Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 100: Một Ngày Nào Đó Có Thể Làm Việc, Kết Hôn, Sống Chết Giống Như Một Người Bình Thường



Chương Á Lan cười lạnh: “Nếu không đồng ý với điều kiện này, vậy thì cứ chờ phán quyết của toà án đi. Chúng tôi đã chuẩn bị xong hết bằng chứng cho thấy ông bạo lực gia đình cũng như ngoại tình rồi. Ông cứ yên tâm, cuộc hôn nhân này, nhất định sẽ được xử ly hôn. Vừa khéo, tôi vẫn đang chờ toà án chia cho tôi một căn nhà đấy.”

Vừa nghe con gái nói muốn một căn nhà của mình, Chương Thạch Hổ sốt ruột: “Cho, tao sẽ đưa tiền!” Tiền có thể kiếm lại được, nhưng nếu nhà được chia cho con gái, vậy thì con trai của gã phải thế nào đây?

Hứa Tung Linh cầm ra một tờ đơn ly hôn: “Tới đây ký tên đi.”

Chương Thạch Hổ nói chuyện hùng hổ như thế, không còn cách nào khác đành ký tên lên tờ đơn ly hôn, vừa ký xong, Hứa Tung Lĩnh đã nhấn lên vai gã một cái: “Đi thôi, đến cục dân chính!”

Viên Đông Mai và Chương Thạch Hổ thuận lợi ly hôn.

Thành công rút lui, Triệu Hướng Vãn quay trở lại trường học.

Vừa bước xuống xe buýt, cô đã nhìn thấy một chiếc xe ô tô nhập khẩu sang trọng đang lặng lẽ đợi ở cửa phía đông của trường cô.

Quý Cẩm Mậu lại tới rồi.

Triệu Hướng Vãn cảm thấy có hơi đau đầu.

Kể từ sau khi cứu Quý Chiêu, Quý Cẩm Mậu cũng đặc biệt ân cần với Triệu Hướng Vãn, thường xuyên đến trường tìm cô. Triệu Hướng Vãn không chịu nhận quà, thế là ông ấy lại bảo đầu bếp nấu canh, cũng bảo đầu bếp bánh ngọt làm thêm ít bánh ngọt rồi tự tay mang đến trường cho cô.

Lớn lên ở nông thôn, biết rõ mọi khổ cực để có được hạt gạo, Triệu Hướng Vãn cũng không cách nào từ chối đồ ăn.

Quý Cẩm Mậu xách theo hộp giữ nhiệt, cười hì hì bỏ vào trong tay Triệu Hướng Vãn: “Trời lạnh rồi, uống chút canh thịt dê và táo đỏ bổ dưỡng.”

Triệu Hướng Vãn nhận lấy, chỉ đáp lại hai chữ: “Cảm ơn.”

Quý Cẩm Mậu nhìn ra cô gái trước mặt là một người trong nóng ngoài lạnh, chủ động tạo đề tài: “Cả tháng nay Quý Chiêu ra nước ngoài điều trị tâm lý rồi, mấy ngày nữa thằng bé sẽ về. Chuyên gia tâm lý Hanks nói thằng bé rất để ý đến câu chuyện đứa con trai ngốc của gia đình giàu có kia, cũng nói rõ hiện giờ thằng bé đang đang đánh thức ý thức của bản thân, đây là hiện tượng tốt.”

Triệu Hướng Vãn gật đầu, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Quý Cẩm Mậu nói tiếp: “Hanks nói, tốt nhất nên để Quý Chiêu tiếp xúc với người lạ nhiều hơn, muốn để thằng bé có thể thích ứng được với hoàn cảnh. Nói không chừng một ngày nào đó có thể làm việc, kết hôn, sống c.h.ế.t giống như một người bình thường.”

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Quý Chiêu đi cùng ai thế?”

Dường như Quý Cẩm Mậu biết cô đang lo lắng chuyện gì: “Cô yên tâm đi, mẹ thằng bé đi cùng nó, tôi không để Lạc Nhất Huy đi theo đâu. Tên nhóc con này, tôi cho nó đi học tâm lý, vậy mà cuối cùng chỉ là một tên gà mờ, suýt nữa còn hại Quý Chiêu, tôi cũng không dám để nó đi theo Quý Chiêu nữa.”

Triệu Hướng Vãn biết rõ, Lạc Nhất Huy là một người có tâm tư u tối, là một cao thủ tâm lý học, chắc chắn không phải một tên “gà mờ” như Quý Cẩm Mậu nói. Nhưng nói thế nào thì đây cũng là chuyện gia đình Quý Cẩm Mậu.

Triệu Hướng Vãn từ chối cho ý kiến, lại “ừ” một tiếng.

[Con bé này tốt thật, không chịu nói xấu Lạc Nhất Huy nửa lời. Cũng may con trai của Lư Mạn Ngưng đã nói hết cho mình biết. Thế nên mình đã đuổi thằng đó đến thành phố Châu quản lý các dự án mới, tránh để nó lại gây hoạ cho Quý Chiêu. Ôi! Bây giờ mình còn sống còn có thể bảo vệ con trai, nhưng sau khi mình và Đan Phong qua đời, ai sẽ chăm sóc cho nó đây chứ?]

Hai mắt Quý Cẩm Mậu đột nhiên sáng lên, cười giống hệt một tên cáo già, cả người nhích tới gần: “Chờ Quý Chiêu về nước, để thằng bé theo cô có được không? Cô tốt bụng, lại có thể giao tiếp với thằng bé.”

Triệu Hướng Vãn lùi về sau nửa bước.

Quả nhiên Quý Cẩm Mậu là một tên cáo già, kêu Quý Chiêu theo cô gì chứ? Quý Chiêu là thiên tài hội hoạ nổi tiếng trong giới tranh sơn dầu, là người tiên phong trong trường phái hội hoạ siêu thực, mỗi một bức tranh của anh được bán ra đều có giá hơn một trăm ngàn tệ, lại còn là con trai độc nhất của Quý Cẩm Mậu, người giàu có nhất ở thành phố Tinh này, nếu lỡ như xảy ra chuyện gì không may, sao cô có thể gánh nổi tránh nhiệm chứ?
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 101: Từ Tận Đáy Lòng Viên Đông Mai Rất Biết Ơn Triệu Hướng Vãn



Triệu Hướng Vãn lắc đầu: “Tôi là học sinh.” Buổi sáng cô còn phải dậy sớm tập thể dục, đi học, huấn luyện, còn phải làm bài tập, Quý Chiêu theo cô kiểu gì?

Quý Cẩm Mậu cười sâu xa: “Yên tâm đi, tôi có cách.”

Không thấy Quý Cẩm Mậu có động tĩnh gì, kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, sinh viên của Đại học Công an tỉnh Tương lần lượt rời khỏi trường.

Chương Á Lan nài nỉ mãi mới mới kéo được Triệu Hướng Vãn về nhà ăn cơm. Trong căn nhà cũ của cục Công trình, Viên Đông Mai đã chuẩn bị xong một bữa cơm thịnh soạn, năm món mặn một món canh, cân bằng thịt với rau, thơm nức mũi.

Chương Á Lan đặt một lon nước chanh mật ong trước mặt Triệu Hướng Vãn, giơ lon nước lên, trong mắt cô ta tràn đầy lòng biết ơn: "Hướng Vãn, cảm ơn cậu nhiều lắm, chúng ta hãy là bạn tốt của nhau cả đời nhé?"

Triệu Hướng Vãn nhận được lòng biết ơn từ tận đáy lòng của cô ta, mở lon nước, một tiếng "tạch..." vang lên, cô giơ lon nước trong tay lên, mỉm cười: "Được."

