Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 490



Sau khi Tô Nhuyễn tưởng đã vứt được chuyện này ra sau đầu, không ngờ ngày kế đó lại bị Lý Nhược Lan nhắc tới, còn nhắc tới một cách vô cùng táo bạo.

Mùng bốn, người một nhà tụ tập ăn cơm ở nhà họ Ngôn, sau khi nghe điện thoại của thím Hồ ở Tô Gia Câu, Lý Nhược Lan lập tức nổi giận: “Tô Thanh Thanh! Cô ta thần kinh à?”

“Sinh con thôi mà khoe khoang khắp thôn, còn nói ai sẽ không sinh con hả?”

Hóa ra ngày hôm qua Tô Thanh Thanh mang con trai về nhà mẹ đẻ, lời trong lời ngooài đều nói tới Tô Nhuyễn, nói khi dẫn con trai đi kkhams bệnh trông thấy Tô Nhuyễn thường xuyên tới khoa phụ sản, ám chỉ Tô Nhuyễn không thể sinh con.

Ở thôn quê lạc hậu như Tô Gia Câu, nói không thể sinh con tương đương vũ nhục phụ nữ, chẳng trách Lý Nhược Lan lại tức giận như vậy.

Tô Nhuyễn nhìn Lý Nhược Lan, dở khóc dở cười: “So đo với loại người ấy làm gì? Rõ ràng cô ta không có điểm nào hơn con, mới lôi ra lợi thế duy nhất để áp chế.”

“Nhưng cũng không thể làm như vậy, quá thiếu đạo đức rồi!” Lý Nhược Lan cả giận: “Không đúng, cô ta chính là loại không biết xấu hổ, trông cậy gì vào đạo đức của cô ta!”

“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.” Lý Nhược Lan khinh bỉ: “Chờ xem, chờ khi con sinh, mẹ sẽ về Tô Gia Câu một chuyến, nói với bọn họ Hoắc Hướng Dương không thể sinh con!”

Ngôn Thành Nho và Ngôn Thiếu Dục không hẹn mà cùng sặc nước miếng.

Lộc Minh Sâm cũng yên lặng buông bát đũa xuống.

Tô Nhuyễn giơ ngón tay cái lên với mẹ mình, quả nhiên gừng càng già càng cay.

Tô Thanh Thanh đã sinh con, lại nói Hoắc Hướng Dương không thể sinh, chắc chắn nhà họ Hoắc sẽ nhà cửa không yên.

Ngôn Thiếu Thời vẫn chưa hiểu lắm: “Mẹ, cô ta mắng chị gái con không thể sinh, vì sao mẹ lại mắng Hoắc Hướng Dương kia không thể sinh?”

“Anh ta không thể sinh thật ạ?”

Lý Nhược Lan cũng ý thức được mình thất thố, gắp cho Ngôn Thiếu Thời một miếng thịt kho, nói: “Đúng! Chính là không thể sinh, mẹ nói sai, con mau ăn đi.”

Mọi người không nhịn được nghẹn cười.

Ăn thêm một lát, Lý Nhược Lan không nhịn được lại nhắc tới chuyện này, bắt đầu quy hoạch chuyện sinh con của Tô Nhuyễn: “Bây giờ con đang năm hai, sang năm năm ba, có thể bắt đầu chuẩn bị từ kỳ nghỉ hè năm ba, học hết năm tư, tốt nghiệp xong sinh con luôn, như vậy không ảnh hưởng tới chuyện công việc.”

Tô Nhuyễn càng nghe càng choáng váng, Lộc Minh Sâm ở bên cạnh gật gù đồng ý, sau đó nói: “Chúng con vẫn còn hai năm mà, bây giờ quan trọng nhất vẫn là chuyện của anh Thiếu Dục.”

“Nếu anh ấy kết hôn muộn chút, đến lúc đó sinh con cùng nhau thì…”

Ngôn Thiếu Dục lập tức nhìn về phía Lộc Minh Sâm, Lộc Minh Sâm giật mình như vừa ý thức được mình nói sai, chột dạ cúi đầu gắp đồ ăn cho Tô Nhuyễn.

Lý Nhược Lan nhìn Ngôn Thiếu Dục: “Trừng cái gì mà trừng, Minh Sâm nói sai câu nào?”

“Ngày mai mùng năm, ngày kia, ngày kia đi gặp con gái nhà đàn anh của mẹ kia, con bé cũng là sinh viên sư phạm…”

Sau đó đề tài này vẫn luôn kéo dài đến khi cơm nước xong.

Lý Nhược Lan kéo Ngôn Thiếu Dục tới phòng làm việc xem ảnh chụp, Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm nhanh chân chạy xuống phòng bếp rửa bát.

Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm cười: “Đây là cách của anh à? Anh xấu bụng quá rồi.”

Lộc Minh Sâm nhướng mày, Tô Nhuyễn giơ ngón tay cái lên với anh: “Làm đẹp lắm!”

Dù sao Ngôn Thiếu Dục kết hôn chắc chắn gấp hơn chuyện cô sinh con.

Qua mùng năm, hai vợ chồng cô lại về thành phố Yến, năm nay mùng tám nhà máy đã đi làm, thứ nhất vì lại có đơn đặt hàng của Thịnh Triều, thứ hai vì những cửa hàng gia nhập cũng phải khai trương.

Năm ngoái, cửa ải cuối năm ba cửa hàng đã khai trương kiếm được một khoản lớn, có sẵn số liệu, thái độ của tám cửa hàng khác cũng trở nên tích cực, tất nhiên phải cung cấp hàng hóa kịp thời.

Ngày đầu tiên đi làm, Tô Nhuyễn vẫn tới sớm phát bao lì xì cho công nhân, hy vọng một năm mới tốt đẹp. Hoàng Tiểu Thảo và Triệu Lôi tới cuối cùng, còn ôm theo Tiểu Viên.

Thấy Tô Nhuyễn, hốc mắt cô ấy lập tức đỏ lên, thiếu chút nữa đã quỳ xuống lạy Tô Nhuyễn, khiến cô bị dọa nhảy dựng.

Tô Nhuyễn vội vàng dẫn bọn họ vào văn phòng, đóng kỹ cửa lại mới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Sắc mặt Hoàng Tiểu Thảo trắng bệch: “Tô Nhuyễn, cảm ơn cô, nếu không có cô… Tôi, Tiểu Mạch của tôi…”

Vân Chi

Cô ấy run rẩy nói không ra lời, cuối cùng vẫn do Triệu Lôi trầm mặc bên cạnh nói: “Trước khi sinh con cô ấy vẫn luôn nằm mơ, mơ thấy cô ấy và Tiểu Mạch đều không qua khỏi. Khi ấy tôi còn tưởng rằng vì áp lực quá lớn.”

Tô Nhuyễn cũng biết chuyện này, đúng là khi sắp sinh tinh thần của Hoàng Tiểu Thảo luôn hoảng hốt, Dư Tiểu Lệ và Ngưu Xuân Phân cãi nhau cũng vì cô ấy lơ đãng làm rơi hộp nguyên liệu.

“Hôm qua tôi đón một người bà con xa nhà mình tới, muốn bà ấy trông con giúp.”

“Sau đó biết được từ chỗ đối phương, gã đàn ông trước đó anh trai chị dâu Tiểu Thảo muốn ép cô ấy gả qua, đầu năm trước vừa đánh c.h.ế.t vợ, một xác hai mạng.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 491



Khi Triệu Lôi vừa bị thương, anh trai chị dâu Hoàng Tiểu Thảo muốn nhân cơ hội Triệu Lôi hôn mê ép Hoàng Tiểu Thảo ly hôn, quay về nhà gả chồng lần nữa đổi tiền lễ hỏi, khi ấy là Tô Nhuyễn ra tay đuổi hai người kia đi, bảo vệ hai mẹ con Hoàng Tiểu Thảo.

Hôm qua người bà con kia của Triệu Lôi tới, cảm thán may mà Hoàng Tiểu Thảo không quay về.

Hóa ra người đàn ông kia không chờ được Hoàng Tiểu Thảo đã đổi người khác, người phụ nữ kia cũng tương tự Hoàng Tiểu Thảo, chồng làm thuê bị thương, thấy đối phương không vực dậy nổi, bị người nhà mẹ đẻ đón về bán cho người đàn ông kia.

Nghe nói khi ấy khả năng cũng mang thai, có điều sau khi gả qua bụng mới nhô lên, người đàn ông kia cũng không biết cái thai của ai, định đợi sau khi sinh ra rồi tính tiếp.

Nhưng mà cuối năm ngoái, sức khỏe của chồng trước cô gái kia khá hơn chút, nghe nói đứa con trong bụng cô ấy có thể là của mình, mới qua nhìn một cái.

Vân Chi

Chỉ nhìn qua một cái, nói vài câu mà thôi, vậy mà sau khi người đàn ông kia trở về lại bắt đầu hành hung cô ấy, trực tiếp đánh c.h.ế.t người, một xác hai mạng.

Hoàng Tiểu Thảo ôm chặt con gái: “Tôi mơ thấy, anh Lôi hôn mê bất tỉnh, không có Tô Nhuyễn, tôi bị anh trai chị dâu mang về, vất vả lắm tôi mới bảo vệ được Tiểu Mạch, con bé theo tôi chịu khổ nhiều như vậy vẫn không rời đi, nhưng mà cuối cùng… Cuối cùng mẹ con tôi bị đánh c.h.ế.t cùng nhau, giống hệt lời bà cô kia nói, dùng xẻng, xẻng…”

Cả người cô ấy run rẩy, giống như thật sự vừa trải qua một trận bạo lực kinh hồn táng đảm.

Triệu Lôi ôm lấy hai mẹ con, nghiêm mặt nói: “Nói bậy gì đó, không phải chúng ta đều khỏe mạnh sao?”

