Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 70: Thiên Tài À?



Chu Phi Bằng hừ hừ một tiếng: “Ý của đội trưởng Hứa chính là, lần này chúng ta hoàn toàn là làm việc nghĩa mà thôi.”

Hứa Tung Lĩnh nặng nề vỗ vai anh ta một cái: “Đúng! Chính xác là như vậy đó! Tổ trọng án chúng ta đã cướp mất công việc của các anh em khác rồi đấy, vậy nên cũng khiêm tốn một chút đi, đừng chọc người khác mắng mình.”

Thật ra Chu Phi Bằng cảm thấy có chút không vui, làm chuyện tốt mà không lưu tên sao? Như thế không phải là phong cách của anh ta, thế nhưng đội trưởng Hứa cũng đã lên tiếng như thế rồi, anh ta cũng chỉ còn cách nghe theo.

Còn về phần Lạc Nhất Huy… Chu Phi Bằng nghiến răng, đây là tên đầu sỏ, nếu không phải anh ta làm ra nhiều chuyện như thế, giờ này mọi người đã được về nhà tắm rửa, ăn uống no nê rồi. Càng nghĩ càng thấy giận, Chu Phi Bằng về nhà nhất định sẽ kể cho mẹ anh ta nghe, để bà đuổi cái tên vô ơn bội nghĩa này ra khỏi thành phố Tinh mới được.

Nghĩ tới đây, Chu Phi Bằng nhích tới kề sát Triệu Hướng Vãn: “Cô nói tường tận mọi chuyện cho tôi nghe đi, tại sao cô lại phán đoán Lạc Nhất Huy có vấn đề?”

Triệu Hướng Vãn thấy anh ta truy hỏi, thế là cũng kiên nhẫn giải thích: “Nếu như Lạc Nhất Huy là một nhà tâm lý học chuyên nghiệp, thế chắc chắn anh ta có hiểu biết về bản chất con người, có thể lợi dụng điểm yếu của việc này. Má Phùng bị bệnh, vào đúng thời điểm yếu ớt nhất, xuyên qua cửa sổ phòng má Phùng vừa khéo có thể nhìn thấy bóng lưng của Quý Chiêu, anh ta chọn rời đi vào lúc đó, thật ra là đang tạo cơ hội cho má Phùng.”

Chu Xảo Tú nghe thấy, không ngừng lắc đầu: “Ôi chao!”

Triệu Hướng Vãn lại nói tiếp: “Nhưng chuyện xảy ra lần này vốn không phải do Lạc Nhất Huy sắp xếp trước. Má Phùng k*ch th*ch, Quý Chiêu quay trở lại phòng vẽ, Đoạn Dũng lén chạy đi, Quý Chiêu leo lên tấm biển quảng cáo… nếu như anh ta có thể sắp xếp để những chuyện này xảy ra theo trình tự, vậy chắc hẳn anh ta là một tên tội phạm thiên tài.”

Chu Phi Bằng lên tiếng cười nhạo: “Thiên tài à? Chỉ với một tên Lạc Nhất Huy du học nước ngoài, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, trong mắt chẳng có ai khác mà muốn trở thành tội phạm thiên tài á? Cậu ta xứng sao?”

Hứa Tung Lĩnh đưa tay vỗ ót Chi Phi Bằng một cái, phát ra một tiếng “bốp” trong trẻo.

“Đừng có nói bậy bạ! Tội phạm thiên tài cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nói cái gì mà không xứng với không hợp ở đây? Chúng ta làm cảnh sát, có ai lại muốn đụng phải một tên tội phạm thiên tài đâu chứ? Giết người rồi vô hình, không có bất kỳ chứng cứ nào, cũng không để lại bất kỳ dấu vết gì, tất cả mọi người điều tra lại chẳng có chút manh mối nào, cậu cho rằng như vậy thú vị lắm sao? Sau này cậu ít qua lại với Lạc Nhất Huy đi, cũng im miệng lại cho tôi!”

Trong lúc nói chuyện, Triệu Hướng Vãn đột nhiên dừng bước.

Sau khi nhận được thông báo có thể ra khỏi khách sạn, một đám người rời khỏi phòng tiệc ở lầu một, người nào người nấy mặc lễ phục tinh xảo, trông vừa lễ phép vừa ưu nhã.

Nguỵ Mỹ Hoa mặc một bộ quần áo màu xanh sapphire cũng ở trong đó.

Sau khi nhìn thấy Nguỵ Mỹ Hoa, ánh mắt Triệu Hướng Vãn lướt qua người bà ta, sau đó tầm mắt chuẩn xác khoá chặt hai người.

