Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá

Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 90: Đăng ký kết hôn (1)



Tối hôm đó khi Tô Thanh Thanh về nhà, Liêu Hồng Mai nói tới chuyện này vẫn còn tức giận: “Bây giờ mới nghĩ tới chuyện chống lưng cho con gái, trước đó sao không làm đi?”

“Lúc bảo con nghĩ cách cho mình, ông ta không nói gì cả, bây giờ kế hoạch thành công rồi, ông ta đã nhận được lợi ích, còn muốn trách con bắt nạt con gái mình, mẹ chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như ông ta.”

Tô Thanh Thanh đang đắp khăn lông ướt lên mắt, nghe thấy lời này, lập tức buông khăn lông xuống, vui mừng hỏi lại: “Nói vậy là, Tô Nhuyễn sợ Võ Thắng Lợi, đã tới cầu xin Lộc Minh Sâm rồi, có phải không?”

Liêu Hồng Mai đáp: “Chắc vậy, tuy rằng bác trai con xấu bụng, nhưng chuyện này mang tới cho ông ta không ít lợi ích, chắc ông ta không nói dối đâu.”

Khóe miệng Tô Thanh Thanh lập tức cong lên: “Có điều lần này khả năng bác trai phải thất vọng rồi.”

Liêu Hồng Mai nghi hoặc: “Con chắc chắn Lộc Minh Sâm sẽ không cưới Tô Nhuyễn?”

“Đương nhiên.” Không có ai hiểu biết Lộc Minh Sâm lạnh nhạt tàn nhẫn đến mức nào như cô ta, nghĩ tới Tô Nhuyễn bị ép cúi đầu cầu gả, cuối cùng lại bị Lộc Minh Sâm vô tình từ chối, Tô Thanh Thanh không nhịn được muốn cười to ba tiếng.

Không phải Tô Nhuyễn vẫn luôn cho mình là thanh cao sao? ? Không phải sẽ không cúi đầu sao? Để cô xem xem lần này Tô Nhuyễn làm sao giải quyết được.

Tuy rằng Liêu Hồng Mai không rõ vì sao con gái lại chắc chắn chuyện này sẽ không thành công như vậy, nhưng thấy tâm trạng của cô ta tốt, bà ta cũng hùa theo: “Vậy là tốt rồi, đến lúc đó chúng ta không cần xin lỗi nữa, chỉ cần xem trò cười của Tô Nhuyễn là được, bác trai con cũng không thể trách chúng ta.”

Khóe miệng Tô Thanh Thanh cong lên, trò cười của Tô Nhuyễn, bị Lộc Minh Sâm từ chối mới chỉ là bắt đầu, phía sau còn Võ Thắng Lợi dây dưa, tuy rằng có Tô Văn Sơn, chưa chắc Tô Nhuyễn sẽ rơi vào kết cục như Triệu Tú Tú, nhưng cũng sẽ không được sống yên ổn…

“Nhưng mà, nếu không gả được cho Lộc Minh Sâm, cô ta sẽ không tới tìm Hoắc Hướng Dương chứ?” Liêu Hồng Mai nhìn Tô Thanh Thanh khóc sưng cả mắt, đau lòng hỏi: “Lại khóc à? Hoắc Hướng Dương vẫn không để ý tới con?”

Nói tới đây, bà ta lại mắng: “Con nhóc c.h.ế.t tiệt Tô Nhuyễn kia đúng là, bản thân nó không nhìn trúng người ta, còn không muốn để cho người khác, đúng là quá hẹp hòi.”

“Tính tình kiểu này, bác trai con không thân với con bé cũng đáng đời!”

Sau đó bà ta lại nói tới Hoắc Hướng Dương: “Mẹ thấy nếu cậu ta vẫn không để ý tới con thì thôi đi, trên đời này cóc ba chân khó tìm chứ đàn ông hai chân thì thiếu gì, chúng ta đâu nhất quyết cứ phải gả cho cậu ta?”

“Con gái mẹ vừa thông minh vừa xinh đẹp, còn tốt nghiệp cấp ba, chúng ta chậm rãi tìm kiếm, chắc chắn có thể tìm người tốt hơn cậu ta.”

Vân Chi

“Cứ để Tô Nhuyễn gả cho Hoắc Hướng Dương, đợi Võ Thắng Lợi lăn lộn nhà họ Hoắc một vọng, xem Hoắc Hướng Dương có hối hận vì cưới cô ta hay không!”

Tô Thanh Thanh lắc đầu, nói: “Không sao đâu, anh Hướng Dương đang hiểu lầm con, con giải thích rõ ràng với anh ấy là được.”

Đời trước cô ta sống hơn bốn mươi năm, gặp qua quá nhiều đàn ông rồi, có rất nhiều người sau này sẽ phát đạt, nhưng người sau khi phát đạt vẫn cưng chiều vợ mình giống Hoắc Hướng Dương lại là ngàn năm có một, sao cô ta có thể để lỡ?

Có điều lời vừa rồi Liêu Hồng Mai nói cũng đã nhắc nhở cô ta, nếu Tô Nhuyễn thật sự rơi vào hoàn cảnh như vậy, sợ là sẽ trả thù cô ta, lần này tuyệt đối không thể cho Tô Nhuyễn có bất kỳ cơ hội nào…

Muốn trở thành nốt ruồi son trong lòng Hoắc Hướng Dương, cho rằng chỉ dựa vào một câu từ chối không đau không ngứa là có thể thành công sao? Tô Nhuyễn tự đánh giá bản thân quá cao rồi.

Nghĩ tới đây, Tô Thanh Thanh chui đầu vào căn phòng chứa đồ nhỏ của mình, cô ta nhớ rõ, Tô Văn Sơn từng tặng cho cha cô ta hai bình rượu ngon.

Trong lúc mỗi người nhà họ Tô đều đang hưng phấn thầm tính toán cho mình, kết quả qua tối hôm đó, một tia sét đã đánh bọn họ người ngã ngựa đổ.

Sáng sớm mỗi ngày, chính là thời điểm huyện Khai Vân náo nhiệt nhất, người đi làm người đi học, tất cả đều vội vàng ra ngoài.

Võ Thắng Lợi cưỡi motor của anh ta, trên đầu xe buộc bó hoa lụa đỏ thẫm, dẫn theo đám bạn bè du côn lưu manh của anh ta lượn khắp huyện một vọng, cuối cùng đuổi tới khu tập thể cán bộ nhà nước.

“Con với Tô Nhuyễn đã đăng ký kết hôn rồi.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 91: Đăng ký kết hôn (2)



Bộ tây trang rộng thùng thình tôn lên dáng người dầu mỡ của anh ta, khiến người nhìn cực kỳ mất thiện cảm. Miệng anh ta ngậm một điếu thuốc, chân rung lên, kiêu ngạo đập một sấp tiền lên bàn trà nhà họ Tô: “Đây là hai ngàn tám trăm tám mươi tám tệ, là tiền lễ hỏi cưới Nhuyễn Nhuyễn, cha đếm lại xem có đủ hay không.”

“Tuy rằng tiền lễ hỏi trong huyện chúng ta đều là một ngàn tám, nhưng mà ai bảo con thích Tô Nhuyễn như vậy chứ, cho nên nhiều một chút con cũng bằng lòng.”

“Phòng cưới và đồ đạc con đều chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ Nhuyễn Nhuyễn được nghỉ quay về là có thể vào ở.” Anh ta nói với Tô Văn Sơn: “Cha, cha yên tâm, tuy rằng chúng con lén đăng ký kết hôn trước, nhưng con sẽ không bao giờ bạc đãi Tô Nhuyễn.”

“Hôn lễ chúng con cũng tổ chức đàng hoàng, ngài xem ngày nào là ngày đẹp.” Anh ta lắc lư giấy đăng ký kết hôn trong tay: “Con nghĩ nên tổ chức sớm, dù sao cũng đã dăng ký rồi. Chúng ta đều là gia đình có danh tiếng trong huyện Khai Vân này, nhất định phải làm một cách vẻ vang.”

Ban đầu Tô Văn Sơn ngây ngốc, sau một lúc lâu đã lấy lại tinh thần, ông ta vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Võ Thắng Lợi! Cậu làm bậy quá rồi đấy!”

Vốn dĩ Đỗ Hiểu Hồng đang xem náo nhiệt cũng kinh ngạc, đặc biệt khi nhìn thấy tiền lễ hỏi, chỉ hai ngàn tám trăm tám mươi tám, đùa cái gì vậy? Còn không bằng số tiền Tô Nhuyễn moi mất từ chỗ bà ta đâu.

Võ Thắng Lợi hoàn toàn không thèm để ý đến sắc mặt của bọn họ, đắc ý dào dạt khoe giấy đăng ký kết hôn với hàng xóm vây xem náo nhiệt: “Giấy đăng ký kết hôn đã ký rồi, con làm bậy chỗ nào? Cha, cha yên tâm, nhất định con sẽ đối xử tốt với Nhuyễn Nhuyễn.”

Tô Văn Sơn nghe xong cũng bị ghê tởm, ông ta ôm lấy n.g.ự.c đang lên xuống phập phồng vì tức giận, nói: “Nhuyễn Nhuyễn vẫn đang ở trường học, sao có thể đi đăng ký kết hôn với cậu? Cậu làm bậy cũng có mức độ thôi chứ!”

“Chậc! Sao ngài lại không tin thế? Giấy đăng ký kết hôn này hai chúng con vừa mới đi làm hôm qua!”

