Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 540



Mưa càng rơi càng lớn, dù đã nửa đêm vẫn có rất nhiều người được đưa tới, lúc này Tô Nhuyễn còn nhìn thấy cả Lý Hưng Vĩ và Lý Thịnh Vượng.

Từ khi bọn họ và Ngôn Thiếu Dục hỗ trợ chuyển vật tư xong đã không thấy tăm hơi, hóa ra là hỗ trợ khiêng người bệnh.

Lý Thịnh Vượng đỡ một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh vào, nhìn thấy Tô Nhuyễn vội vàng nói: “Nhuyễn Nhuyễn, mau nghe xem anh ta đang nói gì? Anh ta sốt ruột lắm, nhưng bọn em đều nghe không hiểu.”

Tô Nhuyễn nhìn người tới kinh ngạc nói: “Bratt?!”

Bratt nhìn thấy Tô Nhuyễn, cũng kích động: “Mis Tô!”

Tô Nhuyễn biết Bratt ở Hoa Quốc, trước đây sau khi lãnh đạo hai bên hợp tác, Bratt đã xin thường trú ở Hoa Quốc, nhưng mà không ngờ lại gặp đối phương ở nơi này.

Sau khi hai người giao lưu một phen, Tô Nhuyễn mới biết, hóa ra nửa tháng trước anh ta và trợ lý Jack qua bên này khảo sát, không ngờ lại bị cơn lũ bất thình lình này vây khốn.

Vì đi khảo sát nhà máy, vị trí tương đối hẻo lánh, anh ta và đám công nhân ngây người trên nóc nhà năm sáu ngày mới được cứu, còn Jack bị anh ta phái đi nơi khác xa xôi hơn, quan trọng là bên đó không nhiều người lắm, vẫn chưa thấy tung tích.

“Tôi có thể trả tiền, mời bọn họ tìm người giúp tôi.”

Tô Nhuyễn hỏi địa chỉ, nạn dân bên cạnh vừa được dìu tới nghe thấy địa chỉ, lập tức tiếp lời: “Giải phóng quân đã qua bên đó rồi.”

Vân Chi

Tô Nhuyễn phiên dịch cho Bratt nghe, Bratt không tin lắm: “Bên kia rất ít người.”

Nạn dân kia khó hiểu: “Rất ít người không phải vẫn có sao? Yên tâm, chỉ cần người còn sống, chắc chắn giải phóng quân sẽ cứu anh ta về.”

Bratt vẫn duy trì thái độ hoài nghi, ở quốc gia bọn họ, bất kỳ cuộc cứu viện nào đều phải đánh giá trước, chỉ khi đáng giá mới được cứu, không đáng sẽ bị từ bỏ, đây là quyết sách bình thường của lãnh đạo cấp cao.

Nhưng mà rất nhanh, anh ta đã bị đả kích mạnh, hình như Hoa Quốc hoàn toàn không giống các nước liên minh phương tây.

Mưa càng rơi càng lớn, khi trời tờ mở sáng, một đám người cuối cùng từ tuyến trên lui lại, Tô Nhuyễn trông thấy Hứa Văn.

Sau khi tốt nghiệp đại học, người đàn chị thuộc khoa báo chí này được như ý nguyện đến làm việc ở toà soạn báo quốc gia, tính đến hiện tại đã công tác ba năm, Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ, cảm thấy gặp đối phương ở chỗ này cũng không có gì bất ngờ.

Lúc này cả người cô ấy đầy bùn lầy, đang che chở camera trong lòng, hai mắt đỏ bừng như đã khóc rất nhiều, vừa vào cửa đã nói: “Có cái bàn nào không, tôi cần viết phóng sự đưa tin.”

Tô Nhuyễn nói: “Đi theo em.”

Lúc này Hứa Văn mới nhìn thấy Tô Nhuyễn, muốn cười một cái với cô, nhưng nước trong mắt lại rơi xuống. Trong thiên tai như vậy, đưa tin trực diện nơi tuyến đầu, cô ấy không thể không chấn động, hoàn toàn không cách nào bình ổn.

Sau đó Tô Nhuyễn nhìn người đàn chị lý trí đến mức lạnh lùng trong ấn tượng này vừa gạt lệ vừa viết bản thảo, rồi chân không chạm đất lái xe tới tòa soạn báo gần đó truyền tin về tổng bộ.

Đến giữa trưa, mọi người đều nôn nóng bất an, lo lắng sốt ruột nhìn về phía đê đập, rất nhanh đã nghe thấy một tiếng trầm đục mơ hồ truyền đến, người già có kinh nghiệm kêu lên: “Là đỉnh lũ, đỉnh lũ tới!”

Tô Nhuyễn mím chặt môi, y tá Mễ đứng cạnh, ôm chặt cánh tay cô: “Sẽ không sao đâu, tuy rằng ngày thường lão khờ nhà tôi không đáng tin cậy, nhưng vẫn rất lợi hại, nhất định sẽ không vấn đề gì.”

Nói là an ủi cô, không bằng nói là an ủi chính mình.

Bratt cũng căng thẳng tới gần, Tô Nhuyễn an ủi anh ta: “Địa thế nơi chúng ta đang đứng rất cao, lũ không tới đâu, không cần lo lắng.”

Bratt lại nói: “Vì sao không có ai theo bảo vệ cô? Cô có s.ú.n.g không? Có phải bọn họ sẽ đón cô rời đi đầu tiên không?”

Tô Nhuyễn ngây người, sau khi phản ứng lại mới hiểu được lời Bratt nói có ý gì. Ở phương tây khi xảy ra tai họa, đa số đều tự cứu bản thân, khi đám đông tụ tập còn dễ sinh ra bạo động và tranh cướp.

Cho nên ở phương tây cứu viện, đa số quân nhân đều mang theo súng.

Chẳng trách từ hôm qua tới nay gã này luôn đi theo sau m.ô.n.g mình, Tô Nhuyễn còn tưởng rằng vì cô là người quen duy nhất cảu anh ta, hóa ra là cho rằng cô có chỗ dựa, có lẽ sẽ được dẫn đi đầu tiên.

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười: “Tôi sẽ không rời đi.”

“Nếu anh muốn đi, đợi qua đỉnh lũ lần này, sẽ có tài xế đến, lúc đó sẽ đưa anh ra ngoài.”

Bratt cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Vì sao cô không đi? Tôi nghe nói đồ ăn không nhiều lắm, đám binh lính kia lui lại đều phải ăn cơm.”

Tô Nhuyễn nghiêm túc nhìn anh ta: “Bratt, nơi này rất an toàn, cũng sẽ có người đưa đồ ăn tới.”

“Một phương gặp nạn, tám phương chi viện, đây là cổ huấn của Hoa Quốc chúng tôi, chưa bao giờ chỉ là lời nói. Hiện tại chúng tôi có kẻ địch chung là cơn lũ lớn này, nhân dân cả nước đều đứng sau làm hậu phương cho chúng tôi.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 541



Bratt vẫn không cách nào lý giải như cũ, nhưng rất nhanh anh ta đã hiểu lời Tô Nhuyễn nói có ý gì.

Tiếng sóng nước càng ngày càng vang, Bratt nhìn cơn lũ mênh m.ô.n.g vô bờ bến nơi xa, nhìn sắc mặt ngưng trọng của nạn dân, cũng cúi đầu, bi ai vì đám người hy sinh trong nước lũ.

Không lâu sau, một bà cụ lớn tuổi mở miệng: “Được rồi, đỉnh lũ đã qua, bọn họ có thể về nghỉ rồi. Chắc bọn họ đã mệt muốn chết, chúng ta phải tranh thủ thời gian chuẩn bị đồ ăn thức uống cho bọn họ.”

Những người khác lập tức lấy lại tinh thần: “Còn không phải sao, mau lên, không thể để các chiến sĩ quay lại không có gì bỏ vào miệng, nấu nhiều canh gừng chút, bọn họ đói lâu rồi, không thể ăn đồ ăn cứng, đun chút cháo đi…”

Bratt ngơ ngác nhìn đám nạn dân vừa rồi còn nản lòng bi ai giống mình đột nhiên như được tiêm m.á.u gà bắt tay vào hành động, từng túi gạo được mang ra, bếp lò tạm thời bắt đầu thiêu đốt.

Vì sao? Bọn họ đều không sợ à?

Đợi tới buoorit ối, anh ta và mọi người cùng nhau ngồi xổm trước một chiếc tivi duy nhất, xem bản tin binh lính lấp đê chắn lũ, đột nhiên hiểu ra được vì sao bọn họ lại an tâm như vậy.

Hàng ngàn hàng vạn người đâu vào đấy cõng bao cát chạy về phía đê đập, mọi người đều không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng đều có thể nhìn thấy vết m.á.u trên bả vai mỗi người, mỗi đôi giày chạy trên mặt đất đều lộ cả ngón chân.

Vân Chi

Mặc dù như vậy, khi đỉnh lũ thật sự kéo đến, anh ta còn được tận mắt nhìn thấy đám quân sĩ kia từng người nắm tay nhau nhảy xuống nước, hàng trăm hàng ngàn người hợp thành một bức tường thịt thật lớn, ngăn chặn đoạn đê vỡ chưa thể kịp thời lấp kín.

