Chương 14Thứ Bảy nhanh chóng đến.Nếu nói, màn trình diễn guitar ở buổi huấn luyện quân sự trước đó chủ yếu khiến Nhiễm Chiếu Miên tỏa sáng trong số các sinh viên cùng khóa, thì lần này, tiệc tối tân sinh viên lại đối mặt với toàn trường, thậm chí nhiều tiết mục còn được đăng lên trang web chính thức của trường và một số nền tảng mạng xã hội để quảng bá hình ảnh trường học.Nhiễm Chiếu Miên nổi bật vô cùng, thậm chí các cách liên lạc như WeChat hay QQ cũng thường xuyên bị ‘quấy rầy’.Kỳ Nghiên Hành dựa vào bàn học, nhìn Nhiễm Chiếu Miên ngồi thụp trên ghế xử lý những tin nhắn đó.
Mấy sợi tóc đỏ mà cậu nhuộm một lần để biểu diễn đã được gội sạch, giờ đây lại là mái tóc đen tuyền, chỉ còn lại sự ngoan ngoãn.Nhưng cậu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ngón tay lướt nhanh trên danh sách lời mời kết bạn mới, thành thạo sàng lọc những người thực sự có việc cần tìm cậu.Nhìn một lúc, Kỳ Nghiên Hành chậm rãi nói: “Thành thục ghê nhỉ.”
Không hề bối rối vì sự chú ý rộng rãi, sự ồn ào náo nhiệt đặc biệt gần đây cũng không hề ảnh hưởng đến của cậu.
Có lẽ từ nhỏ đã lớn lên trong sự chú ý như vậy.
Chính vì thế, Kỳ Nghiên Hành càng không hiểu, hắn không lý giải nổi.Nhiễm Chiếu Miên ngầm hiểu được những lời Kỳ Nghiên Hành chưa nói hết, trả lời: “Nhưng theo đuổi người thì đây là lần đầu.”
Lời này không nói dối.Vừa nói, cậu vừa đặt điện thoại lên bàn, hai tay đặt lên đầu gối, như tư thế của một học sinh ngoan.“em xử lý xong rồi, anh có thể bắt đầu a~~”Chu Húc Đông và Triệu Trạch đều đã ra ngoài.
Hiện tại phòng ký túc xá chỉ có hai người họ.“Được, anh nói bừa thôi.”
Kỳ Nghiên Hành khẽ nhướng mày: “em cứ nghe cho vui là được.”
Nhiễm Chiếu Miên gật đầu.Giọng Kỳ Nghiên Hành rất bình tĩnh: “Người bị theo đuổi và người theo đuổi, ở một mức độ nào đó, hơi giống bên A và bên B.”
“em nói em chưa từng theo đuổi ai, không có kinh nghiệm.”
Kỳ Nghiên Hành rũ mắt nhìn cậu: “Nhưng em đã từng luôn là bên A.”
“em có thể nghĩ về cảm giác khi bị người khác theo đuổi, để suy đoán suy nghĩ và tâm trạng của người mà em đang theo đuổi.”
Đây là lý do tại sao, rất nhiều người được hoan nghênh cũng đồng thời giỏi việc theo đuổi người khác.“Giống như anh đã nói với em, giai đoạn hiện tại không cần quấn lấy Quan Ngật.”
Kỳ Nghiên Hành nghiêm túc nói, “em chắc hẳn đã từng có cảm giác bị người khác chai mặt bám dính, lúc đó em bất đắc dĩ đến mức nào, thì Quan Ngật bây giờ cũng phiền não đến mức đó.”
“Vì vậy, trước khi đối phương có thiện cảm với em, việc chai mặt bám dính, thường xuyên xuất hiện chỉ sẽ gây tác dụng ngược.”
Nhiễm Chiếu Miên giơ tay: “Vậy chúng ta hoàn toàn không gặp mặt thì làm sao thúc đẩy mối quan hệ được?”
“Hiện tại cậu ta không muốn gặp em, em cứ ít xuất hiện trước mặt cậu ta trước đã, giảm bớt ác cảm.”