“Hôm qua chị dâu con tự tay làm cho chúng con đó, không tin cha đi hỏi chị ấy mà xem.”

Võ Thắng Lợi có người chị dâu họ làm ở cục dân chính, tờ giấy đăng ký kết hoon này rõ ràng là anh ta đã dùng thủ đoạn không bình thường tạo ra mà, số sổ hộ khẩu và số chứng minh nhân dân gì đó, trong đồn công an đều có hồ sơ ghi chép.

Võ Thắng Lợi cười ha ha, liếc mắt nhìn Tô Văn Sơn và Đỗ Hiểu Hồng một cái: “Khả năng vì cảm thấy ngài bị mẹ kế thổi gió bên gối quá nhiều, trái tim băng giá rồi nên mới không nói cho hai người biết.”

Tô Văn Sơn bị chọc tức, nói không ra lời: “Cậu, cậu……”

Lý Mai Hoa vừa chen vào đã gắt lên: “Võ Thắng Lợi, cậu làm vậy là phạm pháp đó, cẩn thận liên lụy tới bác trai cậu, đến lúc đó cậu muốn khóc cũng không có chỗ nào để khóc đâu.”

Võ Thắng Lợi không sợ chút nào, vẫn cười ha ha: “Phạm pháp? Vậy mọi người đi báo cảnh sát thử xem, đi kiện thử xem.”

Anh ta lắc lư tờ giấy đăng ký kết hôn: “Hoan nghênh cảnh sát tới điều tra, cứ thử xem tờ giấy này có phải là thật hay không.”

Đúng là tú tài gặp phải nhà bình, có lý cũng không nói rõ được. Khi người văn minh gặp phải kẻ vô lại, kẻ vô lại kia còn có bối cảnh lớn, thì đúng là không có biện pháp nào.

Võ Thắng Lợi thưởng thức biểu cảm kinh giận của Tô Văn Sơn, cuối cùng cũng cảm thấy hả giận. Không phải Tô Văn Sơn khinh thường anh ta sao? Bây giờ vẫn phải ngoan ngoãn làm cha vợ của anh ta đó thôi.

Tiếp theo, đến lượt Tô Nhuyễn rồi…

Võ Thắng Lợi sờ lên đầu theo bản năng, hình như nơi nào đó vẫn đau đớn, còn cả bên dưới nữa, từ thành phố quay về anh ta đã tìm đủ mọi cách nhưng vẫn không thể nào cứng lên được.

Nghĩ tới đây, anh ta càng cười đểu giả hơn: “Cha vợ, chuyện hôn lễ ngài cứ thương lượng với cha con nhé, con đi tìm Nhuyễn Nhuyễn đây.”

Nói xong anh ta lại quơ quơ tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay: “Đã đăng ký kết hôn rồi, dù sao cũng phải có tuần trăng mật có phải không? Chủ nhật này con sẽ cho cô ấy một buổi trăng mật đáng nhớ.”

Vân Chi

Câu cuối cùng anh ta nhấn mạnh từng chữ, ai cũng biết lời này của anh ta có ý gì.

“Võ Thắng Lợi, cậu dám!” Tô Văn Sơn thật sự nổi giận, tay vươn ra nắm lấy cổ áo anh ta.

Đám chó săn phía sau Võ Thắng Lợi lập tức xông đến ngăn cản Tô Văn Sơn: “Ôi ôi, cục trưởng Tô, thời buổi này ai còn đánh người nữa, anh ấy chính là con rể của ngài đó, đánh hỏng người con gái ngài lại đau lòng.”

Ngày thường lời nào đám người này cũng dám nói, bây giờ bọn họ dùng ngôn ngữ đáng khinh như vậy để trêu đùa, ngay lập tức đã khiến sắc mặt Tô Văn Sơn trắng bệch, lại không thể làm được gì.

Mấy người hàng xóm nhiệt tình muốn ngăn cản Võ Thắng Lợi cũng bị đám người kia cản lại.

Mãi cho tới khi Võ Thắng Lợi xuống lầu, lái xe cảnh sát của đồn công an huyện đi thẳng về phía thành phố Đông Lâm rồi, đám du côn lưu manh kia mới tản ra.

Mọi người có mặt ở chỗ này đều lo lắng đến mức thay đổi sắc mặt, đáng tiếc thời buổi này rất ít người có ô tô riêng, xe khách đừng nói đuổi không kịp, một ngày còn chỉ có hai chuyến, người ta sẽ không tăng thêm một chuyến vì bất cứ người nào.

Lý Mai Hoa sốt ruột nói với Tô Văn Sơn đang như rắn mất đầu: “Gọi điện thoại cho Nhuyễn Nhuyễn trước đã, mau bảo con bé trốn đi.”

Lúc này Tô Văn Sơn mới phản ứng lại, ông ta vội vàng chạy vào nhà định gọi điện thoại tới trường học cho Tô Nhuyễn.

Lý Mai Hoa lo lắng hoảng hốt nói: “Tôi đi tìm lão Quách, lão Lý, ông cũng đừng đi làm vội, lát nữa chúng ta cùng nhau tới chỗ Võ Đại Minh, để tôi xem xem ông ta có quản chuyện này hay không.”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 92: Gạo nấu thành cơm



Khi bên chỗ Tô Văn Sơn đang loạn thành một đoàn, Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương lại đang rơi vào cảnh đẹp…

Lần này Hoắc Hướng Dương về nhà, một là chuẩn bị kết hôn, hai là chuẩn bị mở cho gia đình một cửa hàng nhỏ, anh ta làm thuê ở bên kia, có thể gửi hàng quần áo đang lưu hành ở bên đó qua bên này bán, chắc chắn có thể kiếm được tiền ở huyện thành.

Sáng sớm Tô Thanh Thanh đã xách theo một chai rượu trắng tới cửa hàng tìm anh ta: “Chị gái em đã quyết định sẽ gả cho Lộc Minh Sâm rồi, cuối tuần này sẽ tới nhà họ Lộc bàn chuyện hôn nhân…”

“Xin lỗi anh Hướng Dương, em thật sự quá yêu anh, nên nhất thời mê muội, lúc ấy em nghĩ chỉ cần chị gái em gả cho người khác, em sẽ có cơ hội…”

Vân Chi

“Bây giờ em biết em đã quá sai rồi, anh yên tâm, em sẽ làm mọi việc để anh và chị gái em có thể ở bên nhau.”

Vừa nói cô ta vừa trưng ra vẻ mặt khẳng khái hy sinh; “Là… Là em trêu chọc Võ Thắng Lợi, để em gả cho anh ta.”

“Chỉ cần em gả cho anh ta, hai người sẽ không còn chướng ngại nào, em cũng không bao giờ tranh giành anh với chị ấy nữa, em chúc hai người đầu bạc răng long, trăm năm hòa hợp.”

Hoắc Hướng Dương còn chưa hoàn hồn lại từ cơn khiếp sợ khi nghe thấy tin tức Tô Nhuyễn bằng lòng gả cho người bị liệt kia, nghe thấy Tô Thanh Thanh nói như vậy, anh ta giật mình: “Cô đừng lấy chuyện lớn cả đời mình ra nói đùa.”

Tô Thanh Thanh lắc đầu: “Anh Hướng Dương, không phải em đang nói đùa, em có thể tìm c.h.ế.t vì anh, anh tha thứ cho em được không?”

“Em tình nguyện gả cho Võ Thắng Lợi, chỉ vì không muốn anh hận em, em thật lòng muốn thấy anh hạnh phúc…”

Cô ta lau nước mắt, giơ chai rượu lên, kiên cường nói: “Người ta bảo rượu có thể khiến con người quên đi tất cả, anh uống với em một lần nhé, sau lần sống mơ mơ màng màng này, em sẽ vĩnh viễn quên anh…”

Hoắc Hướng Dương sửng sốt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp với đôi mắt sưng đỏ của đối phương, lại mềm lòng.

Khi Hoắc Hướng Mỹ nghe được tin tức bên chỗ nhà họ Tô, vội vàng chạy tới định báo tin cho anh trai mình, nào ngờ vừa đẩy cửa ra cảnh tượng trước mắt đã khiến cô ta phải thét chói tai: “Tô Thanh Thanh, cái đồ hồ ly tinh này!”

Người xung quanh nghe tiếng thét lập tức vây lại…

Lần này đến phiên nhà họ Hoắc binh hoảng mã loạn rồi.

Chuyện bên chỗ Tô Văn Sơn lại giải quyết thuận lợi hơn nhiều, cho dù Võ Đại Minh luôn bá đạo, trong những chuyện khác còn có thể áp Tô Văn Sơn một đầu, nhưng chuyện hôn sự của con trai con gái không phải việc nhỏ, Võ Thắng Lợi còn làm ầm ĩ lên như vậy, khiến lãnh đạo trong huyện đều biết chuyện rồi, lỡ như Tô Văn Sơn bất chấp mọi thứ làm lớn chuyện lên, ông ta cũng không chiếm được quả ngọt.

Cho nên Võ Đại Minh lập tức hứa hẹn, chuyện kết hôn coi như dừng ở đây, chờ Võ Thắng Lợi quay về nhất định sẽ xử lý anh ta.

Tô Văn Sơn nghe xong lập tức thở phào nhẹ nhõm, không ngờ làm ầm ĩ lên như vậy lại có thể giải quyết được Võ Thắng Lợi dây dưa, xem như niềm vui bất ngờ.

