Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh

Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh
Chương 20: Cảm động 2



Phó Tuyết Thần "Ừ" một tiếng, sau đó một lần nữa xoay người nằm thẳng.

Lúc này Phó Tuyết Thần đang ngẩn ngơ, vì thế động tác xoay người trông có vẻ hơi chậm chạp.

Nhiễm Tỉnh cũng không nghĩ nhiều, thấy anh nằm xuống, cô chỉ nói tạm biệt: "Vậy tôi đi nhé!"

Nói xong, liền thay đổi tư thế quỳ, định bò xuống giường.

Phó Tuyết Thần lập tức hồi hồn, giọng nói hơi trầm xuống: "Chờ một chút."

Nhiễm Tỉnh quay đầu lại, đôi mắt trong suốt sạch sẽ như con nai nhỏ bình tĩnh nhìn anh, chờ đợi anh nói tiếp.

Phó Tuyết Thần không chớp mắt chăm chú nhìn cô, đôi mắt sáng như sao đáng thương vô tội, giọng nói yếu ớt nhờ vả cô: "Có thể chờ tôi ngủ rồi mới đi không?"

Phó Tuyết Thần thật sự mệt chết đi được.

Vừa rồi trong nháy mắt Nhiễm Tỉnh bước vào cửa, Phó Tuyết Thần có một loại cảm giác "Thần giấc ngủ Hypnos" đã giáng xuống, cơn buồn ngủ đã biến mất suốt 48 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng trở lại, bủa vây lấy anh.

Nhưng em gái nhỏ vừa đến đã đi ngủ, như vậy không phải anh quá ngốc sao.

Nhưng thật ra anh vẫn luôn chịu đựng cơn buồn ngủ, chỉ là.......Rất muốn ở chung với Nhiễm Tỉnh một lát, cho dù chỉ chốc lát cũng được, vất vả lắm anh mới sinh bệnh để dỗ cô đến đây, đương nhiên phải biết quý trọng.

Lúc này Nhiễm Tỉnh muốn rời đi, tự nhiên Phó Tuyết Thần muốn mình chờ anh ngủ rồi mới đi.

Nhiễm Tỉnh nghe được lời này, vẻ mặt vốn thờ ơ lạnh lùng ngay lập tức thay đổi, biến thành vẻ mặt “Excuse me???”.

Cảm thấy, anh đùa tôi sao, chờ anh ngủ rồi mới đi, có quỷ mới biết khi nào anh mới ngủ, hơn nữa một cô gái nhỏ ở trong phòng nam sinh chờ một ông tướng như anh ngủ rồi mới đi, đùa cái kiểu gì vậy.......

Vẻ mặt cô gái nhỏ này thay đổi quá nhanh quá chân thật.

Phó Tuyết Thần EQ cao cỡ nào, đương nhiên nhìn ra được ý tứ trong vẻ mặt cô, nhưng anh cũng không thèm để ý.

Cô gái này rất lương thiện, cũng......rất dễ bị lừa.

Anh cảm thấy cô chắc chắn sẽ chờ anh ngủ rồi mới đi.

Anh nhìn cô gái nhỏ trước mặt tinh xảo như búp bê Tây Dương trong tủ kính, giọng nói nhẹ tênh như cơn gió lướt qua bầu trời trường học, lại lộ ra một chút đáng thương: "Rất nhanh thôi, cậu đếm đến mười, đếm tới mười xong là tôi ngủ rồi."

Tới mười, mười giây.......

Yêu cầu này có thể nói là rất hèn mọn.

Sẽ không có người nào từ chối lời thỉnh cầu hèn mọn như vậy.

Nhiễm Tỉnh cảm thấy ở lại đây thêm mười giây cũng không ảnh hưởng, liền gật đầu đồng ý.

Phó Tuyết Thần thấy cô đồng ý, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Đôi mi cong vυ"t như cây quạt của anh hạ xuống, che đi hốc mắt xám xịt, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

Đáy lòng Nhiễm Tỉnh bắt đầu đếm ngược: "Mười, chín, tám,...."

Nhưng cô còn chưa kịp đếm ngược hết mười lần, hô hấp Phó Tuyết Thần đã đều đặn.

Anh hoàn toàn ngủ say như chết.

Chất lượng giấc ngủ này cũng tốt quá rồi!

Muốn ngủ là có thể ngủ ngay lập tức.

Nhiễm Tỉnh được chiêm ngưỡng quá trình đi vào giấc ngủ của anh, chậc chậc khen ngợi một hồi.

Cô dịch chuyển đầu gối một lần nữa, đang định rời đi thì liếc mắt nhìn sang cái chăn được gấp chỉnh tề bên mép giường.

Cảm thấy nhiệt độ điều hòa trong phòng có hơi thấp, Nhiễm Tỉnh quyết định nên làm người tốt tới cùng, cô mở chăn ra, đắp kín người anh, lúc này mới thật cẩn thận bò xuống giường.

Đối với nhóm nam sinh đẹp trai phòng ngủ 512, cô cũng chỉ miễn cưỡng quen biết Phó Tuyết Thần, những người khác cô đều không quen, cô cũng không phải kiểu người nhìn thấy đối phương đẹp trai thì sẽ tiến lại gần, cô cảm thấy chính mình phạm hoa si (*) như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy bối rối.

(*) Phạm hoa si: si mê, say mê sắc đẹp.

Hơn nữa đây là Lam Điền, trại tập trung học bá.

Điều cô nhìn thấy đầu tiên khi bước vào đây, là ba bạn cùng phòng khác của Phó Tuyết Thần đều đang rất nghiêm túc đọc sách, nhìn qua cực kỳ học bá, cô thân là học tra, đương nhiên sẽ không quấy rầy người khác học tập.

Cho nên bò xuống giường, xỏ giày xăng đan xong, Nhiễm Tỉnh lễ phép chào hỏi rồi rời đi.

Cửa phòng ngủ đóng lại, xác định Nhiễm Tỉnh đã đi xa.

“Ha ha ha ha……”

“Ha ha ha ha……”

“Ha ha ha ha……”

Cả phỏng ngủ 512 cuối cùng cũng không nhịn được, phát ra tiếng cười kinh thiên động địa.

Lúc này Thương Triều cũng không diễn nữa, lập tức đi tìm Phó Tuyết Thần, cười hì hì trêu chọc: "Phó Đại Ngọc, cậu có khỏe không? Phó Đại Ngọc."

Thường Triều tới bên cạnh mép giường Phó Tuyết Thần, lại thấy hô hấp Phó Tuyết Thần nhẹ nhàng đều đều.

Ngủ rồi.

Thương Triều sửng sốt một chút, lập tức xoay người ra hiệu "Suỵt" một cái, ra hiệu hai người bạn cùng phòng kia yên lặng, cậu ép giọng nói xuống cực thấp: "Ngủ, ngủ, ngủ thật! Đừng lên tiếng!"

Dịch Sư Bạch và Thẩm Từ Chương lúc nãy vẫn còn ầm ầm cười to, thấy Phó Tuyết Thần thật sự ngủ thì lập tức im lặng, không chỉ thế, sau đó cả phòng ngủ đều im ắng, ngay cả việc ra vào tắm rửa cũng cố gắng sao cho bước chân thật chậm động tác thật nhẹ, sợ không cẩn thận đánh thức Phó Tuyết Thần.
 
Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh
Chương 21: Cảm động 3



Ngày cả tiếng nói chuyện phiếm thường ngày, cũng biến thành lên nhóm Wechat trò chuyện không tiếng động.

Dịch Sư Bạch không nhịn được cảm thán nói: "Tôi ở với cậu ta một năm, lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta ngủ, thật sự, thật sự, mẹ nó quá thần kỳ."

Thẩm Từ Chương hết sức đồng ý: "Đúng vậy, xem ra Phó Tuyết Thần thật sự không phải Nhiễm Tỉnh thì không được."

Thương Triều nói: "Lại đây, chúng ta cùng nhau làm phép, phù hộ Phó Tuyết Thần có thể quyến rũ được cô gái nhỏ."

Dịch Sư Bạch: "Đang làm rồi!"

Thẩm Từ Chương: "...................."

Quả thật là như vậy, từ sau khi Thương Triều dọn vào ký túc xá và thi thoảng Phó Tuyết Thần có thể ngủ, ký túc xá của bọn họ tấu hài một đi không trở lại.

Lúc trước, Phó Tuyết Thần không ngủ được, tính tình không tốt, ba vị học trưởng lại là học bá nỗ lực khắc khổ, bầu không khí trong phòng quả thực rất.........Đứng đắn.

Bây giờ, già mà không nghiêm túc.

Lại đột nhiên, Thương Triều được bạn học gửi cho hai tin nhắn liên tiếp: "Thương Triều, cậu mau xem, có người tung tin hot trên tin nóng 98, hình như có liên quan tới Phó Tuyết Thần phòng các cậu."

Thương Triều ấn vào xem, sau đó chuyển tiếp vào nhóm, vừa đứng lên vừa đánh chữ: "Tôi ra ngoài một lúc."

Dịch Sư Bạch hỏi: "Đi làm gì?"

Ngay sau đó, bấm vào đường link, cũng đứng lên đi theo: "Tôi đi ra ngoài cùng cậu."

Thẩm Từ Chương: "Các cậu đi ra ngoài làm gì?"

Thương Triều: "Đi ra ngoài cười một lát."

Thẩm Từ Chương lúc này cũng truy cập vào tin nhắn chuyển tiếp, lập tức nói: "Cùng nhau, cùng nhau."

Ba người cố gắng mím môi chân tay nhẹ nhàng đi ra khỏi ký túc xá, đi xa một chút, nhất thời " Ha ha ha ha ha" lại là một hồi điên cuồng cười to.

Thương Triều cười to nói: "Ai đăng bài viết này, thật tài tình, bệnh trĩ của Phó Tuyết Thần tái phát nằm trên giường không dậy nổi."

Dịch Sư Bạch lắc đầu: "Dù sao cũng không phải tôi."

Thẩm Từ Chương lắc đầu phủ nhận: "Cũng không phải tôi."

Mắt đào hoa của Thương Triều tràn đầy ý cười: "Cũng không phải tôi!"

Dịch Sư Bạch cười nghiêng ngả một hồi, bình tĩnh mang cái nồi này ra khỏi phòng 512: "Ha ha ha ha, dù sao cũng không liên quan tới chúng ta."

Bên kia, Nhiễm Tỉnh ra khỏi Lam Điền, đi đến căng tin ăn cơm trước, lại nhân tiện đi lấy bưu kiện chuyển phát nhanh, lúc này mới quay trở về ký túc xá.

