Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 530



???!!!

Ngón chân Tô Nhuyễn lập tức cuộn lại.

Cô biết Lộc Minh Sâm mở loa ngoài, bởi vì hai người gọi điện thoại đôi khi giống như nấu cháo điện thoại, Tô Nhuyễn cũng không thể cứ cầm cái điện thoại cục gạch cồng kềnh của mình lên nghe.

Mà rất nhiều khi tuy rằng Lộc Minh Sâm ở văn phòng, nhưng khi bận cũng không nói chuyện được mấy câu, hai người đều mở loa ngoài lên, chỉ cần nghe thấy động tĩnh từ bên kia truyền đến thôi, cũng giống như đang có người bên cạnh vậy.

Cho nên bình thường khi nói chuyện thời gian dài, hai người đều mở loa ngoài.

Vân Chi

Nhưng mà… Không phải anh ấy có văn phòng riêng sao? Hiện tại là mùng một tết, có ăn cơm tất niên cũng nên ăn xong rồi chứ?

Tô Nhuyễn nhìn chằm chằm vào điện thoại, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Sau đó rất nhanh đã nghe thấy Lộc Minh Sâm ở đầu bên kia lạnh lùng nói: “Gọi nhầm số rồi!” Điện thoại đã bị ngắt kết nối.

Nghe tiếng “Tút tút” dồn dập kia, Tô Nhuyễn ôm mặt sống không còn gì luyến tiếc ngã lên giường, cảm thấy mình phải mua một chiếc phi thuyển, rời khỏi địa cầu này mới được.

Mười phút sau, chuông điện thoại lại lần nữa vang lên, Tô Nhuyễn nhìn nó chằm chằm giống như nhìn một quả bom.

Một lúc lâu sau, cô hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn ấn phím nghe, không đợi đầu bên kia nói chuyện, cô đã vui mừng nói: “Anh Minh Sâm! Năm mới vui vẻ.”

Sau đó lại ra vẻ ấm ức: “Sao bây giờ anh mới gọi điện thoại tới? Hôm nay em chờ điện thoại của anh cả ngày rồi.”

Lộc Minh Sâm:……

Cuộc gọi vừa rồi là ảo giác sao?

“Ừ, vừa xong việc.” Đúng là ảo giác thật.

Hai người mang ý nghĩ giống nhau, coi cuộc điện thoại vừa rồi như chưa hề phát sinh, lại nói đông nói tây, đều là chút việc vặt.

Chuyện Lộc Minh Sâm có thể kể không nhiều lắm, cuộc sống của Tô Nhuyễn lại vô cùng phong phú, vừa làm việc, vừa thi lên thạc sĩ, còn có chuyện lý thú của bạn bè thân thích, dù kể mỗi ngày cũng không kể hết.

Hàn huyên một lúc lâu, cuối cùng Tô Nhuyễn không nhịn được vẫn hỏi: “Cái đó… Vừa rồi là thế nào?”

Lộc Minh Sâm đang phụ họa cô đột nhiên im lặng, sau đó một tiếng thở thật dài truyền đến, rất bài xích câu hỏi này.

Nghĩ đến dáng vẻ ôm mặt xấu hổ của Lộc Minh Sâm, không biết vì sao, Tô Nhuyễn cảm thấy rất buồn cười: “Thật sự bị người khác nghe thấy?”

“Bọn họ không hiểu lầm chứ.”

Lộc Minh Sâm nghiến răng: “Em nói xem?”

Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười: “Em xin lỗi, em không cố ý.”

Nói xong lại tìm đường c.h.ế.t kêu một tiếng: “Anh trai Bảo Bối~~”

Phía bên kia đột nhiên lại yên tĩnh, Tô Nhuyễn cho rằng anh ấy bị chấn trụ đang cười ha ha…

Lại nghe thấy giọng chần chừ của Bùi Trí Minh: “Chị dâu?”

Tiếng cười của Tô Nhuyễn lập tức im bặt:??!!!

Lần này đến phiên Lộc Minh Sâm bắt đầu cười.

Bùi Trí Minh cũng cười không ngừng: “Ban nãy em vừa nghe mấy thằng nhóc dưới lầu nói Giáo quan Lộc gọi sai số điện thoại, gọi đến câu lạc bộ đêm gì đó.”

“Em biết ngay mà, sao có thể, nên lên lầu xem thử, hóa ra là chị dâu.”

Tô Nhuyễn:……

Cô sống không còn gì luyến tiếc, mở miệng: “Không, tôi không phải chị dâu cậu, là hoa hồng nhỏ của câu lạc bộ đêm.”

Lộc Minh Sâm buồn cười muốn chết.

Tô Nhuyễn thẹn quá hóa giận, cúp luôn điện thoại, cô cảm thấy khả năng trong thời gian ngắn chắc là cô sẽ không nghĩ tới người này.

Từ hôm nay trở đi sẽ chuyên tâm học hành, tin rằng thời gian sẽ mang đi tất cả.

Tuy rằng mỗi khi nhớ tới chuyện này, Tô Nhuyễn đều không nhịn được xấu hổ không thôi, nhưng người biết chuyện không nhiều lắm, cô nghĩ chuyện này sẽ mau chóng qua thôi.

Dù sao tốt xấu gì Lộc Minh Sâm cũng là huấn luyện viên ma quỷ khiến đám người kia nghe thấy tên là sợ vỡ mật, có thảo luận đi nữa cũng chỉ dám lén lút, không dám nói trước mặt đối phương.

Nhưng mà Tô Nhuyễn lại quên mất, đầu bên kia còn có một gã khờ tin tức nhạy bén.

Chạng vạng ngày mười hai tháng giêng, Tô Nhuyễn đang ở trong phòng ôn tập sách vở.

Đột nhiên nghe thấy tiếng bà Trương cách vách kinh hỉ nói: “Ui, đoàn trưởng Lộc đã về đấy à?”

Tô Nhuyễn vui sướng, lập tức buông sách chạy ra, quả nhiên nhìn thấy xe chở Lộc Minh Sâm đã dừng trước cửa.

“Không phải nói ngày kia mới được về sao?” Cô vui vẻ nhảy hai ba bước xuống cầu thang, chạy ra ngoài.

Lộc Minh Sâm đã xuống xe, tuy rằng không nói gì, nhưng ý cười trên mặt đã chứng tỏ, đây là niềm vui bất ngờ chuẩn bị cho cô ấy.

Thực tế cũng bất ngờ thật nhưng vui vẻ hay không thì chưa rõ, khi Tô Nhuyễn hưng phấn chạy tới cửa, đang định mở miệng, đột nhiên nghe thấy giọng nói lảnh lót vang lên phía đối diện: “Anh trai Bảo Bối ~”

Giọng điệu quyến rũ, âm cuối uyển chuyển, khiến Tô Nhuyễn giật mình cả người lảo đảo ngã về phía trước.

May mắn Lộc Minh Sâm ở gần đó, một tay kéo cô lại.

Dựa vào lồng n.g.ự.c quen thuộc đã lâu không thấy, Tô Nhuyễn lại không có cảm giác ngọt ngào hạnh phúc của người xa nhau lâu ngày mới gặp lại.

Mà giống Lộc Minh Sâm, đều dùng ánh mắt tử vong nhìn chằm chằm vào người trong sân nhà đối diện.

Lục Thần Minh nhìn hai người bọn họ, cười ha hả, chỉ vào Lộc Minh Sâm, nói với Tô Nhuyễn: “Này, Tô Nhuyễn, chắc cô chưa biết, đoàn trưởng Lộc nhà cô từng gọi sai số điện thoại, gọi cho hoa hồng nhỏ nào đó, ha ha ha, mau thẩm vấn cậu ta tử tế đi.”

Nói xong lại uốn lưỡi gọi một tiếng: “Anh trai Bảo Bối ~”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 531



Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm không hẹn mà cùng giật mình một cái, cô giáo Hàn cách vách ra ngoài hóng chuyện cũng rùng mình: “Đoàn trưởng Tiểu Lục, cậu lại nghĩ ra trò gì thế? Đừng kêu nữa, nổi hết da gà rồi.”

“Có gì đâu mà nổi da gà, hoa hồng nhỏ đáng yêu trong câu lạc bộ đêm đều gọi như vậy, đúng không anh trai Bảo Bối ~, ha ha ha…”

Lộc Minh Sâm xoa xoa thái dương, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu câm miệng cho tôi.”

Hiếm khi bắt được nhược điểm của Lộc Minh Sâm, sao Lục Thần Minh có thể câm miệng, cuối cùng vẫn phải nhờ y tá Mễ ra ngoài, đập thẳng tay vào đầu anh ta một cái mới yên chuyện: “Đừng gọi nữa! Khó nghe muốn chết!”

“Khó nghe chỗ nào?” Lục Thần Minh đang định biện giải một câu, Lộc Minh Sâm đã cắt ngang: “Hóa ra cậu thích kiểu này à? Cũng lạ thật, cậu không chính tai nghe thấy lại có thể học giống như vậy, chắc là rất quen thuộc…”

Sau đó anh làm ra dáng vẻ giật mình: “Phải rồi, trước đây Hoa Cúc từng gọi cậu như vậy.”

Hoa Cúc:…

Tô Nhuyễn phải siết c.h.ặ.t t.a.y Lộc Minh Sâm mới nhịn được không bật cười thành tiếng.

Phía bên kia y tá Mễ đã nhìn về phía Lục Thần Minh.

Lục Thần Minh trợn trừng mắt, cả giận mắng: “Lộc Minh Sâm, cậu dám bịa đặt!”

Sau đó vội vàng giải thích với y tá Mễ: “Em đừng nghe cậu ta nói bậy, anh chưa từng tới mấy nơi đó.”

Lộc Minh Sâm nghiêng đầu, dáng vẻ vô tội: “Tôi cũng chỉ nghe nói thôi, dù sao khi đó chúng ta chưa thân thiết.”

Anh còn nói với y tá Mễ: “Mễ Duyệt, cô đừng để trong lòng nhé, tuy rằng trước khi kết hôn cậu ta ham chơi thật, nhưng sau khi kết hôn chưa từng nghe nói cậu ta tiếp tục đi tìm hoa cúc nhỏ kia nữa.”

Lục Thần Minh:…… Mẹ nó, đây là khuyên can sao?

Y tá Mễ nghe xong đã véo lỗ tai anh ta: “Còn không mau thành thật khai báo?”

Lục Thần Minh oan uổng muốn chết: “Anh không có, lấy đâu ra hoa cúc nhỏ.”

