Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 110: Có Đầu Bếp Đến Đội Cảnh Sát Cải Thiện Bữa Ăn



Sau sự việc ở khách sạn Tứ Quý, Quý Cẩm Mậu đã từng đến tặng một tấm cờ lụa, nên khá quen thuộc với văn phòng đội trọng án số 1, ông ấy tỏ ra rất thân quen, mỉm cười bước vào, bắt tay Hứa Tung Lĩnh: "Đội trưởng Hứa, lại đến làm phiền các anh rồi."

Vừa nhìn thấy chiếc xe được tặng cho Cục, Hứa Tung Lĩnh đã đoán ngay là Quý Cẩm Mậu. Ông ấy hào phóng như vậy, chắc chắn là muốn đưa Quý Chiêu vào đội cảnh sát.

Quý Chiêu là một họa sĩ trường phái siêu thực, một người mà dù có mời cũng khó mà đến được, lại tự nguyện đến đội trọng án để làm họa sĩ vẽ chân dung, chẳng trách cục trưởng Bành lại vui mừng đến vậy! Càng nghĩ càng thấy vui, Hứa Tung Lĩnh nở nụ cười đầy thân thiện, bắt tay Quý Cẩm Mậu và cười lớn: "Không phiền, không phiền chút nào."

Quý Chiêu không nói gì, khuôn mặt vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, bước theo sau Quý Cẩm Mậu, chậm rãi tiến vào.

Cục trưởng Bành cười giới thiệu: "Nào nào, để tôi giới thiệu đồng nghiệp mới của chúng ta, Quý Chiêu. Từ nay về sau, cậu ấy sẽ chính thức gia nhập đội trọng án, hỗ trợ các cô cậu trong việc phác họa chân dung. Triệu Hướng Vãn, từ nay trở đi cô phụ trách liên lạc với Quý Chiêu."

Nghe lệnh cục trưởng, Triệu Hướng Vãn tiến lên một bước, hô: "Rõ!"

Cục trưởng Bành rất hài lòng với thái độ của Triệu Hướng Vãn, quay sang Quý Cẩm Mậu nói: "Được rồi, nhiệm vụ của tôi xong rồi, phần còn lại cứ để Quý Chiêu trao đổi với bọn họ."

Nói xong, cục trưởng Bành vui vẻ rời đi.

Việc thiếu xe của đội cảnh sát đã được giải quyết, họa sĩ chân dung cũng đã có, lại không cần biên chế và lương, thật hoàn hảo.

Quý Cẩm Mậu chắp tay chào tất cả mọi người trong đội trọng án.

"Chuyên gia tâm lý học người nước ngoài Hanks khuyên rằng nên để Quý Chiêu tiếp xúc nhiều với người lạ, tôi muốn để thằng bé tự do nhưng lại sợ xảy ra tai nạn như lần ở khách sạn trước đó. Suy đi tính lại, còn nơi nào an toàn hơn Cục cảnh sát chứ? Các cô cậu ngồi đây đều là ánh sáng của công lý, làm những việc trừ gian diệt ác, chắc chắn sẽ hiểu được tấm lòng của một người cha như tôi. Hiện tại tôi còn sống ngày nào, thì có thể chăm sóc cho thằng bé ngày đó. Nhưng rồi cũng sẽ có ngày tôi phải rời khỏi cõi đời này, đến lúc đó Quý Chiêu sẽ ra sao? Xin nhờ các cô cậu chiếu cố, dạy thằng bé cách giao tiếp với mọi người, học cách nhận biết người tốt kẻ xấu, tôi xin cảm ơn mọi người rất nhiều!"

Quý Cẩm Mậu làm dáng vẻ như một người hành tẩu giang hồ, chắp tay cúi đầu.

Là người giàu nhất thành phố Tinh, một doanh nhân nổi tiếng, tổng giám đốc công ty niêm yết, nhưng lại hạ mình như thế này, vừa tặng xe vừa cúi đầu, chỉ để con trai có cơ hội tiếp xúc với xã hội - hình ảnh của một người cha hiền từ như vậy khiến Hứa Tung Lĩnh xúc động.

Anh ta bước tới đỡ lấy cánh tay của Quý Cẩm Mậu: "Yên tâm đi, tổng giám đốc Quý. Ông đã giao Quý Chiêu cho chúng tôi, thì chúng tôi sẽ nhận. Chỉ là... cuộc sống trong đội cảnh sát khá khắc nghiệt, không biết Quý Chiêu có chịu nổi không?"

Quý Cẩm Mậu cười ranh mãnh: "Đội cảnh sát có khó khăn gì cứ nói với tôi, lần này khi tặng xe tôi đã nói với cục trưởng Bành rồi, trong đó có một chiếc Jeep Bắc Kinh và một chiếc minibus sẽ được đội trọng án 1 sử dụng. Ngoài ra, tôi còn cử hai đầu bếp đến nhà ăn của đội cảnh sát để giúp đỡ, đảm bảo cải thiện bữa ăn cho mọi người."

Mọi người đều reo hò.

"Tôi sẽ lái chiếc Jeep Bắc Kinh mới!"

"Một chiếc minibus có thể chở hết tất cả mọi người trong đội chúng ta, từ nay đi lại sẽ tiện hơn nhiều."

"Tuyệt vời, nhà ăn của Cục chúng ta lẽ ra phải cải thiện từ lâu rồi."

"Tôi tuyên bố, từ nay bữa sáng, trưa, tối, tôi đều ăn ở nhà ăn!"

Nhìn những cảnh sát trẻ tuổi, vất vả ngược xuôi đi trong mưa gió để phá án, giờ đây lại đang vui mừng vì có thêm xe và được cải thiện bữa ăn, Quý Cẩm Mậu cảm thấy có chút thương cảm.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 111: Anh Muốn Nó Có Màu Thì Nó Sẽ Có Màu



Tuổi tác của bọn họ có lẽ cũng chỉ xấp xỉ với Quý Chiêu, nhưng đã sớm gánh vác trọng trách công việc, thật đáng khâm phục.

Quý Cẩm Mậu nói: "Tôi đã bàn bạc với cục rồi, sẽ quyên góp một triệu để thành lập quỹ khen thưởng người dũng cảm, mỗi khi phá án lớn sẽ có phần thưởng tương ứng."

Tiếng hoan hô càng lớn hơn.

Có lẽ phú nhị đại Chu Phi Bằng không quan tâm đến tiền bạc, nhưng những người khác thì có. Lương cảnh sát không cao, nếu phá án mà có tiền thưởng, dù ít dù nhiều cũng là một sự khích lệ.

Trong tiếng hoan hô, Hứa Tung Lĩnh gọi Triệu Hướng Vãn lại: "Cô có thể giao tiếp với Quý Chiêu, sau này chăm sóc cho cậu ấy nhiều hơn nhé."

Triệu Hướng Vãn lại gật đầu lần nữa: "Được!"

Quý Cẩm Mậu cười gần như lấy lòng: "Làm phiền cô rồi."

Triệu Hướng Vãn mím môi: "Không có gì."

