Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 290: Chương 290



Ninh Kiều hỏi về tuổi của Như Như và liệu cô bé đã từng đến nhà trẻ bao giờ chưa.

Hóa ra Khâu Tuệ Tâm cũng không rõ lắm, trước đây Như Như và Đại Mao đều do bà nội ở quê chăm sóc, nhưng sức khỏe bà cụ không chịu nổi, thêm Uông Cương Nghị phải điều đến hòn đảo này, nên vội vàng ở quê tìm một người vợ, chính là cô ta. Cả hai đều tái hôn, lập gia đình mới, sống chung để lo cho nhau, Khâu Tuệ Tâm đi theo Uông Cương Nghị ít nhất là không phải lo chuyện ăn mặc, còn phó doanh trưởng Uông cũng cần cô ta đảm đang, giúp đỡ chăm sóc con cái.

"Như Như chưa đến tuổi vào tiểu học, vào nhà trẻ thì không có vấn đề gì. Hai người tìm thời gian, đến nhà trẻ, nói rõ tình hình với đồng chí phụ trách tuyển sinh, làm thủ tục đăng ký là được." Ninh Kiều nói, "Tiểu Nha còn nhỏ hơn Như Như, dẫn cô bé đi cùng đi."

“Không cần đâu, không cần đâu.” Khâu Tuệ Tâm vội vã xua tay, “Tôi tự chăm Tiểu Nha là được rồi, không cần phải tốn tiền đến nhà trẻ.”

Theo Khâu Tuệ Tâm, Tiểu Nha nhỏ hơn, lại là con gái cô ta mang theo, hai mẹ con có cơm ăn là tốt rồi, không nên đòi hỏi gì thêm. Vì vậy, hàng ngày cô ta dặn Tiểu Nha đừng gây chuyện với anh chị, Tiểu Nha phải nhường nhịn bọn họ.

Việc đi học cũng vậy, hai mẹ con họ, hai miệng ăn, đã làm tăng chi phí cho gia đình, không thể tốn thêm tiền đến nhà trẻ nữa.

“Chị Tuệ Tâm, nhà trẻ của quân khu được mở ra cho các đồng chí trong quân đội, con em quân nhân không phải đóng học phí, chỉ khi vào tiểu học mới phải đóng học phí.” Ninh Kiều giải thích.

Khâu Tuệ Tâm rõ ràng không biết con em quân nhân còn có chế độ này, lo lắng hỏi: “Tiểu Nha không phải con ruột của anh Uông, cũng không phải đóng tiền sao?”

“Hai người đã kết hôn rồi, là một gia đình.” Ninh Kiều cười nói, “Đừng lo lắng về điều này.”

Khâu Tuệ Tâm cảm thấy nhẹ nhõm, khuôn mặt đen sạm, đôi mày không còn nhíu lại, vẻ lo lắng giảm đi phần nào.

Sau khi trò chuyện với Khâu Tuệ Tâm xong, Ninh Kiều đi làm.

Lư Thành Phúc có ý nhắm vào cô, nhưng ông ta không phải người ngang ngược, lần này viện trưởng Nhiếp điều cô sang lớp khác, chỉ cần cô làm tốt công việc ở vị trí hiện tại, cô sẽ có thêm tự tin.

Viện trưởng Nhiếp đã đợi ở đơn vị từ sáng sớm, thấy Ninh Kiều đến liền dẫn cô đến lớp nhỏ nhất.

Trong lớp, các em có độ tuổi rất khác nhau, nhỏ nhất khoảng tám, chín tháng, lớn nhất cũng chỉ hai tuổi.

Ninh Kiều đã tìm hiểu, các em tám, chín tháng chưa biết đi, chỉ vừa biết ngồi, từ một đến một tuổi rưỡi bắt đầu tập đi, nhưng đi chưa vững, dễ bị ngã và bị thương.

Lớn hơn chút nữa là biết nói, nhưng nói không rõ ràng, dù cố gắng cũng khó hiểu được ý chúng. Nếu không hiểu, hai bên như ông nói gà bà nói vịt, đứa nhỏ sẽ khóc. Đừng xem chúng nhỏ tuổi, tiếng khóc vang rền, chói tai.

Vào lớp, tình hình trong lớp không khác những gì cô đã biết.

Các dì bận rộn, giáo viên cũ cũng đầu bù tóc rối, thấy cô thậm chí không buồn chào hỏi, nhưng khi thấy viện trưởng Nhiếp, liền đứng dậy.

“Đây là phó viện trưởng Ninh.” Viện trưởng Nhiếp nói, “Đây là cô giáo Ông, cô giáo Ông có nhiều kinh nghiệm, nếu có gì không hiểu, có thể hỏi cô ấy.”

Khi viện trưởng Nhiếp rời đi, cô giáo Ông lại tỏ ra lười biếng.

Cô ta liếc nhìn Ninh Kiều, nói với giọng lạnh lùng: “Những đứa trẻ này còn rất nhỏ, có đứa mới tám tháng. Phụ huynh gửi chúng đến đây vì bận đi làm, không có thời gian chăm sóc. Trẻ nhỏ, rất hay quấy, nói cũng không nghe, không hiểu gì. Nhưng cũng có một điểm tốt, phụ huynh không mong chúng học được gì, chỉ cần không bị thương và về nhà không có tã bẩn là được.”

Ninh Kiều sờ mũi.

Cô giáo Ông ngồi thẳng dậy, nói tiếp: “Có phải cô thấy tôi nói chuyện không lịch sự không? Không còn cách nào, suốt ngày nghe bọn trẻ khóc nhức cả đầu, không đánh là may rồi.”

“Cô giáo Ông—”

“Phó viện trưởng Ninh yên tâm.” Ông Đồng cười nói, “Đùa thôi, tôi không đánh chúng đâu. Trẻ con thế này, còn không biết mách lẻo, nếu tôi đánh, có còn là người không?”

Ông Đồng giải thích cho Ninh Kiều quy trình chăm sóc trẻ cả ngày trong lớp này.

Qua một thời gian, Ninh Kiều nhận ra tuy cô giáo Ông nói chuyện thẳng thắn, hơi lười biếng, nhưng làm việc rất nghiêm túc. Nếu có bé nào khóc, chỉ cần nhìn giờ cô ta đã biết là đói hoặc tã bẩn, nhất là khi tã bẩn, cô ta lập tức thay mà không đợi các dì.

“Các dì đang bận, nếu đợi bọn họ đến thay, bọn trẻ không thoải mái.” Ông Đồng nói.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 291: Chương 291



Ninh Kiều ở trong lớp này gần nửa ngày, dần quen việc.

Đúng như hầu hết giáo viên nói, vào lớp này chỉ là “chăm sóc” trẻ, không thể dạy chúng cái gì.

Điều này, Ninh Kiều có thể hiểu, vì các em còn quá nhỏ.

Nhưng cả lớp, ngoài giờ ăn trưa, phần lớn thời gian trẻ khóc, giáo viên và dì bận rộn chăm sóc từng đứa, hiệu quả thực sự rất thấp.

Khi giáo viên và dì bận chăm trẻ khóc, những đứa còn lại ngồi ngơ ngác trên ghế.

Chúng đợi lâu, không có việc gì làm, dù không muốn khóc, cũng khóc theo.

Để thông thoáng, cửa lớp mở hé, để lại khe nhỏ.

Bọn trẻ khác vội vã đi học thể dục, tiếng cười trong trẻo.

Ninh Kiều nghĩ một lát, đứng ở cửa gọi Lục Từ Từ: “Cô giáo Lục, lát nữa cô có thể cho bọn trẻ qua lớp tôi được không?”

Cô giáo Ông lắc đầu.

Quan mới nhậm chức, phó viện trưởng Ninh đang rất hào hứng.

