Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90 Sau Khi Chị Cả Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ

Thập Niên 90 Sau Khi Chị Cả Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ
Chương 30: Chương 30



Triệu Hà có thể nhận ra Thạch Vân nhiều lần muốn bắt chuyện với Nguyên Đường, nhưng Nguyên Đường cứ như đánh máu gà vậy*, mỗi lần tan học là chạy biến đi, đến sát giờ vào lớp mới quay lại. Thạch Vân cố gắng mấy lần, cuối cùng vẫn không bắt chuyện được.

打了鸡血 - là một cách nói hình tượng, ý chỉ Nguyên Đường tràn đầy năng lượng, hối hả, vội vã.

Giao điểm duy nhất của hai người chính là lúc thu bài tập.

“Nộp bài tập toán.”

“Đây.”

Chỉ vỏn vẹn một câu ngắn ngủi như vậy, Nguyên Đường lại quay đầu học bài, dáng vẻ nghiêm túc đó, đừng nói là ngọn lửa nhỏ, cho dù là một đám cháy lớn cũng phải bị dập tắt.

Thạch Vân rất nhanh đã rút lui, dù sao học tập vẫn là chủ đề chính, cậu ta cũng chưa chắc đã có ý đó, chỉ là có hảo cảm, muốn gần gũi hơn. Nhưng Nguyên Đường hoàn toàn không cho cậu ta cơ hội để bắt đầu câu chuyện, cho nên tất cả mọi tình cảm đều không thể nào xảy ra.

Rất nhanh lại đến kỳ thi tháng, lần này thành tích của Nguyên Đường tiến bộ hai mươi bậc, Triệu Hà trái lại tụt mười mấy bậc.

Triệu Hà cực kỳ oán giận, đây là chuyện gì chứ.

Mấy ngày nay cô ấy cứ chú ý đến Nguyên Đường và Thạch Vân, cuối cùng trái lại là cô ấy bị tụt hạng, hai người kia đều bình an vô sự mà tiến bộ, đúng là tức chết người.

Lại đến giờ ra chơi, Nguyên Đường chạy như bay ra ngoài.

Cô không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt đó, trong đầu chỉ toàn là lời Hồ Yến nói hôm qua, hôm nay Hồ Thanh sẽ về.

Lần này Hồ Thanh đi khá lâu, hơn một tuần, Nguyên Đường mang tâm trạng mở hộp quà bí mật, rất muốn bay về nhà ngay lập tức.

Về đến nhà, Hồ Yến đã đợi sẵn.

Hồ Thanh cũng ở đó, Hồ Yến dẫn anh ta đến để biết nhà cửa, sau này nếu thuận tiện, sẽ trực tiếp để hàng ở đây.

“Anh Hồ!”

Hồ Thanh vừa mới về, vì lái xe tải mấy ngày liền cho nên râu ria xồm xoàm, anh ta ra hiệu cho hai người họ mở túi ra xem.

Hồ Thanh mang về hai túi lớn, một túi vẫn như cũ, đủ loại đồ lót tất chân, chỉ có điều lần này Hồ Thanh rõ ràng đã có kinh nghiệm, anh ta kiểm soát chi phí, chọn một số loại có hoa văn.

Nguyên Đường lục lọi một hồi, phát hiện bên trong không có đồ dành cho nam.

Hồ Thanh sờ mũi: “Lần này đồ nam tăng giá rồi.”

Sau khi Phạm Quyên nói chuyện hôm đó, anh ta cũng suy nghĩ kỹ, thay vì giải thích với em gái, chi bằng anh ta trực tiếp cắt nguồn hàng. Dù sao hàng cũng là do anh ta nhập, đến lúc đó anh ta không chọn đồ nam là được.

Nếu nói với em gái, anh ta cảm thấy cô em gái hiện tại đang dần dần trở thành con ma mê tiền sau khi đi theo Nguyên Đường này sẽ nhảy dựng lên cãi nhau với anh ta.

Anh ta ghét nhất là cãi nhau với phụ nữ.

Thà là không nói.

Nguyên Đường nhìn anh ta một cái, không nói gì cả.

Mở túi còn lại ra, Nguyên Đường rất bất ngờ.

Bên trong túi là mấy chục chiếc quần legging xếp ngay ngắn.

Nguyên Đường kìm nén sự vui mừng trong lòng, cầm một chiếc lên xem xét kỹ lưỡng, giống với hình ảnh trong trí nhớ của cô, quần legging thời này đều có dây buộc ở dưới chân, phần trên ôm sát, vì là đồ mùa đông nên cũng khá dày, nhưng do bán ở miền bắc, mùa đông phải mặc thêm quần bông bên trong, nên dáng quần hơi rộng một chút.

Nguyên Đường rất hài lòng.

“Chính là cái này!”

Cô hỏi dồn: “Giá nhập bao nhiêu?”

Hồ Thanh ra hiệu: “Người ta không bớt giá, nói một chiếc năm tệ.”

Năm đồng, giá này không hề rẻ, thời này một chiếc quần bình thường cũng chỉ có mấy tệ, giá nhập năm tệ, Nguyên Đường phải bán mười đồng trở lên mới có lãi.

Nhưng Nguyên Đường không cảm thấy giá này là quá đáng, hài lòng gật đầu: “Cuối tuần em sẽ đi bày hàng.”

Cô mới không bán mười tệ, loại hàng hot này, cô định bán cho những người có điều kiện tiêu dùng.

Hỏi han Hồ Thanh một thời gian ngắn nữa có đi chở hàng nữa không, Nguyên Đường mới bàn bạc với Hồ Yến xem hai người sẽ đi đâu bán hàng.

Cổng nhà máy đi theo hướng bán nhiều hàng giá rẻ, còn khu thương mại mà lần trước chưa bày được, lại rất phù hợp với mặt hàng lần này.ml

Hồ Thanh nhíu mày: “Khu thương mại á... Hay là để anh hai em cuối tuần đến đó trông chừng cho hai đứa.”

Lần trước anh ta vội vàng chạy đến đó, là vì biết khu thương mại đó phức tạp, sợ hai người Nguyên Đường bị thiệt thòi. Lần này nếu lại đến đó, không có đàn ông ở bên cạnh e là không được.

Nguyên Đường cũng không cố chấp, kiếp trước lúc này cô đã đi làm thêm rồi, nói về sự quen thuộc với huyện thành, vẫn là Hồ Thanh và Hồ Minh hiểu rõ hơn.

“Vậy được, cuối tuần mình đến tìm thầy giáo.”

Còn có hai anh chàng giúp đỡ lần trước, hôm đó quá muộn, Nguyên Đường vốn định mời hai người họ ăn một bữa, kết quả hai người đó nhìn thì cao to, nhưng lại ngại ngùng trước hai cô gái, Hồ Minh không có ở đó, bọn họ đưa đồ xong là chạy mất.

Nguyên Đường nghĩ, hay là tuần này cũng mời người ta ăn một bữa cơm, hơn nữa cô cảm thấy sau này nếu mình thường xuyên bày hàng, không quen biết một chút “người địa phương” thì e là không được.

Kiếp trước rất nhiều người luôn cảm thấy quay về những năm 90 kinh doanh rất đơn giản, nhưng cũng đừng quên vấn đề an ninh trật tự thời này.

Trước khi camera giám sát phổ biến, biết bao nhiêu ông chủ nhỏ kiếm được tiền đã bị phá sản, có người cửa hàng bị đốt cũng không biết là ai làm.

Cô không ngây thơ đến mức cho rằng mình sẽ luôn thuận buồm xuôi gió, muốn kiếm tiền thì phải chuẩn bị sẵn sàng cạnh tranh với người khác, từng bước vững chắc mới là đạo lý.

Hồ Thanh đưa đồ xong lập tức đi, trước khi đi còn bảo Hồ Yến mấy ngày nay cũng về nhà.

“Mấy ngày nay sắp quyết định rồi, mẹ nói để em về nhà gặp mặt người nhà họ hàng bên nhà vợ anh.”

Hồ Yến khựng lại, ngay khi Nguyên Đường tưởng cô ấy sẽ nói gì đó, Hồ Yến lại ủ rũ đáp một tiếng vâng.

Hồ Thanh đi rồi, Hồ Yến im lặng một lúc lâu.

Cô ấy không nói rõ được cảm xúc trong lòng, là tủi thân vì anh trai không đứng về phía cô ấy? Hay là tủi thân vì sau này chắc chắn phải trở thành người một nhà với Phạm Quyên?

Hình như đều không phải, cô ấy cũng biết Phạm Quyên chưa chắc đã nói thật với anh trai, nhưng cô ấy có thể làm gì đây?

Bây giờ cô ấy đi tìm anh trai nói Phạm Quyên gây khó dễ cho cô ấy, bảo anh trai đừng kết hôn với chị ta? Chưa nói đến việc anh trai có đồng ý hay không, cho dù là mẹ cũng không thể đồng ý để cô ấy làm vậy.

Công bằng mà nói, ngoài việc hôm đó nói những lời không hay với cô ấy ra, Phạm Quyên thật sự là một người không bắt bẻ được.

Chị ta quan tâm anh trai, làm giày cho anh trai, trước đây còn tặng mẹ không ít đồ, cho dù là cô ấy, lần đầu tiên gặp mặt, chị ta cũng tặng một chiếc gương nhỏ, lúc đó cô ấy cũng không cảm thấy Phạm Quyên có vấn đề gì.

Một người chị dâu mà trong mắt người khác không có vấn đề gì, nếu vì nguyên nhân của cô ấy mà không thể thành đôi, vậy sau này anh trai cô ấy khó mà nói chuyện được.

Người khác ai cũng sẽ nói nhà cô ấy có một cô em chồng khó chiều.

Hơn nữa, cho dù đổi một người khác thì sao? Cô ấy có thể đảm bảo người tiếp theo sẽ tốt với người nhà cô ấy sao? Có thể đảm bảo người chị dâu tiếp theo sẽ ủng hộ cô ấy đi bán hàng, không nói một lời nào sao?

Không thể nào.

Người Phạm Quyên lấy là anh trai, không phải cô ấy. Cũng giống như nhiều người nghĩ, cô em chồng này chỉ có nghĩa vụ chấp nhận, không có quyền phản đối.

Hồ Yến lặng lẽ cất túi đồ, ôm lấy cánh tay Nguyên Đường.

“Tiểu Đường, mấy ngày nay mình ở đây với cậu được không?”

Nguyên Đường vỗ vai cô ấy: “Được chứ, hay là cậu mang chăn gối của cậu đến đây đi, trời lạnh rồi, ký túc xá của các cậu không ấm áp bằng chỗ mình đâu.”

Hồ Yến suy nghĩ một chút, gật đầu.

Cô ấy ở đây, thỉnh thoảng còn có thể giúp đỡ Tiểu Đường một tay.