Quý Cẩm Mậu từng nói rằng ông ấy có cách để Quý Chiêu đi theo cô, không ngờ đó lại là cách này.

Thấy thái độ của Triệu Hướng Vãn có phần lạnh nhạt, Quý Cẩm Mậu lo sợ cô không vui nên nhanh chóng kéo Quý Chiêu lại và đưa đến trước mặt Triệu Hướng Vãn.

"Sau này cứ để Quý Chiêu đi theo cô nhé. Cô làm gì thì nó cũng làm cái đó. Cô ăn gì, cứ cho nó ăn cái đó. Quý Chiêu dễ nuôi lắm, nó không kén ăn, không kén mặc, chỉ là không biết nói, thỉnh thoảng sẽ có chút tâm trạng không tốt, mong cô thông cảm."

Khi tiếp xúc gần với Quý Chiêu, thế giới nội tâm của anh một lần nữa hiện ra trong tâm trí Triệu Hướng Vãn như một bức tranh.

Vẫn là cánh đồng hoang vu đó, vẫn là cái cây lớn đó, vẫn là con chim sơn ca đó, chỉ là lớp tuyết phủ trên mặt đất đã ít đi nhiều, lộ ra một đám cỏ nhỏ.

Chim sơn ca không bay nữa, đang nhảy nhót trên đám cỏ đó. Như một đứa trẻ phát hiện ra món đồ chơi mới, chú chim sơn ca vừa mổ vào đầu nhọn của mầm cỏ mới nhú lên, vừa tò mò quan sát xung quanh.

Hiếm khi thấy một thế giới người lớn trong trẻo, ngây thơ như thế này giữa thế giới ồn ào này, Triệu Hướng Vãn thử hỏi: "Cỏ không phải màu xanh sao? Hay là vẽ thêm màu đi?"

Một lần nữa thấy cách giao tiếp độc đáo của Triệu Hướng Vãn, Quý Cẩm Mậu có chút lo lắng, mắt không rời khỏi phản ứng của con trai.

Quý Chiêu vẫn luôn cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy tập trung nhìn cô.

Quý Cẩm Mậu cố gắng nắm chặt hai tay, mới kiềm chế không kêu lên. Đây mới là lần thứ hai Quý Chiêu gặp cô, mà đã có thể đối diện với cô! Phải biết rằng, Quý Chiêu từ nhỏ đã chống lại giao tiếp với người khác, cơ bản không nhìn thẳng vào ai, ngoại trừ bà nội đã nuôi dưỡng anh ra thì Quý Chiêu không nhìn thẳng vào bất kỳ ai khác.

Ngay cả Quý Cẩm Mậu, dù đã dùng đủ mọi cách, chân thành hết lòng, cũng không thể đổi lấy vài lần Quý Chiêu nhìn vào mắt ông ấy.

[Vẽ màu thế nào?]

Một giọng nói trẻ trung như thiếu niên vang lên trong đầu.

Nghe thấy giọng của Quý Chiêu, Triệu Hướng Vãn yên lòng. Chỉ cần anh sẵn sàng giao tiếp với cô thì có thể sống chung hòa hợp rồi.

"Anh muốn nó có màu thì nó sẽ có màu."

[Vậy để tôi thử xem?]

Giọng Quý Chiêu dần dần trở nên đầy sức sống.

Triệu Hướng Vãn đối diện ánh mắt của anh.

Thật là một đôi mắt đẹp, trong sáng, sạch sẽ, tập trung, đồng tử đen mở rộng như một hố đen, hút hết mọi ánh sáng vào, khiến người ta không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Triệu Hướng Vãn chậm rãi, phát âm rõ ràng: "Thử xem, vẽ màu xanh lên cỏ."

Một khi sẵn lòng giao tiếp, Quý Chiêu sẽ rất nghe lời.

Anh chớp chớp mắt, đám cỏ bỗng chốc nhuộm một màu xanh tươi.

Trong thế giới đen trắng, đột nhiên xuất hiện một sắc xanh rực rỡ, dù chỉ là một chút thôi nhưng cũng khiến Triệu Hướng Vãn cảm thấy rất hài lòng.

Quý Cẩm Mậu không hiểu bọn họ đang nói gì, lén chọc vào cánh tay của Hứa Tung Lĩnh: "Có ý gì vậy? Bình thường Triệu Hướng Vãn nói chuyện cũng thế này à?"
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 112: Đồng Chí Cảnh Sát, Anh Đã Kết Hôn Chưa?



Hứa Tung Lĩnh trừng mắt nhìn ông ấy: "Người khác nhau thì có cách nói chuyện và nội dung khác nhau, có vấn đề gì không?" Quý Cẩm Mậu rụt cổ lại, không dám nói thêm gì nữa.

Sau khi dạy dỗ Quý Cẩm Mậu xong, Hứa Tung Lĩnh nhớ đến việc chính, nói với Triệu Hướng Vãn: "Cô đưa cậu ấy đến khách sạn Thiên Nhiên Cư, tập hợp tất cả những nhân viên phục vụ đã nhìn thấy tình nhân của Ông Bình Phương lại, để Quý Chiêu vẽ chân dung của người đó."

Triệu Hướng Vãn ra hiệu cho Chu Phi Bằng đi lấy xe, còn mình thì quay đầu lại nhìn Quý Chiêu: "Đi cùng chúng tôi nhé."

Quý Chiêu có ấn tượng rất tốt về Triệu Hướng Vãn.

Không ai có thể hiểu được sự sợ hãi của Quý Chiêu, cũng không ai có thể rõ ràng sự bất lực của anh, nhưng Triệu Hướng Vãn thì có thể. Nghe theo lời cô có vẻ không phải là một điều xấu.

"Nếu anh đồng ý, thì gật đầu đi."

Quý Chiêu nghe lời gật đầu.

Triệu Hướng Vãn cảm thấy như đang chăm sóc một đứa trẻ nhà hàng xóm, may mắn là đứa trẻ này rất ngoan ngoãn, không hề gây phiền phức.

Quý Cẩm Mậu đứng bên cạnh cảm thấy mũi mình có chút cay cay. Giáo sư Hanks nói đúng, nên để Quý Chiêu tiếp xúc với nhiều người hơn, Quý Chiêu đã biết gật đầu khi đồng ý rồi!

Triệu Hướng Vãn vội vã lấy giấy bút từ tủ hồ sơ, nhận lấy kẹp vẽ mà Quý Cẩm Mậu đưa qua, cùng với Quý Chiêu, Chu Phi Bằng và Hà Minh Ngọc một lần nữa đến khách sạn Thiên Nhiên Cư.

Quý Chiêu vừa mới xuất hiện trong trang phục thường ngày, các nhân viên phục vụ đã bị choáng ngợp bởi vẻ ngoài của anh, bọn họ phấn khích vây quanh anh, ánh mắt không chút ngại ngùng mà ngắm nhìn anh.

[Cục cảnh sát có cảnh sát đẹp trai như vậy sao?]

[Còn đẹp hơn cả các ngôi sao điện ảnh!]

[Trời ơi, da anh ấy còn trắng hơn cả tôi, đôi mắt anh ấy sáng như những ngôi sao trên trời vậy.]