Nụ cười của Viên Đông Mai chứa đầy tình thương và tin tưởng, bà ấy gặp một cái đùi gà lớn vào bát Triệu Hướng Vãn: "Hướng Vãn, cảm ơn cháu. Sau này cuối tuần hãy về nhà ăn cơm cùng Á Lan nhé. Muốn ăn gì thì cứ nói với dì, cháu cứ coi đây như nhà mình."

Sau khi ly hôn, Viên Đông Mai đã hoảng sợ một thời gian ngắn, nhưng dần dần, nhờ có "có của ăn của để, không lo âu", bà ấy bắt đầu quen với cuộc sống độc thân ung dung tự tại này.

Buổi sáng dọn nhà, tự nấu cho mình một bát mì, sau đó ra ngoài mua thức ăn rồi về nhà nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Thời gian rảnh rỗi thì bà ấy đan móc những tấm trải sô pha, vải phủ tủ lạnh, dép đi trong nhà, trong nhà rất nhiều sản phẩm thủ công bà ấy tự làm.

Những người hàng xóm sau khi biết chuyện, đều rất cảm thông với Viên Đông Mai, thỉnh thoảng đến thăm, an ủi với động viên bà ấy. Đều là láng giềng đã sống cùng khu phố hơn mười năm, lòng tốt của bọn họ khiến Viên Đông Mai cảm thấy ấm áp, vì thế bà ấy tặng những tác phẩm thủ công của mình, tạo nên tình làng nghĩa xóm hòa thuận, vui vẻ.

Từ tận đáy lòng Viên Đông Mai rất biết ơn Triệu Hướng Vãn.

Nếu như không phải Triệu Hướng Vãn dịu dàng kiên định ủng hộ bà ấy, ủng hộ bà ấy dũng cảm đấu tranh cho quyền lợi của mình, tìm thầy cô, cảnh sát, luật sư đến giúp bà ấy, giải quyết những lo lắng về sau, thì có lẽ đến giờ bà vẫn còn u mê không tỉnh ngộ.

Nghĩ tới đây, Viên Đông Mai cười híp mặt lại gắp thêm một miếng cá rán, một viên thịt... cho Triệu Hướng Vãn. Mãi đến khi bát Triệu Hướng Vãn chất đầy đến mức không còn chỗ bà ấy mới dừng tay.

Dưới ánh mắt tha thiết của Viên Đông Mai, Triệu Hướng Vãn ăn đến mức bụng căng tròn. Cô ợ một cái rồi để đũa xuống: "Dì, dì đừng khách sáo..."

Câu nói còn chưa dứt, bên ngoài vọng lại tiếng của Chương Thạch Hổ: "Đông Mai, Đông Mai, mở cửa!"

Viên Đông Mai nghe thấy giọng nói của Chương Thạch Hổ, bà ấy theo bản năng nhìn Chương Á Lan. Chương Á Lan bỗng nhiên đứng lên, cô ta không sợ hãi: "Ông ta còn mặt mũi mà quay về đây sao? Con đi mở cửa!"

Chương Á Lan mở cửa ra, Triệu Hướng Vãn đứng bên cạnh cô ta.

Đằng sau Chương Thạch Hổ là mấy người hàng xóm, họ nghe thấy động tĩnh ra xem có chuyện gì đang xảy ra.

Chương Thạch Hổ vừa nhìn thấy Chương Á Lan với Triệu Hướng Vãn, gương mặt gã liền u ám, miệng lẩm bẩm chửi rủa nhưng không dám động chân động tay.

Hàng xóm đứng bên cạnh bàn tán.

"Ly hôn rồi còn đến đây làm gì?"

"Viên Đông Mai là một người vợ tốt như vậy còn không cần, đúng là bị cứt che mắt rồi!"

"Gia đình đang yên đang lành, cứ thế mà tan vỡ, không đáng chút nào."

Chương Á Lan cười lạnh: "Bố, trời lạnh thế này không ở với con trai, chạy đến đây làm gì?"

Chương Thạch Hổ ngẩng đầu lên nhìn Chương Á Lan, giọng nói dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều: "Con bảo mẹ con ra đây, ba nói mấy câu với mẹ con."
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 102: Chương Thạch Hổ, Sau Này Ông Đừng Tìm Tôi Nữa



[Chết tiệt, tao đã biết mấy con đ**m thối nát không đáng tin mà. Con đ**m Lưu Lệ Cúc đó lại dám cuỗm hết tiền của ông đây rồi chạy mắt! Đứa con trong bụng cô ta rốt cuộc là của ai? Chẳng lẽ không phải của tao sao? Chuyện này đúng là chó má! Ông đây đã đối xử với cô ta hết lòng hết dạ, tốn một căn nhà, năm vạn tệ mới ly hôn được, định hết hôn với cô ta rồi sống yên ổn, cuối cùng cô ta lại chạy mất!]

Nghe được suy nghĩ trong lòng Chương Thạch Hổ, Triệu Hướng Vãn âm thầm gật đầu. Lưu Lệ Cúc sợ rằng khi đứa bé sinh ra đi giám định sẽ bị phát hiện không phải là con của Chương Thạch Hổ nên cô ta nhân cơ hội cuỗm hết tiền rồi bỏ trốn. Giờ đây Chương Thạch Hổ trắng tay, đúng là đáng đời!

Chương Á Lan lắc đầu: "Có chuyện gì thì ông nói với tôi. Mẹ tôi không muốn gặp ông."

Mặt già của Chương Thạch Hổ đỏ lên, ho khan vào tiếng, cuối cùng cũng hạ giọng nói: "Thế này, chuyện trước đây ba đánh mẹ con là ba không đúng. Ba đảm bảo sau này sẽ không làm thế nữa."

Bị Lưu Lệ Cúc cuỗm hết tiền tiết kiệm, hai căn nhà mới còn chưa lấy được, dự án lại xảy ra tai nạn bị chỉnh đốn, tháng này không được một đồng tiền thưởng nào. Những khó khăn chồng chất khiến Chương Thạch Hổ cảm thấy từ sau khi ly hôn, gã luôn gặp đen đủi.

Khi con người lâm vào cảnh bế tắc, họ thường tìm cách cầu thần bái phật. Chương Thạch Hổ cũng đi tìm một thầy phong thủy đoán mệnh, thầy phong thủy nói cho gã Viên Đông Mai là quý nhân của gã. Lý do mà gã có thể từ một công nhân xây dựng nhỏ trở thành quản lý dự án, phát tài, đều là nhờ quý nhân tương trợ. Mà bây giờ gã ly hôn, đánh đuổi quý nhân nên mọi thứ mới không suôn sẻ.

Nghe thầy phong thủy nói, bấy giờ Chương Thạch Hổ mới cúi đầu nhận lỗi.

"Á Lan, trước đây là ba sai, con và mẹ tha thứ cho ba được không? Ba bây giờ hiểu rõ rồi, những người phụ nữ bên ngoài đều giả dối, chỉ có vợ chồng mới là nghịch cảnh gặp được chân tình. Con là con gái của ba, ba đã nuôi con suốt mười tám năm, dù con không phải là con trai nên có hơi tiếc nuối, nhưng ba chưa bao giờ để con thiếu ăn thiếu mặc. Khi con còn nhỏ ba cũng bế con đi khắp nơi. Khi con thi đỗ đại học, ba cũng mở tiệc mời khách, gặp ai cũng đều khen con giỏi giang. Ai mà chẳng phạm sai lầm, giờ ba đã biết sai rồi, con hãy tha thứ cho ba."

Chương Á Lan không kìm được mà ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.

"Ha! Ha! Ha!"

“Thế nào? Lúc có tiền thì bay bổng tận mây xanh, chê mẹ tôi chỉ biết làm việc nhà, chê tôi là đứa con gái vô dụng. Bây giờ ra ngoài gặp thất bại, mới bắt đầu nhớ đến mẹ và tôi à?”

