Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 500



Bratt cầm theo tờ giấy về khách sạn, khi xuống xe không nhịn được nhìn về phía căn nhà cao tầng đang xây dựng phía đối diện, thật ra anh ta không hề để ý tới. Nhưng có người vẫn nhớ rõ dáng vẻ ban đầu của nó, vệ sĩ nói: “Ba ngày trước, nó mới cao một tầng.”

Bratt sửng sốt, quay sang nói với Jack: “Đi hỏi thăm xem có bao nhiêu công nhân đang xây dựng tòa nhà kia.”

Jack gật đầu, Black trở lại phòng, cẩn thận đặt tờ giấy Tô Nhuyễn đưa vào ngăn giữa trong ví da, anh ta phải mau chóng quay về chứng thực, lỡ như cô ấy nói không sai…

Hai tiếng sau, tiếng gõ cửa vang lên, Jack vào phòng kinh ngạc nói: “Chỉ có hơn năm mươi công nhân! Bắt đầu làm việc từ sáu giờ sáng, cho đến khi mặt trời xuống núi.”

“Công việc bọn họ làm trong ba ngày, khả năng chúng ta phải mất mười ngày mới có thể hoàn thành, người Hoa Quốc làm việc liều mạng thật.”

Bratt nghe xong nhíu mày suy tư.

Vốn dĩ chỉ định hù dọa đối phương, ngày hôm sau Bratt lại thật sự mua vé máy bay quay về.

Thời buổi này chưa có điện thoại quốc tế, cũng chưa có kết nối internet, có điều dù có, những công thức quy trình kia đều thuộc về bí mật công ty, anh ta vẫn phải tự mình quay về chứng thực.

Jack và hai người vệ sĩ ở lại, tuy rằng bọn họ nói ở lại vì mỹ thực Hoa Quốc, nhưng trợ lý Jack ở lại cũng để lộ thái độ, ít nhất chứng minh Bratt sẽ còn quay trở lại.

Xưởng trưởng Lữ nhìn cảnh tượng ấy, cũng không sốt ruột, chuyện mua bán đặc biệt kiểu này, kéo dài vài tháng cũng là bình thường.

Tô Nhuyễn đã đạt được mục đích, cô cầm tờ giấy kia tới tìm Tưởng Lệnh Thành: “Tôi chỉ tùy tiền sửa lại một số thứ trong thành quả nghiên cứu của anh, vốn dĩ nghĩ anh ta chỉ là nhân viên tiêu thụ, chắc là không hiểu gì, chỉ cần tỏ thái độ cho bọn họ thấy là được, không ngờ anh ta vừa xem xong sắc mặt đã thay đổi.”

“Sáng sớm hôm nay còn cố ý mua vé máy bay quay về, anh xem có phải tôi viết trúng thứ gì không?”

“Các anh có thể xem qua trước, chắc là đối phương quay về chứng thực với nhân viên kỹ thuật của bọn họ rồi, nếu thái độ của đối phương kém đi, chứng tỏ những thứ này đều sai lầm, nhưng nếu thái độ của bọn họ tốt lên, vậy thì khả năng tôi thật sự viết trúng thứ gì rồi.”

Tưởng Lệnh Thành nghe xong lập tức coi trọng. Xem dãy công thức hóa học và quy trình trên tờ giấy, anh ta sửng sốt, nơi Tô Nhuyễn sửa lại trùng hợp chính là nơi bọn họ nghiên cứu rất lâu vẫn không thể đột phá…

Mà biện pháp này…

Tưởng Lệnh Thành chau mày, ánh mắt lại cực sáng, đối với nhân viên nghiên cứu mà nói, sai một ly đi nghìn dặm, cho nên này chỉ cần thay đổi một chút xíu này thôi, tiến triển sẽ cực kỳ nhanh chóng.

Tưởng Lệnh Thành không kịp chào hỏi Tô Nhuyễn, lập tức xoay người chạy tới phòng thí nghiệm, Tô Nhuyễn khẽ mỉm cười. Ít nhất đời này trang bị quân sự của Hoa Quốc sẽ không bị người ta quản chế…

Buổi tối khi Lộc Minh Sâm về đến nhà, lại nhìn thấy Tô Nhuyễn đang ngồi trước bàn làm việc viết viết vẽ vẽ. Đã cuối kỳ năm hai, ngoài nhiệm vụ ra, việc học của anh cũng rất nặng, mỗi ngày đều về nhà muộn hơn trước kia.

Nhưng ngày nào cũng có thể nhìn thấy Tô Nhuyễn đang bận rộn, phảng phất như cô được vặn hết dây cót, đã xử lý xong chuyện Bratt rồi, cô vẫn chưa thả lỏng như cũ.

Sơ Bát còn nhỏ, lúc này đang nằm bên cạnh, Tô Nhuyễn cắt một miếng táo, nó lập tức duỗi cổ ra, gặm từng chút một vô cùng thơm ngon.

Lộc Minh Sâm đến gần, vươn tay gãi gãi mai rùa của nó, vật nhỏ lập tức bị ngã lật nhào.

Tô Nhuyễn nhìn cảnh ấy, cười không ngừng. Lộc Minh Sâm kéo cằm cô qua, trao cho cô một nụ hôn thật sâu, ban đầu còn dịu dàng, sau đó lại trở nên hung mãnh.

Từ sau ngày đi gặp Bratt quay về, anh ấy luôn dễ kích động, giống như quay lại thời gian khi mới bên nhau, hận không thể nuốt cô vào lòng.

Tô Nhuyễn không hề biết, hôm đó cô lóa mắt cỡ nào, đặc biệt khi cô nói khiến Bratt á khẩu không trả lời được, trái tim Lộc Minh Sâm như cũng căng lên.

Đợi hôn xong, Tô Nhuyễn đã ngồi trong lòng anh rồi.

Lộc Minh Sâm lật quyển sổ của cô: “Đang làm gì thế?”

Tô Nhuyễn dựa vào vai anh: “Muốn nghiên cứu phương án phòng chống lũ lụt, có sợi Phương Luân rồi, có thể cải tiến được rất nhiều trang thiết bị.”

Lộc Minh Sâm nghiêng đầu hôn lên trán cô, nhìn thấy con số dự toán hơn hai trăm vạn cuối quyển sổ, không nhịn được thở dài: “Ai cũng bảo em kiếm được tiền, nhưng sao anh thấy tiền của em vĩnh viễn không đủ dùng vậy?”

Tô Nhuyễn cười: “Chẳng lẽ anh không biết thật ra người càng lắm tiền càng thiếu nợ nhiều sao?”

“Không biết,” Lộc Minh Sâm nói: “Cần anh làm gì không?”

Tô Nhuyễn tựa vào trán anh, nghiêm túc nói: “Anh phụ trách huấn luyện cho tốt là được rồi.”

Nói cho cùng, cô làm tất cả đều vì anh.

Vân Chi

Lộc Minh Sâm cảm thấy trái tim mình như nhũn ra, ôm cô đứng dậy, cười nói: “Vậy em phải cho anh chút động lực…”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 501



Tô Nhuyễn vội vàng vươn tay: “Sơ Bát!”

Ánh mắt Lộc Minh Sâm dừng trên con rùa đen nhỏ đang vui vẻ gặm táo, lộ ra vẻ mặt suy tư.

Trong lòng Tô Nhuyễn lập tức dâng lên dự cảm không hay, quả nhiên ngay sau đó đã nghe thấy anh nói: “Đúng là nên canh chừng nó.” Nói xong trực tiếp động thủ.

Tô Nhuyễn:!!!

Ý cô là bỏ Sơ Bát lại nhà của nó, không phải Play trong phòng làm việc.

Nhưng mà sao cô thắng nổi Lộc Minh Sâm, khi động tĩnh hơi mạnh chút Sơ Bát sẽ duỗi cổ nhìn qua, không khiểu sao khiến Tô Nhuyễn sinh ra cảm xúc thẹn thùng, ngược lại khiến Lộc Minh Sâm tìm được thú vui mới.

Ở phương diện này, đàn ông đúng là hư hỏng trời sinh, khi Tô Nhuyễn mắng, Lộc Minh Sâm còn bế cô lên, đè cô trên cửa, dõng dạc nói: “Yên tâm, chỉ hư với mình em.”

Khiến Tô Nhuyễn lại hận không thể cắn c.h.ế.t anh.

Đương nhiên, ngoài phương diện này Lộc Minh Sâm “Đặc biệt hư” với Tô Nhuyễn, còn có xu thế càng ngày càng tăng, các phương diện khác anh vẫn rất cẩn thận tỉ mỉ.

Chỉ mấy ngày sau anh đã tìm được cho cô phương thức liên lạc của vài nhà máy, đều là thứ Tô Nhuyễn đang cần.

Dư lại chính là vấn đề tiền bạc.

Nhìn giá cổ phiếu trên báo, Tô Nhuyễn bảo Đinh Lâu đi bán cổ phiếu giúp cô.

Nghe cô nói vậy, Đinh Lâu còn sửng sốt hỏi lại: “Bán sớm vậy? Bây giờ thị trường vẫn đang tăng điên cuồng đó?”

Tô Nhuyễn nói: “Cũng gần đạt đỉnh rồi, đến lúc giảm còn điên cuồng hơn, tranh thủ thời gian bán hết đi.”

Vân Chi

Cũng may Đinh Lâu không hỏi thêm gì, dẫn theo hai người vệ sĩ qua lại một chuyến, khi về xách theo ba vali tiền đầy ắp.

“Tổng cộng một trăm năm mươi sáu vạn.” Khi nói ra câu này Đinh Lâu còn cảm thấy đáng tiếc: “Nếu bán muộn hai ngày, có thể bán được một trăm tám mươi vạn.”

Lúc ấy Lộc Minh Sâm cũng ở đó, nghe vậy chậc một tiếng, rồi trừng anh ta: “Mấy ngày nay cô ấy đều cố ý không xem báo, cậu nhắc nhở cô ấy làm gì?”

Nói xong lại an ủi Tô Nhuyễn: “Không sao, sắp giảm rồi, vẫn tốt hơn bán ra khi ngã giá.”

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười.

Đinh Lâu vẫn cảm thấy đáng tiếc, năm kia chính anh ta mua cổ phiếu giúp Lộc Minh Sâm, đương nhiên cũng biết đại khái bọn họ kiếm lời bao nhiêu, cho nên năm ngoái khi Tô Nhuyễn bảo anh ta đi mua cổ phiếu giúp mình, chính anh ta cũng mua một chút.

Tuy rằng lần này cũng bán theo, nhưng nhìn thấy lợi nhuận cao như vậy vẫn không nhịn được.