Dù sao chuyện này cũng quá hoang đường, nhà họ Võ cũng không có mặt mũi nào tới cầu hôn.

Tô Văn Sơn vừa về tới nhà, Lý Mai Hoa đã nhắc nhở: “Mau gọi điện thoại cho Nhuyễn Nhuyễn đi, chắc con bé đang rất sợ hãi.”

Trường học vẫn chưa tan, gọi điện thoại tới văn phòng, chắc là vẫn liên lạc được với Tô nhuyễn.

Vừa vào nhà, Tô Văn Sơn đã muốn đi gọi điện thoại ngay, nhưng mà Đỗ Hiểu Hồng lại giữ ông ta lại.

Tô Văn Sơn nhíu mày: “Bà đừng gây chuyện nữa, khả năng Nhuyễn Nhuyễn sắp bị dọa c.h.ế.t khiếp rồi.” Chính ông ta cũng bị dọa đổ đầy mồ hôi lạnh đây này.

Đỗ Hiểu Hồng lại nói: “Không phải bị dọa sợ càng tốt sao?”

Tô Văn Sơn cả giận mắng: “Bà nói bậy cái gì đó?”

Đỗ Hiểu Hồng “Ai nha” một tiếng, nói: “Ông nghe tôi nói đã.”

Bà ta ghé sát vào tai Tô Văn Sơn, nhỏ giọng phân tích: “Không phải ông nói Tô Nhuyễn không sợ Võ Thắng Lợi sao? Bây giờ có sẵn cơ hội rồi, ông cứ để con bé lo lắng hãi hùng một ngày đi, xem con bé có sợ hay không.”

Trên mặt Tô Văn Sơn hiện lên chút do dự, Đỗ Hiểu Hồng không ngừng khuyên nhủ: “Yên tâm, ông đã thông báo cho con bé rồi, con bé cũng đã lớn, chẳng lẽ không biết trốn đi sao?”

“Thành phố Đông Lâm lớn như vậy, chắc chắn Võ Thắng Lợi sẽ không tìm thấy con bé, cùng lắm là tới trường học của con bé làm ầm ĩ lên thôi.”

Tô Văn Sơn nhíu mày: “Như vậy sao con bé còn có thể tiếp tục ngốc trong trường học?”

Đỗ Hiểu Hồng nhướng mày: “Tôi bảo này Tô Văn Sơn, ông làm cha tốt, làm nghiện rồi có phải không? Con bé sắp phải gả tới nhà họ Lộc rồi, còn đi học làm gì?”

Nghĩ tới số tiền hai ngàn tệ của mình, bà ta lại đau lòng: “Hơn nữa, lúc này mới đi học được vài ngày, nếu như thôi học, có lẽ vẫn lấy lại được tiền học phí nhỉ?”

Tô Văn Sơn không muốn để ý tới bà ta, nhưng tay cầm điện thoại lên một lúc vẫn không bấm xuống dãy số.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 93: Võ Thắng Lợi lâm vào tuyệt vọng (1)



Khi người trong khu tập thể ở huyện Khai Vân đều kinh hãi, Tô Nhuyễn nhận được điện thoại lại không hề kinh sợ như những gì mọi người tưởng tượng, ngược lại cô khẽ xoay chuyển phật châu trên cổ tay, miệng nở nụ cười.

Xem ra trận đánh kia không uổng phí, Võ Thắng Lợi hành động nhanh hơn cô nghĩ nhiều.

Tô Nhuyễn nhận điện thoại xong ra khỏi phòng giáo vụ, còn học thêm ba tiết nữa, khi thấy khả năng Võ Thắng Lợi sắp tới rồi, cô mới xin nghỉ nửa ngày ra ngoài.

Cô vừa gọi xong hai cuộc điện thoại ở tiệm tạp hóa trước cổng trường, một chiếc xe cảnh sát đã lái qua bên này.

Xác định người trong xe chính là Võ Thắng Lợi vừa mập vừa lùn kia, Tô Nhuyễn bước đến vẫy vẫy tay với anh ta.

Lúc này trên mặt Võ Thắng Lợi vẫn đang mang theo nụ cười dữ tợn, đang ảo tưởng về chuyện sắp sảy ra, đột nhiên nhìn thấy Tô Nhuyễn, anh ta như nhìn thấy quỷ, lập tức phanh gấp lại.

Anh ta hơi sửng sốt, điều này hoàn toàn không giống những gì anh ta tưởng tượng, trong tưởng tượng của anh ta, sau khi nghe được tin tức Tô Nhuyễn sẽ kinh hoảng thất thố chạy trốn, còn anh ta chỉ cần làm loạn trong trường cô học một trận, sau khi mạnh mẽ tuyên thệ chủ quyền, thì nhàn nhã chờ cô mang theo phẫn hận và sợ hãi tới cầu xin anh ta là được.

Nhưng hiện tại, Tô Nhuyễn không chỉ không trốn, ngược lại còn trực tiếp bước tới nghênh đón anh ta. Võ Thắng Lợi vô thức sờ lên vết thương cũ trên đầu, một tay khác sờ vào côn cảnh sát bên ghế phụ.

Cửa xe mở ra, Võ Thắng Lợi cảnh giác nhìn đối phương: “Cô định làm gì?”

Tô Nhuyễn chống tay lên cửa xe nhướng mày, cười tủm tỉm nói: “Không phải anh tới tìm tôi sao?”

“Nghe cha tôi nói hai ta đã đăng ký kết hôn rồi à? Lấy ra cho tôi xem nào.”

Võ Thắng Lợi luôn có cảm giác không đúng, trong tưởng tượng của anh ta, anh ta phải đắc ý dào dạt đưa giấy hôn thú cho Tô Nhuyễn, còn Tô Nhuyễn nên sợ hãi, kinh giận, và tuyệt vọng tiếp thu sự thật đáng sợ này mới đúng.

Nhưng mà bây giờ nhìn thấy dáng vẻ không sao cả của Tô Nhuyễn, anh ta luôn cảm thấy nếu mình lộ ra vẻ mặt đắc ý ngược lại sẽ biến thành kẻ ngốc.

Thấy anh ta sững sờ, Tô Nhuyễn không kiên nhẫn vươn tay ra: “Nhanh lên, giấy đăng ký kết hôn!”

Võ Thắng Lợi đưa giấy đăng ký kết hôn qua theo bản năng, nhìn chằm chằm vào biểu cảm trên mặt Tô Nhuyễn, muốn nhìn thấy một kia kinh hoảng hoặc là sắc mặt sợ hãi của đối phương.

Nhưng mà không có gì cả, cô chỉ xem kỹ một lượt, sau đó ngạc nhiên nói: “Đúng là thật à!” Rồi lại hỏi: “Có mang theo sổ hộ khẩu không? Còn cả chứng minh nhân dân nữa.”

Võ Thắng Lợi không tin cô không sợ hãi, cười mỉa mai: “Có mang theo, sao hả? Cô định báo cảnh sát à?”

Đám con gái được ăn học tử tế này gặp phải chuyện gì đều thích báo cảnh sát, cảm thấy cảnh sát sẽ giải quyết công bằng công chính cho bọn họ.

Cho nên anh ta đã chuẩn bị đầy đủ hết, trong lòng thầm nghĩ, đợi đến khi Tô Nhuyễn kinh hoảng sợ hãi chạy tới đồn công an nhờ giúp đỡ, anh ta sẽ chậm rãi lấy ra từng tờ giấy chứng nhận để cảnh sát điều tra rõ ràng, lại lần nữa tàn nhẫn ép cô nhận rõ sự thật.

Nhưng mà cảnh tượng tuyệt diệu trong đầu không xuất hiện, anh ta chỉ trông thấy cô gái trước mặt mình nhướng mày, nói: “Báo cảnh sát làm gì?”

Cô quơ quơ tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay: “Bây giờ không phải chúng ta đã là vợ chồng chân chính rồi sao?”

“Khá tốt.” Cô cầm hết số giấy chứng nhận vào trong tay, đóng cửa xe nói: “Chúng ta đi thôi, đi theo tôi.”

Võ Thắng Lợi cảm thấy không đúng, sao ngược lại biến thành anh ta bị nắm mũi dắt đi rồi?

Nhưng mà không đi, chẳng phải là anh ta sợ đối phương sao?

Thấy Tô Nhuyễn sắp đi tới cuối phố rồi, Võ Thắng Lợi mới nhanh chóng khởi động xe đi theo.

Đợi đuổi kịp Tô Nhuyễn, anh ta không nhịn nổi nữa vẫn phải mở miệng hỏi: “Đi đâu?”

Tô Nhuyễn lắc lư giấy đăng ký kết hôn trong tay: “Chúng ta vừa kết hôn, tôi cảm thấy chúng ta nên đi làm chút chuyện có ý nghĩa mang tính kỷ niệm.”

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, ý nghĩ dâm tà hàng năm xâm chiếm đầu óc Võ Thắng Lợi nhanh chóng sống dậy, giọng điệu cũng trở nên đáng khinh: “Vậy bây giờ chúng ta nên đi tìm khách sạn.”

Tô Nhuyễn liếc xéo anh ta một cái, lạnh lùng mỉm cười: “Cùng được thôi.” Nói xong cô lập tức đi về phía trước.

Thấy thái độ sảng khoái ấy, trong lòng Võ Thắng Lợi có chút lo lắng, lại nhớ tới chuyện sảy ra cuối tuần trước, anh ta vô thức đạp chân phanh.

