Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 180: Cuộc hôn nhân này quả nhiên mỹ diệu (2)



Tô Nhuyễn ngâm nga câu hát tới phòng bếp trước, lại phát hiện ra trên bếp gas đã đặt sẵn một chiếc nồi nhôm, bên trong đang bốc hơi nghi ngút.

Giọng Lộc Minh Sâm từ trong phòng truyền đến: “Nấu cháo gạo kê, hấp thêm một vỉ sủi cảo, đợi sáu bảy phút nữa là ăn được rồi.”

Không còn việc làm, vì thế Tô Nhuyễn chạy tới phòng vệ sinh rửa mặt.

Đợi khi cô sửa soạn xong, Lộc Minh Sâm đã chống nạng từ phòng ngủ phụ ra tới phòng bếp.

Tô Nhuyễn đi theo sau anh, bê bát đũa, múc đồ ăn.

Một bát cháo gạo kê thơm nồng, một lồng sủi cảo hấp, cộng thêm một đĩa dưa muối, bữa sáng vừa đơn giản vừa ngon miệng, Tô Nhuyễn uống một ngụm cháo, không nhịn được cảm thán: “Đây mới là cuộc sống chứ.”

Sau đó cô lại nhìn sang Lộc Minh Sâm: “Không ngờ anh còn biết nấu cơm.”

Lộc Minh Sâm trưng ra dáng vẻ “Em nghĩ anh là ai”, nói: “Nấu cháo vẫn phải biết, sủi cảo có sẵn trong nhà.”

Tô Nhuyễn cũng nghĩ ra: “A, đúng, do chú Ngôn chuẩn bị trước đưa qua bên này.”

Khi cô kết hôn, Lý Nhược Lan về huyện Khai Vân trước, Ngôn Thành Nho sợ hai người bọn họ vừa kết hôn không biết làm gì, đã chuẩn bị trước vài món đồ ăn sẵn, đưa tới nhà mới cho Tô Nhuyễn.

“Ngoài sủi cảo ra còn gì nữa?” Tô Nhuyễn hỏi: “Hôm nay là 27 tháng chạp, chúng ta cũng nên chuẩn bị một ít hàng tết.”

Lộc Minh Sâm nói: “Anh chỉ nhìn thấy sủi cảo.”

“Anh chỉ lật tới sủi cảo mới đúng.” Tô Nhuyễn bật cười, đúng là cô không nên hỏi cái người không có h*m m**n hưởng thụ vật chất này, khả năng nếu không phải cần ăn cơm để duy trì sự sống, cô nghi ngờ ngay cả cơm cái gã này cũng không ăn.

Không có mỹ thực, đời người thiếu bao nhiêu lạc thú!

Tô Nhuyễn vẫn chưa quên mục đích giúp Lộc Minh Sâm học cách nhiệt tình yêu thương cuộc sống, bây giờ đã kết hôn, nhân lúc có thời gian ở bên nhau, cô nên tích cực thực thi kế hoạch rồi.

Ngẫm nghĩ một lát, cô hỏi: “Anh thích ăn món gì? Trưa nay chúng ta nấu nhé.”

Quả nhiên câu trả lời của Lộc Minh Sâm là: “Món gì cũng được, tùy em.”

“Vậy lát nữa anh đi mua đồ với em nhé.” Tô Nhuyễn nói: “Ngày mai hồi môn cũng phải mang theo chút quà.”

Theo lý thuyết, của hồi môn nên do nhà chồng chuẩn bị, nhưng Tô Nhuyễn mất trí mới nhận nhà họ Lộc làm nhà chồng, nên bọn họ phải tự mình chuẩn bị.

Hôm nay không cần tới nhà họ Lộc, cô có thể nhàn nhã chuẩn bị những việc mình cần làm.

Sau khi ăn sáng xong, Tô Nhuyễn tự mình ra ngoài ban công lật xem chú Ngôn và mọi người mang đến cho bọn họ thứ gì.

Tuy rằng nhà cô không có tủ lạnh, nhưng mùa đông ở phương bắc, ban công chính là tủ lạnh thiên nhiên.

Sáu bảy chục cái sủi cảo đã ăn một nửa, còn có mười mấy chiếc màn thầu, một miếng thịt heo lớn, một ít xương sườn, một con gà, đều đã đông lạnh cứng như đá.

Nhìn có vẻ như mọi người đã chuẩn bị xong hàng tết giúp bọn họ rồi, Tô Nhuyễn lại tới lật tủ bát, quả nhiên ngoài khoai tây cải trắng và đồ ăn dự trữ cho mùa đông ra, đậu phộng hạt dưa trái cây gì đó đều có đủ.

Trong lòng đã có hiểu biết nhất định, Tô Nhuyễn liền kéo Lộc Minh Sâm ra ngoài.

Bên ngoài, tuyết đã rơi một tầng rất dày.

Tô Nhuyễn sợ lạnh, thời buổi này không có đồ giữ nhiệt gì đó, áo lông vũ cũng đắt muốn chết, Tô Nhuyễn tiếc tiền không nỡ mua, đành phải đắp lên người từng tầng quần áo, đồ mùa thu, áo bông, áo len, cuối cùng còn đội thêm mũ và quấn thêm một chiếc khăn quàng cổ.

Vân Chi

Cảm thấy mình đi lại khó khăn hơn không ít, Tô Nhuyễn thầm đặt một mục tiêu nhỏ cho mình, sang năm vào thời điểm này có thể mua cho mình một chiếc áo khoác lông vũ.

Lộc Minh Sâm khoác áo ra khỏi phòng, nhìn thấy cô không nhịn được cười rộ lên: “Em định lăn thay đi à?”

Tô Nhuyễn nhìn cái nạng trong tay anh, nói: “Ừ, vào lúc mấu chốt còn có thể làm đệm thịt cho anh.”

Lộc Minh Sâm bật cười, hỏi: “Trong nhà có cái đinh nào không?”

Tô Nhuyễn dẫn anh ra ngoài ban công nơi để phế liệu sau khi trang hoàng nhà cửa, lấy ra mấy cái đinh nhỏ, Lộc Minh Sâm đặt cái nạng xuống, bỏ lớp lót dưới đầu chống nạng ra, sau đó dùng đinh đ.â.m qua lớp lớt, rồi lắp trở lại, như vậy đầu đinh sẽ hướng ra ngoài, cho dù gặp phải mặt băng trơn trượt cũng có thể đứng vững.

Tô Nhuyễn giơ ngón tay cái lên với anh.

Hai người cùng nhau ra ngoài, tuyết vẫn đang rơi như cũ, có điều trên đường lại vô cùng náo nhiệt, người lớn người thì quét tước nhà cửa, người mua hàng tết, trẻ con đã cầm pháo đi đốt khắp nơi.

Tô Nhuyễn dẫn Lộc Minh Sâm tới bệnh viện trước.

Ngày hôm qua vì giữ thể diện cho cô, anh đã cậy mạnh một hồi, tuy rằng nhìn có vẻ như không có gì đáng ngại, Tô Nhuyễn vẫn có chút không yên tâm.

Bác sĩ Tống trông thấy hai người thì vô cùng cao hứng, sau khi chúc mừng tân hôn, mới cẩn thận kiểm tra cho Lộc Minh Sâm một lượt, nói: “Không vấn đề gì lớn, sau này cũng không cần thường trú trong bệnh viện, chỉ cần mỗi ngày nhớ làm đủ vật lý trị liệu, tới bệnh viện kiểm tra đúng hạn là được.”

Lúc Lộc Minh Sâm về phòng bệnh lấy đồ đạc của mình, bác sĩ Tống dặn dò Tô Nhuyễn: “Sau này cháu để ý đến nó một chút, đừng để nó cậy mạnh như khoảng thời gian trước, ngày nào cũng khiến bản thân mệt đến mức thoạt lực, không đứng dậy được.”

“Tuy rằng khôi phục nhanh, nhưng vừa đau vừa mệt, không cần thiết chịu khổ như vậy.”

Tô Nhuyễn mím môi, trịnh trọng gật đầu nói: “Cảm ơn bác sĩ Tống, cháu biết rồi.”

Đợi Lộc Minh Sâm lấy đồ tới, Tô Nhuyễn tặng bác sĩ Tống một túi kẹo cưới, rồi hai người mới ra khỏi bệnh viện.

Sảnh tiếp khách trong bệnh viện người đến người đi, có không ít y tá nhận ra Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm chào hỏi hai người.

Lộc Minh Sâm nhìn Tô Nhuyễn: “Làm sao vậy?”

Tô Nhuyễn ngước mắt nhìn anh: “Em đang nghĩ, tật xấu sĩ diện của em có phải không tốt lắm hay không?”

“Đang yên đang lành nghĩ tới điều này làm gì?” Anh liếc mắt nhìn cô: “Chẳng lẽ em có thể sửa lại sao?”

Tô Nhuyễn trừng mắt lườm anh một cái, đang định nói gì đó, chân đột nhiên bị trượt, thấy bản thân sắp ngã dập mông, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Tô Nhuyễn chính là, xong đời rồi, mất hết mặt mũi…

Khi cô đang nghĩ có phải che mặt sẽ không bị ai nhận ra hay không, thì cảm nhận được một bàn tay mạnh mẽ kéo cô lại, khiến cô lập tức đứng vững vàng yên ổn trong lòng n.g.ự.c rộng lớn của đối phương.

Tiếng cười khẽ truyền đến từ đỉnh đầu: “Anh đoán em sẽ không thay đổi được, đừng làm khó bản thân thì hơn.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 181: Giường trong phòng ngủ phụ hơi nhỏ (1)



Câu nói của Lộc Minh Sâm dập tắt hết xúc cảm trong lòng Tô Nhuyễn, cô tức giận đánh Lộc Minh Sâm một cái vì dám trào phúng mình: “Đúng vậy, không đổi được, nên anh cẩn thận chút.”

