Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 50



Giang Hành hơi giật mình, đặt chén canh xuống: “Được.”

“Chờ một chút ——” Cô lại hỏi, “Cha với anh tôi đâu?”

———————————

Vì không quấy rầy Ninh Kiều nghỉ ngơi, Giang Hành quyết định rời đi trước.

Khi đóng cửa phòng, anh quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.

Dường như cô rất sợ hãi.

Cái này rất khác với đời trước, đời trước mới vừa lên đảo, Ninh Kiều thường hay cười.

Có lẽ bởi vì cô còn bệnh, có chút yếu ớt, không có cảm giác an toàn.

Khoảnh khắc đóng cửa phòng lại, trái tim Giang Hành như bị đè nặng.

Anh không muốn để cô một mình đối mặt, nhưng có rất nhiều việc, không thể nóng nảy được.

Dẫn em trai em gái rời khỏi, Giang Hành sang cách vách gõ cửa phòng Ninh Trí Bình: “Chú Ninh, Ninh Kiều tỉnh rồi.”

Ninh Trí Bình nghe thế, nhanh chóng đứng dậy.

“Vừa rồi đồng chí Lạc với đồng chí Tưởng sang đây, Ninh Dương đi mượn điện thoại của bọn họ báo tin cho người trong nhà cho bọn họ an tâm.

Đúng rồi, Kiều Kiều sao rồi?”

“Cô ấy vừa tỉnh, cảm xúc không cao.” Giang Hành nói.

“Mới vừa rời thuyền liền bị bệnh, lúc tỉnh lại ở nơi xa lạ, tâm trạng không tốt cũng là bình thường.” Ninh Trí Bình nói, “Để chú đi xem.”

Ninh Trí Bình nói xong liền bước nhanh ra ngoài, đi ngang qua cửa liền thấy ba đứa trẻ.

Ba anh em tò mò nhìn ông ấy, Ninh Trí Bình cười gật đầu, thuận miệng hỏi bọn họ sao còn chưa đi học.

Giang Hành chú ý thái độ của ba đứa em mình trong toàn bộ quá trình.

Nhưng thật ra có lễ phép.

Chờ đến khi chú Ninh vội vàng ra ngoài, ba đứa trẻ cảm giác cái ót của mình sắp bị anh cả nhìn thủng.

Bọn họ thở dài.

Anh cả vốn dĩ đã dữ, hiện tại càng dữ hơn.

Giang Hành dẫn ba đứa em ra nhà khách.

Vừa nãy ở bờ biển gấp trở về xem nồi canh gà nên còn rất nhiều lời chưa nói rõ.

Bây giờ cuối cùng cũng có thời gian, phải hỏi cho rõ ràng mới được.

“Rốt cuộc là thế nào?”

Ba đứa trẻ mắt to trừng mắt nhỏ.

Giang Quả Quả nhỏ nhất, yên tâm thoải mái co đầu rụt cổ, nhìn phía anh ba.

Anh ba cô bé lại nghiêng đầu, nhìn về phía anh hai.

Giang Nguyên chỉ có thể đi đầu lên tiếng: “Trước kia chúng em không hiểu chuyện, làm tổn thương chị dâu nhỏ.

Anh cả, chúng em đảm bảo sẽ không như vậy nữa.”

Dưới sự truy hỏi của Giang Hành, Giang Nguyên thuật lại một lần ký ức đột nhiên xuất hiện trong đầu mình và em trai em gái.

Ngay từ đầu, là bởi vì ông nội từ trước đến nay cưng chiều bọn họ lại trở nên quá nghiêm khắc, khiến cho bọn họ run bần bật.

Hết lần này đến lần khác ông nội nhấn mạnh Ninh Kiều tốt bao nhiêu, bảo bọn họ đừng ức h**p cô, không biết sao, ba đứa nhỏ thế nhưng dần dần nhớ lại đủ chuyện.

Đời trước, lúc chị dâu mới gả vào nhà, trong lòng bọn họ rất mâu thuẫn.

Bị anh cả dẫn đến hải đảo ở, cả ngày bị mắng, đã đủ thảm, đột nhiên lại nhiều thêm một người quản bọn họ, ai mà chịu được.

Ba đứa trẻ vốn đã nghịch ngợm, bắt tay nhau muốn đuổi chị dâu đi, hoàn toàn là bình thường phát huy.

Chính là không ngờ, chị dâu thoạt nhìn nhu nhược như thế nhưng thực tế lại rất cứng cỏi.

Ở đời trước, đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện.

Chị dâu vì đưa bọn họ trở về con đường đúng đắn mà hao tâm khổ tứ, hai bên đấu trí đấu dũng, cuối cùng bọn họ bại trận.

Sớm biết có ngày này, trước đây còn giãy giụa làm gì?

Tương thân tương ái với chị dâu thật tốt!

Ký ức của ba anh em dừng lại ở thời khắc bắt tay giảng hoà với chị dâu.

Chuyện xảy ra sau đó, không nhớ gì cả.

“Kia hẳn là chuyện đời trước?” Từ trước đến nay Giang Kỳ yêu tha thiết thích mấy sự vật mới mẻ, lúc này hai tròng mắt sáng lấp lánh, “Con người thật sự có ký ức của kiếp trước sao?”

“Giang Kỳ.” Giang Nguyên nghiêm túc mà cắt ngang, “Bị người ta nghe thấy thì sao?”

Giang Quả Quả nhón chân che miệng anh ba, chân thành hỏi: “Anh ba, đầu óc không tốt sao?”

Giang Quả Quả mới chín tuổi, còn biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, anh ba thật là quá yếu.

Giang Kỳ hận nhất người ta nói đầu óc mình không tốt, tức giận đến nắm cổ áo em gái dạy dỗ.

Hai đứa nhỏ ồn ào, càng lúc càng lớn tiếng.

Anh hai Giang Nguyên thanh thanh giọng nói: “Khụ —— khụ!”

Da đầu anh ba em út tê dại.

Bon họ quên mất anh cả còn ở đây.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 51: Chương 51



“Anh đi ra ngoài bao lâu, mấy đứa liền quậy bấy lâu phải không?” Giang Hành nheo lại đôi mắt.

Em trai em gái lắc đầu như trống bỏi.

“Đi học đi.” Giang Hành nói.

Mí mắt Giang Nguyên nhảy lên một chút.

Giang Kỳ nghiêm túc nói: “Anh cả, đời trước em học qua rồi, đời này không học được không? Dù sao đều đã biết!”

Tầm mắt lạnh lẽo của Giang Hành đảo qua: “Còn dám nhắc tới chuyện đời trước?”

Giang Quả Quả lại lần nữa dùng sức che miệng anh ba lại.

“Học hai đời, cũng không thấy thi được một trăm điểm!” Giang Nguyên rất có nhãn lực, lôi kéo cánh tay Giang Kỳ, “Đi đi, đi học đi.”

Giang Quả Quả ủ rũ cụp đuôi, vẻ mặt u oán, tâm bất cam tình bất nguyện mà đuổi kịp bước chân của hai anh.

Kẻ thức thời trang tuấn kiệt, đời trước Giang Quả Quả là người đầu tiên đầu hàng chị dâu nhỏ. Từ nhỏ sống cùng hai anh như cô bé, thích bám lấy chị dâu, nhưng thực đáng tiếc, lại hồi tưởng, Giang Quả Quả nghĩ không ra chi tiết.

Giang Quả Quả ấm ức mà quay đầu lại, ôm tâm lý thương lượng đối diện anh cả.

Không muốn đi học, chỉ muốn chơi cùng chị dâu nhỏ.