Môi đôi tay ấm áp đặt trên đầu Chương Á Lan, Viên Đông Mai dịu dàng nói: "Á Lan, mẹ nghe theo con, chúng ta không để ý đến ông ta."

Cuối cùng Viên Đông Mai cũng xuất hiện, Chương Thạch Hổ đầy vẻ xấu hổ: "Đông Mai, Đông Mai, chúng ta đã là vợ chồng hai mươi năm, đừng tuyệt tình như vậy. Anh biết sai rồi, sau này chúng ta cùng nhau tiếp tục sống đi.”

Viên Đông Mai lắc đầu: "Chương Thạch Hổ, sau này ông đừng tìm tôi nữa."

Bỗng nhiên Triệu Hướng Vãn mở miệng, giọng nói của cô thanh thoát, mang theo sự linh động đặc trưng của tuổi trẻ, giống như dòng suối chảy êm đềm, yên tĩnh mà thản nhiên.

"Chương Thạch Hổ, có những việc đã làm thì phải chịu trách nhiệm."

Chương Thạch Hổ ngây người đối diện với ánh mắt của Triệu Hướng Vãn trong một giây, rồi đột nhiên gã nổi giận.

Gã nhảy dựng lên, chỉ tay vào Triệu Hướng Vãn, chửi ầm lên: "Tất cả là tại mày! Tất cả là tại mày! Nếu không phải mày nói cái gì mà giám định ADN, Lưu Lệ Cúc đã không bỏ chạy. Nếu không phải mày xúi giục, vợ tao cũng sẽ không ly hôn với tao. Con nhãi ranh, cả ngày không chịu học hành, chỉ lo chuyện thiên hạ, rồi mày sẽ gặp báo ứng thôi!”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 103: Tiếng Vỗ Tay Nhiệt Liệt Vang Lên, Ai Nấy Đều Reo Hò



Triệu Hướng Vãn không nổi giận: "Người gặp báo ứng không phải là ông sao?"

Ánh mắt của cô vô cùng trong veo, phản chiếu lại sự bẩn thỉu trong lòng Chương Thạch Hổ. Nghĩ đến lời thầy phong thủy Chương Thạch Hổ cảm thấy toàn thân mình lạnh buốt.

Gió bắc từ cầu thang tầng một thổi tới, luồn vào cổ Chương Thạch Hổ, khiến gã rùng mình, răng va vào nhau lạch cạch.

Có những lỗi lầm không thể quay đầu lại.

Ngày hôm sau tám giờ, Triệu Hướng Vãn đến đội hình sự của cục Công an thành phố Tinh để báo danh, bắt đầu kỳ thực tập trong kỳ nghỉ đông của cô.

Hà Minh Ngọc đưa Triệu Hướng Vãn đến phòng hậu cầu để nhận đồng phục, vui vẻ nói: "Triệu Hướng Vãn, biết em thực tập ở đây chị vui lắm! Vụ án xác nữ không đầu lần trước em đã lập công, đội trưởng Hứa đã nộp đơn xin thực tập lên cấp trên, chuẩn bị sẵn đồng phục cho em, chỉ chờ em đến nhận thôi."

Áo sơ mi xanh nhạt, cà vạt xanh đậm, bộ vest hàng cúc đơn màu ô liu, khi khoác lên người bộ đồng phục mùa đông, Triệu Hướng Vãn toát lên vẻ oai phong lẫm liệt, khiến ai nấy đều phải ngoái nhìn.

Tòa nhà văn phòng của cục Công an thành phố Tinh có tổng bày tầng, bố trí hành lang hai bên. Hành lang rộng 1,5 mét chỉ có cửa sổ lấy sáng tự nhiên ở đầu đông và tây, khiến cho không gian có phần tối tăm.

Hai nữ cảnh sát vừa đi đến phòng của Tổ trọng án ở tầng hai, đã nghe thấy giọng to của Hứa Tung Lĩnh vọng ra từ bên trong.

"Đi tra! Đi hỏi! Tôi không tin không tìm ra người tình của nạn nhân!"

Triệu Hướng Vãn liếc nhìn Hà Minh Ngọc, Hà Minh Ngọc cười khổ: "Chị cũng không biết em là may mắn hay xui xẻo nữa, vừa mới vào thực tập mà đội của chúng ta đã nhận được một vụ án mạng. Danh tính của nạn nhân đã xác định, nhưng người đàn ông ở cùng cô ấy thì vẫn chưa tìm ra."

Vừa nói chuyện, Hà Ngọc Minh vừa dẫn Triệu Hướng Vãn đi vào văn phòng của tổ trọng án.

Văn phòng rộng khoảng hai mươi mét vuông, nhưng tổ trọng án đã ghép thông hai phòng, khiến không gian rất thoáng đãng. Bảy chiếc bàn làm việc đặt tùy ý, trên bàn đầy giấy tờ, tài liệu và vật dụng cá nhân bừa bộn, kết hợp với phong cách trang trí đơn giản, cùng những chiếc tủ sắt cứng cáp, tạo nên vẻ đẹp hoang dã nhưng có chút lộn xộn.

Thân hình cao ráo Triệu Hướng Vãn bước vào phòng làm việc, ánh mắt của Hứa Tung Lĩnh đang huấn luyện liếc mắt nhìn, anh ta vội vàng quay đầu, khuôn mặt vốn nghiêm nghị bỗng trở nên dịu dàng hơn, vẫy vẫy tay với cô: "Đến đây, Triệu Hướng Vãn, chào mọi người đi."

Triệu Hướng Vãn đứng mỉm cười: "Chào mọi người."

"Triệu Hướng Vãn, chào em."

"Đàn em, cuối cùng em đã tới!"

"Tốt quá, có Triệu Hướng Vãn ở đây rồi thì vụ án này chẳng lo không phá được.”

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, ai nấy đều reo hò.

Chu Phi Bằng hứng khởi nhướng mày: "Đàn em đến đúng lúc lắm, bây giờ là lúc cần em giúp." Sau một tuần nghỉ ngơi, dọn dẹp hồ sơ suốt cả tuần, chán vô cùng. Mãi mới gặp được vụ án lớn, nhưng lại không có chút manh mối nào. Triệu Hướng Vãn đến quả là đúng thời điểm.

Hứa Tung Lĩnh cũng không khách sáo, chỉ vào một chiếc bàn trống trơn gần cửa sổ: "Kia là bàn của em, tạm thời dùng tạm vậy. Nhưng... tôi đoán em cũng không có thời gian ngồi. Sáng nay em đi theo Hà Minh Ngọc và Chu Phi Bằng đến khách sạn Thiên Nhiên Cư điều tra."

"Vâng!" Triệu Hướng Vãn, Hà Minh Ngọc và Chu Phi Bằng đồng thanh đáp.

"Lưu Lương Câu, Ngải Huy một đội, đến đơn vị của Ông Bình Phương điều tra."

"Vâng!"

"Hoàng Nguyên Đức, Chúc Khang một đội, đến nhà riêng của Ông Bình Phương điều tra."

"Vâng!"

Sắp xếp xong sáu người trong tổ, Hứa Tung Lĩnh cầm một phần hồ sơ đưa cho Triệu Hứa Vãn: "Dành mười phút để làm quen với tình hình vụ án, lát nữa trên đường đi Hà Minh Ngọc sẽ giới thiệu chi tiết hơn cho em.”

Tất cả mọi người đều là người quen, đã cùng phá án, uống rượu, ăn cơm với nhau, coi như đồng đội cùng chiến hào nên không cần quá nhiều khách sáo. Triệu Hướng Vãn đặt những vật dụng cá nhân mang theo lên bàn làm việc của mình, rồi cùng Hà Minh Ngọc và Chu Phi Bằng ra ngoài.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 104: Phụ Nữ Cô Đơn Có Tình Một Đêm Cũng Không Cẩn Thận Như Thế Này



Vụ án xảy ra ở khách sạn Thiên Nhiên Cư ba ngày trước, ngày 11 tháng 1 năm 1992.