Trong lòng lại không ngăn được sợ hãi, nếu khi ấy không có Tô Nhuyễn, chắc chắn Hoàng Tiểu Thảo và Tiểu Mạch của anh ta cũng có kết cục giống cô gái kia.

Tô Nhuyễn rót cho Hoàng Tiểu Thảo chén nước, cô biết khả năng Hoàng Tiểu Thảo mơ thấy cô ấy đời trước.

Cũng hiểu được nguyên nhân vì sao đời trước Triệu Lôi trầm mặc nhát gan như vậy.

Với tính cách của anh ta, sau khi khỏe lại tất nhiên sẽ đi tìm Hoàng Tiểu Thảo, nếu Hoàng Tiểu Thảo và Tiểu Mạch thật sự một xác hai mạng, chắc chắn sẽ để lại bóng ma tâm lý trong lòng Triệu Lôi, sẽ không có cách nào làm việc thoải mái. Bởi vì chỉ một cuộc thăm hỏi đã lấy đi tính mạng của người yêu và con gái, sao anh ta có thể đảm bảo mỗi quyết định của mình sẽ không gây ra hậu quả nghiêm trọng tương tự?

Hoàng Tiểu Thảo sợ hãi, dường như lan truyền sang cả Tiểu Viên trong lòng cô ấy, cô bé vẫn luôn nắm chặt cổ áo Hoàng Tiểu Thảo, cuối cùng cũng bật khóc: “Mẹ…”

Hoàng Tiểu Thảo bừng tỉnh, vội vàng bế cô bé lên, dỗ dành: “Bé ngoan, xin lỗi, đừng sợ, đừng sợ.”

Sau đó đột nhiên cô ấy đưa Tiểu Mạch cho Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn, cô ôm con bé một cái, cô là ân nhân cứu mạng của con bé, không có cô sẽ không có con bé!”

Chắc Hoàng Tiểu Thảo chấn kinh không nhẹ, đầu óc đã hỗn loạn, vội vàng muốn chứng minh Tiểu Mạch không sao, mà ngọn nguồn chính là Tô Nhuyễn.

Là Tô Nhuyễn cứu hai mẹ con bọn họ.

Bị nhét vào lòng cơ thể nho nhỏ mềm mại, Tô Nhuyễn cũng bị dọa không nhẹ, sợ cô bé kinh hãi, chỉ có thể vội vàng nói: “Tôi… Tôi không biết bế trẻ con, cẩn thận ngã con bé.”

Trong khoảnh khắc đó, cánh tay nhỏ xinh giống như chạm mạnh sẽ bị thương kia đã ôm chặt lấy cổ Tô Nhuyễn, vô cùng vững vàng, cũng vô cùng ấm áp.

Cô bé cất giọng non nớt còn mang theo tiếng nức nở, gọi Tô Nhuyễn một tiếng: “Dì.”

Tô Nhuyễn ôm Tiểu Mạch một lúc lâu, mãi đến giờ tan làm buổi chiều, dường như cảm xúc mềm mại thuộc về trẻ con vẫn còn vương vấn trong lòng.

Khi khuôn mặt nhỏ của cô bé dán lên mặt cô, thật sự rất mềm mại, rất đáng yêu…

Tô Nhuyễn nghĩ, hình như trẻ con cũng không yếu ớt như vậy.

Về đến nhà, cô trông thấy Lộc Minh Sâm đang ngồi trên ghế sô pha, cầm một cọng rau cải trêu đùa con rùa đen nhỏ.

Tô Nhuyễn:……

“Sao anh bắt được nó thế?” Tô Nhuyễn hỏi: “Không phải bây giờ Hứa Tử Yến đang sửa lại tính tình sao?”

Hôm qua khi bọn họ tới nhà Nhan Diệu, còn trông thấy Hứa Tử Yến đeo tạp dề xuống bếp nấu ăn đó, tuy rằng động tác cứng nhắc, nhưng hiển nhiên đang nỗ lực.

“Em nhớ bác sĩ Ôn đã mang Tiểu Ba về nhà nuôi rồi mà?”

Lộc Minh Sâm bật cười, kéo Tô Nhuyễn vào lòng mình: “Nào, đây là thành viên mới trong nhà chúng ta, Tiểu Ôn.”

Tô Nhuyễn sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra con rùa nhỏ trên bàn không phải con rùa của bác sĩ Ôn, nhỏ hơn con rùa kia một chút.

Lộc Minh Sâm nhét lá cải vào tay Tô Nhuyễn, cầm tay cô đưa tới trước mặt rùa đen: “Nào, Tiểu Ôn, đây là mẹ con.”

Tiểu Ôn……

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười: “Anh lúc nào cũng bắt nạt bác sĩ Ôn làm gì?”

Lộc Minh Sâm nghiêm túc nói: “Anh ta chọn giúp đó, Tiểu Ôn nhà chúng ta phải tri ân báo đáp đó.”

Tô Nhuyễn đ.ấ.m anh một quả, nhìn con rùa đen hoạt bát dùng bốn chân đuổi theo lá cải trên bàn trà, nói: “Gọi là Truy Truy.”

Dù sao chắc chắn không thể gọi là Tiểu Ôn.

Hình như Lộc Minh Sâm đã có ý tưởng từ trước, anh nói: “Sơ Bát.”

“Hả?”

Lộc Minh Sâm giải thích: “Mùng tám mua, gọi nó là Sơ Bát luôn, hơn nữa vừa nghe đã biết nó chính là anh trai của Tiểu Ba.”

Tô Nhuyễn:……

Dù sao chính là tóm chặt bác sĩ Ôn không chịu buông tha. Hơn nữa, rõ ràng Tiểu Ba lớn hơn Sơ Bát có được không?
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 492



Sau đó Lộc Minh Sâm nghiêm túc nuôi dưỡng Sơ Bát, lật xem hết quyển sách hướng dẫn nuôi rùa được người bán tặng kèm, ngày hôm sau bắt đầu tìm đầu mẩu gỗ đóng cho nó một cái hộp.

Y tá Mễ qua nhà xem náo nhiệt, cô ấy đã mang thai tám tháng, bụng rất lớn, Tô Nhuyễn không dám tới gần cô ấy.

Nhìn dáng vẻ như lâm đại địch của Tô Nhuyễn, y tá Mễ cười nói: “Cô như vậy khiến tôi cảm thấy trong bụng mình đang mang quả b.o.m đấy.”

Tô Nhuyễn đỡ cô ấy ngồi xuống sô pha: “Cũng không khác quả b.o.m nhiều lắm.”

Y tá Mễ kéo một cái gối dựa tới lót sau thắt lưng, thoải mái cảm thán: “Hệ thống sưởi nhà cô thích thật đấy, năm nay dù vay thêm chút tiền chúng tôi cũng phải lắp một cái, vừa sạch sẽ vừa ấm áp.”

Cúi đầu nhìn con rùa đen nhỏ bò tới bò lui trên bàn trà, cô ấy lại cười nói: “Sao tự dưng lại nghĩ tới chuyện nuôi thú cưng thế?”

“Có điều cô chọn loài này cũng khá tốt, dễ nuôi còn chưa nói, nuôi tốt thật sự có thể ở cạnh cô đến già.”

“Trước đây tôi từng thấy rất nhiều người nuôi chó mèo, nuôi mười mấy năm đã có cảm tình, sau đó c.h.ế.t đi chủ nhân còn khó chịu rất lâu.”

Tô Nhuyễn quay đầu nhìn sườn mặt nghiêm túc của Lộc Minh Sâm, đúng là cô rất sợ những thứ mềm mại yếu ớt, cũng sợ sinh ly tử biệt……

Hóa ra anh ấy nuôi Sơ Bát không phải vì ngẫu hứng nhất thời.

Hai người đang trò chuyện, Lục Thần Minh hưng phấn chạy vào từ bên ngoài, hiếm khi vừa vào cửa không tìm y tá Mễ ngay, mà nói với Lộc Minh Sâm: “Chúng ta sắp mua trang thiết bị mới rồi, cải tiến trang bị.”

Là con trai sư trưởng Lục, Lục Thần Minh biết được tin tức kiểu này nhanh hơn người khác một chút.

Cũng hiếm khi Lộc Minh Sâm không đấu võ mồm với anh ta: “Trang thiết bị mới gì?”

Lục Thần Minh nói: “Chính là đồ tác chiến đám quân liên minh phương tây đánh nước LK năm ngoái.”

Anh ta không nhịn được cảm thán: “Quần áo tác chiến kia tốt thật đấy, mài không rách, thậm chí không sợ nước không sợ lửa, chống đạn cũng rất tốt, mấu chốt là còn nhẹ.”

Lộc Minh Sâm lại không lạc quan như thế: “Đợi mua thành công rồi nói sau.”

Nghe anh nói như vậy, Lục Thần Minh cũng lấy lại bình tĩnh: “Nhiều không được, ít chắc có thể mua một chút, khả năng là hơi đắt thôi.”

“Nhà xưởng bên kia đã xin kinh phí, định mềm mỏng trước, tranh thủ mua giá tốt.” Nói tới đây, anh ta nhìn qua Tô Nhuyễn, đột nhiên hai mắt sáng ngời: “A, Tô Nhuyễn cô là sinh viên ngoại ngữ nhỉ? Biết người Mỹ thích thứ gì không?”

Vân Chi

Nghe anh ta nhắc đến cuộc chiến tranh đầu năm 90 giữa liên minh phương tây và nước LK, Tô Nhuyễn lập tức hiểu rõ anh ta đang nhắc tới tài liệu gì.

Sợi nhân tạo Phương Luân… Đời trước Bùi Trí Minh từng nói với cô rất nhiều lần.

Trong cuộc chiến Loan Hải đầu năm 90, quân liên minh phương tây dùng hình thức chiến đấu kiểu mới, trang thiết bị tác chiến vô cùng tiên tiến, giúp bọn họ chỉ phải trả một cái giá rất nhỏ đã đánh bại được nước LK.