Những cô gái trẻ chen chúc lại với nhau, sự phấn khích trong lòng chắc chắn sẽ được biểu đạt bằng những lời nói líu lo.

"Anh ấy cũng là cảnh sát của Cục các cô sao?"

"Người ở đâu vậy? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Đồng chí cảnh sát, anh đã kết hôn chưa?"

Phòng họp yên tĩnh của khách sạn bỗng chốc trở nên đông đúc và ồn ào.

Thế giới của Quý Chiêu bắt đầu nổi gió.

Gió cuốn tuyết trên mặt đất lên, che phủ hoàn toàn đám cỏ vừa lộ ra, không còn thấy chút màu xanh nào nữa.

Triệu Hướng Vãn nhận ra có điều không ổn, tiến lên chắn những nhân viên phục vụ đang tiến đến, lạnh lùng nói: "Đừng cản trở công việc, từng người một nào!"

Chu Phi Bằng cũng giơ tay lên, che chắn cho Triệu Hướng Vãn và Quý Chiêu ở phía sau, nghiêm giọng quát: "Lùi lại!"

Hai cảnh sát trẻ tràn đầy khí phách, vẻ mặt nghiêm nghị, khiến những nhân viên phục vụ giật mình, đồng loạt lùi lại.

Tiếng ồn ào và mùi nước hoa nhạt dần, chú sơn ca nhỏ lại thò đầu ra khỏi tổ.

Triệu Hướng Vãn cảm thấy chú chim đang ẩn náu trong thế giới nội tâm của Quý Chiêu thật đáng yêu, trong mắt hiện lên ý cười: "Đừng để gió thổi, không lạnh à?"

[Tôi cũng không muốn thế.]

Nghe được tiếng lòng của Quý Chiêu, Triệu Hướng Vãn nhận ra rằng anh không thể kiểm soát được thế giới nội tâm đầy gió tuyết của mình, liền an ủi: "Không sao đâu, tôi sẽ khiến cơn gió ngừng lại."

Quý Chiêu dừng lại một lúc, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Nụ cười trong mắt Triệu Hướng Vãn càng đậm hơn.

Nếu đồng ý thì gật đầu, Quý Chiêu học khá nhanh đấy chứ.

Sau khi trấn an cảm xúc của Quý Chiêu, Triệu Hướng Vãn lấy giấy bút đưa cho anh: "Họ nói gì, anh có thể vẽ lại trên giấy được không?"

Vẽ là bản năng ăn sâu vào xương cốt của Quý Chiêu, anh gật đầu, kẹp tờ giấy trắng vào bảng vẽ, xoay tròn cây bút chì giữa các ngón tay.

Những ngón tay thon dài, trắng trẻo, khớp xương chắc khỏe và mạnh mẽ, cây bút trong tay anh như có sự sống.

"Người đó nhìn giống như một quan chức. Khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng cao, tay chân dài, ăn mặc chỉnh tề, rất sạch sẽ."
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 113: Có Thể Vẽ Ra Thần Thái Và Diện Mạo Của Một Người Một Cách Sống Động



Vài nét vẽ, bóng lưng của một người đàn ông trưởng thành, dáng người cao ráo, lịch sự, có chút kín đáo, đã hiện lên trên giấy.

Người phục vụ vui mừng nói: "Đúng, đúng rồi, chính là dáng vẻ đó. Dù tuổi không còn trẻ, nhưng ông ấy chăm sóc bản thân rất tốt, thân hình không bị xấu đi."

"Mặt ông ấy hơi dài, mắt dài, đuôi mắt hơi xếch lên..."

Một đôi mắt phượng đẹp với nếp nhăn nhẹ ở khóe mắt hiện lên trên giấy.

"Trán ông ấy rộng, nhìn là biết là người thông minh."

Vài nét vẽ sơ sài, một vầng trán rộng thông thái, giữa trán có một chút tóc mai duyên dáng, khiến người phục vụ không khỏi kinh ngạc: "À, tôi đã quên mất, đúng rồi, đúng rồi, tóc ông ấy tuy ngắn nhưng rất đẹp."

"Môi hơi mỏng, khi không nói chuyện thường hay mím chặt."

Đôi môi mỏng khẽ mím, kết hợp với đôi mắt hơi híp, người đàn ông này toát lên vẻ quý phái và điềm tĩnh.

Nửa tiếng sau, tình nhân hẹn hò hàng tuần với Ông Bình Phương dần dần hiện ra trước mặt Triệu Hướng Vãn.

Cao, mắt phượng, môi mỏng, trán rộng, người đàn ông trung niên, dáng dấp y như quan chức...

Tất cả các đặc điểm tụ lại, người đàn ông này có bảy, tám phần giống Triệu Thanh Vân!

Chu Phi Bằng chỉ vào bức vẽ lớn tiếng nói: "Đây, đây chẳng phải là người đàn ông mà lần trước chúng ta đã gặp tại khách sạn Tứ Quý sao?"

Hà Minh Ngọc cũng nhận ra người đàn ông trên giấy, quay đầu nhìn Triệu Hướng Vãn: "Người này cô có quen không, là ai thế?"

Khi Triệu Thanh Vân xuất hiện ở khách sạn, ông đã che giấu bản thân rất kỹ, mọi người không nhìn thấy được toàn bộ diện mạo, nếu không nhân viên nhìn thấy Triệu Hướng Vãn sẽ nói ngay: À, đúng, cô rất giống ông ấy!

Triệu Hướng Vãn nhíu mày.

Triệu Thanh Vân là người đã kết hôn, lại làm quan ở tỉnh ủy, là người có địa vị. Ông có nhân tình bên ngoài, tất nhiên phải giấu giếm người khác, không lạ gì khi ông tự che giấu bản thân thật kỹ.

Chỉ là, mỗi tuần ông gặp Ông Bình Phương một lần, tần suất quá cao. Dù có ngụy trang đến đâu cũng sẽ bị người khác thấy. Người này thấy trán, người kia chú ý đến mắt, khi thả cổ áo xuống sẽ lộ ra mũi và miệng... dần dần toàn bộ khuôn mặt của ông đã bị lộ ra.

Có lẽ Triệu Thanh Vân không biết rằng trên đời này còn có một thiên tài như Quý Chiêu, chỉ với vài mô tả đơn giản, có thể vẽ ra thần thái và diện mạo của một người một cách sống động.

Nếu Triệu Thanh Vân chính là người đàn ông hẹn hò với Ông Bình Phương, thì liệu ông có phải là hung thủ không?

Nếu phải thì tại sao ông lại g.i.ế.c người? Là vì tranh cãi mà g.i.ế.c người trong cơn nóng giận, hay vì muốn chấm dứt mối quan hệ bất chính này mà cố ý g.i.ế.c người?

Nếu không phải, thì ai là hung thủ? Là đối thủ cạnh tranh sự nghiệp của Triệu Thanh Vân, hay là chồng của Ông Bình Phương, hoặc là người khác?

Vô số ý nghĩ lướt qua trong đầu, Triệu Hướng Vãn cảm thấy trước mắt mờ mịt.

