Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 280: Chương 280



“Quả Quả, lại về cùng chị dâu nhỏ sao?” Một thím cười nói.

“Là về cùng phó viện trưởng Ninh của chúng ta nha!” Giang Quả Quả cất cao giọng nói.

Thím nghe được sắp há hốc mồm.

Phó viện trường Ninh?! Bọn họ biết viện trường nhà trẻ thích Ninh Kiều, nhưng không nghĩ tới, thế mà thích đến vậy.

Đồng chí Tiểu Ninh cũng quá được viện trưởng tán thưởng!

Ninh Kiều lộ ra nụ cười khiêm tốn.

Đồng chí nhỏ Giang Quả Quả vĩnh viễn đều không biết cái gì gọi là điệu thấp.

Giang Quả Quả căn bản không biết, miệng nhỏ của cô bé đã đem tin tức truyền cho người lớn miệng rộng.

Rất nhanh toàn bộ khu người nhà đều biết vợ của doanh trưởng Giang lên làm phó viện trưởng.

Cả đoạn đường Ninh Kiều vào khu người nhà đều nghe mấy thím khen mình.

Giang Quả Quả ngẩng đầu ưỡn ngực, giúp chị dâu nhỏ lên tiếng: “Đúng vậy!”

Chờ tới cửa nhà, Ninh Kiều rốt cuộc được giải thoát, lập tức chui vào trong nhà.

Giang Quả Quả còn không có vào nhà, bởi vì cô bé ở sân nhỏ gặp được ba đứa trẻ mới tới.

Con lớn nhà họ Uông tên Đại Mao, con thứ tên Như Như, cô bé nhỏ nhất tên Tiểu Nha.

Cả ba đều nhỏ hơn Giang Quả Quả, Giang Quả Quả ngo ngoe rục rịch, định giống lúc trước thu Đoàn Đoàn và Viên Viên làm tuỳ tùng, hiện tại cũng muốn thu bọn họ.

Nhưng mà trò chuyện vài câu, cô bé phát hiện bọn họ không ngoan ngoãn như Đoàn Đoàn và Viên Viên, bởi vì bọn họ có chủ kiến hơn hai nhóc tì kia.

Giang Quả Quả hơi cau mày, suy nghĩ đối sách.

Cô bé là tiểu bá vương có tiếng trong khu người nhà, nhỏ hơn cô bé thì nên nghe lời cô bé mới đúng!

Trong lúc Giang Quả Quả suy nghĩ đối sách, Đại Mao lấy từ trong túi ra hai gói kẹo đủ mọi màu sắc.

Đại Mao cùng Như Như mỗi người một gói.

“Chúng tôi có thể chơi cùng chị.” Đại Mao nói, “Nhưng không thể nghe theo chị.”

Như Như xé giấy gói kẹo, cho viên kẹo dài dẹp vào trong miệng, dùng sức nhai: “Đúng vậy, chúng tôi không nghe theo chị.”

Giang Quả Quả chưa từng thấy qua loại kẹo này, tò mò nhìn, nhìn nhìn, đôi mắt trợn tròn.

Kẹo của bọn họ thế mà có thể thổi ra bong bóng lớn!

Đây là thứ gì mà lạ thế!

Giang Quả Quả xem ngây người, Tiểu Nha cũng xem ngây người.

Đại Mao nói: “Đây là kẹo cao su, nhai vào rất ngọt, có thể thổi ra bong bóng rất lớn, cha tôi mua đó!”

“Chị chưa từng ăn qua đúng không?” Như Như nâng cằm lên.

Giang Quả Quả “Hừ” một tiếng: “Có gì đặc biệt hơn người, anh cả chị dâu cũng có thể mua cho tôi.”

“Đây là mua ở Thượng Hải!” Đại Mao kiêu ngạo nói, “Chỉ có ở Thượng Hải mới mua được.”

“Ngày mai anh chị của tôi sẽ đến Thượng Hải mua kẹo cao su cho tôi!” Giang Quả Quả xoay người về phòng, không phản ứng bọn họ.

Chẳng qua, chờ trở lại nhà ở, sự chú ý của cô bé vẫn không khỏi bị kẹo cao su hấp dẫn.

Cô bé ngồi trên ghế nhỏ, giả vờ như chẳng có việc gì, thỉnh thoảng nhìn về phía Đại Mao cùng Như Như một cái.

Thì ra loại kẹo này nhai đến cuối cùng là phải phun bỏ.

Chờ thêm thật lâu thật lâu, Đại Mao cùng Như Như “Phi” một tiếng, phun kẹo cao su ở một góc trong sân nhỏ.

Giang Quả Quả chuẩn bị quay đầu lại, nhưng đột nhiên, cô bé thấy cô bé gầy nhất đen nhất tên Tiểu Nha chạy nhanh đến góc, ngồi xổm xuống, nhặt kẹo cao su anh chị phun bỏ lên.

Sau khi nhặt lên liền cho vào miệng.

Tiểu Nha tinh tế mà nhấm nuốt.

Thì ra hương vị của kẹo cao su là rất nhạt.

Một màn này, bị Giang Quả Quả xem trong mắt từ đầu đến cuối.

Nhặt kẹo cao su người khác bỏ, này cũng quá bẩn….

Hơn nữa, anh chị của Tiểu Nha, vì sao không cho cô bé một cái? Hoặc là chia cho một nửa cũng được mà!

Nội tâm Giang Quả Quả bị đả kích sâu sắc.

Rồi sau đó, đến buổi tối, lời anh cả nói, lại mang cho cô bé đợt đả kích thứ hai.

“Em bao lớn rồi? Có thể ngủ một mình.” Giang Hành nói.

Giọng điệu hoàn toàn không thể thương lượng.

Anh cả nói xong, tự nhiên mà vào nhà, tùy tay lấy đi gối đầu của chị dâu nhỏ.

Còn dắt chị dâu nhỏ của cô bé đi.

Giang Quả Quả khẽ cắn môi, thương mà không giúp gì được.

Chị dâu nhỏ vô tội nhất, mặt đầy tín hiệu cầu cứu!

Đợt đả kích thứ hai này còn lớn hơn đả kích thứ nhất nhiều.

Giang Quả Quả đứng trong phòng mình, đứng ở mép giường nơi thiếu một cái gối đầu.

Anh hai cùng anh ba cũng không biết là tới an ủi, hay là tới xem kịch vui, thỉnh thoảng thò đầu vào phòng xem.

Giang Quả Quả ấm ức hỏi bọn họ: “Anh cả bao lớn rồi?”

“25?”

Vẻ mặt Giang Quả Quả ghét bỏ.

Anh cả lớn vậy rồi, anh cả mới là người nên ngủ một mình!
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 281: Chương 281



Trong khoảng thời gian này, tuy tình cảm của Ninh Kiều và Giang Hành không tiến triển đến mức nùng liệt lửa nóng, nhưng dần dần cô đã quen có anh thậm chí ỷ lại anh.

Trong trí nhớ lần đầu tiên gặp mặt, lòng cô liền nổi lên gợn sóng, chỉ là bị cốt truyện gốc doạ lui, nên vẫn luôn không dám đối mặt với nội tâm của mình.

Sau đó khoảng thời gian hai người ở chung cũng không nhiều. Nhớ kĩ lại thì kia đều là cơ hội mà doanh trưởng Giang vất vả mới tranh thủ được.

Thật ra từ lần đầu anh đi ra ngoài làm nhiệm vụ, Ninh Kiều cứ theo dõi lịch từng ngày, tính ngày anh về, lúc ấy tình cảm cũng đã lại lần nữa lặng yên ngoi đầu.

Nụ hôn ở An Thành ngày đó, nhẹ nhàng rơi xuống giữa trán cô.

Đến buổi tối về nhà, suy nghĩ của cô thường xuyên bay đi, ngay cả khi nói chuyện với mẹ cũng thất thần. Thường Phương Trạch nói, thấy tình cảm giữa hai vợ chồng tốt như vậy, bà ấy liền an tâm rồi. Ninh Kiều nghĩ, tình cảm của hai vợ chồng bọn họ tốt sao? Lý trí cùng tình cảm cho cô biết, khi ở cạnh anh, vô vàn chờ mong cùng có chút thấp thỏm đã đủ để chứng minh điểm này.

