Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 20: Cha Là Trần Thế Mỹ



/images/2024-0308.gif

So với Giang Mộc Tâm có tâm tư nhạy cảm, Giang Thủy Tâm cởi mở hoạt bát hơn nhiều.

Cô bé tròn mắt nhìn cha, không nói gì.Giang Bảo Quốc bị cô bé nhìn đến mất tự nhiên:"Sao cứ nhìn chằm chằm người khác như thế? Không lễ phép gì cả, ngay cả cha cũng không biết gọi."Tâm trạng của anh ta không tốt, lời nói ra khỏi miệng cũng khó nghe.Giang Thủy Tâm chưa từng gặp Giang Bảo Quốc, ký ức về anh ta toàn đến từ ông bà nội và mẹ.Ông bà nội nói cha cô bé là một người rất thông minh, rất tài hoa, là thói đời này trói buộc anh ta, nếu là xã hội mới, cha cô bé chắc chắn có thể kiêu hãnh làm quan rạng rỡ tổ tông.Mẹ của cô bé nói cha là một người anh hùng bảo vệ quốc gia.Có điều Giang Thủy Tâm cũng biết cha muốn li hôn với mẹ mình, sau khi li hôn cha sẽ đi cưới người phụ nữ khác.

Giang Thủy Tâm cảm thấy làm vậy không phải là anh hùng gì, anh hùng chắc chắn sẽ không vứt bỏ vợ con của mình, giống như chú Lão Mãn trong thôn.

Lão Mãn cũng là anh hùng đi đánh nhau bảo vệ Nhiệt Hà, vậy mà chú ấy không vứt bỏ thím Lão Mãn.Lời như vậy Giang Thủy Tâm nghe rất nhiều, mỗi khi cô bé đánh nhau với trẻ con trong thôn, đám trẻ con kia đánh không lại sẽ nói với cô bé như thế.

Giang Thủy Tâm nghe nhiều thành quen, chẳng có cảm giác gì."Mẹ con nói sai rồi, cha chẳng phải là anh hùng gì, cha là một Trần Thế Mỹ."Giang Thủy Tâm từ nhỏ đã ghê gớm, mẹ và chị gái đều rất bảo vệ cô bé.

Lúc chín tuổi còn chưa hiểu gì, cô bé đã từng cãi nhau với người phụ nữ nói xấu mẹ mình, gan rất to.Trong thôn có một ông cụ thích kể truyện, mọi người đều gọi ông là chú Lương Bình.

Trước khi tới, Giang Thủy Tâm vừa vặn được nghe ông kể về truyện "Bao Công xử án Trần Thế Mỹ".

Giang Thủy Tâm cảm thấy cha mình ngoại trừ không phái người giết mẹ mình thì chỗ nào cũng có thể đối chiếu với Trần Thế Mỹ được."Con nói linh tinh gì đấy? Ai dạy con nói thế?" Là đàn ông, chẳng ai muốn mình bị nói là Trần Thế Mỹ, Giang Bảo Quốc cũng không ngoại lệ.Giang Mộc Tâm sợ Giang Bảo Quốc đánh em gái, vội vàng kéo cô bé ra sau lưng che chở, mím môi đối chọi lại với anh ta.Giang Thủy Tâm ló đầu ra khỏi lưng chị, lớn tiếng nói:"Vốn chính là như thế, con không nói mò!""Cha chính là Trần Thế Mỹ! Trần Thế Mỹ công thành danh toại thì vứt bỏ vợ con, cha cũng thế, cha chính là hắn!" Bản lĩnh chọc giận khác người khác Giang Thủy Tâm là hạng nhất..
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 21: Không Còn Quan Hệ



/images/2024-0308.gif

Giang Bảo Quốc trợn mắt, anh ta không thích trẻ con, càng không thích con gái.Trước khi Giang Mộc Tâm được sinh ra, anh ta còn chờ mong đó là một đứa con trai, sau khi biết là con gái, anh ta chưa từng bế một lần nào.

Lúc Giang Thủy Tâm còn trong bụng mẹ, anh ta đã đi theo quân đội, sau đó biết là con gái anh ta càng không thích.Hơn mười năm gặp lại hai đứa con gái, Giang Bảo Quốc không hề có tấm lòng của người cha hiền từ.