“Chúng ta có thể thế chấp nhà máy vay tiền, lần sau nếu bà chủ mua có thể vay chút mua, như lần này chỉ cần vay năm mươi vạn là có thể kiếm về hơn một trăm vạn rồi.”

Tô Nhuyễn nhíu mày: “Đinh Lâu.”

Đinh Lâu sửng sốt.

Tô Nhuyễn nghiêm túc nói: “Cổ phiếu chỉ là một trong những thủ đoạn quản lý tài sản, nhưng rất nhiều người coi nó như đánh bạc.”

“Đinh Lâu, đừng coi nó như đánh bạc, nếu anh muốn chơi, dùng chút tiền nhàn rỗi chơi kiếm chút tiền tiêu vặt là được, đừng bao giờ nghĩ tới chuyện vay tiền chơi, nếu không 99% sẽ thua lỗ.”

Tô Nhuyễn vẫn luôn nhớ rõ nguyên tắc này, cho nên hiện tại dù cô đang cần tiền gấp, cũng biết đại khái hướng đi của thị trường chứng khoán, vẫn không mạo hiểm vay tiền.

Giống như một hành động nhỏ bé của cô có thể khiến sợi Phương Luân xuất hiện trước mười năm, thị trường chứng khoán càng không thể nói trước được điều gì. Hiện tại lượng tiền đổ vào thị trường chứng khoán đang ở một con số cố định, thêm một trăm vạn có thể ảnh hưởng tới mức giá thị trường, lỡ như còn có người khác giống cô và Tô Thanh Thanh thì sao?

So với ký ức xuyên sách trọng sinh gì đó, cô tin vào bản thân hơn.

Tô Nhuyễn không muốn cánh tay đắc lực của mình bị hủy hoại, mới cảnh cáo Đinh Lâu một câu. Cũng may cô vừa cảnh cáo xong, thị trường chứng khoán đã bắt đầu sụt giảm, so với lần trước lần giảm này còn đáng sợ hơn, giảm giá sâu liên tục khiến rất nhiều người căn bản không thể bán ra.

Đinh Lâu không nhịn được nghĩ mà sợ, một thời gian rất dài sau đó vẫn không có can đảm chạm vào cổ phiếu, đương nhiên đây là chuyện sau này.

Tuy rằng số tiền hiện có ít hơn dự toán một chút, nhưng thêm vài tháng nữa là có thể gom đủ.

Trong khoảng thời gian này Tô Nhuyễn bắt đầu đi khảo sát từng nhà máy, đợi sợi Phương Luân vừa ra lò là có thể triển khai nghiên cứu.

Nói tới sợi Phương Luân, tuy rằng sau đó Tô Nhuyễn không quan tâm nữa, nhưng kết quả không khác những gì cô dự đoán.

Bratt về nước một tháng, sau đó lại lần nữa tới Hoa Quốc, lần này anh ta còn dẫn theo phó tổng giám đốc và nhân viên phụ trách kỹ thuật trung tâm.

Trong một tháng này viện nghiên cứu cũng có đột phá lớn dựa vào ý nghĩ Tô Nhuyễn cung cấp, lại thấy dáng vẻ như lâm đại địch của bọn họ, lập tức càng chắc chắn hơn.

Sau khi giáo sư Chu giao lưu với nhân viên kỹ thuật của đám người kia, bọn chúng đã xác nhận, Hoa Quốc thật sự nắm giữ kỹ thuật tạo thành sợi Phương Luân, đang trong quá trình đổi mới kích cỡ.

Vì thế vị tổng giám đốc kia đã đưa ra phương thức hợp tác mới: Bọn họ muốn đầu tư xây dựng nhà xưởng ở Hoa Quốc.

Bọn họ có thể cung cấp cho Hoa Quốc thiết bị và kỹ thuật, nhưng muốn chiếm một nửa số cổ phần.

Dù sao Hoa Quốc đã nắm giữ kỹ thuật trung tâm, so với trở thành đối thủ cạnh tranh của bọn họ, thà cung cấp cho đối phương chút thiết bị và kỹ thuật, biến nơi này thành nhà máy của mình còn hơn.

Cộng thêm Hoa Quốc có nguồn nhân công giá rẻ và hiệu suất làm việc cao, tất cả đều mang tới lợi ích lớn cho bọn họ.

Chỉ có thể nói, tuy rằng người phương Tây ngay thẳng thật, nhưng nhà tư bản đều xấu bụng như nhau, yêu cầu này chẳng khác nào lúc cháy nhà đi hôi của.

Chuyện đã tới bước này, không phải chuyện xưởng quân bị nho nhỏ có thể nhúng tay vào, đều chuyển giao lên lãnh đạo cấp cao.

Phải biết rằng, đồ tác chiến và áo chống đạn chỉ là một trong những sản phẩm cơ bản nhất sử dụng sợi Luân Phương mà thôi, xe tăng, máy bay, tên lửa thậm chí hỏa tiễn, mới là sản phẩm phát huy được uy lực lớn nhất của nó, là sản phẩm quan trọng cho nền quân sự quốc gia.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 502



Sau quá trình thương lượng dài ngày, chuyện tốt liên tục tới. Đối phương đã có ý định hợp tác, vậy thì giá bán sợi Phương Luân cho Hoa Quốc đương nhiên phải có thành ý.

Xưởng trưởng Lữ không chỉ lấy được giá cả ưu đãi như bán cho liên minh phương tây, còn không hạn chế về số lượng, Tô Nhuyễn cũng nhân cơ hội này mua nửa tấn, định tự mình nghiên cứu.

Cô quyết định, đầu tiên bắt tay vào sản phẩm đơn giản nhất là áo phao cứu sinh.

Nhưng cô chưa kịp liên hệ xưởng sản xuất, Nhan Diệu đã sinh em bé.

Mấy hôm trước Nhan Diệu vừa tới thăm cô ấy, gần đến ngày sinh cô cho Nhan Diệu nghỉ ở nhà yên tâm đợi ngày sinh sản, vì thân thể không tiện, cô ấy cũng không có cách nào tới tìm đám người Tô Nhuyễn chơi, Hứa Tử Yến lo cô ấy ở nhà buồn, đã nhờ Tô Nhuyễn và cô giáo Hàn thường xuyên tới cửa thăm cô ấy.

Thật ra y tá Mễ tới được là tốt nhất, nhưng hiện tại y tá Mễ cũng trong tình trạng giống Nhan Diệu.

Khi Tô Nhuyễn đến, Nhan Diệu đang tức giận, tuy rằng Hứa Tử Yến vẫn mang khuôn mặt lạnh lùng, nhưng có thể nhìn ra được anh ta đang luống cuống chân tay.

Hứa Tử Yến bưng một đĩa trái cây đến đặt trên bàn trà, chuông điện thoại trong phòng reo lên cũng không đi nghe máy, ngược lại cẩn thận nhìn Nhan Diệu.

Cuối cùng vẫn bị Nhan Diệu hùng hổ đuổi đi: “Làm gì thế, không nghe thấy chuông điện thoại đang reo à? Mau đi làm việc của anh đi, không phải công ty sắp khai trương sao? Chậm trễ phải làm sao bây giờ?”

Như vừa được đại xá, lúc này Hứa Tử Yến mới quay về phòng làm việc.

Tô Nhuyễn tò mò hỏi: “Cô định tha thứ cho anh ta à?’

Vân Chi

Chỉ khi yêu một người mới giận dỗi đối phương, phải biết rằng trước đó, Nhan Diệu vẫn luôn không nóng không lạnh với anh ta.

Nhan Diệu ôm bụng, thở phì phì nói: “Đúng là đầu gỗ, làm chuyện gì cũng im ỉm trong lòng, khiến tôi thương tâm lâu như vậy.”

Từ năm trước sau khi chuyển đến thành phố Yến, vì muốn ở bên Nhan Diệu, đa số công việc Hứa Tử Yến đều giải quyết trong nhà, dù Nhan Diệu không hiểu, cô vẫn biết tình trạng này không đúng.

Mãi cho tới mấy hôm trước, khi Hứa Tử Yến ra ngoài làm việc, cô ngẫu nhiên nhận được điện thoại của người nhà họ Hứa gọi đến, khi ấy mới biết Hứa Tử Yến đã thoát ly quan hệ với nhà họ Hứa.

Đầu kia điện thoại, bà Cả nhà họ Hứa từ trước tới nay luôn cao ngạo lúc này lại cầu xin, nói sau này sẽ không bao giờ lừa gạt Nhan Diệu, cũng sẽ tôn trọng và cho Nhan Diệu địa vị cô ấy nên có, chỉ cần Hứa Tử Yến quay trở về.

Nhan Diệu ép hỏi Hứa Tử Yến mới biết, căn bản không phải vì chia tay Lan Thu Nhụy mới nhận lời tỏ tình của cô, mà vì muốn nhận lời cô mới giải quyết chuyện Lan Thu Nhụy.

Bà Cả lo liệu chuyện hôn lễ khiến Nhan Diệu không vui, nên Hứa Tử Yến mới mua phòng tân hôn bên ngoài, thật ra vì không muốn cô ấy tiếp xúc với những chuyện bát nháo trong nhà họ Hứa. Đây cũng là nguyên nhân Nhan Diệu nhắc tới nhà họ Hứa, anh ta đều không muốn nói, vì so với nhà họ Nhan tràn đầy ấm áp, nhà họ Hứa quá bất kham.

Mà anh ta liều mạng làm việc mỗi ngày, cũng chỉ vì muốn mau chóng nắm giữ quyền lực, để không ai dám chọc Nhan Diệu, để Nhan Diệu có thể tùy ý sống cuộc sống cô ấy mong muốn.

“Rõ ràng đã làm nhiều như vậy, lại không nói câu nào!” Nhan Diệu càng nói càng giận: “Rốt cuộc anh ấy coi tôi là gì? Chẳng lẽ tôi là người pha lê chỉ xứng sống dưới cánh chim bao bọc của anh ấy sao?”

Nói tới đây, cô ấy hướng về phía phòng làm việc, cất cao giọng giả khóc hu hu: “Rõ ràng anh ấy không coi tôi là vợ mà… Người ta luôn nói, vợ chồng như chim cùng rừng, đại nạn tới ai bay đường nấy. Nếu anh ấy đã nghĩ như vậy, có phải nên thả cho tôi đi không?”

Tiếng đồ đạc rơi xuống đất truyền đến từ phòng làm việc, Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười. Nói ra thì, Nhan Diệu này đúng là khắc tinh của Hứa Tử Yến.