Nhưng rất nhanh, Giang Quả Quả thấy anh cả nhíu mày.

Giang Quả Quả sợ hãi, lập tức chạy như bay.

Chờ chạy xa, Giang Nguyên có chút buồn bực: “Chúng ta nhớ rõ chuyện đời trước, anh cả sao không cảm thấy kỳ quái thế?”

Nhưng mà, anh cả của cậu ấy! Có việc gì mà anh cả chưa thấy?

Giang Kỳ cùng Giang Quả Quả không nghĩ nhiều như vậy, đều là trầm khuôn mặt nhỏ, biểu cảm cùng chung kẻ địch.

“Anh cả nói, không thể nhắc lại chuyện đời trước!” Bọn họ nghiêm túc nói.

Giang Nguyên nghĩ mà sợ ngậm miệng lại.

Ở tại quân khu, nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm, càng muốn thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Giang Hành nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của bọn họ.

Ở trong cái nhà này, cũng chỉ có anh có thể trị được ba đứa nhỏ.

Giang Hành nói bóng nói gió, phỏng đoán ra ký ức dư lại của bọn họ đối đời trước còn dư lại nhiều ít. Giang Nguyên, Giang Kỳ cùng Giang Quả Quả, cũng chỉ nhớ rõ chính mình nghịch ngợm gây sự, cũng không biết không bao lâu sau, Ninh Kiều liền qua đời.

Sau khi ký ức trong đầu trở nên rõ ràng, anh mới có cảm giác chính mình thật sự trọng sinh.

Vào giờ phút này, Giang Hành nhớ rõ ràng cảm giác đau đớn xuyên tim của đời trước.

Vì Ninh Kiều, cũng vì em trai em gái.

Hiện giờ, Ninh Kiều còn sống.

Em trai em gái cũng không vì báo thù mà người chết, người bị thương nặng.

Khi đó, việc anh làm còn chưa đủ.

Cũng may trời cao lại cho anh một cơ hội.

————————————

Ninh Dương mượn xong điện thoại đi trở về, nhíu chặt mày.

Em gái bệnh nhưng cha không cho anh ấy nói, sợ Thường Phương Trạch và Tiêu Xuân Vũ ở An Thành sẽ lo lắng, rối loạn. Ninh Dương lớn như vậy, sống bằng phẳng, hầu như chưa từng nói dối, vừa rồi cầm ống nghe điện thoại, trái tim Ninh Dương như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Cũng may Ninh Dương thông minh, mẹ và vợ cũng không hề nghi ngờ gì cả.

Nhưng chủ yếu vẫn là bởi vì, bên phía họ cũng đang buồn rầu.

Sau khi Ninh Dương với Ninh Trí Bình dẫn theo Ninh Kiều rời khỏi An Thành, Tiêu Xuân Vũ ói. Mới đầu còn tưởng rằng là ưu tư quá nặng, nhưng ngày hôm sau, Tiêu Xuân Vũ vẫn ói đến c.h.ế.t đi sống lại, còn trầm trọng hơn bọn họ ngồi thuyền.

Ninh Dương mơ màng hồ đồ, chưa ý thức được gì cả, bảo Tiêu Xuân Vũ bên cạnh cầm điện thoại, nhắc nhở Tiêu Xuân Vũ nhất định phải chú ý giữ ấm, đừng cố chịu, cần thì phải đến bện viện ngay.

Nhưng sau đó, Thường Phương Trạch nói, bà ấy hoài nghi Tiêu Xuân Vũ mang thai……

Mang thai.

Hai chữ này đi tới đi lui trong đầu Ninh Dương, cho đến khi tắt điện thoại, bước chân mới dần nhanh hơn.

Ninh Dương bước vội về nhà khách, chuẩn bị báo tin này cho cha.

Nhưng đến cửa nhà khách, Ninh Dương vừa ngước mắt liền thấy một người đàn ông cao lớn anh tuấn.

Thân là anh vợ tương lai, Ninh Dương có trực giác nhạy bén mà nhướng mày.

Ước chừng hồi ba bốn tuổi, Ninh Dương cùng Giang Hành từng gặp nhau. Ông nội hai bên muốn kéo dài tình nghĩa liền tạo cơ hội cho hai đứa cháu trở thành anh em tốt.

Nhưng mà đại khái là hai người bọn họ trời sinh đối địch với nhau, liếc mắt một cái nhìn đối phương, liền đồng thời quay đầu, hơn nữa, Ninh Dương còn không biết cố gắng mà khóc to.

Quá mất mặt, cả đời này Ninh Dương đều không quên được.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 52: Chương 52



Cũng bởi vì ân oán 20 năm trước, dẫn đến Ninh Dương vừa nghe cha nói muốn gả em gái đến nhà họ Giang, lập tức giơ hai tay hai chân phản đối.

Chẳng qua đừng nhìn dáng vẻ của Ninh Trí Bình hiền hoà, khai sáng nhưng ông ấy đã quyết rồi thì có thể nói là chuyên quyền độc đoán.

Vì thế đương nhiên sự phản đối của Ninh Dương không có hiệu quả.

Hiện tại liếc mắt một cái thấy Giang Hành, Ninh Dương liền nhịn không được muốn trợn mắt.

“Cậu là Ninh Dương?” Giang Hành hỏi.

Ninh Dương thở phì phì, “Ừ” một tiếng.

“Ninh Kiều mới vừa tỉnh.” Giang Hành nói.

Ninh Dương còn chưa kịp bày ra khí thế của anh vợ, chợt nghe em gái tỉnh, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Ninh Dương dò hỏi tình hình của Ninh Kiều vài câu, biết em gái đã hạ sốt, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Rất nhanh lại thay đổi thái độ, sắc mặt khó coi.

“Tôi vốn không đồng ý gả em gái đi xa như thế.” Ninh Dương nói, “Tình hình thế nào cậu cũng biết đại khái, tôi liền không nói nhiều. Thân thể em gái tôi yếu ớt, được người trong nhà nuông chiều từ bé, cậu chú ý một chút, đến lúc đó….”

Ninh Dương gằn từng chữ một, nói về thói quen sinh hoạt của Ninh Kiều.

Giang Hành cũng quan sát Ninh Dương, ký ức kiếp trước lại hiện lên.

Đời trước, anh cùng Ninh Dương không có quá nhiều giao thoa.

Sau khi Ninh Kiều xảy ra chuyện, Ninh Dương lập tức chạy đến Tây Thành, lúc đó thời tiết ở Tây Thành không tốt, trên đảo gió bão cuồng phong, Ninh Dương đón mưa gió xuất hiện, cả người chật vật. Nửa năm ngắn ngủi không gặp em gái, gặp lại thế nhưng là âm dương cách biệt, có thể đoán được Ninh Dương chịu đả kích lớn thế nào.

Mà khi đó, Tiêu Xuân Vũ đã mang thai bảy tháng, ở An Thành trượt chân ngã một cái. Về sau Ninh Dương mới biết được, khuya hôm đó Tiêu Xuân Vũ ở nhà một mình, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, chờ đến sáng sớm hôm sau mới được hàng xóm đưa đến bệnh viện. Đứa con trong bụng không giữ được, Tiêu Xuân Vũ trơ mắt nhìn thai nhi đã thành hình, liền ngất tại chỗ.

Đả kích liên tiếp đánh sập đôi vợ chồng trẻ, Tiêu Xuân Vũ không vượt qua được ngăn cách trong lòng, đề nghị ly hôn. Mà trên đường đi ký giấy ly hôn, Ninh Dương mất hồn mất vía, không chú ý tới xe tải lớn lao nhanh đến, cứ thế bị nghiền dưới bánh xe.