Giang Thủy Tâm nói trúng tim đen của anh ta, anh ta liền tiến lên hai bước, giơ tay lên.Giang Mộc Tâm vội vàng giữ chặt lấy Giang Thủy Tâm sau người, Giang Thủy Tâm cũng sợ, há miệng ra khóc gào lên.Ngu Thanh Nhàn ở trong phòng cất tiền, cũng nghe thấy Giang Thủy Tâm nói.Cô không giống nguyên thân, cô không giữ hình tượng người cha tốt cho Giang Bảo Quốc trước mặt hai đứa con.

Chỉ là Ngu Thanh Nhàn không ngờ Giang Bảo Quốc lại mất phẩm giá đến mức này, còn muốn đánh trẻ con.Cô bước nhanh ra, lớn tiếng quát lên:"Anh định làm gì?"Giang Bảo Quốc đen mặt, liếc nhìn Ngu Thanh Nhàn, bỏ tay xuống:"Lục Thanh Nhàn, cô dạy con thế nào? Để nó nói chuyện với cha mình như thế à? Không có gia giáo gì cả."Ngu Thanh Nhàn xác nhận hai đứa trẻ không bị ăn đòn, bấy giờ mới yên tâm:"Sao lại không có gia giáo? Con bé nói sai câu nào à? Chúng ta li hôn, chi phí nuôi nấng anh cũng thanh toán rồi, sau này hai đứa con không có quan hệ gì với anh, chúng nó có gia giáo hay không liên quan gì đến anh?"Mặc kệ những lời đầu, Giang Bảo Quốc chỉ phản bác lại câu cuối cùng:"Sao lại không có liên quan? Chúng nó là con tôi, tôi là cha chúng nó, dù lớn đến đâu cũng có quan hệ với tôi!"Giang Bảo Quốc cũng trọng nam khinh nữ như cha anh ta, anh ta có thể không coi trọng coi gái, không thích con gái, nhưng không cho phép con gái không tôn trọng mình.Giang Bảo Quốc lại liếc nhìn hai đứa con gái, tuy rằng vừa gầy vừa nhỏ, nhưng vẻ ngoài lại rất giống Lục Thanh Nhàn lúc nhỏ, đặc biệt là đứa lớn, mặt mày rất thanh tú, nếu nuôi thêm hai năm nữa là có thể tìm được nhà chồng tốt.Hiện giờ kháng chiến vừa kết thúc, rất nhiều chiến sĩ đều chưa có vợ.

Giang Bảo Quốc nhìn chăm chú vào Giang Mộc Tâm lớn hơn một chút, nếu anh ta nhớ không nhầm, đứa con gái này đã mười bốn rồi, con gái đến mười sáu đã có thể gả chồng.

Lúc Lục Thanh Nhàn gả cho anh ta mới có mười bảy..
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 22: Ý Định Khác



/images/2024-0308.gif

"Lục Thanh Nhàn, tôi nói cho cô biết, cô đừng chia rẽ quan hệ giữa cha con chúng tôi.

" Giang Bảo Quốc nói xong, móc hai thanh sô cô la trong túi ra.

Vương Văn Quân hay bị tụt huyết áp, sau khi ở bên cạnh cô ta, trong túi Giang Bảo Quốc luôn bỏ mấy viên kẹo.

Sô cô la rất khó mua, đây là anh ta nhờ người mua từ tiệm ngoại hối trong thành phố về, rất đắt, hai tháng anh ta mới dám mua cho Vương Văn Quân một lần.

Đưa kẹo tới trước mặt hai chị em Giang Mộc Tâm, trong mắt Giang Bảo Quốc để lộ ra vẻ tiếc của rõ rệt.

Hiện giờ anh ta đã hết tiền, kẹo sô cô la cũng không còn nhiều, ăn một viên là ít đi một viên, lần sau muốn ăn phải chờ tiền trợ cấp của anh ta được phát xuống.

Vẻ tiếc rẻ của anh ta đừng nói là Ngu Thanh Nhàn, ngay cả hai chị em Giang Mộc Tâm cũng nhìn ra, hai đứa trẻ chưa từng ăn sô cô la bao giờ, nhưng không ai đưa tay nhận lấy.

Ngu Thanh Nhàn một lần nữa có thêm nhận thức mới về Giang Bảo Quốc, người đàn ông này thật keo kiệt, cô xem ký ức của nguyên thân, lập tức cười khẩy một tiếng.