Đến ký túc xá đã là 7 giờ tối, Nguyên Thiển đã quay về từ nhà mình, cô ấy mang theo cho bạn cùng phòng lá trà và đồ ăn vặt, lúc này Nguyên Thiển vừa chia cho mỗi người một ít, vừa cười nói: "Tỉnh Tỉnh, cậu xem 98 chưa, trên đó có người tung tin hot, nói là có một vị đại thần bị tái phát bệnh trĩ nằm liệt trên giường, trên bài viết có người đoán là Phó Tuyết Thần."

Nhiễm Tỉnh đang cầm kéo mở bưu kiện chuyển phát nhanh, nghe vậy thì "Hả" một tiếng, cực kỳ khϊếp sợ.

Nguyên Thiển lấy cây kéo trên tay Nhiễm Tỉnh xuống, mở bài viết cho cô xem

Tiêu đề: "Báo cho mọi người một tin cực hot, một vị đại thần ẩn danh bị bệnh trĩ tái phát nằm trên giường không dậy nổi!!!"

Bài viết vừa mới được đăng cách đây không lâu, Nhiễm Tỉnh nhìn thời gian, hình như đăng vào lúc cô đang thăm Phó Tuyết Thần.

Nhiễm Tỉnh vốn nghĩ cái này có thể là do cô mang Mã Ứng Long đi thăm Phó Tuyết Thần, nhưng nhìn thời gian đăng bài viết, lại nghĩ đến ba vị bạn cùng phòng học bá trong phòng ngủ của Phó Tuyết Thần cũng cực kì nghiêm túc nỗ lực đọc sách với làm đề, nhất thời cảm thấy mấy người học bá này vốn chìm đắm trong việc học, không có khả năng để ý tới cuộc trò chuyện của cô và Phó Tuyết Thần.

Rất nhanh cô đã phủi sạch mọi hiềm nghi của mình.

Cô tiếp tục kéo xem bình luận ——

Lầu 6: "Người đảm đương nổi hai chữ đại thần này cũng chỉ có Phó Tuyết Thần, cậu ấy..........không thể nào, bị bệnh trĩ."

Lầu 22: "Loại tin đồn vô căn cứ này không thể tin được, hơn nữa đại thần trong trường học rất nhiều, mặc dù để mà nói Phó Tuyết Thần chính là người lớn nhất."

Lầu 36: "Nếu quả thực là Phó Tuyết Thần, vậy thực sự có một loại sụp đổ thần kỳ, tôi thật sự không yêu nổi người bị bệnh trĩ, tuy nói "mười nam chín trĩ" đó, những vẫn có một loại cảm giác vỡ mộng."

Lầu 46: "Nhỡ đâu đây chính là bôi nhọ, quỷ mới biết đây có phải thật hay không, chủ thớt nói không chừng muốn lòe thiên hạ, các người hôm nay có ai gặp Phó Tuyết Thần không? Có phải cậu ta thật sự bị tái phát bệnh trĩ mà nằm giường không dậy nổi!"

Bài viết này dù sao cũng là tin nóng hổi, có người tin, cũng có người không tin, tuy rằng có người phỏng đoán là Phó Tuyết Thần, nhưng trong trường học này những người trâu bò nhiều không đếm xuể, các viện lớn đều có các nhân vật cấp đại thần, trong bài viết cũng chỉ có vài người đoán là Phó Tuyết Thần.

Hơn nữa bài viết này cũng không được đăng trên diễn đàn tâm linh phổ biến, độ hot cũng không cao, chỉ có tầm hơn bốn mươi bình luận, ngay cả “Top 10” cũng không lên.

Cô gái Nguyên Thiển này rất thích mấy diễn đàn, là admin của diễn đàn này, lúc này cô lập tức bát quái nói: "Cậu nói xem có phải Phó Tuyết Thần không?"
 
Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh
Chương 22: Cảm động 4



Nhiễm Tỉnh mờ mịt lắc đầu: "Mình không biết."

Kiều Một cười chen vào một câu: "Không phải hôm nay cậu đi thăm Phó Tuyết Thần sao? Cậu phải biết chứ!"

Nhiễm Tỉnh tìm Kiều Mộ mượn ô, đương nhiên chuyện đi thăm bệnh cũng không gạt cô ấy, lập tức trả lời: "Đúng vậy!"

Kiều Mộ nhìn lại phía này, cô gái cá muối này hiếm khi thấy hứng thú với vấn đề gì đó: "Vậy cậu thấy cậu ta như thế nào?"

Nhiễm Tỉnh nhớ lại một chút, nói: "Sắc mặt trắng bệch, quầng thâm mắt nghiêm trọng, nằm nghiêng trên giường, sau đó......."

Kiều Mộ lập tức tìm được trọng điểm: "Nằm nghiêng?!"

Nhiễm Tỉnh "Ừm" một tiếng, ngay sau đó lại nghĩ tới một chi tiết, lúc dán miếng hạ sốt cho Phó Tuyết Thần, lúc cậu ta nằm sấp còn đỡ, nhưng lúc xoay người cảm giác cực kỳ thống khổ gian nan.

Lúc ấy cô không nghĩ nhiều, hiện tại không nhịn được nói: "Lúc cậu ta xoay người có chút khó khăn, động tác khá chậm chạp."

Kiều Mộ kinh ngạc: "Trời ạ, đờ mờ!!!"

Nguyên Thiển bên cạnh cũng sửng sốt: "Ai, thật không nghĩ đến, Phó đại thần vậy mà........thảm, thảm nhất là, nhân vật phong vân như anh ấy vậy mà chuyện riêng tư này cũng bị lộ ra.”

Ban đầu Nhiễm Tỉnh cũng không nghĩ như vậy, nhưng cô tỉ mỉ nhớ lại mấy chi tiết lúc thăm bệnh một chút, nghĩ đến vẻ mặt đau ốm yếu ớt như bị tra tấn của anh, nghĩ đến lúc nãy anh vẫn luôn chống đỡ cơ thể nửa nằm nửa ngồi, nghĩ đến chuyện anh nằm xuống cực kỳ chậm chạp......

Nếu chỉ là sốt bình thường, thì không thể có bộ dạng yếu ớt như sắp chết như vậy, cũng không thể nào xoay người một cách thống khổ như vậy!

Môi anh đào của Nhiễm Tỉnh mím nhẹ, nhất thời có một loại cảm giác khó nói.

Cô trầm mặc quay lại chỗ ngồi, lấy kéo mở bưu kiện chuyển phát nhanh, lấy ra chiếc ô cô mới đặt của 9.9.

Cô bóc bưu kiện vừa nói: "Sinh lão bệnh tử cũng chỉ là chuyện thường tình, bệnh trĩ cũng là chuyện rất bình thường, không cần phải ngạc nhiên, rốt cuộc cũng chẳng ai có thể đảm bảo được sau này mình không sinh bệnh tật."

Tuy rằng để cô đi đến kết luận này cũng có một loại cảm giác sụp đổ với người đại diện trường học, nhưng cũng cảm thấy cái này không tính là gì cả.

Bị trĩ chẳng qua là bệnh vặt, Phó đại thần dù có bị trĩ cũng vẫn là đại thần ưu tú.

Nguyên Thiển gật đầu, phụ họa nói: "Đúng vậy.."

Chợt, cô ấy lại nói: "Nhưng vẫn không nhịn cười được, ha ha ha ha."

Nhiễm Tỉnh lấy 5 chiếc ô ra kiểm tra một chút, ô của 9.9, ngoài dự đoán là chất lượng khá tốt, nhưng thiết kế nhìn thoáng qua trông hơi xấu, Nhiễm Tỉnh khá hài lòng, cô cảm thấy như vậy thì ô của mình sẽ không bị lấy mất.

Cất ô vào ngăn cuối cùng trong tủ xong, Nhiễm Tỉnh đột nhiên nhớ đến chuyện cô đưa Mã Ứng Long cho Phó Tuyết Thần.

Vốn dĩ cô định mua tới cho Phó Tuyết Thần trị quầng thâm mắt.

Không ngờ thế mà vẫn còn công dụng chân chính.

Nhiễm Tỉnh nhéo cằm tự hỏi một lát, nói: "Coi như mình đưa than ngày tuyết vậy! Phó Tuyết Thần chắc hẳn sẽ rất cảm động!"

Tác giả có lời muốn nói: Để Phó Thần tu thành BOY trái tim lớn đúng rồi, như vậy tương đối phù hợp với đủ loại đả kích trí mạng của em gái Tỉnh.

Đêm nay hiếm khi Phó Tuyết Thần ngủ được, vì thế giấc ngủ này của anh có hơi lâu, một mạch đến ngày hôm sau mặt trời lên cao mới tỉnh.

Trong phòng trống rỗng không có ai, bạn cùng phòng đã đi học hoặc là huấn luyện quân sự.

Nhưng rèm cửa trong phòng khép kín, một mảnh đen kịt, rõ ràng là vì không đánh thức anh nên buổi sáng bạn cùng phòng cũng chưa kéo màn cửa ra.

Ngủ được nên hết sức thoả mãn, cả người Phó Tuyết Thần đều có chút lười nhác, bàn tay to tinh xảo như ngọc của anh từ từ thò ra, dọc theo cạnh gối đầu tìm kiếm một hồi, lấy điện thoại ra, mí mắt hơi rũ xuống xem giờ, 9 giờ sáng rồi.

Anh đã ngủ gần mười bốn tiếng đồng hồ.

Đây tuyệt đối là một giấc ngủ trọn vẹn thực sự trong những năm qua, như là trời xanh đang đền bù thiếu hụt việc mấy năm nay anh không thể đi vào giấc ngủ.

Mà Phó Tuyết Thần vừa mới tỉnh ngủ, suy nghĩ có hơi chậm chạp trì trệ. Lúc này, anh mới chậm rãi nghĩ đến mọi chuyện tối qua, vì thế anh dùng vân tay giải khóa điện thoại, xem nội dung của nhóm chat.

Tin nhắn 99+, quả nhiên, tối hôm qua ba đứa con trai quý báu điên cuồng chửi bới trong nhóm chat.

Đối với việc này, anh chỉ cảm thấy qua quýt bình thường, bạn xấu mà, không tổn thương lẫn nhau thì mới là không bình thường.

Anh chờ ngày ba đứa con kia thất bại trong tay anh.

Anh lại ấn mở diễn đàn trường học, vốn tưởng rằng trên “Top 10”, bài post về bệnh trĩ của anh sẽ bay tới trang đầu tiên, thế nhưng ngoài dự đoán là ngay cả cái bóng cũng chẳng có. Cuối cùng anh tìm được bài post ở góc xó xỉnh nào đó, dưới bài cũng đủ loại phỏng đoán, nhưng mà không có nhiệt độ gì.

