Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 40: Xem Bà Làm Gì Được Tôi



/images/2024-0308.gif

Nhà Lý Xuyên kia tu sửa lại rất đẹp, nhà ngói gạch xanh, nghe nói nhà vệ sinh bên trong còn giống hệt trong thành phố.

Đợi Lý Mãn Trụ cưới được quả phụ kia, anh ta sẽ được vào ở nhà này.

Có phụ nữ hầu hạ, có hai đứa trẻ để sai khiến, trong tay còn có tiền, anh ta chỉ cần nằm khểnh ra ăn uống là được.

Cuộc sống sung sướng như vậy chẳng khác nào lão địa chỉ trước giải phóng.

Đến lúc đó anh ta đưa cả cha mẹ đến, cha mẹ anh ta đã cực khổ cả đời rồi, cũng nên hưởng phúc đi thôi.

Nghĩ vậy, nụ cười của Lý Mãn Trụ càng thêm tươi, để lộ ra hàm răng vàng khè khấp khểnh.

Ngu Thanh Nhàn đuổi thím Ba ra ngoài cửa, đám người vây xem đều trợn tròn mắt.

Ngu Thanh Nhàn cầm chổi chỉ vào thím Ba:"Tôi đã nói với thím là tôi không lấy chồng, càng không gả cho đứa cháu trai kia của thím, thím muốn lấy chồng thì thím đi mà gả, nể mặt thím mà thím không cần, đừng mở mồm ra nói những lời bẩn thỉu.

"Thím Ba cũng nhìn thấy đám người hóng hớt chuyện, gương mặt vàng như nghệ của bà ta lập tức đỏ bừng.

Thím Ba chỉ vào Ngu Thanh Nhàn, nổi giận đùng đùng:"Đúng là đồ không biết điều, không nhìn thấy lòng tốt của người khác, mày cứ chờ đấy cho tao.

"Thím Ba nói xong, quay người chạy mất, những người đến vây xem chỉ trỏ Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của thím Ba, hừ một tiếng:"Tôi ở đây chờ, tôi muốn xem bà làm gì được tôi!"Ngu Thanh Nhàn nhìn đám người hóng hớt ở bên ngoài một lượt, sau đó quay người đi vào nhà.

Đám người vây xem thấy đã hết chuyện, cũng quay trở về thôn.

Họ đều rất vui vẻ, dù sao thím Ba bao năm qua vẫn ỷ vào mình là vợ trưởng thôn, tác oai tác quái suốt ở trong thôn, người không vừa mắt bà ta rất nhiều, bây giờ rốt cuộc có người không sợ bà ta, chỉ điểm ấy thôi cũng có thể khiến đám phụ nữ buôn chuyện rất lâu.

Đồng thời họ cũng dán cho Ngu Thanh Nhàn một cái nhãn là "không dễ chọc vào".

Một vài người muốn lợi dụng gia đình Ngu Thanh Nhàn cũng phải tạm thời đè nén ý định này xuống.

Cô dám cãi tay đôi với thím Ba như vậy, đằng sau biết đâu có chỗ dựa.

Nghĩ lại cũng thấy đúng, nếu không có chỗ dựa vững chắc, gia đình chỉ toàn phụ nữ trẻ em như cô làm sao dám đến nông thôn mua nhà?Thôn dân đều bị trí tưởng tượng của mình dọa sợ.

Tin tức làm mối không thành nhanh chóng truyền đến tai Lý Mãn Trụ, vẻ đắc ý trên mặt anh ta cứng lại.

.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 41: Kiếm Pháp



/images/2024-0308.gif

Đám du thủ du thực nhìn thấy, trên mặt không giấu nổi vẻ hả hê.

Lý Mãn Trụ chạy trối chết về nhà trong ánh mắt của bọn họ.

Về đến nhà anh ta đập vỡ một cái bát mới coi như hả giận, đến lúc mẹ anh ta về, nghe tiếng mẹ chửi rủa Ngu Thanh Nhàn, ánh mắt Lý Mãn Trụ nhìn về phía nhà cô trở nên lạnh lùng, tàn bạo.

Lục Mộc Tâm đi tới bên cạnh Ngu Thanh Nhàn:"Mẹ ơi, bà ta là người nhà trưởng thôn, chúng ta đuổi bà ta ra ngoài, trưởng thôn có đến nhà chúng ta gây sự không?"Ngay cả Lục Thủy Tâm vẫn luôn hoạt bát cũng không nói gì.