Những thứ khiến nguyên thân động lòng lúc trước toàn là mấy thứ không đáng tiền, hoa hoét, cây cỏ, hòn đá! đều là do trời sinh đất dưỡng, thỉnh thoảng mới có cái kẹo, cái bánh quy, cái đùi gà là do Giang Bảo Quốc mua ăn không hết, hoặc là được người ta tặng nhưng không thích ăn.

Khi đó trong nhà còn nghèo, Giang Bảo Quốc lại là con trai duy nhất của ông bà Giang, học trong thành phố, chưa bao giờ tru cấp thiếu cho anh ta.

Thứ mà anh ta ghét bỏ người khác không có mà ăn, vì vậy mấy thứ kia cộng thêm lời đường mật, lại biến thành thứ quý giá.

Ngu Thanh Nhàn từng ở dưới nhân gian vài năm, cô từng gặp khá nhiều người ích kỉ như Giang Bảo Quốc.

Thái độ trước sau của Giang Bảo Quốc thay đổi rõ rệt như vậy, cô đều nhìn thấy, lại nhớ đến kết cục của Giang Mộc Tâm, Ngu Thanh Nhàn không cần động não cũng biết trong đầu anh ta đang lên kế hoạch gì.

Ngu Thanh Nhàn không buồn để ý đến anh ta, chỉ cần khiến kế hoạch của anh ta không thành công là được.

Việc trả thù cũng không thể nóng lòng trong một chốc một lát, cô còn chưa có căn cơ ở nơi này, không làm j được Giang Bảo Quốc đã làm lính mười mấy năm.

Đợi hai chị em Giang Mộc Tâm lớn lên, tối đa là mười năm, cô nhất định sẽ khiến Giang Bảo Quốc và cô vợ đẹp của anh ta phải gánh chịu hậu quả.

"Mộc Tâm, Thủy Tâm, chúng ta đi thôi.

".
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 23: Thay Đổi Thành Một Người Khác



/images/2024-0308.gif

Hai chị em Giang Mộc Tâm nghe thấy mẹ nói, hoan hô một tiếng, chạy vào phòng lấy hành lý, chẳng thèm lưu luyến Giang Bảo Quốc chút nào.

Vẻ hòa ái trên mặt Giang Bảo Quốc lập tức vỡ vụn.

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy liếc anh ta thêm một cái sẽ bị đau mắt, quay vào phòng xách túi hành lý đeo lên lưng, dắt hai đứa con gái đi ra ngoài.

Giang Bảo Quốc vội vàng lấy lại tinh thần, đuổi theo.

Đoạn đường từ khu nhà dành cho người thân đến cổng chính quân khi, Giang Bảo Quốc vẫn luôn tìm lời để nói, còn cố gắng kéo tay Giang Thủy Tâm, muốn cố gắng tạo dựng hình tượng người cha hiền từ, nhưng hai cô con gái không ai nể tình.

Trên đường gặp rất nhiều người mặc quân phục, có người dừng lại chào hỏi Giang Bảo Quốc.

Anh ta vội vàng tiến tới tiếp lời, còn chủ động kể chuyện mình trả hai năm tiền trợ cấp cho ba mẹ con Lục Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn mặc kệ anh ta, đợi anh ta nói chuyện với người quen xong, ba mẹ con đã đi rất xa rồi.

Giang Bảo Quốc sợ cô nói lung tung, vội vàng chào người quen rồi đuổi theo.

Trong lòng anh ta vô cùng khó chịu.

Anh ta không nghĩ ra vì sao một người lại thay đổi nhiều đến vậy, lúc trước ở quê, Lục Thanh Nhàn của anh ta dịu dàng yếu đuối, gả về nhà anh ta bao nhiêu năm cũng không hề nổi giận bao giờ.

Sao tự dưng bây giờ lại biến thành người như thế? Vừa ghê gớm vừa không biết điều!Cũng may anh ta li hôn với Lục Thanh Nhàn, nếu không cuộc sống sau này phải làm thế nào? Giang Bảo Quốc vừa cảm thấy may mắn, vừa bực bội.

Vương Văn Quân đã đứng ở cổng từ sớm, nhìn thấy Giang Bảo Quốc theo ba mẹ con đi đến, trông giống như một nhà bốn người hạnh phúc, cô ta cảm thấy mặt bị vả đau rát.

Thấy bốn người đến gần, Vương Văn Quân hít sâu một hơi, nở nụ cười:"Bảo Quốc, sao giờ mới ra?"Cô ta hoàn toàn không nhìn Giang Bảo Quốc, mà nhìn chằm chằm vào nguồ Ngu Thanh Nhàn:"Đây là chị Thanh Nhàn đúng không? Em là Vương Văn Quân, là đối tượng của Giang Bảo Quốc.