Nghĩ vậy, hai mắt Giang Hành ảm đạm.

Nhưng trước mắt Ninh Dương còn sống sờ sờ mà đứng trước mặt anh, bày ra tư thế anh vợ giáo huấn anh.

“Này.” Ninh Dương gọi Giang Hành, không vui nói, “Cậu rốt cuộc có nghe hay không?”

“Nghe thấy.” Giang Hành nói, “Sức khoẻ của Ninh Kiều yếu, cần phải cẩn thận mỗi khi chuyển mùa. Mỗi ngày, cô ấy có thói quen uống một ly sữa bò, nhưng thích lạnh, phải nhắc nhở cô ấy uống lúc nóng. Còn có…..”

Ninh Dương hồ nghi mà nhìn anh.

Người này nào có mặt lạnh như lúc vừa thấy, tương phản, ánh mắt cùng giọng điệu đều rất ôn hoà.

Vậy mà không có chút nào không phục?

“Tôi sẽ chăm sóc tốt cho Ninh Kiều.” Giang Hành tạm dừng một lát lại nói: “Anh, không cần lo lắng.”

Ninh Dương:???

Ba anh em đứng ở cách đó không xa:???

Nhóm người Giang Nguyên chạy về tìm anh cả lấy chìa khoá. Cặp sách còn ở trong nhà, không có chìa khoá thì không vào nhà được.

Nhưng hiện tại, anh cả của bọn họ thế mà gọi người khác bằng “Anh”!

Anh hai, anh ba với em út nhà họ Giang ngơ ngác nhìn anh cả.

“Cậu nói cái gì?” Ninh Dương ngây dại.

“Tôi nói sữa mạch nha cùng đường đỏ là ——”

“Không.” Ninh Dương cắt ngang anh, “Cậu gọi tôi là gì?”

“Anh?” Giang Hành nói một cách thản nhiên.

Ninh Dương lập tức vui như nở hoa, khoé miệng sắp giơ cao đến chân mày.

Lại nói, Ninh Dương làm anh, còn nhỏ hơn em rể một tuổi.

Trong khoảnh khắc này, Ninh Dương đơn phương tuyên bố dưới đáy lòng, xoá bỏ toàn bộ ân oán dài đến 20 năm của bọn họ.

Mà Giang Hành, cảm giác không đúng.

Anh chậm rãi quay đầu lại, thấy ba đứa em nhà mình ngây ra như phỗng.

Tầm mắt chạm nhau ——

Ba đứa nhỏ “Vèo” một tiếng chạy đi.

Giang Hành:……

Thôi, tốt xấu gì cũng lấy lòng được anh vợ.

—————————

Một khi sốt liền sốt mấy ngày, đây là bệnh cũ của Ninh Kiều.

Cuối cùng lúc này cũng hoàn toàn hạ sốt, chờ đến khi phân biệt rõ cái gì là hiện thực, cái gì là cảnh trong mơ, thái dương của Ninh Kiều đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 53: Chương 53



Trong mộng nói rõ cho cô biết, cô là nữ phụ, vật hi sinh trong quyển truyện niên đại, mỗi một chi tiết đều quá chân thật, ngay cả tình huống ở hải đảo mà cô không biết trước đó, hiện giờ cũng biết được rõ ràng.

Trong lúc hồi tưởng lại cảnh trong mơ, Ninh Kiều dùng cái muỗng, từ từ ăn hết chén canh Giang Hành nấu cho cô.

Chờ Ninh Trí Bình lại đưa cho cô một chén cháo, cô đều ăn không vô.

Từ nhỏ con gái đã được tinh tế nuôi dưỡng, đặc biệt kén ăn, ăn uống rất ít. Ninh Trí Bình không ngờ cô có thể uống hết canh gà Giang Hành mang đến, trong khoảng thời gian ngắn, càng thêm khen ngợi anh.

“Nhìn không ra Giang Hành còn biết chăm sóc người khác như thế.”

Nghĩ lại, ông ấy lại cảm thán nói: “Cũng phải, ông cụ lớn tuổi như thế, cuộc sống hàng ngày cùng phương diện ẩm thực đều phải chú ý. Còn có ba đứa nhỏ, đều đang tuổi ăn tuổi lớn, Giang Hành biết nấu ăn cũng không lạ.”

“Anh ấy thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, em trai em gái đều đến nhà ăn hoặc sang nhà hàng xóm ăn.” Ninh Kiều nói thầm.

“Cũng tốt, con không cần học nấu ăn.” Ninh Trí Bình cũng không biết, ông ấy với vợ mình có cùng suy nghĩ.

Ông ấy cười cười, còn nói thêm: “Lúc nãy con có gặp em của Giang Hành chưa? Mấy đứa nhỏ đều ngoan ngoãn nghe lời, còn chào cha, trong nhà có nhiều đứa trẻ như vậy, về sau sẽ náo nhiệt lắm.”

Ninh Kiều nhìn trời.

Gặp được, còn gọi cô là chị dâu nhỏ nữa.

Nhưng ngoan ngoãn nghe lời, là giả!

Ninh Trí Bình nhìn dáng vẻ như đang suy tư của Ninh Kiều. Trên đường đến Tây Thành, con gái còn rất vui vẻ, nghe ông cụ Giang nhắc về Giang Hành, còn rất hứng thú, muốn biết nhiều hơn.

Lúc này thoạt nhìn, lại giống như có tâm sự.

Cô gái nhỏ mê mang, thấp thỏm, bệnh một trận, mở mắt ra thấy Giang Hành với mấy đứa em của Giang Hành, cả người trở nên ngơ ngác.

Nên cho con bé một chút thời gian.

“Ông cụ sống ở hải đảo không quen, vội vã trở về Càn Hưu Sở chơi cờ cùng đồng chí cũ của mình. Cho nên ông ấy thúc giục Giang Hành mau chóng làm hôn lễ.”

Ninh Kiều ngẩng đầu, “A” một tiếng.

“Lễ hỏi mà ông nội Giang Hành chuẩn bị, cha mẹ đều bỏ vào rương hành lý cho con. Một mình ra ngoài, cần có tiền bên mình mới được.” Ninh Trí Bình lại bổ sung, “Tầng dưới cùng trong rương, đặt cùng chỗ với tiền cha mẹ cho con, chờ đến khi vào nhà họ Giang thì cất cho cẩn thận, không phải đề phòng người nhà họ, chủ yếu là trời xa đất lạ, cũng không biết có gặp trộm cướp….”

Nói xong lời cuối cùng, Ninh Trí Bình lại nhịn không được bật cười, đỡ trán: “Xem cha nói bậy bạ cái gì, trong khu người nhà của quân khu sao có thể có trộm? Không nói nữa, ngày thường chê mẹ con lải nhải, lúc này lải nhải lại là cha.”

Ninh Kiều thực miễn cưỡng mà mỉm cười.

Những lời khác, vào tai này ra tai kia, trong đầu cô cũng chỉ quanh quẩn mấy chữ.

Dọn vào nhà họ Giang.

Cốt truyện trong cảnh trong mơ, sắp bắt đầu rồi sao?

Trong lòng Ninh Kiều hoảng loạn: “Cha, con muốn……”

Nhưng cô còn chưa nói ra, ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa.

Là anh trai cô đến.

Thấy sắc mặt em gái đã đỡ hơn rất nhiều, Ninh Dương bắt đầu lải nhải.

Ninh Kiều lẳng lặng nghe.

Anh trai với cha cô đều cảm thấy an tâm vì cuối cùng cô cũng sắp có nơi có chốn.