Trận chiến tranh này khiến cả thế giới chú ý, đương nhiên Hoa Quốc cũng không ngoại lệ, đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi bị thương Lộc Minh Sâm lại lựa chọn tiếp tục học nghiên cứu sinh.

Trận chiến tranh này khiến anh nhìn rõ, Hoa Quốc lạc hậu quá nhiều so với phương tây, muốn gắng sức đuổi theo nhất định phải nắm chặt thời gian học tập.

Ngoài phương diện khoa học kỹ thuật, trang bị của đối phương cũng có ưu thế rất lớn, ví dụ như Hoa Quốc vẫn đang dùng áo chống đạn từ nhựa thủy tinh, chưa nói tới cồng kềnh, chỉ riêng trọng lượng thôi đã nặng sáu kilogam, còn đối phương đã sử dụng áo chống đạn kiểu mới, không chỉ thoải mái, trọng lượng còn nhẹ bằng một nửa so với áo chống đạn từ nhựa thủy tinh.

Ngay cả đồ tác chiến cơ bản cũng giống Lục Thần Minh nói, không chỉ nhẹ, còn chống lửa chống nước, tính co giãn và tính đàn hồi đều vô cùng tốt, còn có cả tác dụng giữ ấm và chống lạnh.

Phải biết rằng dù trong chiến tranh hay trong cứu nạn, một nhân tố nhỏ bé thôi cũng có thể mang tới tác dụng quyết định, nguyên nhân chính vì điểm này, Lục Thần Minh và Lộc Minh Sâm mới chờ mong như vậy.

Nhưng mà Tô Nhuyễn lại biết sợ là ý tưởng của Lục Thần Minh sẽ thất bại.

Năm trước Tô Quốc giải thể, từ thập niên 90 đến đầu thế kỷ hai mươi mốt, liên minh phương tây luôn nhằm vào Hoa Quốc, ngăn chặn bọn họ cải cách và phát triển, đương nhiên sẽ lựa chọn lũng đoạn tài liệu quân sự quan trọng kiểu này rồi.

Nói chung là vào thập niên 90, Hoa Quốc gần như phải dùng giá cao gần gấp đôi so với các nước phương tây mới có thể mua về một chút sợi tổng hợp Phương Luân, hơn nữa còn là đồ cũ bị người ta đào thải ra.

Sở dĩ Tô Nhuyễn biết rõ như vậy, chính vì oán niệm của đám Bùi Trí Minh, suốt ngày mắng Mễ Quốc, mắng đám người sản xuất sợi tổng hợp Phương Luân, mắng nhiều đến mức tai cô sắp mọc kén.

Mãi cho tới năm 2005, Hoa Quốc mới tự sản xuất ra được sợi tổng hợp Phương Luân, khi ấy Bùi Trí Minh tới tìm cô đầu tiên, bảo cô tham gia đấu thầu, chế tạo trang bị bằng tài liệu mới.

Bản thân cô làm về trang phục, trong số công nhân lại có không ít quân nhân, hơn nữa tin tức nhanh nhạy, cuối cùng hạng mục này đúng là đã rơi vào tay cô.

Dù sao cũng là thứ Bùi Trí Minh càm ràm lâu như vậy, cho nên sau khi lấy được tài liệu, cô không chỉ nghiên cứu về tính năng của sợi tổng hợp phương Luân, còn tìm hiểu công nghệ chế tạo ra nói, tóm lại đối với thứ này, cô hiểu biết không ít.

Sau khi nảy sinh ý định cải tiến trang bị cứu nạn, điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là sợi tổng hợp Phương Luân, nó thật sự có thể ứng dụng vào mọi mặt…

Không chỉ có thể nâng cao trang thiết bị quân sự, còn có thể chống lại liên minh phương tây.

Chỉ là cô không tìm được biện pháp nào tốt để tham dự vào, dù sao cô cũng chỉ là một cô gái xuất thân nông thôn, tự dưng hiểu về công nghệ hóa học thì quá kỳ quái.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 493



Lúc Tô Nhuyễn đang nghĩ ngợi, Lục Thần Minh lại có ý tưởng mới: “Ai, Tô Nhuyễn có thể nghe hiểu ngoại ngữ, đến lúc đó có thể đi cùng luôn…”

“Cứ giả vờ là nhân viên công tác, như vậy bọn họ sẽ không đề phòng cô ấy, nói không chừng còn nghe được tin tức nào đó hữu dụng, chúng ta cũng tiện bốc thuốc đúng bệnh.”

Nghĩ tới điều gì đó, Tô Nhuyễn nói: “Cũng được.”

Hơn nữa về chiêu đãi, cô cũng có một vài ý tưởng.

“Chiêu đãi không cần dựa theo sở thích của bọn họ, dù làm thế nào cũng không thể chính tông, thà không bắt chước bừa, để bọn họ khách nghe theo chủ còn tốt hơn!”

Từng thấy Hoa Quốc mạnh mẽ vài thập niên sau, khiến Tô Nhuyễn không hề ngưỡng mộ hay kính sợ những nước phương tây đang tạm thời chạy trước bọn họ hiện giờ.

“Dù sao làm thế nào bọn họ cũng khinh thường chúng ta, vậy chúng ta còn đón ý nói hùa với bọn họ làm gì? Chúng ta chỉ lạc hậu so với bọn họ về khoa học kỹ thuật mà thôi, nếu tính theo nền văn minh, bọn họ có thúc ngựa theo cũng không đuổi kịp.”

Lời này… Lục Thần Minh thích nghe: “Còn không phải sao, chỉ nói đồ ăn thôi, bọn họ ăn bò bít tết chưa chín hẳn, rau xà lách gì đó, khác gì người nguyên thủy ăn tươi nuốt sống, còn không biết xấu hổ chê cười chúng ta.”

Tô Nhuyễn cười nói: “Cho nên, thật ra đừng chỉ nhìn bọn họ khinh thường chúng ta lạc hậu, thật ra bọn họ không cách nào phủ nhận nền văn minh năm ngàn năm của chúng ta, cho nên trong mắt bọn họ chúng ra cũng thần bí, nếu như vậy, thay vì đón ý nói hùa, chi bằng khiến bọn họ chấn động.”

Lục Thần Minh và y tá Mễ đi khỏi, Lộc Minh Sâm nhìn Tô Nhuyễn như suy tư điều gì, hỏi: “Em biết gì à?”

Tô Nhuyễn nói: “Đời trước em từng cung ứng áo chống đạn và đồ tác chiến cho quân đội, dùng nguyên liệu còn tiên tiến hơn so với hiện tại.”

Hai mắt Lộc Minh Sâm sáng lên: “Tiên tiến thế nào?”

Tô Nhuyễn cười: “Tiên tiến hơn đồ bọn họ sử dụng trong chiến tranh vùng vịnh, anh nói xem?”

Lộc Minh Sâm nói: “Cho nên bọn họ mới đồng ý bán cho chúng ta.”

Tô Nhuyễn nói: “Cũng là chuyện bình thường.” Bất kỳ quốc gia nào, kỹ thuật tiên tiến nhất đương nhiên phải để lại cho mình rồi.

Lộc Minh Sâm cũng biết điểm này, cho nên mới cảm thấy nôn nóng.

Tô Nhuyễn nghịch tóc anh, cười nói: “Đừng lo, không phải có em sao.”

Lộc Minh Sâm hơi bất ngờ: “Em biết những kỹ thuật đó?” Không phải kiếp trước cô ấy mở xưởng quần áo sao?

Tô Nhuyễn cười rộ lên: “Nhờ phúc của Bùi Trí Minh, dù là ai bị càm ràm bên tai gần mười năm cũng sinh lòng tò mò, em từng tới tham quan xưởng chế tạo, nhưng mà khả năng không nhớ rõ toàn bộ, kỹ thuật mấu chốt vẫn phải dựa vào nhân viên nghiên cứu.”

Lộc Minh Sâm kích động hiếm thấy: “Tốt hơn không có gì.”

Bắt đầu từ con số không có lẽ rất khó, nhưng biết đại khái về lý thuyết rồi, dù chỉ một hai bước, vẫn có thể giảm bớt rất nhiều thời gian cho nhân viên nghiên cứu phát minh.

Có điều…

Lộc Minh Sâm nhíu mày, tin tức cấp bậc này, nói cho nhân viên nghiên cứu thế nào cũng là một vấn đề khó, bởi vì kiến thức này đều không thuộc phạm vi tri thức của hai người, dùng lý do ngẫu nhiên phát hiện cũng không được.

Vân Chi

Lộc Minh Sâm không muốn để người khác biết điểm khác biệt của Tô Nhuyễn.

Dường như biết anh đang nghĩ gì, Tô Nhuyễn cười nói: “Cho nên bây giờ không phải có sẵn cơ hội sao?”

Lộc Minh Sâm nhướng mày: “Ý em là muốn thông qua đám thương nhân nước ngoài kia? Nhưng đối phương chỉ là đại diện của bên bán, sợ là không hiểu gì cả.”

Tô Nhuyễn cười rộ lên: “Không hiểu mới tốt, chúng ta càng dễ lừa dối.”

Lộc Minh Sâm:……

Dáng vẻ muốn chơi xấu này của cô ấy đáng yêu thật đấy.

Tô Nhuyễn với Lộc Minh Sâm cùng nhau đặt chiếc hòm gỗ anh vừa đóng xong vào góc phòng, cho Sơ Bát vào trong, nhìn nó bò tới bò lui trong căn nhà mới của mình.

Tô Nhuyễn nói: “Anh giới thiệu cho em một nhân viên nghiên cứu khoa học chuyên nghiên cứu về sợi tổng hợp Phương Luân đi, tốt nhất là thành viên nòng cốt.”

Lộc Minh Sâm sờ xoa đầu cô: “Được, giao cho anh.”

Anh rất muốn biết cô chuẩn bị lừa dối thế nào.

Sau đó Tô Nhuyễn còn đi tìm Bùi Trí Minh có quan hệ rộng, cô cần bố trí một vài chuyện khác.