Nhưng mà căn bản y tá Mễ không quan tâm tới lời anh ta nói, chỉ tiếp tục hỏi: “Em thấy đúng là anh học có vài phần ý vị, sao hả? Hoa Cúc hay gọi anh như thế à?”

“Không phải?”

“Không phải? Vậy thì gọi thế nào?” Y tá Mễ vừa dứt lời, đã nghe thấy giọng nói trẻ con non nớt kéo dài một câu: “Anh trai Bảo Bối ~”

Thấy ánh mắt mọi người đều dừng trên người mình, nhóc Ba Cân vỗ tay nhỏ, càng hăng hái: “Anh trai Bảo Bối ~”

Tô Nhuyễn không nhịn được cuối cùng cũng bật cười, Lộc Minh Sâm cũng cười theo, y tá Mễ tức giận đến mức đạp Lục Thần Minh một cái, giận dữ hét lên: “Còn tiếp tục học mấy trò không đứng đắn dạy hư con trai tôi, tôi không để anh yên đâu!”

Lục Thần Minh xám xịt theo y tá Mễ về nhà, nhưng sau chuyện này, cố sự Lộc Minh Sâm và hoa hồng nhỏ đại khải cũng nổi tiếng.

Về đến nhà, Tô Nhuyễn căm giận mắng: “Bùi Trí Minh! Cái tên miệng rộng kia!” Chuyện hoa hồng nhỏ chỉ mình anh ta biết.

Mặt Lộc Minh Sâm không biểu cảm, nhìn chằm chằm vào đầu sỏ gây tội Tô Nhuyễn.

Nhìn Lộc Minh Sâm vừa rồi còn chững chạc hãm hại Lục Thần Minh, bây giờ lại mang dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc, Tô Nhuyễn không nhịn được cười rộ lên: “Chuyện đó… Chắc qua một khoảng thời gian, mọi người sẽ quên thôi nhỉ?”

Lộc Minh Sâm liếc mắt nhìn cô: “Em nói xem, hoa hồng quyến rũ?”

Tô Nhuyễn bị công phá, không nhịn được lại cười ha ha.

Lộc Minh Sâm cũng không giữ nổi khuôn mặt buồn bực, bước đến ôm chặt lấy cô, cúi đầu cắn cô một cái: “Đều tại em, cái đồ xấu xa này.”

Rõ ràng là cô xấu hổ, không ngờ Lộc Minh Sâm còn thảm hơn cô, Tô Nhuyễn càng nghĩ càng buồn cười, căn bản không dừng được.

Lộc Minh Sâm căm giận bế bổng cô ném lên giường, cúi người áp xuống, định nghiêm khắc trừng phạt.

Nhưng mà không thể thành công, khi tình nùng đột nhiên Tô Nhuyễn xấu xa kêu một tiếng: “Anh trai Bảo Bối ~” Thiếu chút nữa khiến Lộc Minh Sâm buông s.ú.n.g đầu hàng.

Anh trừng mắt lườm Tô Nhuyễn: “Em câm miệng cho anh, hoa hồng nhỏ…”



Lộc Minh Sâm ở lại ăn xong tết Nguyên Tiêu với Tô Nhuyễn, sau đó lại rời đi.

Hiện giờ Tô Nhuyễn cũng đã quen chia xa như vậy, Lộc Minh Sâm vừa đi chân trước, chân sau cô đã vùi đầu vào học tập và công việc, sắp xếp kín thời gian.

Có điều lần này trong lòng còn thêm một phần chờ mong nho nhỏ, nhưng mà hai mươi ngày sau kỳ sinh lý đến đúng hạn, khiến Tô Nhuyễn không khỏi thất vọng.

Khi Lộc Minh Sâm gọi điện thoại về, lập tức nghe được tiếng Tô Nhuyễn thở dài.

“Làm sao vậy?”

Tô Nhuyễn buồn bực nói: “Không có em bé.”

Lộc Minh Sâm bật cười: “Chuyện này sao có thể nói có là có.”

Hình như anh còn nhẹ nhàng thở ra: “Anh đã suy nghĩ cẩn thận rồi, cảm thấy thật ra chúng ta không cần sốt ruột.”

“Em sắp học nghiên cứu sinh, đến lúc đó bụng to không tiện lắm.” Anh dịu dàng nói: “Hơn nữa chuyện mang thai vất vả như vậy, anh không muốn để em một mình.”

Trong lòng Tô Nhuyễn ấm áp, thật ra cô cũng không muốn một mình, hiện giờ cô không sợ trẻ con nữa, nhưng với chuyện mang thai lại chưa chắc chắn.

Dù sao cảm giác đau đớn tận xương tủy đời trước đã từng sống trong lòng cô mấy chục năm, cô không dám chắc đến lúc có thật có bị ảnh hưởng gì không, hiện giờ cô chỉ có thể xác định một điều, chính là nếu có Lộc Minh Sâm bên cạnh, cô sẽ không sợ bất cứ điều gì.

Nhưng mà hiện thực lại không cho phép, cô hiểu vô cùng rõ, trạng thái công việc như hiện nay của Lộc Minh Sâm khả năng sẽ kéo dài liên tục hai ba năm, cô sợ không chờ được.

Hiện tại đã là năm chín lăm, cách trận lũ lụt năm chín tám thời gian ba năm, cô phải sinh em bé trước năm chín bảy.

Cô biết suy nghĩ của mình không đúng, nhưng mà càng gần ngày Lộc Minh Sâm hy sinh, Tô Nhuyễn không cách nào khống chế bản thân khỏi lo âu.

Mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần có thể giúp Lộc Minh Sâm tăng thêm một phần hy vọng sống sót, cô sẽ không nhịn được muốn thực hiện.

Giống như ban đầu vốn dĩ cô chỉ muốn sinh một đứa trẻ đáng yêu giống Lộc Minh Sâm, nhưng mà một ngày nào đó đột nhiên nghĩ, nếu thêm một đứa trẻ, có phải sẽ có thêm một phần lợi thế hay không?

Nếu mình cô chưa đủ giữ anh ấy lại, vậy thì hai mẹ con chắc có thể nhỉ?

Vân Chi

Chính phần lo âu này khiến cô kiên trì: “Em không sợ, em muốn em bé.”

Tuy rằng Lộc Minh Sâm không phản bác thẳng nhừng, nhưng lần nghỉ phép sau đó lại lần nữa cười đùa chêm chọc cho qua.

Hơn nữa từ khi biết Tô Nhuyễn tính chu kỳ rụng trứng, Tô Nhuyễn nghi ngờ anh cố ý chọn về nhà vào ngày an toàn.

Tóm lại, đợi tới cuối năm chín lăm, bụng Tô Nhuyễn vẫn không động tĩnh như cũ, tâm trạng của cô từ lo âu biến thành nôn nóng.

Nghĩ tới khoảng cách đến năm chín tám chỉ còn lại hai năm, cô lại không khống chế được suy nghĩ lung tung, đương nhiên nhiều nhất vẫn là ý nghĩ có con rồi, Lộc Minh Sâm sẽ cố gắng quay về vì mẹ con bọn họ.

Mà kết cục cô vẫn luôn không muốn nghĩ đến cũng bắt đầu không ngừng ngoi lên: “Lỡ như… Lỡ như anh ấy không về nữa, ít nhất cô vẫn còn một đứa nhỏ với anh…

Cô không cách nào nói với Lộc Minh Sâm những suy nghĩ này, vì thế muốn có thai đã biến thành chấp niệm.

Chính từ chấp niệm này không biết bắt đầu từ khi nào, với hai người mà nói, thời gian nghỉ phép về nhà của Lộc Minh Sâm không đơn giản là phát tiết nhung nhớ, hưởng thụ niềm vui và hạnh phúc nữa, ngược lại biến thành nhiệm vụ mang tính mục đích.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 532



Đợi đến tháng tư năm chín sáu, sau khi nghe được tin La Thắng Nam mang thai, cảm xúc nôn nóng trong lòng Tô Nhuyễn đạt tới đỉnh điểm, Ngôn Thiếu Dục và La Thắng Nam vừa kết hôn tháng mười năm chín lăm, nhưng mà bọn họ đã có con…

Lần đầu tiên hai người sinh ra khúc mắc, lần đầu tiên cãi nhau.

Trong một lần Lộc Minh Sâm ra vẻ không cẩn thận không thể kết thúc trong cơ thể cô, cuối cùng Tô Nhuyễn không nhịn được nữa nổi giận: “Lộc Minh Sâm!! Có phải anh cho rằng tôi là kẻ ngốc không? Tôi muốn có thai, muốn có em bé! Anh làm như vậy rốt cuộc là có ý gì?”

Lộc Minh Sâm cười hì hì ôm lấy cô, muốn lừa gạt cho qua giống mọi lần, lại bị Tô Nhuyễn tức giận đẩy ra: “Anh biết rõ tô muốn gì, vì sao luôn lừa gạt tôi?”

Thấy cô giận thật, Lộc Minh Sâm bất đắc dĩ nói: “Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta ở chung thì ít xa cách thì nhiều như vậy, em mang thai bảo anh yên tâm thế nào được?”

Anh từng tận mắt chứng kiến quá trình mang thai của y tá Mễ, từ nôn nghén, đến thời gian thay đổi khẩu vị, eo đau lưng đau, cơ thể không thoải mái… Đủ loại vấn đề gần như ngày nào cũng có, dù Lục Thần Minh ở bên cạnh mỗi ngày vẫn cảm thấy vất vả…

Khi ấy còn có Nhan Diệu để so sánh, sao anh nỡ lòng để Tô Nhuyễn chịu khổ như vậy, huống chi trong lòng Tô Nhuyễn vẫn còn khúc mắc, ai biết sẽ phát sinh vấn đề gì.

“Em mang thai một mình quá vất vả, anh hy vọng có thể ở cạnh em.”

Lộc Minh Sâm cười, xoa bụng cô: “Hơn nữa anh cũng muốn ở bên cạnh con chúng ta suốt cả quá trình…”

“Nhưng mà anh không làm được!” Tô Nhuyễn gạt bay tay đối phương ra, hiện tại cô không nghe lọt bất cứ điều gì: “Công việc hiện tại còn kéo dài bao lâu, chẳng lẽ trong lòng anh không rõ sao?”

“Một năm anh có thể ở nhà một tháng không? Anh ở bên thế nào?”

Thấy Tô Nhuyễn kích động như vậy, Lộc Minh Sâm không khỏi nhíu mày: “Nhuyễn Nhuyễn, em bình tĩnh một chút.”

Vân Chi

“Tôi rất bình tĩnh.” Tô Nhuyễn bực bội nói: “Tôi đã nói rất rõ ràng, tôi muốn có con.”

