Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh

Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh
Chương 90: Thật đáng khinh



Ba tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Thành Đô.

Ba Nhiễm Tư Trạch không đến đón, Nhiễm Tỉnh cùng với Phó Tuyết Thần đi lấy hành lý, ra trạm, xếp hàng chờ xe taxi rồi về khách sạn.

Trên đường không nói chuyện, Nhiễm Tỉnh chờ Phó Tuyết Thần rửa mặt xong, chờ đến khi Phó Tuyết Thần ngủ, cô mới lặng yên rời đi.

Ba Nhiễm Tư Trạch ở dưới lầu chờ cô.

Phó Tuyết Thần đặt khách sạn cách nhà của Nhiễm Tỉnh rất gần, đi đường vài phút là đến, vì thế Nhiễm Tư Trạch không lái xe, mà đi bộ đến đây.

Nhiễm Tỉnh nhìn thấy ba mình, cất giọng trẻ con ngọt ngào gọi: “Ba.”

Nhiễm Tư Trạch thuận tay cầm hành lý của Nhiễm Tỉnh, lại lần nữa hỏi về chuyện Phó Tuyết Thần: “Con nói bạn trai của con mất ngủ, chỉ có thể nhìn con mới ngủ được sao?”

Nhiễm Tỉnh cũng cảm thấy chuyện này có chút khó tin, nhưng đây là sự thật, cô nói với giọng bình thản mềm mại: “Vâng, lúc đầu con cũng không để ý, nhưng thật ra lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy con đã ngủ trên bàn học bên cạnh con rồi.”

Dường như Nhiễm Tư Trạch nghĩ tới cái gì đó, ông chìm trong suy nghĩ.

Bỗng nhiên ông lắc đầu, không có khả năng trùng hợp như vậy.

Đều là chuyện từ mười mấy năm trước, biển người mênh mông, quay người lại chính là vĩnh biệt, ông cũng không cảm thấy hai đứa nhỏ còn có thể gặp lại.

Nhiễm Tư Trạch chuyển sang hỏi chuyện đứng đắn: “Vậy cậu ấy thật sự thích con sao?”

Nhiễm Tỉnh cũng biết, vì chuyện Phó Tuyết Thần chỉ có thể nhìn mình mới ngủ mà làm cho chuyện yêu đương này thoạt nhìn mang chút tính toán.

Nhưng một người có thích mình hay không, cô có thể cảm nhận được.

Phần thích của Phó Tuyết Thần chân thành, nhiệt liệt, nóng bỏng, nồng cháy, không giữ lại một chút nào. Nhiễm Tỉnh vốn dĩ là người rất lạnh nhạt, nhưng bởi vì Phó Tuyết Thần thích mà rơi vào điên cuồng.

Nghĩ như vậy, đôi mắt nai con sạch sẽ tinh khiết của Nhiễm Tỉnh tràn ngập ý cười, cô vô cùng khẳng định nói: “Anh ấy yêu con.”

Trong bóng đêm yên tĩnh, giọng nói non nớt mềm mại của cô gái nhỏ vừa trong trẻo lại vừa kiên định.

Nhiễm Tư Trạch kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía con gái bảo bối của mình, cô gái nhỏ có gương mặt hồn nhiên vô tội, ngày thường nhìn mơ mơ màng màng còn có hơi ngốc, nhưng trong giờ phút này, ánh mắt của cô vừa kiên quyết vừa ấm áp, vẻ mặt vừa ngọt ngào vừa kiêu ngạo.

Cô chắc chắn, bạn trai của cô rất yêu cô.

Nhiễm Tư Trạch ngơ ngẩn, ngay sau đó cười khẽ, tốt xấu gì ông cũng là người từng trải, mối tình đầu của chàng trai cô gái mười tám chín tuổi, phần lớn sạch sẽ trong sáng. Tỉnh Tỉnh nhà ông tốt như vậy, có chàng trai thích là bình thường.

Mặc dù Nhiễm Tư Trạch có chút ghen ghét “Con gái bị thằng nhóc thối nhà người khác bắt cóc”, nhưng sâu tận đáy lòng ông là chúc phúc, ai mà không hy vọng con gái bảo bối của mình có được tình yêu và hôn nhân hoàn mỹ chứ.

Nhưng, là người cha, ông cũng không nhịn được lải nhải vài câu con gái không thích nghe: “Tỉnh Tỉnh, ba vẫn luôn đồng ý chuyện tình cảm của con, con có thể tìm được bạn trai ba rất vui. Nhưng bạn trai của con có chút không bình thường, cậu ấy chỉ có thể nhìn con mới ngủ, chuyện này có nghĩa là sau này con đều phải dỗ cậu ấy ngủ trước rồi mới được đi ngủ, một ngày hai ngày, một tháng hai tháng thì cũng không có gì, nhưng tương lai còn rất dài, con vẫn có thể luôn kiên trì sao, lỡ như ngày nào đó con cảm thấy uất ức thì sao?”

Nhiễm Tỉnh nghiêng đầu, hỏi ngược lại: “Chuyện này sao lại thấy uất ức?”

Nhiễm Tư Trạch ngạc nhiên hỏi: “Sao?!”

Nhiễm Tỉnh yên lặng nói: “Trả giá vì người mình yêu, làm sao có thể nói là uất ức.”

Nhiễm Tư Trạch không trả lời, chỉ kéo hành lý tiếp tục đi về phía trước.

Bánh xe lướt qua mặt đất rung động, âm thanh mạnh mẽ của Nhiễm Tỉnh truyền đến trong bóng đêm: “Khi con biết anh ấy chỉ có thể nhìn con mới ngủ, thật ra con cũng không có cảm giác mất mát quá nhiều, ngược lại là có cảm giác thở dài nhẹ nhõm. Phó Tuyết Thần là người rất ưu tú, cũng rất cưng chiều con, cũng có lúc con cảm thấy anh ấy cũng không thật sự cần con, người như anh ấy cho dù yêu ai cũng đều sẽ thoải mái. Cho nên, con thật sự rất muốn làm chút gì đó cho anh ấy, nhưng lần yêu này, vẫn luôn là anh ấy trả giá, anh ấy không cần con vì anh ấy làm bất cứ chuyện gì. Bây giờ con rốt cuộc có thể vì anh ấy làm chút chuyện……”

Dừng lại một chút, Nhiễm Tỉnh lựa chọn từ ngữ, nói, “Chính là loại cảm giác có chút hèn mọn, con thật sự rất may mắn con có thể vì anh ấy làm chút gì đó.”

Cô ngước mắt nhìn ba của mình, cười thật thoải mái, “Hơn nữa, sau khi đi làm cũng không có cảm giác phiền toái, ngược lại, mỗi lần nhìn anh ấy ngủ ở trước mặt, con rất vui, thấy ngọt ngào, cũng sẽ có cảm giác thành tựu, cảm giác giống như mình làm được chuyện to lớn.”

Nói xong, lại tự cười bản thân: “Yêu là thay đổi!”

Mười chín năm qua, Nhiễm Tỉnh vẫn luôn bình tĩnh tự giữ, kết quả vẫn thua trong tay Phó Tuyết Thần.

Làm gì đó cho anh, không chỉ là cô tự nguyện, cô thấy ngọt ngào, cô tưởng tượng mình có thể dỗ anh ngủ trong lòng cô vui sướиɠ và ngọt ngào giống như là bọt Coca, mạnh mẽ bốc lên.

Nhiễm Tư Trạch thấy cô gái nhỏ trước nay không buồn không lo, lạnh nhạt đột nhiên thay đổi thành hiểu chuyện biết chăm lo cho người khác biết yêu, rất có cảm giác con gái đã lớn.

Ông chắc chắn, Nhiễm Tỉnh thích Phó Tuyết Thần.

Hai bên đều yêu nhau.

Thế gian này không còn có chuyện gì tốt đẹp hơn.

Ông giơ tay, xoa xoa đầu tóc cô gái nhỏ, âm thanh thật thà mềm mỏng: “Lo hưởng thụ tình yêu thật tốt!”

Nhiễm Tỉnh nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng.

Nhiễm Tư Trạch đang muốn hỏi “Nếu có một ngày Phó Tuyết Thần nhìn con lại không ngủ được thì sao”, nhưng hỏi như thế đối với cặp đôi đang yêu nhau say đắm thật là dị ứng.

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Ông tin sau này Tỉnh Tỉnh có thể tự mình tìm câu trả lời, hoặc là giữa hai người bọn họ không tồn tại chuyện này.

*

Nghỉ đông, bạn trai lại ở khách sạn cách nhà mình rất gần, ngoại trừ mỗi đêm đến khách sạn dỗ anh ngủ, tất nhiên Nhiễm Tỉnh không thể không hẹn hò với Phó Tuyết Thần hoặc là ra ngoài chơi.

Thời tiết tốt, hai người sẽ đi dạo trên đường ở Thành Đô, ăn nhiều món ngon, chụp cảnh đẹp để gϊếŧ thời gian.

Thời tiết không tốt, Nhiễm Tỉnh sẽ cùng Phó Tuyết Thần ở trong khách sạn đọc sách nói chuyện phiếm.

Mùa đông này, rõ ràng những ngày thời tiết không tốt nhiều hơn.

