da gà khắp người.
Sau đó cậu ta cân nhắc đánh cho Nhiễm Chiếu Miên một trận.
Nhưng lại nghĩ đến, khi Nhiễm Chiếu Miên nói những lời này, có lẽ cũng đang gồng mình, nghiến răng nghiến lợi, chịu đựng khí huyết dâng trào, cảm thấy có chút buồn cười.
Hơi có chút ý vị hả hê.Vì vậy, cậu ta dứt khoát lười quản Nhiễm Chiếu Miên, dù sao lửa cũng không cháy đến người cậu ta.
Người ta quả nhiên không thể quá đắc ý, bây giờ thì lại cháy đến rồi sao??Nhiễm Chiếu Miên đợi một lúc lâu mới nhận được hồi âm của đối phương:【 Quan Ngật: anh nói thật cho em biết, có phải em thông đồng với Kỳ Nghiên Hành, liên thủ chỉnh em không? 】Nhiễm Chiếu Miên: “…”
Cậu hổ thẹn, cậu đau khổ!【 Zzzz: em có thiếu thiết bị vận động ngoài trời nào không?
Anh trai tặng em, mua cho em cái đắt nhất! 】【 Quan Ngật: Thiết bị của em rất đầy đủ 】【 Zzzz: Vậy thì!
Lần sau em muốn đi chơi xa một mình, dì út không cho thì anh sẽ giúp em xoay sở! 】【 Quan Ngật: Bà ấy không quản được em】【 Zzzz: …Vậy em muốn gì! 】【 Quan Ngật: Vậy thì thế này, con cá voi trong phòng anh cho em】【 Zzzz: ? cá voi?
Em nói là Kiki?!
Oh no!! 】Đối phương tự nhiên không nói đến cá voi thật, mà là một vật trang trí điêu khắc hình cá voi.
Khá lớn, bên trên trải đệm mềm, chính là một chiếc “ổ” khác của Nhiễm Chiếu Miên.
Nó không quý giá, là do Nhiễm Chiếu Miên từng đào được ở một xưởng nghệ thuật khi đi du lịch nước ngoài, lần đầu thấy liền thích.Cậu đặc biệt thích, bày trong phòng đến mức được sờ nhẵn bóng, còn đặt tên.Cậu nước mắt lưng tròng gõ chữ: 【 Zzzz: Vậy em nhất định phải đối xử tốt với Kiki 】Quan Ngật có chút bất ngờ, không ngờ đối phương thực sự đồng ý.
Không ai hiểu rõ hơn cậu ta, so với những món đồ quý giá, thứ Nhiễm Chiếu Miên thực sự yêu thích là những thứ này.
Kiki tuyệt đối là cục cưng yêu quý nhất.cậu ta thầm đánh giá lại địa vị của Kỳ Nghiên Hành.Nhiễm Chiếu Miên đang chìm đắm trong cảm xúc đau khổ vì mất đi “người yêu”, liền nhận được tin nhắn của Quan Ngật:【 Quan Ngật: Thôi bỏ đi, kẻo lại nuôi ch/ết Kiki của anh】Nhiễm Chiếu Miên ngẩn ra, nghiêng đầu bật cười.【 Zzzz: anh thề, sau này nếu em thích ai, anh nhất định sẽ dốc hết sức giúp em! 】【 Quan Ngật: Đừng, em sợ anh dốc hết sức mình làm hỏng việc 】Nhiễm Chiếu Miên nghĩ nghĩ, cảm thấy tình hình cũng không đến nỗi quá tệ.【 Zzzz: Trước tiên đừng hoảng!
Đến lúc đó em thế nào thì vẫn thế đó, anh tự mình linh hoạt ứng phó! 】Quan Ngật giữ nguyên vẻ lạnh lùng, không có bất kỳ phản ứng nào, chính là phản ứng tốt nhất.
Sự trầm mặc, yên tĩnh và bất động như núi có thể có nhiều cách diễn giải, thế nào cũng có thể xoay sở được.
Ngược lại, cảm xúc dễ bộc lộ ra ngoài lại càng khó xử lý.Thế là, cậu dần dần yên tâm trở lại.lúc này Kỳ Nghiên Hành đi đến, hỏi: “À đúng rồi, em nói thật cho anh biết, năng lực vận động của em thế nào?”
“Cũng được.”
Nói đến cái này, Nhiễm Chiếu Miên thẳng lưng, không chút nao núng.Nghe thấy cách nói này, Kỳ Nghiên Hành không nghi ngờ, dù sao biết khiêu vũ, thể lực hẳn là cũng ổn.
Xem cậu ngày thường cũng là phản ứng nhanh nhạy, hành động linh hoạt, thần kinh vận động sẽ không quá kém.“Sao vậy?
Muốn em giả vờ vấp ngã trên đất bằng sao?
Giả ngốc đi tìm sự giúp đỡ?”
Kỳ Nghiên Hành: “…Ít xem phim thần tượng thôi.”
Hắn rút một tờ giấy, vừa lau tay vừa nói, “Không cần, giữ nguyên vẻ vốn dĩ của em là tốt nhất.”
“Nếu thực sự xảy ra sự cố ngoài ý muốn, không có gì đáng trách, nhưng trong những trường hợp không cần thiết, mọi người sẽ thích một người thông minh không gây phiền phức hơn. ‘Không gây phiền phức’ là tiêu chuẩn chung của mọi người, còn thông minh thì sẽ được chú ý.”
“Thể hiện sự thành thạo trong một lĩnh vực sở trường sẽ dễ dàng được đánh giá cao và tạo ra sự đồng cảm.”
Nhiễm Chiếu Miên không nhịn được cười: “Là sẽ được cậu ta đánh giá cao, hay là sẽ được anh đánh giá cao?”
Kỳ Nghiên Hành khựng lại, nhìn về phía Nhiễm Chiếu Miên.
Chai nước vừa uống dở được cậu cầm lại, bây giờ đặt trên bàn phía sau hắn.Hắn thu tầm mắt lại: “em nói có lý, anh suy bụng ta ra bụng người, có lẽ có người sẽ thích cảm giác luôn giúp người khác giải quyết phiền toái.”
Nhiễm Chiếu Miên hiểu ra, Kỳ Nghiên Hành tính tình quá kiêu ngạo, hắn càng đánh giá cao người thông minh.“em có thông minh không?”