Phòng ngủ của Giang Hành ở lầu hai, lúc mới vừa dọn vào khu người nhà thì anh tuỳ tiện tìm một phòng ở lầu một ở, khi về liền trực tiếp vào ở cho tiện. Sau đó các em trai em gái tới, mỗi ngày ồn ào đến long trời lỡ đất, Giang Hành mới dọn lên căn phòng duy nhất ở lầu hai để ở, một khi đóng cửa phòng liền trực tiếp ngăn cách tất cả ồn ào nhốn nháo bên ngoài.

Bây giờ cũng thế, anh đóng cửa phòng ngủ lại.

Trong phòng cũng chỉ còn hai người bọn họ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của nhau.

Ninh Kiều ngồi ở trên giường, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên.

Giang Hành nói với cô, cái chăn trên giường mới đổi, rất sạch sẽ.

“Em, sáng nay em đã thấy chăn phơi ở trong sân.” Ninh Kiều nói.

Phòng này rất lớn, còn lớn hơn phòng của em trai em gái rất nhiều.

Ngoài giường và tủ cạnh mép giường, còn có một bàn làm việc rất lớn, nhưng ngày thường Giang Hành đều ở trong phòng sách, không thường dùng bàn này.

Mặc dù không thường dùng nhưng cũng không có bụi bẩn, Giang Hành đem một ít vật phẩm vụn vặt trong ngăn kéo để sang một bên chừa ra một chỗ trống, anh nói với cô, nếu ngại ba đứa nhóc dưới lầu quá ồn ào, có thể tới nơi này làm việc.

Anh đã biết Ninh Kiều trở thành phó viện trưởng.

Người trong khu người nhà ai cũng biết chuyện này, lúc truyền cho nhau đều dùng giọng điệu cảm thán, cũng có người ghen ghét, cho rằng Ninh Kiều quá may mắn, có được công việc từ trên trơi rơi xuống, nay còn được rơi thêm cái chức “phó viện trưởng”.

Giang Hành cũng không cho rằng chỉ là may mắn.

Trong khoảng thời gian này, Ninh Kiều để tâm đến mấy bé trong nhà trẻ thế nào mộ người trong nhà đều biết. Đến nỗi em trai em gái đều nhỏ giọng oán giận, nói chị dâu nhỏ làm việc thật là nghiêm túc, không có thời gian chơi với bọn họ.

Dù là làm công việc gì, chỉ cần tập trung hết tinh thần lẫn sức lực vào đó thì đều sẽ mệt mỏi. Giang Hành cũng từng suy xét sợ sức khoẻ cô không chịu nổi, nhưng nhớ lại đời trước Ninh Kiều lẻ loi ngồi một mình trong sân nhỏ chờ bọn họ về nhà, anh liền bỏ ý nghĩ khuyên cô nghỉ ngơi. Đời này, Ninh Kiều có được sự nghiệp mà cô yêu thích, bằng lòng vì nó mà trả giá, anh nên kiêu ngạo vì cô.

Giang Hành đứng ở mép giường hồi lâu.

Ninh Kiều chớp chớp mắt, cũng không biết có nên mời anh hay không.

Giang Hành nhìn sắc mặt khó xử của cô, đáy mắt nhiễm ý cười.

Đời trước, cô cũng không có thẹn thùng giống như bây giờ.

“Là không muốn sao?” Giang Hành hỏi.

Ninh Kiều mím môi, gương mặt hơi nhíu lại, gật đầu rồi lại lắc đầu.

“Vậy vì sao lại đồng ý?” Anh cảm thấy buồn cười, lại muốn trêu cô.

“Từ chối nữa thì có chút không lễ phép…” Ninh Kiều nói.

Độ cong trên khoé môi của Giang Hành càng rõ ràng, anh tắt đèn: “Đi ngủ thôi.”

Ánh đèn trong phòng bị tắt đi, cũng chỉ còn lại ánh trăng le lói bên ngoài cửa sổ.

Cảm giác không có chỗ che giấu cũng theo đó biến mất, Ninh Kiều không sợ biểu cảm không quá tự nhiên của mình bị bắt gặp, cô chui vào chăn.

Giường ngủ trong phòng của doanh trưởng Giang rất lớn, còn có chút mềm.

Chăn cũng mềm mại, lộ ra hương vị của ánh nắng mặt trời.

Mệt mỏi một ngày, nằm vào trong chăn Ninh Kiều vừa dính gối đầu, liền thấy buồn ngủ.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 282: Chương 282



Nhưng đầu óc vẫn không ngừng chuyển, chuyển tới Giang Hành đứng ở mép giường cầm lấy gối đầu.

Mắt Ninh Kiều sáng rực lên.

Doanh trưởng Giang định ngủ dưới đất sao?

Giang Hành cầm lấy gối đầu, lần nữa sửa sang lại sau đó lại buông xuống.

Vừa nhấc mắt, thấy ánh trăng chiếu rọi xuống vợ anh, đôi mắt cô sáng như ánh sao.

Doanh trưởng Giang:?

Cô đang có chuyện gì vui vậy?

Anh xốc chăn lên.

Ninh Kiều nhẹ nhàng thở dài, ôm chặt lấy chăn bọc quanh người mình.

Từ sau khi kết hôn, đêm nay là lần đầu tiên Ninh Kiều ngủ tại căn phòng thuộc về hai vợ chồng họ.

Nhưng đối với doanh trưởng Giang mà nói, lại là cửu biệt gặp lại.

Bên tai truyền đến tiếng hít thở nhẹ mà có quy luật, là điềm báo cô giả bộ ngủ.

Giang Hành xốc chăn của cô lên.

Ninh Kiều lập tức như lâm trận, tay chân không biết nên để nơi nào.

Giang Hành đối diện với hai tròng mắt trong suốt của cô.

Bọn họ cách nhau rất gần, anh có thể thấy trên gương mặt trắng như tuyết của Ninh Kiều lộ ra màu phấn hồng nhợt nhạt.

Cô nhút nhát sợ sệt nhìn anh, đôi mắt ướt dầm dề, lông mi nhẹ nhàng rung động.

Giang Hành giải thích: “Anh sợ em nóng……”

Khoé miệng Ninh Kiều ấm ức mà cong xuống.

Đúng là nóng quá.

“Anh đi mở cửa sổ.” Giang Hành nhẹ nhàng nói, “Em ngủ đi.”

Ninh Kiều chớp chớp mắt: “Có thể ngủ?”

“Em muốn sao?”

Ninh Kiều lập tức lắc đầu nói: “Em không có!”

Giang Hành bật cười, nhẹ nhàng xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô.

Ninh Kiều chuẩn bị tâm lý, nhưng đêm nay, chuyện gì cũng không có xảy ra.

Ở bên cạnh doanh trưởng Giang, lúc nào cô cũng có cảm giác an toàn, thẹn thùng là có, nhưng cũng không sợ hãi. Cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng chặt cũng giãn ra, ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Đêm đã khuya.

Giường vốn rất lớn, nhưng bây giờ để lại cho anh chỉ là một chút không gian nhỏ hẹp.

Tư thế ngủ của vợ anh luôn không quá tốt.

Giang Hành đã phân biệt không rõ, là ngày mùa hè khô nóng, hay là lòng anh khô nóng.

Lúc này cô ở bên cạnh anh, anh sẽ không bao giờ bừng tỉnh bởi cảnh tượng cô ra đi mãi mãi trong vòng tay anh như vô số đêm khuya của kiếp trước nữa.

Vòng đi vòng lại, rốt cuộc trở lại lúc ban đầu.

Ninh Kiều ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm hôm sau, bị ánh nắng ban mai đánh thức.

Quay đầu thấy Giang Hành ngủ bên cạnh, cô xoa xoa đôi mắt, mơ mơ màng màng liền hoàn toàn thanh tỉnh.