Buổi chiều của ngày đông sương mù còn rét lạnh, Nhiễm Tỉnh cùng Phó Tuyết Thần ở trong khách sạn đọc sách, Phó Tuyết Thần ngồi dựa ở trên giường, sau lưng để mấy cái gối đầu mềm xốp, tùy ý lật xem một quyển sách triết học, Plato《Nhà nước lý tưởng》.

Học kỳ này Nhiễm Tỉnh say mê tiểu thuyết trinh thám, nghỉ đông thì đọc bù Agatha Kristy.

Chỉ là đọc sách cũng sẽ không ngoan ngoãn ngồi xem, đọc tiểu thuyết, lại không phải đi học, làm thế nào thoải mái thì làm, lúc này, cô dựa vào trên giường xem sách.

Ở giữa hai người, để một cái điện thoại Iphone, dây tai nghe màu trắng loanh quanh lòng vòng, kéo dài phía trước, cuối cùng lại hoàn toàn tách ra, một cái để ở lỗ tai Phó Tuyết Thần, một cái để ở lỗ tai Nhiễm Tỉnh.

Là bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng.

Các bài hát trong danh sách của Phó Tuyết Thần luôn lộ ra một loại sạch sẽ cùng thánh khiết dối trá.

Rõ ràng anh nghe các bài hát tình yêu nam nữ, lại thích ra vẻ thưởng thức cao nhã.

Nhiễm Tỉnh nghe hết mấy bài hát trên NetEase Cloud Music, không chỉ có nghe tới chán mà còn nghe đến mức buồn ngủ, cô gấp không chờ nổi mà muốn mở chút bài rock and roll sôi động.

Tay trái thò ra sờ điện thoại của Phó Tuyết Thần, định đổi sang bài hát mình muốn nghe.

Trực tiếp dùng vân tay của mình mở khóa.

Phó Tuyết Thần không hề che giấu chút gì với cô, trong một lần tự học, anh nói mật khẩu điện thoại của mình cho cô, còn trực tiếp lưu vân tay của cô vào.

Lúc này, mở khóa vân tay, thấy màn hình vẫn chưa vào trang NetEase Cloud Music mà đang ở trang cá nhân Zhihu.

Nhiễm Tỉnh thử tìm kiếm, cảm thấy ID của bạn trai có chút quen mắt, trí nhớ của cô rất tốt, rất nhanh nhớ ra rằng trước đây cô đã hỏi ẩn danh trên Zhihu, có một V lớn đã trả lời câu hỏi của cô.

Bây giờ, cô nhìn thấy trang V lớn.

Nhiễm Tỉnh giống như lơ đãng hỏi: “Anh có chơi Zhihu không?”

Phó Tuyết Thần cũng không nâng mắt, lười biếng trả lời: “Đang chơi!”

Sau đó, anh nói với giọng lười biếng, “Anh sẽ trả lời một số câu hỏi về toán, máy tính, trò chơi, manga anime, miễn cưỡng cũng được xem là đại V!”

Nhiễm Tỉnh duyên dáng trợn mắt, anh trả lời câu hỏi về toán học, máy tính, trò chơi, manga anime, vậy vì sao còn trả lời câu hỏi “Lúc bạn trai hôn môi sờ ngực tôi phải làm sao” cô hỏi lúc nửa đêm, lại còn có vẻ thật nhiều kinh nghiệm.

Anh thật đáng khinh!

Anh cũng chỉ có kinh nghiệm lần đó thôi!!!

Trong lòng Nhiễm Tỉnh tràn đầy châm chọc, tay vuốt lung tung, không cẩn thận ấm vào “Mục yêu thích”.

Phó Tuyết Thần chỉ có một mục yêu thích định sẵn, Nhiễm Tỉnh bấm vào phát hiện, mục yêu thích của Phó Tuyết Thần có vấn đề ——

“Chuẩn bị cho đêm đầu tiên như thế nào?”

“Lần đầu tiên cùng bạn gái làm như thế nào để bảo đảm thành công?”

“Lần đầu tiên của trai tân cần chú ý những gì?”

Nhiễm Tỉnh: “…”

Cô nhìn thấy gì thế này.
 
Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh
Chương 91: Thực hành



Sau lễ Giáng Sinh, Nhiễm Tỉnh cảm thấy Phó Tuyết Thần có ý muốn làʍ t̠ìиɦ với cô, đôi tay không thành thật khi hôn, ba cái bαo ©αo sυ trong ví, cố tình mang cô đi tắm suối nước nóng dịp Tết Nguyên Đán, hay hành vi vượt qua giới hạn trong đêm giao thừa, hay ánh mắt vừa mờ ám vừa trắng trợn khi nhìn cô, hoặc là những bài đang mở trên Zhihu lúc này……

Sau khi Nhiễm Tỉnh nhận ra ý muốn của Phó Tuyết Thần, cô bình tĩnh chấp nhận, thậm chí cũng rất có h*m m**n với Phó Tuyết Thần.

Cô cảm thấy chuyện này rất bình thường, yêu say đắm đến mức độ nhất định, tất nhiên là thân thể kết hợp.

Linh hồn cùng thể xác, tình yêu cùng tìиɧ ɖu͙©, trước nay đều không thể tách rời.

Làʍ t̠ìиɦ thì cứ làʍ t̠ìиɦ, cô lúc nào cũng sẵn sàng.

Nhưng, lão Phó quá nhát gan!!!!!

Cô nghĩ mình đã ám chỉ rất rõ ràng, nhưng lão Phó chỉ có một lần hơi có động tác vào Tết Nguyên Đán, sau đó chuyển sang làm người hiền như tăng như Phật.

Bây giờ anh đến Thành Đô, mỗi ngày ở khách sạn, ngày nào cô cũng ngủ chung với anh, có rất nhiều cơ hội, nhưng anh lại giống như không có h*m m**n.

Làm cho Nhiễm Tỉnh nghĩ rằng đêm giao thừa anh phát hiện dáng người của cô quá kém và không hấp dẫn, đương nhiên, suy nghĩ đó chỉ có trong giây lát, cô biết Phó Tuyết Thần là chàng trai trung thực và đáng tin, nên đối với chuyện này càng thêm cẩn thận.

Bây giờ, nhìn thấy Mục yêu thích trên Zhihu của Phó Tuyết Thần.

Nhiễm Tỉnh định làm bộ không nhìn thấy, nhưng nghĩ lại cô cảm thấy có lẽ lúc trước cô ám chỉ sεメ không rõ ràng, cô nghĩ cô nên nói rõ một lần, nếu không cô cảm giác đời này cô không thể ăn lão Phó được.

Nghĩ như vậy, Nhiễm Tỉnh chăm chú nhìn Phó Tuyết Thần.

Phó Tuyết Thần bị ánh mắt sáng quắc của cô gái nhỏ nhìn chằm chằm, không hiểu gì một hồi, chợt nhớ đến cái gì, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, dừng ở Mục yêu thích của anh.

Lỗ tai của anh hồng hồng, nhưng gương mặt tỏ ra bình tĩnh, anh lười biếng hỏi: “Thấy rồi à?”

Nhiễm Tỉnh định nói rõ chuyện này, cố gắng nói rõ về sεメ, bình tĩnh gật đầu, “Ừm” một tiếng.

Phó Tuyết Thần mỉm cười, ánh mắt anh chăm chú nhìn Nhiễm Tỉnh, anh nói: “Tỉnh Tỉnh, em nên biết, bạn trai của em cũng không phải người đàng hoàng, muốn đi xa hơn là chuyện bình thường.”

Mặt Nhiễm Tỉnh đỏ bừng, ngoan ngoãn mà “Dạ” một tiếng.

Trong lòng lại khinh thường, anh thật là người tốt, cô trẻ tuổi xinh đẹp lại đáng yêu như thế mà anh không làm gì, anh là Liễu Hạ Huệ hay anh định học theo Khổng Tử cố gắng làm Thánh nhân?

Nhiễm Tỉnh thấy cô muốn ăn thịt một lần cũng quá khó.

Phó Tuyết Thần cảm thấy anh nên nói rõ chuyện này với cô, anh không muốn để lại ấn tượng trong mắt cô rằng anh chỉ muốn lật cô ở trên giường, vì thế, người giống như không xương cốt dựa vào trên giường, lúc này, dứt khoát ngồi dậy khoanh chân, nghiêm túc nói với cô: “Tỉnh Tỉnh, chúng ta cần nói rõ chuyện này.”

Nhiễm Tỉnh nghĩ thầm, đến rồi, cũng ngồi dậy, bắt chước Phó Tuyết Thần, ngồi khoanh chân.

Trên giường lớn mềm mại của khách sạn, hai người ngồi khoanh chân đối mặt với nhau, một lớn một cái một nhỏ, nhìn thấy ngọt ngào và êm dịu.

Phó Tuyết Thần suy nghĩ một lát, sau đó hỏi thẳng: “Tỉnh Tỉnh, em có muốn làʍ t̠ìиɦ với anh không?”

Nhiễm Tỉnh: “………………………”

Hả, câu hỏi thẳng này của lão Phó …… Có chút trực tiếp.

Nhiễm Tỉnh đang rất bình tĩnh lãnh đạm, không hiểu sao mặt đỏ lên, lập tức cảm thấy chủ đề này rất mờ ám và nguy hiểm.