Dù cách màn hình, Bratt vẫn không nhịn được chịu chấn động rất lớn, một lúc lâu sau không nói nên lời. Trước thiên tai con người luôn nhỏ bé như vậy, anh ta dám cược, trên thế giời này không có bất kỳ quốc gia nào dám cứng đối cứng với nước lũ, nhưng mà người Hoa Quốc đã làm, hơn nữa bọn họ còn làm được…

Ngày hôm sau, báo chí được đưa tới, ngoài bản tin bọn họ xem được hôm qua, còn có hình ảnh lãnh đạo đứng trên bờ đên, tay quấn băng gạc, các chiến sĩ chân lội trong bùn miệng cắn màn thầu, hàng người ngủ ngon lành giữa đường lầy lội, và từng đôi chân bị nước ngâm trắng bệch nhăn nheo…

Mỗi tấm ảnh chụp đều chấn động lòng người.

Bratt hỏi: “Đây là bài báo hôm qua bạn cô viết à?”

Tô Nhuyễn nhìn chằm chằm vào bức ảnh một người trên tờ báo, gật đầu: “Đúng vậy.”

“Tờ báo này hôm nay sẽ truyền khắp Hoa Quốc?” Bratt lại hỏi.

Tô Nhuyễn nói: “Nơi xa chút khả năng phải tới ngày mai, dù sao cũng là tin khẩn.”

Cuối cùng Bratt cũng chú ý tới cô thất thần, nhìn theo ánh mắt cô, trông thấy một người đàn ông đầu đội bao cát, mặt lộ vẻ khiếp sợ: “Là đoàn trưởng Lộc, tôi nhớ rõ anh ta là trưởng quan.”

Tô Nhuyễn đỏ mắt, nhưng vẫn cười: “Là anh ấy, nguyên nhân chính vì anh ấy là trưởng quan, nên trách nhiệm càng lớn.”

Bratt không biết nên nói gì nữa, chỉ sau một ngày ngắn ngủn, anh ta đã chịu chấn động trước nay chưa từng có: Hoa Quốc, thật sự bần cùng ngu muội giống bọn họ tưởng tượng sao?

“Bratt!” Giọng nói khàn khàn quen thuộc truyền đến khiến Bratt vui vẻ, anh ta ngẩng đầu, vậy mà trông thấy Jack.

“Jack!” Bratt nhanh chân bước đến, hai người trao nhau cái ôm sống sót sau tai nạn, Jack nói: “Tôi cho rằng mình sẽ phải chết.”

“Bratt, tôi yêu Hoa Quốc.” Đột nhiên anh ta mở miệng nói: “Bọn họ thật sự quá tuyệt vời.”

Hiển nhiên, Jack hiểu tiếng Trung còn chấn động nhiều hơn so với Bratt.

“Đã trở lại!” Đột nhiên có người hoan hô: “Giải phóng quân đã trở lại!!”

Tất cả mọi người chạy về phía giao lộ, quả nhiên có thể trông thấy từng chiếc thuyền tiến vào, sau khi đỉnh lũ này trôi qua, mực nước lại dâng lên không ít, đường gần như ngập hết, các chiến sĩ trên đê đập đều ngồi thuyền quay về, sau đó ngồi xe tới khu an trí.

Tô Nhuyễn đứng ở giao lộ, nhìn từng chiếc xe quay về, cuối cùng trên chiếc xe sau đó đã trông thấy Lộc Minh Sâm nhảy xuống.

Người đàn ông giống như người sắt trong cảm nhận của cô lúc này đang tràn đầy mệt mỏi, anh nhanh chân bước về phía cô, một tay ôm lấy người: “Nhuyễn Nhuyễn……”

Tô Nhuyễn ôm lại anh, muôn vàn lời muốn nói lại không thể nói ra khỏi miệng, đang định bảo anh mau chóng quay về nghỉ ngơi, thì cảm nhận được bả vai trầm xuống, đầu anh đã dựa vào vai cô.

Vậy mà đã ngủ rồi…

Tuy rằng chỉ trong chớp mắt ngắn ngủn, nhưng Tô Nhuyễn vẫn xác định Lộc Minh Sâm đã ngủ rồi.

Vậy mà mệt đến mức độ này…

Tô Nhuyễn nhất thời không nỡ đánh thức đối phương, nhưng lại cảm thấy ngủ như vậy không tốt lắm.

Ngôn Thiếu Dục thấy thế cũng đau lòng: “Hay là để anh với Thịnh Vượng đỡ cậu ấy vào.”

Nói xong định ra tay, nhưng mà vừa chạm vào người, Lộc Minh Sâm đã mở mắt, gần như lập tức ôm chặt eo Tô Nhuyễn theo phản xạ có điều kiện, nhìn thấy Ngôn Thiếu Dục mới phản ứng lại có lẽ mình vừa ngủ quên.

Tô Nhuyễn đau lòng không thôi, vỗ cánh tay anh, dịu dàng nói: “Quay về nghỉ ngơi đi.”

Lộc Minh Sâm khẽ gật đầu.

Tô Nhuyễn đi cùng anh về phía ký túc xá, bởi vì dân địa phương biết tất cả đồ đạc đều do cô quyên góp, nên khăng khăng ép cô phải ở căn phòng “Xa hoa” nhất, chính là phòng trực ban trong ký túc xá nữ.

Tuy rằng căn phòng chỉ sáu mét vuông, một chiếc giường đơn, một chiếc bàn, là một cái giá sách đã chiếm trọn, có điều tốt xấu vẫn là phòng đơn.

Sau khi vào phòng, Tô Nhuyễn kéo rèm xuống, bảo Lộc Minh Sâm c** q**n áo ướt nhẹp trên người ra, lúc này mới phát hiện cả người anh đã ngâm nước trắng bệch, da tay không chỉ nhăn nheo, trên mặt còn không ít miệng vết thương vẫn đang rỉ máu.

Khi cởi tất, tất và da chân gần như dính chặt vào nhau, mặt Lộc Minh Sâm không đổi sắc kéo nó ra, miệng vết thương lập tức chảy máu.

Sống mũi Tô Nhuyễn cay cay, ấn anh nằm xuống: “Anh ngủ trước đi, để em chuẩn bị nước ấm mang tới cho anh.”

Lộc Minh Sâm không hề cậy mạnh, đắp chăn lên cười nói: “Có vợ ở bên đúng là…”

Lời còn chưa nói xong, đã nặng nề ngủ mất.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 542



Tô Nhuyễn múc nước ấm về, vừa lau người giúp anh, vừa cẩn thận xem xét miệng vết thương, phát hiện ngoài bả vai, lòng bàn tay, lòng bàn chân, vùng n.g.ự.c bụng còn có không ít vết xanh tím, chắc là bị thứ gì đó trong nước lũ va phải.

Cô lấy vali hành lý trong ngăn tủ ra, đồ Lộc Minh Sâm có thể sẽ dùng đến, cô đều chuẩn bị riêng một phần, đỡ phải qua trung tâm y tế lấy.

Cẩn thận khử trùng bôi thuốc, dùng băng gạc băng bó, xử lý xong tất cả đã hơn một tiếng sau, Tô Nhuyễn lại qua nhà ăn múc một âu cháo lớn mang về.

“Anh Minh Sâm, dậy ăn chút rồi ngủ tiếp.” Cô sợ lại có tình hình khẩn cấp, khiến anh không kịp ăn cơm, hơn nữa không biết đã bao lâu rồi anh chưa ăn một bữa tử tế, trong tình huống này, ăn trước sau đó đi ngủ càng tốt cho việc bổ sung thể lực.

Lộc Minh Sâm cố gắng mở to mắt, muốn vịn giường đứng dậy, cánh tay lại mềm nhũn ra, ngã đầu xuống gối.

Tô Nhuyễn nhìn cảnh ấy, vừa buồn cười vừa đau lòng, đôi tay có thể dựng tường ngăn lũ lớn, lúc này lại không chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể anh.

Lộc Minh Sâm không cố sức, nhìn qua có vẻ hận không thể ngủ tiếp, Tô Nhuyễn phải bước đến gần nâng anh dậy, sau đó ngồi phía sau để anh dựa vào, né tránh tay anh muốn tự mình cầm âu cháo, trực tiếp dùng thìa đưa cháo đến bên miệng anh.

Lộc Minh Sâm sửng sốt, sau đó thích ý dựa vào người Tô Nhuyễn, chậm rãi ăn hết bát cháo.

Anh quay đầu cọ vào hõm vai Tô Nhuyễn: “Hạnh phúc thật.”

Tô Nhuyễn bật cười, y như đứa trẻ.

Cô hôn lên trán anh: “Tranh thủ thời gian ngủ đi, đến giờ em gọi anh.”

Lộc Minh Sâm lại nằm xuống, duỗi tay ôm lấy eo Tô Nhuyễn: “Có vợ tốt thật đấy…” Nói xong lại ngủ ngay.

Tô Nhuyễn xoa đầu anh, nhỏ giọng nói: “Cho nên nhất định anh phải quay về.”

Tâm trạng của cô vẫn chưa thả lỏng.