“Giai đoạn hiện tại đơn giản và trực tiếp nhất là khiến cậu ta nghĩ rằng em đã không còn thích cậu ta nữa.”
“Thích là dựa vào sự hấp dẫn, chứ không phải lấy việc đối phương có thích mình hay không làm tiêu chuẩn để cân nhắc.”
Kỳ Nghiên Hành giải thích, “Quan Ngật nghĩ em đã từ bỏ, ngược lại có thể khiến cậu ta bỏ đi thành kiến, thấy được con người thật của em.”
Nhiễm Chiếu Miên nghĩ nghĩ, nhưng Kỳ Nghiên Hành vốn dĩ đã không ghét cậu, bước này hình như có thể trực tiếp bỏ qua.“Vậy sau khi không ghét em nữa thì sao?”
Nhiễm Chiếu Miên truy vấn, “có thể gặp mặt không?
Có thể tiếp xúc không?”
“Có thể.”
Kỳ Nghiên Hành nhấn mạnh, “Nhưng giai đoạn này, tuyệt đối không thể là em chủ động gặp mặt và tiếp xúc.”
“Nói đúng hơn, cho dù là em lên kế hoạch tiếp xúc với cậu ta, cũng không thể để cậu ta biết em là cố ý.”
“Đối với người vốn dĩ có tính cảnh giác cao, nếu em lại như trước đây thường xuyên chủ động tiếp cận, cậu ta sẽ nghĩ rằng em chứng nào tật nấy, giẫm lên vết xe đổ.”
Kỳ Nghiên Hành lấy điện thoại ra, vừa trả lời tin nhắn, vừa thờ ơ nói:“em phải vô tội, tốt nhất là em cũng ‘bị bắt buộc’, ví dụ như…
Một số tiết học em nhất định phải học chung, quy tắc khiến em không thể không tiếp xúc, không trách em được.”
“Đương nhiên, có thể khiến đối phương không thể không chủ động mời em, lại còn phải mang ơn em, đó mới là bản lĩnh của em.”
Nhiễm Chiếu Miên đang định nói gì đó, điện thoại đột nhiên reo.“Đợi em một chút, em nghe điện thoại.”
“Alo, anh Tỉnh Xuyên?”
Câu lạc bộ có hai phó hội trưởng, Tỉnh Xuyên là một trong số đó.Kỳ Nghiên Hành đi rót một cốc nước, khi quay lại thì nghe thấy Nhiễm Chiếu Miên “Ừm ừm” vài tiếng, sau đó nghe bên kia nói gì đó, cuối cùng cúp điện thoại.Nhiễm Chiếu Miên ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “đàn anh Tỉnh Xuyên bảo em giới thiệu cho anh kế hoạch hoạt động đầu tiên của câu lạc bộ lần này, sau đó mời anh tham gia.”
Kỳ Nghiên Hành khẽ lên tiếng: “Bây giờ, chúng ta có tiếp xúc rồi đấy.”
Nhiễm Chiếu Miên trực tiếp bị mấy chữ này đơ vài giây, đứng hình một lúc, mới nhận ra vừa rồi là đối phương đang nói gì.“Tỉnh Xuyên anh ấy…”
Kỳ Nghiên Hành bình thản nói: “Hắn vừa nhắn tin cho anh, mời anh tham gia hoạt động, anh chỉ nói muốn tìm hiểu chi tiết kế hoạch, anh có làm gì sai sao?”
Giọng điệu như thể thành tâm dò hỏi.“anh không nhờ Tỉnh Xuyên giúp đỡ, hắn không cố ý se duyên, mà em vừa lúc phụ trách phần này, thật trùng hợp.”
“Hoặc là dùng cách nói lãng mạn mà mọi người thích nói, định mệnh.”
“— Mặc dù anh đã sớm thấy trong nhóm chat rồi, người phụ trách làm kế hoạch là em.”
Nhiễm Chiếu Miên: “!”
Ồ?Có ý tứ, có ý tứ!Cậu khẽ nghiêng người về phía trước, hào hứng mở miệng: “Nhưng như vậy sẽ không gây tác dụng ngược sao?
