Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 110: Chương 110



“Đây là sổ tiết kiệm.”

“Tiền trợ cấp mỗi tháng, anh đều giữ trong này.”

“Tháng sau anh sẽ đưa tiền trợ cấp trực tiếp cho em.”

“Em muốn mua gì thì cứ mua, tiền của nhà chúng ta còn đủ dùng.”

Ninh Kiều cúi đầu nhìn sổ tiết kiệm.

Giang Hành sợ cô ngượng ngùng mở ra, liền duỗi tay hỗ trợ.

Nhìn con số trên sổ tiết kiệm, Ninh Kiều mím môi.

Nói đủ dùng là doanh trưởng Giang khiêm tốn, đây không phải đủ dùng mà là rất đủ.

“Anh giữ đi.” Ninh Kiều lẩm bẩm.

“Em giữ đi.” Giang Hành thấp giọng nói, “Vốn dĩ anh muốn đưa cho em từ sớm, nhưng hai ngày nay bận quá nên quên mất.”

Kết hôn mới mấy ngày, Ninh Kiều với Giang Hành cũng không thân thiết.

Sổ tiết kiệm rất nhẹ, nhưng nhiều tiền như thế khiến cô cảm thấy nặng trĩu, như toàn bộ gánh nặng của gia đình đều nằm trong tay cô.

Ninh Kiều trả lại, Giang Hành lại đẩy trở lại, như thể quyển sổ tiết kiệm này nóng phỏng tay.

Giang Quả Quả hoàn toàn không biết anh cả cùng chị dâu nhỏ bận rộn cái gì.

Cô bé còn vội vã cùng chị dâu nhỏ tiếp tục nói chuyện phiếm, nói về đề tài bạn tốt.

Đời trước, sổ tiết kiệm cũng do chị dâu nhỏ bảo quản, Giang Quả Quả thấy nhiều không trách.

Cô bé rút sổ tiết kiệm ra, nhét xuống dưới gối của chị dâu nhỏ, dứt khoát nói: “Nhận rồi, anh cả đi ra ngoài đi!”

Giang Quả Quả nhanh nhẹn mà xuống giường, đẩy anh cả ra bên ngoài.

Giang Hành bật cười.

Đẩy anh cả ra ngoài xong, Giang Quả Quả quay đầu lại nhảy đến trên giường.

Cô bé xoa xoa tay nhỏ, như muốn làm thịt ai vậy!

“Chị dâu nhỏ, hiện tại có phải chị có rất nhiều rất nhiều tiền đúng không?”

“Rất nhiều……”

“Có thể mua cho em một con búp bê sứ không?”

“Hỏi anh cả em đi.”

“Chị dâu nhỏ, anh cả nói về chuyện tiền bạc, không cần hỏi anh ấy, đều do chị quyết định!!”

Ninh Kiều thắc mắc: “Anh ấy nói lúc nào?”

Giang Quả Quả cười tủm tỉm.

Đời trước nha!

———————————

Đa số những người nhà trong khu người nhà không có việc làm, hoặc lúc nhàn hạ cũng chỉ có thể làm ba chuyện, giặt quần áo, nấu cơm cùng với ở trong sân nói chuyện phiếm.

Cuộc sống khô khan.

Ninh Kiều sống còn khô khan hơn họ.

Cô không biết nấu cơm, giặt quần áo cũng được ba anh em trong nhà ôm đồm, còn ở trong sân nói chuyện phiếm ——

Đề tài của mấy thím nói, cô không chen vào được, mọi người coi cô như trẻ con, nhiều nhất hỏi cô ngủ có ngon không, giữa trưa ăn cái gì. Mà mấy người cỡ tuổi cô cũng không nhiều, ngoài nữ chính cũng chỉ có người mỗi sáng đi ngân hàng làm việc Thẩm Ngọc Tuyết

Thời gian dài, Ninh Kiều cũng buồn đến hoảng.

Cô học theo người khác, cầm chậu lớn, ngồi trong sân giặt quần áo của mình.

Ninh Kiều bôi xà phòng, đặt quần áo lên ván giặt đồ nhào nặn, ngày thường cô chính là người chú trọng, ngay cả góc áo cùng cổ áo đều không có vết bẩn, chán đến c.h.ế.t mà xoa xoa, sắp ngủ gà ngủ gật.

Chị Tú Lan cười kêu: “Đồng chí Tiểu Ninh, quần áo cũng không dơ, đừng cho nhiều xà phòng như thế, lãng phí lắm!”

Nghe thấy có chuyện mới mẻ, mấy thím khác cũng vây lại đây xem.

Tay Ninh Kiều đầy bọt xà phòng, nghe họ nói không quản gia không biết củi gạo mắm muối quý bao nhiêu, thật sự quá ngại ngùng.

Tô Thành Thời ở cách vách, vẫn luôn hé cửa.

Tô Thanh Thời không ra ngoài xem náo nhiệt, chỉ là ở trong phòng chậm rì rì nghe, trong tay cầm bàn ủi mới vừa dùng than đun nóng, ủi chiếc váy cô ta mới mua.

Khác với cô ta, Đường Hồng Cẩm rất được mọi người quý mến. Chỉ quen biết với một y tá ở quân khu bệnh viện mà thôi, mà cô ta đã tốt bụng nói cho anh ta nghe chuyện trường tiểu học ở quân khu muốn tuyển giáo viên ngữ văn.

Tô Thanh Thời vốn cho rằng chỉ như vậy mà thôi, ai biết, Đường Hồng Cẩm đặt chuyện của cô ta ở trong lòng, lại chạy một chuyến đến bệnh viện quân khu, nhờ cô y tá ấy giúp xem có thể sắp xếp cho cô ta phỏng vấn trước không.

Cô y tá đồng ý.

Trường tiểu học quân khu tuyển giáo viên, tin tức mà truyền ra ngoài nhất định có không ít người đều muốn đăng ký tham gia.

Nhưng Tô Thanh Thời có thể đến trường tiểu học trước một chuyến, cho hiệu trưởng ấn tượng tốt đẹp, đây là ưu thế.

Nhân tâm đều là thịt, Đường Hồng Cẩm vì cô ta làm những việc này, Tô Thanh Thời đều xem ở trong mắt, cuối cùng nhả ra, đồng ý Đường Hồng Cẩm đón cháu ngoại về nhà.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 111: Chương 111



Nói ra cũng kỳ quái, ngày xưa ở nhà mẹ đẻ, Tô Thanh Thời không chịu rảnh rỗi, vì muốn có cơ hội đi học, cô ta cần phải chuẩn bị đầy đủ, nịnh bợ hết mọi người trong nhà, khi đó, nhà mẹ đẻ chưa bao giờ quan tâm đến cô ta. Nhưng bây giờ, cô ta không cần làm gì cả, chỉ ngẫu nhiên cho Đường Hồng Cẩm chút ngon ngọt, anh ta lại hận không thể móc hết tim gan ra cho cô ta.

Cho nên, làm người vẫn phải suy nghĩ cho bản thân mới được.

Buổi phỏng vấn được định vào chiều nay.

Tô Thanh Thời trang điểm, thay váy mới, vừa ra trước cửa còn mang theo bài văn đã từng được giáo viên khen là ưu tú.

Khi ra ngoài, đi qua sân nhỏ, Ninh Kiều còn đang giặt quần áo.

Tô Thanh Thời hơi rũ mắt xuống, tầm mắt xẹt qua người Ninh Kiều.

Cũng không biết nghĩ như thế nào, giặt quần áo mà còn thích thú như vậy.

Có cha mẹ anh chị yêu thương thì đã sao, cũng không có gì đáng để ăn mừng.