Tuy rằng hiện tại mọi người đều đang chúc mừng, cho rằng đã chống lũ thành công, nhưng Tô Nhuyễn lại biết, hiện tại mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi, cơn lũ lớn trăm năm mới xuất hiện này, tiếp theo sẽ không cho bọn họ bất kỳ cơ hội th* d*c nào.

Thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức thế này, một tháng tới sẽ không xuất hiện.

Gần đến giờ tập hợp, Tô Nhuyễn đánh thức Lộc Minh Sâm, sau khi nghỉ ngơi sáu tiếng đồng hồ trông anh đã có tinh thần hơn nhiều, khi mặc xong quần áo, Tô Nhuyễn đã vớt xong bát mì nước từ bếp cồn mang đến.

“Bên trong có bỏ thêm không ít lát gừng, uống hết cả nước.”

Lộc Minh Sâm không nhịn được bật cười, cảm giác hạnh phúc đột nhiên sinh ra trong lòng khiến cả người anh tràn đầy sức lực.

Ăn xong bát mì vừa đến giờ tập hợp, Lộc Minh Sâm ra ngoài thổi còi triệu tập chiến hữu, trước khi đi Tô Nhuyễn nhét vào túi anh một nắm chocolate: “Khi nào đói ăn một viên, bổ sung năng lượng.”

Lộc Minh Sâm ôm chặt cô, sau đó dẫn theo chiến hữu, nhanh chóng xuất phát.

Bọn họ rời đi, thay cho một đám người khác trở về nghỉ ngơi, dân địa phương lại bắt đầu bận lu bù.

Bratt và Jack ngồi dưới mái hiên, nhìn bọn họ, không có bất kỳ tổ chức nào, cũng không có bất kỳ phần thưởng nào, càng không bị cưỡng ép, tất cả mọi người đều tự giác làm việc trong khả năng của mình.

Jack nói: “Thật không thể tưởng tượng nổi, không phải sao?”

“Bọn họ đều nói người Hoa Quốc bần cùng ngu muội, tôi cảm thấy bọn họ mới là người trí tuệ nhất.”

Bratt không nói gì, anh ta lắc lư bình nước không nhiều lắm, có chút do dự, nhìn dáng vẻ của đám lính kia, anh ta ngượng ngùng đi xin thêm nước, nghe nói nước sạch không nhiều lắm.

Nhưng một bác gái đi ngang qua nhìn thấy động tác của anh ta đã xách theo phích nước nóng tới, đổ cho anh ta một cốc: “Uống tạm thứ này, phải tăng cường cho các đồng chí giải phóng quân trước.”

Bratt nói: “Có phải đồ ăn cũng không còn nhiều lắm không?”

Bác gái nói: “Đủ cho các đồng chí giải phóng quân ăn một bữa, chúng tôi đều tạm nhịn, chờ đồ cứu tế chuyển tới.”

Bratt không nhịn được vẫn hỏi ra miệng: “Sao bà biết sẽ có người đưa đồ cứu tế tới?”

Bác gái sửng sốt, càng nghi hoặc hơn: “Chúng tôi đều biết, chắc chắn sẽ có người đưa tới.”

Bà ấy vừa dứt lời, đã nghe thấy có người kêu to: “Đồ cứu tế tới, mau chuẩn bị hỗ trợ!”

Vân Chi

Thanh niên trai tráng không hẹn mà cùng chạy về phía mép nước, Bratt và Jack cũng đứng lên, nhìn về phía xa xa, trên con sóng lớn mười mấy con thuyền đang dần dần tới gần, tất cả đều chở đầy vật tư cần thiết.

Bác gái quay đầu lại nhìn Bratt: “Cậu xem, tôi đã nói chắc chắn có mà.”

Bratt và Jack im lặng.

Một lúc lâu sau, Jack nói: “Đây là quốc gia vĩ đại, đúng không?” Một người dân nho nhỏ không biết tin tức gì lại có thể tin tưởng quốc gia hoàn toàn không chút nghi ngờ.

Bọn họ biết, quốc gia này sẽ không mặc kệ bọn họ.

Cuối cùng Bratt cũng gật đầu.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 543



Sau khi dỡ xong vật tư, thuyền lại chở theo một đám nạn dân về, Tô Nhuyễn tìm Bratt và Jack: “Hai người lên thuyền đi, ra khỏi nơi này là có thể quay về.”

Bratt đến gần thuyền, phát hiện trên đó đều là người già phụ nữ và trẻ em, lại lần nữa cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ở nước bọn họ người già là đối tượng bị vứt bỏ đầu tiên, nhưng ở nơi này người già thậm chí xếp trên phụ nữ, là đối tượng lên thuyền trước với đám trẻ con.

Jack nói: “Chuyện này tôi biết, đây chính là truyền thống kính già yêu trẻ của Hoa Quốc.”

Một thanh niên đi ngang qua thấy Bratt và Jack kinh ngạc, tỏ vẻ nghi hoặc: “Chuyện này không phải rất bình thường sao? “Bách thiện hiếu vi tiên”, con người ngay cả cha mẹ của mình cũng vứt bỏ, đó vẫn còn là người sao?”

Anh ta không hiểu nhiều đạo lý, nhưng mỗi thế hệ người dân Hoa Quốc đều tiếp thu nên giáo dục như vậy.

Jack không nhịn được nghĩ, có lẽ đây chính là nguyên nhân dân tộc thần bí này có bề dày lịch sử năm ngàn năm.

Tô Nhuyễn cười: “Người già là quá khứ, là kinh nghiệm, trẻ con là tương lai là kỳ vọng, không thể thiếu thứ nào, đều quan trọng.”

Bratt như suy tư điều gì.

“Có thể thêm một người, mau lên đi.” Thuyền trưởng thét to.

Bratt đang định lên thuyền, lại trông thấy một cậu thanh niên đang đỡ cha mẹ cậu ta tới gần: “Tôi không đi nữa, thuyền có thể chở thêm hai người.”

Bratt nghi hoặc nhìn anh ta, thanh niên cười nói: “Tôi ở lại hỗ trợ, các đồng chí giải phóng quân ở tiền tuyết vất vả như vậy, chúng tôi có thể góp thêm chút sức nào tốt chút đó.”

Lúc này Bratt mới chú ý, rất nhiều thanh niên trai tráng gần đó không phải đang chờ lên con thuyền cuối cùng, mà chuẩn bị ở lại.

Đột nhiên Jack mở miệng: “Bratt, tôi cũng muốn ở lại.”

Bratt sửng sốt, Jack nói tiếp: “Nếu không nhờ bọn họ, tôi đã mất mạng từ lâu, hình như bọn họ không cần báo đáp điều gì, tôi muốn góp chút sức làm việc giúp bọn họ.”

Bratt cũng xoay người tránh đường, sau đó ôm trán nói với Tô Nhuyễn và Jack: “Đây chính là quyết định “Ngu xuẩn” nhất trong cuộc đời tôi, phải biết rằng tôi chính là nhân viên khôn khéo nhất trong công ty chúng tôi đó.”

Tô Nhuyễn không nhịn được cười rộ lên, Bratt nói tiếp: “Nhưng nếu tôi không tận mắt nhìn thấy bọn họ đạt được thắng lợi cuối cùng, khả năng tôi sẽ hối hận cả đời.”

Sau đó lại xác nhận với Tô Nhuyễn: “Chắc chắn chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm, đúng không?”

Tô Nhuyễn bật cười, còn chưa kịp đáp lời, Jack đã nói: “Đương nhiên rồi!”

Hai người cộng tác kiêm bạn tốt nhìn nhau cười.

Bọn họ ở lại, Tô Nhuyễn bảo Ngôn Thiếu Dục dẫn bọn họ theo hỗ trợ, trong cơn thiên tai này hai người dùng mắt của chính mình nhận thức lại lần nữa Hoa Quốc bần cùng lạc hậu trong miệng liên minh phương tây.

Mỗi ngày đều có thêm được được cứu về, dù xa đến đâu dù có bao nhiêu người, chưa từng dừng lại ngày nào, cách vài ngày lại có vật tư tiếp viện chở tới, lại chuyển một đám nạn dân về khu vực an toàn hơn.

Tất cả mọi người cho rằng, bọn họ sẽ nhanh chóng chiến thắng cơn lũ lịch sử, nhưng mà hình như trời cao vẫn đang cố ý khảo nghiệm dân tộc cứng cỏi này.

Bọn họ đều cho rằng cơn lũ đầu tiên chính là trận chiến gian nan nhất, nhưng thực tế, cơn lũ sau còn lớn hơn cơn lũ trước, lần sau mạnh mẽ hơn lần trước.

Các chiến sĩ không có thời gian nghỉ ngơi, bọn bọ bắt đầu cho người đưa cơm qua bên đó, mỗi ngày đều có rất nhiều người bị thương được đưa tới.

Không biết bắt đầu từ khi nào, trên chiếc bảng thông báo ở khu an trí đã có một tấm “Bia liệt sĩ” lâm thời bằng giấy trắng, gần như mỗi ngày đều có thêm tên mới…

Mọi người càng ngày càng trầm mặc, hai mắt đều đỏ bừng, nhưng mà bọn họ không có nhiều thời gian bi thương, khóc xong lại càng ra sức hỗ trợ, để có thể giảm bớt một chút gánh nặng cho giải phóng quân.