Sóng vai cùng với Nguỵ Mỹ Hoa lúc này là một người đàn ông trung niên có vóc dáng cao gầy, vầng trán đầy đặn, ánh mắt hẹp dài, hốc mắt sâu hút, màu mắt nhạt, giống Triệu Hướng Vãn tới sáu mươi, bảy mươi phần trăm… chắc hẳn là Triệu Thanh Vân.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 71: Triệu Thần Dương



Đứng ở sau lưng Nguỵ Mỹ Hoa và Triệu Thanh Vân chính là một cô gái trẻ mặc một chiếc váy trắng, vóc người thon gầy, gương mặt trái xoan xinh đẹp, đôi lông mi dài, cái miệng hoa anh đào nhỏ nhắn, trong ánh mắt có thể thấy được dáng vẻ của một cô gái nông thôn tám năm trước.

Triệu Thần Dương!

Cuối cùng cũng gặp được Triệu Thần Dương, người đã cướp đi cuộc sống của cô, ban đầu Triệu Hướng Vãn tưởng rằng bản thân sẽ tức giận, thế nhưng nghĩ đến việc bản thân vừa cứu được Quý Chiêu, người đứng bên bờ vực của sự sống và cái chết, cảm giác thành tựu khiến tâm trạng cô trở nên nhẹ nhàng, thoải mái hơn, cũng chẳng cảm thấy kích động chút nào.

“Triệu Thần Dương.” Triệu Hướng Vãn lên tiếng gọi.

Nếu đã gặp rồi, vậy thì cứ tới đi.

Nghe thấy tiếng gọi, ngay khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Triệu Hướng Vãn, Triệu Thần Dương giật mình một cái, sững sờ ngay tại chỗ.

Chu Xảo Tú và Hứa Tung Lĩnh đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều dừng bước, theo ánh mắt của Triệu Hướng Vãn nhìn về phía người đang hốt hoảng đứng trong đám người.

Hoá ra đây chính là Triệu Thần Dương mà Triệu Hướng Vãn vẫn luôn tìm kiếm đó sao? Chính là người từ nhỏ đã sống cùng Triệu Hướng Vãn ở nông thôn, sau khi tìm được ba mẹ ruột thì bặt vô âm tín, chẳng có chút lương tâm kia đó sao?

Hai người lại nhìn về phía Triệu Thanh Vân đang đứng bên cạnh Triệu Thần Dương, hai người thầm suy nghĩ trong đầu: ‘Không phải chứ? Sao dáng vẻ của ba Triệu Thần Dương lại giống Triệu Hướng Vãn như đúc thế này? Chẳng lẽ…’

Một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi nảy lên trong lòng hai người, Chu Xảo Tú cảm thấy tức giận.

Có vẻ như, Triệu Hướng Vãn mới đúng là con gái ruột của Triệu Thanh Vân đúng không? Sinh ra rồi không nuôi, bỏ cô lại nông thôn suốt hơn mười năm, lúc nhận lại con mà cũng sai được sai? Đây là kiểu ngu ngốc gì thế chứ?

Nghe thấy tiếng gọi này, Nguỵ Mỹ Hoa cũng ngẩng đầu lên, liếc thấy Triệu Hướng Vãn, mặt bà ta cũng lạnh xuống, quay đầu nói với Triệu Thanh Vân: “Ông nhìn kìa ông nhìn kìa, đây chính là người đến tìm tôi đòi tiền mà tôi đã kể cho ông nghe đấy. Sau khi cầm tiền của tôi rồi cũng chẳng thèm nói một tiếng cảm ơn nữa, chẳng lễ phép chút nào.”

Triệu Thanh Vân nghe tiếng cũng nhìn sang, nhìn thấy Triệu Hướng Vãn với dáng người mảnh khảnh. Có lẽ bởi vì có vẻ ngoài tương tự, thế nên Triệu Thanh Vân cũng vô hình sinh ra thiện cảm với cô, giọng điệu ôn hòa khuyên nhủ Nguỵ Mỹ Hoa: “Có thể là vì nó ở nông thôn lâu ngày bây giờ mới được vào thành phố nên không biết gì cả thôi.”

Kỳ lạ, sao cô có thể nhận ra Thần Dương? Ông đột nhiên có phản ứng, liếc mắt nhìn Triệu Thần Dương: “Cô ấy là ai thế?”

Triệu Thần Dương nào có nghĩ tới mình sẽ lại gặp Triệu Hướng Vãn ở nơi này chứ?

Mắt thấy Triệu Hướng Vãn từng bước từng bước đến gần, tim Triệu Thần Dương như đang đánh trống trong ngực, ba mẹ cô ta đang ở bên cạnh, Triệu Thần Dương không thể lùi được nữa.

Giọng nói của Triệu Thần Dương run rẩy, đôi môi cũng run theo, mãi nửa ngày sau mới nói một câu: “Chị ấy, chị ấy tên là Triệu Hướng Vãn, là con gái của ba mẹ nuôi của con ấy, người đã lớn lên cùng với con.”

Triệu Thanh Vân nhìn cô ta một chút, sau đó lại nhìn Triệu Hướng Vãn, hai mắt híp lại: “Lúc ba đến đón con, sao lại không gặp được con bé nhỉ?”