Nhưng đề tài mờ ám nguy hiểm này do cô mở ra, cô muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng cô không phải người có thể trực tiếp thể hiện tình yêu cùng ý tưởng giống Phó Tuyết Thần, cô từng nhiều lần phân tích tính cách của mình, cảm thấy cô có chút kiêu ngạo và ngay thẳng. Lúc này, bắt đầu độc miệng theo thói quen: “Nên thử xem, nếu đời sống tìиɧ ɖu͙© không hòa hợp, để ngăn chặn thiệt hại thì phải nhanh chóng chia tay anh.”

Phó Tuyết Thần: “………………”

Mong chờ ngà voi mọc ra từ miệng chó, là anh quá ngây thơ.

Gân xanh trên huyệt Thái Dương của Phó Tuyết Thần nhảy loạn xạ, cảm thấy cô gái nhỏ không hiểu đàn ông: “Tỉnh Tỉnh, bốn làm tròn thành năm cũng coi như chúng ta đã làm, anh được hay không chẳng lẽ em không biết?”

Nhiễm Tỉnh: “……………………”

Bốn làm tròn thành năm có vẻ quá xa, cô vẫn còn trong sạch mà!

Mặt của Nhiễm Tỉnh từ màu đỏ nhạt đã đỏ bừng, trán bắt đầu đổ mồ hôi.

Loại đề tài này, cô vốn không thấy gì, nhưng lại có chút kí©h thí©ɧ khi nói chuyện với Phó Tuyết Thần.

Gương mặt trắng nõn của Phó Tuyết Thần cũng hơi đỏ, nhưng anh cảm thấy cô gái nhỏ không hiểu về chuyện này, anh thấy giữa anh và cô sẽ không có chuyện sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© không hòa hợp, anh nói rõ: “Lúc giao thừa, xem như chúng ta đã kiểm tra lẫn nhau, anh rất tốt, biểu hiện của em cũng khá tốt.”

Nhiễm Tỉnh: “……………………”

Thì ra lần đó lúc đêm giao thừa là muốn kiểm tra.

Thì ra anh cẩn thận như vậy còn phải thử trước!!!!!!!

Tai của Nhiễm Tỉnh đỏ hồng, cô cúi mắt nhìn xuống, cảm giác bạn trai quá phô trương, cô suýt nữa không thể tiếp tục đề tài này.

Trong lòng cô la hét, Tỉnh Tỉnh, mày không thể nhát gan như thế, mày phải nói chuyện rõ ràng với anh ấy, chuyện này do mày bắt đầu, đây là sân nhà của mày, mày nhát gan như thế làm gì hả!!!

Nhiễm Tỉnh cố gắng ổn định tâm lý của mình, định nói tiếp chuyện sεメ với bạn trai thì bên kia, Phó Tuyết Thần bình tĩnh nói: “Cho nên, không có chuyện sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© không hợp nhau, em không cần lo lắng chuyện này, cho dù không hợp……”

Phó Tuyết Thần chớp chớp hàng mi dài, nói, “Không phải có anh sao? Anh sẽ cố gắng hết sức hòa hợp với em, để hai chúng ta có thể hòa hợp.”

Ngừng một chút, Phó Tuyết Thần nói tiếp, “Nếu thật sự không hoàn mỹ, anh có thể chấp nhận.”

Nhiễm Tỉnh vốn hạ tầm mắt xuống, nghe được lời này, không nhịn được ngước mắt nhìn anh, Phó Tuyết Thần luôn rất rạng rỡ, thẳng thắn, đối với sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© sau này, hình như anh đã tính đến kết quả xấu nhất.

Cô ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời, quên mất những cảm xúc như ngại ngùng, lo lắng, ngượng ngùng, xấu hổ, giọng nói của cô rất rõ ràng và bình tĩnh, "Thật ra, lúc nãy em nói đùa thôi."

Phó Tuyết Thần ngạc nhiên “Sao?” Một tiếng, có chút không theo kịp suy nghĩ của bạn gái.

Nhiễm Tỉnh nói lanh lảnh: “Em có nghĩ tới chuyện sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© không hòa hợp giữa hai chúng ta, nhưng em không nghĩ đó là vấn đề.”

Phó Tuyết Thần nhướng mày, chờ cô nói tiếp.

Nhiễm Tỉnh nói: “Hiện tại không quan hệ tìиɧ ɖu͙© em vẫn sống tốt, về sau không có cũng không quan trọng, cho dù có một ngày em rất muốn, anh làm em không hài lòng, cũng không sao, em có thể tìm chồng nhỏ.”

Phó Tuyết Thần thấy, Nhiễm Tỉnh nói vậy, thà rằng không nói.

Cái gì mà “Cho dù có một ngày em rất muốn, anh làm em không hài lòng, cũng không sao, em có thể tìm chồng nhỏ”, hơn nữa “Chồng nhỏ” là gì.

Phó Tuyết Thần không hiểu hỏi: “Chồng nhỏ?”

Đây là muốn nɠɵạı ŧìиɧ sao?!

Nhiễm Tỉnh xấu hổ run rẩy, nói: “Mua đồ chơi đó!”

Phó Tuyết Thần: “……………………”

Phó Tuyết Thần tức giận nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trước mặt, rất muốn mổ xẻ cô để biết cấu tạo của cô là gì, anh bất lực nhé trán, nói: “Em có biết bây giờ anh muốn làm gì không?”

Nhiễm Tỉnh ngước mắt nhìn, ánh mắt mơ màng, đôi môi hé mở nhìn anh, sau khi điền cuồng ổn định tâm lý trong lòng mình, Nhiễm Tỉnh bằng mọi giá, mở miệng nói lời cợt nhả: “Làm em?”

Phó Tuyết Thần: “………………”

Phó Tuyết Thần: “Thật sự bây giờ anh không muốn lên giường với em, anh muốn đá em xuống giường.”

Rất, rất tức giận.

Tại sao cô có ấn tượng xấu về anh như vậy, không phải thân thể mỏng manh thì cũng yếu ớt, bây giờ còn cảm thấy anh không được.

Nhiễm Tỉnh hiểu sai ý, xấu hổ cúi đầu.

Hình như bạn trai không thấy hứng thú với cô.

Dù cho cô đã mở lời, anh vẫn không làm gì.

Cảm giác bây giờ tình thế đảo lộn, nhớ trước đây, lúc anh tán tỉnh cô, cô là người bình tĩnh, bây giờ, anh là người bình tĩnh.

Sau khi Phó Tuyết Thần giận xong, cười lắc đầu, không phải lần đầu anh thấy bạn gái ngu ngốc, anh cũng quen, anh hít một hơi thật sâu, hỏi lại: “Tỉnh Tỉnh, đúng là anh đã tìm hiểu rất nhiều cho lần đầu tiên, nhưng cũng không thể nói đã tìm hiểu thì phải làm gì đó, theo anh được biết, rất nhiều cặp đôi chỉ quan hệ tìиɧ ɖu͙© sau khi kết hôn, anh cũng không chắc chắn em có chấp nhận quan hệ tìиɧ ɖu͙© trước khi kết hôn không. Nhưng, chuyện này, anh tôn trọng em, nếu em muốn, chúng ta sẽ thử, nếu em không muốn, sau khi kết hôn chúng ta nói tiếp. Nếu sau khi thử một lúc không được, hoặc không hòa hợp với nhau, anh có thể chấp nhận và vẫn yêu em, cũng không phải là có trách nhiệm với em, mà là người sống trên đời không thể lúc nào cũng tốt đẹp, anh có thể chấp nhận khuyết điểm giữa hai chúng ta, cũng có thể bao dung rất nhiều không hoàn mỹ.”

“Hơn nữa, Tỉnh Tỉnh, anh yêu em nghiêm túc, anh muốn được ở bên em trọn đời, cho nên, chuyện này, anh để em quyết định.”

Nhiễm Tỉnh có thể cảm nhận được sự chân thành của Phó Tuyết Thần, có trách nhiệm và thẳng thắn, cô không chỉ một lần cảm động, lão Phó nhà cô là đàn ông tốt hiếm có.

Cô ngước mắt cười nhẹ, buồn cười hỏi lại: “Vì sao anh còn hỏi ý của em? Không phải em đã nói với với anh rồi sao?”

Phó Tuyết Thần hoang mang không hiểu.

Giọng nói trong trẻo của Nhiễm Tỉnh vang lên: “Dù anh hay em, đều chuẩn bị cho tình huống xấu nhất và quyết định bĩnh tĩnh chấp nhận nó. Dù có tồi tệ thì cũng không tệ đến đâu, nếu thế, còn lo lắng gì nữa?”

“Em cũng không nhát gan yếu ớt đến mức không chịu nổi trách nhiệm nào như anh nghĩ.”

“Ở bên anh, em cũng nghiêm túc, thậm chí em còn nghĩ đến chuyện anh không được và định chấp nhận, còn lại chỉ là chuyện nhỏ.”

Phó Tuyết Thần: “…………………………”

Anh có thể!

Đâu phải em chưa thử!!!

Nhiễm Tỉnh nghiêm túc nói vài câu, lại nhịn không được bắt đầu chỉ trích: “Hơn nữa, Phó Tuyết Thần anh đẹp trai như thế, cho dù ai ngủ cũng đều không lỗ!”

Dưới hàng mi dài như cánh bướm, cô gái xinh xắn đáng yêu như búp bê Tây Dương lộ vẻ lưu manh và thổ phỉ hiếm thấy: “Hiện tại em rất muốn ngủ với anh!”