Ông cụ Giang đã lớn tuổi như thế còn đặc biệt đưa cô lên đảo, khí hậu ở hải đảo hợp lòng người, mới vừa rời thuyền liền gặp đồng chí nữ của quân khu thân thiện ôn hoà, Giang Hành biết nấu canh, em trai em gái anh cũng không nghịch ngợm……

Tất cả đều thực thoả đáng.

Chỉ ngoài ác mộng đáng sợ kia của cô.

“Còn có một việc.” Ninh Dương gãi gãi cái ót, có chút thẹn thùng mở miệng, “Có lẽ là Xuân Vũ có.”

Đôi mắt Ninh Kiều lập tức mở tròn xoe: “Chị dâu mang thai sao?”

“Còn chưa chắc đâu.”

Ninh Dương nói, “Chờ hôn lễ ở nơi này xong, anh trở về An Thành sẽ đưa Xuân Vũ đi kiểm tra.”

Trong mắt Ninh Kiều nhiễm ý cười vui mừng.

Chị dâu mang thai, Ninh Kiều sắp được làm cô.

Có lẽ bởi vì trong truyện cô chỉ là vật đối chiếu của nữ chính nên cốt truyện cũng không đề cập đến anh trai chị dâu nhiều.

Ninh Kiều thúc giục anh trai mình đi về trước, nhưng bọn họ nói, cũng hai ba ngày nữa là đón dâu rồi.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 54: Chương 54



Đến nỗi An Thành, mẹ sẽ chăm sóc cho Tiêu Xuân Vũ.

Ninh Kiều nhìn ra được, anh trai nóng lòng về nhà.

“Đúng rồi, Kiều Kiều.” Ninh Trí Bình hỏi, “Vừa rồi trước khi anh con đến, con định nói gì với cha thế?”

Vừa rồi Ninh Kiều muốn nói, cô có thể đi theo cha với anh trai về nhà, không gả nữa được không.

Nhưng hiện tại bình tĩnh trở lại, cô biết chính mình không nên nói mấy lời ngốc nghếch như vậy.

Dù cho có suy xét một lần nữa, vẫn không thể phủ nhận, cuộc sống ở hải đảo tốt hơn xuống nông thôn nhiều. Chỉ đi hai ngày đường, cô cũng đã bệnh thành như vậy, chẳng lẽ còn cậy mạnh nói mình có thể chịu khổ sao?

Đồng thời, Ninh Kiều đã biết bản thân là vai phụ sống trong truyện niên đại, nhưng rất nhiều bối cảnh trong truyện, cô căn bản không rõ.

Làm một dân bản xử trong truyện niên đại, cô chịu ảnh hưởng của thời đại, không làm ra được việc từ hôn trước khi kết hôn. Đến hải đảo một chuyến, lại lần nữa về nhà, đến lúc đó người trong khu nhà sẽ nói bậy nói bạ, nhất định sẽ khiến người nhà bối rối.

“Không có gì.” Ninh Kiều lắc đầu, cong khóe miệng lên, “Con quên mất rồi.”

Mũi tên đã giương thì không thể quay đầu, không sợ.

Việc cấp bách, vẫn là sớm ngày tổ chức hôn lễ, để cha và anh trai về trước.

Trong nhà cần bọn họ.

Còn cô, được bảo vệ suốt 18 năm, cũng nên trưởng thành.

Giang Hành cùng mấy em của anh đều sẽ không tổn thương đến sinh mệnh hay thân thể cô. Tính tình Giang Hành lãnh đạm, cô có thể cách xa anh, mấy đứa em không nghe lời, cô liền mặc kệ bọn họ.

Tương lai, cùng dưới một mái nhà nhưng ai lo phận nấy đi.

Sau khi hạ quyết tâm, Ninh Kiều đột nhiên sinh ra dũng khí.

Gả đi.

Tới cũng tới rồi!

———————————

Ninh Kiều ở nhà khách nghỉ ngơi hai ba ngày, lấy cớ thân thể không khoẻ, không gặp mặt Giang Hành.

Nhà họ Giang bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.

Hạ Vĩnh Ngôn rất tốt bụng, kêu anh ta hỗ trợ liền chưa bao giờ từ chối.

Nhà phân cho Giang Hành là một căn nhà hai tầng, có sân với sân phơi. Ở nhiều năm nhưng không tính cũ, rốt cuộc trước khi em trai em gái chuyển đến, doanh trưởng Giang sống đến càng sơ sài, không nhóm lửa không nấu cơm, không thường ở nhà, mỗi ngày chỉ trở về ngủ một đêm mà thôi.

Ninh Kiều sắp vào cửa, Giang Hành liền sửa sang lại nhà ở, phần lớn đồ dùng trong nhà đều đã đổi mới, nơi nơi đều dán chữ hỉ, là mấy thím trong khu người nhà tốt bụng cắt cho.

Cô dâu mới vào cửa, nhóm người nhà quân nhân háo hức, nhắc mãi từ sáng đến tối, mong sớm gặp được người.

Nhìn doanh trưởng Giang bận rộn trong ngoài, mọi người đều tò mò, nghe ông cụ Giang nói kia chỉ là hôn ước từ nhỏ mà thôi, sao doanh trưởng Gianh lại đồng ý? Nói không chừng, vốn dĩ doanh trưởng Giang đã không bận t@m đến kết hôn, không ngại cưới ai vào cửa, chỉ vì hoàn thành tâm nguyện của ông nội mình.

“Lão thủ trưởng nói một không hai, chắc chắn là ép duyên.”

“Đồng chí Tiểu Giang ngày thường không ở nhà, cưới vợ về có thể giúp dạy dỗ mấy đứa em.”

“Nhìn doanh trưởng Giang không giống người biết săn sóc, sau này khổ cho cô ấy rồi……”

Mấy thím tim gan cồn cào muốn biết cụ thể về cô dâu mới của nhà họ Giang, nhưng miệng của Lạc Thư Lan cùng Tưởng Bội Dung kín hơn ai hết, chỉ nhắc nhở họ đừng khua môi múa mép.

Cứ như vậy, họ cũng chỉ có thể hỏi thăm Hạ Vĩnh Ngôn.

Ai bảo Hạ Vĩnh Ngôn là người dễ nói chuyện nhất trong đoàn?

Một người thím vẫy tay, bảo Hạ Vĩnh Ngôn đi qua.

Nhưng mặc kệ hỏi như thế nào, Hạ Vĩnh Ngôn cũng giữ kín như bưng.

“Cậu còn giấu giếm mấy thím làm gì, chờ hai ngày nữa, chúng ta còn không biết sao?”

Hạ Vĩnh Ngôn cười tủm tỉm: “Vậy chờ hai ngày nữa, mấy thím tự mình xem đi.”

Một thím vỗ vai Hạ Vĩnh Ngôn nói: “Vậy cậu nói, ba đứa nhỏ trong nhà doanh trưởng Giang có phải không vui không? Ngày đó tôi nói anh cả họ sắp cưới, biểu cảm của mấy đứa nó —— chậc chậc, không dễ làm nha.”

Nhưng bà ta vừa dứt lời hạ, liền thấy ba đứa nhỏ tan học, cùng nhau trở về.

Bọn họ vừa vào nhà không lâu, lại chạy như bay đến sân nhà mình.

Người dọn thang, người tích cực bò lên trên, Giang Quả Quả nhón chân đưa chữ hỉ đỏ.

Chữ “Hỉ” được dán ngay ngắn trên cửa lớn, Giang Nguyên dùng tay đè xuống, vuốt phẳng.