Có cảm giác bị ép buộc.”
“Ví dụ, anh vốn dĩ rất ghét em, nhưng không thể không đến tiếp xúc với em, vậy anh sẽ uất ức lắm chứ.”
Kỳ Nghiên Hành mở miệng nói: “Nhưng anh vốn dĩ cũng không tìm em, anh có gì sai?”
Hắn kiên nhẫn giải thích: “Ngay cả khi người lập kế hoạch không phải em, khi Tỉnh Xuyên mời anh, anh cũng phải hỏi rõ ràng kế hoạch là gì.”
“Nếu Tỉnh Xuyên không mời anh, mà là một người khác, em vẫn cần phải giải thích và giới thiệu chi tiết cho đối phương.”
“Đây là một quy trình bắt buộc phải trải qua, không ảnh hưởng đến bản chất vấn đề.
Anh không lợi dụng thân phận để tạo ra quy tắc mới, cũng không mạnh mẽ thay đổi quy tắc.”
“anh chỉ là nắm bắt cơ hội, thuận theo quy tắc.”
“Ngược lại là em, ở vị trí này mà không hoàn thành chức trách, nội dung này do em phụ trách, em có thể bình thản giảng giải kế hoạch cho người khác, mời đối phương.”
“À, đến chỗ anh thì lại là bị ép buộc?
Trong khi anh chưa làm gì cả, lại sinh ra oán trách công tư bất phân, đó là vấn đề của em.”
Kỳ Nghiên Hành kéo dài giọng nói: “Nếu Quan Ngật thật sự đối xử với em như vậy, thì người này em nên suy nghĩ kỹ lại một chút.”
Nhiễm Chiếu Miên: “……”
Kỳ Nghiên Hành đứng thẳng người: “Còn nữa, không nói đùa với em đâu, anh thật sự muốn xem kế hoạch của em.”
Nhiễm Chiếu Miên: “……”
Sao tự nhiên lại thành kiểm tra đột xuất?
Lại còn là kiểm tra của môn khác nữa chứ!Cậu ậm ừ “Ồ” một tiếng, mở file máy tính ra.Kỳ Nghiên Hành kéo một chiếc ghế lại, ngồi bên cạnh cậu, nhận lấy chuột và trượt xuống xem file.Quy trình hắn đã rất quen thuộc, nên tốc độ xem cũng nhanh.
Nhiễm Chiếu Miên sắp xếp hợp lý, thời tiết dần trở lạnh, đối phương lựa chọn sử dụng một khu cắm trại mùa đông đã phát triển.
Từ những vấn đề lớn như dự báo thời tiết, mang theo thiết bị, đến những tình huống cực đoan nhỏ nhặt, tất cả đều được tính toán kỹ lưỡng.Kỳ Nghiên Hành chậm rãi nói: “Xác nhận số lượng và vị trí nhà vệ sinh bên ngoài, nếu cách nhà gỗ khá xa, ban đêm cố gắng tránh thành viên đi một mình.”
“Pháo hoa, đã liên hệ với khu vực quản lý chưa?
Nếu được phép, nhớ giữ lại chữ ký đồng ý hoặc ghi âm chứng minh, lịch sử trò chuyện của người phụ trách.”
Nhiễm Chiếu Miên rút sổ tay ra, nhanh chóng ghi chép.
Cậu tưởng mình đã đủ chi tiết, kết quả đến cuối cùng vẫn còn lác đác nhớ ra không ít điều.
Kỳ Nghiên Hành dù sao cũng kinh nghiệm phong phú, thành thạo hơn nhiều.“Về phần thiết bị thể thao ở đây, chúng ta có nhà tài trợ hợp tác lâu dài, đi hỏi Quan Ngật, bảo cậu ta liên hệ xem sao.”
Nói đến đây, Kỳ Nghiên Hành nhấn mạnh: “Hỏi trong nhóm chat, không được trò chuyện riêng.”
Nhiễm Chiếu Miên: “……”
Cậu vội vàng gật đầu lia lịa, sau đó hì hục vùi đầu viết.Cuối cùng, giọng nói của người bên cạnh dừng lại, Nhiễm Chiếu Miên nghiêng đầu nhìn hắn: “Hết rồi sao?”