————————————

Đối với việc Lư Thành Phúc nhắm vào Ninh Kiều, viện trưởng Nhiếp đều nhìn thấy trong mắt. Viện trưởng Nhiếp đã từng nói, trường tiểu học quân khu là một đơn vị nhỏ nhưng đầy rẫy mâu thuẫn, đơn vị không lớn nhưng chuyện lại không ít, thường xuyên xảy ra tranh chấp, khắp nơi đều có tính toán và gây khó dễ. Khi quan hệ giữa người với người trở nên phức tạp, đơn vị sẽ dễ dàng trở nên hỗn loạn, đến mức cuối cùng lãnh đạo của cục Văn Hóa Giáo Dục cũng phải can thiệp, thật là mất mặt. Viện trưởng Nhiếp lấy trường tiểu học quân khu làm gương, tất nhiên sẽ không cho phép những vấn đề như vậy mở rộng trong đơn vị của mình.

Buổi chiều gần hết giờ làm, bà ta gọi Lư Thành Phúc vào văn phòng.

"Phó viện trưởng Ninh là lãnh đạo trẻ trong đơn vị, tuổi trẻ là một con d.a.o hai lưỡi, có ưu điểm và cũng có nhược điểm. Thời gian gần đây, cô ấy đã tổ chức bao nhiêu hoạt động cho nhà trẻ của chúng ta, mọi người đều thấy rõ. Điều này ông không thể phủ nhận, phải không?"

Lư Thành Phúc gật đầu: "Tôi đâu có nói cô ấy không có năng lực, chỉ là tôi thấy chưa đến mức phải thăng chức thành phó viện trưởng. Một cô gái nhỏ mà trở thành phó viện trưởng của đơn vị chúng ta, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ta sẽ cười chúng ta."

Viện trưởng Nhiếp vừa tức vừa buồn cười: "Tôi chưa nghe ai cười đơn vị của chúng ta, chỉ có mình ông. Ông Lư, chúng ta phải thực sự khách quan, ông thấy có đúng không?"

Lư Thành Phúc ngồi trong văn phòng của viện trưởng Nhiếp, uống một tách trà.

Trà đặc vào bụng, ông ta không còn chấp nhất như trước.

Ông ta nói: "Đã nói rồi mà? Chỉ cần cô ấy chứng minh được năng lực thật sự, tôi sẽ không có ý kiến gì."

Nói chuyện với nhân viên cũ nhiều như vậy cũng coi như đã khuyên giải, thời gian cũng không còn sớm, viện trưởng Nhiếp đứng dậy.

Lư Thành Phúc cũng đứng dậy theo, khi đi đến ngoài văn phòng, bước chân ông ta khựng lại, nói: "Viện trưởng Nhiếp, bà có cảm thấy hôm nay có gì đó không đúng không?"

"Có gì không đúng?" Viện trưởng Nhiếp tưởng Lư Thành Phúc đang gây sự, nhíu mày lại.

Lư Thành Phúc đi dọc theo hành lang, hạ giọng nói: "Hôm nay trong lớp của bọn trẻ nhỏ tuổi nhất, sao không có ai khóc nhỉ?"

Viện trưởng Nhiếp nghe vậy mới phản ứng lại.

Đúng thật là như vậy.

Bình thường bà ta làm việc trong văn phòng, thường nghe tiếng khóc của trẻ con. Tiếng khóc này không thể ngăn chặn được, bà ta biết các giáo viên và dì cũng đã cố gắng hết sức, dần dần, bà ta cũng quen với tiếng khóc vang lên từng đợt.

Nhưng bây giờ, rất kỳ lạ, trong lớp lại không còn tiếng khóc.

Viện trưởng Nhiếp và Lư Thành Phúc cùng nhẹ nhàng bước vào trong.

Khi đến cửa lớp, viện trưởng Nhiếp nhẹ nhàng đẩy cửa.

Trật tự trong lớp được quản lý rất tốt.

Các em không còn dựa dẫm lung tung như trước mà ngồi ngay ngắn, tất nhiên, chỉ giới hạn ở những em trên một tuổi rưỡi.

Những em trên một tuổi rưỡi đang nghe lời Ninh Kiều, hai tay nhỏ để trên đầu gối, bên cạnh bọn họ còn có các bạn nhỏ của lớp chồi. Các em lớp chồi là do cô giáo Lục dẫn đến, buổi chiều vốn dĩ các em phải vẽ tranh, bây giờ mang đến lớp này vẽ cũng như nhau.

Một số em đang vẽ tranh, những em nhỏ hơn nhìn có vẻ ngơ ngác thì tụ tập lại bên cạnh xem. Còn những em nhỏ hơn, thường khóc thì được các dì chăm sóc riêng.

Sự chú ý của các em nhỏ rất dễ bị phân tán, nhanh chóng phát hiện viện trưởng Nhiếp đứng ngoài cửa.

Ninh Kiều giao các em cho cô giáo Ông, còn mình thì ra khỏi lớp.

Lư Thành Phúc vẫn còn bối rối, thỉnh thoảng lại nhìn vào trong.

Cô giáo Ông khó khăn lắm mới được vài giờ yên tĩnh, sợ lỡ may làm bọn trẻ khóc lại, vội vàng đứng dậy đóng kín cửa lớp lại.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 292: Chương 292



"Chuyện gì thế này?" Viện trưởng Nhiếp đến đây lại thu được một niềm vui bất ngờ.

"Các bạn nhỏ trong lớp chúng tôi còn quá nhỏ, đột nhiên đến một môi trường mới, không thích ứng được, dù không biết nói nhưng có thể cảm thấy lo lắng vì xa cha mẹ. Tâm trạng của các em sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, bên này khóc một tiếng, bên kia cũng không nhịn được mà khóc theo, quản lý như vậy lớp học quá hỗn loạn, giáo viên và dì cũng rất vất vả."

"Sáng nay tôi thấy những em lớn hơn đi ngang qua lớp, nên nhờ cô giáo Lục sau tiết thể dục dẫn các em đến một lần. Học cùng các anh chị lớn, các bạn nhỏ tò mò, sẽ không tự giác học theo."

Ninh Kiều dừng lại một chút, rồi nói thêm: "Đối với các em lớn, cũng có lợi nhất định. Các em lớn cần được khích lệ, những bạn nhỏ này nhìn chằm chằm vào các em, rất ngưỡng mộ, các em lớn có trách nhiệm, sẽ muốn thể hiện tốt hơn. Như vậy, sẽ có ảnh hưởng tốt với nhau."

Viện trưởng Nhiếp có chút ngạc nhiên, nhưng nhìn qua cửa sổ thấy các em trong lớp, trong mắt không khỏi lộ ra sự khâm phục đối với Ninh Kiều.

Ninh Kiều cười nói: "Tôi chỉ thử một lần, vài giờ ngắn ngủi, tạm thời chưa thấy kết quả rõ rệt."

"Hiện tại có vẻ như cách này có hiệu quả." Viện trưởng Nhiếp nói xong, liếc nhìn Lư Thành Phúc một cái.

Lư Thành Phúc khẽ ho một tiếng, không lên tiếng.

"Cô cứ tiếp tục thử cách này đi." Viện trưởng Nhiếp nói thêm, "Trẻ em ở các độ tuổi khác nhau, trình độ phát triển nhận thức cũng khác nhau, có thể sẽ k*ch th*ch một mức độ xung đột nào đó. Nhưng nếu có thể chuyển hóa những xung đột này thành kinh nghiệm, để trẻ tự giác học hỏi, chắc chắn sẽ mang lại tiến bộ."

Những lời này, Lư Thành Phúc chẳng hiểu gì cả.

Ông ta chỉ cảm thấy, đứng ở cửa lớp lâu như vậy mà không nghe thấy tiếng khóc nào.

Còn phó viện trưởng Ninh đứng trước mặt này, dù được khen ngợi cũng không kiêu ngạo, môi nở nụ cười dịu dàng, ghi nhớ lời của viện trưởng Nhiếp, chẳng bao lâu sau lại quay trở lại lớp.

Khi cô đi rồi, viện trưởng Nhiếp hỏi: "Ông luôn nói phó viện trưởng Ninh không đủ tiêu chuẩn, bây giờ thì sao? Đủ chưa?"