Mẹ cô cứ nói anh trai vô tư, có lẽ cả cô cũng có một chút?

Ninh Kiều nhìn khuôn mặt của Giang Hành.

Lông mày anh rất rậm, ngũ quan thâm thuý, nhưng gương mặt góc cạnh rõ ràng lại vì anh nhắm hai mắt mà giảm bớt đi vẻ sắc bén ngày thường.

Ninh Kiều phát hiện, chiếc mũi cao thẳng của Giang Quả Quả là giống với anh cả của cô bé. Nhưng chóp mũi của Quả Quả thì nhỏ xinh hơn.

Còn có lông mi của anh rất dài. Cô duỗi tay khẽ chạm vào, nhưng mới vừa giơ tay, đã bị một bàn tay to lớn nắm chặt lấy.

Giang Hành là quân nhân, mặc dù trong lúc ngủ anh vẫn đề phòng.

Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, nâng mắt, thấy một khuôn mặt nhỏ mềm mại, bởi vì “lễ phép”, mà hơi nhếch khóe miệng.

Giang Hành vẫn còn chưa tỉnh ngủ, ôm cô vào trong lòng ngực.

Nóng thì có hơi nóng, nhưng hơi thở mát lạnh như hương hoa này, lại có thể khiến anh ngủ yên.

Ninh Kiều bị ôm thật chặt, không thoát được.

Nhưng cô cũng không có nghiêm túc thoát khỏi.

Giờ phút này chỉ có cô thanh tỉnh.

Nhưng cũng may chỉ có cô thanh tỉnh, mới không để doanh trưởng Giang phát hiện, trái tim của cô đã đập thình thịch, sắp nhảy ra cổ họng.

Ở dưới đáy lòng Ninh Kiều yên lặng cổ vũ bản thân.

Đã kết hôn gần bảy tháng rồi, cũng không thể không hiểu việc đời như mấy cô gái nhỏ được!

———————————

Trong lòng của đồng chí nhỏ Giang Quả Quả chỉ có u oán.

Cô bé còn nhỏ như vậy lại không được ngủ chung với chị dâu nhỏ, ngược lại anh cả lại được, thật là không công bằng chút nào.

Buổi sáng nhìn anh cả và chị dâu nhỏ cùng nhau ra khỏi phòng ngủ, cô bé nhăn mũi vẫy vẫy nắm tay, hung hăng cắn một miếng vào bánh bao.

Anh của cô bé không áy náy một chút nào, đặc biệt là khi nhìn Giang Quả Quả thở phì phò oán giận còn vô cùng yên tâm thoái mái, uống một chén nước rồi mới mở miệng.

“Đáng lý tối hôm trước là phải dọn rồi, vì bận tâm cảm xúc của em, mới trễ một ngày.”

Giang Quả Quả càng thêm tức giận, từ kẽ răng phun ra mấy chữ: “Con người anh còn rất tốt nha!”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 283: Chương 283



Giang Nguyên gãi gãi đầu.

Vừa nãy em gái còn lén lút mắng anh cả, sao bây giờ lại bắt đầu khen ngợi rồi?

Ninh Kiều bị Giang Quả Quả chọc cười.

Đầu óc của cô nhóc này, thật là nhanh nhạy.

Giang Hành gật đầu, múc cho Ninh Kiều một chén cháo.

Cái ôm lúc sáng, như thể có thể mang cho anh nguồn năng lượng tràn đầy, thậm chí bây giờ doanh trưởng Giang có thể trực tiếp lên chiến trường, đánh đuổi quân địch.

Sau bữa sáng, cả gia đình ra ngoài.

Giang Quả Quả là người đầu tiên đeo cặp sách ra khỏi nhà, ở sân nhỏ gặp phải Đại Mao cùng Như Như, cô bé xoay người muốn chạy tới.

Nhưng Đại Mao kêu: “Không phải chị nói người nhà chị sẽ đi Thượng Hải mua kẹo cao su sao? Đi chưa?”

Giang Quả Quả nâng cằm, mạnh miệng nói: “Tôi không muốn ăn.”

“Khoác lác khoác lác.” Như Như cào cào gương mặt, “Vua khoác lác!”

Hai đứa nhỏ mới vừa nói chuyện, bỗng nhiên thấy cha mình đi ra.

Bọn họ lập tức im miệng, ngoan ngoãn ngồi xổm trong sân nhỏ chơi đùa.

Giang Quả Quả chạy đến cạnh bọn họ, nhỏ giọng nói: “Còn nói tôi khoác lác nữa, tôi liền méc cha của các người!”

Vẻ mặt của Đại Mao và Như Như hiện lên vẻ hoảng sợ.

Đêm qua cha bọn họ nhắc nhở, ở khu người nhà không thể xằng bậy, không thể ức h.i.ế.p người khác. Nếu Giang Quả Quả đi cáo trạng, bọn họ sẽ bị đánh.

“Tôi sẽ méc thật đó!” Giang Quả Quả nghiêm trang nói.

Đại Mao và Như Như đều có tính bướng bỉnh, rất ngoan cố, ngoài miệng sẽ không xin tha. Chẳng qua ánh mắt mơ hồ không chừng đã sớm bán đứng hai người bọn họ.

Giang Quả Quả nheo mắt, rất khoe khoang, nhất thời không cẩn thận bắt được nhược điểm của hai nhóc nghịch ngợm.

Quả nhiên cô bé rất thông minh, dù sao cũng là người thi được hạng tám!

Hơn nữa học kỳ này, có lẽ còn có thể thi được hạng năm.

Giang Quả Quả hướng về phía Đại Mao và Như Như khoe khoang trong chốc lát. Đều là những lời lẽ tầm thường, bảo cô bé điệu thấp cùng khiêm tốn, cô bé không bao giờ làm được!

“Lớn vậy rồi mà còn chưa đi học.” Giang Quả Quả học động tác của Như Như, dùng ngón tay cào cào gương mặt, “Thất học.”

Sắc mặt của Đại Mao và Như Như khó coi.

Quay đầu về nhà, chạy đến phòng bếp tìm Khâu Tuệ Tâm.

Tiểu Nha đang giúp Khâu Tuệ Tâm cùng làm việc nhà, quay đầu thấy anh chị hùng hổ chạy tới, cô bé rụt về phía sau.

“Chúng tôi không đi học sao?”

“Bà không đăng ký cho chúng tôi đi học sao?”

Khâu Tuệ Tâm vội nói: “Đại Mao sắp học năm 2 tiểu học, cha con đã báo danh rồi. Bởi vì trường tiểu học sắp nghỉ hè, tháng 9 mới khai giảng nên con phải chờ một chút.”

“Còn tôi?” Như Như nhíu mày.

“Con thì chưa tới tuổi học tiểu học, cha con nói phải hỏi phòng tuyển sinh trước đã.”

Như Như không vui nói: “Tôi đã bảy tuổi!”

“Còn mấy tháng nữa mới đủ 7 tuổi, bây giờ cũng mới 6 tuổi mấy, không biết trường tiểu học quân khu có nghiêm ngặt hay không.” Khâu Tuệ Tâm kinh sợ, “Cha của mấy đứa đã đi hỏi rồi, rất nhanh sẽ có kết quả.”

“Đừng nói chuyện với bà ta nữa, chúng ta trực tiếp đi hỏi cha đi.” Đại Mao túm tay Như Như đi ra ngoài, trước khi ra khỏi phòng bếp còn quay đầu lại trừng Khâu Tuệ Tâm một cái, “Mẹ kế chính là mẹ kế, sẽ không đối xử tốt với con vợ trước!”

Khâu Tuệ Tâm không lên tiếng, nhịn xuống.

Từ khi kết hôn đến bây giờ, đây cũng không phải là lần đầu tiên Khâu Tuệ Tâm nhẫn nại.

“Mẹ……” Tiểu Nha giật nhẹ góc áo của mẹ.

“Suỵt.” Khâu Tuệ Tâm để tay lên trên môi, “Con đi chơi đi.”