Phó Tuyết Thần: “……………………”

Sau một lúc im lặng, biết Nhiễm Tỉnh là cô gái dịu dàng nhưng mạnh mẽ, ở khía cạnh nào đó cô rất giống anh, nếu quyết định cùng nhau đi tiếp, sẽ không dễ dàng buông tay.

Ngay cả chuyện sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© không hài hòa cô đều nghĩ cách giải quyết, chuyện khác, thật sự là chuyện nhỏ.

Tuy rằng cách cô thể hiện thật sự phản cảm, nhưng nội dung cô muốn thể hiện vẫn làm người yêu thích.

Phó Tuyết Thần nhịn không được thò đầu qua, Nhiễm Tỉnh hiểu ý anh, thò đầu qua hôn anh.

Trên chiếc giường lớn trắng như tuyết và mềm mại của khách sạn, đôi bạn trẻ thân mật tự nhiên..

Hôn xong, Phó Tuyết Thần hỏi với giọng hơi khàn: “Có biết bây giờ anh muốn làm gì không?”

Lại là câu hỏi này……

Nhiễm Tỉnh cảm thấy đây là đề toán dù cho cô làm thế nào cũng sai, cũng may lúc trước cô đã làm một lần, chắc là không trả lời sai, cô thở hổn hển thật cẩn thận nói: “Lại muốn đá em xuống giường sao?”

Ngừng một lúc, lại thở dài nói nũng nịu, “Anh muốn đá thì cứ đá, dù sao em cũng rất muốn ngủ với anh.”

Nếu như, nếu bạn trai không thể chấp nhận ý xấu của cô, chuyện này cũng không có cách nào.

Giọng nói của Phó Tuyết Thần thô ráp: “Không phải.”

Nhiễm Tỉnh không mở miệng, Phó Tuyết Thần nhẹ nhàng mυ"ŧ một chút trên vành tai cô, động tác này làm thân thể Nhiễm Tỉnh nhanh chóng mềm như một cục bông, chỉ có thể mềm như bông dựa vào trong lòng ngực của Phó Tuyết Thần.

Giọng nói của Phó Tuyết Thần khàn khàn tăm tối không kìm nén được, gương mặt đỏ bừng vì tìиɧ ɖu͙©.

Anh thì thầm bên tai cô: “Muốn làm em.”

Trái tim Nhiễm Tỉnh “Thịch thịch thịch” loạn xạ.

Thật không dễ dàng chút nào, cuối cùng lão Phó cũng chạm đến ý muốn của cô.
 
Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh
Chương 92: Sắp xếp



Nhiễm Tỉnh phát hiện, có một số việc, cho dù có bày tỏ rõ ràng cũng không dùng được.

Cô nghĩ cô đã bày tỏ rõ ràng và thẳng thắn, nhưng Phó Tuyết Thần vẫn nhất định: “Anh chỉ cọ cọ thôi, không đi vào đâu”.

Mạnh dạn để tìm vui, không biết xấu hổ mà cầu yêu, lại bị Phó Tuyết Thần thay đổi biện pháp từ chối.

Nhiễm Tỉnh thấy suy sụp.

Cho nên, chờ khi xong chuyện, Nhiễm Tỉnh nằm nghiêng, đưa lưng mềm mại xinh đẹp về phía Phó Tuyết Thần, vùi đầu trong gối đầu mềm xốp, dùng ngón tay gãi gãi ga giường.

Cả người cô gái nhỏ tràn ngập hơi thở ai oán.

Phó Tuyết Thần thấy cô gái nhỏ biểu hiện “Tôi rất khó chịu” thì cúi người hôn cô, vừa hôn vừa quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Không thoải mái sao?”

Nhiễm Tỉnh tùy tiện trả lời: “Không có.”

Phó Tuyết Thần nhíu nhíu mày: “Vậy tại sao em không vui?”

Nhiễm Tỉnh phồng má, có chút giận dỗi: “Em thấy bây giờ mình như phụ nữ có chồng không được thỏa mãn du͙© vọиɠ.”

Phó Tuyết Thần: “………………”

Thì ra cả người bạn gái phát ra là oán giận là vì h*m m**n mà không được thỏa mãn.

Phó Tuyết Thần chán ghét liếc nhìn cô: “Em đã làm chưa? Em còn nói h*m m**n không được thỏa mãn.”

Nhiễm Tỉnh nghẹn.

Đây là điều xấu hổ nhất.

Cô và bạn trai thẳng thắn thành khẩn gặp nhau hai lần, vẫn còn thiếu nữ trong trắng.

Nhiễm Tỉnh sắp bị nhồi máu cơ tim, cô rất ấm ức: “Đúng vậy, chưa được làm, cho nên mới nói h*m m**n không được thỏa mãn!”

Rất tức giận!

Lần nào đến lúc quan trọng Phó Tuyết Thần cũng ngừng lại.

Không thể trực tiếp đi vào sao.

Nhiễm Tỉnh bắt đầu hoài nghi sự quyến rũ và sức hấp dẫn của mình.

Nhiễm Tỉnh khó chịu, cô xoay người, đối mặt với Phó Tuyết Thần, lông mày xinh đẹp nhíu chặt, bởi vì tức giận mà giọng nói cao hơn một quãng tám: “Anh không muốn ngủ với em sao?”

Phó Tuyết Thần: “………………”

Trời đất làm chứng, anh muốn đến sắp nổ tung?

Anh nói với giọng khàn khàn: “Em suy nghĩ gì thế, sao có thể không muốn chứ, không muốn thì lúc nãy đã không cùng em làm những chuyện đó!”

Nhiễm Tỉnh cùng Phó Tuyết Thần yêu đương rất êm đẹp, trước giờ Phó Tuyết Thần luôn tỏ ra gần gũi và thích cô, anh luôn nhìn cô với đôi mắt sáng lấp lánh, anh luôn tìm nhiều lý do để hôn cô.

Nhiễm Tỉnh có thể cảm nhận được tình yêu cuồng nhiệt Phó Tuyết Thần dành cho cô.

Nhưng không hiểu sao khi muốn ngủ cùng nhau lại không thuận lợi.

Lần đầu tiên cô có thể hiểu được anh không chắc chắn cô có đồng ý hay không, lần thứ hai cô đã nói thẳng điều mình muốn nhưng anh vẫn như thế.

Nhiễm Tỉnh cảm thấy Phó Tuyết Thần không muốn làm chuyện đó.

Vấn đề ở đâu?

Nhiễm Tỉnh nhíu mày suy ngẫm, cuối cùng ra kết luận: “Có phải anh thấy thân thể em không đẹp không!”

Nhiễm Tỉnh có dáng người của một bé gái, rất nhỏ, cô nghĩ có lẽ Phó Tuyết Thần không muốn làm chuyện đó với cô.

Phó Tuyết Thần “Phụt” một tiếng, bị chọc cười: “Anh rất thích loli, gương mặt và thân hình của em rất phù hợp.”

Nếu vấn đề không phải cái này, vậy vấn đề là Phó Tuyết Thần.

Nhiễm Tỉnh hỏi tiếp: “Vậy vấn đề ở đâu? Nói đi, Phó Tuyết Thần, anh bị gì? Anh có bệnh không? Muốn em đưa anh đến bệnh viện khám không? Anh yên tâm, em sẽ không ghét bỏ anh, anh không cần giấu bệnh sợ thầy.”

Phó Tuyết Thần trong lòng chửi thầm “Mẹ kiếp”, nếu để cô tiếp tục suy nghĩ, anh không chỉ có thân thể mảnh mai, sức khỏe yếu còn phải thêm mang tiếng dưới háng có bệnh.

Phó Tuyết Thần đưa tay hung hăng xoa xoa đầu của cô, vò tóc cô rối tung, anh lạnh lùng đưa ra lý do: “Kích thước không hợp.”

Nhiễm Tỉnh “Sao?” Một tiếng.

Nghĩ kỹ, đến cổ cũng đỏ bừng.

Phó Tuyết Thần nói “Kích thước không hợp” có giống với “Kích thước không hợp” cô nghĩ không?

Phó Tuyết Thần nói nhỏ nhỏ: “Của em hơi nhỏ, nếu cứ làm, em sẽ rất đau.”

“Cho nên, đừng nóng vội, từ từ thôi, từ từ để em quen.”

Nhiễm Tỉnh: “………………”

Trên mặt đỏ như mặt trời, cả người cũng nóng như trong lò nướng.

Cô cảm thấy mình là bạn gái chuyên gây rối kiếm chuyện, mà Phó Tuyết Thần kiên nhẫn bao dung cô làm trời làm đất.

Nhiễm Tỉnh thấy xấu hổ nằm ở trên giường, cô tìm đại một lý do, mặc quần áo, sau đó đi phòng rửa mặt sửa lại tóc.

Phó Tuyết Thần lại ngồi dựa trên giường, nghĩ đến những chuyện đã làm với cô, vừa thấy bất đắc dĩ, vừa có chút buồn cười.

Đúng là cô có nghi ngờ anh không thể làm chuyện đó, nhưng cô đã nhiều lần bày tỏ rằng cô có thể chấp nhận rằng anh không thể làm điều đó. Ngay cả trên giường, cô ấy vẫn bình tĩnh và chủ động.

Khá đáng yêu!

Càng ngày càng đáng yêu.

Ở bên cạnh cô thật nhẹ nhàng vui sướиɠ.

