Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 570



Nắng sớm xuyên qua khe hở của tấm rèm chiếu vào, Tô Nhuyễn mở to mắt, đầu tiên nhìn về phía chiếc giường nhỏ bên cạnh.

Hai đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác đang mặt đối mặt, ngủ vô cùng thơm ngọt.

Khóe miệng cô vô thức cong lên.

Một tiếng cười khẽ từ phía sau truyền đến, một cánh tay rắn chắc ôm chặt eo cô: “Không phải rất ngoan sao?” Trong giọng nói tràn đầy sủng nịnh và tự hào.

Tô Nhuyễn quay đầu lại nhìn người đàn ông bật cười: “Anh đã quên tối hôm qua bọn nhóc làm ầm ĩ thế nào rồi, đúng không?”

Hiện giờ Tiểu Bảo Bối và Tiểu Miên Hoa đã ba tuổi, đã tới cái tuổi khiến người ta vừa yêu vừa hận, khi đáng yêu thì đúng là tiểu thiên sứ, nhưng khi nghịch ngợm đến Tô Nhuyễn là mẹ ruột cũng hận không thể ném bọn nhóc ra ngoài.

Gần đây vì chuẩn bị cho ngày sau chia giường ngủ, hôm qua Tô Nhuyễn đã lắp thêm một chiếc giường nhỏ cạnh giường ngủ lớn của hai vợ chồng, để hai anh em nằm giữa cha mẹ, dần dần dịch sang giường nhỏ bên cạnh.

Kết quả không cần nói cũng đoán ra, cô và Lộc Minh Sâm phải chơi trò “Bò qua rồi đưa trở lại” cả đêm, mãi cho tới khi hai đứa nhóc mệt mỏi mới chịu ngủ.

Lộc Minh Sâm cúi đầu thơm môi Tô Nhuyễn, lại ngó qua hai khuôn mặt nhỏ xinh xắn, vô thức nở nụ cười: “Lúc nào cũng đáng yêu như khi ngủ thì tốt.”

“Bây giờ anh thật sự nghi ngờ trước đây Lục Thần Minh muốn ném Ba Cân đi không phải lời nói khi tức giận.”

Tô Nhuyễn không nhịn được bât cười: “Sao thế? Thấu hiểu đối phương rồi à?”

“Sao có thể?” Lộc Minh Sâm nói: “Ý anh là, hai đứa nhà ta đều nghe lời hơn một đứa nhà cậu ta nhiều.”

Tô Nhuyễn cười, Ba Cân đã chín tuổi, cũng là tuổi người chê chó ghét, mỗi ngày đều thấy Lục Thần Minh không nhịn được muốn tháo dây lưng.

Hai người đang nói chuyện, thì trông thấy một chiếc chăn trên giường nhỏ mấp máy vài cái, em gái Ô Ô mở mắt trước.

Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm ăn ý ngừng thở không nói lời nào, hy vọng cô bé có thể ngủ thêm lát nữa, hiện tại với bọn họ mà nói, khi hai đứa nhóc ngủ mới là thời gian hạnh phúc nhất.

Nhưng mà Ô Ô đã ngóc đầu vểnh m.ô.n.g ngồi dậy, vượt qua cơn buồn ngủ rồi, mấu chốt là cô bé còn dùng chân nhỏ đạp anh trai Trạm Trạm bên cạnh.

Khi Tô Nhuyễn muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa, Trạm Trạm giật mình tỉnh lại, Ô Ô nhìn Trạm Trạm, không biết bị chọc trúng điểm nào bắt đầu cười ha ha.

Tiếng cười của trẻ con rất có sức lan tỏa, Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm đều bị chọc cười, mà Trạm Trạm cũng bị cô bé đánh thức, xoa đôi mắt nhập nhèm ngồi dậy.

Tô Nhuyễn thở dài: “Ô Ô đúng là đồ trứng thối.”

Ô Ô nhìn về phía bọn họ, nhếch môi lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Mẹ! Cha!”

Giọng nói trẻ con non nớt, khiến trái tim hai người đều mềm nhũn ra: “Chào buổi sáng, các con yêu.”

Một giây trước còn mang vẻ mặt buồn ngủ, giây tiếp theo Trạm Trạm đã liếc mắt nhìn Ô Ô một cái, hình như hai anh em đã nhận ra điều gì, gần như đồng thời đứng dậy xông về phía Lộc minh Sâm.

Trong miệng đều kêu to “Cha”.

Tới rồi! Lại trò chơi cha con thân thiết mỗi ngày trước khi rời giường.

Tô Nhuyễn vội vàng ngồi dậy, chạy sang bên cạnh.

Hôm nay hai đứa trẻ không chỉ thi chạy, còn xô đẩy kéo chân nhau, dù sao một lần cha chỉ có thể cho một người bay cao. Tuy rằng mỗi đứa đều có một lượt, nhưng hai anh em vẫn muốn tranh nhau quyền ưu tiên, Tô Nhuyễn đưa ra cho bọn trẻ quy tắc, ai bắt được cha trước người đó thắng.

Hôm nay Ô Ô nhanh chân hơn, thét chói tai lao vào lòng Lộc Minh Sâm trước, Trạm Trạm chậm chân, nhưng cậu nhóc lại không có ý định dừng lại, vẫn lao thẳng lên giường.

Thấy cậu nhóc sắp ngã, Tô Nhuyễn hoảng sợ: “Trạm Trạm.”

Lộc Minh Sâm nhanh nhẹn vươn tay ra, túm được cậu bé kéo lên.

Trạm Trạm sắp ngã lại không sợ hãi chút nào, ôm chặt cánh tay Lộc Minh Sâm chơi đánh đu, cười ha ha: “Cha, chơi tiếp.”

Lúc này Tô Nhuyễn mới hiểu ra, vừa rồi cậu nhóc cố ý.

Tối hôm qua khi cậu nhóc nghịch ngợm thiếu chút nữa rơi xuống giường, may mắn được Lộc Minh Sâm nhanh tay lẹ mắt vớt lên.

Không ngờ đã tiêu hóa nhanh như vậy: “Nhóc con này, lại giải khóa kỹ năng mới rồi.”

Tô Nhuyễn vừa nói xong, lại trông thấy Ô Ô đột ngột buông Lộc Minh Sâm ra, vòng sang bên cạnh nhảy thẳng xuống giường, khiến Tô Nhuyễn không kịp phản ứng lại: “Ô Ô!”

Lộc Minh Sâm cũng hoảng sợ, may mà anh huấn luyện hàng năm, chân tay nhanh nhẹn túm được người.

Ô Ô cũng bắt đầu cười khanh khách, cùng Trạm Trạm mỗi đứa ôm một cánh tay, cao hứng lắc lư chân nhỏ.

Lộc Minh Sâm vừa tức vừa buồn cười, xách hai đứa nhóc tới trước mặt, nghiêm túc răn dạy: “Không được nhảy, ngã xuống rất nguy hiểm, biết chưa?”

Để tỏ vẻ nghiêm túc, anh còn bổ sung: “Nhảy tiếp đánh mông.”

Vân Chi

Ô Ô lập tức ôm mông, cười lấy lòng: “Cha.”

Vẻ ngoài của cô bé vô cùng giống Tô Nhuyễn, đặc biệt là đôi mắt đào hoa, vì tuổi còn nhỏ, mắt to tròn, cười lên đáng yêu không chịu nổi.

Sao Lộc Minh Sâm tiếp tục nghiêm túc nổi, anh cười gõ đầu côc bé: “Chỉ biết làm nũng.”

Đột nhiên Ô Ô lộ ra nụ cười xấu xa, lao nhanh như bay xuống phía bên kia giường, lại dọa Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm hoảng sợ.

Tay Lộc Minh Sâm vẫn đang giữ Trạm Trạm, thấy sắp không kịp, vội vàng xoay người nhảy xuống giường, vươn chân dài ra chặn đường cô bé.

Ô Ô ôm chân anh cười vui vẻ, Trạm Trạm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một phen, sau khi đứng vững lại cũng vô tay cười ha ha, Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn thật sự sắp bị bọn nhóc hù chết.