Gả chồng rồi, còn không phải vẫn phải giặt quần áo sao, đôi tay có bảo dưỡng đến tinh tế trắng nõn cũng sẽ có ngày chai sạn mà thôi.

Tô Thanh Thời không dừng lại, cao ngạo mà nâng cằm, rời đi khu người nhà.

Người trong khu người nhà thấy cô ta, đều im lặng không lên tiếng.

Cho đến khi cô ta đi rồi, mới thở phào một hơi.

“Tôi mà sống cùng cô ta, chắc nghẹn đến choáng váng.”

“Tính tình âm u như vậy, thật sự không làm người ta thích được.’

“Thật không biết phó doanh trưởng Đường và mẹ cậu ấy làm sao mà chịu được tính tình của Tô Thanh Thời.”

“Không phải lần trước mẹ của phó doanh trưởng Đường có nói sao? Bà ấy thì không sao cả, chỉ chăm sóc cho đến khi thân thể con trai khỏi hẳn sẽ về quê, chỉ cần con trai và con dâu hạnh phúc là được.”

Ninh Kiều cho quá nhiều xà phòng, dùng gáo múc nước, thật vất vả mới súc rửa sạch sẽ quần áo.

Một bộ quần áo mà thôi, giặt đến gian khổ như giặt chăn, dưới ánh nhìn của mấy người nhiệt tình, cô sắp ra cả mồ hôi.

“Quần áo không phải giặt như vậy.”

“Xà phòng đắt như vậy, còn không dễ mua, nếu quần áo không quá dơ, em dùng tay vò mấy cái cũng có thể sạch sẽ.”

“Tới, thím dạy cho……”

Kim Ái Đệ mới ra khỏi nhà, thấy Ninh Kiều bị một đám người vây quanh, học cách giặt quần áo.

Nhìn biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc của cô gái nhỏ, Kim Ái Đệ muốn cười, nói: “Đồng chí Tiểu Ninh, có thể giúp tôi một việc không?”

Cứu binh đến, Ninh Kiều vội vàng đi ra đám người: “Có thể!”

Kim Ái Đệ nhờ Ninh Kiều giúp đỡ, chỉ là tìm cái cớ mà thôi.

Vừa rồi, một đồng chí quan quân tham gia nhiệm vụ thi công quốc phòng đột nhiên bị gọi trở về diễn luyện, bến tàu thiếu người, đội trưởng tổ thi công thông báo, bảo Kim Ái Đệ cùng một đồng chí nữ khác lập tức đi một chuyến.

Việc này, định ra bằng miệng, nhưng không tới phút cuối trước sau sẽ có biến cố.

Nhưng bây giờ cũng sẽ không có biến số.

Kim Ái Đệ nhận được tin tốt, nhanh chóng đổi áo mỏng ngắn tay cùng áo khoác, liền chuẩn bị đi qua.

Chỉ là trùng hợp gặp phải Ninh Kiều liền giải vay cho cô.

“Cô đi theo tôi ra ngoài, dạo một vòng rồi về, tuỳ tiện nghĩ cái cớ qua loa lấy lệ với bọn họ là được.” Kim Ái Đệ nói.

Dọc theo đường đi, Kim Ái Đệ nói chuyện với cô.

“Đây cũng không phải công việc đầu tiên của tôi, lúc vừa đến hải đảo, tôi còn từng thử bắt bò cạp, còn có hái rau kim châm. Đâu đâu cũng có rau kim châm, nhưng bò cạp không dễ bắt, cũng may sau khi trở về đưa đến đơn vị thu mua, cũng là một phần thu vào.”

“Cô biết nhà xưởng đúng không? Lần trước hiệp lý viên của nhà xưởng đến khu người nhà của chúng ta chọn mấy người qua đó gia công hoa lụa. Lúc ấy khiến tôi hâm mộ c.h.ế.t mất, liền ngóng trông ai không thích làm, nhường lại cho tôi.”

“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không chỉ biết khiêng xi măng đâu. Lấy hồ nhão dán hoa lụa, loại việc cần tinh tế tỉ mỉ như thế tôi cũng làm được!”

Ninh Kiều cười nói: “Tôi nghe chủ nhiệm Bạch nói, nhà xưởng còn có tổ may, chính là nơi may quần áo cho bộ đội.”

“Đúng vậy, đây cũng là một cương vị tốt.” Kim Ái Đệ càng nói càng kích động, “Vất vả thì có vất vả, nhưng một tháng được mấy chục đồng tiền đấy!”

Ninh Kiều cùng Kim Ái Đệ nói nói cười cười cả đoạn đường, cuối cùng cũng đến sân thi công.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 112: Chương 112



Kim Ái Đệ nói: “Xem tôi, lôi kéo cô nói không ngừng. Cô còn phải trở về khu người nhà, nhiều tốn công.”

“Dù sao tôi cũng rảnh rỗi.” Ninh Kiều cười nói, “Chị Ái Đệ, tôi giúp chị mang áo khoác về khu người nhà, miễn cho bị dơ.”

Xem Kim Ái Đệ ra ra vào vào đều ăn mặc thoả đáng liền biết, cô ta là người thích sạch sẽ.

Áo bông mùa thu đông rất đắt, Kim Ái Đệ không nỡ mua cái mới, cô ta mặc cái áo cũ của em trai lúc mười mấy tuổi. Cũ thì hơi cũ chút, nhưng rất vừa với vóc dáng 1 mét 5 của cô ta.

Dù đã qua mười mấy năm nhưng quần áo được Kim Ái Đệ bảo quản rất tốt, vốn dĩ cô ta còn không nỡ mặc ra ngoài, sợ lúc khiêng xi măng sẽ bất cẩn làm bẩn. Nhưng không mặc lại không được, đông lạnh hỏng thân thể thì cả công việc này cũng không giữ nổi.

Bây giờ Ninh Kiều ngỏ lời muốn đem áo khoác về giúp, Kim Ái Đệ vui mừng khôn xiết, vội vàng cởi ra đưa cho cô: “Vẫn là em cẩn thận.”

Ở bến tàu, vừa có gió lớn mà còn dơ, Kim Ái Đệ ngó thấy trên chân Ninh Kiều mang giày da, bèn thúc giục cô về nhanh đi: “Trong chốc lát ngàn vạn đừng đưa áo khoác cho tôi, làm việc cả buổi trưa, trời còn nóng thế này, toàn thân đầy mồ hôi, tôi phải trở về tắm rửa sạch sẽ rồi mới mặc áo khoác.”

Ninh Kiều mở miệng đồng ý.

Lúc này Kim Ái Đệ mới vội vàng chạy đến chỗ tổ trưởng Trương điểm danh, lấy nón tre cùng đòn gánh, chính thức vào vị trí bắt đầu tiến hành công việc khiêng hàng.

Đồng chí Kim Ái Đệ bây giờ có việc làm, mặt đầy vui mừng, cho Ninh Kiều đứng ở cách đó không xa một ánh mắt hoạt bát, tự hào.

Ninh Kiều tươi cười xán lạn, giơ ngón tay cái về phía Kim Ái Đệ.

Chờ Kim Ái Đệ bắt đầu lu bu công việc, Ninh Kiều ôm áo khoác của cô ta đi trở về, chưa được mấy bước, đột nhiên nghe thấy động tĩnh không nhỏ từ phía sau truyền tới.

Một con thuyền cập bến tàu, một nhóm người lục tục bước xuống.

Người nào người này đều sắc mặt tái nhợt, đỡ lấy lan can.

Trong đó có một đồng chí nam tinh thần tốt nhất, người đó lấy từ trong túi ra mấy chiếc khăn tay, đưa cho mấy cô gái.