Phó Tuyết Thần lười biếng mở miệng: “Chọn ngày sinh nhật của em.”

Nhiễm Tỉnh không hiểu: “Cái gì?”

Phó Tuyết Thần nói với giọng nhẹ nhàng bình tĩnh: “Lần đầu tiên.”

Nhiễm Tỉnh đang đi đến phòng rửa mặt, nghe vậy, dưới chân loạng choạng, suýt ngã.

Trời ạ, nói không làm người giật mình không ngừng.

Dáng vẻ Phó Tuyết Thần thờ ơ: “Cho nên, em không cần phải gấp gáp, cứ thuận theo anh là được rồi, chẳng phải em muốn ngủ với anh sao, anh đã sắp xếp cho em rồi.”

Ngừng một chút, giọng nói mang theo một chút lưu manh và không đứng đắn, “Không chỉ có lần đầu tiên, anh đã sắp xếp xong cho em cả đời này rồi.”

Nhiễm Tỉnh ngơ ngẩn, quay đầu nhìn về phía Phó Tuyết Thần trên giường.

Thiếu niên đẹp trai tươi sáng, bình tĩnh, nhìn sạch sẽ trong sáng như tiên, nhưng sau khi làm xong chuyện, cả người lười biếng xuề xòa, có một loại gợi cảm quyến rũ toản ra từ trong xương.

Nhìn anh hiền lành nhưng mạnh mẽ từ trong xương cốt, từ khu hai người yêu nhau đến giờ, đúng là Phó Tuyết Thần dẫn nhịp, trước nay cô đều đi theo anh.

Cho nên, tại sao cô lại lo lắng Phó Tuyết Thần không ngủ với cô.

Cô lắc đầu cười, lấy lại vẻ bình tĩnh như mọi khi: “Vậy thì cả đời này, sẽ giao cho Phó Tuyết Thần.”

Có thể đoán được cuộc sống do Phó Tuyết Thần dẫn dắt sẽ đơn giản bình yên.

Cô có tính lười biếng, nếu có người dẫn dắt cô, không còn gì tốt hơn.

Phó Tuyết Thần mím môi cười.

Hương vị của cuộc sống là niềm vui thuần khiết.

Bình yên là tốt nhất.

Tình yêu tốt nhất trên thế gian này là có người vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ ở bên cạnh mình suốt những năm tháng lâu dài.

Nhiễm Tỉnh rất tốt.

Ngày tiếp theo, Nhiễm Tỉnh đến khách sạn dỗ Phó Tuyết Thần ngủ, sau đó tập làm quen với nhau.

Thời gian trôi nhanh, sắp đến đêm giao thừa ngày 30.

Đêm giao từ, đương nhiên phải về nhà đoàn tụ với gia đình, Phó Tuyết Thần cũng không ngoại lệ, anh mua vé máy bay đi Hàng Châu vào buổi sáng, về đến nhà vào buổi chiều.

Giao thừa những năm trước, Phó Tuyết Thần thường đi khám bệnh ở nước ngoài hoặc đăng ký lớp học nghỉ đông của trường nổi tiếng, bây giờ lần đầu tiên ăn Tết ở Hàng Châu, rất quan trọng, ông bà nội của anh đều đến đón.

Trước kia Phó Tuyết Thần mất ngủ đến cận kề cái chết, quầng thâm dưới mắt không hết, ngủ không đủ giấc khiến cho tính tình nóng nảy, nhìn khiến người đau lòng, bây giờ trong một tháng, làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, ngủ lúc 10 giờ mỗi ngày, anh còn trẻ tuổi, là lúc sự trao đổi chất tràn đầy, sau một tháng, quầng thâm mắt đã hết, cả người thần thái sáng láng, khí phách hăng hái.

Anh có gương mặt đẹp trai, lúc trước gương mặt có vẻ tiều tụy cũng không che giấu nổi vẻ đẹp tuyệt vời, bây giờ được ngủ đủ giấc, tràn đầy sức sống như một tên yêu quái.

Từ nhỏ đến lớn anh đều là chàng trai rất lễ phép và ngoan ngoãn, sau khi về đến nhà, miệng ngọt ngào chào hỏi, tâm sự chuyện nhà, rất được mọi người yêu thích.

Bà nội Phó có gương mặt hiền lành dịu dàng, ăn mặc cẩn thận, cho dù năm tháng ăn mòn làm tóc bà bạc trắng, trên mặt có nhiều nếp nhăn, nhưng nhìn gương mặt và khí chất cũng biết lúc còn trẻ là người đẹp nhất.

Bà nội Phó thấy cháu nội có trạng thái tốt thì liên tục thở dài, nắm tay con dâu nói: “Sau khi Tiểu Thần được ngủ ngon giấc, cả người tỉnh táo, nhìn đẹp hơn nhiều.”

Phó Tuyết Thần nói ngọt: “Đây là di truyền từ bà nội, cho nên lớn lên mới đẹp.”

Bà nội Phó được dỗ rất vui vẻ, cười đến đến mức bả vai run lên.

Chỉ là, tuy nói như vậy nhưng bà nội Phó đương nhiên cũng biết, Phó Tuyết Thần có thể ngủ được đều nhờ phúc của bạn gái.

Tuy rằng cháu trai chưa từng nói tên của bạn gái, nhưng ấn tượng của bà nội Phó về bạn gái của Phó Tuyết Thần rất tốt.

Không nói cái khác, đây chính là ơn cứu mạng.

Nếu không phải cháu trai lo bạn gái bị sợ hãi, cả nhà họ Phó đều phải tới nhà bạn gái nhỏ để cảm tạ ơn cứu mạng.

Bà nội Phó tươi cười hiền hoà nói: “Chờ năm sau thì dẫn bạn gái của cháu về đây gặp mặt.”

Phó Tuyết Thần vội vàng nói: “Bà nội đừng nóng vội, cháu và cô ấy chỉ mới quen được một học kỳ, chưa đến lúc gặp người lớn, chờ lúc cháu cảm thấy thích hợp sẽ đưa về thăm mọi người.”

Bà nội Phó biết như vậy là đúng, dù sao cháu trai và bạn gái mới quen nhau mấy tháng, lúc này đến gặp người lớn, rất vội vàng.

Nhưng bà nội Phó rất tò mò về cháu dâu tương lai đã cứu vớt cháu trai mình, bà suy nghĩ một chút, rồi nói: “Nếu không, chờ học kỳ sau khai giảng, bà đến trường của các cháu, lén nhìn cô ấy.”

Vừa nói xong, ngay cả ông nội Phó cũng nhìn lại, gật gật đầu, đồng ý nói: “Như thế cũng được, chỉ nhìn xem một chút”

Ngừng một chút, nói tiếp, “Hơn nữa ông và bà nội của cháu từng dạy ở trường cháu học vài chục năm, nói quay về trường cũ để ôn lại chuyện xưa cũng được.”

Ngay cả mẹ của Phó Tuyết Thần là Diệp Hi cũng rất đồng ý với ý kiến này: “Ông bà nội con đi với nhau, mẹ có chút không yên tâm, mẹ đi chung, nói là cùng với ông bà nội của con tham quan vườn trường.”

Thậm chí ba của Phó Tuyết Thần là Phó Kỳ cũng tham gia: “Đi chung, đi chung, ba lái xe.”

Phó Tuyết Thần: “……………………”

Anh tưởng tượng hình ảnh sau khi khai giảng, ông bà nội, cha mẹ của anh đến trường học nhìn lén Nhiễm Tỉnh, day trán.

Hình ảnh đó quá đẹp, anh không dám nhìn.

Anh vội vàng khuyên can “Như vậy không tốt lắm, sẽ làm cô ấy sợ.”

Bà nội Phó trừng mắt nhìn anh một cái, nói: “Chúng ta chỉ yên lặng nhìn một chút, cô ấy lại không biết chúng ta.”

Phó Tuyết Thần thở dài: “Sau này gặp mặt sẽ nhìn ra.”

Bà nội Phó nói: “Vậy để tới đó rồi nói.”

Phó Tuyết Thần: “………………”

Phó Tuyết Thần im lặng, cả nhà họ Phó đều tò mò về chuyện tình yêu của Phó Tuyết Thần, bà nội Phó nãi nãi lại hỏi: “Cô nhóc đó tên gì? Có hình chụp không, đưa bà xem.”

Phó Tuyết Thần không dám để người nhà biết tên và xem hình.

Sau đó cả nhà cùng đến trường học vây xem Nhiễm Tỉnh.

Anh không dám tưởng tượng, lấy đại lý do nói: “Sau này sẽ đưa về đây gặp mọi người, đừng nóng vội.”

Anh thật bất đắc dĩ, rất may mắn đã phân chia bạn bè thành nhiều nhóm, người nhà không nhìn thấy hình chụp yêu đương của anh, nếu không, thật đáng sợ.

Bà nội Phó thở ngắn than dài liên tục, đối với việc không biết tên cháu dâu tương lai có chút oán giận.

Diệp Hi dịu dàng nói: “Con chỉ biết, ở Thành Đô, lúc trước Tiểu Thần ở Thành Đô theo đuổi được cô gái nhỏ.”

Bà nội Phó nói: “Thành Đô khá tốt, khi còn nhỏ Tiểu Thần từng ở Thành Đô.”

Phó Tuyết Thần nói: “Là sao, cháu không nhớ gì hết.”

