Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 190: Tống Tiểu Trân (1)



Sau khi ăn sáng xong, Lộc Minh Sâm đi cùng cô tới nhà họ Ngôn chúc tết Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho.

Tô Nhuyễn nhìn anh giả vờ nghiêm trang chính trực giữ gìn thể diện cho cô, sau khi nhận bao lì xì xong, cô lấy cớ không yên tâm để dì phúc ở nhà một mình, để Lộc Minh Sâm về nhà trước.

Lộc Minh Sâm nghiêng đầu nhìn qua, Tô Nhuyễn giả vờ hùng hổ đuổi người: “Đi mau, về trước đi, nếu không em lo lắng cho dì Phúc, ngồi bên này cũng không yên tâm.”

Lý Nhược Lan giận dỗi: “Con không yên tâm ngồi ở đây nên ép Minh Sâm về nhà, làm vậy không phải bắt nạt người ta sao?”

Chưa đợi bà ấy nói xong Tô Nhuyễn đã đẩy Lộc Minh Sâm ra ngoài rồi, cô còn quay đầu lại khoe khoang với Lý Nhược Lan: “Con không bắt nạt anh ấy, ai bắt nạt anh ấy?”

Tuy rằng Lý Nhược Lan nhìn cô trách cứ, nhưng trong mắt đều là ý cười.

“Nếu chuyện hôn nhân của Thiếu Dục cũng thuận lợi như con thì tốt biết mấy.”

Lý Nhược Lan không nhịn được cảm thán.

Tô Nhuyễn chui vào phòng bếp xắt rau giúp bà ấy, hôm nay Ngôn Thiếu Dục định dẫn bạn gái về nhà ra mắt.

Vân Chi

Sau ngày hồi môn từ nhà bà ngoại về, đột nhiên Ngôn Thiếu Dục nói muốn dẫn bạn gái về nhà, Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho đều vui mừng không chịu nổi.

Năm nay Ngôn Thiếu Dục đã học năm bốn, trong niên đại kết hôn sớm này, sau khi tốt nghiệp đều thuộc lớp thanh niên lớn tuổi rồi, cho nên đa số đều chưa tốt nghiệp đã kết hôn. Nghe nói anh ấy có bạn gái từ nửa năm trước, ngay từ lúc đó người nhà họ Ngôn đã bắt đầu chuẩn bị.

“… Thật ra cũng rất thích hợp, hai đứa nó học cùng chuyên ngành, nói không chừng sau khi tốt nghiệp có thể được phân vào cùng một cơ quan.”

“… Cũng là người địa phương, cha mẹ đều là công nhân xưởng thực phẩm, nghe nói còn một cậu em trai đang tham gia quân ngũ, nhà có ba chị em, con bé là con cả.”

Lý Nhược Lan vui vẻ nói: “Con cả khá tốt, có trách nhiệm, có thể gánh vác trách nhiệm quản gia, sau này có thêm anh chị em khác, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Sau đó giọng bà ấy lại có chút thấp thỏm: “Có điều không biết tính tình cha mẹ con bé thế nào, có dễ ở chung hay không, anh trai con cũng thật là, chỉ biết nhà gái không tồi, không biết hỏi thăm xem mẹ vợ thích gì, sau này sao lấy được niềm vui của cha mẹ vợ?”

Ngôn Thành Nho tự tin mười phần: “Em cứ yên tâm, Thiếu Dục có chừng mực.”

“Cũng đúng, nếu em là mẹ vợ, chắc chắn em sẽ thích nó, thích không chịu được.” Lý Nhược Lan bật cười: “Lát nữa đưa bao lì xì một trăm có được không? Hay là cho nhiều thêm một chút?”

Ngôn Thành Nho dở khóc dở cười: “Vậy là đủ rồi, lần đầu tiên tới nhà, đủ lễ nghĩa là được, cho nhiều quá, lỡ con gái người ta không vừa ý, sẽ có áp lực.”

Hiện giờ tiền mừng tuổi đều là ba đồng năm đồng, bao lì xì một trăm đồng đã rất không tệ rồi.

Lý Nhược Lan cười nói: “Không phải là do khi tổ chức hôn lễ cho Nhuyễn Nhuyễn vung tay quá trán đã quen rồi sao?”

Ngôn Thành Nho cũng cười rộ lên, Ngôn Thiếu Thời thò đầu qua, ra vẻ thần bí , nói: “Chị dâu con xinh cực kỳ.”

Lý Nhược Lan lập tức hứng thú: “Con gặp bao giờ? Trông con bé thế nào?”

Ngôn Thiếu Thời cười gian: “Anh trai con có ảnh chụp.”

Lý Nhược Lan hùng hổ: “Không phải con lại lén lút lục lọi đồ đạc của anh trai con chứ?”

Ngôn Thiếu Thời kêu to oan uổng: “Mẹ, mẹ nghĩ con là ai chứ? Là lúc anh trai xem con nhìn thấy! Anh ấy giữ tấm ảnh kia kỹ lắm!”

Lý Nhược Lan cũng chỉ nói vậy mà thôi, thấy cậu thật sự không làm gì không quy củ, lập tức quay lại đề tài mình hứng thú: “Trông thế nào?”

“Giống……”

Ngôn Thiếu Thời còn chưa nói dứt lời, đã nghe thấy tiếng xe máy từ bên ngoài truyền tới. Cậu lập tức chạy tới cửa sổ, thò đầu nhìn ra ngoài: “Mẹ, anh ấy đón chị dâu về rồi.”

Người một nhà vội vàng cúi đầu sửa sang lại quần áo, Tô Nhuyễn và Lý Nhược Lan còn sửa lại tóc cho nhau, rồi mới ra cửa nghênh đón.

Chỉ một lát sau, Ngôn Thiếu Dục đã dẫn theo một cô gái trẻ tuổi, dáng người yểu điệu lên lầu.

Lý Nhược Lan lập tức cười thấy răng không thấy mắt, nhiệt tình nói: “Đây là Tiểu Trân à, mau mau, mau vào nhà thôi.”

Khó trách Lý Nhược Lan cao hứng như vậy, bởi vẻ ngoài của Tống Tiểu Trân thật sự rất đẹp, tuy rằng dáng người không cao lắm, nhưng làn da trắng nõn, mắt hạnh mũi quỳnh, hốc mắt hơi sâu, mái tóc mượt mà buông xõa trên vai, khi thẹn thùng mím môi còn lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, nhìn qua hơi giống búp bê Tây Dương.

Tất nhiên sẽ được cộng đồng “Nhan khống” yêu thích rồi.

Vốn dĩ Tô Nhuyễn cũng rất vui mừng, nhưng khi ánh mắt cô gái này quét đến người cô, không hiểu sao cô lại nhận ra một tia địch ý mơ hồ.

Tô Nhuyễn không hiểu ra sao, ban đầu còn cho rằng mình bị ảo giác, bởi hai người chưa gặp nhau lần nào, có địch ý thì quá kỳ quái rồi.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 191: Tống Tiểu Trân (2)



Đợi khi mọi người cùng nhau ngồi xuống bên bàn ăn, Tô Nhuyễn lập tức cảm nhận được rõ ràng, đối phương bài xích cô.

Từ đầu là chỗ ngồi, Ngôn Thành Nho và Lý Nhược Lan ngồi ghế chủ nhà, tiếp theo là Ngôn Thiếu Dục và Tống Tiểu Trân, vốn dĩ chỗ cô được xếp bên cạnh Tống Tiểu Trân, kết quả Tống Tiểu Trân lại lén lút kéo tay áo Ngôn Thiếu Dục, đổi sang bên kia đối phương.

Giống như ngồi gần cô rất khó chịu vậy.

Sau đó trong bữa cơm, Ngôn Thiếu Dục thấy cốc nước của cô đã uống hết, vươn tay ra lấy chai nước định rót thêm cho cô, Tống Tiểu Trân đã giành trước một bước giơ cái ly lên, đợi Ngôn Thiếu Dục rót cho cô ta xong, Tống Tiểu Trân trực tiếp cầm lấy chai nước, cười nói với Tô Nhuyễn: “Để tôi rót cho cô.”

Sao Tô Nhuyễn có thể để khách tới nhà rót đồ uống cho mình, hơn nữa dáng vẻ giả tạo kia, hiển nhiên cũng chỉ khách sáo, cô đứng dậy nhận lấy chai nước tự rót đầy cho mình, còn rót thêm cho Ngôn Thiếu Thời và Lý Nhược Lan.

Sau đó Tô Nhuyễn cũng bắt đầu khách sáo, nhưng cũng không để ý lắm, con gái trẻ tuổi đang chìm đắm trong tình yêu để ý bạn trai mình đối xử tốt với người khác cũng là chuyện thường tình.

Huống chi giữa người với người còn chú trọng duyên phận, nếu thật sự không thể thân thiết, chỉ cần giữ đủ khách sáo với nhau là được, dù sao sau này cô cũng không sống chung với đối phương.

Sau đó cô phát hiện ra, hình như Tống Tiểu Trân không chỉ có địch ý với một mình cô.

Vân Chi

Sau khi ăn xong Lý Nhược Lan rót cho cô ta chén nước, cô ta cũng không thèm đứng dậy nhận, đợi Lý Nhược Lan đưa ly nước tới tầm tay cô ta, cô ta mới nói câu cảm ơn.

Nếu nói cô ta không có lễ phép cũng không đúng, khi Ngôn Thành Nho đẩy đĩa trái cây cho cô ta, cô ta khom người nhận, hai tay còn đỡ một chút.