Kiến nghị của Tô Nhuyễn, ban đầu còn chưa được Lục Thần Minh tiếp thu.

Cũng trong dự kiến thôi, ở niên đại này đa số người vẫn sùng bái và kính sợ văn hóa phương tây.

Ăn, mặc, ở, đi lại chỉ cần dính tới phương tây, vậy tuyệt đối là cao cấp, ngược lại sản phẩm truyền thống đều bị gắn mác quê mùa.

Đối với đơn đặt hàng quan trọng như vậy, đương nhiên nhà xưởng quân bị không có khả năng nghe kiến nghị như hạ thấp đối phương của Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn không hề nóng nảy, tranh thủ thời gian đi theo bạn học Lộc Minh Sâm tìm giúp cô học thêm một chút kiến thức cơ bản về sợi tổng hợp Phương Luân.

Đương nhiên với loại sợi tổng hợp đặc biệt như Phương Luân, quốc gia cũng đang nghiên cứu, chỉ là từ nghiên cứu tới sản xuất số lượng lớn là một quá trình vô cùng gian nan.

Mà Tô Nhuyễn lại trùng hợp biết được một vài công đoạn mấu chốt, nhưng đối với công thức hóa học linh tinh thì hoàn toàn không hiểu, dù sao đời trước cô chỉ là người sản xuất quần áo, công thức hóa học với cô mà nói giống như sách trời.

Nhưng muốn lừa dối người khác, đương nhiên phải biết rõ kiến thức cơ bản.

Cũng may, người giảng bài cho cô là học bá.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 494



Người Lộc Minh Sâm tìm cho cô chính là thành viên trong nhóm nghiên cứu sợi tổng hợp Phương Luân của giáo sư Chu, giáo sư học viện quân sự hàng không, tên là Tưởng Lệnh Thành.

Nhìn thấy anh ta, Tô Nhuyễn không thể không cảm thán chuyện này đúng là vận mệnh chú định rồi, anh ta chính là nhân viên chủ chốt có bước đột phá trong nghiên cứu.

Như vậy, cô càng không có chút gánh nặng nào, cuối cùng thành quả vẫn của người ta.

Tưởng Lệnh Thành giảng dạy vô cùng dễ hiểu, trong quá trình học hỏi, Tô Nhuyễn phát hiện ra mình nhớ lại được không ít thứ trước đó đã quên.

Cô vội vàng sửa sang lại tài liệu, không nhịn được nở nụ cười thỏa mãn, có thứ này rồi, có lẽ quốc gia có thể nhanh chóng sản xuất được sợi tổng hợp Phương Luân số lượng lớn.

Đến lúc đó, tính năng của trang bị chống lũ cứu tế sẽ tăng lên, kế hoạch của cô cũng có thể tiến hành thuận lợi…

Bây giờ mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió Đông.

Quả nhiên, cuộc gặp mặt đầu tiên giữa nhà xưởng quân bị và đám thương nhân kia không có kết quả tốt.

Hôm nay Tô Nhuyễn đang tắm cho Sơ Bát, Sơ Bát thuộc giống rùa xanh, mỗi tuần đều phải tắm để thải axit.

Con rùa nhỏ bằng nửa lòng bàn tay, ngâm mình trong cái bồn tráng men chuyên dụng của nó, nước không ngập quá mai rùa.

Con vật nhỏ duối cổ, bốn chân đạp nước, ngửa đầu mắt hấp háy, nhìn qua có vẻ rất thích ý.

Y tá Mễ ngồi trên sô pha xem, tấm tắc bảo lạ: “Có phải nó đang nhìn cô không? Cảm giác vật nhỏ này rất có linh tính.”

Tô Nhuyễn cũng cảm thấy Sơ Bát đang nhìn mình, trước kia cô chưa từng nuôi thú cưng, chưa bao giờ cảm thấy nuôi thú cưng có gì vui, nhưng lúc này càng nhìn Sơ Bát lại càng thấy đáng yêu.

Cô duỗi tay chọc chọc mai rùa của nó, vật nhỏ không sợ cô, lập tức vặn đầu lại, đáng tiếc bị mai rùa ngăn cản không với tới, giống con rùa đen, a, không, nó chính là đồ rùa đen.

Tô Nhuyễn không nhịn được cười rộ lên, hai người đang trêu đùa Sơ Bát, thì Lộc Minh Sâm và Lục Thần Minh từ bên ngoài trở về.

Vân Chi

Lục Thần Minh bực bội càm ràm, sắc mặt Lộc Minh Sâm cũng không tốt lắm.

“Sao thế? Không thuận lợi à?”

Không biết đám người đại diện bên bán kia nghe ở đâu ra, nói Hoa Quốc nghèo nàn lạc hậu còn rất loạn, khi tới dẫn theo hai tên vệ sĩ, là loại xuất thân từ lính đánh thuê.

Vì đảm bảo an toàn, xưởng trưởng Lữ của xưởng quân bị cũng xin quân khu hai người đi bảo vệ mình kiêm giám thị đối phương, trùng hợp Lộc Minh Sâm đang có mục đích riêng, đã xung phong qua đó, Lục Thần Minh thấy thế tất nhiên cũng đi cùng.

Cho nên hai người bọn họ nghe được toàn bộ quá trình đàm phán.

“Đâu chỉ không thuận lợi!” Lục Thần Minh cả giận: “Bọn họ cố ý nhặt xương trong trứng.”

“Xưởng trưởng Lữ cố ý mời cho bọn họ hai vị đầu bếp chuyên nấu món tây, một người làm bò bít tết gì đó, một người chuyên làm món điểm tâm, kết quả bọn họ lại chê bò bít tết không đủ tươi không đủ mềm, làm điểm tâm thì không đủ trình độ.”

“Giống như ăn đồ ăn chúng ta làm đều là hạ mình cố chấp nhận, cũng không biết bọn họ lấy đâu ra cảm giác về sự ưu việt…”

Tô Nhuyễn lại không bất ngờ, đừng nói hiện tại, dù hai ba mươi năm sau khi Hoa Quốc đã đuổi kịp và vượt qua phương tây, khi đưa tin về Hoa Quốc truyền thông phương tây vẫn mang theo lăng kính âm phủ, dẫn tới đa số người phương tây đều cho rằng Hoa Quốc vẫn nghèo nàn lạc hậu lại còn ngu muội, huống chi bây giờ thật sự vẫn có chút lạc hậu.

Tâm lý cao cao tại thượng của người đại diện bên bán kia là tâm lý phổ biến của người phương tây.

“Nhưng đáng giận nhất vẫn là bọn họ cố ý tăng giá!” Nói tới chuyện này, Lục Thần Minh lại tức muốn chết: “Cho rằng trước khi mua đồ chúng ta chưa hỏi thăm sao?”

“Rõ ràng ở phương tây bọn họ chỉ bán bốn vạn một tấn, đến chỗ chúng ta xưởng trưởng Lữ còn nghĩ dù bán năm vạn chúng ta cũng nhận, kết quả cô đoán thế nào, vừa mở miệng đã là bảy vạn, tăng gần gấp đôi! Một phân cũng không giảm!”

“Lại còn nói cái gì, chỉ có năm mươi tấn, nhiều người thế này, năm mươi tấn còn chưa võ trang cho một lữ đoàn.”

Lục Thần Minh càng nghĩ càng giận: “Còn mang dáng vẻ thích mua thì mua, nếu không muốn bán tự dưng chạy tới đây làm gì?”

Y tá Mễ thấy anh ta tức giận như vậy, vội vàng đến gần vỗ về hạ hỏa cho anh ta: “Vậy chúng ta không thể hỏi thăm nhà khác sao?”

Mặt Lục Thần Minh càng đen hơn: “Nếu có thể đổi nhà khác, anh phải giận như vậy sao? Vấn đề là thứ đồ chơi này chỉ nhà bọn họ có! Chúng ta bị ghét bỏ, nhưng nếu muốn mua, bọn họ ra giá cao hơn chúng ta vẫn phải mua.”

Tô Nhuyễn cười nói: “Vậy thì chưa chắc.”

Lục Thần Minh nhìn về phía cô: “Cô có cách à?”

Tô Nhuyễn phân tích: “Bọn họ bán là hàng kiểu cũ, bán cho chúng ta còn có thể thương lượng giá cả, nếu bán ở bên kia, khả năng bốn vạn cũng không bán được.”

“Nếu không bọn họ cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi chạy tới, bây giờ nếu đã tới rồi, chắc chắn phải có lợi.”

Hai mắt Lục Thần Minh sáng lên: “Cho nên bọn họ cũng muốn buôn bán thành công vụ này?”

Lộc Minh Sâm liếc xéo anh ta một cái: “Đương nhiên rồi, không muốn bọn họ chạy tới làm gì? Cậu không thấy dáng vẻ ghét bỏ của đối phương sao? Hơn nữa hai người vệ sĩ kia đều phải bỏ tiền ra thuê nhỉ?”

Tô Nhuyễn bổ sung: “Cho nên, chắc chắn có lợi ích lớn.”

Lục Thần Minh xoa tay hầm hè: “Cho nên chúng ta có thể dạy bọn họ một bài học, chắc bọn họ cũng sẽ không chạy mất.”

Tô Nhuyễn cười nói: “Tôi cũng cảm thấy nên dạy cho bọn họ một bài.”

“Không phải chỉ bọn họ mới biết chọn xương trong trứng, nếu để chúng ta chọn, cả người bọn họ mới đầy xương!”

Lục Thần Minh nhìn cô: “Làm thế nào?”

Tô Nhuyễn thần bí nói: “Đưa lỗ tai lại đây…… Chúng ta……” Như thế như thế.

Lục Thần Minh càng nghe ánh mắt càng sáng, nghe xong câu cuối không nhịn được nói: “May mà có cô! Cứ làm như vậy đi!”