Triệu Thần Dương nhắm mắt trả lời: “Hôm đó chị ấy bị bệnh, nằm ở trong phòng ấy ạ.”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 72: Có Câu Trả Lời



Triệu Thần Dương chột dạ, trong lòng đang điên cuồng gào thét.

[Mẹ kiếp cái đồ óc heo, mình đã nói bà ấy đừng để Triệu Hướng Vãn tìm tới rồi mà, thế mà bà ấy không chịu nghe. Gương mặt của Triệu Hướng Vãn giống ba như đúc, giống đến như vậy, chỉ cần nhìn thấy là sẽ lộ tẩy ngay thôi!]

Nguỵ Mỹ hoa liếc mắt nhìn Triệu Hướng Vãn, đầu óc chưa kịp hiểu: “Cô, cô không phải là họ hàng ở quê của Thanh Vân sao?”

Triệu Hướng Vãn nhìn mẹ ruột, khẽ cười một cái.

Ánh mắt Nguỵ Mỹ Hoa lướt từ Triệu Hướng Vãn qua tới Triệu Thanh Vân, cô gái trước mặt này có dáng người cao gầy, đôi mắt phượng hẹp dài, không nói không cười sẽ toát ra một vẻ uy nghiêm, giống Triệu Thanh Vân đến bảy mươi phần trăm!

Lúc trước, khi nhìn thấy Triệu Hướng Vãn tại sao khi nghe thấy cô mang họ Triệu, theo bản năng cũng nghĩ cô là con gái của Triệu Thanh Vân chứ? Bởi vì dáng vẻ của cô giống hệt Triệu Thanh Vân, đất nước nuôi dưỡng con người kia mà!

Nhưng bây giờ nghe nói Triệu Hướng Vãn là người sống ở vùng quê nhà họ Triệu, lớn lên cùng với Triệu Thần Dương, cho dù Nguỵ Mỹ Hoa có ngốc đi nữa cũng cảm thấy có điều không đúng.

Thứ đã từng là sự nghi ngờ, giờ phút này đã có câu trả lời.

Lúc mới nhận lại Triệu Thần Dương, lúc nhìn thấy cô ta có đôi mắt to, chóp mũi tròn trịa, trong lòng Nguỵ Mỹ Hoa còn cảm thấy có chút vui vẻ: Mặc dù không có nuôi dưỡng, nhưng con gái giống mẹ, cảm giác này cũng không tệ lắm. Chờ tới khi cô ta đến mười hai, mười ba tuổi, bắt đầu hút thuốc, Triệu Thần Dương cao tới một mét rưỡi thì dừng lại không phát triển thêm nữa. Điều này khiến Nguỵ Mỹ Hoa rất buồn rầu. Bà ta và Triệu Thanh Vân đều có vóc dáng cao ráo, con trai Triệu Thừa Tổ cũng tay dài chân dài, tương lai cũng sẽ trở thành một người cao ráo, thế mà Triệu Thần Dương lại thấp bé như thế?

Chẳng trách! Gen di truyền không lừa người, Triệu Thần Dương hoàn toàn không phải con của bà ta, Triệu Hướng Vãn với vóc dáng cao gầy, mặt mũi tương tự Triệu Thanh Vân này mới đúng là con gái bà ta.

Cơ thể Nguỵ Mỹ Hoa cứng đờ, không biết mình đang ở đâu.

Triệu Thanh Vân làm bí thư trường ở tỉnh uỷ, năng lực nhìn thấu lòng người đã được tu thành chín quả từ lâu. Chỉ với mấy câu hỏi, khi nhìn thấy nụ cười giễu cợt của Triệu Hướng Vãn, Triệu Thần Dương lại chột dạ né tránh, ông đã đoán ra được sự thật.

Mình gửi con gái ở dưới quê nhờ nuôi hộ, thế mà đến khi về nhận lại, gia đình bọn họ nổi lòng tham, thế con gái của mình vào.

Nực cười ở chỗ, ông khôn khéo cả một đời, thế mà cuối cùng lại bị mấy người dưới quê lừa gạt.

Đọc được suy nghĩ trong lòng Triệu Thanh Vân và Nguỵ Mỹ Hoa, Triệu Hướng Vãn đứng yên tại chỗ, bản thân cô không hề thấy ba mẹ mình ngu ngốc, một chút đã hiểu ra. Sau đó phải xem thử bọn họ sẽ lựa chọn thế nào, đối đãi với cô thế nào.

Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Nguỵ Mỹ Hoa chính là: Nếu như đây mới đúng là con gái ruột của mình, thế Triệu Thần Dương phải làm sao đây? Vậy thì hôn sự với nhà họ Từ còn tính nữa hay không? Không được, không thể vạch trần chuyện này được, nếu vạch trần đối với ai cũng không tốt!