Ra khỏi bệnh viện, Tô Nhuyễn dẫn Lộc Minh Sâm đi thẳng tới chợ nông sản, đừng thấy bên ngoài tuyết đang rơi lớn mà hiểu lầm, trong sợ nông sản vẫn rất rộn ràng nhộn nhịp, người mua hàng tết đông như mây.

Tô Nhuyễn đã có mục tiêu từ trước, sau khi mua chút gia vị, cô dừng trước một hàng bán cá, chọn hai con cá mè hoa nặng mười mấy cân, khi cô đang định trả tiền, thì nghe thấy tiếng kêu kinh hỉ của Ngôn Thiếu Thời từ phía sau truyền tới: “Chị!”

Tô Nhuyễn quay đầu lại, trông thấy Lý Nhược Lan đi cùng Ngôn Thiếu Thời và Ngôn Thiếu Dục ở cách đó không xa.

“Mẹ!” Tô Nhuyễn cũng rất kinh hỉ, tuy rằng nhà mới rất gần nhà họ Ngôn, nhưng bởi vì hôm qua cô vừa kết hôn, theo phong tục trước ngày hồi môn không được về nhà mẹ đẻ, nên hôm nay cô không thể đến nhà bọn họ, gặp được nhau ở chỗ này đương nhiên là cao hứng rồi.

Lý Nhược Lan quan sát Tô Nhuyễn từ trên xuống dưới một phen, sau đó nhìn sang Lộc Minh Sâm. Tuy rằng anh chống nạng nhưng vẫn luôn đứng bên cạnh bảo vệ Tô Nhuyễn, trên mặt bà ấy không nhịn được lộ ra vẻ vui mừng.

Có điều đợi khi nhìn thấy đồ Tô Nhuyễn mua, bà ấy lại nhíu mày: “Con mua nhiều cá như vậy làm gì?”

Sau đó bắt đầu tỏ vẻ nghi ngờ năng lực quản gia của con gái: “Không phải chú Ngôn đã tặng đồ cho hai đứa rồi à? Số đồ đó đủ cho hai đứa ăn hai ngày rồi, những thứ khác cũng đã chuẩn bị sẵn cho hai đứa, đợi ngày mai về lại mặt trực tiếp cầm đi là được, cũng đủ cho hai đứa ăn tết rồi. Mua một con cá thôi.”

Người phương bắc rất ít khi ăn cá, ngoài những người thích ăn ra, bình thường chỉ đến khi ăn tết mới chuẩn bị thêm một món ngụ ý “Cả năm có dư”.

Mà một con cá mè hoa Tô nhuyễn chọn đã đủ cho năm sáu người ăn rồi, vậy mà cô còn mua tận hai con.

Tô Nhuyễn nghiêm túc nói: “Hai đứa con định mỗi người ăn một con.”

Lý Nhược Lan nghẹn lời, giơ tay vỗ cho cô một cái: “Thèm đòn à.”

Ngôn Thiếu Thời đứng bên cạnh cười ha ha.

Khả năng Lý Nhược Lan sợ Lộc Minh Sâm cho rằng Tô Nhuyễn không cần kiệm, còn giả vờ tức giận nói: “Minh Sâm, sau này con cho con bé một nửa tiền trợ cấp của con là được rồi, dư lại tự con tiết kiệm, đừng để con bé phung phí.”

Lời này khiến Tô Nhuyễn cũng bật cười ha ha, vậy mà mẹ cô lại bảo Lộc Minh Sâm tiết kiệm tiền…

Lý Nhược Lan không hiểu vì sao cô lại cười, nhưng vẫn trừng mắt lườm cô.

Lộc Minh Sâm vội nói: “Không sao, Tô Nhuyễn không tiêu sài lung tung.”

“Đúng vậy mẹ.” Tô Nhuyễn vẫn không nhịn được, cười nói: “Anh ấy tiêu tiền giỏi hơn con nhiều.”

Lý Nhược Lan nhìn hai người vừa mừng vừa lo: “Hai đứa con đó, bớt bớt lại cho mẹ.”

“Yên tâm đi mẹ,” Tô Nhuyễn cười nói: “Con mua thứ này về làm món ngon mọi người chưa từng thưởng thức, không phải ngày mai còn phải tới nhà bà ngoại sao? Con định mang một chút tới cho bà ngoại nếm thử.”

Nghe nói là đồ chuẩn bị cho bà ngoại, Lý Nhược Lan không nói gì nữa, sau đó cùng đi dạo chợ với Tô Nhuyễn, thấy cô mua đồ có chừng mực, lúc này mới miễn cưỡng yên tâm, có điều…

“Sao con không mặc cả?”

Tô Nhuyễn nói: “Vừa rồi không phải chủ quán đã bỏ bớt số lẻ rồi sao?”

“Bỏ bớt số lẻ đâu gọi là mặc cả.”

Vì thế Lý Nhược Lan đi trước làm mẫu, cò kè mặc cả thay cô. Cuối cùng biến thành Tô Nhuyễn, Lộc Minh Sâm, Ngôn Thiếu Thời và Ngôn Thiếu Dục đi chung một chỗ, Lý Nhược Lan phụ trách mặc cả mua đồ, bọn họ chỉ nhắm mắt theo đuôi làm c* li bốc vác.

Lý Nhược Lan mặc cả xong còn truyền thụ kinh nghiệm cho bọn họ: “Cửa hàng nhà này, muốn mặc cả thì mặc cả với ông chủ, bà chủ không dễ nói chuyện. Cửa hàng bên kia ông chủ keo kiệt… Biết chưa?”

Ba anh em liếc nhau, đồng loạt gật đầu: “Biết rồi.” Nhưng có thể làm theo hay không thì khó nói.

Vân Chi

Tô Nhuyễn còn muốn mua thêm chút trái cây rau dưa linh tinh vụn vặt, lại bị Lý Nhược Lan ngăn cản: “Không cần mua thêm mấy thứ đó.”

Thấy cô nghi hoặc, Ngôn Thiếu Thời nói: “Ngày mai tới nhà bà ngoại, nhà bà ngoại không thiếu thứ gì.”

Tô Nhuyễn vẫn không hiểu lắm, nhà bà ngoại không thiếu thứ gì?? Cho dù không thiếu, không phải cũng là mua về sao?

Mẹ cô bòn rút bà ngoại còn chưa tính, chẳng lẽ định dẫn cả cô theo cùng nhau bòn rút?

Có điều nhìn thái độ kiên quyết của Lý Nhược Lan, Tô Nhuyễn không phản đối nữa, chỉ hỏi tới dì Phúc: “Dì Phúc ở nhà bà ngoại thế nào?”

“Nhà họ Lộc có tới gây phiền toái gì không?”

Trước đó vì dỗ dành dì Phúc để moi ra thứ tốt, nhà họ Lộc thật sự đã dùng hết thủ đoạn ân cần chiêu đãi, Lý Nhược Lan mua đón người về nhà mình, bọn họ cũng không cho.

Nhưng sau ngày hôm qua, sợ là nhà họ Lộc đã nhận ra, bọn họ bị chơi xỏ, có lẽ sẽ không nhẫn nhịn chịu đựng.

Lý Nhược Lan cười nói: “Các con không cần lo lắng chuyện này, hôm qua khi mọi người ra về, đã trực tiếp dẫn theo dì Phúc.”

“Nhà họ Lộc mời nhiều người như vậy, chắc chắn đã kiếm đủ tiền tiệc rượu, cũng không còn tâm trạng nào tới gây phiền toái cho dì Phúc, bây giờ việc quan trọng nhất với bọn họ là nghĩ cách giữ được công việc, các con cũng có thể yên ổn một khoảng thời gian.”

Tô Nhuyễn lại cho rằng không đơn giản như vậy. Có người từng nói, có 50% lợi nhuận con người sẽ bí quá hoá liều, 100% lợi nhuận họ sẽ giẫm đạp lên pháp luật, còn với 300% lợi nhuận họ sẽ dám phạm bất kỳ tội ác nào, có c.h.ế.t cũng không sợ.

Lợi ích trên người Lộc Minh Sâm đâu chỉ 500% lợi nhuận, người nhà họ Lộc còn trả giá nhiều như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha, cũng chỉ có người từ đầu tới cuối đều không để mấy thứ kia vào mắt như Lý Nhược Lan, mới cho rằng có thể dựa vào chuyện công việc đe dọa được nhà họ Lộc.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 182: Giường trong phòng ngủ phụ hơi nhỏ (2)



“Có điều nói tới dì Phúc…”

Lý Nhược Lan nói: “Hôm nay đã 27 tháng chạp rồi, tuy rằng dì Phúc nói ngày mau gặp mặt hai đứa xong sẽ về nhà, nhưng mẹ xem dự báo thời tiết rồi, tuyết còn phải rơi thêm mấy ngày nữa.”

“Chân cẳng bà ấy không tốt lắm, lại không con không cái, về nhà cũng đón tết một mình, mẹ nghĩ vẫn nên giữ bà ấy lại ăn tết bên này thì tốt hơn.”

“Dù sao người ta cũng vì chuyện kết hôn của hai đứa ngàn dặm xa xôi qua tới bên này, còn bận việc một hồi, chúng ta cũng nên tận tâm chiêu đãi có phải hay không? Hai đứa thấy thế nào?”

“Không phải nhà mới của các con rất rộng sao, hay là đón dì Phúc tới cùng ăn tết, vừa lúc hai vợ chồng son gì cũng không hiểu, để dì Phúc qua dạy dỗ, nhà có lão như có bảo, kinh nghiệm của người già quý giá lắm đó.”

Lộc Minh Sâm nhìn về phía Tô Nhuyễn, Tô Nhuyễn nhìn ra được căng thẳng chợt lóe qua trong mắt anh, khiến cô rất muốn cười.