Lúc này ở trong sân, Uông Cương Nghị đi cửa thì gặp doanh trưởng Giang, anh ta liền đề nghị muốn cùng anh cùng nhau về bộ đội.

“Ngủ thế nào?” Giang Hành hỏi.

“Hôm nay thật nóng.” Uông Cương Nghị nói, “Nhưng hoàn cảnh trong khu người nhà của chúng ta tốt hơn so nơi ở trước kia của tôi, tùy tiện thu thập một chút là có thể ở, ngủ đến cũng thoải mái.”

Uông Cương Nghị là người quê mùa, trước đây thường xuyên bị người ta lén nghị luận, nói anh ta hữu dũng vô mưu. Nhưng anh ta không ngại, vô mưu cũng được, dù sao anh ta lấy ra chiến tích là có thể áp đảo một đống người.

Tuy rằng mạch não của anh ta rất thô, nhưng lăn lộn đến bây giờ, nhiều ít gì cũng biết nhìn người. Giống ngày hôm qua liếc mắt một cái thấy doanh trưởng Giang, anh ta liền cảm nhận được uy thế không giận tự uy của đối phương, nên nói chuyện cũng thu liễm một chút.

“Doanh trưởng Giang, cậu ngủ đến thế nào?”

Uông Cương Nghị vừa nói xong, liền cảm thấy không ổn.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 284: Chương 284



Làm sao có thể nói chuyện nhà với doanh trưởng Giang được?

“Rất tốt.”

Uông Cương Nghị:!

Cười? Doanh trưởng Giang vậy mà cười?

Có chút bình dị gần gũi nha……

—————————————————

Ngày hôm qua viện trưởng Nhiếp thăng chức cho Ninh Kiều thành phó viện trưởng, không ít đồng chí trong nhà trẻ đều nghe nói, nhưng kia chỉ là nói miệng thôi. Tới sáng sớm hôm nay, tại hội nghị công nhân viên chức, tin này mới xem như chính thức được chứng thực.

Ngày hôm qua Ninh Kiều vẫn luôn thấp thỏm, nhưng thời gian cả một đêm cũng đủ để tiêu hóa tin tức này.

Lúc này, khi viện trưởng Nhiếp mời cô tiến lên, cô đứng lên rất thoải mái hào phóng.

Từ khi nhà trẻ thành lập đến nay, quy mô dần dần mở rộng.

Nhưng nếu luận đến quy mô thật thì đúng là nhà trẻ không bằng trên các đơn vị ăn lương thực hàng hoá trên đảo. Đơn vị đang phát triển, công nhân viên chức ở trường cũng không nhiều lắm, hơn nữa viện trưởng Nhiếp tự tay làm hết mọi việc, rất ít xảy ra cái gì xấu.

Bây giờ, cũng có công nhân viên chức ở trường không phục.

Nhưng ngay từ đầu, viện trưởng Nhiếp liền nói, nếu cảm thấy sự sắp xếp này không đủ hợp lý thì có thể giáp mặt nói ra, đừng chờ đến sau khi hội nghị diễn ra mới ngầm lén lút chỉ trỏ.

Một đồng chí nam phụ trách hậu cần mua sắm cho nhà ăn hắng giọng nói.

Mọi người nhìn sang.

“Đồng chí Lư có ý kiến gì sao?” Viện trưởng Nhiếp hỏi.

Lư Thành Phúc nói: “Viện trưởng Nhiếp, tôi cảm thấy việc này không ổn, từ lúc bắt đầu liền cảm thấy không ổn.”

Lư Thành Phúc là công nhân lâu năm của đơn vị, ngày thường viện trưởng Nhiếp đều phải cho ông ta vài phần mặt mũi. Năm trước, con gái của ông ta tốt nghiệp, muốn tìm một phần công việc, vì thế ông ta hấp tấp mà chạy đến văn phòng của viện trưởng. Nhưng lúc ấy viện trưởng Nhiếp nói như thế nào? Bà ta trực tiếp cự tuyệt.

Nhưng ai biết, qua mấy tháng, viện trưởng Nhiếp lại từ trên đảo “nhặt” một người công nhân viên chức về. Bây giờ còn ngang nhiên đưa người đó lên chức phó viện trưởng, thật là quá thái quá.

Lư Thành Phúc nghĩ sao nói vậy, còn có chút cậy già lên mặt, dù sao ông ta cũng là công nhân lâu năm, hiểu rõ tính tình của viện trưởng Nhiếp, sẽ không đến mức bởi vì lời này mà đuổi việc ông ta.

“Lúc ấy lý do tại sao con gái ông muốn tìm việc lại không thành công, trong lòng ông không rõ sao?” Viện trưởng Nhiếp cũng nói thẳng, “Khi đó tôi bảo cô ấy đến lớp làm thử nửa ngày, mới vừa vào lớp, sắc mặt con ông liền thay đổi, chê bọn nhỏ ồn ào.”

Theo ý của viện trưởng Nhiếp, đơn vị bọn họ tuy không có yêu cầu quá cao trong việc chọn giáo viên, nhưng yêu cầu thấp nhất là cần phải thiệt tình yêu thích bọn nhỏ. Nhưng khi đó, con gái của Lư Thành Phúc, biểu hiện ra sự mâu thuẫn cùng kháng cự bọn nhỏ một cách rõ ràng, thế thì làm sao bà ta có thể yên tâm giao bọn nhỏ cho đối phương chứ?

Lư Thành Phúc nhất thời cứng họng, qua hồi lâu mới nói: “Lúc ấy trong lớp mà bà bảo con gái tôi đến thử việc, bọn nhỏ đều còn nhỏ. Cả lời nói còn chưa biết, không phải khóc chính là ăn uống đi vệ sinh. Nhưng lớp bà xếp cho giáo viên Ninh, bọn nhỏ đều ba bốn tuổi, cô ấy có thể chăm tốt cũng là đương nhiên.”

Lục Từ Từ không vui nói: “Chú Lư, chú cho rằng trẻ con ba bốn tuổi là dễ chăm sao? Chú đừng có đứng nói chuyện không đau eo.”

“Dù sao tôi cảm thấy, giáo viên Ninh chỉ là vừa lúc nhặt được của hời thôi, chứ thực chất năng lực không tới.” Lư Thành Phúc nói.

Viện trưởng Nhiếp nói ra từng chuyện mà Ninh Kiều cống hiến cho nhà trẻ, nhưng Lư Thành Phúc vẫn không phục.

Có người không phục, đưa ra ý tưởng cũng là nói có sách mách có chứng, vậy thì phải giải quyết.

Huống chi, tuy rằng chỉ có chân chính một người bất mãn, nhưng trông mấy công nhân viên chức khác cũng không phục.

Dù sao chức phó viện trưởng này, tiền lương đãi ngộ cao hơn rất nhiều, Ninh Kiều còn trẻ, thâm niên không đủ, dựa vào cái gì?

Viện trưởng Nhiếp im lặng một hồi lâu, suy xét biện pháp giải quyết.

Sau đó vẫn là Ninh Kiều chủ động nói: “Hay là chuyển lớp cho tôi trước?”

Viện trưởng Nhiếp sửng sốt một chút.

Lư Thành Phúc lập tức tiếp lời: “Được nha, nếu cô có thể chăm tốt cho mấy đứa trẻ một hai tuổi, thì đó mới gọi là có năng lực.”

“Đến lúc đó, chú Lư liền tâm phục khẩu phục sao?” Ninh Kiều hỏi.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 285: Chương 285



“Tâm phục khẩu phục.” Lư Thành Phúc nói, “Nhưng tôi nói trước, cô chăm cho bọn họ nhưng cũng không phải chỉ lo cho bọn họ ăn uống đi vệ sinh. Những việc này, tuỳ tiện mời một người đến là có thể làm, đường đường là phó viện trưởng Ninh thì dù sao cũng phải lấy ra chút trình độ.”

Viện trưởng Nhiếp cùng mấy giáo viên nói giúp cho Ninh Kiều nói thầm.

