Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 510



Quả nhiên, trong phòng họp, Triệu Lôi tức giận không thôi: “Dư Tiểu Lệ và Tôn Thành Tài cứ bám mãi lấy nhà ta, có biết xấu hổ là gì không!”

Hóa ra khi Tô Nhuyễn mới xuôi nam không lâu, đã có người bắt chước Thế Ngoại Tiên mở một cửa hàng trang sức trên đường Giải Phóng.

Có điều khác với bên này là tự sản tự tiêu, đối phương nhập hàng từ phương nam về bán, nhưng mà giá cả vô cùng rẻ, nhìn qua chất lượng sản phẩm cũng giống đồ của Thế Ngoại Tiên, giá lại chỉ bằng một nửa.

Sau khi nghe tin, tất nhiên Triệu Lôi sẽ đi hỏi thăm một chút, cuối cùng phát hiện ra là cửa hàng của Tôn Thành Tài và Dư Tiểu Lệ.

Tô Nhuyễn nói: “Ảnh hưởng tới doanh thu nhà chúng ta không?”

Triệu Lôi nói: “Chuyện này thì không có.” Nói tới đây, anh ta mới có chút hả giận: “Dù sao kiểu dáng nhà chúng ta vẫn đẹp hơn, khách quen đều thích dùng hàng nhà chúng ta.”

“Nhưng tôi thấy bọn họ buôn bán cũng không tệ.” Triệu Lôi tức ở chỗ Dư Tiểu Lệ vô sỉ, nếu đổi thành người khác, khả năng Triệu Lôi sẽ hoàn toàn không tức giận.

Nhưng Dư Tiểu Lệ này thì khác, ban đầu phản bội bọn họ còn chưa tính, sau đó lại cướp khách nhà bọn họ, vì thực lực không có sau này phải rút lui, cuối cùng vậy mà lại phỏng theo cách bài trí cửa hàng nhà bọn họ.

Phải biết rằng chỉ một gian cửa hàng trang sức nho nhỏ này thôi, riêng bài trí đã phải để ý rất nhiều điểm, trước kia Tô Nhuyễn phải chỉ dạy bọn họ từng chút từng chút một…

Ngưu Xuân Phân ở bên cạnh bổ sung: “Còn đặt tên là “Thiên Ngoại Tiên” nữa, logo cũng làm rất giống, rõ ràng là đang tranh đấu với nhà chúng ta.”

Tô Nhuyễn bật cười: “Chị nói như vậy là quá đề cao bọn họ rồi.”

Tô Nhuyễn cho rằng, có lẽ Dư Tiểu Lệ đang muốn chứng minh bản thân không sai.

Tô Nhuyễn làm được, cô ta cũng làm được, cô ta chỉ muốn tự lựa chọn đường đi cho mình, không phải phản bội.

Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói với Ngư Xuất Phân: “Bảo mấy người mới thiết kế vài kiểu nho nhỏ ít vốn, hiệu quả không tệ thì bớt ra một dây truyền sản xuất, chuyên môn làm sản phẩm cấp thấp.”

Hai mắt Triệu Lôi sáng ngời: “Chúng ta có thể bán rẻ hơn cô ta?”

Nghĩ một lát, Tô Nhuyễn lại viết ra ba chữ “Chốn Đào Nguyên”.

“Đi đăng ký nhãn hiệu này.”

Triệu Lôi khó hiểu: “Chúng ta mở thêm cửa hàng mới bán nó sao? Vậy phí tổn sẽ rất lớn nhỉ? Đặt trong cửa hàng chúng ta bán không được à?”

Tô Nhuyễn nói: “Mấy thứ này đặt trong cửa hàng, giá trị nhãn hiệu Thế Ngoại Tiên sẽ giảm.”

“Có phải càng ngày chúng ta càng khó mời thêm cửa hàng mới gia nhập hay không?” Tô Nhuyễn hỏi.

Vân Chi

Triệu Lôi sửng sốt: “Đúng vậy.”

“Vì thị trường thành phố Yến gần như đã bão hòa rồi.” Tô Nhuyễn nói: “Trang sức Thế Ngoại Tiên chúng ta bán không tính rẻ, cố ý nhắm vào khách hàng trung và cao cấp.”

“Cho nên có thể mở ra hai cửa hàng ở thành phố Tân Thị cách vách phát triển không tồi, trong nội thành thành phố yến có thể mở hơn hai mươi cửa hàng, còn các thành thị tuyến hai tuyến ba gần như không có thị trường, ít nhất trong vòng vài năm tới đều không có.”

“Cửa hàng kia của vợ chồng Tôn Thành Tài không cướp được khách nhà chúng ta, vì căn bản không cùng phân khúc thị trưởng.”

Triệu Lôi nói: “Cho nên…… Chúng ta phải mở thêm một cửa hàng nhằm vào thị trường cấp thấp?”

Tô Nhuyễn cười: “Sau này chúng ta sẽ trở thành cửa hàng trang sức cao cấp giống Thịnh Triều, nếu mở cửa hàng giá thấp sẽ lẫn lộn đầu đuôi, sản phẩm cấp thấp chúng ta chỉ bán sỉ.”

“Ai cũng có thể buôn bán sản phẩm cấp thấp, ví dụ như đám Tôn Thành Tài xuống phía nam nhập sỉ, những người khác chỉ chưa tiện đi mà thôi. Nếu đã như vậy, chúng ta sẽ xây dựng “Chốn Đào Nguyên” thành nhãn hiệu bán sỉ sản phẩm trang sức ở phía bắc.”

“Đúng rồi, quản lý Điền có tới không?”

Triệu Lôi nói: “Tới rồi, vừa nhận chức một tuần trước.”

Tô Nhuyễn gật đầu: “Gọi anh ta tới đây, đúng lúc để anh ta làm chuyện này.”

Không sai, Tô Nhuyễn đã đào được quản lý Điền từ bách hóa Kim Hâm.

Trước đây vì Mạnh Đông em trai của nhân tình ông chủ bách hóa Kim Hâm quấy rối, hợp đồng giữa Thế Ngoại Tiên và bách hóa Kim Hâm chỉ thiếu bước cuối cùng bị cắt đứt.

Vì Lưu Kim Hâm bị bắt ngây người trong đồn công an hơn một tuần mới ra, nên vợ ông ta đã nhúng tay vào trung tâm bách hóa. Khi ấy quản lý Điền từng muốn tiếp tục hợp tác, nhưng Lưu Kim Hâm căn bản không có tinh lực quản chuyện này.

Hóa ra sau lần đó, vợ ông ta muốn nắm chặt quyền lợi của trung tâm bách hóa. Đương nhiên Lưu Kim Hâm không đồng ý rồi, vì thế hai vợ chống đánh qua đánh lại, với nhãn hiệu nhỏ bé như Thế Ngoại Tiên tất nhiên cả hai đều không thèm để ý.

Mãi cho đến khi Thế Ngoại Tiên dùng tốc độ nhanh chóng, lục tục xuất hiện trong các trung tâm bách hóa lớn khác, hai người mới phát hiện ra điều gì đó. Đợi khi nghe được Thế Ngoại Tiên có châu báu Thịnh Thế nâng đỡ, bọn họ thật sự hối hận không thôi.

Phải biết rằng bọn họ vẫn luôn muốn tìm cơ hội hợp tác với châu báu Thịnh Thế, trước khi Lưu Kim Hâm bị bắt thiếu chút nữa đã thành công.

Sau đó bọn họ lại bảo quản lý Điền tới mời hợp tác, nhưng khi ấy sản lượng trang sức của nhà xưởng không đủ cung cấp, đã tạm thời từ chối, chủ yếu là vì Tô Nhuyễn cảm thấy sợ là bách hóa Kim Hâm hết thuốc chữa rồi.

Sự thật đúng như những gì Tô Nhuyễn dự đoán, hợp tác không thành, quan hệ giữa hai vợ chồng Lưu Kim Hâm càng gay gắt, một người chỉ trích đối phương bị sắc đẹp làm mờ mắt để tình nhân hủy hoại trung tâm bách hóa, một người chỉ trích đối phương không biết kinh doanh, nhãn hiệu nhỏ như Thế Ngoại Tiên cũng không xử lý được.

Tóm lại, thế lực của hai vợ chồng ngang nhau, công ty bách hóa hao tổn vô cùng lớn.

Tô Nhuyễn nhân cơ hội đó mời quản lý Điền tới chỗ mình, nhưng thời buổi này người muốn đi ăn máng khác đều tương đối thận trọng, đều hy vọng làm ở một nơi đến già, nên quản lý điền vẫn luôn chần chừ chưa đồng ý.

Mãi cho đến tháng trước, ngay cả tiền lương bách hóa Kim Hâm cũng không phát đúng hạn, hạng mục đơn giản do quản lý Điền trình lên đã được bà chủ đồng ý, sau đó lại bị ông chủ từ chối, cuối cùng anh ta cũng lạnh lòng, tiếp nhận lời mời của Tô Nhuyễn.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 511



Sau khi quản lý Điền tới, Tô Nhuyễn không nói lời vô nghĩa, trực tiếp bảo với anh ta: “Nếu muốn trở thành công ty bán sỉ sản phẩm trang sức, chúng ta cần có nhiều chủng loại sản phẩm hơn.”

“Một vài loại có thể tự sản xuất, mặt khác tìm nhà xưởng nhập hàng. Hạng mục này giao cho quản lý Điền toàn quyền phụ trách.”

Quản lý Điền không ngờ mình vừa tới đã được phân cho trọng trách lớn như vậy: “Tôi tưởng rằng còn phải trải qua kỳ khảo sát.”

Tô Nhuyễn cười nói: “Đã khảo sát gần hai năm rồi còn khảo sát gì nữa?”

“Trước đây có thể tới tìm Thế Ngoại Tiên chúng tôi, chứng minh khứu giác nhạy bén, tôi vẫn nhớ rõ dáng vẻ anh khảo sát cửa hàng chúng tôi khi đó, làm việc vô cùng nghiêm túc, tôi nhớ tôi còn đưa ra rất nhiều kiến nghị, anh cũng bổ sung thêm theo suy nghĩ của mình, tư duy vô cùng khoáng đạt, một năm này còn thấy anh muốn ở lại cùng vượt qua cửa ải khó khăn với bách hóa Kim Hâm…”

“Thông minh, nghiêm túc, trung thành, người có được những phẩm chất này không nhiều, nếu không anh nghĩ vì sao chúng tôi vẫn luôn kiên trì mời anh đến?”