Cậu ngẩng đầu nhìn hắn.Mắt Kỳ Nghiên Hành ánh lên vài phần ý cười: “Nếu không em nghĩ anh vì sao lại nói ‘giữ nguyên vẻ vốn dĩ của em là tốt nhất’?”
Nhiễm Chiếu Miên một tay nắm chặt, làm động tác hoan hô.Chưa kịp đắc ý hơn, liền nghe thấy Kỳ Nghiên Hành nói:“Nhưng khi em hỏi anh em có thông minh không, anh lại cảm thấy hình như cũng bình thường thôi.”
Nhiễm Chiếu Miên: “…”
Kỳ Nghiên Hành nén cười lấy quần áo từ tủ đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.Trước khi đến cuối tuần, Nhiễm Chiếu Miên trở về nhà một chuyến.
Gần đây Bắc Thị đã có mấy trận tuyết rơi, cả thành phố một màu trắng xóa, nhìn lâu thậm chí có chút chói mắt.
Gió lạnh phương Bắc thấu xương, cứ như muốn thổi bay người đi.
Thật sự quá lạnh, Nhiễm Chiếu Miên muốn mang theo một ít quần áo dày hơn, tiện thể gom góp xem có gì có thể mang đến khu cắm trại.Một chiếc vali đã đầy quần áo, một chiếc vali lớn khác mở ra trong phòng khách, cậu chuẩn bị mang theo một ít đồ ăn vặt và đồ chơi.Nhiễm Chiêu Mạn nhìn nhìn: “Miên Miên, lạnh như vậy, có cần túi ngủ lông, cả loại bếp lò dùng cho lều trại không?”
“Không cần không cần.”
Nhiễm Chiếu Miên xua tay, “Chúng conn định ở nhà gỗ trong rừng, buổi tối ở trong đó, chắc là rất ấm áp.”
Nghe vậy Nhiễm Chiêu Mạn yên tâm, lẩm bẩm: “Vậy thì tốt, lạnh như vậy, nên giữ ấm là tốt, ngàn vạn đừng học thằng nhóc Tiểu Sơn kia, chỉ thích thử thách cực hạn.”
“Tiểu Sơn” trong miệng Nhiễm Chiêu Mạn là chỉ Quan Ngật.
Thật ra cái tên gọi này ban đầu đến từ Nhiễm Chiếu Miên, vì “Dì út” và “Tiểu Ngật” phát âm quá giống nhau.
Cho nên từ nhỏ, chỉ cần Nhiễm Chiêu Mạn và Quan Ngật đồng thời ở đó, Nhiễm Chiếu Miên liền gọi cậu ta là “Tiểu Sơn”.
Một lý do là do âm đọc, lý do khác là do lúc trước Nhiễm Chiêu Mạn đặt tên cho đối phương, vốn có ý nghĩa “một ngọn núi cao sừng sững”.
Nhiễm Chiêu Mạn và chồng cảm thấy đáng yêu, liền lấy cái này làm tên gọi thân mật của Quan Ngật.Quan Ngật vừa lúc từ trên lầu đi xuống, lướt qua phía sau họ, coi như không nghe thấy.
Nhiễm Chiêu Mạn che tim, thằng nhóc hỗn xược này.Nhiễm Chiếu Miên lén cười một tiếng, Nhiễm Chiêu Mạn đi đi lại lại mấy lần nhét cho cậu túi giữ ấm, găng tay, mũ, và cả đồ ăn.
Cậu kéo chiếc vali của Quan Ngật đang đặt bên cạnh về phía mình.“Dì út, Tiểu Sơn để vào vali của em ấy đi, con không đựng chung với em ấy.”
Nhiễm Chiêu Mạn “ai” một tiếng, phần của Quan Ngật bà cũng đã chuẩn bị sẵn từ sớm, chỉ là nhiều khi không chắc đối phương có cần hay không.
Quan Ngật từ nhỏ đã có chủ kiến, sớm đã bắt đầu tự mình đưa ra quyết định.
Bà và chồng nhúng tay quá mức, ngược lại sẽ khiến đối phương không thoải mái.
Quan Ngật lại rất ít khi biểu đạt cảm xúc của mình, cho nên mỗi khi đến lúc này, Nhiễm Chiêu Mạn đều có chút chần chừ, không nắm rõ ý tưởng của đối phương.Nhiễm Chiếu Miên ngẩng đầu cười rạng rỡ với bà, vỗ vỗ một góc vali của Quan Ngật: “Để ở đây.”
Nhiễm Chiêu Mạn nhìn Quan Ngật, thấy đối phương ngồi cạnh Nhiễm Chiếu Miên, không có vẻ gì phản đối, bà mới cười đặt đồ dùng sinh hoạt vào.Nhiễm Chiếu Miên mang theo một ít dụng cụ cờ, cuối cùng chất đầy đồ.-Thứ Bảy đã đến, và với hơn mười người tham gia, câu lạc bộ đã thuê hẳn một chiếc xe buýt để chở mọi người đến Nam Sơn.
Nơi họ đã đặt trước là một khu cắm trại nổi tiếng ở ngoại ô, được xây dựng theo tiêu chuẩn của một khu nghỉ dưỡng.
Môi trường ở đây đã được khảo sát và chuẩn bị kỹ lưỡng.Vào những mùa khác, khu cắm trại này có rất nhiều hoạt động như dựng lều, nấu ăn dã ngoại, leo núi, v.v.
Đến mùa đông, những ngôi nhà gỗ trong rừng cùng với lò sưởi và khung cảnh tuyết trắng lại thu hút mọi người đến.
Họ còn tạo ra một số tuyến đường đi bộ, với phong cảnh xung quanh rất đẹp, và có nhân viên quản lý cùng nhân viên an ninh chuyên nghiệp.
Tóm lại, đây là một nơi tuyệt vời để vui chơi và trải nghiệm phong cảnh ngoài trời mà không cần lo lắng.Mọi người trên xe đều rất phấn khởi, nhưng sau hơn hai giờ đi đường, không khí náo nhiệt cũng dần trở nên yên tĩnh.
Nhiễm Chiếu Miên đã ngủ rất lâu, chỉ đến khi Giản Lê vỗ vai cậu, cậu mới từ từ tỉnh dậy."