Đối với tất cả chuyện của mình Phó Tuyết Thần đều thẳng thắn vô tư, anh mắc chứng mất ngủ lâu như vậy, bất cứ lúc nào cũng cảm cảm thấy mình sẽ đột tử, nhưng lại vẫn sống rất tốt, đây chính là chứng minh cho trái tim mạnh mẽ của anh.
 
Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh
Chương 23: Gian nan 1



Anh cảm thấy, dù là có một ngày anh thật sự bị trĩ, thì anh cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận, huống chi loại tai tiếng nhỏ này.

Bây giờ tai tiếng này không có độ hot, cho nên càng không ảnh hưởng gì đến anh.

Anh lại vào WeChat, click mở giao diện nói chuyện phiếm với Lười (*) Tỉnh, suy nghĩ một chút, phát hiện bây giờ là thời gian đi học, anh không nên quấy rầy, liền quyết định rời giường trước rồi nói sau.

(*) Lười [懒-Lǎn]; Nhiễm [冉-rǎn]

Anh nhanh nhẹn ngồi dậy, xuống giường, kéo rèm cửa, mở cửa sổ ra, để ánh sáng tự nhiên chiếu vào trong phòng.

Lúc này mới cầm đồ dùng cá nhân đến phòng vệ sinh công cộng rửa mặt.

Tố chất thân thể Phó Tuyết Thần không tệ, dán miếng dán nhiệt cả đêm thì cơn sốt đã hạ xuống. Chẳng qua sốt cao xong thân thể khó tránh khỏi mệt mỏi, nhưng Phó Tuyết Thần ngủ bù nên trạng thái tinh thần cực tốt, dù là vừa mới hạ sốt thì cả người cũng lộ ra vẻ nhàn nhã thong dong, bình tĩnh dịu dàng, tuyệt đối là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.

Anh khẽ nở một nụ cười nhạt nhẽo, thu thập đơn giản xong, lúc này mới ra ngoài.

Anh xuống dưới lầu lấy xe đạp, định đi đến lớp của Nhiễm Tỉnh thì đột nhiên lại nhận được điện thoại của đạo sư, gọi anh qua đó nói chuyện sửa luận văn một chút.

Đạo sư của khoa thực hành chính quy ở Trúc Viện hạn chế, Phó Tuyết Thần tuy là sinh viên chưa tốt nghiệp nhưng cũng có đạo sư của mình, hơn nữa đạo sư Chu Truyền của anh cũng là nhân vật lớn trong giới, quan hệ giữa Phó Tuyết Thần và đạo sư coi như không tệ, đạo sư cực kỳ coi trọng anh.

Bây giờ đạo sư tìm mình, lại đề cập đến một việc rất quan trọng là sửa luận văn, Phó Tuyết Thần đành phải qua bên đó trước.

Đi vào văn phòng của giáo sư Chu Truyền, Phó Tuyết Thần và giáo sư Chu Truyền trao đổi đơn giản về phương hướng sửa luận văn một chút. Anh đang định rời đi thì bên kia, giáo sư Chu Truyền đột nhiên quan tâm hỏi: “Gần đây đỡ mất ngủ chưa, em mất ngủ nghiêm trọng như vậy, có lẽ không phải vấn đề thân thể, mà là vấn đề tâm lý, em nên thử đi tìm bác sĩ tâm lý một chút xem.”

Phó Tuyết Thần kính cẩn trả lời: “Không cần đâu, em đã tốt hơn rất nhiều, có thể ngủ rồi ạ.”

Giáo sư Chu Truyền đương nhiên biết học trò tâm đắc của mình mất ngủ kinh khủng đến mức nào, nghe anh bảo có thể ngủ rồi thì kinh ngạc đến nỗi hai mắt trợn tròn: “Ngủ được rồi?”

Phó Tuyết Thần thản nhiên nói: “Gặp được cô gái có thể khiến em ngủ.”

Giáo sư Chu Truyền cảm thấy chuyện này rất là hiếm lạ, ông không nhịn được cười nói: “Được rồi, hoá ra đầu tuần em không lên lớp là vì đi tán gái.”

Phó Tuyết Thần không trả lời, quả thật là đi tán gái.

Giáo sư Chu Truyền lại nói: “Ngủ được thì tốt rồi, thân thể mới là vốn làm cách mạng, điều chỉnh làm việc và nghỉ ngơi tốt, về sau em mới có thể tiến xa hơn.”

Phó Tuyết Thần khiêm tốn đáp: “Vâng.”

Giáo sư Chu Truyền lại căn dặn: “Tuy rằng thầy biết em toàn dựa vào việc tự học, nhưng nếu đi được thì vẫn nên đi một chút đi.”

Vẻ mặt Phó Tuyết Thần bình tĩnh gật đầu: “Em biết ạ.”

Ban đầu Phó Tuyết Thần định tiếp tục trốn học, nhưng đầu tuần anh cúp học quá nhiều, lúc này đành phải ngoan ngoãn đến lớp.

Trước kia anh gần như đột tử, chỉ cảm thấy mạng sống hết sức ngắn ngủi, cho nên vẫn luôn nắm chặt thời gian cố gắng học tập, thế là thời khóa biểu sắp xếp rất vẹn toàn, là cái loại năm tiết buổi sáng năm tiết buổi chiều đều có lớp ấy.

Lúc này, cũng chỉ có thể cam chịu đi học môn chuyên ngành.

Bận rộn bận rộn, một ngày cũng sắp qua.

Buổi tối Phó Tuyết Thần trở lại phòng ngủ thì nhìn thấy Thương Triều đang lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, cười đùa chào hỏi với anh: “Ôi chao, cá heo nhỏ của chúng ta trở về rồi.”

Cái tên thân mật cá heo nhỏ này……

Phó Tuyết Thần nhếch môi nở nụ cười giả dối mang vẻ xấu hổ lại không mất lễ phép.

Bên kia, Dịch Sư Bạch đột nhiên nói một câu: “Tớ cảm thấy cậu giống như một con cá heo trắng.”

Thương Triều rất phối hợp giật dây với cậu ta: “Vậy cậu phải làm người chăn nuôi sao?”

Dịch Sư Bạch nói: “Người chăn nuôi cá heo không phải kế hoạch nghề nghiệp của tôi.”

Nói xong, hai người cùng nhau cười.

Trông cậy bạn cùng phòng an ủi bạn khi bạn tán gái thất bại thật sự là không thể nào, bọn họ chỉ biết liều mạng xát muối vào vết thương, hơn nữa còn lấy danh nghĩa tốt đẹp là để bạn hiểu biết tàn khốc của xã hội một chút.

Phó Tuyết Thần nở nụ cười tao nhã lắc đầu: “Còn tấu nói(*) nữa, hai người các cậu.”

(*) Tấu nói: Một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

Thương Triều cũng tự thấy mình có hơi quá đáng, liền đứng dậy, khoác bả vai Phó Tuyết Thần, cực kỳ không để tâm an ủi anh: “Tôi biết cậu muốn giả bệnh một lần là bắt được em Tỉnh, mặc dù thất bại nhưng tiến độ vẫn rất khả quan. Dù sao bốn bỏ năm lên thì cậu cũng coi như là lừa em Tỉnh lên giường rồi.”
 
Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh
Chương 24: Gian nan 2



Phó Tuyết Thần: “………………”

Bốn bỏ năm lên này của cậu có hơi lớn rồi đấy!

Thương Triều vỗ bả vai của anh, cười nói: “Cá heo nhỏ ơi, không có việc gì, em Tỉnh không chịu làm người chăn nuôi của cậu, không phải còn có tớ sao, để tớ làm người chăn nuôi của cậu nhé! Tới đây, gọi ba đi, tớ nuôi cậu!”

Phó Tuyết Thần: “………………”

Anh nghiêng đầu nhìn sang, nhìn thấy đôi mắt đào hoa của Thương Triều đang chớp chớp với anh, cằm cũng bởi vậy mà hơi giương lên, dáng vẻ muốn nhận con nuôi.

Phó Tuyết Thần lạnh nhạt đối mặt với cậu, bốn mắt giao nhau, hai người đối diện.

Sau một lát, Phó Tuyết Thần dời đầu đi, từ chối: “Tôi cũng muốn cho cậu làm người chăn nuôi của tôi, nhưng mà không được rồi.”

Thương Triều nhướng mày.

Phó Tuyết Thần bình tĩnh nói: “Tôi nhìn cậu, một chút du͙© vọиɠ ‘muốn ngủ’ cũng không có.”

Thương Triều: “………………”

Mẹ nó, ông đây chẳng qua chỉ muốn làm ba thôi, sao lại bắt đầu đi quá giới hạn rồi.

Sau khi cười đùa một hồi, Phó Tuyết Thần vừa mở máy tính dạo diễn đàn, một vừa vào WeChat gửi tin nhắn cho Nhiễm Tỉnh: “Cảm ơn cậu nhé, bệnh của tôi đã tốt rồi.”

Lúc này Nhiễm Tỉnh đang lướt Bilibili, nhìn thấy tin nhắn của Phó Tuyết Thần, thầm nghĩ, khỏi bệnh rồi, đây là……Mã Ứng Long có tác dụng sao?

Chẳng qua vấn đề này liên quan đến việc khá riêng tư, Nhiễm Tỉnh đành nhịn xuống không hỏi, mà cô dùng một giọng điệu mềm mại dễ thương nói: “Khỏi bệnh rồi thì tốt.”

Ngay sau đó, lại nghĩ tới gì đó, cô nói: “Mà này, lần sau đừng đưa nữ sinh về ký túc xá những lúc như thế nhé.”

Phó Tuyết Thần khó hiểu: “?”

Nhiễm Tỉnh nói: “Trái tim tôi lớn còn đỡ, nữ sinh bình thường sẽ cảm thấy cậu đang tính kế cô ấy.”

Sau một lúc lâu Phó Tuyết Thần không nói gì.

Cô gái này, tim ngài thật sự không phải lớn bình thường!

Tôi đang tính kế em đó!

Nhiễm Tỉnh lại gửi một câu nữa: “Yên tâm, tôi sẽ không nghĩ lung tung, cậu không cần để ý đến tôi đâu.”

Phó Tuyết Thần: Mong em nghĩ lung tung, xin em!

Nhiễm Tỉnh thật sự cảm thấy lần bệnh này của Phó Tuyết Thần quá trùng hợp, cô hết sức nghi ngờ anh đang tính kế cô. Có điều trong lòng cô thẳng thắn, cũng cảm thấy Phó Tuyết Thần tuyệt đối không thể nào tán tỉnh mình, vì thế cô lại nói: “Tôi biết thẳng nam khoa vật lý các cậu sẽ không nghĩ tới mặt này, nhưng về sau cậu vẫn nên chú ý một chút đi.”

Phó Tuyết Thần: “………………”

Thật sự không nhịn được, gửi một loạt dấu ba chấm qua đó.