“Chỗ xưởng trưởng Lữ để tôi nói với ông ấy! Dù sao bọn nhóc con kia chắc chắn không về tay không, chúng ta còn sợ cái gì?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 495



Đợi bọn họ đi khỏi, Tô Nhuyễn bỏ Sơ Bát vào nhà của nó. Đột nhiên Lộc Minh Sâm ôm chặt lấy cô từ phía sau, Tô Nhuyễn hoảng sợ: “Làm gì thế?”

Lộc Minh Sâm cúi đầu hôn cô một cái: “Khi hãm hại người khác cũng rất đẹp.”

Tô Nhuyễn:……

Rốt cuộc là đang khen hay đang chửi người ta thế?

Cô nói: “Yên câm, có lúc còn đẹp hơn!”

Lộc Minh Sâm cười rộ lên, rất chờ mong.

Bên này khi Tô Nhuyễn đang tính kế đám thương nhân nước ngoài, bên kia đám thương nhân Bratt cũng đang tính kế bọn họ.

Tâm trạng anh ta không tệ, nói: “Có lẽ hai ngày nữa là chúng ta có thể về rồi.”

Dường như nhớ tới điều gì đó, anh ta lại nhăn mặt nói: “Nơi này thật sự khiến người ta hít thở không thông.”

Jack trợ lý kiêm phiên dịch của anh ta có chút lo lắng hỏi: “Bọn họ chắc chắn sẽ mua chứ? Nghe nói bọn họ rất nghèo.”

Bratt đáp: “Yên tâm đi, bọn họ sẽ mua, tôi thấy được khát vọng trong mắt bọn họ.”

“Nguyên nhân chính vì nghèo nàn, cho nên bọn họ càng cần mấy thứ này, nên bọn họ khó mà từ chối.”

“Ngày mai tôi sẽ ra tối hậu thư cuối cùng cho bọn họ, nếu bọn họ không mua, chúng ta cứ nói ngày kia quay về.” Nói tới đây, anh ta có chút đắc ý: “Chỉ cần nói như vậy, bọn họ sẽ ký ngay.”

Vân Chi

“Đây chính là tâm lý bán hàng, là chiêu năm ngoái tôi học được, vô cùng hữu dụng, cậu cũng học chút đi.”

Jack gật đầu, vẻ mặt thụ giáo.

Nhưng mà chỉ cần có người Hoa Quốc nào ở chỗ này, chắc chắn sẽ nói với anh ta một câu, trò tâm lý chiến đơn giản này lão tổ tông của bọn họ không dùng từ lâu rồi.

Có thể thấy được tin tức bế tắc khiến cho đám người phương tây ngây ngô này kiến thức hạn hẹp.

Cho nên thậm chí bọn họ còn không biết đến sức hút từ mỹ thực Hoa Quốc, Bratt u sầu, nói: “Ai, nghĩ đến mấy món ăn không nuốt nổi kia, tôi không muốn ở lại nơi này thêm một giây một phút nào.”

Jack nói: “Tôi thì muốn nếm thử đồ ăn Hoa Quốc, từng nghe một cậu du học sinh nói, đồ ăn Hoa Quốc bọn họ hương vị rất không tồi.”

Bratt không cho là đúng: “Thịt bò còn dai như vậy, có thể làm ra món ngon gì? Đồ ăn của bọn họ đều là trực tiếp ném vào nồi đun lên.”

Nói tới đây, ánh mắt anh ta lộ vẻ ghét bỏ: “Nghe nói ngay cả nội tạng cũng không buông tha! Còn gặm vỏ chuối, ăn cỏ dại, ai, năm nạn đói đến vỏ cây cũng gặm sạch.”

“Tóm lại, chúng ta phải mau chóng rời khỏi địa phương quái quỷ này!”

Ngày hôm sau, Bratt nghĩ sẵn lời muốn nói trong lòng, định đợi khi gặp xưởng trưởng Lữ sẽ nói câu cáo từ, cứ như vậy, có lẽ chiều nay là có thể ký hợp đồng.

“Bratt, xe của bọn họ tới rồi.”

Bratt và Jack xuống lầu, một chiếc xe hơi nhỏ màu đen đã dừng trước cửa khách sạn quốc tế.

Vừa lên xe Bratt đã hất hàm nói: “Hy vọng hôm nay không phải là bò bít tết và rau xà lách không nuốt nổi.”

“Thật ra chúng tôi cũng cảm thấy không nuốt nổi.” Một giọng nói trong trẻo từ ghế phụ truyền đến, chất giọng chuẩn Luân Đôn còn mang theo ý cười: “Còn nghĩ mãi không ra vì sao phương tây các anh lại thích đồ như vậy.”

Bratt sửng sốt, lúc này mới chú ý hôm nay người tới đón bọn họ không phải người hôm qua.

Anh ta nhận ra tài xế lái xe, Jack nói thân thủ vô cùng lợi hại, hai người anh ta thuê chưa chắc đã phải đối thủ của người này.

Trên ghế phụ là một cô gái, mặc sườn xám màu lam, mái tóc đen nhánh búi sau đầu, chỉ dùng một chiếc kẹp tóc trân châu đơn giản cố định.

Trên tai mang hoa tai sáng long lanh, cùng bộ với chiếc vòng trân châu trên cổ áo, vừa ưu nhã vừa sang trọng, Bratt lập tức liên tưởng tới hình ảnh phụ nữ thần bí phương đông trong các bộ phim điện ảnh của Hollywood.

“Cho nên rốt cuộc chỗ nào không đúng nhỉ?” Đối phương quay đầu lại nhìn anh ta cười tủm tỉm hỏi, như vậy nhìn càng giống.

Cô dùng thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi, nếu anh ta lại bắt bẻ có vẻ không được thân sĩ lắm.

Bratt đành phải nghiêm túc nói: “Thịt bò không đủ mềm, có điều chuyện này không thể trách các cô, bởi vì thịt bò ngon chỉ ở phương tây chúng tôi mới có, muốn nấu ra được món ăn ngon phải có nguyên liệu tốt nhất mới làm được.”

Tô Nhuyễn nghiêm túc nghe anh ta nói hết câu, sau đó lại hỏi: “Còn nữa không?”

Giọng điệu giống như giáo viên đang cổ vũ anh ta đang trả lời câu hỏi, nói đáp án trước đó của anh ta chẳng ra gì.

Bratt cố gắng ngẫm nghĩ: “Trình độ cũng rất quan trọng.”

“Còn nữa không?”

Bratt nhíu mày: “Đừng xem thường nguyên liệu nấu ăn và trình độ, nấu lung tung không ổn đâu.”

Tô Nhuyễn cười rộ lên: “Đương nhiên là không ổn rồi!”

Hơn mười phút sau xe dừng trước cửa tiệm cơm mang hương sắc cổ xưa.

Việc đầu tiên trong cuộc “Chiêu đãi” hôm nay chính là ăn cơm!

Theo Tô Nhuyễn biết, chỉ cần là người bình thường, không ai không thể giải quyết bằng một bữa cơm ngon của Hoa Quốc, nếu không thể thì hai bữa.

Để anh ta trải nghiệm thế nào là nguyên liệu và trình độ nấu ăn chân chính.

Hừ dám nói trước mặt người Hoa Quốc nguyên liệu nấu ăn và trình độ!
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 496



Bratt đi theo Tô Nhuyễn xuyên qua cánh cửa màu son, lập tức bị cảnh sắc trước mắt hấp dẫn.

Gạch xanh ngói đỏ, rường cột chạm trổ, giữa sân là một tòa núi giả lởm chởm, nước chảy róc rách, mấy con cá koi đỏ tươi bơi qua bơi lại bên dưới.

Đi theo nữ phục vụ mặc sườn xám xuyên qua hành lang sơn son thiếp vàng, anh ta cảm thấy như đi vào thế giới thần bí khác.

Trợ lý Jack và hai người vệ sĩ theo sau cũng tò mò nhìn chung quanh.

Lại qua một ngạch cửa, vòng qua ảnh bích điêu khắc hình rồng, là một đại sảnh rộng mở, so với phương tây thích hoa lệ, nơi này tao nhã lại đẹp đẽ có vẻ thích hợp hơn, vì có nhiều thêm một phần khí thế.

Giữa phòng là một chiếc bàn tròn lớn.

Đám người Bratt không nhịn được ánh mắt đều dừng trên chiếc bàn đối diện bàn tròn, nơi đó có một đống đồ cắt gọt, d.a.o thớt, và rất nhiều thứ bọn họ không thể gọi tên chúng.

Nhưng rất rõ, đó là nơi nấu nướng.

Trông thấy anh ta, xưởng trưởng Lữ cười ha hả bước đến: “Chào anh, anh Bratt.”

Bratt không biết hôm nay xưởng trưởng Lữ này muốn giở trò gì, có điều vẫn nói ra kịch bản mình đã suy nghĩ từ trước trong đầu: “Chào anh, xưởng trưởng Lữ, hôm nay tôi đến để cáo từ anh đây.”

“Tôi có chuyện quan trọng hơn, ngày mai phải rời khỏi nơi này rồi, nếu chỗ anh chưa định đặt hàng, tôi chỉ có thể nói câu đáng tiếc, sang năm khả năng tôi sẽ không tới nữa.”

Hôm qua xưởng trưởng Lữ nghe Lục Thần Minh phân tích xong, đã ý thức được có thể bản thân nóng vội quá mức, bây giờ nghe thấy Bratt nói như vậy, trong lòng cười thầm, hôm qua cắn c.h.ế.t không chịu giảm giá, hôm nay lại lạt mềm buộc chặt tạo cảm giác gấp gáp, xem ra đối phương thật sự rất muốn bán được hàng.

Xác định điểm này, xưởng trưởng Lữ nhẹ nhàng hơn hẳn, nghe xong ông ấy thở dài, nói: “Nếu đã như vậy tôi cũng không tiện cưỡng cầu.”