Hành động như vậy khiến người một nhà đều không thoải mái, ngay cả Ngôn Thiếu Thời vẫn luôn khuấy động bầu không khí cũng bắt đầu yên tĩnh lại, không tiếp tục chủ động nói chuyện với cô ta.

Đợi Lý Nhược Lan đưa bao lì xì, tiễn người ra khỏi cửa, người một nhà mới ngồi xuống ghế sô pha, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ngôn Thiếu Thời không tim không phổi nhất, nói: “Sao con có cảm giác chị dâu này không thích con lắm nhỉ?”

Lý Nhược Lan cũng đang đắn đo: “Có phải chúng ta có điểm nào chưa tốt, hay là con bé cố ý làm vậy, đề phòng sau này chúng ta bắt nạt con bé hay không?”

Có một vài cô gái khi tới ra mắt nhà trai, sẽ được cha mẹ dạy dỗ nên kiêu căng một chút, đề phòng sau này bị nhà chồng chèn ép.

Ngôn Thành Nho lại cảm thấy không giống lắm, nhưng cũng không nghĩ nhiều: “ĐợiThiếu Dục về, hỏi nó một chút.”

Bữa cơm hôm đó đúng là có hơi mất hứng, Tô Nhuyễn cũng không vui lắm, ngồi thêm một chút thấy hơi buồn ngủ, muốn về nhà ngủ bù, bèn chào tạm biệt Lý Nhược Lan, về nhà.

Ra bên ngoài, nghĩ tới tâm trạng Lộc Minh Sâm không tốt lắm, cô đi vòng qua con ngõ bên cạnh, định tới phố đồ ăn vặt mua chút đồ ăn ngon về dỗ dành anh.

Lại không ngờ vô ý đụng phải Ngôn Thiếu Dục và Tống Tiểu Trân, hai người đang đứng sau góc tường tránh gió nói chuyện, không ai nhìn thấy cô. Tô Nhuyễn đang định đi trước, lại nghe thấy câu chuyện của hai người liên quan tới mình và Lý Nhược Lan.

“Sao anh không nói với em, người mẹ kia của anh là mẹ kế?” Tống Tiểu Trân nhìn Ngôn Thiếu Dục, vẻ mặt đau lòng.

Ngôn Thiếu Dục không hiểu ra sao: “Chuyện này có nói hay không cũng như nhau mà, mẹ anh không khác nào mẹ ruột, không cần phân chia mẹ ruột mẹ kế, con người mẹ anh rất tốt.”

“Sao có thể.” Tống Tiểu Trân bĩu môi nói: “Chỉ có người không tim không phổi như anh mới không để ý thôi, em đau lòng anh bị chèn ép.”

Ngôn Thiếu Dục dở khóc dở cười: “Anh không bị chèn em, con người mẹ anh rất tốt, đợi sau này ở chung em sẽ biết.”

Tống Tiểu Trân nói: “Nhưng mà em nghe nói, cô con gái mẹ kế anh mang về kia, lần này kết hôn, mẹ anh cho cô ta tận ba vạn của hồi môn.”

Ngôn Thiếu Dục nhíu mày: “Sao em biết chuyện này? Nghe từ nơi nào?”

Tống Tiểu Trân nói: “Không phải mẹ em biết chuyện em sắp tới nhà anh ra mắt sao, nên đã hỏi thăm trước một chút.”

“Anh chỉ cần nói có phải cô ta có ba vạn của hồi môn hay không thôi?”

Ngôn Thiếu Dục vẫn đang suy tư, miệng đã nói theo bản năng: “Không rõ lắm, chuyện này có cha mẹ anh nhọc lòng rồi, anh không để ý lắm.”

“Vì sao không để ý?” Tống Tiểu Trân không hiểu nổi: “Của hồi môn không phải nhà anh bỏ ra sao?”

“Không phải.”

Ngôn Thiếu Dục nói: “Tiểu Trân, của hồi môn của em gái anh không phải nhà anh bỏ tiền ra, là tiền lễ hỏi của nhà họ Lộc và cha con bé cho con bé.”

Hiển nhiên Tống Tiểu Trân không tin những lời này, cô ta nói thẳng: “Mẹ em nói, lễ hỏi của em cũng phải ba vạn.”

Ngôn Thiếu Dục trợn trừng mắt, ở tỉnh Đông Lâm này, gia đình công nhân viên bình thường có thể bỏ ra lễ hỏi sáu ngàn tám trăm tám mươi tám đồng đã rất không tệ rồi, cộng thêm tam kim, quần áo linh tinh, tổng giá trị cũng phải đến một vạn, chỉ như vậy đã đào rỗng của cải của nhà họ Ngôn rồi.

Tình huống của Tô Nhuyễn là ngoại lệ, hơn nữa của cải của nhà họ Lộc dày hơn nhà họ Ngôn nhiều.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 192: Ai đang tính kế



Hiển nhiên Tống Tiểu Trân cũng biết yêu cầu này hơi quá đáng, nhưng nghĩ đến lời cha mẹ, cô ta vẫn cắn răng nói: “Mẹ em nói, em là sinh viên sắp tốt nghiệp, không thể không bằng cô em gái nhà anh mới nhận về từ nông thôn, có phải không?”

Tô Nhuyễn biết giữa chị em dâu với nhau sẽ so sánh lễ hỏi, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe nói chị dâu em chồng so đo chuyện này.

Giọng Ngôn Thiếu Dục đã có chút không vui: “Tiểu Trân, em cũng thấy rồi đó, nhà anh chỉ là gia đình bình thường, kết hôn bình thường chắc chắn cha mẹ sẽ không bạc đãi chúng ta, nhưng ba vạn là không thể nào.”

Tống Tiểu Trân nói: “Lời này không phải do bà mẹ kế của anh nói ra chứ?”

“Bà ấy nói gì anh cũng tin sao?” Tống Tiểu Trân thở dài, giống như có chút bất đắc dĩ: “Bà ấy hào phóng với con gái riêng của mình như vậy, sao lại không có tiền?”

“Hơn nữa, sao hôm nay cô ta cũng tới nhà anh tác oai tác phúc thế? Đã gả chồng rồi, nhà anh có khách còn chạy tới xem náo nhiệt làm gì?”

“Cô ta sẽ không phản đối em gả cho anh chứ?”

“Tô Nhuyễn không phải người như vậy.” Ngôn Thiếu Dục không ngờ đối phương lại bới lông tìm vết: “Tuy rằng con bé đã gả chồng, nhưng vẫn là em gái anh, hơn nữa còn ở ngay khu tập thể Bình An bên cạnh, vốn dĩ hôm nay chỉ qua chúc tết, biết em tới mới cố ý ở lại giúp đỡ chiêu đãi em, món canh cá viên em thích là do con bé làm đó.”

Tống Tiểu Trân trưng ra dáng vẻ hối hận vì đã ăn món canh kia: “Nhưng mà em thấy anh giống như người hầu của cô ta vậy, hết đưa ghế cho cô ta, lại rót đồ uống, vừa nhận về bao lâu chứ.”

Ngôn Thiếu Dục nghiêm túc giải thích: “Tiểu Trân, em có thành kiến với bọn họ nên mới nghĩ như vậy. Trước kia Tô Nhuyễn chịu khổ rất nhiều, anh là anh trai, chẳng lẽ không nên đối xử tốt với con bé một chút hay sao? Ở nhà em, em không chiếu cố em trai em gái mình à?”

Tống Tiểu Trân thấy anh không chịu nghe, cũng có chút bực bội: “Sao có thể giống nhau, chúng em là chị em ruột thịt.”

Thấy sắc mặt Ngôn Thiếu Dục trở nên lạnh lùng, Tống Tiểu Trân có chút bất an, kéo tay áo Ngôn Thiếu Dục, làm nũng: “Không phải vì em lo lắng cho anh sao?”

“Bên cạnh nhà em có gia đình, cũng là mẹ kế, mặt ngoài luôn tỏ ra từ ái khiến đứa trẻ kia thật lòng coi bà ta như mẹ ruột, nhưng bà ta chỉ giả vờ thế thôi, thật ra bên trong vẫn lén lút thân cận với con riêng của mình hơn.”

“Hơn nữa mẹ em đã nói rồi, tiền lễ hỏi bà ấy sẽ không giữ lại một phân nào, một vạn dùng để mua nhà lầu, một vạn mua gia cụ đồ điện trong nhà…” Mặt Tống Tiểu Trân đầy khao khát nói: “Còn dư lại một vạn, không phải anh thích xe máy sao, mua cái xe máy hoặc gửi tiết kiệm đều được.”

Tô Nhuyễn thầm nghĩ, chẳng trách lại cắn c.h.ế.t đòi ba vạn, tương lai mĩ diệu như vậy chỉ cần da mặt dày chút là có thể lấy được, không lý nào sẽ nhả ra.

Ngôn Thiếu Dục thờ ơ đáp: “Tiểu Trân, chúng ta đều biết chuyện này là không thể, em cũng biết đấy, tiền lương một tháng của cha mẹ em chỉ năm sáu trăm, vì nuôi các em ăn học, căn bản trong nhà không còn tiền tiết kiệm, em trai em cũng phải kết hôn.” Sao có thể không giữ lại một phân tiền nào?

Tống Tiểu Trân khó chịu, cắn chặt môi: “Cho nên, ngay cả hỏi một câu anh cũng chưa hỏi, đã từ chối em sao? Rốt cuộc anh có yêu em hay không?”