Làng Tiểu Hà.

Lại đến lúc làm miến, khoai lang năm nay của nhà họ Nguyên chất đống trong sân, bên trên phủ lên một lớp vải, Nguyên Đức Phát ngồi trước đống khoai này phì phèo hút thuốc.

Triệu Hoán Đệ ở trong bếp đang băm thức ăn cho lợn, tiếng băm thớt chan chát, nghe mà trong người bực bội.

Hoàn cảnh gia đình không tốt, mấy tháng trước chuyện cười Nguyên Đường gây ra khiến người ta bàn tán một thời gian dài, khiến Triệu Hoán Đệ không muốn ra khỏi cửa. Nhưng bây giờ không ra ngoài cũng không được, nhà sắp làm miến rồi.

Triệu Hoán Đệ cảm thấy bà ta chắc là bị nóng trong người, ngay cả hơi thở ra cũng nóng rực.

Bà ta ngẩng đầu lên hét ra ngoài, giọng nói the thé: "Ông nó, ông phải nghĩ cách đi chứ. Ngày mai bắt đầu làm miến rồi, nhà mình cũng phải có người làm chứ."

Làm miến là mấy nhà làm chung với nhau, mấy tháng trước Triệu Hoán Đệ vay nợ, bây giờ mặc dù người ta không đòi, nhưng qua mấy tháng nữa là phải đòi rồi, làm gì có chuyện để nợ sang năm, ít nhất cũng phải trả trước Tết chứ.

Trong nhà gần như chỉ trông chờ vào miến và bán lợn để kiếm tiền, lợn phải đợi đến tháng Chạp, bây giờ miến chính là thu nhập của cả nhà.

Nhưng mấy nhà chung nhau, nhà nào cũng phải có người làm. Thông thường là một nhà ba người, một lao động chính làm miến, hai người còn lại làm những việc lặt vặt như phơi miến.

Triệu Hoán Đệ bốc hỏa, mọi năm vào lúc này, đều là Nguyên Đường về nhà giúp đỡ, sức khỏe Nguyên Đức Phát không tốt, hai năm trước, Nguyên Đường đã tiếp nhận công việc làm miến, hai người còn lại là Nguyên Đức Phát và Triệu Hoán Đệ cùng nhau làm, nhà cũng không gặp vấn đề gì.

Nhưng năm nay gặp khó khăn rồi, Nguyên Đường chắc chắn sẽ không về. Nghĩ đến Nguyên Đường, Triệu Hoán Đệ lại chửi rủa một tiếng.

Con bé chết tiệt, tốt nhất là cô chết ở ngoài luôn đi, không quan tâm đến trong nhà, đúng là nhẫn tâm.

Nhưng sau khi chửi rủa xong thì vẫn phải đối mặt với hiện thực. Nguyên Đống đang học cấp ba, chắc chắn không thể để cậu về.

Nhà làm miến cần ba người, hiện thực thiếu mất một người, người này, phải chọn từ Nguyên Liễu và Nguyên Cần.

Triệu Hoán Đệ lải nhải, nhưng cũng không quyết định được. Bà ta có ý không cho Nguyên Liễu Nguyên Cần đi học nữa, nhưng trước đó Nguyên Đường làm ầm ĩ một trận, những người trong thôn thích buôn chuyện đã nói bà ta thiên vị, Triệu Hoán Đệ sợ không cho hai đứa nhỏ này đi học, sau này hai đứa này cũng sẽ học theo Nguyên Đường.

Nhưng để hai đứa này đi học, chi phí lại quá lớn.

Không chỉ chi phí lớn, gần đây Triệu Hoán Đệ càng cảm thấy bà ta mệt mỏi rã rời.

Việc nhà thiếu người làm, trước đây Nguyên Cần Nguyên Liễu học tiểu học, mỗi ngày tan học về còn có thể giúp làm việc nhà, bây giờ đều đi học nội trú rồi, trong nhà chỉ có một mình bà ta làm quần quật, còn phải chăm sóc Nguyên Lương, vất vả không thôi.

Bây giờ lại đến lúc làm miến, là để Nguyên Liễu về hay là để Nguyên Cần về lại trở thành vấn đề nan giải.

Triệu Hoán Đệ có ý muốn để Nguyên Liễu về, giữa hai đứa con gái, bà thiên vị Nguyên Cần hơn, dù sao Nguyên Cần trông ngoan ngoãn, mấy năm nay cũng chăm sóc Nguyên Lương rất tốt. Mặc dù Nguyên Liễu nhìn thì lanh lợi, nhưng thực ra đầu óc không linh hoạt, Triệu Hoán Đệ cũng có chút chê bai cô bé.

Nhưng Nguyên Đức Phát lại do dự.

Nguyên Đức Phát vẫn còn nhớ lúc đó Nguyên Đường hỏi Nguyên Lương là ai bảo Nguyên Lương đi ăn trộm tiền, Nguyên Lương chỉ Nguyên Cần. Mặc dù sau đó nói ra thì Nguyên Cần khóc lóc thảm thiết, chỉ nói cô bé vô ý. Nhưng dù sao cũng khiến Nguyên Đức Phát ghi nhớ trong lòng.

Cộng thêm sau này Nguyên Cần lười biếng không làm việc, Nguyên Đức Phát cảm thấy đứa con gái thứ tư này có vẻ nhiều tâm cơ, nhìn thì nhu mì, nhưng thực ra là một đứa ranh ma.

Lần này nếu để Nguyên Liễu về, Nguyên Cần đúng là được lợi. Nhưng Nguyên Đức Phát cảm thấy không nên như vậy, đứa con gái lớn vì sự thiên vị mà rời xa gia đình, hai đứa con gái còn lại, ông ta quyết tâm phải đối xử công bằng.

Do dự rất lâu, cuối cùng Nguyên Đức Phát ho khan mấy tiếng, quyết định.

“Để cả hai đứa nó về đi, bận xong đợt này rồi hãy đến trường.”

Ông ta thật sự không biết lựa chọn thế nào, chi bằng để cả hai đứa về, như vậy sẽ không ai có thể nói ông ta thiên vị nữa.

Nguyên Đức Phát nói: “Đến lúc đó thay phiên nhau mỗi ngày một đứa đi phơi miến, đứa còn lại ở nhà làm việc nhà.”

Nói xong, Nguyên Đức Phát yên tâm hơn không ít, ông ta cảm thấy mình cuối cùng cũng công bằng một lần.

Nào ngờ, sự công bằng này cũng đã gieo mầm mống chia rẽ cho gia đình.
 
Thập Niên 90 Sau Khi Chị Cả Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ
Chương 31: Chương 31



Hôm nay Nguyên Liễu và Nguyên Cần tan học bị Triệu Hoán Đệ đến trường gọi về, đúng như Nguyên Đức Phát dự đoán, nếu chỉ nói cho một người về, thì chuyện này chắc sẽ khó xử lý, nhưng Triệu Hoán Đệ lại tự nhiên bảo cả hai đứa về, Nguyên Liễu và Nguyên Cần tuy kêu ca, nhưng cũng chỉ đành đồng ý.

Giáo viên ở trường không muốn lắm, nhưng cuối cùng vẫn cho phép, giống như cho nghỉ thu hoạch vụ thu vào nông vụ mỗi năm vậy, học sinh nhà bận không xoay sở được, thầy cũng chỉ đành đồng ý.

Nguyên Liễu và Nguyên Cần thu dọn giường chiếu và bếp dầu, mỗi người đeo túi hành lý của mình theo Triệu Hoán Đệ về nhà.

Lúc Nguyên Liễu và Nguyên Cần chưa về, Triệu Hoán Đệ là con trâu già trong nhà, trong nhà chỉ có chồng và con trai út, bà ta là người hầu hạ. Nhưng hai đứa con gái vừa về, Triệu Hoán Đệ lập tức vênh váo hẳn lên.

“Từ ngày mai trở đi, hai đứa thay phiên nhau mỗi ngày một đứa, con tư, ngày mai con ở nhà chăm sóc Nguyên Lương, làm ba bữa cơm, tiện thể trông chừng mấy cái túi lọc bột, lật mặt cho bột vụn…”

“Con ba, con đi cùng mẹ đến chỗ phơi miến, tối con ngủ ở đó, giúp trông coi khoai lang và miến.”

Nguyên Cần gật đầu, Nguyên Liễu c*n m** d***.

Cô bé đã hiểu ra, chị cả đi rồi, trong lòng mẹ suy đi tính lại một hồi, cô bé đã thành người thấp kém nhất rồi!

Mẹ bảo cô bé đi ngủ ở chỗ phơi miến, ngủ ở đó vất vả lắm, bây giờ ban đêm lạnh, còn phải dậy giữa đêm trải miến ướt ra cho đóng băng, đến sáng năm giờ hơn lại phải thu dọn, ban ngày lại phải treo miến đã đóng băng lên phơi nắng…

Tại sao mẹ lại bắt cô bé làm trước?

Triệu Hoán Đệ sắp xếp xong, liếc mắt một cái: “Em trai các con và bố các con sắp về rồi, hai đứa mau đi nấu cơm đi!”

Cũng để bà ta được nghỉ ngơi một chút, gần đây bà ta mệt mỏi không nhẹ.

Hai đứa con gái bắt đầu làm việc, Triệu Hoán Đệ nhớ đến lời Nguyên Đức Phát nói, Nguyên Đức Phát nói để bà ta nói chuyện nhiều hơn với hai đứa con gái, trước đó Nguyên Đường làm ầm ĩ một trận, chẳng phải là vì cảm thấy bà ta thiên vị sao? Cũng là do họ làm cha làm mẹ chỉ lo làm lụng vất vả, quên mất việc quan tâm đến con gái lớn.

Gia đình xảy ra một lần tranh chấp như vậy, cũng giống như gieo vào lòng các em một hạt mầm. Cho nên sau này thái độ đối xử với Nguyên Liễu và Nguyên Cần nhất định phải cẩn trọng. Không thể giống như trước đây, động một tí là mắng, giơ tay là đánh.

Triệu Hoán Đệ không cảm thấy mình có lỗi, Nguyên Đức Phát vừa nói xong, bà ta liền nhảy dựng lên muốn cãi nhau.

Nguyên Đức Phát không cãi nhau với bà ta, chỉ nói: “Bà nói đúng, nhưng con cả có nghe lời bà không?”

Triệu Hoán Đệ lập tức im bặt, Nguyên Đường chính là đồ ăn cháo đá bát! Cô có nghe lời ai đâu!

Nhưng nghĩ lại, chồng nói cũng đúng. Mấy đứa con gái đều là đồ ăn cháo đá bát, giống như Nguyên Đường, chính là đứa ăn cháo đá bát nhất.

Nhưng trong nhà còn có Nguyên Đống và Nguyên Lương, nếu Nguyên Liễu và Nguyên Cần đi theo con đường của con cả, sau này Nguyên Đống và Nguyên Lương phải làm sao?