Cứ kiên trì như vậy hơn một tháng, khi “Bia liệt sĩ” sắp kín tên, mảnh đất địa thế cao bọn họ đang ở cũng sắp không an toàn.

“Ba ngày sau, sẽ nghênh đón đỉnh lũ lớn nhất.” Đoàn trưởng Dư phụ trách di dời dân chúng, hai mắt tràn đầy tơ máu, hai má hõm sâu xuống: “Có thể nơi này cũng sẽ bị ngập nước, mọi người phải di chuyển đến nơi an toàn hơn!”

“Vậy các cậu phải làm sao bây giờ?” Có người hỏi: “Bị thương, hy sinh, đến một phần ba rồi nhỉ…”

Đoàn trưởng Dư nói: “Nơi khác đã chống lũ thành công, sẽ có người tới chi viện chúng tôi.”

Vân Chi

Mọi người im lặng, hai người trung niên bóc tấm “Bia liệt sĩ” ra, gấp gọn lại, dùng túi nilon bọc kín, bỏ vào lòng n.g.ự.c bảo vệ, bắt đầu rút lui theo trật tự.

Bratt và Jack cũng đi theo Tô Nhuyễn và đám Ngôn Thiếu Dục, rất nhanh đã gặp được quân chi viện, đó là đoàn xe duy nhất đi ngược chiều trong cơn thiên tai này, là một đám người cũng tiều tụy và mỏi mệt, hiển nhiên bọn họ cũng vừa trải qua một trận đấu căng thẳng, sau đó tới nơi này…

Nhưng mà dù khổ dù mệt, chỉ cần khoác tấm quân trang kia trên người, sẽ phải thắp sáng hy vọng trong lòng quần chúng nhân dân
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 544



Mọi người yên lặng khom lưng cúi chào bọn họ, trầm mặc thật lâu, mãi cho đến khi xuống thuyền đổi sang xe khách, cầm trên tay tờ báo mới nhất, bọn họ mới lấy lại tinh thần.

Bratt nghi hoặc nhìn Tô Nhuyễn: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Vân Chi

Ngôn Thiếu Dục quay đầu đưa cho anh ta một tờ.

Bratt không xem hiểu tiếng Trung, nhưng xem hiểu hình ảnh bên trên, đập vào ánh mắt đầu tiên là từng tấm ảnh chụp đến từ các nơi.

Có trong phòng học, có ở quảng trường, có trong nhà xưởng, hoặc trong công ty, tất cả đều xếp thành hàng dài quyên góp tiền bạc, thậm chí anh ta còn trông thấy một cậu học sinh tiểu học cầm trong tay năm mao tiền.

Còn có sinh viên đại học đứng trong sân trường giơ cao khẩu hiệu “Khu thiên tai cố lên!”…

Hiển nhiên, toàn bộ người Hoa Quốc đều đang chú ý tới trận thiên tai này, tích cực dâng hiến một phần lực lượng của bản thân.

Mặt sau có danh sách quyên tiền, Bratt đọc được số ả rập, Jack phiên dịch văn tự trước đó cho anh ta.

- Trường trung học Ánh Dương: 1000 tệ.

……

- Xưởng dệt XX: 10.000 tệ.

……

- Đồ điện gia dụng Thải Hà: 500.000 tệ.

……

- Xưởng sắt thép XX: 1.000.000 tệ.

- Hãng phim Tiếu Nhan: 2.000.000 tệ.

- Trang sức Thế Duyên: 8.000.000 tệ.

- Châu báu Thịnh Thế: 10.000.000 tệ.

……

Jack mau chóng chú ý tới điều gì đó: “Tô Nhuyễn, trang sức Thế Duyên này là công ty của cô nhỉ?”

Tô Nhuyễn sửng sốt, lấy tờ báo qua, lúc này mới phát hiện ra trên danh sách quyên góp tiền còn có tên xưởng trang sức của mình, cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc là do đám Diệp Minh làm.”

Ngôn Thiếu Dục vội lấy tờ báo qua, nhìn chằm chằm một lúc lâu, sau đó khiếp sợ nhìn Tô Nhuyễn: “Tám triệu tệ? Em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Anh ta vẫn luôn cho rằng mình kiếm được nhiều tiền hơn Tô Nhuyễn, Tô Nhuyễn đắc ý hất cằm: “Em tự kiếm.”

“Mẹ biết không?” Ngôn Thiếu Dục hỏi: “Em thành thật khai báo, có phải em lén lút làm gì không? Không phải đánh bạc chứ?”

Tô Nhuyễn trợn mắt khinh bỉ: “Em là loại người ấy sao?”

Ngôn Thiếu Dục nói: “Không phải vay lãi chứ? Cẩn thận anh nói với mẹ…”

“Sao anh lại thế? Có con gái rồi, bản thân biến thành vua cáo trạng à?”

……

Bratt nhìn hai anh em đang đấu võ mồm trước mặt, đột nhiên lẩm bẩm: “Rốt cuộc ai nói Hoa Quốc bần cùng, rõ ràng bọn họ rất giàu có.”

Khi xe buýt đi đến đường quốc lộ, mọi người bị tình hình bên ngoài hấp dẫn.

Lúc này ven đường đứng đầy xe gần như không biên giới, xe tải, xe buýt, gần như trên thân tất cả xe đều treo biểu ngữ.

Có người không nhịn được đọc thành tiếng: “Đội cứu trợ tỉnh Đông Thanh! Khu thiên tai cố lên!”

Có người đọc tiếp: “Khu thiên tai cố lên! Nhân dân cả nước ở bên mọi người!”

“Đồng tâm hiệp lực, Tỉnh Lâm cùng vượt cửa ải khó khăn với khu thiên tai! Khu thiên tai cố lên!”

“Khu thiên tai cố lên! Chúng ta chắc chắn Thắng Lợi!”

……

Không biết trên xe an tĩnh lại từ khi nào, chỉ còn tiếng hai người trẻ tuổi đọc biểu ngữ.

Khi xe buýt rẽ sang đường khác, mọi người lại trông thấy mấy chiếc xe Minibus, xe ba bánh xám xịt, hiển nhiên bọn họ là đội ngũ tự phát, không có biểu ngữ, vì theo mọi người dùng vải đỏ và bút than viết xiêu xiêu vẹo vẹo: “Trấn Nguyên Thanh gấp rút tiếp viện khu thiên tai!”

Một người phụ nữ trẻ tuổi thì thầm: “Thôn họ Vương cố gắng vì khu thiên tai!”

Đọc đến đây giọng trở nên nghẹn ngòa…

Gần như người trên xe đều khóc không thành tiếng, tài xế xe cũng cất giọng khản khàn nói: “Tới rồi, chúng ta cùng nhau cố lên!”

Mọi người ngẩng đầu, lập tức trông thấy trước cửa huyện thành nơi đón bọn họ có một tấm biểu ngữ cực lớn: “Vạn người một lòng, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, nhân dân Hoa Quốc cùng nhau chiến thắng lũ lụt!”

Bratt nhìn mọi người lau sạch nước mắt nhanh chóng lấy lại tinh thần phấn chấn, cuối cùng phát hiện ra, từ khi phát sinh tai họa, bọn họ từng có đau thương, bi thống tê tâm liệt phế, nhưng chưa bao giờ bàng hoàng hay nản lòng, bởi vì có nhiều người đứng sau lưng ủng hộ bọn họ…

Giây phút này, đột nhiên anh ta hiểu được ý nghĩa câu nói “Trận thiên tai này không phải một người đơn đả độc đấu, tất cả người Hoa Quốc đều đang nỗ lực vì nó” của Tô Nhuyễn.

Anh ta cũng bắt đầu tin tưởng, lực lượng vạn người một lòng này, có thể tạo nên kỳ tích.

Tô Nhuyễn không ở lại khu an trí, vừa xuống xe cô đã chạy tới huyện Vân bên cạnh.

Ngôn Thiếu Dục cô lại: “Em đi đâu thế?”

Tô Nhuyễn: “Giáo sư Mẫn nói đê đập cao su kiểu mới tới rồi, phải lập tức vận chuyển đến đê đập, em qua bên đó dạy bọn họ dùng thế nào.”

“Anh, mọi người ở lại đây hỗ trợ đi, em dạy bọn họ xong sẽ về ngay, chuyện này quá quan trọng.”

Ngôn Thiếu Dục không nghi ngờ, đây không phải lần chứng kiến đỉnh lũ đầu tiên, hơn một tháng qua Tô Nhuyễn vẫn luôn rất lý trí, chuyện gì dính chút nguy hiểm cô đều không làm, chăm sóc bản thân khá tốt, giống như chỉ đơn thuần tới cứu tế. Nhưng mà anh chưa bao giờ nghĩ đến, khi sắp kết thúc đột nhiên Tô Nhuyễn lại phát cuồng một phen…
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 545



Thật ra khi chưa chạm trán tài xế vận chuyển đê đập cao su tới, Tô Nhuyễn chưa từng có ý nghĩ tự mình mang tới đê đập, cô chỉ định chuyển giao đồ cho Lộc Minh Sâm, nhưng khoảnh khắc chuẩn bị chuyển giao, tất cả lý trí trong đầu cô đều bỏ nhà ra đi.