Ngu Thanh Nhàn vứt cây chổi vào trong góc tường:"Sợ cái gì, chúng ta vừa không có ruộng ở thôn Điền Dương, cũng không kiếm ăn dựa vào thôn, nhà chúng ta có giấy chứng nhận của quốc gia, ông ta không quản lý được chúng ta.

"Mặc dù Lục Mộc Tâm gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn chút lo lắng.

Hồi ở quê, quyền của trưởng thôn cũng rất lớn, ông ta muốn người trong thôn làm cái gì thì họ phải làm cái đó, người trong thôn đều sợ ông ta.

Tuy nơi này không phải là ở quê, nhưng cũng không kém bao nhiêu đâu nhỉ?Lục Mộc Tâm không xác định lắm.

Lục Thủy Tâm thì không nghĩ nhiều như vậy, cô bé là người thần kinh thô, lúc trước ông bà nội luôn nói cô bé về tính cách này, lúc này cô bé bị tư thế múa chổi của Ngu Thanh Nhàn thu hút.

"Mẹ ơi, mẹ múa chổi ngầu quá, giống hệt như Tôn Ngộ Không ở trong truyện, thật là lợi hại, mẹ dạy con nhé.

"Trong lòng Lục Thủy Tâm, Tôn Ngộ Không múa gậy kim cô là người lợi hại nhấtỞ Tu Chân Giới không có chuyện Tôn Ngộ Không, nhưng nguyên thân đã nghe Lục Thủy Tâm nhắc đến rất nhiều lần.

Biết rằng cô bé lấy mình ra so sánh với một con khỉ, Ngu Thanh Nhàn dở khóc dở cười.

Có điều Lục Mộc Tâm nói muốn học kiếm pháp, ngược lại không hẹn mà rất hợp với suy nghĩ của Ngu Thanh Nhàn.

Cô đã từng soi hai đứa trẻ này, chúng không có linh căn, không học được Thanh Vân Quyết, nhưng đại sư huynh của cô trước khi tiến vào con đường tu tiên, cũng là người dưới nhân gian, anh ta biết võ, lúc còn bé toàn là anh ta trông cô.

Đại sư huynh của Ngu Thanh Nhàn không thành thân, chưa từng trông trẻ con, để không cho cô khóc, anh ta múa võ nhân gian cho cô xem, cô cũng học được.

So sánh với kiếm pháp Thục Sơn Tông, kiếm pháp nhân gian thích hợp cho hai chị em Lục Mộc Tâm học hơn.

.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 42: Nỗ Lực



/images/2024-0308.gif

"Đây là ông ngoại trước khi qua đời đã dạy mẹ, lúc trước phải xuống ruộng trồng trọt, không có thời gian dạy cho các con.

Sau này mẹ có thời gian, sẽ dạy cho các con.

Các con phải học cho tốt, sau này không ai bắt nạt được các con cả.

"Cha của nguyên thân hồi còn trẻ là một người áp tải hàng, trong người có võ nghệ, ông ấy cũng từng dạy cho anh trai của nguyên thân, đáng tiếc anh em họ chê học võ quá mệt, nên không chuyên tâm.

Lục Thủy Tâm vui mừng reo lên, Lục Mộc Tâm cũng tỏ vẻ chờ mong.

Ngu Thanh Nhàn lấy một con dao từ trong phòng bếp ra, đến vườn sau chặt lấy hai cây gỗ, chẻ thành hình cây kiếm, ngay tối hôm đó bắt đầu dạy cho hai đứa trẻ.

Quá trình học võ rất vất vả, đặc biệt là lúc đứng tấn, hai chân mỏi đến mức run lên, Ngu Thanh Nhàn vốn tưởng hai đứa con gái sẽ kêu khổ kêu mệt, nhưng hai cô bé đã khiến Ngu Thanh Nhàn phải nhìn với con mắt khác.

Cho dù mệt đến mức mồ hôi, nước mắt chảy ròng ròng, hai đứa con gái cũng không kêu một tiếng.

Nửa đêm phải Ngu Thanh Nhàn xoa bóp chân cho hai chị em Lục Mộc Tâm, kể cả đau đến mức chuột rút, hai chị em cũng không rên lên một tiếng.