Nghĩ thông suốt rồi, Triệu Hoán Đệ cũng không cố chấp nữa, Nguyên Liễu và Nguyên Cần trong bếp một đứa nhóm lửa, một đứa nấu cơm, bà ta liền ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ trong sân, “trò chuyện” với hai đứa con gái.

Nhưng vừa mở miệng, lời nói ra lại vô thức thay đổi.

“Hai đứa được đi học nội trú đúng là sung sướng, bố mẹ các con ngày nào ở nhà cũng mệt muốn gãy lưng. Nhà lo ăn lo mặc cho hai đứa, sắp thi rồi đúng không, hai đứa mà điểm kém thì cứ liệu hồn! Bố mẹ thiếu chút nữa moi tim gan ra cho hai đứa ăn, hai đứa mà thi không tốt, chính là bất hiếu, về nhà cứ đợi ăn đòn đi!”

“Hai đứa nhìn Trần Châu nhà bên cạnh xem, người ta hiếu thảo biết bao nhiêu. Mẹ nó là Vương Phán Nhi định sẵn cho nó một mối hôn sự, người ta vừa đính hôn xong đã đi làm thêm ở miền Nam. Mới đi được bao lâu, hôm trước đã gửi về năm mươi tệ.”

Triệu Hoán Đệ vừa nói vừa khịt mũi khen Vương Phán Nhi, trong lòng bà ta có không phục cũng phải thừa nhận, lần này Vương Phán Nhi đã thắng bà ta một bậc.

Con gái bà ta nuôi dưỡng lại gây chuyện với gia đình, cắt đứt quan hệ, còn Vương Phán Nhi một kẻ tầm thường quê mùa, lại nuôi dạy được đứa con gái hiếu thảo như Trần Châu. Bà ta nghe nói Vương Phán Nhi đòi nhà trai sáu trăm tệ tiền sính lễ, sáu trăm tệ! Triệu Hoán Đệ nghiến răng tức giận, nếu số tiền đó cho bà ta thì tốt biết mấy!

“Hai đứa phải học những thứ tốt, học ai cũng đừng học theo chị cả các con, nó chính là đồ ăn cháo đá bát, sau này không có nhà mẹ đẻ, đi đâu cũng bị người ta coi thường! Nhà chồng mà bắt nạt nó, đến lúc đó nếu nó về tìm các con, các con ai cũng không được bênh vực nó! Để cho nó xem, ra khỏi nhà rồi, nó một thân một mình có phải là đứa không nơi nương tựa không!”

Triệu Hoán Đệ nói một hồi lại chuyển chủ đề sang Nguyên Đường, miệng toàn là lời oán trách.

Bà ta có ý mong Nguyên Đường sớm bị quả báo, đến lúc đó để hai đứa con gái trong nhà nhìn thấy hậu quả.

Loại người nhẫn tâm như vậy, sau này chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp!

Nguyên Liễu và Nguyên Cần lặng lẽ nấu cơm, không nói một lời nào.

Lời Triệu Hoán Đệ nói có một số chỗ họ cảm thấy không đúng, nhưng có một số chỗ cũng rất tán thành.

Bước đi này của chị cả, họ vừa sợ hãi lại vừa có một loại mong đợi bí mật không nói nên lời, vừa mong chị cả ra khỏi nhà sẽ sống không tốt, lại vừa mong đợi sau này chị cả sẽ có kết cục như thế nào.

Còn về Trần Châu nhà bên cạnh, hai người họ đều biết thời gian trước Triệu Hoán Đệ không muốn ra khỏi cửa, chính là không muốn nhìn thấy Vương Phán Nhi mẹ của Trần Châu.

Nhưng Vương Phán Nhi người này thật sự rất phô trương, bà ta khoe khoang khắp làng mình nhận được sáu trăm tệ tiền sính lễ, lại khoe khoang con gái đi miền Nam đã kiếm được tiền.

Nhà mà Trần Châu gả vào nhà họ Vương, có quan hệ họ hàng với nhà mẹ đẻ của Vương Phán Nhi, chàng trai nhà đó nhìn thế nào cũng không giống như thích Trần Châu, nhưng nhà họ sắp xếp cho anh ta một người vợ để cùng đi làm thêm, anh ta cũng rất bằng lòng. Hai người vội vàng tổ chức đám cưới, chưa được hai ngày đã thu dọn đồ đạc cùng nhau đến miền Nam nương nhờ một người họ hàng đang làm việc ở đó.

Vương Phán Nhi nhận được tiền sính lễ, trong lòng đã sớm vui như mở cờ. Nuôi Trần Châu mười mấy năm, tiền bạc bỏ ra lần này đã thu hồi (kiếm) lại, cuối cùng cũng không lỗ vốn. Thêm vào đó bà ta đã nói rõ với nhà họ Vương, tiền Trần Châu kiếm được, trước khi sinh con vẫn là của bà ta.

Như vậy mỗi tháng còn có nguồn thu nhập đều đặn, năm nay Vương Phán Nhi thậm chí còn không làm miến, chồng bà ta thì chưa đến tháng chạp đã bắt đầu đi khắp nơi chơi bài, cuộc sống đừng nói là sung túc đến mức nào.

Nguyên Liễu vừa nấu cơm, vừa nghe mẹ mình ghen tị với Vương Phán Nhi, trong lòng lại có chút khó chịu.

Vương Phán Nhi vui vẻ, chồng bà ta cũng vui vẻ, nhưng cô bé cũng đã gặp người mà Trần Châu gả cho, dáng người thấp bé, gầy gò ốm yếu, đôi mắt tam bạch, nhìn đến mức Nguyên Liễu muốn nôn.

Khóe miệng Nguyên Liễu cứng đờ, dù mẹ có nói thế nào, cô bé cũng sẽ không giống như Trần Châu tùy tiện gả đi. Bảo cô bé gả cho người như vậy, chi bằng để cô bé chết đi!

Nguyên Cần nhóm lửa, trong lòng lại nghĩ sâu xa hơn Nguyên Liễu.

Cô bé nghĩ, Trần Châu đi làm thêm rồi, mẹ cô ấy vui vẻ, bố cô ấy cũng vui vẻ, ngay cả em trai cô ấy cũng được mặc quần áo mới.

Mẹ nói Trần Châu tốt, nói Vương Phán Nhi có phúc.

Nhưng còn bản thân Trần Châu thì sao?

Nguyên Cần nắm chặt que củi…

Nói tiếp về phía Nguyên Đường.

Hồ Yến gần đây không muốn về nhà, dứt khoát ở lại trong căn phòng nhỏ của Nguyên Đường.

Cô ấy đi làm theo ca, tuần này đúng lúc đến ca ngày, nhưng thời gian của cô ấy thoải mái hơn Nguyên Đường rất nhiều, mỗi ngày đều là từ tám giờ sáng đến sáu giờ tối.

Vì có nhiều thời gian, Hồ Yến dứt khoát giúp Nguyên Đường bày hàng.

Buổi sáng hai người cùng nhau đi bày hàng bán khoai tây nghiền, đợi Nguyên Đường đến trường, cô ấy sẽ đạp xe đưa đồ về nhà, rồi tự mình đi làm, buổi tối lúc cô ấy tan làm, sẽ mang đồ đã làm sẵn ở nhà đến cổng trường, bán hết rồi lại mang về.

Như vậy, mấy ngày gần đây Nguyên Đường sống thoải mái hơn không ít, Hồ Yến có xe đạp, giúp cô đỡ tốn sức hơn rất nhiều. Hai người cùng làm việc, càng khiến cô không cần phải chạy đua với thời gian mỗi ngày.

Nguyên Đường rất biết ơn Hồ Yến, cho nên bữa ăn khuya buổi tối làm rất thịnh soạn.

Trời lạnh, cô tiêu hao năng lượng cũng nhiều, nghiến răng mua thêm nửa cân thịt, thịt thái sợi, tẩm bột chiên giòn, mỗi ngày lúc nấu mì cho thêm một ít, phi thơm hành gừng, thêm thịt chiên và một ít đậu phụ khô, một bát mì nước nóng hổi, Hồ Yến ăn đến mức không ngẩng đầu lên được.

“Tiểu Đường cậu nấu ăn thơm thật đấy!”

Rõ ràng chỉ là nguyên liệu đơn giản, sao có thể ngon như vậy!

Hồ Yến than thở: “Mình chỉ có ở đây mới được ăn ngon, bây giờ về nhà chẳng có gì ăn cả.”

Mẹ cô ấy gần đây bận rộn đến phát điên, trong nhà toàn là đồ chuẩn bị sẵn để mang đến nhà chị dâu làm lễ, cô ấy về nhà, phát hiện căn phòng của mình chất đầy đồ linh tinh, chen chúc đến mức không có chỗ đặt chân. Vất vả lắm mới dọn được một chỗ để ngủ, ban đêm trong mũi toàn là mùi đồ chiên rán và cá muối, căn bản không ngủ được.

Nguyên Đường múc thêm cho cô ấy một muôi nước dùng: “Thích ăn thì ăn nhiều một chút.”

Chuyện cưới xin của Hồ Thanh được ấn định vào cuối năm, tính đến bây giờ cũng chỉ còn chưa đến hai tháng. Khoảng thời gian này, mẹ Hồ chắc chắn sẽ bận rộn bên đó.

Hai người ăn mì nước xong, mỗi người lại cầm một củ khoai lang trắng ăn.

Trước đây nhà họ Hồ cũng làm miến, sau này hai đứa con trai đều kiếm được tiền, mẹ Hồ thật sự gom không đủ người làm, dứt khoát không làm nữa, khoai lang trong nhà hoặc là để ăn hoặc là mang đến nhà họ hàng làm miến.

Hồ Yến đi làm ở nhà máy, cũng giống như Nguyên Đường ở trường trung học số 1, đều là nộp lương thực để đổi phiếu ăn. Khoai lang trong nhà ăn không hết, Hồ Yến cứ cách mấy ngày lại về nhà lấy một giỏ khoai lang để đổi phiếu ăn, mấy ngày nay vì phải ăn ở nhà Nguyên Đường, Hồ Yến dứt khoát mang đến một giỏ khoai lang đầy ắp.

Nguyên Đường vừa ăn khoai lang nóng hổi, vừa nghĩ đến chuyện mình từng nói sẽ bày hàng bán khoai lang nướng.

Bây giờ xem ra là không được rồi, cô không có nhiều thời gian như vậy.

Hai người ăn xong liền ngủ thiếp đi, ngày hôm sau lại đi học thêm một ngày, đến chiều, Nguyên Đường được nghỉ.

Nguyên Đường vừa ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy Hồ Yến đang kéo đồ, bên cạnh là Hồ Minh và hai thanh niên trẻ tuổi lần trước.