Người khác không biết, cô lại rất rõ ràng, đây là đỉnh lũ lớn nhất lần này, cũng là đỉnh lũ cuối cùng, đời trước Lộc Minh Sâm hy sinh trong lần này, cũng chính là đêm trước thắng lợi…

Ý nghĩ muốn đi gặp Lộc Minh Sâm điên cuồng chiếm cứ đầu óc, cô ôm suy nghĩ bi quan nhất, dù cô đã liều mạng nỗ lực như vậy vẫn không thể xoay chuyển vận mệnh, nếu Lộc Minh Sâm vẫn hy sinh như cũ, ít nhất cô phải gặp mặt anh ấy lần cuối cùng.

Đã gần một tháng bọn họ không gặp nhau, ý nghĩ này và nhung nhớ cùng nhau dâng lên mãnh liệt chiếm trọn lý trí cô.

Cô nghe thấy bản thân nói với chiến sĩ vận chuyển lô vật tư quan trọng nyaf: “Tôi biết mấy thứ này sử dụng thế nào, tôi lên đó với các anh.”

Chiến sĩ kia không đồng ý: “Khi giao đồ cho chúng tôi giáo sư Mẫn đã hướng dẫn cách sử dụng rồi, nơi đó quá nguy hiểm, cô không thể đi cùng.”

Tô Nhuyễn trực tiếp bò lên xe: “Lỡ trục trặc gì đó, hiện giờ các anh không có thời gian tìm hiểu dùng thử, đi mau, mỗi giây mỗi phút đều rất trân quý.”

Cuối cùng chiến sĩ không thể thắng nổi cô, mang theo cô tới đê đập, lúc này khoảng cách đỉnh lũ cuối cùng ập đến còn mười ba tiếng đồng hồ.

Tất cả chiến sĩ trên đê đập đều đã thành tượng tất, mọi người không ngừng khiêng thêm bao cát, đắp đê đập cao lên.

Cô nghe được ở nơi xa có người suy sụp gào lên: “Không kịp nữa rồi! Đê vẫn chưa đủ cao, còn nhiều chỗ thủng như vậy, bọn họ mệt c.h.ế.t cũng không thể hoàn thành!”

“Mẹ nói, binh của ông không phải là người sao?” Giọng nói khàn khàn mang cảm xúc nghẹn ngào.

“Lão Tôn!” Có người quát bảo ngưng lại: “Bọn họ là người, nhưng mà mặc trên mình bộ quân trang! Bộ chỉ huy đã nghĩ cách, sẽ đưa tới trang bị tiên tiến nhất.”

Lão Tôn kia không tin: “Trang bị gì có thể nâng cao đê đập lớn như vậy thêm bốn mươn centimet trong mười mấy tiếng đồng hồ?”

Anh ta vừa dứt lời đã có người trông thấy xe của Tô Nhuyễn, người kia lập tức hưng phấn nói: “Tới rồi! Thử xem chẳng phải sẽ biết sao?”

“Nghe nói hơn mười phút là có thể dựng lên đê đập cao nửa thước, dài mười hai mét.”

Khi giáo sư Mẫn vừa nghiên cứu phát minh thành công đê đập cao su, Tô Nhuyễn đã nói với Lộc Minh Sâm, sở dĩ hiện giờ có thể đưa tới hơn bốn trăm cái như vậy, chính vì sau khi Lộc Minh Sâm báo cáo tình hình lên lãnh đạo cấp trên, quốc gia đã cho thêm người, điều động thêm tài nguyên tới ngày đêm gấp gáp chế tạo hoàn thành.

Bên phòng chỉ huy có người chạy tới giao nhận, trong lúc bọn họ dỡ hàng, Tô Nhuyễn đi về phía đê đập. Hình như chỉ liếc mắt một cái cô đã trông thấy Lộc Minh Sâm, anh đang dựa vào đống đất, bên cạnh là các chiến hữu gần như nằm chồng lên nhau.

Vân Chi

Ở chỗ này, không nơi nào không có bùn đất để bọn họ nằm nghỉ.

Thấy cô đến Lục Thần Minh hơi kinh ngạc, nhưng lại nói: “Đừng gọi cậu ta, đã bốn ngày rồi bọn họ chưa chợp mắt, cũng chỉ có thể nghỉ ngơi mười phút.”

Anh ta không nhiều lời, nhắc nhở xong lại tiếp tục chạy đi khiêng bao cát.

Tô Nhuyễn cúi đầu nhìn Lộc Minh Sâm, quầng thâm dưới mắt đã xanh tím, gương mặt gầy đi rất nhiều, mặc dù đang ngủ nhưng vẫn không giấu nổi mệt mỏi trên người.

Cô chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ chật vật như vậy trên người Lộc Minh Sâm, môi mím chặt vẫn không cách nào áp chế không cho nước mắt rơi xuống.

Không lâu sau, có tiếng xôn xao truyền đến từ chỗ doanh trại chỉ huy, hóa ra lần này Tổng chỉ huy Ngô Quân cũng tự mình tới đê đập, nói là muốn xem hiệu quả của trang bị mới.

Một tiếng “Đoàn trưởng Lộc” vang lên, Lộc Minh Sâm đang ngủ say lập tức mở mắt, nhìn thấy Tô Nhuyễn đầu tiên anh cười theo bản năng, ngay sau đó ý thức được điều gì, đột nhiên ngồi bật dậy: “Sao em lại ở chỗ này?” Giọng nói đã cực khàn.

Tô Nhuyễn nhanh tay nhét vào miệng anh một chiếc kẹo sữa: “Em cũng rất hối hận, nhất thời xúc động lên xe, nửa đường khi bình tĩnh lại đã không quay về được, bây giờ chỗ các anh cũng không ai quay lại dưới đó.”

Cô nói vô cùng đáng thương, dáng vẻ sợ anh mắng, trong mắt lại không có chút hối hận nào.

“Đoàn trưởng Lộc, mau tới đây!” Có người gọi Lộc Minh Sâm.

Lộc Minh Sâm chỉ có thể gõ đầu cô một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xong việc lại tính sổ với em!”

Tô Nhuyễn đi theo anh, cười hì hì: “Em chờ đó, ai không tính sổ với em làm chó con!”

Lộc Minh Sâm trừng mắt lườm cô một cái.

Lúc này quân trưởng Ngô đã trông thấy bọn họ: “Đây là đồng chí Tô Nhuyễn, vợ của Tiểu Lộc à?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 546



Lộc Minh Sâm làm kính lễ với đối phương: “Báo cáo thủ trưởng, vâng!”

“Nghe nói đập cao su này do chính đồng chí Tô Nhuyễn đầu tư nghiên cứu phát minh ra?” Hiển nhiên quân trưởng Ngô biết không ít.

“Đúng vậy.” Tô Nhuyễn cúi người chào đối phương: “Giải phóng quân đi trước bảo vệ an toàn tính mạng và tài sản cho quần chúng nhân dân, cháu muốn dốc một phần tâm sức bảo vệ an toàn cho bọn họ.”

Vân Chi

“Tốt! Tốt!” Quân trưởng Ngô vui mừng gật đầu: “Quân tẩu của chúng ta đều làm rất tốt!”

Thời gian cấp bách bọn họ không nói chuyện nhiều.

Lộc Minh Sâm gọi tám người tới, cách mỗi mét cắm một cây cọc cố định, sau đó mở đê đập cao su ra, khi cầm trong tay thứ này chỉ rộng một mét, nhưng khi mở ra lại dài khoảng tám mét.

Lộc Minh Sâm mở van dẫn nước, để nước sông chảy vào bên trong, mười phút sau, đê cao su đã được rót đầy, một khoảnh đê cao năm mươi centimet dài tám mét lập tức hiện ra, các chiến sĩ cầm xẻng cầm đá dùng sức ném thử, đê đập này vẫn không sứt mẻ chút nào.

Đoàn trưởng Tôn trước đó còn suy sụp, lập tức cao hứng không thôi: “Thứ đồ chơi này nhìn đơn giản, không ngờ còn rất chắc chắn!”

Nếu dựa vào sức người, bốn mươi chiến sĩ phải mất bảy tám tiếng đồng hồ mới đắp được một đoạn đê như vậy, bây giờ chỉ sáu người mười phút đã làm xong.

Tô Nhuyễn nói: “Thứ này nhìn thì đơn giản, thật ra hạm lượng kỹ thuật bên trong rất cao, kết cấu khung xương, thậm chí chiều cao đều phải chú ý, thêm một chút thiếu một chút, khả năng chống lũ đều giảm đi rất nhiều, trước mắt là sản phẩm có năng lực thừa nhận cao nhất, chắc là đủ dùng rồi!”

“Dùng nước trị nước! Còn có thể dùng tài liệu ngay tại chỗ, rất tốt!” Hiển nhiên quân trưởng Ngô vô cùng cao hứng.

Đột nhiên đoàn trưởng Tôn nói: “Sao không mang tới đây sớm mấy ngày, đám Nhị Oa Tử sẽ không phải chết…”

“Lão Tôn!” Có người quát bảo ngưng lại, nhưng giọng nói cũng đã nghẹn ngào.

Hai mắt quân trưởng Ngô đỏ ửng, đột nhiên làm kính lễ với Tô Nhuyễn: “Đồng chí Tô Nhuyễn, tôi đại biểu giải phóng quân cảm ơn đồng chí!”