Lý Nhược Lan thấy Tô Nhuyễn không trả lời ngay, còn tưởng rằng cô không muốn, bà ấy không nói gì ngay trước mặt, lại lén lút nói: “Tuy rằng không có quan hệ huyết thống, nhưng dì Phúc là trưởng bối quan tâm tới Minh Sâm nhất, vẫn nên tỏ lòng hiếu thảo.”

“Tính tình dì Phúc khá tốt, con đừng lo bà ấy khó ở chung.”

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười: “Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy, con là hạng người ấy sao? Yên tâm đi, ngày mai khi quay về sẽ đón cả dì Phúc theo.”

Đoàn người thắng lợi ra về, có điều trước khi về Ngôn Thiếu Thời nghe Tô Nhuyễn nói cô định làm món ăn ngon bọn họ chưa từng nếm thử thì ồn ào đòi đi theo.

Tô Nhuyễn không thể về nhà họ Ngôn, Ngôn Thiếu Thời lại có thể tới nhà Tô Nhuyễn chơi.

Tô Nhuyễn cười nói: “Đúng lúc thiếu c* li, mẹ, để thằng bé qua giúp con đi.”

Vì thế Ngôn Thiếu Thời hoan hô nhảy nhót đi theo Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm về nhà.

Tô Nhuyễn định làm cá viên, đời sau có thể thấy được thứ này trong bất cứ siêu thị nào, nhưng bây giờ ở phương bắc gần như không hề thấy.

Hiện tại cô đang nghèo túng, thứ có thể mua làm quà đều quá bình thường, hương vị cá viên không tồi, với người nhà mà nói cũng là thứ hiếm lạ, chỉ là phí chút công phu.

Thứ Tô Nhuyễn muốn cũng là chút công phu ấy.

Vân Chi

Tô Nhuyễn vẫn nhớ rõ đời trước khi cô tới nhà một người bạn ở phía nam, từng trông thấy người nhà bọn họ khí thế ngất trời cùng nhau làm cá viên, mà bữa canh cá viên tươi ngon ấy đã trở thành hồi ức Tô Nhuyễn không quên được.

Mọi người luôn có cảm tình đặc biệt với thành quả lao động chính mình làm ra, về cơ bản đồ do chính tay mình làm ra đều được cộng thêm điểm ưu ái.

“Bê thớt ra ngoài, sau đó bóc chút hành tỏi.” Tô Nhuyễn chia việc cho hai người, còn mình thì nhanh chóng đánh vảy lọc xương cá, chọn ra chỗ thịt cá tươi ngon nhất.

Nơi nào có Ngôn Thiếu Thời, một mình cậu cũng đủ khuấy động bầu không khí rồi, đợi Tô Nhuyễn xử lý xong thịt cá, hai người bọn họ đã làm xong việc được chia.

Tô Nhuyễn đưa thịt cá cho hai người bọn họ, rồi đưa mỗi người một con dao: “Nào, tới lóc thịt cá!”

Muốn làm cá viên cơ bản nhất chính là lóc thịt cá, đời sau có thể dùng máy xay trực tiếp xay nhuyễn, nhưng bây giờ vẫn phải dựa hoàn toàn vào tay chân, là việc cần khéo léo.

Lộc Minh Sâm khống chế lực đạo tốt, rất nhanh đã quen tay, chưa bao lâu đã lóc ra được một đống thịt cá mềm mại, Ngôn Thiếu Thời là người không ngồi yên được, nhìn Lộc Minh Sâm như vậy, cũng sinh lòng hiếu thắng, nhanh chóng bắt tay vào lóc thịt cá.

Vốn dĩ chuyện này có chút buồn tẻ, nhưng ba người cùng nhau làm cũng vô cùng náo nhiệt, chưa tới hai giờ hơn mười cân cá đã bị xử lý xong.

Tiếp theo chính là nhào trộn, Tô Nhuyễn cười nói: “Anh Minh Sâm, phải dựa vào anh rồi.”

Cô cho nước hành gừng mình vừa làm ra bỏ vào thịt cá, cho thêm chút tinh bột, lòng trắng trứng và mỡ heo, sau đó để Lộc Minh Sâm không ngừng quấy theo chiều kim đồng hồ. Khác với công việc lóc thịt cá, đây là công việc tốn sức.

Ngôn Thiếu Thời xem náo nhiệt, chưa quấy được hai tay tay đã đau không chịu nổi, cuối cùng chủ lực vẫn là Lộc Minh Sâm.

Tô Nhuyễn tranh thủ thời gian đó, dùng số xương cá vừa lọc ra hầm một nồi nước dùng.

Sau khi quấy thịt cá đến mức không nhão nữa là có thể làm thành cá viên, dùng tay bóp lại để thịt cá chui ra từ hốc tay, lại dùng muỗng hớt một cái, cuối cùng bỏ vào chậu nước Tô Nhuyễn đã chuẩn bị trước, cá viên không chìm là thành công.

Khâu này là khâu đơn giản nhất, Ngôn Thiếu Thời cũng làm việc rất nhanh.

Cuối cùng Tô Nhuyễn lấy số cá viên bọn họ mới làm được ra, ngâm trong nước đá một lát, cuối cùng vớt vài viên ra, nấu qua nước dùng cô vừa chuẩn bị, thật sự ngon đến mức có thể nuốt luôn đầu lưỡi.

Ngôn Thiếu Thời gấp không chờ nổi nếm một ngụm, biểu cảm rất chấn động: “Trời ơi, chị, món này ngon quá rồi, chị học từ chỗ nào vậy?”

Tô Nhuyễn cười: “Xem được cách làm trong Thư Viện.”

Cô cười tủm tỉm nhìn Lộc Minh Sâm: “Mau nếm thử, xem ăn ngon không?”

Lộc Minh Sâm cắn một miếng, hình như không biết nên nói gì, đã trông thấy Tô Nhuyễn như hổ rình mồi, nói trước: “Món này là do anh tự tay làm đấy, dám nói không ngon thử xem?”

Lộc Minh Sâm dở khóc dở cười, đành phải nói: “Ngon.”

Tô Nhuyễn không dễ dàng buông tha cho anh như vậy: “Ngon thế nào?”

Lộc Minh Sâm không thể không phẩm vị cẩn thận: “Thơm, mềm.”

Tô Nhuyễn chậc một tiếng, tìm người làm mẫu: “Ngôn Thiếu Thời, ăn ngon không?”

Ngôn Thiếu Thời ngước đầu lên từ bát cá viên: “Siêu cấp ngon luôn, vừa mềm vừa dai, vừa thơm vừa ngọt, chị, chắc chắn mẹ với bà ngoại sẽ thích món này.”

Tô Nhuyễn lại nhìn về phía Lộc Minh Sâm, Lộc Minh Sâm cẩn thận nhấm nháp, rồi trực tiếp sao chép: “Thiếu Thời nói rất đúng.”

Tô Nhuyễn bật cười, không làm khó anh nữa, ba người náo nhiệt ăn canh cá viên, sau đó Ngôn Thiếu Thời xách theo một hộp canh cá và một túi cá viên về nhà.

Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn cùng nhau thu dọn tàn cục, thấy Tô Nhuyễn đã chuẩn bị xong hết quà lại mặt cho ngày mai, lại không hề nhắc tới chuyện dì Phúc, anh đành phải chủ động mở miệng hỏi: “Ngày mai dì Phúc tới, sắp xếp thế nào?”

Lúc này Tô Nhuyễn mới nhíu mày: “Đây đúng là vấn đề nan giải, không thể để người lớn ngủ phòng phụ được, chỉ có thể ngủ phòng chính.”

Nghĩ đến chiếc giường không rộng lắm trong phòng ngủ phụ, lại nhìn sang Tô Nhuyễn, Lộc Minh Sâm cảm nhận được nguy cơ rất lớn…
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 183: Âm mưu nhà họ Lộc (1)



Phía bên này Lộc Minh Sâm còn đang nghĩ sắp xếp thế nào sau khi dì Phúc tới, anh và Tô Nhuyễn phải sống ra sao.

Phía bên kia nhà họ Lộc đã biết được vị trí hiện tại của dì Phúc.

“Ở thôn Lý trước mặt, nhà mẹ đẻ của Lý Nhược Lan bên đó, vợ Minh Vĩ có cô em họ gả đến thôn Lý.”

Lâm Mỹ Hương nói: “Chuyện bà cụ Lý nhận lại cháu ngoại gái người cả thôn đều biết, hôm qua có bà cụ què chân ăn mặc phú quý tới nhà, chắc chắn chính là kẻ lòng dạ hiểm độc kia.”

Trên bàn ăn trước mặt để đầy đồ ăn phong phú, tuy rằng Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn không tới nhà, nhưng bọn họ vẫn phải làm đủ dáng vẻ cho người ngoài xem, bây giờ người trong khu tập thể đều biết bọn họ lo lắng bận rộn thu xếp hôn sự cho Lộc Minh Sâm, kết quả cả ngày hôm sau đối phương đều không xuất hiện rồi.

Vân Chi

Có điều hành vi hãm hại không đau không ngứa ấy vẫn không thể thay đổi bầu không khí âm u trong nhà họ Lộc, Lâm Mỹ Hương tức giận nói: “Phí công chúng ta hầu hạ bà ta cơm ngon rượu say, bà ta xoay mặt đã lừa chúng ta, lương tâm đúng là bị chó ăn hết rồi.”

Con Cả nhà họ Lộc cũng bực bội: “Con thấy chuyện này tám chín phần mười là do nhà họ Lý đứng sau giở trò quỷ.”

“Nếu không sao Lý Nhược Lan có thể xuất hiện trùng hợp như vậy?”

Lâm Mỹ Hương ngẫm nghĩ một lát, cũng nói: “Cũng đúng, sợ là Tô Nhuyễn đã lén lút nhận mẹ từ lâu.”

“Chắc chắn là vì Lý Nhược Lan nghe nói ông ngoại Minh Sâm để lại cho nó nhiều đồ như vậy, mới lặng lẽ tính kế, nếu không một con nhóc chưa tới hai mươi như Tô Nhuyễn, sao có thể nghĩ ra được nhiều trò như vậy?”