Lư Thành Phúc bĩu môi: "Chỉ mới vài giờ thôi, sao có thể nhìn ra. Nhà hàng xóm tôi có một đứa cháu nhỏ, có lúc cũng ăn vạ khóc lóc, nhưng ông bà đôi khi cũng có thể dỗ được nó. Vài giờ không khóc thôi, chờ đến vài tháng không khóc nữa, hãy xem kết quả."

Viện trưởng Nhiếp bật cười, liếc ông ta một cái: "Ông Lư, ông đúng là cứng đầu!"

———————————————

Từ khi Ninh Kiều đến nhà trẻ đến nay, có những lúc cô cảm thấy mệt mỏi, nhưng phần lớn thời gian cô thấy công sức mình bỏ ra là xứng đáng.

Đặc biệt là lúc này, khi tan làm, Ông Đồng duỗi lưng, mỉm cười với cô.

"Tôi đã làm ở đây hơn mười năm rồi. Ban đầu không phải dẫn dắt lớp này, sau đó sinh con, mang con đến nhà trẻ, viện trưởng Nhiếp thấy tôi có kinh nghiệm, liền phân công tôi đến lớp hiện tại. Trẻ con trong lớp lần lượt lớn lên, con tôi cũng đã đi học tiểu học từ lâu rồi." Cô giáo Ông nói, "Người trong quân khu đông, mỗi năm đều có thêm trẻ con sinh ra, có những gia đình sinh nhiều con, chẳng thể nào ngừng được. Đôi khi tôi thấy thật mệt mỏi, tiễn một lứa, lại có lứa khác, ngày tháng này biết bao giờ mới hết?"

"Nhưng hôm nay——— " Cô giáo Ông nói tiếp, "Hôm nay tôi thật sự không thấy mệt, ngược lại cảm thấy công việc này cứ tiếp tục làm cũng có hy vọng."

Lúc này đây, lời của cô giáo Ông chính là nguồn cảm giác thành tựu của Ninh Kiều.

Cảm giác thành tựu này khác hẳn với công việc nhàm chán ngày qua ngày ở trường tiểu học quân khu.

"Thật sự, hiếm có một ngày tan làm mà không thấy đầu óc kêu ong ong." Cô giáo Ông chỉ vào thái dương mình, đùa cợt.

"Thật ra buổi sáng tôi cũng thấy đầu óc đau." Ninh Kiều cười nói.

Cô giáo Ông quay lại, nhìn các em nhỏ đang xếp hàng chờ cha mẹ đến đón. Một số em nhỏ chưa biết đi, mềm nhũn tựa vào lòng các dì. Ninh Kiều tiến tới, giúp dì bế đứa nhỏ: "Dì nghỉ ngơi một chút đi."

Đứa bé mới bảy, tám tháng tuổi, ở trong lòng Ninh Kiều tò mò nhìn.

Trắng trẻo, mũm mĩm, đặc biệt đáng yêu.

Ninh Kiều nhẹ nhàng chọc chọc vào má đứa bé, không khỏi nghĩ, vài tháng nữa cháu trai nhỏ của cô cũng sẽ lớn đến thế này.

Cô giáo Ông nhìn vào khóe miệng khẽ nhếch lên của Ninh Kiều và nụ cười trong sáng chân thật trong mắt cô.

Rõ ràng, những gì Ninh Kiều làm là do tình yêu mang lại động lực.

Không đúng, phải nói là, vị này chính là phó viện trưởng Ninh.

——————————————
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 293: Chương 293



Mùa hè này, Giang Nguyên và Giang Kỳ có thời gian nghỉ giống Giang Quả Quả.

Rất trùng hợp, cả ba nhận bảng điểm từ tay giáo viên cùng một ngày.

Giang Nguyên nhận được bảng điểm, lập tức vò nát, nhét vào cặp.

Bạn cùng bàn của cậu ấy là Hạ Nguyệt Minh vội vàng với tay giành lấy tờ giấy: "Để tôi xem, cậu thi kém thế nào."

Giang Nguyên cuống lên, duỗi tay dài, giật lại bảng điểm.

Vẻ mặt cậu ấy hung dữ, hành động lại nhanh, khiến Hạ Nguyệt Minh sợ hãi không dám thở mạnh.

Vì xấu hổ, mặt Hạ Nguyệt Minh đỏ bừng, sau khi khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh, cô ta tức giận nói: "Chỉ đùa thôi, cậu cau có cái mặt làm gì?"

"Không ai đùa với cậu." Giang Nguyên lườm cô ta.

Lườm xong, cậu ấy đeo ba lô lên vai, quay người ra khỏi lớp.

Đang đi nửa đường, Giang Nguyên gặp Giang Kỳ đi từ trên lầu xuống.

Giang Kỳ không cao bằng anh hai, khi khoác vai anh hai, trông có vẻ hơi vất vả.

"Anh hai, anh đang tức giận à?"

Hạ Nguyệt Minh cũng bước ra khỏi lớp, đi ngang qua họ, nhẹ nhàng buông một câu: "Tự mình thi kém, còn giận người khác."

"Anh hai, đây không phải lần đầu chúng ta thi kém, tức giận gì chứ?" Giang Kỳ ngơ ngác nói.

Giang Nguyên cảm thấy khó chịu ở trong lòng: "Chị dâu nhỏ nói, lần này không được xếp cuối bảng một, hai, ba, nếu không chị ấy sẽ nghiêm túc lập kế hoạch học tập cho anh."

Giang Kỳ gãi đầu.

Kế hoạch học tập của chị dâu nhỏ đề ra chẳng lẽ còn chưa đủ nghiêm túc sao? Mấy tháng nay, mỗi ngày bọn họ đều ngồi ở bàn ăn học tập, ba người có bầu không khí học tập rất tốt.

"Anh hai, không phải anh vẫn xếp hạng cuối một, hai, ba chứ?" Giang Kỳ hỏi, "Lần này đến cả em cũng tiến bộ rồi."

Giang Nguyên ngạc nhiên, bảo em trai lấy bảng điểm ra.

Bảng điểm này được gấp gọn gàng, nhìn là biết em trai rất coi trọng.

"Em đứng thứ năm mươi chín trong lớp?" Giang Nguyên hỏi.

Một lớp có hơn bảy mươi đứa trẻ, bình thường Giang Kỳ luôn xếp cuối, lần này nhờ sự động viên của Ninh Kiều mà tiến bộ không ít.

"Mấy ngày trước đi ăn ở nhà chị La Cầm, ăn thật ngon." Giang Kỳ nói, "Chị dâu nhỏ nói, nếu em thi tốt hơn, chị ấy sẽ lại đưa em đến nhà chị La Cầm ăn!"

Ánh mắt Giang Nguyên thoáng chút u ám.

"Anh hai, anh thi được thứ mấy?" Giang Kỳ hỏi.

"Từ dưới lên thứ…" Giang Nguyên khó nói nên lời, hạ giọng, "bốn."

"Đó cũng là tiến bộ rồi!" Giang Kỳ vỗ vai cậu ấy, "Đi thôi, về nhà nào."

Hai anh em đi về khu người nhà quân khi, đi được nửa đường thì gặp Giang Quả Quả.

Nhìn dáng vẻ cô bé ngẩng cao đầu như một con gà trống thắng trận, biết ngay cô bé cũng đã nhận được bảng điểm đáng hài lòng.

Giang Nguyên không khỏi nhớ lại mẩu giấy của Tô Thanh Thời viết cho mình trước đây.

Trên tờ giấy đó, Tô Thanh Thời dùng giọng điệu khích lệ bảo cậu ấy rằng, mẹ cậu ấy rời đi vì ghét bỏ cậu ấy ngu ngốc, ghét bỏ cậu ấy không giống các anh em trong nhà. Lúc đó, còn chưa có em gái, sau này em gái ra đời, quả thực cũng thông minh hơn cậu ấy.

Dù chị dâu nhỏ bảo cậu ấy rằng, vì Tô Thanh Thời có ân oán với nhà họ Giang nên mới viết tờ giấy đó.

Nhưng mỗi khi thất vọng, Giang Nguyên luôn nhớ lại những dòng chữ chói mắt trên tờ giấy đó.