Nghĩ đến danh sách “Bia liệt sĩ” rất dài kia, Tô Nhuyễn cúi người thật sâu với các chiến sĩ: “Tôi cũng đại biểu nhân dân cảm ơn các đồng chí đã trả giá vì chúng tôi, chúng tôi sẽ vĩnh viễn khắc ghi, giải phóng quân chính là anh hùng của chúng tôi!”

“Tốt!” Quân trưởng Ngô gật đầu, sau đó cao giọng nói: “Các đồng chí! Thời khắc quyết chiến cuối cùng sắp tới rồi! Phía sau chúng ta chính là nhân dân, vì bọn họ, chúng ta phải tử thủ con đê này, chỉ cần chúng ta còn, đê nhất định phải còn!”

“Nhất định chúng ta sẽ lấy được thắng lợi cuối cùng!”

“Thắng lợi!”

“Thắng lợi!”

Mọi người vung tay hô to, Tô Nhuyễn nhìn từng gương mặt đầy nước bùn, không cách nào hình dung chấn động trong lòng lúc này, bất tri bất giác đã rơi lệ đầy mặt.

Lộc Minh Sâm vươn tay lau sạch nước mắt cho cô, chỉ để lại một câu “Lên trên bờ chờ anh”, rồi lại gia nhập đội ngũ sửa đê gấp.

Dù bọn họ đã có đê đập kiểu mới, nhưng những nơi tính thẩm lậu cao vẫn phải lấp bằng bao cát, thời gian với bọn họ vẫn gấp gáp như cũ.

Không biết từ khi nào, màn đêm đã buông xuống, nửa tiếng trước khi đỉnh lũ tới, tất cả mọi người đứng trên bờ đê, nghe tiếng sóng càng vang càng lớn, lòng tràn đầy căng thẳng.

Tô Nhuyễn tìm thấy Lộc Minh Sâm, lấy ra một thứ giống chiếc ba lô màu đỏ: “Mặc cái này vào.”

“Đây là thứ gì?” Ngoài miệng hỏi vậy, nhưng Lộc Minh Sâm đã bắt đầu hành động, tự giáng mở hai tay ra.

“Thuyền cứu nạn mini.” Tô Nhuyễn nói: “Nguyên lý giống áo phao cứu sinh các anh mặc, chẳng qua là hình thức thuyền, nếu thật sự không cẩn thận bị cuốn đi, kéo cái van thổi phồng này ra, là có thể dùng như một chiếc thuyền.”

Tốc độ nước lũ rất nhanh, biết bơi lội căn bản không nhiều tác dụng lắm.

Người bị nước lũ cuốn trôi đa phần sẽ gặp phải tình huống cục đá hay đầu gỗ linh tinh va chạm, dẫn tới bị thương, hôn mê, từ đó c.h.ế.t đuối.

Thuyền cứu nạn mini này chỉ cần không bị đồ vật quá sắc nhọn đ.â.m thủng, là có thể nổi trên mặt nước, từ đó bảo vệ người sử dụng không bị thương.

“Chi phí chế tạo thứ này rất cao, không cách nào sản xuất số lượng lớn, chỉ có một chiếc duy nhất.” Tô Nhuyễn dặn dò kỹ càng, lại nhét thêm vào túi Lộc Minh Sâm một nắm chocolate, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “Anh Minh Sâm, đây là đỉnh lũ cuối cùng rồi, chỉ cần chịu đựng hết lần này, chúng ta sẽ lấy được thắng lợi.”

Lộc Minh Sâm lau nước mắt trên mặt cô, trịnh trọng nói: “Ừ, anh sẽ trở về.”

Nói tới đây lại nhéo mặt cô, cười: “Về rồi chúng ta sinh tiểu Miên Hoa, được không?”

Tô Nhuyễn ôm chặt lấy anh, hit hít mũi, bất mãn nói: “Em muốn tiểu Bảo Bối.”

……

Đứng trước thiên tai, một lát ôn tồn này đã là thứ cực kỳ xa xỉ.

Rất nhanh Lộc Minh Sâm đã dẫn theo đội ngũ của mình đứng vào vị trí chỉ định, ứng đối khả năng đột nhiên sảy ra tình huống nguy cấp.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 547



Khoảnh khắc đỉnh lũ tới, Tô Nhuyễn chỉ cảm thấy kinh tâm động phách.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, con người sẽ vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng ra lực lượng kh*ng b* ấy, rõ ràng chỉ là một con sóng nước như thường, đánh vào đê đập lại phát ra tiếng vang lớn đinh tai nhức óc, sau đó từng đợt từng đợt kéo đến, bọt nước văng lên cao bảy tám mét, nhưng đánh thẳng vào trái tim người ta, phảng phất như linh hồn cũng sắp bị đánh bay ra ngoài.

Tô Nhuyễn ôm ngực, chỉ có người lạc vào trong cảnh ấy, mới hiểu được, trước mặt lũ lớn, con người thật sự nhỏ bé như con kiến.

Vân Chi

Nhưng lúc này mấy vạn chiến sĩ lại đứng sừng sững trên bờ đên, tay năm tay tạo thành tường người, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.

Cuối cùng, khi một cơn lũ lớn ập đến, một mảnh đê bị đánh vỡ.

Đây là chuyện trong dự kiến, quân trưởng ra lệnh một tiếng, xe tải lớn chở đất đá chuẩn bị trước lập tức lao đến nhằm thẳng vào nơi bị vỡ trong nước lũ kia.

Đến chiếc xe thứ ba, một chiến sĩ vì tận dụng hết khả năng đến sát vị trí, nhảy xuống xe hơi muộn, thiếu chút nữa rơi vào nước lũ, may mắn được mọi người túm chặt mới cứu lên.

Chỉ cần sai lầm một tí ti thôi, không phải đê vỡ chính là chiến sĩ hy sinh. Tô Nhuyễn không cách nào hình dung cảm giác chấn động này, trong khoảnh khắc ấy tất cả ngôn ngữ dường như đều vô lực.

Nhưng mà đây mới chỉ là bắt đầu, đỉnh lũ kéo dài gần một đêm, tổng cộng phải ném vào mấy chục chiếc xe tải, đ.â.m xuyên một chiếc thuyền lớn, hơn một trăm đê đập cao su kiểu mới, tuy rằng không ít người bị thương, nhưng may mắn chưa ai hy sinh.

Rạng sáng ba bốn giờ, ngoài đê đèn đuốc sáng trưng, những nơi khác vẫn đen ngòm không một tia sáng.

Vì không đủ đê đập cao su kiểu mới một đoạn đê bằng bao cát đã bắt đầu lung lay sắp đổ, nhưng mà lúc này xe tải, thuyền lớn, đê cao su và bao cát… Thứ có thể lấp đê đều lấp cả rồi.

Lộc Minh Sâm bảo vệ đê đập cả đêm không chút do dự, ra lệnh một tiếng, mấy trăm chiến sĩ thuần thục lao tới sau con đê bằng cát, tay đan vào nhau, dùng thân thể mình tạo nên một đoạn đê đập bằng m.á.u thịt.

“Tổng chỉ huy truyền tin đến, qua hết đợt đỉnh lũ này, kiên trì thêm hai tiếng nữa, hai tiếng sau chúng ta sẽ giành thắng lợi!”

Lộc Minh Sâm cổ vũ mọi người.

Tô Nhuyễn đứng trên bờ nhìn chằm chằm vào Lộc Minh Sâm, mặc dù đã là cuối đỉnh lũ, nhưng đối với các chiến sĩ đã chiến đấu hăng hái mấy ngày mấy đêm mà nói vẫn cực kỳ gian nan.

Tô Nhuyễn nhìn bọn họ nhắm mắt lại, nhe răng trợn mắt trung kiên chống lũ, không nhịn được cũng nắm chặt tay.

Không biết qua bao lâu, khi thân thể dần dần mất cảm giác, cuối cùng ánh mặt trời cũng xuất hiện, bộ chỉ huy cũng truyền tới tin tức phấn chấn lòng người: “Đỉnh lũ qua rồi! Mực nước sẽ bắt đầu giảm xuống!”

Mọi người lẳng lặng quan sát, sau đó bắt đầu vung tay hô to, không ai có thể thấu hiểu nổi cảm giác của bọn họ lúc này.

Cuối cùng bọn họ đã bảo vệ được đê đập, cuối cùng bọn họ đã thắng lợi!

Các chiến sĩ trên bờ đê ồn ào chạy tới muốn nâng bổng đám người Lộc Minh Sâm, nhưng sau khi thủ vững hai tiếng đồng hồ, bọn họ đã kiệt sức, không ép ra được một chút sức sực nào nữa rồi, thậm chí muốn cử động cũng không được.

Ánh mắt Lộc Minh Sâm nhắm chuẩn về nơi nào đó, lộ ra nụ cười tươi tắn.

Nhưng mà đúng lúc ấy biến cố lại phát sinh. Khi mọi người thả lỏng cảnh giác, một đoạn gỗ lớn đột nhiên phá tan một bao cát, nước lũ lọt qua lao thẳng về phía Bùi Trí Minh.

“Bùi Trí Minh!”

“Lão Bùi!”