“Nhưng mà Hoa Quốc chúng tôi có câu, mua bán không thành vẫn còn nhân nghĩa, nếu mai ngài đi rồi, bữa cơm hôm nay coi như bữa cơm tiễn ngài.”

Bratt nghe Jack phiên dịch xong, có chút sửng sốt, vậy mà bọn họ thật sự không mua?

Không đúng, căn bản Hoa Quốc không có trang bị tiên tiến hơn, dù chỉ năm mươi tấn, bọn họ cũng nên mơ ước tha thiết mới đúng.

Nói về khéo léo trong buôn bán, đứng trước người Hoa Quốc người phương tây tính tình thẳng thắn căn bản không đủ trình, xưởng trưởng Lữ nhìn sắc mặt đối phương trong lòng cười thầm, ngoài mặt lại bình thản, chỉ nói với Bratt: “Hôm qua tôi thấy ngài rất chú ý tới mỹ thực, còn đưa ra nhiều ý kiến như vậy, chắc ngài cũng từng nghiên cứu sâu về nó.”

Vân Chi

“Sau này chúng tôi sẽ cải tiến thêm món cơm tây bò bít tết, hôm nay mời ngài nếm thử đồ ăn Hoa Quốc chúng tôi, xem có chỗ nào cần cải tiến, mong được ngài chỉ điểm giúp.”

Xưởng trưởng Lữ cười rất hiền hòa.

Đời sau người nước ngoài chịu thiệt vô số lần đều biết, khi người Hoa Quốc nói mấy câu khiêm tốn như “Tôi không được” “Cũng bình thường” và “Xin chỉ giáo” xong, sau đó cơ bản đều tung chiêu lớn.

Đáng tiếc hiện tại Bratt hoàn toàn không hiểu, anh ta cho rằng xưởng trưởng Lữ nói như vậy thật sự đang nghiêm túc xin anh ta chỉ giáo.

Như vậy cũng tốt, Bratt nghĩ, đúng lúc để đám người Hoa Quốc chưa hiểu sự đời bọn họ biết người phương tây để ý tiểu tiết thế nào, sau đó lại tìm cơ hội… Hừm, hạ giá xuống một chút, có lẽ bọn họ sẽ mang ơn đội nghĩa.

Ngoài Bratt ra, trợ lý và hai người vệ sĩ cũng cùng ngồi xuống.

Xưởng trưởng Lữ ở bên tiếp khách, Tô Nhuyễn vỗ vỗ tay, hai nhân viên phục vụ cũng mặc sườn xám bưng bốn đĩa thức ăn lên bàn.

Thông cảm cho bọn họ không biết dùng đũa, nhân viên phục vụ còn đứng bên cạnh gắp thức ăn giúp bọn họ.

Khi đối phương vươn đũa tới đĩa gà luộc, Tô Nhuyễn cười giới thiệu: “Món gà luộc này cũng giống bò bít tết chỗ các anh, vô cùng để ý nguyên liệu, phải dùng gà tam hoàng nuôi ba tháng, dùng nước sôi luộc đến khi vừa chín tới, lại bỏ vào nước đá ướp…”

Bratt lại không để bụng, thầm nghĩ quả nhiên quá lạc hậu, vậy mà lại dùng nước trắng nấu thịt gà, như vậy hương vị sẽ bị xói mòn…

Bratt ôm tâm thái bắt bẻ, dùng nĩa cắm một miếng thịt gà bỏ vào miệng, trong lòng thầm nghĩ lát nữa kiến nghị bọn họ tốt nhất nên nhúng thịt gà vào bột chiên xù cho lên chiên mới giữ lại được hương vị thuần túy, nhưng mà miếng thịt thơm ngọt, ga gà dai ròn trong miệng lại khiến anh ta sửng sốt.

Vậy mà hương vị thịt gà không bị xói mòn, còn mang theo hương thơm kỳ dị.

Vốn dĩ Jack và hai tên vệ sĩ cũng ôm tâm thái tương tự, nhưng ăn xong không nhịn được đều liếc nhau… Vậy mà thơm ngon không ngờ.

Tô Nhuyễn cười nói: “Món này như ngài nói chính là khảo nghiệm trình độ, thời gian luộc quá lâu hương vị thịt gà sẽ bị xói mòn, quá ngắn sẽ sống, chỉ khi vừa đủ độ mới có thể khóa chặt hương vị thơm ngon, giữ lại tinh hoa trong từng miếng thịt.”

“Ngài cảm thấy có điểm nào chúng tôi cần cải tiến không?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 497



Bratt khẽ ho một tiếng, hiển nhiên không nghĩ ra điểm nào, cuối cùng chỉ có thể nói: “Cũng không tệ lắm, xem ra chỗ các cô cũng có đầu bếp không tệ.”

Hai tên vệ sĩ không hề khách sáo lại cắm thêm một miếng nữa bỏ vào miệng, Jack nhìn Bratt một cái, cuối cùng không nhịn được cũng cắm thêm một miếng, bạn học kia nói không sai, hương vị đồ ăn Hoa Quốc đúng là không tệ.

Một người vệ sĩ vừa nhai miếng sụn tai heo kẽo kẹt, vừa tò mò hỏi: “Đây là thứ gì?”

Tô Nhuyễn chỉ cười không đáp, người phương tây chỉ ăn thịt trên người động vật, đối với các bộ phận khác đều mang tâm lý bài xích, Tô Nhuyễn định đợi anh ta ăn xong mới nói, bởi vì tâm lý có thể ảnh hưởng tới h*m m**n ăn.

Bratt không nhịn được cũng nếm thử mấy miếng.

Món nóng đầu tiên mang lên, nhân viên phục vụ trực tiếp múc cho mỗi người bọn họ một muỗng.

Tô Nhuyễn tiếp tục giới thiệu: “Món này là đậu phụ nhà làm, tôi dám cá ngài chưa bao giờ nhìn thấy nguyên liệu làm ra nó, thứ này là đặc sản chỉ Hoa Quốc chúng tôi mới có, ngài đoán xem nó được làm từ thứ gì?”

Với thứ mình chưa từng trải nghiệm, Bratt rất tò mò, đợi khi món màu trắng mềm mại quện vào nước canh thơm nồng bùng nổ trong khoang miệng, hương vị phong phú đánh gục đại não, anh ta không tự chủ được, khẽ gật đầu: “Hương vị rất tuyệt.”

“Làm từ bột mì à?”

Tô Nhuyễn mỉm cười lắc đầu, cũng không giấu giếm: “Làm từ đậu nành.”

“Đậu nành?” Đừng nói Bratt, Jack và hai tên vệ sinh đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đậu phụ trong bát mình, hiển nhiên bọn họ không cách nào tưởng tượng ra sao đậu này có thể biến thành món ăn kiểu này.

Tô Nhuyễn không giải thích nhiều, chỉ ra hiệu ý bảo bọn họ nhìn về phía bàn nấu ăn trước mặt.

Đã có đầu bếp đang xử lý một con cá ở chỗ đó.

Cuối cùng cũng tìm được điểm có thể góp ý, Bratt nói: “Bọn họ chỉ dùng một con d.a.o à? Nếu làm cá nên dùng d.a.o mỏng sẽ dễ làm hơn.”

Vân Chi

Tô Nhuyễn nghi hoặc hỏi: “Chỗ các anh nấu ăn dùng rất nhiều loại d.a.o sao?”

Bratt kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi, nguyên liệu nấu ăn khác nhau phải dùng các loại d.a.o khác nhau, nói ra thì đồ làm bếp chỗ các cô thật sự vẫn còn quá thô ráp.”

Tô Nhuyễn nhìn anh ta cười: “Hoa Quốc chúng tôi có câu “Thiện thư giả không chọn bút”, đại sư chân chính, một con d.a.o một cái nồi là đủ rồi. Chỉ có người kỹ năng chưa thuần thục mới dùng tới một đống dụng cụ.”

Ngẫm nghĩ một lát, cô lại bổ sung: “Giống như học sinh dốt thường có rất nhiều văn phòng phẩm.”

Bratt cứng người định nói gì đó, nhưng mà khi ngẩng đầu lên, lại trông thấy đầu bếp kia đã vung con d.a.o nặng trịch trên người con cá cắt ngang cắt dọc, con cá kia hoàn toàn không có dấu hiệu bị cắt rời.

Tô Nhuyễn hỏi: “Ban nãy không nghe ngài nhắc tới kỹ thuật dùng dao, không biết kỹ thuật dùng d.a.o của người phương tây các ngài thế nào, không dùng cùng một loại d.a.o có thể cắt ra hình dạng giống nhau không?”

“Ngài xem cách cắt thịt cá này của chúng tôi, chỗ các ngài cần dùng loại d.a.o nào?”

Cô vừa dứt lời, đầu bếp kia đã cầm con cá lên lắc một cái, thịt cá đã biến thành từng sợi dài mỏng bám trên xương cá, sau khi lăn một vòng qua bột mì nhìn hơi giống tuyết bám trên lá thông.

Bratt nói không ra lời, phương tây bọn họ xử lý nguyên liệu nấu ăn không phức tạp như vậy, huống chi chỉ dùng một con d.a.o cồng kềnh.

Hình như cũng biết điểm này, Tô Nhuyễn không nhiều lời, chỉ mỉm cười, giới thiệu cho bọn họ: “Món này là cá sóc chiên xù.”

“A, đúng rồi, trước đây khi tổng thống Nga tới thăm Hoa Quốc, ông ấy vô cùng thích món này.”

Nghe Tô Nhuyễn giới thiệu như vậy, Bratt tò mò đứng lên quan sát. Lúc này cá đã được bỏ vào chảo dầu sôi, phần thịt trắng như tuyết dần dần chuyền sang màu vàng kim, từng sợi thịt dựng thẳng lên, đúng là giống lông trên người con sóc thật.