Giang Kỳ đứng kêu: “Xong! Lại sang cửa sổ dán.”
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 55: Chương 55



Giang Nguyên được em trai đỡ xuống, quay đầu lại thấy Giang Quả Quả cau mày, biểu cảm ngưng trọng mà nhìn xung quanh.

Vừa thấy chính là đang canh chừng.

Giang Kỳ không lưu tình gõ đầu con bé một cái: “Đây không phải là chơi, anh cả cho phép chúng ta bò lên trên!”

Giang Quả Quả đau đến che đầu lại, lời lẽ chính đáng nói: “Đừng đánh đầu em!”

Giang Nguyên thúc giục nói: “Dán nhanh đi, ngày mai chị dâu nhỏ tới rồi!”

“Cái gì? Phải chờ tới ngày mai sao?” Giang Quả Quả bĩu môi, “Lát nữa em muốn tìm chị dâu nhỏ chơi.”

“Chúng ta nhanh lên, dán xong liền đi.” Giang Nguyên nói.

Cứ như vậy, ba đứa nhỏ càng thêm nhiệt tình.

Khoảng cách quá xa, mấy thím không nghe rõ họ nói cái gì, cảm thán mà lắc đầu.

“Ép bọn họ làm việc, miệng đều trề đến có thể mắc chai dầu.”

“Mấy đứa này ham chơi quen rồi, đang vội vã đi chơi đây mà.”

“Chờ cô dâu mới của doanh trưởng Giang vào cửa, đến xem không ít sắc mặt.”

———————————

Ninh Kiều nghe nói, sáng mai, Giang Hành sẽ tới đón dâu.

Ngày đón dâu do ông cụ Giang cùng Giang Hành cùng nhau chọn, cô nghĩ, nhất định là ý của ông cụ. Dựa theo ý của Giang Hành, hẳn là không gấp, trong cốt truyện, thái độ anh đối với cô luôn là không nóng không lạnh.

Ninh Kiều rũ mi mắt.

Tình cảm m.ô.n.g lung mấy ngày trước đó, lại nhớ lại, dường như đã mấy đời.

Ninh Kiều không muốn cha mẹ và anh trai chị dâu nhọc lòng vì mình.

Sau khi quyết định không trả giá tình cảm thiệt tình, thật ra trong đoạn hôn nhân này, cô cũng không có gì để mất.

Sau khi tiếp thu hiện thực, hai ngày nay Ninh Dương đi đường đều mang phong.

Em gái sắp lấy chồng, em rể nhìn tạm được, vợ mang thai, quả thực là song hỉ lâm môn.

Ông cụ Giang cho rằng đón dâu ở nhà khách thì ấm ức cho Ninh Kiều bèn tìm một người bạn cũ ở bộ đội mượn một căn nhà trống của khu người nhà. Ông cụ đến gọi Ninh Trí Bình cùng Ninh Dương, cùng nhau sang đó trang trí.

Ngày kia liền diễn ra hôn lễ, thời gian gấp gáp. Lúc hai cha con đi theo ông cụ, trong lòng còn nghĩ, nếu như bị Thường Phương Trạch biết nhất định sẽ hối hận. Bà ấy còn tưởng con gái đến hải đảo chỉ đơn giản là đăng ký kết hôn, sao có thể nghĩ đến còn có việc này.

Ông cụ Giang dẫn cha với anh trai của Ninh Kiều đến khu người nhà trước, bảo cô ở yên trong nhà khách nghỉ ngơi.

Ninh Kiều quyết định ra cửa đi dạo.

Đồng chí ở nhà khách nói với cô, đúng lúc hôm nay ở bên tàu mới có một chiếc thuyền vận chuyển mới đến, chuyển hàng hoá đến Cung Tiêu Xã, có lẽ sẽ có mấy món mới mẻ.

“Đồng chí, Cung Tiêu Xã có xa không?”

Đồng chí ở nhà khách thực nhiệt tình, vẽ cho cô một tấm bản đồ đơn giản.

Thời tiết rất tốt, gió biển thoải mái, Ninh Kiều mới tới lại không câu nệ hoàn cảnh lạ lẫm.

Ngược lại cảm thấy mới mẻ.

Bản đồ của đồng chí ở nhà khách đơn giản rõ ràng, cô đi theo, rẽ trái rẽ phải, vòng vào một lối rẽ.

Thấy thế nào cũng không ổn, có phải bản đồ có sai lầm gì không?

Tiếp tục đi theo có lẽ sẽ lạc đường, cô quyết định hỏi thăm người đi đường.

Cách đó không xa có đồng chí nữ cõng bao bố, đi nhanh về phía trước.

Ninh Kiều nhanh chân đuổi theo: “Đồng chí.”

Đối phương không dừng bước, cũng không phản ứng.

Ninh Kiều do dự một chút, còn nói thêm: “Làm phiền cho tôi hỏi ——”

Đồng chí nữ quay mặt lại.

Đây là một gương mặt mang nét đẹp lạnh lùng, hơi nhíu mày, ánh mắt nhàn nhạt.

Bốn mắt nhìn nhau, Ninh Kiều ngơ ngẩn.

“Hỏi cái gì?”

Ninh Kiều lấy lại tinh thần: “Cho tôi hỏi đường nào đến Cung Tiêu Xã?”

Cô ta nâng tay, tuỳ ý chỉ một hướng: “Bên kia.”

Dứt lời, không đợi Ninh Kiều nói lời cảm ơn đã nhanh chóng rời đi.

Ninh Kiều nhìn theo.

Quả nhiên cảnh trong mơ là thật.

Ở trong mộng, Ninh Kiều từng gặp đồng chí nữ kia, cô ta tên Tô Thanh Thời, là nữ chính trong truyện.

Cốt truyện là thế này.

Tô Thanh Thời sinh ra ở nông thôn, trong một gia đình trọng nam khinh nữ, bị dạy dỗ tư tưởng cống hiến hết mình. Nhưng trên thực tế, trong nội tâm cô ta vẫn luôn khao khát được rời khỏi nông thôn. Cô ta muốn đi học nhưng khi lên đến cấp hai, người nhà lại c.h.ế.t sống không cho cô ta học tiếp, muốn gả cô ta ra ngoài, đổi lễ hỏi cho anh em trong nhà. Mà Tô Thanh Thời có người trong lòng, đối phương là thanh mai trúc mã của cô ta, năm trước nhập ngũ, hứa hẹn chờ tương lai trở về kết hôn với cô ta. Cô ta ngóng trông người đó có thể mang mình rời đi, chờ mãi, lại nhận được tin tức người đó hy sinh.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 56: Chương 56



Bầu trời của Tô Thanh Thời sụp đổ. Đúng lúc trong khoảng thời gian đó, nam chính về quê thăm người thân, vừa gặp liền yêu cô ta. Đây là cơ hội duy nhất để cô ta rời núi lớn, mặc dù không có tình cảm nhưng Tô Thanh Thời vẫn không chút do dự quyết định tuỳ quân theo nam chính.

Tính tình Tô Thanh Thời quá lạnh, mỗi người đều nói có che cũng không ấm nổi cô ta.

Cho đến khi trong cốt truyện xuất hiện nhân vật đối chiếu là Ninh Kiều, cũng tuỳ quân vào khu người nhà.

Nhóm người thân của quân nhân thường lấy Ninh Kiều cùng Tô Thanh Thời ra so sánh.

Ninh Kiều là đại tiểu thư nũng nịu được gia đình mẹ đẻ nuông chiều thì thế nào, sau khi lấy chồng, ai chiều cô? Cô tận lực lôi kéo mấy đứa em chồng về chính đạo, mà Tô Thanh Thời không quan tâm ai cả, nhà chồng lại chiều cô ta tận trời.