Hãm hại nhà họ Lộc bọn họ không vớt được chút lợi ích nào.

Lâm Mỹ Hương càng nghĩ càng giận, nếu không phải do nhà họ Lý đê tiện kia đột nhiên chui ra, cho dù tính tình Tô Nhuyễn ương ngạnh hơn nữa thì thế nào? Ở dưới tay Tô Văn Sơn, cô ta không có của hồi môn, không tự tin, sống dưới danh nghĩa con dâu nhà họ Lộc, còn không phải mặc cho bọn họ đắn đo sao?

Như vậy hôm nay là có thể khiến Tô Nhuyễn phun ra chút đồ rồi.

“Chắc chắn có cả Minh Sâm.” Con cả nhà họ Lộc ngẫm nghĩ một lát, lập tức nhíu chặt mày: “Sợ là nhà họ Lý đã nhận được không ít thứ tốt.”

Con thứ ba nghe vậy cũng chau mày: “Từ nhỏ kẻ điên kia đã hoang phí rồi, ngoài mang đồ về nhà, ra ngoài luôn hào phóng, còn nhớ khi nó học cấp hai không, vừa lấy được hỏng bổng đã tiêu hết, còn mua toàn đồ vô dụng.”

“Sao lại không nhớ.” Bà cụ Lộc cũng nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Tiền thưởng tiêu rồi, khi phải nộp học phí lại duỗi tay đòi chúng ta, nó cố ý làm vậy! Đúng là đồ sao chổi!”

Hình như thím ba Thẩm nhớ tới điều gì đó: “Nói tới chuyện này, khoảng thời gian trước khi phía nam gặp phải lũ lụt, con từng tới bệnh viện một chuyến, nghe được thật ra tiền trợ cấp của nó căn bản không còn thừa bao nhiêu, tất cả đều quyên góp nuôi con người khác rồi.”

Điều này người nhà họ Lộc đều tin, bà cụ Lộc đau lòng nghiến răng: “Ít nhất cũng phải ba bốn vạn, nghiệp chướng kia đúng là trời sinh phản nghịch, là kẻ ăn cháo đá bát dưỡng không thân.”

Nhớ tới túi nhẫn vàng ngày đó Lộc Minh Sâm tùy tiện ném cho Tô Nhuyễn như ném túi rác, Lâm Mỹ Hương lập tức đứng ngồi không yên: “Không phải mấy thứ dì Phúc cho nó đều rơi vào tay nhà họ Lý rồi chứ?”

Con Cả nhà họ Lộc nói: “Con thấy dì Phúc kia đã nhìn ra được nhà họ Lý danh không chính ngôn không thuận, không giống nhà chúng ta có thể moi hết đồ trong tay bà ấy.”

“Không biết trong thời gian trông coi đã tự trộm bao nhiêu rồi đâu.”

Lâm Mỹ Hương nói: “Dù vậy số còn lại cũng không thể ít hơn mấy trăm vạn, chỉ riêng các vòng tay ngọc mỡ dê kia đã hơn bốn mươi vạn rồi đó.”

Thím Ba lộc vẫn cảm thấy không chân thật lắm: “Thật sự có nhiều đồ như vậy sao? Có thể nào là cố ý lừa chúng ta, để chúng ta cưới vợ cho nó hay không?”

Ba người đàn ông nhà họ Lộc liếc mắt nhìn nhau, đều không nói gì.

Lâm Mỹ Hương nheo mắt lại, bà ta tin. Thứ nhất là vì chồng bà ta đã nói cho bà ta một chút, thứ hai bà ta làm dâu nhà này bao nhiêu năm qua cũng coi như đã hiểu rõ ông cụ Lộc, nếu như không phải chắc chắn đối phương có thứ gì, với tính tình không chịu thiệt của ông cụ, tuyệt đối không có khả năng bỏ ra nhiều vốn liếng, để Lộc Minh Sâm nói gì nghe nấy như vậy.

Chỉ cần là bọn họ bỏ tiền ra cưới vợ cho Lộc Minh Sâm, dù Lộc Minh Sâm có chán ghét bọn họ đi chăng nữa, bọn họ vẫn là bên có lý.

Chú Ba Lộc khẽ ho một tiếng, nói với vợ mình: “Bà cho rằng nếu không có tiền, con nhóc Tô Nhuyễn kia sẵn lòng bỏ ra hơn một vạn để mua nhân sâm làm quà đáp lễ sao?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 184: Âm mưu nhà họ Lộc (2)



Nói vậy cũng đúng, phải biết rằng mấy tháng trước thôi, Tô Nhuyễn vẫn còn là cô bé đáng thương chỉ có thể dựa vào Tô Văn Sơn bố thí, không biết tiền tiết kiệm trên người có nổi một trăm hay không. Chỉ là một con nhóc nông thôn chưa trải sự đời, đột nhiên có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy mua nhân sâm làm quà đáp lễ, chỉ có một khả năng, sợ là đối phương đã lấy được tiền, hơn nữa còn nhiều hơn số tiền đối phương bỏ ra.

Nghĩ tới đây, thím Ba Lộc cũng nôn nóng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Ngày đó mọi người cũng thấy thái độ của Giang phu nhân rồi đấy, đừng nói chúng ta đắn đo cô ta, lỡ như chọc cô ta không thoải mái, cô ta khiến nhà chúng ta mất việc làm trước thì sao?”

Bà cụ Lộc trừng mắt: “Cô ta dám!”

“Nếu cô ta thật sự dám nhờ người làm mấy đứa mất việc, tao với cha mày sẽ dọn đến ở nhà bọn nó!” Bà cụ hận nghiến răng nghiến lợi: “Để cô ta hầu hạ hai vợ chồng già chúng tao.”

“Hai vợ chồng già chúng tao lại nuôi dưỡng chúng mày.”

Con trai cả nghĩ tới điều gì đó: “Làm vậy cũng được, không tin ở nhà bọn họ rồi còn không đào ra thứ gì? Mẹ cứ hai ba ngày lại giả bệnh một trận, đừng để con nhóc kia thi đại học gì đó, để nó ở nhà hầu hạ cha mẹ mới là việc đứng đắn.”

Con thứ ba cũng cảm thấy ý kiến này không tồi: “Không cần chờ chúng con mất việc, đợi thêm khoảng thời gian nữa mẹ trực tiếp qua đó ở luôn.” Như vậy không chỉ không sợ bị mất việc, còn có thể kiếm đồ, càng có lợi.

Con dâu thứ Ba bổ sung: “Nếu Lộc Minh Sâm đuổi cha mẹ, cha mẹ liền báo cho quân đội, có thể nhân cơ hội kéo nó về luôn…” Sau đó sắp xếp con trai bà ta vào.

Khi mọi người càng nói càng hăng, hai mắt tỏa sáng, ông cụ Lộc vẫn luôn yên lặng, đột nhiên mở miệng nói: “Không được.”

“Mấy ngày nữa qua hù dọa bọn họ một chút, giữ lại công việc cho mấy đứa là được rồi, đừng trở mặt quá sớm, vẫn nên đợi chúng nó cam tâm tình nguyện lấy ra thì tốt hơn.”

Mọi người nghi hoặc, bây giờ còn chưa gọi là trở mặt à? Sao Tô Nhuyễn có thể cam tâm tình nguyện lấy ra?

Lâm Mỹ Hương nịnh hót: “Cha, cha có kế hoạch gì sao?”

Ông cụ Lộc cười nói: “Rõ ràng tính tình của Tô Nhuyễn là thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, tôi thấy nhà họ Lý cũng phải dỗ dành cô ta, đừng cứng đối cứng giống lần này, lại tổn thất lớn hơn nữa, dù sao đồ vẫn còn đó, cô ta có thể ăn được sao?”

“Còn Minh Sâm, tôi thấy chắc hẳn nó nhìn trúng Tô Nhuyễn vì thái độ đối nghịch với chúng ta.”

“Chẳng qua bây giờ vì bọn họ có chung lợi ích mới hài hòa êm thấm như vậy, nhưng Tô Nhuyễn có thể chịu đựng được Lộc Minh Sâm đem tiền trợ cấp của nó đi nuôi con nhà người khác sao?”

“Nếu Lý Nhược Lan thật sự thương Tô Nhuyễn như vậy, sao có thể suốt mười tám năm chẳng quan tâ,?”

Ánh mắt của Lộc Mỹ Hương và thím Ba Lộc sáng ngời, trong lòng đã ngầm hiểu.

“Còn không phải sao, kẻ điên Lộc Minh Sâm kia, ai có thể chịu đựng được?”

“Còn về nhà họ Lý và nhà họ Ngôn, bây giờ chẳng qua vì mới nhận về còn mới mẻ thôi, cho dù Lý Nhược Lan thật lòng vì con gái mình, đợi khi biết có nhiều tiền như vậy, nhà họ Ngôn và nhà họ Lý có thể đứng ngoài không tranh sao?”

Ông cụ Lộc lại chậm rãi bổ sung: “Mấy đứa đừng quên, Minh Sâm không thể sinh con.”

Một người phụ nữ, sao có thể không muốn có con?

Vân Chi

Ánh mắt người nhà họ Lộc trong phòng đồng loạt sáng lên, cúi đầu cân nhắc.

Lúc này Tô Nhuyễn vẫn chưa biết nhà họ Lộc đã bắt đầu lên kế hoạch khiến cô bị mọi người xa lánh, tứ cố vô thân, chỉ có thể dựa vào nhà họ Lộc.

Sáng sớm ngày hôm sau, đầu tiên cô và Lộc Minh Sâm tới nhà họ Ngôn ngồi một lát, sau đó cả gia đình mới kéo nhau về nhà bà ngoại.

Chuyện này bọn họ đã thương lượng từ trước, sau khi Tô Nhuyễn và Lý Nhược Lan nhận lại nhau vẫn luôn bận rộn, chưa lần nào chính thức tới thăm nhà bà ngoại và các cậu.