Bà nội Phó nói: “Lúc đó cháu còn nhỏ, bốn năm tuổi, không nhớ rõ cũng bình thường.”

Phó Tuyết Thần cũng là thiên tài, anh nhớ rất nhiều chuyện khi còn nhỏ, nhưng trước lúc năm tuổi, đúng là không có, khi đó đại não chưa phát triển hoàn toàn, không nhớ rõ cũng bình thường, nói về đề tài này một chút, rồi bỏ qua.

Phó Tuyết Thần cùng người nhà tổng vệ sinh, dán câu đối, tạm biệt cũ đón mới.

Buổi tối, Phó Tuyết Thần cùng ăn sủi cảo với người nhà, rồi ngồi ở phòng khách xem chương trình xuân nói chuyện một lát, Phó Tuyết Thần đi lên lầu, mở két sắt, chọn một viên kim cương màu vàng, sau đó gửi WeChat cho Nhiễm Tỉnh: “Tỉnh Tỉnh, năm mới tặng em một viên kim cương màu vàng nha!”

Phó Kỳ ba của Phó Tuyết Thần cũng không làm nghiên cứu khoa học và giáo dục giống cha mẹ của ông mà lựa chọn kinh doanh, với tư cách là người đại biểu cho doanh nhân ở Chiết Giang, tuy Phó Kỳ không phải người giàu có hàng đầu, nhưng tài sản rất phong phú, nhà họ Phó có nhiều bất động sản ở Hàng Châu, Thượng Hải, biệt thự ở Hàng Châu nhà họ Phó dùng để ở có ba tầng, có bể bơi ngoài trời và vườn hoa, là biệt thự cao cấp hàng đầu.

Phó Tuyết Thần là thế hệ thứ hai nhà giàu có thể tiêu tiền như nước, nhưng anh là học sinh, tính tình khiêm tốn, tập trung vào việc học, cho nên nhìn qua không thấy rõ.

Bây giờ, cùng bạn gái vượt qua năm đầu tiên.

Phó Tuyết Thần chọn một viên kim cương trong kho riêng của mình đưa cho bạn gái.

Vợ yêu bé nhỏ của Phó Tuyết Thần, lẽ ra nên có sở thích sưu tầm kim cương xa hoa này.

Ngày giao thừa 30 của Nhiễm Tỉnh cũng không khá nhiều so với Phó Tuyết Thần, cũng là ăn cơm xem TV nói chuyện phiếm chơi mạt chược với người nhà.

Nhiễm Tỉnh học không giỏi, lại biết nhiều môn khác, chơi mạt chược giỏi, cô lại rất may mắn, ăn tết đánh bài chung với người lớn, vẫn thắng được nhiều tiền.

Bây giờ nhìn thấy WeChat của bạn trai, cô hơi ngạc nhiên, vừa đánh bài, vừa nhắn tin từ chối: “Không cần.”

Phó Tuyết Thần tưởng món quà quá đắt, cô không muốn nhận, nên nói: “Em nhận đi, nên tặng quà năm mới cho bạn của anh rồi.”

Nhiễm Tỉnh không hiểu việc tặng quà này của Phó Tuyết Thần, cô đánh ra một lá bài, sau đó lại nhắn tiếp: “Thật sự không cần.”

Dừng một chút, lại đánh ra một hàng chữ: “Hiện tại ngay cả QQ em đều không chơi, càng lười mở rộng không gian QQ, anh không cần tặng kim cương màu vàng cho em.”

Phó Tuyết Thần nhìn viên kim cương màu vàng trong, nhìn chăm chú hàng chữ trong WeChat của bạn gái.

Không nhịn được mà bật cười.
 
Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh
Chương 93: Toàn văn hoàn



Sinh nhật Nhiễm Tỉnh đúng vào ngày 14 tháng 2, Lễ Tình Nhân.

Đối với chuyện bạn gái sinh vào ngày lễ Tình nhân, Phó Tuyết Thần không phải là không cảm thán, “Tỉnh Tỉnh, em còn rất biết chọn ngày sinh đó nha, cảm giác như tất cả các đôi tình lữ mừng Lễ Tình Nhân như đều đang chúc mừng sinh nhật em vậy.”

Nhiễm Tỉnh lại rất thản nhiên với chuyện này, “Vậy không phải rất tốt sao? Sau này sinh nhật em, hoặc mừng lễ Tình nhân đều là một ngày, tiết kiệm cho anh bao nhiêu chuyện rồi, anh không cần bầu bạn em mừng hai ngày lễ, thậm chí ngay cả bạch bạch bạch cũng ít đi một lần.”

Phó Tuyết Thần, “……………”

Quả đúng là có vẻ bớt việc thật.

Nhưng mà bạch bạch bạch cũng ít một lần là cái quỷ gì vậy.

Em có bao nhiêu không tin tưởng anh ở phương diện nào đó đấy.

Năng lực quản lý thời gian của đại thần như Phó Tuyết Thần rất mạnh, anh sẽ dựa theo ngày, tuần, tháng, năm mà lập ra thời khóa biểu cho mình, sau đó dựa theo thời khóa biểu này để nghiêm khắc chấp hành nhiệm vụ và mục tiêu đã được xác định, nhiệm vụ bạch bạch bạch này hiển nhiên cũng ở trong kế hoạch của anh.

Nhiễm Tỉnh quét mắt đến thời khóa biểu của anh xong, thầm nói, bạn trai là học bá vẫn có chỗ lợi, ít nhất cô không cần lo lắng chứng kéo dài của Phó Tuyết Thần bùng nổ, ngay cả chuyện bạch bạch bạch này cũng kéo ra đủ kiểu.

Cô chỉ cần từng bước chấp hành theo thời khóa biểu của Phó Tuyết Thần là được rồi.

Ngày lễ Tình nhân đúng hạn mà tới, hết thảy đều vô cùng thuận lợi, Nhiễm Tỉnh không trúng ngày kinh, Phó Tuyết Thần cũng không bị bất cứ chuyện gì làm trì hoãn, Nhiễm Tỉnh làm xử nữ mười chín năm, nghĩ đến sắp tới không cần làm xử nữ hai mươi năm, rất là hưng phấn kích động.

Phó Tuyết Thần là nam sinh rất có tính nghi thức, hoặc là nói, các đôi yêu nhau trong thời buổi này, tùy tiện bắt được một ngày lễ hội nào đó liền cùng nhau ăn mừng, lúc này là lễ Tình nhân thêm vào là ngày sinh nhật của bạn gái lại thêm non nửa năm ngày hai người tỏ tình, tất nhiên Phó Tuyết Thần rất trịnh trọng, anh đặt tiệc ở nhà hàng xa hoa, không những thế, bản thân anh cũng thay một thân tây trang màu trắng, vuốt keo chải tóc.

Lần này thật ra Phó Tuyết Thần không trang điểm, sau khi làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, quầng thâm mắt của anh đã hoàn toàn tan biến, giấc ngủ sung túc, chuyện yêu đương thì tâm tình sung sướиɠ, thiếu niên mười chín tuổi, lúc đường đời như ý, khí chất càng thêm ổn định thong dong, phong lưu nhã nhặn, nói là thiên thần hạ phàm cũng có người tin.

Buổi chiều 6 giờ hôm ấy, Phó Tuyết Thần lái chiếc xe thể thao màu bạc đến dưới lầu tiểu khu nhà Nhiễm Tỉnh chờ cô.

Nam sinh mặc tây trang lười biếng dựa lên xe thể thao, trên tay là một bó hoa hồng kiều diễm thật lớn còn ướt nước, khóe môi anh hiện nụ cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía trước.

Người đi đường đi ngang qua đều nhao nhao liếc mắt, nhìn không chỉ là xe thể thao cùng hoa hồng, mà ánh mắt đổ lên người Phó Tuyết Thần càng nhiều.

Phó Tuyết Thần chính là kiểu thiếu niên có thể làm bừng sáng khoảnh khắc, ở bất cứ cảnh trí rối ren hoa lệ đến cỡ nào chẳng qua đều chỉ là làm bối cảnh cho anh, xe thể thao và hoa hồng chỉ càng làm cho Phó Tuyết Thần thêm ổn trọng nho nhã tự phụ.

Nhiễm Tỉnh xuống lầu đã thấy ngay thiếu niên dựa vào xe thể thao như người không xương.

Chẳng lý do gì Nhiễm Tỉnh lại nhớ đến lúc tháng chín anh tỏ tình với cô, cũng là tây trang cùng với hoa hồng như thế, gióng trống khua chiêng làm cho mọi người đều biết, kiểu lãng mạn nhà quê thuộc về bọn con trai khoa vật lý kỹ thuật của Phó Tuyết Thần, vừa quê mùa vừa tầm thường, bình thường các cô bé đều sẽ không kìm được ghét bỏ, nhưng Nhiễm Tỉnh giờ đây lại không thể hiểu được bắt đầu ưng kiểu thế này.

Thế gian này thật sự có một người như vậy, cho dù kịch bản của anh có lỗi thời, bạn cũng rất thích.

Chấp thuận người này dùng những kịch bản đơn sơ cũ kỹ đi vào trong tim bạn.

Với Nhiễm Tỉnh mà nói, Phó Tuyết Thần chính là người đó.

Nhiễm Tỉnh nhịn không được bật cười, bước nhanh chân đi đến trước mặt anh.