Dù cô không thích Triệu Thanh Vân, nhưng đột ngột biết ông có thể là hung thủ g.i.ế.c người, cảm giác này không dễ chịu chút nào.

Dường như Quý Chiêu cảm nhận được cảm xúc của Triệu Hướng Vãn, anh nâng bút chì, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay cô, động tác nhẹ nhàng mà dịu dàng.

Cảm giác chạm nhẹ truyền đến, Triệu Hướng Vãn nhìn thấy con chú chim sơn ca đứng trên cành cây, đang líu lo, dường như quan tâm hỏi: "Cô sao vậy? Không vui à?"

Không hiểu sao, bỗng nhiên Triệu Hướng Vãn bình tĩnh lại.

"Người này tôi có biết, ông ấy tên là Triệu Thanh Vân, là cán bộ cấp phó sở của tỉnh ủy."

Ngày hôm sau.

Tổ trọng án đã mời Triệu Thanh Vân tới cục cảnh sát, các nhân viên của khách sạn Thiên Nhiên Cư cũng được gọi tới để nhận dạng.

Vừa nhìn thấy đôi mắt phượng đang híp lại của Triệu Thanh Vân, khuôn mặt không giận mà tự uy, sau đó lại quan sát hành động cử chỉ của ông, người nào người nấy đều trợn tròn hai mắt, đồng thanh lên tiếng: “Chính là ông ấy!”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 114: Triệu Thanh Vân Chỉ Mới Là Tình Nghi



Người tình bí mật của Ông Bình Phương lại thật sự là Triệu Thanh Vân.

Sau khi biết rõ Triệu Thanh Vân chính là người đã bí mật gặp gỡ Ông Bình Phương trong khách sạn, cục cảnh sát cũng nhanh chóng bắt giữ ông. Khi nhận được tin tức này, toàn bộ tỉnh uỷ cũng bùng nổ.

“Bí thư Triệu bị người của cục cảnh sát đưa đi rồi!”

“Xảy ra chuyện gì thế? Là án kinh tế hay là án hình sự đấy?”

“Người của cục cảnh sát thành phố đến cũng không nói gì cả, cứ thế bắt người đi thôi, thật quá đáng!”

“Chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì rồi, anh không nhìn thấy à? Người dẫn đội đến bắt chính là Hứa Mặt Đen của đội điều tra hình sự thành phố đấy! Chắc chắn là án hình sự, có lẽ đã xảy ra án mạng rồi!”

Nguỵ Mỹ Hoa đang đánh mạt chược với mấy bà bạn chơi bài của mình thì nhận được tin tức này, bà ta hoảng tới mức vứt hết bài trong tay, vội vàng chạy về nhà. Sau khi run rẩy gọi mấy cuộc điện thoại, Nguỵ Mỹ Hoa cầm lấy túi xách chạy tới cục cảnh sát thành phố.

Vừa vào tới phòng tiếp khách của cục cảnh sát thành phố, Nguỵ Mỹ Hoa đã trưng ra dáng vẻ của một người vợ chính thức.

“Cục trưởng của các người đâu rồi? Tại sao lại tự ý đến tỉnh uỷ bắt người? Rốt cuộc phó bí thư Triệu Thanh Vân có vấn đề gì mà các người không nói không rằng cứ thế tiến hành bắt giữ vậy?”

Với thân phận đặc biệt của Triệu Thanh Vân, lãnh đạo của cục cảnh sát thành phố cũng vô cùng coi trọng. Vậy nên trước khi bắt giữ đã báo cáo vụ án với phía tỉnh uỷ cũng như uỷ ban kiểm tra kỷ luật, cũng đảm bảo sẽ đợi cho đến khi có chứng cứ xác thực. Bây giờ Nguỵ Mỹ Hoa vừa tới, lãnh đạo trong cục cũng không làm gì được, chỉ đành cho người dẫn bà ta tới tổ trọng án để Hứa Tung Lĩnh chịu trách nhiệm tiếp đón cũng như giải thích.

Nguỵ Mỹ Hoa vừa nhìn thấy Hứa Tung Lĩnh, sự tức giận cũng lập tức bốc lên, cầm lấy túi xách của nhãn hiệu nổi tiếng có giá trị không rẻ đập lên bàn làm việc của anh ta một cái: “Có phải là trả thù riêng đúng không? Là trả thù riêng đúng không? Triệu Thanh Vân làm gì có lỗi với cậu mà các người lại làm mất mặt ông ấy như thế!”

Hứa Tung Lĩnh kiên nhân ngồi trên ghế bên cạnh bàn: “Mời bà Nguỵ ngồi. Triệu Thanh Vân có liên quan tới một vụ án g.i.ế.c người, chúng tôi chỉ làm việc đúng thủ tục mà thôi, không tồn tại việc trả thù riêng gì cả.”

Ghế trong cục cảnh sát thành phố chỉ là loại ghế tựa lưng làm bằng gỗ hết sức đơn giản, Nguỵ Mỹ Hoa chê bai nhìn một cái, thế nhưng chân bà ta đang phát đau vì mang giày cao gót lâu, chỉ đành bất đắc dĩ ngồi xuống.

Bà ta có suy nghĩ của riêng mình, hoàn toàn không tin lời giải thích của Hứa Tung Lĩnh: “Sao Triệu Thanh Vân có thể g.i.ế.c người chứ? Ông ấy là phó cán bộ tỉnh uỷ, dự kiến sang năm sẽ có hy vọng được thăng chức. Tuổi trẻ tài cao, tương lai tươi sáng, không thể nào làm ra chuyện gây ảnh hưởng đến tương lai như thế được, chắc chắn các người đã bắt lầm người rồi đấy!”

Hứa Tung Lĩnh xụ mặt: “Trước mắt, Triệu Thanh Vân chỉ mới là tình nghi thôi, tình hình cụ thể phải đợi…”

Anh ta còn chưa nói xong, một giọng nói vang lên từ ngoài hành lang: “Triệu Hướng Vãn, cô đúng là vị tướng may mắn của chúng tôi. Nếu không nhờ cô bảo Quý Chiêu vẽ một bức chân dung, muốn tìm ra người tình của Ông Bình Phương trong số năm triệu dân ở thành phố Tinh này chắc chắn sẽ như mò kim đáy bể. Bây giờ đã xác định được nghi phạm, chúng ta có nên tiếp xúc với các tổ khác hay không? Xem có thể tìm thấy chút manh mối mới nào từ chỗ của đồng nghiệp hay người thân của Ông Bình Phương không.”

Nghe thấy ba từ “Triệu Hướng Vãn”, cả người Nguỵ Mỹ Hoa chấn động, đứng bật dậy khỏi ghế, xoay người nhìn chằm chằm về phía cửa.