Tô Nhuyễn cười: “Món này cũng khảo nghiệm kỹ năng dùng d.a.o và trình độ nấu ăn, thịt cá phải cắt sao cho rời mà không nát, cắt xong mỗi thớ thịt phải đều đều như nhau, còn về trình độ cũng vô cùng quan trọng, người bình thường đều không làm được. Người phương tây các ngài không thích ăn cá, có lẽ sẽ không biết nấu món này nhỉ?”

“Nếu không tổng thống của các ngài sẽ không yêu thích món ăn này như vậy.”

Bratt nghe cô nói xong, trong lòng không phục lắm, rõ ràng Tô Nhuyễn bảo anh ta góp ý, sao bây giờ giống như hạ bệ bọn họ vậy?

Anh ta bắt đầu cố gắng, gần như đến mức hà khắc mới tìm ra điểm chưa đạt yêu cầu trong các món ăn: “Đồ ăn không chỉ cần ngon, trang trí cũng rất quan trọng.”

“Món ăn trang trí đẹp có thể k*ch th*ch thị giác, khiến người ta muốn ăn hơn, vì dụ như trái cây chỗ chúng tôi sẽ được khắc hình hoa…”

Hoa Quốc nghèo đến mức ăn cả vỏ cây, chắc chắn không có thời gian rảnh rỗi học tỉa hoa gì đó… Bratt tràn đầy tin tưởng.

Nhưng mà anh ta vừa nói xong, đã trông thấy người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh đầu bếp vẫn luôn không có cảm giác tồn tại buông d.a.o nhọn xuống, dùng sức lắc củ cải trong tay một cái, một đóa mẫu đơn xinh đẹp sống động lập tức xuất hiện trước mắt anh ta.

Bratt:……
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 498



Jack còn kiềm chế được, hai tên vệ sĩ kia đã không nhịn được phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán, một trong số đó không cầm lòng được còn vỗ tay. Cậu thanh niên kia thấy bạn bè quốc tế tán thưởng như vậy, lập tức làm việc hăng say hơn, chỉ hai ba nhát d.a.o đ.â.m xuống, mẩu cà rốt đã biến thành một đóa hoa năm cánh xinh đẹp.

Tô Nhuyễn cười ngâm ngâm nhìn Bratt, biết rõ còn cố hỏi: “Là thế này phải không?”

“Nhưng mà đây mới chỉ là tạo hình cơ bản thôi, lát nữa cậu ấy sẽ khắc vài thứ xinh đẹp hơn cho chúng ta, có điều cái đó hơi phức tạp, nên cần thêm chút thời gian.”

Bratt:……Luôn có cảm giác cô gái phương đông này đang trào phúng mình, nhưng lại không tìm thấy chứng cứ.

Rất nhanh nghi ngờ của anh ta đã bị mùi hương thơm nồng cắt ngang, đầu bếp đã đổ nước sốt vàng óng trên người con cá sóc. Mùi hương bá đạo nổ tung nơi chóp mũi mọi người, cậu thanh niên bên cạnh đặt hai đóa hoa xinh đẹp lên đĩa, bày ra tư thế mời bọn họ nếm thử.

Vệ sĩ đã gấp không chờ nổi quay lại bàn ăn, Jack với Bratt cũng đuổi sát theo sau.

Tuy rằng bọn họ không muốn thừa nhận, nhưng nước miếng đang điên cuồng dâng lên đã bán đứng bọn họ. Trong khoảnh khắc bỏ miếng cá vào miệng, Bratt lập tức hiểu ra vì sao tổng thống lại yêu món này sâu sắc như vậy.

Khác với đậu phụ non mềm, thịt cá tươi ngon hòa quện với nước sốt hơi ngọt, đúng là khiến vị giác thăng hoa… Hóa ra cá còn có cách ăn như vậy.

Lúc bọn họ đang ăn, nhân viên phục vụ lại bưng tới một món ăn mới, hai tên vệ sĩ đã duỗi cổ chờ mong, hiện tại bọn họ vô cùng háo hức trước mỹ thực Hoa Quốc.

Bratt khẽ ho một tiếng, thầm nghĩ để xem lần này người Hoa Quốc còn trò gì mới.

Đặt khay lên bàn, mở nắp đậy ra, chỉ thấy bên trong là hai củ cải trơ trọi, nhìn qua không có gì đặc biệt, có vẻ không ngon lắm.

Bratt đang nghi hoặc, thì nhân viên phục vụ đã mang tới một ấm nước. Dòng nước trong suốt tưới xuống hai củ cải kia, cải trắng chậm rãi mở ra, cuối cùng tạo thành một đóa sen trắng xinh đẹp.

Trợ lý và vệ sĩ lập tức vỗ tay, trầm trồ khen ngợi.

Bratt vẫn luôn nhớ rõ trách nhiệm chỉ điểm cho người ta của mình, anh ta vỗ tay tượng trưng, sau đó nói: “Không phủ nhận đúng là món này rất thú vị, nhưng đồ ăn quan trọng nhất vẫn là hương vị.”

Anh ta nhìn thợ khắc hoa, nói câu đầy ẩn ý: “Chỉ theo đuổi thứ mới lạ, dùng chiêu trò lòe thiên hạ, ngược lại quên mất sơ tâm, như vậy không nên đâu.”

Tô Nhuyễn và đám người xưởng trưởng Lữ chỉ cười không nói, đợi nhân viên phục vụ chia đồ ăn cho bọn họ xong, xưởng trưởng Lữ mới làm thủ thế mời: “Ngài Bratt, hay là nếm thử trước.”

Bratt khẽ lắc đầu, xuất phát từ lễ phép vẫn nếm thử một chút nước canh, sau đó cả người sững sờ…

Nhìn bề ngoài có lẽ nó quá tầm thường vô vị, khiến anh ta không chờ mong bất kỳ điều gì, cho nên khi món ăn vào đến khoang miệng, hương vị kinh diễm mới khiến anh ta sững sờ như thế. Anh ta gần như không khống chế nổi lại uống thêm một ngụm nữa.

Vân Chi

Phía bên kia, Jack và hai tên vệ sĩ cũng giống Bratt, vốn dĩ không chờ mong bất cứ điều gì, chỉ coi như thử nghiệm thứ mới lạ, bây giờ đều lộ ra vẻ mặt không khác nào Bratt.

Jack buột miệng thốt ra: “Thứ này không phải nước.”

Tô Nhuyễn cười: “Đương nhiên không phải rồi, nó là nước canh loãng dùng không dưới mười loại nguyên liệu hầm gần một ngày mới tạo ra được, chỉ nhìn giống nước mà thôi.”

Cô nhìn Bratt: “Ngài nói rất đúng, hương vị mới là cái gốc của đồ ăn, đây cũng là nguyên nhân đầu bếp chỗ chúng tôi không nghiên cứu về các loại đồ dùng nhà bếp.”

“Những dụng cụ khiến người ta hoa cả mắt đó, đều là dệt hoa trên gấm mà thôi, không dối gạt các vị, món ăn trước mắt chính là món ăn phức tạp nhất mà các vị từng nếm thử.”

“Chí phồn cực giản mới là cảnh giới cao nhất của một món ăn.”

“Phương tây các vị có món nào giống vậy không?”

Lại tới rồi, cô gái này lại đang trào phúng mình!

Bratt vẫn chưa nghĩ ra nên đáp lại thế nào, một tên vệ sĩ đã bật thốt lên: “Không có.”

Hiển nhiên anh ta đã bị mỹ thực Hoa Quốc ăn mòn hết lý trí rồi.

Tô Nhuyễn nhìn Bratt cười: “Chỉ nói như vậy khả năng ngài vẫn chưa hiểu, đợi nhìn thấy món tiếp theo, ngài sẽ hiểu được ý của tôi.”

Trước bàn nấu ăn vẫn là vị đầu bếp kia, chỉ là nguyên liệu trong tay ông ấy đã đổi sang đậu phụ.

Bratt vẫn nhớ rõ, bọn họ nói thứ này làm từ đậu nành. Anh ta hoàn toàn không cách nào tưởng tượng ra, dù có mang đậu nành đi xay nát, cũng không thể mềm mịn như vậy mới đúng.

Rất nhanh, anh ta đã trông thấy cảnh tượng càng khiến anh ta khó hiểu hơn, đầu bếp bắt đầu thái đậu phụ, vẫn là con d.a.o nặng trịch kia, lưỡi d.a.o cắt qua cắt lại trên miếng đậu, hình như không phải cắt vụn thành từng miếng nhỏ, mà giống như muốn làm nát nó ra…

Tốc độ lướt d.a.o cực nhanh chỉ để lại tàn ảnh, miếng đậu phụ dần dần biến thành một miếng bùn nhão.

Bratt cảm thấy người này thật sự đang làm chuyện thừa: “Thật ra không cần khoe khoang như vậy, muốn làm nát nó…” Anh ta dùng cái muỗng đè bẹp miếng đậu phụ còn dư lại trong bát làm mẫu: “Như vậy không phải được rồi sao?”

“Anh Bratt,” Xưởng trưởng Lữ cười nói: “Đây không phải cắt nát, mà là thái sợi.” Ông ấy chỉ vào sợi tóc trên đầu Bratt: “Mỏng giống như sợi tóc.”

Nghe Jack phiên dịch xong, Bratt kinh ngạc trợn trừng mắt: “Mỏng giống như sợi tóc?”

Anh ta cúi đầu nhìn miếng đầu phụ bị mình nghiền nát dễ như trở bàn tay, lại ngẩng đầu nhìn đống đậu phụ đầu bếp đang thái lạch cạch trên thớt, đó là thái sợi sao?

Bắp cải bọn họ cũng không thái được nhỏ như vậy…
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 499



Thực tế, Lục Thần Minh và Lộc Minh Sâm cũng rất tò mò, đừng nói người nước ngoài chưa từng thấy, thứ đồ chơi này bọn họ cũng chưa từng thấy.

Có điều vì không để mất mặt trước Bratt, bọn họ đều tỏ vẻ đã nhìn mãi thành quen.