“Tôi đâu phải hoa dại yếu ớt, cần có người ở bên mới được. Một mình tôi vẫn có thể sống rất tốt.”

“Anh không ở bên, chẳng lẽ còn không muốn cho tôi một đứa con ở bên tôi?” Nói tới đây, không biết nghĩ tới điều gì, cảm xúc càng kích động, hốc mắt Tô Nhuyễn đỏ lên.

Lộc Minh Sâm bất đắc dĩ nói: “Nhuyễn Nhuyễn, em biết rõ ý anh không phải như vậy.”

Nhưng Tô Nhuyễn không thuận theo, vẫn không chịu buông tha: “Mặc kệ anh có ý gì, anh không có thời gian, nên không cho tôi sinh con, đạo lý ở đâu ra thế?”

“Nếu không muốn có con, anh cứ việc nói thẳng.”

Lộc Minh Sâm thở dài, đứng dậy mặc quần áo: “Thôi, đợi em bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện tử tế, có được không?”

Tô Nhuyễn lại túm chặt anh không cho rời đi: “Có gì phải nói nữa? Hôm nay đang trong kỳ rụng trứng, bắt buộc trong hôm nay.”

“Tô Nhuyễn!” Hiếm thấy Lộc Minh Sâm nổi giận: “Em chắc chắn muốn trong tình trạng này?”

Tô Nhuyễn lại kiên trì: “Chắc chắn!”

Khi nước sữa hòa nhau hoàn thành niệm vụ, không chỉ tẻ nhạt vô vị, còn mang theo miễn cưỡng và đau đớn, nhìn Tô Nhuyễn nhíu mày nhắm chặt mắt lại, Lộc Minh Sâm thở dài, v**t v* sống lưng cô, nhẹ nhàng nói: “Nhuyễn Nhuyễn, đừng như vậy, mai anh phải đi rồi.”

Đột nhiên Tô Nhuyễn òa khóc, khiến Lộc Minh Sâm sửng sốt, vội vàng cúi người bế cô lên: “Làm sao vậy?”

Anh vươn tay lau sạch nước mắt cho cô, nhưng càng lau lại càng nhiều.

Lộc Minh Sâm ôm chặt lấy Tô Nhuyễn: “Đừng khóc.”

Anh chưa bao giờ thấy Tô Nhuyễn khóc thương tâm như vậy, tính tình cô ngang bướng, trước này chưa từng yếu thế, ngược lại dễ rơi lệ khi cảm động…

Trái tim như bị thứ gì đó xé rách, Lộc Minh Sâm khó chịu nói: “Đừng khóc được không? Xin lỗi, là anh sai, lẽ ra anh nên nói trước với em, nhưng mà khó lắm chúng ta mới gặp mặt, anh không muốn làm em mất hứng.”

Tô Nhuyễn chôn trong lòng anh, không lớn hơn: “Lộc Minh Sâm, xin lỗi, em cũng không muốn thế, nhưng mà em không còn nhiều thời gian…”

Lộc Minh Sâm hoảng sợ, buông cô ra, nôn nóng quan sát trên dưới: “Em làm sao vậy?”

“Không phải báo cáo kiểm tra sức khỏe năm trước rất bình thường sao?” Lộc Minh Sâm lập tức nghĩ đến đời trước cô bị ung thư phổi qua đời, giọng nói run rẩy: “Em đừng làm anh sợ!”

Nhìn sắc mặt anh trở nên trắng bệch, Tô Nhuyễn lại sinh lòng áy náy: “Sức khỏe em không vấn đề gì, không sao thật, anh đừng lo lắng.”

Lộc Minh Sâm lại không tin: “Chẳng trách hôm nay em lại khác thường như vậy, em đừng gạt anh… Không được.”

Anh lập tức đứng dậy mặc quần áo: “Đi kiểm tra sức khỏe với anh.”

“Thật không lừa anh!” Tô Nhuyễn giữ chặt đối phương: “Sức khỏe em thật sự không thành vấn đề.”

Lộc Minh Sâm nói: “Vậy sao em lại nói không còn nhiều thời gian?”

Tô Nhuyễn trầm mặc một lát, mới trả lời: “Em nói không còn nhiều thời gian, là thời gian sinh con, em phải sinh con trước sang năm.”

Lộc Minh Sâm nghi hoặc: “Sinh con còn hạn chế thời gian?”

Tô Nhuyễn mím môi nói: “Chẳng lẽ anh muốn em lớn bụng xem anh cứu lũ trên tivi? Lỡ em không chịu nổi, đứa trẻ xảy ra chuyện, phải làm sao bây giờ?”

Lộc Minh Sâm dở khóc dở cười: “Lại là chuyện gì đây?”

Tô Nhuyễn nói: “Em đâu nói sai.”

“Mang thai cần thời gian một năm, vì sức khỏe của em và con, thời gian lấy lại sức và cho con b.ú cũng cần một năm, lỡ như trong thời gian ở cữ, hoặc cho con bú, nhìn thấy anh cứu lũ suốt ruột lo lắng, không có sữa, đứa trẻ chịu tội em cũng sinh bệnh…”

Lộc Minh Sâm không biết nên nói gì: “Em nghĩ không ít nhỉ?”

Tô Nhuyễn nói: “Có y tá Mễ nhà bên, nhìn nhiều tự nhiên biết nhiều, sinh con đâu phải việc nhỏ, đương nhiên phải suy xét rõ ràng mọi mặt.”

Lộc Minh Sâm thở dài: “Vậy không thể chờ anh trở lại rồi sinh sao?”

Tô Nhuyễn ngập ngừng một lát: “Anh qua bên đó cứu lũ không biết phải mất bao lâu, lỡ như anh bị thương, hoặc bị cảm lạnh, chất lượng t*nh tr*ng không tốt, trong thời gian ngắn sẽ không thể có thai.”

“Đợi khi anh khỏe lại, lúc ấy em đã thành sản phụ tuổi hạc, đối với em và con đều không tốt.”

Lộc Minh Sâm:……

Không hổ là Tô Nhuyễn, quy hoạch thật sự hợp tình hợp lý, khiến anh không cách nào phản bác.

Nhưng mà……
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 533



Nhìn vào đôi mắt cô, Lộc Minh Sâm biết chỉ sợ vấn đề không phải như cô nói.

Đáng tiếc anh còn chưa kịp hỏi nhiều, Tô Nhuyễn đã lần nữa nổi giận, tay đẩy anh ra, mặc lại qần áo xuống giường, đi thẳng tới phòng làm việc.

Nhìn dáng vẻ nhịn đau của cô, nghĩ đến ngày mai phải đi rồi, Lộc Minh Sâm không nhịn được bước đến gần ôm lấy cô: “Xin lỗi, anh không biết em nghĩ nhiều như vậy.”

Tô Nhuyễn không muốn để ý đến anh, đẩy tay anh ra nói: “Đúng vậy, đúng là có lỗi thật, em không nên nghĩ nhiều như vậy.”

“Được rồi, dù sao lần này cũng không có, không sinh được vào đầu năm sang năm, nếu đã không sinh được, vậy thì không sinh nữa, sau này cũng không sinh nữa!” Nói tới đây, hốc mắt Tô Nhuyễn lại bắt đầu đỏ lên, nhìn Lộc Minh Sâm cực kỳ không vừa mắt: “Tránh ra! Đừng lắc lư trước mặt em, mau về căn cứ của anh đi, em không cần anh!”

Lộc Minh Sâm bất đắc dĩ: “Nhuyễn Nhuyễn.”

Tô Nhuyễn không để ý tới anh, Lộc Minh Sâm nhìn bản vẽ thuyền cứu hộ kẹp trong sổ ghi chép của cô, đột nhiên chuyển chủ đề: “Nhuyễn Nhuyễn, có phải em định năm chín tám sẽ tự mình đi cứu hộ không?”

Tô Nhuyễn sửng sốt, Lộc Minh Sâm nói tiếp: “Sinh con trước năm chín bảy, dùng thời gian một năm tĩnh dưỡng thân thể, đứa trẻ hơn một tuổi có thể nhờ cậy người khác chăm sóc rồi, sau đó năm chín tám cùng đi cứu lũ với anh, đúng không?”

Tô Nhuyễn vờ như không nghe thấy lời anh nói, tiếp tục cúi đầu xem bản kế hoạch của mình.

Lộc Minh Sâm còn gì là không rõ, nhất thời vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ. Thật ra anh vẫn luôn biết Tô Nhuyễn đang chuẩn bị cho chuyện năm chín tám.

Dù không thường xuyên ở nhà, từ những cuộc nói chuyện phiếm qua điện thoại anh vẫn có thể nghe ra được, càng ngày cô càng ít quan tâm tới chuyện công ty trang sức, ngược lại theo dõi sát sao hạng mục nghiên cứu phát triển áo phao cứu sinh, thuyền cứu hộ và đê đập chống lũ kiểu mới.

Vân Chi

Lộc Minh Sâm vẫn luôn cho rằng cô chỉ muốn cải tiến trang thiết bị, mỗi năm tiết kiệm một chút tiền sau đó cung cấp vật tư tài chính, tạo cho anh điều kiện tốt nhất, lại không ngờ cô còn ôm ý nghĩ tự mình ra trận.

Phải biết rằng trong chuyện lớn cô vẫn luôn rất lý trí.

“Nhuyễn Nhuyễn.” Lộc Minh Sâm vặn bả vai cô lại, nhưng mà Tô Nhuyễn vẫn cúi đầu căn bản không để ý tới anh.

Lộc Minh Sâm thở dài, trực tiếp bế cô đặt lên đùi, Tô Nhuyễn giãy giụa muốn xuống, bị anh ôm chặt lấy: “Nhuyễn Nhuyễn! em nghe anh nói, nếu đã từng trải qua, em nên biết đó không phải lực lượng con người có thể thay đổi được.”

“Dù là người có tố chất huấn luyện như bọn anh gặp phải khả năng vẫn rất nguy hiểm, người thường giống em càng không cần phải nói, ngoài khiến anh càng lo lắng ra, sẽ không có thêm bất kỳ trợ giúp nào.”

Nếu bị anh đoán ra, Tô Nhuyễn cũng không giấu nữa: “Anh cho rằng em là kẻ ngốc, chuyện gì cũng không hiểu sao?”

Lộc Minh Sâm thở dài: “Nhưng mà thật sự quá nguy hiểm.”

“Em không biết sẽ nguy hiểm sao?” Tô Nhuyễn cả giận: “Vậy em nên làm gì bây giờ? Không làm gì cả ngồi nhìn tin tức và xem tivi suy đoán về an nguy của anh sao?”