Lúc này, Chu Phi Bằng, Hà Minh Ngọc và cả Triệu Hướng Vãn đang cùng đi vào phòng làm việc.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 115: Tay Nguỵ Mỹ Hoa Chỉ Bắt Được Không Khí



Chu Phi Bằng nhìn thấy Nguỵ Mỹ Hoa, nhướng mày, đồng cảm liếc mắt nhìn Hứa Tung Lĩnh, người phụ nữ này vừa nhìn đã biết không dễ sống chung, đội trưởng Hứa ứng phó với bà ta đau đầu lắm đúng không?

Hà Minh Ngọc nhận ra Nguỵ Mỹ Hoa, theo bản năng quay đầu liếc mắt nhìn Triệu Hướng Vãn.

Triệu Hướng Vãn cũng không ngạc nhiên khi thấy Nguỵ Mỹ Hoa xuất hiện ở phòng làm việc, bình tĩnh tiến lên đón nhận ánh mắt phẫn nộ của bà ta.

Biến cố xảy ra bất ngờ, cơn tức giận của Nguỵ Mỹ Hoa không có chỗ phát tiết, không biết vì sao khi nhìn thấy gương mặt giống Triệu Thanh Vân như đúc của Triệu Hướng Vãn, cảm xúc của bà ta cũng ào ào kéo tới như một cơn lũ.

Nguỵ Mỹ Hoa nhanh chân tiến lên, đưa tay đẩy Hà Minh Ngọc ra, sau đó đứng trước mặt Triệu Hướng Vãn, tức giận tuôn ra một loạt câu hỏi: “Sao cô lại ở đây? Chuyện này có liên quan gì tới cô? Tại sao bọn họ lại gọi cô là vị tướng may mắn? Mặc dù chúng tôi đã làm việc khiến cô không hài lòng, nhưng rốt cuộc thì cô vẫn là…”

Ngừng một chút, cuối cùng Nguỵ Mỹ Hoa vẫn còn giữ được chút lý trí, không nói ra chuyện Triệu Hướng Vãn là con gái ruột của mình, tránh nặng tìm nhẹ tiếp tục chất vấn: “Cô lại cho người bắt ông ấy, cô có ý gì đây!”

Chu Phi Bằng thấy bà ta không đầu không đuôi nổi giận với Triệu Hướng Vãn, đôi chân mày nhíu lại thành một đường thẳng, đưa tay chỉ vào cầu vai của Triệu Hướng Vãn: “Bà cô này, bà nhìn cho kỹ đi, cô ấy là cảnh sát tập sự, nào có khả năng chỉ huy cảnh sát bắt người chứ?”

Nguỵ Mỹ Hoa nào biết cầu vai tượng trưng cho cái gì đâu chứ, đối với bà ta, cho dù cô có là thực tập hay cái gì đi nữa, bây giờ Triệu Hướng Vãn đang đứng trong phòng làm việc này, vậy thì cũng cùng một giuộc với mấy cảnh sát đã bắt Triệu Thanh Vân!

Xem như bà ta đã nhìn ra, mặc dù Triệu Hướng Vãn là con gái ruột của bà ta, thế nhưng trời sinh khắc nhau, vừa gặp được cô đã xảy ra chuyện không hay. Lúc gặp cô ở khách sạn Tứ Quý, nghe Triệu Thần Dương nói hai người lớn lên cùng nhau, Nguỵ Mỹ Hoa đã nhận ra Triệu Hướng Vãn mới là con gái ruột của mình.

Triệu Hướng Vãn được Quý Cẩm Mậu xem như khách quý, điều này khiến Triệu Thanh Vân cảm thấy rất khó chịu, vừa về đến nhà đã nổi giận, nghiêm khắc phê bình Triệu Thần Dương, sau đó lại liên lạc với hai vợ chồng Triệu Nhị Phúc và Tiền Thục Phân, sau khi biết rõ chân tướng sự việc, ông đã im lặng rất lâu.

Ngay khi ông chuẩn bị hành động thì nhiệm vụ điều tra cấp tỉnh được ban hành, Triệu Thanh Vân chỉ đành làm việc của mình trước. Vừa có thời gian rảnh rỗi được một chút, Triệu Thanh Vân đã được đưa tới cục cảnh sát để điều tra, Triệu Hướng Vãn cũng có mặt trong tổ trọng án này!

Nghĩ tới đây, Nguỵ Mỹ Hoa đưa tay ra muốn chụp lấy cánh tay Triệu Hướng Vãn, nhưng cô đã lùi về sau nửa bước, vậy nên tay Nguỵ Mỹ Hoa chỉ bắt được không khí.

Nguỵ Mỹ Hoa vừa vội vừa tức, nghiêm nghị mắng: “Uổng công tôi và Thanh Vân còn gọi tới thôn họ Triệu để tìm hiểu tình hình, định sẽ đưa cô về nhà để bù đắp cho những khổ cực mà cô đã chịu trước kia, nhưng không ngờ cô lại trở mặt, vô tình như thế! Sao cô có thể nhẫn tâm bắt ông ấy, còn bêu xấu nói ông ấy là nghi phạm g.i.ế.c người nữa?”

[Cô là một con quỷ đòi nợ, lúc trước không nên sinh ra cô mới phải. Cô vừa xuất hiện, Thần Dương đã khóc suốt, nhà họ Từ có ý kiến với tôi, Thanh Vân lại bị bắt, trong nhà không ngừng gặp chuyện xui xẻo, cô chính là cái đồ sao chổi!]

Vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của Nguỵ Mỹ Hoa không ngừng phóng đại trước mắt Triệu Hướng Vãn, những lời mắng chửi trong lòng bà ta đều truyền vào đầu cô. Triệu Hướng Vãn đứng vững, mắt đối mắt với bà ta.

“Nếu ông ta g.i.ế.c người luật pháp sẽ trừng trị.” Hoàn toàn không tới lượt Triệu Hướng Vãn và người ngoài bêu xấu.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 116: Nguỵ Mỹ Hoa Không Dám So Đo Với Quý Chiêu



Nguỵ Mỹ Hoa thấy cô ngậm miệng, mở miệng đều gọi “ông ta”, hoàn toàn không có chút tôn trọng hay lưu luyến gì với ba ruột mình, bà ta giận tới mức lục phủ ngũ tạng đều đau, hét lớn: “Thanh Vân không g.i.ế.c người, ông ấy không thể g.i.ế.c người được! Chắc chắn là do cô giở trò, cô là một con quỷ đòi nợ!”

Việc Nguỵ Mỹ Hoa nhắm vào và chửi bới Triệu Hướng Vãn như thế khiến tất cả người trong tổ trọng án đều thấy phẫn nộ, Hứa Tung Lĩnh đập bàn một cái: “Nếu còn ồn ào nữa thế thì lập tức cút khỏi phòng làm việc cho tôi!”

Mấy người Chu Phi Bằng nhìn Nguỵ Mỹ Hoa với ánh mắt phòng bị.

Cảm giác khi bị một đám người bài xích tập thể như thế thật sự không tốt lắm, vẻ kiêu căng của Nguỵ Mỹ Hoa biến mất, thế nhưng vẫn mạnh miệng: “Các người làm gì đấy, đang so xem mắt ai to hơn à? Là cục trưởng Bành bảo tôi tới đây, tôi xem như người thân của Triệu Thanh Vân, có quyền được biết tình hình.”