Trẻ nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, ngoài lo cho bọn họ ăn uống đi vệ sinh, còn có thể làm gì? Không lẽ làm cho bọn họ ngồi học thơ cổ, cả nói chuyện còn chưa biết đâu.

Lục Từ Từ lập tức dùng ánh mắt ý bảo Ninh Kiều, cô đừng nhận nhiệm vụ không có khả năng thực hiện được đâu.

Ai biết, sắc mặt Ninh Kiều rất bình tĩnh.

“Liền bắt đầu từ ngày mai đi.” Cô nhẹ nhàng nói.

Lục Từ Từ đều sắp vuốt mồ hôi.

Ninh Kiều đây là muốn tự ép mình vào đường cùng nha!

————————————

Trước khi tan làm, Ninh Kiều bị Lục Từ Từ lôi đến lớp của bọn nhỏ.

Trong lớp là tiếng khóc ngao ngao rung trời, cùng dì giữ trẻ luống cuống tay chân.

Tổng cộng mười mấy đứa trẻ, thật ra cũng không nhiều, nhưng lại có đến hai dì chăm sóc, có thể thấy được nhiệm vụ của cô cực kỳ gian khổ.

“Thật ra căn bản không cần quan tâm chú Lư nói gì, chú ấy là vì con gái không tìm được việc, trong lòng không vui mới tìm cô trút giận.”

“Vừa rồi cô nhận việc này, chú Lư lập tức nói phó viện trưởng Ninh phải tiến hành cải cách, rõ ràng là mỉa mai nha.”

“Nếu đến lúc đó cô không làm tốt, chắc chắn sẽ châm chọc cô, chức vị này của cô liền giữ không nổi.”

Lục Từ Từ có gương mặt bầu bĩnh, khi nói chuyện biểu cảm trên mặt đặc biệt phong phú, cô ta dùng sức chau mày, thật sự là hận sắt không thành thép.

Ninh Kiều cười nói: “Vừa rồi cô không nhìn thấy sắc mặt khó xử của viện trưởng Nhiếp sao?”

Lục Từ Từ không chú ý tới biểu cảm của viện trưởng Nhiếp.

Cả quá trình Lục Từ Từ chỉ nhìn chằm chằm Lư Thành Phúc, suýt nữa thì bị biểu cảm đắc ý của Lư Thành Phúc chọc cho giận choáng váng.

“Viện trưởng Nhiếp tin tưởng tôi thì tôi càng không thể để viện trưởng Nhiếp thất vọng.” Ninh Kiều nói, “Viện trưởng Nhiếp đặc cách nhận tôi vào đơn vị, lại phá lệ thăng tôi lên chức phó viện trưởng, nếu ngay cả việc nhỏ như thế mà tôi còn làm không xong, để viện trưởng Nhiếp giúp tôi giải thích hết lần này tới lần khác, vậy chẳng phải y như lời chú Lư nói sao?”

Lục Từ Từ yên lặng nghe, cũng không phải không có lý.

Trách nhiệm mà phó viện trưởng gánh vác, vốn dĩ liền lớn hơn.

“Nhưng việc này không thành công được nha.”

“Viện trưởng Nhiếp cải cách khắp nơi, nhưng lớp của mấy bé này vẫn luôn giữ nguyên tình trạng như vậy.”

“Cô thật là…. Nếu không dạy tốt cho mấy bé, coi như không làm được phó viện trưởng!”

Ninh Kiều bật cười.

Đề tài lại vòng trở lại.

Cô kéo khuỷu tay của Lục Từ Từ, nhẹ nhàng nói: “Cô cứ yên tâm đi, tin tưởng tôi.”

Lục Từ Từ lắc đầu.

Cô dựa vào đâu mà tự tin thế!

———————————————

Sau khi tan làm, Ninh Kiều không trực tiếp về nhà.

Cô ở lại văn phòng trong chốc lát. Trước mắt nan đề gian khổ, cô không thể khiến viện trưởng Nhiếp khó xử, cho nên căng da đầu nhận nhiệm vụ.

Ninh Kiều chưa từng tiếp xúc với mấy bé một hai tuổi, lúc này bèn liệt kê tình hình của bọn nhỏ mà cô hỏi thăm được từ mấy dì chăm sóc ra, sau đó đánh dấu tất cả.

Chờ đến khi ra khỏi nhà trẻ thì trời đã tối.

Nghĩ đến người trong nhà chắc chắn đang nôn nóng chờ đợi, Ninh Kiều bước nhanh hơn.

Quả nhiên, chờ đến khi tới cổng khu người nhà quân khu, cô liền thấy Giang Hành.

Giang Hành ra ngoài đón cô.

“Mau về nhà thôi, có quà lớn.”

“Quà lớn gì thế?”

Giang Hành nắm tay cô, bước nhanh hơn.

Vẻ mặt Ninh Kiều buồn bực: “Anh mau nói đi!”

Lạc Thư Lan và Phó Thiến Nhiên từ bên cạnh đi qua.

Hai vợ chồng ở chung, hiển nhiên ngọt ngào hơn lúc mới vừa kết hôn rất nhiều, doanh trưởng Giang dắt tay vợ, cô cũng không né tránh, hai người ngọt ngào đi về nhà.

“Con xem hai người bọn họ thật tốt.” Lạc Thư Lan nói, “Con cũng mau tìm một đối tượng, để mẹ với cha con yên tâm.”

“Mẹ, lần trước đối tượng mà con tìm là cái dạng gì, mẹ đều đã quên rồi sao?” Phó Thiến Nhiên nói, “Con mới không dám tìm nữa.”

“Việc nào ra việc đó, sao có thể giống con nghĩ chứ?”

“Này gọi là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.” Phó Thiến Nhiên cười nói, “Con liền ở nhà phụng dưỡng cha mẹ đến suốt đời.”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 286: Chương 286



Lạc Thư Lan bất đắc dĩ mà cười cười, cầm đồ ăn mua từ nhà ăn về, từ xa xa đã nghe thấy âm thanh nghị luận trong khu người nhà.

Thời tiết này mà nhà doanh trưởng Giang mua quạt điện, thật khiến mọi người hâm mộ c.h.ế.t đi được. Nhưng lúc này, ngoài hâm mộ nhà họ Giang có quạt điện, quân nhân trong khu người nhà cùng người nhà còn có đề tài khác muốn nói.

“Có thấy con bé Tiểu Nha nhà phó doanh trưởng Uông không? Quạt điện của nhà doanh trưởng Giang vừa mới đến, con bé liền lập tức đi theo vào nhà.”

“Anh hai của Quả Quả mua mấy cây kem, Tiểu Nha thèm đến nuốt nước miếng hỏi có thể nếm một miếng hay không, sau đó anh ba của Quả Quả dùng d.a.o cắt một miếng xuống cho con bé ăn.”

“Con bé ăn rồi còn muốn ăn thêm một miếng, kết quả Quả Quả không đồng ý.”

“Tiểu Nha liền đáng thương hề hề mà ở hoài trong nhà họ Giang, người ta ngại không dám đuổi, con bé không đi thật.”

“Đứa nhỏ này không giống với anh chị của nó, cứ có cảm giác con bé thiếu hiểu biết ấy?”

“Mọi người chưa biết đúng không, thật ra Tiểu Nha không phải con ruột của phó doanh trưởng Uông, là con gái riêng của vợ anh ta mang đến.”

“Mấy lời này thì không được nói bậy!”

Tiểu Nha ngồi cạnh hai đứa trẻ nhà họ Giang, hưởng thụ gió quạt điện thổi ra.

Giang Quả Quả nhanh chóng ăn hết kem của mình, xoè hai tay: “Không còn nha.”

Ngày hôm qua thấy Tiểu Nha trộm nhặt kẹo cao su anh chị mình nhai qua, Giang Quả Quả cảm thấy có chút đáng thương, vừa rồi có lòng tốt mời Tiểu Nha tới nhà thổi quạt điện. Nhưng không nghĩ tới, Tiểu Nha càng ngày càng quá mức, hưởng quạt điện, còn muốn ăn kem của bọn họ.