Nhan Diệu vẫn tiếp tục bán thảm: “Bà chủ, ngài thu lưu tôi đi, mệnh tôi quá khổ… Hu hu hu… Con tôi…”

Câu cuối cùng hơi đề cao âm lượng, Tô Nhuyễn còn tưởng rằng ảnh hậu lại đang nhập vào người cô ấy, nhưng ngay sau đó đã trông thấy Nhan Diệu ôm bụng, sắc mặt cũng thay đổi, lại kêu một tiếng: “Con tôi!”

Hứa Tử Yến lập tức chạy ra ngoài: “Diệu Diệu!”

Nhìn cô ấy nắm chặt tay, Tô Nhuyễn mới ý thức được, hình như cô ấy thật sự sắp sinh.

Ngày dự sinh của Nhan Diệu là một tuần sau, cho nên định đến ngày kia mới vào viện, không ngờ lại chuyển dạ sớm hơn dự kiến.

Khi Nhan Diệu được Hứa Tử Yến bế lên, không nhịn được vẫn nổi giận: “Chắc chắn vì anh chọc giận em!”

“Tại anh, tại anh.” Khả năng Hứa Tử Yến cũng không nghe rõ cô ấy nói gì, vẫn lo lắng khẩn trương hỏi: “Sao rồi? Cảm thấy thế nào?”

May mà có cha mẹ Nhan đi mua đồ quay về kịp thời, nếu không hai kẻ gà mờ hoàn toàn không có kinh nghiệm như Tô Nhuyễn và Hứa Tử Yến đều hốt hoảng không thôi.

Mặc dù như vậy, khi tới phòng sinh hai người bọn họ vẫn không ổn lắm. Phòng sinh thời đại này khác với đời sau, chỉ cách một tấm cửa gỗ, không hề cách âm, thi thoảng lại có tiếng kêu đau đớn của sản phụ truyền ra, rất dọa người…
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 503



Hứa Tử Yến mang theo khuôn mặt lạnh lùng, thấy y tá là hỏi vợ anh ta thế nào rồi. Mẹ Nhan bị dáng vẻ này của anh ta làm cho dở khóc dở cười, vội vàng khuyên nhủ: “Tử Yến, ngồi xuống chờ, con bé vừa vào phòng, sinh con không nhanh như vậy đâu.”

Thật ra Hứa Tử Yến cũng biết điều này, chỉ là hiện tại không có cách nào trấn tĩnh.

Vân Chi

Tô Nhuyễn cũng rất sợ chuyện này, nên không làm khó bản thân, thấy bọn họ chưa chuẩn bị gì cả, đã xung phong nhận việc làm chân chạy giúp bọn họ, đưa cơm gì đó, thời gian trôi qua mới đỡ gian nan.

Buổi chiều cô còn phải về trường học học vài tiết, đến chạng mạng khi lại mang cơm tới bệnh viên cho bọn họ, cha mẹ Nhan cũng lộ rõ vẻ lo âu. Lúc này thật ra Hứa Tử Yến lại mang dáng vẻ bình tĩnh, nói với thư ký sắp xếp công việc mấy ngày tới đâu ra đấy.

Mãi cho đến khi thư ký không nhịn được, nói: “Tổng giám đốc Hứa, chuyện này ngài vừa nói rồi.”

Hứa Tử Yến ngừng một lát, mới nói tiếp: “Vậy cứ dựa theo kế hoạch này, mấy ngày tới không có chuyện gì quan trọng đừng tới tìm tôi.

Hiển nhiên đây cũng là lần đầu tiên thư ký nhìn thấy Hứa Tử Yến như vậy, đã xác định được vị trí của bà chủ trong lòng đối phương.

Thư ký đi khỏi, Hứa Tử Yến nhìn về phía phòng sinh, sắc mặt lạnh đến mức có thể đóng băng.

Cuối cùng, phòng sinh cũng truyền ra một tiếng trẻ con khóc nỉ non, cha mẹ Nhan không tự chủ được đứng dậy đi tới cửa phòng sinh, chỉ một lát sau y tá đã bế ra một đứa trẻ, gọi: “Người nhà Nhan Diệu!”

Cha mẹ Nhan vui mừng không thôi: “Chúng tôi, là chúng tôi!”

Hứa Tử Yến cũng nhấc chân qua đó, Tô Nhuyễn còn trông thấy chân anh ta hơi lảo đảo, nhìn như thoát lực.

Y tá cười nói: “Chúc mừng, là con trai.”

Mẹ Nhan vui mừng đón lấy đứa trẻ, Hứa Tử Yến hỏi y tá: “Vợ tôi đâu?”

Ban đầu y tá còn bị khuôn mặt lạnh lùng này hành hạ, nhưng bây giờ sau khi bị hỏi gần trăm lần, đã miễn dịch rồi: “Sản phụ vẫn đang xử lý nốt khâu còn lại, sắp ra rồi.”

Quả nhiên chỉ một lát sau Nhan Diệu đã được đẩy ra ngoài, nhìn qua tình trạng không tệ lắm, Hứa Tử Yến bước đến nắm lấy tay cô ấy: “Cảm thấy thế nào?”

Cảm nhận được bàn tay ấy run nhè nhẹ, Nhan Diệu nắm lại tay anh ta: “Vẫn ổn, con đâu?”

Sắc mặt Hứa Tử Yến dịu đi, lúc này mới nhìn trái nhìn phải, mẹ Nhan vui vẻ rạo rực bế đứa trẻ đến gần, cúi người cho Nhan Diệu xem: “Rất xinh đẹp.”

Nhìn đứa bé nhăn nhúm như khỉ kia, giọng Nhan Diệu có vẻ ghét bỏ: “Xấu thật.”

Chuyện này đại khái mỗi người làm cha làm mẹ đều phải trải qua một lần, lòng đầy chờ mong thiên sứ nhỏ ra đời kết quả lại là con khỉ nhỏ nhăn nhúm, chênh lệch tâm lý không hề nhỏ.

Mẹ Nhan trừng mắt lườm con gái một cái: “Nói bậy, rất xinh đó, giống Tử Yến.”

Cuối cùng ánh mắt Hứa Tử Yến cũng dừng trên đứa nhỏ nhăn nhúm kia, anh ta do dự một lát, rồi cẩn thận vươn tay tới, chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé.

Cậu bé đang nhắm chặt mắt, đầu nhỏ giật giật, khiến Hứa Tử Yến sợ tới mức vội vàng rụt tay lại, nhưng trên mặt lại chứa đầy ý cười dịu dàng.

Tô Nhuyễn cũng rất tò mò, duỗi cổ xem thử, dù sao vị này cũng là nam chính trong truyền thuyết đó.

Mẹ Nhan quay đầu lại nhìn cô như vậy cảm thấy buồn cười, đưa đứa trẻ qua sát người cô, ý bảo cô có thể chạm vào thằng bé: “Nào, hôm nay ít nhiều có cháu, cục cưng phải cảm ơn dì con đó.”

Tô Nhuyễn có chút căng thẳng, nhưng không đành lòng từ chối ý tốt của người ta, cô mím chặt môi cẩn thận vươn tay tới.

Vốn dĩ cô định sờ tay nhỏ của cậu bé thôi, nào ngờ cậu bé lại vươn móng vuốt ra nắm chặt ngón tay cô…

Tô Nhuyễn hoảng sợ, vội vàng muốn thu tay lại, không ngờ sức lực của cậu nhóc này rất lớn, túm chặt ngón tay cô không buông ra.

Mẹ Nhan cười rộ lên: “Xem ra thằng bé rất thích cháu đó.”

Cảm giác kỳ dị lan tràn từ đầu ngón tay tới thẳng trái tim Tô Nhuyễn, cô nhìn cậu nhóc, ánh mắt không nhịn được trở nên dịu dàng…

Trẻ con thật sự không giống những gì cô tưởng tượng.

Khi về đến nhà, Lộc Minh Sâm đã trở lại, đang ngồi trên sô pha lật xem sổ ghi chép của cô. Hiển nhiên anh đã nghe được tin tức: “Sinh rồi à?”

Tô Nhuyễn gật đầu: “Là một thằng nhóc.”

Lộc Minh Sâm cảm thán: “Cuối cùng cũng sinh rồi, thật không dễ dàng. May mà chúng ta không sinh, không phải chịu cái tội ấy.”

Nghĩ đến sắc mặt của Nhan Diệu và Hứa Tử Yến hôm nay, Tô Nhuyễn không nói gì, yên lặng chui vào lòng anh.

Lộc Minh Sâm giang hai tay ra ôm lấy cô, chỉ vào nội dung trong quyển sổ, hỏi: “Mẫn Kiến Quốc, thị trấn Lam Thạch, tỉnh Huy? Là thứ gì vậy?”

Tô Nhuyễn bị hấp dẫn sự chú ý: “Giáo sư phát minh ra đập chống lũ cao su.”

Đời trước Lộc Minh Sâm hy sinh vì chống lũ, tất nhiên Bùi Trí Minh vẫn luôn nhắc mãi, mỗi khi có trang bị nào mới đều nhắc một câu “Nếu như lúc ấy có thứ này, có lẽ lão đại sẽ không sao” linh tinh.

Nhưng mà sở dĩ hình thức đập chắn nước kiểu mới này khắc sâu ấn tượng với Tô Nhuyễn như vậy là vì, người phát minh ra nó cũng có người thân là liệt sĩ đã hy sinh. Con ông ấy giống Lộc Minh Sâm, hy sinh trong trận lũ năm chín tám, khi dùng bao cát dựng đập chắn bị nước cuốn đi.

Từ đó về sau, ông ấy vẫn luôn nghiên cứu thứ có thể nhanh chóng chặn lại nước lũ thay bao cát, mãi cho đến khi sợi Phương Luân xuất hiện, mới tìm được tài liệu thích hợp.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 504



“Đập chống lũ cao su?” Lộc Minh Sâm tò mò: “Có thể thay thế bao cát à?”

Tô Nhuyễn gật đầu: “Em chưa tận mắt nhìn thấy, có điều Bùi Trí Minh nói rất dễ dùng, còn vô cùng mau, ngày thường không dùng đến gấp gọn lại chỉ bằng cái hòm, một người cũng sử dụng được, khi dùng trực tiếp kéo dài ra khoảng mười mét, mở cổng chứa nước, nước đầy túi là có thể tạo thành đê đập, bảy tám phút là hoàn thành, quan trọng nhất là có thể ghép nối tùy ý.”

Lộc Minh Sâm từng tham gia các cuộc cứu tế tất nhiên hiểu rõ thứ này đại biểu điều gì, nguy hiểm nhất khi chống lũ chính là nước lũ chảy xiết, bị cuốn trôi nhiều nhất chính là các chiến sĩ khiêng bao cát.

“Là thứ tốt.”