Hứa Tung Lĩnh là người biết chuyện, đã bất mãn với ba mẹ Triệu Hướng Vãn là Triệu Thanh Vân và Nguỵ Mỹ Hoa từ lâu rồi, giờ phút này khi nhìn thấy bà ta phát tiết sự tức giận của mình lên người Triệu Hướng Vãn, anh ta nghiêm túc khiển trách: “Đồng chí Nguỵ Mỹ Hoa, nơi này là cục cảnh sát, không phải chỗ để bà la lối om sòm!”

Quý Chiêu nãy giờ vẫn luôn đưa lưng về phía cửa, ngồi trong góc yên tĩnh vẽ tranh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn.

Không hề có sự báo trước, anh giơ tay phải lên làm động tác ném, một chiếc bút chì được gọt nhọn bay ra khỏi tay anh, đ.â.m thẳng vào chóp lông mày của Nguỵ Mỹ Hoa.

Nguỵ Mỹ Hoa chỉ cảm thấy hoa mắt, theo bản năng nghiêng đầu, đầu nhọn của bút chì xẹt qua gò má bà ta một cái, để lại một vệt m.á.u mỏng.

“A…” Một tiếng thét thảm thiết chói tai vang lên, Nguỵ Mỹ Hoa đưa tay xoa má, cảm giác ươn ướt, mùi m.á.u tanh nhàn nhạt khiến một người yêu cái đẹp như bà ta sợ tới mức hồn siêu phách tán.

[Ồn quá!]

Trong đầu Triệu Hướng Vãn vang lên tiếng nói khó chịu của Quý Chiêu.

Con chim sơn ca vốn đang ngoan ngoãn đậu trên cành cây lại đang dùng mỏ cẩn thận ngậm lấy một cành cây khô, th* d*c ném xuống.

Không biết vì sao, khi nhìn thấy chú chim sơn ca này nổi giận, tâm trạng Triệu Hướng Vãn bỗng nhiên trở nên khác hơn.

Nguỵ Mỹ Hoa hét ầm lên: “Mặt của tôi! Ôi mặt của tôi! Cảnh sát đánh…”

Chu Phi Bằng trông có chút hả hê, chỉ tay về phía Quý Chiêu đang ngồi trong góc: “Bà thấy rõ không, cậu ấy không phải cảnh sát.”

Cảm nhận được cảm xúc của Triệu Hướng Vãn đã tốt hơn, Quý Chiêu chậm rãi quay đầu lại, trong cặp mắt xinh đẹp của anh lóe lên một vầng hào quang.

Khi gương mặt của Quý Chiêu gần như xuất hiện hoàn hảo trong mắt, một loạt những lời chửi mắng của Nguỵ Mỹ Hoa đều nghẹn lại trong cổ họng. Quý Chiêu! Con trai độc nhất của Quý Cẩm Mậu, hoạ sĩ thiên tài, sao cậu ấy lại ở đây!

Nghĩ đến chuyện Quý Cẩm Mậu nổi tiếng hay bao che con cái, nghĩ đến chuyện Triệu Thanh Vân vẫn đang nghĩ cách để kéo đầu tư từ Quý Cẩm Mậu, ngay cả công ty xây dựng Từ thị cũng phải cố hết sức lấy lòng Quý Cẩm Mậu, Nguỵ Mỹ Hoa không dám so đo với Quý Chiêu.

Quá chán nản! Nguỵ Mỹ Hoa cảm giác n.g.ự.c bắt đầu phát đau, vẻ mặt trở nên vô cùng cứng ngắt.

Hứa Tung Lĩnh đưa tay nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Đến giờ cơm rồi, mọi người đi ăn cơm trước đi, tiện thể mang giúp tôi một phần cơm giò heo nhé.”

Nhắc tới chuyện ăn cơm, nghĩ đến tay nghề tuyệt hảo của hai đầu bếp mới đến cục cảnh sát này, mấy cảnh sát trong phòng đều ch** n**c bọt, rời đi một cách có trật tự, gọn gàng, chỉ còn lại một mình Nguỵ Mỹ Hoa đang ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn Quý Chiêu đang ngoan ngoãn đi theo sau lưng Triệu Hướng Vãn, không biết nên hình dung cảm giác này thế nào.

Hứa Tung Lĩnh lạnh lùng giới thiệu vụ án một cách đơn giản, sắc mặt Nguỵ Mỹ Hoa càng lúc càng trở nên khó coi.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 117: Những Ngày Này Cuộc Sống Của Triệu Thanh Vân Rất Khó Khăn



“Cái gì? Triệu Thanh Vân đã cặp kè với nhân viên phục vụ của quán cà phê Tả Ngạn suốt hai năm trời, gần như cuối tuần nào cũng ở cùng cô ta tại một khách sạn ở thành phố Bắc? Hiện giờ người phụ nữ c.h.ế.t tiệt này đã c.h.ế.t rồi, các người nghi ngờ là do ông ấy giết?”

Cả người Nguỵ Mỹ Hoa sắp sụp đổ.

Bà ta và Triệu Thanh Vân quen biết nhau từ nhỏ, trải qua vô số thăng trầm mới đến được với nhau, vất vả lắm cuộc sống của con gái và con trai mới càng ngày càng tốt hơn, thế mà ông ta lại có người phụ nữ khác?

Không thể nào! Phản ứng đầu tiên của Nguỵ Mỹ Hoa chính là cảnh sát đang nói dối.

Hứa Tung Linh ra vẻ công bằng liêm chính: “Tình hình hiện tại là như thế đấy, nhân viên tại khách sạn nơi xảy ra án mạng cũng đã xác nhận, người đàn ông qua lại với Ông Bình Phương suốt hai năm qua chính là Triệu Thanh Vân. Còn rốt cuộc vào thời điểm xảy ra vụ án, Triệu Thanh Vân đang làm gì, có g.i.ế.c người hay không, những việc này vẫn còn đang được điều tra. Vậy nên… vô cùng xin lỗi, chúng tôi không thể thả ông ấy được.”

Nguỵ Mỹ Hoa cảm giác hồn phách mình cứ như đang lơ lửng trên không trung, Húa Tung Lĩnh nói cái gì, bà ta đều không nghe lọt lấy một chữ.

Triệu Thanh Vân ngoại tình? Giết người?

Mấy năm nay bà ta ham mê đánh mạt chược, một tuần luôn có ba, bốn ngày ra ngoài đánh bài, đặc biệt là vào cuối tuần. Cuối tuần, phòng đánh bài sẽ mở vào lúc năm giờ chiều và diễn ra liên tục cho tới khi bà ta về nhà vào khoảng một giờ sáng. Lúc về đến nhà, Triệu Thanh Vân đã đi ngủ, bà ta nào biết ông sẽ ở ngoài đàn đúm với Ông Bình Phương chứ?

Ông vẫn luôn kiểm soát thời gian rất tốt, sau khi tan làm sẽ cùng đồng nghiệp ăn cơm xã giao, tám giờ tối sẽ cùng người tình bé nhỏ gặp mặt đến mười một giờ, sau đó về nhà tắm rửa rồi đi ngủ. Cuối tuần ba mẹ bà ta sẽ đón con trai Thừa Tổ về nhà chơi, trong nhà chỉ còn lại một mình Thần Dương.