Một người phụ nữ trẻ tên Ông Bình Phương bị bóp cổ đến c.h.ế.t trong gian phòng 2108 của khách sạn. Trước khi chết, nạn nhân từng quan hệ t*nh d*c, hiện trường có dấu vết giằng co, vết hằn trên cổ rất rõ. Dựa trên dấu vết, hung thủ đeo găng tay vải bông nên không để lại dấu vân tay. Cốc nước còn lưu dấu vân tay, tóc được thu thập trên giường và bên gối, nhưng vì khi phát hiện nạn nhân, nhân viên khách sạn đã ra vào nhiều lần nên dấu chân hiện trường bị phá hủy nghiêm trọng, không thể thu thập.

Nạn nhân đeo hoa tai vàng, dây chuyền vàng, tài sản trong túi xách không bị mất.

Trên đường lái xe đến khách sạn, Hà Minh Ngọc kinh thường bổ sung thêm thông tin.

"Ông Bình Phương vốn có hộ khẩu nông thôn, được người khác giới thiệu kết hôn với nhân viên kinh doanh của nhà máy thiết bị xây dựng tỉnh là Phan Quốc Khánh. Sau khi đến thành phố, cô ấy làm nhân viên phục vụ một quán cà phê ở phía đông thành phố. Bởi vì ngoại hình xinh đẹp, miệng ngọt ngào nên cô ấy được rất nhiều đàn ông thích. Chồng của cô Phan Quốc Khánh thường xuyên đi công tác, hiếm khi có mặt ở nhà, chỉ có dịp Tết là ở nhà nhiều hơn một chút. Người phụ nữ này, khi chồng vắng nhà, mỗi tuần đều chạy ra ngoài, chạy vài chục cây số đến khách sạn ở phía tây thành phố để làm gì? Chắc chắn là có bồ chứ gì nữa."

Triệu Hướng Vãn hỏi: "Tuần nào cũng đến khách sạn Thiên Nhiên Cư thuê phòng sao?"

Hà Minh Ngọc hừ một tiếng: "Đúng vậy, danh sách đăng ký của khách sạn viết rõ, mỗi tháng đều có hai, ba lần như vậy, đều vào tối thứ sáu, sáng hôm sau thì rời đi. Ông Bình Phương hành động rất cẩn thận, biết chuyện của mình không thể để lộ nên cô ta luôn đi một mình, cô ấy không bao giờ nói chuyện với nhân viên khách sạn, cũng không gọi điện đặt đồ ăn. Thường thì cô ta gọi điện đặt phòng, khi đến thì lấy chìa khóa phòng ở quầy lễ tân rồi vào luôn, sau đó không ra ngoài nữa."

Triệu Hướng Vãn hỏi: "Đã tìm bạn bè, đồng nghiệp của Ông Bình Phương hỏi về tình nhân của cô ấy chưa?"

Hà Minh Ngọc lắc đầu: "Ông Bình Phương kín miệng, chưa bao giờ nhắc đến việc mình có tình nhân với bất kỳ ai."

"Chồng cô ấy có biết không?"

"Không biết. Bọn chị gửi thông báo Phan Quốc Khánh đến nhận thi thể, sự đau buồn và sốc của anh ấy không giống như giả vờ. Anh ấy thường xuyên vắng nhà, không hề biết vợ mình ngoại tình."

"Liệu có khả năng tình nhân của cô ấy không cố định không?"

Hà Minh Ngọc nhíu mày: "Không cố định? Cuộc sống riêng của Ông Bình Phương không hỗn loạn đến mức như thế chứ? Mặc dù chồng cô ta không hay ở nhà nhưng nghe nói anh ấy kiếm không ít tiền, lại yêu chiều cô ta hết mực, lương, sổ tiết kiệm với tiền hoa hồng đều giao cho cô ta quản lý, cô ta không cô đơn đến mức thế đâu?"

Chu Phi Bằng đang lái xe, nói chen vào: "Có quy luật lại cẩn thận như vậy, có lẽ tình nhân của Ông Bình Phương là người có địa vị tương đối cao, không dám để người khác biết. Tôi đã gặp nhiều vụ án tình sát, nói chung đàn ông, phụ nữ cô đơn có tình một đêm cũng không cẩn thận như thế này."

Hà Minh Ngọc nói: "Đúng, khi điều tra danh sách khách lưu trú, hỏi nhân viên khách sạn tôi cũng có cảm giác như vậy. Nhưng hỏi mãi, phía khách sạn đều nói không ai nhìn thấy người đàn ông đó. Lần này đội trưởng Hứa bảo cô đi cùng bọn chị, chắc là muốn xem có sót manh mối nào không."

Qua việc đối chiếu danh sách khách lưu trú tại khách sạn, điều tra nơi làm việc với tình hình gia đình của Ông Bình Phương, tất cả thông tin cuối cùng đều vướng mắc ở câu hỏi người đàn ông cuối cùng gặp Ông Bình Phương trước khi c.h.ế.t là ai.

Triệu Hướng Vãn: "Khách sạn có ghi nhận thông tin khách không?"

Hà Minh Ngọc đáp: "Có, nhưng chỉ ghi nhận thông tin của Ông Bình Phương."

Vụ án xảy ra ở khách sạn Thiên Nhiên Cư ba ngày trước, ngày 11 tháng 1 năm 1992.

Một người phụ nữ trẻ tên Ông Bình Phương bị bóp cổ đến c.h.ế.t trong gian phòng 2108 của khách sạn. Trước khi chết, nạn nhân từng quan hệ t*nh d*c, hiện trường có dấu vết giằng co, vết hằn trên cổ rất rõ. Dựa trên dấu vết, hung thủ đeo găng tay vải bông nên không để lại dấu vân tay. Cốc nước còn lưu dấu vân tay, tóc được thu thập trên giường và bên gối, nhưng vì khi phát hiện nạn nhân, nhân viên khách sạn đã ra vào nhiều lần nên dấu chân hiện trường bị phá hủy nghiêm trọng, không thể thu thập.

Nạn nhân đeo hoa tai vàng, dây chuyền vàng, tài sản trong túi xách không bị mất.

Trên đường lái xe đến khách sạn, Hà Minh Ngọc kinh thường bổ sung thêm thông tin.

"Ông Bình Phương vốn có hộ khẩu nông thôn, được người khác giới thiệu kết hôn với nhân viên kinh doanh của nhà máy thiết bị xây dựng tỉnh là Phan Quốc Khánh. Sau khi đến thành phố, cô ấy làm nhân viên phục vụ một quán cà phê ở phía đông thành phố. Bởi vì ngoại hình xinh đẹp, miệng ngọt ngào nên cô ấy được rất nhiều đàn ông thích. Chồng của cô Phan Quốc Khánh thường xuyên đi công tác, hiếm khi có mặt ở nhà, chỉ có dịp Tết là ở nhà nhiều hơn một chút. Người phụ nữ này, khi chồng vắng nhà, mỗi tuần đều chạy ra ngoài, chạy vài chục cây số đến khách sạn ở phía tây thành phố để làm gì? Chắc chắn là có bồ chứ gì nữa."

Triệu Hướng Vãn hỏi: "Tuần nào cũng đến khách sạn Thiên Nhiên Cư thuê phòng sao?"

Hà Minh Ngọc hừ một tiếng: "Đúng vậy, danh sách đăng ký của khách sạn viết rõ, mỗi tháng đều có hai, ba lần như vậy, đều vào tối thứ sáu, sáng hôm sau thì rời đi. Ông Bình Phương hành động rất cẩn thận, biết chuyện của mình không thể để lộ nên cô ta luôn đi một mình, cô ấy không bao giờ nói chuyện với nhân viên khách sạn, cũng không gọi điện đặt đồ ăn. Thường thì cô ta gọi điện đặt phòng, khi đến thì lấy chìa khóa phòng ở quầy lễ tân rồi vào luôn, sau đó không ra ngoài nữa."