Nhân cơ hội lần này, cả nhà tụ tập một bữa, cũng để cô có ngày lại mặt náo nhiệt. Nhà họ Tô không cho cô, nhà họ Lý cho.

Cả nhà đi xe buýt, sau khoảng ba mươi phút đã tới cổng thôn Lý.

Nói ra thì, tuy rằng thôn Lý là thôn, nhưng bởi vì chỉ cách khu tập thể Đông Cương hai con phố, nên phát triển vô cùng tốt, hiện giờ đã có dáng vẻ của huyện thành nhỏ. Trong ấn tượng của Tô Nhuyễn, đời trước thôn Lý cũng là thôn đầu tiên sát nhập vào nội thành.

Cả nhà xuống xe giữa con đường giao với đường đất, lập tức nhìn thấy đủ loại sạp hàng bày hai bên đường, không ít người tới người lui mua sắm hàng tết.

Con phố bên cạnh còn có một dãy cửa hàng, đã có hình thức ban đầu của phố buôn bán.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 185: Bà ngoại cổ linh tinh quái (1)



“Cậu Ba!”

Xe buýt vừa đi khỏi, Ngôn Thiếu Thời đã trông thấy ngay Lý Tôn Dũng đang đứng ở ven đường, cậu lập tức bay qua như chim nhỏ tìm về tổ.

Lý Tôn Dũng cười ha hả nhấc cậu lên quay một vòng.

Trên mặt Lý Nhược Lan cũng chứa đầy ý cười: “Sao phải tới đón, tự anh chị qua là được rồi.”

“Em nóng lòng qua chờ anh chị không được sao?” Lý Tôn Dũng nhận lấy đồ trong tay Lộc Minh Sâm, cười nói: “Em đoán mọi người cũng sắp tới, nên mới ra đây.”

Thấy Lộc Minh Sâm chống nạng, anh ta dặn dò: “Con đường này nhiều ổ gà, cậu cẩn thận chút.”

Sau đó lại nói: “May mà tuyết vừa rơi, lúc tuyết đóng băng còn tốt chút, lúc tuyết tan mới khổ, khắp nơi đều là bùn, vô cùng bẩn.”

“Nhưng mà nghe phong thanh chính phủ định tu sửa con đường này, cũng không biết có phải sự thật hay không. Năm trước Mao Gia Đống ở cuối thôn Lý bao thầu một đoạn đường trên thành phố, kiếm lời tận mười mấy vạn…”

Mười mấy vạn thời đại này có thể so với trăm vạn hai mươi năm sau, chẳng trách Lý Tôn Dũng lại hâm mộ ra mặt: “Sang năm nếu nhà họ Mao lại bao thầu, em sẽ đi theo anh ta làm công nhân, vừa làm gần nhà lại có thể kiếm tiền, cũng khá tốt.”

Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười, ban đầu khi cậu Ba mới mở miệng, cô còn tưởng rằng cậu ấy định học người ta bao thầu một đoạn đường, cuối cùng hóa ra là định làm công nhân cho người ta.

Lý Nhược Lan nhìn nhiều đã quen: “Còn tới lượt em sao? Chắc chắn người ta có một đống người đi theo rồi, sao chị nghe nói Mao Gia Đống kia làm người không thành thật lắm?”

““Không thành thật chẳng lẽ anh ta còn dám hại người trong thôn sao?” Lý Tôn Dũng đắc ý khoác lác: “Hơn nữa, chị xem thường em trai chị rồi, em muốn đi làm, chắc chắn anh ta sẽ cho em một vị trí quản đốc.”

Ngôn Thiếu Thời không kiên nhẫn nghe cậu Ba nhà mình khoác lác, nhanh chân chạy vào trong thôn trước: “Bà ngoại, cậu mợ, các anh các chị các em, cháu trai cháu gái, cháu tới rồi!”

Lý Nhược Lan nghe xong dở khóc dở cười: “Thằng nhóc điên này.”

Có điều cũng vì tiếng gào ấy, khi đám người Tô Nhuyễn vừa quẹo vào ngõ nhỏ, đã trông thấy rất nhiều người đứng trước cửa căn nhà bên phải ở giữa con ngõ nghênh đón, nhìn thấy bọn họ đều cao hứng vẫy tay.

Lý Nhược Lan chào hỏi từng người, một bác gái đứng trước cửa căn nhà đầu hẻm cắn hạt dưa, tò mò nhìn Tô Nhuyễn hỏi: “Nhược Lan, đây là cô con gái vàng bạc nhà cô mới nhận về à?”

Tô Nhuyễn:……

Biệt danh gì thế này?

Hiển nhiên những người khác cũng không hiểu lắm, Lộc Minh Sâm nhướng mày nhìn cô, hình như cảm thấy biệt danh này rất thích hợp.

Không lâu sau bọn họ đã được người phụ nữ quét tuyết bên kia đường giải đáp nghi hoặc: “A, vừa nhìn con bé này là biết chính là người họ Lý rồi, vẻ ngoài xinh xắn quá, nhưng mà nhà cô thật sự cho con bé ba vạn tiền hồi môn à?”

Có người xen vào: “Con gái có tiền như vậy, hôm nay có mang thứ gì tốt tới cho bà ngoại với các cậu con không?”

Trong mắt Lý Nhược Lan hiện lên vẻ kinh ngạc, sắc mặt lại không thay đổi, trực tiếp cười nói: “Ba vạn sao đủ, tận ba mươi vạn đó!”

Nói xong bà ấy thò tay vào túi, bốc một nắm kẹo socola, tiện tay đưa cho hàng xóm: “Cầm đi, đều là vàng bạc cả đấy, đừng để rơi mất lại đau lòng.”

Thấy có người nhìn chằm chằm vào chân Lộc Minh Sâm, bà ấy cười nói: “Quân nhân, lập công, bị thương, khả năng phải tĩnh dưỡng một hai năm.”

Có người tâm tư ngay thẳng trực tiếp thốt lên: “Một hai năm khỏi được không?”

Lý Nhược Lan giả vờ tức giận: “Sao hả, bà mong con rể tôi không khỏi được à?”

Người kia không có ác ý, cười ha hả đáp: “Sao tôi nghe nói là bị liệt, bao lâu cũng không khỏi được?”

Lý Nhược Lan trợn mắt khinh bỉ: “Nằm liệt có thể thế này?”

Mọi người nhìn dáng người thẳng tắp, dù phải chống nạng vẫn đi lại nhanh nhẹn của Lộc Minh Sâm: “Đúng là không giống, ai, Nhược Lan, bà tìm đâu ra thằng con rể đẹp trai như vậy?”

Lý Nhược Lan lập tức vui mừng ra mặt: “Đẹp trai đúng không, chắc chắn trong thôn không ai đẹp trai hơn thằng bé!”

“Bà cứ khoe khoang đi……”

Sau đó đề tài câu chuyện lại chuyển dời sang người Lộc Minh Sâm. Lộc Minh Sâm phảng phất như công cụ hình người, ngoan ngoãn đứng bên cạnh để Lý Nhược Lan khoe khoang.

Mãi cho tới khi mợ Cả ra ngoài gọi: “Nhược Lan, làm gì thế? Trời lạnh thế này, không sợ đông đá à?”

“Tiểu Anh, Tiểu Kiệt, mau ra đón nhà cô cả vào.”

Sau đó ba bốn cậu thiếu niên mười mấy tuổi ào ào chạy tới, tự giác nhận lấy đồ đạc trên tay bọn họ, miệng chào “Cô Cả” “..” linh tinh.

Có đứa bé đáng yêu khoảng ba tuổi đứng trước mặt Lộc Minh Sâm, cố gắng ngửa đầu nhìn anh ấy, kết quả Lộc Minh Sâm quá cao, cô bé lại mặc quần áo quá dày, vừa ngửa đầu cả người đã ngã về phía sau.

Tô Nhuyễn kinh hô một tiếng, vẫn chưa kịp phản ứng lại, Lộc Minh Sâm đã duỗi chân qua đỡ được cô nhóc.

Vân Chi

Cô nhóc dựa vào đùi Lộc Minh Sâm, đột nhiên cất tiếng cười khanh khách, giống như cảm thấy trò này rất vui.

Trong mắt Lộc Minh Sâm cũng lộ ra ý cười hiếm thấy.

Có người đứng sau khẽ nói: “Nhìn rất linh hoạt.”

“Ai nói người ta nằm liệt…”

“Đúng là loại thiếu đạo đức, chắc chắn là thấy người ta sống tốt nên ghen ghét.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 186: Bà ngoại cổ linh tinh quái (2)



Lý Nhược Lan vào nhà bà ngoại rồi, mới nhíu mày hỏi mợ Cả: “Chuyện này là thế nào? Lời đồn từ đâu ra vậy?”

Thời buổi này mọi người đều để ý “tiền tài không để lộ”, người thích khoe ra đều là kẻ khoác lác, còn người muốn sinh sống yên ổn bình thường sẽ không ai để lộ ra của cải trong nhà.

Đặc biệt là với những cô dâu mới da mặt mỏng như Tô Nhuyễn, bị người khác biết cô có nhiều tiền như vậy, chắc chắn sẽ chọc không ít phiền toái, sẽ có những người da mặt dày thích chiếm lợi nhỏ tới làm khó cô.

Ở huyện Khai Vân có nhà họ Tô hay khoe khoang muốn giấu cũng không giấu được, có điều bây giờ xem như Tô Nhuyễn đã trở mặt với bên đó, sau này không lui tới nữa, vấn đề không lớn.

Nhưng ở thành phố lại khác, ngay cả người nhà họ Lý cũng chỉ biết Lý Nhược Lan đòi lại hơn một vạn từ chỗ Tô Văn Sơn cho Tô Nhuyễn làm của hồi môn, còn chuyện lễ hỏi nhà họ Lộc cho, Lý Nhược Lan chưa nói chút nào, sao người trong thôn đều biết rồi nhỉ?