“Còn một chút cuối cùng.”
Kỳ Nghiên Hành buông chuột ra, đối mặt với cậu.“Sự ‘ghét bỏ’ của em đối với anh có giảm đi chút nào không?
Dù chỉ một chút xíu thôi.”
Nhiễm Chiếu Miên sững sờ, chỉ cảm thấy bong bóng trong đầu từng cái nổ tung, bắ/n ra hơi nước tràn ngập.
Cậu vốn không phải là kẻ cả tin, lập tức hiểu ngay ý đối phương.— Cái gọi là sự biểu thị vẫn chưa kết thúc.Vừa rồi đối phương thông qua Tỉnh Xuyên mượn cơ hội để minh họa cho cậu, làm thế nào để tạo ra cơ hội tiếp xúc tốt hơn.
Nhiễm Chiếu Miên cố ý nói, nếu cậu rất ghét hắn, rất kháng cự sự tiếp xúc này thì phải làm sao?Bây giờ đối phương đã đưa ra câu trả lời.Nếu cậu thực sự ghét Kỳ Nghiên Hành, vậy thì khi biết phải giao lưu với đối phương, cậu sẽ rất không tình nguyện, kỳ vọng của cậu sẽ rất thấp.
Nhưng trong quá trình tiếp xúc thực tế, đối phương không hề có bất kỳ hành vi vượt rào nào, chỉ là công việc ra công việc.
Thậm chí còn đưa ra những gợi ý hữu ích cho kế hoạch của cậu, giải quyết vấn đề hiệu quả và gọn gàng.Lúc này, thật sự rất khó sinh ra ác cảm.
Khi kỳ vọng đã đủ thấp, bất kỳ điều gì vượt quá mức đó đều đủ để khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, biết đâu còn sẽ thay đổi ấn tượng.Thậm chí mỗi bên đều đạt được mục đích.Đối với Tỉnh Xuyên, với tư cách là người phụ trách, có được một bản kế hoạch tốt hơn, không cần phải tốn quá nhiều sức để sửa chữa.
Đối với Nhiễm Chiếu Miên, cậu hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, kết thúc trách nhiệm, và nhận được sự đánh giá cao.
Còn về Kỳ Nghiên Hành, hắn có được một cơ hội tiếp xúc, thành công hóa giải mối quan hệ.Nếu cảnh tượng này thực sự tồn tại, Nhiễm Chiếu Miên nhất định sẽ mềm lòng trong chớp mắt.Đệt!!Nhưng cậu vẫn cố ý nói: “Nếu em nói không giảm chút nào thì sao?”
Kỳ Nghiên Hành nghiêm túc suy nghĩ, với thái độ bình tĩnh như thể đang nghiên cứu một đề tài học thuật mà phân tích:“Hiểu mà, ấn tượng ăn sâu bén rễ không thể chỉ dựa vào một hai hành động mà thay đổi hoàn toàn được.”
“Nhưng theo lẽ thường mà nói, anh đã truyền tải thiện ý, cung cấp sự giúp đỡ, trong suốt quá trình đó, em là người được hưởng lợi lớn nhất về mặt bề ngoài.”
“Thông thường trong trường hợp này, ít nhất sẽ có một khoảnh khắc cảm thấy lương tâm không yên khi ‘ghét anh’ vào lúc này, hơn nữa khi vấn đề được giải quyết, tâm trạng hẳn là không tồi, cảm xúc tiêu cực ít đi, sự ghét bỏ hẳn cũng sẽ giảm bớt.”
Nhiễm Chiếu Miên nhìn sườn mặt hắn, nghe những lời này, bỗng dưng không nhịn được cười.“đàn anh, vừa rồi trong toàn bộ quá trình, anh cảm thấy anh chỉ đơn thuần truyền tải thiện ý, cung cấp sự giúp đỡ thôi sao?”