Đây là Mộc Tâm và Thủy Tâm à? Xinh gái quá, Mộc Tâm mười bốn rồi đúng không? Ôi, sắp gả chồng được rồi.

"Vương Văn Quân cố gắng nhỏ nhẹ nói, nhưng người ta nghe vào lại thấy phản cảm:"Đến lúc đó con trở về tìm dì, dì tìm cho con một mối tốt nhé.

""Cô câm miệng đi, sáng sớm ăn trong nhà vệ sinh xong là chạy thẳng tới đây à? Sao lời nói ra còn thối hơn cả rắm từ bụng phun ra thế?".
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 24: Thích Thì Tự Mình Gả



/images/2024-0308.gif

Vương Văn Quân biến sắc.

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy Giang Bảo Quốc và Vương Văn Quân đúng là nồi nào úp vung nấy, nhìn thấy bé gái, câu đầu tiên lại là gả cho người ta, khiến người ta vô cùng phản cảm.

Lẽ nào giá trị của một người con gái ngoại trừ lấy chồng thì không có cái gì khác?Chẳng trách mà kiếp trước hai người này lại làm chuyện đó, không ngờ ngay từ sớm đã có tính toán rồi.

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy kiếp trước nguyên thân còn chưa đủ tàn nhẫn, nếu đổi thành cô, hai người này đừng ai nghĩ đến chuyện sống sót.

Tuy gia đình của Giang Bảo Quốc cũng vì bị vu oan mà điều xuống cơ sở, nhưng đó là vì họ rất huênh hoang, khiến cho người khác chướng mắt.

Ba cha con nhà họ Phùng chết chưa hết tội, nhưng đôi vợ chồng Giang Bảo Quốc cũng không gột sạch được tội.

Phùng Cương để ý đến Giang Mộc Tâm là năm 1957, lúc này Giang Bảo Quốc đã ở vị trí đội trưởng hơn sáu năm, mà Phùng Cương đã thăng chức thành lữ đoàn trưởng vào năm 1954, Giang Bảo Quốc muốn tới gần hơn một bước, Phùng Cương có thể cho anh ta cơ hội này.

Em trai Phùng Cương cũng làm lính, chuyển nghề vào năm 1952, trở thành quản đốc nhà máy quân nhu.

Đứng sau nhà máy này là quân đội, các mặt đãi ngộ đều rất tốt.

Em dâu của Vương Văn Quân muốn vào đó làm việc, nhưng nhà máy khó vào, cả nhà họ đều đang sầu lo.

Lúc này Phùng Cương để ý đến Giang Mộc Tâm, quả thực là buồn ngủ gặp chiếu manh.

Vương Văn Quân cực lực khuyên bảo Giang Bảo Quốc, trong lòng anh ta vui như tết, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ miễn cưỡng đồng ý cuộc hôn nhân này.

Để đẹp mặt, Vương Văn Quân ra ngoài đều nói Giang Mộc Tâm và Phùng Cương là tự do yêu đương, họ là phụ huynh thật sự không nỡ làm khó người ta, chỉ đành đồng ý.

Bởi vì Vương Văn Quân đã nói dối như thế, khiến hai đứa con trai của Phùng Cương càng căm hận Giang Mộc Tâm.

"Nếu cô thích gả chồng như vậy, sao cô không đi lấy chồng từ năm mười sáu tuổi đi? Cả ngày chỉ ba hoa chích chòe, lẽ nào chỉ có mình cô mọc miệng?" Ngu Thanh Nhàn nói chuyện không khách sáo chút nào.

Ba người họ giằng co khiến trạm gác chú ý, ai nấy đều đang nín cười.

Vương Văn Quân cảm thấy mình mất hết cả mặt mũi, mặt lúc xanh lúc trắng.

Giang Bảo Quốc còn chưa kịp ngẫm nghĩ ra vì sao Vương Văn Quân lại tới, đã bị lời nói của Ngu Thanh Nhàn chọc giận:"Thanh Nhàn, cô nói gì vậy? Văn Quan có lòng tốt đến tiễn cô, cô không cảm kích thì thôi, lại còn bóng gió châm chọc người ta?".
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 25: Ăn Đồ Ngon



/images/2024-0308.gif

"Tôi cần cô ta tiễn à? Có thời gian thì quản lý tốt bản thân còn tốt hơn.