Trẻ con nghiêm túc lại nỗ lực ai mà không quý, Ngu Thanh Nhàn càng yêu thương hai cô bé hơn.

Ngoại trừ dạy võ cho hai chị em, việc học văn hóa cũng không thể chậm trễ, về vấn đề này, suy nghĩ của Ngu Thanh Nhàn nhất trí với nguyên thân, đó chính là con người buộc phải đi học.

Không cần phải học để có thành tích tốt thế nào, chỉ cần biết chữ, hiểu rõ đạo lý, biết cách tính toán để không bị lừa là được, nếu như thích đi học, thì có thể lĩnh hội trời cao biển rộng từ trong sách.

Gia đình nguyên thân nghèo khó, sau khi cha qua đời, chị dâu keo kiệt đanh đá, anh trai cô ấy dù tốt nhưng cũng không lại với người vợ sớm chiều ở chung.

Thế là anh em thân thiết lúc trước càng ngày càng xa cách.

Lúc Lục Thủy Tâm được năm tuổi, hai nhà không bao giờ qua lại nữa.

Bởi vì năm ấy Lục Thủy Tâm bị bệnh, sốt cao không giảm, nguyên thân lại không có tiền.

Hai ông bà Giang có tiền, nhưng con trai không có nhà, họ sợ con dâu và cháu gái tiêu hết tiền dưỡng lão của mình, nên cầm tiền rất chặt, một xu một hào cũng không muốn để lộ ra.

Nguyên thân tìm về nhà ngoại, vừa vào cửa đã bị chị dâu cầm chổi đuổi đi, cháu thì chỉ về phía cô ấy nói là họ hàng nghèo đến bòn tiền.

.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 43: Quyết Không Nhận Con Thừa Tự



/images/2024-0308.gif

Nguyên thân ra khỏi thôn, anh trai cô ấy đuổi tới, cho cô ấy hai đồng đại dương, bảo sau này đừng quay lại tìm anh ta nữa.

Nguyên thân dùng một đồng đại dương chữa bệnh cho Lục Thủy Tâm, đồng còn lại thì cho Lục Mộc Tâm đi học ở trường tư thục, đợi Lục Thủy Tâm lớn hơn chút cũng cho cô bé vào đó.

Trường tư thục có học phí cao, hai đứa con gái càng tốn nhiều hơn, để xoay xở tiền, nguyên thân thậm chí còn đến bốc vác ở bến tàu.

Nỗi khổ cực của cô ấy ai cũng nhìn thấy, hàng xóm láng giềng đôi khi cũng giúp đỡ một chút.

Chỉ có hai vợ chồng già họ Giang là không nhìn thấy, trách móc cô tốn tiền cho hai đứa con gái, lại đi tìm con trai có dòng máu họ Giang ở khắp nơi tới, muốn nguyên thân nhận làm con thừa tự.

Nguyên thân không muốn, cô ấy không phải là người trọng nam khinh nữ, hai đứa con gái cô ấy đều yêu thương, vất vả khổ sở hơn nữa vì chúng cô đều cảm thấy xứng đáng.

Tuy thằng bé được cho tới làm con thừa tự cũng gọi cô ấy là mẹ, nhưng nó không phải do cô sinh ra, dựa vào cái gì mà cô ấy phải vất vả đánh cược cho một chỗ dựa lúc về già mờ mịt hư vô như thế?Bao nhiêu đứa con trai ruột còn bất hiếu với mẹ đẻ, lại trông cậy vào một người ngoài không có quan hệ máu mủ gì ư?Nguyên thân cãi nhau với ông bà Giang một trận, quan hệ hai bên xấu vô cùng.

Lục Thủy Tâm được chín tuổi thì ông cụ Giang qua đời, sau đó bà Giang nằm liệt giường, tuy mồm miệng bà Giang rất quá quắt, nhưng không bao giờ dám đề nghị nguyên thân nhận con thừa tự nữa.

Nếu không có bức thư kia của Giang Bảo Quốc, ba mẹ con họ tuy nghèo khó khốn khổ nhưng vẫn sẽ tốt lên từng ngày giống như xã hội lúc ấy.

Chuyện ly hôn truyền về quê, bà cụ Giang run lên, càng thích chì chiết người khác.

Lục Mộc Tâm là cháu gái lớn trong nhà, bị bà ta nói nhiều nhất, sau đó cô bé đi theo Giang Bảo Quốc cũng là vì muốn trốn tránh bà cụ Giang.