Hôm nay, trong cuộc trò chuyện của hai người, Kỳ Nghiên Hành lần đầu tiên xuất hiện một tia khó hiểu.Tay Nhiễm Chiếu Miên cầm bút vô thức nguệch ngoạc vài nét, vẽ lên tờ giấy trắng những đường cong vô nghĩa.
Cậu thu hồi ánh mắt, mang theo ý cười nói: “em còn cảm thấy anh rất ngầu.”
“……”
Ánh mắt Kỳ Nghiên Hành hướng về phía cậu: “Chỉ vì cung cấp một số kiến thức phổ biến và kinh nghiệm đơn giản thôi à?
Rất nhiều người đều có thể làm được.”
Trong chốc lát, hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trời cũng như muốn sụp đổ.
Đây sẽ không phải là nguyên nhân khiến đối phương não tàn trong tình yêu chứ?
Dễ dàng như vậy đã gán thêm hào quang cho một hành vi bình thường?
Cái điểm hấp dẫn này, nói ra hắn còn cảm thấy khó coi.“em không có ý đó.”
Nhiễm Chiếu Miên nhấn mạnh, “Vừa rồi cái tình huống minh họa đó không có tính phổ biến, chỉ khi là người như đàn anh sử dụng mới có tác dụng, cho nên em mới cảm thấy anh đặc biệt ngầu.”
Kỳ Nghiên Hành giải thích: “cách cung cấp giá trị cảm xúc, cải thiện mối quan hệ này bất kỳ ai cũng có thể dùng được, không cần có ‘vỏ bọc’ đặc biệt cao cấp.”
Nhiễm Chiếu Miên không nhịn được cười một lúc lâu, tốt lắm, đúng là rất ngầu và tự biết mình.
Cậu vẫy vẫy ngón tay về phía hắn: “Đẹp hay không đẹp chẳng liên quan.”
“Trên thực tế, đa số người muốn dùng chiêu này, mục đích sẽ rất rõ ràng, ví dụ, sẽ rất dễ ba hoa chích chòe, rất muốn khoe khoang, trong lòng lại nghĩ… ‘Xem anh đây hiểu biết nhiều lắm này, thế này còn không mê ch/ết cưng sao!’”“Mà một khi ôm ý nghĩ này, nó sẽ không thể ngăn chặn mà lộ ra ngoài, lúc này, em nhất định sẽ cười lạnh trong lòng…”
“‘Hừ hừ, làm màu cái gì’, sau đó biết đâu lại càng ghét người này hơn.”
Nhiễm Chiếu Miên nói rồi, phát hiện bên cạnh đã im lặng rất lâu.
Cậu quay đầu lại, liền thấy Kỳ Nghiên Hành đang nhìn thẳng vào mình.“……”
Kỳ Nghiên Hành nghiêng đầu cười một chút, hắn không biết Nhiễm Chiếu Miên có nhận ra không, chính cậu nói chuyện mà cũng nhập vai luôn rồi.Nhiễm Chiếu Miên thần sắc lập tức thu liễm lại, cảnh giác nói: “Anh cười cái gì!”
Kỳ Nghiên Hành lắc đầu.Nhiễm Chiếu Miên nhìn hắn một lúc, không nhìn ra manh mối, vì thế nghiêm túc nói: “Tóm lại chính là ý đó.”
Làm người không thể thể hiện ra, thì sẽ là như thế.
Mà Kỳ Nghiên Hành quá xuất chúng, không giấu sự cao ngạo.
Việc nhỏ như đưa ra ý kiến cho bản kế hoạch, quá đỗi tầm thường, hắn khinh thường việc lấy đó làm điểm khoe khoang.Điểm xuất phát khác nhau, dẫn đến hiệu quả thể hiện ra hoàn toàn không giống nhau.Điều thu hút người khác, vừa đúng là điều mà đối phương cảm thấy không đáng để thu hút người khác.Người khác không thể sánh bằng sự phong phú của hắn, nên cũng rất khó làm được sự tự nhiên như hắn.Khi đối phương cho mình xem bản kế hoạch, dáng vẻ quá đỗi bình thường, bởi vì vốn dĩ không cố tình làm gì cả.