Nghe thấy động tĩnh Tô nhuyễn quay đầu lại nhướng mày nở nụ cười trào phúng, trên mặt viết rõ mấy chữ “Kẻ nhát gan” “Chỉ có chút tiền đồ này còn dám tới quáy rầy cô”, sau đó cũng mặc kệ anh ta, vẫn đi về phía trước.

Vân Chi

Võ Thắng Lợi bị ánh mắt khinh bỉ kia chọc giận, lại lần nữa khỏi động xe đuổi theo. Mẹ nó, một con đàn bà thôi mà, chẳng lẽ còn có thể lật trời?

Cùng lắm thì lại giống lần trước, nghĩ tới con d.a.o nhỏ đang giấu dưới đầu gối, anh ta lại vững lòng tin, có giỏi thì tới đây.

Võ Thắng Lợi từng xem qua mỹ nhân kế trong phim điện ảnh, tự cho rằng đã đoán được chân tướng, anh ta nhìn vào túi sách đặt ở ghế sau, trong lòng mỉa mai, lần trước là do anh ta không đề phòng thôi, chiêu thức tương tự đã mất hiệu lực với anh ta rồi.

Đến lúc đó để ông đây xem cô còn cười được không!

Bây giờ anh ta chính là chồng hợp pháp của đối phương rồi, có làm gì cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa! Không biết Võ Thắng Lợi nghĩ tới điều gì mà biểu cảm trên mặt lại lần nữa trở nên ghê tởm.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 94: Võ Thắng Lợi lâm vào tuyệt vọng (2)



Tô Nhuyễn dừng lại trước cửa một khách sạn lớn, cô chỉ vào bãi đất trống bên cạnh, bảo Võ Thắng Lợi đỗ xe ở đó, đợi anh ta xuống xe lập tức dẫn anh ta vào trong.

Võ Thắng Lợi cầm theo túi đồ ở ghế sau, cười híp mắt, bước nhanh chân đi theo đối phương.

Vân Chi

Khi anh ta đang nghĩ nên dùng chiêu đánh bất ngờ nào để chế phục Tô Nhuyễn, thì phát hiện ra không gian bên trong không hề giống khách sạn, phải nói là không chỉ là khách sạn.

Nơi bọn họ đến là một tòa nhà hai tầng, tấm biển khách sạn trước cửa chỉ thuộc về khách sạn bên cạnh, còn căn nhà bọn họ bước vào là một văn phòng làm việc.

Võ Thắng Lợi bắt đầu cảnh giác, cao giọng hỏi Tô Nhuyễn đi trước mình: “Đây là chỗ nào?”

Tô Nhuyễn nghiêng đầu cười: “Anh đoán xem?” Sau đó cô trực tiếp đẩy cánh cửa gỗ ra bước vào trong.

Võ Thắng Lợi do dự một lát, lấy côn cảnh sát cầm vào trong tay, cảnh giác tới gần căn phòng, ngó đầu nhìn vào bên trong.

Nhưng mà khi anh ta còn chưa nhìn rõ tình hình bên trong thế nào, một cánh tay ngăm đen rắn chắc đã vươn ra, cánh tay ấy như kìm sắt kẹp lấy cổ anh ta, kéo anh ta vào trong.

Suốt cả quá trình Võ Thắng Lợi đều choáng váng, khi phản ứng lại anh ta đã bị cánh tay kia ấn lên tường rồi, bả vai đau muốn chết, trong đầu hiện lên ý nghĩ Tô Nhuyễn thuê người g.i.ế.c mình, muốn đồng quy vu tận với anh ta.

Võ Thắng Lợi sợ tới mức kêu to: “Buông tôi ra! Tô Nhuyễn, Tô Nhuyễn! Hôm nay cô dám g.i.ế.c tôi, tôi thề cả nhà các cô sẽ không còn ai sống sót.”

“Có phải đầu óc người này có vấn đề hay không?” Giọng nói hồn hậu như chuông đồng vang lên sau lưng: “Cậu đã c.h.ế.t rồi, còn làm thế nào khiến cả nhà người ta không sống được?”

Lực lượng kia khiến anh ta hoàn toàn không cách nào phản kháng, thiếu chút nữa đã khiến Võ Thắng Lợi sợ đái ra quần, Tô Nhuyễn nghe thấy thế khẽ cười một tiếng, nói: “Anh Long, anh ấy đang đùa thôi, anh mau buông anh ấy ra đi, anh ấy chính là Võ Thắng Lợi.”

“Thật hay giả?” Anh trai cao lớn được gọi là anh Long kia nghi ngờ: “Tôi thấy thằng nhóc này lén lén lút lút, thật sự không phải tới trộm cắp chứ?” Nói xong anh ta thò tay vào túi, móc ra một đoạn dây thừng, một cuộn băng dán, và một con d.a.o nhọn.

Tô Nhuyễn:……

Có phải trong đầu tiên lưu manh này ngoài phế liệu ra không còn gì nữa hay không?

Tô Nhuyễn cười nói: “Mấy thứ này khả năng là anh ấy vừa mới tịch thu của tội phạm, dù sao anh ấy cũng là cảnh sát nhân dân đó.”

Nghe thấy Tô Nhuyễn đang nói chuyện giúp mình, Võ Thắng Lợi vội vàng gật đầu hùa theo: “Đúng vậy, là tịch thu của người khác, không phải của tôi.”

Ngay sau đó anh ta đã cảm nhận được lực lượng cánh tay đang khóa chặt người mình buông lỏng. Anh ta quay đầu lại lập tức trông thấy mấy người đàn ông to cao trên mét chín đang đứng sau lưng mình, lúc này thời tiết đã se lạnh, vậy mà bọn họ vẫn mặc áo ba lỗ như mùa hè, có thể nhìn thấy rõ cơ bắp trên người.

Lúc này tất cả kiêu ngạo và bá đạo của Võ Thắng Lợi đều đã biến mất không còn bóng dáng, anh ta rụt cổ như gà con, chỉ dám hung hăng trừng Tô Nhuyễn một cái. Hảo hán không phải biết tránh cái thiệt trước mắt, đợi lát nữa xem anh ta thu thập Tô Nhuyễn thế nào.

Tô Nhuyễn lại nở nụ cười thân thiết với anh ta: “Ông chủ Đỗ, anh Long, người này chính là Võ Thắng Lợi mà tôi nói tới.”

Võ Thắng Lợi nghe thấy thế, cảnh giác quét mắt nhìn bốn phía, nơi này rõ ràng là một phòng làm việc, gia cụ làm bằng gỗ đỏ kiểu xưa, ngược lại nhìn còn khí phái hơn cả phòng làm việc của bác trai anh ta.

Trong phòng ngoài tên to con vừa giữ chặt anh ta, sau bàn làm việc còn một người đàn ông có diện mạo văn nhã nữa, nhìn qua người kia khoảng ba mươi tuổi, dưới mắt là cặp kính gọng vàng. Nghe Tô Nhuyễn nói xong, đối phương lập tức đứng dậy vươn tay ra với Võ Thắng Lợi: “Hóa ra đây là đồng chí Võ, nghe danh đã lâu.”

Thái độ của đối phương vậy mà vô cùng tôn kính. Tuy rằng Võ Thắng Lợi không hiểu lắm, nhưng vẫn rất hưởng thụ, cũng vươn tay ra bắt tay với người kia.

Sau đó Tô Nhuyễn đưa giấy chứng nhận vừa lấy được từ chỗ Võ Thắng Lợi qua cho đối phương: “Ông chủ Đỗ, ngài xem xem, tất cả đều ở chỗ này, có sổ hộ khẩu, chứng minh nhân dân, và giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi, ngài kiểm tra lại xem.”

Ông chủ Đỗ mỉm cười chỉ vào chiếc xe cảnh sát bên ngoài cửa sổ, nói: “Có thứ này, không cần kiểm tra.”

Võ Thắng Lợi hoàn toàn thả lỏng, nếu đối phương đã biết thân phận của anh ta, tất nhiên sẽ không dám xằng bậy.

Quả nhiên, gã to con vừa rồi lập tức cung kính cúi người mời anh ta tới ngồi xuống ghế sô pha bằng gỗ đỏ, sau đó còn rót nước, bày ra một miếng bánh kem nhỏ trước mặt anh ta: “Đồng chí Võ, anh ngồi chỗ này nghỉ ngơi một lát.”

Võ Thắng Lợi vừa bị dọa sợ hơi buồn tiểu, hỏi vị trí phòng vệ sinh rồi vội vàng vào trong. Đi vệ sinh xong, anh ta nhìn cánh cửa gỗ đỏ kia, do dự một lát vẫn đẩy cửa bước vào.

Vẫn chưa làm được gì Tô Nhuyễn, cứ như vậy quay về thì quá mất mặt, anh ta không tin Tô Nhuyễn dám làm gì anh ta.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 95: Võ Thắng Lợi lâm vào tuyệt vọng (3)



Khi anh ta vào phòng, lập tức nghe thấy tiếng đài phát thanh trong văn vang lên:

“… Bắt đầu từ ngày 25, tỉnh A gặp phải mưa đá trên diện rộng kéo dài liên tục năm ngày, lượng mưa vô cùng lớn, khiến đê điều hư hỏng tạo thành lũ lụt trên diện rộng, trước mắt có mười ba vạn người đang gặp phải tai họa, thiệt hại về tài sản ước tính…” Nghe xong, vẻ mặt ông chủ Đỗ và Tô Nhuyễn đều trở nên ngưng trọng.