Từ trước đến nay, Thần Dương đều không nói cho bà ta nghe việc Triệu Thanh Vân về nhà trễ, không biết cô ta thật sự không biết hay đang bao che giúp ông.

Giấu diếm kỹ thật đấy! Thần không biết, quỷ không hay!

Nếu như không xảy ra án mạng, e rằng không ai biết Triệu Thanh Vân còn bao nuôi một cô người tình bên ngoài.

Nguỵ Mỹ Hoa thơ thẩn ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt, cả nửa ngày mới tự lẩm nhẩm: “Ha, lợi hại thật đấy, Triệu Thanh Vân, ông đúng là không phụ lòng tôi…”

Hứa Tung Lĩnh nói: “Cục cảnh sát đã báo cáo tình hình cụ thể cho lãnh đạo tỉnh uỷ rồi, bên phía tỉnh uỷ cũng trả lời là phải nghiêm túc điều tra tới cùng. Nếu như bà buộc phải gặp Triệu Thanh Vân, bây giờ tôi sẽ sắp xếp.”

Nguỵ Mỹ Hoa cúi thấp đầu, hai tay đan vào nhau, ngón trỏ tay phải hơi cong lên, không ngừng xoa xoa móng tay trên ngón tay cái, phát ra tiếng cọt kẹt nhỏ xíu.

Giằng co suốt mười phút, Nguỵ Mỹ Hoa đột nhiên ngẩng đầu, nhìn bóng đèn đang phát sáng trên đỉnh đầu, cười ha ha một tiếng: “Gặp chứ, sao lại không gặp? Trái lại tôi muốn xem thử một chút, ông ấy làm ra chuyện đáng xấu hổ thế này, lúc nhìn thấy tôi sẽ còn nói được gì!”

Những ngày này cuộc sống của Triệu Thanh Vân rất khó khăn.

Từ việc đột ngột bị cảnh sát mời đến cục công an, cho đến việc nhân viên khách sạn nhận diện ông, rồi đến lệnh bắt giữ, cả người Triệu Thanh Vân như rơi vào sương mù, cảm giác như bị một tấm võng lớn không thể thoát ra.

Từ đầu, khi cảnh sát hỏi ông có quen biết Ông Bình Phương, có quan hệ gì với cô ấy thì ông không thừa nhận có mối quan hệ nam nữ bất chính với Ông Bình Phương, khăng khăng rằng chỉ vì quán cà phê Tả Ngạn gần tòa nhà Ủy ban tỉnh, nên thỉnh thoảng ông ghé qua ngồi, đôi lúc sẽ nói chuyện với Ông Bình Phương, mối quan hệ giữa họ chỉ là giữa khách hàng và nhân viên phục vụ.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 118: Trông Triệu Thanh Vân Như Già Đi Mười Tuổi



Dù tất cả nhân viên phục vụ khách sạn Thiên Nhiên Cư xác nhận ông chính là người hẹn hò với Ông Bình Phương, Triệu Thanh Vân vẫn thề thốt phủ nhận, nói bọn họ nhận nhầm người, thậm chí còn trách ngược lại cảnh sát cố tình dẫn dắt, vu oan cho người trong sạch.

Cho đến khi Hứa Tung Lĩnh đặt một bức ảnh chụp hiện trường ở trước mặt ông, hét lớn: "Trong cơ thể nạn nhân có t.i.n.h d.ị.c.h của một người đàn ông. Trung tâm Kỹ thuật Hình sự của tỉnh có thiết bị giám định dấu vân tay DNA tiên tiến nhất, chỉ cần ba ngày là có kết quả đối chiếu. Bây giờ ông thừa nhận hay đợi đến ba ngày có kết quả mới nhận?"

Phòng thẩm vấn lạnh lùng nghiêm túc, trên tường còn treo tám chữ lớn "Khai báo sẽ khoan hồng, chống đối sẽ nghiêm trị" tạo ra áp lực nặng nề. Triệu Thanh Vân cúi đầu nhìn bức ảnh Ông Bình Phương với khuôn mặt xanh xao, không còn chút sinh khí, hối hận với đau đớn khiến ông đưa tay ôm chán, không còn vẻ kiêu ngạo như trước.

"Là... là tôi. Người tình của Ông Bình Phương là tôi."

Nói xong câu đó, ông đột ngột buông tay, ngẩng đầu lên và nói to: "Nhưng tôi không g.i.ế.c người! Tôi không g.i.ế.c người! Sau khi gặp cô ấy, tôi tắm rồi rời khỏi khách sạn. Lúc đó cô ấy vẫn ổn. Nếu các anh không tin, có thể hỏi tài xế taxi mang biển số Tương A544, tôi đã đi xe của ông ấy đến đây, còn đặt cọc 20 tệ để ông ấy đến đón tôi đúng 11 giờ."

Triệu Thanh Vân hành xử rất cẩn thận, đã qua lại với Ông Bình Phương lâu như vậy mà ngay cả người bên gối là Ngụy Mỹ Hoa cũng không nhận ra điều gì khả nghi. Thuê phòng, mua nhà đều để lại dấu vết, cho nên Triệu Thanh Vân nghĩ khách sạn là sự lựa chọn phù hợp nhất. Thỉnh thoảng gặp một lần, không tốn bao nhiêu tiền.

Ông đến khách sạn hẹn hò với người tình không dùng xe do đơn vị cấp. Khách sạn Thiên Nhiên Cư cách khá xa trung tâm thành phố, nên ông thường bắt taxi ngẫu nhiên để tránh bị theo dõi.

Thời gian phát hiện t.h.i t.h.ể là 9 giờ sáng ngày 12 tháng 1, pháp y cho rằng thời gian tử vong của Ông Bình Phương là khoảng từ 10 giờ đến 12 giờ đêm ngày 11 tháng 1. Triệu Thanh Vân nói khoảng 11 giờ ông rời đi, mặc dù có tài xế chứng minh nhưng không thể trở thành bằng chứng ngoại phạm hiệu quả.

Nếu như không có đầu mối mới xuất hiện, Triệu Thanh Vân sẽ là nghi phạm chính trong vụ án g.i.ế.c người này.

Triệu Thanh Vân biết tình huống không ổn, tâm trạng ông rơi xuống đáy vực.

Khi Ngụy Mỹ Hoa nhìn thấy Triệu Thanh Vân, tuy rằng quần áo ông chỉnh tề nhưng toàn bộ tinh thần dường như đã bị rút cạn. Đôi mắt phượng đẹp đẽ của ông giờ đã xuất hiện những nếp nhăn li ti quanh mắt, trông Triệu Thanh Vân như già đi mười tuổi.

Ngụy Mỹ Hoa siết chặt túi xách trong tay, các đốt ngón tay trắng bệch nhưng bà ta vẫn không buông tay.

Hai người nhìn nhau, Triệu Thanh Vân lảng tránh ánh mắt, im lặng không nói gì.