Cảm giác ấm áp lên men trong lòng, khí thế hào hùng cũng dâng lên trong lồng ngực, quản lý Điền chắp tay, nói: “Cảm ơn đã thưởng thức, nhất định tôi sẽ không phụ lòng gửi gắm.”

Vân Chi

Tô Nhuyễn cười rộ lên, lại nhìn về phía Triệu Lôi, Ngưu Xuân Phân và Hoàng Tiểu Thảo: “Thật ra là tôi dựa vào mọi người nhiều hơn.”

“Tôi không dám đảm bảo sau này công ty sẽ phát triển đến mức nào, chỉ dám đảm bảo tuyệt đối sẽ không bạc đãi bất kỳ người nào, chỉ cần đừng học theo Dư Tiểu Lệ, tôi sẽ không lãng phí tài năng của mọi người.”

Có Ngưu Xuân Phân và Diệp Minh trước đó, mọi người đều tin lời Tô Nhuyễn không chút nghi ngờ, nên lực ngưng tụ bên phía xưởng trang sức vẫn luôn không tệ.

Tô Nhuyễn không nhìn lầm người, chỉ sau thời gian hai tháng, quản lý Điền đã khởi động được hạng mục “Chốn Đào Nguyên”.

Bọn họ lại thuê thêm hai dãy xưởng của xưởng chế hoa, một là khuếch trương xưởng sản xuất, một làm kho hàng của Chốn Đào Nguyên.

Là nhân viên quản lý sản phẩm của một trung tâm bách hóa lớn mười mấy năm, dự toán về doanh số hay đánh giá sản phẩm quản lý Điền đều vô cùng nhạy bén.

Trong thời gian đăng ký nhãn hiệu, xây dựng và trang hoàng thêm nhà xưởng ở thành phố Yến, anh ta xuống phía nam công tác gần hai tháng, tự mình đi khắp các nhà xưởng chọn hàng mẫu, chạy qua mấy chục nhà máy bán buôn, chọn gần ngàn loại sản phẩm mang về, cộng thêm số sản phẩm cũ nhà xưởng của bọn họ sửa lại thành sản phẩm giá rẻ, đủ để đám thương nhân tới mua sỉ hoa cả mắt rồi.

Có điều sau khi làm xong hạng mục này, Tô Nhuyễn lại rơi vào tình trạng túng quẫn, cho nên cô chỉ có thể đăng quảng cáo giữa trang hai của vài tờ báo chí ở thành phố Yến và mấy thành phố lân cận.

Thấy Tô Nhuyễn lại buồn rầu vì tiền bạc, Lộc Minh Sâm cũng sầu theo: “Sao anh cảm thấy nhà mình nghèo thế nhỉ? Cứ hai ba hôm là lại thiếu tiền.”

Lục Thần Minh bế Ba Cân vào chơi, nói: “Cậu dám ra ngoài nói lời này không? Không bị nước miếng dìm c.h.ế.t mới là lạ.”

Tuy rằng mọi người không biết chuyện Tô Nhuyễn được khen thưởng tám mươi vạn, nhưng hiện giờ đâu đâu cũng thấy cửa hàng Thế Ngoại Tiên của cô, ai tin cô không có tiền?

Lộc Minh Sâm không muốn tranh cãi với anh ta, giọng ghét bỏ hỏi: “Sao cậu lại tới nữa?”

Lục Thần Minh còn ghét bỏ hơn: “Cậu cho rằng tôi muốn tới à? Tại thằng nhóc này cả.”

“Rốt cuộc nhà cậu có gì hay chứ?” Lục Thần Minh lại tiếp tục bài ca oán giận: “Năm nay nhà tôi cũng lắp hệ thống sưởi.”

Đáng tiếc Ba Cân không đồng lòng với cha mình, thấy Lộc Minh Sâm là cao hứng vùng vẫy tay nhỏ, muốn chơi với anh. Lộc Minh Sâm bế cậu bé lên: “Thằng nhóc này quá thông minh, từ nhỏ đã biết cha mình khờ, chắc sợ bị lây bệnh.”

Lục Thần Minh trừng mắt: “Đừng nói bậy trước mặt con trai tôi, thằng nhóc nghe hiểu đấy.”

Lộc Minh Sâm nhìn anh ta, lộ ra vẻ mặt như suy tư điều gì. Vừa thấy Lộc Minh Sâm như vậy, Lục Thần Minh lập tức cảnh giác: “Cậu định làm gì?”

Lộc Minh Sâm cười tủm tỉm nói: “Không cho tôi nói cũng được, giúp tôi một việc.”

Lục Thần Minh không muốn giúp lắm, nhưng mà lại thấy Lộc Minh Sâm cười tủm tỉm nhìn Ba Cân: “Ai, Ba Cân này, cha cháu là gã…”

“Câm mồm!” Nhìn sắc mặt ranh mãnh của Lộc Minh Sâm, Lục Thần Minh nghiến răng: “Tôi giúp! Chờ cậu có con rồi…”

Khóe miệng Lộc Minh Sâm cong lên.

Sau khi biết Lộc Minh Sâm nhờ Lục Thần Minh giúp chuyện gì, Tô Nhuyễn thật sự cạn lời.

Lục Thần Minh khiếp sợ: “Cậu bảo tôi làm kẻ lừa gạt?”

Không sai, chính là kẻ lừa gạt, Lộc Minh Sâm muốn giúp tuyên truyền hạng mục “Chốn Đào Nguyên” giúp Tô Nhuyễn, kéo đơn hàng về cho cô.

Hiện giờ trong khu tập thể có không ít gia đình quân nhân, ở tầm tuổi bọn họ, ai là không có bốn năm người anh chị em, bảy tám bà cô bà dì, hơn nữa đa số đều có quan hệ gần, nếu thật sự tuyên truyền khả năng có thể tuyên truyền đến mấy trăm người cũng không phải khoa trương.

Có thể tuyên truyền tốt, hiệu quả cũng không nhỏ.

Chỉ là Lộc Minh Sâm không tiện kéo người lại nói với người ta, nên cần một người phối hợp khơi ra đề tài.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 512



Thông cảm cho Lục Thần Minh không mấy thông minh, cần nói lời nào Lộc Minh Sâm đã nghĩ trước cho anh ta rồi: “Cứ nói “Chị dâu quá giỏi, lại mở thêm một nhà máy, năng lực quá cao…” mở đầu.”

Tô Nhuyễn xấu hổ đến mức muốn độn thổ: “Anh im miệng cho em! Em không cần anh giúp.”

Lục Thần Minh cũng không chịu nổi nói: “Được rồi, đã khoe khoang hai năm, vẫn chưa khoe đủ à? Bây giờ có ai không biết Tô Nhuyễn nhà cậu có năng lực?”

Tóm lại, dưới sự phản đối mãnh liệt từ Tô Nhuyễn, kế hoạch tuyên truyền trong khu tập thể gia đình quân nhân của Lộc Minh Sâm đã c.h.ế.t yểu, nhìn qua có vẻ anh còn rất tiếc nuối, lại bị Tô Nhuyễn nghiêm túc cảnh cáo thêm lần nữa.

Có điều biện pháp tuyên truyền thông qua người quen này đúng là rất hữu hiệu, bạn bè thân thích giới thiệu có độ tin cậy cao, tất nhiên hiệu suất cũng cao, chắc chắn nhanh hơn so với đăng báo.

Chỉ cần đừng c.h.é.m gió quanh co lòng vòng như Lộc Minh Sâm là được, cứ bày ra lợi ích, tự nhiên sẽ có người tới cửa.

Ngày hôm sau Tô Nhuyễn đi dạo quanh khu tập thể một vòng quay về, y tá Mễ tỏ vẻ nhà máy anh rể cô ấy đang làm việc dạo này không ổn lắm, đúng lúc có thể thử xem sao.

Bởi vì làm cái này không tốn nhiều phí tổn, có một hai trăm là được, có thể đi họp chợ, bày quán, hay hàng bán rong, cần mẫn một chút ít nhất mỗi tháng cũng kiếm được một hai trăm, chăm chỉ hơn ba bốn trăm cũng có, rất thích hợp với người chưa có kế sinh nhai.

Chưa tới một tuần, chị dâu Thái cũng tới, chị ta muốn tự mình làm, mang đi bày quán ngoài chợ, một ngày sau nhìn thái độ cười tủm tỉm của chị ấy là biết, chắc chắn kiếm không tồi.

Những người khác đang đứng ngoài quan sát thấy thế, tất nhiên cũng hành động.

Hơn một trăm công nhân trong nhà máy cũng được vận động, Tô Nhuyễn thiết lập chế độ khen thưởng, ai giới thiệu khách hàng sẽ nhận được hoa hồng, cứ như vậy, cộng thêm hiệu ứng từ quảng cáo trên báo, chưa tới một tháng, đã có bốn năm chục tiểu thương nhỏ lục tục kéo tới nhập hàng.

Bởi vậy cửa hàng của Dư Tiểu Lệ và Tôn Đại Thành bị ảnh hưởng không nhỏ, dù sao so về chi phí, hiển nhiên đến chỗ Tô Nhuyễn nhập hàng phí tổn sẽ thấp hơn so với bọn họ xuống phía nam xa xôi ngàn dặm, giá cả đương nhiên cũng có loại rẻ tiền hơn.

Triệu Lôi rất cao hứng: “Đáng đời!”

Tô Nhuyễn lắc đầu, nhân cơ hội giảng cho bọn họ về vấn đề định hướng sản phẩm: “Tôi xây dựng Chốn Đào Nguyên không phải nhằm vào bọn họ, mà có ý tưởng từ trước.”

“Dù không có chúng ta, cửa hàng của đối phương cũng khó mở lâu dài.”

Vân Chi

“Bất kỳ sản phẩm nào, nhất định phải tìm đúng vị trí của nó, khách hàng mua đồ rẻ vào cửa hàng thấy vật phẩm trang sức đắt tiền chắc chắn sẽ chậc lưỡi không mua, thậm chí nghi ngờ sản phẩm có đáng cái giá kia không. Mà khách hàng trung cao cấp có thể mua nổi sản phẩm đắt tiền kia, nhìn thấy trong cửa hàng bán sản phẩm giá rẻ, cũng sẽ nghi ngờ phẩm chất hàng hóa bọn họ bán, cuối cùng dẫn tới số hàng quá cao cấp mang về lợi nhuận cao kia không thể bán được.”

