Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 310: Chương 310



Nhưng ông ta rất tham lam, bây giờ đã không coi tiền tiêu vặt của cô ta ra gì, bảo cô ta về nhà trộm.

Hơn nữa lần này, ông ta còn nói rất nhiều lời dơ bẩn.

Hạ Nguyệt Minh không dám cầu cứu, xung quanh đây rất ít người, cô ta sợ tiếng hét của mình không những không thu hút được người lớn đến cứu mà còn chọc giận đối phương.

Cô ta run rẩy lấy tiền từ trong ba lô ra.

“Chỉ có thế này thôi à?” Tên du côn lộ ra ánh mắt hung dữ.

Hạ Nguyệt Minh giải thích tiền trong nhà đều do cha mẹ cô ta giữ, nhưng đột nhiên ông ta giơ tay ra, nắm chặt lấy cằm cô ta.

Cô bé mười bốn tuổi, đã lớn lên xinh đẹp.

Tên du côn nheo mắt lại, bây giờ còn quá sớm, phải đợi đến tối hẳn, khi trời hoàn toàn tối mới ra tay được.

Hạ Nguyệt Minh nhận ra có điều không ổn, lần này, ông ta không chỉ lấy tiền rồi bỏ đi.

Cô ta muốn chạy, nhưng không thể thoát, hai má bị nắm chặt, cảm thấy đau đớn.

Cô ta hét lên, nhưng chỉ nhận lại một cái tát vào mặt.

Hạ Nguyệt Minh bị tát choáng váng, khi mở to mắt kinh hoàng, ánh nhìn của cô ta vượt qua tên du côn trước mặt, nhìn thấy một cậu thiếu niên đang chạy tới.

Giang Nguyên vốn định bỏ cuộc.

Nhưng sau đó cậu ấy nghĩ, có lẽ nếu kiên trì thêm một ngày, có thể giúp được bạn cùng bàn, vì thế cậu ấy đi theo con đường Hạ Nguyệt Minh về nhà, tìm đến đây.

Cậu ấy đến muộn, nhưng muộn còn hơn không đến.

“Bụp” một tiếng lớn, Giang Nguyên nhặt một hòn đá ở trong góc ngõ, đập mạnh vào tên du côn.

Anh cả đã nói, ngoài nắm đ.ấ.m còn có nắm đấm.

Nhưng khi cần thiết, nắm đ.ấ.m vẫn phải dùng, và phải dùng một cách dũng cảm và khôn ngoan.

Tên du côn cảm thấy đau đớn sau đầu, khi quay lại ôm đầu, ông ta bị một cậu thiếu niên lạ mặt đá một cú.

Khi Giang Nguyên đập và đá người, đã ra tay rất mạnh, ánh mắt đầy quyết liệt, hoàn toàn khác với vẻ hiền lành thường ngày của cậu ấy.

Nhưng cấu ấy vẫn nhớ lời anh cả nói, thế nào gọi là dũng cảm và khôn ngoan.

Tên du côn nhìn có vẻ to lớn, bọn họ chỉ là hai đứa trẻ, cộng lại tuổi còn không bằng ông ta, trong con ngõ hoang vắng này, không thể đối đầu trực diện với ông ta.

“Chạy!” Giang Nguyên kéo Hạ Nguyệt Minh, chạy ra khỏi ngõ.

Nước mắt Hạ Nguyệt Minh rơi đầy mắt, chỉ vào hướng khác: “Nhà tôi ở bên kia.”

“Chúng ta đi đến đồn công an.” Giang Nguyên nói, “Báo công an!”

———————————

Tin tức Giang Nguyên ở đồn công an là do Giang Hành nói với Ninh Kiều.

Trong sân nhỏ trồng cây, vợ bảo anh chăm sóc, doanh trưởng Giang đang tưới cây nhỏ trong sân thì được người sở trưởng Hầu phái đến từ đồn công an đến gọi anh đi đón Giang Nguyên.

Đồng chí công an nói xong, vội vàng rời đi.

Giang Hành liền vào nhà, bảo Ninh Kiều cùng mình đi một chuyến đến đồn công an.

Nghe tin này, Ninh Kiều đang uống nước, bị sặc nước ho liên tục.

Giang Hành vỗ lưng cô: “Từ từ thôi.”

Ninh Kiều đứng dậy: “Còn từ từ gì nữa, đi nhanh lên!”

Ninh Kiều bước đi vội vã, đi về phía trước rất nhanh.

Trên đường đi, cô nghĩ về miêu tả Giang Nguyên trong cốt truyện gốc. Trước khi cô đến hòn đảo, Giang Nguyên thường xuyên đánh nhau, các thím trong khu người nhà đều nói đứa trẻ này làm việc không biết chừng mực, sớm muộn gì cũng vào tù.

Dù Ninh Kiều không nghĩ với nhân cách của Giang Nguyên, cậu ấy sẽ đi vào con đường phạm tội, nhưng việc cậu ấy không biết chừng mực là sự thật. Nếu vô tình làm người khác bị thương… liệu cậu ấy có tái hiện lại kết cục thê thảm trong cốt truyện gốc, bị bắt vào tù không?

Cô thực sự không dám nghĩ.

Khu người nhà cách đồn công an khá xa, Ninh Kiều vừa đi vừa hồi tưởng lại các tình tiết liên quan đến Giang Nguyên trong cốt truyện gốc, phát hiện vai diễn của cậu ấy ít ỏi đến đáng thương.

Dù sao bọn họ cũng là gia đình pháo hôi.

Đi một lúc xa khỏi khu tập thể, Ninh Kiều mới nhớ ra hỏi Giang Hành, anh có biết vì sao Giang Nguyên lại vào đồn công an không.

Nhưng khi quay lại, Giang Hành đã không còn bên cạnh.

Một lát sau, anh chạy xe đạp đuổi theo.

Giang Hành cũng không biết tại sao Ninh Kiều lại đi nhanh như vậy, anh gọi cô từ phía sau nhưng cô không nghe thấy, cứ đi thẳng ra xa.

Đi bộ đến đồn công an thì biết khi nào mới đến? Giang Hành quay về lấy chìa khóa xe đạp, đến chỗ để xe lấy xe, rồi đuổi theo cô.

Khi đuổi kịp, Giang Hành bảo cô lên xe.

Ninh Kiều ngồi vào yên sau, kéo vạt áo anh: “Giang Nguyên làm sao vậy?”

“Thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ.”

Ninh Kiều: ?

“Hả?”

Sau khi biết toàn bộ đầu đuôi câu chuyện, Ninh Kiều đ.ấ.m vào lưng anh: “Sao anh không nói sớm!”

“Không kịp.” Giang Hành nói, “Em như cơn gió, ngay lập tức liền mất hút.”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 311: Chương 311



Anh nắm lấy bàn tay đang ôm eo mình.

Gió tháng chín vẫn chưa mang theo cái lạnh, nhưng cũng không còn nóng nực như mùa hè. Anh nắm tay cô, đạp xe chậm lại.

Trải qua một phen hú vía, Ninh Kiều thở phào nhẹ nhõm.

Cô muốn rút tay lại, dịu dàng nói: “Cẩn thận một chút, như vậy sẽ bị ngã.”

“Không sao đâu.” Giang Hành không buông tay.

Vừa rồi, anh thấy vẻ lo lắng trên mặt Ninh Kiều.

Vô thức, anh nhớ lại kiếp trước, khi anh đi ra ngoài làm nhiệm vụ, cô chắc chắn cũng lo lắng không nguôi cho các em.

Giang Hành cảm thấy có lỗi với cô.

Vì anh, cô mới phải chấp nhận ba đứa trẻ nghịch ngợm này.

Anh nghĩ vậy, cũng nói ra.

Người phía sau, rất lâu không lên tiếng.

Giang Hành đạp xe từ từ, tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh này với cô.

Cho đến khi, cô đột nhiên mở miệng.

“Bọn họ đâu có nghịch ngợm, nào có đứa trẻ nghịch ngợm nào lại bảo vệ chị dâu, nấu cơm cho chị dâu, còn chọc chị dâu vui vẻ đâu.” Ninh Kiều nói.

Ninh Kiều không bận tâm đến sự hiện diện của các em chồng.