“Tiểu Đường!”

Hồ Yến nhảy cẫng lên gọi cô, Nguyên Đường mỉm cười đi tới: “Mọi người đến sớm vậy.”

“Đi, đi ăn chút gì đã.”

Cả nhóm đến khu thương mại, mỗi người trước tiên ăn một đĩa lương bì, thêm một chai nước ngọt, sợ hai người kia ngại ngùng, Nguyên Đường còn mua thêm mấy cái bánh.

Bánh nhân thịt lợn và rau cần, ít thịt nhiều rau, ăn giòn giòn, ăn kèm với lương bì rất vừa miệng.

“Lần trước quên giới thiệu với hai đứa rồi, đây là Thạch Đầu, đây là Tiểu Đông. Hai đứa cứ gọi là anh là được.”

Hồ Minh ăn xong liền ngồi xỉa răng, nói chuyện rất tùy ý.

Nguyên Đường theo lời giới thiệu của anh ta gọi anh: “Lần trước đã nói mời anh Thạch Đầu và anh Tiểu Đông ăn cơm, trước đây thật sự rất cảm ơn hai anh.”

Thạch Đầu và Tiểu Đông là anh em ruột, đều họ Tôn, nghe Nguyên Đường nói như vậy, mặt liền đỏ bừng.

Thạch Đầu càng rụt rè hơn, cúi đầu không nói gì, Tiểu Đông chỉ nói lần trước cũng không giúp được gì.

Anh ta cũng không nói dối, vốn anh ta tưởng là đi theo Nguyên Đường làm gì đó, ít nhất cũng phải ra tay giúp người ta, kết quả đến nơi rồi chỉ nghe Nguyên Đường nói một tràng, hai người họ ngoài việc giúp chuyển đồ ra, thật sự không giúp được gì khác.

“Sao lại nói vậy, nếu không có hai anh ở đó, người ta sẽ không thèm nghe em nói nhiều lời như vậy.”

Bà Lưu kia chính là loại người biết nhìn mặt bắt hình dong, nếu cô một mình quay về, số đồ đạc đó có mang đi được hay không còn chưa biết.

Chính là vì có người đi cùng, nên dù bà Lưu có tức giận cũng không dám ngăn cản không cho đi.

Tiểu Đông hỏi: “Vậy sau đó bà ta có đến gây phiền phức cho em không?”

Nguyên Đường cười: “Bà ta không dám.”

Vốn dĩ chỉ là một người dân thành thị nhỏ nhen, tuy tham lam nhưng nếu đưa cho bà ta một con dao, bà ta cũng không dám giết người. Chỉ là gan nhỏ thôi, chẳng qua thấy cô là con gái nên mới làm vậy, nếu cô lớn tuổi hơn một chút, hoặc không phải là nữ giới, bà ta chắc chắn sẽ ngoan ngoãn.

Sau hôm đó đừng nói là bà Lưu đến trường, cho dù Nguyên Đường bày hàng cũng không nhìn thấy người nhà họ Lưu, phải biết là nhà họ Lưu gần trường, con đường lớn trước cổng trường cũng là con đường họ thường xuyên đi qua, vậy mà Nguyên Đường cũng không thấy người, có thể thấy bà Lưu bị dọa đến mức nào.

Ăn cơm xong, mấy người cùng nhau đến bãi đất trống ngoài khu thương mại dựng quầy hàng.

Lần này Nguyên Đường rất đường hoàng, quần legging cô bán, vào thời điểm này có thể coi là hàng cao cấp.

Chỉ có điều hàng của cô không nhiều, một cái quần legging năm tệ, Hồ Thanh bỏ ra hơn một trăm tệ cũng chỉ mua được hai mươi lăm cái.

Nguyên Đường đã sớm dùng bìa cứng viết chữ, tấm biển quảng cáo lớn viết “Hàng mới Quảng Đông, quần legging”.

Lúc đó Hồ Yến đề nghị cô viết là hàng tỉnh, nhưng Nguyên Đường lại nói khoác một câu, trực tiếp viết thành hàng Quảng Đông.

Hồ Yến thầm nghĩ, lại nữa rồi lại nữa rồi, Nguyên Đường mỗi lần bán hàng cứ như biến thành người khác vậy, lời nói dối nào cũng có thể bịa ra được.

Quả thật, Nguyên Đường vừa bày hàng ra, lập tức mở miệng rao.

“Hàng mới Quảng Đông! Hàng hot nhà máy! Chỉ còn mười cái cuối cùng! Ai đến trước được trước!”

Hồ Yến: …

Một câu mà nói dối bốn lần, cậu làm thế nào mà được vậy.

Nguyên Đường vẫn đang tiếp tục khoác lác.

“Đi qua đi lại đừng bỏ lỡ, chỉ bán trong ngày hôm nay, hàng Quảng Đông, ngay cả trên tỉnh cũng không có hàng!”

Phải nói rằng, dù là thời đại nào, phiên bản giới hạn cũng có sức hấp dẫn chết người đối với phụ nữ. Nguyên Đường vừa rao như vậy, thật sự có người đến xem.

Nguyên Đường cầm một cái quần legging lên để mọi người xem, loại quần mới lạ này rất nhiều người chưa từng nhìn thấy, nhưng dáng quần ôm sát đó, từ lần đầu tiên đã khiến một số người rút lui.

“Mặc cái này vào ngại chết đi được, ôm sát như vậy, giống như áo giữ nhiệt vậy.”

“Sao phía trên lại không có cái che…”

“Không mặc được không mặc được, thời trang quá.”

Nguyên Đường rao một hồi, người đến xem thì nhiều, người hỏi giá thì ít.

Có người hỏi giá, Nguyên Đường liền nói ba mươi tệ.

Ba mươi tệ!

Rất nhiều người lập tức quay đầu bỏ đi, ba mươi tệ là gần nửa tháng lương ở trong thành phố rồi, ai mà bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua một cái quần!

Lò dò nửa tiếng đồng hồ, một cái quần cũng không bán được.

Hồ Yến có chút sốt ruột, trước đây cô ấy không mấy lạc quan về loại quần này, là Nguyên Đường khẳng định chắc chắn rằng nhất định sẽ bán chạy cô ấy mới tạm thời yên tâm, nhưng hôm nay xem ra, cũng không phải là bán chạy.

Nguyên Đường bước xuống khỏi ghế, chọn hai cái quần, bảo ba người đàn ông giúp trông quầy.

“Đi, chúng ta đi thay đồ.”

Hồ Yến: “Hả?

Nguyên Đường kiên nhẫn giải thích: “Loại quần này ở đây không ai mặc, mọi người không biết mặc lên sẽ như thế nào nên mới không ai hỏi, là do mình sơ suất, chúng ta đi tìm chỗ nào đó thay đồ vào, làm mẫu cho mọi người xem.”

Cô kéo Hồ Yến tìm một quán ăn, thay quần áo trong kho của người ta.

Mặt Hồ Yến đỏ bừng mà bước ra ngoài.

“Sao cái quần này mặc vào bó sát thế, có phải là sai cỡ rồi không.”

Nguyên Đường nhìn trái nhìn phải: “Vẫn ổn mà, chính là kiểu dáng này đấy.”

Hồ Yến có chút ngại ngùng: “Cảm giác như mình đang mặc quần giữ nhiệt vậy.”

Nguyên Đường kéo áo khoác của cô ấy, hôm nay Hồ Yến mặc áo khoác dài, buông xuống vừa hay khiến đôi chân trông thon dài vô cùng.

“Xinh lắm! Cái này cậu mặc đi, chúng ta để lại hai cái tự mặc.”

Hồ Yến nhìn chằm chằm vào chân Nguyên Đường, nhỏ giọng nói: “Tiểu Đường, chân cậu thon thật đấy.”

Nguyên Đường gần đây cao lên, càng khiến tỷ lệ cơ thể cân đối, đùi và bắp chân rất đều, dáng chân vừa thẳng vừa thon, khiến Hồ Yến nhìn đến ngây người.

Nguyên Đường xoay một vòng, hôm nay cô mặc áo không dài, nhưng cô cảm thấy vừa đẹp, Hồ Yến sẽ cho mọi người xem hiệu ứng khi mặc áo dài, cô sẽ cho mọi người xem kiểu dáng tổng thể của cái quần này.

Cô không hề cảm thấy ngại ngùng, đừng nói là thứ này còn dày, cho dù có mỏng hơn một chút, cũng chỉ giống như kiểu tất chân dài thôi, cô đã từng thấy ở miền Nam rồi. Trước đây người ta mặc áo hai dây quần đùi, có ai ngại ngùng đâu.

Hai người bước ra ngoài, quay về quầy hàng.

Hồ Minh không có suy nghĩ gì đen tối, chỉ cảm thấy đẹp, giơ ngón tay cái lên. Hai người còn lại, nhìn thấy liền đỏ mặt, bị Hồ Minh mắng là đồ không có tiền đồ.

Có người mẫu sống rồi, tình hình lập tức khác hẳn.

Có mấy cô gái trông rất thời trang đi qua đi lại ba lần, cuối cùng không nhịn được nữa.

Cô ấy mắt sáng rực hỏi giá, Nguyên Đường vẫn câu nói đó, ba mươi tệ.

Cô gái muốn mua, nhưng cũng cảm thấy đắt quá.

“Bớt chút đi.”

Nguyên Đường bước ra khỏi quầy hàng, cho cô ấy xem hiệu ứng khi mặc trên người mình: “Loại quần này của chúng tôi bây giờ đang rất thịnh hành ở miền Nam đấy, tôi phải năn nỉ ỉ ôi lắm mới lấy được mấy cái này về, cô nhìn thì nhiều, nhưng có hơn mười cái là chúng tôi giữ lại để tự mặc.”

Cô liếc nhìn cách ăn mặc của cô gái này: “Cô mặc cái quần này, bên trên vẫn mặc áo khoác này của cô, trên đầu đội thêm một cái mũ len, tin tôi đi, nhất định sẽ rất đẹp.”

“Hôm nay chúng tôi bán hết, ngày mai các cô đến mua sẽ không phải là người đầu tiên nữa đâu.”

Trong lòng cô gái này do dự, thì thầm với người đi cùng, đắt thì đúng là đắt thật, nhưng cũng đẹp thật!

Cô ấy đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng vẫn nghiến răng mua.

“Tôi lấy một cái!”

Đừng nói là nửa tháng lương, chỉ cần mặc lên đẹp, một tháng lương cũng được!

Nguyên Đường chọn cho cô ấy một cái, cô gái vừa tiếc tiền vừa nâng niu như báu vật, quay đầu nói với người bên cạnh: “Tôi đi tìm chỗ nào đó thử xem.”