“Mà lợi nhuận từ sản phẩm loại kém giá rẻ khả năng không đủ sức chống đỡ tiền thuê cửa hàng của bọn họ.”

“Cho nên, không cần quan tâm tới đối phương, làm tốt chuyện của chúng ta là được.”

Mọi người nghe xong đều suy tư.

Triển khai bán sỉ trang sức giá rẻ trong thành phố coi như tương đối thuận lợi, gần đến kỳ nghỉ đông, gần như mỗi ngày đều có người tới nhập hàng, một tháng ít nhất cũng thu về bảy tám vạn, tiếp tục như vậy chỉ cần hai ba tháng nữa, là bọn họ có thể thu hồi vốn đầu tư cho hạng mục này.

Cuối cùng Lộc Minh Sâm cũng thở phào nhẹ nhõm, đang định khen Tô Nhuyễn là tay kiếm tiền thiện nghệ, lại nghe được tin tức cô đi xem đất với chị Hà, anh lập tức hoảng sợ: “Em lại sắp thiếu tiền rồi?”

Tô Nhuyễn bị phản ứng của anh chọc cười không ngừng, nghĩ lại lúc ban đầu, Lộc Minh Sâm giống tổng tài bá đạo vung tiền như rác, chưa bao giờ buồn rầu vì tiền. Nhưng từ khi cô vay tiền nhận thầu công trình anh bắt đầu trở thành quỷ keo kiệt bủn xỉn, nhận tiền trợ cấp vô cùng tích cực.

Bây giờ lại giống cậu nhóc đáng thương quanh năm thiếu nợ, cách một khoảng thời gian lại phải vắt hết óc nghĩ cách kiếm tiền hoặc kéo đơn hàng về cho cô.

Nghĩ lại thì, Lộc Minh Sâm đi theo cô đúng là chịu khổ rồi.

Nhưng Tô Nhuyễn không nhịn được vẫn muốn trêu anh: “Đúng vậy, có một khu mười lăm mẫu đất, chắc khoảng năm trăm vạn.”

“Anh cảm thấy, em có thể bước từ từ từng chút một.” Lộc Minh Sâm nghiêm túc nói: “Em đã từng nghĩ tới hậu quả nếu bị mẹ em biết chuyện này chưa?”

Đây là không biết khuyên cô thế nào, nên lôi Lý Nhược Lan ra để áp chế cô sao?

Còn lâu Tô Nhuyễn mới sợ: “Anh không nói, sao mẹ biết?”

Nhưng mà Tô Nhuyễn vẫn thất sách, vốn dĩ kỳ nghỉ đông Tô Nhuyễn định ở lại vài ngày để giải quyết chút việc trong công ty, nào ngờ lại nhận được điện thoại của Lý Nhược Lan, đầu kia tức giận thở phì phì: “Tô Nhuyễn, con lấy đâu ra năm trăm vạn? Gan chó của con biến thành gan hùm rồi hả?”

“Ngày mai cút về đây cho mẹ!”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 513



Tô Nhuyễn cúp điện thoại lập tức nhìn Lộc Minh Sâm.

Lộc Minh Sâm vội vàng biện minh: “Không phải anh nói.”

Tô Nhuyễn nheo mắt lại: “Em cũng rất tin anh, nhưng chuyện này em mới chỉ nói với một người, chính là anh.”

Lộc Minh Sâm oan uổng muốn chết: “Đúng là tháng sáu tuyết rơi mà.”

Tô Nhuyễn hầm hừ: “Đợi em điều tra rõ chân tướng, nếu phát hiện có liên quan với anh…”

Nghe thấy lời này, Lộc Minh Sâm một giây trước còn ấm ức, đã lập tức tỉnh táo: “Vậy nếu không liên quan với anh…” Anh cười xấu xa, nói: “Thì buổi tối nghe anh nhé, thế nào?”

Tô Nhuyễn giơ chân đá đối phương, Lộc Minh Sâm vươn gót chân chạm vào chân cô, cao hứng nói: “Thành giao!”

Tô Nhuyễn:……

Đúng là càng ngày càng ấu trĩ.

Sau đó Tô Nhuyễn phải tranh thủ thời gian sắp xếp công việc, nghe theo lời triệu hoán của Thái Hậu, về nhà.

Ngôn Thiếu Thời đứng trước cửa khu tập thể chờ bọn họ, trông thấy Tô Nhuyễn, cậu làm động tác cắt cổ: “Chị, chị xong đời rồi.”

Tô Nhuyễn định ôm bả vai cậu ấy, kết quả phát hiện ra mấy năm nay cậu nhóc này lớn cực nhanh, đặc biệt là nửa năm qua, bây giờ đã cao hơn cô rồi.

Cuối cùng chỉ có thể vỗ vỗ cánh tay cậu, nói: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Ngôn Thiếu Thời còn chưa kịp đáp lời, đã đụng phải một đám hàng xóm, chào hỏi suốt quãng đường tới dưới lầu. Khi Ngôn Thiếu Thời chuẩn bị nói, một cái đầu đột nhiên thò ra từ cửa sổ. Lý Nhược Lan nhìn Tô Nhuyễn cười tủm tỉm: “Nhuyễn Nhuyễn về rồi à? Mau lên đây.”

Tô Nhuyễn:……

Sát khí mạnh thật đấy.

Đợi vào phòng, thấy ngoài bốn người nhà họ Ngôn, cậu Cả cũng có mặt, Tô Nhuyễn biết ngay, chắc chắn Lý Nhược Lan biết được rất nhiều, lần trước mời cậu Cả đến chính là lần cô lặng yên không tiếng động vay mười lăm vạn.

Lý Nhược Lan không đứng dậy nghênh đón hai người, mà ngồi trên sô pha, tay cầm chổi lông gà, chỉ vào hai cái ghế nhỏ đối diện, nói: “Ngồi.”

Tô Nhuyễn chọc cười: “A, rất có cảm giác nghi thức.”

Lý Nhược Lan lạnh lùng lắc lư chổi lông gà: “Còn sao nữa, gia pháp nhà chúng ta có cảm giác nghi thức nhất.”

Tô Nhuyễn rụt cổ nói: “Chuyện gì cũng từ từ, rốt cuộc mẹ nghe tin đồn từ đâu thế?”

Lý Nhược Lan lại lần nữa chỉ vào ghế nhỏ đối diện: “Không phải đang cho con cơ hội sao? Tránh cho con lại cảm thấy oan uổng.”

Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm ngoan ngoãn ngồi xuống ghế nhỏ.

Lý Nhược Lan nhẹ nhàng gõ chổi lông gà: “Nói đi.”

Tô Nhuyễn vội vàng khai thật: “Con mở một công ty ở thành phố Yến.”

Mặt Lý Nhược Lan không chút biểu cảm, sát khí b.ắ.n ra từ ánh mắt.

Tô Nhuyễn rụt cổ, chuyện cô mở công ty ở thành phố Yến, đúng là chưa nói với người nhà.

Đời này, tuy rằng cô đã nhận lại Lý Nhược Lan, nhưng đời trước đơn đả độc đấu gần ba mươi năm, cô đã dưỡng thành thói quen tự mình quyết định không cần thương lượng với người khác, đợi phản ứng lại đã bỏ lỡ thời cơ.

Vì biết cô có ký ức đời trước, Lộc Minh Sâm còn có thể yên tâm. Nhưng trong lòng Lý Nhược Lan, cô chỉ là đứa trẻ từ huyện thành nhỏ tới thành phố Yến học tập, nếu để bà ấy biết cô lăn lộn mở công ty gì đó, chắc chắn sẽ lo lắng đề phòng, không nhịn được nói đi nói lại.

Vân Chi

Vì tránh tình cảnh ấy phát sinh, Tô Nhuyễn vẫn luôn giấu giếm, còn cố ý dặn dì Phúc một tiếng.

Vốn dĩ cô định đợi đến kỳ nghỉ hè năm sau, đón cả nhà Lý Nhược Lan đến thành phố Yến chơi một vòng, sau đó thuận tiện nói cho bà ấy chuyện này. Sang năm công ty đã phát triển ổn định, để Lý Nhược Lan tận mắt nhìn thấy, bà ấy sẽ yên tâm, đến lúc đó cùng lắm cũng chỉ mắng cô một trận.

Lại không ngờ kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, vậy mà có người đột nhiên ném cho cô một trái bom.

Nghĩ đến đây, Tô Nhuyễn không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc là ai nói với mẹ chuyện năm trăm vạn?”

Lúc này Lý Nhược Lan đã không tín nhiệm cô tới mức cực điểm: “Có người báo mộng nói cho mẹ.”

“Con hỏi chuyện này làm gì? Muốn đả kích trả thù, hay muốn lựa lời nói dối mẹ?”

Tô Nhuyễn:……

Lý Nhược Lan hung dữ hỏi: “Mau nói, chuyện công ty là thế nào? Tình hình hiện tại ra sao?”

Tô Nhuyễn đành phải nói đại khái tình hình phát triển công ty: “… Vốn dĩ thật sự con chỉ định mở một cái xưởng nhỏ thôi, để chiến hữu của anh Minh Sâm có công ăn việc làm là được rồi, ai ngờ càng mở càng lớn.”

Nghe được cô bước từng bước thành thật kiên định tiến về phía trước, sắc mặt Lý Nhược Lan mới thả lỏng đôi chút.

Ngôn Thiếu Dục ngồi ghế sô pha bên cạnh cười nói: “Xem ra Nhuyễn Nhuyễn rất có năng khiếu buôn bán nha.”

Lý Nhược Lan trừng mắt lườm anh ta một cái, sau đó lại nhìn Tô Nhuyễn: “Đang yên đang lành sao tự dưng con lại nghĩ tới chuyện ra chợ bày quán? Khi ấy không đủ tiền tiêu à?”

Quả nhiên vẫn là mẹ ruột cô, đâu tiên không hỏi cô kiếm được bao nhiêu tiền, ngược lại quan tâm có phải cô chịu ấm ức gì không?