“Lộc Ô Ô, con qua đây cho mẹ!” Tô Nhuyễn bước đến định bắt người.

Lộc Ô Ô hét lớn một tiếng, uốn éo thân mình bắt đầu chạy, Trạm Trạm nhân cơ hội nhằm về phía không người nhảy xuống, lần này Lộc Minh Sâm đã chuẩn bị trước tâm lý, có thể nhẹ nhàng tiếp được người, nhưng sau đó hai đứa nhóc càng chơi càng hăng.

Vì thế, Tô Nhuyễn ở trên giường bắt trẻ, Lộc Minh Sâm ở mép giường kéo người, như chơi trò đánh chuột đất, rõ ràng ban đầu là hai anh em tranh đoạt cha mình, bây giờ lại biến thành hai người đồng tâm hiệp lực trêu đùa cha mẹ.

Khắp nhà đều là tiếng cười ngây thơ non nớt, Tô Nhuyễn muốn giận cũng không giận nổi, Lộc Minh Sâm càng khỏi phải nói, dứt khoát vui vẻ chơi tiếp với bọn nhỏ.

Thấy thời gian không còn sớm, Tô Nhuyễn vội vàng kêu ngừng: “Hai đứa còn muốn đi công viên giải trí không?”

Lúc này hai đứa nhóc mới dừng lại.

Mỗi tay Lộc Minh Sâm xách một đứa, đặt bọn nhỏ xuống đất: “Hai đứa có biết công viên giải trí là gì không mà đã cao hứng?”

Trạm Trạm cất cao giọng: “Biết!”

Ô Ô tiếp lời: “Quà sinh nhật!”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 571



Hôm nay là sinh nhật bọn nhóc.

Nói tới đây, như nhớ ra điều gì đó, Ô Ô nhấc chân chạy tới trước ngăn tủ nhỏ của mình, mở tủ ra, nhìn một lúc lâu, rồi nghi hoặc hỏi: “Mẹ, váy của con đâu?”

“Mẹ cất gọn cho con rồi mà.” Tô Nhuyễn đi qua nhìn, mới phát hiện ra không thấy chiếc váy công chúa hôm qua cô treo trong tủ cho cô bé, thay vào đó là một chiếc váy đỏ thẫm cổ viền lông.

Cô nhớ rõ chiếc váy này là Lộc Minh Sâm mua về, định để Ô Ô mặc hôm sinh nhật, nhưng mà khoảng thời gian trước Hứa Mộ Ngôn, à, chính là Hứa Đản Đản từ Cảng Thành về, cố ý mang quần áo về cho hai anh em Ô Ô.

Cho Ô Ô là một bộ váy công chúa bằng lụa mỏng màu hồng phấn, còn điểm xuyết rất nhiều kim sa, vô cùng xinh đẹp, Ô Ô vừa nhìn đã thích, tỏ ý muốn mặc nó vào hôm sinh nhật.

Tô Nhuyễn nghiêng đầu, cô nhớ rõ mình không lấy nhầm. Đợi khi nhìn thấy Trạm Trạm lấy bộ tây trang nhỏ ra lại càng tin tưởng. Cô nhìn về phía Lộc Minh Sâm.

Lộc Minh Sâm khẽ ho một tiếng, lấy bộ váy đỏ kia ra, nói: “Ô Ô, hôm nay chúng ta mặc cái này nhé, không phải con rất thích đám lông trắng trên cổ áo sao?”

“Mặc cái này sang trọng hơn.”

Nhưng mà Ô Ô ba tuổi đã có gu thẩm mĩ của mình, cô bé kiên định lắc đầu: “Không muốn, muốn mặc váy anh Đản Đản tặng.”

Hai mắt Lộc Minh Sâm tối sầm, kiên nhẫn dụ dỗ: “Bộ anh trai mua nhỏ rồi, không mặc được nữa, mấy hôm nay Ô Ô ăn nhiều cơm, cao hơn nhiều rồi.”

Ô Ô nhìn Trạm Trạm mặc tây trang, lập tức lườm Lộc Minh Sâm một cái, khẽ hừ: “Cha lại trộm đồ anh Đản Đản tặng con rồi.”

Biểu cảm và ngữ điệu ấy, quả thực giống khi Tô Nhuyễn giận Lộc Minh Sâm y như đúc.

Lý Nhược Lan vào phòng nhìn thấy cảnh ấy, buồn cười không chịu nổi: “Con bé học được khi nào vậy?”

Lộc Minh Sâm cũng bị chọc cười, Tô Nhuyễn bất đắc dĩ nói: “Đừng đùa nữa, thù dai với một đứa nhóc mấy năm liền, đúng là chỉ có anh.”

Lộc Minh Sâm vẫn muốn giãy giụa thêm chút nữa, nhưng mà Ô Ô thích cái đẹp không dễ lừa, cuối cùng đành phải lấy váy công chúa mình đã giấu kỹ ra.

Tô Nhuyễn lắc đầu bật cười.

Khi Lộc Minh Sâm lăn lộn với Ô Ô, Tô Nhuyễn đã mặc xong bộ tây trang nhỏ cho Trạm Trạm, đặt cậu bé đứng trước giương.

Cậu nhóc ngạc nhiên nhìn mình trong giương, vui vẻ cười nói: “Đẹp trai!”

Lý Nhược Lan sửa sang lại nơ cổ giúp cậu bé, cũng cười: “Đúng vậy, đẹp trai lắm, Trạm Trạm nhà chúng ta ba tuổi, đã là nam tử hán rồi!”

“Nam tử hán!” Trạm Trạm ngắm mình trong gương, nhìn trái nhìn phải, đây là lần đầu tiên cậu bé mặc tây trang.

Ô Ô cũng xách váy, cao hứng nói: “Đẹp quá.”

Lộc Minh Sâm không nhịn được càm ràm: “Còn nhỏ tuổi đã hiểu lòng phụ nữ như vậy, trưởng thành sợ là một kẻ đa tình, sau này phải bảo Ô Ô tránh xa một chút.”

Tô Nhuyễn buồn cười muốn chết, đang định nói Ô Ô có thể tính là phụ nữ sao? Đã thấy Trạm Trạm kéo bộ tây trang nhỏ của mình, nói với Lộc Minh Sâm: “Cha, anh Đản Đản cũng hiểu đàn ông.”

Lộc Minh Sâm:……

Lý Nhược Lan và Tô Nhuyễn cùng cười ầm lên.

Một giờ sau, cả gia đình đã thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị xuất phát, khi ra đến cửa, Trạm Trạm vừa rồi còn nhảy nhóc trong sân lập tức chuyển sang vẻ chững chạc, tay nhỏ còn muốn đút túi quần, đáng tiếc tìm rất lâu vẫn chưa tìm thấy, đành ngẩng đầu nhìn về phía Lý Nhược Lan xin giúp đỡ: “Bà ngoại.”

Lý Nhược Lan nén cười giúp cậu bé bỏ tay nhỏ vào túi quần, biến thành Trạm Trạm cool ngầu ra cửa.

Trong thời gian đợi Lộc Minh Sâm lái xe tới, cậu bé ra vẻ tự nhiên dạo tới dạo lui quanh ngõ nhỏ.

Lý Nhược Lan không nhịn được cười trộm: “Đúng là như khắc từ một khuôn với Lộc Minh Sâm.” Dáng vẻ giả vờ giả vịt kia, rất có thần thái.

Tô Nhuyễn cũng cười: “Tuổi còn nhỏ, gánh nặng thần tượng lại không nhỏ.”

Quả nhiên Mễ Duyệt cách vách dắt Ba Cân ra ngooài nhìn thấy cậu bé và Ô Ô lập tức kinh diễm, nói: “Ai nha, vương tử và công chúa ở đâu ra thế? Quá xinh đẹp.”

Ô Ô cao hứng khoe chiếc váy mới của mình: “Anh Đản Đản mua.”

Trạm Trạm thì mím môi, rụt rè nhìn Lục Ba Cân, cất giọng trẻ con hỏi: “Anh Ba Cân, sinh nhật anh không mặc tây trang sao?”