Võ Thắng Lợi vô cùng nhàm chán, nhưng vì có tên to con như hổ rình mồi ở bên cạnh nên không dám làm chuyện xấu gì, anh ta nhìn quanh một vòng, tiện tay rút một quyển tiểu thuyết võ hiệp trên bàn bên cạnh, mở ra đọc say sưa.

Vân Chi

Ban đầu thi thoảng anh ta còn nghe Tô Nhuyễn và ông chủ Đỗ đàm luận về chuyện lũ lụt trên radio: “Bao nhiêu hương trấn gặp nạn” “Di dời nạn dân” linh tinh… Sau đó anh ta dần dần chìm đắm trong câu chuyện Vi Tiểu Bảo vô lại một đường thăng quan phát tài cưới vợ đẹp, bởi vậy không nghe thấy trong cuộc đàm luận của hai người kia đã xuất hiện mấy chữ “Quyên tặng” và “Tiền lãi”…

Không biết qua bao lâu, đột nhiên Võ Thắng Lợi bị đẩy một cái, anh ta ngẩng đầu nhìn Tô Nhuyễn, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Vi Tiểu Bảo tìm mọi cách trêu đùa Mộc Kiếm Bình. Anh ta nở nụ cười xấu xa, hỏi: “Bà xã?”

Sắc mặt Tô Nhuyễn không thay đổi, cười nói: “Qua đây ký tên một chút, ấn thêm dấu tay nữa, rồi chúng ta qua chỗ tòa soạn báo.”

Võ Thắng Lợi có chút mơ hồ: “Tòa soạn báo?”

Trong niên đại này, báo chí chính là phương tiện truyền bá tin tức phổ biến nhất, tòa soạn báo là nơi mọi người đều kính ngưỡng, có tên trên mặt báo chính là chuyện có thể tạo tiếng vang lớn trong toàn huyện.

Võ Thắng Lợi không nghĩ ra anh ta phải tới tòa soạn báo làm gì.

Tô Nhuyễn nói: “Chúng ta định quyên tặng một số vật tư cho khu tai nạn, chúng ta làm chuyện tốt phải cho người khác biết chứ, huống chi là chuyện có ý nghĩa như vậy.”

Ông chủ Đỗ nghe xong cũng nói: “Đồng chí Võ hào phóng, anh Long đi lấy Camera đi, lát nữa ký xong hợp đồng cậu chụp một kiểu với đồng chí Võ, giữ lại làm kỷ niệm.”

Võ Thắng Lợi vẫn có chút khó hiểu, nhưng nghe nói sắp được lên báo, ông chủ Đỗ còn cung kính với bản thân như vậy, anh ta cảm thấy không nên hỏi thêm.

Phải biết rằng bác trai anh ta cầm quyền lớn như vậy cũng mới chỉ lên báo một lần, mặc dù chỉ là trang nhỏ trên báo chiều của thị trấn Hoắc Tây, nhưng cũng đủ để bác trai anh ta nổi bật một khoảng thời gian, sau này trong huyện có chuyện tốt gì đều có phần của ông ấy, mấy năm qua được lợi không ít.

Nghĩ đến đây, anh ta nhìn về phía Tô Nhuyễn, là phỏng vấn giống anh ta nghĩ sao?

Quả nhiên, Tô Nhuyễn đã xác nhận: “Năm kia huyện Ứng Hòa gặp phải thiên tai, cục trưởng Võ dẫn đầu quyên tặng một vạn, cũng tổ chức đội ngũ tích cực nghĩ cách cứu viện, được phỏng vấn lên báo, chắc anh vẫn nhớ rõ nhỉ?”

Võ Thắng Lợi gật đầu, đương nhiên là nhớ rõ rồi. Lúc ấy bác trai anh ta chỉ làm bộ làm tịch như vậy, không ngờ lại mang đến lợi ích lớn không tưởng, mấy năm nay có chuyện cùng loại bác trai đều dẫn anh ta theo, chỉ là không may mắn như lần trước, không được phóng viên phỏng vấn.

Lúc ông chủ Đỗ qua phòng bên cạnh lấy đồ, Võ Thắng Lợi hỏi Tô Nhuyễn: “Đang yên đang lành quyên tặng làm gì? Sao còn được người ta phỏng vấn?”

“Sau khi bác trai anh quyên tặng, tiếp nhận phỏng vấn, lấy được bao nhiêu lợi ích anh không rõ sao?”

“Không phải lần này vừa lúc có thiên tai à? Tôi cũng muốn anh nổi danh.” Tô Nhuyễn híp mắt cười đầy ẩn ý: “Muốn cưới tôi, anh phải có chút gì đó mới được, ít nhất tôi cảm thấy để anh nổi tiếng khắp tỉnh Đông Lâm này cũng không tệ.”

Võ Thắng Lợi ngẫm nghĩ cẩn thận, cho rằng Tô Nhuyễn biết không thể trốn thoát khỏi bàn tay mình, nên dứt khoát chấp nhận số phận, chuyên tâm bồi dưỡng anh ta, bản thân gả qua cũng có thể diện hơn.

Chồng có thể diện, đương nhiên vợ được thơm lây rồi, không phải sao?

Nghĩ tới đây, Võ Thắng Lợi giơ ngón tay cái lên, tán thưởng Tô Nhuyễn: “Quả nhiên là người có văn hóa có khác, nghĩ chu đáo lắm, ông đây cưới đúng người rồi.”

“Em yên tâm, chỉ cần em ngoan ngoãn, chắc chắn anh sẽ không bạc đãi em!”

Tô Nhuyễn cầm lấy một sấp tài liệu rất dạy, chỉ vào chiếc đồng hồ treo trên tường: “Phóng viên hẹn phỏng vấn lúc hai giờ chiều, sắp tới giờ rồi, chúng ta làm nhanh lên.”

Võ Thắng Lợi vẫn rất cảnh giác, nhưng khi nhìn thấy bốn chữ cái “Hợp đồng quyên tặng” anh ta lập tức thả lỏng. Anh ta rất quen thuộc thứ đồ chơi này, ngoài lần bác trai anh ta được phỏng vấn, sau đó anh ta cũng từng ký hợp đồng kiểu này vài lần.

Mỗi lần nơi nào đó gặp phải thiên tai, nhà bọn họ đều làm việc này, cũng đã là ngựa quen đường cũ rồi. Anh ta giở ra xem một chút, tờ đầu tiên chính là: “… Để cứu trợ cho khu vực gặp thiên tai thuộc tỉnh A, quyên tặng hai vạn thùng mỳ ăn liền…”

Bên dưới cũng là hợp đồng quyên tặng, có nước sạch, có gạo, có bột mì, thậm chí còn có cả quần áo, chăn bông… vân vân, linh tinh vụn vặt khoảng mười mấy bản.

Khi nhìn thấy Tô Nhuyễn cũng đã ký tên lên trên, anh ta không nhịn được bật cười: “Em cũng lắm mưu nhiều kế quá nhỉ.”

Nếu chỉ là một bản hợp đồng quyên tặng, có lẽ sẽ không được để ý tới, nhưng liền một lúc đưa ra mười mấy bản, chắc chắn có thể tạo nên tiếng vang lớn.

Tô Nhuyễn đưa tài liệu mình đã ký tên cho anh ta: “Vậy anh có ký hay không?”

Võ Thắng Lợi cười: “Ký chứ, vì sao không ký!” Bản thân Tô Nhuyễn cũng đã ký tên, còn có thể hại anh ta được sao?

Vì thế anh ta lập tức vùi đầu vào ký tên, Tô Nhuyễn ở bên cạnh lật giấy giúp anh ta, bị Tô Nhuyễn thúc giục nhiều lần, sau đó Võ Thắng Lợi không xem kỹ chỉ máy móc ký tên, hoàn toàn không để ý có một bản bản hợp đồng không giống nhau xen lẫn trong số đó.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 96: Võ Thắng Lợi lâm vào tuyệt vọng (4)



Sau khi xong việc ông chủ Đỗ trịnh trọng chụp ảnh chung với bọn họ, cuối cùng nói với Tô Nhuyễn: “Lát nữa tôi sẽ chuẩn bị tiền theo đúng yêu cầu của cô, cô xem nên đưa tới địa chỉ nào?”

“Trực tiếp đưa tới tòa soạn báo của tỉnh Đông Lâm đi, chúng tôi sẽ tiến hành quyên tặng ở đó, phóng viên nói cần một vài tấm ảnh chụp làm tư liệu.”

Ông chủ Đỗ trịnh trọng đáp: “Ngài yên tâm, nhất định sẽ đưa tới đúng hạn.”

Thấy sắp muộn giờ rồi, Võ Thắng Lợi vội vàng đi lái xe qua, lần này Tô Nhuyễn cũng lên xe, sau đó nghiêm túc nói cho Võ Thắng Lợi những việc cần lưu ý trong quá trình phỏng vấn.

Đây chính là chuyện trước kia Võ Thắng Lợi nghĩ cũng không dám nghĩa tới, đầu óc lâng lâng, vừa lái xe vừa cẩn thận ghi nhớ lời dặn dò của Tô Nhuyễn.