"Các em nói xem, có khi nào anh… " Giang Nguyên nghiến răng, khó khăn lắm mới nói hết câu, "Không phải là con của nhà họ Giang không?"

"Nói bậy." Ninh Kiều đi từ phía sau tới, "Em và anh cả trông giống nhau thế mà."

Cả nhà, tất cả đều gặp nhau trên đường về nhà.

Giang Nguyên không thể lạc quan như em trai và em gái, có chút bực bội tự nhủ: "Vậy là, em là đồ ngốc bẩm sinh sao?"

"Anh hai, đừng tự hạ thấp chính mình." Giang Kỳ nói, "Thực ra em đứng thứ năm mươi chín là nhờ nhìn trộm hai bài của bạn cùng bàn."

Giang Quả Quả bật cười.

Trong nhà này, mẹ sinh ra cô bé và anh cả là hai người thông minh, rồi lại sinh ra anh hai và anh ba là hai người ngốc, phân chia rất đều.

Ba đứa trẻ lớn mỗi đứa đều mang tâm sự riêng.

Ninh Kiều nhìn em hai và em ba, ngoài việc cảnh cáo em ba không được gian lận, cô không thể làm gì hơn.

Thật sự không thể kéo được.

Các em đối xử rất tốt với Ninh Kiều, cô cũng đáp lại bằng tình cảm tương tự.

Và cô cố gắng hết sức để kéo các em, thực ra còn có một lý do khác.

Khi nội dung phần tiếp theo của cốt truyện gốc tràn vào tâm trí cô, vào những năm 1970, một tin tức lan truyền khắp cả nước.

Rất đặc biệt và đáng phấn khởi.

Ninh Kiều chỉ biết rằng điều đó xảy ra vào tháng Mười, nhưng không chắc chắn thời gian cụ thể.

"Chị dâu nhỏ, chị đang nghĩ gì vậy?" Giang Quả Quả hỏi.

Ninh Kiều đang nghĩ ——

Kỳ thi đại học sẽ được khôi phục vào năm nào?
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 294: Chương 294



Ninh Kiều biết rằng trong tương lai, kỳ thi đại học sẽ được khôi phục.

Tuy nhiên, cốt truyện ban đầu không nhấn mạnh rõ ràng thời điểm cụ thể nào. Về phần tình tiết phát triển của nam chính Đường Hồng Cẩm, ngoại trừ phần đầu được mô tả chi tiết cuộc sống của anh ta với Tô Thanh Thời, khi Tô Thanh Thời không còn xuất hiện, thời gian được đẩy nhanh hơn. Các chi tiết liên quan đến kỳ thi đại học chỉ được đề cập ngắn gọn, nói rằng nữ chính thực sự sẽ cùng nam chính sống cả đời, vào tháng Mười biết tin kỳ thi đại học khôi phục, sau đó chuẩn bị trong thời gian ngắn và đã thi đạt kết quả xuất sắc vào mùa đông năm đó, thi được trường đại học mà cô ta mơ ước.

Chính vì biết phần nào về tình tiết tiếp theo, vào ngày hôm đó tại khu nhà công nhân viên chức ở An Thành, Ninh Kiều đã giao một phần sách giáo khoa tiểu học và trung học cơ sở cho Cù Hoa Quế.

Lúc đó, Cù Hoa Quế tự cười chính mình vì cho rằng mình ngốc nghếch, nhưng thực tế, Ninh Kiều không rõ thực lực thực sự của cô ta. Trong cuộc hôn nhân đầy căng thẳng đó, thay đổi số phận bằng kiến thức là con đường duy nhất của cô ta. Nếu cô ta có quyết tâm thay đổi hiện trạng, thì sẽ cầm sách lên mà học.

Dù cho đến cuối cùng, Cù Hoa Quế không thể vào đại học, nhưng kiến thức trong sách giáo khoa sẽ in sâu trong đầu cô ta, không dễ dàng mà xóa bỏ được.

Khi trở về đảo, Ninh Kiều chỉ mang theo vài cuốn sách giáo khoa cấp ba để tiết kiệm sức lực. Còn sách giáo khoa cấp hai thì ở nhà đã có. Sách của Giang Nguyên và Giang Kỳ mới tinh như chưa từng được mở ra. Khi các em làm bài tập, cô cũng ngồi cạnh để cùng xem.

Khi Ninh Kiều học cấp ba, thành tích học tập của cô rất xuất sắc, nên bây giờ ở nhà làm cô giáo cho các em cũng dễ dàng. Đồng thời, cô cũng chuẩn bị cho kỳ thi đại học, tự kiểm tra lại kiến thức của mình.

Nhưng rốt cuộc kỳ thi đại học được khôi phục vào năm nào?

Ninh Kiều không dám nghĩ quá xa, chỉ coi như mùa đông năm nay mà chuẩn bị kỹ lưỡng. Công việc ở nhà trẻ, cô thật sự yêu thích và sẽ làm tốt từng ngày, nhưng nếu có thể thi đỗ đại học, cuộc sống đại học chắc chắn sẽ hấp dẫn hơn.

Vài tháng trước, khi làm việc tại trường tiểu học khu quân sự, mọi người đều nghĩ cô sẽ làm việc ở đó đến khi già. Ninh Kiều cũng nghĩ vậy. Nhưng sau đó khi đến nhà trẻ, trải nghiệm công việc thú vị hơn và đầy cảm giác thành tựu. Không ai biết tương lai sẽ ra sao, nhưng cuộc đời rất dài, những điều tốt đẹp nhỏ nhặt trong cuộc sống đều đáng để trải nghiệm.

Nhưng nói lại, điều này cũng thực sự là suy nghĩ quá xa.

Đại học đâu phải cứ muốn thi là thi đỗ?

Khi trở về nhà, Giang Quả Quả yêu cầu mọi người ngồi yên.

Anh trai cô bé không muốn nghe lời cô bé, đặc biệt là Giang Hành, người rất ít kiên nhẫn.

“Em có một tin tốt đây.”

“Tất cả ngồi yên nhé, nếu không ngồi yên, em sẽ không thông báo đâu.”

“Đúng vậy, như chị dâu nhỏ này, ngồi ngay ngắn.”

Mọi người nhìn về phía Ninh Kiều.

Cô ngồi trên ghế, hai tay đặt lên đầu gối, lưng thẳng, trông rất ngoan ngoãn. Rõ ràng là học được từ các em nhỏ trong lớp mẫu giáo.

Cuối cùng, Giang Nguyên và Giang Kỳ cũng hợp tác, ngồi ngay ngắn nhưng sau đó lại ngáp dài.

“Anh cả!” Giang Quả Quả nhìn chằm chằm vào Giang Hành, khi đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của anh cả, cô bé bĩu môi, “Anh cả thì thôi đi.”

Anh hai và anh ba càng khẳng định một suy nghĩ.

Trong nhà này, quả nhiên không có sự công bằng.

“Được rồi, em muốn thông báo một tin tốt.” Giang Quả Quả bí ẩn giơ bảng điểm lên.

“Vui như vậy, thật sự thi được hạng năm à?”

“Không thể nào…”

“Không phải đâu.” Giang Quả Quả thở dài, “Không phải hạng năm.”

"Không thi được hạng năm cũng không sao, chị dâu nhỏ đã nói, cố gắng là được." Giang Nguyên an ủi cô bé.

"Giang Nguyên, đã có kinh nghiệm lần trước rồi, sao em còn tin Quả Quả?" Ninh Kiều cười nói.

Giang Nguyên thật thà, gãi gãi sau đầu.

Giang Hành nói: "Anh đoán là hạng nhất."

Miệng Giang Quả Quả há to tròn.

Lời nói đã chuẩn bị sẵn, bỗng chốc rối tung lên, không nói được câu nào.

Tại sao anh cả không đi theo lẽ thường vậy?

"Không phải hạng nhất..." Giang Quả Quả bĩu môi, "Là hạng ba."

Giang Nguyên và Giang Kỳ nhìn nhau.

Sao đầu óc em gái càng ngày càng thông minh thế?