Ô Ô, Trạm Trạm và Hứa Mộ Ngôn sinh cùng một ngày.

Khoảng thời gian trước Hứa Mộ Ngôn từ Cảng Thành về nói công viên giải trí rất vui, Ô Ô cũng muốn đi, mấy ngày sau Nhan Diệu liền bàn với cô, năm nay tổ chức sinh nhật cho Hứa Đản Đản ở công viên giải trí.

Tô Nhuyễn nghĩ, đúng lúc năm nay Ngôn Thiếu Dục đón bà ngoại Lý và các cậu qua bên này ăn tết sớm, đều chờ qua sinh nhật Ô Ô rồi quay về, công viên giải trí rất rộng, đủ cho mọi người chơi vui vẻ một ngày.

Sinh nhật Ba Cân chỉ cách bọn trẻ hai ngày, không bằng tổ chức cùng nhau, như vậy càng thêm náo nhiệt, cho nên hôm nay Ba Cân cũng là chủ bữa tiệc.

Lục Ba Cân chín tuổi nhìn cậu nhóc kiêu ngạo trước mắt, đột nhiên nhe răng cười: “Anh không có tây trang, nhưng có thứ này.”

Vân Chi

Sau đó lôi ra một con ch.ó nhỏ lông xù giấu phía sau lưng.

Cả người Trạm Trạm cứng đờ, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ cũng có chút thay đổi.

Lục Ba Cân nói: “Ơ, em đang sợ hãi à?”

Khoảng thời gian trước khi Lộc Minh Sâm đưa Trạm Trạm ra ngoài chơi, từng trông thấy một con ch.ó cắn người, bởi vậy bây giờ Trạm Trạm rất sợ chó.

Không ai nghĩ tới đột nhiên Lục Ba Cân lại lôi ra một con ch.ó nhỏ, Mễ Duyệt bước đến muốn cướp con ch.ó nhỏ: “Lục Ba Cân, con làm gì thế? Đừng tưởng rằng hôm nay sinh nhật con là mẹ không đánh con nhé!”

Tô Nhuyễn cũng vội vàng vươn tay kéo Trạm Trạm, Trạm Trạm lập tức nhảy ra sau lưng mẹ mình, nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ, lại nhô đầu ra, vẫn chưa chịu thua: “Ai nói em sợ chó, chó, chó rất đáng yêu, đáng yêu lắm…” Câu cuối cùng, giọng nói đã run rẩy.

Tô Nhuyễn và Mễ Duyệt đều dở khóc dở cười, Lục Thần Minh lái xe tới, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

Tô Nhuyễn cười bế Trạm Trạm lên, nói: “Ân oán giữa hai người các anh có người kế nghiệp rồi.”

Mấy năm nay Lộc Minh Sâm và Lục Thần Minh vẫn như vậy, gặp mặt là mỉa mai nhau, khi vừa dọn qua đây, Lộc Minh Sâm khoe Tô Nhuyễn mang thai đôi, khiến Lục Thần Minh vừa nhìn thấy anh là chạy, sau đó khi Tô Nhuyễn sinh, Lục Thần Minh cố ý chụp lại cảnh Lộc Minh Sâm ôm con rơi lệ, lại bắt được nhược điểm.

Tóm lại mấy năm qua anh tới tôi lui, bọn nhỏ cũng biết ít nhiều, dẫn tới hai anh em Ô Ô và Trạm Trạm luôn muốn hơn thua với Lục Ba Cân cách vách.

Nhân lúc Lục Ba Cân không chú ý, đột nhiên Lộc Ô Ô xông tới phía trước con ch.ó nhỏ cậu nhóc đang ôm, lớn tiếng kêu “Gâu gâu gâu!”.

Giọng trẻ con khi nói chuyện rất non nớt, nhưng khi kêu lên lại vô cùng có sức xuyên thấu.

Hành động bất thình lình khiến con ch.ó nhỏ kia sợ tới mức kêu ư ử, cả người run rẩy, nhằm thẳng vào lòng Lục Ba Cân, chạy trốn.

Lục Ba Cân vội vàng ôm con ch.ó nhỏ lui về phía sau: “Được rồi, anh nhận thua, anh nhận thua.”

Lúc này Ô Ô mới buông tha cậu bé, chạy quay lại, ngửa đầu cười với Trạm Trạm: “Anh, em dọa nó chạy rồi!”

Tô Nhuyễn buông Trạm Trạm xuống, xoa đầu cô bé: “Ô Ô giỏi quá.”

Trạm Trạm cũng cảm kích nắm lấy tay em gái.

Nhưng sau đó lại nghe thấy Ô Ô nói: “Hôm nay em làm chị, anh làm em.”

Tô Nhuyễn:……

Tình anh em của hai đứa còn kèm theo lợi ích sao?
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 572



Khi bọn họ tới công viên giải trí, từ rất xa đã trông thấy một tòa lâu đài cổ tích, mặt cỏ bên ngoài trang trí vô cùng xinh đẹp.

Tô Nhuyễn liếc mắt một cái đã trông thấy Hứa Mộ Ngôn, bé trai chín tuổi đã không còn gương mặt bầu bĩnh như khi còn nhỏ, mặc một bộ tây trang cắt may khéo léo, dáng người cao lớn, đã có vài phần thiếu niên, càng giống Hứa Tử Yến.

Nhưng mà có lẽ vì bị người mẹ ham diễn kịch tàn phá nhiều năm, tuy rằng khuôn mặt nhỏ vẫn nghiêm nghị, nhưng không lạnh lùng như cha mình.

Ô Ô đã hưng phấn vỗ cửa sổ kêu to: “Anh Đản Đản!”

Tô Nhuyễn quay cửa kính xe xuống cho cô bé dễ chào hỏi, sau đó dặn dò hai anh em: “Anh Đản Đản lớn rồi, gọi anh Mộ Ngôn.”

Từ năm sáu tuổi lên lớp một, Đản Đản bắt đầu kháng nghị mãnh liệt tên ở nhà của mình, yêu cầu tất cả mọi người phải gọi tên chính thức của cậu bé.

Cơ bản những người khác đều tự giác tuân thủ, chỉ có Nhan Diệu thi thoảng vẫn gọi tên thân mật trong một vài trường hợp không ảnh hưởng đến toàn cục để trêu cậu bé, bởi vì thấy biểu cảm tan vỡ trên mặt Hứa Đản Đản, chính là một trong những lạc thú lớn nhất của Nhan Diệu.

Khi Ô Ô và Trạm Trạm mới tập nói, Nhan Diệu đã dạy bọn trẻ gọi anh Đản Đản.

Tuy Hứa Mộ Ngôn đã kịp thời sửa đúng, nhưng mà “Anh Đản Đản” dễ gọi hơn “Anh Mộ Ngôn” nhiều, vì thế hai đứa nhóc vẫn luôn gọi như vậy.

Ngày thường lén lút thì không sao, hôm nay mọi người tổ chức sinh nhật, Hứa Mộ Ngôn còn mời bạn bè mình đến, đương nhiên tiếp tục gọi người ta là Đản Đản không được hay cho lắm.

Ô Ô và Trạm Trạm gật đầu, dáng vẻ đã nghe hiểu, nhưng vừa trông thấy người tới lại vẫy tay trăm miệng một lời kêu to: “Anh Đản Đản!”

Tô Nhuyễn:……

Nhìn biểu cảm trên mặt Hứa Mộ Ngôn cứng đờ, Lộc Minh Sâm bật cười thành tiếng, thấy đối phương qua nghênh tiếp, anh cố ý lái xe tới nơi xa nhất mới dừng lại.

Tô Nhuyễn:……

Người này đúng là hết thuốc chữa rồi.

Không chỉ có thế, sau khi xuống xe anh còn trực tiếp ôm Ô Ô vào lòng, dáng vẻ đề phòng.

Tô Nhuyễn cười nói: “Hôm nay cùng nhau tổ chức sinh nhật đó, anh phòng được sao?”