Triệu Hướng Vãn hỏi: "Đã tìm bạn bè, đồng nghiệp của Ông Bình Phương hỏi về tình nhân của cô ấy chưa?"

Hà Minh Ngọc lắc đầu: "Ông Bình Phương kín miệng, chưa bao giờ nhắc đến việc mình có tình nhân với bất kỳ ai."

"Chồng cô ấy có biết không?"

"Không biết. Bọn chị gửi thông báo Phan Quốc Khánh đến nhận thi thể, sự đau buồn và sốc của anh ấy không giống như giả vờ. Anh ấy thường xuyên vắng nhà, không hề biết vợ mình ngoại tình."

"Liệu có khả năng tình nhân của cô ấy không cố định không?"

Hà Minh Ngọc nhíu mày: "Không cố định? Cuộc sống riêng của Ông Bình Phương không hỗn loạn đến mức như thế chứ? Mặc dù chồng cô ta không hay ở nhà nhưng nghe nói anh ấy kiếm không ít tiền, lại yêu chiều cô ta hết mực, lương, sổ tiết kiệm với tiền hoa hồng đều giao cho cô ta quản lý, cô ta không cô đơn đến mức thế đâu?"

Chu Phi Bằng đang lái xe, nói chen vào: "Có quy luật lại cẩn thận như vậy, có lẽ tình nhân của Ông Bình Phương là người có địa vị tương đối cao, không dám để người khác biết. Tôi đã gặp nhiều vụ án tình sát, nói chung đàn ông, phụ nữ cô đơn có tình một đêm cũng không cẩn thận như thế này."

Hà Minh Ngọc nói: "Đúng, khi điều tra danh sách khách lưu trú, hỏi nhân viên khách sạn tôi cũng có cảm giác như vậy. Nhưng hỏi mãi, phía khách sạn đều nói không ai nhìn thấy người đàn ông đó. Lần này đội trưởng Hứa bảo cô đi cùng bọn chị, chắc là muốn xem có sót manh mối nào không."

Qua việc đối chiếu danh sách khách lưu trú tại khách sạn, điều tra nơi làm việc với tình hình gia đình của Ông Bình Phương, tất cả thông tin cuối cùng đều vướng mắc ở câu hỏi người đàn ông cuối cùng gặp Ông Bình Phương trước khi c.h.ế.t là ai.

Triệu Hướng Vãn: "Khách sạn có ghi nhận thông tin khách không?"

Hà Minh Ngọc đáp: "Có, nhưng chỉ ghi nhận thông tin của Ông Bình Phương."
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 105: Còn Điều Tra Thế Nào Thì Phải Nhờ Đến Công An Thôi



Triệu Hướng Vãn: "Tất cả nhân viên khách sạn cũng chưa từng nhìn thấy người tình của Ông Bình Phương sao?"

Hà Minh Ngọc: "Nhân viên khách sạn cũng không rõ lắm."

Triệu Hướng Vãn: "Đã hỏi người dọn phòng chưa?"

Hà Minh Ngọc: "Người phụ trách dọn dẹp tầng hai nói không biết gì cả."

Triệu Hướng Vãn cảm thấy khó tin: "Khách hàng thuê phòng gần hai năm c.h.ế.t trong khách sạn, mà toàn bộ nhân viên khách sạn không ai biết gì sao?"

Hà Minh Ngọc cũng có cảm giác này: "Hỏi từng người một, ai cũng nói không biết. Đúng là kỳ lạ."

Chu Phi Bằng: "Lần này chúng ta sẽ hỏi lại từng người, xem có thể tìm được manh mối nào không. Tôi cũng không tin anh ta có thể tàng hình! Lẻn vào khách sạn, g.i.ế.c người rồi dọn sạch mà vẫn có thể rời đi dễ dàng sao?"

Triệu Hướng Vãn hỏi: "Người đàn ông hẹn hò bí mật với Ông Bình Phương nhất định là hung thủ sao?"

Chu Phi Bằng lái xe ổn định: "Không mất mát tài sản nào, cho nên không phải g.i.ế.c người cướp của; nạn nhân tính tình cởi mở không tranh với ai, khả năng báo thù rất nhỏ; nhân viên khách sạn thì đơn giản, cửa phòng đóng lại thì không ai quan tâm, khả năng g.i.ế.c người trong cơn nóng giận cũng thấp. Với những điều này, khả năng cao nhất là g.i.ế.c vì tình. Vậy nên, người đàn ông hẹn hò với nạn nhân hiện là nghi phạm lớn nhất."

Ba người đi đến khách sạn.

Khách sạn Thiên Nhiên Cư ở phía tây thành phố, dù cách xa trung tâm nhưng phía nam giáp với đại lộ Quan Tây, lưng dựa núi Lạc Hà, giao thông thuận tiện, không khí trong lành, cảnh vật xung quanh đẹp, cho nên công việc kinh doanh cũng khá ổn.

Sau tháng Chạp, khách du lịch ở núi Lạc Hà thưa dần, kinh doanh khách sạn trở nên ế ẩm. Ba ngày trước xảy ra án mạng, quản lý Vệ của khách sạn Thiên Nhiên Cư cảm thấy xui xẻo, khi thấy cảnh sát đến lấy lời khai lần nữa thì thái độ có phần qua loa, dẫn ba người Chu Phi Bằng vào phòng quản lý, trả lời hờ hững các câu hỏi.

"Đồng chí cảnh sát, tôi cũng không biết mà."

"Chỉ có đăng ký thông tin căn cước của một người, còn có khách viếng thăm hay không thì chúng tôi không quản lý được."

"Sáng hôm đó nhân viên dọn phòng phát hiện có người c.h.ế.t trên giường, chúng tôi đã báo cảnh sát ngay lập tức. Còn điều tra thế nào... thì phải nhờ đến công an thôi."

[Hỏi đi hỏi lại mãi, những câu hỏi giống nhau đã được cảnh sát hỏi hàng chục lần rồi, lại đến hỏi nữa. Nếu tôi biết hung thủ là ai thì đã nói ra từ sớm rồi, đâu cần chờ đến bây giờ! Trong khách sạn xảy ra án mạng thực sự xui xẻo, các anh là cảnh sát thì cứ đi điều tra đi, đừng đến làm phiền chúng tôi nữa. Cảnh sát cứ đến liên tục, còn làm ăn gì được nữa?]

Khách sạn làm nghề đón khách, cần có dịch vụ và danh tiếng tốt. Triệu Hướng Vãn từng làm việc tại một khách sạn nhỏ ở thị trấn trong các kỳ nghỉ hè và kỳ nghỉ đông cho nên cô rất hiểu điều này. Thái độ không hợp tác của quản lý Vệ khi cảnh sát thẩm vấn chủ yếu là do lo sợ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của khách sạn.

Dù đã trao đổi với quản lý Vệ trong nửa giờ nhưng vẫn không thu được kết quả gì. Khách viếng thăm là ai, có đặc điểm gì, đến khi nào và rời đi lúc nào, không ai biết.

Hà Minh Ngọc đóng laptop, nhìn chằm chằm quản lý Vệ: "Quản lý Vệ, mời ông cung cấp cho chúng tôi bảng phân công ca trực hôm đó cho chúng tôi, tất cả nhân viên lễ tân, nhân viên dịch vụ phòng, vệ sinh, nhân viên nhà hàng... chúng tôi cần gặp lại từng người một."

Biểu cảm của quản lý Vệ khó nói.