Tô Nhuyễn không dám nói ban đầu vì cô muốn kiếm tiền mua phòng, cách xa Lộc Minh Sâm, đành cười nói: “Khi ấy vừa học làm đồ trang sức, thích làm, làm nhiều quá phải xử lý bớt, sau đó bất ngờ phát hiện ra có thể kiếm tiền, nên bắt đầu bán.”

“Khi ấy họp chợ một ngày là có thể kiếm một ngàn.” Tô Nhuyễn cười hì hì: “Không nhịn được thấy tiền sáng mắt.”

Ngôn Thiếu Thời cũng nói đỡ cô: “Oa, một ngày kiếm một ngàn? Vậy chắc chắn kiếm được rất nhiều…”

Lý Nhược Lan trừng mắt lườm cậu ấy một cái: “Con ngậm miệng lại cho mẹ.”

Có điều hình như đã chấp nhận lý do này của Tô Nhuyễn, sau đó bà ấy hỏi tiếp: “Vậy công ty kia của con hiện tại thế nào? Một năm có thể kiếm bao nhiêu tiền?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 514



“Năm nay vẫn chưa kiểm kê sổ sách.” Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ, rồi nói: “Chắc khoảng bốn năm chục vạn.”

Ngôn Thiếu Dục sửng sốt một lát, sau đó tán thưởng: “Giỏi lắm, Nhuyễn Nhuyễn, kiếm không ít hơn anh đâu.”

Công trình năm trước của anh ta kiếm lời bốn mươi vạn, năm nay nhiều hơn năm trước một chút, gần năm mươi vạn.

Cậu Cả cũng kinh ngạc: “Bán đồ trang sức thôi cũng kiếm được nhiều tiền như vậy?”

Tô Nhuyễn khẽ ho một tiếng: “Không phải đã mời rất nhiều cửa hàng gia nhập sao, tính tổng cộng cũng gần bốn mươi cửa hàng cùng nhau bán đó.”

Lý Nhược Lan không hiểu mời gia nhập là gì, chỉ biết trong một hai năm có thể tạo ra được chuỗi gần bốn mươi cửa hàng là quá giỏi, đang định hỏi cô làm thế nào, lại nghe thấy Tô Nhuyễn nói tiếp: “Có điều tiền kiếm được đều đầu tư vào hạng mục mới rồi, bây giờ không có tiền.”

Kiếm lời bốn năm chục vạn, lại vì hạng mục mới không có tiền?!

Vân Chi

Lý Nhược Lan hỏi: “Bốn năm chục vạn một năm vẫn chưa đủ cho con tiêu à? Lại lăn lộn cái gì?”

Cậu Cả cũng nói: “Vẫn nên chú trọng đến việc học, nếu không cháu thi đại học làm gì?”

Trong mắt ông ấy, một năm kiếm bốn năm chục vạn đã vô cùng khả quan rồi, nhớ trước đây Tô Nhuyễn vay ngân hàng mười lăm vạn, ông ấy đã cho rằng người nhà bọn họ phải cùng nhau trả nợ cả đời…

Tô Nhuyễn giải thích: “Cậu Cả, mở công ty không tiến ắt lùi, cháu đã mất công mở nó ra…” Cô giơ ngón trỏ và ngón cái ra cách nhau khoảng một centimets: “Lại cố gắng thêm chút nữa là có thể khiến lợi nhuận tăng gấp bội, cớ sao không làm?”

Lý Nhược Lan xụ mặt: “Tạm thời chưa nói tới việc này, cũng không nói tới hạng mục mới, dù một năm con kiếm được bốn năm chục vạn, năm trăm vạn kia ở đâu ra?”

“Chuyện này đúng là oan uổng quá.” Tô Nhuyễn nói: “Nếu con có năm trăm vạn, con còn buồn rầu như vậy sao?”

“Thật không có?” Lý Nhược Lan xác nhận lại.

“Mẹ nhìn thẳng vào mắt con xem.” Tô Nhuyễn nhìn Lý Nhược Lan, nhấn mạnh: “Thật sự không có.”

Lý Nhược Lan vẫn mang vẻ mặt nghi ngờ như cũ. Cũng không thể trách bà ấy không tín nhiệm Tô Nhuyễn, vì đứa con gái này của bà ấy từng làm chuyện khác người không phải chỉ một hai lần.

“Có người tận mắt thấy con ra ngoại thành mua đất, nói chuẩn bị mua mười lăm mẫu, cần năm trăm vạn.”

Tô Nhuyễn thật sự không ngờ, người mật báo lại là người hoàn toàn không quen biết.

Hóa ra khi Tô Nhuyễn đi xem đất với chị Hà, cạnh đó có nhà máy đang xây dựng, trùng hợp nhà thầu kia lại ở tỉnh Đông Lâm.

Không chỉ ở tỉnh Đông Lâm, còn ở ngay sau thôn Lý.

Người đồng hương kia trước đó từng đi theo Cao Cường làm công trình sửa đường qua thôn Lý, lúc ấy Tô Nhuyễn và Ngôn Thiếu Dục xem như là đối thủ của bọn họ, hơn nữa Tô Nhuyễn còn xinh đẹp, lại là sinh viên, cộng thêm sự tích anh dũng dám đi vay mười lăm vạn, tạo ấn tượng sâu sắc trong lòng anh ta.

Cho nên hôm đó lập tức nhận ra cô, đợi cô với chị Hà đi khỏi mới nói chuyện phiếm với người phụ trách bên cạnh, nghe được bọn họ muốn mua đất, hơn nữa mảnh đất kia còn có giá năm trăm vạn.

Vì thế sau khi hoàn thành công trình về nhà, chỉ vài ngày sau sự tích này đã truyền tới thôn Lý.

Vì Tô Nhuyễn đã có tiền án, người nhà họ Lý không hề nghi ngờ, vội vàng hỏi thăm Lý Nhược Lan, nên mới có chuyện ngày hôm nay.

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười: “Thật sự không phải con muốn mua, con chỉ đi cùng bà chủ kia thôi.”

“Chưa nói tới bây giờ con nghèo đến mức không xu dính túi, đất nơi đó là đất dùng cho mục đích công nghiệp, sau khi mua mức độ tăng giá không cao, tương lai tiền bồi thường do phá bỏ di dời cung lắm ngang với số tiền bỏ ra, nếu thật sự có số tiền đó chắc chắn con sẽ mua đất ở, mua loại đó mới kiếm được nhiều.”

Lý Nhược Lan lạnh lùng cười hỏi: “Cho nên, đến cùng vẫn là vì con không nhìn trúng mảnh đất kia, nếu nhìn trúng con đã mua rồi có phải không?”

Thấy mẹ mình đã gần hết giận, Tô Nhuyễn cười hì hì duỗi tay túm lấy chổi lông gà: “Mẹ, con có chừng mực, mẹ xem có khi nào con gặp rắc rối chưa?”

Lý Nhược Lan thở dài: “Chính vì thấy con quá thuận lợi mới càng lo lắng!”

“Nếu con gặp rắc rối trong việc nhỏ, dù luôn té ngã cũng được, mẹ, chú Ngôn, với các cậu con, luôn có thể đứng sau bảo vệ con.”

“Chỉ là việc lớn kiểu này, con không thương lượng với ai, nói làm liền làm, mọi chuyện lại luôn thuận lợi, sau này con sẽ càng lớn gan, đợi đến khi thật sự té ngã, sẽ thương gân động cốt, đến lúc ấy dù mẹ muốn che chở cho con cũng không biết nên làm thế nào.”

Nói xong, hốc mắt Lý Nhược Lan đỏ lên, hiển nhiên rất sợ thật sự có ngày đó.

Lần này Tô Nhuyễn không ngồi nổi nữa, vội vàng bước đến ôm lấy bà ấy: “Mẹ, xin lỗi, là con không tốt, sau này sẽ không thế nữa, sau này chuyện lớn nào con cũng nói với mẹ có được không?”

Lý Nhược Lan lập tức mở miệng: “Chính con nói đấy nhé, để mẹ biết con còn giấu mẹ chuyện khác, cẩn thận mẹ đánh con một trận.”

Thấy tròng mắt Tô Nhuyễn d.a.o động, Lý Nhược Lan không nhịn nổi trợn trừng mắt: “Thật sự có?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 515



Tô Nhuyễn lại ngoan ngoãn ngồi về ghế nhỏ của mình, cẩn thận vươn ba đầu ngón tay lên: “Thật ra còn hai nhà máy và một hạng mục.”

Đầu Lý Nhược Lan ong ong, Ngôn Thiếu Dục vội vàng nói: “Mẹ, con thấy Nhuyễn Nhuyễn là người có chừng mực, đầu tư mấy chục vạn thôi, nhà chúng ta có thể đứng sau làm chỗ dựa cho con bé.”

Lý Nhược Lan nhìn Tô Nhuyễn: “Phải xác nhận với con bé trước đã, xem có phải mấy chục vạn không.”

Hiện tại bà ấy không dám dùng lẽ thường để phỏng đoán đứa con gái này của mình nữa rồi.

Tô Nhuyễn đang do dự, định tìm lời nói dối thiện ý, nhưng đã bị Lý Nhược Lan nhìn thấu, bà ấy đột nhiên vươn tay ra chộp lấy chổi lông gà: “Nói thật cho mẹ!”

“Hai trăm vạn.” Tô Nhuyễn vội vàng kéo tay Lộc Minh Sâm nói: “Chỉ hai trăm vạn, số tiền đó là tiền quốc gia khen thưởng con.”

Lộc Minh Sâm bị vô véo đau, vội vàng đứng ra làm chứng: “Vâng, cô ấy chó ngáp phải ruồi, giúp chúng con một việc lớn.”

Tô Nhuyễn lập tức gật đầu, dáng vẻ chính nghĩa nói: “Sau khi nhận được số tiền này, con nghĩ ngay đến việc làm chút gì đó hữu ích cho quốc gia.”

“Trùng hợp xem được tin tức về cứu nạn chống lũ, nên nghĩ tới chuyện làm áo phao cứu sinh, thuyền cứu hộ, và thứ lấp đê điều.” Cô sợ Lý Nhược Lan lo lắng, lại bổ sung: “Thật ra làm tốt ba hạng mục này cũng kiếm được không ít tiền.”

“Nếu sản phẩm con nghiên cứu phát minh ra tốt thật, sau này chỉ riêng đơn hàng của quân đội thôi cũng kiếm được tiền rồi, nói không chừng còn kiếm nhiều hơn công ty trang sức của con.”