"Hạng ba?" Ninh Kiều lấy bảng điểm từ tay cô bé.

Từng môn đều có điểm số tiến bộ so với kỳ trước, chỉ là chưa thấy bài kiểm tra, không biết sai ở đâu.

Ninh Kiều bảo Quả Quả lấy bài kiểm tra từ trong cặp ra để kiểm tra lỗi sai.

Bảng điểm được chuyển đến tay Giang Hành.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 295: Chương 295



Nói cô bé thi được hạng nhất chỉ là đùa thôi, trêu cô bé cho vui. Nhưng cô bé thi được kết quả tốt như vậy thực sự nằm ngoài dự đoán của Giang Hành. Điều đó có nghĩa là, thành tích hạng tám toàn lớp kỳ trước không phải là may mắn, Giang Quả Quả đã nắm vững được phương pháp học và thực sự có ý chí tiến bộ.

Là anh cả của bọn họ, Giang Hành thưởng phạt rất phân minh. Cô bé đạt thành tích xuất sắc, thì phải có phần thưởng.

Giang Quả Quả vẫn đang hăng hái sửa lỗi bài kiểm tra cùng chị dâu nhỏ, bên cạnh anh cả lại nói muốn dẫn cô bé đến Cung Tiêu Xã, cô bé muốn mua gì cũng được.

"Tiếc là trên đảo không có cửa hàng bách hóa, không thì đồ trong đó đẹp hơn nhiều." Ninh Kiều nói.

"Không cần, không cần! Đi Cung Tiêu Xã cũng được rồi!" Đôi mắt Giang Quả Quả sáng lên.

Giang Hành cười hỏi: "Em đã để ý món gì rồi?"

"Anh cả, sao anh biết?" Giang Quả Quả có chút ngượng ngùng, hai tay nắm lại, nhỏ giọng nói: "Em để ý một cái hộp bút màu hồng."

"Chỉ là hơi đắt, cần..." Giang Quả Quả có chút lo lắng.

"Đắt cũng mua cho em." Giang Hành nói.

Giang Quả Quả nhảy cẫng lên.

Nếu không phải vì Cung Tiêu Xã đã đóng cửa, cô bé thực sự có thể kéo anh cả chạy ngay đến đó.

Cô bé rất muốn bày tỏ suy nghĩ của mình, vui là vui, không hề che giấu chút nào, làm nũng với anh cả và chị dâu nhỏ, đáng yêu đến mức không thể tả.

Ninh Kiều không nhịn được cười.

Doanh trưởng Giang thực sự nổi tiếng trong khu ngườ nhà là không biết tiết kiệm, chỉ cần một câu "mua", hoàn toàn không cần hỏi giá.

Còn Giang Nguyên và Giang Kỳ, nhìn Giang Quả Quả cười tươi như hoa, có chút ghen tị.

Học giỏi, quả nhiên có thể tạm thời làm chủ trong nhà này.

Hơn nữa, em gái bọn họ dường như thực sự chú tâm vào việc học.

Trong Cung Tiêu Xã có nhiều thứ hay ho như vậy, cô bé không để ý đến gì khác, chỉ muốn một cái hộp bút?

Hộp bút chỉ để đựng bút và tẩy thôi mà.

Những dụng cụ học tập này quý giá đến mức cần phải có một cái hộp đựng sao?

Anh hai và anh ba nhà họ Giang không ăn được nho thì chê nho chua, cuối cùng biến thành chê bai hộp bút quá "làm ra vẻ".

Nhưng bọn họ chưa kịp chê bai lâu thì bị anh cả gọi vào phòng sách.

Khi cánh cửa phòng sách khép lại, Giang Nguyên và Giang Kỳ cảm thấy một nỗi buồn man mác.

Đó là nỗi buồn kêu trời không thấu, kêu đất không nghe, gọi chị dâu nhỏ cũng không cứu được bọn họ.

"Anh cả chắc chắn sẽ dạy dỗ chúng ta." Giang Nguyên nói nhỏ.

"Anh chỉ bị mắng vài câu, còn em thì sẽ bị đánh." Giang Kỳ nói.

"Sao em lại bị đánh? Em đứng hạng 59 mà."

"Em gian lận mà! Vừa nãy em thấy chị dâu nhỏ nói thầm với anh cả, chắc chắn là tố cáo rồi!"

Hai anh em thì thầm vài câu, ngẩng đầu lên thấy anh cả đã ngồi xuống, gõ nhẹ vào bàn, ra hiệu bọn họ tiến lên.

Người ta nói rằng không đánh người đang cười, Giang Kỳ miễn cưỡng cười một cái, trông còn khó coi hơn cả khóc.

Giờ chị dâu nhỏ và anh cả đã về phe nhau, cuộc sống này thật không dễ dàng!

——————————————

Giang Quả Quả cũng không biết từ khi nào mình bắt đầu thay đổi, khi học hành trở thành thói quen, mỗi lần tiến bộ thêm một bậc, đều có cảm giác thành tựu tràn đầy. Không cần ai ép buộc, cô bé tự ngồi vào bàn học, kiểm tra và sửa lỗi trên từng bài kiểm tra.

Cô bé nói với Ninh Kiều rằng lần này Hạng Gia Bình vẫn đứng nhất lớp.

"Sao Hạng Gia Bình lại thông minh thế nhỉ?" Giang Quả Quả nói, "Điểm toán của cậu ấy tốt hơn em nhiều, em đuổi không kịp. Thầy toán của chúng em nói rằng, cậu ấy là con trai, con trai có năng khiếu làm toán."

"Thầy toán của các em nói bậy." Ninh Kiều bảo, "Khi chị đi học, năm nào chị cũng đứng nhất môn toán, chị cũng là con gái mà."
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 296: Chương 296



"Sao anh không xin lãnh đạo đi?"

Giang Hành: ...

Hỏi nữa thì sẽ không mua hộp bút màu hồng cho cô bé nữa.

————————————

Tối đó trước khi đi ngủ, hai vợ chồng trao đổi về kết quả giáo dục của bọn nhỏ.

Ánh đèn trong phòng hơi mờ, Ninh Kiều ngồi xếp bằng trên giường, dựa vào đầu giường, ngạc nhiên hỏi: "Anh thực sự đánh Giang Kỳ?"

"Đánh rồi." Giang Hành nói, "Bằng cái chổi lông gà."

Trong khu người nhà này, việc đánh con không hiếm, nhiều người cho rằng cây roi sinh ra con ngoan. Nhưng thực ra, với vai trò là người lớn trong gia đình, Giang Hành rất ít khi đánh các em.

Chỉ có hai lần, một lần là khi Giang Nguyên đánh nhau với người khác ở trường, đánh đến khi đối phương khóc xin tha mà cậu ấy vẫn không dừng lại. Lần đó, Giang Hành cho Giang Nguyên biết rằng, trừ khi ở chiến trường, còn không nắm đ.ấ.m không giải quyết được vấn đề, vì ngoài nắm đ.ấ.m ra, còn có nắm đ.ấ.m mạnh hơn.

Lần thứ hai, chính là hôm nay. Các em nhà họ Giang không nhất thiết phải đạt thành tích xuất sắc, dù không thi tốt, Giang Hành cũng không nổi giận. Nhưng nếu gian lận để đạt điểm cao hơn thì không nên.

Lúc đầu Giang Kỳ còn cứng đầu, nói rằng dù có chép bài của người khác, thì cũng là của mình, thầy giáo không phát hiện, còn khen ngợi cậu ấy nữa.

Chính câu nói đó khiến cậu ấy thực sự bị đánh một trận.

Chổi lông gà quật vào người rất đau, nhất là khi Giang Hành không hề nương tay. Giang Kỳ đau đến kêu gào, gọi anh hai giúp đỡ, suýt khóc khi hứa sẽ không bao giờ gian lận nữa.

"Đừng đánh mà." Ninh Kiều nói, "Có thể giải thích cho thằng bé."

"Không sao, thằng bé lì lắm." Giang Hành nói.

Ninh Kiều không biết làm sao.