Trong cốt truyện gốc, cô bị bọn họ bắt nạt, nhưng sau này, bọn họ đã trả thù cho cô, hy sinh tất cả. Và trong cuộc sống thực tế, cô càng không có khoảng cách với bọn họ, vì gần một năm sống chung, nói là chị dâu nhỏ là người lớn trong nhà, nhưng thực ra, cô nhận được sự chăm sóc từ bọn họ nhiều hơn.

Từ lúc ở chung đến bây giờ, cả gia đình đã trở nên gắn bó không thể tách rời.

Gió nhẹ mang giọng nói dịu dàng của Ninh Kiều đến tai anh.

Giang Hành cúi xuống, ánh mắt trở nên dịu dàng.

“Chỉ có anh cả của bọn họ là còn hơi kém.” Ninh Kiều nhỏ giọng càu nhàu.

“Kém chỗ nào?” Giang Hành hỏi.

“Buổi sáng em nói muốn ăn kẹo hồ lô, đến giờ vẫn chưa được ăn!”

Giang Hành đạp xe: “Đi, chúng ta đi mua ngay.”

Tốc độ xe đột nhiên tăng nhanh, Ninh Kiều vội vàng ôm chặt lấy eo anh, cười nói: “Không được, không được, phải đi đón Giang Nguyên trước.”

“Không được, vợ anh muốn ăn kẹo hồ lô.” Giang Hành nói.

Ninh Kiều suýt nữa dùng chân đạp đất để phanh lại, cuối cùng phải dùng tay cù Giang Hành, khó khăn lắm mới khiến anh quay xe hướng về đồn công an.

Giang Nguyên phải đợi một lúc lâu mới thấy anh cả và chị dâu nhỏ đến.

Các đồng chí công an tại đồn đã khen ngợi Giang Nguyên rất nhiều.

Cậu ấy đã theo dõi Hạ Nguyệt Minh mấy ngày, mà không bị cô ta phát hiện, vừa nãy trong ngõ khi tên du côn không để ý, cậu ấy dùng đá đập ông ta choáng váng, đá một cú mạnh, kéo Hạ Nguyệt Minh đi báo công an, thực sự là gan dạ và cẩn thận.

Đến đồn công an, cậu ấy còn giúp phân tích đường chạy trốn của tên du côn, khiến các đồng chí công an nhanh chóng bắt được ông ta.

Cha mẹ và chị gái của Hạ Nguyệt Minh cũng đến, nhìn mặt cô con gái nhỏ tái nhợt, bọn họ không nỡ trách móc vì sao cô ta không nói sớm với cha mẹ, chỉ vô cùng đau lòng.

Đồng thời, đối với Giang Nguyên, nhà họ Hạ ngoài cảm ơn ra, vẫn là cảm ơn.

Dù là ở nhà hay ở trường, Giang Nguyên hiếm khi có cảm giác mình được công nhận như lúc này.

Cậu ấy hơi ngại ngùng, quay đầu cười e thẹn nhìn anh cả và chị dâu nhỏ.

“Giang Hành, em trai cậu là một mầm non tốt để trở thành công an đấy.” Sở trưởng Hầu cười nói với Giang Hành.

Giang Nguyên mở to mắt, quay lại nhìn chị dâu nhỏ.

Ngày thường chị dâu nhỏ rất khiêm tốn, nhưng lúc này thì không, nghe sở trưởng Hầu nói, cô gật đầu lia lịa.

Khi ra khỏi đồn công an, cha mẹ Hạ Nguyệt Minh khoác vai Giang Nguyên, liên tục nói cảm ơn.

Bọn họ hỏi: "Bạn học Giang Nguyên, ngày mai các người có ở nhà không? Cả gia đình chúng tôi muốn đến tận nhà cảm ơn, không biết có tiện không?"

Giang Nguyên gãi đầu, nhìn anh cả và chị dâu nhỏ.

Ninh Kiều sẽ không khoát tay nói rằng chuyện này không có gì to tát. Đứa trẻ mười bốn tuổi, hiểu hết mọi chuyện, dù có một chút mong muốn được khen ngợi trước mặt toàn thể quân nhân và người nhà trong khu người nhà cũng là điều dễ hiểu.

Đối với cậu ấy, đó cũng là một sự khích lệ.

"Ở nhà mà." Ninh Kiều cười nói.

Trời đã muộn, nhà họ Hạ dẫn Hạ Nguyệt Minh về trước. Trên đường về, đôi chân của Hạ Nguyệt Minh vẫn còn mềm nhũn, phải nhờ chị gái dìu mới đi vững.

Khóe miệng của Giang Nguyên không ngừng nhếch lên, cười đến tận mang tai.

Cậu ấy rất vui, niềm vui này trước giờ chưa từng có, đi bộ cảm thấy như đang bay trên mây, trong đầu vẫn nghĩ đến những lời của sở trưởng Hầu.

Sở trưởng Hầu nói, cậu ấy là một mầm non tốt để trở thành công an!

"Anh cả." Giang Nguyên cười tươi.

"Tốt lắm." Giang Hành nói.

Ninh Kiều lườm Giang Hành một cái.

Doanh trưởng Giang lập tức sửa lại: "Là rất xuất sắc."

Giang Nguyên:!
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 312: Chương 312



Ngay cả anh cả cũng khen cậu ấy "rất xuất sắc"!

"Anh cả, chúng ta về nhà thôi!"

"Không được." Giang Hành ngồi lên xe đạp, đỡ Ninh Kiều lên xe, "Anh phải đi mua kẹo hồ lô cho vợ anh."

Vừa nói xong, Giang Nguyên thấy anh cả chở chị dâu nhỏ, chiếc xe đạp "vù" một cái đã từ từ biến mất khỏi tầm mắt cậu ấy.

"Em cũng muốn ăn!" Giang Nguyên hét lên, không biết anh cả có nghe thấy không.

Có ăn được kẹo hồ lô hay không, cũng không quan trọng, bây giờ tâm trạng của Giang Nguyên rất vui vẻ, khi trở về khu người nhà quân khu, bước đi cũng cảm thấy nhẹ nhàng.

Cậu ấy đi rất nhanh, khi vào đến khu người nhà, lập tức về nhà mở cửa.

Trong nhà yên tĩnh, trong bếp cũng không có tiếng động nào.

Giang Kỳ và Giang Quả Quả chạy ra, mặt đầy lo lắng: "Anh hai, anh về rồi?"

Giang Nguyên cười rạng rỡ: "Về rồi."

"Anh hai, sao anh lại bị công an bắt đi?"

"Anh... phạm tội gì sao?"

Giang Kỳ và Giang Quả Quả lo lắng rất lâu.

Vừa rồi đồng chí công an đến vội vàng, anh cả và chị dâu nhỏ đi đến đồn công an, hai đứa nhỏ ở nhà sợ đến không dám thở mạnh, sợ rằng anh hai gặp chuyện gì.

Bây giờ, anh hai đã về, nhưng nét mặt của bọn họ vẫn nghiêm trọng.

Nhưng không ngờ, anh hai khoát tay, vẻ mặt nhẹ nhàng: "Cho anh một cốc nước."

Giang Quả Quả chạy nhanh đi rót nước.

Đợi anh hai uống xong nước, cô bé lo lắng hỏi: "Anh phạm tội gì vậy?"

Giang Nguyên đặt cốc tráng sứ xuống, chậm rãi nói: "Giang Kỳ muốn làm đầu bếp, Quả Quả muốn học cấp ba, còn anh——"

"Còn anh muốn xuống nông thôn?" Giang Kỳ hỏi.

Giang Quả Quả vỗ vào tay anh ba: "Người phạm tội không thể làm thanh niên trí thức, văn phòng thanh niên trí thức sẽ không duyệt, anh không hiểu gì cả!"

"Còn anh——" Giang Nguyên hắng giọng, "Muốn làm công an!"

Giang Nguyên ưỡn ngực, trong mắt lộ ra vẻ tự tin hiếm thấy.

Giang Kỳ và Giang Quả Quả tròn mắt ngạc nhiên.

Anh hai không phạm tội, anh ấy đi đến đồn công an, là tìm thấy lý tưởng!

———————————————

Giang Hành chở Ninh Kiều, đi khắp đảo tìm kẹo hồ lô.

Ngày thường, cửa hàng thực phẩm và tiệm trà trong công viên đều bán kẹo hồ lô, nhưng hôm nay tìm mãi không thấy.

Sáng nay Ninh Kiều muốn ăn kẹo hồ lô, chỉ là nhất thời thèm.