Chỗ Nguyên Đường không có chỗ để thử quần áo, cô gái kia không thể đợi đến lúc về nhà mới mặc, tìm một chỗ ở đây để thay, nếu có vấn đề về chất lượng cũng có thể đổi ngay.

Nguyên Đường vội vàng giới thiệu cho cô ấy quán ăn vừa mới đến, cô gái kia cùng với người đi cùng rời đi.

Có được một đơn hàng, những đơn sau sẽ dễ dàng hơn.

Chờ đến khi màn đêm buông xuống, các cặp đôi ra ngoài, loại hàng cao cấp này mới càng có sức tiêu thụ.

Có những người đang yêu đương cuồng nhiệt, miệng liên tục nói “mua, anh trả tiền”. Cũng có những người đi ngang qua, lén lút nhìn Nguyên Đường và Hồ Yến, kết quả bị bạn gái cho ăn tát vào mặt, cuối cùng chỉ có thể đuổi theo giải thích “anh không có, anh không phải”.

Nhưng dù sao thì, không có cô gái nào có thể đi ngang qua quầy hàng này mà không để ý.

Nguyên Đường thầm nghĩ, cho dù hôm nay không bán hết cũng không sao, chỉ cần tạo được danh tiếng, những cô nàng sành điệu ở cái huyện nhỏ này chỉ có từng đó, ngày mai ai cũng sẽ biết ở đây có quần legging kiểu dáng mới!

Bận rộn cả một buổi tối, Nguyên Đường bán được mười cái quần. Thực ra nếu đợi thêm một chút sẽ có thêm khách, nhưng Nguyên Đường không định thức nữa.

Vẫn là câu nói đó, hôm nay chỉ cần tạo danh tiếng, ngày mai mới là lúc quan trọng.

Quả nhiên, chiều ngày hôm sau, Nguyên Đường vừa mang quần đến khu thương mại, đã có người đợi sẵn ở đó.

“Cái quần legging đó, còn không? Tôi lấy một cái!”

Nguyên Đường mỉm cười nói: “Vẫn còn, hôm qua chúng tôi lại đi lấy thêm mấy cái, chỉ là người ta nói món hàng này bán quá chạy, giá cả phải tăng lên một chút.”

Người kia sốt ruột: “Sao lại như vậy được? Cùng một loại hàng, các cô còn tăng giá?”

Ba mươi tệ đã đủ đắt rồi, nếu không phải hôm nay cô ấy thấy có người mặc đẹp, cô ấy cũng không bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua một cái quần.

Nguyên Đường vội vàng nói: “Chúng tôi cũng không còn cách nào khác, giá nhập cao quá. Vậy đi, chỉ tăng thêm một tệ thôi, ba mươi mốt tệ được không?”

Đắt hơn một tệ, người kia tuy không cam tâm tình nguyện, nhưng vẫn trả tiền.

Ghi Ba mươi mốt tệ vào sổ, Hồ Yến có chút không hiểu.

“Tăng thêm một tệ làm gì.”

Cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, lại còn mang tiếng tăng giá.

Nguyên Đường vỗ đầu cô ấy: “Hàng mới vừa về, cậu không tạo được danh tiếng là hàng hot, sau này sẽ khó bán.”

Cô không phải là vì đồng tiền lẻ đó, mấy chục tệ cũng kiếm được rồi, còn thiếu một hai tệ kia sao?

Nhưng sự thật là, loại quần legging này thực ra không phải ai mặc cũng đẹp…

Quần bó sát, yêu cầu cao về vóc dáng, cũng giống như một số trào lưu sau này, không phải ai cũng phù hợp.

Vậy làm thế nào để duy trì độ hot, khiến sau này mọi người đều cảm thấy loại hàng này khan hiếm?

Phải tạo ra một thị trường hot ảo.

Cô gái kia mua đắt hơn một tệ, về nhà sẽ nói loại hàng này khan hiếm, cô ấy vội vàng chạy đến mua một cái mà suýt chút nữa không mua được.

Con người luôn chạy theo trào lưu, một khi trào lưu nổi lên, dù có phù hợp hay không, ai cũng sẽ tự thêm hiệu ứng cho loại hàng mới này, nói cách khác, chính là kiểu về sau “Càng nhìn càng thấy đẹp”.

Tự thôi miên bản thân.

Nhưng trước mắt không phải là vấn đề khó bán hàng nữa, Nguyên Đường kéo tay Hồ Yến, kéo sang một bên nói nhỏ.

“Anh trai cậu khi nào thì chuẩn bị đi tỉnh lần nữa?”

Lô hàng này không thể kéo dài được lâu, chờ đến khi những người bán hàng rong xung quanh cũng phát hiện ra sự khan hiếm của quần legging, nhập hàng với số lượng lớn, e rằng cũng có thể bán mười tệ.

Nguyên Đường muốn tranh thủ trước lúc đó kiếm thêm một chút.

Hồ Yến tính toán thời gian: “Mấy ngày nay anh trai mình không đi được, nhưng anh ấy có đồng nghiệp sẽ đi, là tuyến đường ngắn, chắc hai ba ngày là về.”

Nguyên Đường quyết định: “Toàn bộ thu nhập hôm nay, cộng thêm tiền mình bán hàng, lần này có bao nhiêu mình lấy bấy nhiêu, còn cậu?”

Hồ Yến cắn môi: “Mình cũng lấy hết!”

Cô ấy trực giác lần này là một cơ hội hiếm có, Nguyên Đường nói đúng, kiếm tiền phải xem thời cơ.

Bây giờ thời cơ đã đến.

“Chờ hàng về, cậu không phải còn phải đi học sao?”

Nguyên Đường: “Không sao, mình sẽ xin nghỉ.”

Không đến vào ban ngày, chỉ xin nghỉ buổi tự học buổi tối thì vẫn dễ dàng, buổi tự học buổi tối của trường trung học số 1 chỉ là tự làm bài tập, giáo viên trông lớp. Cô lấy cớ nhà có việc, xin nghỉ hai ngày chắc là không có vấn đề gì.

Hai ngày, Nguyên Đường nhìn những cô gái đến mua quần legging nườm nượp thầm nghĩ.

Có lẽ không cần đến hai ngày đâu.
 
Thập Niên 90 Sau Khi Chị Cả Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ
Chương 32: Chương 32



Nguyên Đường dành cả ngày để bán hết số quần legging, sau đó lại vội vàng bán hết số q**n l*t và tất trong ngày hôm sau, mặc dù q**n l*t và tất chưa bán hết, nhưng hai người họ đang cần tiền gấp, nên quyết định chia tiền trước.

Quần legging nhập về hai mươi lăm chiếc, bán được gần bảy trăm tệ tiền mặt, q**n l*t và tất cũng bán được gần hai trăm tệ, tổng cộng là chín trăm tệ, mỗi người được chia ba trăm sáu mươi tệ, tiền tiết kiệm của Nguyên Đường còn hơn hai trăm tệ, cô quyết định chỉ giữ lại vài chục tệ để chi tiêu, hai người dựa theo tỷ lệ góp vốn tính ra một nghìn tệ, cùng với một trăm tám mươi tệ phải chia cho Hồ Thanh để Hồ Yến chuyển cho anh ta.

Hồ Thanh nhận được tiền thì giật nảy mình, lần này là thật sự bị dọa sợ.

"Chỉ mấy cái quần này thôi mà, kiếm được nhiều vậy sao?"

Hồ Thanh cảm thấy khó tin, cho dù anh ta lái xe tải đường dài, một tháng cũng chỉ kiếm được khoảng bốn năm trăm tệ, đây là còn bao gồm cả tiền hoa hồng anh ta kiếm được.

Vậy mà Nguyên Đường chỉ tùy tiện bán hàng thôi, đã kiếm được nhiều tiền như vậy rồi sao?!

Hồ Yến uống một ngụm nước rồi giải thích cho anh trai: "Cũng không phải hoàn toàn là tiền lời lần này, em và Tiểu Đường còn tự bỏ thêm tiền vào đấy, làm tròn số cho đẹp."

Vì chuyến hàng này, cô ấy gần như đã bỏ ra toàn bộ số tiền mình có, ngay cả tiền lương cũng không giữ lại được bao nhiêu.

Cô ấy ngừng một chút rồi nói: "Tiểu Đường nói, lần này là kiếm lời nhờ chênh lệch thời gian, cùng lắm chỉ được một lần này thôi, sau này sẽ không còn nhiều lợi nhuận như vậy nữa, hơn nữa cô ấy nói bán xong lần này, định nghỉ ngơi một thời gian."

Hồ Yến không nói quá chi tiết, thật ra là Nguyên Đường đã phân tích cho cô ấy, nói rằng loại tiền nhanh này, kiếm được một lần thì phải thành thật im hơi lặng tiếng một thời gian. Tuy ở huyện ít người buôn bán, nhưng chờ người ta đến tỉnh xem hàng, chỉ cần tính toán sơ qua là biết hai người họ kiếm được bao nhiêu tiền trong hai lần. Chuyện bỗng nhiên giàu lên, nếu xảy ra với người khác thì tốt, nhưng xảy ra với cô ấy, sẽ chỉ mang đến vô số rắc rối.

Không thấy hôm qua họ bán đắt hàng như vậy, trong khu thương mại đã có mấy người rõ ràng không phải khách hàng mà là tiểu thương đến hỏi han rồi sao?

May mà cô ấy đã sớm có phòng bị, nói chuyện toàn là ba hoa khoác lác.

Nguyên Đường rất biết điều: "Vốn dĩ bày hàng rong chỉ là giải pháp tạm thời, nếu lần này kiếm đủ tiền, mình định đợi đến kỳ nghỉ đông sẽ tìm một công việc kinh doanh ổn định hơn."

Nguồn hàng của Hồ Thanh bên này cô không muốn từ bỏ, nhưng cũng biết Hồ Thanh không ổn định, anh ta lái xe không có quy luật, giống như lần này, một khi món đồ nào đó bán chạy, cô cũng chỉ có chút hàng trên quầy, căn bản không thể hưởng được lợi nhuận tối đa.

Hồ Yến nghĩ đến ý tứ mà Nguyên Đường bộc lộ, liền đưa cho anh trai phần tiền thuộc về anh ta, bao gồm cả phần phải chia cho Hồ Thanh lần trước, sau đó giải thích cách chia lợi nhuận.

Hồ Thanh trước đó có nghe Hồ Yến nói qua một chút, lúc ấy anh ta đang vội đi lái xe, không nghe kỹ lắm, chỉ nói lần sau quay về đưa cho anh ta là được, nhưng khi Hồ Yến vừa lấy ra hơn hai trăm tệ, Hồ Thanh liền ngẩn người.

Nhiều vậy sao!

Hồ Thanh không muốn nhận: "Em cứ giữ lấy đi, anh chỉ là giúp một tay thôi, không cần em đưa tiền cho anh."