Vì vậy Nhiễm Chiếu Miên hoàn toàn không nhận ra, đó là sự biểu thị chưa hoàn tất của đối phương, cũng là nội dung cuối cùng mà hắn muốn truyền đạt cho cậu ngày hôm nay.Kỳ Nghiên Hành đã hiểu ý cậu, bình tĩnh nói: “Nhưng anh không dạy người khác, anh chỉ dạy em.”
Nhiễm Chiếu Miên gối đầu lên cánh tay, mặt hướng về phía Kỳ Nghiên Hành: “Có ý gì?”
“Ý là, phương pháp này có tính phổ biến hay không không quan trọng, phù hợp với em là được.”
Nhiễm Chiếu Miên không ngờ hắn lại đánh giá mình cao như vậy, đôi mắt sáng rực nói:“Là đang khen em xuất sắc đến bùng nổ, sẽ không dùng những việc nhỏ nhặt như vậy để cố tình phô bày bản thân sao?”
“Không phải.”
“……”
Mặt Nhiễm Chiếu Miên còn chưa kịp xụ xuống, liền nghe thấy đối phương tiếp tục nói:“Là đang nói, cho dù em có nhịn không được khoe khoang mình giỏi giang đến mức nào, hiểu biết bao nhiêu trước mặt người khác, người ta cũng cảm thấy em đáng yêu, sau đó khẳng định mà nói với em …”
“Thật lợi hại.”
“Đùng” một cái, mặt Nhiễm Chiếu Miên lập tức đỏ bừng, hơi nóng không thể ngăn chặn mà bắt đầu xông thẳng lên.
Cậu khẽ nghiêng đầu, mặt vùi vào cánh tay, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng rực nhìn hắn.Nhìn thấy vành tai cậu đỏ ửng, Kỳ Nghiên Hành có chút bất ngờ, không ngờ cậu lại không chịu được khen đến vậy, cúi đầu cười một tiếng, tâm tính trẻ con.Nhiễm Chiếu Miên cũng không ngờ, phản ứng của mình lại lớn đến vậy.
Đâu phải chưa từng được người khác dùng lời hay ý đẹp mà khen ngợi, mất mặt quá!Thấy cậu sắp chín tới nơi, Kỳ Nghiên Hành không cố tình trêu chọc cậu nữa.Hắn khép máy tính lại, nói với cậu: “Tóm lại, một đạo lý rất đơn giản, sau này gặp chuyện gì thì nghĩ xa hơn vài bước, cẩn thận suy nghĩ kết quả em muốn là gì.”
“Gặp mặt không phải mục đích cuối cùng, cho nên vào khoảnh khắc tạo ra cơ hội tiếp xúc, việc đối phương thích em, ghét em hay căm ghét em đều không phải là quan trọng nhất.”
“Điều em muốn là, trong quá trình tiếp xúc sau khi gặp mặt, làm thế nào để tăng cường hoặc thay đổi ấn tượng.”
“Cũng như…
để đối phương nhìn thấy nhiều hơn về em, bản chất của việc thúc đẩy mối quan hệ là đạt được sự hiểu biết sâu sắc hơn.”
Kỳ Nghiên Hành đứng dậy, không hề hoảng hốt mà khoác áo.“Hôm nay tạm thời đến đây thôi, anh còn có việc, đi trước đây.”
Nhiễm Chiếu Miên hiện tại cả người đều vui vẻ, nhảy nhót mà đáp lời.“tạm biệt anh ~”Kỳ Nghiên Hành đang định kéo cửa ra, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay người gọi cậu: “Nhiễm Chiếu Miên.”
Nhiễm Chiếu Miên nghi hoặc nhìn về phía hắn: “Sao vậy?”
Kỳ Nghiên Hành cân nhắc cách dùng từ, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng thừng một chút.“Tình cảm tuy không thể cưỡng cầu, nhưng trước khi mọi việc được định đoạt, trên tiền đề không làm tổn thương người khác, không vượt qua điểm mấu chốt đạo đức, thì nên tranh giành một phen.”
“Tình yêu là tài nguyên khan hiếm, không có lý do gì để nhường, cho nên anh luôn cảm thấy, có chút tâm cơ và thủ đoạn cũng không sao.”