Phản ứng đầu tiên của Triệu Thanh Vân là: Chuyện quá khứ cũng qua lâu rồi, hai đứa bé đều đã trưởng thành, lại đi so đúng sai đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, Triệu Thần Dương cũng đã ở bên họ tám năm, cũng có tình cảm, hơn nữa còn có hôn sự với tập đoàn Từ thị nữa, tương lai sẽ có ích cho sự nghiệp của mình, không thể đẩy nó đi được.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 73: Là Cô Giáo Của Triệu Hướng Vãn Sao?



Nghĩ tới đây, hai vợ chồng ăn ý nhìn nhau một cái.

[Nếu Triệu Hướng Vãn đã có thể từ nông thôn lên tới thành phố, cho dù là dùng cách gì cũng chứng tỏ cô có năng lực. Chẳng bằng ngồi xuống nói chuyện một chút, để xem thử xem có đáng để vì cô mà thừa nhận đoạn quá khứ đó không.]

Triệu Thanh Vân mỉm cười, nói: “Nếu như là bạn thời thơ ấu với Thần Dương, vậy thì mời cháu đến nhà chơi.”

Phản ứng của ba mẹ ruột cũng nằm trong dự liệu của cô nhưng cũng khá vô lý.

Rõ ràng họ đã phát hiện ra chân tướng sự việc, thế nhưng lại chẳng thấy tức giận hay miễn cưỡng gì.

Không những không cảm thấy miễn cưỡng khi con gái sống cực khổ ở nông thôn suốt mười tám năm, cũng không thấy tức giận khi thấy Triệu Thần Dương chiếm đoạt tài nguyên của con gái mình, lừa dối tình cảm của họ.

Hai vợ chồng đều đồng lòng, vào lúc này việc đầu tiên nên làm là cân nhắc đến lợi ích của mình, đánh giá giá trị của con gái.

Mặc dù không nghe thấy tiếng lòng của Triệu Thanh Vân và Nguỵ Mỹ Hoa, nhưng từ ánh mắt của họ cũng khiến Chu Xảo Tú cảm thấy không tốt. Nói gì thế chứ? Rõ ràng biết Triệu Hướng Vãn trước mặt là con gái ruột của mình, thế nhưng thái độ của bọn họ lại ôn hoà kiềm chế, cũng không hề kích động, cũng không tức giận, ngay cả một chút thương tiếc cũng không có, nào có chút tình cảm nào của bậc làm cha làm mẹ chứ?

Chu Xảo Tú thể hiện khí thế của một cô giáo: “Triệu Bí, theo lý thuyết đây là chuyện của gia đình mọi người, thế nhưng Triệu Hướng Vãn là học trò của tôi, con bé là người sống biết điều, sẽ không kể khổ, thế nên tôi thay mặt con bé nói mấy câu vậy.”

Triệu Thanh Vân nghe thấy Chu Xảo Tú gọi mình là “Triệu Bí”, cảm thấy có chút kinh hãi, nhưng ông không quen biết cô ấy mà nhỉ? Điều này đối với một người luôn luôn khiêm tốn như Triệu Thanh Vân mà nói, không phải là chuyện tốt gì.

Ông mỉm cười đáp lời: “Là cô giáo của Triệu Hướng Vãn sao?”

Một cảm giác chua xót trào dâng trong lòng cô ấy, Chu Xảo Tú rất muốn cho họ biết Triệu Hướng Vãn đã chịu biết bao khổ cực ở dưới quê, muốn nói cho họ biết vì để có thể thi đại học, Triệu Hướng Vãn đã cố gắng đến mức nào, muốn cho bọn họ biết Triệu Hướng Vãn dũng cảm, hiền lành, kiên cường bao nhiêu, là một đứa trẻ khiến người khác yêu thương và đau lòng thay…

Triệu Hướng Vãn bước tới trước một bước, đứng chắn trước mặt cô giáo Chu, tiến lên đón lấy ánh mắt của Triệu Thanh Vân, nhàn nhạt nói: “Không cần, cũng chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên mà thôi, không cần thiết phải ngồi xuống nói chuyện.’

Lúc cô cần tình yêu của ba mẹ nhất, bọn họ đã không chút thương tiếc bỏ rơi cô. Bây giờ cô đã lên đại học như ý nguyện của cô, được học ngành mà cô cảm thấy hứng thú, nhận được sự tôn trọng và công nhận của các bạn học, cô cũng không còn mong đợi sự ích kỷ và chấp thuận của bọn họ nữa rồi.

Còn về phần Triệu Thần Dương… chẳng lẽ tám năm bị cô ta cướp đi có thể quay trở lại sao? Tát cô ta hai cái là có thể giải quyết được vấn đề sao? Chẳng bằng không nói gì cả, cứ để cô ta ngày ngày sống với với thanh kiếm treo trên đầu, sống trong trạng thái nơm nớp lo sợ đi.

Triệu Hướng Vãn dứt khoát xoay người, chẳng có chút lưu luyến nào.