Ngôn Thiếu Dục thở dài một hơi, nói: “Tiểu Trân, vấn đề không phải có yêu hay không, cha mẹ em cũng là công nhân viên, chắc em cũng hiểu rõ, dù cha mẹ anh có kiếm được nhiều hơn một chút, cũng không thể lấy ra số tiền như vậy.”

Tống Tiểu Trân tức điên vì thái độ của Ngôn Thiếu Dục, cô ta bật thốt lên: “Sao không thể, là do anh không thật lòng muốn cưới em thôi!”

“Không phải cô em gái kia của anh có sao, dù đã mua phòng ở, vẫn phải còn hai vạn chứ!”

Tô Nhuyễn:……

Vân Chi

Chẳng trách lại đòi ba vạn, hóa ra là tính kế cả của hồi môn của cô, bàn tính đánh hay lắm.

Nghe thấy lời này sắc mặt Ngôn Thiếu Dục hoàn toàn nguội lạnh, nếu như đối phương có thành kiến với người nhà anh, anh còn có thể kiên nhẫn giải thích, sau này ở chung hai bên có thể từ từ cởi bỏ hiểu lầm, nhưng còn chưa kết hôn đã tính kế nhà họ Ngôn như vậy, anh tuyệt đối không thể chịu đựng.

Anh bình tĩnh nhìn đối phương: “Của hồi môn của em gái anh bao nhiêu, anh không quan tâm, nếu em đồng ý gả cho anh, anh có thể thuyết phục cha mẹ bỏ ra tám ngàn tám, nhiều hơn là chuyện không có khả năng.”

Tám ngàn tám không tính là ít, nhưng mà so với ba vạn, chênh lệch quá lớn. Tống Tiểu Trân thấy mình nói không thông, tức nhận xoay người ra về: “Vậy quên đi, tôi không gả, chúng ta chia tay!”

Nói xong nước mắt cũng rơi xuống, Ngôn Thiếu Dục không hề dỗ dành cô ta như ngày thường, chỉ thở dài nói: “Anh đưa em về.”

Tô Nhuyễn ra khỏi chỗ ngoặt, nhìn theo bóng dáng bọn họ, suy tư gì đó…

Nhìn cách làm ngây thơ của đối phương là biết, Tống Tiểu Trân không phải người tâm tư phức tạp, nên người tính kế cô và nhà họ Ngôn là cha mẹ Tống Tiểu Trân, hay là người khác nhỉ?
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 193: Bà ngoại đại trí tuệ



Tô Nhuyễn không nghĩ tới chuyện Tống Tiểu Trân nữa, nếu là có ý đồ với cô, vậy thì sớm hay muộn cũng sẽ tới trước mặt cô.

Tuy rằng sáng sớm mùng một mọi người đã có chút ít không thoải mái, nhưng sáng sớm mùng hai, tất cả đều tinh thần sáng láng.

Theo tục lệ của tỉnh Đông Lâm, mùng hai là ngày về nhà mẹ đẻ, vì thế Tô Nhuyễn lại bám đuôi Lý Nhược Lan, cả gia đình hưng phấn về thôn Lý.

Lần này nhà bà ngoại còn náo nhiệt hơn lần trước, con gái của các cậu đã gả ra ngoài cũng dẫn theo con rể về chúc tết, còn cả các chị dâu trước đó bận việc ngoài cửa hàng, hôm nay đều cố ý ở lại chiêu đãi con rể, còn mình thì đợi đến mùng sáu mới về nhà mẹ đẻ.

Đây cũng là quy định nhiều năm trước thôn Lý đã lập ra.

Tô Nhuyễn nhìn nhà trẻ của bà ngoại đã mở rộng thêm sắp hơn mười đứa trẻ rồi, đám trẻ con bốc kẹo, chơi đùa, gương mặt ngây thơ non nớt, lập tức lây nhiễm sang mọi người.

Hình như Quả Táo Nhỏ lần trước được Lộc Minh Sâm cứu vẫn nhớ rõ anh, vừa thấy bọn họ đã cất bước chạy tới, lần này cô bé thôn minh hơn, trực tiếp ôm lấy chân Lộc Minh Sâm, rồi mới ngửa đầu cười với anh, mở miệng gọi “Dượng”.

Chào xong thì toét miệng cười khoe ra hàm răng gạo nếp, biểu cảm trên mặt Lộc Minh Sâm cũng vô thức dịu đi.

Chị dâu nhà cậu Hai ở cách đó không xa cười nói: “Con nhóc này còn nhỏ đã biết ai đẹp rồi, cứ ai đẹp là thích ôm chân người đó.”

Tô Nhuyễn cúi đầu nhìn cô nhóc đáng yêu tròn xoe kia, cô biết ngay mà, chắc chắn nhà họ Lý có gen nhan khống, khả năng chân truyền đời sau chính là Quả Táo Nhỏ.

Người trong phòng ra ngoài nghênh đón không ít, lần này bà ngoại không ra ngoài, mà ngồi trên giường đất, vẫy tay với bọn họ như nhìn thấy cứu tinh: “Ai da, con rể với cháu rể của mẹ về rồi, mấy đứa mau tránh ra, để bà yên tĩnh một lát.”

Cả nhà Tô Nhuyễn vào phòng, thì trông thấy giữa phòng khác đang bày hai chiếc bàn lớn, một bàn để đám đàn ông chơi Mạt Chược, một bàn khác lớn hơn chút để bọn nhỏ đánh bài Poker, phụ nữ thì ngồi trên giường đất nói chuyện phiếm với bà ngoại.

Có điều lúc này mặt bà ngoại Lý đầy vẻ ghét bỏ: “Ồn ào đau cả đầu, Nhuyễn Nhuyễn, Tiểu Lộc mau tới đây, để bà ngoại nhìn kỹ nào.”

Chị họ giả vờ ghen tị: “Bây giờ trong lòng bà nội có bảo bối mới, bắt đầu ghét bỏ chúng cháu rồi.”

Bà ngoại liếc mắt nhìn chị ấy một cái: “Đã cưng các cháu ba mươi mấy năm rồi, chưa đến lúc ghét bỏ sao?”

“Bây giờ nên đến phiên Nhuyễn Nhuyễn và Tiểu Lộc rồi.” Nói tới đây, bà cụ thở dài ra vẻ ưu thương: “Thật ra bà rất muốn cưng tất cả các cháu, nhưng ai bảo con người chỉ có một trái tim chứ, đành phải thay phiên nhau thôi.”

“Có điều…” Bà cụ kéo tay Lộc Minh Sâm, lại cười thấy răng không thấy mắt: “Người đẹp trai như Tiểu Lộc, không cần thay phiên.”

Mọi người bị thái độ bất công đúng lý hợp tình của bà cụ chọc cười, anh họ Tư bắt được kẽ hở: “Bà nội, không phải bà nói chỉ có một trái tim sao? Vậy thì chỉ có thể cưng một người thôi, bà cưng anh rể cháu, vậy chị Nhuyễn Nhuyễn phải làm sao bây giờ?”

Bà ngoại khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt như muốn nói “Cái tên xấu xa này”.

“Cháu bớt lừa gạt bà.”

“Một trái tim, có tận bốn ngăn đó!” Bà cụ đắc ý nói: “Bây giờ Nhuyễn Nhuyễn với Tiểu Lộc chiếm hai ngăn rồi, dư lại hai ngăn xem biểu hiện của các cháu đi, nhưng chắc chắn không có chỗ cho quỷ gây sự cháu đâu!”

Nói xong bà ấy quay đầu cáo trạng với Tô Nhuyễn: “Khi còn nhỏ thằng nhóc này vô cùng nghịch ngợm, bà sắp bị nó làm phiền c.h.ế.t rồi.”

Nghe vậy mọi người cười to, có người kinh ngạc hỏi: “Bà nội, bà còn biết trái tim có bốn ngăn à?”

Bà cụ đắc ý nói: “Bớt coi thường bà, cái gì bà nội cũng biết.”

Chị họ cười: “Là chị từng nói với bà nội.”

Chị ấy là con gái út nhà cậu Hai, năm trước vừa thi đỗ đại học, học chuyên ngành y tá, khi được nghỉ về nhà thi thoảng sẽ nói với bà cụ về cấu tạo cơ thể con người linh tinh, đừng thấy bà cụ đã sắp bảy mươi mà hiểu lầm, bà cụ rất hiếu học đó.

Vân Chi

Mấy đứa cháu trai nghe vậy, tất cả đều tới tranh thủ cơ hội trở thành hai bảo bối khác trong lòng bà cụ, lại chọc mọi người cười ha ha.

Bữa trưa lần này trực tiếp bày ba bàn lớn.

Tuy rằng người tới rất nhiều, nhưng thực tế cậu mợ Cả cũng không vất vả lắm, người có thể giúp đỡ đều xắn tay vào giúp đỡ. Tô Nhuyễn và các chị họ ở bên xắt rau, các anh họ, anh rể đồng thời nổi lửa ba cái bếp, bây giờ Tô Nhuyễn đã hiểu vì sao phòng bếp nhà cậu Cả lại lớn như vậy rồi.

Cứ như vậy, ngược lại chưa tới nửa giờ cơm canh đã sẵn sàng.

Khi ăn cơm, bà ngoại Lý cười nói: “Thứ gì cũng vậy, càng cướp càng ít, càng làm càng nhiều.”

“Cho nên dù nhiều việc hơn nữa, mọi người tranh nhau làm, sẽ không còn nhiều nữa; Đồ ăn ngon dù ít, mọi người nhường nhau, tất cả đều được ăn, biết chưa?”