Lý Nhược Lan hít sâu một hơi, cũng không biết nên nói gì nữa, hiển nhiên bà ấy không có cách nào với Tô Nhuyễn, chỉ có thể tức giận gõ chổi lông gà: “Tôi đã tạo nghiệp gì thế này, con cái đều là nợ!”

Tô Nhuyễn vội vàng chạy tới, ôm cánh tay bà ấy, nói: “Mẹ, con không phải nợ, con là trái phiếu, sau này chắc chắn có hồi báo lớn.”

Lý Nhược Lan ghét bỏ đẩy cô ra: “Con có thể yên phận, chính là hồi báo lớn nhất.”

Lúc này cậu Cả mới mở miệng hỏi: “Sản phẩm trang sức kia của cháu, có thể bán ở tỉnh Đông Lâm chúng ta không?”

Tô Nhuyễn nói: “Cửa hàng bán sản phẩm giá cao kia, có thể mở một hai cửa hàng ở thành phố chúng ta coi như không tệ rồi, nhưng nhập hàng là cả vấn đề, lượng hàng nhập một lần có hạn, thành phố Yến lại xa như vậy, lượng hàng ít phí tổn cao, không đáng.”

“Hạng mục sản phẩm giá thấp kia thì được, có thể ký hợp đồng đại lý, như vậy lượng hàng mỗi lần lớn hơn.” Tô Nhuyễn nói: “Đến lúc đó có tiểu thương có thể đến nhập hàng từ đại lý.”

Cậu Cả nói: “Chính là mấy thứ Lý Lục Tử bán à?”

Tô Nhuyễn hơi bất ngờ, Lý Lục Tử chính là vị đồng hương lần này ném b.o.m co cô.

Hóa ra anh ta không chỉ để ý tới chuyện Tô Nhuyễn muốn mua đất, còn nghe ngóng về nhà xưởng của cô. Khi hoàn thành công trình, còn tiện thể nhập một số hàng hóa mang về bán.

Đầu óc còn rất thông minh.

Cậu Cả nói: “Cậu thấy nó bán ở chợ rất khá, để cậu hỏi thăm xem, có ai muốn làm đại… cái gì kia không.”

“Đại lý.”

“Ừ.” Sau đó cậu Cả hỏi thêm về điều kiện, phí tổn cần bao nhiêu, rồi chuẩn bị về nhà.

Vân Chi

Khi đi, ông ấy còn nói với Lý Nhược Lan: “Nói chuyện tử tế với bọn nhỏ, đừng lúc nào cũng sốt ruột như vậy.”

Rồi nói với Tô Nhuyễn: “Chuyện này đúng là cháu làm chưa thỏa đáng, vốn dĩ mẹ cháu đã cảm thấy người chịu thua thiệt nhiều nhất chính là cháu, sợ cháu không cẩn thận té ngã bà ấy lại không bảo vệ được, cháu lại lặng yên không tiếng động làm ra chuyện lớn như vậy, sao bà ấy có thể không lo lắng.”

Ngôn Thành Nho vẫn luôn yên lặng, lúc này cũng mở miệng: “Đúng đấy, từ khi nghe được tin tức, mấy tối liền mẹ cháu đều ngủ không ngon.”

“Sau này đừng khiến mẹ cháu nhọc lòng như vậy.”

Tô Nhuyễn ôm Lý Nhược Lan, áy náy nói: “Con xin lỗi, mẹ.”

Lý Nhược Lan vỗ lưng cô, cảnh giác xác nhận lại: “Chắc chắn không còn gì giấu mẹ chứ?”

Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười: “Thật sự không còn!”

Sau đó Lý Nhược Lan mới đứng dậy xuống phòng bếp: “Không còn thì về đi, mau về dọn dẹp rồi nghỉ ngơi.”

“Con lấy chút bánh bao mang về ăn, tối đỡ phải nấu cơm.” Tô Nhuyễn đi theo vào phòng bếp, phát hiện trong nồi còn có xương sườn hầm, không nhịn được cười hỏi: “Mẹ sợ mắng oan con, nên chuẩn bị cho con à?”

Lý Nhược Lan trợn mắt khinh bỉ: “Ai nói chuẩn bị cho con.”

Nói xong bà ấy bỏ xương sườn vào hai cái cặp lồng, sau đó bỏ chung vào một túi, đưa thẳng cho Ngôn Thiếu Dục: “Này, mang về ăn!”

Ngôn Thiếu Dục không nhịn được bật cười, Tô Nhuyễn cũng cười.

Hai người đều ở khu tập thể Bình An đó.

Cuối cùng Lý Nhược Lan không xụ mặt được nữa: “Cút đi, đứa nào đứa nấy đều không bớt lo.”

Ra khỏi nhà họ Ngôn, Ngôn Thiếu Dục không nhịn được giơ ngón tay cái lên với Tô Nhuyễn: “Giỏi lắm! Tiếp tục cố gắng nhé!”

Tô Nhuyễn nhìn anh ta, nghi ngờ: “Sao em cảm thấy anh đang vui sướng khi người ta gặp họa thê?”

Ngôn Thiếu Dục: “Sao có thể, anh hiểu được em, cũng vô cùng ủng hộ em.”

Tô Nhuyễn vẫn cảm thấy không thích hợp, ngay sau đó lại nghe thấy Lộc Minh Sâm hỏi: “Có phải anh vẫn chưa tìm được bạn gái hay không?”

Ngôn Thiếu Dục:……

Anh ta đau đầu: “Anh hiểu cho hai đứa, hai đứa cũng hiểu cho anh chứ, anh em chúng ta nên nâng đỡ lẫn nhau.”

Lúc này Tô Nhuyễn mới hiểu ra: “Là làm tấm mộc cho nhau chứ?”

“Có phải anh cho rằng năm nay mẹ nhằm vào em, sẽ không rảnh để ý đến anh không?” Cô nheo mắt lại: “Em cảm thấy mẹ sẽ không bên trọng bên khinh đâu.”

Nghe thấy câu này, sắc mặt Ngôn Thiếu Dục lập tức thay đổi: “Em như vậy không phúc hậu đâu.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 516



Tô Nhuyễn đứng trước mặt đám hàng xóm, cảm thấy Ngôn Thiếu Dục hơi ngây thơ rồi, chuyện này đâu cần cô họa thủy đông dẫn, có đám bác gái này ở đây, sao Lý Nhược Lan có thể quên được anh ấy?

“…… Sinh viên, đẹp trai, tốt tính, lại có tiền, chỉ là đã hai sáu, à không, sắp hai bảy rồi nhỉ? Vẫn chưa kết hôn sao? Chắc cha mẹ cậu ta sầu muốn chết, bà nói xem cậu ta nghĩ thế nào?”

“Nếu đổi là người khác, muốn cưới vợ kiểu gì chẳng được?”

Bà cụ nói xong lời này còn quay đầu tha thiết nhìn Tô Nhuyễn: “Cháu gái, cháu thì sao? Bao tuổi rồi? Có bạn trai chưa?”

Dáng vẻ rất giống nếu chưa có sẽ tác hợp hai người, khiến Tô Nhuyễn sợ tới mức vội vàng xua tay: “Có có, cháu kết hôn rồi.”

“Vậy là đúng!” Trên mặt bà cụ lộ vẻ vui mừng: “Đến tuổi kết hôn thì phải kết hôn!”

“Tiểu Ngôn này cứ chần chừ khéo lại ế vợ.” Bà cụ thật lòng buồn rầu thay Ngôn Thiếu Dục, lại giơ ba ngón tay lên ra vẻ thần bí nói với Tô Nhuyễn: “Nói cháu nghe, cậu ta ở ngay cách vách nhà thím, một năm kiếm nhiều thế này! Ba mươi vạn đó!”

Tô Nhuyễn phối hợp, hỏi: “Kiếm nhiều như vậy? Tự anh ấy nói?”

“Đâu có.” Bà cụ đáp: “Nhưng mọi người đoán được, trong khu tập thể này có mấy nhà nhận thầu công trình, đoán một chút là ra ngay.

Tô Nhuyễn buồn cười, ai có thể ngờ chẳng qua cô chỉ xuống nhà vứt rác thôi lại nghe được tin đồn về Ngôn Thiếu Dục.

Khu tập thể Bình An đã xây được ba năm, hiện tại cơ bản đã kín phòng, hàng xóm tầng trên tầng dưới cũng bắt đầu trở nên thân thuộc, với người hàng năm không ở nhà như Tô Nhuyễn tất nhiên sẽ tò mò.

Hôm nay thời tiết không tồi, hai giờ chiều ánh mặt trời ấm áp, các bà các cô rủ nhau dắt cháu ra sân chơi, trong đám người này luôn có người giỏi giao tiếp, nhìn thấy Tô Nhuyễn xuống lầu lập tức mở miệng chào hỏi.

Vô cùng tự nhiên kể chuyện nhà với cô, hỏi vì sao không thường xuyên về nhà linh tinh.

Vốn dĩ Tô Nhuyễn chỉ định trả lời đơn giản một câu “Học ở tỉnh khác” rồi quay về, nhưng tin đồn về Ngôn Thiếu Dục khiến cô dừng bước.

“…… Nghe nói là vì cô vợ nhà Cao Cường đó.” Một người phụ nữ trung niên tóc xoăn hạ giọng, như mật thám trao đổi tin tức.

“Ai cơ?” Bà cụ ban nãy mở miệng hỏi lại một câu, sau đó giật mình hiểu ra: “Tống Tiểu Trân?”

“Đúng vậy, nghe nói hai người bọn họ là bạn cùng trường đại học, còn qua lại một khoảng thời gian, thiếu chút nữa đã kết hôn.”

“Có điều hình như Tống Tiểu Trân ghét bỏ nhà Tiểu Ngôn nghèo, không bỏ ra nổi năm vạn tiền lễ hỏi, nên ả cho Cao Cường.”

“Lễ hỏi tận năm vạn? Nhà bọn họ cũng dám mở miệng đòi.”

“Còn sao nữa, khi ấy Ngôn Thiếu Dục vừa tốt nghiệp đại học, vẫn chưa nhận thầu công trình, lấy đâu ra số tiền ấy.”