Đến bây giờ, cô mới biết rằng, hóa ra việc nuôi dạy bọn nhỏ có rất nhiều điều không dễ dàng. Khi còn nhỏ, phải chăm sóc cẩn thận, khi lớn hơn, không phải chỉ lo ăn uống mà là mọi mặt của cuộc sống. Là người lớn, bọn họ phải làm gương, nếu không sẽ dẫn dắt bọn nhỏ đi vào con đường sai trái, thậm chí làm gương thôi chưa đủ, nếu quá mềm mỏng, không biết người khác thế nào, chứ chắc chắn bọn trẻ nhà họ Giang sẽ lấn tới.

Thật quá khó khăn.

Giang Hành đặt ra yêu cầu cứng rắn với Giang Nguyên và Giang Kỳ là phải học hết cấp hai.

Bọn trẻ đã lớn, ép buộc chúng ngồi vào bàn học, bắt chúng thi đỗ cấp ba chỉ phản tác dụng. Thà rằng tạm thời đặt mục tiêu không quá xa, từ từ thay đổi thói quen và suy nghĩ của chúng.

Hai vợ chồng như trở thành cha già, mẹ già lo lắng cho con cái, cho đến khi nhắc đến Giang Quả Quả, bọn họ mới nở nụ cười mãn nguyện.

"Thật tiếc là kỳ thi đại học bị hủy bỏ, nếu không Quả Quả đã có thể thi đỗ đại học." Giang Hành nói.

Giang Hành nhắc đến kỳ thi đại học, và việc thi đỗ đại học là mục tiêu Ninh Kiều luôn phấn đấu ở trong lòng.

Chỉ có điều nó liên quan đến cốt truyện gốc, không thể nói rõ với anh, nếu không doanh trưởng Giang chắc chắn sẽ không hiểu.

Ninh Kiều nói: "Có thể một ngày nào đó, kỳ thi đại học sẽ được khôi phục. Tương lai không ai có thể đoán trước được."

Doanh trưởng Giang như nghe được chuyện cổ tích, mỉm cười, theo câu chuyện của cô mà thảo luận cùng cô.

Khi Ninh Kiều còn nhỏ, đã không có kỳ thi đại học nữa, nhưng những người lớn trong khu nhà đã từng học đại học, những khao khát về khuôn viên đại học đã sớm khắc sâu trong lòng cô.

Cô nói nhẹ nhàng: "Nếu bây giờ có kỳ thi đại học, em nhất định sẽ tham gia."

"Rồi sao nữa?" Giang Hành cười hỏi, "Thi đỗ đại học, em muốn học ngành gì?"

Ninh Kiều hỏi: "Có những ngành nào?"

"Anh chỉ biết có nông học, cơ khí chế tạo, cơ điện tử..." Giang Hành nói, "Chắc là còn có ngành văn học."

"Có ngành nào liên quan đến giáo dục trẻ em không?"

Sau khi thực sự trở thành giáo viên của bọn trẻ, Ninh Kiều mới biết, suy nghĩ của những đứa trẻ này rất phong phú, từ góc nhìn của chúng để dẫn dắt chúng trưởng thành, đây vốn dĩ là một môn học.

Hai vợ chồng nói chuyện rất lâu, như là nói mãi không xong. Ninh Kiều cũng không biết tại sao mình lại nói nhiều như vậy, càng không biết, anh lại có hứng thú với những điều cô nói như thế. Sự giao tiếp giữa hai người trở nên ngày càng suôn sẻ, mấy lần cô nói đến mức hứng khởi, quay đầu nhìn qua, ánh mắt Giang Hành luôn chứa đựng nụ cười, rất sẵn lòng lắng nghe.

"Nhưng, đó chỉ là giả định. Nếu thực sự có thể tham gia kỳ thi đại học, em có thể đi không?"

"Tại sao không thể?"

"Thi đỗ đại học, em sẽ không thể ở lại đảo." Ninh Kiều nói.

Giang Hành không nghĩ rằng giả định này không cần thiết, nghe câu hỏi của cô, anh thực sự suy nghĩ một lúc.

"Em không thể ở lại đảo, thì anh sẽ xin điều chuyển công tác, đến quân khu khác gần em hơn." Anh nói.

Ninh Kiều sững sờ.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 297: Chương 297



Ý tưởng của cô không thực tế, nhưng chỉ mình cô biết, việc khôi phục kỳ thi đại học là điều chắc chắn, chỉ là vấn đề thời gian. Đồng thời, khi Giang Hành suy nghĩ về vấn đề này, rõ ràng không phải chỉ để làm cô vui, mà là nghiêm túc.

Anh nói với cô, việc điều chuyển quan quân đến quân khu khác không đơn giản như vậy, nhưng cũng có tiền lệ. Giống như Uông Cương Nghị, anh ta cũng từ quân khu khác chuyển đến đảo.

Nếu cô thực sự vì học hành hoặc công việc phải chuyển đến một thành phố xa, Giang Hành sẽ không để bọn họ phải xa nhau. Anh sẽ cố gắng hết sức để đến gần bên cô.

Tất nhiên, việc điều chuyển cũng có điều kiện tiên quyết, chỉ cần lập được chiến tích xuất sắc, anh có thể có tiếng nói, rồi xin lãnh đạo, chờ đợi cơ hội thích hợp.

Giang Hành còn rất trẻ, đã thăng đến chính doanh cấp, và anh tự tin rằng mình sẽ không dừng lại ở đó.

Một số thông tin trong quân đội liên quan đến bí mật, anh không nói, nhưng Ninh Kiều có thể thấy sự tự tin và điềm tĩnh của anh.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, Ninh Kiều nhìn vào sườn mặt của doanh trưởng Giang.

Sườn mặt của anh rất điển trai, lông mi dài tạo nên bóng râm dưới mắt, khiến anh trở nên dịu dàng.

Ánh mắt từ từ di chuyển xuống, từng đường nét trên khuôn mặt anh rõ ràng.

Đôi môi không mỏng không dày, khóe môi hơi nhếch lên, mang theo nụ cười nhạt.

"Vì vậy, cho dù em không thể ở bên anh, anh cũng sẽ tìm đến em." Anh nói khẽ.

Ánh mắt Ninh Kiều trở nên mềm mại.

Cô cảm động vì sự quyết đoán và tự tin của anh, và cả lời hứa của anh rằng dù khó khăn đến đâu cũng sẽ đến bên cô.

Sự lạnh lùng trong cốt truyện gốc đã trở thành "quá khứ" không thực tế.

Nhưng cô vẫn không kìm được mà lại gần, muốn xác định.

Giang Hành nhìn cô rất chăm chú.

Mái tóc xù trên trán cô, đôi mắt trong veo, má hơi hồng.

Cô ở ngay bên cạnh.

Bọn họ ở bên nhau, điều này mới là chân thật nhất.

Giang Hành nghiêng người.

Ninh Kiều cẩn thận và vụng về, không rõ là né tránh hay đáp lại.

Khi đôi môi ấm áp chạm xuống, trong phòng chỉ còn lại tiếng quạt điện quay vù vù, dần dần, âm thanh đó cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Nhưng hơi thở lại trở nên nặng nề.

———————————————

Cuộc sống nhỏ trên đảo, vụn vặt mà ấm áp.

Ninh Kiều vẫn thường nhận được thư từ An Thành gửi đến. Ở trong thư, cha mẹ luôn nhắc đến con của anh trai và chị dâu cô, cháu trai nhỏ của cô. Cháu trai nhỏ tên là Nam Nam, do chị dâu đặt. Ban đầu, Thường Phương Trạch và Ninh Chí Bình rất không đồng ý với cái tên này, lo sợ cái tên sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của cậu bé. Hai vị lớn tuổi vì việc này mà có chút tranh cãi nhỏ với Tiêu Xuân Vũ, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu và cha chồng nàng dâu cũng nảy sinh. Khi viết thư trả lời, Ninh Kiều cũng không biết cha mẹ và anh chị cô đã giải quyết vấn đề này chưa, nhưng vẫn rất nghiêm túc nhấn mạnh—— không nên tin vào mê tín dị đoan!