Nghe thấy lời này Tô Nhuyễn sửng sốt, lập tức cảm thấy bà cụ có đại trí tuệ. Cô nhìn sang bàn ăn thứ ba nơi một đám thiếu niên choai choai đang ngồi đó, thấy tất cả đều gật đầu thụ giáo, đại khái đã hiểu ra nguyên nhâu vì sao người nhà họ Lý có thể hòa thuận đoàn kết như vậy.

Có lẽ ai cũng hiểu đạo lý này, nhưng có thể chân chính làm được lại không hề dễ dàng, mà trẻ con nhà họ Lý được mưa dần thấm đất, có người bên cạnh làm gương, tất nhiên sẽ khác.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 194: Kỳ ngộ (1)



Cơm nước xong, người trẻ tuổi và thiếu niên choai choai cười nói đi rửa nồi rửa chén, người vừa rồi bận rộn đều ngồi xuống nghỉ ngơi nói chuyện phiếm.

Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm ngồi bên người cậu Ba, lười biếng nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng không nhịn được khẽ cười, nhà bà ngoại đúng là liều thuốc tốt để chữa khỏi cảm xúc tiêu cực mà.

Vân Chi

Thật ra nếu cẩn thận lắng nghe, cũng không có lời nào xa hoa lắm, đều là quy hoạch cho năm mới.

“…… Chính sách đã ban hành rồi, con đường gần thôn chúng ta sẽ tu sửa, sửa đường xong, chắc chắn thôn chúng ta sẽ càng ngày càng tốt lên.”

“Tạm thời chưa nói tới tương lai, không biết lần này Mao Gia Đống có thể bao thầu một đoạn hay không.”

Cậu Ba có chút mong đợi, nói: “Nếu có thể bao thầu, em sẽ đi theo anh ta làm tổ trưởng, một năm là có thể kiếm về ba năm ngàn rồi, như vậy năm nay Tiểu Vĩ nhà em kết hôn cũng không cần lo lắng nữa.”

Đúng là hiện giờ thôn Lý giàu có hơn các thôn khác, nhà họ Lý cũng coi như thịnh vượng, nhưng mà con cháu cũng nhiều, ăn mặc ngày thường có thể khá hơn một chút, nhưng đa số đều không có tiền tiết kiệm đáng nói. Chưa bàn tới chuyện khác, chỉ riêng chuyện cưới vợ gả chồng cho con cái thôi, mỗi lần gần như đều phải đào rỗng của cải trong nhà, nói không chừng còn phải vay nợ.

Khi mọi người đang nói chuyện, đột nhiên có một người đàn ông bước vào, dáng người không cao, thể trạng cường tráng, vẻ ngoài có chút hung dữ, giọng nói tục tằng: “Lý Lão Tam, xem chút tiền đồ này của cậu kìa!”

“Cậu trực tiếp bao thầu công trình ấy, sau một năm có ngay mười vạn, cưới cho Tiểu Vĩ mười cô vợ cũng không phải lo.”

Cậu Ba cười mắng: “Lăn xang một bên đi, sao anh không cưới cho con trai mình ba cô vợ ấy, năm trước không phải anh đi theo Mao Gia Đống kiếm lời không ít sao?”

Mọi người nhận ra người tới chào hỏi sôi nổi, anh Phú Quý, chú Phú Quý...

Sau khi đáp lời mọi người, đối phương cố ý nhìn về phía Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm, cười hỏi: “Đây chính là cháu gái với cháu rể vàng bạc của nhà mình à? Cậu là con nhà ông trẻ Tư, các cháu phải gọi là cậu.”

Tô Nhuyễn:……

Lộc Minh Sâm nhìn sang cô, bật cười. Khả năng cái biệt danh cháu ngoại vàng bạc này của cô đã cắm rễ ở khắp thôn Lý rồi.

Sau khi chào hỏi giới thiệu với hai người, Lý Phú Quý mới trả lời cậu ba: “Đừng nói nữa, thằng Mao Hắc Tử kia chỉ biết ăn đẫy bụng mình, các anh kết phường đi theo nó cuối cùng phải xé rách mặt mới lấy được đủ tiền, tiền công của thôn dân cùng thôn nó không dám nợ, nhưng người nơi khác đều chỉ trả một nửa tiền, xấu xa không biên giới.”

Mọi người nghe thấy thế đều nhíu mày, còn Tô Nhuyễn, thật ra không quá bất ngờ, khất nợ lương công nhân đời nào cũng có, đời sau tốt xấu gì còn có truyền thông, có hợp đồng, còn niên đại này gần như chỉ dựa vào lương tâm của ông chủ, công nhân bị lừa không phải ít.

Lý Phú Quý tiếp tục khuyên Lý Tôn Dũng: “Tôi nói thật đấy, cậu nhận thầu hẳn công trình kia đi, tôi quen biết “Chân nhỏ” bên đó, có thể giúp cậu bắc cầu.”

Bình thường công trình kiểu này đều do chính phủ đấu thầu công khai, người có đường tắt được gọi là “Chân nhỏ”, đám “Chân nhỏ” bắt được công trình, sau đó thuê lại người khác, người được thuê tới làm chính là nhà thầu.

Đời sau nhà thầu và ông chủ than đá đều là danh từ để chỉ nhà giàu mới nổi, đúng là có thể kiếm được không ít tiền.

Lý Phú Quý phân tích tính khả thi cho cậu Ba: “Công trình này thật sự chỉ cần tiền lót đế, kỹ thuật có người rồi, công nhân chúng ta cũng không phải lo, chỉ cần lót đế bảy tám vạn, đợi năm sau nghiệm thu thuận lợi xong là có thể lấy được mười bảy mười tám vạn, ít nhất có thể kiếm mười vạn!”

Cậu Ba không lung lay chút nào: “Anh cũng nói cần bảy tám vạn lót đế rồi, tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

“Sao lại không có?” Lý Phú Quý nói: “Tôi với cậu kết phường, tôi có thể lấy ra hai ba vạn, cả nhà cậu bên này gom góp lại chẳng lẽ không góp được ba năm vạn sao?”

“Tôi biết quy củ nhà các cậu, vay tiền đến lúc trả, trả cả tiền lãi không phải được rồi sao?” Nói xong ông ta còn liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái: “Người trong nhà cũng có thể kiếm thêm một chút, không ai thiệt thòi.”

Nói tới đây, ông ta thở dài: “Nếu nhà tôi có anh em thân thích giống như nhà cậu, tôi sẽ một mình bao trọn công trình này, đáng tiếc mấy người anh em kia nhà tôi, khi có tiền đều anh anh em em, khi cần đến bọn họ, cả đám đều trốn nhanh hơn thỏ.”

Cậu Ba vẫn lắc đầu: “Nhà tôi cũng không gom góp được nhiều như vậy, đừng thấy mấy anh em nhà tôi đều bày sạp bán hàng mà hiểu lầm, tiền vốn bỏ ra không ít đâu, còn phải có tiền quay vòng nữa, bọn nhỏ ăn uống tiêu tiểu học hành gì đó, cuộc sống đều không rủng rỉnh.”

Cậu Phú Quý hận sắt không thành thép, nói: “Cậu còn chưa hỏi câu nào, sao biết không góp đủ?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 195: Kỳ ngộ (2)



Lý Phú Quý quay đầu nhìn về phía Tô Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, cậu gọi là Nhuyễn Nhuyễn cũng được nhỉ? Tiền của cháu để trong tay cũng là tiền chết, cho cậu Ba của cháu mượn sang năm là có thể kiếm thêm mấy ngàn, thích hợp biết bao.”

“Chẳng lẽ cháu còn sợ cậu ruột cháu hãm hại cháu sao?”

Nói xong ông ta lại nhìn về phía Lộc Minh Sâm: “Không phải chồng cháu còn là quan quân lợi hại, từng g.i.ế.c người sao? Cũng không cần sợ thằng nhóc Mao Hắc Tử kia giở trò…”

Tô Nhuyễn chú ý tới biểu cảm của Lộc Minh Sâm, lập tức phát hiện ra có điểm không ổn, hình như anh rất kiêng kỵ người khác nói ra hai từ “Giết người”.

Bà ngoại Lý phản ứng cực nhanh, lập tức mắng: “Cái thằng Cẩu Đản thối này, bảo sao mùng hai tết đã chạy tới đây, hóa ra là có ý đồ xấu với Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta.”

“Cháu đừng nghe những lời đồn vớ vẩn đó, hai đứa nhỏ vừa mới kết hôn lấy đâu ra tiền? Thím đây nhiều con nhiều cháu hiếu thuận như vậy, cũng chưa có được bằng ấy tiền đâu.”

“Ai da, thím, thím cần gì phải giấu diếm như vậy.” Hiển nhiên Lý Phú Quý cũng là người thẳng tính: “Cháu dâu nhà lão Trương cuối thôn kia, cũng chính là chị em dâu họ với cô cháu ngoại vàng bạc này nhà thím, đều tính sổ rõ ràng cho mọi người rồi, chưa cần tính của hồi môn, chỉ tính riêng tiền thưởng tiền trợ cấp của cháu rể thím thôi đã có sáu bảy vạn rồi, chuyện này cả thôn đều biết.”