Có người lập tức phỏng đoán ra chân tướng: “Cho nên vì chuyện này Tiểu Ngôn mới làm công trình?”

“Tôi nghĩ vậy, nếu không đường đường là sinh viên sao không vào nhà nước, đột nhiên chạy ra ngoài nhận thầu công trình làm gì?”

Những người khác lập tức lộ ra vẻ mặt đã rõ chân tướng.

Tô Nhuyễn nghe xong, lòng thầm quyết định sẽ nói lại lời này cho Ngôn Thiếu Dục nghe, có lẽ có thể k*ch th*ch anh ấy lập tức tìm bạn gái mang về cũng nên.

Tám chuyện về tình yêu say đắm kiểu này rất thu hút, có người lập tức nghĩ xa hơn: “Mọi người nói xem, nói Tống Tiểu Trân có hối hận không?”

“Tôi nghĩ hối hận xanh cả ruột rồi. Cao Cường kia có tiền thì sao? Chính mắt tôi nhìn thấy, ăn nhậu cờ b.ạ.c chơi gái thứ nào cũng dính, kiếm được tiền cũng không mang về nhà.”

Vân Chi

Có người bổ sung: “Mang về cũng rơi vào tay mẹ chồng cô ta, trong tay Tống Tiểu Trân chỉ có tiền lương của mình.”

“Chậc chậc chậc…… Cho nên mới nói, chỉ biết leo cành cao có gì hữu dụng đâu.”

“Hơn nữa theo tôi thấy, Cao Cường có kiếm được nhiều như cậu ta nói không vẫn chưa chắc chắn, có khi ba vạn lại nói thành ba mươi vạn.”

Có người thở dài: “Nói ra thì điều kiện của Tiểu Tống cũng khá tốt, là sinh viên, vẻ ngoài cũng đẹp, làm trong cục quy hoạch thành phố, xứng với Tiểu Ngôn biết bao…”

“Tôi thấy chuyện này chắc chắn là do mẹ con bé xúi giục, trong mắt người phụ nữ kia chỉ có tiền và em trai Tống Tiểu Trân.”

“Ai nói không phải đâu, Tống Tiểu Trân bị bắt nạt thảm như vậy còn khoanh tay mặc kệ.”

Mọi người không hẹn mà cùng lắc đầu.

“Mấy ngày nay Cao Cường đang thúc giục khoản cuối công trình nhỉ? Tôi thấy khả năng bà ta lại sắp tới cửa tống tiền rồi.” Bà cụ vừa dứt lời, người bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa khu tập thể, đột nhiên nói: “Bà đoán chuẩn thật đấy, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay.”

Mọi người nhìn theo ánh mắt đối phương, lập tức trông thấy một người phụ nữ trung niên mặc áo bông đỏ thẫm, trong tay xách theo một thùng sửa bò, một tay đỡ Cao Cường tinh thần hơi uể oải.

Người phụ nữ kia mang vẻ mặt nịnh nọt, giọng hàm chứa vẻ thương xót: “Ai da, con rể, sao lại uống nhiều thế này? Con làm ăn buôn bán thật sự quá vất vả.”

“Có điều cũng phải xem người đó là ai! Có phải công trình này của con lấy được khoản cuối nhanh nhất không?”

Cao Cường hừ một tiếng, lấy lại chút tinh thần: “Đương nhiên rồi, con với chủ nhiệm Vương là quan hệ gì, chắc chắn là thanh toán cho con trước.”

Trên mặt mẹ Tống cười nở hoa: “Mẹ cũng thấy thế, Cường Tử con có năng lực nhất.”

Hiển nhiên Cao Cường rất hưởng thụ lời khen của đối phương, thấy hàng xóm láng giềng anh ta cười chào hỏi: “Bác Tôn, dì Ngô, chị Trương, đều trông trẻ à?”

Đám người vừa rồi còn vô cùng khinh thường anh ta, chỉ trong nháy mắt đã treo lên nụ cười vừa thân thiết vừa sùng bái:

“Ai da, ông chủ Cao về đấy à, lại bận việc suốt đêm rồi.”

“Nhìn dáng vẻ, chắc năm nay lại phát tài nhỉ?”

“Ông chủ Cao có bản lĩnh, sợ là sang năm đấu thầu công trình, trong khu tập thể chúng ta chỉ mình cậu nhận được.”

Rõ ràng lòng hư vinh sĩ diện của anh ta đã bị mọi người nhìn thấu.

Khóe miệng Cao Cường cong lên, lập tức móc ra một xấp tiền từ trong túi, phát cho mỗi đứa trẻ chơi bên cạnh một đồng: “Đi, mua kẹo ăn.”

Đám nhóc lập tức cao hứng vừa chạy vừa hò hét, người lớn cũng lộ ra nụ cười, nhìn dáng vẻ quen thuộc này, chắc chuyện như vậy thường xuyên xảy ra.

Trong mắt mẹ Tống bên cạnh hiện lên chút đau lòng, có điều rất nhanh bà ta đã ân cần cười nói: “Con rể nhà tôi phóng khoáng thế đấy, người làm chuyện lớn đều như vậy.”

Bà ta khoe khoang với mọi người: “Với người ngoài còn hào phóng như vậy, với người mẹ vợ này, đúng là không cần nói.”

Cao Cường mỉm cười, rút ra tờ một trăm đặt vào tay mẹ Tống: “Mẹ, cầm lấy tiêu đi.”

Mẹ Tống lập tức mặt mày hớn hở: “Ai, con đó, đúng là quá hiếu thuận.”

Đám người buôn chuyện lại trao nhau một ánh mắt trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra miệng, hai người này đúng là kẻ thích khen kẻ khéo nịnh, tuyệt phối.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 517



Khi hai người bọn họ chuẩn bị về nhà, một chị gái hơn ba mươi tuổi xách theo giỏ rau chạy chậm tới, mặt đầy kích động, nói: “Hình như Ngôn Thiếu Dục dẫn bạn gái về!”

Mọi người lập tức kinh ngạc: “Thật à? Trông thế nào?”

“Cô nhìn thấy ở đâu? Đẹp không? Cao hay thấp?”

Chị gái kia nói: “Ở ngay trạm xe buýt, tôi thấy cậu ta đi cùng một cô gái vai sát vai trở về, thằng út nhà cô giáo Lý trông thấy hai người đã nhanh chân chạy về ký túc xá cho công nhân viên chức trong trường học rồi, chắc chắn là đi báo tin.”

Tô Nhuyễn:……

Vân Chi

Nếu không phải hôm qua Ngôn Thiếu Dục còn chỉ trích cô không phúc hậu, cô đã tin rồi.

Mọi người đang hứng thú bừng bừng thảo luận, lại nghe thấy mẹ Tống mở miệng âm dương quái khí nói: “Thôi đi, Ngôn Thiếu Dục tìm được bạn gái mới là lạ.”

Mọi người không tự chủ được đều nhìn về phía bà ta, mẹ Tống nhìn sang Cao Cường bên cạnh, lập tức nói càng hăng say: “Bị mẹ kế nắm chặt trong tay, phải lo cho đứa em trai kia còn chưa tính, tốt xấu gì cũng cùng cha. Đằng này ngay cả đứa con gái mẹ kế mang theo cũng phải quan tâm, đừng nói học phí, sinh hoạt phí gì đó, khi gả chồng còn phải cho tiền, bản thân cưới vợ không nỡ bỏ tiền lễ hỏi, con gái của mẹ kế gả chồng cho hẳn ba vạn, mọi người nói xem có hồ đồ không?”

“Đúng là có thể kiếm tiền thật, nhưng mà tiền kiếm được mẹ kế tiêu một phần, em trai tiêu một phần, em gái mẹ kế mang đến cũng phải có một phần, con gái nhà ai chịu đựng được?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, mức độ đáng tin của lời này thật sự không cao, nếu Ngôn Thiếu Dục là kẻ hồ đồ, sao có thể nhận thầu công trình lớn như vậy?

Mẹ Tống nói rất chắc chắn: “Sao hả? Không tin sao? Em gái của mẹ kế cậu ta ở ngay trong khu tập thể này, tiền mua nhà do chính cậu ta bỏ ra, còn mua sớm hơn cậu ta đó, không tin mọi người đi hỏi thăm mà xem.”

Tô Nhuyễn yên lặng lui về phía sau một chị gái, chụp mũ áo lông lên, che kín mít, lỡ để hai kẻ ngốc này phát hiện đôi co với cô thì không hay, nói chuyện với kẻ ngốc chỉ lãng phí thời gian.

“Ơ, sao Ngôn Thiếu Dục lại qua bên này?” Có người nói.

Mọi người nghe thấy lập tức nhìn về phía cửa khu tập thể, quả nhiên trông thấy Ngôn Thiếu Dục và một cô gái đang đi tới.

Cao Cường không về nhà nữa, hình như định đứng đây chờ Ngôn Thiếu Dục qua chào hỏi.

Mẹ Tống như tìm được cơ hội khoe khoang, cao giọng nói: “Theo tôi thấy, chọn con rể vẫn nên chọn người có năng lực như Cao Cường nhà chúng tôi, chỉ học đại học thôi có ích lợi gì, học nhiều học choáng váng cả đầu óc rồi.”

Lén lút nói xấu sau lưng người khác còn chưa tính, người ta dẫn bạn gái về lại quấy rối như vậy đúng là mất hết nhân phẩm, có người ngay thẳng không nhịn nổi, lập tức nói: “Nói tới năng lực, vẫn là Ngôn Thiếu Dục có năng lực, năm nay bau thầu công trình trong thành phố, chỉ riêng người dưới trước cũng hơn một trăm người rồi.”

“Tôi nhớ Cao Cường nhà bà chỉ có hai mươi người dưới trướng nhỉ? Cao Cường, công trình năm nay của cậu có kiếm nổi mười vạn không?”

“Ngôn Thiếu Dục người ta kiếm được ít nhất cũng phải ba mươi vạn, dù cho mẹ kế, em trai, em gái tiêu ba vạn năm vạn, vẫn còn thừa hai mươi mấy vạn đó.”

Nói xong còn nhìn về phía mẹ Tống: “Tiền dư lại của người ta còn nhiều hơn tiền con rể bà kiếm được.”