Ngụy Mỹ Hoa cắn chặt môi, cho đến khi trong miệng xuất hiện vị tanh của m.á.u mới buông ra, giọng khàn hỏi: "Tại sao?"

Ánh mắt Triệu Thanh Vân vô thức dừng lại trên chiếc túi xách của Ngụy Mỹ Hoa, nghe câu hỏi của Ngụy Mỹ Hoa, ông nhắm mắt lại, rất lâu mới trả lời: "Xin lỗi."

Giọng nói của Ngụy Mỹ Hoa đầy sự kìm nén phẫn nộ: "Xin lỗi? Xin lỗi thì có ích gì! Chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy, anh đứng được ở vị trí này là nhờ gia đình chúng tôi giúp đỡ bao nhiêu, trong lòng anh không biết sao? Tôi vì anh mà sinh con đẻ cái, lo toan việc nhà, đổi lại chỉ nhận được câu xin lỗi sao?!"

Triệu Thanh Vân đột ngột ngẩng đầu lên, vì bực bội nên giọng điệu trở nên cứng rắn: "Tôi không phủ nhận rằng cô đã hy sinh rất nhiều cho gia đình này, nhưng chẳng lẽ tôi không đóng góp gì sao? Chúng ta là một gia đình, tôi tốt, thì mọi người mới tốt được. Bây giờ tôi bị dính vào một vụ án mạng không rõ lý do, lúc này cô còn trách tôi, có ý nghĩa gì không?"
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 119: Anh Thực Sự Không Giết Người



Ngụy Mỹ Hoa nghe thấy ông vẫn còn mạnh miệng, trong lòng không khỏi tức giận: "Không trách anh, chẳng lẽ lại muốn tôi tự trách bản thân sao? Là tôi không làm tròn trách nhiệm của một người vợ, cho nên anh mới ra ngoài tìm phụ nữ! Một nhân viên phục vụ từ nông thôn, vợ của nhân viên bình thường ở nhà máy chúng ta, anh thật không kén chọn!"

Triệu Thanh Vân thấy vợ mình không nắm bắt được trọng điểm, cứ mãi chìm trong chuyện ông ngoại tình mà chẳng hề quan tâm đến vụ án g.i.ế.c người, ông bắt đầu cảm thấy lo lắng trong lòng... người phụ nữ này có đầu óc không? Mạng người quan trọng, tính mạng của ông sắp không giữ được, còn đi lôi chuyện ngoại tình và khẩu vị tồi ra nói!

Triệu Thanh Vân hít sâu một hơi, đưa tay xoa chán, cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên dịu dàng hơn.

"Chuyện này đúng là lỗi của anh, không liên quan gì đến em. Em là một người mẹ tốt, là một người vợ tốt, đã làm tròn trách nhiệm với gia đình. Anh đã sai lầm trong lúc nhất thời, bị người phụ nữ đó dụ dỗ đến không kiềm chế được, anh rất xin lỗi. Hiện tại anh bị cuốn vào vụ án g.i.ế.c người này, không biết ai ở phía sau phá rối, muốn hãm hại anh."

Cuối cùng lý trí của Ngụy Mỹ Hoa cũng quay lại. Đúng rồi, vấn đề tác phong nhiều nhất là bị giáng chức, bị đơn vị khiển trách, nhưng g.i.ế.c người thì phải đền mạng, nếu tội danh được xác nhận thì cả gia đình sẽ lâm nguy. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là không thể để Triệu Thanh Vân gánh tội g.i.ế.c người.

"Chuyện này ồn ào có hơi lớn, bởi vì tác phong của anh có vấn đề có thể sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan. Anh đã gọi điện cho ba, nhờ ông ấy nói chuyện với lãnh đạo Tỉnh ủy, xem có thể chỉ bị xử lý nội bộ trong Đảng, cố giữ lại vị trí hiện tại hay không."

Ngụy Mỹ Hoa cười lạnh: "Anh nằm mơ đi. Anh bị cảnh sát đưa đi từ Tỉnh ủy, ảnh hưởng rất xấu đến cơ quan, sau lưng không biết bao nhiêu người đang bàn tán, tin đồn đã lan khắp nơi. Nguyễn Ôn Luân nhắm đến chức Bí thư đã lâu, bây giờ anh gặp nạn chắc hẳn muốn đạp anh vài cái. Bây giờ anh ta đang chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Anh còn muốn giữ lại vị trí hiện tại? Không bị khai trừ đã là may mắn rồi!"

Triệu Thanh Vân thở dài một tiếng: "Bỏ đi, bây giờ quan trọng nhất là phải xóa bỏ tội danh g.i.ế.c người. Không biết ai đã tính kế, g.i.ế.c người rồi đổ tội cho anh. Bây giờ anh không thể ra ngoài, không thể điều tra, em giúp anh một tay."

Biết chồng mình ngoại tình, Ngụy Mỹ Hoa hận đến nghiến răng nghiến lợi, muốn đánh ông, mắng ông nhưng khi nhìn thấy mái tóc hai bên đã điểm bạc của ông, đôi mắt phượng ảm đạm, lời nói đầy vẻ van nài, không hiểu bà ta sao lại mềm lòng.

"Anh thực sự không g.i.ế.c người."

"Tất nhiên! Chúng ta quen biết nhau bao lâu, chẳng lẽ em không hiểu anh sao? Nếu muốn cắt đứt với người phụ nữ đó, anh có cả trăm cách, hà cớ gì phải ra tay g.i.ế.c người?"

Ngụy Mỹ Hoa im lặng không nói. Triệu Thanh Vân là người làm việc cẩn thận, thận trọng, ngoại tình cũng phải đến khách sạn cách trung tâm thành phố mười mấy km, không qua đêm ở bên ngoài, rất biết giữ gìn danh tiếng, đúng là không thể nào hành động liều lĩnh bốc đồng như vậy.

"Vậy... Anh nghĩ ai là người đã hại anh?"

"Không phải là chồng của Ông Bình Phương thì là kẻ thù chính trị của anh. Vì mối hận bị cướp vợ, Phan Quốc Khánh có thể làm như vậy, vừa g.i.ế.c vợ để trả thù, vừa đổ tội cho anh, khiến anh trở thành kẻ thế mạng, một mũi tên trúng hai đích. Cũng có thể là Nguyễn Ôn Luân, cậu ta biết anh có tình nhân mà không báo cáo, lại cố tình giăng bẫy để anh mắc vào."

"Phan Quốc Khánh? Không thể nào. Cậu ta chỉ là nhân viên kinh doanh của nhà máy chúng ta, là một người đàn ông thật thà, siêng năng làm việc, nhưng khi ngồi trên bàn tiệc thì đến cả lời chúc rượu cũng không nói tròn câu. Nếu không phải nhờ tửu lượng tốt, chắc chẳng ký được hợp đồng nào. Tôi đã gặp cậu ta vài lần ở đơn vị, lúc nào cậu ta cũng tươi cười, đối xử với ai cũng hòa nhã, chưa bao giờ tranh cãi với ai."
 
Back
Top Bottom