Miên Miên, đến nơi rồi."
Nhiễm Chiếu Miên ngủ đến nỗi đầu óc choáng váng, nhất thời không phản ứng kịp.
Trong xe buýt bật điều hòa, cửa sổ phủ một lớp sương mù, không thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài.
Nhiễm Chiếu Miên đi theo mọi người xuống xe, một làn gió lạnh thấu xương thổi đến.
Cậu giật mình một cái, tỉnh táo ngay lập tức, cảnh vật trước mắt cũng hiện rõ trong tầm nhìn.Họ xuất phát sớm, khi đến nơi thì đúng lúc mặt trời lên cao nhất.
Ánh nắng ấm áp rải xuống, cùng với những cây thông nhân tạo phủ đầy tuyết trắng tạo nên một sự phối hợp màu sắc tuyệt đẹp.
Những ngôi nhà gỗ mái đỏ xen kẽ nhau có trật tự, phía xa là những ngọn núi cao, ẩn hiện màu xanh mướt giữa lớp tuyết trắng xóa.
Trong khoảnh khắc bỗng thấy như lạc vào thế giới trong truyện cổ tích.Mọi người rũ bỏ sự mệt mỏi của chặng đường dài, sôi nổi phấn khích, mang hành lý vào nhà.
Quản lý khu cắm trại đã bật sưởi trước đó, cánh cửa đóng lại ngay lập tức ngăn cách không khí lạnh bên ngoài, mang lại sự ấm áp và thoải mái.Chủ đề của chuyến đi này là giải trí, tham quan và hòa mình vào thiên nhiên.
Vì vậy, sau khi sắp xếp hành lý, mọi người tản ra thành từng nhóm nhỏ, rủ nhau ra ngoài tự do khám phá.
Nhiễm Chiếu Miên từ trước đến nay là một người đầy cảm xúc, ngay cả khi đã từng đến vô số nơi thú vị hơn, cũng không ảnh hưởng đến niềm vui hiện tại của cậu.Cậu vui vẻ đẩy cửa bay vào nhà: "Tiểu S…"
Quan Ngật và Kỳ Nghiên Hành đang ở trong nhà nhìn về phía cậu.
Từ "Sơn" bị nuốt chửng một cách cứng nhắc, có chút toát mồ hôi.
Cậu từ nhỏ đã quen gọi Quan Ngật ra chơi với mình, vừa rồi suýt chút nữa không kìm được, may mà đó cũng là biệt danh.Nhiễm Chiếu Miên vội vàng quay người, vừa lúc thấy Giản Lê đi về phía này, cậu tiến lên nhảy nhót reo hò nói: "Tiểu Lê!
Bên kia có xưởng khắc băng!
Chúng ta mau đi mau đi!"
Hai người nắm tay nhau chạy ra ngoài, như một viên đá rơi xuống nước.
Làn sóng gợn lan tỏa, lấy ngôi nhà gỗ nhỏ mà họ đã đặt làm trung tâm, từng chút từng chút khám phá ra bên ngoài.
Kính viễn vọng ngắm chim, đắp người tuyết đôi, trượt cáp treo, chơi đủ thứ.
Ván gỗ cũng có thể dùng để trượt tuyết, tìm một sườn dốc nhỏ, một nhóm người ngồi lên đó la hét lao xuống.Nhìn cậu như một chú chim nhỏ vui vẻ bay lượn khắp nơi, Kỳ Nghiên Hành có chút đau đầu, cũng có chút buồn cười.
Khi đối phương chạy vào nhà, chuẩn bị thay đồ rồi lại đi ra ngoài, Kỳ Nghiên Hành chặn ngang cậu lại."
Ơ?"
Nhiễm Chiếu Miên giật mình.
Từ khi Kỳ Nghiên Hành nói hắn có “hành động”, Nhiễm Chiếu Miên đã có chút đề phòng hắn.
Cậu sợ đối phương "hành động" rồi tiễn cậu đi luôn.Kỳ Nghiên Hành hất cằm về phía bên ngoài: "Đầu óc sắp rơi mất rồi, đi giải quyết việc chính trước đi."
Qua tấm cửa kính lớn, Nhiễm Chiếu Miên thấy Quan Ngật đang đứng một mình cách đó không xa.
Đối phương đang cầm điện thoại, chụp ảnh những ngọn núi phía xa.Nhiễm Chiếu Miên: "…"
Kỳ Nghiên Hành nhẹ nhàng đẩy lưng cậu: "Đi thôi, nói xong rồi chơi."
"Được."
Nhiễm Chiếu Miên rầu rĩ đáp, sau đó gồng mình đi về phía Quan Ngật.Quan Ngật đang hít thở không khí trong lành bên ngoài, vừa quay đầu lại đã thấy Nhiễm Chiếu Miên đang cúi đầu đá tuyết bên cạnh.
Cậu ta rất nhanh cũng nhớ ra việc Nhiễm Chiếu Miên cần "nói chuyện" với mình."…"
Mối quan hệ của họ thân thiết, bí mật và những chuyện ngớ ngẩn của nhau đều biết hết.
Nhưng đó là vì họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ.
Thực tế họ rất ít khi tâm sự, thường ngày phần lớn là cãi nhau.
Khi ở bên nhau cũng sẽ không cố tình tìm kiếm chủ đề.
Bây giờ khi nghiêm túc, ngược lại có chút ngượng ngùng."anh không thể tìm một cơ hội nói với hắn là đã nói rồi sao?
Nhất thiết phải đi theo cái quy trình này?"
Nhiễm Chiếu Miên tủi thân nói: "anh vốn dĩ cũng định như vậy, nhưng hắn tóm được anh, bắt anh qua đây."
Mặc dù không nghe được cuộc nói chuyện, nhưng chắc là có thể nhìn thấy họ."…"
Trong không khí thoang thoảng mùi hoa mai nhàn nhạt, Nhiễm Chiếu Miên đứng bên cạnh cậu ta: "Chỉ ở hai ba phút thôi, nói vài câu cho có rồi đi."
"Ừm."
Quan Ngật cất điện thoại vào túi áo khoác, "Vừa rồi Tỉnh Xuyên đến tìm em, anh bảo họ đến à?"