Nhưng càng không ăn được, cô càng nhớ hương vị chua chua ngọt ngọt của kẹo hồ lô.

Xe dừng trước tiệm trà.

Cô đặt chân xuống đất, chán nản chờ đợi, đợi doanh trưởng Giang đi từ bên trong ra.

"Không có sao?"

"Không có."

Thực ra Ninh Kiều chỉ nói bâng quơ, lúc này cô nhún vai: "Vậy thì không ăn nữa."

Nhưng Giang Hành lại dừng bước, lấy một túi giấy từ phía sau ra.

Cái túi này nhìn thế nào cũng không giống đựng kẹo hồ lô, Ninh Kiều lục lọi, lấy ra một chiếc bánh ngọt.

Cô cắn một miếng bánh, phát hiện bên trong còn có thứ khác, nhìn kỹ thì thấy kinh ngạc: "Sơn tra? Que tre?"

"Còn có đường phèn nữa." Giang Hành nói, "Về nhà làm kẹo hồ lô."

Trên đường về nhà, Giang Hành kể cô nghe rằng anh đã hỏi cách làm kẹo hồ lô từ đầu bếp của tiệm trà.

Nghe có vẻ không khó lắm.

"Để Giang Kỳ làm nhé?" Ninh Kiều hỏi.

"Anh làm." Giang Hành nghiêm túc nói, "Vợ đã nói anh không bằng các em, không thể để bọn họ chiếm hết công lao được."

Ninh Kiều bật cười.

"Bánh ngọt có ngon không?" Anh hỏi.

"Ngon, vừa thơm vừa giòn, cắn khi còn nóng thì có cả nước đường." Ninh Kiều tay vịn vào eo anh, tay kia đưa ra trước, "Anh thử đi."

Giang Hành cắn một miếng.

"Thế nào?" Cô hỏi.

"Rất ngọt." Giang Hành cười khẽ.

Khi hai vợ chồng về đến nhà, bọn trẻ đã nấu xong bữa tối.

Giang Kỳ nói, đây là bữa ăn để chúc mừng anh hai đã tìm được ước mơ và quyết tâm phấn đấu cho ước mơ đó!

Đây là lần thứ hai Giang Nguyên đến đồn công an, lần trước là để báo án cho Tô Thanh Thời. Sau hai lần tiếp xúc với công an, cậu ấy bắt đầu khao khát công việc này, lúc này đề cập đến, tuy anh cả và chị dâu nhỏ bất ngờ nhưng đều thấy hợp lý.

Cậu ấy chính trực, rất phù hợp để trở thành công an.

Chỉ có điều, công việc này không phải ai cũng làm được, vì thế lại trở về chủ đề cũ—— phải học hành chăm chỉ.

Giang Nguyên ghi nhớ lời anh cả và chị dâu nhỏ.

Có mục tiêu rồi, cậu ấy nhất định sẽ cố gắng hết mình.

Sau bữa tối, Giang Hành chuẩn bị làm kẹo hồ lô. Trong nhà chưa bao giờ làm kẹo hồ lô, thật hiếm thấy, các em đều muốn vào góp vui. Nhưng anh cả chúng rất vô tình, canh cửa bếp, chỉ cho phép Ninh Kiều vào.

Hai vợ chồng cùng làm kẹo hồ lô, niềm vui khi làm còn vượt qua cả sự mong đợi đối với món ăn.

Ninh Kiều rửa sạch sơn tra, đến lúc xâu que tre thì Giang Hành giành lấy làm.

Giang Hành đã hỏi người ở tiệm trà, làm kẹo hồ lô phải dùng lửa đun chảy đường, nhưng lửa hơi mạnh.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 313: Chương 313



Ninh Kiều vội nói: "Để lửa nhỏ thôi!"

Bên ngoài bếp, lông mày của Giang Kỳ không ngừng nhíu lại.

Tại sao anh cả và chị dâu nhỏ lại vụng về thế? Nghề nào cũng có chuyên môn, món kẹo hồ lô thú vị này nên để cậu ấy làm mới đúng!

"Không được đảo." Giang Hành lấy cái muôi từ tay Ninh Kiều, chăm chú nhìn đường phèn trong nồi, "Khi đường phèn hơi ngả màu vàng là được."

Hai vợ chồng cúi nhẹ người, cùng nghiên cứu đường phèn trong nồi.

Khi đến gần, hai má nóng lên vì hơi nước bốc lên từ nồi.

Ninh Kiều dùng tay quạt nhẹ vào má mình, quay đầu còn tiện thể quạt cho doanh trưởng Giang, chạm vào ánh mắt nghiêm túc của anh, khóe miệng cô khẽ cong lên.

Anh rất nghiêm túc.

Vì mấy xiên kẹo hồ lô, bận rộn lâu như vậy, chỉ vì một câu nói đùa của cô.

Giang Hành chăm chú nhìn đường phèn trong nồi.

Người ở tiệm trà nói, khi đường phèn hơi ngả màu, phải lập tức tắt lửa, nếu không đường bọc sơn tra sẽ bị đắng.

Anh không để ý rằng vợ đang nhìn mình, cũng không để ý rằng cô dùng tay nhỏ quạt cho mình, nhưng để ý rằng——

Vợ anh nhẹ nhàng hôn vào khóe môi anh.

Động tác nhanh như chớp.

Giang Hành sững người, khi nhận ra, anh chạm vào khóe môi của mình.

Khóe môi không tự giác nhếch lên, anh lập tức quay đầu nhìn ra ngoài bếp, giọng rất nhỏ: "Bị phát hiện rồi."

"Doanh trưởng Giang xấu hổ à?" Ninh Kiều ghé sát nhìn anh.

"Không."

"Hình như có, mặt có đỏ không?"

"Thật sự không có, do nóng thôi."

"Em nhìn lại xem."

Ninh Kiều nhìn kỹ hơn.

Nhưng lần này, đầu mũi của anh lại chạm vào má cô.

Doanh trưởng Giang thuận theo, hôn lại cô.

Cô mở to mắt.

"Ai da!" Giang Kỳ ở bên ngoài bếp gấp đến mức sắp hét lên, "Nhìn xem nồi đường kìa, nhìn đường đi!"

——————————————

Hôm nay Ninh Kiều ăn xiên kẹo hồ lô ngọt nhất từ trước đến nay.

Các em mỗi người cũng được chia một xiên.

Giang Quả Quả còn nhỏ, ăn rất ngon lành, nhưng Giang Nguyên và Giang Kỳ đã lớn, thực ra không quá ham kẹo hồ lô, ngày thường ăn một, hai viên là đủ thỏa mãn.

Nhưng hôm nay, kẹo hồ lô nhà bọn họ làm, thực sự khác với bên ngoài bán. Giang Nguyên và Giang Kỳ ăn một, lại ăn thêm một, miệng bị nhét đầy kẹo, trông như đốt ngón tay cái.

Giang Hành mua khá nhiều sơn tra, sau khi xâu hết lên que tre, còn dư lại một xiên.

Lũ trẻ nhà họ Uông nhìn từ sân nhỏ, đã thèm đến phát khóc, anh bèn vẫy tay gọi chúng qua.

Đại Mao và Như Như đi trước, Tiểu Nha chần chừ theo sau.

"Cho các em này." Giang Hành nói.

Đại Mao và Như Như đưa tay đón lấy, nhưng anh lại rút tay về một chút: "Ở đây có tám viên, các em chia thế nào?"

Như Như và Tiểu Nha còn chưa vào tiểu học, Đại Mao đã đi học, nhưng vẫn chưa thành thạo phép tính này, đưa tay ra đếm.

Học bá Giang Quả Quả lắc đầu: "Tổng cộng tám viên, nếu mỗi người ba viên thì không đủ chia. Nếu mỗi người hai viên, sẽ còn dư hai."

Đầu óc của Đại Mao và Như Như rối tung.

Tiểu Nha nuốt nước bọt: "Em chỉ ăn một viên."

Tiểu Nha đã học qua lớp mầm non, không còn tham lam nữa, đó là nhờ ảnh hưởng từ cô giáo, các dì và bạn bè ở lớp.

Như Như cũng đã học qua lớp mầm non, thêm vào đó gần đây cha và mẹ kế quản lý nghiêm, không còn ngang ngược như mấy tháng trước.

Cô bé tin tưởng cô giáo Ninh ở nhà trẻ, ngẩng đầu nhìn cô hỏi: "Chia thế nào ạ?"