“Cháu nghe ý của cô ta, tám phần là bên nhà chồng Nhuyễn Nhuyễn có ý đồ với số tiền này, dựa theo cách tuyên truyền của bọn họ, sợ là càng ngày càng nhiều người biết, đến lúc đó Nhuyễn Nhuyễn nhà thím cũng không cách nào sống yên ổn, thà đầu tư vào công trình còn hơn, lúc ấy tiền đều tiêu hết rồi, bọn họ muốn tính kế cũng không được, có phải không?”

“Phi!” Bà ngoại Lý mắng: “Cho nên mày tới tính kế trước?”

Lý Phú Quý không hề tức giận: “Cháu nói thế sao có thể gọi là tính kế, không phải đúng lúc có việc thích hợp à?”

“Cháu chỉ là nói trước người khác một tiếng mà thôi.”

Ông ta nhìn Tô Nhuyễn: “Cháu cũng suy xét cẩn thận, có bà ngoại cháu ở đây, không ai dám hãm hại cháu, nhưng việc này thật sự có lợi, qua thôn này không còn cửa hàng khác.”

Tô Nhuyễn nhíu mày suy tư, trong mắt cô, hành vi của Lý Phú Quý đúng là không phải tính kế, người làm ăn buôn bán đều muốn tìm người đầu tư, biết cô có tiền vốn người ta chạy tới mời cô hợp tác, hơn nữa không phải không nói rõ đầu tư vào việc gì, mượn tiền rồi sau này sẽ trả lại…

Tuy rằng đối phương có ý đồ riêng, nhưng tổng thể vẫn có hạng mục và kế hoạch rõ ràng.

Đối với cô và nhà họ Lý mà nói, đúng là một kỳ ngộ không tồi.

Cô hiểu rất rõ, ba mươi năm sau, ngành xây dựng Hoa Quốc sẽ phát triển nhảy vọt, trước tiên bắt đầu từ đường xá, sau đó là địa ốc, đường cao tốc, đường sắt…

Tô Nhuyễn không chỉ nghĩ tới hạng mục này, còn nghĩ tới cả nhà họ Lý và nhà họ Ngôn. Cô không nhịn được nhìn về phía Ngôn Thiếu Dục, quả nhiên trông thấy dáng vẻ nghiêm túc cân nhắc của anh ấy.

Chuyên ngành Ngôn Thiếu Dục học chính là kiến trúc, kết hợp với đời trước công ty của nhà họ Ngôn là công ty về kiến trúc, Tô Nhuyễn cảm thấy dù không có cô, đời trước nhà họ Lý cũng bao thầu công trình này, chẳng qua người đứng ra lãnh đạo không phải cậu Ba, mà là Ngôn Thiếu Dục.

Có điều cô cũng nhớ rõ đời trước Ngôn Thiếu Thời từng nhắc đến, vào đầu thập niên 90, nhà bọn họ đã từng trải qua mấy năm gian nan vất vả, không biết có phải có liên quan tới chuyện này hay không.

Thấy Tô Nhuyễn suy ngẫm, Lý Phú Quý cười rộ lên: “Mọi người thương lượng một chút đi, cho dù quyết định làm, cũng phải đợi tới mười lăm tháng giêng mới có thể đi tìm người, dù sao cũng là một khoản tiền lớn, ngẫm nghĩ cẩn thận không thừa.”

Lý Phú Quý về rồi, người lớn trong nhà họ Lý đều không tránh khỏi suy tư, thương lượng lẫn nhau.

Bà ngoại thấy thế đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói: “Chuyện Cẩu Đản nói, ngoài ý đồ với tiền của Nhuyễn Nhuyễn ra, cũng không có gì sai, nhưng mà có một việc…”

Vân Chi

Bà cụ nhìn về phía Tô Nhuyễn: “Bà ngoại từng nói rất nhiều lần, bây giờ nói lại thêm lần nữa, có câu châm ngôn rất đúng, thân thích không chung tiền tài, tiền bạc phân minh ái tình dứt khoát.”

Giọng bà cụ mang chút nghiêm khắc: “Giữa các con có tình cảm nâng đỡ nhau là tốt, nhưng nếu không muốn sau này chặt đứt quan hệ thân thích, thì phải tính toán rõ ràng rành mạch.”

“Nên viết giấy nợ phải viết, nên tính lãi suất phải tính, đừng nói với mẹ cái gì mà đều là người thân không cần so đo gì đó, đã hiểu chưa?”

Mọi người đều sôi nổi gật đầu, trong lòng Tô Nhuyễn cũng đầy cảm khái, chẳng trách người ta luôn nói nhà có lão như có bảo, bà ngoại thật sự là bảo bối của nhà họ Lý.

Nói xong “Bảo bối” ấy lại quay sang túm lấy tay Lộc Minh Sâm, nói tiếp: “Cháu ngoan, nếu trong nhà thật sự làm ăn buôn bán gì đó, cũng không cần cháu quan tâm…”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 196: Kỳ ngộ (3)



Bà ngoại Lý kiêu ngạo hừ một tiếng: “Bà biết rõ, giải phóng quân chỉ lo chuyện quân đội, cháu chưa chuyển nghề, không được quan tâm chuyện bên ngoài, cũng không được phạm sai lầm.”

“Cháu chỉ cần dẫn binh cho tốt g.i.ế.c hết đám quỷ tử là được.” Bà ấy vui mừng nói: “Ông cố ngoại của cháu cũng từng g.i.ế.c quỷ tử, bây giờ nhà chúng ta cũng coi như có người kế nghiệp rồi.”

Lộc Minh Sâm nhìn bà tay già khô khốc đầy nếp nhăn, chỉ lớn bằng nửa bàn tay mình kia, anh có thể nhẹ nhàng tránh thoát bàn tay ấy, nhưng lúc này cả người lại không động đậy được, cảm thấy giống như mình đã bị bà cụ này bắt cóc vậy.

Ngôn Thiếu Thời ở bên kia kêu lên: “Bà ngoại, bây giờ đã hết quỷ tử từ lâu rồi!”

Bà ngoại Lý trợn mắt khinh bỉ: “Bà đâu có hồ đồ! Quỷ tử chỉ là ví von, là ví von đó! Cháu còn đi học mà cái này cũng không hiểu à?”

“Tất cả những người anh rể cháu phải đối phó đều là quỷ tử.” Nói tới đây, bà cụ hừ một tiếng: “May mà bây giờ không còn quỷ tử, nếu thật sự còn, sợ là đám người nhà họ Lộc đã làm chó săn cho quỷ tử hết rồi, lúc đó anh rể cháu có thể trực tiếp b.ắ.n c.h.ế.t bọn họ, còn để bọn họ bắt nạt như vậy sao?”

Ngón tay Lộc Minh Sâm không khống chế nổi khẽ co lại, mắt ngước lên nhìn về phía bà cụ, cặp mắt già nua bị mí mắt che khuất một nửa kia dường như có thể biết được tất cả, bao dung tất cả, khiến anh muốn tránh né theo bản năng lại không thể tránh né được.

Cậu Cả được bà cụ nhắc nhở, nói: “Có chuyện Phú Quý nói đúng, sợ là nhà họ Lộc có ý đồ xấu, bọn họ tuyên truyền Nhuyễn Nhuyễn có tiền khắp mọi nơi, cũng không biết muốn làm gì?”

Bà ngoại Lý đắc ý: “Mẹ biết ngay là các con đoán không ra.”

Mợ Cả phối hợp: “Chắc chắn mẹ con đã biết.”

“Đương nhiên rồi!”

Bà ngoại Lý nói: “Bọn họ làm vậy, là muốn nhà chúng ta trở mặt vì tiền.”

“Nhuyễn Nhuyễn vừa được nhận về, cả đám đã nhớ thương tiền của con bé, trong lòng Nhuyễn Nhuyễn có thể thoải mái sao? Nhuyễn Nhuyễn không thoải mái, đương nhiên những người khác cũng không thoải mái, không phải quan hệ sẽ đóng băng sao?”

“Nhuyễn Nhuyễn đã xé rách mặt với nhà họ Tô, bây giờ lại chặt đứt quan hệ với nhà họ Lý chúng ta, dư lại một mình Nhuyễn Nhuyễn, không phải là bọn họ có thể tùy ý đắn đo à?”

Bà ngoại Lý kiêu ngạo nói: “Bọn họ nghĩ trong mắt nhà họ Lý chúng ta chỉ có tiền giống nhà họ Lộc bọn họ chắc.”

Mợ Hai giật mình hiểu ra: “Chẳng trách lại nói rõ Nhuyễn Nhuyễn có bao nhiêu tiền như vậy, nếu chỉ nói con bé có tiền có lẽ mọi người còn không để ý, nhưng kể ra rõ ràng nguồn gốc số lượng, không phải càng dễ khiến người ta nhớ thương sao.”

Đột nhiên Tô Nhuyễn nghĩ tới Tống Tiểu Trân, Tống Tiểu Trân có thể tính kế của hồi môn của cô như vậy, hiển nhiên cũng vì có người kể rõ cho cô ta về nguồn gốc số tiền ấy…

Cô nhìn về phía Ngôn Thiếu Dục theo bản năng, đúng lúc Ngôn Thiếu Dục cũng nhìn qua, nhìn vẻ mặt anh ấy, hiển nhiên cũng đã đoán ra được điểm này.

Hóa ra là nhà họ Lộc, không chỉ muốn chặt đứt quan hệ giữa cô và nhà họ Lý, nếu Ngôn Thiếu Dục không chịu buông tay Tống Tiểu Trân, khả năng bên chỗ Lý Nhược Lan cũng phải xa cách.

Vân Chi

Bàn tính này đánh hay lắm.