“Lộc Minh Sâm, em không cần anh dạy em, em sống lâu hơn anh mấy chục năm, làm thương nhân mười mấy năm, so với loại người vô tư phụng hiến như anh, cân nhắc lợi hại là bản năng của em!”

“Em biết chỉ cần chuẩn bị tốt vật tư, ở nhà chờ anh chiến thắng trở về là phương án tối ưu nhất, nhưng mà em không làm được.”

“Chuyện liên quan đến anh, em không cách nào cân nhắc lợi hại!” Tô Nhuyễn nói tới đây, nước mắt lại rơi xuống: “Như vậy cũng là lỗi của em sao?”

Cô lạnh lùng nói: “Nếu anh cho rằng em sai, vậy bây giờ anh đi luôn đi, không cần dỗ em nữa, cả năm sau anh không cần quay về ngày nào, nếu anh làm được, em sẽ đồng ý đến lúc đó tuyệt đối không đi theo.”

Khi nói ra lời này, trên má cô vẫn còn vương nước mắt.

Lộc Minh Sâm vừa cảm động vừa buồn cười: “Em đúng thật là…”

Tô Nhuyễn trừng mắt lườm anh, dáng vẻ anh dám nói ra câu nào không dễ nghe sẽ lập tức đuổi anh đi.

Lộc Minh Sâm lau nước mắt trên mặt cô: “… Hoa hồng nhỏ có gai.”

Tô Nhuyễn:……

Cuối cùng Tô Nhuyễn không nhịn nổi nữa, bật cười: “Cút đi!”

Lộc Minh Sâm giơ tay lau nước mắt trên mặt cô: “Xin lỗi, anh không biết em nghĩ nhiều như vậy.”

Tô Nhuyễn nghiêng mặt né tránh, vẫn kháng cự không để ý tới anh như cũ.

Lộc Minh Sâm ôm lấy eo cô, mạnh mẽ cưỡng ép cô quay người lại: “Vậy em phải hứa, đến lúc đó nghe anh.”

Tô Nhuyễn sửng sốt, ngoài ý muốn nhìn anh: “Anh cho em đi?”

Lộc Minh Sâm nhìn cô mỉm cười: “Em đã lấy lý do khiến anh không cách nào phản đối, anh không cho em đi còn có thể làm gì?”

Hai má Tô Nhuyễn đỏ bừng, vừa rồi cảm xúc kích động, bây giờ nghĩ lại, câu nói kia đúng là có ý vị thổ lộ.

Lộc Minh Sâm tựa lưng vào ghế ngồi, nhướng mày thở dài: “Ai, trước đây không biết ai nói, không có cách nào trả giá tất cả không hề giữ lại vì anh…”

Đây là lời trước kia khi bọn họ mới ở bên nhau Tô Nhuyễn từng nói với anh, không ngờ đột nhiên Lộc Minh Sâm lại nhắc tới, Tô Nhuyễn thẹn quá hóa giận, vươn tay che miệng đối phương: “Anh không nói không ai bảo anh câm đâu.”

Lộc Minh Sâm cười, hôn chụt vào tay cô, nghiêm túc nói: “Nhuyễn Nhuyễn, đến lúc đó nếu em xảy ra chuyện, chắc chắn anh sẽ đi theo em.”

Tô Nhuyễn trừng anh: “Anh bớt nói hươu nói vượn, em là đồ ngốc, sẽ chạy tới chỗ nguy hiểm sao?”

“Anh thấy em làm ra chuyện kéo chân sau người khác khi nào?”

Lộc Minh Sâm vẫn mang dáng vẻ không yên tâm, sau đó đột nhiên bế bổng cô lên, nói: “Nói vậy thì, có con cũng khá tốt, đến lúc đó chưa chắc em đã có thể thoát thân, nói thế nào em cũng sẽ không mặc kệ con mình ở nhà không trông nom nhỉ?”

Tô Nhuyễn dùng sức giãy giụa, cả giận mắng: “Lộc Minh Sâm! Anh coi con mình là thứ gì?”

Lộc Minh Sâm lại ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Em xem, em cũng luyến tiếc sinh tiểu Miên Hoa nhà chúng ta vì lý do kiểu này.”

Tô Nhuyễn ngẩn người, mím chặt môi.

Lộc Minh Sâm xoa mặt cô, dịu dàng nói: “Nhuyễn Nhuyễn, em biết khi em nói muốn có một đứa nhỏ với anh, anh hạnh phúc cỡ nào không?”

“Không phải vì anh thích trẻ con, mà vì khoảnh khắc ấy anh biết, em yêu anh, thậm chí vì thế có thể buông bỏ khúc mắc.” Hai mắt anh sáng như sao trời: “Anh cảm thấy như có được bảo vật trân quý nhất trên thế gian này.”

Tô Nhuyễn ngơ ngác nhìn anh, Lộc Minh Sâm chống trán lên trán cô: “Nhuyễn Nhuyễn, tiểu Miên Hoa của chúng ta nên sinh ra trong tình cảm trân quý này.”

“Chứ không phải vì quy hoạch, vì tạo lợi thế buộc chặt ai đó…”

Tô Nhuyễn nheo mắt hỏi: “Vì sao lại là tiểu Miên Hoa, tiểu Bảo Bối không được sao?”

Lộc Minh Sâm:……
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 534



Lộc Minh Sâm bị chọc cười, ôm chặt Tô Nhuyễn vào lòng: “Anh luôn nghĩ, nếu là tiểu Miên Hoa, vẻ ngoài sẽ giống em.” Anh khoa tay múa chân miêu tả: “Nhỏ nhỏ, mềm mềm thế này, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh gọi papa.”

Trong giọng nói không cách nào che giấu khao khát và hạnh phúc, đột nhiên trái tim Tô Nhuyễn như tan chảy, hóa ra anh cũng từng ảo tưởng giống cô.

Có điều…

“Em thích tiểu Bảo Bối, đối với người khác đều lạnh lùng, nhưng với em lại làm nũng đáng yêu.”

Lộc Minh Sâm búng trán cô: “Đừng nói như vậy, tiểu Miên Hoa sẽ đau lòng.”

Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười: “Anh ấu trĩ vừa thôi.”

Sau đó lại nói: “Vậy anh không sợ tiểu Bảo Bối đau lòng sao?”

Lộc Minh Sâm cũng cười rộ lên.

“Chúng ta thuận theo tự nhiên được không?” Lộc Minh Sâm nhìn Tô Nhuyễn: “Mặc kệ là tiểu Miên Hoa hay là tiểu Bảo Bối, bọn chúng đều là kết tinh từ tình yêu của cha mẹ, là món quà tốt nhất ông trời tặng cho chúng ta.”

Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm chằm chằm, không nói gì, Lộc Minh Sâm còn tưởng rằng mình chưa thuyết phục được cô.

Nhưng bất ngờ lại nghe cô hung dữ nói: “Vừa rồi có phải anh lớn tiếng với em không?”

“Còn nói em khác thường, cảm thấy em không nói lý?”

Lộc Minh Sâm:……

“Có phải đàn ông đều vậy, có được rồi sẽ không trân… Huhu…”

Lời chất vấn vô lý của cô bị chặn trong miệng, một bàn tay mạnh mẽ ấn chặt gáy cô, mang theo cường thế không thể chối từ.

Nhưng mà tình yêu khi dịu dàng khi mãnh liệt thông qua môi lưỡi mềm mại lại đánh thẳng tới trái tim, sống lưng Tô Nhuyễn lập tức dâng lên cảm xúc tê dại, cơ thể dần dẫn nhũn ra.

Khi đắm chìm trong đó Tô Nhuyễn mới phát hiện hình như thật sự rất lâu rồi mình không chuyên tâm yêu anh… Cô leo lên cổ, hung hăng phản kích…

Lộc Minh Sâm sửng sốt, xoang mũi phát ra tiếng hừ sung sướng, động tác càng hung mãnh hơn.

Sau cơn h**n ** vui sướng tràn trề này, hình như hai người lại quay về trạng thái khi mới tân hôn, Tô Nhuyễn cũng buông bỏ chấp niệm.

Tuy rằng vẫn không tránh được lo âu như cũ, nhưng so với dùng đứa trẻ làm lợi thế, sửa sang lại trang thiết bị cứu viện và tài chính hậu cần còn thực tế và quan trọng hơn.

Tô Nhuyễn dùng việc học và việc công ty sắp xếp kín thời gian biểu, có lẽ nguyên nhân vì chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, mãi đến năm chín bảy khi cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi, tiểu Miên Hoa hoặc là tiểu Bảo Bối vẫn chưa xuất hiện.

Tô Nhuyễn bắt đầu tránh thai.

Cho dù thế nào, một năm tiếp theo chính là thời gian quan trọng nhất, phải kề vai chiến đấu với Lộc Minh Sâm.



“Đừng dừng lại, kiên trì thêm chút nữa.”

Tô Nhuyễn mặc đồ thể dục rộng thùng thình, squat trong sân, Lộc Minh Sâm đứng cạnh giám sát cô.

Lục Thần Minh nhà đối diện ra ngoài, chọc ghẹo: “Tôi bảo này đoàn trưởng Lộc, cậu làm huấn luyện viên nhiều quá nghiện rồi à? Huấn luyện tân binh chưa đủ, về nhà còn huấn luyện vợ.”

Hiển nhiên y tá Mễ cũng rất khó hiểu: “Tô Nhuyễn, cô làm gì thế? Muốn tham gia quân ngũ à?”

Tô Nhuyễn cười: “Đúng vậy, tham gia quân ngũ.” Làm nhân viên tình nguyện.

Bắt đầu từ đầu năm chín bảy, thời gian Lộc Minh Sâm ở lại căn cứ ngắn dần, ban đầu hai tháng có thể về nhà một tuần, bây giờ mỗi tháng đều có thể về một tuần.

Mà từ khi Tô Nhuyễn bắt đầu tránh thai, anh cũng lên kế hoạch huấn luyện cho cô. Anh đã đồng ý để Tô Nhuyễn đi cứu viện cùng mình, vì đảm bảo an toàn, anh muốn dốc hết khả năng tăng cường tố chất thân thể tô Nhuyễn.

Đương nhiên Tô Nhuyễn cũng biết nặng nhẹ, gần như mỗi buổi sáng đều tập luyện kiệt sức.

Vân Chi

Đợi cơm nước xong khi Lộc Minh Sâm tới quân khu báo cáo công tác, Tô Nhuyễn nghỉ ngơi một lát, lại bắt đầu lật sổ kế hoạch của mình, thời buổi này thạc sĩ như cô rất có sức cạnh tranh, cô đã tranh thủ được cơ hội giữ lại trường.