Ngu Thanh Nhàn không định qua lại thân thiết với thôn dân thôn Điền Dương, hai cụ già sát vách phải sang đến ngày thứ ba sau khi đánh đuổi thím Ba đi cô mới gặp.

Bà cụ đang ở trên xe bò, được ông cụ kéo về.

Ngu Thanh Nhàn chào hỏi hai người mới biết bà cụ sức khỏe không tốt, vừa ở viện một tuần sức khỏe mới tốt lên một chút.

Hai đứa trẻ ở nhà luyện võ, Ngu Thanh Nhàn đến trường học trong thành phố một chuyến.

.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 44: Xin Học



/images/2024-0308.gif

Dựa theo thành tích của hai chị em Lục Mộc Tâm, lúc này hai cô bé vốn nên học trung học rồi, Ngu Thanh Nhàn sợ hai đứa trẻ không theo kịp, cho nên tìm một trường tiểu học trước.

Trường tiểu học này tên là trường Khai Hòa, cách thôn Điền Dương rất gần.

Lúc Ngu Thanh Nhàn đến đang là giờ học, vừa vào sân trường đã nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh, trong sân thể dục có học sinh đang học giờ thể dục.

Trường học sẽ không từ chối bất cứ học sinh nào, tiếp đón Ngu Thanh Nhàn chính là hiệu trưởng trường.

Nghe cô kể về hai đứa con xong, ông nói:"Mặc dù hai đứa con gái của cô đã lớn, nhưng không sao, người bằng tuổi hai cô bé học ở trường chúng tôi cũng không ít.

Ngày mai cô dẫn hai con đến thi thử, nếu như qua được kỳ thi thì học lớp cho người lớn tuổi cùng lớp tốt nghiệp chuẩn bị thi cấp 2, nếu không thi qua thì học thấp hơn một năm, sang năm thi.

""Cảm ơn thầy Bạch, sáng mai chúng tôi sẽ đến.

" Ngu Thanh Nhàn cảm ơn thầy hiệu trưởng.

Thầy hiệu trưởng Bạch đã hơn sáu mươi, ông mỉm cười gật đầu với Ngu Thanh Nhàn.

Sau khi hàn huyên thêm một hồi về tình hình của hai chị em Lục Mộc Tâm, tiếng chuông tan học vang lên, Ngu Thanh Nhàn tạm biệt ra về.

Cô tới tòa nhà bách hóa ở trung tâm thành phố mua hai chiếc cặp sách và một ít đồ dùng học tập.

Lúc đi ngang qua cửa hàng lương thực, Ngu Thanh Nhàn đi vào dạo quanh một chút để có cái nhìn trực quan hơn về giá cả lương thực thời đại này.

Cô mua mười cân bột mì và các loại ngũ cốc khác, đựng đầy một cái túi lớn, phải nặng đến gần năm mươi cân.

Ngu Thanh Nhàn trả tiền, dùng một tay quẳng túi lên vai vác đi.

Chủ cửa hàng đứng ở đằng sau há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh ấy.

Đến nơi không người, Ngu Thanh Nhàn bỏ lương thực vào không gian rồi đi dạo trong phố.

Cô không phải là một người tiết kiệm, cửa hàng thịt còn bán nửa cái đầu heo, cô mua cả, bảo ông chủ hàng thịt cắt thành từng miếng nhỏ, dùng dây thừng xuyên vào.

Không gian đi kèm có chức năng giữ tươi rất tốt, những thứ như thịt và rau xanh bỏ vào bất kể bao lâu, lúc lấy ra đều vẫn tươi ngon, bởi vậy Ngu Thanh Nhàn mua không hề có chút áp lực nào.

Lúc đi qua cửa hàng hạt giống, cô đi vào mua tất cả các loại hạt giống.

Trong không gian của cô có thể trồng cây, hiện giờ linh thực, linh thảo không thể trồng, cô trồng chút lương thực rau xanh chắc là vẫn được chứ?.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 45: Phật Tử Thiền Tông



/images/2024-0308.gif

Sau khi bỏ hạt giống vào không gian ở chỗ vắng người xong, lại lấy cặp sách, đồ dùng học tập và thịt từ trong đó ra, lúc này Ngu Thanh Nhàn mới lắc lư đi vào trong nhà.