Lộc Minh Sâm nói: “Chín tuổi với ba tuổi sao có thể chơi chung với nhau, lát nữa ăn bánh kem xong, ai chơi theo ý người nấy.”

Nhưng mà anh đã quên một điểm, chín tuổi không thích chơi cùng ba tuổi, lại không chịu nổi ba tuổi đuổi theo đòi chơi với chín tuổi.

Dẫn đầu làm phản chính là con gái yêu của anh, nhìn thấy Hứa Mộ Ngôn từ xa Ô Ô đã giãy giụa đòi xuống đất: “Anh Đản Đản!”

Lộc Minh Sâm cũng đang giãy giụa: “Cha dẫn con chơi máy bay được không?” Nói xong lập tức giơ cô bé lên cao chạy về phía trước.

Ô Ô cười ha ha, nhất thời quên việc tìm Hứa Mộ Ngôn, chỉ khi đi ngang qua chào một tiếng “Anh Đản Đản” rồi tiếp tục “Bay” theo cha mình.

Sắc mặt Hứa Mộ Ngôn không thay đổi, lễ phép chào hỏi Tô Nhuyễn và Lý Nhược Lan: “Dì Tô, bà Lý.”

Sau đó vươn tay ra với Trạm Trạm: “Trạm Trạm.”

“Anh Đản Đản!” Trạm Trạm lập tức nhảy nhót chạy tới nắm tay đối phương. Thật ra so với Ô Ô, Trạm Trạm còn thích chơi với Hứa Mộ Ngôn hơn, dù sao đồ chơi của con trai cũng không giống con gái.

Lý Nhược Lan nhìn bóng dáng cao lớn của Hứa Mộ Ngôn, cảm thán: “Đứa nhỏ này thật không bình thường.”

Vân Chi

Lại chê cười Lộc Minh Sâm: “Bây giờ cha Ô Ô cứ như vậy, sau này Ô Ô đến tuổi yêu đương lập gia đình thì phải làm sao?”

Tô Nhuyễn cười: “Ngài đừng bao giờ nhắc tới chuyện này trước mặt anh ấy, con sợ anh ấy sẽ khóc đấy.”

Lý Nhược Lan bật cười, nhưng mà Lý Nhược Lan không nhắc, bà ngoại Lý lại nhắc.

Xe của bà ngoại Lý và các cậu chạy ngay sau xe bọn họ, nhưng mà trước đó Lộc Minh Sâm cố ý dừng xe xa, đi bộ quay lại phí chút thời gian, hai bên gặp nhau ngay tại cửa.

“Cụ ngoại!” Ô Ô nhìn thấy bà ngoại Lý lập tức kêu lên, Trạm Trạm cũng buông tay Hứa Mộ Ngôn chạy qua.

Bà ngoại Lý đang được Ngôn Thiếu Thời đỡ lập tức cười nở hoa: “Ai da, vương tử và công chúa nhỏ ở đâu ra thế này?”

Ngôn Thiếu Thời cúi người mỗi tay kéo một đứa nhóc lên: “Là vương tử và công chúa nhỏ nhà chúng ta đó!”

Hai người ăn ý ôm lấy tay Ngôn Thiếu Thời, cười ha ha: “Cậu Thiếu Thời!”

Năm Ô Ô và Trạm Trạm một tuổi, hai tuổi đều về tỉnh Đông Lâm ăn tết, tuy rằng hai đứa nhóc không nhớ rõ lắm, nhưng mỗi năm đều rất thích sân vườn nhà bà ngoại Lý và một đống anh trai chị gái cưng chiều bọn họ.

Cuối năm trước bà ngoại Lý ốm một trận, người nhà họ Lý sợ hãi, Ngôn Thành Nho và Lý Nhược Lan bèn đón bà cụ tới Thành phố Yến kiểm tra sức khỏe toàn diện một lần.

Cũng may chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, trước mắt tình hình sức khỏe của bà cụ còn rất tốt, có điều dù sao cũng lớn tuổi rồi, phải chú ý tĩnh dưỡng.

Bản thân bà ngoại Lý nghĩ rất thoáng, nhưng đám con cháu thương bà cụ nuôi nấng bọn họ cả đời, chưa hưởng phúc được mấy ngày, vì thế Lý Nhược Lan giữ bà cụ ở lại thành phố Yến một khoảng thời gian, Ngôn Thiếu Dục thuê hẳn một chiếc xe buýt, để các cậu các mợ rảnh rỗi cùng nhau tới thành phố Yến ăn tết. Người lớn tới, trẻ con cũng tới, cùng đến thủ đô tăng trưởng kiến thức.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 573



Hai mươi mấy người đến ở biệt thự nhà họ Ngôn, vô cùng náo nhiệt.

Đầu năm Ô Ô với Trạm Trạm qua bên đó chơi mấy ngày, là cháu chắt nhỏ nhất trong nhà, còn là anh em sinh đôi, cụ ngoại và các mợ đều nuông chiều bọn họ, bốn năm ông cậu thay phiên nhau dẫn hai đứa đi chơi, còn có các anh các chị cùng nhau chơi trốn tìm, khiến hai đứa vui quên cả trời đất.

Lần này gặp lại người nhà họ Lý ở đây, hai đứa đều cao hứng không thôi.

Chào hỏi người lớn xong, lại ôm mấy anh chị họ, nhất thời bên tai đều là tiếng “Anh”, “Chị”, “Em họ” non nớt.

Trường mẫu giáo của nhà họ Lý ở thành phố Yến cũng chính thức đi vào hoạt động.

Bà ngoại Lý ngẩng đầu nhìn bóng bay đủ mọi màu sắc kết thành cổng vòm, đủ loại hoa tươi điểm xuyết dẫn tới lâu đài hơi, không nhịn được tán thưởng: “Quá xinh đẹp, như lễ đường kết hôn trong tivi.”

Nói như vậy, đúng là có điểm giống, ngoại trừ bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ” viết theo kiểu chữ hoạt hình.

Con gái của Ngôn Thiếu Dục và La Thắng Nam lớn hơn hai anh em Ô Ô hai tuổi, cũng hiểu chuyện hơn nhiều, nghe thấy bà ngoại Lý nói nơi kết hôn, lập tức vỗ tay kêu lên: “Cô dâu mới!”

Ô Ô cũng nhớ tới bộ phim hôm trước mình xem cùng cụ ngoại: “Cô dâu mới xinh đẹp! Váy cưới xinh đẹp.”

Trùng hợp hôm nay Tiểu Quả Nhi mặc một chiếc váy lụa màu trắng, lập tức xoay một vòng, nói: “Hôm nay chị sẽ làm cô dâu mới!”

Ô Ô không cam lòng yếu thế: “Em cũng muốn!”

Quả Nhi nói: “Em Ô Ô, cô dâu phải có chú rể mới được, chú rể của chị là anh Hiên Hiên.”

Ô Ô nói ngay không chút do dự: “Em cũng có chú rể!” Sau đó lon ton chạy tới chỗ Hứa Mộ Ngôn: “Anh Đản Đản, em muốn làm cô dâu!”

Vân Chi

Lộc Minh Sâm khẽ ho một tiếng: “Ô Ô, con còn nhỏ, phải lớn mới làm cô đâu được.”

Quả Nhi phá đám: “Dượng gạt người, khi còn nhỏ cháu từng làm rất nhiều lần đó.”

Mọi người cười to.

Lộc Minh Sâm không có cách nào nói lý với đám nhóc, đành phải tìm lối tắt, chỉ qua hai người bạn bên cạnh Hứa Mộ Ngôn, nói: “Hai chị gái bên kia cũng là cô dâu, anh Mộ Ngôn là chú rể của các chị ấy.”

Nhan Diệu bước tới, cười nói: “Sư trưởng Lộc, bớt phá hoại danh dự của Mộ Ngôn nhà chúng tôi.”

Quả Nhi cũng nói: “Dượng lại gạt người! Một chú rể chỉ có thể có một cô dâu!”

Lộc Minh Sâm nói: “Cho nên hai người bọn họ cần hai chú rể, anh Mộ Ngôn là một, còn phải tìm thêm một người nữa.”