Bà Tiểu Minh sao có thể sống đến một trăm tuổi? Là vì bà ấy chưa bao giờ xía vào chuyện của người khác.

"Vành mắt Vương Văn Quân lập tức đỏ ửng, cô ta ấm ức nhìn Giang Bảo Quốc:"Bảo Quốc, em có lòng tốt đến tiễn chị Thanh Nhàn, sao chị Thanh Nhàn lại nói em như thế?"Giang Bảo Quốc thực sự thích Vương Văn Quân, Vương Văn Quân vừa khóc là anh ta xót không thôi, vội vàng đến dỗ.

Hai chị em Giang Mộc Tâm nhìn anh ta, anh ta cũng không phát hiện ra.

Ngu Thanh Nhàn không buồn nhìn họ, kéo hai đứa con ra khỏi cổng chính doanh trại.

Đi thêm năm trăm mét về phía trước có một đường cái, từ xa Ngu Thanh Nhàn đã nghe thấy tiếng động cơ ô tô từ đầu đường truyền đến.

Giang Mộc Tâm kéo Giang Thủy Tâm chạy về phía trước:"Mẹ đi chậm đằng sau nhé, con dẫn theo em gái đi bắt xe.

""Chạy chậm thôi, đừng để ngã.

" Đường này nhiều đá vụn, nếu ngã sẽ khó lường.

Giang Mộc Tâm đưa lưng về phía Ngu Thanh Nhàn, phất tay với cô.

Ngu Thanh Nhàn vui vẻ cười một tiếng, bước chân cũng nhanh hơn.

Lúc cô đến đầu đường, Giang Mộc Tâm đã đón được xe buýt, ba mẹ con lên xe, chiếc xe từ từ lăn bánh.

Ngu Thanh Nhàn nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc thấy Giang Bảo Quốc đuổi theo.

Hai người vừa chạm mắt nhau, Ngu Thanh Nhàn đã quay mặt đi, để mặc Giang Bảo Quốc đứng ở tại chỗ, chiếc xe chạy vút qua anh ta.

Ngu Thanh Nhàn đưa hai chị em đi vòng quanh huyện, lúc vào thành phố đã là ba giờ chiều.

Buổi trưa ba mẹ con không ăn gì, lúc này đã đói đến mức bụng kêu ro ro.

Lúc lên xe Ngu Thanh Nhàn đã hỏi phụ xe vị trí tiệm cơm và khách sạn, vừa xuống cô dẫn theo hai đứa con gái chạy như bay đến tiệm cơm.

Ngu Thanh Nhàn gọi món ăn đặc biệt của tiệm cơm, có thịt chiên giòn, cá kho, dưa chua hầm đậu hũ, đều là những món ăn kinh điển của phương bắc.

Từ trước đến nay Giang Mộc Tâm và Giang Thủy Tâm chưa từng được ăn món ngon như thế, hai chị em cắm cúi ăn không ngẩng đầu lên được.

Ngu Thanh Nhàn cũng vậy, cô thích đồ ăn ngon, nhưng người của Tu Chân Giới không ai có h*m m**n ăn uống, hơn nữa bước lên đường tu chân, đại đa số đều tịch cốc, theo họ thấy, ăn uống là chuyện vô cùng lãng phí thời gian, có thời gian ăn cơm chẳng thà luyện kiếm thêm một vài.

Dĩ nhiên ngoại trừ linh mễ và linh thực.

.
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 26: Lần Đầu Ở Khách Sạn



/images/2024-0308.gif

Trong Tu Chân Giới chỉ có một tửu lâu Thiên Hương Lâu, nhưng việc buôn bán rất ảm đạm, món ngon nhất chính là thỏ hầm và thỏ nướng.

Lúc còn nhỏ Ngu Thanh Nhàn đã cảm thấy món đó vô cùng ngon miệng.

Sau khi cô tới Trúc Cơ, xuống nhân gian ăn đồ ăn ở đây, mới biết được hồi nhỏ tri thức của mình nông cạn đến mức nào.

Lúc này Ngu Thanh Nhàn lại một lần nữa cảm thán như vậy.

Món thịt chiên kia vàng óng, ngoài giòn trong mềm, không biết đầu bếp làm kiểu gì, ngay cả lớp nước sốt bọc bên ngoài cũng thơm không tả xiết, ngọt ngọt chua chua, cực kỳ vừa miệng.