Lúc ra khỏi thành phố có một người đàn ông mặc quân phục ra khỏi thành phố từ phía bên kia, hai người lại đối diện nhau.

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy vui vẻ, vì nhận ra đó chính là quân nhân đã chạm phải ánh mắt mình ở trên xe jeep kia.

Người quân nhân hiển nhiên cũng nhận ra Ngu Thanh Nhàn, anh nghiêm mặt gật đầu với cô, sau đó đi nhanh về phía trước.

Ngu Thanh Nhàn nhìn theo bóng lưng anh, chẹp miệng một tiếng, không hiểu sao lại nhớ đến tên Phật tử Thiền Tông kiếp trước.

Người này không giống tên Phật tử kia lắm, thậm chí có thể nói là khác một trời một vực, có điều biểu cảm trên mặt lại rất giống nhau, quanh năm suốt tháng chỉ có nét mặt ấy, một đôi mắt hoa đào sóng sánh giống hệt như hồ nước, bất kể thế nào cũng không thể dấy lên được một gợn sóng.

Lúc ở Trúc Cơ, cô và hắn cùng rơi vào một không gian bí cảnh.

Cô trúng tình độc, bị hắn ném vào trong nước lạnh ngâm người, họ ở trong không gian đó ba ngày ba đêm, cô ngâm đủ ba ngày, Phật tử ở bên cạnh cô tụng kinh đủ ba ngày.

Vừa nhớ lại sự khó chịu lúc tình độc phát tác, tên Phật tử kia lại vẫn thờ ơ, trong lòng không hề loạn trước gương mặt đẹp của cô, Ngu Thanh Nhàn lại cảm thấy hận đến ngứa răng.

Cả đường suy nghĩ miên man, Ngu Thanh Nhàn về đến nhà, đẩy cửa ra, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện quân nhân kia đang dừng chân ở trước cửa nhà hàng xóm.

Chẳng lẽ đây chính là người con trai tham gia quân ngũ ở phía nam mãi không thấy về trong miệng chị Lý?Ngu Thanh Nhàn vừa nghĩ vừa đi vào nhà.

Trong chớp mắt cô bước vào cửa, quân nhân kia cũng gõ cửa nhà bên cạnh, không lâu sau nhà bên cạnh vang lên tiếng khóc.

Người nhà hàng xóm như thế nào không liên quan gì đến Ngu Thanh Nhàn, hai chị em Lục Mộc Tâm lại thảo luận chuyện hàng xóm hồi lâu.

Sáng sớm hôm sau, Ngu Thanh Nhàn dẫn theo Lục Mộc Tâm và Lục Thủy Tâm đã thay quần áo mới đến trường tiểu học Khai Hòa.

Hai chị em Lục Mộc Tâm đều thích học, thầy hiệu trưởng Bạch đã nhận nhiều học sinh, rất có kinh nghiệm, lập tức đưa hai tờ bài thi cho hai cô bé.

Ngu Thanh Nhàn nhìn lướt qua, trên bài thi có ngữ văn, có toán học, đề bài từ khó đến dễ, chỉ một tờ đề thi đã có thể nhìn ra thầy hiệu trưởng Bạch quan tâm đến các em học sinh như thế nào.

Ngu Thanh Nhàn rất hài lòng.

.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 46: Tên Mới



/images/2024-0308.gif

Nhân lúc hai con gái còn đang làm bài thi, cô nộp học phí cho hai chị em, nói chuyện với thầy hiệu trưởng rất lâu.

Tốc độ làm bài thi của hai chị em Lục Mộc Tâm cũng không chậm, sau khi chấm bài thi xong, thầy hiệu trưởng dẫn ba người đến phòng học đối diện phòng làm việc của mình.

Bây giờ đang là giờ học, ba mẹ con Ngu Thanh Nhàn đi đến khiến rất nhiều người chú ý.

Các học sinh vừa nghe giáo viên giảng bài, vừa không nhịn được xuyên qua cửa sổ nhìn ba mẹ con mới đến.

Thầy hiệu trưởng Bạch gõ cửa phòng lớp 5-5, một giáo viên trẻ tuổi tầm hơn hai mươi đang dạy bên trong bỏ phấn trong tay xuống, đi ra ngoài.

Thầy hiệu trưởng Bạch trao đổi tình hình của hai chị em Lục Mộc Tâm cho giáo viên trẻ tuổi nghe, sau đó đưa bài thi của hai cô bé cho anh ta xem.