Vài xu mới mua một cây, mấy người bọn họ cũng không thường ăn, vừa rồi vẫn là anh cả tốt bụng mua cho, chia cho Tiểu Nha, chính bọn họ còn ăn không đủ.

Giang Quả Quả có thể thiện lương với Tiểu Nha, nhưng tuyệt không thể làm chính mình tổn thất nửa phần.

Cô bé bảo vệ kem của bản thân, ăn vừa nhanh vừa vội, hiện tại còn cảm thấy lạnh thấu tim.

Trong tay chị Quả Quả không còn kem nữa, Tiểu Nha lại trông chờ mà nhìn Giang Nguyên.

Giang Quả Quả lập tức che chở anh hai: “Của anh hai cũng không cho em!”

Tiểu Nha lại một lần nữa thu hồi ánh mắt, l.i.ế.m l**m miệng mình.

Kem Tiểu Nha vừa nếm, ngọt thật, còn ngon hơn kem thừa hôm qua của anh chị.

“Quạt điện thật tốt, quá mát!”

“Anh ba, anh có lấy dưa hấu ướp lạnh dưới giếng lên chưa?”

“Có quạt điện, buổi tối đi ngủ không cần sầu rồi……”

“Tưởng bở, anh cả nói, quạt điện là mua cho chị dâu nhỏ, buổi tối ngủ, chúng ta không được dùng. Phải chờ đến ban ngày mới có thể thổi quạt điện.”

Giang Quả Quả căn bản không sợ: “Không sao, ba chúng ta đến phòng của anh cả và chị dâu nhỏ ngủ dưới đất liền được rồi!”

Khi cô bé nói chuyện, Giang Hành và Ninh Kiều vừa lúc về đến nhà.

Ninh Kiều không nghĩ tới trong nhà đột nhiên có một cái quạt điện, lần trước Giang Hành có nói qua với cô, nhưng cô còn tưởng rằng chỉ là thuận miệng nhắc tới mà thôi.

Đảo Thanh Bình của Tây Thành thật là quá nóng, nóng đến mức mỗi người đều ướt đẫm mồ hôi, quạt không rời tay. Nhưng vẫn luôn dùng quạt tay thì sẽ rất mệt, mỏi nhừ cánh tay.

Lời này, chỉ khi ở nhà cô mới nói, nếu bị người trong khu người nhà nghe thấy, liền có thể chứng thực cô có bao nhiêu nũng nịu. Nhưng Ninh Kiều lớn lên trong sự cưng chiều của cha mẹ, thật sự không thể nói bản thân hoàn toàn không mong manh.

Nhưng khí hậu trên đảo chính là như vậy, khó khăn nhất chính là hai ba tháng này, dù sao cũng phải chịu đựng.

Lúc này, thấy trong phòng có thêm đồ mới mẻ, vẻ mặt Ninh Kiều vui vẻ.

Đã lâu, gió lạnh thoải mái mát mẻ, cái quạt điện này tới thật đúng lúc.

Mà Giang Hành nghe em gái nói, thì cảm giác không ổn. Anh không thể chịu đựng được em trai em gái vào phòng mình ngủ dưới đất, quá làm ầm ĩ.

Huống chi, thật vất vả mới dỗ được vợ về phòng ngủ, chỉ chớp mắt, trong phòng lại thêm ba đứa nhóc nghịch ngợm, này không phải nói giỡn sao?

“Nếu không lại mua thêm một cái?” Giang Hành thương lượng với vợ, nghiêm túc suy xét vấn đề này.

Khâu Tuệ Tâm tới nhà họ Giang kêu Tiểu Nha về ăn cơm.

Nhưng lại ngượng ngùng đi một mình qua, liền hỏi Uông Cương Nghị có thể đi cùng mình hay không.

Hiện tại là hai vợ chồng họ đứng ngoài cửa.

Khâu Tuệ Tâm hỏi: “Quạt điện mà còn có thể mua hai cái, đây là gia đình có điều kiện gì vậy?”

Uông Cương Nghị: “Nói nhỏ chút.”

Giang Kỳ quay đầu lại xua xua tay: “Anh tôi không biết lo chuyện cơm áo gạo tiền, chê cười rồi.”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 287: Chương 287



Doanh trưởng Giang bị em trai mình chế giễu, mặt không đỏ tim không đập.

Đợi đôi vợ chồng nhà bên đưa con đi, Giang Nguyên lên tiếng.

"Giang Kỳ, sau này khi có người ngoài, em phải giữ mặt mũi cho anh cả một chút." Cậu ấy nói.

Giang Kỳ rơi vào trầm tư.

Nói rằng anh cả không biết lo chuyện cơm áo gạo tiền có phải là không giữ mặt mũi không? Đó là biểu tượng của nhà bọn họ, bình thường mỗi khi người nhà trong khu người nhà đều cảm thán rằng nhà bọn họ không biết tiết kiệm đều mang theo giọng điệu ngưỡng mộ!

Cửa nhà bị đóng chặt.

Ninh Kiều hỏi: "Doanh trưởng Giang, anh định mua thêm một cái quạt điện nữa à?"

Mỗi khi đồng chí Ninh Kiều gọi mình là "doanh trưởng Giang", thì tình hình bắt đầu không ổn.

Giang Hành nghiêm nghị nói: "Đúng vậy, phó viện trưởng Ninh."

Ninh Kiều suýt nữa bị anh làm cho bật cười.

"Chẳng phải lần trước anh đã giao hết sổ tiết kiệm cho em rồi sao?"

"Đúng vậy."

"Quạt điện này bao nhiêu tiền?"

Ninh Kiều bị biểu cảm kinh ngạc của phó doanh trưởng Uông và vợ anh ta nhắc nhở, không nói là tính toán chi li, nhưng tiền trong nhà, mỗi khoản đều phải tiêu rõ ràng.

Giang Hành lập tức giải thích cho cô.

Đột nhiên, cái nhà này lại có cảm giác có người phụ nữ quán xuyến.

"Quạt điện này đã không rẻ rồi." Ninh Kiều chống cằm, "Nhưng anh không hỏi em xin tiền mà."

Các em trai em gái liền lộ ra vẻ mặt háo hức hóng chuyện.

"Mua quạt điện liền trực tiếp bỏ tiền ra, bây giờ còn định mua thêm một cái nữa..." Ninh Kiều nghiêm túc hỏi, "Doanh trưởng Giang, có phải anh có nhiều tiền riêng không?"

"Chúng ta về phòng nói." Giang Hành nhỏ giọng nói.

Nhìn anh cả và chị dâu nhỏ đi về phòng, các em trai em gái đều nghểnh cổ, ánh mắt dõi theo hướng bọn họ rời đi, hồi lâu vẫn chưa thu lại.

Tại sao lại phải về phòng nói? Nói luôn ở đây, để mọi người cùng nghe cho vui!

Ninh Kiều bị Giang Hành dẫn về phòng.

Doanh trưởng Giang rất nghiêm túc.

Chuyện vợ quan tâm, liền không có chuyện nhỏ, nếu vì "tiền riêng" mà làm vợ không vui, thì tình cảm và sự tin tưởng khó khăn lắm mới vun đắp được sẽ ra sao?

Doanh trưởng Giang nói rõ ràng về cái quạt điện này, bất kể là giá cả, phiếu mua quạt điện được chia lúc nào, thậm chí chi tiết cái quạt điện này được vận chuyển từ thành phố nào đến, không hề bỏ sót.

Nói xong, anh ngước lên nhìn vợ mình.

Vợ anh nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

"Còn về tiền riêng, anh không có." Giang Hành nói tiếp, "Lần trước đưa em sổ tiết kiệm, đó là toàn bộ tiền tiết kiệm của anh. Tiền trợ cấp hàng tháng, anh cũng muốn đưa cho em, nhưng em không nhận."

Hai vợ chồng từng bàn bạc về vấn đề ai sẽ quản tài chính trong nhà.