Nghe vậy sắc mặt Cao Cường không tốt lắm, mẹ Tống lập tức phản bác: “Đó là vì cậu ta từng học đại học thôi, cục đường bộ, cục kiến trúc, cục quy hoạch gì đó, nơi nào cũng có bạn học, toàn đi cửa sau.”

“Nếu con rể tôi có mạng lưới quan hệ như cậu ta, một năm kiếm năm sáu mươi vạn chứ chẳng chơi.”

Cao Cường cũng hừ nhẹ một tiếng: “Mẹ, đừng nói nữa, thật ra đám bạn học của cậu ta chỉ có chút tác dụng ở trong tỉnh mình thôi, rời khỏi tỉnh Đông Lâm, chẳng là gì hết.”

“Ba mươi vạn tính gì.” Anh ta nói: “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, mọi người cảm thấy ba mươi vạn rất nhiều sao? Ở ngay khu tập thể chúng ta thôi, có một bà chủ, người ta mở nhà máy ở thành phố Yến, mảnh đất giá năm trăm vạn, nói mua là mua, mắt không chớp một cái.”

Tô Nhuyễn:???

Tin tức này đúng là tin tức lớn, hiện tại với bọn họ mà nói, nhận thầu công trình một năm kiếm ba mươi vạn đã là khoản tiền cực lớn rồi.

Có trong tay năm trăm vạn chắc chắn là phú hào bọn họ chỉ có thể nhìn lên.

“Nhà ai thế?”

“Thật sự trong khu tập thể chúng ta à?”

“Giả……”

Cao Cường đắc ý nói: “Đã nói người ta mở nhà máy ở thành phố Yến rồi, ngày thường đều không ở nhà, đương nhiên mọi người không biết.”

“Tôi từng ăn cùng cô ấy mấy bữa cơm.” Anh ta châm điếu thuốc, rít vài hơi, nói: “Ngay tháng trước vừa bỏ ra năm trăm vạn mua đất, cố ý tới mời tôi xây dựng giúp cô ấy.” Anh ta giơ một ngón tay lên: “Một năm ít nhất có thể kiếm bằng này…”

Mẹ Tống phối hợp, bày ra vẻ mặt kinh ngạc: “Một trăm vạn?”

Nhìn Ngôn Thiếu Dục đến gần, thấy đối phương còn nhìn về phía mình, Cao Cường lập tức lộ ra biểu cảm trào phúng, mở miệng châm chọc: “Người ta một năm kiếm năm trăm vạn còn chưa nói gì, dựa vào quan hệ kiếm ba mươi vạn có gì hay mà khoe khoang?”

Nhưng mà thực tế căn bản không phải Ngôn Thiếu Dục để ý đến anh ta, mà nhìn Tô Nhuyễn phía sau, sao cô ấy lại trộn lẫn với bọn họ ở chỗ này nhỉ?

Người kiếm năm trăm vạn này không phải chỉ cô ấy chứ?

“Thiếu Dục!” Lý Nhược Lan ở phía sau, hình như vội vàng tới. Hiển nhiên là nghe được tin tức từ chỗ Ngôn Thiếu Thời, cố ý tới xem “Bạn gái” của Ngôn Thiếu Dục.

Mẹ Tống thấy thế lập tức cao giọng: “Ôi, cô giáo Lý, Cao Cường nhà chúng tôi quen biết nữ giám đốc một năm có thể kiếm năm trăm vạn đó, có cần giới thiệu cho con trai cô không? Ở ngay trong khu tập thể chúng ta đó, nhưng sắp quay về thành phố Yến rồi.”

Nói xong, bà ta lại liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh Ngôn Thiếu Dục, cười như không cười nói: “Cũng phải cho con trai cô kiếm ít tiền cưới vợ chứ, cháu ngoại tôi hơn một tuổi rồi đó.”

Lý Nhược Lan không quan tâm tới bà ta, có điều ánh mắt vẫn đảo qua theo bản năng, rất nhanh cũng dừng trên người Tô Nhuyễn, lộ vẻ hoang mang giống Ngôn Thiếu Dục.

Tô Nhuyễn:……

Nhất thời không biết xấu hổ vì hóng chuyện về anh trai mình từ người khác, hay xấu hổ vì bị mẹ con Cao Cường lấy ra làm lá chắn…

Nhưng mà có thể khẳng định một điều, nếu bị vạch trần khả năng mỗi người có mặt ở đây đều xấu hổ.

Ai tin được, cô thật sự chỉ muốn hóng chuyện?
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 518



Tô Nhuyễn là người rất sợ xấu hổ, vì thế chỉ có thể nghiêng đầu sang một bên giả vờ không quen biết Lý Nhược Lan và Ngôn Thiếu Dục.

May mắn, tuy rằng hai người không hiểu ra sao, nhưng thấy cô như vậy cũng không vạch trần.

Đương nhiên chủ yếu là, hiện giờ với Lý Nhược Lan mà nói, quan trọng nhất vẫn là cô gái bên cạnh Ngôn Thiếu Dục, còn Tô Nhuyễn sao? Thích làm gì thì làm đi.

Cô gái bên cạnh Ngôn Thiếu Dục dáng người cao gầy, mắt to mũi cao, là diện mạo đoan trang hào phóng, chỉ là khí chất hơi lạnh lùng, nhìn có vẻ không dễ ở chung.

Nhưng mà điều này không dọa lui được đám người bát quái có năng lực giao lưu trâu bò, có bà cụ đã mở miệng hỏi han thay Lý Nhược Lan: “Tiểu Ngôn, đây là bạn gái cháu à? Đang làm gì?”

Có người phụ họa: “Vẻ ngoài xinh đáo để.”

Ngôn Thiếu Dục hơi xấu hổ, liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, vội vàng định giải thích, nào ngờ mẹ Tống đã mở miệng âm dương quái khí nói: “Đúng là không dễ dàng, cuối cùng Tiểu Ngôn cũng tìm được bạn gái rồi, cháu gái bao tuổi? Có học đại học không?”

“Với ánh mắt của Tiểu Ngôn, người xinh đẹp có bằng cấp cao còn chướng mắt, chắc nhà cháu rất giàu nhỉ?”

“Hay là cảm thấy lớn tuổi rồi, tùy tiện tìm một người, tạm chấp nhận qua ngày?”

Bà ta nói liên thanh như pháo trúc, vừa nói vừa dùng ánh mắt xoi mói nhìn cô gái kia, trong giọng mang theo ác ý rõ ràng, hiển nhiên cố ý quấy rối.

Lý Nhược Lan nổi giận, đang định mở miệng, lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Liên quan quái gì tới bà?”

Vân Chi

Mọi người đều sửng sốt, không hẹn mà cùng nhìn về phía cô gái kia, mẹ Tống cũng trợn trừng mắt: “Sao cô lại ăn nói như vậy?”

Sắc mặt cô gái kia không có gì thay đổi, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ: “Mở miệng nói, bà không thấy à?”

Mẹ Tống nghẹn họng, Ngôn Thiếu Dục bên cạnh không nhịn được đã bật cười thành tiếng.

Lý Nhược Lan cũng lấy lại tinh thần, trực tiếp đáp trả lại mẹ Tống: “Tôi nói này mẹ Tống Tiểu Trân, chúng tôi không muốn để ý đến bà, bà đừng xông lên tìm cảm giác tồn tại có được không?”

“Nhà chúng tôi không giống nhà bà, không xem gì khác chỉ xem tiền.”

“Thiếu Dục nhà chúng tôi chỉ xem nhân phẩm con gái nhà người ta, một cô gái dù vẻ ngoài xinh đẹp, bằng cấp cao, nhưng cả ngày gây chuyện trong nhà, châm ngòi quan hệ mẹ con, hở ra là trộm đồ mang về nhà mẹ đẻ, người như vậy có cho không chúng tôi cũng không thèm.”

“Nhưng nếu cô gái ấy nhân phẩm tốt, dù lễ hỏi mười vạn chúng tôi cũng đào ra.” Lý Nhược Lan liếc mắt nhìn Cao Cường một cái: “Lời tôi nói nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không bao giờ giống người khác, hứa cho năm vạn, cuối cùng một vạn cũng không muốn bỏ ra.”

“A, phải rồi, kết hôn với loại đàn ông ăn chơi đàng đ**m bên ngoài, về nhà còn đánh vợ, thà tìm người tạm chấp nhận sống qua ngày còn tốt hơn.”

“Có ví dụ sẵn ở đây, tôi không nỡ để con trai mình chịu khổ như vậy.”

Cao Cường sa sầm mặt, mẹ Tống cũng không giữ nổi sắc mặt, cười mỉa: “Nói thì dễ nghe lắm, nói cho cùng, còn không phải không có bản lĩnh vợ cũng không cưới được sao?”

Lý Nhược Lan lập tức nổi giận, Ngôn Thiếu Dục vốn dĩ không để ý tới bọn họ, cũng nói: “Ừ, bản lĩnh của tôi không thể so với người khác, trong nhà có một người tạm chấp nhận, bên ngoài mỗi ngày một cô.”

Đáng tiếc Cao Cường không cho rằng đó là lời khinh bỉ, chỉ có mẹ Tống khẽ đổi sắc mặt, lại không dám nói gì, chỉ có đoàn đội bát quái là lắng nghe hăng say.

Nói xong Ngôn Thiếu Dục lại quay đầu giới thiệu với cô gái bên cạnh: “Thắng Nam, đây là ông chủ Cao, người năm nay tranh đoạt công trình đường mới Tân Lâm với cô, rất có bản lĩnh.”

Cao Cường sửng sốt, nhìn về phía cô gái kia.

Đám bác gái trong quân đoàn bát quái lập tức tinh luyện ra tin tức mấu chốt: “Hóa ra tên Thắng Nam à, cũng nhận thầu công trình? Nữ nhà thầu? Quá khó lường rồi.”

“Đúng là rất lợi hại.” Ngôn Thiếu Dục cười nói: “Chắc Cao Cường biết rõ, năm nay đoạn công trình đường Tân Lâm kia, anh ta đã bỏ ra bao nhiêu công phu, kết quả chạy đi chạy lại hai tháng không được việc, cuối cùng Thắng Nam vừa ra tay đã bao thầu xong.”

Mọi người đều kinh ngạc, phụ nữ làm nhà thầu, bọn họ chưa từng gặp đâu, hơn nữa nghe ý này có vẻ người ta còn lợi hai hơn Cao Cường.