"Để chị nghĩ." Ninh Kiều cười nói, "Các em tổng cộng ba người, ai cũng thích ăn kẹo, mỗi người hai viên. Còn lại hai viên——"

"Để cho mẹ em một viên." Tiểu Nha khẽ nói, "Được không ạ?"

Đại Mao và Như Như hạ quyết tâm.

"Cũng cho cha chúng em một viên."

Tám viên kẹo hồ lô, cả nhà năm người đều có phần.

Giang Hành đưa kẹo cho Đại Mao: "Em là anh cả, em tự phân chia."

Không có đứa trẻ nào khi thấy sĩ quan quân đội mà không tôn kính.

Hơn nữa, Đại Mao thường nghe cha nói về chiến tích của doanh trưởng Giang nhà bên cạnh, cảm giác ngưỡng mộ đã khắc sâu trong lòng.

Doanh trưởng Giang bảo cậu bé phân chia kẹo hồ lô, cậu bé phải chia đều.

Đại Mao còn chưa kịp cắn miếng nào, đã đưa kẹo cho Như Như.

Cậu bé lấy một viên, nhét vào miệng Như Như: "Em ăn một viên."

Như Như ăn xong, đến lượt Tiểu Nha.

Anh trai trong nhà này, trước giờ chưa từng dịu dàng thế này, thậm chí còn đút cho cô bé ăn kẹo hồ lô.

Tiểu Nha âm thầm quan sát biểu cảm của anh, xác định anh không bất ngờ nổi nóng, mới há miệng, nhanh chóng cắn một viên sơn tra.

"Em còn một cái, em cũng còn một cái." Đại Mao nói với hai em gái.

Nói xong, cậu bé quay đầu nhìn Giang Hành.

Doanh trưởng Giang gật đầu khen ngợi.

Đại Mao thở phào nhẹ nhõm: "Chúng ta về nhà thôi!"

Khi bọn trẻ trở về nhà, Giang Quả Quả nhỏ giọng hỏi: "Em ấy đã rửa tay chưa?"

————————————
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 314: Chương 314



Ngày hôm sau, nhà họ Hạ mang sữa bò và sữa mạch nha đến khu người nhà quân khu.

Các thím trong khu người nhà thấy nhà họ Giang có khách, bèn xúm lại xem. Khi biết gia đình này đến cảm ơn Giang Nguyên vì hành động dũng cảm, ai nấy đều ngạc nhiên.

Đứa trẻ này mới mười bốn tuổi mà đã biết hành động dũng cảm?

Nhưng sự thật đúng là như vậy. Ngoại trừ Lưu Lệ Vi âm thầm nói xấu rằng cậu ấy chỉ có sức mà không có đầu óc, những người khác khi gặp Giang Nguyên đều khen ngợi cậu ấy hết lời.

Con gái của Lưu Lệ Vi nói: "Mẹ, bây giờ Giang Nguyên học chăm chỉ lắm!"

"Sao con biết?"

"Không phải Giang Nguyên học cùng khối với con sao? Chúng con học cùng một thầy dạy toán, thầy nói rằng mỗi ngày Giang Nguyên đều học rất chăm, nếu tiếp tục thế này, cậu ấy sẽ tiến bộ rất nhanh."

"Chăm chỉ thì có ích gì? Không có đầu óc."

"Đầu óc có thể rèn luyện mà!"

Lưu Lệ Vi bĩu môi: "Con cứ chờ mà xem, cậu ấy chắc chắn không đỗ được cấp ba đâu."

Con gái bà ta lười tranh cãi thêm, phẩy tay: "Mẹ, mẹ ra ngoài đi, đừng làm phiền con học."

Lưu Lệ Vi trợn tròn mắt.

Hiện tại, đầu óc của Giang Quả Quả vẫn là tốt nhất, dù sao điểm số cũng thể hiện rõ ràng. Trên bảng điểm hàng loạt điểm tuyệt đối, chỉ thiếu mỗi dán lên trán khoe khoang thôi. Nhưng với kinh nghiệm giảng dạy mười mấy năm của bà ta, nhà họ Giang chắc chỉ có mình Giang Quả Quả là đầu óc tốt, là người duy nhất có hy vọng đỗ cấp ba.

Còn Giang Nguyên, đỗ cấp ba thực sự là một thử thách lớn.

Dù cho chị dâu nhỏ có tận tình dạy bảo, cũng không ăn thua!

Lưu Lệ Vi không biết rằng, lúc này Ninh Kiều không bận tâm việc các em có thể đỗ cấp ba hay không.

Ninh Kiều đang lo lắng về việc học đại học.

Mỗi tối cô đều ôn tập, chuẩn bị cho tin tức khôi phục kỳ thi đại học.

Đặc biệt là vào tháng mười.

Trong cốt truyện gốc có đề cập rõ ràng rằng vào tháng mười sẽ có thông báo trên đài phát thanh về việc khôi phục kỳ thi đại học. Những thanh niên tri thức thức đêm học bài, hai tháng sau, thí sinh sẽ bước vào kỳ thi, nói là "ngàn quân vượt cầu độc mộc" cũng không quá.

Cốt truyện gốc không viết chi tiết tin tức này sẽ phát vào ngày nào trong tháng mười, vì vậy từ ngày mùng một tháng mười, cô đã chờ đợi.

Ngày qua ngày, mỗi khi cô xé một tờ lịch, cô đều thở dài một hơi.

Cùng lúc đó, các thím trong khu người nhà cũng bắt đầu có thú vui mới.

Bọn họ bắt đầu chú ý đến bụng của Ninh Kiều.

Thêm một tháng nữa là hai vợ chồng nhà họ Giang sẽ tròn một năm kết hôn!

Đã một năm rồi mà vẫn chưa sinh em bé?

Sao các bậc trưởng bối không thúc giục nhỉ?

Mọi người nghĩ lại cũng phải, chẳng trách các trưởng bối không thúc giục. Dù sao Ninh Kiều cũng không có cha mẹ chồng, mà cha mẹ chồng thường là lực lượng chủ yếu thúc giục sinh con.

Về phía nhà họ Giang, suy cho cùng cũng chỉ có ông cụ Giang là trưởng bối duy nhất.

"Tôi nghe nói tháng sau ông cụ Giang sẽ đến đảo."

"Lần trước doanh trưởng Giang đi Kinh Thị thăm ông cụ ở Càn Hưu Sở, nhưng dù sao cũng chỉ có hai người họ. Ông cụ một mình nuôi ba đứa cháu, lâu thế không gặp, chắc là nhớ lắm."

"Lần này ông cụ đến đảo, có khi nào ông cụ sẽ thúc giục doanh trưởng Giang và phó viện trưởng Ninh nhanh chóng sinh chắt cho ông cụ không?"

————————————

Ngày qua ngày, từng tờ lịch được xé đi, tâm trạng của Ninh Kiều cũng dần bình ổn lại.

Dù sao thì thông báo đó chắc chắn sẽ đến, không thể vội vàng.

Kỳ thi đại học chưa được khôi phục, chẳng phải cô có thêm thời gian để ôn tập sao?

"Chị dâu nhỏ! Chị dâu nhỏ!"

"Có tin vui đây!"

Giọng của Giang Quả Quả vang lên từ ngoài cửa.

Ninh Kiều nhìn vào tờ lịch vừa xé.

Ngày 19 tháng 10 năm 1974.

Chẳng lẽ tin tức lớn gây chấn động cả nước được công bố vào hôm nay?

Ninh Kiều cũng phấn khích, vội vàng chạy ra cửa.

Cô bé chạy phía trước, còn doanh trưởng Giang đi phía sau.

Giang Quả Quả chạy gấp, khi đến trước mặt Ninh Kiều, cô bé thở hổn hển: "Chị dâu nhỏ, có tin vui tốt đây!"

"Tin vui gì vậy?" Ninh Kiều phấn khởi hỏi.

"Anh cả vừa mới bảo em, anh ấy sắp đi làm nhiệm vụ!" Giang Quả Quả lớn tiếng nói.

Ninh Kiều: …

Niềm vui biến thành hụt hẫng.

"Chị dâu nhỏ! Chị có thể ngủ cùng em rồi, chị không vui sao?" Đôi mắt của Giang Quả Quả sáng rực.

Ninh Kiều chìm vào suy nghĩ.