Đến khi lá thư thứ hai gửi tới, cha mẹ đã chấp nhận cái tên Nam Nam. Họ viết rằng Nam Nam chưa đầy một tháng tuổi, trông rất bụ bẫm, khi ôm cậu bé đi dạo trong khu nhà, cậu bé rất hay cười, cười mà không có răng, rất đáng yêu.

Ngoài thư của cha mẹ, Ninh Kiều còn nhận được một bức thư từ Đường Thanh Cẩm.

Đường Thanh Cẩm đã tìm được chồng, nhưng chồng cô ta bị chấn thương, tinh thần suy sụp, sợ kéo theo vợ con. Con đường chữa bệnh rất dài, nhưng dù thế nào, gia đình đã thực sự đoàn tụ.

Vụ án của Tô Thanh Thời đã kết án, mười lăm năm tù. Nhà họ Đường gây áp lực lên Đường Hồng Cẩm, yêu cầu anh ta phải ly hôn với cô ta, vì vậy vài ngày trước, thủ tục ly hôn đã hoàn tất.

Trong phong thư, ngoài nét chữ đẹp của Đường Thanh Cẩm, còn có một bức tranh.

Là bức tranh của Đoàn Đoàn và Viên Viên.

Hai đứa nhỏ cùng vẽ một bức tranh gia đình bốn người, bên cạnh gia đình bốn người còn có một hình bóng.

Cột tóc đuôi ngựa thấp, đôi mắt to, cười rất vui vẻ.

Ninh Kiều đoán, hình bóng thêm vào đó chính là cô.

Cô cất bức thư vào ngăn kéo trong văn phòng để bảo quản, khi cảm thấy mệt mỏi, cô sẽ lấy ra xem.

Ninh Kiều không có con, đôi khi cũng lo lắng mình thiếu kinh nghiệm, nhưng khi đối xử tận tâm như với Đoàn Đoàn và Viên Viên, sự tiến bộ và trưởng thành của bọn trẻ đều có thể nhìn thấy.

Ba đứa trẻ lớn trong nhà lần lượt được nghỉ hè, nhưng Ninh Kiều thì không thể nghỉ. Những năm trước, mỗi khi đến kỳ nghỉ đông và hè, nhà trẻ sẽ ít một phần trẻ em, còn lại một phần, vì nhà không ai có thời gian nấu cơm cho chúng, vẫn phải do các giáo viên và dì của nhà trẻ chăm sóc.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 298: Chương 298



Trước đây, mỗi khi đến kỳ nghỉ đông và hè, số lượng trẻ trong mỗi lớp sẽ giảm, các giáo viên và nhân viên có thể nghỉ, dù là nghỉ luân phiên, kỳ nghỉ cũng không dài.

Mùa hè năm nay, thử nghiệm mới của Ninh Kiều đã có hiệu quả ban đầu, đứa trẻ lớn và đứa trẻ nhỏ được sắp xếp trong cùng một lớp, do đó, khối lượng công việc của các giáo viên và nhân viên giảm đáng kể.

Tiếng khóc của đứa trẻ nhỏ giảm rõ rệt, đứa trẻ lớn có trách nhiệm hơn, không còn nghịch ngợm. Viện trưởng Nhiếp đã nhờ nhân sự sắp xếp bảng nghỉ mới, tăng số ngày nghỉ cho mỗi người.

Đây là công lao của phó viện trưởng Ninh, mọi người đều nhìn thấy. Ban đầu những giáo viên và nhân viên có ý kiến với việc Ninh Kiều thăng chức thành phó viện trưởng dần dần cảm thấy phục, dù sao thì gánh nặng giảm đi và thời gian nghỉ ngơi tăng lên đã là sự thật.

Dần dần, trong các cuộc họp nhân viên, phát biểu của Ninh Kiều có trọng lượng hơn.

Dù là giáo viên và nhân viên lớn tuổi hơn, cũng sẽ tôn trọng gọi cô một tiếng "phó viện trưởng Ninh".

Ninh Kiều cũng quen với cách gọi này, hóa ra cảm giác làm lãnh đạo nhỏ, thật sự không tệ.

"Phó viện trưởng Ninh, ngày mai lớp tôi sẽ có hai em bé mới đến, có thể nhờ cô giúp một tay không?" Lục Từ Từ nói.

Ở nhà trẻ này, Lục Từ Từ và Ninh Kiều trạc tuổi nhau và hai người rất hợp nhau.

Nghe Lục Từ Từ gọi mình như vậy, Ninh Kiều nhướng mày: "Phó viện trưởng Ninh?"

"Kiều Kiều." Giọng điệu trong công việc không có hiệu quả, Lục Từ Từ thân mật đổi giọng, "Hai tháng này, nhà trẻ chỉ có hai lớp thôi. Ngày mai tôi có chút việc, có thể đổi ca với cô giáo Tiểu Âu, nhưng cô ấy nghe nói lớp tôi có hai học sinh mới, lo ngại khó quản lý nên không đổi với tôi nữa."

"Khó quản lý nên để tôi quản lý à?" Ninh Kiều dịu dàng hỏi.

"Cô là phó viện trưởng mà, không có em bé nào cô không quản lý được!" Lục Từ Từ khoác tay cô, "Tôi thật sự có chút việc..."

Ninh Kiều cười: "Đi xem mắt à?"

"Suỵt!" Lục Từ Từ vội kéo cô vào góc, "Đừng để người khác nghe thấy, đây là lần thứ mấy rồi, không lần nào thành cả, để người ta cười c.h.ế.t mất."

Lục Từ Từ xin nghỉ phép với lý do chính đáng, tất nhiên Ninh Kiều sẽ không làm khó cô ta.

Nhắc đến hai đứa trẻ mới, Lục Từ Từ không khỏi lo lắng.

Nói là hai đứa trẻ, nhìn qua đã thấy không dễ chăm sóc. Hôm đó ở phòng tuyển sinh nhà trẻ, một đứa dữ dằn, một đứa khóc lóc, thực sự khiến người ta đau đầu. Những đứa trẻ trong lớp cô ta quản lý một thời gian đã rất ngoan ngoãn nghe lời, không biết khi hai đứa trẻ này vào có tăng thêm khó khăn không.

"Tuổi cũng không nhỏ, một đứa hơn sáu tuổi, một đứa vừa tròn năm tuổi. Cả hai đều ở độ tuổi hiểu được lời người lớn, chỉ không biết liệu chúng có muốn nghe không." Lục Từ Từ nói, "Đúng rồi, chúng còn là hai chị em nữa."

"Hai chị em?" Ninh Kiều ngạc nhiên hỏi, "Chúng họ Uông phải không?"

"Sao cô biết?" Lục Từ Từ vừa hỏi xong đã vỗ trán mình, "Nhìn tôi lú lẫn quá, chúng cũng ở khu người nhà quân khu, chắc chắn cô cũng quen biết."

"Thật kỳ lạ, sao mối quan hệ của hai chị em lại kém như vậy?"

Lục Từ Từ giao lớp của mình cho Ninh Kiều, sau khi dọn dẹp đơn giản, cô ta rời đi.

Trước khi ra khỏi nhà trẻ, cô ta quay lại dặn dò, nhất định đừng để lộ chuyện cô ta đi xem mắt.

Ninh Thảo rất hợp tác, dùng hai tay che miệng mình.

Lục Từ Từ bật cười, khi quay lưng đi, bước chân trở nên nhẹ nhàng.

Sau khi cô ta đi, Ninh Kiều đứng dậy, cũng chuẩn bị tan làm.

Khi ra khỏi cổng nhà trẻ, cô gặp Lư Thành Phúc.

Lư Thành Phúc vừa nhìn thấy Ninh Kiều, phản ứng đầu tiên là quay lưng giả vờ không thấy.

Trước đó ông ta nghe nói, không chỉ có mình ông ta không phục cô gái trẻ này làm phó viện trưởng, mà còn có nhiều người phàn nàn về việc này. Nhưng người thực sự nêu ra vấn đề và gây khó dễ cho Ninh Kiều chỉ có ông ta. Thậm chí ông ta còn mỉa mai nói rằng phó viện trưởng Ninh muốn cải cách lớp mầm non, nếu cải cách không thành công thì chứng tỏ cô không có năng lực.