“anh dạy cho em một vài điều, chưa chắc đã quang minh chính đại, nếu em không thể thích nghi hoặc chấp nhận, tốt nhất là kịp thời ngăn chặn tổn thất.”
Nhiễm Chiếu Miên cười: “em biết rồi.”
Kỳ Nghiên Hành thấy cậu không hề có ý miễn cưỡng, không khỏi nhếch khóe môi, cười nói:“Được rồi, anh đi đây.”
Nói xong, đối phương mới quay người rời đi, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Nhiễm Chiếu Miên thu hồi ánh mắt, tâm trạng tốt đẹp mở máy tính, chuẩn bị tối ưu hóa bản kế hoạch.Chưa đầy vài phút, điện thoại đột nhiên rung lên.
Cậu vừa nhìn, là tin nhắn từ Kỳ Nghiên Hành:【7: anh quên mang chìa khóa, nó ở trên bàn, tiện thì ném xuống từ ban công cho anh nhé 】Nhiễm Chiếu Miên đứng dậy thò người nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy Kỳ Nghiên Hành đang đứng ở bãi cỏ bên cạnh ký túc xá, cúi đầu nhìn điện thoại.Nhiễm Chiếu Miên trả lời “Được”, sau đó đi đến bàn học của đối phương, chìa khóa đang nằm trên mặt bàn.
Cậu cầm lấy, đang định ra ban công thì đột nhiên khựng lại.Những lời Kỳ Nghiên Hành nói hôm nay cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu, tay cầm chìa khóa vô thức siết chặt.
Sau đó, không chút do dự, cậu quay lại giường của đối phương, ném chiếc chìa khóa vào chân bàn khuất tầm nhìn.
Ngay sau đó đi đến ban công, gọi Kỳ Nghiên Hành một tiếng, ném thứ trên tay xuống cho hắn.Tầng lầu không cao, đồ vật cũng nhẹ, lại là ở bãi cỏ vắng người, nên không cần lo lắng sẽ trúng ai.
Kỳ Nghiên Hành đưa tay, vừa vặn bắt được thứ Nhiễm Chiếu Miên ném xuống.Đang định bỏ vào túi rời đi, nhưng bước chân còn chưa kịp chuyển, hắn đã phát hiện ra điều không ổn.
Hắn giơ tay lên, chiếc móc khóa hiện ra trước mắt.Đúng là chìa khóa phòng ký túc xá.— Nhưng không phải chìa khóa của hắn.Chiếc móc khóa hình quả Happy Face sáng bóng dưới ánh mặt trời.
Hắn từng thấy rồi, đó là chìa khóa của Nhiễm Chiếu Miên.Kỳ Nghiên Hành còn chưa kịp hỏi, điện thoại đã rung lên, hắn mở ra xem, là tin nhắn từ Nhiễm Chiếu Miên.【Zzzz: Em không tìm thấy chìa khóa của anh, mà cũng không tiện lục đồ của anh 】【Zzzz: Anh dùng tạm của em đi, lát nữa em sẽ đi tìm Triệu Trạch, không có chìa khóa cũng không ảnh hưởng gì 】Không tìm thấy?Kỳ Nghiên Hành không có thói quen vứt đồ lung tung, nhưng hiện tại hắn đang vội, không kịp suy nghĩ sâu xa.【7: Được, vậy cảm ơn em 】Nói rồi, hắn đưa tay vẫy vẫy về phía cậu, sau đó quay người rời đi.Muốn nói có chuyện gì quan trọng thì cũng không phải, chỉ là buổi chiều hắn hẹn bạn bè đi đánh tennis.
Ra một trận mồ hôi sẽ thoải mái hơn nhiều, đầu óc cũng có thể thư giãn một lát.Khi nghỉ ngơi trên đường, đã là hơn một tiếng sau.
Kỳ Nghiên Hành ngồi trên ghế, ngửa đầu uống một ngụm nước, cảm nhận dòng nước lướt qua cổ họng khô khốc.Hắn vừa nghỉ ngơi vừa xem tin nhắn mới trên điện thoại, nhóm chat của phòng 302 cũng có tin nhắn mới.