Đợi chính thức vào làm, cô không thể tự do hoạt động, phân phối thời gian như khi còn là sinh viên, nên cô muốn tranh thủ kỳ nghỉ hè này sắp xếp kế hoạch năm sau.

Ngoài vấn đề công việc của mấy nhà máy năm nay, còn có vấn đề chuẩn bị vật tư cho sang năm, mấy năm nay cô làm việc liều mạng đều thu được hồi báo không tồi.

Lợi nhuận của xưởng trang sức trăng trưởng vững vàng, đặc biệt năm ngoái sau khi Diệp Minh học tập từ Thịnh Thế trở về, lợi nhuận của xưởng trang sức tăng lên mấy lần, dựa theo cái đà này, năm nay thu về bốn trăm vạn không thành vấn đề.

Nhà xưởng áo phao cứu sinh kiểu mới ngoài đơn đặt hàng từ quân khu thủ đô, khi Đinh Lâu ở phương nam quản lý nhà máy thuyền cứu hộ còn thuận tiện lấy được đơn đặt hàng cảu quân khu phương nam, hơn nữa nhu cầu bên đó còn lớn hơn, hiện tại nhà máy cô quản lý đã lớn gấp ba khi vừa mua lại, với số lượng đơn đặt hàng trước mắt, lợi nhuận một năm có thể ổn định trên dưới hai trăm vạn.

Thuyền cứu viện kiểu mới đầu năm nay mới nghiên cứu phát minh ra, tuy rằng không thể so với đời sau, nhưng đã vượt xa thuyền cứu hộ hiện tại rất nhiều, vẫn đấu thầu đơn hàng của quân đội như cũ, nhưng vừa nhận được đơn hàng chưa lâu, hơn nữa chi phí nghiên cứu phát minh đầu vào không ít, muốn kiếm được lợi nhuận ít nhất phải chờ đến cuối năm sau…

Có điều Tô Nhuyễn càng quan tâm tới tính thực dụng của thuyền cứu nạn trong lũ lụt, dù có đơn hàng hay không, thứ này đều phải tranh thủ thời gian sản xuất.

Vấn đề lớn nhất là đê đập chống lũ kiểu mới……

Nhìn tiến độ hạng mục, Tô Nhuyễn vô thức nhíu mày. Bắt tay vào nghiên cứu thứ này đúng là gian nan hơn hai hạng mục khác rất nhiều, dù sao đời trước giáo sư Mẫn cũng phải bỏ ra thời gian mười năm.

Tuy rằng đời này có cô ủng hộ tài chính, nhưn rào cản kỹ thuật không dễ đột phá như vậy, xem ra chỉ sợ không kịp rồi, cô phải bắt đầu tính toán phương án xấu nhất.

Còn lại là vật tư cứu tế…
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 535



Hơi thở quen thuộc từ sau lưng tới gần, vây cô lại, giọng Lộc Minh Sâm từ đỉnh đầu truyền đến: “Em muốn quyên góp toàn bộ gia sản vào à?”

Tô Nhuyễn thả lỏng cơ thể, dựa vào lòng anh, lật trang sổ viết kín chữ: “Lều trại, thuốc hạ sốt, thuốc sát trùng, nước uống mì ăn liền…… Ai, mấy thứ này vẫn kém xa.”

Lật đến trang sổ cô ghi tổng dự toán, Lộc Minh Sâm không khỏi kinh ngạc: “Tám trăm vạn, thế này em còn kêu nghèo?”

Lộc Minh Sâm xem thôi còn có chút xót ruột: “Không cần lấy ra toàn bộ như vậy đâu.”

Anh tận mắt thấy mấy năm nay cô làm việc liều mạng thế nào, vì đơn đặt hàng không ngủ không nghỉ, chạy vạy khắp nơi, bỏ ra vài tháng mới có thể kiếm về một khoản, bây giờ lại nhẹ nhàng ném ra ngoài.

Tô Nhuyễn ngẩng đầu nhìn anh cười: “Vì Đại Bảo Bối của em, bằng này tính cái gì.”

Lộc Minh Sâm không nhịn được cúi đầu hôn chụt lên môi cô: “Mấy nhà máy kia của em còn phải vận hành, cần vốn lưu động, hay là em định sang năm đóng cửa nhà máy?”

Nghe Tô Nhuyễn nói chuyện mấy năm, ít nhiều anh cũng biết một vài vấn đề trong kinh doanh.

Tô Nhuyễn liếc anh một cái: “Có phải anh đã quên, còn có thứ gọi là vay vốn không?”

Cô lật đến tờ sổ nào đó: “Đánh giá tổng qua ba nhà máy này của em, tổng cộng có thể vay hơn ngàn vạn.”

Lộc Minh Sâm trợn trừng mắt: “Em còn định vay tiền quyên góp?”

Tô Nhuyễn trợn mắt khinh bỉ: “Em là người không biết tự lượng sức mình như vậy sao?” Cô nhéo cằm Lộc Minh Sâm một cái, đùa giỡn: “Sang năm Đại Bảo Bối của em còn phải sống chứ.”

Lộc Minh Sâm xoa đầu cô: “Biết là tốt, lượng sức mà làm, chúng là làm hết sức mình, còn lại nghe số trời, đừng vay tiền.”

Tô Nhuyễn cười: “Yên tâm đi, năm nay lãi suất tiền vay đã giảm, chưa chắc em đã vay được nhiều như vậy, nhưng mà phải xem tình hình, nếu cần, tiền vay cũng đủ vận hành nhà máy.”

“Em đâu phải là loại người vô tư như vậy.”

Lộc Minh Sâm xoa đầu cô, anh chưa bao giờ gặp người ích kỷ nào lại lấy tất cả tài sản mình tích cóp vài năm ra chuẩn bị cứu tế đâu, tuy rằng nguyên nhân rất lớn là vì anh, nhưng cô thật sự đã dốc hết sức.

Vân Chi

Chỉ vì một phần chân tình này, dù thế nào anh cũng sẽ quay về.

Ngày tháng bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, hình như chỉ mới chớp mắt đã tới năm chín tám.

Y tá Mễ bung dù đuổi theo Ba Cân trong sân, thằng nhóc này đã năm tuổi, nghịch ngợm không biên giới, y tá Mễ vừa không để ý, cậu ta đã mặc quần áo mưa của mình chạy ra sân nghịch nước rồi. Cả người trơn như cá chạch, y tá Mễ không bắt được, chỉ có tiếng cười ha ha ha vang dội khắp nơi.

Tô Nhuyễn đứng ở bậc thềm nhìn cậu nhóc kháu khỉnh kia, sầu lo trong lòng tan đi không ít.

Mễ hộ sĩ đau đầu: “Năm nay mưa nhiều thật đấy, khi nào mới tạnh đây? Mỗi ngày giặt đồ cho nó ba lần vẫn không hết… Lục Ba Cân, con đứng đó cho mẹ! Cẩn thận mẹ cho một trận đấy!”

Lục Ba Cân không chỉ không đứng lại, còn càng chạy càng vui vẻ, cả ngõ nhỏ đều là tiếng cười non nớt mà vui sướng của cậu bé. Cô giáo Hàn và bà Trương không có việc gì làm đều đứng trong sân xem y tá Mễ bắt tiểu Ba Cân, cười hì hì như đang xem xiếc.

Mãi cho đến khi tiếng động cơ ô tô truyền đến, mọi người mới không hẹn mà cùng nhìn qua. Y tá Mễ như bắt được cứu tinh, kêu lên: “Lục Thần Minh! Mau tới quản con trai anh đi!”

Lục Thần Minh xuống xe, luôn chiều con trai cũng mất kiên nhẫn, túm đai quần cậu bé xách lên, mang về nhà.

Trên mặt đoàn trưởng Dư, đoàn trưởng Trương, và Lộc Minh Sâm đều mang vẻ ngưng trọng.

Khoảnh khắc đối mặt với ánh mắt Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn biết, cuối cùng ngày này đã tới.

“Bắt đầu điều động vật tư, sáng mai xuất phát.” Lộc Minh Sâm nghiêm túc nhìn Tô Nhuyễn: “Anh đi trước, khi em xuất phát gọi điện thoại cho anh, báo cáo tình hình mọi lúc mọi nơi.”

“Yên tâm, em hứa sẽ không tới nơi nguy hiểm, đến lúc đó sẽ đi theo xe cứu trợ của quân đội, anh đừng lo cho em, chuyên tâm cứu viện.”

“Lộc Minh Sâm, em sẽ nghênh đón anh chiến thắng trở về đầu tiên!” Tuy rằng nói như vậy, nhưng Tô Nhuyễn vẫn không nhịn được rớt nước mắt, rõ ràng cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng thật sự tới thời khắc này, cảm xúc sợ hãi lo lắng toàn bộ đều dâng lên.

Cô ôm chặt Lộc Minh Sâm: “Lộc Minh Sâm, anh sẽ trở về, đúng không?”

Lộc Minh Sâm cúi đầu hôn lên giọt nước mắt trên mặt cô: “Sẽ, anh sẽ trở về.”

Đêm đó, hai người liều c.h.ế.t triền miên, nỗ lực xua đuổi bất an và sợ hãi trong lòng.

Cuối cùng khi ý thức mơ hồ, Tô Nhuyễn bám chặt Lộc Minh Sâm th* d*c: “Không có con cũng tốt, đến lúc đó cùng lắm thì c.h.ế.t cùng nhau!”

Lộc Minh Sâm giữ chặt cô trên giường, cúi đầu hung hăng cắn cô một miếng: “Chết cái gì mà chết, đừng mong bỏ lại tiểu Miên Hoa của anh!”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 536



Mưa lại rơi một đêm, sáu giờ sáng, bộ đội tập kết.

Nhóm quân tẩu kinh nghiệm phong phú mẫn cảm đã nhận ra nhiệm vụ lần này nguy hiểm, khi tiếng kẻng tập hợp vang lên, đèn trong ngõ nhỏ đều bật sáng, nhà nào cũng ra tận cửa tiễn người thân.

Tô Nhuyễn cũng nhìn Lộc Minh Sâm, lúc này ngược lại cô rất bình tĩnh: “Chú ý an toàn, mấy ngày nữa em sẽ qua.”

Lộc Minh Sâm ôm chặt lấy cô: “Em cũng thế.”

Sau một tiếng “Tạm biệt” lảnh lót, tất cả quân nhân đều đứng thẳng, đều nhịp làm một kính lễ với người nhân, sau đó nhanh chóng xoay người biến mất ở trong mưa.