Mợ Cả không rõ lắm, mợ Hai đi ra từ phòng bếp phía tây, giải đáp thay: “Là đứa con dâu mới nhà ông trẻ Ba nhà phía cuối thôn truyền ra, hôm qua khi chị nghe tin đồn đã hỏi thăm một chút, hình như là có dây mơ rễ má với nhà họ Lộc.”

Mợ Cả nhíu mày: “Chị thấy sợ là nhà họ Lộc lại định giở trò quỷ, các em cẩn thận chút.” Sau đó lại dặn dò Tô Nhuyễn: “Nếu có người tới tìm cháu vay tiền, đừng bao giờ cho vay đó, biết chưa?”

Tô Nhuyễn gật đầu, chắc chắn là không thể cho vay rồi, cô còn đang thiếu nợ Lộc Minh Sâm đây.

Cậu Cả gánh nước ra từ phòng đông nghe vậy nói: “Cũng đừng quá lo lắng, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, mỗi ngày đều nghĩ tới chuyện đề phòng người khác còn sống thế nào.”

“Nói cũng đúng.”

Khi mọi người đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe được giọng nói của một bà cụ từ phía trước truyền đến: “Mau để bà xem cháu ngoại bà nào.”

“Mẹ!”

“Bà ngoại.”

Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho, cậu mợ, Ngôn Thiếu Dục, Ngôn Thiếu Thời và mấy đứa nhỏ chị em họ nhìn thấy bà cụ đi tới từ phòng khách, đồng thanh mở miệng.

Cảnh tượng ấy có chút đồ sộ, lại ấm áp lạ thường.

Bà ngoại Lý đã gần bảy mươi, dáng người mảnh khảnh, đầu tóc bạc lơ thơ được búi chỉnh tề sau đầu, lúc này đang đứng trước cửa phòng khách, ánh mắt dừng trên người Tô Nhuyễn, hốc mắt đỏ hoe: “Đây là Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta à?”

“Cháu ngoan của bà ngoại, mau tới đây để bà ngoại nhìn xem.”

Bà cụ Tô là người thích phê phán và dạy dỗ người khác, tính tình Tô Nhuyễn tương đối ương ngạnh, lần đầu tiên được trưởng bối gọi như vậy, cô còn có chút ngượng ngùng.

Bà ngoại Lý kéo lấy tay cô, nhìn từ trên xuống dưới, miệng không ngừng khen: “Tốt tốt, đúng là bé ngoan.” Vốn dĩ giọng điệu đang có chút nghẹn ngào, khi quay đầu nhìn sang Lộc Minh Sâm bên cạnh, hai mắt lại lập tức cười nheo lại: “Đây là Tiểu Lộc à? Đã nghe nói rất anh tuấn rồi, không ngờ lại đẹp trai như vậy.”

Vân Chi

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười, cô nghi ngờ cái gen “Nhan khống” nhà mình chính là do bà ngoại truyền xuống.

Ngôn Thành Nho đứng sau với Lý Nhược Lan, vui đùa: “Mẹ, mẹ có cháu rể rồi, có phải là con sắp thất sủng hay không?”

Bà ngoại Lý lập tức dỗ ngọt như dỗ trẻ con: “Mau tới đây, con rể ngoan, để mẹ nhìn kỹ nào, ai u, cũng đẹp trai quá, chỉ kém cháu rể của mẹ một chút thôi.”

Câu nói này khiến người có mặt ở đó đều cười rộ lên, lúc này Tô Nhuyễn mới biết bà ngoại mình còn rất hài hước.

Dì Phúc đứng bên cạnh, trong mắt đầy hâm mộ.

Tô Nhuyễn hỏi thăm bà ấy: “Dì ở nơi này có quen không?”

“Quen, rất thoải mái.” Dì Phúc kéo tay Tô Nhuyễn, vui mừng cảm thán: “Cháu là đứa trẻ có phúc.”

Sau đó lại nhìn sang Lộc Minh Sâm: “Cũng là phúc của Minh Sâm.”

Bà ấy chưa từng gặp gia đình nào ấm áp như vậy, Minh Sâm ở chỗ này, nhất định có thể cảm nhận được hạnh phúc trước giờ chưa từng cảm nhận.

Bà ngoại Lý nghe vậy, kéo dì Phúc tới, nói: “Lâm Phúc, bà cũng là phúc khí của tôi, mang cháu ngoại gái về cho tôi.”

Sau đó bà ấy gọi mọi người: “Nào nào nào, mọi người cùng nhau ăn cơm với dì Phúc, đều tăng “Phúc khí.”.”

“Thằng Hai, mau xếp cơm đi, đừng để cháu ngoại với cháu rể của mẹ bị đói.”

Nói xong bà ấy lại quay đầu nhìn qua Ngôn Thành Nho và Ngôn Thiếu Dục, tỏ vẻ không nặng bên này nhẹ bên kia, bổ sung: “Cả con rể với cháu ngoại mẹ nữa, cũng không thể thiếu phần.”

Không hiểu sao đột nhiên Tô Nhuyễn lại nghĩ tới cụm từ “Linh tinh cổ quái”, bà ngoại này quá đáng yêu.

Ngôn Thành Nho và Ngôn Thiếu Dục đều cười hì hì, hiển nhiên hai con người trưởng thành lão luyện này cũng vô cùng thả lỏng trước mặt bà ngoại.

Sau đó Tô Nhuyễn đã được kiến thức sự náo nhiệt của nhà họ Lý.

Bà ngoại có bốn người con, ba người cậu và Lý Nhược Lan. Cậu Cả có hai trai hai gái, ngoài con gái út, ba người còn lại đều đã lập gia đình có con, cháu trai nhỏ nhất mới hơn hai tuổi, đang được đặt trên cổ anh họ nhà cậu Hai chơi trò cưỡi ngựa.

Nhà cậu Hai có ba trai một gái, cũng có hai người đã kết hôn có con. Còn nhà cậu Ba có hai gái một trai, trước mắt mới chỉ có một người vừa kết hôn.

Tóm lại chỉ riêng anh chị em họ đã có mười một n gười, cộng thêm hàng cháu, tất cả có tới ba mươi mấy nhân khẩu.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 187: Đêm nay ngủ thế nào



Bà ngoại vừa ra lệnh, cả nhà lập tức hành động, người lớn bê đồ ăn, trẻ con xếp ghế, một đống người nhìn có vẻ loạn, lại vô cùng có trật tự, giống như mỗi người đều đã quen mình phải làm gì.

Mấy đứa cháu từ hai đến bốn tuổi chạy nhảy ngoài sân, nghe thấy tiếng bà ngoại gọi: “Tiểu Quả Tử, tập hợp!”

Lập tức đi theo cậu nhóc bốn tuổi, chạy lạch bạch đến chỗ bà ngoại.

Bà ngoại đắc ý khoe khoang với Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm: “Đây là nhà trẻ của nhà họ Lý chúng ta, dạy dỗ không tệ lắm nhỉ.”

Câu này lại chọc mọi người cười rộ lên.

Tô nhuyễn đã hơi hiểu vì sao hai anh em nhà họ Ngôn đều thích chạy tới nhà bà ngoại rồi, đúng là rất ầm ĩ, nhưng lại rất thoải mái.

Trong phòng khách bày hai bàn tiệc lớn, người lớn ngồi một bàn, trẻ con ngồi một bàn.

Bà ngoại kéo dì Phúc ngồi xuống vị trí chủ nhà, trịnh trọng giới thiệu Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm với mọi người, sau đó nói: “Bây giờ các con làm quen hai đứa nó là được, lát nữa đừng đưa nhầm bao lì xì.”

Nói xong bà ấy còn cười tủm tỉm với Tô Nhuyễn: “Hai đứa đừng sốt ruột, nhà nhiều người, trong chốc lát chắc chắn chưa thể quen hết, khi nhận lì xì làm quen lại là được.”

Tô Nhuyễn cười không khép nổi miệng, hình như ở trong căn nhà này không một giây phút nào là không có tiếng cười.

Khi ăn tới nửa bữa, đột nhiên Ngôn Thiếu Thời nghĩ ra điều gì đó, cậu la toáng lên: “A, đúng rồi, cá viên chị cháu làm!”

“Mẹ, chúng ta nấu cá viên!”

Vân Chi

Ngôn Thiếu Dục đứng dậy đi theo em trai, lấy cá viên trong đống quà tặng mang đến, cầm xuống phòng bếp. Thứ này rất dễ nấu, trong phòng bếp đã có sẵn nước dùng, chỉ cần cho thêm chút hành lá rau thơm vào là được.

Trong lúc đó, Ngôn Thiếu Thời dùng cách miêu tả vô cùng khoa trương của mình kể lại cậu và anh rể đã làm ra từng cá viên xinh đẹp trắng như tuyết kia thế nào, cuối cùng tổng kết: “Chị gái cháu dùng nước hầm xương cá nấu cá viên, siêu cấp ngon.”

Bà ngoại vội vàng nói: “Mau nấu đi, mau nấu đi, thèm ch** n**c miếng rồi!”

Chỉ một lát sau Ngôn Thiếu Dục và chị họ đã bưng nồi canh vào, múc cho mọi người.

Sau khi nếm thử, quả nhiên mặt bà ngoại hiện lên vẻ kinh diễm, túm lấy tay Tô Nhuyễn nói: “Cháu ngoại gái của bà giỏi quá.”

Tô Nhuyễn nghe người nhà họ Lý tán thưởng giống như cô vừa nấu ra được món ăn trân quý mỹ vị, vừa buồn cười vừa không ngăn nổi vui sướng trong lòng, cô kéo Lộc Minh Sâm qua, nói: “Tất cả đều do anh ấy động tay, lần sau lại bảo anh ấy làm cho bà ngoại.”