“Công xã Hồng Lâm lại đến một nhóm thanh niên trí thức.”

“Bị phân đến hải đảo chúng ra làm xây dựng, đúng là khổ.”

Một lúc lâu sau nhóm thanh niên trí thức mới hoãn lại.

Một thanh niên trí thức nữ mang quần áo ngăn nắp, ngồi xổm trên mặt đất, đôi tay che mặt, nhỏ giọng mà khóc.

Đồng chí nam vừa rồi đưa khăn tay sờ sờ túi, bất đắc dĩ nói: “Cô nên khóc sớm chút nha, khăn tay đều đưa cho người khác hết rồi.”

Thanh niên trí thức nữ duỗi tay đánh anh ta một chút, thanh niên trí thức nam cười trốn tránh, giữ chặt khuỷu tay cô ta, nâng cô ta dậy.

Thanh niên trí thức nữ dùng mu bàn tay lau nước mắt, mang theo tiếng khóc nức nở hỏi: “Anh không nhớ nhà sao?”

“Nếu đã tới thì đã nghĩ thông suốt rồi. Nếu cha mẹ cô biết cô như vậy, cũng sẽ đau lòng.” Đồng chí nam nói.

Thanh niên trí thức nữ gật đầu, hòa hoãn lại cảm xúc.

Nôn cũng nôn rồi, khóc cũng khóc rồi, mấy thanh niên trí thức dù không muốn chấp nhận sự thật thì cũng phải chấp nhận.

Trước đó đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, hiện tại không thể bị khó khăn trước mắt đả đảo được.

Sau khi lên bờ, bọn họ liền đi về phía trước.

Thanh niên trí thức nữ vừa nhận được ấm áp vỗ sau lưng thanh niên trí thức nam: “Anh tên gì?”

“Tôi tên Trần Văn, quê ở Nam Thành, còn cô?”

“Tôi tên Trang Á Á, tới từ Thượng Hải.”

Mấy cái thanh niên trí thức bắt đầu tự giới thiệu.

Đội viên công xã đến đón thanh niên trí thức sắp xếp xong đội ngũ, dẫn bọn họ về đại đội.

“Cô là người Thượng Hải? Tôi có một người họ hàng cũng là người Thượng Hải, nghe nói là làm ở xưởng chế biến thịt.” Trần Văn nói.

Hai mắt Trang Á Á sáng lên: “Thật sao? Cha tôi cũng làm ở xưởng chế biến thịt, họ hàng của anh tên gì? Có lẽ tôi từng nghe qua.”

“Không biết tên đầy đủ, tôi gọi bà ấy là dì.” Trần Văn cười hỏi, “Đúng rồi, cha cô làm ở bộ phận nào? Nói không chừng bọn họ là cùng một bộ phận. Lần tới tôi viết thư về nhà, có thể hỏi một câu.”

“Cha tôi là công nhân ở nhà ăn.” Trang Á Á nói, “Còn dì của anh?”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 113: Chương 113



“Vậy sao? Dì tôi không làm ở nhà ăn.” Trần Văn ngược lại hỏi thăm tình huống của những người khác, “Đúng rồi, vừa rồi cô nói cô đến từ Thượng Hải à?”

Trang Á Á tiếp tục nói tiếp: “Vậy lần tới anh viết thư về nhà, nhớ hỏi dì anh làm ở bộ phận nào nha.”

Sự chú ý của Trần Văn đã tập trung trên người người khác: “Thượng Hải thật là một nơi tốt.”

Ninh Kiều đứng tại chỗ, mới đầu là tò mò, nhưng chậm rãi, ánh mắt bị thanh niên trí thức nam hấp dẫn.

Anh ta thoạt nhìn ôn tồn lễ độ, biết cách nói chuyện.

Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, anh ta tên Trần Văn.

Trần Văn cũng là nhân vật được đề cập đến trong cốt truyện.

Anh ta rất ưu tú, nói chuyện làm việc rất chu toàn, tích thủy bất lậu*, sau khi tới đảo, liền kết hôn với một con gái của một lãnh đạo trong khu người nhà quân khu. Vốn cũng là một đoạn giai thoại, nhưng ai biết, kết hôn không bao lâu, con gái lãnh đạo ngoài ý muốn c.h.ế.t đuối.

Trần Văn cực kỳ bi thương, thiếu chút nữa đã đi theo cô ta.

Nhớ không lầm, người kết hôn với Trần Văn, Ninh Kiều cũng có quen.

Là con gái của Lạc Thư Lan và chính uỷ Phó.

————————————

Trạng thái phỏng vấn tại trường tiểu học quân khu của Tô Thanh Thời rất tốt.

Cô ta chỉ không thích nói chuyện, cũng không phải là không nói được lời hay, ngày đó trước mặt hiệu trưởng Viên, cô ta đỉnh đạc mà nói, không chút nào che giấu bản thân khát khao công việc này.

Hiệu trưởng Viên xem bài văn cô ta viết thời học sinh, lại hỏi cô ta một vài câu hỏi cá nhân.

Sau khi về nhà, liền tiếp mấy ngày, tâm trạng của Tô Thanh Thời đều rất tốt.

Nếu hiệu trưởng Viên không ưng ý cô ta đã trực tiếp tống cổ cô ta trở về rồi, nhưng trên thực tế, ngày ấy mấy vấn đề mà hiệu trưởng hỏi rất cụ thể.

Tô Thanh Thời rất an tâm.

Bởi vì tâm trạng tốt nên Tô Thanh Thời phá lệ cho chồng và mẹ chồng sắc mặt tốt, cho phép bọn họ đón hai đứa nhỏ đến trước thời gian đã định.

Đường Hồng Cẩm còn đang nghỉ phép, trình đơn xin lãnh đạo về quê một chuyến, rất nhanh đã được phê duyệt. Không có tiền lệ mang cháu ngoại theo tuỳ quân, lần này trở về, Đường Hồng Cẩm còn phải làm thủ tục nhận nuôi, dời sổ hộ khẩu của hai đứa nhỏ đến bên này, phỏng chừng là phải trì hoãn mấy ngày.

Trước khi đi, Đường Hồng Cẩm nhắc nhở mẹ mình, nhớ chăm sóc Tô Thanh Thời nhiều hơn.

Mẹ Đường đáp ứng, chờ hoài vẫn không chờ được con trai dặn bà ta chú ý sức khoẻ.

Trong lòng cũng không có tư vị gì.

Tô Thanh Thời được phỏng vấn trước, kế tiếp phải chờ đợi thông báo tuyển dụng chính thức.

Đường Hồng Cẩm nghe tin tức, nói khi chính thức phỏng vấn, yêu cầu đọc diễn cảm nội dung trong sách ngữ văn, đồng thời phát biểu cảm nghĩ của bản thân.

Trước đó Đường Hồng Cẩm vốn muốn mượn sách giáo khoa tiểu học cho Tô Thanh Thời, nhưng vì đột nhiên muốn xuất phát về quê nên nhất thời quên mất.

Tô Thanh Thời gần như không hề có giao thoa gì với người trong khu người nhà, càng đừng nói đến muốn tìm học sinh tiểu học nào mượn sách giáo khoa.

“Em gái nhỏ của doanh trưởng Giang ở nhà bên cạnh hình như là học sinh tiểu học.” Mẹ Đường nói xong, lại nhíu nhíu mày, “Nhưng lúc trước con đắc tội với nhà họ.”

“Con đắc tội với nhà bọn họ, nhưng mẹ thì không.” Tô Thanh Thời nói, “Mẹ giúp con mượn đi, người lớn đến nhà, bọn họ cũng không tiện từ chối.”