Trừ phi có việc, hắn rất ít khi lên tiếng trong nhóm, nhưng ba người còn lại thì quan hệ rất tốt.
Vì khác khóa, sở thích cũng khác nhau, không phải ngày nào cũng ở bên nhau, nên trong nhóm họ nói chuyện rất nhiều.
Kỳ Nghiên Hành thỉnh thoảng sẽ xem.Mấy tin đầu là ảnh Triệu Trạch gửi, chụp ở công viên giải trí bên ngoài.【Mặt trời mọc ở đằng đông: Xem ra chơi với bạn bè rất vui vẻ nhỉ 】【Đầm lầy: Hì hì.jpg】【Zzzz: Cậu ở ngoài à? @Đầm lầy 】【Đầm lầy: Đúng vậy, tôi không nói với cậu à?
Bạn thân của tôi đến Bắc Thị chơi, tôi dẫn cậu ấy đi trải nghiệm phong tình thủ đô! 】【Zzzz: Thế khi nào cậu về 】【Đầm lầy: Tối nay tôi với cậu ấy ở khách sạn, không về đâu, sao vậy? 】【Zzzz: Không có gì, chơi vui vẻ nhé! 】【Zzzz: anh Húc Đông, còn anh? @Mặt trời mọc ở đằng đông 】【Mặt trời mọc ở đằng đông: Anh đang gác cổng tình hữu nghị đây, lúc về chắc rạng sáng 】【Zzzz: Thôi được rồi, vậy anh cũng chơi vui vẻ nhé! 】【Mặt trời mọc ở đằng đông: Miên Miên tối nay em ngủ một mình nhé ~ Ký túc xá tầng 6 của chúng ta có vài truyền thuyết đấy, khặc khặc khặc 】【Đầm lầy: A a a a!!
Anh đi trò chuyện riêng với Miên Miên đi!
Đừng để em thấy! 】【Zzzz: A a a a! /tiếng hét chói tai.jpg】Tiếp theo là những lời trêu chọc và tán gẫu vui vẻ khác.Tay Kỳ Nghiên Hành cầm chai nước rất lâu không động đậy, hắn nghĩ đến chiếc móc khóa hình quả Happy Face của Nhiễm Chiếu Miên trong túi.— Đối phương không có chìa khóa.Nhưng đã nửa tiếng trôi qua kể từ tin nhắn đó, Nhiễm Chiếu Miên không liên lạc với hắn.Suy nghĩ một lúc, một cuộc điện thoại vẫn được bấm đi.Bên kia vài giây sau mới nhấc máy: “Alo?”
“Ở đâu?”
Nhiễm Chiếu Miên dường như cảm thấy hơi kỳ lạ, giọng nói do dự: “Em đang tự học ở quán cà phê bên ngoài, sao vậy?”
“Tối nay không định về ký túc xá à?”
Yên tĩnh một lúc, Nhiễm Chiếu Miên nhận ra ý hắn là gì, ngượng ngùng nói: “Em cũng không nghĩ là họ đều không có ở đây, nhưng em có thể về nhà.”
“Muốn về nhà hay về ký túc xá hơn?”
Nhiễm Chiếu Miên ngoan ngoãn trả lời: “Ký túc xá ạ, máy tính của em còn ở trong ký túc xá, trên đó có tài liệu học tập.”
“Vậy sao không tìm anh?”
Có thể nghe thấy tiếng nhạc thư giãn của quán cà phê bên kia điện thoại.
Giọng Nhiễm Chiếu Miên hơi nhẹ: “Anh không phải có việc sao?”
“Không có gì quan trọng cả, vốn dĩ cũng là anh cầm chìa khóa của em, em tự học xong thì gọi điện cho anh, anh sẽ đến tìm em.”
Nhiễm Chiếu Miên một tay cầm điện thoại, tay kia vô thức nắm ống hút, khuấy khối đá lạnh trong đồ uống.
Nghe đến đó, tay cậu khựng lại, bỗng dưng cúi đầu cười.“Được.”