Bà ngoại Lý nhìn Lộc Minh Sâm, vẻ mặt như bắt được vàng: “Cháu rể của bà không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai, còn có năng lực.”

Lộc Minh Sâm cũng bị chọc cười, mặt mày giãn ra, cả người hiện rõ hai chữ thích ý.

Cơm nước xong, Tô Nhuyễn tặng bà ngoại một cây nhân sâm, tặng các cậu bánh quy sữa bò bình thường, các chị họ đều tặng một bộ hoa tai do chính mình làm, các anh họ đều là dây lưng, trẻ con đều thống nhất phát bao lì xì.

Có điều cô và Lộc Minh Sâm nhận lại càng nhiều hơn.

Sau đó các anh họ đã có gia đình đều bận việc nhà mình, sắp tết rồi nhà nào cũng rất nhiều việc.

Cuối cùng Tô Nhuyễn cũng biết vì sao Ngôn Thiếu Thời lại nói nhà bà ngoại không thiếu thứ gì.

Nghỉ ngơi trong nhà bà ngoại một lát, Lý Nhược Lan liền dẫn cô và Lộc Minh Sâm lên phố, cùng nhau mua sắm hàng tết.

Buổi mua sắm hôm đó vô cùng thú vị, phố buôn bán kia ở ngay trước thôn Lý, chưa đi được vài bước đã gặp anh họ nhà cậu Cả đang bày quán bán đồ ăn.

Tuy rằng cậu Cả là thợ mộc, nhưng mà trong nhà có ruộng có đất, năm trước nhà anh họ dựng một lều rau lớn, trên sạp có không ít rau dưa mới mẻ, buôn bán vô cùng phát đạt.

Lý Nhược Lan gọi Tô Nhuyễn qua chọn thứ mình thích: “Đồ ăn chỗ anh họ con đều tươi mới.”

Đương nhiên không phải bọn họ lấy không, nhưng chắc chắc giá rẻ hơn người khác, anh họ còn lấy ra đồ tươi ngon nhất mình cố ý giấu đi cho bọn họ chọn.

Sau đó là tới nhà anh họ của cậu Hai, nhà anh ấy mở cửa hàng trái cây, Lý Nhược Lan chọn hai thùng lớn.

Nhà anh họ khác bán táo đỏ, óc chó, điểm tâm, quả khô linh tinh.

Chị họ nhà cậu Ba bán quần áo giày dép.

Anh họ nhỏ nhất nhà cậu Ba tranh thủ dịp tết bán tranh chữ câu đối, và pháo hoa, pháo trúc…

Nói chung là quét một lượt trên đường, thứ gì mình cần mua nhà anh chị họ đều có bán, tuy rằng cũng trả tiền, nhưng Tô nhuyễn lại có cảm giác vui vẻ như thích gì tùy ý lấy.

Mua nhiều đồ như vậy tất nhiên là không xách được, cuối cùng cậu Cả lấy ra xe ba bánh nhà nông thường dùng, cô và Lộc Minh Sâm, cộng thêm bốn người nhà họ Ngôn với dì Phúc, bảy người mang theo hàng hóa ngồi trên thùng xe xóc nảy lắc lư về nhà.

Ngoài trời tuyết lại bắt đầu rơi, nhưng mà Tô Nhuyễn không cảm thấy lạnh chút nào, cô quay đầu nhìn về phía Lộc Minh Sâm, thì trông thấy anh đã dựa vào thùng xe, thích ý nhắm mắt, tuyết rơi trên hàng lông mi dài của anh, đẹp như một bức họa.

Hình như đã nhận ra tầm mắt của cô, Lộc Minh Sâm mở mắt, hỏi: “Nhìn cái gì?”

Tô Nhuyễn ghé sát vào anh, nhìn dì Phúc đang ngồi chung một chỗ với Lý Nhược Lan, nhỏ giọng cười nói: “Đêm anh anh định ngủ thế nào?”

Cả người Lộc Minh Sâm lập tức cứng đờ, không còn thích ý.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 188: Cùng chung chăn gối (1)



Sau khi về đến nhà, sắc trời đã tối hẳn.

Tô Nhuyễn đưa dì Phúc đi thăm quan nhà trước, đợi khi tới cửa phòng ngủ chính, dì Phúc nhìn ảnh cưới treo trên tường không nhịn được cười rộ lên, rồi quay đầu lại nhìn Lộc Minh Sâm, vui mừng nói: “Tấm ảnh này chụp rất đẹp.”

Lộc Minh Sâm nhìn ảnh chụp treo trên đầu giường cũng sửng sốt một lát, những việc lặt vặt này vẫn luôn do một tay Tô Nhuyễn sắp xếp, sau khi vào ở bởi vì Tô Nhuyễn ở phòng này anh vẫn luôn tránh mặt, nên tới tận lúc này mới biết hóa ra tấm ảnh quân trang sườn xám anh và Tô Nhuyễn chụp kia được treo ngay trên chốc đầu giường trong phòng ngủ chính.

Dì Phúc không nhịn được kéo tay Lộc Minh Sâm, hốc mắt ửng đỏ: “Cuối cùng Minh Sâm cũng có một mái ấm rồi.”

Mái ấm? Ánh mắt Lộc Minh Sâm dời khỏi chụp, rũ mắt không nói gì.

Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn anh một cái, cười nói với dì Phúc: “Dì Phúc, dì ngủ phòng này nhé, cháu với…”

Lộc Minh Sâm ngước mắt nhìn cô, lập tức trông thấy cô cười ranh mãnh với mình, kéo dì Phúc nói: “Cháu ngủ với dì, để anh Minh Sâm qua phòng ngủ phụ.”

Sau đó Tô Nhuyễn còn cố ý hỏi anh: “Được không anh Minh Sâm?”

Lộc Minh Sâm:……

Trong khoảnh khắc ấy anh thật sự muốn vỗ trán, đúng là thanh niên ngây ngô bị Tô Nhuyễn dạy hư rồi, nếu không phải tại cô lúc nào cũng tỏ vẻ mơ ước cơ thể anh, sao anh có thể nghĩ lung tung nhiều như vậy?

Dì Phúc tới, anh hoàn toàn có thể danh chính ngôn thuận ngủ phòng ngủ phụ mà.

Dì Phúc không đồng ý, nhưng mà vẫn bị Tô Nhuyễn mạnh mẽ cưỡng ép: “Nào có đạo lý để trưởng bối ngủ phòng ngủ phụ, dì xem cháu đã dọn hết đồ đạc của anh ấy qua bên kia rồi, bây giờ dọn về quá phiền toái.”

Sau đó cô trực tiếp xách hành lý của dì phúc vào phòng ngủ chính.

Trong khi dì Phúc bận rộn thu dọn hành lý, Tô Nhuyễn ra khỏi phòng, cười đùa Lộc Minh Sâm đang đứng ngoài cửa: “Anh Minh Sâm, vừa rồi có phải anh có chút thất vọng hay không?”

Lộc Minh Sâm giả ngu: “Thất vọng cái gì?”

Tô Nhuyễn dùng ánh mắt liếc liếc về phía chiếc giường không rộng lắm trong phòng ngủ phụ.

Lộc Minh Sâm rũ mắt xuống giả vờ không nhìn thấy, cúi đầu vào phòng tắm chuẩn bị đồ dùng lặt vặt cho dì Phúc.

Tô Nhuyễn thấy vậy, cười ha ha đi nấu cơm chiều.

Bở vì giữa trưa ăn nhiều đồ dầu mỡ rồi, cơm chiều cô không nấu nhiều món phức tạp, có cháo gạo kê, mấy cái màn thầu hấp, và hai món rau xào.

Sau khi ăn xong, Tô Nhuyễn bảo Lộc Minh Sâm và dì Phúc đi tắm rửa nghỉ ngơi trước, cô thì chui vào phòng bếp sắp xếp lại đồ đạc mang về hôm nay.

Đợi khi cô thu dọn xong ra ngoài, liền trông thấy Lộc Minh Sâm với mái tóc ướt đang đứng trước cửa phòng ngủ phụ. Nghe thấy động tĩnh anh nhìn qua, không hiểu sao trong khoảnh khắc đó Tô Nhuyễn nhìn ra được cảm giác đáng thương hề hề, không biết phải làm sao trên người anh.

“Làm sao vậy?” Tô Nhuyễn đi qua mới phát hiện ra dì Phúc đã nằm xuống, đắp chăn, nhắm mắt trên giường trong phòng ngủ phụ.

Chắc là nhân lúc Lộc Minh Sâm đi tắm đã lén lút đổi phòng, trong khi hai người bọn họ đứng trước cửa nhìn nhau, bà ấy đã ngáy khò khò hai tiếng biểu đạt quyết tâm tuyệt đối phông nhúc nhích.

Vân Chi

Tô Nhuyễn:……

Quá sơ hở rồi.

Cuối cùng hai người đành phải về phòng ngủ chính, thấy Lộc Minh Sâm vừa vào phòng đã quan sát nền nhà, Tô Nhuyễn hỏi: “Định ngủ dưới đất à?”

Lộc Minh Sâm gật đầu.

Đương nhiên là Tô Nhuyễn không thể nào đồng ý rồi, giữa mùa đông, tuy rằng có máy sưởi, nhưng mặt đất vẫn rất lạnh, hơn nữa…

“Không được, chăn đệm của em đều là đồ mới, không được làm bẩn.”

Nghe thấy câu này lần đầu tiên Lộc Minh Sâm sinh ra ý nghĩ tiết kiệm chút tiền, không có tiền quyền lên tiếng cũng không có, đúng là quá thảm.

Tô Nhuyễn nhìn dáng vẻ ấm ức của anh, không nhịn được bật cười: “Yên tâm đi, sẽ không làm gì anh đâu, hay là anh sợ anh không nhịn được sẽ giở trò quấy rối em?”

Lộc Minh Sâm liếc xéo cô một cái, miệng khẽ hừ một tiếng, trực tiếp đi trải giường, cả ổ chăn chỉ chiếm một phần ba giường ngủ.