Trong truyện, thân là làm nền cho nữ chính, sự tồn tại của Ninh Kiều làm dẫn phát không ít trường hợp khôi hài.

Như Giang Kỳ cùng Giang Quả Quả bỏ nhà ra đi, Ninh Kiều đuổi theo, bên kia, tâm trạng Tô Thanh Thời không tốt liền ra ngoài, được mẹ chồng với chồng dỗ dành về nhà, so sánh hai bên thì không cần nói cũng biết.

Cứ thường xuyên như vậy. Dần dần, cuối cùng nữ chính cũng mở rộng cửa lòng, nụ cười trên mặt xuất hiện nhiều hơn, tâm ý tương thông với nam chính.

Nữ phụ Ninh Kiều trở thành danh từ đại diện cho bi thảm, xui xẻo.

Trong miệng người khác, tất cả chỉ tóm tắt bằng bốn chữ —— mệnh cô không tốt.

Ý nghĩa của truyện chính là, xuất thân tốt thì có ích lợi gì? Không bằng gả tốt.

Ninh Kiều không biết kết cục của nam nữ chính trong truyện, càng không biết kết cục của mình.

Nhưng cô không chấp nhận vận mệnh cốt truyện định cho mình.

Mệnh cô tốt lắm đấy!

———————————

Giang Hành cùng Hạ Vĩnh Ngôn ôm bồn hoa không biết từ chỗ nào, ổn định vững chắc đặt trong sân.

Như vậy, trong sân phảng phất trở nên hoa thơm chim hót.

Trong khu người nhà, mọi người đều đã nhìn thấy cha vợ anh vợ tương lai của Giang Hành.

Chắc là, cô dâu mới cũng sắp đến.

Ngay khi bọn họ tràn đầy mong chờ thì Tô Thanh Thời trở về.

Đối với mấy người thân của quân nhân, cũng chỉ có cô dâu mới nũng nịu mới có thể tăng thêm vài phần lạc thú cho sinh hoạt của họ, ngày thường ngóng trông quân nhân trẻ tuổi cưới vợ, thêm nhiều đề tài tám chuyện. Nhưng Tô Thanh Thời thì khác, cô ta là thần nhân, lớn lên xinh đẹp, lại không nũng nịu, tương phản không giống với đại đa số đồng chí nữ, mấy tháng trước vừa đến quân khu, mặt lạnh đối với mọi người.

Hai vợ chồng bọn họ ở chung, cũng không thể hiểu được, phó doanh trưởng Đường một lòng một dạ với cô ta, nhưng lần nào cũng mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh.

Tháng trước, phó doanh trưởng Đường bị thương, làm báo cáo, xin cho mẹ anh ta đến đây ở tạm, giúp đỡ chăm sóc Tô Thanh Thời.

Lúc ấy mấy thím cũng đang xem trò hay, nghĩ thầm mẹ người ta thấy con trai bị vắng vẻ, chắc chắn là trong lòng không thoải mái, nhà họ Đường sắp ồn ào.

Ai ngờ mẹ chồng cô ta vừa đến, đặc biệt dễ gần, trong nhà có việc gì cũng giành làm, gặp ai cũng khen Tô Thanh Thời.

Mấy thím không hiểu, nhưng không thể không thừa nhận, cô dâu mới của nhà họ Đường là người có phúc.

Chẳng qua cả đời quá dài, nếu Tô Thanh Thời vẫn lạnh như băng như vậy, chỉ sợ phó doanh trưởng Đường cũng sẽ lạnh tâm.

Mấy thím lúc thì nhìn chằm chằm cô dâu mới Tô Thanh Thời, lúc thì ngón trông cô dâu mới của doanh trưởng Giang nhanh tới.

Gấp c.h.ế.t rồi.

Mà doanh trưởng Giang đang nghiêm túc mân mê hoa thơm chim hót ở trong sân, cực kỳ nghiêm túc.

“Mấy đứa nhỏ đi đâu chơi rồi?” Hạ Vĩnh Ngôn hỏi.

“Đón chị dâu nhỏ của mấy đứa nó.” Giang Hành nói.

Hạ Vĩnh Ngôn nhướng mày: “Chị dâu nhỏ làm thế nào để chinh phục bọn họ?”

Nhà Tô Thanh Thời ngay bên cạnh nhà Giang Hành, lướt qua bọn họ, mặt không cảm xúc mà về phòng, cũng không tò mò.

Giang Hành cười nhàn nhạt.

Nói ra thì rất dài.

“Thần thần bí bí.” Hạ Vĩnh Ngôn dùng khuỷu tay đẩy Giang Hành một phen, “Tôi thấy mấy đứa em nhà cậu còn phát sầu, cô ấy có ổn không?”

Trong khu người nhà, mọi người dừng việc trong tay, dựng lỗ tai nghe, vẻ mặt tích cực.

Nhưng Hạ Vĩnh Ngôn là người tinh tế, thanh âm ép đến cực thấp.

Nhóm gia đình quân nhân không nghe rõ, liền tự mình tạo tin đồn.
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 57: Chương 57



“Lần trước tôi nghe tài xế lái xe tải quân dụng đón doanh trưởng Giang nói, đối tượng của doanh trưởng Gianh rất xinh đẹp!”

“Tôi không tin, có thể xinh hơn đồng chí La Cầm ở trạm phát thanh sao?”

“Chẳng lẽ tài xế lần trước là ông Trương? Ông Trương nói thì không chính xác, ông ta còn nói con gái mình giống tiên nữ, con trai mình tuấn lãng bất phàm mà.”

Ninh Dương từ phòng của ông cụ đi ra, nghe thấy tiếng nghị luận, liền cảm thán.

Đúng là bất kể khu nhà ở chỗ nào, sự hóng hớt của mọi người đều như nhau.

Nhưng mà lại có vấn đề nữa, trực giác đàn ông khiến Ninh Dương giật mình.

Đồng chí La Cầm là ai? Vì sao lại đặc biệt lấy ra so sánh?

Ninh Dương dùng ánh mắt hình viên đạn đảo qua, rất có uy nghiêm mà trừng Giang Hành.

Giang Hành không chú ý đến.

Tiếp tục cắt tỉa hoa cỏ ở trong bồn hoa.

Ninh Dương:!

Em rể dám làm lơ anh vợ!

———————————

Đối với con đường mà Tô Thanh Thời chỉ, Ninh Kiều không tin cho lắm, lại tìm người hỏi lại một lần.

Quả nhiên, người qua đường chỉ chính phương hướng hoàn toàn trái ngược với hướng Tô Thanh Thời chỉ.

Đi theo hướng của người qua đường chỉ, không bao lâu, Ninh Kiều liền đến Cung Tiêu Xã.

Cung Tiêu Xã trên đảo không nhỏ hơn An Thành, các loại thương phẩm phong phú, cô cẩn thận chọn lựa, mua một cái trống bỏi.

Đây là món quà đầu tiên cô nhỏ tặng cho cục cưng trong nhà.

Cô còn mang theo phiếu đường, liền chọn chút kẹo trái cây ngày thường mình thích ăn. Kẹo sữa hình thỏ trắng cũng có, nhưng hơi xa xỉ, Ninh Kiều cân nhắc có lẽ cuộc sống sau này sẽ không dễ, vẫn nên tích góp chút tiền.

Người bán hàng đóng gói đưa cho Ninh Kiều, cô tiếp nhận, liền theo ký ức trở về nhà khách.

Trong mộng, Ninh Kiều chỉ bị mấy đứa nhỏ nghịch ngợm đùa dai, làm lơ, nên cách xa chút là được.