Cá kho là dùng cá chép, da cá mềm, thịt cá thơm, nước sốt hơi cay, ngay cả rau được nấu trong đó cũng hết sức ngon miệng, ngoại trừ lúc ăn phải cẩn thận xương ra thì rất hoàn mỹ.

Cuối cùng là món dưa chua hầm đậu hũ, bên trong còn bỏ ít thịt ba chỉ thái nhỏ, nhiều mỡ ít nạc, dưa chua làm giảm độ ngấy của thịt mỡ, ăn vào miệng là tan ra, thịt nạc cũng rất mềm.

Đậu hũ hầm vừa đủ lửa, tạo thành hình tổ ong, vừa đụng vào là ch** n**c ra, trong vị chua lại mang theo vị thanh mát khó tả, ăn với cơm thì tuyệt.

Tâm trạng Ngu Thanh Nhàn rất tốt, nếu như có đồ ăn ngon thế này để ăn, cô quá yêu thời đại này.

Bởi vì đồ ăn ngon, Ngu Thanh Nhàn vô cùng chờ mong về việc xuyên không.

Lượng cơm của ba người có hạn, ông chủ tiệm cơm lại là người thành thật, đồ ăn còn thừa nhiều, đổ đi thì tiếc, Ngu Thanh Nhàn vung tay lên, đến tiệm tạp hóa bên cạnh mua hộp cơm đóng gói mang về.

Ăn uống no nên, ba mẹ con thuê một phòng ở khách sạn, trong phòng có hai chiếc giường, ở thời đại này cũng không thể xa hoa được đến đâu, phòng ốc cũ kỹ, được cái sạch sẽ.

Hai chị em lớn như vậy còn chưa từng được ở khách sạn, lúc trên đường tới trong người nguyên thân không có nhiều tiền lắm, cô ấy lại là người tiêu một xu cũng phải tính toán, dọc đường ba mẹ con toàn màn trời chiếu đất, nơi trông có vẻ cao cấp thượng hạng như khách sạn này, nguyên thân nhìn thấy sẽ đi vòng qua.

Bỏ hành lý xuống, ba mẹ con nằm dài trên giường, nói được mấy câu đã buồn ngủ díp mắt.

Khi tỉnh lại đã là buổi tối, ngoài trời đen kịt một màu, Ngu Thanh Nhàn bật đèn, hai chị em Giang Mộc Tâm cũng lần lượt tỉnh dậy.

Giang Thủy Tâm còn nhớ tới đồ ăn mang về từ trưa, cô bé sờ bụng nói:"Mẹ ơi, con đói.

".
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 27: Muốn Bán Nhà



/images/2024-0308.gif

Ngu Thanh Nhàn cũng thèm:"Vậy các con ở phòng chờ, mẹ cầm đồ ăn xuống nhà nhờ bà chủ hâm nóng chút."Ngu Thanh Nhàn đứng dậy, hai chị em Giang Mộc Tâm cũng vội vàng đi theo:"Mẹ ơi, chúng con đi với mẹ, chúng con sợ.""Được."Ba mẹ con cầm hộp cơm xuống lầu, hai chị em Giang Mộc Tâm khẽ khàng trò chuyện, thỉnh thoảng lại bật cười.

Ngu Thanh Nhàn quay đầu liếc nhìn, trong mắt cũng mang theo ý cười.Hệ thống nói trong lúc cô làm nhiệm vụ, nguyên thân cũng đang ở trong không gian của hệ thống theo dõi cô.

Không biết cô ấy nhìn thấy cảnh này có khó chịu không?Khách sạn cũng giúp hâm nóng cơm cho khách, bếp lò đằng sau khách sạn được đốt lửa thời gian dài, bà chủ thay chảo, đặt nồi hấp lên, bỏ hộp cơm của Ngu Thanh Nhàn vào, đậy nắp rồi chờ mười phút là được.Ngu Thanh Nhàn nhân lúc này tán gẫu chuyện nhà với bà chủ.