Hứa Tung Lĩnh không kịp phản ứng, khó hiểu xoa đầu nhìn Chu Xảo Tú một cái: “Chúng ta có đi hay không?”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 74: Chuyện Gì Thế Này?



Chu Xảo Tú dậm chân, thờ dài một cái: “Đi thôi!”

Lúc trước khi Triệu Hướng Vãn đến nhờ cô ấy hỏi thăm tình hình Triệu Thần Dương, Chu Xảo Tú đã từng nhắc nhở cô, Triệu Thần Dương ở nông thôn tới năm mười tuổi, sau khi đến thành phố thi lập tức bặt vô âm tín. Triệu Thanh Vân gửi nuôi dưới quê suốt mười năm, sau khi nhận lại con thì xem như không liên quan gì tới gia đình đã nuôi giúp, hai người này đều chẳng có lương tâm gì, không cần phải đi tìm.

Bây giờ đã gặp được, dáng vẻ trông thì giống con người nhưng lại cư xử chẳng giống con người gì cả.

Triệu Hướng Vãn không nhận bọn họ là đúng, cô còn nhỏ tuổi như vậy mà đã thấu triệt việc nghiên cứu hành động và vẻ mặt của con người, giúp tổ trọng án điều tra phá án, tương lai vô cùng xán lạn. Thay vì chủ động nhận người thân thế chẳng bằng cứ phớt lờ không thèm để ý đến, cứ để cho Triệu Thanh Vân và Nguỵ Mỹ Hoa hối hận đi!

Chu Xảo Tú bước nhanh về phía trước, choàng tay qua bả vai Triệu Hướng Vãn, cố gắng truyền cảm giác ấm áp cho cô, dịu dàng nói: “Nghe em hết, cô cũng không thèm để ý tới bọn họ làm gì! Ngày mai tới nhà cô nhé, cô mời em ăn bánh kem!”

Thấy vợ mình và Triệu Hướng Vãn sóng vai cùng đi, không biết vì sao Hứa Tung Lĩnh lại cảm thấy hốc mắt mình ươn ướt. Một đứa trẻ tốt biết bao, sao lại có một người ba người mẹ như thế chứ!

Mấy người Chu Phi Bằng, Hà Minh Ngọc đều mơ màng, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong mắt đều hiện vẻ: “Chuyện gì thế này?” Thế nhưng bọn họ thông minh, cũng không hỏi nhiều, đi theo sau lưng Hứa Tung Lĩnh, cùng nhau đi tới cửa khách sạn.

Ở phía khác, nhìn con gái ruột dứt khoát xoay người rời đi, trong lòng Triệu Thanh Vân cũng thấy khó chịu.

Mười tám năm không gặp, chỉ ôm con gái được mấy ngày lúc còn mặc tả, tình cảm Triệu Thanh Vân dành cho Triệu Hướng Vãn cũng không sâu đậm gì cho cam, ngay cả cái tên Triệu Hướng Vãn này cũng là nhờ gia đình nuôi hộ đặt giúp. Nhưng hôm nay gặp được, nhìn thấy mặt mũi, vóc người và cả khí chất đều giống mình đến bảy mươi phần trăm, trong lòng Triệu Thanh Vân cũng cảm thấy rung động.

Đây chính là con gái của ông, là đứa con gái cùng huyết thống với ông.

Nhắc đến con, thật ra trong lòng Triệu Thanh Vân cảm thấy có chút tiếc nuối, Triệu Thừa Tổ là đứa con trai nối dõi tông đường, nhưng lớn lên lại giống hệt Nguỵ Mỹ Hoa, được ông bà ngoại một tay nuôi lớn, thế nên thân thiết với nhà họ Nguỵ hơn. Sau khi nhận Triệu Thần Dương về, cô ta cũng giống hệt Nguỵ Mỹ Hoa, cũng thân thiết với Chu Kinh Dung hơn.

Triệu Hướng Vãn xuất hiện, đền bù tất cả tiếc nuối của Triệu Thanh Vân, để ông biết được sự thần kỳ của gen di truyền, cho dù mười tám năm không gặp, hai ba con cô vẫn giống nhau như thế.

Chỉ là trong một khoảnh khắc, cân nhắc tới lợi ích của mình, ông đã nuôi dưỡng Triệu Thần Dương tám năm, có thể thay ông làm lung lạc nhà họ Từ, nếu bây giờ bỏ cô ta vậy cũng tương đương với một cuộc làm ăn lỗ vốn, điều này không đáng.

Triệu Thanh Vân định nói chuyện với Triệu Hướng Vãn một chút, định khuyên cô từ bỏ hiềm khích lúc trước, tiếp tục trở thành chị em gái với Triệu Thần Dương, dù sao con gái chung quy cũng phải lập gia đình, có càng nhiều mối quan hệ thông gia càng tốt, càng có lợi với Triệu Thanh Vân.

Thế nhưng Triệu Hướng Vãn chẳng cho ông ta một cơ hội nào, trong ánh mắt đầy vẻ chán ghét, tựa như việc ông nhận lại cô chậm một giây là một sự báng bổ, làm ô uế tình cảm gia đình.