Sau khi kết hôn, Giang Hành giao hết số tiền tiết kiệm nhiều năm của mình cho Ninh Kiều, còn nói về sau mỗi tháng sẽ đưa trợ cấp cho cô. Ninh Kiều nhận sổ tiết kiệm, còn tiền trợ cấp hàng tháng thì để anh tự quản. Doanh trưởng Giang có thể tiết kiệm được vài ngàn đồng tiền trong vài năm, thật giỏi hơn cô nhiều.

Tiền trợ cấp của Giang Hành, anh tự giữ, hàng ngày phải đưa cho bọn nhỏ mua đồ ăn, còn phải chi trả một số học phí. Nhưng bây giờ, trong vài tháng ngắn ngủi, anh lại tiết kiệm được tiền mua hai cái quạt điện?

Đây là cao thủ tiết kiệm tiền gì đây?

"Tiết kiệm nhanh vậy..." Ninh Kiều nhẹ giọng nói.

Giang Hành càng thêm nghiêm túc, chần chừ một lát, nói: "Sau khi từ Bắc Kinh về, anh phát hiện trong vali có thêm ba trăm đồng tiền."

Ninh Kiều chớp chớp mắt, ngạc nhiên nói: "Ông nội cho à?"

"Là ông nội lén bỏ vào lúc anh không để ý, ban đầu anh không phát hiện ra." Giọng Giang Hành càng nói càng thấp.

Đôi mắt Ninh Kiều ánh lên ý cười.

Hóa ra doanh trưởng Giang cảm thấy lớn tuổi thế này mà vẫn được ông nội lén hỗ trợ có chút mất mặt, nên ngại không dám nói ra?

Vừa bắt đầu cười, Ninh Kiều đã thấy vẻ mặt của doanh trưởng Giang hiếm khi trở nên không tự nhiên.

"Em đừng cười." Anh bất đắc dĩ nói.

Ninh Kiều mím môi, độ cong ở khóe miệng không còn sâu nữa, nhưng đôi mắt vẫn cong cong.

Doanh trưởng Giang luôn điềm tĩnh và đáng tin cậy, thế mà lại lộ ra biểu cảm trẻ con như vậy.

"Phì" một tiếng, Ninh Kiều bật cười.

Đột nhiên đôi môi bị một cái gì đó mềm mại nhẹ nhàng chạm vào.

Giang Hành cúi xuống hôn cô, chặn lại tiếng cười của cô.

Hơi thở ấm áp ập đến, đầu óc Ninh Kiều trong nháy mắt bị thiếu oxy, ngơ ngác nhìn anh.

Một nụ hôn rất nhẹ và rất dịu dàng.

Sau một lúc, nụ hôn thoáng qua đó mới kết thúc.

Các em ở dưới nhà gọi.

"Anh cả, cái quạt điện này có phải bị hỏng rồi không?"

"Sao gió quạt ra lại giật cục thế này?"

"Anh sửa đi!"
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 288: Chương 288



"Anh đến đây." Giang Hành đi ra khỏi phòng, trước khi xuống lầu còn nhìn một cái về phía vợ.

Đối với anh, nụ hôn này như đời trước vậy, bình thường như vậy, nhưng rơi vào lòng vợ anh, thì lại là chuyện lớn.

Phải chăng lần này vẫn chưa làm cô chuẩn bị tâm lý?

Anh cười khẽ, ánh mắt dịu dàng.

Đợi Giang Hành xuống lầu, Ninh Kiều mới hoàn hồn.

Hai tay Ninh Kiều ôm lấy mặt mình, cũng không che được đôi tai đỏ bừng.

Cuối cùng cô vùi đầu vào chăn.

Sắp nóng đến mụ mị rồi.

———————————————

Cái quạt điện mới mua của nhà họ Giang khiến cả khu người nhà đều phải ghen tị.

Người lớn ghen tị thì ghen tị, nhưng dù có đến xem, cũng chỉ đứng trước quạt một lúc rồi đi, không tiện ở lại. Dù sao, chuyện này giống như ăn cơm ở nhà người khác, rất ngại.

Nhưng bọn trẻ thì khác, gió mát thế này, chúng đã thổi là không muốn đi, cứ ngồi khoanh chân trên sàn nhà nhà họ Giang, ngồi đối diện hưởng thụ quạt điện.

Các quân nhân thấy vậy, cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt, không nỡ thật sự gọi con mình về.

Nhưng ba đứa trẻ đứng đầu là Giang Nguyên thì không vui chút nào.

Quạt điện mở ra, gió thổi mát rượi, ba người cộng với anh cả và chị dâu nhỏ vừa đủ, thêm một người là nóng.

Nhưng bây giờ, nhiều đứa trẻ trong khu người nhà đều đến, chen chúc chật cứng, anh em nhà họ Giang không cảm nhận được tí gió mát nào từ quạt điện. Chỉ nghe tiếng thở của các bạn nhỏ, vẫn còn nóng bừng.

Giang Kỳ nheo mắt suy tính, rất lanh lợi.

Chuyện này, anh cả và chị dâu nhỏ là người lớn, không tiện nói. Chỉ có ba đứa trẻ chúng có thể mở lời, mà mở lời cũng không sợ mất lòng ai.

"Nóng quá nóng quá." Giang Kỳ nói.

Trong đám trẻ ở khu người nhà quân khu, có không ít đứa mặt dày, giả vờ như không nghe thấy, nhắm mắt lại trước quạt điện, tóc bay phất phơ trong gió.

Giang Nguyên trầm tĩnh hơn, cũng lên tiếng: "Các em đừng chen chúc ở đây, ai về nhà nấy đi."

Nhưng không ai để ý đến cậu ấy, tiếp tục ngồi lỳ.

Giang Quả Quả không chịu nổi, mặt đen lại: "Chật chội quá, đừng chen hết ở nhà chúng tôi, về nhà bảo cha mẹ các em mua quạt điện cho đi!"

Một đứa trẻ nói: "Quạt điện của các anh chị cũng đâu phải cha mẹ các anh chị mua!"

"Vậy thì bảo anh chị của các em mua!"

"Anh chị em đâu có tốt như thế, bọn họ còn phải để tiền cho bản thân, làm sao có thể mua quạt điện cho bọn em?"

Giang Kỳ cười: "Anh chị của bọn anh cũng để tiền cho bản thân, sao lại phải mua quạt điện để các em dùng chùa!"

"Ra ngoài ra ngoài." Giang Quả Quả đứng lên lấy chổi đuổi người.

Giang Nguyên cũng đứng dậy, bước đến trước mặt em gái.

Giang Quả Quả nghiêng đầu, giấu chổi ra sau, nói với vẻ áy náy: "Anh hai, vốn dĩ là bọn họ sai!"

"Đưa cho anh." Giang Nguyên giật lấy cây chổi.

Các bạn nhỏ khác cười khúc khích.

Giang Quả Quả giận dữ trừng mắt nhìn bọn họ.

Lúc này, Giang Nguyên giơ cao cây chổi: "Ra ngoài, ra ngoài!"

Đôi mắt của Giang Quả Quả sáng lên.

Cả căn phòng đầy trẻ con, có đứa lớn đứa nhỏ, những đứa lớn bắt đầu tìm kiếm người lớn trong nhà. Chúng nhìn về phía Ninh Kiều và Giang Hành, rõ ràng mong bọn họ nói một lời công bằng. Người lớn mà, đều không chấp nhặt với trẻ con, chỉ cần bọn họ lên tiếng, mọi người có thể yên tâm ở lại nhà họ Giang.

Nhưng Ninh Kiều và Giang Hành đang trò chuyện riêng, rõ ràng không muốn tham gia vào cuộc chiến của bọn trẻ.

"Ra ngoài hay không?" Giang Nguyên mặt đen lại, giọng không mấy thiện cảm.

Bọn trẻ thấy thật sự không thể ở lại, bĩu môi đứng dậy.

"Đúng là keo kiệt!"

"Không cho thổi thì thôi, chỉ là cái quạt điện, ai thèm chứ."

"Sau này không bao giờ đến nhà các người nữa!"