Nghe thấy cô nói định mua nhà trong thành phố để an cư, bà chủ nhìn cô thêm một cái, muốn nói lại thôi.Bà ấy nhịn một hồi, cuối cùng không nhịn được nữa:"Em gái à, em muốn mua nhà kiểu gì?"Không đợi Ngu Thanh Nhàn trả lời, bà chủ lại nói tiếp:"Em ruột chị còn có một căn nhà ở ngoại ô, là nhà ngói ba gian, hai bên đều có chái phòng, sân cũng rất lớn, có thể trồng rau."Em trai bà chủ mở một tiệm tạp hóa trong thành phố, năm nay đã mua nhà ở đó luôn, nhà ở trong thôn anh ta vốn không định bán, nhưng nào ngờ năm nay vợ lại bị bệnh, nói là sơ gan cổ trướng gì đó, phải phẫu thuật, cần chừng một trăm nghìn.Lúc trước mua nhà đã vét cạn tất cả tiền tiết kiệm của em trai bà ấy, còn phải vay mượn bà ấy khá nhiều, lúc này thực sự không lấy đâu ra tiền nữa.Vì vậy em trai bà chủ định bán nhà, có điều thời đại này nhà ở thôn thực sự khó bán.

Người trong thành phố chẳng ai muốn quay về nông thôn ở, người trong thôn lại chẳng đủ kinh tế để mua, thế là căn nhà này rao đi rao lại vẫn không bán được.Bà chủ chỉ có một người em như vậy, không thể mặc kệ anh ta, trong thời gian này còn cho vay mấy chục nghìn, hơn nữa lúc trước mua nhà còn nợ lại gần một trăm nghìn.

Thời kì này tiền không dễ kiếm, chồng bà ấy dù có tốt đến đâu cũng không thể yên lặng mãi được, đêm qua hai người còn cãi nhau một trận vì chuyện này.Hai mắt Ngu Thanh Nhàn lập tức sáng ngời, từ nhỏ đến lớn cô có rất nhiều ưu điểm, may mắn chính là một trong số đó, đổi một cơ thể mới mà ưu điểm này cũng không mất đi.Ngu Thanh Nhàn cực kỳ vui mừng..
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 28: Buồn Ngủ Gặp Chiếu Manh



/images/2024-0308.gif

"Cách thành phố cũng không xa, rất gần, chỉ đi mười phút là tới.

Khuyết điểm duy nhất của căn nhà này chính là cách trong thôn hơi xa, xung quanh chỉ có một hộ gia đình.

Gia đình đó chỉ có hai người già ở nhà, con cái đi bộ đội hết rồi, nghe nói đi tận phía nam, còn chưa quay về.

" Bà chủ nói đến đây, bản thân cũng cảm thấy không có hi vọng.

Vừa rồi bà ấy cũng đã hỏi thăm Ngu Thanh Nhàn, nhà cô có ba mẹ con thôi, không có đàn ông, ngôi nhà của em trai bà ấy cách thôn xa, cách thành phố cũng không gần, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, đúng là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.

Bà chủ càng nghĩ càng thấy không được, Ngu Thanh Nhàn lại cảm thấy rất tốt.

Cô thích thanh tịnh, nhà ở có ít hàng xóm, cách thôn xa thích hợp với cô nhất.

Hiện giờ vào thành phố xem một lượt, cô cảm thấy ở trong thành phố cũng không phải là không tốt, chỉ là nhà rất nhỏ, Ngu Thanh Nhàn nhìn cảm thấy rất bí bách.

"Bà chủ, ngày mai bà dẫn tôi đi xem.

Nếu như nhà đẹp, thì mọi chuyện đều dễ thương lượng.

"Tình thế xoay chuyển, bà chủ mừng rỡ đến mức khoe cả hàm răng:"Được, vậy em đừng gọi chị là bà chủ nữa, năm nay chị mới bốn mươi, lớn hơn em chút.

Chị họ Lý, tên là Lý Quỳnh Hoa, nếu em không chê thì cứ gọi chị là chị Lý.

"Ngu Thanh Nhàn vừa dễ nói chuyện vừa thức thời:"Cứ quyết định vậy đi, chị Lý, ngày mai chị bớt thời gian đưa em đi xem nhé.

""Được.

" Lúc này đồ ăn trong nồi hấp cũng đã hâm nóng xong, chị Lý bỏ đồ ăn ra giúp Ngu Thanh Nhàn, còn cầm củ cải muối của nhà mình ra.

Ngu Thanh Nhàn từ chối vài lần không được đành phải nhận.

Chị Lý vô cùng nhiệt tình, còn mang đồ ăn lên tận phòng Ngu Thanh Nhàn rồi mới xuống.

Ba mẹ con ăn cơm tối ở trong phòng, Giang Mộc Tâm cầm bánh bao lên, hỏi:"Mẹ ơi, chúng ta sẽ mua căn nhà mà bà chủ nói sao?"Lúc Ngu Thanh Nhàn nói chuyện với chị Lý, không hề giấu hai đứa trẻ.