Tô Nhuyễn nói: “Ừ, em định khi nào nghỉ hè sẽ tự mình đi tìm ông ấy, em nhớ hình như con ông ấy cũng từng tham gia chống lũ năm chín mốt, hy vọng hiện tại ông ấy đã bắt đầu nghĩ tới thứ này rồi.”

Lũ lụt năm chín mốt, chính là lần Tô Nhuyễn lừa Võ Thắng Lợi hai mươi vạn kia.

Lộc Minh Sâm lại giở sang trang sau: “Cho nên em muốn sản xuất áo phao cải tiến trước à?”

Tô Nhuyễn gật đầu.

Lộc Minh Sâm xoa tóc cô: “Em sắp xếp kế hoạch chặt chẽ quá.”

Nhưng mà lần này Tô Nhuyễn vẫn chưa thể tới xưởng sản xuất áo phong cứu sinh, bởi vì y tá Mễ sắp sinh.

Sáng thứ bảy vừa cơm nước xong, đột nhiên Lục Thần Minh nhà đối diện kêu to: “Có ai không, Mễ Duyệt nhà tôi sắp sinh rồi!”

Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm vội vàng buông bát đũa xuống chạy qua.

Bà Trương cũng qua đó, vừa đi vừa phân phó: “Đoàn trưởng Lộc, cậu đi lái xe tới! Tô Nhuyễn, cháu đi lấy đồ chuẩn bị sinh y tá Mễ chuẩn bị!”

Sau đó lại nói với cô giáo Hàn ở cách vách vừa chạy tới: “Cháu đi thông báo cho sư trưởng Lục.”

Cuối cùng nói với Lục Thần Minh đang ôm y tá Mễ: “Bình tĩnh chút! Y tá Mễ không sao cũng bị cậu kêu gào xảy ra chuyện mất! Bế cô ấy lên xe.”

Bà Trương bình tĩnh như vậy là liều thuốc trấn an cảm xúc của mọi người, sau cơn đau y tá Mễ cũng đã lấy lại sức, còn trấn an Lục Thần Minh: “Không sao đâu, có thể kiên trì tới bệnh viện, còn lâu mới sinh.”

Lục Thần Minh hít sâu một hơi cưỡng ép bản thân phải trấn định.

Khi xe chạy đến bệnh viện, vợ chồng sư trưởng Lục cũng đến, có bọn họ ở đây, hơn nữa bản thân y tá Mễ lại làm việc ở nơi này, tất cả đã được sắp xếp thỏa đáng.

Vì thế không có việc gì cần đám người Tô Nhuyễn giúp đỡ, Lộc Minh Sâm quay về thao luyện tân binh thay Lục Thần Minh, Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ rồi quyết định đi thăm Nhan Diệu.

Chỉ mới hai ngày thôi, con khỉ nhỏ nhăn nhúm bị chê xấu kia đã béo trắng ra, khi Tô Nhuyễn tới, cậu bé đang trợn tròn mắt vô ý thức phun bong bóng..

Nhan Diệu nhìn cậu bé, như nhìn bảo bối trân quý nhất trên thế gian.

Tô Nhuyễn cảm thấy rất thần kỳ: “Thay đổi lớn thật đấy.”

Nhan Diệu không tự chủ được, khóe miệng cong lên: “Không tưởng tượng được nhỉ? Hóa ra mẹ tôi nói trẻ con mỗi ngày một khác không khoa trương chút nào.”

Cô ấy nhìn về phía cậu nhóc, nói: “Có phải không, Đản Đản.”

Tô Nhuyễn:……

“Cô gọi thằng bé là gì cơ?”

Nhan Diệu cười: “Đản Đản, đáng yêu không?”

Tô Nhuyễn nghiêm túc kiến nghị: “Đổi sang tên khác ngầu hơn đi.” Tốt xấu gì cũng là nam chính.

Nhan Diệu hừ một tiếng: “Không đổi, ai bảo thằng bé là con trai tôi, tôi không gọi nó Phôi Đản là tốt lắm rồi.”

Tô Nhuyễn dùng ánh mắt đồng tình nhìn cậu nhóc vô tri, đây chính là lịch sử đen mẹ ruột để lại cho cậu bé.

Lúc hai người đang nói chuyện, Hứa Tử Yến xách theo một hộp thức ăn vào phòng: “Diệu Diệu, ăn cơm thôi.”

Mẹ Nhan nói với Nhan Diệu: “Con mau ăn cơm trước đi, để mẹ trông cháu cho.”

Khi Nhan Diệu xuống giường thằng bé òa khóc, mẹ Nhan bế lên dỗ dành. Thấy Hứa Tử Yến nhìn với ánh mắt trông mong, liền đưa cho anh ta: “Tử Yến, con bế thằng bé đi.”

Hứa Tử Yến hơi căng thẳng, mẹ Nhan cười nói: “Yên tâm, thằng bé không yếu ớt vậy đâu.”

Hứa Tử Yến nắm chặt tay, cuối cùng không nhịn được vẫn bước đến.

“Đúng rồi, tay này đỡ đầu, tay này đỡ m.ô.n.g nhỏ của thằng bé…”

Mẹ Nhan nhìn Đản Đản cười nói: “Nhìn xem, thật sự giống như khắc ra từ một khuôn với Tử Yến.”

Lần đầu tiên Tô Nhuyễn thấy Hứa Tử Yến cười hạnh phúc như vậy, còn lộ ra cả hàm răng trắng tinh.

Quay đầu lại, thấy Nhan Diệu cũng mặt mày xán lạn, cô không nhịn được trêu: “Cao hứng vậy sao?”

Nhan Diệu uống miếng canh, liếc cô nói: “Tôi không tin cô chưa từng nghĩ tới chuyện sinh con cho đoàn trưởng Lộc nhà cô.”

“Ôm một đứa nhỏ như bản sao của đối phương vào lòng…”

Trong đầu Tô Nhuyễn vô thức hiện ra một Lộc Minh Sâm nho nhỏ, cao chưa tới đùi cô, mắt phượng nheo lại nhìn người khác, khi xoay người trông thấy cô thì cất giọng trẻ con gọi mẹ ơi…

Vân Chi

… Trái tim cũng mềm ra.

Khi ý thức được mình đang nghĩ gì, Tô Nhuyễn không khỏi sửng sốt.

Y tá Mễ vẫn luôn rèn luyện trước khi sinh, hiệu quả cũng rất tốt.

Tới đầu giờ chiều đã sinh xong, sư trưởng Lục cao hứng bế cháu, Lục Thần Minh không dám động tay, chỉ đứng nhìn đứa nhỏ, đột nhiên nước mắt rơi xuống: “Sao thằng bé lại nhỏ như vậy.”

Lộc Minh Sâm tới đón Tô Nhuyễn, thấy thế cười nhạo: “Tiền đồ của cậu đâu cả rồi?”

Lục Thần Minh lau nước mắt, lập tức chuyển sang vẻ mặt khoe khoang: “Lộc Minh Sâm, tôi có con trai rồi!”

Lộc Minh Sâm giả vờ không nghe thấy, nói với Tô Nhuyễn: “Đi thôi, về nhà nào."

Nhưng sao Lục Thần Minh có thể buông tha cho anh, anh ta kéo tay sư trưởng Lục, cố ý cao giọng nói: “Tôi có con trai, có cả cha!”

Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn đồng loạt dừng bước, quay đầu lại đã trông thấy sư trưởng Lục giơ chân đá Lục Thần Minh, cả giận mắng: “Không biết nói chuyện thì đừng nói, có khi nào mày không có cha?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 505



Tuy rằng ăn một trận đòn từ sư trưởng Lục, nhưng Lục Thần Minh vẫn nhìn Lộc Minh Sâm với vẻ mặt đắc ý không chịu nổi như cũ, hiển nhiên không định để yên cho đối phương.

Sau khi về đến nhà, Lộc Minh Sâm lập tức bắt tay vào thu dọn đồ đạc, nói với Tô Nhuyễn: “Bây giờ thời tiết cũng ấm rồi, chúng ta về tứ hợp viện ở đi.” Nói tới đây, anh cong môi cười: “Cho thằng khờ kia tức chết.”

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười: “Đến mức ấy không, sao anh lại ấu trĩ như vậy?”

Lộc Minh Sâm không quan tâm, hành động sấm rền gió cuốn mau chóng thu dọn xong đồ đạc, ngày hôm sau dẫn theo Tô Nhuyễn về tứ hợp viện.

Đợi ba hôm sau y tá Mễ xuất viện về nhà, quả nhiên từ khi xuống xe Lục Thần Minh đã liên tục gọi con trai dài con trai ngắn, nói không ngừng, cuối cùng về đến nhà, hàng xóm còn nghe thấy anh ta lớn tiếng kêu một tiếng “Con trai ơi!”

Hàng xóm giật nảy mình, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, bà Trương nhanh chân tới cửa: “Đứa trẻ làm sao vậy?”

Sau đó nghe thấy tiếng phẫn nộ của y tá Mễ truyền tới “Cút!”, Lục Thần Minh ôm chậu tã ra ngoài, xoa đầu cười hì hì: “Tè dầm.”

Mọi người cạn lời, bà Trương nói: “Thôi thôi, biết cậu có con trai rồi! Đừng kêu nữa.”

Lục Thần Minh thả tã lót vào chậu, qua nhà đối diện: “Này, lão Lộc, mượn cậu hộp xà phòng, phải giặt tã cho con trai nhỏ của tôi cẩn thận mới được.”

Bà Trương nhìn anh ta thương cảm: “Đừng gọi nữa, đoàn trưởng Lộc không có nhà, dạo này đều ở bên tứ hợp viện.”

Lục Thần Minh:!!!

Anh ta trừng mắt hỏi: “Khi nào về?”

Bà Trương thầm nghĩ, khi nào về trong lòng cậu không tự biết sao? Ngoài miệng lại nói: “Không rõ lắm, thấy nói là chỗ nhà máy của Tô Nhuyễn nhiều việc, không có nhiệm vụ sẽ không quay về.”

Lục Thần Minh:……

Thú vui khoe khoang lập tức giảm đi quá nửa, chuyển thành buồn bực.

Lúc này ở tứ hợp viện, Lộc Minh Sâm ngồi trên sô pha, vừa đọc sách vừa cười. Tô Nhuyễn nhìn bốn chữ “Chỉ huy quân sự” cực lớn ngoài bìa, tò mò hỏi: “Buồn cười vậy sao?”

Lộc Minh Sâm khép sách lại, cười ha ha: “Hôm nay y tá Mễ xuất viện, lúc này chắc chắn Lục Thần Minh đang tức giận dậm chân.”

Dù không nhìn thấy, vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hiện giờ của đối phương.