Giang Quả Quả cười tít mắt: "Thế thì tốt quá."

Cô bé chạy ra cửa, làm động tác "xin mời".

Bọn trẻ dùng vẻ mặt không phục, cúi đầu đi ra ngoài.

"Rầm" một tiếng, Giang Quả Quả đóng cửa lại, quay đầu chạy đến trước quạt điện.

Bây giờ thì thoải mái rồi.

Ninh Kiều cười khẽ.

Trong nhà có ba đứa trẻ, vẫn có thể giải quyết được nhiều vấn đề.

——————————————

Toàn khu người nhà quân khu, không có mấy gia đình có quạt điện.

Nhà họ Giang thêm một cái quạt điện, nhưng thật sự mua hai cái thì quá xa xỉ. Cả nhà bàn bạc, đưa ra quyết định. Ban ngày, cái quạt điện này để các em sử dụng, đến tối thì dành cho chị dâu nhỏ.

Về quyết định này, không ai phản đối. Dù sao trước đây chị dâu nhỏ sống ở An Thành, đột ngột đến hòn đảo này, không quen với cái nóng mùa hè ở đây, nếu bị say nắng thì sao? Mọi người đều nên chăm sóc cô.

Nhìn thấy vẻ quan tâm của các em, Ninh Kiều cảm động.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 289: Chương 289



Thật ra ba đứa trẻ này cũng không phải lớn lên ở đảo, chỉ hơn cô là đã quen một mùa hè mà thôi.

"Không sao, chúng em dùng quạt tay cũng được, ban đêm có gió sẽ không nóng." Giang Nguyên hiểu chuyện nói.

Giang Quả Quả gật đầu thật mạnh, rồi khẽ nói: "Chỉ là để anh cả hưởng lợi thôi."

Giang Hành: ...

Anh? Hưởng lợi?

Vấn đề quạt điện được giải quyết hoàn hảo, lúc này các em đang làm bài tập và tận hưởng gió, không gì thỏa mãn hơn.

Nhà họ Giang và nhà họ Vương gần nhau, nhất là mùa hè, mọi người đều mở cửa sổ, nên những lời họ nói, nhà họ Uông nghe rõ mồn một.

Uông Cương Nghị thở dài.

Nhà người ta thì lúc nào cũng có tiếng nói cười, còn nhà bọn họ thì chẳng yên bình. Có lúc là Đại Mao và Như Như nghịch ngợm, có lúc là vợ không nói gì, cả nhà muốn ngồi ăn một bữa cơm yên ổn thực sự rất khó khăn.

"Tiểu Khâu, nước tắm cho bọn trẻ đun xong chưa?" Uông Cương Nghị hỏi.

Khâu Tuệ Tâm vẫn đang rửa bát trong bếp, bận rộn cả buổi, nghe anh ta hỏi liền đáp: "Em đi đun ngay đây."

Khi cô ta đi đun nước, Đại Mao và Như Như chạy đến trước mặt Uông Cương Nghị.

"Cha, bình thường bà ta không đun nước tắm cho chúng con. Bà ta nói, trời nóng thế này, tắm nước lạnh là được rồi." Đại Mao nói.

Như Như gật đầu: "Không kể mùa nào, tắm nước lạnh đều sẽ bị cảm! Bà ta đang cố ý, muốn hại chúng con bị cảm mà."

Cô bé Tiểu Nha đang chơi bi của anh chị chưa dọn dẹp, tập trung đẩy nhẹ, hai viên bi va vào nhau, phát ra tiếng kêu trong trẻo.

Đôi mắt cô bé lấp lánh, chơi càng hăng say.

"Trước kia dì của các con ở trong thôn, không có thói quen đun nước nóng tắm vào mùa hè, cô ấy không kĩ tính như vậy, không phải cố ý làm các con bị lạnh." Uông Cương Nghị nói.

"Đồ nhà quê!" Như Như hừ một tiếng.

"Đồ nhà quê đang cố ý." Đại Mao nói, "Bà nội nói rồi, mẹ kế không có ai tốt với con cái cả, có người thì công khai bắt nạt con cái, có người thì ngấm ngầm bắt nạt."

"Đủ rồi." Mặt Uông Cương Nghị nghiêm lại, "Có thể yên tĩnh một chút không?"

Nói xong, anh ta còn giơ tay lên, làm như sắp đánh người.

Đại Mao và Như Như sợ cha, thấy cha nổi giận, lập tức co cổ chạy trốn.

Chạy qua Tiểu Nha, chúng giật lấy bi trong tay cô bé: "Ai cho em chơi?"

Tay Tiểu Nha trống rỗng, ngơ ngác nhìn chúng.

Đại Mao và Như Như trừng mắt nhìn cô bé.

Uông Cương Nghị lại thở dài, nói với Khâu Tuệ Tâm vừa đun nước xong: "Sau này chú ý đến bọn trẻ hơn nhé."

"Em——" Khâu Tuệ Tâm ngẩn ra, "Em đã chú ý lắm rồi."

Uông Cương Nghị lắc đầu, đặt tay ra sau, quay người về phòng sách.

Tiểu Nha vẫn ngồi dưới đất, trong đầu còn vang vọng tiếng bi va chạm dễ nghe, hai tay cô bé siết chặt vào nhau, cúi đầu.

"Tiểu Nha, mẹ đun nước nóng rồi." Khâu Tuệ Tâm nói, "Lát nữa pha thêm chút nước lạnh, nước ấm lên con đi tắm nhé."

"Mẹ, không cần đâu ạ." Tiểu Nha nói, "Trước đây ở nhà cũ con cũng tắm nước lạnh mà."

"Dù sao cũng đun rồi, đừng lãng phí." Khâu Tuệ Tâm nói.

Ngoài sân, vẫn vang tiếng nói chuyện của Đại Mao và Như Như.

"Bà nội nói rồi, có mẹ kế thì có cha kế."

"Nói đúng đấy, có mẹ kế thì có cha kế!"

Khâu Tuệ Tâm cúi đầu, dùng gáo pha nước lạnh với nước nóng, rồi bước ra ngoài: "Đại Mao, Như Như, đi tắm nào."

———————————————

Trước đây, mỗi khi nghĩ đến việc chuyển về phòng trên tầng hai ở cùng Giang Hành, Ninh Kiều đều cảm thấy như sắp phải đối mặt với kẻ thù. Nhưng bây giờ, khi thực sự đã bước vào tình huống này, cô nhận ra không có gì to tát.

Đêm đầu tiên, trước khi ngủ Ninh Kiều xấu hổ đến đỏ mặt. Nhưng đến đêm thứ hai, cô đã thả lỏng hơn một chút, dù vẫn có những nụ hôn và cái ôm làm tim đập nhanh, nhưng cô dần thích nghi.

Trước khi đi ngủ, Ninh Kiều nghĩ, không biết có phải doanh trưởng Giang đang tiến hành từng bước một không?

Sáng hôm sau, cô lại phải đến nhà trẻ. Bây giờ cô là phó viện trưởng kiêm giáo viên, nếu sơ suất, rất có thể mất chức "phó viện trưởng", vì thế cô càng phải chăm chỉ hơn.

Vừa ra khỏi khu người nhà, Ninh Kiều gặp Khâu Tuệ Tâm.

Khâu Tuệ Tâm nghe nói Ninh Kiều là phó viện trưởng ở nhà trẻ, trong lòng cô ta rất khâm phục. Cô ta không giỏi ăn nói, nhưng ánh mắt và nụ cười giản dị có chút e dè của cô ta đều thể hiện sự kính trọng.

Bây giờ, cô ta hỏi Ninh Kiều, có thể cho Như Như vào nhà trẻ không.

"Vẫn chưa biết Như Như có thể đi học tiểu học hay không." Khâu Tuệ Tâm nói, "Nhưng trong hai tháng này, để con bé ở nhà, tôi cũng không biết phải trông sao. Tôi nghe nói nhà trẻ của cô không nghỉ hè, có thể cho Như Như vào học trước được không?"
 
Back
Top Bottom