Bà ngoại lại nói với Tô Nhuyễn nói: “Cháu còn trẻ da mặt mỏng, người khác nhắc tới chuyện tiền nong nếu không biết giải quyết thế nào thì cứ đẩy qua cho mẹ cháu, mẹ cháu không giải quyết được cứ tới tìm bà ngoại.”

“Bà ngoại làm chủ cho cháu!” Nói đến đây bà cụ hừ một tiếng: “Tốt xấu gì cũng là bảo bối trong tim bà ngoại, không ai được chọc vào.”

Tuy rằng bà cụ dùng giọng điệu trêu đùa, nhưng Tô Nhuyễn có thể cảm nhận được lời này là thật.

Rất kỳ quái là, sau khi nghe xong không hiểu sao trong lòng Tô Nhuyễn đột nhiên dâng lên niềm tin vô hạn, giống như đối mặt với bất kỳ chuyện gì cô đều có thể không sợ gì cả.

Cô không nhịn được dựa đầu vào vai bà cụ, đây là lần đầu tiên cô thật sự yếu đuối trong vài chục năm qua: “Vâng, sau này bà ngoại chính là chỗ dựa lớn của cháu.”

Bà ngoại vỗ vỗ tay cô.

“Oa, tuyết rơi lớn quá!” Đột nhiên có tiếng Ngôn Thiếu Thời truyền đến.

Lúc này mọi người mới để ý, mưa tuyết ban nãy còn rất nhỏ đã biến thành từng mảng tuyết lớn rồi, trong sân cũng đã có một tầng tuyết đọng hơi mỏng.

Đám trẻ con lập tức ồn ào lao ra ngoài, Tô nhuyễn cũng kéo Lộc Minh Sâm chạy theo. Đứng giữa trời tuyết, cô ngẩng đầu nhìn Lộc Minh Sâm, thấy cuối cùng đuôi mày anh cũng giãn ra, khóe môi mang theo ý cười.

Cảm nhận được ánh mắt cô, anh hỏi: “Làm sao vậy?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 197: Ném tuyết



Tô Nhuyễn đang định nói gì đó, đột nhiên Lộc Minh Sâm vươn tay ra kéo cô một cái, Tô Nhuyễn không không chế được ngã vào trong lòng anh, đuôi mắt liếc thấy một quả cầu tuyết bay qua nơi cô vừa đứng.

Cô quay đầu lại thì trông thấy Ngôn Thiếu Thời đã nhặt một quả cầu tuyết khác lên, cười ha hả nhìn cô, lại ném về phía bên này.

Đương nhiên là Tô Nhuyễn không cam lòng yếu thế rồi, cô lập tức chạy về góc tường phía trước bốc một nắm tuyết lên ném trả, kết quả lại ném trúng anh họ Tư chạy ngang qua.

Mọi người đều biết, chuẩn tắc thứ nhất của trò chơi ném tuyết chính là: Ngoài bản thân ra tất cả đều là kẻ địch.

Chẳng bao lâu, trong sân đều là cầu tuyết bay loạn xạ không phân biệt địch ta, người lớn ra ngoài cũng phải chạy chậm né tránh.

Đám trẻ con ba bốn tuổi hò hét chói tai trong đám cầu tuyết bay múa, chạy vài bước lại ngã sóng xoài, run rẩy bò dậy chạy tiếp, thi thoảng còn bị đám anh chị vô lương tâm kéo tới làm tấm chắn, rước lấy tiếng chửi bậy của trưởng bối trong phòng.

Nhưng mà đám trẻ con bị lôi ra làm bia chắn không hề cảm thấy bị bắt nạt, còn cười vang hơn.

Tô Nhuyễn là bảo bối trong lòng ba ngoại, vẫn có chút ưu thế, có mấy chị họ bên cạnh giúp đỡ cô, nhưng mà cuối cùng vẫn không thắng nổi đám con trai, tay đông cứng lại, vội vàng kêu to: “Anh Minh Sâm, lấy bao tay giúp em!”

Vân Chi

Kêu xong cô cũng không quan tâm gì cả, nhanh chóng gia nhập cuộc chiến.

Trông thấy Ngôn Thiếu Thời đang nhằm qua bên này, cô lập tức quay đầu chạy tới chỗ Lộc Minh Sâm đang đưa gang tay tới cho mình: “Anh Minh Sâm, cứu mạng!”

Nhưng mà cô nhóc Quả Táo nhỏ đang ở trước mặt cô, thấy cô chạy tới, cô nhóc nhanh chân hơn một bước, thét chói tai lon ton lao tới chỗ Lộc Minh Sâm: “Dượng!”

Chân cẳng vô cùng nhanh nhẹn, ôm chặt lấy đùi Lộc Minh Sâm không buông tay.

Vì thế đợi Tô Nhuyễn nhào tới chỗ Lộc Minh Sâm, vì hành động trước đó của cô nhóc, Lộc Minh Sâm không thể đứng vững, hai người cùng nhau ngã xuống đống tuyết.

Nguyên tắc thứ hai trong trò chơi ném tuyết: Ngàn vạn lần không để té ngã, té ngã phải mau chóng ôm đầu, bảo vệ tốt nơi yếu hại.

Tô Nhuyễn quay đầu lại, nhìn anh chị em họ với nụ cười dữ tợn đang tới gần, vội vàng kéo mũ len xuống che kín đầu, dịch người chạy trốn, còn không quên che cả mặt Lộc Minh Sâm.

Lộc Minh Sâm đang định đứng dậy, cứ như vậy bị Tô Nhuyễn đè lên người, trước mắt lập tức tối sầm, ngay sau đó là cảm giác mềm mại cọ qua mặt mình.

Người nằm trên cũng cứng đờ, vì vội vàng chạy trốn, mắt bị che kín, hơi thở d ốc bị phóng đại vô hạn, như đang đánh trống reo hò quanh tai Lộc Minh Sâm, khiến anh không nhịn được siết chặt nắm tay.

Tô Nhuyễn cũng đã nhận ra có chút không ổn, muốn cười hì hì lừa gạt cho qua, định giãy giụa bò dậy.

Nhưng mà người phía sau đã hưng phấn nhào tới, căn bản không cho bọn họ cơ hội.

Cuối cùng cô chỉ có thể mũi chạm mũi, trán chạm trán với Lộc Minh Sâm, mũ len che kín thế giới bọn họ, mỗi hơi thở đều quấn lấy nhau, tuy rằng linh hồn cô đã là bà thím già vẫn không nhịn được đỏ mặt tim đập nhanh, luống cuống tới mức không dám thở mạnh.

Đột nhiên, một tiếng cười đầy hưng phấn của trẻ con vang lên, đầu cô nặng trĩu, lập tức gục xuống… Ừm, môi gặm trên lỗ tai người đó.

Cảm nhận được vành tai mềm mại trong miệng, ý nghĩ đầu tiên của Tô Nhuyễn là, không hổ là thần nhân mười hạng toàn năng, có thể mau chóng quay đầu trong khoảnh khắc ấy, phản ứng không phải nhanh bình thường đâu.

Nhưng có bản lĩnh anh quay thêm một chút nữa xem nào, gặm một mồm tóc còn tốt hơn gặm tai thế này…

Còn nữa, đứa nhóc vừa đứng trên đầu cô nhảy Disco đâu rồi?

Tô Nhuyễn gian nan nghiêng đầu, gục bên gáy anh, cẩn thận phun một hơi: “Anh, phải dựa vào anh rồi! Em không dậy nổi!”

Ban đầu thấy Lộc Minh Sâm không nhúc nhích, cô đang định thúc giục, thì cảm nhận được một bàn tay chạm vào eo mình, sau đó cả người cô bị ném đi…

Đúng vậy, là ném cô đi!

Tô Nhuyễn khiếp sợ quay đầu lại, lập tức trông thấy một nắm tuyết của Ngôn Thiếu Thời đã rơi giữa mặt Lộc Minh Sâm.

Đáng đời! Tô Nhuyễn thầm mắng, thuận tiện buồn bực giày vò cái bụng nhỏ của đứa nhóc bám vào đầu mình. Khi cô bị ném đi, tất nhiên đứa nhóc bám vào đầu cô cũng không may mắn trốn thoát, lúc này đã trở thành gối đầu cho Tô Nhuyễn, bị Tô Nhuyễn xoa bụng còn vui vẻ cười khanh khách, đúng là Quả Táo Nhỏ.

Có điều cũng nhờ phúc của cô nhóc, mấy người đó mới không tới tiếp tục chôn cô.

Phía bên kia Ngôn Thiếu Thời cũng bảo vệ Lộc Minh Sâm: “Dừng dừng dừng! Đừng ném nữa, tuyết ngập mặt anh rể em rồi!”

“Quả nhiên là ở chỗ này.” Một giọng nói quen tai vang lên, Tô Nhuyễn lập tức đứng dậy, sau đó nhìn thấy Lộc Thải Hà đang đứng trước cửa.

Đợi khi nhìn thấy người phụ nữ và đứa trẻ đứng cùng bà ta, Tô Nhuyễn nhíu mày lại.

Người phụ nữ kia nhanh chóng nhào tới chỗ Lộc Minh Sâm: “Đoàn trưởng Lộc, cuối cùng yêm cũng tìm được cậu rồi…”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 198: Bị công an bắt (1)



Khi mọi người đang cười đùa, thì nghe thấy ngoài cửa có người hỏi: “Cháu gái vàng bạc, có phải chồng cháu tên Lộc Minh Sâm không? Có người tìm kìa!”