Võ Thắng Lợi càng nghe càng sung sướng, nếu thật sự có thể lên báo chiều của tỉnh Đông Lâm, vậy thì anh ta chính là người nổi bật nhất nhà họ Võ rồi, nói không chừng còn có thể lên chức cục trưởng của thị trấn Hoắc Tây…

Xe cảnh sát chạy thẳng tới tòa soạn báo chiều của tỉnh Đông Lâm, trong niên đại báo giấy phát đạt này, tòa soạn báo chiều tỉnh Đông Lâm chính là nơi có quyền uy nhất, nhân viên làm việc ở nơi này cũng vô cùng nở mày nở mặt.

Đến nơi tràn ngập hơi thở văn nhân này, Võ Thắng Lợi cố gắng thu lại dáng vẻ lưu manh của mình, ngoan ngoãn đi theo Tô Nhuyễn vào trong tòa soạn báo.

Rất nhanh đã có hai phóng viên bước tới tiếp đón bọn họ, thái độ vô cùng nhiệt tình. Từ nhỏ tới lớn Võ Thắng Lợi mới chỉ thu được lời nịnh nọt lấy lòng của đám đàn em du côn lưu manh, chưa lần nào được đám văn nhân thanh cao cung kính với mình như vậy.

Vân Chi

Cả người anh ta lập tức lâng lâng, đặc biệt là nhìn phóng viên ăn mặc nghiêm chỉnh coi mình như lãnh đạo lớn, giơ micro lên phỏng vấn, anh ta vô thức ưỡn thẳng sống lưng.

“Anh Võ, sao đột nhiên anh lại nghĩ tới chuyện quyên tẳng cho tỉnh A nhiều tài vật như vậy?”

Từng đi theo bác trai mình diễn trò vô số lần, trong trường hợp này ít nhiều gì anh ta vẫn biết nên nói thế nào, cộng thêm vừa rồi Tô Nhuyễn còn phụ đạo thêm cho anh ta.

“Không phải bên đó gặp phải thiên tai sao? Tôi nghe thấy radio đưa tin, quá đáng thương.”

Ban đầu anh ta còn có chút câu nệ, sau đó bắt đầu thông thuận hơn: “Anh thấy đó, tôi là một người cảnh sát nhân dân, bác trai ruột của tôi còn là cục trưởng cục công an huyện Khai Vân…”

“Ngày thường nhà chúng tôi vô cùng chú ý tới cuộc sống của người dân, mấy huyện xung quanh gặp phải tai nạn, nhà chúng tôi luôn tích cực chi viện. Lần này nghe nói phía nam gặp phải thiên tai, biết chính phủ tổ chức nhiều đội quân cứu viện không quản ngày đêm như vậy, trong lòng chúng tôi vô cùng nôn nóng, chỉ hận không thể tự mình bay qua đó giúp đỡ.”

“Nhưng mà trong huyện còn quá nhiều việc phải làm, chúng tôi cũng không có cách nào phân thân được, nên hy vọng có thể dùng chút vật tư mình quyên góp, coi như gửi gắm chút lực lượng non nớt của mình.”

Cảm nhận được ánh mắt khâm phục của phóng viên, Võ Thắng Lợi thầm nghĩ, quả nhiên cưới vợ vẫn phải cưới người có văn hóa, có đầu óc. Bác trai anh ta từng nghĩ làm nhiều lần sẽ được phóng viên chú ý, đằng này người ta đã trực tiếp tìm tới tòa soạn báo của tỉnh rồi.

Khi các phóng viên lôi kéo anh ta chụp ảnh với một đống tiền cao như núi trên bàn, Võ Thắng Lợi nhỏ giọng kinh ngạc cảm thán với Tô Nhuyễn: “Trời ơi, tiền đâu ra mà nhiều như vậy?”

Tô Nhuyễn nói: “Mượn từ chỗ ông chủ Đỗ.”

Võ Thắng Lợi không nhịn được giơ ngón tay cái lên với Tô Nhuyễn: “Màn kịch này em làm rất khá.”

Có điều ông chủ Đỗ kia cũng quá hào phóng rồi, hai mươi vạn nói mượn là cho mượn luôn, tiền chất đầy một bàn, anh ta đã tưởng tượng ra mọi người sẽ chấn động thế nào khi nhìn thấy tấm ảnh này trên báo rồi.

Cuối cùng phóng viên còn chụp ảnh anh ta đứng cùng xe cảnh sát, đợi chụp ảnh xong, anh ta không nhịn được hỏi một câu: “Khoảng bao giờ thì tin tức được lên báo?”

Phóng viên Vương cười nói: “Chỗ chúng tôi là báo ngày, bình thường là một tới hai hôm, có điều với sự tích của ngài, chúng ta tình nguyện tăng ca làm thêm giờ cũng phải đăng kịp trên số báo ngày mai.”

Võ Thắng Lợi lại kích động, ánh mắt nhìn Tô Nhuyễn đã vạn phần thỏa mãn, nếu cô ấy thật lòng muốn sống chung với mình, anh ta là đàn ông sẽ không so đo với cô chuyện trước đó.

Ra khỏi tòa soạn báo, sắc trời đã chuyển sang màu đen. Võ Thắng Lợi ưỡn thẳng sống lưng cả buổi chiều lại lần nữa sụp xuống, cuối cùng vượn đội lốt người cũng lộ ra bản tính vốn có, anh ta bước nhanh chân đuổi theo Tô Nhuyễn, định ôm lấy eo cô: “Nhuyễn Nhuyễn, tối nay chúng ta đi đâu?”

Tô Nhuyễn nhanh nhẹn nghiêng người né tránh, nói với anh ta: “Tôi phải quay về trường học, anh thích đi đâu thì đi.”

Võ Thắng Lợi cười: “Có phải sợ hãi hay không? Không sao đâu, hai ta đã kết hôn rồi, sớm muộn gì em cũng phải trải qua chuyện này…”

Thấy Tô Nhuyễn bước nhanh chân về phía trước, trong lòng anh ta bắt đầu hưng phấn, quả nhiên ban ngày cô giả vờ, bây giờ biết sợ rồi, nghĩ đến cuối cùng cũng chờ được hình ảnh mình tưởng tượng, Võ Thắng Lợi xoa xoa tay, quay đầu chạy chậm đi lấy xe, chân dẫm lên chân ga đuổi theo Tô Nhuyễn đã chạy được một khoảng không ngắn.
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 97: Võ Thắng Lợi lâm vào tuyệt vọng (5)



Thấy Tô Nhuyễn lại chui vào hẻm nhỏ, anh ta dừng xe chắn ngay đầu hẻm, sau dó xuống xe nhìn Tô Nhuyễn bên trong, cười nói: “Em nói xem, em đã nhận rồi còn thẹn thùng gì nữa? Hào phóng chút xem nào.”

“Hay là tìm khách sạn gần đây nhé? Chồng em mời em ăn một bữa ngon.”

Tô Nhuyễn cười nói: “Tôi cảm thấy anh vừa quyên góp hai mươi vạn, vẫn nên ăn mặc cần kiệm thì tốt hơn.”

Võ Thắng Lợi bật cười: “Em yên tâm, bên ngoài anh vẫn biết diễn trò, nhưng mà bây giờ không phải không có ai sao, anh sẽ không bạc đãi em đâu.”

Vân Chi

Mặt Tô Nhuyễn đầy nghi hoặc: “Ai nói là diễn trò?”

Võ Thắng Lợi sửng sốt: “Không phải diễn trò sao?”

Tô Nhuyễn nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc: “Chuyện này đăng lên báo tỉnh đó, sao có thể là diễn trò? Phóng viên sẽ luôn theo sát đưa tin về hướng đi của số tiền kia.”

“Anh không cho rằng nơi này là huyện Khai Vân, chỉ cần làm dáng một chút, trong lén lút các anh lén ăn chặn người khác cũng không biết?”

Võ Thắng Lợi sửng sốt: “Vậy… Vậy số tiền kia thật sự phải quyên góp? Ai quyên?”

“Đương nhiên là anh rồi! Nếu không vì sao người ta lại phỏng vấn anh?” Tô Nhuyễn nhét túi tài liệu vẫn luôn cầm trong tay vào người Võ Thắng Lợi: “Trong này là thủ tục quyên tặng, giữ cho kỹ đừng để mất, báo tỉnh phỏng vấn mới là bước đầu tiên, anh cũng nghe thấy phóng viên Vương nói rồi đó, bọn họ đã liên lạc với tòa soạn báo thủ đô, nói không chừng hai ngày nữa phóng viên của báo thủ đô sẽ tới phỏng vấn anh.”

Võ Thắng Lợi sửng sốt: “Thủ tục quyên tặng? Mấy thứ buổi sáng không phải thủ tục quyên tặng sao?”

Tô Nhuyễn nói: “À, những bản hợp đồng đó đều là hợp đồng giả giống hợp đồng mà ngày thường anh với bác trai anh ký thôi, căn bản không có hiệu lực, nếu không anh nghĩ có hợp đồng quyên tặng nào chỉ có bên quyên tặng ký tên lại không có bên nhận?”

“Trong sấp tài liệu kia, thứ hữu dụng duy nhất chính là hợp đồng vay tiền và giấy ủy quyền.”

“Hợp đồng vay tiền?” Trong lòng Võ Thắng Lợi dâng lên dự cảm bất ổn: “Làm gì có hợp đồng vay tiền?”

“Chính là hợp đồng vay số tiền hai mươi vạn kia.” Tô Nhuyễn: “Nếu không anh lấy đâu ra tiền quyên tặng?”

Võ Thắng Lợi hoàn toàn không có cảm giác chân thật: “Cô đừng gạt lừa tôi, sao có thể.”