Ô Ô không chịu: “Anh Đản Đản là của con!”

“Vậy hai cô dâu kia phải làm sao bây giờ?” Lộc Minh Sâm nói: “Bọn họ không có chú rể, quá đáng thương.”

Ô Ô đẩy Trạm Trạm ra: “Anh trai làm chú rể.”

Trạm Trạm học dáng vẻ của Hiên Hiên, vươn tay ra sửa sang lại nơ cổ, rụt rè ưỡn ngực, nhìn qua rất sẵn lòng.

Lộc Minh Sâm nói: “Vậy vẫn còn thiếu một người, để anh Mộ Ngôn làm đi.”

Ô Ô vội vàng túm lấy tay Hứa Mộ Ngôn, nói với Lộc Minh Sâm: “Cha làm đi!”

Lộc Minh Sâm:……

Mọi người lại cười to.

Lục Thần Minh ở bên cạnh xem náo nhiệt, thêm dầu vào lửa: “Đúng vậy, để cha cháu làm đi, cha cháu làm chú rể khá đẹp đấy.”

Lộc Minh Sâm trừng anh ta một cái, quay đầu lại nghiêm túc nói với Ô Ô: “Cha có cô dâu mà, mẹ là cô dâu của cha đó.”

“Cho nên, chỉ còn anh Mộ Ngôn thôi.”

Đôi mắt to tròn của Ô Ô đảo một vòng, đột nhiên chỉ vào Ba Cân, nói: “Để anh Ba Cân làm.” Sau đó xác nhận đã phân chia xong, lập tức cảnh giác kéo Hứa Mộ Ngôn chạy vào bên trong.

Ngoài Lộc Minh Sâm đen mặt, tất cả mọi người đều cười vang.

Đám nhóc bên ngoài cũng nhanh chóng tìm cô dâu, chú rể của mình chạy vào bên trong, rất nhanh đủ loại tiếng kinh ngạc, cảm thán, hưng phấn, thét chói tai truyền ra.

Khu này là khu lâu đài cổ tích, Tô Nhuyễn và Nhan Diệu cùng nhau bao trọn cả khu, hiện giờ trang trí càng xinh đẹp mộng ảo hơn, có phòng công chúa các bé gái thích chơi, cũng có cả phòng chứa ô tô và phòng bóng rổ cho bé trai.

Ba Cân cũng cao hứng, muốn kéo Hứa Mộ Ngôn đi chơi, nhưng Hứa Mộ Ngôn không thoát được, cậu đang làm chú rể, phải kết vòng hoa đội đầu cho Ô Ô.

Trước sân khấu dựng ba tấm màn chiếu lớn, đang chiếu phát hình ảnh đám Ô Ô, Trạm Trạm, Hứa Mộ Ngôn, Ba Cân.

Đối với người lớn mà nói, đây là phân đoạn thú vị nhất.

Mọi người ngồi trước ghế dài, xem hình ảnh đám trẻ chơi đùa trên màn hình.

Ánh mắt của Tô nhuyễn và người nhà họ Lý đều dừng trên ảnh chụp của Ô Ô và Trạm Trạm.

Từ khi hai đứa trẻ mới sinh đỏ hỏn nhăn nheo như con khỉ, được Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn mỗi người ôm một đứa, trên mặt hai người lộ ra niềm vui sướng khi mới làm cha mẹ, rồi đến hình ảnh bọn trẻ ngủ ngon lành, ngây thơ, lại đến lần đầu tiên biết lẫy, lần đầu tiên biết đi, lần đầu tiên cất tiếng nói, đều là hình ảnh vô cùng đáng yêu, hai khuôn mặt tròn vo đa phần đều đang há miệng cười.

Sau đó còn rất nhiều hình ảnh thú vị khác, như hai đứa nhóc treo trên cánh tay cha mình, khuôn mặt nhỏ đầy kinh hoảng.

Tô Nhuyễn không nhịn được cười rộ lên, đây là khi hai anh em đánh nhau vì tranh nhau chơi máy bay với cha.

Để trừng phạt bọn họ, Lộc Minh Sâm bắt hai đứa ôm cánh tay mình treo lên, Tô Nhuyễn còn thả dưới chân mỗi đứa một chậu nữa, chưa nhận lỗi chưa thả xuống, không giữ chặt sẽ ngã vào chậu nước.

Hai anh em đáng thương làm nũng nhận lỗi, cuối cùng thiết lập quy củ, ai tới bắt được cha trước người đó được ưu tiên, người thua không được chơi xấu, không được đánh nhau.

Còn một tấm hai hai đứa nhóc tr*n tr**ng chạy trong sân.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 574



Lục Ba Cân nhìn tấm ảnh chụp cười rộ lên: “Trạm Trạm, Ô Ô, không biết xấu hổ.”

Ảnh này khi bọn trẻ một tuổi rưỡi, lần đầu tiên hai đứa chính thức đi nghỉ hè, Tô Nhuyễn phơi một chậu nước lớn trong sân, khi nước nóng ném hai đứa vào chậu nước tắm rửa.

Kết quả hai đứa nhóc rất thích tắm, cũng thích cởi hết quần áo, luôn nhân lúc Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm không để ý, c** tr*n chuồng chạy khắp sân nhà, mấu chốt là bọn nhóc còn biết hợp tác mỗi đứa chạy một đầu, như vậy muốn bắt được bọn trẻ cũng phải tốn không ít công sức.

Mọi người nhìn hình ảnh hai đứa nhóc trơn bóng “Thiên chân vô tà” cười ha ha, Ô Ô và Trạm Trạm đang chơi ngẩng đầu lên nhìn, xấu hổ lao vào lòng cha mẹ mình.

Trạm Trạm ôm lấy tay Tô Nhuyễn, mặt nhỏ chôn trên vai cô, dáng vẻ thẹn thùng. Ô Ô cũng vậy, cũng ôm chặt Lộc Minh Sâm, chỉ khác là cô b é dùng khuôn mặt nhỏ của mình cọ vào mặt Lộc Minh Sâm, làm nũng: “Cha, người kia không phải con, mau đổi ảnh đi.”

Vân Chi

Hành động của hai đứa trẻ chọc mọi người cười to, Lục Ba Cân đang định trêu chọc, lại nghe thấy tiếng cười lớn hơn, lần này hình như nhằm vào cậu. Cậu bé ngước mắt lên, lập tức trông thấy một tấm ảnh chụp của cậu, cũng cởi truồng.

Ngày đó Lục Thần Minh đánh cậu, cậu sợ tới mức trực tiếp leo lên cây đại thụ trước nhà, đợi khi xuống dưới quần bị vướng vào cành cây, cuối cùng m.ô.n.g trần rơi xuống, dáng vẻ co quắp, một tay che m.ô.n.g một tay che chim nhỏ, người trong con ngõ đều cười, khi ấy Tô Nhuyễn đang cầm máy ảnh, đã chụp lại một tấm.

Ô Ô với Trạm Trạm cười ha ha, vô cùng lớn tiếng. Trạm Trạm vỗ tay nhỏ nói: “Anh Ba Cân không biết xấu hổ.” Dáng vẻ thù cực dai.

Sắc mặt Ba Cân đỏ lên, đột nhiên nhìn Hứa Mộ Ngôn nói: “Là cậu bỏ vào đúng không?”

Hứa Mộ Ngôn không đáp, khóe miệng lại cong lên. Ba Cân còn gì không rõ nữa, lập tức nhào về phía thiếu niên kia. Hứa Mộ Ngôn nhanh chân tránh thoát, hai đứa nhóc người đuổi người chạy, lại bắt đầu đùa giỡn… Nhất thời cả lâu đài tràn ngập tiếng cười vui vẻ.

Có điều chuyển qua tấm ảnh sau, nụ cười trên mặt cha hiền Lộc Minh Sâm dần dần biến mất.

Bởi vì tấm ảnh mới nhất là ảnh Ô Ô mặc yếm nhỏ được Hứa Mộ Ngôn ôm vào lòng, cánh tay múp mím ôm chặt cổ Hứa Mộ Ngôn, mặt nhỏ dán trên mặt đối phương, giống hệt dáng vẻ làm nũng với anh ban nãy.