Trong lòng mẹ Đường càng khó chịu.

Đây là thái độ con dâu nhờ người khác giúp đỡ sao? Thật là mắc nợ cô ta mà.

————————————

Đổng Tinh Mai nói muốn tìm việc làm cho Ninh Kiều thì thật sự tìm.

Thông báo tuyển dụng giáo viên còn chưa công bố Đổng Tinh Mai đã gọi cô gái nhỏ đến nhà bà ta, thần bí mà bảo cô đi làm giáo viên.

“Giáo viên gì?”

“Giáo viên tiểu học, sau này còn có thể dạy Quả Quả nhà cô, ưu ái con bé, thuận tiện biết bao.”

Ninh Kiều gặp khó khăn.

Trong cốt truyện, dạy Quả Quả học, là chuyện cô đau đầu nhất.

Quả Quả có thể vừa học vừa ngủ, gọi con bé dậy học tiếp thì con bé không nghe, nhưng kêu lên giường ngủ thì lập tức nhắm mắt đi qua.

Giờ cô đã rút kinh nghiệm từ cốt truyện rồi, rất ít quan tâm đến chuyện học tập của Quả Quả.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 114: Chương 114



Dù nói thế nào đi nữa, trở thành giáo viên tiểu học vẫn là có lực hấp dẫn. Dù gì lúc trước ở An Thành, cô vẫn luôn muốn có một công việc ổn định.

Ninh Kiều có chút hồi hộp, cũng có chút chờ mong: “Có thể được không?”

“Không thành vấn đề!”

Từ nhà Đổng Tinh Mai trở về, Ninh Kiều vẫn luôn nghĩ chuyện làm giáo viên.

Đột nhiên gặp được Lạc Thư Lan.

“Chị Thư Lan.”

Nhớ tới cốt truyện có liên quan với con gái của Lạc Thư Lan, lại gặp Lạc Thư Lan, trái tim Ninh Kiều không khỏi đập mạnh một chút.

Ninh Kiều không tự giác hỏi: “Chị Thư Lan, Thiến Nhiên đâu?”

“Không biết đi đâu chơi rồi, mỗi ngày vừa mở mắt ra đã không thấy bóng dáng, nếu Thiến Nhiên nhà tôi ngoan ngoãn như cô, thì tôi không phải sầu như vầy.” Lạc Thư Lan cười, lại dừng một chút, vươn tay, “Đồng chí Tiểu Ninh, cô nhìn xem tay của tôi, có phải bóng loáng hơn không?”

Ninh Kiều rất phối hợp mà sờ tay Lạc Thư Lan, dùng sức gật đầu: “Là mùi kem dưỡng da.”

“Thiến Nhiên nhà tôi thật là ngốc.” Lạc Thư Lan nói, “Mấy ngày trước tôi nói da tay mình có chút khô, con bé bảo tôi thoa kem dưỡng da, tôi không nỡ. Thứ quý giá như vậy, thoa lên mặt còn sợ lãng phí tiền, còn thoa lên tay gì chứ. Kết quả cô đoán xem, ngay tối hôm qua, con bé nhân lúc tôi ngủ liền thoa một đống lên tay tôi. Sáng hôm nay thức dậy, ngửi thấy mùi hương, tôi cũng không nỡ rửa tay!”

Ninh Kiều nhớ tới mẹ mình.

Mẹ cô cũng thích dùng giọng điệu oán giận khoe khoang với những người khác trong khu nhà, về việc con gái mình tốt bao nhiêu.

“Khó trách mềm mại như vậy.” Ninh Kiều cười tủm tỉm nói.

Trong cốt truyện, sau khi Phó Thiến Nhiên c.h.ế.t đuối, Lạc Thư Lan đã chịu đả kích rất lớn.

Bà ta không khóc, cũng chẳng cười, cả ngày nhốt mình trong phòng. Mấy thím trong khu người nhà nói bà ta bị bệnh, nhưng cụ thể là bệnh gì, cả bác sĩ cũng khám không ra.

“Cho nên nói, con gái là tri kỷ.” Lạc Thư Lan ngửi mu bàn tay của mình, “Tôi đi về trước, mấy hôm trước Thiến Nhiên la hét muốn ăn màn thầu trắng, tôi về làm cho con bé.”

“Vậy phải rửa tay rồi.” Ninh Kiều nói.

Lúc này Lạc Thư Lan mới nhớ tới, nhíu mày: “Vậy phải làm sao bây giờ……”

———————————

Nhà họ Giang mở một cuộc hội nghị gia đình quy mô nhỏ.

Đơn giản là Ninh Kiều nói, chính mình chuẩn bị đến phỏng vấn ở trường tiểu học quân khu.

Ninh Kiều còn chưa bắt đầu chuẩn bị, ba đứa nhỏ cũng đã vội lên, ngồi thành một hàng.

Còn chưa ngồi ổn, Giang Quả Quả lại đứng dậy về phòng, lấy ra sách giáo khoa đưa cho cô.

“Làm gì vậy?” Ninh Kiều hỏi.

“Đi học nha.” Giang Quả Quả nghiêm trang nói, “Chị dâu nhỏ, chúng ta tập trước.”

“Đây là thước dạy học.” Giang Kỳ đưa chổi lông gà.

Giang Nguyên cũng có tư có vị.

Đừng nói, đúng là chơi vui.

Khi còn nhỏ Ninh Kiều liền mê chơi trò đóng vai gia đình, nhưng anh cô chê ấu trĩ, không muốn chơi với cô.

Không nghĩ tới hiện tại, có thể bù lại được ở chỗ này.

“Chị dâu nhỏ, học sinh tiểu học nghịch ngợm lắm, chị phải hung dữ một chút nga.” Giang Quả Quả nhắc nhở.

Ninh Kiều tiến vào trạng thái trong một giây, chỉ chỉ Giang Nguyên cùng Giang Kỳ: “Ngồi đàng hoàng, cà lơ phất phơ.”

Giang Nguyên cùng Giang Kỳ hai mặt nhìn nhau, nháy mắt thẳng lưng lên.

Giang Hành đứng ở một bên cười, mặc cho bọn họ hồ nháo, xoay người muốn vào phòng sách.

Nhưng đột nhiên, Ninh Kiều nhẹ nhàng vỗ cái bàn.

“Giang Hành!”

Giang Hành:?

Lần đầu tiên được Ninh Kiều hô thẳng tên, anh còn có chút không thích ứng.

Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả chớp chớp mắt, đồng thời nhìn về phía anh cả.

Chị dâu nhỏ cũng thật ghê gớm, có thể hù cho anh cả sửng sốt!

Giang Nguyên xem náo nhiệt không chê lớn chuyện nói: “Chị dâu nhỏ, chị phải dữ thêm một chút, bằng không học sinh tiểu học sẽ không nghe lời!”

Giọng nói của Ninh Kiều mềm mại, nhưng biểu cảm đã trở nên nghiêm khắc: “Trò không đi học à?”

Giang Hành quay đầu lại.

Giang Nguyên, Giang Kỳ và Giang Quả Quả nhìn chằm chằm anh cả không nháy mắt, tỏ vẻ chờ đợi xem kịch vui. Nếu Giang Hành tham gia cùng bọn họ thì uy nghiêm của người anh cả thật sự chẳng còn lại gì.

Về sau còn như thế nào trị được bọn họ?

“Bạn học Giang Hành, ngồi xuống!” Ninh Kiều lắc lắc khuôn mặt nhỏ, cầm lấy sách giáo khoa.

Rất dữ.

Giang Hành:……

Yên lặng giây lát, anh ngồi xuống.