Ôi, cô vẫn còn quá trẻ, thế giới của cô chỉ có hai màu đen trắng, không có chỗ cho một hạt cát tràn vào.

Càng nghĩ càng thấy buồn phiền, Triệu Thanh Vân há miệng một cái, muốn gọi cô lại, thế nhưng vừa kêu lên một chữ đã bị Nguỵ Mỹ Hoa kéo lại: “Ông làm gì đấy? Còn ngại chuyện chưa đủ nhiều à? Trong mắt con bé này phát ra lửa luôn đấy, nhìn một cái như muốn đòi nợ ấy.”

Sắc mặt Triệu Thần Dương u ám, cô ta vốn đang nghĩ vô số biện pháp để ứng phó, nghĩ xem nên giải thích với bố mẹ thế nào, làm thế nào để đẩy hết mọi tội lỗi lên người Tiền Thục Phân, nên nhấn mạnh giá trị của mình như nào, nếu thật sự không được nữa thì đi tìm cứu viện, gọi mẹ chồng tương lai, Chu Kinh Dung của mình tới.

Thế nhưng Triệu Hướng Vãn hoàn toàn không cho cô ta cơ hội, cô cứ thế xoay người rời đi, cũng chẳng cảm thấy việc mình có một người ba có chức vụ lớn, bản thân mình lớn lên ở thành phố lớn là một chuyện uy nghiêm gì.

Một cơ hội mà cô ta phải hao tổn bao nhiêu tâm tư mới lấy được, thế nhưng lại bị cô vứt bỏ như thế.

Cảm giác này thật sự quá tệ, còn khiến người ta cảm thấy buồn bực hơn cả việc bị Triệu Hướng Vãn chỉ trích ngay mặt nữa!

Một đám người chợt kéo đến, người dẫn đầu chính là Quý Cẩm Mậu.

Ánh mắt Triệu Thanh Vân sáng lên, lần này ông đặc biệt đến tham dự buổi tiệc cảm ơn sau triển lãm cá nhân của Quý Chiêu là vì muốn kết giao với Quý Cẩm Mậu. Ông lập tức ném Triệu Hướng Vãn ra sau đầu, tiến lên chào hỏi: “Chào ngài, tổng giám đốc Quý.”

Quý Cẩm Mậu không thèm để ý đến ông, qua loa gật đầu một cái: “Ừ, ừ, chào ông.”

Ánh mắt ông ấy hoàn toàn chẳng để tâm tới Triệu Thanh Vân, chạy ra ngoài cửa, lúc nhìn thấy mấy người Triệu Hướng Vãn lại đưa tay ra gọi lớn: “Đội trưởng Hứa, xin chờ một chút…”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 75: Tôi Sẽ Cho Người Đưa Đồ Ăn Đến Ký Túc Xá Cho Cô



Vừa rồi Quý Cẩm Mậu vội vàng thu xếp cho Quý Chiêu, lại còn phải xử lý đám người Lạc Nhất Huy, Đoạn Dũng, Phùng Hồng Anh, mãi mới có thể thở phào được một hơi thì mới phát hiện Hứa Tung Lĩnh và Triệu Hướng Vãn đã rời đi. Ông ấy vội vã dẫn người đuổi theo, vừa cảm ơn vừa tặng mỗi người một hộp bánh ngọt tự làm của khách sạn.

"Quý Chiêu là mạng sống của tôi, mọi người đã liều mạng để cứu nó, tôi vô cùng biết ơn. Tôi biết cảnh sát các ngươi luôn giữ sự thanh liêm, hộp bánh này chỉ để mọi người lót dạ. Ngày mai, ngày mai tôi sẽ đến đồn để tặng cờ lưu niệm."

Hứa Tung Lĩnh còn định từ chối, nhưng Chu Phi Bằng lại không khách sáo mà nhận lấy bánh ngọt: "Bánh ngọt của khách sạn? Tốt, tốt, hôm nay chạy lên chạy xuống cũng đói rồi, món này đến đúng lúc lắm."

Quý Cẩm Mậu tự tay trao bánh ngọt cho Triệu Hướng Vãn, tươi cười thắm thiết nói: "Vẫn chưa biết tên của cô là gì?"

"Triệu Hướng Vãn."

Mùi thơm ngọt ngào của bánh ngọt len lỏi từ chiếc túi giấy tinh tế, ngọt ngào ngây ngất.

Vóc người Quý Cẩm Mậu không cao, dáng người mập mạp, đứng trước Triệu Hướng Vãn cao ráo mà gần như ngang nhau. Ông ấy càng nhìn Triệu Hướng Vãn càng thấy thích, ánh mắt lấp lánh niềm vui: "Ngày mai tôi mời mọi người ăn cơm, xin hãy nhận lời."

Triệu Hướng Vãn lắc đầu: "Tôi phải đi học."