Thầy giáo trẻ tuổi nhanh chóng lật xem, vẻ mặt cũng trở nên ôn hòa:"Lục Mộc Tâm và Lục Thủy Tâm đúng không? Chào mừng các em, thầy họ Trần, sau này sẽ chủ nhiệm lớp các em, có chuyện gì các em có thể đến tìm thầy.

"Hai chị em Lục Mộc Tâm nghe thầy Trần gọi tên mới của mình liền liếc nhìn nhau, mỉm cười.

Hai cô bé theo thầy Trần vào phòng học, thầy Trần giới thiệu chúng với các bạn học cùng lớp.

Sau đó Ngu Thanh Nhàn theo thầy hiệu trưởng Bạch quay về phòng hiệu trưởng, đúng lúc có người tới tìm ông, cô liền tạm biệt ra về.

Ngu Thanh Nhàn không về nhà ngay, cô đi dạo trên đường lớn.

Đến nay, cô đã tiêu hơn một nửa số tiền Giang Bảo Quốc bồi thường, dựa theo tiến trình của thế giới này, qua thêm vài chục năm, tiền này sẽ không còn giá trị nữa.

Đến lúc đó mười nghìn đồng chỉ có thể đổi thành một đồng, nếu tính tiếp, trong tay cô chỉ còn hai mươi đồng.

Mạnh vì gạo bạo vì tiền, cô cũng biết được đạo lý này, sở dĩ cô có thể lên đến Trúc Cơ khi còn trẻ tuổi, ngoại trừ cô có thiên phú xuất sắc, còn liên quan rất lớn đến việc có ngoại lực giúp đỡ.

Không nói cái khác chỉ riêng thiên tài địa bảo cô dùng để tu luyện đã tốt hơn người khác gấp bội, hơn nữa đều rất tốn kém.

Những thứ mà cô khinh thường nếu đem ra ngoài, người tu chân bình thường không thể mua nổi.

Ngu Thanh Nhàn suy nghĩ xem mình có kỹ năng nào có thể kiếm tiền, càng nghĩ cô lại càng bi ai phát hiện ra, ngoại trừ đánh nhau, cô thực sự không có sở trường nào đặc biệt.

Ngu Thanh Nhàn đột nhiên cảm thấy chán nản.

.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 47: Cất Giấm



/images/2024-0308.gif

Ngu Thanh Nhàn vừa đi đường vừa xem.

Đúng lúc này một người phụ nữ trung niên cầm theo một cái hũ bằng sứ đi ngang qua Ngu Thanh Nhàn, vừa đi vừa lầm bầm:"Không biết cửa hàng kia xảy ra chuyện gì, mỗi tháng chỉ bán được một chút giấm đen thế này, mà cậu ấm cô chiêu trong nhà lại kén ăn, chỉ thích sủi cảo chấm giấm của nhà cô ta.

Đúng là làm người ta lo chết đi được.

Lần này về lại bị nói không làm được việc.

Ôi, cậu ấm cô chiêu nhà tư bản quả thật là khó hầu hạ! "Người phụ nữ trung niên kia đi xa, hai mắt Ngu Thanh Nhàn lập tức sáng lên.

Nhị sư huynh của cô tên là La Bạch, là hạt giống tu tiên chọn từ nhân gian lên, lúc còn ở nhân gian nhà anh ta mở phường giấm, anh ta có tay nghề làm giấm rất xuất sắc.

Vào tông môn hai năm, anh ta vẫn luôn không quên được những ngày tháng sống ở nhân gian, còn lén lút tự mình cất giấm trong động của mình.

Lúc đó Ngu Thanh Nhàn còn nhỏ, ngửi thấy một thứ mùi chua chua dịu dịu thì rất thèm ăn, lúc cha mẹ và đại sư huynh không để ý, cô đã chạy vào động phủ của nhị sư huynh, uống trộm hai chén giấm, kết quả khiến răng ê buốt vì chua.

Sau khi biết được chuyện này, nhị sư huynh của cô đã làm riêng cho cô một bát sủi cảo.

Sủi cảo nhân thịt mềm mịn, vừa cắn một miếng thì dầu chảy ra, trám vào chỗ răng ê buốt, vừa chống ngấy, vừa ngon miệng.