Sau khi nghĩ cẩn thận, bước chân của cô cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Nhưng sắp đến nhà khách, cô lại thấy ba khuôn mặt nhỏ quen thuộc.

Mấy đứa nhỏ mừng rỡ lộ ra hàm răng trắng.

Chị dâu nhỏ còn chưa biết tên của bọn họ, phải tự giới thiệu mới được.

Từng cái tên vang dội vang lên.

Ninh Kiều đã sắp xếp rõ ràng cốt truyện.

Con trai thứ hai nhà họ Giang tên Giang Nguyên, thích đánh nhau, có thể sử dụng nắm đ.ấ.m giải quyết vấn đề, hung dữ nhất trong ba người em của Giang Hành, làm việc không đúng mực, có thể doạ cô khóc. Con trai thứ ba tên Giang Kỳ, cổ linh tinh quái, trong đầu có một đống ý nghĩ xấu, không ít trò đua dai đều do Giang Kỳ nghĩ ra. Em út tên Giang Quả Quả, vẻ ngoài đáng yêu, lại là người kiêu căng nhất, không quan t@m đến cảm xúc của người khác, lời nào có thể khiến người khác mất mặt khó xử Giang Quả Quả liền nói lời đó, người lớn còn sợ Giang Quả Quả.

Bây giờ, ba người bọn họ, vô cùng nhiệt tình mà gọi cô là “chị dâu nhỏ”.

Ba đứa trẻ người sau tiếp người trước lấy kẹo trong túi ra, đưa cho cô.

“Chị dâu nhỏ, kẹo này ngon nhất.”

“Chị mau nếm thử đi.”

“Nếu chị thích, em còn có, đều cho chị hết!”

Tay Ninh Kiều bị bọn họ mở ra.

Trong lòng bàn tay trắng nõn, nằm vài viên kẹo sữa.

Đôi mắt của ba đứa trẻ sáng lên khi nhìn cô.

Đời trước, bọn họ có lỗi, khiến chị dâu nhỏ thương tâm.

Đời này, họ phải tốt với cô, cái loại tốt hơn trời ấy!

Ninh Kiều yên lặng nhìn bọn họ.

Đây là thế nào?

“Cảm ơn.” Cô nhận lấy, “Chị muốn tìm cha với anh trai của chị.”

“Họ ở trong khu người nhà, để bọn em đưa chị đi!” Giang Kỳ nói.

Ba đứa trẻ lập tức đi phía trước mở đường cho cô.

Bằng không trong khu người nhà có nhiều người xa lạ như vậy, sẽ dọa đến chị dâu nhỏ!

Ninh Kiều:……

Còn rất đáng yêu.

Nhưng chẳng lẽ cốt truyện còn chưa đủ rõ ràng hay sao?

Dựa theo kịch bản, bên trong giấy gói kẹo đã bị thay đổi thành sâu nhỏ.

Ninh Kiều nhẹ nhàng cắn c*n m** d***, nhắc nhở bản thân không được hồ đồ.

Hiện tại cô là một người đóng chặt cửa lòng, trái tim còn cứng hơn đá.

Ba đứa nhỏ không biết chị dâu nhỏ suy nghĩ cái gì.

Bọn họ yên lặng quay đầu lại nhìn một cái, chị dâu nhỏ đã lặng lẽ cho kẹo vào trong túi.

Ba đứa trẻ:!

Chị dâu nhỏ quý trọng kẹo của bọn họ đưa, không nỡ ăn.

Quá cảm động!
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 58: Chương 58



Ninh Kiều đi theo ba anh em Giang Nguyên đến thẳng khu người nhà của quân khu, không hề trở ngại.

Nói hải đảo nhỏ cũng không nhỏ mà nói lớn cũng không lớn, người lui tới đều quen nhau, mới vừa thấy Ninh Kiều liền nhận ra đây là người lạ mặt.

Lúc này, ba anh em Giang Nguyên cực kì tự nhiên mà mở miệng giới thiệu —— đây là chị dâu nhỏ của chúng tôi!

Ninh Kiều đón nhận ánh mắt tò mò tìm tòi nghiên cứu hoặc khen ngợi, lễ phép nở nụ cười.

Mấy đứa nhỏ càng thêm kiêu ngạo, người ta phải hâm mộ bọn họ vì có chị dâu nhỏ xinh đẹp như vậy!

Buồn bực duy nhất chính là, nhớ rõ kiếp trước lúc chị dâu nhỏ đến hải đảo, rụt rè biết bao. Chính vì thế mà thoạt nhìn cô yếu đuối, mềm mại còn hơn thỏ, bọn họ mới có thể lần lượt thử cô, cuối cùng xưng vương trong nhà.

Chẳng qua tuy rằng thức tỉnh ký ức kiếp trước, rốt cuộc đời trước bọn họ không có kinh nghiệm sống bao nhiêu, đời này tuổi tâm lý vẫn bằng số tuổi thật, một chút cũng không tiến bộ.

Nghĩ không ra, trực tiếp vứt ra sau đầu, căn bản là không làm khó bản thân.

Ninh Kiều đứng trước cửa khu người nhà.

Theo cốt truyện, ngày đầu tiên cô bước đến nơi này, liền ăn bế môn canh*. Tình cảnh của cô khi đó tương tự với hiện thực, cũng bởi vì không thể xuống nông thôn mà không thể không gả đi xa, khác chính là Giang Hành có nhiệm vụ, không kịp trở lại. Sau khi tới hải đảo, bảo vệ khu người nhà yêu cầu cô đưa giấy chứng nhận hoặc giấy chứng minh của lãnh đạo bộ đội, bảo vệ nghiêm túc nói với cô, không phải người nào cũng được vào khu người nhà của quân khu.

*Bế môn canh: là đóng cửa không tiếp.

Vì thế nhóm người nhà của quân nhân trong khu người nhà lấy cô ra so sánh với nữ chính Tô Thanh Thời. Đơn giản là Tô Thanh Thời vừa đến khu người nhà, tuy bị cản lại, nhưng mặt không đỏ tim không đập tranh luận một phen, cuối cùng nam chính xuất hiện bảo vệ vợ, hai vợ chồng mãnh liệt yêu cầu bảo vệ xin lỗi.

Ninh Kiều thấu hiểu nhiệm vụ của bảo vệ, không cho rằng ông ta phải xin lỗi chính mình.

Nổi nan kham trong cốt truyện, vẫn là vì Giang Hành. Không phải anh xấu xa, ác độc bao nhiêu mà vì anh khiến cô chịu không ít ấm ức.

Giờ phút này, cô chân chính đối diện với ánh mắt của bảo vệ.

Nếu lúc này, bảo vệ ngăn cản, cô nhất định sẽ không đỏ mặt như thể bản thân mình phạm lỗi.

Cần phải nghĩ cách mới được.

“Anh cả! Tụi em đón chị dâu về rồi!” Âm thanh trong trẻo của Giang Quả Quả vang lên, nhảy nhót hô vài lần, như thể có sức sống vô hạn.

Sau đó, gần như không cần chờ đợi, Ninh Kiều thấy Giang Hành bước nhanh tới.

Ánh mặt trời Tây Thành ấm áp, chiếu xuống người anh.

Không phải dáng vẻ lãnh đạm xa cách như cảnh trong mơ, ánh mắt thâm thuý chứa ý cười, khoé miệng hơi cong.

Anh đi rất nhanh, như là, vội vàng đến đón cô.

Mấy đứa em của anh lại mang vẻ mặt tự hào.

Chị dâu nhỏ là do bọn họ đón trở về!

Bảo vệ cửa đương nhiên là không có ngăn cản.