[Mẹ nó, đám cảnh sát này chỉ biết hỏi, hỏi, hỏi! Hỏi có thể hỏi ra cái gì! Ông Bình Phương là khách quen của khách sạn chúng tôi, cuối tuần nào cũng đều đặt phòng để hẹn hò với tình nhân. Nhân viên lễ tân đều nhận ra cô ấy. Người đàn ông mà cô ấy hẹn hò, tôi cũng đã nghe nhân viên nói, thường đến vào khoảng 7-8 giờ tối và rời đi vào khoảng 10 giờ, hành tung lén lút, giấu giấu diếm diếm giống như một tên trộm.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 106: Phóng Viên Cũng Cần Ăn Cơm



Chỉ có điều việc này có thể nói lung tung sao? Khách sạn chúng tôi ở vị trí hẻo lánh, lại gần núi Lạc Hạ, thường có các cuộc hẹn hò của các cặp tình nhân, những người làm nghề m** d*m cũng thường dẫn đàn ông đến đây. Nếu biết khách sạn chúng tôi là nơi phong nguyệt, đội chống m** d*m của đồn cảnh sát Thành Tây sẽ đến ngay lập tức, vậy thì còn làm ăn được không? Ông chủ đã gọi điện yêu cầu chúng tôi giữ im lặng, chỉ có thể hỏi cái gì cũng không biết, đợi chuyện này qua đi, cảnh sát sẽ coi vụ án là án treo, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.]

Triệu Hướng Vãn im lặng đứng ở một bên, vừa nghe những suy nghĩ của quản lý Vệ, vừa nhìn Hà Minh Ngọc với Chu Phi Bằng đối chiếu danh sách phân công để thẩm vấn từng người, sợ bị bỏ sót thông tin.

Mặc dù đã kiểm tra hồ sơ lưu trú, Ông Bình Phương là khách quen, lưu trú rất có quy luật, nhưng do lệnh cấm của ông chủ khách sạn và quản lý Vệ nên nhân viên không dám nói gì, cho nên thông tin thu được đều là những điều không hữu ích.

"Bình thường Ông Bình Phương đến vào chiều tối, ở một đêm rồi sáng hôm sau rời đi. Cô ấy rất xinh đẹp, nói chuyện nhẹ nhàng dịu dàng nhưng không bao giờ nói chuyện với nhân viên phục vụ, chúng tôi cũng không biết gì về cô ấy."

"Có khách đến thuê phòng tôi cũng không biết, mỗi ngày có nhiều người ra vào khách sạn, nam nữ già trẻ đều có, chúng tôi làm sao phân biệt được ai là người mà cô ấy hẹn hò chứ?"

"Lần trước tôi đã nói với mọi người rồi, tôi chỉ phụ trách dọn dẹp phòng, buổi sáng 9 giờ, buổi chiều bắt đầu từ 3 giờ, chỉ khi xác nhận khách rời đi mới lấy thẻ phòng mở cửa, tuyệt đối không tùy tiện đi vào. Khi phát hiện có người c.h.ế.t trong phòng, tôi bị dọa sợ gần chết, những gì mọi người hỏi tôi cũng không biết."

Thấy Chu Phi Bằng nhíu mày, tâm trạng bực bội muốn kết thúc cuộc thẩm vấn lần này, Triệu Hướng Vãn khẽ nói: "Đàn anh, hay là để em hỏi thử xem?"

Chu Phi Bằng lập tức hứng thú, đưa sổ ghi chép cho Triệu Hướng Vãn: "Được, em hỏi đi!"

Triệu Hướng Vãn nhận sổ, mở ra để trên đầu gối, tay phải mở nắp bút, viết tên đầu tiên.

...Quản lý Vệ.

"Hôm nay lúc chúng tôi xuất phát đã gặp phóng viên Dương chuyên mục pháp luật của báo thành phố Tinh, anh ấy hỏi chúng tôi về các vụ án kỳ lạ gần đây."

Triệu Hướng Vãn như đang trò chuyện, nghe vậy Chu Phi Bằng cảm thấy mơ hồ. Chúng ta từng gặp phóng viên Dương sao? Khi nào?

Phóng viên! Quản lý Vệ sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, giọng gấp gáp nói: "Vụ án còn chưa được giải quyết, sao đã có phóng viên đến hỏi?"

"Phóng viên cũng cần ăn cơm."

Triệu Hướng Vãn không ngẩng đầu lên nhìn ông ta, cô vẫn cúi đầu viết trên sổ, vẻ mặt bình tĩnh.

"Một khách quen của khách sạn, trong hai năm đã đặt phòng 83 lần, mà nhân viên khách sạn lại không biết người đàn ông cô ấy hẹn hò là ai, ai tin được chứ? Nếu các anh không muốn hợp tác với chúng tôi, thì để phóng viên Dương đến đưa tin thì sao?”

Triệu Hướng Vãn bình tĩnh nói nhưng lời đe dọa, quản lý Vệ cảm thấy bất an, ông ta cố vươn dài cổ để nhìn xem cô đang viết cái gì trong sổ.

Triệu Hướng Vãn dường như có cảm giác đặc biệt, "vút!" một tiếng, tay trái cô che sổ lại, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn quản lý Vệ: "Chúng tôi có kỷ luật, phải giữ bí mật!"

Quản lý Vệ đang đấu tranh tư tưởng, biểu cảm có hơi bối rối. Nữ cảnh sát trước mắt trông còn rất trẻ, không ngờ lại lợi hại như vậy, một câu nói đã đánh trúng điểm yếu của ông ta!

Hợp tác với cảnh sát thì có nguy cơ lộ ra việc khách sạn có dính dáng đến m** d*m; nhưng nếu không hợp tác với cảnh sát, chẳng may làm bọn họ tức giận, tiết lộ điều này cho những phóng viên cho mong sự việc càng lớn càng tốt, đến lúc đó phóng viên lên bài thì khách sạn coi như tiêu đời!

Những gái m** d*m thường xuyên tiếp khách ở khách sạn, chỉ qua một đêm là có thể biến mất không dấu vết. Mà phần thu nhập từ khách hàng này chiếm tới 20% tổng doanh thu, chưa thể bí mật ông ta còn có thể kiếm chác thêm chút đỉnh bên ngoài... Thiệt hại quá lớn.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 107: Chắc Chắn Khách Sạn Có Vấn Đề!



Quản lý Vệ trái lo phải nghĩ, cuối cùng ông ta cắn răng nói: "Chuyện này, tôi phải bàn trước với ông chủ trước đã."

Tất nhiên Triệu Hướng Vãn biết ông ta đang suy nghĩ cái gì nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng gật đầu.

Quản lý Vệ vừa mới rời đi, Chu Phi Bằng đến gần cô, tò mò kéo tay cô ra khỏi cuốn sổ.

Triệu Hướng Vãn phản ứng nhanh chóng, di chuyển hai tay với cuốn sổ sang hai tấc, liếc nhìn Chu Phi Bằng.

Ánh mắt cô mang theo chút lạnh lẽo, Chu Phi Bằng hơi ngượng ngùng rút tay về, gãi gãi đầu. Đàn em cái gì cũng tốt, chỉ là... quá nghiêm túc, thật khó gần.

Hà Minh Ngọc cúi người, nhẹ giọng hỏi: "Em đã viết gì vậy?"

Triệu Hướng Vãn nhấc tay, để lộ ra một hàng chữ thanh tú trên sổ:

...Nói dối tập thể.

Hà Minh Ngọc há hốc mồm: "Hóa ra bọn họ đều đang nói dối sao?"

Triệu Hướng Vãn "ừ" một tiếng: "Ánh mặt quản lý Vệ lóe lên, còn nhân viên khi trả lời câu hỏi thường vô thức nhìn về phía ông ta, thỉnh thoảng có người còn sờ mũi, cắn môi, đây đều là những biểu hiện vi diệu khi nói dối."

Khóe miệng hơi nhếch lên một chút, Chu Phi Bằng theo bản năng khịt mũi.