Em gái cho vài chục tệ, anh ta sẽ vui vẻ nhận lấy, nhưng hai trăm tệ, thật sự là quá nhiều.

Hồ Yến ôm lấy cánh tay anh ta nhất quyết bắt anh ta nhận, hai người giằng co một hồi, Hồ Thanh kiên quyết không nhận: "Thật sự không được thì em cứ cầm số tiền này mua đồ cho mẹ, coi như là anh hiếu kính mẹ."

Anh ta thường xuyên vắng nhà, mẹ luôn được em gái chăm sóc nhiều hơn. Đây cũng là lý do anh ta luôn cảm thấy có lỗi với các em trai em gái. Mấy năm nay lái xe đường dài, mỗi lần anh ta đi là mất mấy ngày liền, em trai thì hai ba ngày về nhà một lần, em gái thì gần như ở nhà luôn. Hồ Thanh cảm thấy mình bỏ ra ít, cầm số tiền này cũng không yên tâm.

Hồ Yến kiên trì muốn đưa, cuối cùng Hồ Thanh chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Vậy thì đưa cho mẹ đi."

Cả hai anh em đều không muốn nhận số tiền này, đưa cho mẹ là kết quả tốt nhất.

Hồ Yến cũng đồng ý, cầm tiền đến đưa cho mẹ.

Mẹ Hồ đang ở trong phòng kiểm tra danh sách quà mừng, tính toán xem đến lúc con trai lớn kết hôn sẽ mời những người họ hàng nào đến, đột nhiên bị con gái út đưa cho hơn hai trăm tệ, khiến bà ấy choáng váng.

Bà ấy biết con gái út đang cùng Nguyên Đường bày hàng rong, nhưng trong mắt bà ấy, Yến Tử chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, sao mới có mấy ngày mà đã kiếm được nhiều tiền như vậy?

Hồ Yến ôm lấy tay mẹ: "Tiểu Đường rất giỏi, đương nhiên rồi, con cũng rất tuyệt vời!"

Vẻ vênh váo này của cô ấy trong mắt Mẹ Hồ, đương nhiên là có chút đáng yêu.

Mẹ Hồ v**t v* khuôn mặt con gái: "Được rồi, được rồi, cuối cùng mẹ cũng được hưởng phúc của các con rồi."

Quay người lại lau nước mắt, bà ấy sớm mất chồng, một mình nuôi ba đứa con, không ít lần bị người ta khinh rẻ, nếu không thì đã không bị phân đến nơi hẻo lánh sau núi để xây nhà như vậy.

May mà con trai lớn và con trai thứ hai đều ngoan ngoãn, giờ con gái út cũng có thể kiếm tiền rồi, mẹ Hồ chỉ cảm thấy những khổ cực mình phải chịu đựng trong quá khứ đều đã được đền đáp.

Hồ Yến cũng không khỏi cảm thấy xúc động, tuy cô ấy là con út, nhưng những ngày tháng khó khăn của gia đình cô ấy cũng có chút ấn tượng, sau này là anh hai và anh ba gánh vác gia đình, cô ấy mới dần dần trở thành người có cuộc sống tốt nhất trong số những cô gái cùng trang lứa trong làng.

Cô ấy dựa vào lòng mẹ, chưa bao giờ cảm thấy trái tim mình mềm yếu như vậy.

"Mẹ, con nhất định sẽ hiếu kính mẹ thật tốt."

Mẹ Hồ nắm lấy tay con gái: "Mẹ không mong con báo đáp, con sống tốt, sau này gả vào một gia đình tốt, mẹ là mãn nguyện rồi."

Hiện giờ con trai lớn đã có nơi có chốn, con trai thứ hai mấy hôm trước cũng nói bóng gió với bà ấy, rằng cũng đã có chút mai mối, bây giờ bà ấy chỉ còn lại đứa con gái út là mối lo lắng.

Chỉ cần con gái út gả vào một gia đình tốt, nhiệm vụ cả đời này của bà ấy coi như hoàn thành.

Hồ Yến vùng ra khỏi vòng tay mẹ, vẻ mặt không tình nguyện: "Con không lấy chồng đâu, không nói với mẹ nữa, con đi tìm anh ba đây!"

Hồ Yến vừa đi khỏi, Mẹ Hồ liền lắc đầu, thở dài nói: "Vẫn còn là một đứa trẻ con mà."

Vừa nói đến chuyện lấy chồng đã xấu hổ, cũng không nghĩ xem bây giờ cô ấy đã mười sáu mười bảy tuổi rồi, còn được mấy năm nữa đâu.

Mẹ Hồ xoay người cất hơn hai trăm tệ đi, bà ấy không thiếu tiền, con trai lớn và con trai thứ hai mỗi tháng đều đưa về nhà ba mươi tệ, Hồ Yến sau khi đi làm cũng đưa về nhà hai mươi tệ một tháng.

Bà ấy căn bản tiêu không hết, để dành được kha khá, lần này lo liệu việc cưới xin cho con trai lớn, tiền thách cưới và chiêu đãi khách khứa chủ yếu do con trai lo, những khoản lặt vặt khác bà ấy lo liệu hết. Hai trăm tệ này vừa vào sổ, bà ấy lập tức nghĩ xem còn khoản nào cần phải chi tiêu cho đám cưới của con trai lớn.

"Ừ, nên mua thêm cho Phạm Quyên hai bộ quần áo nữa."

Hai trăm tệ này vừa khéo, đưa thêm cho nhà thông gia năm mươi tệ tiền mua quần áo, rồi để dành một trăm tệ để mua loại thuốc lá và rượu ngon hơn một chút...

Nguyên Đường đang hăng say bán hàng, Nguyên Đống tuần này cũng về làng Tiểu Hà.

Gần đây nhà nào trong thôn cũng đang làm miến, từ xa đã có thể nhìn thấy khói trắng bốc lên từ một số nhà, nhà nào cũng chừa ra một mảnh đất bằng phẳng, chính là sân phơi miến. Nguyên Đống đi dọc đường, thấy không ít người đang bận rộn.

Nguyên Đống không khỏi nhớ lại kiếp trước.

Làng Tiểu Hà vẫn luôn có truyền thống làm miến, lúc này, vì trong thôn vẫn chưa có điện, cho nên vẫn luôn làm miến thủ công, đợi đến hai năm nữa, trong thôn sẽ có điện, khi đó sẽ có người bắt đầu đến các thôn bản trên núi thu mua khoai lang, sau khi thu mua về sẽ dùng máy làm miến, máy móc tăng hiệu suất, sản lượng tăng lên, lập tức thu hút không ít tiểu thương ở huyện đến thu mua miến, sau này thậm chí cả những huyện lân cận cũng có người đến thu mua.

Vốn dựa vào ngành nghề kinh doanh ngày càng phát đạt này, làng Tiểu Hà rất có tiềm năng phát triển, nhưng công việc kinh doanh này làm đến cuối những năm 90, rất nhanh đã xảy ra chuyện.

Ban đầu là một vài nhà trong thôn vì muốn giảm chi phí, đã dùng bột sắn mua sẵn thay thế một phần khoai lang, dù sao giá thành của hai loại này chênh lệch gần gấp đôi, mấy nhà này cũng dựa vào "mẹo" này mà kiếm được bộn tiền.

Rất nhanh sau đó, chuyện này liền lan truyền khắp thôn, những người làm miến đều bắt đầu làm theo, có những người gian xảo, thậm chí dùng đến bảy phần bột sắn, làm ra loại miến không dai chút nào, vừa nấu đã đứt.

Những chuyện mờ ám này bị che giấu suốt ba năm, cuối cùng bị một phóng viên phanh phui, đăng lên báo tỉnh.

Làng Tiểu Hà cũng vì thế mà mất đi nguồn thu nhập này.

……

Trong lòng Nguyên Đống cảm thấy khó chịu, cậu trở về quá khứ, phát hiện lớn nhất chính là, cậu rõ ràng biết rất nhiều chuyện, nhưng lại không thể lợi dụng những chuyện này để thay đổi cuộc sống.

Lấy việc làm miến này làm ví dụ, cậu muốn bố mẹ thu mua thêm khoai lang về làm nhiều miến, sau đó mang đến huyện bên cạnh bán, huyện bên cạnh không có hộ làm miến lớn như làng Tiểu Hà, giá cả chắc chắn sẽ cao hơn một chút, hoặc bố mẹ cứ thu mua miến của người trong thôn, tự mình làm người buôn bán nhỏ.

Chỉ với một loại miến, Nguyên Đống cảm thấy mình có thể nghĩ ra rất nhiều cơ hội phát triển.

Nhưng khi sự việc đến gần, cậu lại phát hiện ra mình không thể đáp ứng được bất kỳ điều kiện nào để thực hiện những việc đó.

Nhà nghèo, cái nghèo này không phải là cái nghèo mà cậu đã trải qua ở kiếp trước, mà là cái nghèo tăm tối không thấy được tương lai.

Ngay cả tiền mua khoai lang cũng không có, nói gì đến việc thu mua miến, còn việc làm tiểu thương, bố mẹ cũng không phải là người có thể bôn ba khắp nơi. Họ sinh ra và lớn lên trên mảnh đất này, làng Tiểu Hà là quê hương của họ, cũng là nơi giam hãm họ, họ không thể rời khỏi ngôi làng này, cũng không thể thích ứng với các quy tắc và cuộc sống của thành phố.

Không có tiền, không có người, tất cả những kế hoạch của Nguyên Đống đều bị kẹt ở bước đầu tiên, được định sẵn chỉ có thể là một ý tưởng.

Nguyên Đống đi trên con đường trong thôn, từ xa đã nhìn thấy Nguyên Cần đang làm việc trên sân phơi miến.

Nguyên Đống nhìn bóng dáng em gái, lại một lần nữa nghĩ đến chị cả.

Thực ra trong những năm Triệu Hoán Đệ sinh Nguyên Lương, nhà họ Nguyên vẫn luôn thuộc nhóm những gia đình có điều kiện sống khó khăn nhất trong làng.

Năm đứa con trong nhà đều chưa lớn, Triệu Hoán Đệ và Nguyên Đức Phát cũng không có năng lực gì nổi bật, cho nên mỗi lần nhà họ Nguyên cùng người khác hợp tác làm miến, luôn là nhà họ Nguyên làm sau cùng, miến làm ra cũng luôn có chất lượng kém nhất.

Sau này chị cả học cấp hai, đến lượt làm miến, chị ấy nhất quyết không đi phơi miến, mà muốn làm giống như đàn ông, tham gia vào quá trình làm miến.

Mấy nhà hợp tác làm miến cùng nhau đều không tệ, nói rằng cô chỉ là một đứa trẻ con, đứng trước nồi miến đang sôi, lơ là một chút là có thể ngã vào trong. Cái nồi nước nóng sôi sùng sục kia, nếu không cẩn thận ngã vào thì sẽ bị bỏng nặng.