Kỳ thi đại học được khôi phục đâu rồi? Chẳng lẽ thực sự không phải vào năm 1974?

Giang Quả Quả buồn bã.

Chị dâu nhỏ thay đổi rồi, giờ chị ấy yêu anh cả nhiều hơn!

Doanh trưởng Giang nhìn biểu cảm của Ninh Kiều, cảm thấy vừa vui mừng vừa cảm động.

Quả nhiên trong nhà này, người không nỡ rời xa anh nhất vẫn là vợ anh!
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 315: Chương 315



Thực ra đã một thời gian dài Giang Hành không nhận nhiệm vụ, thời gian dài đến mức Ninh Kiều gần như quên đi tính chất đặc biệt của công việc của anh.

Khi tình cảm giữa bọn họ dần tốt lên, Ninh Kiều bắt đầu hiểu rõ hơn về Giang Hành. Trong cốt truyện gốc, anh có vẻ như lạnh lùng, nhưng đó chỉ là do anh không biết cách biểu đạt cảm xúc. Thêm vào đó, cốt truyện gốc không tập trung nhiều vào cặp đôi này, nên mới khiến bọn họ có vẻ xa cách.

Trong quá trình thực sự sống chung, Giang Hành đối ngoại lạnh nhạt, nhưng đối với cô lại không như vậy. Anh đặt cô lên hàng đầu và học cách thay đổi tính cách của mình, biểu đạt tình cảm nhiều hơn.

Ninh Kiều có thể cảm nhận được những điều đó.

Bây giờ Giang Hoành phải ra ngoài làm nhiệm vụ, Ninh Kiều cùng anh chuẩn bị hành lý, khoé miệng nhếch xuống.

"Sẽ nhanh chóng trở về thôi." Giang Hành nhẹ giọng nói.

Ninh Kiều ngước mắt lên: "Nhiệm vụ này có nguy hiểm không?"

Trong vô số đêm chỉ có hai người, Giang Hành đã hứa với cô rằng trong hôn nhân này, bọn họ phải thành thật với nhau, không có bất kỳ điều giấu diếm nào.

Tuy nhiên, lúc này, khi anh nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, anh lại do dự. Anh không muốn trong thời gian mình vắng nhà, cô sẽ sống trong lo lắng.

Giang Hành không trả lời.

Ninh Kiều sững sờ một lúc: "Là nhiệm vụ cần giữ bí mật sao?"

Dù là nhiệm vụ cần giữ bí mật hay nhiệm vụ không thể nói chi tiết cho cô, đều có nghĩa là có một mức độ nguy hiểm nhất định.

Trước đây, Ninh Kiều không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ, trong lòng cô không yên.

Hòa nhập vào cuộc sống của gia đình quân nhân, cô bắt đầu cảm nhận được những điều này.

"Đừng lo." Giang Hành nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, "Anh sẽ trở về an toàn."

Ninh Kiều ngẩng đầu lên trong vòng tay anh, lẩm bẩm: "Đi như thế nào, về như thế ấy, không được bị thương."

"An toàn trở về đơn vị, an toàn về nhà." Giang Hành xoa đầu cô.

"Không được thiếu một sợi tóc nào!"

"Được." Giang Hành không khỏi bật cười, cúi đầu xuống, "Em đếm đi, khi anh về lại đếm một lần nữa."

Vì không muốn rời xa và lo lắng, đầu mũi của Ninh Kiều đỏ lên, mắt cũng ươn ướt.

Nghe anh nói vậy, cô tức giận giẫm chân anh một cái: "Anh tự mà đếm!"

Giang Hành lại cười, ôm chặt cô hơn: "Để Giang Nguyên, Giang Kỳ và Quả Quả đếm, dù sao bọn họ cũng không có việc gì làm."

Hai tay Ninh Kiều ôm lấy eo anh, má tựa nhẹ vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh.

Tiếng tim đập của anh mạnh mẽ, vòng tay lại rất ấm áp.

Lãnh đạo quân đội đã ra lệnh, Giang Hành cần phải rời nhà, lần này khoảng mười lăm ngày.

Dù không nỡ rời xa vợ ở nhà, nhưng vì nguy cơ kiếp trước đã được giải quyết, anh vẫn yên tâm.

Giờ đây, điều anh cần làm là bảo vệ bản thân.

Nhưng không chỉ là để mình anh trở về an toàn, mà còn là tất cả các chiến sĩ cùng nhận nhiệm vụ với anh.

Vì mỗi người lính đều có gia đình, có người thân đang mong chờ bọn họ trở về.

Giống như anh.

Trong phòng, anh cả và chị dâu nhỏ thân mật với nhau, lúc thì ôm nhau, lúc thì xếp hành lý, lúc lại ôm nhau...

Ngoài sân, ba đứa trẻ của nhà họ Giang đã lén lút ra ngoài.

"Em không muốn ở lại đếm tóc cho anh cả." Giang Quả Quả nói.

"Em đã mười tuổi rồi mà vẫn không hiểu được lời nói đùa sao?" Giang Nguyên hỏi.

Giang Quả Quả cau mày.

Mười tuổi thì nhất định phải hiểu lời nói đùa sao? Chị dâu nhỏ nói rồi, cô bé vẫn là trẻ con mà.

Ba đứa trẻ của nhà họ Giang chạy ra ngoài, nhưng hôm nay chúng chơi không vui vẻ lắm.

"Anh hai, anh ba, anh cả đi ra ngoài làm nhiệm vụ, thật sự sẽ có nguy hiểm à?" Giang Quả Quả hỏi.

Giang Kỳ gật đầu rồi lại lắc đầu: "Anh cả chắc chắn sẽ không bị thương đâu?"

Khi Giang Hành ở nhà, anh cả là chỗ dựa chính của họ. Nhưng khi anh cả ra ngoài làm nhiệm vụ, chỗ dựa tạm thời chuyển sang anh hai.

Giang Quả Quả và Giang Kỳ hồi hộp nhìn Giang Nguyên.

"Không sao." Giang Nguyên nói chắc nịch, "Anh cả giỏi lắm."

"Nhưng mỗi người lính trên chiến trường đều rất giỏi mà!" Giang Quả Quả nói.

"Dù sao thì anh cả của chúng ta nhất định sẽ trở về mà không sứt mẻ gì." Giang Nguyên nghiêm nghị nói.

"Đúng, vì anh ấy biết chúng ta đang chờ anh ấy về!" Giang Kỳ gật đầu.

Ba đứa trẻ nhà họ Giang đi đi lại lại trong sân, đi một lúc lại nhớ đến nhiệm vụ của anh cả, rồi lại xác nhận với nhau. Đi tới đi lui, chúng chưa chán, nhưng các thím trong khu người nhà đã nghe đến mức phát ngán.

Chủ nhiệm Bạch cười nói với Lạc Thư Lan: "Nhìn ba đứa trẻ vô tư này, ban đầu nghe tin anh cả của chúng ra ngoài làm nhiệm vụ còn vui mừng, không ngờ bây giờ cũng lo lắng như vậy."
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 316: Chương 316



Lạc Thư Lan gật đầu, nhớ lại những năm trước: “Trước đây khi ông Phó nhà tôi ra ngoài làm nhiệm vụ cũng vậy, Thiến Nhiên nhìn có vẻ vô tư, nhưng thực ra lo lắng sợ cha nó gặp chuyện trên chiến trường.”

“Là người thân của quân nhân, chúng ta không có việc gì khác để làm ngoài chăm sóc cho gia đình nhỏ, giúp bọn họ yên tâm công tác.” Chủ nhiệm Bạch cảm thán.

——————————————

Giang Hành rời nhà vào sáng sớm hôm sau.

Buổi sáng, Ninh Kiều tiễn anh ra cửa, tất cả chiến sĩ đều tập hợp tại quân khu, cô đi cùng anh, cố gắng ở bên nhau từng phút trước khi chia tay.

Hạ Vĩnh Ngôn nhìn cảnh đôi vợ chồng trẻ lưu luyến tạm biệt ngoài quân khu, anh ta nói với Lữ Lương Tài bên cạnh: “Thật tốt, đi đâu cũng có người nhớ thương.”

Lữ Lương Tài cười tươi: “Đợi Tết năm nay tôi được nghỉ phép về nhà, sẽ làm đăng ký kết hôn với bạn gái. Chiếc khăn quàng cô ấy đan cho tôi năm ngoái, đến giờ tôi vẫn chưa dám dùng, đợi đến khi về nhà ăn Tết mới dùng.”