Giang Nguyên cùng Giang Kỳ ngây ra như phỗng.

Giang Quả Quả lộ ra biểu cảm cao thâm khó đoán: “Anh hai, anh ba, nghe lời vợ mình nói, không mất mặt!”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 115: Chương 115



Ninh Kiều muốn báo danh tham gia phỏng vấn giáo viên tiểu học, thì người tích cực nhất là Giang Quả Quả.

Tuy rằng Giang Quả Quả không hề hứng thú học tập, ngày thường cho dù là giáo viên nào lên lớp, nội tâm Giang Quả Quả cũng không d.a.o động, nhưng nếu chị dâu nhỏ có thể tới lớp dạy cô bé thì khác. Mỗi ngày Giang Quả Quả có thể cùng chị dâu nhỏ cùng nhau tới trường, cùng nhau về nhau, cả ăn cơm trưa cũng có thể ăn cùng với chị dâu nhỏ.

“Chị dâu nhỏ cùng đi, chắc chắn anh cả sẽ làm món càng ngon cho em mang theo!”

“Sau này em cũng không cần ăn ở lớp học, có thể đến văn phòng của chị dâu nhỏ.”

“Lúc về nhà, chị dâu nhỏ còn có thể lái xe chở em về.”

Giang Quả Quả tràn đầy kỳ vọng tốt đẹp, đầy mặt hướng tới.

Nhưng mộng tưởng rất nhanh đã tan nát bởi anh hai anh ba.

“Trường học muốn tuyển cũng không phải giáo viên ngữ văn lớp em.” Giang Nguyên nói.

“Nếu chị dâu nhỏ dạy lớp khác, chưa chắc em có thể gặp chị ấy mỗi ngày ở trường.” Giang Kỳ nói.

Giang Quả Quả nói thầm: “Em có thể đến văn phòng tìm chị dâu nhỏ.”

“Trong văn phòng đều là học sinh ham học hỏi, em lại không thích học tập, tìm chị ấy làm gì?” Giang Nguyên nghiêm trang hỏi.

Giang Quả Quả còn nhỏ, đầu óc không nhanh nhạy như hai anh của mình, vẻ mặt oán niệm mà trừng hai người bọn họ một cái, tìm anh cả giúp đỡ.

Giang Hành nói: “Em cũng học chẳng phải được rồi sao?”

Hai mắt Giang Quả Quả sáng lên: “Đúng rồi! Em cũng đến văn phòng học tập!”

Giang Nguyên cùng Giang Kỳ cười trộm.

Sắc mặt của Giang Hành rất tự nhiên, vẫn xếp hàng ngồi cùng bọn họ, chờ đợi cô Ninh dạy học.

Giang Quả Quả hoàn toàn không chú ý tới điểm này, mở ra sách giáo khoa suy xét vấn đề muốn hỏi.

Tất cả tri thức đều quá mới mẻ đối với cô bé, căn bản không biết nên hỏi từ chỗ nào.

“Dù sau này, chị dâu nhỏ của em thật sự có văn phòng, trong văn phòng đều là bạn nhỏ nghiêm túc học hỏi kiến thức, một học sinh lớp ba đầu óc trống trơn như em, căn bản là không chen vào được.” Giang Hành dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói, sau khi nói xong lại tiếp tục ngồi nghiêm chỉnh.

Giang Quả Quả bẹp miệng, quay đầu đáng thương vô cùng mà nhìn về phía chị dâu nhỏ của mình.

Ninh Kiều nhấp môi cười: “Chẳng lẽ Quả Quả là người thất học?”

“Em không phải!” Giang Quả Quả vội vàng nói.

“Có.” Giang Hành nói.

Ninh Kiều “Ồ” một tiếng, tiếc nuối mà liếc nhìn cô bé một cái.

Giang Quả Quả lộ ra vẻ khiếp sợ.

Lật sách sang trang thứ nhất, đau khổ vùi đầu vào học.

Giang Hành cùng Ninh Kiều nhìn nhau, đáy mắt mang theo ý cười.

Rất nhanh liền dời mắt.

Giang Nguyên cùng Giang Kỳ yên lặng quan sát.

Thật kỳ lạ, anh cả và chị dâu nhỏ đột nhiên có ăn ý thế này, bắt đầu cùng nhau trị Giang Quả Quả.

Lần này là em út, còn lần tới thì sao?

Bọn họ ngậm miệng lại, cố gắng giảm sự tồn tại của bản thân xuống một chút, lại thấp chút nữa.

———————————

Ba đứa nhỏ vẫn là có chút ánh mắt, bọn họ biết công việc giáo viên ở tiểu học quân khu là miếng bánh thơm, bây giờ Đổng Tinh Mai biết được tin tức, thông báo còn chưa dán, ba người bọn họ che kín miệng, không để lộ bất kì tiếng gió nào.

Tuy nói trong mắt của ba người bọn họ, chị dâu nhỏ là ưu tú nhất, nhưng nhỡ đâu?

Trong gia đình quân nhân còn có đồng chí khác phù hợp với điều kiện, mọi người đều có chuẩn bị trước, cạnh tranh trở nên kịch liệt thì xác suất chị dâu nhỏ nhậm chức sẽ nhỏ một ít.

Ninh Kiều vốn chỉ ôm thái độ thử một lần để chuẩn bị phỏng vấn, bây giờ thấy Giang Quả Quả càng lúc càng hăng hái, bèn cảnh báo con bé chuẩn bị tâm lý thật tốt.

“Không nhất định có thể được, bây giờ em vui mừng càng sớm thì đến lúc đó thất vọng càng nhiều.”

Ở trong cốt truyện, Giang Quả Quả là một đứa trẻ không chấp nhận được thua cuộc. Điều này có thể thấy được qua ngày thường con bé ở chung với mấy đứa trẻ khác cũng như sinh hoạt hằng ngày.

Tranh cường háo thắng cũng không nhất định là chuyện xấu, nhưng nếu cả đấu dế mèn với nhau đều phải tranh thắng cuộc, thua lại tức giận đến mặt đỏ tai hồng, kết quả người bị thương chỉ có bản thân con bé.

“Thế phải chuẩn bị tâm lý cho việc thất bại sao?” Giang Quả Quả mờ mịt hỏi.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 116: Chương 116



“Cứ bình thường đi.” Ninh Kiều nhẹ nhàng nói, “Cố gắng hết sức để nếm thử, nhưng núi cao thì có núi cao hơn, người giỏi cũng có người giỏi hơn, không thành công cũng có thể chấp nhận.”

Giang Quả Quả nghiêng nghiêng đầu, tạm thời đáp ứng.

Bộ phận nhân sự của quân khu tiểu học thật là hiệu suất quá thấp, Giang Quả Quả dùng đầu ngón tay đếm mấy ngày trời, đợi hai ngày mà trên bảng thông báo còn chưa dán thông tin mới.

Không chờ được thông báo thì thôi đi, thế mà chờ đến bà Đường cách vách sang mượn sách vở.

Tiếng đập cửa vang lên, mở cửa thấy bà Đường cười hiền lành, Giang Quả Quả liền lập tức quay đầu lại, tìm kiếm bóng dáng của chị dâu nhỏ.

Ninh Kiều đang nấu cháo, trong khoảng thời gian này cô chưa từng bị bệnh, cũng có tinh thần, thật sự không muốn để Giang Kỳ mỗi ngày tan học về nhà còn phải chui vào phòng bếp nấu cơm cho mình, cho nên trong khả năng có thể cô liền làm một ít việc nhỏ. May mắn sau khi gả sang đây khác với trước kia ở nhà mẹ đẻ, trước kia cô muốn san sẻ với mẹ nhưng Thường Phương Trạch luôn ở trong nhà, giám sát cô chặt chẽ. Bây giờ ở hải đảo, Gianh Hành với hai em trai còn chưa về, Giang Quả Quả tan học sớm nhất, nhưng mà dù sao cũng là trẻ con, thực dễ dàng làm con bé khong chú ý.