Bởi vì biết hôm nay đi hẹn hò, sau đó còn phải bạch bạch bạch, nên lần này Nhiễm Tỉnh có chuẩn bị mà tới, tất nhiên dốc lòng liệu trước, mua nội y, áo khoác, giày cao gót, váy đắt muốn chết ở cửa hàng xa xỉ đường Xuân Hi, dán mặt nạ SK- II Bạn trai cũ (*) gần nửa tháng để làn da của mình trắng đến phản quang, còn trang điểm tinh xảo, lăn lộn với kiểu tóc nửa ngày trời.

(*) SK- II Bạn trai cũ là một loại mặt nạ dưỡng da của Trung Quốc

Nhiễm Tỉnh cảm thấy sau này làm hôn lễ cũng chỉ như thế này thôi.

Thật ra, thiếu nữ cá mặn lười biếng không có chí như Nhiễm Tỉnh, đêm đầu tiên chỉ định cứ thế làm thôi, chẳng phải chỉ là làʍ t̠ìиɦ sao, tùy tiện làm làm là xong chuyện, nhưng sau khi ở bên Phó Tuyết Thần, không hiểu sao có chút để ý vặn vẹo, loại để ý như vậy đại khái gọi là ‘Ở chỗ lão Phó thì mình cũng chỉ có mỹ mạo, giờ phút nào mình cũng nhất định phải dùng nhan sắc đẹp nhất khiến cho lão Phó bị mình mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo, đầu óc choáng váng.’

Thế cho nên thiếu nữ xưa nay lười nhác thế mà có thể chuẩn bị cho ngày hôm nay trước nửa tháng.

Cảm giác có chút biếи ŧɦái.

Thiếu nữ đã biếи ŧɦái lại vừa cá mặn nhẹ cười đi đến trước mặt Phó Tuyết Thần, anh đưa bó hoa hồng trong tay qua, khẽ cười nói, “Tỉnh Tỉnh, sinh nhật tuổi mười chín vui vẻ.”

Vận mệnh đúng là thần kỳ và quỷ quyệt, tháng chín năm trước, Nhiễm Tỉnh từ chối nhận hoa hồng Phó Tuyết Thần tặng cô, nhưng lúc này, cô nhấp môi mỉm cười, vui vẻ đón lấy, “Cảm ơn.”

Phó Tuyết Thần rất có phong độ kéo cửa xe, để Nhiễm Tỉnh ngồi vào vị trí ghế phụ, anh lại vòng qua đầu xe đến chỗ ghế lái, đánh xe đi nhà hàng.

Tuy Nhiễm Tỉnh không hề theo đuổi hàng xa xỉ, nhưng gia cảnh hậu đãi, tự nhiên nhãn lực vẫn phải có, có lẽ cô không nhìn ra được xe thể thao này là của hãng nào, nhưng tuyệt đối nhìn ra được đây là một chiếc xe thể thao, hơn nữa trang trí nội thất xa hoa đến mức tuyệt đối là chiếc xe thể thao cao cấp.

Cho nên Nhiễm Tỉnh có chút đau lòng, “Anh thuê chiếc xe này không rẻ nhỉ! Em cảm thấy anh yêu em đã tiêu hết tiền học bổng không nói, còn phải lấy tiền trong nhà.”

Sau khi Phó Tuyết Thần tới Thành Đô thì mỗi ngày đều ở khách sạn, tuy rằng ở là chuỗi khách sạn giá cả phải chăng, nhưng trong ngày lễ giá cũng không thấp.

Chưa tính cái này, giờ mừng lễ Tình nhân còn phải thuê xe thể thao đắt thế này để giả giàu.

Có cảm giác anh bồ của mình hơi hư vinh mà!

Đúng là không phải kiểu đàn ông biết cần kiệm quản lý chi tiêu trong nhà!

Cũng may nhà Nhiễm Tỉnh khá giàu, nếu không thì không chống đỡ được Phó Tuyết Thần phô bày giàu sang như vậy.

Phó Tuyết Thần nghe thế, tay nắm vô lăng run lên.

Xe này, là ông đây mua! Mua! Không phải thuê! Không phải!

Phó Tuyết Thần biết mình khiêm tốn thu mình đến mức Nhiễm Tỉnh căn bản không phát hiện bạn trai cô là người giàu có, lần trước muốn tặng cô kim cương màu vàng bạn gái cũng chỉ cảm thấy anh tặng chính là kim cương màu vàng trong không gian QQ.

Loại chuyện như bản thân giàu có thế này, Phó Tuyết Thần cũng không tốt lắm mà tỏ vẻ làm rõ, cái việc lớn tiếng ồn ào “Anh là con nhà giàu” vậy quá ngu ngốc, vì thế, anh ám chỉ “Chiếc xe này rất mới.”

Đây là xe mới, nhìn sao cũng không giống như là thuê được không?

Nhiễm Tỉnh nhìn quanh một vòng, buồn bã nói, “Rửa xe cũng sạch quá.”

Cô cân nhắc Phó Tuyết Thần chắc chắn là sau khi thuê chiếc xe thể thao này thì đưa xe thẳng đến chỗ rửa xe, rốt cuộc lỡ như muốn chơi xe rung gì đó thì cũng phải sạch sẽ một chút.

Chiếc Lamborghini trong tay Phó Tuyết Thần lượn một đường chữ S mới trở lại đúng làn xe.

Anh quyết định không thèm nói chuyện với Nhiễm Tỉnh về mặt này nữa, bằng không sẽ tẻ ngắt làm cả đêm nay mất hứng.

Mà xe thể thao trên đường lao nhanh nên chưa đầy hai mươi phút đã đến trước cửa một nhà hàng xa hoa.

Nhà hàng sang trọng này một mình chiếm cứ một khu biệt thự, cung cấp cho thực khách những món ăn Pháp.

Khi ăn món Pháp rất chú trọng mặt lễ nghi, món khai vị, món ăn chính, món ngọt tráng miệng, từng món được đem lên cực kỳ chậm, một bữa cơm tối mà ăn đến hai ba tiếng đồng hồ.

Cũng may hai người không có bận việc gì, lễ Tình nhân mà, tất nhiên là có một đống thời gian để hoang phí.

Sau khi ăn xong, Phó Tuyết Thần lái xe chở Nhiễm Tỉnh đi, Nhiễm Tỉnh cứ nghĩ là Phó Tuyết Thần sẽ đưa cô đến khách sạn, dù sao thì trong lịch trình của anh là ăn món Pháp xong, rồi ăn cô.

Phó Tuyết Thần lái xe đến trong sân của một căn biệt thự tráng lệ.

Nhiễm Tỉnh nhìn biệt thự hào hoa bật đèn sáng choang, hơi nghi hoặc chớp chớp mắt, nhưng rất nhanh cô đã nhận ra căn biệt thự này, à, bộ biệt thự này là ba của cô kiến thiết và bán ra, lúc trước cô đã đi cùng ba tới đây.

Giá nhà ở Thành Đô thấp hơn nhiều so với Hàng Châu, nhưng biệt thự chiếm diện tích không nhỏ, giá cả xa xỉ.

Chỉ là cô không ngờ tới, lại có người có thể mua biệt thự đem đi cho thuê.

Không, cô chưa nghe nói mấy căn biệt thự này được phát triển thành khách sạn nổi tiếng trên mạng, nên cô càng có xu hướng đoán rằng Phó Tuyết Thần đã mượn nó từ một người bạn con nhà giàu để ở một đêm.

Xét cho cùng, không có gì đáng ngạc nhiên khi một người gốc Hàng Châu đang theo học một trường danh tiếng như Phó Tuyết Thần lại quen biết những người giàu có, chưa nói mặt khác, bạn gái anh chính là kẻ có tiền, nghĩ vậy, Nhiễm Tỉnh mười phần tự tin, quả thật bạn trai có chút lòng hư vinh thích khoe giàu, nhưng chẳng sao cả, bạn gái anh có thể cho anh đủ vốn để khoe.

Nhiễm Tỉnh thản nhiên theo Phó Tuyết Thần vào trong biệt thự.

Hiển nhiên là Phó Tuyết Thần đã sớm chuẩn bị trước, nên trong nhà đèn đuốc sáng trưng, điều hòa tổng cũng đã được bật lên, độ ấm trong nhà càng là ấm áp thư thích.

Biệt thự mới được bán ra không lâu nên nội thất cũng hoàn toàn là mới, phong cách trang trí thuộc kiểu hiện đại tối giản, chính là kiểu trang trí mới nhìn đã thấy cao cấp lạnh như băng.

Nhiễm Tỉnh đánh giá xung quanh, vẫn nghĩ sao nói vậy hỏi ra, “Nhà này là anh mượn hả?”

Vốn đang kéo Nhiễm Tỉnh lên lầu, nghe thấy lời này, Phó Tuyết Thần cảm thấy cơ tim tắc nghẽn.

Anh nhìn giống nghèo lắm hả?

Không phải thuê thì là mượn?

Phó Tuyết Thần định nói là anh mua, nhưng lại sợ bạn gái cảm thấy hai người họ chênh lệch giàu nghèo lớn quá nên chỉ nói mơ hồ, “Anh họ Phó.”

Trời ơi, ngày cả họ đều nghe là biết giàu có (*) rồi, tại sao Tỉnh Tỉnh em lại cảm thấy anh không có tiền.

(*) Phó đọc là Fu, cùng âm với Phú nghĩa là giàu cũng đọc là Fu.