Hai mươi vạn là khái niệm gì? Tiền lương của bác trai anh ta một tháng mới hơn bảy trăm, một căn phòng sáu mươi mét vuông trong khu tập thể cơ quan nhà nước mới hơn sáu nghìn…

“Cô bớt nói đùa với tôi, số tiền đó chắc chắn không phải do tôi vay.”

Tô Nhuyễn vô cùng chắc chắn nói với anh ta: “Là anh vay, không tin anh mở ra mà xem, trên hợp đồng viết rất rõ ràng, tên cũng do chính tay anh ký.”

Võ Thắng Lợi nuốt nuốt nước miếng, giọng nói cũng đã thay đổi: “Không thể nào có chuyện ấy được, tôi vay tiền sao bọn họ không nói cho tôi biết?”

Tô Nhuyễn lắc lư tờ giấy đăng ký kết h ôn và sổ hộ khẩu, chứng minh nhân dân của Võ Thắng Lợi trong tay, tàn nhẫn nói cho anh ta nhận rõ hiện thực: “Bọn họ nói với tôi là được rồi, có tờ giấy đăng ký kết hôn này, vợ chồng chúng ta là một, tôi có quyền vay tiền giúp anh.”

“Ông chủ Đỗ là bên cho vay.” Tô Nhuyễn mỉm cười: “Thật ra ban đầu tôi vay tiền anh ta còn không muốn cho tôi vay, nhưng mà sau khi nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn và chứng minh nhân dân của anh đã lập tức đồng ý, không chỉ đồng ý, còn nói có thể cho tôi vay một trăm vạn.”

“A, đúng rồi, cũng nhờ công lao của chiếc xe cảnh sát anh lái kia.” Cô nghiêm túc nói: “Cảm ơn nhé, cũng chỉ có anh và bác trai anh là có đủ thân phận có thể vay mượn nhiều như vậy.”

Cả người Võ Thắng Lợi cứng đờ, không dám tin tưởng. Một lúc lâu sau, anh ta ngã lộn nhào, vội vàng chạy vào trong xe, run rẩy mở túi hồ sơ cầm trong tay ra.

Tô Nhuyễn nhắc nhở: “Sấp trên cùng đều là giấy bỏ, anh chỉ cần xem phần ở giữa là được.”

Tay Võ Thắng Lợi run rẩy, ném ra hết mấy tờ hợp đồng chỉ có bên quyên tặng ký tên kia đi, cuối cùng cũng tìm thấy được một bản hợp đồng không giống các bản khác kẹp ở giữa.

Nhìn thấy bốn chữ lớn “Hợp đồng vay tiền”, cả người Võ Thắng Lợi đổ đầy mồ hôi lạnh, anh ta chưa bao giờ sợ hãi như lúc này, nhưng vẫn cố ép bản thân cẩn thận xem con số viết trên hợp đồng.

“Vay… Vay số tiền hai mươi hai vạn, tiền lãi suất hàng tháng… Tiền lãi xuất hàng năm là 24%.” Anh ta ngẩng đầu nhìn Tô Nhuyễn, giống như nhìn một kẻ điên: “Cô… Sao cô dám vay nhiều tiền như vậy, lại còn quyên tặng ra ngoài…”

Nhớ tới điều gì đó, anh ta vội vàng lật tới trang cuối xem người vay tiền, sau đó phát hiện ra trên đó quả nhiên chỉ có mình tên anh ta…

“Cô, cô…” Mồ hôi lạnh của Võ Thắng Lợi đã chảy xuống dưới, anh ta chỉ tay vào Tô Nhuyễn, nói không ra lời.

Tô Nhuyễn lại lắc lư tờ giấy đăng ký kết hôn, chậm rãi thưởng thức biểu cảm kinh hoảng thất thố của Võ Thắng Lợi, mở miệng cười nói: “Tôi thật sự phải cảm ơn anh, nếu không có tờ giấy đăng ký kết hôn này của anh, ông chủ Đỗ sẽ không cho tôi vay tiền.”

“Hơn nữa, nếu sau này tôi muốn vay tiếp, không cần anh tự mình tới vẫn vay được.”

“Sau này?” Giọng Võ Thắng Lợi run rẩy, nghe như tiếng nghẹn ngào: “Vẫn còn lần sau?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 98: Võ Thắng Lợi lâm vào tuyệt vọng (6)



“Sao lại không?” Tô Nhuyễn nói xong lại lấy ra một tờ giấy ủy quyền: “Cũng phải cảm ơn anh hôm nay đã ký tờ giấy này: “Trao quyền cho Tô Nhuyễn vợ tôi thay tôi hoàn thành các công việc liên quan tới vay mượn tiền, toàn quyền phụ trách số tiền dưới một trăm vạn, tôi đều chấp nhận…”

“Có tờ giấy ủy quyền này, cộng thêm giấy đăng ký kết hôn….” Tô Nhuyễn mỉm cười: “Ông chủ Đỗ nói, với thân phận của anh và bác trai mình, ít nhất có thể vay một trăm vạn, tôi có thể vay thêm tám mươi vạn nữa đó!”

“Nhưng mà anh sẽ nhanh chóng nổi tiếng, chắc hẳn sẽ có cách trả lại số tiền này.” Tô Nhuyễn thản nhiên lắc lư tờ giấy đăng ký kết hôn: “Còn tôi là vợ “Hợp pháp” của anh, tôi tiêu dùng số tiền này thế nào đều là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”

Lúc này Võ Thắng Lợi chỉ cảm thấy đầu óc ong ong: “Không, hai ta không phải vợ chồng, không phải vợ chồng! Giấy đăng ký kết hôn… Đưa giấy đăng ký kết hôn cho tôi.”

Nói xong anh ta định xông lên cướp đoạt, Tô Nhuyễn nghiêng người né tránh, rồi cười nói: “Thứ này chính là giấy đăng ký kết hôn hàng thật giá thật, anh nói hai ta không phải vợ chồng, ai tin?”

“Có bản lĩnh anh đi báo cảnh sát đi, để cảnh sát điều tra cẩn thận xem có phải là sự thật hay không? Quyên tiền xong anh được danh tiếng rồi lại muốn ăn vạ trên người tôi sao? Trên đời này lấy đâu ra chuyện tốt như vậy?”

Võ Thắng Lợi chưa từng nghĩ đến, thủ đoạn do chính anh ta thiết kế tỉ mỉ để chặn đường lui của Tô Nhuyễn, cuối cùng lại biến thành chặn đường lui của bản thân.

Đúng, phải nhanh chóng lấy lại tờ giấy đăng ký kết hôn kia… Không thể cho cô ta tiếp tục xằng bậy!

Anh ta duỗi tay định cướp đoạt, Tô Nhuyễn lại không cho: “Giấy đăng ký kết hôn đều có hai bản, không phải anh đã có một bản rồi à? Sao còn phải cướp của tôi? Tôi muốn vay tiền còn phải dùng tới nó đó.”

Nghĩ tới hai mươi mấy vạn kia Võ Thắng Lợi lập tức cảm thấy chân nhũn ra, Tô Nhuyễn nhìn vẻ mặt đưa đám của đối phương, thấu hiểu nói: “Thế này nhé, tôi cũng không vay lung tung đâu, anh chọc tôi không vui một lần tôi sẽ vay một lần, số tiền à, cứ dựa theo mức độ anh chọc giận tôi đi. Ví dụ như anh xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ vay một vạn, tới trường tôi đang học làm ầm ĩ một lần tôi sẽ vay mười vạn, phá hủy thanh danh của tôi ở trong huyện tôi sẽ vay hai mươi vạn…”

Cô dùng thái độ săn sóc hỏi lại: “Đã nhớ kỹ chưa? Nếu như không nhớ được, tôi có thể viết ra cho anh mấy tiêu chuẩn tôi vừa nói.”

“À, còn nữa, động tay động chân với tôi vay năm vạn nhé.”

Mọi người đều nói tú tài gặp phải nhà binh, có lý cũng không nói rõ được, cả người Võ Thắng Lợi chứa đầy bản lĩnh vô lại làm gì cũng thuận lợi, duy chỉ có lần này là không có bất cứ biện pháp nào: “Tô… Tô Nhuyễn, tôi sai rồi, tôi lập tức quay về ly hôn, sau này… Tôi không bao giờ trêu chọc cô nữa.”

“Ngại quá…” Tô Nhuyễn mỉm cười: “Dựa vào đâu anh muốn kết hôn thì kết hôn, anh muốn ly hôn thì ly hôn? Tôi không cần thể diện sao?”

“Hơn nữa ly hôn rồi, tôi biết đi đâu tìm được người cso thể cho tôi vay nhiều tiền như vậy?”

Vân Chi

Phát hiện ra mình không thắng được ở chỗ Tô Nhuyễn, Võ Thắng Lợi buồn bực quay người lên xe: “Giấy đăng ký kết hôn kia cô thích cầm thì cầm, ông đây có rất nhiều biện pháp, chỉ là đến lúc bị điều tra ra mình làm giả giấy tờ, cô đừng có trách ông đây không nhắc nhở cô trước.”

Tô Nhuyễn bật cười: “Người cả huyện Khai Vân đều biết chuyện anh và tôi đã đăng ký kết hôn, bên chỗ ông chủ Đỗ cũng biết rõ, hôm nay còn chụp lại nữa, tất cả đều là chứng cứ đó.”