Đại học Công an quản lý rất nghiêm ngặt, ra ngoài phải xin phép, huống chi cô cũng không thích những buổi tiệc tùng như thế này.

Quý Cẩm Mậu cười hiền lành nói: "Được, được, vậy cô cứ yên tâm đi học, tôi sẽ cho người đưa đồ ăn đến ký túc xá cho cô."

Còn việc Triệu Hướng Vãn học ở đâu, ký túc xá của cô ở đâu, Quý Cẩm Mậu chắc chắn sẽ có cách tìm ra.

Quý Cẩm Mậu vòng vo nửa ngày, cuối cùng cũng đi vào trọng điểm: "Triệu Hướng Vãn, hiện tại Quý Chiêu không chịu ăn uống gì, ai nói chuyện với nó cũng không đáp lại, liệu cô có thể đến nói vài câu với nó để nó ăn uống chút gì không?"

Triệu Hướng Vãn: "Không sao đâu, hiện tại Quý Chiêu đã bước vào trạng thái nghỉ ngơi, ông cứ để anh ấy nằm xuống ngủ một giấc là được." Chờ anh tỉnh lại, có thể cảnh tượng đó sẽ thay đổi thôi.

Quý Cẩm Mậu cố gắng kiềm chế sự kích động của mình, nhưng tâm trí lộn xộn của ông ấy lại truyền đến tai Triệu Hướng Vãn.

[Cô bé thật sự biết! Mình và Đan Phong nuôi dưỡng Quý Chiêu suốt hai mươi mốt năm, nhưng còn không hiểu Quý Chiêu bằng cô bé này. Cô bé này có thể làm cho Quý Chiêu yên tĩnh, nghe lời, chịu nằm xuống ngủ, trời ơi! Cô bé chắc chắn là người do trời cao phái đến, là cứu tinh của gia đình mình mà.

Không biết cô bé này thích gì nhỉ, làm sao để lấy lòng cô bé này được đây? Tiền bạc, trang sức vàng bạc, nhà cửa, quần áo... cũng không biết bây giờ các cô gái trẻ thích gì. Dù thế nào đi nữa, không tiếc bất kỳ giá nào, nhất định phải qua lại thân thiết với cô gái này. Nếu cô bé này có thể thường xuyên nói chuyện với Quý Chiêu, có lẽ Quý Chiêu sẽ dần dần hồi phục, sống như một người bình thường.]

Quý Cẩm Mậu cẩn trọng hỏi: "Bạn học Triệu, không biết cô nói với Quý Chiêu chuyện gió thổi mạnh, cây rung là có ý nghĩa gì? Sau này chúng tôi nên nói chuyện với Quý Chiêu thế nào mới tốt?"

Triệu Hướng Vãn trầm ngâm một lúc: "Đó là một ẩn dụ trong tâm lý học, sử dụng hình ảnh để diễn tả trạng thái. Khi các ông giao tiếp với Quý Chiêu, nên dùng từ ngắn gọn và trực tiếp."

Lúc này, trong mắt Quý Cẩm Mậu, Triệu Hướng Vãn còn giỏi hơn những nhà tâm lý học ở nước ngoài có phí cao ngất ngưởng, ông ấy liên tục gật đầu: "Được, được, tôi nghe theo cô. Sau này khi cô có thời gian rảnh, nhất định phải đến nhà tôi chơi đấy."

Triệu Hướng Vãn gật đầu.

Quý Cẩm Mậu lại hỏi: "Lạc Nhất Huy nói sai câu nào sao, sao cô lại để người giữ cậu ta lại thế? Sau này chúng tôi nên chú ý điều gì?"
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 76: Một Tia Sáng Lóe Lên, Làm Chói Mắt Triệu Thanh Vân



Triệu Hướng Vãn không trả lời câu hỏi này ngay.

Rõ ràng Lạc Nhất Huy không thích Quý Chiêu, có thể sẽ gây bất lợi cho Quý Chiêu; nhưng anh ta lại là người được Quý Cẩm Mậu tin tưởng, nếu không sẽ không được làm trợ lý sinh hoạt cho Quý Chiêu.

Có một số chuyện có thể thảo luận trong nội bộ tổ trọng án, nhưng không thể nói với người ngoài.

Hứa Tung Lĩnh hành xử thận trọng, nhận ra sự khó xử của Triệu Hướng Vãn, nghiêm túc nói: "Tổng giám đốc Quý, lúc đó Chu Phi Bằng và Triệu Hướng Vãn ngăn Lạc Nhất Huy vì nhận ra cảm xúc của Quý Chiêu không ổn, còn chuyện cậu ta nói câu gì không đúng, chúng tôi cũng không rõ. Lúc đó tình huống khẩn cấp, đã làm phiền đến Lạc Nhất Huy, mong ông đừng trách."