Trời biết bình thường anh mặc đều là Givenchy, Chanel, Armani.

Vừa nhìn là thấy anh rất giàu đấy!

Nhiễm Tỉnh hiển nhiên không get tới trọng điểm của anh, thản nhiên trả lời, “Em biết mà!”

Ở bên bạn trai lâu thế rồi, cô cũng không đến mức vô tri đến nỗi ngay cả họ của bạn trai là gì cũng không biết.

Phó Tuyết Thần định giải thích thêm một chút, nhưng nhấp môi tự hỏi trong chốc lát lại cảm thấy tất cả những chuyện này đều không quan trọng, không, phải nói là, đêm nay, tất cả những thứ này đều không quan trọng.

Anh kéo Nhiễm Tỉnh vào phòng ngủ chính ở tầng hai, bắt đầu tiến hành hành trình cuối cùng trên bảng lịch trình tối nay.

Nhiễm Tỉnh đi vào phòng ngủ, nhìn phòng ngủ chính xa hoa vẩy đầy cánh hoa hồng, chỉ kém dán chữ ‘Hỉ’ nữa thôi, không hiểu sao có cảm giác quen thuộc như đang thấy phòng tân hôn vậy, cô lắc đầu ném văng những suy nghĩ lung tung này ra, quả thật sau này cô phát hiện lão Phó đúng là căn cứ trang trí phòng tân hôn mà làm tất cả những thứ này.

Cô theo Phó Tuyết Thần vào phòng, anh tiện tay đóng cửa phòng ngủ lại, trong lòng Nhiễm Tỉnh bỗng hiện ra hai chữ to đùng, tới rồi.

Một đêm này cuối cùng cũng tới.

Giai đoạn này là từ khi qua đêm giao thừa đã bắt đầu ướm thử lẫn nhau, là từ khi qua đêm giao thừa đã bắt đầu ẩn ẩn có ý, là cả kỳ nghỉ đông hai người thăm dò rồi quen thuộc dần thân thể của nhau……

Sau đó, cuối cùng cũng đi đến một bước này.

Móa, càng nghĩ càng giống như là kết hôn!!!

Rõ ràng chẳng qua chỉ là phá trinh mà thôi.

Lông mày Nhiễm Tỉnh nhíu nhíu, khuôn mặt dần ửng hồng lên, Phó Tuyết Thần luôn có thể làm một ít chuyện nhỏ thành phức tạp thế này, do đó ngay cả cá mặn là cô cũng bắt đầu trịnh trọng đến lạ.

Phó Tuyết Thần rõ ràng cảm nhận được bầu không khí im lặng trì trệ, đến một bước này, đâu chỉ là ám muội, đó chính là se,x không che nha!

Cũng may là đại thần như Phó Tuyết Thần, khi làm bất cứ chuyện gì đều có sự chuẩn bị.

Anh lấy rượu vang đỏ đã mở để dậy mùi sẵn, giọng nói ôn hòa thản nhiên, “Uống chút rượu nhé!

Nhiễm Tỉnh “ừm” một tiếng.

Rượu làm người ta can đảm hơn.

Tỉnh Tỉnh, mày không thể sợ!!! Đêm nay mày phải làm thịt lão Phó!!! Mày phải ăn lão Phó cho bằng sạch!!!

Nhiễm Tỉnh cảm thấy tối nay mình, rất hung hăng!

Phó Tuyết Thần lại chỉ lấy một cái ly, Nhiễm Tỉnh hơi ngơ ngác, lại không thèm để ý, đã giao hòa nước miếng vô số lần, xài chung một cái ly căn bản chẳng là gì cả.

Nhưng rất nhanh sau đó Nhiễm Tỉnh phát hiện mình hiểu sai.

Hai người bọn họ không phải là dùng chung một cái ly.

Mà là, Phó Tuyết Thần định đút cô uống rượu.

Đút bằng ly ư, bạn quá ngây thơ quá rồi, Phó Tuyết Thần là đút bằng miệng.

Nhác thấy Phó Tuyết Thần rót non nửa ly rượu vang đỏ, nhẹ nhấp một ngụm rồi phủ lên đôi môi đỏ mọng của cô gái nhỏ, cánh môi của cô bị anh cạy ra, ngay sau đó, dòng rượu hơi ngọt đã bị đút vào.

Khoang miệng Nhiễm Tỉnh nhất thời tràn đầy hương thơm thuần hậu của rượu vang đỏ, đầu lưỡi của người đàn ông chậm rãi quét qua.

Chỉ một ngụm nhỏ rượu vang, Nhiễm Tỉnh còn chưa nuốt đã cảm thấy say đến ngất ngây.

Rượu không làm người say, người tự say.

Nhiễm Tỉnh mơ mơ màng màng, đầy trong óc đều đang nghĩ, Phó Tuyết Thần không hổ là người thành phố, biết chơi quá rồi.

Rồi rất nhanh, cô phát hiện mình lại nghĩ sai rồi.

Phó Tuyết Thần căn bản không phải đút rượu cho cô, mà là xem cô như cái đồ dùng để uống rượu mà uống rượu.

Đầu lưỡi của anh từng chút lùa rượu trở lại, chậm rãi nuốt, rồi lại tham lam móc lấy càng nhiều.

Khoang miệng Nhiễm Tỉnh thành đồ đựng rượu, Phó Tuyết Thần nắm lấy ly rượu này mà rót chậm từ từ uống.

Thậm chí là đến cuối cùng, ngay cả thân thể của cô cũng bị rót rượu vang đỏ lên.

Cô triệt triệt để để trở thành ly rượu, chỉ có thể bị tửu quỷ Phó Tuyết Thần này bắt lấy hoặc là chậm rãi nhấp uống, hoặc là ngụm lớn mà nuốt.

Ánh đèn tối mờ, cô nhìn người đàn ông hơi say men rượu, men tình chớm say, hầu kết trượt xuống, vốn định đêm nay quyến rũ Phó Tuyết Thần thần hồn điên đảo không biết hôm nay là hôm nào, thực tế là, cô bị yêu nghiệt Phó Tuyết Thần này làm đầu óc mê mẩn choáng váng không biết đây là đâu.

Con người Phó Tuyết Thần này khí thế sạch sẽ thánh khiết như tiên, nhưng khi yêu rồi, đó chính là hồ ly tinh tu luyện ngàn năm, trêu chọc người ta chỉ có thể quỳ rạp xuống dưới đuôi cáo của anh.

Đậu móa, cả đêm làm mấy lần, cô lại còn muốn làm bậy cùng với yêu nghiệt này tiếp nữa chứ.

Thật sự là, Phó Tuyết Thần tối nay, quá mê người rồi.

Cuối cùng, ngay cả rửa ráy sạch sẽ cũng chưa, Nhiễm Tỉnh vừa buồn ngủ vừa quấn người chui vào l*иg ngực của Phó Tuyết Thần, chọn tư thế thoải mái lại an tâm mà ngủ.

Nhiễm Tỉnh vẫn luôn cảm thấy mình đã chậm chạp còn lười biếng, cô là kiểu con gái chỉ muốn ăn vạ đối phương sau khi đã quen với sự tồn tại của người ấy, từ tháng 10 năm ngoái đến tháng 2 năm nay, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, cô đã quen với sự tồn tại của Phó Tuyết Thần, quen với sự thân mật tự nhiên của anh, quen với giọng nói thuần hậu dễ nghe khi nói chuyện, quen với hương hổ phách nhàn nhạt trên người anh, quen có một chàng trai vẫn luôn ở bên cô, thậm chí quen với khối cơ thể vừa cứng rắn lại vừa xinh đẹp này….

Đối với một cô gái lười nhác mà nói, ngay cả việc chuyển đến Hàng Châu để đi học cũng khó có thể tiếp thu, cái chuyện thay đổi tình cảm dọn từ trong lòng người này để chuyển đến trong lòng người khác đúng là khó như lên trời.

Từ nay về sau trong quãng đời còn lại, cô chỉ ỷ lại anh, bầu bạn anh trải qua mưa gió, cũng sẽ bầu bạn anh trải qua những chuyện tẻ nhạt.

Phó Tuyết Thần ôm thân hình ẩm ướt nhỏ xinh trong lòng, cảm nhận được rượu làm anh say, men tình làm anh mê ly, anh thấy mình say quá rồi, cơ mà đầu óc lại rất thanh tỉnh, thậm chí là có chút hưng phấn.

Thời niên thiếu, Phó Tuyết Thần có vô số ý tưởng với tình yêu, nhưng bất luận thế nào, người anh thích hẳn phải cường đại giống như hoa hồng, xinh đẹp lại dịu dàng.

Nhiễm Tỉnh không chỉ có bề ngoài hợp nhãn duyên của anh, ngay cả tính cách cũng vô cùng sánh đôi phù hợp.

Vì thế, từ thân thể đến tâm hồn đều ‘muốn ngủ’ với cô.

Nay cũng đã thật sự mà ngủ với cô rồi.

Phó Tuyết Thần nghiêng đầu hôn lên mái tóc thấm ướt của Nhiễm Tỉnh, trong lòng chất chứa tràn đầy dịu dàng mềm mại.

Tỉnh Tỉnh, em chính là tình yêu mà anh hướng tới.

Toàn Văn Hoàn.

Nguyện thế giới tiếp theo, chúng ta vẫn sẽ gặp nhau.
 
Back
Top Bottom