Cô chậm rãi cảnh cáo: “Cho nên tôi kiến nghị anh đừng làm gì xằng bậy nữa, chiều nay báo tỉnh sẽ đưa tin nhà họ Võ các anh tốt bụng thích quyên tiền, tòa soạn báo thủ đô cũng sẽ tới phỏng vấn, đến lúc đó nhân dân cả nước đều sẽ lấy nhà họ Võ các anh làm tấm gương.”

“Phóng viên cả nước sẽ tới huyện Khai Vân khai quật sự tích anh hùng của nhà họ Võ các anh, nếu bị bọn họ nắm được nhược điểm, anh xong đời chỉ là chuyện nhỏ, sợ là bác trai anh cũng sẽ bị liên lụy.”

Võ Thắng Lợi ngơ ngác, anh ta phát hiện ra mình đã rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng rồi, vậy mà bây giờ anh ta làm gì cũng là sai.

Nhưng mà còn có chuyện khiến anh ta tuyệt vọng hơn, Tô Nhuyễn nhẹ nhàng nói: “Tôi thấy việc cấp bách bây giờ anh phải làm là quay về nói với người nhà chuyện trả khoản vay hai mươi vạn kia trước đã.”

Cô chỉ vào bản hợp đồng vay tiền: “Lãi suất một tháng là 10%, ba tháng là 15%, một năm là 24%, tiền lãi bình thường đều cao hơn ngân hàng một chút, nhưng vì nghe nói anh vay tiền để quyên tặng cho khu vực thiên tai, ông chủ Đỗ bội phục nên mới cho anh tiền lãi ưu đãi như vậy.”

“Có cần tôi tính giúp anh sẽ phải trả bao nhiêu tiền không?” Tô Nhuyễn nhanh chóng nói ra một đống các con số: “Nếu trả lại trong vòng một tháng, chỉ cần trả hai mươi tư vạn lẻ hai ngàn là được, trong vòng ba tháng phải trả hơn hai mươi lăm vạn, trong vòng một năm là hơn hai mươi sáu vạn…”

Tô Nhuyễn cười tủm tỉm nói: “Sao hả? Không phải anh rất thích cưới người có văn hóa sao? Tôi không cô phụ sự chờ mong của anh chứ?”
 
Thập Niên 90 - Trở Thành Vướng Bận Của Thiếu Tá
Chương 99: Tao giết mày



“Phốc……”

Một tiếng cười phát ra trong góc khuất, Tô Nhuyễn lập tức liếc mắt nhìn về phía bên đó.

Nào ngờ biến cố lại sảy ra bất ngờ, Võ Thắng Lợi vốn dĩ đang mất đi lý trí kia, đột nhiên trở nên hung dữ. Anh ta rút con d.a.o nhọn bên eo ra lao về phía Tô Nhuyễn: “Tao g.i.ế.c mày!”

Tô Nhuyễn giật mình kinh hãi, không ngờ anh ta còn giấu d.a.o nhọn trên người, hơn nữa khoảng cách bây giờ quá gần nhau…

Cô cắn chặt răng lui về phía sau hai bước, đang định tránh đi vị trí yếu hại, đột nhiên cảm nhận được thứ gì đó lướt qua cơ thể mình, sau đó là eo bị người ta ôm lấy, cả người bị kéo qua một bên, va vào một lồng n.g.ự.c to lớn vững chắc…

Tô Nhuyễn sững sờ, mãi cho tới khi giọng Bùi Trí Minh truyền tới, cô mới lấy lại tinh thần.

“Lão đại, anh không sao chứ?”

Cô nghiêng người định xem xem tình hình thế nào, đột nhiên cảm nhận được cơ thể trước mặt mình nghiêng ngả đổ về phía cô, Tô Nhuyễn vội vàng đỡ lấy n.g.ự.c anh: “Lộc Minh Sâm, anh làm sao vậy?”

Lộc Minh Sâm cúi đầu nhìn cô, khẽ ho một tiếng: “Không sao.” Miệng anh nói vậy, nhưng bàn tay đang chống lên vách tường vẫn không ổn như cũ.

“Lão đại, chờ một lát.” Bùi Trí Minh vội vàng đẩy xe lăn tới, lúc này Tô Nhuyễn mới phát hiện ra, hai chiếc nạng chống của anh, một chiếc đang nằm bên người Võ Thắng Lợi, chiếc còn lại đã rơi cách đó không xa.

Cô nhìn nơi bọn họ ẩn nấp, cách chỗ cô còn một khoảng lớn, bản thân cô còn chưa kịp phản ứng lại, thế mà anh đã lê được đôi chân không thể đi lại được bảo vệ trước mặt cô rồi.

Mười hạng toàn năng quả nhiên không phải nói đùa.

Khi đỡ Lộc Minh Sâm ngồi xuống, cả người anh khẽ nghiêng một cái, Tô Nhuyễn hoảng sợ: “Làm sao vậy? Bị thương chỗ nào à?”

“Không sao đâu.” Bùi Trí Minh nói: “Là do vừa rồi quá sốt ruột, bây giờ thoát lực thôi.”

“Dùng sức như vậy không vấn đề gì chứ? Có ảnh hưởng tới quá trình hồi phục hay không?” Tô Nhuyễn cúi đầu muốn kiểm tra một chút, lại bị Lộc Minh Sâm nhẹ nhàng giơ tay ngăn cản: “Không c.h.ế.t được.”

Anh nằm liệt trên xe lăn, vẻ mặt uể oải, liếc xéo cô một cái: “Ngoan cố chống cự, giặc cùng đường chớ truy, lá gan của em lớn quá đấy.”

Tô Nhuyễn vội vàng xin lỗi: “Lần sau không dám.”

Chủ yếu là vì cô nghĩ tới Triệu Tú Tú và những cô gái đời trước từng bị Võ Thắng Lợi đẩy vào tuyệt cảnh, trong lòng thật sự hận không chịu nổi, càng nghĩ càng giận, muốn Võ Thắng Lợi cũng phải nhấm nháp cảm giác tuyệt vọng bất lực một lần.

Lộc Minh Sâm nhướng mày: “Còn có lần sau?”

Tô Nhuyễn cười nói: “Vậy còn phải xem có tên cặn bã nào giống tên kia tự dâng mình tới trước mặt em hay không.”

Nói tới đây, cô quay đầu lại nhìn về phía Võ Thắng Lợi đang quỳ rạp trên mặt đất, vừa rồi Bùi Trí Minh đã gõ anh ta hôn mê.

Lúc này Bùi Trí Minh cũng không có tâm trạng nào để ý tới Võ Thắng Lợi, anh ta không nhịn được bật cười ha ha: “Em cảm thấy chắc chắn sau này anh ta không bao giờ dám trêu chọc người có văn hóa nữa, người có văn hóa thật sự quá đáng sợ.”

Anh ta giơ ngón tay cái lên với Tô Nhuyễn: “Từ nay về sau, chị dâu chính là thần tượng đứng đầu trong lòng em!”

“Biện pháp này của chị quá tuyệt vời, vừa có thể quyên tiền giúp khu thiên tai, vừa có thể khiến cho xã hội chủ động điều tra bọn họ.”

Trong thời buổi này, phóng viên không tùy ý viết bài theo kịch bản giống phóng viên đời sau, bọn họ là người theo đuổi chân tướng và sự thật, khi bọn họ tiến vào huyện Khai Vân điều tra, trước đây Võ Đại Minh từng kiêu ngạo bao nhiêu, sau này sẽ phải chật vật bấy nhiêu.

Anh ta nói với Lộc Minh Sâm: “Biện pháp này có hiệu suất cao hơn nhiều so với lão đại ngài viết báo cáo kết hôn.”

Vân Chi

Lộc Minh Sâm liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái, cho nên, đúng là không cần anh giúp đỡ, cô tự có biện pháp ứng đối của mình…

Nhìn biểu cảm của anh không đúng, Tô Nhuyễn vội vàng nói: “Sao có thể? Em dám làm như vậy vì biết sau lưng còn có các anh, hai mươi vạn không phải số lượng nhỏ, nếu Võ Đại Minh chó cùng rứt giậu, khả năng ý nghĩ g.i.ế.c em cũng có.”

Cô nghiêm túc nhìn về phía Lộc Minh Sâm: “Anh, anh nhất định phải bảo vệ tốt cho em đấy nhé.”

Tin cô cái quỷ! Lộc Minh Sâm lười nhác nói: “Không, anh cảm thấy em lợi hại hơn nhiều, xin em sau này bảo vệ tốt cho anh.”

Tô Nhuyễn chần chờ một lát: “Vậy thì mỗi người một lần, thay phiên nhau?”

Lộc Minh Sâm nghẹn lời, cuối cùng cũng bị cô chọc cười.

Phía bên này, Bùi Trí Minh đá đá Võ Thắng Lợi đang hôn mê, hỏi: “Chị dâu, chị vay nhiều tiền như vậy, nhà bọn họ thật sự có thể trả lại sao?”

Tô Nhuyễn nói: “Yên tâm đi, chỉ nhiều không ít.”

Đời trước sau khi xảy ra chuyện Triệu Tú Tú, Võ Đại Minh từng bị điều tra, chỉ riêng tiền bạc lục soát ra đã gần năm mươi vạn này, con số ấy chắc chắn là con số thiên văn ở thời đại này.

Hai mươi vạn chỉ khiến ông ta đau lòng muốn chết, chưa tới mức khiến ông ta nổi điên: “So với để bọn họ tiêu xài, thà làm chút chuyện có ý nghĩa còn tốt hơn.”
 
Back
Top Bottom