Nguyên Đường rất cứng đầu, cuối cùng mọi người đều không lay chuyển được cô, đành phải đồng ý cho cô làm miến.

Nguyên Đường phân loại bột của mỗi nhà xong, cô không phải theo thứ tự nhà nào làm trước nhà nào làm sau, mà là bột nhà nào đến trước thì làm trước, tuy lộn xộn, nhưng Nguyên Đường cứ nhất quyết làm như vậy. Cô phân loại que tre để vắt miến của mỗi nhà theo màu sắc của dải vải buộc trên đó, nhà nào làm mẻ nào, rõ ràng rành mạch.

Chờ đến khi hết một ngày làm việc, chất lượng miến của mỗi nhà đều như nhau.

Cũng từ năm đó trở đi, miến của nhà họ Nguyên không bao giờ xảy ra sai sót nữa.

Sau này chị cả đi làm ăn xa, nhà không đủ người, nên không làm miến nữa.

Mười mấy năm sau, Nguyên Đống vẫn còn nhớ mẹ khi đó bị bệnh Alzheimer, bà ấy dường như không nhớ nhiều chuyện sau này, chỉ nhớ một số chuyện rất xa xưa.

Khi đó mẹ luôn lải nhải nhắc đến chuyện làm miến ngày trước, mẹ tự hào nói: "Bọn họ thấy Nguyên Đống học cấp hai rồi, cảm thấy nhà chúng ta sắp khấm khá, cho nên sau này miến của nhà mình đều là loại tốt!"

Nguyên Đống không nhớ rõ mình đã nói gì lúc đó, nhưng cậu nhớ rõ vẻ mặt của chị cả.

Chị cả khi đó đang lau tay cho mẹ, ánh mắt thờ ơ, dường như không nghe thấy gì cả.

Nguyên Đống ôm lấy ngực, Nguyên Cần nhìn thấy anh trai trở về từ xa , nhưng mãi không lại gần, bèn mở miệng gọi cậu.

"Anh!"

Môi Nguyên Cần khô nứt, cô bé đã về nhà được một tuần rồi, nhưng năm nay làm miến là các nhà thay phiên nhau làm, nhà họ Nguyên lại xếp cuối cùng, cho nên cô bé bận rộn lâu như vậy, đều là làm miến cho nhà người khác.

Ngày mai đến lượt nhà họ Nguyên rồi, cô bé nhìn thấy anh trai như nhìn thấy vị cứu tinh.

"Anh, cuối cùng anh cũng về rồi."
 
Thập Niên 90 Sau Khi Chị Cả Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ
Chương 33: Chương 33



Lần trước Nguyên Đống nghỉ chỉ về nhà một ngày, lấy lương khô rồi lại đi, lần này trở về, Nguyên Cần nghĩ anh hai ít nhất cũng phải ở nhà giúp đỡ một thời gian chứ.

Khoai lang nhà họ Nguyên không nhiều, ước chừng làm hai ngày là đủ.

Anh trai đã về rồi, có khi còn làm nhanh hơn nữa.

Nguyên Cần hoàn toàn không muốn ở nhà nữa, bây giờ cô bé chỉ muốn đến trường.

Trước đó vì chuyện thứ tự làm miến, Triệu Hoán Đệ tức giận ở nhà mắng chửi suốt mấy ngày liền, mắng chửi xong lại khóc, cảm thấy người trong thôn bắt nạt bà ta.

Nhưng chồng bà ta không nói gì, cuối cùng cũng chỉ đành ngầm đồng ý với cách sắp xếp của mấy nhà kia. Mấy ngày gần đây, Triệu Hoán Đệ càng mắng chửi nhiều hơn, bà ta nghĩ đến Nguyên Đường thì mắng vài câu, nghĩ đến chuyện làm miến lại mắng vài câu, Vương Phán Nhi vừa cắn hạt dưa vừa xem náo nhiệt, càng đáng bị mắng.

Triệu Hoán Đệ mắng chửi xong, lại kéo hai đứa con gái than thở, trước đây bà ta không như vậy, không thân thiết lắm với mấy đứa con gái trong nhà.

Nhưng bây giờ Nguyên Đường đi rồi, bà ta nói chuyện với chồng thì không ăn thua, nói với Nguyên Lương thì Nguyên Lương không hiểu, đứa con trai lớn duy nhất có thể an ủi bà ta thì lại không ở nhà.

Triệu Hoán Đệ từ lần đầu tiên than thở với con gái, bắt đầu ngày nào cũng thỉnh thoảng "trút hết ruột gan" với hai đứa con gái.

Nguyên Cần cảm thấy Triệu Hoán Đệ bây giờ còn không bằng trước đây, ít ra trước đây bà ấy mắng chửi người ta còn ổn định, đâu giống như bây giờ, một ngày thay đổi mấy lần. Có lúc trước đó một giây còn đang mắng Nguyên Đường không ra gì, giây sau đã rơi nước mắt nói "Mẹ chỉ còn có mấy đứa thôi".

Nguyên Cần kêu khổ không ngừng, chỉ mong sao cho dù là ai cũng được, mau chóng giúp gia đình vượt qua khoảng thời gian này. Cô bé sắp không chịu nổi mẹ nữa rồi.

Nguyên Đống gật đầu với em gái, nhưng không đến giúp đỡ, mà tự mình về nhà.

Triệu Hoán Đệ nhìn thấy con trai lớn trở về, vui mừng khôn xiết, làm cho con trai lớn một bữa cơm, ngồi bên cạnh lải nhải nhìn cậu ăn.

"Nguyên Đống à, con phải học hành cho giỏi, người trong thôn đều coi thường nhà chúng ta, chẳng phải là vì hiện tại nhà chúng ta không có ai chống đỡ gia đình sao? Mẹ với bố con không có bản lĩnh, con phải làm rạng danh cho chúng ta."

Câu nói này của bà ta vừa thốt ra, Nguyên Đống chỉ cảm thấy như có cả núi đè nặng lên người, khiến cậu cảm thấy cơm trong miệng cũng nuốt không trôi.

Triệu Hoán Đệ đột nhiên như nhớ ra điều gì, định mở miệng, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Chị cả của con bây giờ xếp hạng bao nhiêu?"

Từ khi Nguyên Đường rời đi, lúc đầu Triệu Hoán Đệ hận đến mức muốn cô chết ở ngoài đó, sau này bà ta tuy không nói ra miệng như vậy nữa, nhưng trong lòng vẫn hận, cho nên bà ta chưa bao giờ hỏi đến.

Nguyên Đức Phát thì có hỏi thăm, biết Nguyên Đường đã đến trường nhập học, hiện đang học ở trường trung học số 1.

Triệu Hoán Đệ không quan tâm Nguyên Đường rốt cuộc là học như thế nào, nhưng những ngày này vì cuộc sống không thuận lợi, bà ta cứ luôn nghĩ rằng Nguyên Đường nên gặp xui xẻo.

Con bé đã hại gia đình đến nông nỗi này, dựa vào đâu mà sống tốt được?

Muốn chứng minh Nguyên Đường sống không tốt, bà ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể dựa vào thành tích học tập.

Con bé lớn học hành chưa bao giờ tốt, bà ta biết rõ, ngược lại con trai lớn luôn là niềm tự hào của bà ta.

Triệu Hoán Đệ căm hận nghĩ, con bé này đúng là không biết lượng sức mình, thành tích kém như vậy, trường trung học số 1 bị mù à? Vào được rồi cũng sẽ bị đuổi ra thôi!

Bà ta mong đợi nhìn Nguyên Đống, Nguyên Đống khó khăn nói: "Kỳ thi vừa rồi, chị cả xếp hạng ba trăm sáu mươi tám."

Mắt Triệu Hoán Đệ sáng lên, vội vàng hỏi: "Thế còn con?"

Nguyên Đống ăn một miếng cơm: "Con xếp hạng năm mươi hai."

Triệu Hoán Đệ cuối cùng cũng hả giận, bà ta vui vẻ nói: "Giáo viên người ta đều nói rồi, con gái học trung học đều là chậm chạp không theo kịp, nó bây giờ xếp hạng ba trăm mấy, sau này có thể giữ được thứ hạng này cũng là nhờ phúc tổ tiên phù hộ!"

Bà ta tràn đầy hy vọng nhìn con trai lớn: "Nguyên Đống, con thì khác, con trai đều là về lâu về dài, học trung học chắc chắn là càng học càng giỏi, con cố gắng lên, vượt qua chị con! Đến lúc đó con học đại học, nó thì học cái rắm!"

Nguyên Đống ừ một tiếng, không nói lúc khai giảng chị cả xếp hạng hơn bốn trăm năm mươi, mới hơn ba tháng, chị cả đã tiến bộ gần một trăm bậc.

Cậu cúi đầu, trong lòng rối bời.

Nếu có một ngày, chị cả vượt qua cậu...

Nguyên Đống nhíu mày, ăn cơm nhanh hơn.

Ăn xong đặt bát đũa xuống, cậu hỏi: "Mẹ, mấy ngày nay nhà mình có bận không? Con cần làm gì không?"

Vẻ mặt Triệu Hoán Đệ đau lòng: "Không cần, không cần, con đi học vất vả lắm rồi, nhà có mẹ với bố, còn có hai em gái con, làm được hết. Con chỉ cần học là được."

"Vậy được rồi, mẹ, ngày mai con sẽ về trường."

Nguyên Đống không biết việc mình lựa chọn rời đi, rốt cuộc là vì muốn đi học sợ chị cả vượt qua mình, hay là...

Ngôi nhà từng khiến cậu nhung nhớ, bây giờ lại đè nặng khiến cậu không thở nổi, khiến cậu không nhịn được muốn trốn chạy.

Lô quần legging thứ hai rất nhanh đã về đến nơi, với một nghìn tệ này, đã nhập về được hai trăm chiếc quần legging.

Nguyên Đường và Hồ Yến kiểm tra chất lượng xong, yên tâm hơn.

Hồ Yến càng thêm phấn khích: "Trong nhà máy của chúng ta đã có người mặc rồi, gần đây có rất nhiều người đến hỏi mình, nói có thể nhờ mình mua cho họ một chiếc không."

Hồ Yến và Nguyên Đường đều nói với bên ngoài rằng họ đang bán hàng giúp người khác, Hồ Yến nói là họ hàng xa, Nguyên Đường nói là giúp bạn bè.

Hồ Minh và Thạch Đầu, Tiểu Đông giúp trông quầy hàng, cũng khiến nhiều người có ý đồ xấu tạm thời rút lui.

Nguyên Đường nhớ lại một chút, cảm thấy đúng là không có gì sơ suất, mới cùng Hồ Yến bàn bạc xem khi nào đi bày hàng.