Cao Cường không nhịn được, lập tức âm dương quái khí nói: “Tôi biết ngay mà, bảo sao phí công phí sức như vậy rõ ràng đã nắm chắt, kết quả lại bị người ta nẫng tay trên, hóa ra là con gái.”

Anh ta liếc mắt nhìn Thắng Nam từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng một chút ở ngực, giọng đầy ẩn ý: “Chuyện này đúng là tôi không so được, nhận thua nhận thua.”

Trong niên đại rất nhiều người bao gái trắng trợn, nuôi vợ bé bên ngoài này, người nghe đều biết anh ta nói vậy là có ý gì, Ngôn Thiếu Dục lạnh mặt, có diều vẫn không thể nhanh miệng bằng cô gái tên Thắng Nam kia.

Cô ấy lạnh lùng trào phúng: “Anh nhận thua cái gì? Trong đầu toàn phân tro rác rưởi, anh nên quỳ xuống đất tạ tội mới đúng.”

Cuối cùng sắc mặt Cao Cường cũng thay đổi, nhưng chưa đợi anh ta mở miệng, Thắng Nam đã mắng cả anh ta và bà Tống: “Đều câm miệng lại, đừng nói chuyện với tôi, tôi không quen biết các người.”

Cao Cường và mẹ Tống lập tức nghẹn học, các bác gái không nhịn được đều cười trộm, Tô Nhuyễn cũng cảm thấy cô gái này rất cá tính.

Sau đó Ngôn Thiếu Dục chào hỏi mọi người chuẩn bị rời đi, nói chung là không muốn cãi nhau với hai người này, dù cãi thắng vẫn cảm thấy ghê tởm.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 519



Đợi bọn họ đi được vài bước, mẹ Tống mới phản ứng lại, hướng về phía hai người cả giận mắng: “Dựa vào đi cửa sau cũng coi như có bản lĩnh? Chờ xem sang năm Cường Tử nhà tôi sẽ kiếm trăm vạn mang về.”

Lý Nhược Lan trợn mắt khinh bỉ: “Ừ, chúng tôi không kiếm được, Cường Tử nhà bà có bản lĩnh nhất, tôi tin cậu ta có thể kiếm một ngàn vạn mang về, sau đó mau chóng lên trời ở, khu tập thể Bình An nho nhỏ này sao có thể chứa nổi các người.”

Bà ấy vừa nói xong, tiếng chuông điện thoại của Cao Cường lập tức vang lên, sau một tiếng “Alo”, sắc mặt lập tức trở nên vui vẻ: “Lý Lão Bát? Cậu sắp tới rồi à?”

Cao Cường đứng thẳng dậy, hưng phấn nói: “Thật sao? Bà chủ năm trăm vạn ở thành phố Yến kia đã về rồi?” Giọng anh ta cực cao, còn cố ý nhấn mạnh mấy chữ bà chủ năm trăm vạn ở thành phố Yến, khiến Ngôn Thiếu Dục và Lý Nhược Lan đã bước xa vài bước không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía Tô Nhuyễn.

Sao nghe giống như đang nói con gái/ em gái nhà mình thế nhỉ? Tuy rằng đã chứng thực đó chỉ là lời đồn.

Cao Cường vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của bọn họ, thấy thế còn tưởng rằng bọn họ đang hâm mộ mình, lập tức càng đắc ý: “Ừ ừ, biết rồi, tôi chờ các cậu.”

“Hả? Không sao, không sao, tôi chờ dưới sân.”

Sau khi cúp điện thoại, anh ta liếc qua Ngôn Thiếu Dục và đoàn đội bát quái: “Bà chủ kia đã trở lại, lát nữa phải qua chào hỏi một tiếng.”

Nói xong lại ném tàn thuốc trong tay xuống đất, dùng chân nghiền nát nó: “Ai, đúng là hết việc nọ tới việc kia, thời gian th* d*c cũng không có.”

Đoàn đội bát quái cũng đầy tò mò về bà chủ năm trăm vạn kia, không nhịn được cùng nhìn về phía cổng khu tập thể với Cao Cường.

Tô Nhuyễn lại cho rằng sẽ không có ai tới hỏi thăm cô, cô nghiêng về phía vì cứu vãn tôn nghiêm Cao Cường cố ý nói khoác qua điện thoại. Có điều để phòng ngừa bất trắc, Tô Nhuyễn quyết định về nhà, nếu không sau này cùng chung khu tập thể ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, quá xấu hổ.

Cô kéo chặt mũ, chào hỏi các bác các dì một tiếng chuẩn bị ra về, nhưng khi xoay người lại bị Cao Cường trông thấy, anh ta nheo mắt chần chừ hỏi: “Tô Nhuyễn?”

Là đối thủ đầu tiên khi nhận thầu công trình, khuôn mặt Tô Nhuyễn lại không phải kiểu người qua đường, tất nhiên khắc sâu ấn tượng trong lòng Cao Cường, anh ta lập tức khẳng định: “Là Tô Nhuyễn nhỉ?”

Tô Nhuyễn dừng bước, nếu đã nhận ra, lại tiếp tục giấu đầu lòi đuôi có vẻ giống như cô sợ anh ta, so với xấu hổ, cô càng ghét bị người khác cho rằng mình nhát gan.

Cô thở dài bỏ mũ xuống, cười với các bác các dì bên cạnh, quả nhiên trên mặt bọn họ đều lộ vẻ xấu hổ.

Trước khi tới căn bản mẹ Tống không biết bọn họ đang nói chuyện gì, tất nhiên cũng không biết vì sao Tô Nhuyễn trốn tránh, lúc này bà ta như bắt được nhược điểm, cao giọng nói: “A, đúng là con gái chồng trước của cô giáo Lý rồi, lén lút trốn chỗ này làm gì thế?”

Sau đó lại nói với người xung quanh: “Tôi nói rồi mà, cô ta cũng ở khu tập thể này, căn phòng kia chính là phòng Ngôn Thiếu Dục mua cho cô ta.”

Mẹ Tống nhìn biểu cảm mất tự nhiên của mọi người với Tô Nhuyễn, cho rằng bọn họ cũng xem thường cô, lập tức cao hứng nói: “Đứng nửa ngày không hề lên tiếng, có phải cũng cảm thấy mất mặt hay không?”

“Nhưng mà có vẻ chị dâu tương lai nhà cô không phải người dễ đối phó đâu, sau này sợ là anh trai cô không giúp được cô nữa.”

Với loại người này, cãi nhau lại với bà ta mới là thua, Tô Nhuyễn cười tủm tỉm, học Thắng Nam: “Liên quan quái gì với bà?”

Trong lúc mẹ Tống nghẹn lời, Lý Nhược Lan đã tới gần, bà ấy không để ý tới mẹ Tống, chỉ nhìn xe máy vừa tiến vào cửa khu tập thể, nói với Tô Nhuyễn: “Hình như người kia là Lý Lục Tử.”

Tô Nhuyễn nhướng mày, chính vị đồng hương ném b.o.m cho cô sao? Thật sự tới tìm cô?

Mẹ Tống nghe Lý Nhược Lan nói vậy, lập tức cảnh giác: “Sao hả? Các người định nẫng tay trên à?”

Cao Cường nhìn thấy Ngôn Thiếu Dục đi tới, cũng khinh bỉ: “Không phải ông chủ Ngôn rất có bản lĩnh sao? Qua đây làm gì? Đang ở trước mặt mọi người đó, thanh cao của cậu đâu rồi? Thế nào, có cần tôi giới thiệu giúp cậu không?”

Lý Nhược Lan và Ngôn Thiếu Dục đều nhìn anh ta với vẻ mặt một lời khó nói hết, Tô Nhuyễn cũng cười: “Chuyện đó thì không cần.”

“Tôi cảm thấy, anh vẫn nên quan tâm tới bản thân đi, theo tôi biết, bà chủ kia ghét nhất loại người khoác lác, không khẩu đức, đầu óc còn toàn rác rưởi, đừng để người ta sập cửa không cho vào, lúc ấy mất mặt lắm.”

Nói xong cô cũng ở lại không về nhà nữa, đứng ngay tại chỗ chờ đợi, nào có đạo lý Cao Cường khiến mọi người đều xấu hổ, anh ta lại không vấn đề gì.

Cô phải dùng sự xấu hổ của anh ta chưa lành cho mọi người.

Có anh ta ở đây, chút xấu hổ nho nhỏ của mọi người thì tính gì?

Quả nhiên Cao Cường không phụ sự chờ mong, tiếp tục khiêu khích Tô Nhuyễn. Anh ta cười nhạo một tiếng: “Nói cứ như thật vậy, nhắc tới khoác lác đúng là không thể so với nhà cô…”

Câu kế tiếp còn chưa kịp ra khỏi miệng, anh ta đã hưng phấn vẫy tay với người đang tới gần: “Này! Lý Lão Bát! Ở đây!”

Xe máy dừng lại trước mặt mọi người, trên xe là hai gã đàn ông, dung mạo giống nhau, nhìn qua là biết anh em trong nhà.

Cao Cường lập tức chạy tới tiếp đón, xách giúp một đống đồ treo trên xe máy: “A, mang theo nhiều đồ thế?”

Người đàn ông trẻ tuổi hơn cười nói: “Đều là chút thổ sản, không đáng giá.”

Cao Cường rất hiểu: “Người ta là kẻ có tiền, thích mấy thứ này, mấy thứ quý trọng có thứ gì người ta không mua được.”

Vân Chi

Câu này lập tức thu về một đợt kinh ngạc cảm thán.

Lý Nhược Lan nhỏ giọng nói với Tô Nhuyễn: “Chẳng trách Lý Lão Bát này lại có thể chơi cùng Cao Cường, hóa ra đều là người thích khoác lác.”

Tô Nhuyễn buồn bực nói: “Bọn họ thích nói khoác thì nói, vấn đề là nói tới con làm gì?”

Ngôn Thiếu Dục buồn cười, thấy Thắng Nam bên cạnh nhíu mày, anh ấy vội nói: “Đừng sốt ruột, dù sao hôm nay cũng rảnh rỗi, cứ chờ xem trò hay.”

“Vừa rồi cô không thấy ghê tởm à?”

Thắng Nam không nói gì, tò mò quan sát Tô Nhuyễn, Tô Nhuyễn nhìn cô ấy cười.
 
Back
Top Bottom