Đối với biệt hiệu cháu gái vàng bạc này, Tô Nhuyễn đã tiếp thu hoàn toàn rồi, mặt cô không chút biểu cảm ngồi dậy, nhưng mà… Ai tìm Lộc Minh Sâm nhỉ?

Tô Nhuyễn quay đầu lập tức trông thấy Lộc Thải Hà đi theo sau người hàng xóm vừa nói chuyện, bà ta mặc một chiếc áo khoác màu mận chín thêu hoa, hai tay đút trong túi áo, nhìn thấy Tô nhuyễn thì hừ một tiếng: “Quả nhiên là ở chỗ này.”

Rồi nghiêng đầu nói với người bên cạnh: “Đó, đó chính là cô vợ mới cưới của đoàn trưởng Lộc, không phải có việc muốn tìm cô ta sao?”

Sau đó người phụ nữ kia đột nhiên xông tới, trực tiếp quỳ gối trước mặt Tô Nhuyễn: “Em dâu à, yêm tìm được em rồi, cầu em để đoàn trưởng Lộc giúp đỡ bọn yêm đi, hai mẹ con yêm sắp không sống nổi rồi…”

Nhìn qua người phụ nữ kia khoảng trên dưới ba mươi, trên người mặc chiếc áo khoác quân đội màu xanh lục rách nát, trên áo đính không ít mụn vã, đứa trẻ sáu bảy tuổi đi theo thấy chị ta khóc cũng chạy tới ôm lấy vai chị ta, khóc oa oa.

Người phụ nữ kia một tay kéo đứa trẻ qua, ấn cậu bé quỳ xuống trước mặt Tô Nhuyễn: “Em dâu, em nể tình đứa trẻ, thương xót bọn yêm, để đoàn trưởng Lộc lại giúp đỡ bọn yêm một chút được không? Chỉ lần này thôi, về sau, yêm đảm bảo sẽ không bao giờ tới làm phiền hai người nữa…”

Hiển nhiên chị ta rất có kinh nghiệm, tiếng khóc biến đổi khôn lường, giọng vô cùng lớn, giống như hát tuồng, lập tức lôi kéo không ít thôn dân thích xem náo nhiệt tới.

Người nhà họ Lý cũng đã ra khỏi phòng, Lý Nhược Lan nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia, nhíu mày: “Làm gì thế? Mau đứng dậy.”

Người phụ nữ kia căn bản không nghe, chỉ xoay người về phía Lý Nhược Lan, tiếp tục khóc lóc: “Dì là mẹ ruột của em dâu đúng không? Chúng cháu lạy dì, xin dì giúp đỡ chúng cháu.”

Nói xong chị ta lại ấn đầu con trai xuống, muốn quỳ lạy Lý Nhược Lan, không hề có ý định đứng dậy.

Tô Nhuyễn thấy thế, vội nói với Lý Nhược Lan đang muốn qua bên này: “Mẹ, không cần xen vào, cứ để chị ta quỳ, có bản lĩnh chị ta cứ quỳ đến khi ngất xỉu đi.”

Hiển nhiên người phụ nữ kia không ngờ Tô Nhuyễn lại xấu xa như vậy, tiếng khóc lập tức nghẹn lại. Tô Nhuyễn hoàn toàn không để ý tới chị ta, chỉ nhìn chằm chằm vào Lộc Thải Hà, hỏi: “Chuyện này là thế nào?”

Lộc Thải Hà cười ha hả nói: “Là vợ con chiến hữu đã qua đời của Lộc Minh Sâm, sau khi chiến hữu qua đời, Minh Sâm vẫn luôn gửi tiền nuôi dưỡng bọn họ. Không phải vì tháng này không nhận được tiền, không có tiền ăn tết, không còn cách nào khác đành phải ngàn dặm xa xôi chạy tới tìm người sao.”

Nói tới điều này, giọng Lộc Thải Hà có thêm vài phần căm giận. Bà ta khoanh tay trước ngực, cười mỉa: “Ông bà nội nó nuôi nó trưởng thành còn chưa nhận được một phân tiền hiếu kính nào đâu, vậy mà có tiền nuôi con người khác.”

Bà ta nhìn người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Lộc Minh Sâm cũng không phải người tốt lành gì, lại tháng nào cũng gửi tiền cho người khác, không phải chiến hữu kia là do chính nó hại c.h.ế.t đâu nhỉ!”

Tô Nhuyễn nhìn chằm chằm Lộc Thải Hà, ánh mắt nguy hiểm khẽ nheo lại: “Cô út, cô có biết mình đang nói gì không?”

Người phụ nữ kia nghe thấy lời này, lại khóc toáng lên: “Vương Tiểu Quân ơi là Vương Tiểu Quân, anh chỉ biết cứu đoàn trưởng của mình, sao không nghĩ tới mẹ con em? Sao anh không đưa cả mẹ con em theo cùng…”

Vân Chi

“Câm miệng.” Một giọng nói lười nhác trầm thấp, cũng không hung hãn vang lên, người phụ nữ kia quay đầu lại lập tức đối mặt với đôi tròng mắt màu lưu li không hề có chút tình cảm nào.

Tiếng kêu khóc đột nhiên im bặt, ngay cả nấc một cái cũng không, có thể thấy được độ thu phóng tự nhiên đến mức nào.

Lộc Thải Hà nhìn thấy Lộc Minh Sâm ngồi dậy khỏi nền tuyết cũng hoảng sợ: “Mày, sao mày…”

Kẻ liệt Lộc Minh Sâm này… Sao có thể chơi ném tuyết với bọn nhỏ?

Lộc Minh Sâm ung dung thong thả đi trên nền tuyết, Ngôn Thiếu Thời vội vàng phủi quần áo giúp anh, đỡ anh đứng thẳng.

Tô Nhuyễn vẫy vẫy tay với Ngôn Thiếu Thời, nói câu gì đó, để Ngôn Thiếu Thời chạy về phòng.

Lộc Minh Sâm ngước mắt đảo qua người phụ nữ và đứa trẻ kia, sau đó mới nhìn về phía Lộc Thải Hà.

Ánh mắt lạnh lùng không chút để ý, không chút tình cảm, khiến Lộc Thải Hà và người đứng sau xem náo nhiệt đều không tự chủ được ngậm miệng.

Đột nhiên cậu con rể vàng bạc này trở nên đáng sợ quá.

Lộc Thải Hà lui về phía sau một bước theo bản năng, sau khi phản ứng lại mới kinh ngạc trợn trừng mắt: “Mày… Sao mày có thể đứng dậy?”

Nhìn khuôn mặt không chút bất ngờ nào của người nhà họ Lý, bà ta bật thốt lên: “Mày lừa chúng tao? Mày kết bè với bọn họ lừa chúng tao!”

Lý Nhược Lan nhìn bà ta như nhìn kẻ thần kinh: “Ai lừa cô? Cô là cô ruột, ngay cả tình trạng sức khỏe của cháu trai mình thế nào cũng không biết à?”

”Ai nói tôi không biết?”

Lộc Thải Hà nói: “Rõ ràng bác sĩ đã nói cả đời này nó sẽ không thể đứng dậy!”

“Tôi biết rồi! Các người mua chuộc bác sĩ đúng không? Vì lừa tiền nhà họ Lộc?”

Lộc Thải Hà nhìn về phía Tô Nhuyễn: “Nếu không phải vì điều này, sao nhà họ Lộc có thể cho các người lễ hỏi cao như vậy?”

Lúc này bà ta đã quên mất chuyện chính, lại tiếp tục nhìn Lộc Minh Sâm phẫn hận mắng: “Quả nhiên, mày là đồ ăn cháo đá bát vô lương tâm, chỉ muốn lừa gạt hãm hại nhà họ Lộc!”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 199: Bị công an bắt (2)



Tô Nhuyễn lạnh lùng nói: “Cô út, tôi khuyên cô nên giữ mồm miệng sạch sẽ chút, tôi nhớ rõ lần trước mình đã từng nói, nếu cô không hài lòng về lễ hỏi của tôi, thì bảo ông Lộc tới tìm tôi, tiền lễ hỏi của tôi không liên quan tới cô một chút xíu nào.”

Nhớ tới cảnh ngày đó Tô Nhuyễn dùng bình hoa đập mình, Lộc Thải Hà co rúm người lại theo bản năng, đợi sau khi nhìn thấy một đám người vây sau lưng mình hóng chuyện, bà ta mới lấy lại tự tin, lập tức cười mỉa: “Sao hả, cô còn định đánh tôi như lần trước sao?”

“Nói ra thì, nó g.i.ế.c người, cô đưa d.a.o cho nó, hai đứa đúng là tuyệt phối.”

Thấy người đứng sau nghị luận, bà ta lập tức chỉ vào mặt mình cho bọn họ xem: “Thấy không, vết sẹo này chính là do con nhóc đó dùng bình hoa đập ra đó, nếu không phải tôi chạy trốn nhanh, khả năng đã bị nó g.i.ế.c rồi.”

“Nếu mọi người không tin, cứ tới khu tập thể Đông Cương bên cạnh hỏi xem, lần trước thiếu chút nữa thằng nhóc này đã bóp c.h.ế.t cháu trai lớn nhà tôi đó, vết xanh tím để lại trên cổ tận hơn một tuần, người trong khu tập thể đều nhìn thấy.”