Mẹ nó thật sự hết chỗ nói rồi.

Lần này Nhiễm Tỉnh không trả lời, căn bản cô không biết nên đáp cái gì.

Phó Tuyết Thần hoàn hồn từ trong đả kích, anh cực kỳ ngay thẳng nói: “Nếu như tôi thật sự đang tính kế cậu, cậu có sẵn lòng bị tôi tính kế không!”

Nhiễm Tỉnh nhanh chóng trả lời: “Không muốn đâu!”

Thật sự là Nhiễm Tỉnh không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Phó Tuyết Thần đang nói giỡn với cô.

Chẳng qua cho dù không phải nói giỡn, Nhiễm Tỉnh cũng sẽ đáp lại “Không muốn”, cô không định yêu đương, chỉ muốn một mình lẳng lặng ở nhà thôi.

Một mình cô cũng có thể sống rất tốt, vì sao nhất định phải yêu đương chứ!

Cuộc nói chuyện phiếm đến đây hoàn toàn kết thúc, Nhiễm Tỉnh không quá để ý đến chuyện mình kết thúc một câu chuyện, cô tiếp tục lướt video quỷ súc trên Bilibili.

Cho đến mười phút sau.

Nguyên Thiển đột nhiên nói: “Phó Tuyết Thần cập nhật.”

Nhiễm Tỉnh: “Ha?”

Nguyên Thiển vội vàng giải thích kỹ càng: “Chính là bài post nhật ký trước đó của Phó Tuyết Thần đó, cậu ấy cập nhật rồi.”

Nhiễm Tỉnh vừa lướt video vừa hờ hững trò chuyện: “Cập nhật gì thế.”

Nguyên Thiển đọc: “Lúc trước dùng kịch bản nhỏ tính kế người ta bị phát hiện, sau đó hỏi cô ấy có sẵn lòng bị tôi tính kế hay không, cô ấy tỏ vẻ không muốn rõ ràng. A a a a, Phó Tuyết Thần, con đường tình yêu của mày thật nhấp nhô mà!”

Nhiễm Tỉnh ngớ người một chút.

Nguyên Thiển lại nói: “Ngay cả tiêu đề cũng thay đổi.”

Đầu óc Nhiễm Tỉnh có hơi loạn, lung tung đáp một câu: “Đổi thành cái gì.”

Nguyên Thiển: “Tình yêu gian nan của Phó Tuyết Thần.”

Nhiễm Tỉnh: “………………”

Cô lấy điện thoại ra, tỉ mỉ nhìn lại lịch sử trò chuyện vừa rồi của mình và Phó Tuyết Thần một chút.

Là ảo giác của cô ư, vì sao cảm thấy lời này là đang trả lời câu “Không muốn” kia của cô.

Nhiễm Tỉnh lại nhìn thấy Phó Tuyết Thần lần nữa là ở nhà ăn, cô vừa mới mua đồ ăn sáng xong, cầm lấy sữa đậu nành nhẹ nhàng mυ"ŧ vào, giương mắt liền nhìn thấy Phó Tuyết Thần đang xếp hàng mua đồ ăn sáng ở phía trước.

Choai choai hài tử, ăn nghèo lão tử (*), lời này tuyệt đối không sai.

(*) Đại ý là chỉ: trẻ em ở tuổi vị thành niên ăn nhiều hơn vì nhu cầu thể chất.

Loại con trai mười tám mười chín tuổi giống như Phó Tuyết Thần đúng là lúc có khả năng ăn nhất, anh đang mua sữa đậu nành, trong túi nilon trên tay là bánh bao đã mua.

Nhiễm Tỉnh đếm một chút, sáu cái.

Bánh bao ở nhà ăn của trường học rất lớn, Nhiễm Tỉnh mua bánh bao cũng chỉ mua một cái, đương nhiên cô sẽ mua thêm chút trứng gà sữa đậu nành gì đó, cân bằng dinh dưỡng một chút.
 
Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh
Chương 25: Gian nan 3



Mặc dù Phó Tuyết Thần không mua trứng gà nhưng bữa sáng ăn sáu cái bánh bao, tuyệt đối thuộc về kiểu có khả năng ăn cực giỏi.

Nhiễm Tỉnh nhìn bóng lưng anh, suy nghĩ có nên tiến đến chào hỏi một chút hay không.

Trong quan niệm của Nhiễm Tỉnh, anh giúp cô hai lần, buổi tối chủ nhật cô đi thăm bệnh một lần, gặp nhau như vậy, xem như khiến cô trông quen thuộc ở trước mặt Phó Tuyết Thần.

Nhưng rất nhanh cô đã không quan tâm đến điều này nữa.

Có lẽ là bởi vì chuyện bệnh trĩ kia, ánh mắt Nhiễm Tỉnh liền…… Vô ý thức liếc về phía b* m*ng anh.

Hôm nay Phó Tuyết Thần mặc quần jean màu lam đậm, quần rộng thùng thình, nhưng cũng lờ mờ phác họa ra một b* m*ng mượt mà ngạo nghễ ưỡn lên.

Nhiễm Tỉnh cảm thấy đại thần không hổ là đại thần, ngay cả loại vị trí mờ mịt như mông mà dáng dấp cũng đẹp mắt đến lạ.

Không hiểu sao cô lại nhớ tới mấy bộ phim kinh điển mà nam chính từng lộ mông, ví dụ như nói《 Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi 》, ví dụ như nói 《 Người tình 》……

Cô cảm thấy mông của Phó Thần không hề kém hơn Kha Chấn Đông và Lương Gia Huy chút nào.

Kết quả là, cô vừa cắn ống hút sữa đậu nành, vừa…… Nhìn chằm chằm mông đại thần, ngẩn người một lát.

Phó Tuyết Thần mua sữa đậu nành xong đi ra, liền nhìn thấy Nhiễm Tỉnh đang nhìn chằm chằm anh ngẩn người, chẳng qua chỗ cô nhìn không phải ba đường trên*, mà là ba đường dưới.

(*) Ba đường trên: chỉ phần trên bụng, gồm đầu, họng, ngực. Ba đường dưới: chỉ phần dưới bụng, gồm bụng, đũng, chân.

Cái cô bé này, nhìn chỗ nào đấy!

Nhanh đi theo anh trai đi, anh trai cho em nhìn thoải mái.

Đáy lòng Phó Tuyết Thần là một đống suy nghĩ tà ác, nhưng mà cô gái này tạm thời chưa phải của anh, vì thế ngay cả đùa giỡn cũng không có tư cách. Phó Tuyết Thần chỉ mang theo nụ cười chào hỏi: “Nhiễm Tỉnh hả, nhìn cái gì mà nghiêm túc quá vậy?”

Lúc này Nhiễm Tỉnh mới hồi hồn, cô buông sữa đậu nành, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn gương mặt đẹp trai khôi ngô của Phó Tuyết Thần phía đối diện, cũng không che giấu ý nghĩ chân thực của mình: “Cậu từng xem bộ phim 《 Người tình 》 chưa?”

Phó Tuyết Thần cười gật đầu: “Xem rồi.”

Một bộ phim cấm.

《 Người tình 》 là một bộ phim nước Pháp, nguyên tác Duras, đại ý chính là một cô gái nước Pháp cùng thiếu gia nhà giàu Trung Quốc xảy ra chuyện xưa ở Tây Cống.

Bộ phim tình cảm này do Lương Gia Huy diễn chính, có không ít cảnh giường chiếu.

m thanh Nhiễm Tỉnh lanh lảnh non nớt: “Bộ phim này để marketing mà nói Lương Gia Huy cống hiến b* m*ng đỉnh cấp ở trong đó.”

Phong cách nói chuyện đúng chuẩn của Nhiễm Tỉnh là đầu óc mở ra vô cùng lớn, không làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết không thôi.

Chẳng qua, Phó Tuyết Thần có hơi get được ý của cô, anh cười đến lịch sự tao nhã như núi xa mây bay: “Cho nên, vừa rồi cậu nhìn chằm chằm mông tôi là do cảm thấy, tôi cũng có b* m*ng đỉnh cấp thế giới đúng không?”

Nhiễm Tỉnh: “………………”

Mặc dù đúng là cô nghĩ như vậy.

Thế nhưng, không quá ưa thích dáng vẻ khoe khoang lại tự luyến của người nào đó, cô thật sự không nhịn được nữa, lành lạnh nói một câu: “Đáng tiếc mắc bệnh trĩ.”

Phó Tuyết Thần đang cầm sữa đậu nành uống, nghe vậy thì “Khụ khụ khụ”, sữa đậu nành vào phổi, anh sặc đến ngay cả khuôn mặt trắng nõn cũng đỏ lên.

Nhiễm Tỉnh thấy Phó Tuyết Thần bị sặc đến ho khan, biết mình gây ra họa, liền áy náy…… Yên lặng rũ mắt xuống.

Cô thật sự không phải người…… giỏi nói chuyện phiếm với người khác lắm, thường xuyên nói mấy câu kinh người khiến người ta nghẹn chết.

Loại chuyện như vạch trần vết sẹo của người ta này thật sự là có hơi quá đáng.

Phó Tuyết Thần thì cảm thấy đây cmn là loại tiến triển gì thế này?!

Cô gái này cầm hộp Mã Ứng Long đi thăm bệnh, làm hại anh bị người ta tung tin là mắc bệnh trĩ, cuối cùng cô còn tin cái tin đồn này, thật sự cảm thấy anh bị mắc bệnh trĩ.

Phó Tuyết Thần vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, anh kéo dài giọng điệu uể oải nói: “Nhiễm Tỉnh à, chuyện này cậu mới là đầu sỏ gây tội đúng không!”

Nhiễm Tỉnh hơi mờ mịt “Hả?” Một tiếng, vô ý thức thấp giọng thì thầm nói: “Chuyện này có liên quan gì đến tôi?”

Cũng không biết làm sao, cô lại nghĩ tới hộp Mã Ứng Long kia.

Sau đó, biểu cảm có hơi ngưng trọng.

Quả nhiên, Phó Tuyết Thần lại nói: “Cậu mang hộp Mã Ứng Long đến thăm bệnh, ai mà nghĩ đến đó là trị quầng thâm mắt chứ, chỉ cảm thấy là tôi mắc bệnh trĩ, không bao lâu sau, chuyện này liền bị thọc ra.”

Chỉ là, Phó Tuyết Thần hoàn toàn không nghĩ tới, cô gái này thế mà thật sự cảm thấy anh mắc bệnh trĩ.

Tất cả mọi người khắp thiên hạ có thể cho rằng anh mắc bệnh trĩ, nhưng nếu là Nhiễm Tỉnh thì không được đâu.