Tiếng kinh hô vang lên theo bản năng, một bóng người nhanh chóng lao đến đẩy Bùi Trí Minh ra, bản thân bị khúc gỗ kia hung hăng va phải, cùng nhau lao xuống dưới con đê, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong nước lũ.

“Lão đại!”

“Lão đại!!”

“Đoàn trưởng Lộc!”

Mọi người kinh hãi, Tô Nhuyễn cũng lao về phía bờ đê: “Lộc Minh Sâm…” Giọng cô bén nhọn tràn đầy sợ hãi.

Ý thức của Lộc Minh Sâm đang dần chìm vào bóng tối bị tiếng gọi này đánh thức, gian nan giãy giụa kéo van thổi phồng bên hông ra.

Sau mấy hơi thở, một chiếc thuyền cứu nạn mini màu đỏ rực kéo một người trồi lên mặt nước, cực kỳ bắt mắt trong dòng nước lũ. Sau khi va phải một thân cây, người kia vươn tay ra túm chặt một cành cây cứng cỏi.

“Cái gã này.” Đột nhiên Lục Thần Minh bật cười: “Trước đó thấy cậu ta mặc cái kia tôi còn châm chọc vài câu, hóa ra là giấu giếm thứ tốt.” Tuy miệng cười như vậy, nhưng nước mắt lại rơi xuống.

Dứt lời, anh ta tiện tay túm lấy một sợi dây thừng cứu hộ, kéo van áo phao cứu sinh trên người ra, nhảy xuống dòng nước không chút do dự, bơi về phía chiếc thuyền cứu nạn kia.

Các chiến sĩ trên bờ túm chặt sợi dây thừng, đảm bảo sợi dây có thể đến chỗ Lộc Minh Sâm.

Tô Nhuyễn khẩn trương nhìn bọn họ.

Hình như Lộc Minh Sâm đã hôn mê, một giờ sau, Lục Thần Minh và các chiến hữu mới gian nan kéo được người lên bờ.

Trên tay Lộc Minh Sâm vẫn túm chặt một nhánh cây.

Lục Thần Minh thoát lực nằm liệt trên mặt đất, sức nói chuyện cũng không còn, ngoài miệng vẫn không buông tha cho người khác. Anh ta nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Tô Nhuyễn, nói: “Gã này không c.h.ế.t dễ vậy đâu, ngất xỉu rồi còn túm chặt nhánh cây không bỏ, hại ông đây phải chặt đứt cành cây mới mang được cậu ta về.”

Hoàng Hải Uy vừa khóc vừa cười: “Vậy cậu nên cảm thấy may mắn vì lão đại nhà tôi túm cành cây nhỏ, nếu túm cả thân cây lớn thì…”

“Cút mẹ cậu đi, cậu không thể nghĩ ra câu nào hay hơn à?”

Tô Nhuyễn vẫn không ngăn được nước mắt, cô dựa vào n.g.ự.c Lộc Minh Sâm, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng tim đập truyền đến, mới òa khóc thành tiếng: “Lộc Minh Sâm, tên khốn nhà anh!”

Rất nhanh Tô Nhuyễn phát hiện ra một cánh tay đã ôm chặt eo cô, giọng nói yếu ớt nhưng đầy nuông chiều từ đỉnh đầu truyền đến: “Đừng khóc, đã nói sẽ không bỏ lại em.”

Tô Nhuyễn càng khóc to hơn.

Lục Thần Minh ghen ghét ê răng, chậc một tiếng: “Khi ông đây gọi cậu, cậu c.h.ế.t sống không chịu tỉnh, Tô Nhuyễn vừa khóc cậu đã tỉnh, khoe khoang cái gì hả?”

“Ông đây không chỉ có vợ, còn có con trai đó!”

Tô Nhuyễn ngẩng đầu lên đang định đáp trả, đột nhiên hai mắt tối sầm, mất đi ý thức……
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 548



“Trời sáng rồi!”

“Mặt trời mọc rồi!”

“Lũ lớn qua rồi!”

……

Tô Nhuyễn bừng tỉnh trong tiếng hoan hô lớn, mở mắt ra đã cảm nhận được ánh mặt trời đã lâu không thấy, hơi nghiêng đầu nhìn ra là có thể trông thấy mọi người đang hoan hô bên ngooài cửa sổ, có dân chúng bình thường, có nhân viên tình nguyện, có cả giải phóng quân.

Từng khuôn mặt tràn đầy mỏi mệt, nhưng tất cả đều vui mừng.

Tô Nhuyễn không nhịn được cũng mỉm cười, khi trở mình lại trông thấy bóng dáng quen thuộc đang nằm bên cạnh.

Nhận ra động tĩnh, Lộc Minh Sâm gần như mở mắt ngay lập tức, tay sờ lên trán cô, hỏi: “Sao rồi? Khó chịu chỗ nào không?”

Tô Nhuyễn lắc đầu: “Chỉ cảm thấy mệt.”

Cô giơ tay vỗ về cánh tay phải băng thạch cao thật dày của anh: “Anh thì sao? Ngooài chỗ này ra còn bị thương chỗ nào không?”

“Hết rồi, chỉ bị khúc gỗ kia đ.â.m gãy xương, nơi khác đều là vết thương nhỏ.”

Thấy Tô Nhuyễn giương mắt cẩn thận quan sát một lượt, Lộc Minh Sâm bật cười: “Nếu thật sự bị thương nghiêm trọng, sẽ không nằm chỗ này.”

Nghe vậy, Tô Nhuyễn mới quan sát bốn phía: “Chúng ta đang ở đâu?”

“Ở huyện Văn! Cách thời điểm cô té xỉu đã hơn mười tiếng.” Y tá Mễ đẩy xe đựng thuốc vào, nhìn Tô Nhuyễn, nổi giận: “Cô giỏi thật đấy Tô Nhuyễn! Dám lén lút chạy lên đó, không muốn sống nữa à?”

Tô Nhuyễn cười: “Tôi là người không biết chừng mực như vậy sao? Cô xem, không phải bây giờ tôi vẫn ổn à?”

Y tá Mễ khinh bỉ: “Thế này kêu vẫn ổn? Lúc cô hôn mê bị khiêng xuống, đoàn trưởng Lộc nhà cô bị dọa phát khóc.”

Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng ra Lộc Minh Sâm bị dọa phát khóc trông như thế nào.

Lộc Minh Sâm khẽ ho một tiếng: “Khụ… Cô ấy thế nào rồi? Không vấn đề gì chứ?”

Y tá Mễ cầm kim tiêm bước tới: “Phán đoán bước đầu là mệt mỏi quá độ, có điều để cậu yên tâm, vẫn lấy mau kiểm tra một chút.”

Khi lấy máu, Lộc Minh Sâm vẫn dùng cánh tay lành lặn của mình che mắt Tô Nhuyễn như thường lệ. Y tá Mễ thấy vậy, lắc đầu thở dài: “Hai người đúng thật là…” Đã bao nhiêu năm rồi, trong mắt cô ấy, hiện tại Tô Nhuyễn đã không còn sợ kim tiêm một chút nào.

“Vợ ơi, đừng hâm mộ bọn họ.” Giọng nói chua lèo của Lục Thần Minh từ đối diện truyền tới: “Lát nữa em cũng qua đây ngủ.”

Y tá Mễ trợn mắt khinh bỉ: “Anh lại xem náo nhiệt gì thế!”

Ống tiêm rút ra, Lộc Minh Sâm cũng buông Tô Nhuyễn. Lúc này Tô Nhuyễn mới để ý thấy người nằm giường đối diện là Lục Thần Minh, khả năng nghe được tiếng y tá Mễ nên tỉnh lại, lúc này mắt vẫn nhập nhèm.

Dễ nhận ra căn phòng này là một phòng trong trường học đổi thành phòng bệnh lâm thời, phòng bệnh bọn họ đang ở chắc là phòng cho giáo viên, diện tích không lớn lắm, miễn cưỡng đặt được bốn chiếc giường bệnh.

Vì thuận tiện chăm sóc cho cô, Lộc Minh Sâm ghép hai chiếc giường lại, đối diện là Lục Thần Minh và phó đoàn trưởng dưới trướng anh ta, ngoài cô ra mấy người này đều bị bó thạch cao.

Tô Nhuyễn nghi hoặc nhìn chân Lục Thần Minh, khi ấy rõ ràng cô thấy anh ta không vấn đề gì.

Lộc Minh Sâm giải thích: “Khi cậu ta cứu anh, bị đồ dưới nước lũ va phải, gãy xương cẳng chân.”

Y tá Mễ qua đó kiểm tra vết thương cho Lục Thần Minh, sau đó vỗ n.g.ự.c anh ta một cái: “Anh mau ngoan ngoãn đi ngủ cho em!”

Đám người này ngoài bị thương ra, quan trọng nhất là nghỉ ngơi.

Thấy Lục Thần Minh ngủ ngay lập tức, y tá Mễ lại nói với Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm: “Hai người cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi, khả năng ngày mai phải rút lui với quân đội rồi, nhiều người chuyển xuống tuyến dưới như vậy, sợ nơi này không chứa nổi.”

Nói tới đây, cô ấy không tự chủ được khẽ nở nụ cười: “Cuối cùng lũ cũng rút lui! Chúng ta có thể về nhà rồi!”

Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm cũng không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười, Tô Nhuyễn nghiêm túc nhìn Lộc Minh Sâm: “Em cảm thấy đây là thời khắc vui vẻ nhất đời mình.”

Lộc Minh Sâm cúi đầu cọ vào trán cô, đương nhiên anh hiểu được ý cô rồi, Không chỉ vì nước lũ rút lui, còn vì anh đã sống sót.

“Anh cũng thế.”

Sau này, quãng đời còn lại anh có thể làm bạn bên cô đến già rồi.

Hai người ngủ một giấc ngon lành đầu tiên suốt hai tháng qua, khi Tô Nhuyễn mở mắt ra lần nữa, lại trông thấy y tá Mễ đang đứng trước giường mình, mắt nhìn cô chằm chằm không chớp.

Tô Nhuyễn bị cô ấy nhìn như vậy, trong lòng thấp thỏm. Lộc Minh Sâm đi lấy cơm về thấy thế, càng căng thẳng hơn: “Làm sao vậy? Cô có ý gì? Có gì cứ nói thẳng?”

Y tá Mễ đưa tờ kết quả xét nghiệm sang cho Tô Nhuyễn: “Tự cô xem đi.”

Tô Nhuyễn chần chừ cầm lấy, lại xem không hiểu một chữ nào. Thời buổi này vẫn chưa có máy in, mà chữ bác sĩ từ xưa đến này đều như rồng bay phượng múa……

Lộc Minh Sâm thò qua: “Nhung mao cái gì, chỉ số 2000…”

Anh cau mày, không kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc có ý gì?”

Vân Chi

Thấy Lộc Minh Sâm nóng này, lúc này y tá Mễ mới cười rộ lên: “Chúc mừng hai người, sắp lên chức cha mẹ.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 549



Hai người đồng thời ngây người, giống như nghe không hiểu lời y tá Mễ.

Thấy dáng vẻ ngây ngốc của bọn họ, y tá Mễ không nhịn được cười rộ lên, bước đến chỉ tay vào trị số nào đó trên tờ xét nghiệm: “Giá trị này vượt quá hai ngàn, đứa trẻ đã được năm sáu tuần rồi.”

Lộc Minh Sâm lập tức lấy tờ giấy xét nghiệm qua, nghiêm túc nhìn chăm chú, tuy rằng vẫn không đọc được, nhưng anh lại nhìn chằm chằm như nhìn báu vật gì đó.

Đầu óc Tô Nhuyễn vẫn ngây ngốc như cũ, cô xoa bụng theo bản năng, phản ứng đầu tiên là: “Thật hay giả? Không phải cô lừa tôi chứ?”

“Lừa cô làm gì?” Y tá Mễ bật cười: “Chắc là có trước khi tới, cô cũng thật là, chuyện của mình cô còn không biết sao? Còn làm ra việc nguy hiểm như vậy.”

Tô Nhuyễn sửng sốt, đột nhiên túm chặt cô ấy: “Tôi… Hai tháng qua tôi làm nhiều chuyện như vậy, còn ngâm nước, nó… Nó không sao chứ?”

Đương nhiên cô biết chu kỳ sinh lý không tới, chỉ là luôn nghĩ do mình quá mệt nhọc và căng thẳng, dẫn tới không đều.

Nghĩ đến đây, ký ức đời trước lại lần nữa ập đến, khiến Tô Nhuyễn cảm thấy bụng dưới hơi đau, mặt mũi trắng bệch.

Lộc Minh Sâm vội vàng ôm lấy cô: “Nhuyễn Nhuyễn! Hít sâu, hít sâu, đừng sợ đừng sợ, không sao……”

Y tá Mễ không ngờ cô bị dọa như vậy, vội vàng nói: “Đừng suy nghĩ miêm man, ngoài té xỉu ra, cô không gặp phải vấn đề gì khác, yên tâm đi, đứa trẻ biết cha mẹ đang làm việc lớn, rất kiên cường.”

“Thật?”

Y tá Mễ an ủi cô: “Đương nhiên là thật rồi. Sức khỏe cô tốt, tôi đã gặp không ít trường hợp mang thai không biết giống cô rồi, lên núi đốn củi xuống đất làm việc đều không vấn đề gì, chỉ cần cô không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, sẽ không sao!”

“Có điều nơi này điều kiện có hạn, đợi sau khi về vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra toàn diện, làm siêu âm gì đó, hiện tại chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được.”

Tô Nhuyễn lập tức ngoan ngoãn nằm xuống, Lộc Minh Sâm cẩn thận đỡ cô, còn đắp giúp cô một cái chăn mỏng.

Y tá Mễ lắc đầu bật cười, biết bọn họ cần thời gian tiêu hóa tin tức này, lại xoay người qua xem Lục Thần Minh, sau đó rời đi.

“Đừng khẩn trương.” Lộc Minh Sâm nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Nhuyễn: “Y tá Mễ có kinh nghiệm như vậy, cô ấy nói chắc chắn không sai.”

“Ngày mai chúng ta về nhà.”

Tô Nhuyễn gật đầu, Lộc Minh Sâm trấn định như vậy là liều thuốc tốt nhất trấn an cảm xúc trong lòng cô, giống như y tá Mễ nói, nếu trước đó đều không vấn đề gì, không lý nào bây giờ lại sinh chuyện.

Tay cô xoa bụng, lúc này mới hơi có cảm xúc chân thật, cô không nhịn được nhìn sang Lộc Minh Sâm, cười: “Tiểu Bảo Bối tới rồi.”

Lộc Minh Sâm không tranh luận với cô như bình thường, chỉ là cũng không khống chế được khóe miệng cong lên, lộ ra hàm răng trắng.

Anh nhìn về phía bụng cô, trong mắt đều là kinh ngạc, hình như cảm thấy không thỏa mãn, còn dùng cái tay lành lặn của mình chạm vào bụng cô một cái, sau đó nhanh chóng rụt lại như bị chấn kinh, hoảng hốt hỏi: “Có phải nó vừa động không?”

Tô Nhuyễn bị anh chọc cười: “Bây giờ vẫn còn là phôi thai, động cái gì.”

Nhưng mà Lộc Minh Sâm lại như kẻ ngốc hoàn toàn chưa hiểu sự đời, xuống giường vòng qua bên kia giường Tô Nhuyễn, quỳ gối bên mép giường, tai nhẹ nhàng áp trên bụng cô, nhỏ giọng nói: “Chào con, tiểu Miên Hoa, cha là cha của con.”

Không biết sao đột nhiên Tô Nhuyễn rất muốn khóc, nhìn qua lại thấy trong mắt Lộc Minh Sâm không biết đã có ánh nước từ khi nào.

Hai người ôm chặt lấy nhau, Lộc Minh Sâm nói giọng khàn khàn: “Nhuyễn Nhuyễn, cảm ơn em, cảm ơn em đã cho anh một mái nhà.”

Tô Nhuyễn cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc: “Là anh đã cho em dũng khí.”



Vân Chi

Khi Lục Thần Minh ngủ đủ, đang thích ý vươn vai, lại cảm thấy có người nào đó nhìn mình chằm chằm. Anh ta đảo mắt qua, cảnh giác ngồi dậy, nheo mắt nhìn Lộc Minh Sâm giường đối diện: “Cậu làm gì thế?”

Lộc Minh Sâm liếc mắt nhìn anh ta một cái, lại quay đầu sang ân cần hỏi han Tô Nhuyễn: “Em muốn ăn gì không? Chua hay cay? Trong khoảng thời gian này vất vả cho em rồi.”

Thấy anh khoa trương như vậy, Lục Thần Minh khịt mũi coi thường, miệng chậc một tiếng: “Bây giờ có ăn là không tệ rồi, còn muốn chua hay cay, cậu đang mang thai chắc?”

Nói xong lại thấy Lộc Minh Sâm bình tĩnh nhìn mình, Lục Thần Minh bị nhìn chằm chằm, nổi cả gai ốc: “Làm sao? Tôi nói sai à?”

“Không sai.” Lộc Minh Sâm rụt rè đáp: “Còn không phải mang thai sao? Khi ấy y tá Mễ nhà cậu thích ăn thứ gì nhỉ?” Khóe miệng không khống chế được đã cong lên.

Lục Thần Minh:……

Hoá ra là chờ mình ở chỗ này. Anh ta nhìn Lộc Minh Sâm, không nhịn nổi nữa, mắng: “Mẹ nó, cậu muốn cười thì cười thành tiếng đi, đừng như vậy dọa ông đây!”

Tô Nhuyễn không nhịn được đã bật cười trước, Lộc Minh Sâm vẫn duy trì dáng vẻ hướng nội như cũ, trực tiếp cầm bút vở qua chỗ Lục Thần Minh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đúng lúc, cho tôi học hỏi chút kinh nghiệm từ cậu, khi y tá Mễ nhà cậu mang thai hai tháng…”

Thấy dáng vẻ khoe khoang của đối phương, Lục Thần Minh biết rõ gã này tới trả thù mình, sợ tới mức lôi cái chân bị thương theo, nhảy xuống khỏi giường, ra ngoài la lên: “Lão Bùi, mau tới ngăn lão đại nhà các cậu lại, cậu ta điên rồi!”
 
Back
Top Bottom