Chân Nhiễm Chiếu Miên đang đá tuyết khựng lại: "Họ muốn chơi bóng tuyết, anh nói em ở đây, thì… thuận miệng nói vậy thôi, sao em không đi?"
Quan Ngật bình tĩnh nói: "em muốn chụp ảnh một lát, lát nữa mới đi."
"Ồ."
Quan Ngật thở ra một hơi, nhiệt độ bên ngoài thấp, hơi thở hóa thành sương trắng, càng thêm vài phần lạnh lẽo.
Cậu ta từ nhỏ tính tình đã không tốt lắm, thực ra không có nguyên nhân đặc biệt nào ảnh hưởng, bố mẹ hòa thuận, cũng rất yêu thương cậu ta.
Nhưng dường như là trời sinh, gen đã mang theo sự xa cách, trưởng thành quá sớm.
Không có bạn nhỏ nào muốn chơi với cậu ta.Nhưng từ nhỏ đến giờ, Quan Ngật chưa bao giờ cảm thấy cô đơn.
Dù sao thì bên cạnh luôn có người, ngay cả trong tình huống hiện tại vì lý do đặc biệt không thể công khai chơi cùng cậu ta, cũng sẽ tìm cách không để cậu ta một mình.Nhiễm Chiếu Miên là một kẻ phiền phức, nhưng… cũng không đến nỗi quá phiền phức."
Mấy câu nói đó chắc đủ rồi?
Được rồi, anh đi chơi đi."
Nhiễm Chiếu Miên biết đối phương ghét mình phiền phức, nhưng vẫn hỏi:"anh định đi chơi bóng tuyết, cùng nhau không?
Chúng ta có thể làm đối thủ, sẽ không bị phát hiện mối quan hệ đâu."
Không biết vì sao, Quan Ngật bỗng nhiên bật cười.Nhiễm Chiếu Miên ôm đầu tan nát: "em cười cái gì?!
Nói rồi không được có biến đổi cảm xúc rõ ràng, em không được cười với anh!"
"Hắn vẫn luôn nhìn chúng ta nói chuyện sao."
Nói xong, Quan Ngật quay đầu nhìn lại, vững vàng đối mặt với ánh mắt của người kia."…"
Trong tay đối phương cầm một cái ly, ngồi trên ghế cạnh cửa sổ kính lớn, tư thế thoải mái tự tại, như thể chỉ đang phơi nắng, ngắm nhìn phong cảnh xa xa.Hai người từ xa đối mặt, Kỳ Nghiên Hành không tránh né, bình tĩnh và lịch sự gật đầu với cậu ta."
Hắn thật sự đang nhìn chúng ta."
Nhiễm Chiếu Miên: "…anh không nói chuyện với em nữa."
Nói xong, cậu quay người bỏ chạy.Kỳ Nghiên Hành chào hỏi người kia xong, thu tầm mắt nhìn về phía núi tuyết xa xa.
Hắn ở đây không nghe thấy họ đang nói gì, nhưng hắn thực sự tò mò về cách hai người này ở bên nhau.Tại sao Nhiễm Chiếu Miên lại thích cậu ta?Thông qua biểu cảm, cử chỉ của hai người, cũng có thể phát hiện ra rất nhiều chi tiết, vì vậy hắn chỉ đơn thuần quan sát.
Thấy Nhiễm Chiếu Miên rời đi, hắn mới đứng dậy đi tìm cậu.Nhiễm Chiếu Miên không đi xa, chỉ đứng bên đường ngắm cảnh trong rừng."
Còn muốn chơi gì nữa không?"
Nhiếu Chiếu Miên quay đầu nhìn về phía Kỳ Nghiên Hành đang đi tới: "Sao không hỏi xem em nói chuyện kết quả thế nào?"
"Không cần, đột nhiên có chút hối hận vì đã chặn em lại để em đi nói chuyện với cậu ta."
"Tại sao?"
Kỳ Nghiên Hành sánh bước cùng cậu đi về phía trước: "Đang chơi vui vẻ, tự nhiên lại gọi em về nhà làm bài tập, thật mất hứng."
Nhiễm Chiếu Miên cười cong cả khóe mắt: "Vậy anh đi cùng em đi."
"em muốn gì?"
"Đi chơi cùng em thôi."
Kỳ Nghiên Hành đang định nói chuyện, liền nghe thấy có người phía sau gọi: "Anh Kỳ, Miên Miên?"
Hai người quay đầu lại nhìn, liền thấy Tỉnh Xuyên và Quan Ngật đang đi về phía này, trông có vẻ cũng đang đi dạo.
Tỉnh Xuyên và Quan Ngật có mối quan hệ từ trước đến nay khá tốt.Tỉnh Xuyên nhảy nhót chào hỏi họ: "Bên kia hình như có một đài ngắm cảnh, có thể nhìn toàn bộ khu cắm trại, muốn đi xem cùng không?"
Nhiễm Chiếu Miên còn chưa kịp nói gì, Kỳ Nghiên Hành đã đồng ý: "Được."
Nói xong, hắn nhìn về phía Nhiễm Chiếu Miên: "Đi thôi?
Dù sao cũng không có gì làm."
Nhiễm Chiếu Miên căng thẳng thần kinh ngay lập tức: "Được."
Cậu không dám đi cùng Quan Ngật, sợ bại lộ điều gì; cậu cũng không dám đi cùng Kỳ Nghiên Hành, sợ bị hắn "chỉnh".
Tỉnh Xuyên bây giờ là nhân vật an toàn nhất!
Người này là cứu tinh!Nhiễm Chiếu Miên ba bước thành hai tiến lên và đi cùng Tỉnh Xuyên.
Cả hai đều luyên thuyên, rất nhanh đã nói chuyện về trò chơi vừa rồi và kế hoạch hôm nay."tối nay chúng ta ăn BBQ hay lẩu?"
"Đương nhiên là cả hai rồi!"
"Tuyệt vời!
Mà tửu lượng của anh thế nào, em hơi lo chúng ta mang rượu không đủ."
"Không sao, anh vừa đi một vòng, trong khu cắm trại có thể mua, chỉ là hơi đắt một chút thôi."
Toàn bộ không gian chỉ có hai người họ trò chuyện, hai người phía sau như bị câm.Nhiễm Chiếu Miên chia một chút tâm trí cho hai người họ, không để ý đến Tỉnh Xuyên đang leo cầu thang bỗng dẫm phải băng.