"Còn chưa xác định, phải đi xem nhà đã.

" Ngu Thanh Nhàn dừng một chút, nhớ lại lời mình nói với Giang Mộc Tâm sáng nay, hỏi: "Con muốn ở nhà trong thành phố hay ở trong thôn? Nếu con muốn ở trong thành phố thì chúng ta vào thành phố xem.

"Giang Mộc Tâm lắc đầu ngay:"Con không muốn ở trong thành phố, hôm nay con xem rồi, thành phố nhỏ lắm, cũng không thể trồng rau.

Nói đến đây, Giang Mộc Tâm mỉm cười:"Chỉ cần không phải về với ông bà, trong thôn hay ở thành phố đều được.

".
 
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 29: Không Gian Trống Không



/images/2024-0308.gif

Ngu Thanh Nhàn sờ đầu Giang Mộc Tâm:"Ngày mai rồi tính.

"Giang Mộc Tâm gật đầu, Giang Thủy Tâm thì chăm chú ăn cơm, hoàn toàn không quan tâm ở đâu.

Nửa đêm khi hai chị em Giang Mộc Tâm đã ngủ say, Ngu Thanh Nhàn mở mắt ra, bắt đầu thử mở không gian mang theo mình.

Đêm qua cô đã thử nhưng không có linh lực thì không mở được, sáng nay cô đã dẫn khí nhập thể thành công, theo lý mà nói thì có thể mở được rồi.

Ngu Thanh Nhàn thử điều động linh khí kích hoạt động phủ trong đầu, chẳng mấy chốc trên mặt cô đã lộ ra nụ cười, thân hình lập tức lóe lên, biến mất khỏi phòng.

Ngu Thanh Nhàn tiến vào trong không gian, nụ cười trên mặt chợt cứng lại.

Đan dược cô bày đầy giá đâu?Linh thạch chồng chất như núi đâu?Pháp khí của cô đâu? Linh thảo linh quả khó khăn lắm mới tìm thấy đâu?Đều đi đâu hết rồi? Sao lại là một không gian trống rỗng?À, cũng không thể nói là trống rỗng, ít nhất linh tuyền cô thu hoạch được ở bí cảnh vẫn còn ở đây.

[Kí chủ, vì đan dược, linh thạch, pháp khí, linh thảo của cô không phù hợp với thế giới này, cho nên hệ thống tự đồng thu về.

Có điều kí chủ không cần lo lắng, mấy thứ đó chỉ là hệ thống tạm thời bảo quản, đợi kí chủ cởi bỏ trói buộc với hệ thống thì sẽ trả lại đầy đủ.

] Hệ thống xuất quỷ nhập thần xuất hiện đúng lúc.

Nụ cười của Ngu Thanh Nhàn từ từ vặn vẹo.

"Ta sẽ giết hệ thống.

"…Không gian trống không tạo thành đả kích rất lớn đối với Ngu Thanh Nhàn, khiến cho cô buổi đêm muốn minh tưởng cũng không thể chuyên tâm, ngủ cũng không ngon, ngày hôm sau tinh thần có chút uể oải.

Giang Mộc Tâm nhìn ra, lại bị Ngu Thanh Nhàn dùng lý do ngủ không ngon để qua loa lấy lệ.

Ba mẹ con vừa rời giường, chị Lý đã đến gõ cửa.

Tối hôm qua chị đã nói với chồng về chuyện Ngu Thanh Nhàn muốn mua nhà, chồng chị cũng rất vui mừng, sáng sớm trước khi đi làm con dặn riêng chị Lý, bảo chị làm bữa sáng gọi mấy mẹ con Ngu Thanh Nhàn cùng ăn.

Ngu Thanh Nhàn không lay chuyển được sự nhiệt tình của chị Lý, đành ăn sáng ở nhà chị, bữa sáng là mì, có bỏ trứng gà và rau xanh, thêm chút hành lá, dầu vừng, rất thơm ngon.

Lúc ăn sáng, em trai của chị Lý đến, anh ta tên là Lý Xuyên, là một người đàn ông trung thực.

Trong thời gian này, vì biến cố gia đình khiến cho tâm sức đều tiều tụy, nhìn thấy ba mẹ con Ngu Thanh Nhàn, anh ta cũng chỉ nhạt nhẽo chào một câu, rồi ngậm miệng không nói.

.
 
Back
Top Bottom