Người ở lại đều lo lắng sốt ruột, y tá Mễ nói: “Hy vọng đừng vỡ đê.”

Cô giáo Hàn thở dài, bọn họ đều biết đó là chuyện không thể nào. Tuy rằng lũ lớn chưa chính thức kéo đến, nhưng sử dụng nhiều người như vậy, tất nhiên trước đó đã được canh báo, khả năng phát sinh lũ lớn vô cùng cao.

Chỉ là hiện giờ tin tức qua lại còn rất chậm, giống đám người Tô Nhuyễn còn đỡ, vì trong quân đội tin tức nhanh, bọn họ cũng nắm bắt tin tức nhanh hơn chút, còn dân chúng bình thường chỉ có thể xem tin tức qua tivi, báo đài mới có thể biết đã xảy ra chuyện gì.

Quả nhiên, hai ngày sau, tin tức hạ lưu sông Trường Giang phát sinh lũ lớn đã bắt đầu tràn lan: “… Trận lũ lụt nghiêm trọng nhất trong vòng trăm năm…. hiện tại khu vực hồ Động Đình, hồ Bà Dương vẫn đang mưa to như cũ, lượng mưa… Giải phóng quân khắp nơi đã tới khu thiên tai, bắt đầu chiến đấu với lũ lớn…”

Đi đến đâu cũng bắt gặp hình ảnh con lũ mênh m.ô.n.g đục ngàu vô bờ bến, và các chiến sĩ nhâm mình trong nước, và đám người đang nói về lũ lụt.

Tô Nhuyễn cũng đã bắt tay vào hành động, chuyện vật tư cô không cách nào chuẩn bị từ trước, dù sao cô cũng chỉ là bà chủ công ty trang sức và nghiên cứu thiết bị cứu hộ, nếu mua bất kỳ vật tư cứu tế nào với số lượng lớn sẽ lộ vẻ không bình thường.

Hơn nữa, lúc này mới hành động, cô còn có thể dùng chiêu bài tình cảm ép giá một chút, tiền của cô có hạn, đương nhiên hy vọng mua được nhiều vật tư hết mức có thể.

Công tác chuẩn bị khác cô đều đã lên kế hoạch từ trước.

Trong phòng họp ở công ty, Tô Nhuyễn triệu tập tất cả nhân viên nòng cốt tới, cô không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp đưa danh sách vật tư cho Đinh Lâu, Diệp Minh và quản lý Điền: “Ba người mua sắm dựa theo danh sách này, dự toán đã viết rõ bên trên, chuyện rất quan trọng, làm phiền mọi người, tiền ở chỗ tài vụ, ba người trực tiếp lĩnh tiền là được.”

“Đinh Lâu, trước mắt dược phẩm và lều trại chắc chắn là thiếu nhất, phiền anh chuẩn bị trước một chút, chúng ta chở đi.”

Nói xong cô nhìn về phía hai người còn lại: “Tuy rằng đồ ăn và nước uống khkoong quan trọng bằng, nhưng tạm thời có thể mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, tiếp theo cứ chậm rãi chuẩn bị, khả năng sẽ phải đánh một trận lâu dài.”

“Xưởng trưởng Lý, lấy ra hết số áo phao cứu hộ trong kho hàng chúng ta, từ giờ trở đi, tiền lương công nhân gấp đôi, ngoài đơn đặt hàng ra, sản phẩm làm xong đều vận chuyển với vật tư khác tới khu thiên tai.”

“Chị Xuân Phân, Tiểu Thảo, tôi phải rời khỏi đây một khoảng thời gian, chuyện nhà máy giao cho hai người.”

“Được rồi, thời gian cấp bách, vất vả cho mọi người, giải tán!”

Quản lý Điền và Diệp Minh nhìn danh sách muốn nói lại thôi, Đinh Lâu thì không nói gì cả: “Đi thôi!”

Ra cửa Diệp Minh hỏi: “Nhiều đồ như vậy phải đến mấy trăm vạn nhỉ? Bà chủ lấy đâu ra tiền?”

Đinh Lâu thở dài: “Đều là tiền cô ấy kiếm được.”

Quản lý Điền há hốc miệng, kinh ngạc: “Nhiều tiền như vậy… Quyên hết cho khu thiên tai?”

Đinh Lâu nói: “Đây là chuyện cô ấy có thể làm ra.”

“Cho nên, nhất định phải làm tốt chuyện này, khả năng thêm một phần vật tư, là có thể cứu được thêm một người.”

Diệp Minh và quản lý Điền nghiêm mặt: “Rõ!”

Có mấy cánh tay đắc lực đi gom vật tư rồi, lúc này Tô Nhuyễn đang gọi điện thoại cho chị Hà.

“… Em muốn quyên góp một số vật tư tới khu thiên tai, chị giới thiệu cho em một đoàn xe đáng tin cậy nhé, chuyến đi này khả năng sẽ rất vất vả, cố gắng tìm người tay lái cứng.”

Chị Hà nói: “Chị đã xem được tin tức, có phải chỗ em biết nhiều thông tin hơn không? Rất nghiêm trọng à?”

Tô Nhuyễn trầm mặc một lát, mới nói: “Quân nhân trong quân khu gần như xuất ra toàn bộ, rất nghiêm trọng.”

Chị Hà thở dài: “Được, em muốn mấy chiếc? Định chở thứ gì?”

“Ít nhất ba mươi chiếc.”

Chị Hà sửng sốt: “Bao nhiêu?”

Tô Nhuyễn nói: “Ít nhất ba mươi chiếc, năm mươi chiếc cũng không ngại nhiều.”

Nhất thời chị Hà không biết nói sao, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Chị phải nghĩ ra từ trước mới đúng, ba chiếc năm chiếc đâu cần tìm chị.”

Tô Nhuyễn cười: “Đúng vậy, chuyện lớn mới phải tìm người đáng tin như chị Hà.”

Cô báo với đối phương danh sách đại khái, cuối cùng nói thêm: “Nhiều đồ như vậy chỉ sợ nhất thời không gom đủ, vài chiếc đi trước theo xe cứu viện của quân đội, sau đó chậm rãi sắp xếp là được.”

Đột nhiên chị Hà hỏi: “Em gái, những thứ đó đều do em bỏ tiền ra à?”

Tô Nhuyễn thở dài: “Chị Hà, đoàn trưởng Lộc nhà em đang bán mạng bên kia đó, chỉ cần có thể giúp đỡ anh ấy một chút, số tiền đó của em không tính gì.”

Cô không nói nhiều thêm, quay lại vấn đề chính: “Tóm lại, bên này em sẽ sắp xếp người qua trao đổi với chị, về phía tài xế, em có thể trả gấp đôi…”

“Nói cái gì tiền.”

Chị Hà cả giận: “Chồng em đi bán mạng, em còn bỏ ra nhiều tiền như vậy, Trương Thải Hà chị dù thế nào cũng không thiếu chút tiền xe kia của em!”

“Khi nào em cần?” Trương Thải Hà trịnh trọng nói: “Yên tâm, chuyện xe cộ cứ giao cho chị, em muốn bao nhiêu chị tìm cho em bấy nhiêu!”

Vân Chi

Tô Nhuyễn cảm động: “Cảm ơn.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 537



Sắp xếp xong tất cả, Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ, sau đó vẫn gọi cho Lý Nhược Lan một cuộc điện thoại.

“Mẹ, con định đến khu thiên tai một chuyến.”

Quả nhiên Lý Nhược Lan phản đối: “Con đừng đi xem náo nhiệt, bên đó rất nguy hiểm, lũ lụt không giống những gì chiếu trên tivi đâu, con đi ngoài khiến mọi người lo lắng, còn có thể làm gì?”

“Con đã nói trước với anh Minh Sâm rồi.” Tô Nhuyễn nói: “Yên tâm, con sẽ không tới nơi nguy hiểm, con chỉ ở hậu phương, thời điểm này các chiến sĩ không cách nào ăn uống nghỉ ngơi tử tế, chuyện khác con không làm được, nấu cơm cho bọn họ, hỗ trợ chiếu cố người bệnh linh tinh vẫn có thể.”

“Những nơi đó chắc chắn là nơi an toàn.”

Tô Nhuyễn đang định tiếp tục thuyết phục Lý Nhược Lan, thì nghe thấy bà ấy thở dài hỏi: “Con định khi nào xuất phát?”

Sau khi phản ứng lại, Tô Nhuyễn cười rộ lên: “Cảm ơn mẹ, ngài thật sự là người mẹ thông tình đạt lý.”

“Mẹ muốn ngăn cản lắm chứ.” Lý Nhược Lan tức giận nói: “Nhưng không may có cô con gái ngang bướng như con, chuyện con đã quyết định có lần nào thay đổi? Có thể nói trước với mẹ một tiếng đáng để mẹ vui mừng rồi.”

Tô Nhuyễn nhỏ giọng đáp: “Hai ngày sau con sẽ xuất phát, đồ đạc cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết, mẹ, mẹ đừng lo lắng, nhất định con sẽ an toàn trở về.”

Lý Nhược Lan mắng: “Mẹ lo lắng có thể làm gì? Mẹ lo lắng không phải con vẫn đi sao?” Nói xong câu cuối, giọng nói vẫn trở nên nghẹn ngào.

Thấy Tô Nhuyễn hơi áy náy, Lý Nhược Lan lại đổi giọng, cảnh cáo: “Dù thế nào, cũng không được tới nơi nguy hiểm, an toàn trở về, biết chưa?”

“Đừng để mọi người lo lắng, bà ngoại con đã hơn tám mươi rồi, nếu con xảy ra chuyện gì không hay…”

“Sẽ không đâu.” Tô Nhuyễn làm ra vẻ nhẹ nhàng, cười nói: “Con là người không hiếu thảo như vậy sao? Con còn phải quay về sinh cháu ngoại cho ngài đó!”

Cuos điện thoại, Tô Nhuyễn không có nhiều thời gian thương cảm, lại chân không chạm đất chạy đi tìm chính ủy Vương, hiện giờ quân đội cũng đang vội vàng chuẩn bị vật tư cứu viện.

Nghe thấy cô muốn quyên góp vật tư cho khu thiên tai, chính ủy Vương nói: “Mang đồ tới đây, chúng tôi phái ra hai chiếc xe.”

Tô Nhuyễn nói: “Xe cháu đã tìm rồi, muốn bọn họ đi cùng xe quân đội, an toàn hơn chút, cũng nhanh hơn chút.”

“Không cần cháu tự tìm xe…” Chính ủy Vương nhìn danh sách Tô Nhuyễn đưa qua, sửng sốt.