Tô Nhuyễn cũng không để ý đến anh, xoay người ra ngoài tắm rửa.

Tắm rửa xong khi lau tóc, nhìn thấy mặt nạ dưỡng da trên giá để đồ, đột nhiên Tô Nhuyễn lộ ra một nụ cười xấu xa.

Hiện tại rất nhiều người chưa biết thứ gọi là mặt nạ này, khi cô đi trung tâm bách hóa, cũng chỉ tìm được loại mặt nạ rong biển này, còn là màu xanh thẫm.

Cô vẫn nhớ khi lần đầu tiên đắp mặt nạ với Lý Nhược Lan, đã khiến Ngôn Thiếu Thời sợ tới mức kêu thảm thiết, nhảy cao ba thước.

Mười phút sau, Tô Nhuyễn lặng lẽ đẩy cửa phòng ngủ chính ra, Lộc Minh Sâm đã nằm xuống, tư thế ngủ rất quy củ, cô rón ra rón rén tới gần, còn chưa đi đến trước mặt, đối phương đã mở mắt.

Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Tô Nhuyễn thấy rõ hai mắt anh hơi trợn lên, cơ thể cũng đột nhiên căng chặt, ánh mắt sắc bén giống như có thể xông tới xâu xé cô bất cứ lúc nào.

Tô Nhuyễn đứng thẳng tắp không dám cử động:……

Chậc, rốt cuộc là ai dọa ai đây?
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 189: Cùng chung chăn gối (2)



Sau khi xác nhận là cô, Lộc Minh Sâm lập tức giải trừ đề phòng, đồng thời cũng cạn lời hỏi: “Em làm gì thế?”

Tô Nhuyễn vô cùng tiếc nuối vì không nhìn thấy biểu cảm thất thố của Lộc Minh Sâm: “Đắp mặt nạ.”

Nói tới đây, đột nhiên cô nhìn chằm chằm vào mặt Lộc Minh Sâm, dáng vẻ nóng lòng muốn thử: “Anh có muốn đắp thử không? Sau khi đắp cái này xong, da mặt vô cùng láng mịn.”

Lộc Minh Sâm cảnh giác ngồi dậy, ánh mắt nhìn lướt qua thuốc trừ sẹo trên bàn, thứ này được Tô Nhuyễn cố ý lấy qua để anh bôi, anh tự giác cầm lên: “Anh dùng thứ này.”

Tô Nhuyễn bị dáng vẻ ấy của anh chọc cười, nhưng vì đang đắp mặt nạ, chỉ có thể nhịn xuống.

Hình như Lộc Minh Sâm đã phát hiện ra điều gì đó, tròng mắt lưu li giữa đôi mắt phượng dài hẹp đảo qua, ngồi ngay ngắn hứng thú bừng bừng nói: “Anh kể chuyện cười cho em nhé.”

Mặt Tô Nhuyễn không biểu cảm nhìn anh, sau đó ra ngoài bê một cốc nước vào, uống một ngụm lớn ngậm trong miệng ngồi xuống trước mặt Lộc Minh Sâm, không hề nuốt xuống, dùng mắt ra hiệu bảo anh kể chuyện đi.

Lộc Minh Sâm nhìn quai hàm phình lên của cô:……

Không dám nói.

Nhưng mà vẫn có chút không cam lòng: “Để anh kể chuyện ma cho em nghe, trước đây có con ma luôn thích trốn dưới gầm giường nhà người khác…”

Tô Nhuyễn rất sợ ma:……

Hai mươi phút sau, Tô Nhuyễn được Lộc Minh Sâm hộ tống tới nhà vệ sinh tháo mặt nạ xuống, sau đó cô trực tiếp quấn chăn nằm giữa giường, dựa sát vào ổ chăn của Lộc Minh Sâm: “Không được tắt đèn.”

Nhìn biểu cảm của Lộc Minh Sâm, cô hừ một tiếng: “Thế này gọi là tự làm bậy không thể sống.”

Lộc Minh Sâm bất đắc dĩ ôm mặt, thở dài một tiếng nhận thua: “Biết rồi biết rồi, anh sai rồi, bà cô ơi, em mau ngủ đi.”

Lúc này Tô Nhuyễn mới nhắm mắt lại.

Lộc Minh Sâm cho rằng đêm nay khả năng anh sẽ mất tự nhiên, nhưng mà Tô Nhuyễn trước khi ngủ còn sợ ma dựa sát vào anh, sau khi ngủ lại tự giác nằm tách ra.

Nhìn cô cau mày điều chỉnh tư thế, dần dần co người lại, sau đó mới dần dần yên ổn, Lộc Minh Sâm biết đây là biểu hiện của người cực kỳ khuyết thiếu cảm giác an toàn, luôn đề phòng cảnh giác. Rõ ràng ngày thường cô mạnh mẽ như vậy, đối mặt với chuyện gì cũng vững vàng thành thao…

Ánh mắt anh vô thức dừng trên mặt cô, có lẽ là do tác dụng của tấm mặt nạ gì đó kia, nhìn qua da mặt cô vô cùng trắng trẻo mịn màng… Anh không nhịn được vươn tay ra đo thử, khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay anh, vốn dĩ nên là cô gái nhỏ nũng nịu yếu ớt mới đúng…

Có lẽ là vì bị câu chuyện ma của anh dọa sợ, Tô Nhuyễn ngủ không yên ổn lắm, luôn có cảm giác có thứ gì đó sẽ nhô ra từ dưới gầm giường, sáng hôm sau cô thức dậy hơi muộn.

Lộc Minh Sâm đã làm trị liệu trong phòng khách, cơm sáng đã được dì Phúc làm xong.

Có điều hiển nhiên là bà ấy hiểu lầm điều gì đó, ánh mắt nhìn Tô Nhuyễn vô cùng vui mừng, còn nấu canh táo đỏ cẩu kỳ, liên tục thúc giục hai người uống nhiều chút.

Ban đầu Lộc Minh Sâm còn chưa phản ứng lại, mãi cho tới khi dì Phúc kéo riêng anh ra ngoài không biết nói gì, anh bắt đầu trốn tránh Tô Nhuyễn, thi thoảng lỗ tai lại đỏ lên, khiến Tô Nhuyễn cười không ngừng.

Vân Chi

Nhưng mà sợ anh mất tự nhiên, cô dứt khoát trốn vào phòng ngủ chính đóc sách, kỳ nghỉ đông đã qua một tuần rồi, cô cũng nên ôn tập tử tế thôi, sang năm mới còn nhiều việc quan trọng phải hoàn thành đó.

Nhớ tới Lộc Minh Sâm cũng sắp thi nghiên cứu sinh, dì Phúc lập tức ôm hết việc quản gia vụn vặt về tay mình, để hai người bọn họ yên tâm học hành.

Tô Nhuyễn biết quá khách khí ngược lại sẽ khiến bà ấy không được tự nhiên, nên cũng không nói gì, mỗi ngày chỉ học tập, rửa chén bát, thi thoảng trêu đùa Lộc Minh Sâm, cuộc sống của ba người coi như tự tại thích ý.

Người lớn không trông mong đến ngày tết như trẻ con, Tô Nhuyễn lại vừa mới tân hôn, vừa trải qua náo nhiệt, có điều trong niên đại này hương vị tết còn rất nồng, nghe tiếng pháo trúc không ngừng truyền đến từ bên ngoài, bọn họ cũng cảm thấy tết âm lịch năm nay rất náo nhiệt.

Sáng sớm mùng một, Tô Nhuyễn tỉnh lại trong tiếng pháo trúc đinh tai nhức óc, hiếm khi trông thấy Lộc Minh Sâm dựa vào đầu giường ngẩn ngơ.

Nói thật, mấy ngày nay Tô Nhuyễn hoàn toàn không có cảm giác cùng chung chăn gối với một người đàn ông.

Giường không nhỏ là một chuyện, chủ yếu là do khi ngủ cảm giác tồn tại của Lộc Minh Sâm vô cùng thấp, hơn nữa mỗi ngày khi cô mở mắt anh đã rời giường từ lâu, cho nên hoàn toàn không khác gì khi cô vẫn ngủ một mình.

Hiển nhiên hôm nay là ngoại lệ, thấy cô tỉnh lại, Lộc Minh Sâm cầm quyển sách tiếng anh trên đùi lên, giả vờ nghiêm túc học tập.

Tô Nhuyễn không vạch trần anh, chỉ kiến nghị: “Học tiếng Anh phải phát âm thành tiếng mới hiệu quả.”

“Anh đọc thêm một lát rồi chuẩn bị đi nhé, hôm nay đến chúc tết mẹ em.”

Lộc Minh Sâm gật đầu.

Ra khỏi phòng ngủ chính, đã trông thấy dì Phúc. Bà ấy đang thắp hương trong phòng khách, trên bàn thờ đặt trái cây, thịt gà, và sủi cảo.

Sát tường đặt h ai tấm ván gỗ, một tấm viết tên Lộc Mãn Tường và Lâm Vi Vi, một tấm khác viết tên ông ngoại Lộc Minh Sâm.

Chiếc bàn thờ này mới được lập ra tối hôm qua, vẫn do người già hay để ý, nếu không có dì Phúc, Tô Nhuyễn thật sự không nghĩ ra việc phải thắp hương cho các trưởng bối đã qua đời của Lộc Minh Sâm.

Dì Phúc nói, vợ chồng mới cưới năm đầu tiên phải tế bái trưởng bối, nói cho trưởng bối mình đã lầm gia đình, mong trưởng bối phù hộ cuộc sống sau này của bọn họ được thuận buồm xuôi gió.

Tô Nhuyễn cũng đi qua, thành kính thắp một nén nhang: Tuy rằng biết là không có khả năng, nhưng cô vẫn chân thành hy vọng, sau này Lộc Minh Sâm có thể an khang, cả đời vui vẻ.
 
Back
Top