Đối phương kêu lên một tiếng "Ôi!" sau đó "soạt" một tiếng bắt đầu trượt xuống, còn kéo Nhiễm Chiếu Miên đang đứng gần nhất trượt ra xa vài bước."
Mẹ kiếp!"
Nhân vật an toàn, cứu tinh?!Nhiễm Chiếu Miên rên rỉ trong lòng: "Tỉnh Xuyên, anh đ/âm sau lưng em!"
Cậu không tự ngã sấp mặt, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cậu bị người khác ngã sấp mặt mà liên lụy theo.
Nhiễm Chiếu Miên úp mặt vào đống tuyết.Sắc mặt của Kỳ Nghiên Hành và Quan Ngật đều thay đổi, theo bản năng họ lao về phía Nhiễm Chiếu Miên.
Nhanh chóng quét mắt qua cậu một lượt, họ phát hiện đống tuyết mềm mại, dày cộm, khả năng cao là cậu không bị thương.
Trong lòng lập tức xoay chuyển mấy vòng, gần như đồng thanh lướt qua Nhiễm Chiếu Miên, hướng về phía Tỉnh Xuyên đang ở phía trước hơn.
Hai người đều có ý đồ riêng, nhất thời không để ý đến hành vi và sự dừng lại tinh tế của đối phương.Kỳ Nghiên Hành một tay đỡ Tỉnh Xuyên dậy: "cậu có sao không?"
Tỉnh Xuyên còn chưa kịp nói chuyện, cánh tay kia đã bị Quan Ngật đỡ lấy.Tỉnh Xuyên: "?"
"Phì phì" hai tiếng phun ra tuyết, Nhiễm Chiếu Miên mặt đầy tuyết ngẩng đầu nhìn về phía hai người bên kia: "???"
Kỳ Nghiên Hành bình tĩnh hỏi lại lần nữa: "cậu có sao không?"
Tỉnh Xuyên lắp bắp nói: "Vẫn, vẫn ổn." cậu ta thử đứng thẳng, vừa cử động liền "oa oa" hai tiếng, "Mắt cá chân đau!"
Kỳ Nghiên Hành nhìn về phía Quan Ngật: "Tôi đưa Tỉnh Xuyên về nhé, cậu ấy cao lớn, cậu đi đỡ Nhiễm Chiếu Miên một chút, cậu ấy nhẹ hơn, cậu sẽ đỡ nhẹ nhàng hơn."
Rất tốt, một lý do rất chu toàn và hợp lý.Nhiễm Chiếu Miên: "…"
Đống tuyết mà cậu ngã vào là một sườn dốc nghiêng xuống, đống tuyết có độ dày nhất định.
Cậu lại mặc nhiều quần áo, hiện tại cả người úp mặt vào sâu bên trong, giống như một con rùa bị đè úp không thể lật mình.
Nếu không phải bản thân thật sự không bò dậy được, cậu nhất định sẽ không để họ đỡ!Quan Ngật mặt không biểu cảm nói: "đàn anh, tôi cũng cao 1m9, tôi đỡ cậu ấy được."
Nói xong, cậu ta nhẹ nhàng kéo Tỉnh Xuyên về phía mình.Kỳ Nghiên Hành: "Hộp thuốc ở chỗ tôi, tôi sẽ xử lý vết thương cho cậu ấy, kẻo làm chậm trễ thời gian của mấy cậu, mấy cậu còn có thể đi ngắm cảnh."
Quan Ngật: "Trước tiên không nói tôi và Tỉnh Xuyên là bạn bè, với tư cách là hội trưởng đương nhiệm, nếu cậu ấy bị thương nặng tôi còn phải xử lý những việc tiếp theo."
Tỉnh Xuyên nhất thời thụ sủng nhược kinh.
Hai người này, một người là cựu hội trưởng của cậu ta, một người là hội trưởng hiện tại của cậu ta.
Cả hai đều xuất sắc đến mức cậu ta không theo kịp, được cậu ta coi là thần tượng.
Bình thường nhìn lạnh lùng lãnh đạm, không ngờ lúc mấu chốt lại quan tâm cậu ta như vậy.
Cậu ta cảm động quá!Nhiễm Chiếu Miên đạp đạp chân trong không trung, giống như một chú ếch nhỏ."
Ai đó tùy tiện đến!
Chỉ cần đưa tay ra là được!"
Ô ô ô cậu biết hai người này đều muốn tạo cơ hội giúp cậu, nhưng trước tiên đừng giúp.
Có cách nào ra dáng một chút không?
Hiện tại trông cậu thật thảm.Kỳ Nghiên Hành dứt khoát buông tay, cũng không tiếp tục giằng co với người kia, hắn chỉ muốn thử một lần mà thôi.
Vừa rồi hắn đã quan sát dáng vẻ đối phương nói chuyện với Nhiễm Chiếu Miên, xem trạng thái, hắn cảm thấy tình hình tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.
Quan Ngật dường như cũng không ghét Nhiễm Chiếu Miên đến vậy.Kỳ Nghiên Hành vừa suy tư về tình hình hiện tại, vừa đưa tay vòng qua eo Nhiễm Chiếu Miên bế cậu lên, tiện tay rũ bỏ tuyết trên người cậu.
Nhiễm Chiếu Miên vịn cánh tay Kỳ Nghiên Hành đứng thẳng người, đối mặt với ánh mắt của Tỉnh Xuyên.
Đôi mắt ấy mang theo 4 phần xin lỗi vì đã lôi cậu ngã, 3 phần quan tâm, 2 phần ngượng ngùng vì bị tranh giành, và 1 phần đắc ý "Miên Miên em vẫn phải luyện tập nhiều hơn nữa."
Nhiễm Chiếu Miên: "…"
Nhìn Quan Ngật đỡ Tỉnh Xuyên đi xa, Nhiễm Chiếu Miên buồn bã nói: "Thật ra có thể bế em lên trước, rồi hai người hãy tranh giành ai đỡ anh Tỉnh Xuyên."
Kỳ Nghiên Hành ho nhẹ một tiếng: "Không phải muốn giành lấy cơ hội tiên phong sao?"
Nhiễm Chiếu Miên: "…"
Sắp đến giờ tập hợp, hai người vòng vèo trở về.