Nghe thấy động tĩnh, Ninh Kiều xoay người ra phòng bếp.

Mẹ Đường dùng hết dũng khí tới gõ cửa nhà họ Giang.

Chuyện xe đạp bị xì lốp, xem như đã qua, trong khu người nhà còn có người nghị luận, nhưng cứ nói tới nói lui, hiển nhiên mọi người đã bắt đầu cảm thấy không thú vị. Toàn bộ sự kiện cũng chỉ có một mình Tô Thanh Thời không cảm thấy thẹn thủng, ngay cả một chút quẫn bách cũng không có.

Nhưng mẹ Đường da mặt mỏng.

Bà ta từng tuổi này rồi, căng da đầu sang mượn sách cho con dâu, mặt già cũng không biết nên để ở nơi nào.

Ngày thường mẹ Đường không hề có giao thoa gì với Giang Quả Quả, mặc dù đối phương ở ngay bên cạnh nhà, nhưng quay lại tựa như một trận gió, trước đó, hai người còn chưa từng nói chuyện.

Bây giờ, mẹ Đường cố gắng bày ra gương mặt tươi cười: “Là Quả Quả đúng không?”

Giang Quả Quả gật đầu, cứ như bình thường, lộ ra biểu cảm ngạo kiều người sống chớ gần.

Mẹ Đường kéo kéo khoé miệng: “Quả Quả, cháu thật giống anh cháu.”

“Là anh em ruột, đương nhiên là lớn lên giống nhau.” Giang Quả Quả nói.

Lại tiếp tục dây dưa nữa thì chỉ sợ đến hừng đông cũng chưa chắc có thể mượn được sách.

Mẹ Đường chỉ có thể nói: “Quả Quả, cháu có thể cho bà mượn một quyển sách ngữ văn được không?”

Giang Quả Quả tỏ ra cảnh giác: “Để làm chi?”

“Nhà của bà —— nhà của bà cần dùng.”

“Nhà của chúng tôi cũng cần dùng!” Giang Quả Quả xua xua tay, “Không cho không cho.”

Năm nay Giang Quả Quả học lớp 3, mấy quyển sách ngữ văn trong nhà, là mấy tháng trước chuyển đến hải đảo, ông nội một hai phải bắt cô bé mang theo. Bây giờ dành cho chị dâu nhỏ chuẩn bị nội dung phỏng vấn, rốt cuộc có tác dụng, cô bé mới không cho người ngoài mượn.

Người như Giang Quả Quả không biết cách nói chuyện hàm súc, thái độ từ chối kia, có thể khiến người xấu hổ bao nhiêu thì xấu hổ bấy nhiêu.

Mẹ Đường cứng đờ tại chỗ, khoé mắt nhìn thấy Ninh Kiều ra tới, theo bản năng muốn trốn.

Nhưng ngay sau đó, bà ta thấy nụ cười ôn hoà trên gương mặt của cô gái nhỏ.

Mẹ Đường sửng sốt một chút.

Cuối cùng, mẹ Đường vẫn không thành công mượn được sách giáo khoa. Nhưng bà ta nghe thấy giọng ôn nhu của Ninh Kiều nói với trẻ con nhà bọn họ, phải cử xử lễ phép với khách đến nhà. Cô bé nghe hiểu, cũng nghe vào tai, rốt cuộc không hung dữ hướng về phía mẹ Đường nữa.

“Nếu nhà cô cần dùng, thế thôi vậy.” Mẹ Đường nói, “Xin lỗi đã làm phiền.”

“Không sao đâu.” Ninh Kiều nói, “Cạnh cửa có để bồn hoa, lúc bà trở về nhớ cẩn thận một chút, đừng vướng ngã.”

Sau khi dứt lời, Ninh Kiều cúi người dịch chuyển bồn hoa mà Giang Hành mang về sang một bên.

Mẹ Đường đi vào khu người nhà ở quân khu mấy ngày nay, còn chưa từng nghe được lời quan tâm.

Con trai với con dâu bà ta đều là người nhà của bà ta, hoàn toàn yên tâm thoải mái nhận lấy trả giá của bà ta, bây giờ một người ngoài, lại quan tâm bà ta.

Lo lắng bà ta té ngã.

Trong lòng mẹ Đường chua xót, gật gật đầu: “Tôi xin lỗi, vẫn là vì chuyện của Thanh Thời nhà chúng tôi.”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 117: Chương 117



Ninh Kiều cười nói: “Con cái làm sai, nào có chuyện cha mẹ xin lỗi giúp, bà đừng để ở trong lòng.”

Giữa mày mẹ Đường từ từ giãn ra.

Vợ của doanh trưởng Giang, nhìn tuổi còn nhỏ, lại là người hiểu lý lẽ, một phen nói đến dễ nghe, ngược lại khiến bà ta càng cảm thấy tủi thân.

Con trai và con dâu của bà ta sao mà không được như vậy chứ? Giữa người với người, thật là không thể so sánh mà.

Lúc mẹ Đường xoay người rời đi, phía sau truyền tiếng đối thoại của Ninh Kiều và Giang Quả Quả.

“Chị dâu nhỏ, vì sao em phải có lễ phép?”

“Người khác lễ phép với em, em cũng phải có lễ phép, mọi người hoà khí với nhau, không tốt sao?”

“Nếu người khác không lễ phép với em thì sao?”

“Vậy em cảm thấy cư xử thế nào làm em thoải mái, thì cứ làm như thế.”

“Em liền hung dữ với bọn họ!”

“Nếu gặp phải người dữ hơn em thì sao?”

“Trở về tìm anh ba, anh hai, cuối cùng là anh cả!”

“Sao lại không tìm chị?”

Giang Quả Quả nghịch ngợm mà cười, chạy nhanh về phòng: “Em đi làm bài tập đây!”

Phía sau, cửa phòng bị nhẹ nhàng đóng lại.

Hai mắt mẹ Đường ảm đạm xuống.

Từ khi nào, bà ta cũng ngóng trông gia đình mình có thể hoà thuận vui vẻ như vậy, thật tốt đẹp.

Lúc ấy con gái còn sống, con trai là đứa hiểu chuyện, bà ta cho rằng bản thân chịu đựng hơn phân nửa đời, cuối cùng cũng hết khổ.

Nhưng sóng gió ập tới luôn làm người trở tay không kịp.

Con gái và con rể không còn nữa, để lại một đôi song sinh số khổ, con trai cưới vợ đã quên mẹ, con dâu mỗi ngày không có sắc mặt tốt với bà ta.

Con trai thường nói, Tô Thanh Thời lương thiện, chỉ cần bọn họ dùng tâm sưởi ấm cô ta, một ngày nào đó, tất cả đều sẽ tốt lên.

Mẹ Đường thật không biết bản thân có thể đợi đến ngày đó hay không.

Bà ta đứng trước cửa nhà hồi lâu, cuối cùng vẫn chưa vào.

Vẫn là đi dạo trong khu người nhà xem có con cái nhà ai cũng đang học tiểu học, mượn một quyển sách ngữ văn trở về.

Bằng không bà ta không thể sống tốt được.

————————————

Một nhóm thanh niên trí thức xuống nông thôn, thường thường phải cần một khoảng thời gian rất dài để thích ứng. Mấy người trẻ tuổi đến từ thành phố, trước nay chưa từng chịu khổ, đến công xã Hồng Lâm báo danh, sau đó được đưa đến nơi ở dành cho thanh niên trí thức, họ cảm thấy như trời sập vậy.