Đợi Tô Nhuyễn mời Bratt đến gần quan sát, bọn họ thuận thế đi theo, đương nhiên Jack và hai tên vệ sĩ cũng không cam lòng yếu thế.

Sau đó đầu bếp bỏ đống đậu phụ mình vừa thái xong vào nước, dùng đũa nhẹ nhàng khuấy một cái… Thật sự tất cả đều mỏng như sợi tóc.

Mọi người khiếp sợ trợn tròn mắt nhìn, Bratt không nhịn được bật thốt lên: “Oa! Trời ạ! Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi.”

Tô Nhuyễn cười rộ lên, đậu phụ Văn Tư chính là món ăn vô cùng thích hợp khiến người ta chấn động, ngay cả người Hoa Quốc cũng sửng sốt nữa là.

Trợ lý Jack cũng hơi kích động, anh ta giơ ngón cái lên với đầu bếp: “Ngài đúng là đại sư.”

Đầu bếp không nhịn được khóe miệng cong lên, nhưng vẫn xua tay nói: “Đâu phải đại sư gì, chỉ là kiến thức cơ bản trong nghề đầu bếp chúng tôi mà thôi.”

Tuy rằng Jack học chuyên ngành tiếng Trung, nhưng hiển nhiên vẫn chưa hiểu thói quen tỏ ra khiêm tốn khi được khen của người Hoa Quốc. Anh ta phiên dịch lại cho Bratt: “Đầu bếp chỗ bọn họ ai cũng làm được.”

Bratt chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Hoa Quốc bần cùng lạc hậu, sao lại có tay nghề nấu ăn xảo đoạt thiên công như vậy?”

Cả đám người trợn tròn mắt nhìn đầu bếp nhanh nhẹn nấu nước dùng, dù đã có đậu phụ chói mắt trước đó, nhưng khi mộc nhĩ và rau xanh đều thái mỏng như sợi tóc bọn họ vẫn nhìn không chớp mắt.

“Trời ạ, quá không thể tưởng tượng nổi, máy móc cũng không làm được mức độ này.”

Từng sợi mỏng màu đen, màu xanh, màu trắng tản ra trong nước canh, thêm tinh bột vào tạo độ sánh, xinh đẹp như một bức tranh thủ mặc.

Bratt đã hoàn toàn quên bắt bẻ, chỉ với kỹ thuật xắt rau này thôi, anh ta cảm thấy dù thế nào cũng không thể cô phụ bát canh ấy.

Vân Chi

Đợi khi uống vào miệng, anh ta mới ý thức được, bản thân vẫn xem nhẹ món canh này, dường như nó không chỉ làm từ đậu phụ, cũng giống bát canh xuông vừa rồi không phải chỉ từ cải trắng nước sôi.

Jack và vệ sĩ cũng mang vẻ mặt kinh ngạc.

Món cuối cùng là món tráng miệng, hai nhân viên phục vụ bê khay đựng trái cây đã được tạo hình lên, đám người Bratt đều trợn mắt nhìn, không hẹn cùng nghĩ, thứ bọn họ nói điêu khắc phức tạp hơn chút chính là cặp rồng phượng cao bằng cánh tay người trưởng thành này sao?

Vậy khi khắc hoa phức tạp chân chính còn như thế nào?

Gần kết thúc bữa tiệc, một tên vệ sĩ không nhịn được hỏi: “Hoa Quốc các cô còn món gì nữa không?” Anh ta muốn tranh thủ hai ngày này nếm thử thêm vài món nữa, thật sự quá ngon.

Tô Nhuyễn cười nói: “Còn nhiều lắm đó, chỉ riêng cá thôi chúng tôi đã có mấy chục đến trên trăm cách chế biến rồi.”

Vệ sĩ nìn món cá sóc chiên xù kia, vậy mà vẫn còn cách chế biến khác?

“Nếu muốn ăn hết đồ ăn Hoa Quốc…”

Đột nhiên Tô Nhuyễn nhớ tới một lời đồn rất thú vụ đời trước, một chàng trai ngoại quốc lập chí phải ăn hết đồ ăn Hoa Quốc mới quay về, kết quả một tháng sau anh ta vẫn ở Trùng Khánh.

“Nếu sáng trưa chiều ngài đều ăn không trùng món, có lẽ một năm sau ngài vẫn chưa thể rời khỏi Hoa Quốc.”

Vệ sĩ trợn tròn mắt nhìn, Bratt tỏ vẻ không tin.

Tô Nhuyễn nhìn anh ta: “Tôi biết các vị cho rằng chỗ chúng tôi là nơi bần cùng lạc hậu…”

“Nhưng thật ra món ăn Hoa Quốc cũng giống người Hoa Quốc chúng tôi, có Mãn Hán toàn tịch hoa lệ quý khí, cũng có khi chỉ là canh xuông cải trắng hay đậu phụ Văn Tư, nhìn qua có vẻ bình thường vô vị, nhưng sâu bên trong lại không thứ gì có thể sánh được.”

“Đó đều là tài phú lão tổ tông để lại cho chúng tôi.”

“Không tin ngài cứ chờ xem, chưa tới mười năm nữa, bất kỳ ngành nghề kỹ thuật đỉnh cấp nào trên thế giới, Hoa Quốc đều có một vị trí nhỏ.”

Giống như người đời sau thường nói, dù trong bất cứ việc gì, luôn có người Hoa Quốc làm tốt hơn bạn, người Hoa Quốc vừa thông minh vừa chăm chỉ….

Câu nói này phát ra từ tận đáy lòng Tô Nhuyễn, cô tự hào vì mình là người Hoa Quốc, nền văn minh năm ngàn năm cho cô sự tự tin. Bratt phát hiện ra trước mặt cô gái ấy bản thân không hề có cảm giác ưu việt.

Ngược lại giống như cô ấy đang ngồi trên cao nhìn xuống…

Nhận ra điểm này, Bratt hơi khó chịu: “Nhưng mà các cô không có sợi tổng hợp Phương Luân.”

Đột nhiên Tô Nhuyễn nghiêng đầu cười, nói với anh ta vài công thức hóa học, sau đó nói: “Nếu tôi đoán không sai, công nghệ sản xuất tạo ra nó của các anh là tổng hợp, kéo sợi dài và kéo sợi mỏng, tổng hợp dùng axit hóa, kiểu mới nhất khả năng có tăng thêm chất chống cháy…”

Nghe xong sắc mặt Bratt lập tức thay đổi, tuy rằng anh ta không rõ công thức hóa học, thậm chí cũng không hiểu lắm về công nghệ, nhưng lại biết rõ tính năng của sợi tổng hợp Phương Luân, đối phương nói không sai…

Tô Nhuyễn xin nhân viên phục vụ một tờ giấy, lưu loát viết ra công thức hóa học và công nghệ mấu chốt: “Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của chúng tôi, ngài chứng thực với nhà xưởng thử xem.”

Cô viết ra quá dễ ràng, khiến Bratt sinh ra ý tưởng đối phương chỉ đang hù dọa mình, anh ta nhận lấy tời giấy, nói: “Đây là bí mật công nghệ của nhà xưởng.”

Là tuyệt mật, đám người kia chắc chắn sẽ không nói ra quy trình sản xuất của bọn họ.

Tô Nhuyễn lại nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Không đến mức ấy, giống như tôi nói cho ngài biết, đậu phụ làm từ đậu nành, nhưng các vị sẽ không làm ra được đậu phụ.”

“Sợi Phương Luân với chúng tôi mà nói, cũng như đậu phụ Văn Tư với cách vị, các vị biết rõ từng bước trong cả quá trình, nhưng không ai trong số các vị có thể cắt ra được đậu phụ mỏng như sợi tóc.”

“Cũng giống chúng tôi, vì phương diện khoa học kỹ thuật chưa phát triển, khả năng phải vài năm sau chúng tôi mới sản xuất ra được sợi Phương Luân, nhưng thật sự tới lúc ấy, dù các vị có thái độ hòa hảo chỉ sợ chúng tôi cũng không có cách nào hợp tác với các vị.”

“Là công ty lũng đoạn về sợi Phương Luân, tôi nghĩ các vị biết rõ điều này có ý nghĩa thế nào.”

Tô Nhuyễn đứng lên: “Hoa Quốc chúng tôi có câu, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Chớ khinh thiếu niên nghèo.”

“Cự thú năm ngàn năm cũng có lúc ngủ gật, có khi nghỉ ngơi, điều chúng tôi cần chỉ là thời gian mà thôi. Thái đậu phụ thành ngàn sợi có thể luyện ra, mà từ đậu nành biến thành đậu phụ lại không đơn giản như vậy.”

Nói tới đây, đột nhiên cô bật cười: “Hơn nữa Hoa Quốc chúng tôi còn có một thứ, là thứ mà bất kỳ quốc gia nào trên thế giới đều không so sánh được.”

Bratt hỏi theo bản năng: “Thứ gì?”

“Đoàn kết và hiệu suất.” Tô Nhuyễn cười nói: “Tôi nhớ đối diện tiệm cơm quốc tế có một căn nhà lầu đang xây dựng, không biết ngài có nhớ rõ khi vừa tới nó thế nào không? Bây giờ ngài xem xem nó thế nào?”

Trước khi đi thời điểm, Tô Nhuyễn lại nói: “A, đúng rồi, món rau trộn đầu tiên kia, là tai heo.”

Bratt và đám vệ sĩ đều kinh ngạc trợn trừng mắt.

Tô Nhuyễn cười: “Chúng tôi ăn thứ này không phải vì nghèo khổ, mà hoàn toàn ngược lại, là vì trí tuê, dù thứ không đáng để vào mắt, chúng tôi vẫn có thể biến nó thành món ăn ngon.” Các anh lại không làm được.

Nghĩ tới đĩa nộm tai heo bị ăn sạch sẽ kia, bọn họ không cách nào phản bác.
 
Back
Top Bottom