Bà ta lại nhìn về phía Tô Nhuyễn mỉa mai: “Vì tiền mà chồng hát vợ khen hay với nó, cẩn thận người tiếp theo nó bóp c.h.ế.t chính là cô đó, có tiền rồi phải có mệnh mới dùng được.”

“Lộc Thải Hà!”

Lý Nhược Lan cả giận nói: “Cô bớt đứng đây còn nói hươu nói vượn, đây là nhà họ Lý, nơi này không chào đón cô, mời cô ra về!”

Lộc Thải Hà hừ lạnh: “Cô cho rằng tôi muốn tới sao? Nếu không phải vì người phụ nữ này dẫn con mình tới nhà, tô thèm vào tới nơi này.”

“Huống hồ tôi nói sai chỗ nào? Khu tập thể Đông Cương không xa, mọi người tự mình đi hỏi thăm một chút là biết có phải sự thật hay không.”

Nhìn người phụ nữ quỳ trên mặt đất, bà ta nói tiếp: “Cái đồ không có nhân luân như vậy, sẽ tốt bụng nuôi con giúp người khác sao?”

“Nó có nhiều chiến hữu c.h.ế.t đi như vậy, vì sao chỉ gửi tiền cho mình cô? Nói không có trò mèo, ai tin?”

“Lộc Thải Hà!”

Vân Chi

Lý Nhược Lan trực tiếp bước đến định đuổi người, lại bị Tô Nhuyễn kéo lại: “Mẹ, mẹ cứ để bà ta nói!”

Lý Nhược Lan nhíu mày: “Tô Nhuyễn!”

Tô Nhuyễn nói: “Mẹ, để bà ta nói đi. Bà ta cố ý tìm tới, chưa nói mẹ đuổi không đi, miệng còn mọc trên người bà ta, mẹ đâu hái xuống được, không nói ở nơi này cũng nói ở nơi khác.”

“Không bằng chúng ta nghe một chút.” Cô nhìn Lộc Thải Hà: “Vừa lúc con cũng chưa hiểu lắm về anh Minh Sâm.”

Lộc Thải Hà hừ một tiếng: “Đúng là cô nên tìm hiểu nó một chút, nếu không khả năng ngày nào đó bị nó bóp c.h.ế.t cũng không biết.”

Tô Nhuyễn xoay Phật châu trên tay, thuận tiện ngăn cản Lý Nhược Lan đang định mở miệng.

“Hai người đừng không vui như vậy, tôi đang tốt bụng nhắc nhở hai người đó.”

Lộc Thải Hà nói tiếp: “Hai người cho rằng vì sao nó tham gia quân ngũ? Nếu nó không vào bộ độ, trăm phần trăm sẽ biến thành tội phạm lao động cải tạo.”

Thấy Lộc Minh Sâm giương mắt nhìn qua, cả người Lộc Thải Hà căng chặt, liên tục lui lại, đứng lẫn trong đám người phía sau mới dừng lại, tiếp tục nói: “Bảy tám tuổi đã bỏ học, chỉ biết trộm đồ trong nhà.”

“Mười một mười hai tuổi, vừa lên cấp hai đã đánh con người ta suýt chết, bây giờ trên mặt đứa trẻ ấy vẫn còn một vết sẹo rất dài đó.”

“Đợi đến năm mười lăm mười sáu tuổi lên cấp ba rồi càng khó lường hơn, thiếu chút nữa đã cưỡng gian con gái người ta.”

“Nói mỗi năm gây đại họa một lần cũng không quá, nếu không phải vì cha nó là liệt sĩ, nó đã vào tù từ lâu rồi. Không tin mọi người qua khu tập thể hỏi một câu, hỏi đám thanh niên bằng tuổi nó xem có ai thấy nó không phải đi đường vòng không?”

“Mọi người nghĩ xem vì sao ông bà nội nó lại đồng ý mọi yêu cầu của nó như vậy, đòi hai vạn tiền lễ hỏi là phải bỏ ra cho nó, bởi vì một câu không như ý, ngay cả ông bà nội nó cũng vung tay…”

Người xung quanh nghe thấy bà ta nói vậy, lập tức nghị luận sôi nổi, ánh mắt nhìn Lộc Minh Sâm đều trở nên kỳ quái, con rể vàng bạc nhà này hóa ra là lưu manh à?

Người phụ nữ đang quỳ gối trước mặt Tô Nhuyễn không nhịn được cũng lặng lẽ lui về phía sau.

Lộc Thải Hà đắc ý đảo qua người nhà họ Lý, bà ta không tin, sau khi biết những chuyện này rồi, Tô Nhuyễn còn có thể ở bên Lộc Minh Sâm không hề khúc mắc.

Tô Nhuyễn chỉ khẽ cười một tiếng: “Cho nên ý của cô út là bộ đội giải phóng quân chính là nơi thu dụng rác rưởi cặn bã, dù anh Minh Sâm đã làm lính rồi vẫn có thể tùy tiện phóng hỏa g.i.ế.c người?”

“Chuyện đó có gì lạ?”

Lúc này Lộc Thải Hà vẫn chưa biết sợ, vẫn đường hoàng nói: “Bây giờ nó là đoàn trưởng rồi, quan hệ rộng, còn quen biết cả tư lệnh Giang ở quân khu thủ đô, bao che cho nó còn không phải chuyện một giây sao?”

“Cha nó chính là ân nhân cứu mạng tư lệnh Giang, vì đứa con duy nhất của ân nhân, có gì là không làm được?”

Tô Nhuyễn nhìn về phía Lộc Thải Hà, nói: “Đồng chí cảnh sát, các anh cũng nghe thấy rồi đấy, người này công nhiên vũ nhục bộ đội giải phóng quân trước mặt công chúng, vừa chửi bới phỉ báng quân nhân, còn vu hãm cả tư lệnh Giang.”

Lộc Thải Hà sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra không biết tiếng nghị luận của người xem náo nhiệt xung quanh đã dừng từ lúc nào.

Sau đó lập tức cảm nhận được một bàn tay mạnh mẽ đè bả vai mình xuống, quay đầu lại liền trông thấy một người mặc đồng phục cảnh sát, mặt không biểu cảm nhìn bà ta, kèm theo cảm giác lạnh lẽo từ cổ tay truyền đến.

Lộc Thải Hà vẫn đang sửng sốt: “Các anh làm gì vậy?”

Tô Nhuyễn tri kỷ giải thích giúp: “Cô út, quân nhân trên tiền tuyến bảo vệ quốc gia, cho dù chúng ta không quen bọn họ, cũng không thể chửi bới khiến bọn họ thất vọng buồn lòng.”

“Chửi bới, vũi nhục, phỉ báng quân nhân là hành vi phạm pháp.” Cô nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lộc Thải Hà, khẽ cười: “Nói cách khác, cô út sắp trở thành tội phạm lao động cải tạo rồi.”

Nhìn còng tay trên cổ tay dường như đã cảm nhận được cảm giác chân thật, Lộc Thải Hà lập tức giãy giụa kịch liệt: “Tôi phỉ báng nó khi nào? Nó là cháu trai tôi, tôi nói nó không được sao? Hơn nữa lời tôi nói đều là sự thật, không tin các anh điều tra đi, xem tôi có nói láo hay không.”

Tô Nhuyễn cười mỉa: “Đương nhiên phải điều tra rồi, chỉ vì trông thấy lễ hỏi của tôi nhiều, muốn đòi tiền chúng tôi, chúng tôi lại không cho, nên mới nổi điên chửi bới cháu trai ruột nhà mình khắp nơi, ai biết những chuyện trước kia có phải do các người lén lút làm ra vì chiếm tiền an ủi của cha anh Minh Sâm hay không.”

Cả người Lộc Thải Hà cứng đờ, đối với cảnh sát từng phá án nhiều năm mà nói, trực giác cơ bản vẫn phải có, đối phương liếc mắt nhìn bà ta một cái, kiên định nói: “Đi thôi, đi theo chúng tôi một chuyến!”

Lộc Thải Hà luống cuống, nếu lần này để cảnh sát bắt đi trước mặt công chúng, sau này bà ta không còn mặt mũi gặp ai nữa, vì thế lập tức giãy giụa, nói: “Không có, tôi không nói bậy! Các anh không thể bắt tôi đi như vậy!”

Bà ta hét lên: “Tôi biết rồi! Các anh cũng do Lộc Minh Sâm tìm tới có phải không?”

Bà ta nhìn về phía Lộc Minh Sâm, cả giận quát to: “Cái thằng điên này, vậy mà mày còn thông đồng với cảnh sát, hãm hại cô ruột của mày!”

Thiếu chút nữa Tô Nhuyễn đã cười thành tiếng, Lộc Thải Hà này bá đạo mãi quen rồi, lúc này còn dám cãi cùn với cảnh sát.

Quả nhiên sắc mặt hai vị cảnh sát kia lập tức đen lại, bà ta nói vậy khác nào đang nói bọn họ làm việc thiên tư trái pháp luật?

Ngôn Thiếu Thời nói: “Bà đừng nói hươu nói vượn, cảnh sát là tôi gọi đến! Cho dù tôi vừa mới lên cấp hai, tôi cũng biết không được mắng quân nhân!”

Tô Nhuyễn nói: “Đồng chí cảnh sát, đúng là không thể dẫn bà ta đi như vậy, nơi này vẫn còn một người nữa.”

Cô cúi đầu nhìn về phía người phụ nữ vẫn luôn quỳ trên mặt đất giả vờ đáng thương: “Người này do bà ta mang đến, không biết là muốn hãm hại anh Minh Sâm thế nào đâu.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back