Tô Nhuyễn cũng buồn cười, nhưng không biết nên cười Lục Thần Minh đang tức giận dậm chân, hay nên cười Lộc Minh Sâm ấu trĩ.

Có điều lời bà Trương nói với Lục Thần Minh, nhà máy của cô dạo này nhiều việc không phải nói dối.

Sau khi y tá Mễ và Nhan Diệu sinh xong, cuối cùng Tô Nhuyễn cũng thuận lợi tới gặp xưởng trưởng xưởng sản xuất áo phao cứu sinh.

Hiện giờ ngành du lịch vẫn chưa phát triển như đời sau, nhu cầu sử dụng áo phao cứu sinh vô cùng nhỏ, đặc biệt ở phương bắc. Nhà máy này cũng chỉ mở ra vì nhu cầu quân đội, còn không lớn bằng xưởng trang sức của Tô Nhuyễn, lợi nhuận cũng không cao.

Vốn dĩ Tô Nhuyễn định bàn chuyện hợp tác, kết quả cuối cùng trực tiếp sửa thành thu mua.

Sau hai tuần huấn luyện kín trở về, nhìn thấy hợp đồng Tô Nhuyễn lấy ra, Lộc Minh Sâm thật sự không biết nên nói gì: “Cho nên, em lại mua thêm một nhà máy?”

Ở chỗ Tô Nhuyễn, dường như mở nhà máy chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng Lộc Minh Sâm biết rõ không phải như vậy, nhìn Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương xem, muốn mở nhà máy đã đến mức điên cuồng, vậy mà bây giờ vẫn chỉ là cửa hàng nhỏ như cũ.

Thời trang Thanh Dương và cửa hàng đầu tiên của Thế Ngoại Tiên khai trương cùng lúc, bây giờ chuỗi cửa hàng của Thế Ngoại Tiên đã hơn hai mươi rồi, thời trang Thanh Dương vẫn chỉ một gian hàng như vậy, còn thường xuyên đóng cửa.

Tô Thanh Thanh cũng là người có được ký ức đời trước, vậy mà…

Tô Nhuyễn vừa quy hoạch lại bộ máy quản lý và quy trình cho xưởng sản xuất áo phao cứu sinh, vừa nói: “Yên tâm đi, có lẽ không lâu nữa nhà máy này sẽ có lợi nhuận.”

Tuy rằng nhu cầu áo phao cứu sinh kém các ngành nghề khác như ăn mặc ở đi lại, nhưng so với đê đập cao su hay thuyền cứu nạn, ít nhất vẫn có nhu cầu.

Đơ cô nghiên cứu phát minh ra áo phao cứu sinh kiểu mới, chỉ riêng đơn đặt hàng của quân đội thôi cũng đủ cho cô kiếm đầy bồn đầy chén rồi, mà trước mắt loại hình áo phao cứu sinh kiểu mới đã có kỹ thuật cơ sở.

Lộc Minh Sâm cúi người ôm lấy cô, cười: “Trước đây người thôn Lý gọi em là cháu gái vàng bạc, đúng là không gọi sai.”

Tô Nhuyễn bật cười: “Bây giờ anh trai em thay chỗ em rồi.”

Hai người vừa nhắc tới Ngôn Thiếu Dục, ngày hôm sau đã nhận được điện thoại Ngôn Thiếu Dục gọi tới.

“Anh định đến thành phố Yến.” Giọng Ngôn Thiếu Dục rất nghiêm túc: “Anh cảm thấy muốn công ty tiếp tục phát triển, vẫn nên đến thành phố Yến, nghe nói thành phố Yến đã bắt đầu xây dựng đường cao tốc rồi à? Hai đứa có rảnh đi tìm nhà giúp anh trước nhé.”

Tô Nhuyễn còn tưởng rằng Ngôn Thiếu Dục thật sự muốn mở rộng công ty, tất nhiên đồng ý ngay rồi, nhưng mà đến tối lại nhận được điện thoại của Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho.

Lý Nhược Lan nói: “Anh trai con nói với con muốn tới thành phố Yến à?”

“Đừng cho nó qua đó.” Ngôn Thành Nho nói: “Với tình trạng hiện tại, đến thành phố Yến rồi, sang năm sang năm nữa cũng không kiếm được vợ, đúng là trong mắt chỉ có tiền!”

Giọng nói bất lực của Ngôn Thiếu Dục mơ hồ truyền đến: “Con thật sự muốn tới thành phố Yến phát triển.”

Lý Nhược Lan nói: “Được, kết hôn xong rồi đi, dù con muốn sang Mỹ cha mẹ cũng không ngăn cản.”

Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười, há ra vì bị giục hôn nhiều quá không chịu nổi, Ngôn Thiếu Dục mới định ra ngoài tránh né, hiển nhiên sau nửa năm, nửa kia của anh ấy vẫn chưa có tin tức như cũ.

Nói thật, Tô Nhuyễn rất đồng tình Ngôn Thiếu Dục, hai mươi năm sau, hai sáu tuổi vẫn còn trẻ, đáng tiếc trong niên đại này, hai sáu tuổi đã thuộc dạng ế, như lời cậu Phú Quý nói hồi tết chính là: “Muốn tìm đứa một đời chồng sợ cũng không tìm được.”

Khó trách Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho đều sốt ruột.

Trước mặt Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho, tất nhiên Tô Nhuyễn luôn miệng đồng ý rồi. Đợi cúp điện thoại, cô vẫn đang suy nghĩ xem nên giải quyết thế nào, Lộc Minh Sâm đã nói: “Chuyện này chúng ta phải giúp anh trai em.”

Vân Chi

Tô Nhuyễn nghi hoặc nhìn anh, ngày thường sao không thấy anh ấy nhiệt tình như vậy nhỉ.

“Giúp thế nào?”

Lộc Minh Sâm nói: “Anh ấy tới chúng ta có thể không giúp đỡ sao? Bảo anh ấy cứ yên tâm tới là được.”

Tô Nhuyễn nói: “Có phải anh ỷ vào mẹ em sẽ không mắng anh không? Nhưng chắc chắn bà ấy sẽ càm ràm với em suốt ngày cho xem.”

Lộc Minh Sâm như đã định liệu trước: “Yên tâm, chỉ cần ngày nào anh trai em chưa kết hôn, người bị càm ràm nhiều nhất chắc chắn vẫn là anh ấy, hay là em muốn bị thúc giục sinh con?”

Tô Nhuyễn:…

Quả nhiên, anh ấy không có ý tốt.

Sau đó Tô Nhuyễn lập tức gọi điện thoại cho Ngôn Thiếu Dục: “Anh, anh cứ yên tâm tới đây đi.”


 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 506



Có điều dù Ngôn Thiếu Dục muốn tới cũng không thể nhanh như vậy, trong tay anh ta vẫn còn một công trình chưa làm xong, ít nhất cũng phải ba tháng nữa, gọi điện đến trước vì muốn nhờ vợ chồng Tô Nhuyễn tìm kiếm địa điểm đặt công ty, việc vặt linh tinh trước, dù sao anh ta cũng không quen thuộc thành phố này.

Những chuyện đó đã có Lộc Minh Sâm nhọc lòng, Tô Nhuyễn chuyên tâm bận rộn chỉnh đốn xưởng áo phao cứu sinh, vừa thu mua xong có rất nhiều chuyện phải xử lý, cô phải giải quyết xong hết trước khi nghỉ hè.

Nghỉ hè cô phải khởi hành xuống phía nam, chuẩn bị hạng mục thuyền cứu hộ và đê đập chắn nước rồi.

Tối hôm nay về nhà, thấy cô chau mày ngồi trước bàn làm việc, Lộc Minh Sâm hỏi: “Làm sao vậy?”

Tô Nhuyễn nói: “Vốn dĩ tiền đã không đủ rồi, bây giờ mua lại nhà máy sản xuất áo phao cứu sinh tốn thêm mười mấy vạn, tính toán thế nào cũng không cân đối nổi, xem ra chỉ có thể tiến hành kế hoạch cải tạo đê đập xả nước trước, chuyện thuyền cứu hộ để sang năm có tiền dư dả em lại đi một chuyến.”

Lộc Minh Sâm cũng nhíu mày, như vậy không thể được.

Học kỳ cuối năm hai, anh phải nộp luận văn, nghỉ hè bắt đầu phải ứng dụng thực nghiệm, sau đó nhiệm vụ huấn luyện sẽ rất nhiều, không thể đi cùng Tô Nhuyễn xuống phía nam, chuyện này đủ khiến anh buồn bực rồi…

Mà sang năm, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh lại càng không có thời gian, phải trực tiếp quay về đơn vị, cho nên không thể cô một mình đi thêm lần nữa!

Nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

Lộc Minh Sâm nói: “Em cần bao nhiêu tiền nữa? Để anh nghĩ cách, lần này em đi tranh thủ giải quyết xong luôn, chạy tới chạy lui quá phiền phức.”

Tô Nhuyễn cũng không thích xa nhà, nhưng cô không tin Lộc Minh Sâm có thể biến ra tiền đưa cho cô: “Không phải anh định bán số đồ cổ kia chứ? Đừng bán mấy thứ đó, bây giờ bán giá cả không được cao.”

Lộc Minh Sâm nói: “Yên tâm, không động vào mấy thứ đó.”

Nhìn dáng vẻ đã định liệu trước của anh, Tô Nhuyễn cũng tò mò muốn biết, anh ấy định kiếm tiền cho cô thế nào nhỉ?

Hai tuần sau, Lộc Minh Sâm chấp hành nhiệm vụ quay về, đưa thẳng cho Tô Nhuyễn một quyển sổ tiết kiệm.

Nhìn con số tám mươi vạn trên sổ, Tô Nhuyễn sợ ngây người: “Anh lấy đâu ra thế?”

Lộc Minh Sâm cười nói: “Đây là số tiền em nên nhận được.”

Tô Nhuyễn nói: “Mau nói, đừng úp úp mở mở!”

Lúc này Lộc Minh Sâm mới giải thích: “Cấp trên đã bàn chuyện hợp tác thành công với đám người kia.”

Hóa ra sau ba tháng thương lượng, cấp trên đã chấp nhận để đám người kia đầu tư mở nhà xưởng trong nước, Hoa Quốc chỉ chiếm 40% cổ phần.

Dù sao không bột đố gột nên hồ, dù đã nắm giữ kỹ thuật cơ bản, nhưng với trình độ kỹ thuật hiện tại của Hoa Quốc, muốn tự mình sản xuất ra sợi Phương Luân vẫn hơi quá sức, nhanh nhất cũng phải mất ba bốn năm.

Nhưng có đám người kia cung cấp thiết bị và kỹ thuật, tốc độ nhanh hơn nhiều, có lẽ chỉ mất một hai năm.