Hạ Vĩnh Ngôn ngước mắt: “Ai hỏi cậu đâu?”

Lữ Lương Tài lấy từ trong túi ra một tấm ảnh khoe khoang, ngắm nghía một lúc rồi lại khoe với Hạ Vĩnh Ngôn. Khoe xong, anh ta lại cất ảnh vào túi, vẫy tay chào Giang Hành đang đi tới: “Doanh trưởng Giang, bên này.”

Lữ Lương Tài bước tới chào doanh trưởng Giang.

Hạ Vĩnh Ngôn đứng im tại chỗ, không nhúc nhích. Giờ mà nghe Giang Hành và Lữ Lương Tài nói chuyện, chắc chắn sẽ toàn chuyện vừa rồi Ninh Kiều nói gì, đôi vợ chồng ngọt ngào thế nào, nghe chắc c.h.ế.t vì ghen tỵ, anh ta không muốn tự chuốc khổ.

Anh ta quay đầu nói với Uông Cương Nghị đứng cách đó không xa: “Phó doanh trưởng Uông, chúng ta đi cùng nhau đi.”

Tay Uông Cương Nghị cầm một chiếc bánh bao trắng, bánh bao có dấu vết bị cắt ra, bên trong nhét đầy cải bẹ.

Anh ta ra ngoài vội vàng, chưa kịp ăn sáng, giờ cắn một miếng lớn, nói: “Cải bẹ vợ tôi làm, ngon lắm.”

Hạ Vĩnh Ngôn nhướn mày.

Tại sao phó doanh trưởng Uông cũng bắt đầu nói chuyện liên quan đến vợ rồi? Chắc mình nghe nhầm thôi.

“Vợ cậu à?”

“Đúng vậy, Tuệ Tâm nói tôi thích ăn cải bẹ này, lần này ra ngoài về, cô ấy sẽ làm thêm một ít, về rồi là có để ăn.” Phó doanh trưởng Uông nói, “Khi nào Tuệ Tâm làm, tôi sẽ bảo cô ấy làm một đĩa cho cậu, cậu đến đây lấy.”

Hạ Vĩnh Ngôn:?

Không gọi "Tiểu Khâu" nữa à?

“Cải bẹ ăn với bánh bao, rất ngon, thích hợp nhất với mấy người độc thân như cậu, có thể ăn qua bữa được.”hó doanh trưởng Uông lại cắn một miếng bánh bao.

Hạ Vĩnh Ngôn hít một hơi thật sâu.

Trong đoàn vẫn còn không ít người độc thân, anh ta quyết định tìm một nhóm khác để chơi.

————————————

Lần trước Giang Hành ra ngoài làm nhiệm vụ, Ninh Kiều chỉ cảm thấy thỉnh thoảng trống vắng, nhưng không ảnh hưởng nhiều.

Nhưng lần này, lại khác.

Góc nhỏ trong nhà đều có dấu vết của bọn họ từng sống chung, anh vừa ra khỏi nhà, cô đã bắt đầu nhớ nhung.

May mắn là chỉ mười lăm ngày, sẽ nhanh qua thôi.

Trong nhà còn có mấy đứa em, mỗi ngày nhìn chúng làm trò, cuộc sống hàng ngày của Ninh Kiều không đến nỗi khó khăn. Hơn nữa, cô còn có công việc, khác với kỳ nghỉ hè, từ tháng chín trở đi, số lượng trẻ em trong nhà trẻ tăng lên, bây giờ là tháng mười, thỉnh thoảng viện trưởng Nhiếp đề xuất một số quy chế mới, quy chế tốt xấu không rõ, mọi người đều đang thử nghiệm, vì vậy công việc ở đơn vị ngày càng bận rộn.

Sau khi tiễn Giang Hành, Ninh Kiều trở về, Giang Kỳ đã làm xong bữa sáng.

Nhà họ Giang là nhà ăn uống tốt nhất trong khu người nhà, ban đầu có người nói nhà bọn họ không biết tiết kiệm, dù lương của doanh trưởng Giang cao, lương của Ninh Kiều cũng không thấp, nhưng phải nuôi ba đứa em, làm sao mà không tiết kiệm được. Nhưng sau đó, có lần thím Ngô trong khu người nhà đến hỏi thăm xem nhà họ một tháng chi bao nhiêu tiền mua thức ăn, biết được số tiền, bà ta gần như ngạc nhiên. Nhìn bữa nào cũng ăn ngon như vậy, nhưng thật ra không tốn nhiều tiền. Với kinh nghiệm sống mấy chục năm, thím Ngô tính toán, thậm chí còn nghi ngờ tiền lương của vợ doanh trưởng Giang có khi đều để dành cho bản thân.

Điều này là nhờ Giang Nguyên và Giang Kỳ.

Từ khi nhận trách nhiệm mua thức ăn, bọn họ đã tạo ra cảm giác trách nhiệm gia đình sâu sắc. Tiền và phiếu không phải là của trời cho, bọn họ nói khéo thì là tiết kiệm, nói thẳng ra thì là hà tiện, khi mua thức ăn kết hợp giữa mặn và chay, thêm vào đó, kỹ năng nấu nướng của Giang Kỳ ngày càng giỏi, mỗi ngày bữa sáng và tối trong nhà nhìn rất phong phú mà không đắt đỏ.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 317: Chương 317



Các thím trong khu người nhà đã vài lần đến nhà họ Giang để học hỏi kinh nghiệm.

Lấy kinh nghiệm xong, các thím vẫn không khỏi thắc mắc, mấy chục năm làm chủ gia đình mà sao lại không bằng Giang Nguyên và Giang Kỳ?

Hai cậu nhóc này, đầu óc quả thật rất nhanh nhạy.

Ngay cả bữa sáng, từ nhà bếp nhà họ Giang cũng tỏa ra mùi thơm.

Mọi người không thể nào hiểu nổi, gia đình trông có vẻ không đáng tin nhất lại có thể sống tốt như vậy?

“Tôi nhớ trước khi vợ doanh trưởng Giang đến đảo, ba đứa nhóc nhà họ rất hay gây chuyện.”

“Cô giáo chủ nhiệm của ba đứa luân phiên mời phụ huynh, không ít lần doanh trưởng Giang bị gọi từ sân luyện tập đến trường.”

“Và trước đây nhà bọn họ cũng không nấu ăn, chỉ nấu mì ăn tạm, chủ nhiệm Bạch còn lo lắng bọn trẻ bị suy dinh dưỡng, mấy lần mời chúng qua nhà mình ăn.”

“Từ khi vợ doanh trưởng Giang đến, cuộc sống ngày càng tốt hơn, cô ấy có tài cán gì mà giỏi thế?”

“Cô ấy vừa kết hôn, đã gắn kết cả gia đình lại với nhau, chồng tôi nói, đây chính là sức mạnh đoàn kết.”

“Không phải tự nhiên mà cô ấy trẻ như vậy đã làm phó viện trưởng? Cô ấy rất giỏi.”

Ninh Kiều không biết rằng các gia đình trong khu người nhà lại bắt đầu khen ngợi khả năng của mình.

Lúc này, cô chỉ thấy rằng, Giang Quả Quả nhỏ bé thật sự có bản lĩnh. Cô bé cứ đòi ngủ cùng chị dâu, anh cả mới rời nhà được nửa tiếng, cô bé đã chạy lên phòng tầng hai, lấy gối của chị dâu nhỏ về phòng mình rồi!

Đã mấy tháng nay, từ khi chị dâu nhỏ bị anh cả chiếm mất, Giang Quả Quả không thể giành lại được.

Ngoài ấm ức, vẫn là ấm ức! Giờ cuối cùng cũng có cơ hội, cô bé không thể không tận dụng tốt sao?

“Tối nay có chị dâu nhỏ ngủ cùng em rồi.” Giang Quả Quả khoe với hai anh trai.

Giang Nguyên và Giang Kỳ cảm thấy không có gì to tát, hoàn toàn không bị lay chuyển.

Giang Quả Quả nheo mắt, sử dụng chiêu cuối: “Và còn có quạt điện nữa nhé.”

Giang Nguyên và Giang Kỳ bật cười.

Thời tiết tháng mười chẳng hề nóng, cần gì quạt điện?