Còn có cả ảnh chụp Hứa Mộ Ngôn giơ Ô Ô lên cao, Ô Ô cười lộ hàm răng trắng nhìn Hứa Mộ Ngôn, nụ cười cũng xán lạn y như khi nhìn anh.

Diện mạo và khí chất của Hứa Mộ Ngôn giống Hứa Tử Yến như đúc, nhưng lại kế thừa sức mạnh của Nhan Diệu, năm bảy tuổi đã có thể ôm chắc Ô Ô và Trạm Trạm.

Năm trước đã có thể giơ hai đứa lên bay cao.

Nhìn thấy ảnh chụp Tô Nhuyễn cũng sửng sốt, vì để ý tới trái tim pha lê của cha hiền Lộc Minh Sâm, trước đó khi chọn ảnh chụp cô không bỏ mấy tấm ảnh này vào…

Quả nhiên Lộc Minh Sâm mở miệng hỏi: “Mấy tấm này chụp khi nào?” Vậy mà thằng nhóc này lại lén lút thân mật với con gái anh.

“Mấy ngày anh ra ngoài làm nhiệm vụ đó.” Nhan Diệu ngồi bên cạnh nói, mắt nhìn về phía Hứa Mộ Ngôn cách đó không xa: “Thật ra Đản Đản nhà chúng tôi cũng là kiểu người thù dai.”

Tô Nhuyễn nghe xong lập tức hiểu ra.

Từ nhỏ Hứa Mộ Ngôn đã thông minh, đương nhiên có thể cảm nhận được Lộc Minh Sâm bài xích cậu trong việc liên quan đến Ô Ô.

Trước đây cậu bé đều tỏ vẻ thờ ơ, không để ý, hóa ra là chờ ở chỗ này. Hơn nữa tuổi trẻ nóng nảy, trả thù còn không phải bình thường.

Đợi chiếu xong ảnh chụp, khi bánh kem đẩy ra, Tô Nhuyễn cảm giác Lộc Minh Sâm vẫn chưa bình tĩnh lại.

Bánh kem đặt ba cái, tuy rằng tổ chức sinh nhật cùng nhau, nhưng các gia đình đều không muốn con mình thua thiệt, nên đặt ba cái bánh kem dựa theo sở thích của mỗi đứa trẻ.

Đương nhiên, anh em song sinh Trạm Trạm và Ô Ô ăn chung một cái, vì chiếu cố cả hai đứa, Tô Nhuyễn cố ý làm một chiếc bánh kem bảy màu.

Tô Nhuyễn nhớ rõ chiếc bánh Nhan Diệu đặt cho Hứa Mộ Ngôn là bánh màu xanh lam có hình Conan, Lục Ba Cân là màu xanh lục có hình quân nhân.

Nhưng mà hiện tại bánh của Lục Ba Cân vẫn vậy, của Hứa Mộ Ngôn lại biến thành bánh màu hồng nhạt tạo hình hoa mẫu đơn, trên mặt bánh là từng đóa hoa mẫu đơn nở rộ màu sắc từ đậm tới nhạt, Ô Ô lập tức bị hấp dẫn.

“Mẹ, con muốn cùng ăn bánh kem với anh Đản Đản.”

Trạm Trạm không thích hoa cỏ, cậu bé thích bánh cầu vồng của mình hơn.

Hứa Tử Yến vẫn luôn yên lặng, đột nhiên móc ra một ngọn nến nhỏ số “3” từ trong túi áo, đưa cho con trai: “Hay là con với Ô Ô cùng nhau thổi nến nhé?”

Giọng điệu như đang dạy dỗ: “Con là anh trai, nhường em gái chút.”

Hứa Mộ Ngôn lập tức nghe lời, vẫy tay với Ô Ô: “Ô Ô, qua đây.”

Lộc Minh Sâm:……

Vừa nhìn đã biết có âm mưu từ trước, còn giả vờ vô tội.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 575



Nhìn vẻ mặt khó chịu của Lộc Minh Sâm và khóe miệng hơi cong lên của cha con nhà họ Hứa, nhất thời Tô Nhuyễn không biết mình nên đồng cảm với ai.

Cô nhớ rõ khi Lý Nhược Lan căn cứ vào bài “Kinh Thi” Ô ô lộc minh, thực dã chi cầm… Để đặt tên cho hai anh em là Lộc Ô Ô và Lộc Trạm Trạm, cô lập tức nhớ tới Tô Thanh Thanh từng nói nữ chính trong quyển sách này tên Lộc Ô Ô.

Thật ra Tô Nhuyễn đã có dự cảm từ trước, nếu không Tô Thanh Thanh sẽ không nhìn chằm chằm cô không buông bỏ như bị ma nhập.

Sau khi xác định con gái mình rất có khả năng là nữ chính, Tô Nhuyễn không hề có gánh nặng, cho dù thế giới này thật sự là một quyển sách, với mỗi người bên trong mà nói nó vẫn là cuộc sống chân thật, bọn họ trưởng thành thế nào, trải qua những gì, đều không hề có lối tắt.

Tuy rằng Tô Nhuyễn không định cản thiệp vào tình cảm giữa bọn nhỏ, nhưng vẫn không tránh được chịu chút ảnh hưởng.

Ví dụ như vô thức xem Hứa Mộ Ngôn như con rể mình, sẽ cố hết sức giúp cậu nhóc tránh xung đột với Lộc Minh Sâm.

Nhưng mà hiện giờ con rể cô lại tự mình tìm đường chết, dùng sức khiêu chiến thần kinh cha vợ tương lai… Ai, thắng lợi bây giờ, rồi sẽ biến thành cực khổ trong tương lai thôi.

Tô Nhuyễn dứt khoát mặc kệ, cô nghĩ là nam nữ chính, tình yêu của bọn họ bắt buộc phải có lực cản lớn mới trở nên oanh liệt được.



Khi bọn nhỏ chơi với nhau, Tô Nhuyễn cũng chơi cùng Lý Nhược Lan và đám người bà ngoại Lý một vài trò chơi ôn hòa như xe lửa, vòng quay ngựa gỗ, linh tinh…

Để bà ngoại và các cậu mợ chưa từng trải nghiệm cũng trải nghiệm một lần.

Khi mọi người đang chơi vui vẻ, đột nhiên Ngôn Thiếu Thời mở miệng nói: “Ơ, kia có phải Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương không?”

Mọi người nhìn theo ánh mắt cậu ấy, lập tức trông thấy một đôi vợ chồng đứng cách chỗ bọn họ không xa, tuy rằng quần áo chỉnh tề, nhưng thần thái lại như nô bộc, quả nhiên đúng là Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương.

Lý Nhược Lan nhíu mày: “Không phải lại tới đón đường Nhan Diệu chứ?”

Năm đó vì di dời tài sản, Hoắc Hướng Dương bị Tiểu Liên tham lam độc chiếm nhà cửa, dẫn tới nhà máy phá sản, còn nợ bên ngoài một đống tiền, Tô Thanh Thanh không cách nào ly hôn, vì không muốn một mình gánh khoản nợ lớn như vậy.

Tới khi cùng đường, bọn họ vẫn tới cầu xin Nhan Diệu.

Thật ra trước đó Hứa Tử Yến lựa chọn cho bọn họ năm mươi vạn, vì muốn giải quyết dứt khoát như Cố Vĩ Lương, dùng một khoản tiền lớn thanh toán hết nợ nần, từ đó về sau không còn liên quan, cho nên không hề để lại phương thức liên hệ.

Hai người kia chỉ có thể tìm cách chặn đường như khi trước muốn tham gia lễ kỷ niệm, bọn họ từng ngồi xổm dưới lầu tạp chí “Giai nhân thời thượng” nửa tháng mới chặn được Nhan Diệu.

Sau đó chưa tới nửa tiếng, người Hứa Tử Yến phái đi điều tra đưa tới tư liệu mới nhất về bọn họ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, lời nói dối của bọn họ lập tức bị chọc thủng.