Buổi chiều là hoạt động đi bộ tập thể, không biết từ lúc nào, thời gian trôi đi thật nhanh.
Thoáng chốc, đã đến khoảnh khắc hoàng hôn cuối cùng trước khi màn đêm buông xuống.Khoảnh khắc xanh lam của một ngày đã đến, chân trời bày ra một màu xanh thẫm ảo diệu.
Dây đèn liên tiếp như dải ngân hà, ánh sáng ấm áp xuyên qua cửa sổ rọi ra ngoài.
Trên chiếc bàn dài, đặt vài chiếc vỉ nướng và nồi điện, hương thơm thức ăn tràn ngập, bốc hơi nóng hổi.Có một người bạn vừa lau dọn bàn sạch sẽ, để lại đồ ăn vặt và rượu chưa uống hết, đề nghị: "Ăn cũng gần đủ rồi, có phải nên chơi trò chơi không?"
"Chơi gì chơi gì!"
"Vừa ăn no xong, đầu óc không xoay chuyển lắm, chơi đơn giản thôi, King's Game 'Thật hay Thách' đi?"
Không ai phản đối.Kỳ Nghiên Hành cầm một xấp bài trên tay, Tỉnh Xuyên vốn định nhận lấy.
Hắn cười nhẹ: "Không sao, để tôi làm."
Nói xong, hắn đã linh hoạt xáo bài một lượt.
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, mang màu sắc trắng lạnh.
Ánh đèn chiếu lên những chiếc ly thủy tinh xung quanh, xuyên qua rượu trong suốt, những tia sáng lấp lánh chiếu rọi trên tay hắn.
Không giống như đang ở một chiếc bàn ăn bình thường trong nhà gỗ, đôi tay và cử chỉ ấy khiến khung cảnh trở nên sang trọng hơn vài bậc.
Kết hợp với vẻ mặt phong lưu mang theo nụ cười nhàn nhạt của đối phương, trông như một thiếu gia đang tiêu tiền bung bét trong quán rượu, cực kỳ có tính thưởng thức.Vài người cùng đi đều là sinh viên năm nhất, trước đây chỉ nghe nói về Kỳ Nghiên Hành trên diễn đàn và từ miệng người khác.
Ban ngày khi hoạt động tự do, mọi người đều không dám tiếp xúc với hắn.
Không giống như người cùng thế giới, vừa đến gần sẽ trở nên đặc biệt không biết tự lượng sức mình.
Đây vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi như vậy với hắn, nhất thời đều có chút ngỡ ngàng.Trong chớp mắt, Kỳ Nghiên Hành đã phát bài đến trước mặt mọi người.
Mặc dù là một trò chơi rất phổ biến, nhưng lại là một cách tốt để làm nóng không khí và rút ngắn khoảng cách.Mấy vòng sau, có người nhảy một điệu múa bụng, có người đăng lên mạng xã hội nói tối qua mình tè dầm, lại có người gọi điện cho người yêu cũ nói muốn quay lại, kết quả nhận được câu trả lời khẳng định, khiến cả hiện trường không ngừng tiếng la hét.Kỳ Nghiên Hành cười lật lá đỏ trước mặt: "Vua."
Hắn quét mắt một lượt những người trước mặt, chậm rãi mở miệng nói: "Cơ J và Rô K hãy thực hiện một thử thách lớn đi, còn Chuồn Q sẽ đưa ra hình phạt."
Nhiễm Chiếu Miên mở lá bài ra, Cơ J.
Quan Ngật đối diện nhìn cậu, Rô K.Nam sinh cầm Chuồn Q vui vẻ nói: "Ba chúng ta vừa vặn là JQK, hay là J ngậm thẻ bài Q, K sẽ ngậm thẻ bài Q rồi đưa qua cho J."
Tiếng cậu ta vừa dứt, tất cả mọi người trong phòng đều bật cười, ồn ào nói: "Làm đi làm đi!"
Nhiễm Chiếu Miên: "…"
Quan Ngật: "…"
Nhiễm Chiếu Miên gần như nhanh như chớp, túm lấy ly rượu trên bàn ngửa cổ uống cạn một hơi.
Động tác dứt khoát đến mức Kỳ Nghiên Hành bên cạnh còn chưa kịp phản ứng.
Quan Ngật cũng ngửa cổ làm một ly rượu.Mặc dù không thể xem được cảnh náo nhiệt, nhưng hai người hào khí ngút trời làm hai ly rượu lớn, cũng tạo nên một làn sóng sôi nổi.Khi mọi người đã ngồi xuống, Kỳ Nghiên Hành hỏi nhỏ: "em có sao không?"
Hắn thầm nghĩ mình đã tính toán sai, lát nữa sẽ lén đổi nước vào ly của cậu.Nhiễm Chiếu Miên lắc đầu, mắt sáng rực: "Cũng được."
Sau 3 vòng nữa, Nhiễm Chiếu Miên và Quan Ngật lại một lần nữa đối mặt.
Tiếng ồn ào của mọi người càng lớn hơn: "Xem ra hai cậu đêm nay định phải trải qua chuyến này rồi."
Cố Lan Kỳ cười nói: "Vậy thì, không làm khó hai cậu, hãy 'cầm tay nhìn nhau mắt đẫm lệ' một lát đi, tay trong tay mặt đối mặt, đối diện 20 giây, có khó không?"
Nhiễm Chiếu Miên theo bản năng định túm lấy ly rượu uống tiếp, đã bị mọi người ngăn lại.“Ê ê ê!
Không thể uống liền hai ly!"
Quan Ngật đã mặt không cảm xúc đưa tay về phía cậu.Sắc mặt Nhiễm Chiếu Miên vặn vẹo trong chớp mắt, cậu tự làm công tác tư tưởng mất nửa ngày, mới chịu ch.ế.t đặt tay lên.
Mọi người hú hét đếm ngược cho họ.Kỳ Nghiên Hành dựa vào ghế nhìn hai người, hắn phát hiện diễn xuất của Nhiễm Chiếu Miên thực sự khá tốt.
Cái cảm giác cực kỳ miễn cưỡng, muốn tránh né, không muốn tiếp xúc rất đúng chỗ.Đối với Nhiễm Chiếu Miên, 20 giây này quả thực như trải qua 20 năm, cậu hận không thể lập tức quăng tay đối phương ra.