Sự tương phản mãnh liệt giữa hiện thực và cốt truyện khiến Ninh Kiều hơi giật mình.

Ngay sau đó, Ninh Kiều thấy từng người đang tích cực hóng hớt.

Những người này đều là người thân của quân nhân đang ở trong khu người nhà.

Nhóm người thân của quân nhân trong khu người nhà xem đến choáng váng.

Mấy đứa nhóc nghịch ngợm nhà họ Giang cũng không mâu thuẫn với chị dâu, mà ngược lại còn rất vui vẻ nha.

Ngày thường ngay cả khi doanh trưởng Giang nói chuyện với lãnh đạo, đều là nhàn nhạt, lúc này đi đón vợ, cư nhiên mang theo ý cười.

Quan trọng nhất chính là, cô dâu mới sắp gả vào khu người nhà, như là cô gái nhỏ bước ra từ trong tranh, xinh đẹp đến loá mắt!

“Em đã đến rồi.” Đáy mắt Giang Hành mang ý cười, nhìn người đang đứng phía dưới ánh mặt trời.

Ninh Kiều đứng thẳng tắp, nhấp môi, nhìn thẳng anh khẽ gật đầu.

Cái gì Giang Hành cũng chưa cảm nhận được, vẫn chăm chú nhìn Ninh Kiều.

Người trong khu người nhà đứng cùng nhau gắt gao nhìn chằm chằm.

Có ai từng gặp qua dáng vẻ này của doanh trưởng Giang chứ, khác thường, quá khác thường!
 
Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo
Chương 59: Chương 59



Hạ Vĩnh Ngôn: Hâm mộ, cực kỳ hâm mộ!

Giang Quả Quả lôi kéo tay Ninh Kiều chạy về phía nhà mình: “Chị dâu nhỏ, chúng ta về nhà đi!”

Cô bé phát ra tràn đầy lực lượng, kéo cô chạy nhanh như bay.

Tay Ninh Kiều bị nắm chạy, sự kinh ngạc trên mặt còn chưa kịp thu hồi, mái tóc đen nhánh mềm mại tung bay theo gió.

Ninh Dương còn đang chờ tìm cơ hội chất vấn Giang Hành một phen về việc liên quan đến thân phận của đồng chí La Cầm.

Nhưng mà người ta không chỉ không dừng bước chân, còn lại lần nữa bắt cóc em gái của anh ấy.

Ninh Dương hít sâu một hơi.

Hai ngày trước em rể tương lai còn gọi Ninh Dương bằng “Anh”, Ninh Dương còn rất vui vẻ, nào ngờ em rể chỉ nịnh anh ấy chơi thôi!

Hiện tại ngẫm lại, cậu ta vẫn là cậu ta.

Là kẻ ba bốn tuổi đã có năng lực chọc cho Ninh Dương tức đến phát khóc!

————————————

Căn nhà này có hai tầng, sân nhỏ được quét dọn sạch sẽ xinh đẹp, còn bày hai chiếc ghế nằm, Giang Nguyên cho biết, đây là do anh cả mời thợ mộc trên đảo làm suốt đêm mới thành.

Giang Hành nhớ rõ đời trước, Ninh Kiều muốn để ghế dựa trong sân nhỏ, lúc rảnh rỗi liền ngồi hóng gió, phơi nắng.

Giang Hành tìm người chế tạo ghế, Ninh Kiều rất thích, vui vẻ mà ngồi xuống, có đôi khi em trai em gái đi học, cô liền ngồi đó cả một ngày. Về sau, Giang Hành phát hiện ghế dựa quá cứng, cô ngồi lâu, lưng sẽ mỏi eo sẽ đau, anh bèn hỏi cô có muốn đổi cái khác thoải mái hơn không, Ninh Kiều cười nói không cần đổi, nhưng là có thể thêm một chiếc, sau này bọn họ có thể cùng nhau ngồi trong sân nhỏ nghỉ ngơi.

Kiếp trước sau khi Ninh Kiều qua đời, Giang Hành từng vô số lần ngồi ở trong sân nhỏ một mình.

Ninh Kiều có thể ngồi trong sân nhỏ nghỉ ngơi cả ngày, rời xa người thân, không có bạn bè, nhất định là rất cô đơn.

“Còn có cái đệm mềm mại nga!” Giang Quả Quả nói, “Ngồi ở trên đó thoải mái lắm.”

“Chị dâu nhỏ, chị thử xem.” Giang Kỳ nói.

Phong cảnh trong sân nhỏ rất đẹp, hai chiếc ghế nằm thoạt nhìn cũng khá hợp, vừa thấy là biết rất thoải mái.

Ninh Kiều sờ cái đệm mềm, kỳ quái hỏi: “Chỉ có một cái ghế có đệm mềm thôi sao?”

“Tôi nhờ dì Văn Mẫn trong khu người nhà làm cho, dì ấy nói không kịp.” Giang Hành nhìn cô, “Có cái đệm cho em.”

Ninh Kiều cảm thấy có chút kỳ lạ.

Anh quá nhiệt tình.

Ninh Kiều tránh ánh mắt của Giang Hành, tiếp tục đi vào bên trong.

Hiển nhiên trong phòng đã được quét dọn sạch sẽ, giống với cổng lớn, góc cạnh phòng khách với phòng bếp đều dáng chữ hỉ đỏ.

Nhà này lớn hơn căn nhà trong quá khứ của Ninh Kiều nhiều.

Ninh Kiều cảm thấy mới mẻ, từ từ di chuyển. Phòng bếp có nồi chén gáo bồn, nhưng không có chai lọ vại bình đựng gia vị, nhưng lại có mấy chén nhỏ đựng một ít muối ăn, đường trắng, vân vân….

Ninh Kiều chỉ xem một cái, liền nghe Giang Hành mở miệng giải thích.

“Ngày thường trong nhà không nấu cơm, mấy thứ này đều là mượn bên nhà chủ nhiệm Bạch.”

“Anh cả nói, đồ ăn ở nhà ăn không hợp khẩu vị của chị dâu nhỏ, chờ chị đến, nhà chúng ta phải tự nấu cơm.” Giang Kỳ nói, “Đến lúc đó chúng ta liền đi mua rất nhiều rất nhiều gia vị, lại nhờ người làm cho cái nồi mới, nhóm lửa cả hai nồi cùng lúc, rất nhanh là có thể ăn cơm!”

Ninh Kiều há hốc mồm.

Trong cốt truyện cũng chưa nói cô phải ở nhà nấu cơm nha!

“Em biết làm tôm to.” Giang Nguyên nói, “Em sẽ vớt chút tôm biển, đến lúc đó chiên cho chị ăn!”

“Mua nhiều dầu chút!” Giang Kỳ gật đầu một cách điên cuồng, “Nhất định rất ngon.”

“Em sẽ đi hái dừa, làm dừa đông lạnh.” Giang Quả Quả nói, “Trước kia chị dâu nhỏ rất thích ăn —— ưm!”

Giang Quả Quả còn chưa nói xong, đã bị anh hai con bé che miệng lại.

Giang Quả Quả trừng lớn đôi mắt, cứu vãn: “Em đoán chị dâu nhỏ sẽ thích ăn!”

“Chắc chắn chị dâu nhỏ sẽ thích ăn hải sản.” Giang Kỳ nói, “Tụi em xào rong biển cho chị, hấp cua, đúng rồi, còn có nghêu sò!”

Bên tai Ninh Kiều tràn ngập tiếng nói của bọn họ, vô cùng náo nhiệt.

Có một loại ảo giác, bản thân rất được hoan nghênh.
 
Back
Top Bottom