Cô có thể xin nghỉ hai ngày, thời gian rất gấp rút, tốt nhất là chọn lúc có nhiều người qua lại.

Hồ Yến: "Vậy thì tối thứ sáu đi."

Tuần này Nguyên Đường không nghỉ, nhưng nhà máy thì nghỉ, lượng người cuối tuần nhiều hơn so với bình thường. Hai ngày thứ sáu thứ bảy, chắc chắn bán hết được.

Hai người quyết định xong thời gian, Hồ Yến còn tranh thủ thời gian ban ngày đến khu thương mại dạo một vòng, hỏi mấy cửa hàng xem có quần legging không.

Mấy chủ cửa hàng kia có lẽ bị hỏi nhiều rồi, câu trả lời đều giống nhau.

"Hai ngày nữa sẽ có hàng."

Loại hàng đang hot này, sao họ có thể không biết chứ, chỉ là người bán hàng rong kia nói là hàng Quảng Đông, nhiều người trong số họ đều lấy hàng từ tỉnh, nhất thời thật sự không biết nguồn hàng ở đâu. Hai ngày nay hỏi han nhiều quá, có người nhanh nhạy đã đến tỉnh tìm hàng rồi, cho dù không tìm được hàng giống y như đúc, thì tìm loại na ná cũng được.

Hồ Yến dò hỏi xong, trong lòng đã có tính toán.

Xem ra Nguyên Đường nói đúng, họ có thể làm chính là tranh thủ chênh lệch thời gian.

Một chiếc quần giá nhập năm tệ, bán ba mươi tệ. Lãi ròng hai mươi lăm tệ, hai trăm chiếc quần...

Hồ Yến cảm thấy lòng bàn tay nóng ran đổ mồ hôi.

Tuy bề ngoài Nguyên Đường có vẻ bình tĩnh hơn Hồ Yến, nhưng trong lòng cũng không khỏi xao xuyến.

Vụ làm ăn này nếu thành công, cô sẽ không phải lo lắng về tiền bạc trong một khoảng thời gian dài. Tuy số tiền này có lẽ chỉ đủ cho cô sống bình thường và hơi eo hẹp trong suốt những năm trung học, học phí đại học vẫn chưa có, nhưng điều này đã khiến Nguyên Đường rất phấn khích rồi.

Cô đã sống trong thiếu thốn quá lâu, kiếp trước cô nghèo khó trong thời gian dài, đến nỗi sau này khi áp lực cuộc sống không còn lớn như vậy nữa, cô cũng không thể nào thoải mái được. Nghèo đói đã in sâu vào xương tủy của cô, khiến cô trong mấy chục năm sau đó có chút chán ghét bản thân mình như vậy.

Bây giờ sống lại một lần nữa thời thanh xuân, Nguyên Đường cảm thấy xiềng xích năm xưa đang dần dần được cởi bỏ.

Cô có thể tệ thời có được cả tuổi trẻ và sự giàu có, thoát khỏi những dấu vết mà gia đình nghèo khó đã khắc sâu lên người cô.

Hai người vẫn như cũ gọi Hồ Minh và Thạch Đầu, Tiểu Đông đến, bày hàng rong ở bên ngoài khu thương mại. Khác với lần trước giấu giếm, lần này Nguyên Đường trực tiếp chất một đống hàng lớn lên.

Hồ Minh và Thạch Đầu đứng ngoài canh chừng, Tiểu Đông và Nguyên Đường phụ trách chào mời khách, Hồ Yến thì đứng thu tiền.

Tin tức quần legging đã về hàng nhanh chóng lan truyền, những cô gái trong huyện có khả năng chi tiêu đều đến đây.

"Tôi lấy một cái!"

"Cái này của tôi quá nhỏ, lấy cho tôi một cái cỡ lớn hơn!"

"Dây buộc của cái này bị lỗi, đổi cho tôi một cái khác!"

"Đừng chen lấn, đừng chen lấn, tôi lấy ba cái!"

……

Lần này việc buôn bán phát đạt vượt ngoài sức tưởng tượng của Nguyên Đường, đến khi hàng hóa bán hết sạch, năm người vẫn chưa kịp phản ứng.

Cứ như vậy... bán hết rồi sao?

Hồ Yến ôm chặt túi, không dám nhúc nhích.

Năm nghìn tệ...

Từ bao giờ cô ấy được nhìn thấy nhiều tiền như vậy chứ!

Nguyên Đường là người đầu tiên định thần lại: "Đi thôi."

Cầm nhiều tiền như vậy, không thể ở lại đây được nữa.

Họ cảnh giác nhìn trước ngó sau, thấy không có ai đi theo mới đi theo Hồ Minh đến một nơi vắng vẻ.

Nguyên Đường ra hiệu cho Hồ Yến, Hồ Yến lấy ra ba trăm tệ, đưa cho Thạch Đầu Tiểu Đông và Hồ Minh mỗi người một trăm tệ, số tiền này Nguyên Đường đã nói với cô ấy rồi, nhất định phải đưa.

Một là đúng là đã nhờ người ta giúp đỡ, hai là bản thân kiếm được nhiều tiền, nhưng lại không chịu chi ra một tệ, sau này e là khó mà chung sống được.

Cô ấy vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của những người mà Hồ Minh tìm đến, không đến mức nghi ngờ đối phương có ý đồ xấu, nhưng trước món lợi lớn như vậy, ai có thể đảm bảo hoàn toàn được chứ?

Thạch Đầu và Tiểu Đông từ chối không nhận, Hồ Minh lại nhận thay họ: "Khách sáo cái gì, cầm lấy đi."

Anh ta nhìn ra được Nguyên Đường muốn hợp tác lâu dài với hai người này, một trăm tệ không phải là nhiều.

Anh ta ngậm điếu thuốc, ánh mắt mơ màng.

Anh ta thật sự tâm phục khẩu phục rồi.

Trước đây anh ta cảm thấy cho dù Nguyên Đường có giỏi giang đến đâu, cũng chỉ là một con bé, nhưng đối phương một hơi kiếm được số tiền bằng cả năm của anh ta, khiến anh ta cũng không còn gì để nói.

"Đồ đệ à", anh ta dựa vào gốc cây, dáng vẻ lêu lổng: "Sau này phát đạt rồi thì đừng quên sư phụ là anh đây nhé."

Anh ta thay đổi suy nghĩ rồi, Nguyên Đường sau này nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn, anh ta tặc lưỡi, tiếc thay cho nhà họ Nguyên.

Một đứa con gái tài giỏi như vậy mà lại bất hòa với gia đình, nhà họ Nguyên chắc không biết mình đã đánh mất bảo bối gì đâu.

Nguyên Đường nhận được phần tiền của mình, một nghìn tám trăm tám mươi tệ.

Ngón tay cô không khỏi run rẩy.

Từ khi sống lại đến giờ, hơi thở bị nghẹn lại trong lồng ngực cô cuối cùng cũng được thở ra.

Cô luôn tỏ ra rất kiên định, nhưng ai mà không hoang mang chứ. Con người ta mất đi gia đình, là mất đi nguồn cội. Tự mình đối mặt với sóng gió cuộc đời nói thì dễ, làm mới thấy không ít khó khăn.

Bất ngờ luôn khó nói trước được khi nào sẽ đến.

Nguyên Đường cũng lo lắng, lo lắng nếu trường học không cho cô bày hàng rong thì phải làm sao, lo lắng ngày mai nếu có người cố tình gây rối thì phải làm sao, lo lắng nếu năm lớp mười và lớp mười một không kiếm đủ tiền thì năm lớp mười hai phải làm sao. Lo lắng nếu ba trăm tệ cho Triệu Hoán Đệ chưa chuẩn bị xong, bà ta đến trường gây sự thì phải làm sao.

Cô cảm thấy mình đang chống đỡ một cái vỏ bọc, bên dưới lớp vỏ bọc ấy chẳng có gì cả, chỉ có một hơi thở.

Con người ta sống chính là nhờ hơi thở này.

Bây giờ hơi thở này đã được thở ra, trong lòng cô lại không hề trống rỗng.

Cô từng chút một hoàn thiện bản thân mình. Kiến thức học được mỗi ngày, tài sản kiếm được bằng chính đôi tay mình, cô nuôi dưỡng lại bản thân mình một lần nữa.

Hồ Yến cầm một nghìn tám trăm tám mươi tệ giống như Nguyên Đường, cả người luống cuống đến cực điểm.

Cô ấy không biết phải làm gì với số tiền này, cả người hoảng loạn không thôi.

"Nguyên Đường, mình phải làm sao bây giờ! Có nên đưa tiền cho mẹ giữ không! Hay là... hay là mình giấu ở đâu?"

Nguyên Đường vỗ vai cô ấy: "Chuyện nhỏ thôi mà, đi, chúng ta đến ngân hàng."

Tiền của Hồ Yến có thể gửi vào ngân hàng, cô ấy có công việc ở nhà máy thảm, còn có sổ hộ khẩu gia đình, gửi tiền rất tiện lợi.

Hồ Yến: "Thế còn cậu?"

Nguyên Đường: "Mình tạm thời không gửi."

Một là vì hộ khẩu của cô vẫn còn ở nhà họ Nguyên, hai là cô không có công việc, hiện tại việc gửi tiền ngân hàng không thuận tiện như sau này, chứng minh nhân dân chỉ có một số đơn vị đặc biệt mới cấp, người bình thường chỉ có thể dựa vào sổ hộ khẩu hoặc giấy giới thiệu của đơn vị để gửi tiền, không có mật khẩu, chỉ có dấu hoặc chữ ký. Cách này đối với cô mà nói, rủi ro quá lớn.

Hơn nữa Nguyên Đường cũng không định gửi tiền vào ngân hàng để hưởng chút lãi suất ít ỏi đó.

Bây giờ là cuối năm 1988, mấy năm tới vật giá sẽ tăng vọt, lạm phát, hai nghìn tệ bây giờ nhìn thì có vẻ có thể tiêu, nhưng sau này sẽ biết, chỉ đủ ăn đủ mặc thôi, cô phải dùng số tiền này để sinh lời.

Hồ Yến không hiểu, gần hai nghìn tệ đấy!

Tương đương với hai năm lương của cô ấy ở nhà máy thảm đấy!

Cô ấy cảm thấy có được số tiền gửi ngân hàng này rồi, cả đời sau này không cần phải lo lắng nữa, sao Nguyên Đường còn muốn tiếp tục kiếm tiền nữa chứ?

Nguyên Đường đếm đầu ngón tay tính toán: "Hộ khẩu của mình vẫn còn ở làng Tiểu Hà, đến lúc mình thi đỗ đại học, lại không thể vẫn để hộ khẩu ở làng Tiểu Hà mãi được đúng không?"

"Bây giờ muốn chuyển hộ khẩu vào thành phố, chỉ có một cách."

"Mua nhà."
 
Back
Top Bottom