Ở trước mặt cô gái mình muốn tán tỉnh, Phó Tuyết Thần vẫn muốn giữ một chút thể diện.

Lúc Nhiễm Tỉnh nhìn thấy bài post cũng nghĩ tới là họa do việc mình mang Mã Ứng Long đến gây ra, nhưng lúc ấy nghĩ mấy người bạn học bá cùng phòng kia của cậu ấy không phải là người sẽ nói loại chuyện này ra ngoài, đúng lúc thời gian bài post kia xuất hiện ngay khi cô đang thăm bệnh, cô liền cho là có người đã biết chuyện này từ lâu mới tung tin ra ngoài.
 
Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh
Chương 26: Bồi thường 1



Không nghĩ tới, thật đúng là do mình hại.

Khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Nhiễm Tỉnh tràn đầy áy náy và thẹn thùng, mắt nai con cũng bắt đầu lập loè, cô rất là bất an, cứ cảm thấy cực kỳ có lỗi với Phó Tuyết Thần.

Phó Tuyết Thần dù sao cũng là đại thần của trường học, chắc chắn sẽ rất chú ý đến việc duy trì hình tượng của mình, lại bởi vì cô, hại thần cách của anh sụp đổ.

Cô chân thành xin lỗi: “Xin lỗi! Thật sự xin lỗi cậu nhiều! Tôi hoàn toàn không phải cố ý!”

Thật ra Phó Tuyết Thần vốn không để bụng chuyện này, lúc này làm sáng tỏ với cô gái nhỏ là ổn rồi, những cái khác không quan trọng.

Nhưng nhìn dáng vẻ nhút nhát sợ sệt rũ mi mắt của cô gái nhỏ thì lại không muốn làm người lắm, anh liếʍ liếʍ cánh môi, khẽ cười nói: “Xin lỗi có làm được cái gì đâu!”

Nhiễm Tỉnh vội vàng hứa hẹn nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”

Ông đây muốn chính là những lời này.

Phó Tuyết Thần nhìn chằm chằm cô gái nhỏ phấn điêu ngọc trác, mặt mày như họa trước mặt, con ngươi như hắc bảo thạch càng thêm u trầm, anh lười nhác nói: “Cậu định chịu trách nhiệm kiểu gì?”

Nhiễm Tỉnh nghiêm túc suy tư một chút, nói: “Tôi sẽ đăng post lên diễn đàn giúp cậu làm sáng tỏ chuyện này.”

Loại chịu trách nhiệm không có thành ý này, Phó Tuyết Thần từ chối: “Thôi bỏ đi, ảnh hưởng của chuyện này không lớn lắm, cũng đã qua rồi, nếu như cậu thật sự đi làm sáng tỏ ngược lại sẽ hại tôi bị người khác hoài nghi mắc bệnh trĩ đã lâu.”

Độ hot của loại tin đồn giống như bài post này rất nhanh là có thể chìm xuống, Nhiễm Tỉnh suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy làm sáng tỏ sẽ bị phản tác dụng ngược lại.

Quai hàm cô phình lên, có hơi bối rối: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Phó Tuyết Thần thản nhiên nói: “Cậu lấy……” Thân báo đáp đi.

Nhưng mấy chữ phía sau anh còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Nhiễm Tỉnh đã nghĩ tới phương án giải quyết: “Vậy như vầy đi!”

Phó Tuyết Thần cảm thấy nên để cho cô gái nhỏ nói trước, anh cười nhạt hỏi: “Như nào?”

Nhiễm Tỉnh cảm thấy, loại tổn thất về phương diện tinh thần này thì xin lỗi hay nhận lỗi đều rất giả tạo, chẳng qua có biện pháp giải quyết thông dụng, bồi thường vật chất.

Thế là, tìm được biện pháp giải quyết tốt hậu quả, hai mắt Nhiễm Tỉnh một lần nữa sáng lên, cô nhìn Phó Tuyết Thần, hào phóng nói: “Tôi bồi thường phí tổn thất tinh thần cho cậu nhé!”

Phó Tuyết Thần: “………………”

Thần mẹ nó “Phí tổn thất tinh thần”, ông đây thiếu chút tiền ấy sao!

Phó Tuyết Thần cực kỳ bất đắc dĩ, lúc này không nhịn được trêu chọc một câu: “Có phải cậu còn định tìm luật sư gì đó hay không?”

Nhiễm Tỉnh cũng cảm thấy tìm luật sư rất không tệ, bèn đi tìm điện thoại: “Tôi quen mấy người bạn ở khoa pháp luật, tôi đi xin tư vấn nên bồi thường kiểu gì một chút, yên tâm nhé, tôi đền theo giá thị trường!”

Nói rồi cô mở khóa điện thoại, thật sự vào WeChat tìm mấy người bạn khoa pháp luật xin cố vấn, dáng vẻ muốn dùng tiền giải quyết sòng phẳng.

Máu già của Phó Tuyết Thần cũng sắp ho ra rồi.

Nói thật, chỉ nghe câu này của Nhiễm Tỉnh, anh còn tưởng rằng cô gái này đang trào phúng mình.

Nhưng cô gái nhỏ này đang rất nghiêm túc, rất thành khẩn, rất chân thành tha thiết muốn bồi thường tiền cho anh bù đắp tổn thất tinh thần.

Đây là mấy chuyện chó má gì thế này!

Phó Tuyết Thần vì sao mày tán gái lại tán đến gian khổ như thế!

Phó Tuyết Thần cực kỳ bất đắc dĩ, anh hờ hững hỏi: “Nhà cậu rất có tiền nhỉ.”

Hoàn cảnh gia đình Nhiễm Tỉnh không tệ, nhưng ở nơi giàu có như Giang Chiết, cô cảm thấy chút gia sản của nhà cô ở trước mặt Giang Chiết có tiền không đáng nhắc tới, liền nói: “Cũng bình thường thôi.”

Dừng một chút, lại sợ Phó Tuyết Thần cảm thấy mình quỵt nợ, vội vàng bổ sung nói: “Nhưng mà cậu yên tâm, tiền bồi thường phí tổn thất tinh thần của cậu vẫn có.”

Phó Tuyết Thần nhìn lướt qua giày cô, dưới chân cô gái này xỏ chính là giày Converse vải bạt, dường như cô rất thích Converse, có tận mấy đôi, anh thấy cô đổi qua đổi lại vài lần, ngoài ra, anh cũng từng thấy cô xỏ Adidas và Onitsuka Tiger.

Chỉ nhìn giày đã biết là đảng học sinh.

Hoàn cảnh gia đình hẳn là không tốt cũng không xấu.

Phó Tuyết Thần yên lặng ăn miếng bánh bao, lại hút một ngụm sữa đậu nành, lúc này anh mới không nhanh không chậm bình tĩnh nói: “Không cần đâu, chuyện này cũng không được coi là việc lớn, tôi cũng không phải muốn lừa cậu.”

Thật ra vẫn muốn lừa cô ấy.

Chẳng qua không phải lừa tiền, mà là lừa người.

Lúc này Nhiễm Tỉnh mới ngẩng đầu nhìn qua.

Tay trái Phó Tuyết Thần cầm một ly sữa đậu nành, tay phải cầm sáu cái bánh bao, cảnh tượng đầy hơi thở sinh hoạt nhưng lại có chút ngốc nghếch.

Nhưng giá trị nhan sắc của Phó Tuyết Thần thật sự là quá cao, ngay cả lúc lấy sáu cái bánh bao cũng sẽ khiến chúng sinh kinh diễm rung động.

Khi anh hờ hững tỏ vẻ không muốn lừa bạn, dường như là thật sự không muốn lừa bạn, lại tựa như có mưu đồ khác.

Nhiễm Tỉnh đột nhiên nhớ lại câu nói đùa trên WeChat của Phó Tuyết Thần vào đêm qua “Nếu như tôi thật sự đang tính kế cậu, cậu có sẵn lòng bị tôi tính kế không”, lại nghĩ đến đủ loại chi tiết ở chung trước đó……
 
Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh
Chương 27: Bồi thường 2



Đột nhiên cảm thấy, cô và Phó Tuyết Thần có chút cảm giác mập mờ.

Trong đầu cô lại thoáng hiện tiêu đề bài post một lần kia: “Đại thần Trúc Viện Phó Tuyết Thần đang theo đuổi cô bé dễ thương ở khoa tiếng Trung.”

Cô cảm thấy mình thật sự sẽ bị vào tròng, bởi vì cô thế mà hoảng hốt cảm thấy Phó Tuyết Thần thật sự đang trêu chọc cô.

Không, phải nói là, cái người Phó Tuyết Thần này chính là một tên thích trêu chọc và thả thính người khác.

Dáng dấp cậu ta quá đẹp, khí chất lại yêu nghiệt, chỉ tuỳ ý đứng ở kia lười nhác nhìn sang đã tự mang theo một loại cảm giác tán tỉnh.

Cho nên, đừng suy nghĩ vớ vẩn, cậu ta căn bản không có tán mày, trời sinh cậu ta đã chọc người như thế rồi.

Nhiễm Tỉnh sắp xếp suy nghĩ rõ ràng, lạnh nhạt ngước mắt, nói tiếp đề tài vừa rồi, bình tĩnh trả lời: “Nếu cậu đã không ngại thì tôi đây sẽ không chịu trách nhiệm nữa!”

Phó Tuyết Thần: “………………”

Sao cô ấy lại có thể dễ dàng thoát khỏi mình như thế được!

Làm! Sao! Có! Thể! Được!!

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay là Phó Thần khống chế sáu cái bánh bao.

Trước đó vẫn luôn rối rắm việc sửa truyện, cuối cùng quyết định chỉ sửa lại một vài chi tiết nhỏ, chính là sửa bài post bệnh trĩ thành không có mấy người biết, như vậy có thể tiếp tục chơi vui lại không ảnh hưởng hình tượng Phó Thần của tui.

Mọi người không cần quay lại xem đâu.

Chương sau chuyện bệnh trĩ này xem như rốt cuộc đã qua.

Kế tiếp, chúng ta thúc đẩy tuyến tình cảm để hai người ở bên nhau đi! Nhanh!

Sáng hôm nay Nhiễm Tỉnh học《Tiếng Anh》và《 Lý luận quân sự》, còn buổi chiều là môn thể dục.

Xong môn Tiếng Anh, Nhiễm Tỉnh định về phòng ngủ một chút, môn《 Lý luận quân sự》này thật sự quá nhạt nhẽo và nhàm chán, còn không bằng cô về phòng xem một bộ điện ảnh hay vài tập phim gì đó.

《Lý luận quân sự 》là nhiều lớp học cùng nhau, giáo sư lại không điểm danh, nên cô định trốn học.

Xong môn Tiếng Anh, Phó Tuyết Thần vẫn ghé vào bàn học bên cạnh cô để ngủ.