Trên đảo tổng cộng có ba đại đội, nhóm thanh niên trí thức đợt này được phân đến đại đội Sơn Liềm thôn Vũ Sơn.

Điều kiện ở điểm dừng chân của thanh niên trí thức khó khăn, nhà ở trên núi cũ nát bất kham, cỏ mọc um tùm, tường bằng đá, nghe thanh niên tri thức cũ nói, ngày mưa còn bị dột. Ở hải đảo thời tiết ướt nóng, thi thoảng còn có mưa bão gió lớn, nếu gặp phải thời tiết như vậy, mọi người chắc chắn không thể cố chịu mà phải chạy ra bên ngoài, tìm một nơi an toàn tạm trú.

Nhóm thanh niên trí thức hoàn toàn choáng váng, chỗ nào là chỗ an toàn chứ?

Khi Trang Á Á rời thuyền đã khóc trong chốc lát, được Trần Văn an ủi. Nhưng bây giờ Trang Á Á thật sự không thể chấp nhận được, lấy đôi tay che mặt, nước mắt tuôn rơi.

Trần Văn còn đang hỏi thanh niên trí thức cũ: “Chị, bên này ngày thường chúng ta muốn dùng nước, là dùng nước giếng sao?”

Thanh niên trí thức cũ cười nói: “Làm gì có chuyện tốt như vậy. Chỗ chúng ta không có nước, sinh hoạt ngày thường phải tự xuống núi gánh, đến lúc đó đồng chí nam mấy cậu dành nhiều sức lực chút, khi gánh nước cố gắng gánh nhiều lên. Bằng không tới tới lui lui đều phải leo núi, thật sự chịu không nổi.”

“Các cậu vừa đến, không quen là chuyện bình thường. Nhưng mà xuống nông thôn chính là như thế, dù có cho các cậu thời gian làm quen, đại đội trưởng cũng sẽ không đồng ý. Thương tâm khổ sở xong thì thôi, mọi người chấn chỉnh tinh thần lại, tôi ở chỗ này ba năm rồi, không phải khá tốt sao?”

Trang Á Á đều bị doạ cho ngây dại.

Ba năm!

Lúc này, mấy thanh niên trí thức nữ nghe thanh niên trí thức cũ nói, dần dần phản ứng lại.

Muốn có nước sinh hoạt phải xuống núi gánh, mọi người nghĩ có thể tiết kiệm sức lực thì tiết kiệm bèn nhờ mất thanh niên trí thức nam giúp đỡ họ.

Trang Á Á thật vất vả mới lấy lại tinh thần, quay đầu nói với Trần Văn: “Trần Văn, đến lúc đó anh đi gánh nước, có thể gọi tôi đi chung không?”

“Ngại quá.” Trần Văn chỉ chỉ cô gái bên cạnh mình, “Vừa rồi tôi đã đồng ý với Khương Tiểu Liên, tôi chỉ có một đôi tay, thật sự lo không hết quá nhiều việc.”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 118: Chương 118



“Vậy tôi ——”

“Khương Tiểu Liên, tôi giúp cô đem hành lý vào nhà đi, cô ở giường nào?” Trần Văn hỏi.

Khương Tiểu Liên đi vào trong phòng.

Căn phòng rách nát này, Khương Tiểu Liên không muốn ở dù chỉ một ngày, phòng vốn đã đủ nhỏ, thế mà còn không cho một người ở một phòng.

“Ở thế nào nha.” Khương Tiểu Liên nói.

“Cô nói nhà cô được phân cho phòng rộng rãi nhất khu nhà công nhân viên chức, bây giờ ở phòng nhỏ, chắc chắn là không thoải mái.” Trần Văn săn sóc mà nói, “Nhưng mà vẫn là đừng lại nhớ đến chuyện trước kia, nếu không chỉ là làm khó dễ chính mình đấy.”

Trần Văn trắng nõn sạch sẽ, vẻ mặt dáng vẻ thư sinh, giọng nói còn dễ nghe, sau một phen an ủi, trong lòng Khương Tiểu Liên cũng dễ chịu đôi chút.

“Cái giường gần cửa sổ đi, tương đối thoáng mát.” Khương Tiểu Liên nói.

Mấy thanh niên trí thức nữ khác không vui.

“Cô nói cô muốn cái giường gần cửa sổ, thì phải nhường cho cô sao?”

“Tốt xấu cũng phải rút thăm quyết định.”

“Đúng vậy, dựa vào cái gì chứ!”

“Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau. Mọi người hoà thuận ở chung, mấy thanh niên trí thức chúng ta đoàn kết một chút mới có thể cùng nhau đối kháng khó khăn gian khổ kế tiếp.” Trần Văn đứng ở giữa, ôn tồn nói, “Tôi nói câu công bằng, nhà Khương Tiểu Liên ở xa nhất, ngồi xe lửa đều tốn thời gian nhiều hơn so với chúng ta, từ trên thuyền xuống, nôn đến ra cả mật, chúng ta nhường cô ấy một chút, được không?”

Mấy thanh niên trí thức nữ khác vẫn không vui.

Trần Văn lấy mấy viên kẹo từ trong túi ra: “Một người lấy một viên đi, nể mặt tôi được không?”

Ai cũng không thiếu một viên kẹo.

Nhưng Trần Văn biết ăn nói, cũng biết làm việc, anh ta để ý cảm xúc của mọi người, lại lộ ra nụ cười ấm áp, khiến người không tiện từ chối.

Hơn nữa, vừa rồi Trần Văn còn đưa khăn tay cho họ, mấy thanh niên trí thức nữ cũng không lại dây dưa vấn đề này nữa.

Trang Á Á cũng cầm một viên kẹo, rũ mi mắt lột giấy gói kẹo: “Thôi, nhường cho cô ấy đi.”

Chờ mấy thanh niên trí thức nữ đều dàn xếp xong, mấy thanh niên trí thức nam đi theo thanh niên trí thức cũ, đến chỗ ở của mình.

Khương Tiểu Liên bóp mũi ngồi trên giường gần cửa sổ, duỗi tay sờ sờ cửa sổ: “Phải mua bức màn treo lên.”

“Nào có bức màn gì, tìm chút thảm cỏ dán lại chấp vá đi.” Trang Á Á nói.

“Thảm cỏ sao có thể chắn được ánh sáng?” Khương Tiểu Liên nói, “Cùng lắm thì tôi ra tiền.”

Mấy thanh niên trí thức nữ khác không hé răng, cúi đầu sửa sang lại giường đệm của mình.

Tranh cãi với cái người như vậy làm gì? Người ta ỷ vào cha mình là lãnh đạo ở Kinh Thị, còn khoe khoang cả đoạn đường.

———————————

Cuối cùng thì trên bảng thông báo trong khu người nhà cũng dán thông báo tuyển dụng giáo viên tiểu học.

Thời gian phỏng vấn là vào hai ngày sau.

Gia đình quân nhân vây quanh ở trước mục thông báo, người có văn hoá nóng lòng muốn thử, chưa từng đi học thì tràn đầy cảm thán, cương vị tốt như vậy, lại không thể đi tranh thủ, thật là nỗi khổ không có văn hoá.

Đáy lòng Tô Thanh Thời vốn có nắm chắc, nhưng đứng bên cửa sổ, nhìn những người đăng ký, đột nhiên bắt đầu luống cuống.