Tay?
Đây là tay của Quan Ngật sao?
Cậu và Quan Ngật 5 tuổi đã không nắm tay!
A a kỳ lạ quá!Khi giây cuối cùng rơi xuống, cậu rõ ràng cảm giác Quan Ngật cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai người lập tức buông tay, trong khoảnh khắc cúi đầu đó, chỉ có chính mình biết biểu cảm của mình tái nhợt và vặn vẹo đến mức nào.
Nhiễm Chiếu Miên cảm thấy mình như sắp ngất.Mọi người đều uống không ít rượu, đang trong lúc nghỉ ngơi điều chỉnh.
Nhiễm Chiếu Miên càng nghĩ càng thấy không ổn, lần đầu tiên cậu và Quan Ngật bị chọn, Kỳ Nghiên Hành là vua.
Chỉ là đối phương đã tiết chế quyền lực của vua, nên làm suy yếu sự tồn tại của hắn.
Trước lần thứ hai, Kỳ Nghiên Hành đã đề nghị thay đổi cách chơi, xác định người bị phạt trước, sau đó mới xáo bài xác định vua.Nhiễm Chiếu Miên vẫn không quên, đối phương đã nói hắn có "hành động"!!Nhìn người đang đứng bên ngoài hóng gió, Nhiễm Chiếu Miên lén lút đi ra ngoài.Kỳ Nghiên Hành nhìn đối phương đi ra, không nhịn được cười, thẳng thắn nói: "anh đã ra chiêu."
"Cái gì?!"
Nhiễm Chiếu Miên tối sầm mặt mũi, ra, ra chiêu?!
Một trò chơi nhỏ thôi, có cần phải động đến vũ khí như vậy không?!"
Có hơi vô sỉ, nhưng anh đã nói rồi, sẽ dùng một chút thủ đoạn."
"Thật ra hoa văn mặt sau của lá bài có sự khác biệt rất nhỏ."
Kỳ Nghiên Hành an ủi nói, "Yên tâm, rượu của em đều đổi thành nước hết rồi, nếu mọi người quá ồn ào anh sẽ điều chỉnh cách chơi cho phù hợp, sẽ không thực sự làm em khó xử."
Nhiễm Chiếu Miên: "…"
Sợ hãi.Đối phương không biết, với mối quan hệ của cậu và Quan Ngật, bất kỳ hành vi nào cũng khiến người ta phát điên.
Cậu nước mắt lưng tròng nói: "Đây là tình huống 'không thể không tiếp xúc' của em với cậu ta sao?
Còn phải chơi mấy vòng nữa đây?"
Cậu và Quan Ngật… thật sự không thể được…Nếu không phải xác định mối quan hệ của cậu và Quan Ngật chưa bị bại lộ, cậu thật sự sẽ nghĩ Kỳ Nghiên Hành đang cố ý chỉnh cậu.Kỳ Nghiên Hành suy tư trong chốc lát: “Tổng cộng hai mươi vòng, tôi chỉ định ra tay 3 lần thôi, chắc không sao đâu nhỉ?”
“Tỉ lệ và xác suất này sẽ tạo ra một số tiếp xúc nhất định cho hai người, nhưng không trùng hợp đến mức đáng ngờ.”
“Vòng tiếp theo, cậu ta hẳn là sẽ chắn rượu thay em.”
Thật ra, trước đó hắn không nói cho Nhiễm Chiếu Miên biết mình định làm gì.
Một phần là như hắn đã nói, muốn có phản ứng chân thật của đối phương.
Một lý do khác là, trước khi đến ngày hôm nay, hắn cũng không chắc chuyện gì sẽ xảy ra, nên cần phải ứng biến linh hoạt.Kỳ Nghiên Hành nói với cậu: “anh không muốn hai người thật sự phải tiếp xúc mạnh mẽ, chỉ muốn hai người có chút ‘đồng bệnh tương liên’ thôi.”
“Những người cùng phe phái dễ dàng tạo ra sự đồng cảm hơn, mối quan hệ có thể nhanh chóng trở nên thân thiết, tin tưởng lẫn nhau.”
“Nếu hôm nay có trò bắn súng sơn dã chiến, anh rất có thể sẽ cho hai người thành đồng đội, để hai người cùng nhau trải qua khó khăn và cùng nắm tay giải quyết, suy ra từ đó.”
Nhiễm Chiếu Miên thừa nhận, hắn nói rất có lý.
Ít nhất vừa rồi khi cậu và Quan Ngật nhìn nhau, mắt cả hai đều tràn ngập sự "vỡ lẽ" và đồng cảm với đối phương.
Ngay cả chút ghét bỏ cũng đạt đến cùng tần số.Nhưng mỗi lần cậu đều phải cố ý diễn xuất sự bất ngờ, ngạc nhiên, ngượng ngùng, còn phải cố tình che giấu những cảm xúc đó, giả vờ như “tôi cũng không muốn như vậy”, mà thực tế là cậu thật sự không muốn như vậy.
Tinh thần của cậu gần như loạn hết rồi.
Cậu hình như thật sự không ổn chút nào...Kỳ Nghiên Hành vỗ vai cậu: “Họ đang gọi kìa.”
Hai người cùng nhau đi vào phòng, Tỉnh Xuyên đang lau bàn, vừa giải thích:“Vừa rồi tôi lỡ tay làm đổ nước, làm ướt bộ bài, đổi một bộ khác không sao chứ?”
Kỳ Nghiên Hành: “…”
Nhiễm Chiếu Miên: “!”
Nhiễm Chiếu Miên thở phào nhẹ nhõm, bây giờ mà vẫn rút trúng cậu và Quan Ngật thì thật sự là xui xẻo.Vừa mới nghĩ xong, đã có người lên tiếng: “Rô J và Chuồn Q chơi một ván pocky game, yêu cầu thanh socola cuối cùng không vượt quá 1 centimet.”
Nhiễm Chiếu Miên nghĩ, trò này có khác gì hôn nhau đâu.
Cậu mở lá bài ra, Chuồn Q.“…”
Cậu theo bản năng nhìn sang bên cạnh, Kỳ Nghiên Hành – Rô J.