Hiện tại, "cải cách" của phó viện trưởng Ninh rõ ràng đã thành công, mọi người đều tâm phục khẩu phục, chỉ còn lại ông ta đứng ngoài không được gì.

May mắn là công việc của Lư Thành Phúc không có liên quan nhiều đến Ninh Kiều, bình thường chỉ gặp nhau trong các cuộc họp nhân viên, nên ông ta mới tránh được lâu như vậy.

Nhưng hôm nay, thật không may, bọn họ không chỉ gặp nhau mà còn đối mặt trực tiếp.

Chuyện của cô gái nhỏ ở trường tiểu học quân khu, Lư Thành Phúc cũng từng nghe qua. Cô nhìn có vẻ dịu dàng nhưng thực chất rất cứng rắn, không để ai bắt nạt.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 299: Chương 299



Lư Thành Phúc đã lớn tuổi, quen thói cậy già lên mặt, khi làm sai, ngay cả viện trưởng Nhiếp cũng không trách mắng nhiều. Nhưng bây giờ lại rơi vào tay cô gái trẻ này, cô lại là phó viện trưởng, ông ta không thể nói được gì.

Lư Thành Phúc giữ vẻ mặt nghiêm nghị, không biết nên chào hỏi thân thiện hay quay đầu đi thẳng.

Tâm trạng ông ta rất phức tạp, mím môi, đối diện với Ninh Kiều.

Đối với những thay đổi mà phó viện trưởng Ninh mang lại cho nhà trẻ, nếu nói ông ta còn không phục, đó chắc chắn là mạnh miệng.

Nhưng thực sự cúi đầu, Lư Thành Phúc lại không làm được.

Khi không khí trở nên căng thẳng, Lư Thành Phúc cảm thấy có chút lúng túng.

Khóe miệng ông ta nhếch lên, muốn nói lại thôi.

"Chú Lư." Ninh Kiều gọi.

Lư Thành Phúc ngẩn người.

"Chú đang cầm gì đấy?" Ninh Kiều tò mò hỏi.

Nếu Ninh Kiều lấy tư thế phó viện trưởng để dạy dỗ Lư Thành Phúc, có lẽ ông ta sẽ không xuống nước, tiếp tục cứng đầu. Nhưng bây giờ, cô gọi "chú Lư" thân mật như vậy, trong chốc lát, mặt Lư Thành Phúc "đỏ bừng".

"Đây, đây là hạt giống cây nhãn, ngoài ra còn có một số cây giống xoài và nhãn, vừa được mang đến." Lư Thành Phúc nói.

"Chú biết trồng cây ăn quả sao?" Ninh Kiều rất quan tâm.

"Vợ tôi thích trồng mấy thứ này, trong sân trồng nhiều cây ăn quả, bốn mùa đều có quả, ăn không hết." Lư Thành Phúc nói đến đây, dừng lại một chút, "Cô cũng hứng thú đến việc này à?"

"Tôi cũng muốn trồng trong sân, nhưng tôi không rành lắm." Ninh Kiều nói.

"Chuyện này có gì khó đâu." Lư Thành Phúc thư thái hơn một chút, quay lại lấy vài giống cây ăn quả đưa cho Ninh Kiều, "Cô đem về trồng, rất dễ chăm sóc."

Ninh Kiều vội vàng xua tay: "Thế này ngại quá."

"Có gì mà ngại, vợ tôi nói trong nhà cây ăn quả lớn quá, thu hút sâu bọ, bảo tôi mang cây giống đến đơn vị phân phát." Lư Thành Phúc nói, "Xoài, nhãn và vải nhà tự trồng ngọt lắm, cô về thử xem."

Khi Lư Thành Phúc bắt đầu nói, giọng điệu dần trở nên tự nhiên hơn.

Khi xác nhận rằng Ninh Kiều thực sự không có ý thù địch với mình, ông ta cũng không còn khúc mắc nữa.

Khó lòng từ chối, hơn nữa Ninh Kiều thực sự muốn trồng cây ăn quả trong sân nhà mình.

Cô nhận lấy cây giống.

"Để tôi hỏi vợ tôi cách trồng, viết ra giấy cho cô rõ ràng, năm sau cô sẽ được ăn quả tươi nhà mình trồng."

"Thế thì cảm ơn chú và vợ chú nhiều lắm."

"Phó viện trưởng Ninh, không cần khách sáo." Lư Thành Phúc sờ vào mũi, khẽ ho một tiếng.

Viện trưởng Nhiếp đã nhìn thấy cảnh này từ sớm.

Bà ta bước ra: "Ông Lư này, đúng là miệng lưỡi sắc bén nhưng lòng dạ đậu phụ. Có lẽ đã thấy ngại từ lâu rồi, lại không biết nói sao, hôm nay gặp cơ hội này."

"Chú Lư nói sẽ dạy tôi trồng cây ăn quả."

"Cây giống này, vợ ông Lư thường xuyên mang đến cho chúng tôi." Viện trưởng Nhiếp nhìn cây giống trên tay cô, nói, "Cây ăn quả rất thu hút sâu bọ, khi có quả, gia đình cô phải cẩn thận."

Ninh Kiều cười nói: "Khi có quả, tôi sẽ mời viện trưởng Nhiếp và các đồng nghiệp ăn trái cây tươi!"

——————————————

Ninh Kiều mang mấy cây giống về nhà.

Cô chỉ biết rằng trồng cây phải bón phân, nhưng cụ thể trồng thế nào thì không biết gì cả. Trong khu người nhà cũng có nhiều thím biết, nhưng cô không vội trồng cây, đặt cây giống sang một bên.

Giang Quả Quả ngồi xổm bên cạnh mấy cây giống, quan sát hồi lâu.

Khi Đại Mao và Như Như đi từ trong nhà ra, cô bé liền ôm cây giống vào lòng.

"Nhìn gì mà nhìn! Nhìn cũng không cho các em ăn đâu!" Giang Quả Quả nói.

"Không ăn thì không ăn, ai thèm." Như Như làm mặt xấu.

"Không thèm thật sao… Đợi đến khi có những quả xoài to và thơm, các em sẽ thèm đấy." Giang Quả Quả nói với cây giống, "Mau lớn lên, ra những quả xoài thịt dày hạt nhỏ. Đến lúc đó, tôi và các anh chị sẽ ăn thoả thích."

Như Như vốn định đi ra ngoài, nghe thấy lời này, không khỏi dừng chân.

"Xoài xanh cũng ăn được, giòn ngọt, chỉ hơi chua chút thôi." Giang Quả Quả như đã cảm nhận được vị xoài, khuôn mặt đầy thỏa mãn, "Tất nhiên, ngon nhất vẫn là khi chín, nhiều nước lắm."

Giang Quả Quả ôm cây giống vào nhà: "Khi cây ăn quả nhà chúng ta chín, chắc chắn sẽ ra nhiều quả. Ban đầu còn định mời các em ăn, nhưng nếu các em không thèm, vậy thì thôi. Tôi để dành ăn một mình, trộn với cùi dừa…"

Ninh Kiều ở trong nhà nghe cô bé nói vậy, vẫy tay mấy lần.

Đồng chí Giang Quả Quả này, biết khoe khoang, khi khoe khoang, cằm nâng cao, mặt đầy kiêu ngạo, mắt nhắm hờ, chẳng nhìn gì, đắm chìm trong đó.

Bây giờ cô bé cuối cùng cũng vào nhà, Ninh Kiều đứng dậy.

"Chị dâu nhỏ, em biết lỗi rồi." Giang Quả Quả nhận lỗi rất tốt, nghiêm túc nói, "Không nên đi khoe khoang cây ăn quả nhà mình."

"Không phải chuyện đó——"

"Biết rồi biết rồi, đến khi xoài chín, vẫn phải chia sẻ với bọn họ."
 
Back
Top Bottom