Nhiễm Tỉnh nghĩ bản thân trước mặt người như Phó đại thần coi như quen biết, lại cũng không quen đến mức đi đâu thì báo, cho nên sau giờ học lập tức đi ngay.

Phó Tuyết Thần một ngày một đêm chưa chợp mắt, cho nên một giấc ngủ này có hơi lâu, ngủ thẳng đến khi chương trình buổi chiều bắt đầu mới yếu ớt tỉnh dậy.

Anh cử động tay phải bị đè đến mức tê dại, lại dùng tay trái xoa bóp phía sau gáy khó chịu vì nằm sấp trên bàn, vẻ mặt mơ mơ màng màng nhìn bạn học bên cạnh và vị giáo sư xa lạ đang giảng trên bục.

Anh lẩm bẩm bằng giọng cực thấp: “Mấy giờ rồi?”

Bạn học nữ bên cạnh tưởng đang hỏi cô ấy, lập tức phấn khích trả lời: “Hai giờ.”

Được lắm!

Lại ngủ quên.

Phó Tuyết Thần đối với chuyện bản thân liên tục ngủ quên cũng đã sớm thành thói quen, chỉ cần ở bên cạnh Nhiễm Tỉnh, anh không chỉ có thể rơi vào giấc ngủ, mà còn ngủ đến chết lặng, ngủ đến không biết năm tháng nào trôi qua, cũng chẳng biết năm nay là năm nào.

Viên thuốc ngủ bủn xỉn Nhiễm Tỉnh này dùng rất tốt.

Anh lười biếng dùng tay tìm điện thoại trong túi quần.

Trên màn hình di động, WeChat chỉ có một cái icon trơ trọi màu xanh lục, góc phải bên trên ngay cả một chấm đỏ cũng không có.

Anh không chết tâm bấm vào một chỗ trên WeChat, lịch sử trò chuyện cùng cô nàng Nhiễm Tỉnh vẫn còn dừng lại ở ngày hôm qua.

Cô gái nhỏ Nhiễm Tỉnh này không để lại lời nhắn gì đã rời đi không một tiếng động.

Phó Tuyết Thần bật cười, nhỏ giọng mắng một câu: “Nhóc vô tâm này.”

Là do mình không đủ đẹp trai sao?

Hay do mình không đủ ưu tú?

Vì sao không hấp dẫn được sự chú ý của con gái nhà người ta?

Vì sao cô gái nhỏ kia ngồi bên cạnh mình đến lúc rời đi lại không nói một tiếng?

Phó Tuyết Thần rất hoài nghi cuộc đời.

Hoài nghi cuộc đời xong, Phó Tuyết Thần định mua hộp cơm rồi làm bài tập chuyên ngành của mình.

Về phần bây giờ đến căng tin nhà ăn xa như vậy, thời gian trôi qua cơm hộp cũng hết cả rồi!

Mà Phó Tuyết Thần vừa đi, phòng học vừa rồi còn tắc như cá mòi đóng hộp nháy mắt không còn hơn phân nửa.

Đối với chuyện này, giáo sư ngoại trừ cạn lời thì cũng chẳng biết nói gì.

Lúc thầy ấy mới vừa bước phòng học còn hoảng hốt cho rằng chương trình dạy của bản thân hot lên rồi, không ngờ nguyên nhân thật sự là do giáo thảo của trường ngủ trong lớp của mình.

Thầy không nhịn được thở dài một tiếng, cảm thấy thế giới của giới trẻ bây giờ thầy ấy không hiểu nổi.

Cậu nói cậu tới xem mặt, nhưng toàn bộ quá trình Phó Tuyết Thần đều nằm trên bàn ngủ, có thời gian như vậy không bằng nghe qua khoá khảo cổ của tôi một chút.

Lớp thể dục buổi chiều của Nhiễm Tỉnh là Tennis, sau khi chương trình học chấm dứt, Nhiễm Tỉnh và Nguyên Thiển cùng nhau luyện tập đánh tennis.

Nhiễm Tỉnh vốn dĩ học tennis hoàn toàn là do bộ truyện tranh《 Hoàng tử Tennis 》này ảnh hưởng, Echizen Ryoma đẹp trai như vậy ai không yêu chứ.

Sau đó, cô bị tennis ngược cho đến năm nhất rồi sang năm hai.
 
Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh
Chương 28: Bám vào người



Làm một kẻ tệ hại môn thể dục chạy 800m còn muốn chết, tài hoa và thiên phú của cô trên phương diện vận động là âm điểm.

Từ khi vào nhà trẻ, đại hội thể thao cách biệt rất lớn với cô, cô lớn như vậy, chưa từng tham gia bất kì môn nào trong đại hội thể thao, bất kì hạng mục nào trong môn thể dục của cô đều là hạng nhất từ dưới đếm lên.

Cô còn sĩ diện nên không đi đại hội thể thao tự rước nhục.

Còn nhớ kiểm tra năm đó, môn thể dục kiểm tra tương đối nhẹ nhàng, cả lớp thể dục đều là điểm tối đa, chỉ có cô được bảy điểm, cho dù là đứng tại chỗ nhảy xa, nhảy xa hay chạy cự li dài, cô đều thiếu hai ba điểm.

Bây giờ cô vào trường đại học môn thể dục nghiêm khắc đến biếи ŧɦái thế này, là nữ sinh phải chạy 120km mỗi học kỳ làm thành tích tiêu chuẩn môn thể dục.

Mỗi lần chạy bộ ở sân thể dục, nhìn vô số bạn học cùng chạy bên cạnh cô, Nhiễm Tỉnh đều sẽ hoảng hốt cảm thấy bản thân chắc là vào phải học viện thể thao, nếu không vì sao cả lớp lại liều mạng chạy như vậy chứ.

Nhiễm Tỉnh vượt xa khả năng phát huy của người bình thường, cô đánh giá bản thân luôn mạ thêm vàng, cô chưa từng trông cậy bản thân có thể lấy được thành tích gì đó ở trong một đám học bá trâu bò, yêu cầu của cô đối với bản thân rất thấp, tốt nghiệp là được rồi.

Nhưng, ngoài《 Đại Số Tuyến Tính 》 khó đến biếи ŧɦái ra còn môn tennis bản thân không có chút năng khiếu nào, Nhiễm Tỉnh nhất thời cảm thấy bản thân dù có mạ vàng thì cũng vô cùng gian nan.

Aizzzz!

Bị Đại Tuyến tra tấn thì thôi đi còn bị tennis tra tấn.

Nhiễm Tỉnh à, cuộc sống mày thật nhiều chông gai đó!

Sau khi suy nghĩ mơ hồ, Nhiễm Tỉnh cầm lấy vợt bóng đón lấy quả bóng mà Nguyên Thiển cố tình đánh sang bên phải, sau đó…… Trống rỗng.

Rất tốt!

Lại không đón được.

Nhiễm Tỉnh sao thể dục của mày lại kém đến như thế này chứ!

Nhiễm Tỉnh cực kỳ ủ rũ đi nhặt bóng.

Lúc trước đăng ký lớp tennis này, Nhiễm Tỉnh ảo tưởng mình sẽ cầm vợt múa may ngầu lòi và có phong cách giống như Echizen Ryoma đi thi đấu với người ta.

Học kỳ này bài thi tennis chính là đánh đơn.

Sau đó, Nhiễm Tỉnh dùng thực lực chứng minh một cái gì gọi là công chúa nhỏ nhặt cầu.

Hơn nữa, lúc trước cô là cô đi đăng ký tennis với Nguyên Thiển, bạn đánh tennis tất nhiên là Nguyên Thiển, thi phát bóng với tường còn tốt một chút, điểm cá nhân, bây giờ thi đánh đơn, thân là cộng sự, cô lại bắt đầu kéo chân Nguyên Thiển lại.

Con người Nhiễm Tỉnh, không thích gây thêm phiền toái cho người khác, bản thân cô rất tệ môn thể dục lấy điểm không cao cô chẳng có ý kiến gì, nhưng mà liên lụy đến bạn cùng phòng thì sẽ vô cùng áy náy, vô cùng khó chịu.

Nhiễm Tỉnh nhặt bóng lên, suy nghĩ trong chốc lát, vẫn cầm vợt bóng, chạy đến trước lưới, đối diện với Nguyên Thiển nói: “Thiển Thiển, hay là, cậu bắt cặp với người khác đi, tớ thật sự không thể đánh được.”

Nguyên Thiển cũng đi đến trước lưới, hai cô gái nhỏ xinh đẹp cầm vợt tennis đứng trước lưới tâm sự, hình ảnh kia chắc chắn là cảnh đẹp ý vui.

Nguyên Thiển là người thanh nhã như hoa cúc, tuy rằng cô ấy học rất giỏi, nhưng thật ra yêu cầu của cô ấy đối với việc học không cao, lúc này, cô cực kỳ dịu dàng và kiên nhẫn vỗ vỗ bả vai Nhiễm Tỉnh, an ủi: “Không có gì, từ từ luyện tập là được rồi, học kỳ này vừa mới bắt đầu, theo lý mà nói, cậu không đón được bóng cũng là chuyện bình thường.”

Khuôn mặt nhỏ của Nhiễm Tỉnh phồng thành cái bánh bao, có chút bực mình, tức bản thân thật sự…… Hơi ngốc, nếu không vì sao từ nhỏ đã không học được thể dục cơ chứ.

Cô áy náy nói: “Từ trước tới nay thể dục của tớ vẫn rất kém.”

Nguyên Thiển nói: “Lúc trước cậu nói phát bóng và đánh vào tường không được, trước vòng thi không phải cũng miễn cưỡng chắp vá được sao?”

Nhiễm Tỉnh thở dài nói: “Tớ vừa đạt tiêu chuẩn.”

Nguyên Thiển không để ý nói: “Yêu cầu của tớ không cao với việc tích điểm, đạt tiêu chuẩn là được, thầy giáo môn thể dục của chúng ta rất thoải mái, đạt tiêu chuẩn không khó. Hơn nữa, lớp tennis là tớ đăng ký chung với cậu, tớ lại không quen biết với sinh viên khoa khác, bọn họ tìm được bạn đánh cặp luyện tập xong rồi, tớ cũng không tìm được người ghép cặp khác.”

Nhiễm Tỉnh nghĩ nghĩ thấy có lý, vừa rồi còn có chút nản lòng, lúc này cằm nâng lên, ánh mắt chân thành nhìn chằm chằm Nguyên Thiển phía đối diện, kiên định nói: “Được, tớ sẽ cố gắng luyện tập, tranh thủ để điểm thể dục của cậu đạt tuyệt đối.”

Nguyên Thiển mím môi mỉm cười dịu dàng.