Chiêu này không có tác dụng với họ.

Hoàn toàn không ghen tị!

——————————————

Ninh Kiều có khả năng thích ứng rất tốt, khi mới đến đảo, tuy còn xa lạ nhưng cuộc sống nhỏ của cô rất ổn định. Bây giờ Giang Hành đột ngột rời nhà, có chút nhớ nhung, nhưng không đến mức ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.

Sau khi lên chức phó viện trưởng, công việc của cô khác hẳn trước đây, chủ yếu là ngồi trong văn phòng, nhiều nhất chỉ là cùng các giáo viên mới tuyển cùng dạy học.

Lúc này, cô đang ở một mình trong văn phòng, hoàn thành kế hoạch hoạt động Tết mà viện trưởng Nhiếp giao cho.

Hiện giờ là cuối tháng mười, nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt một cái, đã đến lúc bọn trẻ mong chờ Tết.

Ninh Kiều thu dọn tài liệu, mở ngăn kéo.

Trong ngăn kéo có những lá thư do Đoàn Đoàn và Viên Viên gửi cho cô.

Hai đứa nhỏ vẫn chưa biết viết chữ, những lời chúng muốn nói với cô giáo Ninh đều do mẹ chúng viết hộ. Nhưng lần này, bức thư mới gửi rõ ràng không phải là thư của Đường Thanh Cẩm.

Là chồng cô ta, Hoắc Hồng Quang viết.

Trong thư, Hoắc Hồng Quang cảm ơn Ninh Kiều đã chăm sóc tận tình cho Đoàn Đoàn và Viên Viên trong thời gian qua, cũng cảm ơn cô đã nhắc nhở Đường Thanh Cẩm về việc anh ta có thể còn sống. Sau khi được tìm về nhà, vì đôi chân không thể đi lại, nên anh ta đã từng có lúc chán nản. Nhưng gia đình anh ta không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, bọn họ đến cướp nhà của đôi vợ chồng trẻ, hơn nữa vì Đoàn Đoàn và Viên Viên từng ở nhờ nhà của bác cả, bác hai và cô ba, yêu cầu vợ chồng trẻ phải trả tiền, không lúc nào yên ổn. Hoắc Hồng Quang nhận ra rằng, nếu mình tiếp tục chán nản, sẽ không thể bảo vệ vợ con. Bây giờ anh ta đã bắt đầu tích cực điều trị, Đường Thanh Cẩm đã cùng anh ta đến nhiều bệnh viện, bác sĩ nói chân của anh ta không phải không thể chữa, khuyên anh ta đến Kinh Thị khám thêm.

Cuối thư, Hoắc Hồng Quang nhấn mạnh rằng anh ta sẽ nhớ mãi ân tình của cô giáo Ninh.

Nếu sau này cô cần anh ta giúp đỡ việc gì, dù là lên núi đao hay xuống biển lửa, anh ta cũng không từ chối.

Ninh Kiều đâu cần Hoắc Hồng Quang lên núi đao xuống biển lửa.

Chỉ cần Đoàn Đoàn và Viên Viên sống tốt, là giáo viên, cô đã đủ mãn nguyện rồi.

Rõ ràng, hiện giờ hai đứa nhỏ sống rất tốt.

Từ những bức tranh của chúng có thể thấy, từng bức tranh với những nét vẽ rõ ràng, màu sắc tươi sáng, Ninh Kiều xem đi xem lại, cẩn thận gấp lại, cất vào phong bì.

“Cộc cộc cộc——”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 318: Chương 318



Tiếng gõ cửa vang lên, Ninh Kiều đứng dậy mở cửa.

Khi cửa văn phòng mở ra, bên ngoài là Lục Từ Từ và bốn đứa trẻ đầu tóc bù xù, quần áo lấm lem.

Lục Từ Từ có chút khó xử giải thích: “Phó viện trưởng Ninh. Vừa rồi tôi đưa Quốc Khánh đi rửa tay, quay lại thì thấy mấy đứa trẻ đánh nhau. Đến khi dì phát hiện thì đã quá muộn, chúng đã thành thế này rồi...”

Nhà trẻ quân khu không lớn, Ninh Kiều nhận ra tất cả các đứa trẻ.

Bốn đứa trẻ trước mặt, có một bé trai, ba bé gái, Như Như và Tiểu Nha nhà phó doanh trưởng Uông cũng có trong đó.

Các bé đều khoảng bốn, năm tuổi, biết rằng đánh nhau là sai, càng biết khi bị gọi lên phòng phó viện trưởng, vấn đề đã trở nên nghiêm trọng hơn.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Ninh Kiều hỏi.

Cậu bé tên là Tiểu Hổ, trông khá mũm mĩm, nhưng lúc này thì đang cúi đầu, ủ rũ.

Như Như lớn nhất, dáng người cũng cao hơn các bạn khác, khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc của Ninh Kiều thì nhỏ giọng nói: “Tiểu Hổ không nghe lời, em đã đánh cậu ấy.”

Lục Từ Từ giải thích: “Vừa rồi tôi hỏi các bạn khác, nói là Tiểu Hổ và Ni Tử đang đọc thơ cổ, Ni Tử đọc sai, Tiểu Hổ liền nói Ni Tử ngốc. Ni Tử đẩy cậu bé một cái, Tiểu Hổ nói cha cậu bé là quan to, cẩn thận kẻo sống không yên với cậu bé, nói xong liền giật tóc b.í.m của Ni Tử.”

Lục Từ Từ thở dài, nhìn Như Như.

Ninh Kiều vẫy tay kêu Như Như lại gần: “Em nói tiếp đi.”

“Tiểu Hổ nói cha cậu ấy là quan to, em liền hỏi, cha cậu ấy là quan to gì? Tiểu Hổ nói rồi, em không hiểu.” Như Như nói, “Sau đó cậu ấy bảo em tránh ra, lại đi đánh Ni Tử, em liền giúp Ni Tử đánh cậu ấy!”

Ni Tử đỏ mắt gật đầu.

Như Như rất nghĩa khí, ngẩng đầu lên an ủi Ni Tử: “Đừng khóc! Có gì mà khóc chứ!”

Ninh Kiều nhìn về phía Tiểu Nha, người vẫn luôn im lặng: “Thế sao em cũng đến đây?”

Tiểu Nha nghiêng đầu.

“Em cũng đánh nhau à?” Ninh Kiều hỏi.

Tiểu Nha cúi đầu, nhìn đôi giày vải nhỏ đang mang.

“Khi Tiểu Hổ đánh nhau, vô tình giẫm vào giày của Tiểu Nha.” Lục Từ Từ nói.

“Đôi giày này là cha em mua, mua ba đôi, em và anh trai và em ấy, mỗi người một đôi.” Như Như giải thích giúp.

Trước đây Tiểu Nha không có giày mới đẹp để mang.

Giày của cô bé đều là giày cũ của anh chị họ để lại khi ở quê, kích cỡ không vừa, còn nhiều miếng vá, rất không thoải mái.

Tiểu Nha nghĩ rằng, khi đến nhà chú Uông, mình cũng sẽ mang giày cũ của anh chị để lại, nhưng không ngờ chú Uông đã mua cho cô bé một đôi giày vải đẹp. Khi mang đôi giày vừa chân này, Tiểu Nha cảm thấy rất tự hào, thường xuyên cúi xuống nhìn, thậm chí ngồi xổm xuống lau bụi trên giày.

Ai ngờ Tiểu Hổ và Nhi Tử đánh nhau lại giẫm vào giày của cô bé.

Khi đó Tiểu Nha lo lắng, sợ giày bị bẩn, liền đưa tay đẩy Tiểu Hổ một cái.

Tiểu Hổ ngã xuống đất, đứng dậy khóc mãi không thôi, cô giáo Lục vội vàng đến, kéo tất cả vào phòng phó viện trưởng.

“Vậy là bốn đứa đều đánh nhau.” Ninh Kiều nói.

Ni Tử vội vã xua tay: “Cô giáo Ninh, em không có đánh nhau, không phải em! Là Tiểu Hổ và các bạn ấy đánh nhau, đánh nhau không phải trẻ ngoan, em không đánh nhau.”

Như Như nghe vậy liền trừng mắt lên.

Sao Ni Tử không có chút nghĩa khí nào vậy?

Nhưng khi đối diện với ánh mắt của cô giáo Ninh, cô bé rụt cổ lại: “Em có đánh nhau.”