Đương nhiên chuyện Hoắc Hướng Dương muốn Nhan Diệu hỗ trợ cứu sống nhà máy không thành công, Nhan Diệu chỉ nói một câu: “Chẳng lẽ sau này hai người g.i.ế.c người phóng hỏa đều nhờ tôi tới thu dọn cục diện rối rắm sao?”

“Hay là hai người cũng giống bọn bắt cóc, định bắt cóc chúng tôi cả đời?” Khiến hai người kia á khẩu không trả lời được. Nhưng cuối cùng nể tình bọn họ đã cứu vợ chồng mình, Nhan Diệu vẫn mời luật sự lợi hại cho bọn họ thưa kiện Tiểu Liên.

“Nghe nói đã thắng kiện, Tiểu Liên kia bị phán ba năm vì tội xâm chiếm tài sản của người khác, đã lấy lại được tất cả tiền bạc và nhà cửa.” Ngôn Thiếu Thời nói.

“Hôm nay bọn họ lại tới làm gì nhỉ?”

Ngôn Thiếu Dục cười đáp: “Khả năng là tới nói lời cảm ơn.”

Ngôn Thiếu Thời cười nhạo một tiếng: “Nói lời cảm ơn là giả, sợ là lại tới đòi tiền, ỷ vào thân phận ân nhân cứu mạng coi nhà họ Hứa là cây ước nguyện đây mà, sao không dứt khoát bảo nhà họ Hứa nuôi bọn họ luôn đi.”

Tô Nhuyễn bật cười, thật ra Hoắc Hướng Dương muốn thế lắm chứ, nhưng phải xem nhà họ Hứa có đồng ý hay không.

Vân Chi

Quả nhiên, sau khi hai người kia nhờ bảo vệ chuyển lời, căn bản không có ai để ý đến bọn họ.

Mãi cho đến khi mọi người ăn xong tiệc sinh nhật, đám nhỏ tiếp tục ra ngoài chơi, người lớn cùng nhau đi tản bộ, Tô Nhuyễn mới trông thấy Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương được mời vào.

Chỉ lướt qua trong nháy mắt, trên mặt Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương đều đầy xấu hổ. Hoắc Hướng Dương không vui lẩm bẩm: “Tô Nhuyễn có bản lĩnh thật đấy, nhà họ Hứa cũng leo lên được.”

Tô Thanh Thanh đen mặt: “Có bản lĩnh anh nói lời này trước mặt Tô Nhuyễn với Lộc Minh Sâm đi.”

Hoắc Hướng Dương lập tức ngậm chặt miệng, biểu cảm trên mặt đổi sang hòa nhã, hóa ra là trông thấy Nhan Diệu.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 576



“Tôi nghe nói số tiền lấy lại được từ chỗ Tiểu Liên đủ cho hai người trả nợ rồi, chúc mừng nhé.” Nhan Diệu đi thẳng vào vấn đề: “Hai người đã có kinh nghiệm mở cửa hàng, bắt đầu lại lần nữa vẫn còn kịp.”

Nụ cười trên mặt hai người kia lập tức cứng đờ, đúng là bọn họ đã đủ tiền trả nợ, theo lý thuyết giá nhà tăng không ít, chắc hẳn bọn họ còn dư tiền, nhưng không may ở chỗ Hoắc Hướng Dương quá tham lam, sau khi thế chấp nhà máy vay tiền đã trực tiếp mua nhà.

Trong niên đại này lãi vay không thấp, kiện tụng kéo dài hai năm, giá nhà tăng lên gần như đều bù vào lãi vay rồi.

Hiện giờ bọn họ lại lần nữa rơi vào tình trạng nghèo rớt mùng tơi như mười năm trước, không, còn không bằng mười năm trước, dù sao mười năm trước vẫn có người chịu giúp bọn họ, còn hiện tại sau khi để đám bạn bè thân thích kia chiếm lợi gần như đã trở mặt hết rồi.

Bây giờ bọn họ muốn về huyện Khai Vân cũng không thể quay về.

Hoắc Hướng Dương mặt dày nói: “Chuyện lần trước đa tạ bà Hứa, nếu không chúng tôi sẽ thật sự xong đời.”

Nhan Diệu nói: “Đừng khách sáo, đã nói là trả nợ ân tình rồi, bây giờ ân oán giữa chúng ta đã thanh toán xong, lòng tôi cũng không còn gánh nặng.”

Sắc mặt Hoắc Hướng Dương hơi cứng, vẫn cố cười ha hả, nói: “Mệnh ngài quý giá, sao chúng tôi có thể so được.”

Nhan Diệu nhìn chằm chằm vào anh ta: “Dù quý giá cũng là người cả thôi, hay là trước đây các anh cứu người còn cố ý chọn người quý giá mới cứu? Không quý giá liền mặc kệ?”

Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh đều lo lắng, Nhan Diệu thì không muốn nghe bọn họ nói thêm, thở dài một tiếng: “Trước đây cho hai người tiền thật sự thiếu thỏa đáng, tôi không ngờ anh Hoắc lại đem số tiền từ trên trời rơi xuống kia đi nuôi tình nhân gì đó.”

“Nếu tôi không ngang ngược can thiệp vào, khả năng hai người vẫn thành thật kiên định làm ăn buôn bán, hiện giờ chắc cũng coi như tiểu phú bà rồi.”

Hoắc Hướng Dương ngượng ngùng: “Do tôi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, sau khi trải qua chuyện lần này, cuối cùng tôi đã biết điều gì mới là quý giá nhất.” Nói xong vươn tay ra xoa đầu Tô Thanh Thanh.

Tô Thanh Thanh co người trốn theo phản xạ có điều kiện, sắc mặt Hoắc Hướng Dương lại bất biến, vẫn là vẻ thâm tình và cưng chiều như cũ.

Vân Chi

Tô Thanh Thanh biết anh ta đang diễn trò, anh ta biết Hứa Tử Yến thâm tình, cho nên muốn dùng hình tượng thâm tình nhằm gây dựng ấn tượng tốt với Nhan Diệu, nhưng Tô Thanh Thanh chỉ cảm thấy ghê tởm, đột nhiên cô ta nhớ tới hình ảnh đời trước Hoắc Hướng Dương đối xử với Tô Nhuyễn.

Khi đó Hoắc Hướng Dương cũng mang dáng vẻ thâm tình và cưng chiều thế này với đối phương, đối phương lại né tránh, chán ghét ra mặt.

Khi ấy cô ta hâm mộ Tô Nhuyễn không thôi, trong lòng còn thầm mắng Tô Nhuyễn không biết tốt xấu, bây giờ mới phát hiện ra, sự thật không giống những gì cô ta nhìn thấy.

Có điều Hoắc Hướng Dương không thể thực hiện được, Nhan Diệu đã quyết tâm không nói thêm, khi Hứa Tử Yến vào phòng, Hoắc Hướng Dương định di dời mục tiêu, lại phát hiện ra đối phương không thèm nhìn bọn họ một cái, giống như bọn họ chỉ là rác rưởi ven đường không đáng để ý.

Lời muốn nói hoàn toàn mắc kẹt trong cổ họng, Hoắc Hướng Dương nói không nên lời.

Người thừa kế của hào môn trăm năm ở Cảng Thành không phải hữu danh vô thực, khí tràng lạnh lùng từ trong ra ngoài kiểu này có thể nói cho mọi người biết, dám can đảm trêu chọc anh ta tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt lành.

Lúc này Hoắc Hướng Dương mới thật sự ý thức được, trước kia Hứa Tử Yến nói chuyện với bọn họ là anh ta đã hạ mình rồi.

Tình huống kẻ có tiền sẽ ngại mất mặt bố thí một chút để tống cổ bọn họ trong tưởng tượng ban đầu căn bản không hề tồn tại.

Ngược lại sẽ để đối phương với không tới bọn họ.

“Dì Nhan!” Giọng nói non nớt vang lên, một đứa nhóc khoảng ba tuổi lon ton chạy vào, nhằm thẳng phía Nhan Diệu. Trên mặt Nhan Diệu nở nụ cười thật lòng: “Ô Ô à.”