Nhiễm Tỉnh cầm vợt xoay người, sau đó nắm nắm tay hét lớn một câu: “Bây giờ tớ được Lý Na nhập.”

Đương nhiên Nguyên Thiển biết Lý Na, danh tướng tennis, cô gái quán quân duy nhất ở giải đánh đơn Châu Á.

Lý Na nhập vào người……

Nguyên Thiển ôm bụng cười cười to, thực ra cô nhóc Nhiễm Tỉnh này rất dễ thương.

Tuy nói có đôi lúc sẽ bị cô độc miệng mà sặc chết, nhưng cũng có thể bị dáng vẻ ngớ ngẩn ảo tưởng của cô ấy chọc cười.

Là một cô nhóc nhỏ rất đáng yêu.

Nhiễm Tỉnh một lần nữa bắt đầu phát bóng luyện tập tennis, cô mang theo tinh thần hừng hực khí thế.

Vì tốt nghiệp, vì không kéo chân bạn cùng phòng, cô nhất định sẽ như vận động viên chuyên nghiệp, cẩn thận, chăm chỉ và nghiêm túc.

Nhưng kết quả rất không lý tưởng……

Vì sao cái quả bóng kia ở trước mặt mình mà mình lại đánh không trúng?

Mình cận thị một trăm độ cũng không tới mức nhìn không thấy quả bóng chứ?

Vì sao lại không đánh qua lưới được?!

Nhiễm Tỉnh bị Lý Na nhập vào người vẫn không đón được bóng như cũ, sau đó vô cùng thất vọng đi nhặt bóng.

Suy nghĩ cô có phải có hơi chút ngu ngốc hay không, vì sao đại thần Lý Na cũng không phù hộ được cô.

Thời gian vội vàng trôi đi, lần luyện này gần một tiếng.

Luyện xong nghỉ ngơi, Nhiễm Tỉnh nhặt vô số quả bóng ngồi ở chỗ có bóng mát, cầm ly nước uống nước.

Cô uống cạn nước trong ly, sau đó ngẩn ngơ ngắm nhìn bầu trời tĩnh lặng.

Ngày mùa thu trời cao ít mây, ánh sáng màu vàng lấp loá, nhiệt độ vẫn còn hơi cao do tàn dư của mùa hè, nhưng vẫn có gió.

Gió mát hiu hiu thổi qua khiến con người ta làm biếng, vô cùng thoải mái.

Sau khi Nhiễm Tỉnh dần dần hiểu được, bất kỳ thành công nào, đều là kết quả được tạo nên từ tố chất và sự cố gắng, thậm chí có thể nói, cái trước càng quan trọng cũng càng đáng quý so với cái sau.

Phấn đấu ở lĩnh vực bản thân không am hiểu là vô cùng gian nan và mệt mỏi nhưng cũng là thất bại thảm hại.

Nhiễm Tỉnh cũng không phải người sẽ gượng ép chính mình, từ trước cho tới nay đều lười nhác đi theo lối sống phật hệ, cô cũng không phải lại người tích cực có tính cách muốn là phải làm được, mà là cái loại này tôi không làm được thì từ bỏ, tôi sẽ chỉ làm thứ mình hiểu biết.

Ví dụ như tennis, cô không sợ không tìm được một điểm tài năng nào, cô chỉ muốn đối phó cho qua thôi.

Đang ngơ ngẩn đờ người ra, lại đột nhiên nghe được người bên cạnh than nhẹ: “Ui trời, đẹp trai quá!”

“Phó Tuyết Thần thật sự rất đẹp trai đó!”

“Trời ạ, đại thần đẹp như hoa, đúng thật là một tuyệt thế mỹ nhân.”

Cùng lúc đó, Nhiễm Tỉnh bị Nguyên Thiển dùng khuỷu tay chọt chọt.

Nhiễm Tỉnh hoàn hồn, Nguyên Thiển thò qua đầu, nhỏ giọng ghé vào tai cô nói: “Tớ cảm thấy Phó Tuyết Thần tới tìm cậu.”

Nhiễm Tỉnh hỏi lại một câu theo bản năng: “Tìm tớ làm gì chứ? Tớ và cậu ta không thân.”

Nhiễm Tỉnh thật sự cảm thấy bản thân và Phó Tuyết Thần không thân, tuy nói tai tiếng giữa cô và Phó Thần đã ồn ào đến mức cả trường đều biết, nhưng Nhiễm Tỉnh tỉ mỉ suy nghĩ, tính ra cô và Phó Tuyết Thần quen biết cũng chưa đến nửa tháng, giao tiếp cũng không tính là thân, miễn cưỡng được tính là xã giao.

Cô thật sự không cảm thấy Phó Tuyết Thần tới tìm mình.

Cho nên, cô vẫn dùng tư thế mệt mỏi không quá lịch sự ngồi bệt dưới đất như cũ.

Ừm, đối với một người thể lực tệ hại mà nói, tập thể dục ngoài giờ thêm hơn một giờ tennis, mệt muốn xì khói luôn rồi.

Cô cũng không muốn nhúc nhích một chút nào, hận bây giờ không thể trực tiếp về phòng nằm.

Đương nhiên ngoài dự đoán của mọi người là, Phó Tuyết Thần thật sự đúng là đi tới trước mặt cô.

Đã là lúc chạng vạng, hoàng hôn buông xuống, mặt trời lặn ánh chiều tà đem cả thế giới nhuộm thành màu hồng nhạt.

Thiếu niên đứng dưới hoàng hôn, toàn thân được ánh sáng chiếu qua làn da nhợt nhạt, ngay cả khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, cũng nhiễm một tầng ánh hồng tuyệt mỹ.

Dáng đâp anh rất tốt, ngũ quan tinh xảo, khí khái nhã nhặn, tùy tiện đứng đó, toàn bộ trời đất giống như chỉ để làm nền cho anh.

Trong ánh hoàng hôn huy hoàng, chàng trai đẹp như một bức tranh sơn dầu.

Nhiễm Tỉnh ngẩng đầu nhìn lướt qua chàng trai xinh đẹp trước mặt, rất nhanh lại lần nữa cúi đầu tiếp tục nhìn ra xa sau đó ngẩn người.

Trái tim cô không có gợn sóng, vẫn ngồi bệt dưới đất như cũ không mặn không nhạt, dáng vẻ cá mặn.

Cảm thấy như thể tôi đã mệt đến ngu người rồi, đại soái ca thì liên quan gì đến tôi chứ, nhìn soái ca cũng không thể giúp tôi bổ sung thể lực để phấn chấn tinh thần.

Với cả đứng thưởng thức thần nhan đỉnh cao mệt chết đi được, không bằng tiếp tục ngồi từ từ nghỉ ngơi, như vậy chờ lát nữa tôi mới có sức lết thân hình mảnh mai của mình quay về ký túc xá.

Tóm lại, Nhiễm Tỉnh không chỉ là con cá mặn, mà còn là cá mặn vương.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay Phó Thần lại bị bỏ rơi.

Nói, các người sẽ thích loại nữ chính lười biếng, học dở, vừa độc miệng lại chán đời như Nhiễm Tỉnh à?

Không cần biết các người yêu hay không, dù sao tôi cũng yêu, mẹ nó cảm giác nhập tâm quá rồi.

Cái chính là, viết xong cái này cốt truyện Phó Thần thổ lộ, nhanh.

Mẹ nó tôi để nhân thiết của Phó Thần là liêu! Muội! Vương!

Yên tâm, tính cách Phó Thần có thể lạnh lùng, lúc cần dụ dỗ muội vương chắc chắn sẽ không lạnh lùng!!!

Phó Thần siêu lạnh lùng!!!

Tui muốn viết Phó Thần bị em gái Tỉnh lạnh nhạt đến mức sững sờ!!!!!
 
Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh
Chương 29: Hẹn hò



Phó Tuyết Thần có thời khóa biểu của Nhiễm Tỉnh, nên tất nhiên sẽ biết chiều nay cô học thể dục ở sân tennis.

Anh tan học xong lập tức đến đây thử vận may, không ngờ sẽ thật sự gặp được.

Cô gái nhỏ đang đánh tennis cùng bạn bè.

Bởi vì phải vận động, đương nhiên váy sẽ không còn phù hợp, nên buổi chiều cô đã đổi sang quần áo boyfriend style, áo thun trắng, quần jean rách, giày thể thao, dường như cô còn rất sợ nắng, không chỉ đội mũ lưỡi trai mà còn mặc thêm một cái áo khoác chống nắng màu trắng.

Nói là đánh tennis, nhưng thật ra chủ yếu là nhặt bóng tennis.

Rõ ràng kỹ năng của người đánh bóng cùng cô rất tốt, mỗi lần đều đưa bóng đến bên tay phải của cô một cách chính xác, thậm chí còn vì quan tâm đến cô mà bóng vốn dĩ là bay vù vù lại thành chậm rì rì, một chút sức lực cũng không có, sợ rằng cô sẽ không đón được bóng.

Cô gái nhỏ mỗi lần chạy lên, đều có thể đánh hụt một cách chuẩn xác, hoàn hảo tránh quả bóng tennis trước mặt, sau đó dùng đôi chân ngắn chạy tới nhặt bóng.

Kỹ năng đánh bóng kém như vậy, thành ra…… Có chút buồn cười.

Ban đầu Phó Tuyết Thần rất không phúc hậu mà bật cười thành tiếng, nhưng rất nhanh anh đã không cười nữa.

Bởi vì Nhiễm Tỉnh cũng không có chút oán giận nào khi phải đi nhặt bóng thường xuyên, ngược lại cô còn rất nghiêm túc cố gắng luyện tập.

Kỹ năng đánh bóng của cô, cũng từ không đón được một quả nào trở thành có thể đón được một hai quả.

Cô có tiến bộ, nhưng sự tiến bộ cũng tương đối thong thả.

Cô gái nhỏ Nhiễm Tỉnh này, đã lười nhác lại hay cáu kỉnh, bê chậu hoa đi một đoạn cũng sẽ ngại mệt, bây giờ luyện tennis dưới trời nắng nóng lâu như vậy tự nhiên sẽ mệt đến thở không ra hơi, nhưng cô lại một chữ cũng không than vất vả hay than mệt, đơn giản là không muốn nghĩ đến việc sẽ kéo chân bạn đồng hành của mình.

Phó Tuyết Thần có thể cảm nhận được sự ấm áp và tốt bụng ở cô gái này, cô đối với bạn bè của mình thật sự không kén chọn.

Phó Tuyết Thần cảm thấy cô gái nhỏ này khá tốt, cáu kỉnh lười nhác, nhưng cũng hiền lành tốt bụng rất hợp với tính tình của anh, vì thế ánh mắt vô cùng nóng bỏng, lập tức cảm thấy dáng vẻ nhặt tennis khắp sân của cô gái nhỏ cũng thật đáng yêu.