Vốn dĩ chính ủy Vương định nói bọn họ có thể phái ra thêm vài chiếc xe, nhưng nhìn thấy danh sách Tô Nhuyễn đưa qua lập tức ngậm miệng.

Đột nhiên ông ấy đứng thẳng người, tay làm quân lễ với Tô Nhuyễn: “Đồng chí Tô Nhuyễn, tôi đại biểu nhân dân và quân nhân khu vực thiên tai cảm ơn đồng chí!”

Tô Nhuyễn đáp lễ lại: “Cháu cũng đại biểu nhân dân cảm tạ mọi người, cảm tạ giải phóng quân.”

Vân Chi

Sau đó chính ủy Vương dẫn Tô Nhuyễn tới phòng điều hành nơi sắp xếp hành trình.

Cứ như vậy, sau hai ngày bận chân không chạm đất, bọn họ đã gom được bảy xe vật tư, Tô Nhuyễn xoa eo nhức mỏi, định đêm nay nghỉ ngơi cẩn thận một phen, sáng mai sẽ xuất phát.

Nhưng mà vừa đến nhà, điện thoại lại vang lên. Tô Nhuyễn còn tưởng rằng Lộc Minh Sâm gọi về, vội vàng nghe máy, nào ngờ đầu bên kia là giọng Ngôn Thiếu Dục: “Ra đón bọn anh.”

Tô Nhuyễn sửng sốt: “Các anh ở đâu?”

Ngôn Thiếu Dục nói: “Ngoài đình canh gác khu tập thể quân khu.”

Tô Nhuyễn vội vàng buông điện thoại chạy ra ngoài, từ rất xa đã trông thấy một chiếc Santana đen đang dừng trước cửa, đúng là chiếc xe Ngôn Thiếu Dục mua ngày kết hôn.

Ngôn Thiếu Dục hạ kính xe xuống: “Chỗ em khó tìm thật đấy.”

Tô Nhuyễn kinh ngạc: “Sao anh lại tới đây?”

“Nhuyễn Nhuyễn.”

“Chị Nhuyễn.”

Hai người trong xe nhô đầu ra chào hỏi cô, không chỉ có Ngôn Thiếu Thời còn có anh họ Lý Thịnh Vượng nhà cậu cả, và em họ Lý Hưng Vĩ nhà cậu Ba.

Ngôn Thiếu Dục nói: “Mẹ không yên tâm để em đi một mình, không phải em nói bên kia thiếu người sao, bọn anh khỏe mạnh thế này cũng có thể qua đó giúp đỡ.”

Một dòng nước ấm không sao ngăn được trào lên trong lòng Tô Nhuyễn, hốc mắt cô đỏ lên, Lý Nhược Lan biết không khuyên nổi cô, mới để bọn họ tới bảo vệ.

Cô không nói gì nữa, thời điểm này nói câu “Cảm ơn” quá hời hợt, cũng may còn có thời gian cả đời ở bên bọn họ.

Sáng sớm hôm sau, mưa vẫn rơi tí tách như cũ, cửa quân khu, từng chiếc xe tải quân đội màu xanh lục lao ra ngooài, bảy chiếc xe tải màu lam kịp thời theo sau, từng tiếng chào cao vút vang lên…

Hai bên đường, quân nhân khoác áo mưa chạy tới giơ tay lên, tuy rằng vì cứu nạn, người trong quân khu đã ít đi rất nhiều, nhưng người ngồi trong xe vẫn cảm thấy vô cùng chấn động.

Xe tải bóp còi đáp lại, Santana của Ngôn Thiếu Dục đi cuối cùng, chị Hà tới tiễn chạy đến gần: “Tô Nhuyễn, chuyện bên này không cần nhọc lòng, có yêu cầu gì cứ gọi điện thoại, biết chưa? Cái khác chị không có, ba năm mười vạn vẫn lấy được cho em.”

Giai đoạn này là giai đoạn Tô Nhuyễn cảm thấy hốc mắt mình đỏ lên nhiều nhất, luôn không nhịn được rơi lệ: “Cảm ơn chị, chị Hà.”

“Đừng cảm ơn chị, lúc này có thể xuất lực chúng ta đều xuất lực!”

Nhìn theo đoàn xe rời đi, chị Hà lập tức nói với thư ký: “Gọi điện hẹn trước với ngân hàng, rút ra ba mươi vạn.”

Thư ký chần chừ: “Không phải mười vạn?”

Chị Hà kiên định nói: “Ba mươi vạn.”

“Đám mặt trắng bán rẻ tiếng cười trong câu lạc bộ đêm tôi còn cho được mấy ngàn, nào có đạo lý keo kiệt với những người không tiếc mạng sống bảo vệ chúng ta.”

Giọng chị ấy hơi hối hận: “Trước đây cũng cho bọn họ bảy tám vạn nhỉ? Đúng là lãng phí thật, thà để các chiến sĩ ăn một bữa ngon, còn tốt hơn ném cho bọn họ.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 538



Tô Nhuyễn không biết chị Hà đã quyết định bổ sung thêm vật tư, giữa đường đi còn gặp thêm hai chiếc xe buýt màu trắng, là xe chở nhân viên y tế của bệnh viện quân khu.

Ban đầu Ngôn Thiếu Dục còn cảm thán: “Xem trên tivi chỉ cảm thấy bọn họ quá vất vả, rơi vào trong hoàn cảnh ấy mới biến những người này vĩ đại thế nào.”

Nhưng mà hai ngày sau, khi tới gần khu thiên tai bọn họ mới phát hiện, dù rơi vào cảnh ấy, cũng không cách nào diễn tả sự vĩ đại của bọn họ.

Càng tới gần khu thiên tai, trời mưa càng lớn, trên đường đoàn xe tách ra đi về các cứ điểm khác nhau, đám người Tô Nhuyễn được phân tới khu vực gần nhất.

Từ rất xa đã nhìn thấy một đám người đang ngồi gục đầu trên con đường lầy lội, rất nhiều người dân đang yên lặng cầm ô đứng dưới mưa to che cho bọn họ.

Người trên đoàn xe giật nảy mình, Lý Hưng Vĩ kinh hãi: “Đã hy sinh nhiều người như vậy sao?”

Ngay lập tức một vị đồng hương phía trước điên cuồng xua tay với bọn họ, làm ra động tác im lặng.

Đoàn xe dừng lại, một bà cụ chặn đường nói với bọn họ: “Đừng làm ồn, để bọn họ ngủ một lát, đám nhóc con này đã khiêng bao cát ba ngày ba đêm rồi.”

Người của đoàn xe nhìn các chiến sĩ trên mặt đất yên lặng không nói gì, nơi này ít nhất có một trăm người đang nằm, cơ thể dính đầy đất đỏ, có người trong miệng còn ngậm đồ ăn chưa ăn hết, dù nằm trên mặt đất lạnh như băng đầy bùn đất, mưa còn rơi không ngừng trên không trung, bọn họ vẫn ngủ thơm ngọt như cũ.

Tô Nhuyễn nhìn về phía tài xế chở lều trại, đối phương ăn ý mở thùng sau xe ra, người dân nghe nói bọn họ có lều trại đều vô cùng cao hứng, đồng tâm hiệp lực dựng lên mười mấy cái, có phụ nữ trung niên mặt lộ vẻ vui mừng: “Tốt xấu cũng có nơi để băng bó bôi thuốc cho bọn họ rồi.”

Chị ấy chỉ về phía trạm y tế tạm thời cách đó không xa: “Hiện tại chỉ có thể lo cho những người bị thương nặng, những người bị thương nhẹ đều không rảnh lo, cứ tiếp tục như vậy đều sinh bệnh mất.”

Tô Nhuyễn lại bê hai thùng gừng tươi xuống: “Đun cho bọn họ chút canh gừng, đuổi khí lạnh.”

Người dân vừa rồi bảo bọn họ yên lặng cười rộ lên: “Các cô cậu tốt thật đấy, cô gái nhỏ nghĩ rất chu đáo, đúng lúc gừng chỗ chúng tôi đều dùng hết rồi.”

Ngôn Thiếu Dục và Lý Thịnh Vượng, Lý Hưng Vĩ đến dỡ hàng giúp, Tô Nhuyễn thì nhấc chân đi thẳng tới trạm y tế. Nơi này là trường học, tạm thời đổi thành nơi an trí, phòng y tế cũng là phòng học lâm thời đổi thành, ngoài sân thể dục còn có rất nhiều lều trại.

Một y tá chạy ra từ trong lều: “Có băng gạc không? Ai còn băng gạc không?”

“Ở chỗ tôi không đủ dùng!”

Cô ấy vừa kêu xong, mọi người lại thấy một tiếng còn bén nhọn, một giọng nói khàn khàn từ loa phóng thanh truyền tới: “Bốn tám tiếng sau đỉnh lũ tiếp theo sẽ tới, cát đá không đủ, đoàn ba một bốn đi lấy cát, người còn lại chuẩn bị đê đập.”

Chỉ trong nháy mắt các chiến sĩ đang nằm trên mặt đất, và các chiến sĩ đang băng bó trong lều trại đều chạy ra ngoài.

Y tá vừa rồi túm chặt một người: “Anh còn chưa băng bó mà, miệng vết thương này của anh quá lớn, chờ tôi một chút, tôi lập tức đi tìm băng gạc.”

“Không kịp nữa rồi, lát nữa quay về băng sau.” Người kia gạt tay y tá ra, chạy đi không quay đầu lại.

Y tá nhỏ nhìn thấy một y tá lớn tuổi hơn, đột nhiên òa khóc: “Sao tay cháu lại chậm như vậy, nếu cháu nhanh hơn chút nữa thì tốt rồi, miệng vết thương trên người bọn họ sẽ chuyển biến xấu……”

Hai mắt y tá lớn tuổi cũng đỏ bừng, nhưng vẫn trầm ổn nói: “Đừng khóc, tiết kiệm sức lực, những người không thể cử động bên trong đều phải chăm sóc tốt.”

Sau đó lại có một vị bác sĩ chạy ra từ lều trại khác: “Không đủ thuốc rồi, làm sao bây giờ? Tiểu Tôn đi kiếm thuốc vẫn chưa quay lại sao?”

“Lúc này nơi nào cũng thiếu thuốc.”

“Có đội ngũ y tế chi viện từ thủ đô tới!” Có người hưng phấn kêu lên.

Lập tức không ít bác sĩ và y ta chui ra từ lều trại và phòng học, trên mặt đều lộ vẻ vui mừng: “Tốt quá rồi, bọn họ mang thuốc tới chứ?”