Nhìn lợi nhuận và tình trạng lũng đoạn sợi Phương Luân của đám người kia trên toàn thế giới, thời gian một hai năm này vô cùng đáng giá.

Nhìn qua có vẻ đám người kia thắng thế trong vụ này, nếu không có kinh nghiệm đời trước, khả năng Tô Nhuyễn cũng tức giận, cho rằng đám người kia nhân lúc cháy nhà đi hôi của.

Nhưng mà bây giờ cô lại vô cùng rõ, Hoa Quốc mới là người thắng.

Ai bảo hiện tại đám người kia không hiểu về Hoa Quốc chút nào chứ?

Đám người kia có thể khống chế chỉ xây dựng một nhà máy sản xuất sợi Phương Luân ở Mỹ, nhưng ở Hoa Quốc thì không. Như trước đó đã từng nói, người Hoa Quốc thông minh và chăm chỉ không kém bất kỳ ai.

Bất kể chuyện gì, chỉ cần người Hoa Quốc nắm được quy trình, vậy thì không một quốc gia nào trên thế giới có thể theo kịp đột phá kỹ thuật và tốc độ sản xuất.

Đời trước sau khi đột phá kỹ thuật trong sản xuất sợi Phương Luân, chỉ trong vài năm trong nước đã lục tục mọc lên ba công ty sản xuất lớn, có bước tiến lớn về kỹ thuật, sản lượng thì…

Nhớ tới chuyện này, Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười… Đã trực tiếp khiến giá bán sợi Phương Luân trên thế giới giảm một nửa, Mỹ và Nhật bị phá tan thế lũng đoạn, không còn bất kỳ ưu thế nào khác.

Đê lúc ấy, dù đám người kia nắm giữ phần lớn cổ phần có thể khống chế xưởng sản xuất này, cũng chỉ như nhà đầu tư bên ngoài khống chế về cổ phần thôi, nói chung là người ta cung cấp thiết bị và công nghệ, 60% cổ phần cũng không quá đáng.

“Chuyện lần này xưởng trưởng Lữ và nhóm nhân viên nghiên cứu đều nhắc đến em với lãnh đạo.” Lộc Minh Sâm nói: “Nếu không có em, giáo sư Chu cũng không có cách nào hù dọa đám người kia, không phải sao?”

“Xưởng trưởng Lữ nói, nếu không có em, khả năng bọn họ phải mua sợi Phương Luân với cái giá trên năm vạn, số tiền tiết kiệm được không chỉ chừng này.”

Lộc Minh Sâm nói tiếp: “Bây giờ không chỉ có giá cả rẻ hơn, còn không hạn chế về số lượng, cho nên lãnh đạo quyết định khen thưởng em.”

Tô Nhuyễn lại không tin, từ trước đến giờ cô chưa từng xuất hiện trước mặt lãnh đạo, khả năng chỉ có xưởng trưởng Lữ và Tưởng Lệnh Thành là nhớ đến cô, nhưng trước mặt lãnh đạo hai người này căn bản không có tiếng nói, sao có thể xin khen thưởng cho cô?

Cuối cùng vẫn là Lục Thần Minh vào sau nói cho Tô Nhuyễn biết chân tướng.

“Đủ rồi đấy, da mặt đoàn trưởng Lộc nhà cô thật sự quá dày, khoảng thời gian này suốt ngày lắc lư trước mặt thủ trước, trong quân khu có ai là không biết cậu ta?”

“Thủ trưởng còn tưởng rằng cậu ta quan tâm tới trạng bị mới, cao hứng hỏi có điều gì chờ mong, cậu ta thì hay lắm, nói ra được không ít thứ, từ sản xuất đến tính năng đến sử dụng, khiến nhân viên chuyên nghiệp cũng sửng sốt.”

“Giáo sư Chu nghe xong còn muốn cướp người về tổ nghiên cứu, sau đó cậu ta lại nói một câu, đều do vợ mình dạy.”

Lục Thần Minh nói tiếp: “Nghe xong thủ trưởng có thể không hỏi sao? Đương nhiên Giáo sư Chu cũng hỏi tới, kết quả…”

Anh ta chắp tay hướng về phía Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn, chúc mừng, cô với chồng mình cùng nhau nổi tiếng rồi.”

Đương nhiên quốc gia sẽ không bạc đãi người có công, tuy rằng công lao này của cô xem như “Đánh bậy đánh bạ” có được, nhưng đúng là mang đến lợi ích rất lớn cho quốc gia.

Tất nhiên chuyện cô mở nhà máy vì giải quyết công ăn việc làm cho người nhà liệt sĩ cũng được các vị lãnh đạo biết.

“Cô không thấy cái dáng vẻ khoe khoang của cậu ta khi nhắc đến cô đâu, nói gì nhỉ phu xướng phụ tùy, biết có tài liệu mới dạo gần đây đang lên kế hoạch nghiên cứu sản phẩm chống lũ…”

Cuối cùng xin cấp trên khen thưởng tiền mặt cho Tô Nhuyễn.

Vân Chi

Lục Thần Minh không biết chuyện Tô Nhuyễn đang cần tiền, lại quay sang cười nhạo Lộc Minh Sâm: “Ai, trước kia Lộc thần “đạo đức tốt” cỡ nào, bây giờ đã học được khoe khoang rồi, định tranh đua nổi bật với con trai tôi đúng không.”

Từ khi có con trai, chuyện gì Lục Thần Minh cũng có thể kéo tới người con trai mình.

Lộc Minh Sâm liếc xéo anh ta, dáng vẻ đúng lý hợp tình nói: “Đúng vậy, vợ tôi có thể cống hiến vì quốc gia, con trai cậu làm được không? Là khóc hay là cống hiến tã lót cho cậu?”

Lục Thần Minh:… So như vậy gã này không biết ngại à?
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 507



Không quan tâm số tiền này từ đâu đến, có nó rồi, nghỉ hè năm nay Tô Nhuyễn có thể xuôi nam thực hiện cả hai hạng mục cùng lúc, không cần đi thêm lần nữa.

Mẫn Kiến Quốc là giáo sư đại học Công Nghiệp, không hề khó tìm. Điều mang đến niềm vui bất ngờ cho Tô Nhuyễn chính là, khi cô đến, giáo sư Mẫn đã bắt đầu có ý nghĩ nghiên cứu đê chắn lũ rồi.

Hóa ra trong trận lũ năm chín mốt, ông ấy từng nhìn thấy cảnh con trai Mẫn Hưng Nguyên khiêng bao cát lấp đê chống lũ, trong lòng vẫn luôn lo lắng không yên, sau đó Mẫn Hưng Nguyên không sao, nhưng chiến hữu của anh ta lại bị nước cuốn trôi, vì thế Mẫn Hưng Nguyên còn khổ sở rất lâu.

Từ đó ông ấy vẫn luôn cân nhắc dùng thứ gì thay bao cát, hoặc là thứ gì sử dụng tiện lợi, tốc độ nhanh chóng có thể lấp kín đê điều.

Dù sao đều là bậc làm cha làm mẹ, những chiến sĩ mười tám mười chín tuổi đó có ai không phải bảo bối trong lòng cha mẹ, ai có thể đảm bảo lần sau người bị nước cuốn đi không phải con trai mình?

Nghe thấy Tô Nhuyễn nói sẵn lòng cung cấp tài chính và nguyên liệu cho mình thành lập phòng nghiên cứu, phản ứng đầu tiên của giáo sư Mẫn chính là từ chối, ông ấy không muốn chuyện này trở thành áp lực:

“Cứ để tôi tranh thủ thời gian rảnh từ từ nghiên cứu thì hơn, lỡ không thành công chẳng phải lãng phí tiền của cô sao?”

Tô Nhuyễn nói: “Giáo sư Mẫn, đầu tư vốn dĩ chính là chuyện hư vô mờ mịt, tiền bỏ ra như ném đá trên sông là chuyện bình thường, tôi đã chuẩn bị trước tinh thần ném mất ba mươi vạn cho hạng mục này rồi.”

Vợ giáo sư Mẫn cũng ở đó, nghe thấy lời này kinh hãi không thôi: “Cô làm nghề gì thế? Sao có thể ném đi nhiều tiền như vậy?”

“Chỉ là người làm ăn buôn bán nhỏ thôi.” Tô Nhuyễn cười nói: “Nếu tôi thật sự có thể ném tiền lung tung, sẽ không hỏi thăm khắp nơi rồi đền tìm giáo sư Mẫn, tôi nghĩ giáo sư Mẫn có con trai là quân nhân, sẽ tận tâm tận lực vì việc này.”

“Phương nam thường xuyên xảy ra lũ lụt, ngài tận lực là có thể giúp đỡ con trai của chính ngài.”

Hiển nhiên giáo sư Mẫn là người lý trí, vẫn tràn ngập cảnh giác với miếng bánh thơm ngon từ trên trời rơi xuống này: “Ngại quá, cô đi tìm người khác đi.”

Tô Nhuyễn thấy thế, cũng không tiện nói nhiều, chỉ nói thêm một câu: “Tôi còn ở lại nơi này một khoảng thời gian, ngay nhà khách cổng đại học Huy Thành.” Cô bỏ lại một tờ giấy: “Ngài suy nghĩ kỹ rồi trả lời tôi là được.”

Trước khi đi, cô còn nhân tiện hỏi ông ấy có biết nhà xưởng nào sản xuất thuyền cứu sinh hay không.

Thuyền cứu sinh cũng là thiết bị tất yếu trong chống lũ, hiện tại thuyền cứu sinh đều chế tạo từ lá sắt, vô cùng cồng kềnh, còn bị ảnh hưởng bởi vấn đề vận chuyển linh tinh, số lượng thuyền cứu sinh có thể tham gia cứu viện rất có hạn.

Cũng có một vài loại thuyền cao su, nhưng thuyền cao su di chuyển trên mặt nước tĩnh còn được, trong cơn lũ lớn nếu thuyền cao su bị thủng ngược lại còn nguy hiểm hơn, cho nên cũng phải tiến hành cải tiến.

Tô Nhuyễn định tìm một nhà xưởng sản xuất thuyền cứu sinh sắp đóng cửa.

Linh cảm này sinh ra sau khi Tô Nhuyễn thu mua xưởng áo phao cứu sinh, so với hợp tác, thà trực tiếp thu mua, tuy rằng phí tổn cao hơn chút, nhưng tính tự chủ cao hơn, sau này muốn tiêu thụ hàng hoa cũng tránh phải cãi cọ.

Vốn dĩ Tô Nhuyễn hỏi thăm giáo sư Mẫn chuyện này vì muốn xây dựng thêm vài tầng quan hệ, đồng thời chứng minh với ông ấy cô không phải kẻ lừa đảo.