Triệu Hướng Vãn nói thêm một câu: "Khịt mũi thường là biểu hiện của sự không tin tưởng."

Chu Phi Bằng không tự chủ bóp nhẹ mũi.

Triệu Hướng Vãn: "Bóp mũi là để che giấu sự rối loạn bên trong."

Hà Minh Ngọc đứng bên cạnh thấy rõ, cười vỗ vỗ cánh tay Chu Phi Bằng: "Cậu chưa từng thấy bản lĩnh của Triệu Hướng Vãn sao? Dám không tin à!"

Lúc này Chu Phi Bằng mới phản ứng lại, nhanh chóng nghiêm túc nói: "Không, không có, tôi tin mà!" Nói xong anh ta vỗ đùi: "Tốt lắm~ Bọn họ dám nói dối tập thể? Rượu mời không muốn mà thích uống rượu phạt!"

Cả đội trọng án vì vụ án này mà bận rộn làm việc liên tục, không ngờ quản lý khách sạn và tất cả nhân viên khách sạn đều đang nói dối. Trong lòng Hà Minh Ngọc tức giận: "Hừ! Dám che giấu sự thật, chắc chắn khách sạn có vấn đề!"

Triệu Hướng Vãn nhìn Hà Minh Ngọc, nhẹ gật đầu: "Lúc nãy khi em xem lại danh sách những người lưu trú trong nửa năm qua, em phát hiện không ít là khách quen, hầu hết đều là phụ nữ trẻ. Chị có để ý đến bảng đèn quảng cáo trước cửa khách sạn có ghi họ cung cấp dịch vụ phòng giờ không?”

Nghe đến đây, Hà Minh Ngọc lập tức hiểu ra. Cô ấy cắn môi: “Gái m** d*m ngầm? Được rồi, lát nữa chị sẽ báo cho đội phòng chống m** d*m để dẹp sạch cái khách sạn này!”

Chu Phi Bằng cũng là một cảnh sát hình sự nhiều kinh nghiệm, vừa nghe đã hiểu. Anh ta xoa tay, trên mặt có chút hưng phấn khó che giấu: “Nói dối tập thể? Để xem tôi xử lý bọn họ thế nào!”

Cửa vang lên tiếng động, Triệu Hướng Vãn giơ một ngón tay lên, ra dấu giữ im lặng với Hà Minh Ngọc và Chu Phi Bằng.

Hai người khẽ gật đầu, im lặng không nói thêm. Cho dù người tình mà Ông Bình Phương hẹn hò mỗi tuần là một hay nhiều người, điều quan trọng nhất lúc này vẫn là tìm ra người đàn ông mà cô ấy đã gặp trước khi chết. Còn chuyện giao vụ này cho đội phòng chống m** d*m? Cứ để sau khi phá án rồi tính.

Cánh cửa bị đẩy ra, quản lý Vệ cầm chiếc điện thoại đi vào.

Ông ta nở nụ cười lấy lòng, thái độ trở nên niềm nở hơn rất nhiều, hoàn toàn khác so với lúc trước: “Ba vị cảnh sát có gì muốn hỏi thì cứ hỏi. Tôi cam đoan sẽ hợp tác. Chỉ mong rằng... có thể giữ kín chuyện khách sạn xảy ra án mạng, đừng để phóng viên biết được.”

Chu Phi Bằng và Hà Minh Ngọc cùng quay lại nhìn Triệu Hướng Vãn.

Mặc dù Triệu Hướng Vãn chỉ là thực tập sinh, mặc dù cô chỉ mới mười tám tuổi, nhưng không hiểu sao lại có một khí chất trầm tĩnh, ung dung, khiến người khác không tự chủ mà tin phục.

Triệu Hướng Vãn ngước mắt nhìn quản lý Vệ, trên mặt cười như không cười: "Phối hợp sớm thì đã không đến mức này."

Cô không hứa sẽ giữ bí mật, nhưng cũng không từ chối thẳng thừng, điều này khiến trong lòng quản lý Vệ hơi lo lắng, vội vàng nói lớn với các nhân viên đang đứng ở hành lang chờ cảnh sát hỏi cung: "Mọi người phải phối hợp với cảnh sát phá án, không được giấu giếm gì nữa! Có gì thì nói nấy, biết gì nói nấy, nhân viên nào cung cấp manh mối quan trọng sẽ được thưởng thêm 10% lương tháng này."
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 108: Không Có Đặc Điểm Khuôn Mặt Nào Nổi Bật, Làm Sao Mà Tìm Người?



Nhân viên khách sạn nhìn nhau, dường như có chút do dự.

[Chẳng phải vừa rồi quản lý mới dặn chúng ta không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào về khách hàng sao?]

[Có thật không? Cung cấp manh mối sẽ được thưởng à?]

[Hay là chỉ làm ra vẻ trước mặt cảnh sát thôi? Có nên nói không đây?]

Triệu Hướng Vãn nhìn vào bảng phân ca, nhanh chóng dứt khoát điểm danh: "Có gì nói đó, không được giấu giếm chút nào."

Biểu cảm của Triệu Hướng Vãn nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, nhân viên khách sạn trong lòng lo lắng, thêm nữa quản lý đã lên tiếng, nên tất nhiên không ai dám giấu giếm gì nữa.

"Bình thường Ông Bình Phương đều đến vào thứ bảy ở lại một đêm, nhưng vào tháng Năm, tháng 8 và dịp Tết thì đến ít hơn. Mỗi lần đến chỉ mang một túi nhỏ, không mang theo quần áo thay."

"Toàn là Ông Bình Phương dùng chứng minh thư để thuê phòng, người đàn ông đó chưa bao giờ đăng ký ở quầy lễ tân, nhưng... chúng tôi đã âm thầm để ý, đó là một người đàn ông trung niên ăn mặc rất tinh tế."

"Là một người, từ trước đến giờ vẫn là người đó. Tôi có vài lần gặp ông ta khi dọn phòng, đội mũ, cổ áo dựng lên nên không thấy rõ mặt, chắc cũng không còn trẻ, nhưng rất bảnh bao."

"Ông Bình Phương thường xuyên đến, mọi người đều quen mặt rồi. Mặc dù bình thường cô ta lạnh lùng, không nói chuyện với ai, nhưng chúng tôi cũng tò mò lắm chứ, ai cũng muốn biết người đàn ông mà cô ta hẹn hò là ai. Nếu là người đàng hoàng, ai mà lâu như vậy chỉ gặp nhau ở khách sạn chứ? Chắc chắn là tình vụng trộm rồi. Chị Thôi bên vệ sinh đã gặp người đàn ông đó, tôi cũng đã thấy vài lần. Khoảng hơn bốn mươi tuổi, cao, tay chân dài, ăn mặc rất chỉnh tề, rất ưa sạch sẽ."

"Người đó vừa nhìn là biết làm quan. Ồ, phải rồi, có một lần tôi đưa đồ ăn lên tầng hai, đúng lúc thấy Ông Bình Phương mở cửa đón ông ta vào, vừa tới là ôm nhau ngay, tình cảm lắm, chà chà chà."

"Còn về ngoại hình thì..."

"Ông ta che chắn rất kỹ, tôi chỉ thấy đôi mắt. Mắt dài, đuôi mắt hơi xếch lên, khi nhìn người khác trông rất nghiêm nghị, tôi cũng không dám nhìn lâu."

"Tôi cũng thấy trán của ông ta, rộng rộng, nhìn là biết người thông minh."

"Môi hơi mỏng, khi không nói chuyện thường mím lại, trông có vẻ không dễ tiếp cận."

Nhân viên khách sạn mỗi người nói một câu, tiếc là chỉ toàn những miêu tả lẻ tẻ về từng bộ phận khuôn mặt, không thể ghép thành một hình ảnh hoàn chỉnh.

Ba người Triệu Hướng Vãn nhìn nhau.