Đội ngũ y tế tới gần, Tô Nhuyễn trông thấy Mễ Duyệt.

Mễ Duyệt trợn trừng mắt: “Tô Nhuyễn! Sao cô lại tới đây?”

Tô Nhuyễn nhìn cô ấy cười: “Vậy vì sao cô lại tới đâu?”

Mễ Duyệt bật cười, bước đến ôm cô một cái: “Cùng nhau cố gắng!”

Người phụ trách đội ngũ y tế bên kia nói: “Mang theo một chút dược phẩm, có điều mọi nơi đều thiếu, tạm chống đỡ một thời gian, bên thủ đô đang nghĩ cách.”

Cuối cùng Tô Nhuyễn mới tìm được cơ hội mở miệng: “Tôi có mang theo.”

“Có thuốc thường dùng, thuốc hạ sốt và băng gạc.” Cô chỉ vào xe tải nơi xa: “Có nửa xe, tạm dùng trước, sau này sẽ còn đưa tới.”

“Thật sự?!”

Từng đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía cô, trong mắt đều mang kỳ vọng, Mễ Duyệt cũng ôm chặt lấy Tô Nhuyễn: “A a a, Tô Nhuyễn, tôi yêu cô c.h.ế.t mất!”

Vân Chi

Đội ngũ y tế này đều thuộc bệnh viện quân khu, đều là người quen của Tô Nhuyễn, chị Đan cười: “Đi theo nhà giàu tốt vậy đấy, mọi người không cần lo lắng.”

Mấy y tá nhỏ tuổi hơn thì mừng quá rơi lệ, bác sĩ đã có người gấp không chờ nổi chạy về phía xe tải.

Bên kia, quần chúng nhân dân cũng đang tận dụng mọi thứ đưa bánh màn thầu hoặc bánh bột ngô cho các chiến sĩ đang tập hợp.

Một bà cụ đau lòng nói: “Mấy đứa phải ăn miếng cơm đã chứ, dù uống miếng canh cũng tốt, nếu không sao có thể chịu được.”

Nhưng mà hiển nhiên bọn họ không đủ thời gian rồi, tất cả đều nhanh chóng lên xe biến mất ở phía đê đập…

Quần chúng nhân dân lo lắng sốt ruột: “Vốn muốn bọn họ ngủ nhiều một lát, nhưng bây giờ thì hay rồi, cơm cũng chưa ăn một miếng…”

Tất cả người mới tới đều nói không ra lời.

Đời sau internet phát triển mạnh, dù Tô Nhuyễn đã từng xem không ít cảnh tượng quân đội cứu nạn, nhưng khi thật sự đứng ở hiện trường, cô mới phát hiện ra mình không cách nào dùng lời nói đề hình dung cảm giác chấn động này.

Thấy tài xế Nhậm dẫn đầu đoàn xe tới, Tô Nhuyễn nói: “Lần này cảm ơn các anh.”

“Đợi chuyển xong vật tư, các anh nghỉ ngơi một lát, ngày mai hãy về, chuyến đi này vất vả rồi.”

Anh Nhậm kia lại nói: “Tôi nghe bọn họ nói muốn đi chở cát, lấy cát ở chỗ nào?”

Tô Nhuyễn đang sửng sốt, tài xế đi cùng anh Nhậm qua đây đã nói: “Đúng vậy, chúng tôi lái xe ba ngày mới tới được đây, cứ trực tiếp quay về như vậy quá không đáng.”

“Chỗ chúng ta cũng có bảy chiếc xe đó, chỉ giúp sức chút thôi, ít nhất cũng đủ thời gian cho bọn họ ăn miếng cơm.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 539



Sau khi nghe được vị trí doanh trại điều hành, Tô Nhuyễn dẫn một đám tài xế xe qua. Người nơi đó đều đang rất bận rộn, ngay cả thời gian nói chuyện cũng không có.

Nếu nói ở điểm an trí đã nhìn thấy bọn họ mệt nhọc, thì ở chỗ này, mới chính mắt cảm nhận được bọn họ vất vả thế nào.

Tô Nhuyễn trông thấy đoàn trưởng Dư, anh ta đang vùi đầu xúc cát giống các chiến sĩ khác, thấy cô đến cũng kinh ngạc: “Sao cô lại tới đây?”

Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười, hình như hôm nay ai gặp cũng hỏi cô vấn đề này.

“Tới hỗ trợ!”

Nghe cô nói rõ ý đồ đến, đoàn trưởng Dư đảo mắt qua mấy vị tài xế, làm quân lễ với bọn họ, cất giọng khàn khàn: “Tôi đại biểu nhân dân cảm ơn các đồng chí.”

Đám tài xế liên tục xua tay: “Các anh mới là người vất vả nhất.”

Đám tài xế nhận lấy xẻng đoàn trưởng Dư tìm cho bọn họ, phát hiện ra gần như trên cán xẻng nào cũng dính vết máu, không khỏi trầm mặc, lúc này bọn họ mới hiểu được, vì sao trên tay mỗi chiến sĩ đều quấn đầy băng gạc.

“Các anh em, bắt đầu nào!”

Tài xế Nhậm dẫn đầu đám tài xế gia nhập nhóm cứu viện, Tô Nhuyễn quay về khu an trí, cuối cùng cũng có thời gian bấm số điện thoại Lộc Minh Sâm để lại cho cô.

Có điều người nghe điện thoại đầu bên kia không phải anh ấy.

Bùi Trí Minh hỏi: “Chị dâu? Chị tới rồi à? Đang ở đâu?”

Vân Chi

Hiển nhiên Lộc Minh Sâm đã nói trước với bọn họ.

“Đang ở khu an trí huyện Thanh, rất an toàn, cậu nói với anh ấy một câu, để anh ấy chuyên tâm cứu nạn, tôi sẽ chăm sóc tốt bản than, cũng sẽ cùng nhân dân chăm sóc tốt cho các anh em của mọi người.”

Bùi Trí Minh cười đáp: “Vừa nghe chị dâu nói như vậy, em đã yên lòng rồi. Nhất định sẽ chuyển đạt.”

Tô Nhuyễn biết, vì không muốn cô lo lắng anh ta mới ra vẻ nhẹ nhàng. Nhưng cô đã nghe thấy tiếng gào rống từ đầu kia điện thoại truyền đến: “Mau, bao cát đâu! Sắp không chặn được…”

Bùi Trí Minh chưa kịp nói thêm gì, lập tức cúp điện thoại.

Tô Nhuyễn hít sâu một hơi, quay đầu đi theo nhân dân địa phương nấu cơm nấu nước cho người bệnh và nạn dân vừa cứu được, không cho bản thân thời gian suy nghĩ miên man.

Buổi tối, chuông điện thoại vang lên, Tô Nhuyễn còn tưởng rằng Lộc Minh Sâm gọi đến, vội vàng nghe máy, lại nghe thấy tiếng giáo sư Mẫn: “Tô Nhuyễn, chúng ta thành công rồi! Đê đập cao su thành công rồi!”

Hóa ra tỉnh Huy nơi giáo sư Mẫn ở cũng xảy ra lũ lụt quy mô nhỏ, trong tình thế cấp bách giáo sư Mẫn lấy ra sản phẩm thí nghiệm trước đó của bọn họ ra cản lũ, tuy rằng không thành công, nhưng vẫn tranh thủ được cho các chiến sĩ một khoảng thời gian, đồng thời kích phát linh cảm trong đầu giáo sư Mẫn.

Hiện tại, đê đập cao su chính thức ra đời!

Tô Nhuyễn chấn động tinh thần, nhưng ngay sau đó lại ý thức được: “Có phải không có cách nào sản xuất số lượng lớn không?”

Giáo sư Mẫn nói: “Đúng vậy, có điều tôi đã nghĩ ra cách, bên xưởng thuyền cứu hộ có thể gia công bán thành phẩm, tôi tìm thêm mấy đứa học sinh đến điều chỉnh lại chút, mỗi ngày có thể làm ra năm sáu cái.”

Tô Nhuyễn nói: “Nhờ cả vào ngài, Kinh Giang này là nơi nguy hiểm nhất, sau một tháng ít nhất ngài phải gửi qua đây cho tôi một trăm cái.”

Giáo sư Mẫn nói: “Cô yên tâm, tôi hứa ít nhất sẽ cho cô một trăm cái.”

Tuy rằng một trăm cái vẫn như muối bỏ biển, nhưng cuối cùng coi như có tin tức tốt.

Có điều tâm trạng tốt đẹp của Tô Nhuyễn không thể kéo dài lâu, bắt đầu từ sáng hôm sau, người thường quay lại khu an trí càng ngày càng nhiều, có người được đội cứu viện mang về, có người là quần chúng nhân dân bình thường từ tuyến trên lui xuống.

Nửa đêm ngày thứ mười hai, đám tài xế cũng đã trở lại.

Anh Nhậm nói: “Đoàn trưởng Dư không cho chúng tôi ở lại.”

Mặt đám tài xế đầy mệt mỏi, nhưng không chỉ vì vất vả, mà vì tâm trạng nặng nề: “Nhưng mà bọn họ đều đi lấp đê.”

Đàn ông thân cao tám thước đều đỏ hốc mắt, ai cũng biết điều đó có ý nghĩa thế nào, khi nguy hiểm nhất, vì bảo vệ bọn họ, giải phóng quân ở lại xông vào nơi nguy hiểm.

Tô Nhuyễn cũng không biết nên nói gì, bởi vì Lộc Minh Sâm cũng ở bên đó.

Cô nhìn tay bọn họ, bảo: “Đi băng bó trước đi, các anh vất vả rồi, vật tư cứu viện còn phải dựa vào các anh.”

Anh Nhậm vẫy vẫy tay, nói: “Băng bó thì không cần, chút thương tích này của chúng tôi kém xa giải phóng quân, không phải nói không đủ dược phẩm sao, chúng tôi không lãng phí nữa.”

“Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta quay về, tranh thủ thời gian vận chuyển thêm một đám vật tư tới.” Anh Nhậm hỏi Tô Nhuyễn: “Còn thiếu thứ gì không?”

Tô Nhuyễn nói: “Tạm thời không thiếu, những thứ khác đều đang chuẩn bị, khả năng sẽ chở tới dần dần, vất vả các anh rồi.”

Anh Nhậm: “Không vất vả, chuyện khác chúng tôi không giúp được, nhưng có thể bỏ ra chút sức lực.”

Sau đó đám tài xế đi nghỉ ngơi, Tô Nhuyễn ở lại an trí cho nạn dân mới tới.
 
Back
Top Bottom