Tuy nhiên, anh cũng không đi đến quấy rầy, mà đứng ở ngoài lưới vây sân tennis, nhìn cô gái nhỏ đánh tennis hơn nửa giờ.

Đến tận khi cô đánh xong rồi nghỉ ngơi, lúc này Phó Tuyết Thần mới đi đến tìm cô.

Cô gái nhỏ thật sự mệt muốn chết, nằm liệt ở trên mặt đất không nhúc nhích, giống như một chậu hoa bị phơi khô không có hơi nước.

Phó Tuyết Thần ngồi xổm xuống, nhìn sang——

Sau khi vận động, khuôn mặt sạch sẽ trắng nõn hồn nhiên vô tội của cô gái nhỏ đã thấm đẫm mồ hôi, gương mặt trắng nõn lộ ra cần cổ có một lớp phấn mỏng, tóc mái cùng tóc mai bị mồ hôi thấm ướt, trên mặt có vài lọn tóc mỏng tùy ý dính ở giữa trán và thái dương cô……

Nhìn thấy anh, cằm cô liền hơi hơi ngước lên, rồi liếc mắt nhìn sang.

Đập vào mắt anh chính là một khuôn mặt xinh đẹp lấm tấm mồ hôi và một chút phấn trắng, nhưng ánh mắt lại trong veo như nước suối sạch sẽ, vẻ mặt ngơ ngác, ngây thơ như một con thú nhỏ.

Trong nháy mắt tim Phó Tuyết Thần bị chọc trúng.

Nhịp tim của anh hoàn toàn không có trật tự, hô hấp lập tức trở nên nặng nề, đáng yêu đến mức sắp hít thở không thông.

Anh cảm thấy, trời ơi, cô gái nhỏ Nhiễm Tỉnh này không chỉ đáng yêu, mà còn rất gợi cảm!

Phó Tuyết Thần ngơ ngẩn, trong đầu bắt đầu hiện ra những suy nghĩ xấu xa nhưng cũng rất tốt đẹp, không nhịn được đi tưởng tượng ra cảnh mập mờ tươi đẹp nào đó trên gương mặt đầy mồ hôi và ửng hồng trông thật vũ mị phong tình này.

Ở trong đầu hiện lên những cảnh tượng như vậy, yết hầu Phó Tuyết Thần liền chuyển động, cơ thể cũng theo đó mà thít chặt lại.

Nhiễm Tỉnh cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy một đại soái ca ngồi xổm xuống trước mặt mình, cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không, mà cô lại cảm thấy gần đây cô và Phó Tuyết Thần…… Tiếp xúc có hơi thường xuyên.

Vốn dĩ cô cũng không nghĩ rằng Phó Tuyết Thần sẽ tới tìm cô, nhưng người cũng đã ngồi xổm xuống trước mặt rồi, điều đó rất rõ ràng anh tới chính là để tìm cô.

Giọng nói giòn tan của Nhiễm Tỉnh vang lên: “Có chuyện gì sao?”

Giọng nói trẻ con vang lên bên tai, lúc này Phó Tuyết Thần mới hoàn hồn, hàng mi dài của anh cụp xuống như một chiếc quạt đã che giấu đi sự u ám và thâm trầm ở trong ánh mắt, lúc này anh mới nâng mi mắt lên lần nữa, cười đến vô cùng cao quý ôn hòa, giống như một giáo phái tiên phong đạo cốt, sạch sẽ thuần khiết đến rối tinh rối mù: “Nhiễm Tỉnh, có mệt không!”

Loại nói chuyện phiếm này……

Nhiễm Tỉnh cảm thấy cô và Phó Tuyết Thần như này rất không thích hợp, nhưng vẫn gật đầu giống như gà con mổ thóc: “Có, rất mệt.”

Phó Tuyết Thần thấy cô gái nhỏ mệt mỏi lắm rồi, đáy lòng lập tức nghĩ đến việc đưa cô đi ăn một chút gì đó để giúp cô bổ sung năng lượng, liền cười khẽ mời nói: “Đi thôi, đi ăn chút gì đi.”

Khuôn mặt nhỏ của Nhiễm Tỉnh nhăn lại một cái.

Ý tứ rất rõ ràng, không phải rất muốn đi cùng anh.

Phó Tuyết Thần bị từ chối đã thành thói quen, một chút cũng không ngại, rất nhanh liền tìm được lý do: “Không phải cậu nói mời tôi ăn đùi gà sao? Đi thôi, hôm nay đi.”

Nhiễm Tỉnh không nghĩ sẽ đi, giọng nói cáu kỉnh từ chối: “Phố Sa Đọa quá xa, hiện tại tôi rất mệt, không muốn động, hôm khác đi!”

Cô còn đang suy nghĩ, bây giờ cô phải vất vả thế nào mới có thể lết cơ thể nhỏ của mình về kí túc xá đây, chứ đừng nói đến tận phố Sa Đọa xa xôi kia.

Phó Tuyết Thần ứng phó loại tình huống này đã rất thuần thục, liền nói ngay: “Tôi có xe đạp, để tôi đưa cậu đi.”

Dừng một chút, lại nói: “Ăn xong lại đưa cậu về kí túc xá.”

Nói thật, chuyện này đối với một người mệt đến sắp tê liệt mà nói, quả thực chính là đưa than ngày tuyết.

Nhưng Nhiễm Tỉnh vẫn là lắc đầu: “Tôi không mang điện thoại, không thể trả tiền.”

Việc nhỏ, giọng nói Phó Tuyết Thần rất bình tĩnh: “Tôi mang theo, trước giúp cậu trả, sau này cậu lại trả lại cho tôi.”

Nhiễm Tỉnh vẫn không đồng ý, giọng nói cô mềm mại nói: “Tôi muốn về với bạn cùng phòng, hôm khác mời cậu ăn đùi gà.”

Cô cảm thấy, cô và Phó Tuyết Thần đi phố Sa Đọa ăn đùi gà rồi ném bạn cùng phòng sang một bên như vậy không tốt.

Trong phòng ngủ, Kiều Mộ quá kiên định, Triệu Thanh Nhã quá học bá, tuy rằng mối quan hệ giữa Nhiễm Tỉnh và các bạn đều rất tốt, nhưng không thể nghi ngờ với Nguyên Thiển là tốt nhất.

Lúc vào năm nhất, hai người cơ bản như hình với bóng, sang năm hai, chuyên ngành của hai người không giống nhau, thời khoá biểu cũng khác rất lớn lúc này hai người mới tách ra, nhưng cô và Nguyên Thiển vẫn sẽ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem phim, cùng nhau học thể dục, cùng nhau chạy sân thể dục.

Trong lòng cô, Nguyên Thiển rất quan trọng, Phó Tuyết Thần căn bản không thể so sánh được, đối với cô Phó Tuyết Thần chỉ là người qua đường mà thôi.

Cô cũng không muốn vì mời người qua đường ăn đùi gà mà vứt bạn cùng phòng sang một bên.

Nguyên Thiển ở một bên theo dõi hình thức ở chung của hai người, nhất thời cảm thấy lời nói “Phó Tuyết Thần không tán tỉnh mình” của Nhiễm Tỉnh căn bản không đáng tin.

Cô gái nhỏ Nhiễm Tỉnh này chính là tiêu chuẩn trời sinh, đối với nam sinh đều không nóng không lạnh, không mặn không nhạt, kể cả khi đối tượng là nam thần hàng đầu như Phó Tuyết Thần, thì cô vẫn một bộ dáng cá mặn như cũ, Phó Tuyết Thần mời cô bằng nhiều cách khác nhau cô đều không bị lay chuyển.

Không chỉ có vậy, Nhiễm Tỉnh còn cảm thấy người như Phó Tuyết Thần sẽ không tán tỉnh cô đâu.

Tán tỉnh như này còn chưa quá rõ ràng sao.

Nguyên Thiển nhất thời không nói nên lời, hiện giờ thấy đề tài nhắc tới mình, lập tức hào phóng mà tỏ vẻ: “Các cậu cứ đi đi, không cần phải lo lắng cho tôi.”

Không chỉ thế, còn rất săn sóc nói: “Yên tâm, vợt tennis và ly nước của cậu tớ sẽ giúp cậu cầm về kí túc xá.”

Theo quan điểm của Nguyên Thiển, Nhiễm Tỉnh có chút quái gở, cô gái này lớn lên giống như búp bê Barbie tinh xảo đáng yêu, chắc chắn là một cô gái mềm mại khiến rất nhiều nam sinh không nhịn được dắt về nhà tận tình chăm sóc, nhưng tính cách lại không mềm chút nào, thậm chí còn làm ra tư thế sẽ sống cô độc không yêu đương suốt quãng đời còn lại.

Nguyên Thiển cảm thấy duyên phận của bạn tốt tới rồi, không nhịn được suy nghĩ sẽ đẩy thuyền một phen.

Dù sao, đó cũng là Phó Tuyết Thần.

Phó Tuyết Thần chính là đại thần của trường học bọn họ, cho dù không được xếp vào hàng cả nước thì người này cũng là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, đó chính là tài nguyên hàng đầu được trường học bọn họ bồi dưỡng ra, chất lượng tuyệt đối sẽ không thua Thanh Bắc.

Hơn nữa Phó Tuyết Thần còn có nhan sắc đỉnh cao khiến chúng sinh khϊếp sợ.

Thiên chi kiêu tử (con cưng của trời) như vậy, cho dù anh không làm bất cứ thứ gì, tùy tiện ở bất cứ chỗ nào, cũng tuyệt đối sẽ có một loạt các cô gái xinh đẹp đi tới góp gạo cho không.

Hiện giờ anh đến đón Nhiễm Tỉnh, hiển nhiên là có ý tứ với cô.

Nhiễm Tỉnh nghe được lời này, hơi ngạc nhiên nhìn về phía Nguyên Thiển, cô nghĩ có lẽ Nguyên Thiển đã hiểu lầm cô cùng Phó Tuyết Thần rồi.

Cô có hơi kinh ngạc nói: “Thiển Thiển, không phải cậu nói sẽ đi ăn cơm cùng tớ sao!”

Đáy mắt Nguyên Thiển đảo một cái, nói: “Các cậu đi đi, tớ đánh tennis một buổi trưa, mệt đến không muốn ăn cơm, tớ đang tính đi mua chút trái cây để ăn.”

Nói xong, Nguyên Thiển đã đứng lên, thu dọn vợt tennis, còn đem ly nước của hai người cất vào túi canvas, một bộ tư thế trực tiếp chạy lấy người các cậu cứ chậm rãi mà tán tỉnh nhau đi.
 
Back
Top Bottom