“Em cũng đánh nhau.” Tiểu Nha nhẹ giọng nói.

Như Như lặng lẽ quay lại nhìn Tiểu Nha một cái.

Tiểu Hổ xoa cái mũi hơi đau của mình: “Em bị đánh.”

Lục Từ Từ: ...

Cậu bé còn tỏ ra oan ức?

“Từ Từ, cô về lớp đi.” Ninh Kiều dịu dàng nói, “Chuyện còn lại để tôi lo.”

Lục Từ Từ để các bé ở lại văn phòng, trước khi ra khỏi cửa còn dọa: “Phó viện trưởng Ninh, nhớ dạy dỗ các bé thật tốt.”

Bốn đứa trẻ có chút bất an, tay nhỏ gần như xoắn vào nhau.

Dạy dỗ các bé thế nào?

Trẻ con tuy nhỏ nhưng cũng có tư duy độc lập, gây ra xung đột là chuyện thường xảy ra.

Đánh nhau thì đánh nhau, nhưng không ai bị thương, cùng lắm là quần áo bẩn và tóc rối, không cần thiết phải mời phụ huynh đến. Chỉ cần khi tan học thông báo cho phụ huynh biết là được.

Lúc này, đối tượng giáo dục chính của Ninh Kiều là Tiểu Hổ.

Dù là trong khu người nhà hay nhà trẻ, một số phụ huynh có chức vụ cao hơn trong quân đội, con cái của họ thường so sánh, so độ cao của cấp bậc quân hàm của cha mẹ, từ đó có được tiếng nói cao hơn.

Những đứa trẻ như Tiểu Hổ không hiếm gặp, nhưng chức vụ của cha mẹ cao cũng không có nghĩa là có thể hơn người.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 319: Chương 319



Tiểu Hổ dù mới chỉ bốn, năm tuổi, đối với nhiều lý lẽ hiểu chưa rõ. Cậu bé nghe cô giáo Ninh nói rất nhiều, nhưng không phải lời nào cũng vào tai, một số quan niệm đã ngấm vào đầu óc, dù có hiểu cũng không thể thay đổi ngay lập tức.

Ninh Kiều nói chuyện nhẹ nhàng, không vội vàng.

Tiểu Hổ gật đầu như con gà mổ thóc, cuối cùng xin lỗi Ni Tử.

“Ni Tử, em có chấp nhận không?” Ninh Kiều hỏi.

Cô bé gật đầu, nói bằng giọng non nớt: “Em chấp nhận.”

Như Như và Tiểu Nha đứng một bên, đứng đến khi chân mỏi.

Đợi khi cô giáo Ninh nói xong về đức tính trung thực với Ni Tử, cuối cùng mới đến lượt hai cô bé lên trước.

Dù là không hài lòng với hành vi của Tiểu Hổ mà ra tay bảo vệ bạn, hay là bảo vệ giày của mình, việc đánh người vẫn là sai.

Thực ra lý lẽ này, Như Như và Tiểu Nha đều hiểu, rất nhanh đã chấp nhận.

Trong văn phòng, vang lên tiếng xin lỗi lanh lảnh của các bé.

Sau khi xử lý xong việc này, Ninh Kiều nghe mấy đứa nhỏ hỏi cô có thể không nói cho cha mẹ chúng biết chuyện này không.

Ninh Kiều nói: “Không thể.”

Lũ trẻ ngay lập tức như muốn khóc.

“Được rồi, về đi.” Ninh Kiều vỗ vai Ni Tử và Tiểu Hổ, rồi quay sang Như Như và Tiểu Nha nói, “Hai em ở lại.”

Trong văn phòng phó viện trưởng, chỉ còn lại Như Như và Tiểu Nha.

Nghe Khâu Tuệ Tâm kể, tình cảm giữa cô ta và phó doanh trưởng Uông tốt hơn nhiều so với lúc mới cưới, nhưng vẫn có chút phiền muộn, vì Đại Mao và Như Như ở nhà không để ý đến Tiểu Nha, gặp nhau cũng không nói chuyện, còn thua cả người lạ.

Ninh Kiều muốn giúp hai đứa nhỏ cải thiện mối quan hệ.

“Hôm nay các em đều giúp Nhi Tử, điểm xuất phát là tốt, nhưng không——”

“Không nên đánh người.”

“Không nên đánh người!”

Hai đứa trẻ đồng thanh nói.

Ninh Kiều cười: “Đây không phải rất hiểu ý nhau sao? Sau này hai chị em hãy hòa thuận với nhau, được không?”

“Không.” Như Như lắc đầu, “Em ấy không phải là em gái em.”

“Như Như sẵn sàng giúp đỡ các bạn trong lớp, nhưng tại sao khi Tiểu Nha cần giúp đỡ, em lại không muốn để ý đến em ấy?”

“Vì——” Như Như ngập ngừng, “Bà nội em nói, mẹ kế không phải là người tốt, con của mẹ kế cũng không phải là người tốt, sẽ cướp đồ ăn và quần áo của em.”

“Không được nói như vậy về mẹ em!” Tiểu Nha đột nhiên lớn tiếng.

“Nhỏ tiếng thôi.” Ninh Kiều làm động tác “suỵt”, tiếp tục hỏi, “Thế mẹ kế đối xử với em có tốt không?”

Như Như nhất thời không trả lời được.

“Tiểu Nha có cướp đồ ăn, quần áo của em không?”

Như Như lắc đầu: “Không có.”

“Thế là đúng rồi.” Ninh Kiều cười nói, “Suy nghĩ của bà nội không nhất thiết là đúng. Bà cho rằng mẹ kế đều không tốt, nhưng bà đã gặp bao nhiêu mẹ kế rồi? Như Như là người lớn nhỏ, nên tự mình quan sát, mẹ kế và em gái có tốt không, em có thể tự nhìn ra được, đúng không?”

Trẻ con rất thích được gọi là “người lớn nhỏ”, nghe thấy ba từ này, cảm giác như lập tức có sức mạnh vô tận.

Như Như chớp chớp mắt: “Đúng vậy.”

“Ở trong lớp Như Như và Tiểu Nha có bạn thân không?”

Hai đứa trẻ nêu tên một vài bạn.

“Các em thật giỏi kết bạn, có nhiều bạn tốt như vậy.” Ninh Kiều cười nói, “Từ bây giờ, hãy kết thêm một người bạn nữa nhé.”

Cô nắm lấy tay Như Như và Tiểu Nha.

Hai đứa trẻ có chút ngơ ngác, nhìn nhau một lúc lâu.

Sau một lúc, Ninh Kiều đặt tay của chúng lại với nhau, khẽ kéo tay.

Không thực sự có mâu thuẫn, có thêm một người bạn, vẫn tốt hơn là có thêm một kẻ thù.

———————————————

Tháng Mười trôi qua, cuối cùng Ninh Kiều cũng từ bỏ ý định.

Tin tức chấn động cả nước, năm nay chắc không đến lượt cô.

Nhưng nếu không phải là năm 1974, thì sẽ là năm nào?

Cứ thế này, phải đợi đến khi nào, Ninh Kiều từ bỏ việc mơ mộng về kỳ thi đại học và trường đại học, không muốn nghĩ xa đến vậy.

Điều đáng mong đợi hơn bây giờ, có lẽ là việc Giang Hành trở về nhà.

Tháng Mười Một, thời tiết đã lạnh hơn một chút.

Ninh Kiều nhận được thư từ cha mẹ gửi đến, bọn họ nhắc lại tháng Mười Một năm ngoái, suy nghĩ của cô cũng vô thức trôi xa.

Bọn họ sắp kỷ niệm một năm ngày cưới.

Nghĩ đến những khoảnh khắc trong năm qua, Ninh Kiều không thể không mỉm cười.

Mỗi khi anh đi xa, cuốn lịch trong nhà trở nên rất quan trọng.

Khi xé tờ lịch thứ mười lăm, ngày gặp lại càng đến gần.

Nhưng thời gian cứ trôi qua từng ngày, Giang Hành vẫn chưa về.

Các thím trong khu người nhà không còn tâm trạng nói chuyện phiếm, tiếng cười đùa của trẻ con cũng dần giảm đi. Các thím chờ đợi chồng mình trở về, bọn trẻ ngày nào cũng hỏi sao vẫn chưa có tin tức của cha.
 
Back
Top Bottom