Lại không ngờ thật sự chó ngáp phải ruồi, bà Mẫn có cậu em họ bà con xa làm việc trong một nhà xưởng đóng thuyền nhỏ, đã đình công lâu ngày, vẫn chưa trả hết tiền lương.

Tô Nhuyễn định dẫn Đinh Lâu theo, cùng nhau qua đó xem thử, bà Mẫn là người giới thiệu, hẹn trước thời gian giúp bọn họ, tất nhiên cũng đi theo.

Có điều không biết bà Mẫn nói với đối phương thế nào, mà sau khi tới chỗ đó, xưởng trưởng kia lại cho rằng Tô Nhuyễn là kẻ coi tiền như rác, trực tiếp giở công phu sư tử ngoàm.

Tô Nhuyễn vừa nhìn là biết chắc chắn không thể thương lượng nổi, cũng không lãng phí thời gian, không tìm hiểu sâu thêm, chỉ hàn huyên vài câu rồi trực tiếp ra về.

Sau khi ra ngoài, bà Mẫn còn hỏi cô: “Nhà xưởng này và cả công nhân liên quan, hai trăm vạn không đắt nhỉ?”

Tô Nhuyễn biết thật ra bà ấy không hiểu gì, nên chỉ cười nói: “Hiện tại dự toán của chúng tôi chỉ có tám mươi vạn.”

Bà Mẫn sửng sốt, chỉ có tám mươi vạn mà trước đó dõng dạc nói có thể vứt đi ba mươi vạn?

Vân Chi

Đinh Lâu đi theo Tô Nhuyễn, sau khi ra ngoài vẫn không hiểu lắm, lúc này chỉ còn lại hai người, cuối cùng không nhịn được hỏi ra miệng: “Mấy hạng mục này tất cả đều đốt tiền, hơn nữa sau này tiêu thụ cũng là vấn đề, khả năng ba bốn năm tới cũng chưa cách nào kiếm được lợi nhuận, chỉ dựa vào Thế Duyên chưa chắc đã chống đỡ được.”

Thế Duyên là tên nhà máy sản xuất đồ trang sức của cô.

Anh ta kiến nghị: “Tôi cảm thấy chúng ta có thể làm hạng mục khác trước, thời trang gì đó đều không tệ, nhanh thu hồi vốn.”

Tô Nhuyễn lắc đầu: “Mấy hạng mục này phải hoàn thành càng nhanh càng tốt.”

Cô cười nói: “Chắc anh cũng nhìn ra được, hạng mục tôi đang triển khai đều là chống lũ cứu nạn, tôi chưa bao giờ trông cậy vào chúng nó để kiếm tiền.”

Cô cười nói với bà Mẫn: “Không sợ ngài chê cười, chồng tôi cũng là quân nhân, thiếu chút nữa anh ấy đã hy sinh trong trận lũ năm chín mươi.”

“Tôi không muốn phải trải qua cảm giác tuyệt vọng ấy thêm lần nào nữa, nên sau khi kiếm được chút tiền mới muốn thực hiện hết những hạng mục này.”

“Khi cứu nạn giải nguy, tôi không giúp được anh ấy, nhưng mấy thứ này tôi làm càng nhiều, nguy hiểm anh ấy gặp phải sẽ càng nhỏ, tôi muốn dùng cách của mình cùng phấn đấu với anh ấy.”

Bà Mẫn đột nhiên trầm mặc, Đinh Lâu cũng không nói lời nào.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 508



Khi tiễn bà Mẫn tới cửa nhà, bà ấy mở miệng nói với Tô Nhuyễn: “Cô đừng sốt ruột, tôi sẽ bảo Lão Mẫn hỏi thăm giúp cô.”

Tô Nhuyễn chân thành nói: “Cảm ơn ngài.”

Nhìn bà Mẫn lên lầu, Tô Nhuyễn thở dài một hơi, đời trước chưa bao giờ cô dùng biện pháp tỏ ra yếu thế này để tranh thủ thứ gì, sợ bị người ta xem thường.

Bây giờ nói ra những lời này lại không mang gánh nặng, có lẽ là vì cô thật lòng muốn vậy, nên không sợ gì cả.

Hôm sau giáo sư Mẫn tìm tới cửa, ông ấy không chỉ đồng ý lời mời đầu tư cùng thành lập phòng nghiên cứu với Tô Nhuyễn, còn liên hệ với học sinh của mình hỏi thăm nhà xưởng sản xuất thuyền cứu hộ giúp cô, cũng nói rõ yêu cầu dự toán trong vòng bảy mươi vạn.

Tô Nhuyễn nghe xong hơi xấu hổ, cô nói với bà Mẫn dự toán tám mươi vạn đương nhiên vì cố ý khóc than, không ngờ giáo sư Mẫn còn ép giá giúp cô.

Cuối cùng có giáo sư Mẫn hỗ trợ, Tô Nhuyễn dùng một trăm vạn mua lại một xưởng sản xuất thuyền cứu hộ không lớn không nhỏ.

Tuy rằng Tô Nhuyễn hoàn toàn không hiểu gì về lĩnh vực này, nhưng đời trước cô từng vượt khó vô số lần, đã có kinh nghiệm, chỉ cần dùng người đúng chỗ, quy trình quản lý chặt chẽ, đãi ngộ hợp lý, sẽ không thành vấn đề.

Mặc dù như vậy, Tô Nhuyễn vẫn phải mất một tháng rưỡi nhà xưởng mới miễn cưỡng đi vào quỹ đạo.

Thấy kỳ nghỉ hè chỉ còn dư lại một tuần cuối cùng, Tô Nhuyễn để Đinh Lâu ở lại giải quyết nốt chuyện chưa hoàn thành, một mình cô lặng lẽ lên máy bay về thành phố Yến.

Nghĩ đến dáng vẻ kinh ngạc rồi mừng rỡ của Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn không nhịn được cong khóe miệng.

Khi máy bay hạ cánh đã là năm giờ chiều, Tô Nhuyễn gấp không chờ nổi chạy về khu tập thể gia đình quân nhân, trong thời gian nghỉ hè Lộc Minh Sâm vẫn luôn có nhiệm vụ, hầu như đều ở lại bên này.

Tô Nhuyễn giấu vali đựng hành lý vào phòng chứa đồ, bản thân lén lút trốn trong nhà y tá Mễ, định lát nữa Lộc Minh Sâm về cho anh niềm vui bất ngờ lớn.

Y tá Mễ nhìn cô cảm thán: “Cô bên ngoài bận rộn gì thế? Gầy đi nhiều quá rồi, đoàn trưởng Lộc nhà cô trông thấy lại đau lòng muốn c.h.ế.t cho xem.” Nói xong cô ấy lại nhéo bụng mình: “Muốn chia thịt của tôi cho cô quá.”

Cô ấy vẫn đang trong thời kỳ cho con bú, đã béo lên không ít, đương nhiên béo nhất vẫn là Ba Cân nhà cô ấy. Vì khi sinh con trai Lục Thần Minh nặng ba cân, nên tên ở nhà gọi là Ba Cân.

Ba Cân đã sáu tháng, trắng trẻo mập mạp, mặc yếm nhỏ màu đỏ thẫm, đang nằm trong xe nôi, đôi mắt to tròn như quả nho đen nhìn chằm chằm vào Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn không nhịn được cúi người xoa khuôn mặt nhỏ của cậu bé, nói với y tá Mễ: “Giống cô.”

Khóe miệng y tá Mễ đã cong lên, nhưng vẫn nói: “Ngàn vạn lần đừng nói như vậy trước mặt lão khờ nhà tôi, nếu không cô sẽ bị càm ràm cả ngày đấy, anh ấy nói giống anh ấy.”

Vân Chi

Nghĩ đến Lục Thần Minh, Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười.

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, Ba Cân cũng quay đầu lại, tay nhỏ vươn về phía cửa, miệng kêu “A a” không ngừng.

Y tá Mễ không nhịn được cúi người hôn con trai một cái: “Bố chồng tôi tới, thằng nhóc này rất thính tai, hơn nữa còn biết bố chồng tôi tới là nó có thể ra ngoài chơi.”

Sư trưởng Lục vừa có cháu trai tất nhiên vô cùng yêu thương, mỗi ngày tan làm đều tới thăm, bây giờ trời còn nắng nóng, chạng vạng sẽ đẩy thằng bé ra ngoài chơi một lát.

Trẻ con sáu tháng đã bắt đầu thích ra ngoài rồi.

Y tá Mễ đẩy Ba Cân ra cửa, hiển nhiên sư trưởng Lục đã quen rồi, ông ấy không nói gì nhiều, nhanh tay nhận lấy xe đẩy, đưa cháu trai ra ngoài.

Trẻ con chính là sinh vật đi tới đâu cũng trở thành tiêu điểm.

Trong con ngõ này chỉ có Ba Cân là nhỏ nhất, người lui tới đều không nhịn được dừng lại trêu chọc cậu bé một phen, khó trách cậu bé lại thích ra ngoài như vậy.

Không lâu sau, Tô Nhuyễn nhìn xuyên qua cửa sổ trông thấy Lộc Minh Sâm.

Cô còn tưởng rằng anh sẽ đi thẳng về nhà, hình như từ trước tới nay anh ấy luôn giữ thái độ “Kính nhi viễn chi” với đám trẻ, thậm chí nói chuyện cũng hiếm thấy.

Nhưng mà khi ngang qua xe nôi của Ba Cân, Tô Nhuyễn lại trông thấy anh thả chậm bước chân, sư trưởng Lục cười chào hỏi.

Lộc Minh Sâm thuận thế đến gần, bắt chuyện với sư trưởng Lục, ánh mắt dừng trên người Ba Cân.

Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cúi người xuống xoa khuôn mặt nhỏ của cậu bé, Ba Cân lập tức hưng phấn ôm lấy tay anh, hai chân mập mạp còn quẫy đạp không ngừng. Hai mắt Lộc Minh Sâm cong lên, biểu cảm trên mặt rất dịu dàng.

Y tá Mễ thấy thế, lén nói với Tô Nhuyễn: “Đoàn trưởng Lộc nhà cô buồn cười thật đấy, vì không cho lão khờ nhà tôi tiếp tục khoe khoang, ngày thường đều tỏ vẻ không thích Ba Cân.”

“May có bố chồng tôi cố ý chào hỏi, anh ta mới làm ra vẻ không mặn không nhạt tới gần nhìn một cái.”

“Ha ha, không ngờ đã bị Ba Cân nhỏ bé bán đứng từ lâu, đừng xem thường thằng nhóc, vật nhỏ này rất tinh ranh, biết ai thích nó ai không thích nó.”

Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm như vậy, trong lòng vô cùng rõ, anh tỏ vẻ không thích trẻ con không phải vì phân cao thấp với Lục Thần Minh…

Mà vì cô!
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 509



Y tá Mễ nhìn Tô Nhuyễn: “Cô không ra ngoài à?”

Tô Nhuyễn lắc đầu: “Đợi thêm lát nữa, đợi anh ấy vào nhà đã.” Cứ ra ngoài như vậy sợ là anh ấy sẽ xấu hổ.

Nhưng mà cuối cùng Tô Nhuyễn chưa đợi được Lộc Minh Sâm vào nhà, đã bị phát hiện.

Lộc Minh Sâm đang đùa với Ba Cân, đột nhiên có một đứa nhỏ khác nhảy nhót chạy tới ôm lấy chân anh, cất giọng trẻ con gọi: “Chú Lộc.”

Là Tiểu Mạch, cô bé đã một tuổi rưỡi, bước chân rất vững vàng, khi Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm ở tứ hợp viện, thường xuyên trông thấy cô bé, chỉ là hai người đều bận rộn đi sớm về trễ, còn cố ý tránh né, nên tiếp xúc không nhiều lắm.

Nhưng mà hiện tại nhìn qua có vẻ cô bé vô cùng thích Lộc Minh Sâm, Lộc Minh Sâm cũng khom lưng xoa đầu cô bé, nghi hoặc hỏi Triệu Lôi đang đi tới: “Sao cậu lại qua đây?”

Triệu Lôi nói: “Đến đưa sổ sách cho bà chủ.”

Lộc Minh Sâm sửng sốt, sau đó đã ý thức được điều gì: “Tô Nhuyễn về rồi?”

Nói xong câu này, anh lập tức đưa Tiểu Mạch cho Triệu Lôi, gấp không chờ nổi chạy vào phòng, trên mặt không giấu nổi vui sướng.

Y tá Mễ cảm thán: “Chậc chậc chậc, cứ như thằng nhóc mới lớn vậy, đây vẫn còn là Lộc Minh Sâm người trước kia có thể khiến đám con gái tức c.h.ế.t sao?”

Tô Nhuyễn mỉm cười, vén rèm ra ngoài, vừa ra tới sân, hình như Lộc Minh Sâm đã cảm nhận được, gần như quay đầu ngay lập tức.

Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Tô Nhuyễn không biết nên hình dung vẻ mặt anh lúc ấy thế nào, dùng kinh hỉ hay sung sướng đều chưa đủ, giống như có thể nhìn thấy sao trời giữa ngày nắng rực rỡ, như nhìn thấy cầu vồng rực rỡ trong đêm tối, đó là niềm vui không bất kỳ thứ gì có thể che khuất nổi.

Trái tim Tô Nhuyễn cũng đập rộn ràng.

Lộc Minh Sâm nhanh chân bước về phía cô: “Không phải nói ngày kia mới về sao?”

Trước mặt mọi người, cuối cùng anh vẫn khắc chế, chỉ ôm lấy bả vai cô: “Em nên nói với anh, anh đi đón em.”

Tô Nhuyễn mím môi không nói gì, cô nhìn về phía Triệu Lôi hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Triệu Lôi đưa cho cô một chồng sổ sách: “Cũng không phải chuyện lớn gì, đợi khi nào bà chủ tới công ty rồi nói sau.”

Dứt lời anh ta bế Tiểu Mạch lên: “Tiểu Thảo đang chờ chúng tôi về ăn cơm, tôi đi trước đây.”

Tô Nhuyễn khách sáo giữ lại hai câu, Triệu Lôi vẫn cáo từ.

Vân Chi

Sau khi đối phương đi khỏi, Tô Nhuyễn lại cười chào hỏi hàng xóm xung quanh một lượt, mới về nhà mình. Lúc này trên mặt Lộc Minh Sâm đã bắt đầu lộ vẻ thấp thỏm.

Vào phòng, anh chủ động giải thích: “Cái đó…… Trẻ con đều tương đối bám… Ưm…”

Lời còn lại đều bị chặn bởi môi lưỡi có thể nói là hung ác của Tô Nhuyễn.

Lộc Minh Sâm sửng sốt, Tô Nhuyễn lại cảm thấy ngửa đầu không thoải mái lắm, trực tiếp ôm lấy cổ anh nhảy lên, học theo dáng vẻ thường ngày Lộc Minh Sâm làm với mình, kéo cằm anh xuống gấp không chờ nổi hôn lên môi anh.

Lúc này cuối cùng cô đã hiểu, vì sao Lộc Minh Sâm luôn mang đến cho cô cảm giác nguy hiểm rồi. Hiện tại cô cũng hận không thể hòa tan người đàn ông này vào cơ thể mình như vậy mới thỏa mãn.

Sau giây phút ngây người ngắn ngủi, cuối cùng Lộc Minh Sâm đã lấy lại tinh thần, trực tiếp đảo khách thành chủ, xoay người đè cô lên tường, hôn môi dần dần biến thành g*m c*n. Tô Nhuyễn ngẩng đầu lên, cảm nhận hơi thở hung mãnh dồn dập quanh người mình, ôm chặt lấy cổ gáy anh, cảm thấy dù bị xé nát cũng cam nguyện…

Tiểu biệt thắng tân hôn, đều có một đêm triền miên. Khi bàn tay lớn vươn về phía đầu giường, một bàn tay nhỏ lại đuổi theo nó, mười ngón tay đan xen vào nhau, ngăn cản động tác của đối phương.

Lộc Minh Sâm sửng sốt, nhìn gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly của Tô Nhuyễn.

“Không cần cái đó.” Giọng cô mang theo tiếng th* d*c: “Hôm nay không dùng đến nó.”

Lộc Minh Sâm hoàn toàn sửng sốt, Tô Nhuyễn nhấn mạnh: “Không dùng thứ đó.”

Cuối cùng Lộc Minh Sâm cũng phản ứng lại cô nói vậy là có ý gì, sắc mặt trở nên dịu dàng, vuốt tóc cô nói: “Đừng xúc động.”

Anh giải thích: “Đám trẻ con kia cũng giống Sơ Bát nhà ta, nhỏ bé đáng yêu còn biết kêu gào, đương nhiên không nhịn được sẽ cảm thấy thú vị.”

“Có cũng được không có cũng không sao.” Nói tới đây, hai mắt anh lộ vẻ ghét bỏ: “Em nhìn Lục Thần Minh là biết, khi Ba Cân vừa trào đời, cậu ta khoe khoang biết bao, bây giờ đã sắp bị tra tấn điên rồi.”

Tô Nhuyễn nhìn thẳng vào mắt anh, tay ôm chặt cổ, lại lần nữa hôn lên môi đối phương, giọng nói hàm hồ truyền ra giữa môi răng: “Lộc Minh Sâm, anh thật sự quá ranh ma.”

Lộc Minh Sâm vừa đáp lại cô, vừa bật cười: “Đừng vu oan cho anh.”

Tô Nhuyễn cắn tai anh, nhẹ nhàng ma sát: “Anh như vậy, bảo sao em không xúc động?”

Sống lưng Lộc Minh Sâm đã tê rần, đến bờ vực bùng nổ, nhưng vẫn kiên trì lôi ra một chiếc BCS: “Anh cũng xúc động rồi, hai ta tạm thời bình tĩnh trước đã có được không?”

Tô Nhuyễn lườm anh, Lộc Minh Sâm cười: “Bảo bối, thương anh chút đi, nhé?”

Đợi biểu cảm bất mãn trên mặt cô bị thay bằng cái nhíu mày, Lộc Minh Sâm thỏa mãn thở ra, lại hôn lên đôi mắt long lanh của cô: “Chuyện này rất quan trọng, không thích hợp đưa ra quyết định ở thời điểm xúc động.”

“Nhuyễn Nhuyễn, anh hy vọng em nghiêm túc suy nghĩ.”

Tô Nhuyễn căm giận cắn Lộc Minh Sâm: “Sao anh biết em chưa nghiêm túc suy nghĩ?”

Lộc Minh Sâm nhìn Tô Nhuyễn, một lúc lâu sau đột nhiên giữ chặt cổ tay cô, sau đó Tô Nhuyễn vẫn luôn bị cầm tù, dù cố gắng thê nào cũng không trốn thoát được lãnh địa của đại ma vương.

Khi anh vươn tay lấy chiếc BCS thứ hai, Tô Nhuyễn không nhịn được nghi hoặc nhìn anh, rõ ràng cô cảm nhận được anh hưng phấn trước này chưa từng có.

Lộc Minh Sâm dịu dàng hôn cô một cái: “Ngoan, năm nay em mới năm ba.” Đã không để ý tới hậu quả còn nói không xúc động.

Tô Nhuyễn thẹn quá hóa giận, giơ chân đá anh. Lộc Minh Sâm túm lấy chân cô, khẽ cười: “Còn một năm nữa, chúng ta có thể suy xét cẩn thận.”

Nhưng mà người đàn ông vừa nói suy xét cẩn thận, hôm sau lại gọi điện thoại cho Ngôn Thiếu Dục: “Em nghĩ rồi, hòa thượng chạy được miếu không chạy được, dù bây giờ anh trốn ra ngoài, ăn tết vẫn phải về, đến lúc đó khả năng còn đáng sợ hơn.”

Hiển nhiên Ngôn Thiếu Dục cũng băn khoăn điều này, anh ấy u sầu nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Lộc Minh Sâm nghiêm túc khuyên nhủ: “Em cảm thấy tốt nhất anh vẫn nên nghe lời cha mẹ.” Sau đó lại truyền thụ kinh nghiệm của bản thân: “Kết hôn rất tốt, em còn hối hận vì kết hôn muộn đây.”

Anh trịnh trọng nói: “Người trẻ tuổi, đừng để bản thân phải luyến tiếc.”

Tô Nhuyễn đi ngang qua không nhịn được véo anh một cái, gã đàn ông ranh ma này, không sợ bị giục sinh nữa là vứt bỏ đồng đội luôn.

Lộc Minh Sâm túm c.h.ặ.t t.a.y cô, kéo cô vào lòng, lại x** n*n một lúc lâu. Gần hai tháng không gặp, anh thật sự bị mắc bệnh thèm khát da thịt rồi, nhìn thấy cô là không nhịn được da chạm da một phen.

Cũng may Lộc Minh Sâm tương đối bận rộn, buổi trưa về nhà nghỉ hơi hai tiếng lại phải quay về bộ đội rồi.

Tranh thủ thời gian rảnh rỗi này Tô Nhuyễn tới xưởng trang sức, Triệu Lôi tới tìm cô, chắc chắn có việc gì đó.
 
Back
Top Bottom