Hà Minh Ngọc thở dài: "Chưa ai thấy toàn bộ khuôn mặt của người đó, chỉ dựa vào những miêu tả vụn vặt này, ngay cả họa sĩ giỏi nhất cũng không thể vẽ ra nổi."

Chu Phi Bằng giơ tay ra, cảm thấy có chút khó khăn: "Đừng nói nữa, sở cảnh sát tỉnh chúng ta còn chẳng có vị trí họa sĩ phác họa chân dung. Năm ngoái đội trưởng Hứa đi dự hội nghị ở tỉnh Lỗ, thấy sở cảnh sát bên đó thành lập trung tâm kỹ thuật hình sự, có người chuyên phụ trách phác họa chân dung phục vụ điều tra, rất có ích cho phá án. Cho nên sau khi anh ấy quay về đã báo cáo với cấp trên, hy vọng sở chúng ta cũng tuyển một họa sĩ, nhưng lãnh đạo không đồng ý, nói rằng trường đại học cảnh sát của tỉnh ta không có chuyên ngành phác họa hình sự, loại nhân tài này rất khan hiếm."

Ba người Triệu Hướng Vãn mang kết quả điều tra trở về cục.

Nghe xong báo cáo của họ, Hứa Tung Lĩnh cau mày lại: "Cao, mắt hẹp dài, đuôi mắt xếch, có vẻ nghiêm nghị, trán rộng, môi mỏng... không có đặc điểm khuôn mặt nào nổi bật, làm sao mà tìm người?"

Tổ trọng án đang đau đầu thì phó Cục trưởng Bành Khang chuyên phụ trách các vụ án hình sự vui vẻ bước vào văn phòng: "Lão Hứa, cho cậu một tin vui!"

Hứa Tung Lĩnh hỏi: "Tin vui gì?"

Bành Khang cười lớn: "Cậu chẳng phải cứ nhắc tôi mãi về việc muốn cục tuyển một họa sĩ phác họa hình sự sao? Bây giờ tôi sẽ cử một người cho tổ trọng án của các cậu!"
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 109: Cục Trưởng Bành Vui Đến Nỗi Không Khép Được Miệng



Như người buồn ngủ gặp được gối, Hứa Tùng Lĩnh vui mừng đến mức không để ý vì sao chỉ có tổ trọng án được cử người mà không phải cho toàn bộ cục. Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Bành Khang, phấn khích đến nỗi lắc mạnh: "Tuyệt quá! Tuyệt quá! Chúng tôi đang đau đầu không biết tìm gã tình nhân của Ông Bình Phương như thế nào, phó Cục trưởng Bành, ông đúng là cơn mưa đúng lúc mà!"

Bành Khang mạnh mẽ rút tay về, ho một tiếng: "À... nhưng mà đối phương có một điều kiện."

Hứa Tung Lĩnh giờ chỉ mong có được họa sĩ phác họa ngay lập tức, không hề quan tâm mà nói: "Điều kiện gì cũng được, chỉ cần người đó đồng ý đến, tôi đều chấp nhận!"

Không hiểu sao, khi nhìn thấy bộ dạng thần bí của cục trưởng Bành, Triệu Hướng Vãn có một dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, cục trưởng Bành nhìn qua: "Triệu Hướng Vãn, cô sẽ chịu trách nhiệm tiếp xúc và liên lạc với họa sĩ này."

Cả phòng đồng thanh: "Triệu Hướng Vãn chịu trách nhiệm gì? Cô ấy chỉ mới đến thực tập thôi mà."

Cục trưởng Bành xua tay: "Đừng lo lắng, đừng lo lắng, không có chuyện gì xấu cả. Họa sĩ này khá đặc biệt, không có biên chế, không nhận lương, không phải làm việc tại văn phòng, yêu cầu duy nhất là muốn theo Triệu Hướng Vãn."

Hứa Tung Lĩnh cảnh giác nhìn cục trưởng Bành: "Không có biên chế, không nhận lương, mà người ta vẫn sẵn lòng làm? Trên trời không rơi bánh bao nhân thịt đâu, cục trưởng Bành, anh đừng có ham lợi nhỏ. Triệu Hướng Vãn chỉ là thực tập sinh thôi, cô ấy còn phải theo Chu Phi Bằng, Hà Minh Ngọc học từng chút một, làm sao có thời gian dẫn theo người khác?"

Cục trưởng Bành thấy anh ta lo lắng cho cô học trò Triệu Hướng Vãn này như vậy, không khỏi cười lớn: "Được rồi, được rồi, lão Hứa, cậu đừng lo. Người này cậu cũng quen mà, không phải người xấu đâu."

"Tôi quen á?" Hứa Tung Lĩnh ngơ ngác: "Ai vậy?"

Cục trưởng Bành hiếm khi tỏ ra thoải mái, chớp chớp mắt: "Cho tôi giữ bí mật chút đã, người đó đang ở trong văn phòng tôi, để tôi dẫn cậu ấy qua."

Cục trưởng Bành sải bước rời khỏi văn phòng lớn của đội trọng án số 1, tiếng bước chân của ông ấy vang lên đều đều trong hành lang.

Chu Phi Bằng than thở: "Sao cục trưởng Bành lại trở nên tinh nghịch thế này?"

Hà Minh Ngọc tinh tế, có quan sát tỉ mỉ, mở cửa sổ ra rồi chỉ tay ra ngoài: "Thấy chưa? Có người đã tặng cho Cục ba chiếc mô tô cảnh sát Trường Giang 750 sidecar, hai chiếc xe Jeep Bắc Kinh 212, và hai chiếc minibus Trường An đời mới nhất, tăng cường đáng kể trang bị xe cảnh sát cho Cục, nên cục trưởng Bành vui đến nỗi không khép được miệng."

Chu Phi Bằng chợt ngớ người, há miệng ra: "Đại gia nào mà giàu có vậy? Nhiều xe như vậy không hề rẻ đâu."

Hứa Tung Lĩnh bước đến bên cửa sổ, nhìn thoáng qua bãi đỗ xe, khóe miệng dần nhếch lên.

Chu Phi Bằng nhìn anh ta một cái: "Đội trưởng Hứa, sao anh lại cười?"

Hứa Tung Lĩnh lắc đầu, cười trừ.

Triệu Hướng Vãn không cười, mà nhíu mày lại.

Chu Phi Bằng chú ý đến vẻ mặt đăm chiêu của cô, hỏi dồn: "Cô nhíu mày làm gì? Có phải đã đoán ra rồi không?"

Triệu Hướng Vãn lắc đầu, thở dài.

Thấy mọi người đều có vẻ mặt "Tôi biết là ai, nhưng không nói cho anh." Chu Phi Bằng cảm thấy bức bối khó chịu, liên tục hỏi: "Này, này, này, có phải là bạn bè không thế? Sao không nói cho tôi biết?"

Nhìn thấy Chu Phi Bằng cứ vò đầu bứt tóc, đi lòng vòng trong văn phòng, mấy người còn lại đều bật cười.

Giữa tiếng cười chợt một giọng nói vang lên từ phía cửa: "Biết tôi đến mọi người vui thế à?"

Tất cả ánh mắt đều hướng về phía người mới đến.

Vóc dáng tròn trịa, khuôn mặt tươi cười, mặc áo khoác bông lụa màu đen thêu hoa văn tối màu cổ có lông cáo, chính là Quý Cẩm Mậu.

Phía sau Quý Cẩm Mậu là Quý Chiêu.

Da anh rất trắng, là kiểu trắng mịn như sứ, mượt mà và tinh tế. Dưới hàng mi cong như cánh quạ, một đôi mắt sâu như ngọc đen. Một người đàn ông đẹp trai đến mức kỳ lạ như vậy, nếu người khác không nói, thật khó để liên hệ anh với chứng tự kỷ.
 
Back
Top Bottom