Phần lớn quan quân có tư cách cho người nhà tuỳ quân thì tuổi đã không nhỏ, vợ họ cũng không trẻ, chưa từng đi học cũng bình thường. Nhưng cô ta quên một việc, con của họ cũng có thể đăng ký thăm gia ứng tuyển.

Tô Thanh Thời nhíu nhíu mày, một lần nữa ngồi xuống bàn sách, mở ra quyển sách giáo khoa tiểu học mẹ chồng mượn cho cô ta.

Tô Thanh Thời gặp hiệu trưởng Viên trước, hẳn là đối phương tán thưởng cô ta.

Nhưng mà tán thưởng thì sao chứ, Tô Thanh Thời không có bối cảnh, người ta thật sự bằng lòng cho cô ta một cơ hội sao?

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, bản thân Tô Thanh Thời cũng không thể tự rối loạn đầu trận tuyến.

Lâm trận lùi bước không phải tác phong của Tô Thanh Thời.

Tô Thanh Thời thật vất vả mới khiến bản thân tĩnh tâm lại, chuyên tâm chuẩn bị.

Trong hai ngày chờ đợi phỏng vấn chính thức, mẹ Đường nhìn ra được con dâu nôn nóng, bà ta cũng không dám thở mạnh, nói một câu bà ta kẹp chặt cái đuôi làm người cũng không quá.

Cuối cùng cũng tới ngày phỏng vấn.

Phỏng vấn bắt đầu lúc 9 giờ sáng, mới tờ mờ sáng, Tô Thanh Thời đã rời giường, ôn bài trong chốc lát, đổi quần áo sạch sẽ.

Trường tiểu học quân khu cách khu người nhà không xa, nhưng cũng mất 30 phút để đến được đó.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 119: Chương 119



Tô Thanh Thời trước tiên ra cửa, ở trong khu người nhà gặp được chủ nhiệm Bạch.

Chủ nhiệm Bạch cười hỏi: “Đồng chí Tiểu Tô, cô cũng đến trường học phỏng vấn sao?”

“Tôi không thể đi sao?” Tô Thanh Thời hỏi lại.

Chủ nhiệm Bạch bị nghẹn một chút.

Bà ta không hề có ý như thế.

Tô Thanh Thời vừa mới dứt lời, cũng không đợi chủ nhiệm Bạch trả lời, lại lần nữa nhanh hơn bước chân.

Nhìn theo bóng Tô Thanh Thời, ngay cả người luôn hiền hoà như chủ nhiệm Bạch cũng phát bực.

Loại người gì thế!

Tô Thanh Thời nhìn đồng hồ kiểu nữ trên tay. Đây là đồng hồ do Đường Hồng Cẩm mua cho cô ta trước khi kết hôn, xinh đẹp lại hữu dụng. Lúc ấy ở quê, cha mẹ cô ta khuyên can mãi, muốn cô ta tháo xuống đưa cho em trai, nhưng cô ta không đồng ý.

Rõ ràng là kiểu dáng đồng hồ dành cho nữ mà bọn họ cũng muốn lấy, thật là chẳng màng gì đến cô ta.

Nhớ đến chuyện cũ, Tô Thanh Thời cười tự giễu, may mắn cô ta đã dọn đi, hiện tại còn có cơ hội có được công tác tốt như vậy.

Khi vừa vào khu người nhà, Tô Thanh Thời còn tưởng rằng nhóm gia đình quân nhân đều là quan quân mà mỗi người hâm mộ, họ không hiếm lạ kiếm tiền. Nhưng thì ra là không phải, chức vị của chồng càng cao, giác ngộ của vợ cũng càng cao, nghe nói vợ của tư lệnh Phó, thời trẻ là y tá ở bệnh viện, không muốn giữ yên hiện trạng bèn tham gia sát hạch, cuối cùng trở thành bác sĩ.

Tô Thanh Thời ngoài miệng không nói, thật ra cô ta đều lén lút học tập theo những người nhà của quân nhân ưu tú này.

Một ngày nào đó, cô ta cũng sẽ thoát thai hoán cốt.

Tô Thanh Thời dần dần tiến bộ, tựa như bây giờ, nếu người trong thôn năm đó xuất hiện, tuyệt đối sẽ không dám khinh thường cô ta.

Tô Thanh Thời nghĩ như vậy, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Nhưng đột nhiên, một chiếc xe đạp vượt qua cô ta, hướng về phía trường tiểu học quân khu.

Giương mắt nhìn, là Ninh Kiều.

Tô Thanh Thời khinh thường mà nhếch môi.

Cô vợ nũng nịu, ở trong nhà hầu hạ người khác không tốt sao?

Còn muốn tới tham gia náo nhiệt.

Làm giáo viên, chỉ sợ lời nói còn không vang nổi.

Có thể được học sinh kính trọng sao.

———————————-

Đãi ngộ của trường tiểu học quân khu rất tốt, thông báo tuyển dụng vừa dán, không ít người nộp đơn đăng ký ứng tuyển.

Ngoài người nhà trong khu người nhà, còn có cư dân trên đảo. Vòng thứ nhất sàng chọn tuổi tác cùng với bằng cấp, sau đó liên hệ những người còn lại tới phỏng vấn.

Cô Lý bên bộ phận nhân sự của trường nói: “Cô Chu, họ đã đến rồi sao?”

Cô Chu cầm hồ sơ, nói: “Đều đến rồi, bây giờ đang chờ ở phòng họp. Nhưng mà cô Lý, cô xem bên này ——”

Cô Chu cầm hồ sơ của Tô Thanh Thời đặt ở trước mặt: “Vị đồng chí này, bằng cấp không đủ, sao mà không bị loại?”

Cô Lý nhìn một cái: “Hẳn là người quen của hiệu trưởng Viên, ngày đó đến văn phòng gặp ông ấy trước, tuy rằng hiệu trưởng Viên chưa nói, nhưng tạm thời vẫn giữ lại trước.”

Cô Chu ở bộ phận nhân sự nhiều năm như vậy, trước đây chưa từng gặp qua chuyện như vậy.

Nhưng cô Chu cũng là nhân tinh, cười nói: “Bằng cấp không nói lên tất cả, có lẽ vị đồng chí này đặc biệt ưu tú.”

“Vòng đầu phỏng vấn, cô cũng đừng loại cô ta.” Cô Lý nói, “Chờ hiệu trưởng Viên quyết định.”

Lúc này các đồng chí tham gia phỏng vấn đang ở phòng họp chuẩn bị.

Vòng phỏng vấn thứ nhất, nói đơn giản là tự giới thiệu, thật ra cũng là kiểm tra khả năng ăn nói, cùng với có khẩu âm hay không vân vân. Dù sao cũng là giáo viên ngữ văn, muốn dạy bọn nhỏ đọc mà giọng quê hương lại quá nặng thì thật là không thích hợp.

Ninh Kiều tìm vị trí ngồi xuống, dưới đáy lòng chuẩn bị bản thảo.

Các đồng chí đến ứng tuyển vị trí giáo viên có nam có nữ, mọi người hỏi thăm lẫn nhau rôm rả.

“Cha tôi là giáo viên tiểu học của công xã, lần này có cơ hội, tôi bèn đến thử xem.”

“Cha cô là giáo viên tiểu học ở công xã, sao không giới thiệu cho cô đến trường của ông ấy luôn?”

“Phúc lợi ở công xã sao có thể so với trường tiểu học quân khu chứ.”

“Cô thì tốt rồi, trong nhà có điều kiện như thế, có thể mưa dầm thấm đất…… Tôi ở thôn Vũ Sơn, cha mẹ tôi nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, năm đó vẫn là cán bộ thôn tới cửa động viên, bọn họ mới cho tôi đi học.”
 
Back
Top Bottom