Ăn xong sủi cảo, Ngu Thanh Nhàn lại uống thêm một bát canh sủi cảo, nước canh âm ấm rất sảng khoái.

Cũng chính bát sủi cảo này đã mở ra cánh cửa thế giới mới cho Ngu Thanh Nhàn, trong nội tâm cô đã chôn xuống hạt giống có tên là đồ ăn ngon.

Sau đó nhị sư huynh của cô không cất giấm nữa, nhưng Ngu Thanh Nhàn vẫn không quên được vị giấm, suốt ngày bám lấy nhị sư huynh đòi ăn, nhị sư huynh phát phiền bèn dạy cô cách nấu giấm.

Nguyên liệu cất giấm rất đơn giản, lúa mì, vỏ trấu, bột ngô, men giấm.

Ba nguyên liệu đầu không thiếu, trong tiệm lương thực đều có, bỏ tiền ra mua là được, men giấm cũng rất dễ làm.

Nói là làm, Ngu Thanh Nhàn về đến nhà bắt tay vào cất giấm ngay.

Cô nấu một nồi cơm tẻ, một nồi cơm nếp, nấu xong thì trộn vào theo tỷ lệ nhất định, thêm đường rồi bỏ vào trong vại đậy kín để giữ chua.

Làm xong đã đến trưa, hai chị em Lục Mộc Tâm Ở trường không về, trong nhà Ngu Thanh Nhàn cũng không trồng rau, nhưng lúc này vừa vặn đang là mùa vạn vật sinh sôi, trên núi sau nhà cũng có rất nhiều rau dại.

.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 48: Nhà Hàng Xóm



/images/2024-0308.gif

Mấy hôm trước hai chị em Lục Mộc Tâm đã hái một mớ rau đắng lớn về, trần nước sôi làm rau trộn cũng rất ngon, sau khi rửa sạch chỉ cần chấm với tương cũng đã ngon rồi.

Sau nhà dựa vào núi, cho nên tường nhà không xây cao, đứng ở sân nhà Ngu Thanh Nhàn là có thể nhìn rõ được sân nhà hàng xóm.

Một người đàn ông mặc áo may ô quân đội đang chẻ củi ở sân sau.

Có lẽ anh đã chẻ rất lâu rồi, từng giọt mồ hôi lớn theo trán chảy xuống, bắp thịt trên cánh tay cũng nổi lên cuồn cuộn.

Phát hiện có người nhìn mình, anh quay lại nhìn về phía Ngu Thanh Nhàn, ánh mắt sắc bén giống như một con chim ưng đang chuẩn bị lao vào con mồi bất cứ lúc nào.

Ngu Thanh Nhàn không hề lúng túng khi bị bắt quả tang, cô gật đầu với người đàn ông, sau đótiếp tục cúi đầu hái rau.

Sân sau không ai dọn dẹp, cỏ dại mọc rất nhiều, rau dại lẫn ở trong đó, một lát sau cô đã hái được một mớ to.

Ngu Thanh Nhàn đứng lên, không thấy người đàn ông trẻ tuổi trong sân đâu nữa, mà thấy một bà cụ thấp người vẻ mặt hiền hòa đang phơi quần áo trong sân.

Bà cũng nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn, bèn lên tiếng chào cô:"Cháu là người mua nhà của Đại Xuyên à? Tên là gì?"Giọng của bà hơi khàn, mắt cũng đỏ ứng, giống như di chứng của việc khóc nhiều.

Nhưng ánh mắt của bà rất vui vẻ, giọng nói cũng hiền hậu.

Ngu Thanh Nhàn nghe chị Lý từng nói, người nhà hàng xóm họ Văn, hai cụ già đều rất hiền hòa dễ gần, Ngu Thanh Nhàn có thể yên tâm qua lại với nhà họ.

Cô cười gật đầu với bà cụ:"Chào bác, cháu họ Lục, tên là Lục Thanh Nhàn.

""Họ Lục à, nhà ngoại bác cũng họ Lục.

Nếu cháu không chê, thì gọi bác là bác Lục.

Mấy hôm trước bác đã biết nhà cháu chuyển tới, nhưng sức khỏe bác không tốt lắm, mấy ngày nay phải nằm trên giường không xuống được, còn phải đến bệnh viện ở hai hôm, cho nên chưa sang gặp mặt các cháu.

Nhà chúng ta ở sát vách, phải thường xuyên lui tới mới phải.