Khi cô nhóc xách váy chạy tới trước mặt bọn họ, thiếu chút nữa té ngã, Hứa Tử Yến trước đó luôn lạnh như băng lại nhanh nhẹn khom lưng đỡ lấy cô nhóc.

Hình như cô nhóc cảm thấy chơi vui, còn cười khanh khách giang hai tay ra với anh ta: “Chú Hứa.”

Hứa Tử Yến cúi người bế cô bé lên, giọng nói cũng ôn hòa hơn nhiều: “Làm sao vậy?”

Một tay cô nhóc ôm cổ Hứa Tử Yến, tay còn lại vươn ra với Nhan Diệu: “Chú Hứa, dì Nhan, đi tham gia hôn lễ của cháu với anh Đản Đản.”

Nhan Diệu lập tức cười rộ lên: “Ai da, hai đứa chơi thật à? Cha cháu biết không?”

Cô gái nhỏ cười hề hề, dáng vẻ lén lút: “Cha với mẹ đi tản bộ rồi!” Đôi mắt hoa đào xoay tròn thật sự giống khi Tô Nhuyễn chơi xấu y như đúc.

Nhan Diệu cười to, khóe miệng Hứa Tử Yến cũng cong lên, bế cô bé đi thẳng ra ngoài.

Nhan Diệu đuổi theo sau, khi đi ngang qua Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương, tay khẽ vươn ra giống như tùy ý nhặt một quyển sách trên bàn đưa cho bọn họ: “Tôi nhớ hai người có một đứa nhỏ lớn hơn Mộ Ngôn một tuổi nhỉ, mang thứ này về cho cậu bé.”

Nói xong lập tức rời đi, không lâu sau bảo vệ bước vào “Mời” bọn họ ra ngoài.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 577



Trên bãi cỏ bên ngoài, rất nhiều bàn ghế được sắp xếp chỉnh tề, đám nhóc con làm y như thật, mời người lớn ngồi vào chỗ, bắt đầu tổ chức hôn lễ.

Tô Thanh Thanh không nhịn được quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ đang nắm tay Hứa Mộ Ngôn, Lộc Ô Ô là nữ chính trong quyển sách này.

Khi bị bảo an xua đuổi ra đến ven đường, Tô Thanh Thanh nhìn thấy Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm ở cách đó không xa.

Cô gái đời trước bị mọi người nói là ngang ngược, tính tình lạnh lùng kiêu ngạo, bị cô ta nói xấu sau lưng là đồ không biết làm nũng, lúc này đã hơn ba mươi tuổi lại túm tay áo người đàn ông bên cạnh lắc lư, trên mặt là vẻ hờn dỗi chỉ thuộc về thiếu nữ, khiến Tô Thanh Thanh nhớ tới Lộc Ô Ô mình vừa nhìn thấy.

Không chỉ diện mạo thần thái, hình như đối phương thật sự vẫn là thiếu nữa.

Mà người đàn ông đời trước lạnh lùng tàn nhẫn, bất cận nhân tình, lúc này mặt lại đầy dịu dàng, đột nhiên cười xấu cúi người bế Tô Nhuyễn lên chạy về phía trước, trên mặt hai người đều là nụ cười xán lạn.

Khoảnh khắc này đột nhiên Tô Thanh Thanh hiểu ra, đây mới là ngọt ngào và hạnh phúc chân chính, không cho bất kỳ kẻ nào dâng lên ý tưởng không an phận, vì sâu trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, giữa hai người ai chen cũng không lọt.

Sau khi nhìn thấy hai người kia, Tô Nhuyễn nhảy xuống khỏi lòng Lộc Minh Sâm, Hoắc Hướng Dương sợ tới mức vội vàng chạy đi, Tô Thanh Thanh thì mím môi, nói: “Tôi nhận thua.”

Tô Thanh Thanh nhìn Tô Nhuyễn, cười tự giễu: “Tôi không nên mưu toan thay đổi vận mệnh, nhân vật chính có khí vận mạnh mẽ, dù chị làm bất cứ việc gì đều có thể thành công, mà tôi lăn lộn hai đời, kết quả vẫn là công dã tràng.”

Tô Nhuyễn nhìn cô ta như nhìn động vật quý hiếm: “Cô cho rằng tôi thành công là vì thứ gọi là khí vận của nhân vật chính?”

“Tô Thanh Thanh, thật ra tôi vẫn luôn nghi hoặc, cô nắm giữ nhiều tiên cơ như vậy, vì sao từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới dựa vào bản thân cố gắng? Cô nói cô lăn lộn hai đời, cô đã làm được gì?”

Ánh mắt Tô Nhuyễn dừng trên quyển sách cô ta đang cầm trong tay: “Ông lão đánh cá và con cá vàng.” Tô Nhuyễn khé cười: “Giống như vợ của người đánh cá kia, tất cả đều dựa vào cứu một con cá vàng, sau đó nằm yên chờ đợi vận may đến sao?”

“Đừng nói tiểu thuyết gì đó, người bình thường đều biết, không nỗ lực mà vẫn muốn đạt được kết quả tốt, tất cả chỉ như trăng trong nước, cuối cùng đều là công dã tràng.”

Tô Thanh Thanh ngơ ngẩn.

Tô Nhuyễn cảm thấy đời này tính tình cô thật sự được Lộc Minh Sâm nuôi dưỡng tốt hơn rất nhiều rồi, nếu không đã lười đứng đây nói lời vỗ nghĩa với đối phương.

“Cha!” Đột nhiên Trạm Trạm nhấc chân chạy tới, Lộc Minh Sâm vừa nở nụ cười, lại nghe thấy cậu nhóc mở miệng nói: “Em gái sắp gả cho anh Đản Đản rồi!”

Vân Chi

Sắc mặt Lộc Minh Sâm lập tức thay đổi, vội vàng kéo cậu nhóc chạy về phía trước, Tô Nhuyễn cười đuổi theo, nghe thấy Lộc Minh Sâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu thuyết cái gì, nhân vật chính cái gì, phải có người trước mới thành câu chuyện, sao có thể có câu chuyện rồi mới xây dựng nhân vật?”

“Hứa Đản Đản thích làm nam chính thì làm đi, đừng mong nhúng chàm Ô Ô nhà chúng ta.”

Tô Nhuyễn sửng sốt, lúc này mới nhận ra, anh ấy cũng đoán được, chẳng trách Lộc Minh Sâm lại đề phòng Đản Đản chặt chẽ như vậy.

Hai người chạy tới gần “Hội trường hôn lễ” của đám nhỏ, Ô Ô nhìn thấy cha mình từ xa, lập tức nôn nóng dậm chân, giang tay ra với Hứa Mộ Ngôn: “Anh, mau chạy!”

Hứa Mộ Ngôn bế Ô Ô lên, chạy về phía lâu đài, Lộc Minh Sâm đuổi theo như trẻ con: “Thằng nhóc thối, đứng lại cho chú!”

Người xem hôn lễ dưới sân khấu cười to, Lục Thần Minh vui sướng khi người ta gặp họa, cười nói: “Sư trưởng Lộc, muộn rồi, Ô Ô nhà cậu đã bị chú rể hôn…”

Mặt Lộc Minh Sâm đã đen xì: “Hứa Đản Đản…”

Hứa Tử Yến hiếm khi mở miệng: “Cố lên!”

Mọi người cười lăn lộn, Ngôn Thiếu Thời cầm camera ấn nút chụp lại.

Tô Nhuyễn nhìn mọi người, đúng như lời Lộc Minh Sâm nói, không có tiểu thuyết gì, vai chính gì, mỗi người đều là vai chính trong cuộc đời mình, có chuyện xưa của riêng mình.

Đời này vì gặp được Lộc Minh Sâm, câu chuyện của cô biến thành chuyện xưa ngọt sủng.

Còn Ô Ô và Hứa Đản Đản thì…

Tô Nhuyễn nhìn Hứa Đản Đản đang nở nụ cười đắc ý, có lẽ nên gọi là “Nỗi ưu thương của Đản Đản” nhỉ?

Đôi lời của
 
Back
Top Bottom