Cậu tin rằng không phải Kỳ Nghiên Hành giở trò.Kỳ Nghiên Hành cũng sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Nhiễm Chiếu Miên.
Với mối quan hệ hiện tại của họ, trò chơi này tuyệt đối không thể chơi.
Kỳ Nghiên Hành kín đáo ra hiệu cho cậu, Nhiễm Chiếu Miên hiểu ra, đối phương muốn cậu uống rượu trước, tượng trưng cho việc cậu từ chối trước.Ly rượu đã được pha loãng với nước, Nhiễm Chiếu Miên thoải mái uống cạn.
Kỳ Nghiên Hành tiếp theo cũng uống một ly, ly của hắn là rượu nguyên chất.Bốn vòng sau, Nhiễm Chiếu Miên và Kỳ Nghiên Hành lại một lần nữa nhìn nhau.
Ch/ết tiệt!
Cảm giác quen thuộc này!Vòng này yêu cầu là, Cơ Ksẽ thắt cà vạt cho người bên tay phải mình.
Tức là Nhiễm Chiếu Miên sẽ thắt cà vạt cho Kỳ Nghiên Hành.Mọi người nhất thời đều phấn khích, Tỉnh Xuyên lên tiếng: “Người bên tay phải có quyền từ chối, nhưng Cơ K là người chịu phạt, nên phải uống hai ly rượu!”
Quan Ngật mở một chai rượu mới và lắc lắc: “Uống cái này đi, tôi rót cho.”
Nhiễm Chiếu Miên bây giờ chỉ muốn thăng thiên ngay tại chỗ.Kỳ Nghiên Hành mở miệng nói: “Cà vạt.”
Bên cạnh đã có người tinh mắt cầm cà vạt, nghe vậy vội vàng đưa cho hắn.Kỳ Nghiên Hành hỏi: “Biết thắt không?”
Nhiễm Chiếu Miên gật đầu.Kỳ Nghiên Hành liền đưa cà vạt cho cậu: “Đến đây.”
Nói xong, hắn đã hơi cúi đầu xuống.Nhiễm Chiếu Miên nhận lấy, đưa tay vòng qua sau gáy đối phương.
Khi cảm nhận được vải cà vạt vòng qua sau gáy, Kỳ Nghiên Hành liền ngẩng đầu lên, nhìn người trước mặt.Nhiễm Chiếu Miên đúng là biết thắt cà vạt, nhưng thắt cho mình và thắt cho người khác là khác nhau.
Không chỉ là do nhìn ngược trong gương, mà còn vì bản thân động tác này đã chứa đựng ý vị ám muội.Hai người cách nhau hơi xa, Nhiễm Chiếu Miên kéo hai đầu cà vạt về phía mình một chút.
Kỳ Nghiên Hành bị buộc phải cúi người, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại.Nhiễm Chiếu Miên làm điệu bộ một lúc, cuối cùng ngẩng đầu nói: “em chỉ từng thắt cho mình thôi, có thể đứng sau lưng anh thắt cho anh được không?”
Kỳ Nghiên Hành nhướng mày: “Được.”
Không cần trực tiếp đối mặt với ánh mắt đối phương, Nhiễm Chiếu Miên trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cậu lo lắng một số cảm xúc sẽ vô thức lộ ra.
Ở sau lưng thì tốt hơn nhiều.Kỳ Nghiên Hành vốn cho rằng, không cần gần gũi mặt đối mặt thì những cảm giác ám muội sẽ yếu đi.
Nhưng đợi đến khi đôi tay đối phương lướt qua vai mình, hắn mới nhận ra mình đã sai rồi.
Đó càng giống như một tư thế ôm vòng từ phía sau.
Thậm chí để nhìn rõ động tác trên tay, đối phương còn phải cúi đầu xuống.Kỳ Nghiên Hành có thể cảm nhận được hơi thở của Nhiễm Chiếu Miên lướt qua má mình.
Trong nhà sưởi ấm đủ, mọi người sớm đã thay quần áo mỏng hơn.
Kỳ Nghiên Hành vốn mặc một chiếc sơ mi trắng rộng rãi thoải mái, chỉ là trước đó chưa thắt cà vạt, cổ áo mở ra.
Giờ đây, một chiếc cà vạt đen quấn quanh vải trắng, một chàng trai trẻ đẹp đứng sau lưng hắn, linh hoạt vòng cà vạt đan xen.Người đàn ông đang ngồi tựa lưng vào ghế, hơi rũ mi mắt, không nhìn ra cảm xúc.Không khí ngày càng yên lặng, không hiểu vì sao, cảnh tượng vốn dĩ nên náo nhiệt lại không phát ra tiếng động, thậm chí nhìn vào còn thấy có chút ngượng ngùng.Nhiễm Chiếu Miên thắt một nút cà vạt đơn giản nhất.
Cuối cùng, cậu từ từ siết chặt về phía trước, khi cảm nhận được ngón tay mình chạm vào làn da bên cổ đối phương, Nhiễm Chiếu Miên vội vàng rụt tay lại.Cổ áo dần dần được thắt chặt, Kỳ Nghiên Hành mới ngẩng mắt nhìn về phía đám đông.
Nhiễm Chiếu Miên cũng ngồi trở lại chỗ, vươn tay lấy ly, ngửa đầu uống một ngụm rượu có đá lạnh để xua đi hơi nóng.
Cậu cảm thấy linh hồn mình bay đi một lúc lâu mới trở về.Trong một không khí yên tĩnh, Nhiễm Chiếu Miên hỏi: “Không tiếp tục nữa sao?”
“À?
Ồ ồ!”
Cậu lấy điện thoại ra, dưới bàn điên cuồng nhắn tin cho Quan Ngật:【 Zzzz: Giải thích!
Giải thích!
Giải thích! 】Nhiễm Chiếu Miên thấy người đối diện cũng cúi đầu, vài giây sau, cậu nhận được tin nhắn:【 Quan Ngật: Ông trời 】Nhiễm Chiếu Miên: “…”
Haiz!
Là cái gì?
Ông trời đó!Ha ha ha a a a bạn hiền!Mắt Nhiễm Chiếu Miên ướt đẫm, cậu cảm thấy mình như sắp ch.ết.Chắc chắn đây là sự trừng phạt của ông trời dành cho những lời nói dối của cậu!A!