""Đúng vậy, đúng vậy.

" Ngu Thanh Nhàn có nghe thấy chuyện này, ngập ngừng một chút lại nói: "Bác ơi, sức khỏe bác đã tốt chưa?""Tốt hơn nhiều rồi.

Con bác đã về, bệnh của bác tự động khỏi quá nửa.

" Bà Lục nói.

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy câu nói này mới là trọng điểm mà bà Lục muốn nói với mình.

Chắc là nhà họ cách thôn quá xa, bà cụ không biết tìm ai để chia sẻ nỗi vui mừng khi con trai về, cho nên mới túm lấy Ngu Thanh Nhàn để kể.

.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 49: Đã Kết Hôn Chưa



/images/2024-0308.gif

Ngu Thanh Nhàn rất thức thời, lập tức nói chuyện theo lời bà cụ.

Bà Lục rất vui vẻ, cũng nhiệt tình với Ngu Thanh Nhàn hơn.

Hai người đứng tán gẫu với nhau ở sân sau gần nửa tiếng đồng hồ, cho đến khi con trai bà Lục gọi bà quay trở lại ăn cơm trưa mới thôi.

Bà Lục vẫn còn chưa thỏa mãn, hẹn Ngu Thanh Nhàn lúc nào đó sang nhà mình đóng đế giày.

Ngu Thanh Nhàn cũng có ý đó, nguyên thân cũng biết đóng để giày, cô thì không, nhưng trong ký ức vẫn còn.

Cô đang nghĩ gần đây phải tìm lại tay nghề này mới được, bà Lục muốn làm cùng cô, cô cầu còn không được.

Ngu Thanh Nhàn về nhà nấu cơm, bà Lục cũng vào nhà.

Cơm nước do chồng bà nấu, đã bày sẵn ở trên bàn, bà vừa về nhà thì thấy con trai Văn Thanh Yến đang xới cơm.

Bà Lục ngồi vào giường, nói với chồng và con trai về chuyện nhà Ngu Thanh Nhàn ở bên cạnh.

Nói xong, bà lại nhìn về phía con trai mình:"Thanh Yến à, hôm qua còn chưa kịp hỏi con, con ở bên ngoài nhiều năm như vậy, đã kết hôn chưa?"Hôm qua con trai trở về, bà vui mừng quá không nghĩ đến vấn đề này, cho đến lúc ngủ mới nhớ ra.

Sáng nay dậy sớm có rất nhiều việc phải làm, hơn nữa mấy năm nay trí nhớ của bà ngày càng kém, cho tới bây giờ mới nhớ ra chuyện này.

Văn Thanh Yến bỏ bánh ngô trong tay xuống:"Những năm trước đều theo quân nam chinh bắc chiến, không nhớ đến chuyện giải quyết vấn đề cá nhân.

Sau đó chúng con lại ngày ngày bận đi dẹp nạn cướp, không có thời gian, hơn nữa trong quân cũng ít phụ nữ, con! "Văn Thanh Yến còn chưa nói hết, bà Lục đã sầm mặt xuống:"Được rồi, con không cần nói nữa, trước đây con ở trong quân, mẹ không tìm được con, cũng không quản được con.

Nhưng nếu con đã về, thì phải sắp xếp vấn đề cá nhân.

Nếu như con không có thời gian thì để mẹ giới thiệu đối tượng cho.

""Ôi, con năm nay đã ba mươi lăm rồi, đến tuổi này dù sao cũng phải có đối tượng chứ?" Bà Lục vô cùng sầu não.

Văn Thanh Yến định từ chối, lời đến khóe miệng lại thấy vẻ ủ rũ trên mặt cha mẹ, cũng không nói ra miệng nữa.

Anh rũ mắt xuống, tiếp tục ăn cơm.

Ông Văn lại nói đến việc nhà với bà Lục.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, ba người trong nhà lắng tai nghe, bà Lục vỗ đùi một cái:"Không ổn rồi, là giọng của Lý Mãn Trụ, nó đang gõ cửa nhà hàng xóm.

"Mấy hôm trước bà cụ không có nhà, nhưng tin tức không hề chậm chút nào, việc thím Ba làm mai cho Lý Mãn Trụ bị từ chối còn bị sỉ nhục một trận đã truyền đến tai bà rồi.

.
 
Back
Top Bottom