Bề ngoài mập mạp của Quý Cẩm Mậu khiến người khác cảm thấy ông ấy không có gì là nguy hiểm, nhưng thực chất Quý Cẩm Mậu đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, sớm đã thành tinh cả rồi. Ông ấy cúi người, mỉm cười: "Việc gấp cần giải quyết ngay, không sao, không sao. Mọi người đều vì cứu người, tôi còn không kịp cảm kích, sao lại trách cứ được cơ chứ?"

Triệu Hướng Vãn nhận ra sự chân thành của Quý Cẩm Mậu, nhắc nhở một câu: "Tổng giám đốc Quý, có lẽ ông nên tìm hiểu kỹ xem Phùng Hồng Anh đã nói gì."

Câu chuyện của con trai ngốc của nhà địa chủ là gì, tại sao lại kích động Quý Chiêu? Sao lại bị Lạc Nhất Huy lợi dụng? Đây mới là mấu chốt.

Quý Cẩm Mậu nghe lời của cô, nội tâm nổi lên sóng gió.

[Chính má Phùng đã kể lại câu chuyện đó. Một đứa con trai ngốc của nhà địa chủ, từ nhỏ được cha mẹ chăm sóc rất tốt, sống trong sự giàu sang. Khi gia đình sa sút, không ai quan tâm, cô đơn đến mức c.h.ế.t rét trong mùa đông. Lẽ nào Quý Chiêu đã hiểu ra, lo lắng rằng sau khi mình chết, chỉ còn nó lẻ loi một mình, không biết làm sao để kiếm sống? Từ nhỏ Quý Chiêu đã không thích giao tiếp với người khác, không biết tại sao lại bị câu chuyện này kích động. Chờ Đan Phong khỏe lại một chút, mình sẽ đưa Quý Chiêu ra nước ngoài gặp bác sĩ tâm lý, tìm hiểu nguyên nhân.]

Đêm đã khuya, trước cửa khách sạn gió lạnh thổi từng cơn.

Quý Cẩm Mậu rùng mình, mỉm cười: "Câu chuyện này hơi dài, lên lầu ngồi chút nhé?"

Cô gái trước mặt thông minh như vậy, chỉ làm cảnh sát hình sự thật là phí tài, không bằng giữ lại người tài này bên cạnh. Quý Cẩm Mậu quyết tâm đích thân lôi kéo, bất kể thế nào... trước tiên phải làm hài lòng cô gái đáng yêu này mới là chuyện quan trọng nhất.

Nghe được ý định của Quý Cẩm Mậu, Triệu Hướng Vãn có chút dở khóc dở cười, lắc đầu.

Quý Cẩm Mậu càng thêm hứng thú với Triệu Hướng Vãn. Có thể giữ bình tĩnh trước mặt ông ấy, có lẽ là vì còn quá trẻ nên chưa hiểu hết giá trị của sự giàu sang, nhưng có thể kiềm chế được sự tò mò không đi tìm hiểu sâu hơn, đây mới là người thông minh thật sự.

Ông ấy cười ha hả, lấy ra một tấm thẻ màu đen, không nói không rằng nhét vào tay Triệu Hướng Vãn: "Bạn học Triệu, tặng cô tấm thẻ này, nhà họ Quý luôn chào đón cô."

Cánh cổng của khách sạn có ánh đèn êm dịu, tấm thẻ màu đen có chất liệu đặc biệt, tỏa ra ánh sáng huyền bí. Ở trung tâm là bông lúa màu vàng, xung quanh là viền hoa bồ công anh phản chiếu ánh sáng rực rỡ từ đèn hành lang.

Một tia sáng lóe lên, làm chói mắt Triệu Thanh Vân.

Triệu Thanh Vân luôn để ý đến động tĩnh của Quý Cẩm Mậu, thấy tấm thẻ màu đen được nhét vào tay Triệu Hướng Vãn, cổ họng như bị mắc kẹt lại, mãi mới thốt ra được một câu: "Thẻ đen..."

Thẻ hội viên của khách sạn Tứ Quý có thẻ vàng, thẻ bạc và thẻ xanh, thẻ xanh giảm giá 10%, thẻ bạc giảm 20%, thẻ vàng giảm 30%. Thẻ hội viên của khách sạn Tứ Quý chỉ phát cho những người giàu có hoặc quyền quý, vì vậy thẻ vàng trở thành biểu tượng địa vị trong giới giàu có ở tỉnh Tương.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 77: Triệu Hướng Vãn Chỉ Là Một Đứa Con Gái Quê Mùa Lớn Lên Ở Nông Thôn



Trên thẻ vàng còn có thẻ đen. Được Quý Cẩm Mậu đích thân phát hành, thẻ đen là thẻ dành cho khách quý cao cấp nhất của khách sạn Tứ Quý, mọi chi phí trong khách sạn đều được miễn phí, nhiều người muốn có một tấm cũng không được. Ngay cả Triệu Thanh Vân, cũng đã nghe danh về chiếc thẻ đen của khách sạn Tứ Quý từ lâu, nhưng chưa bao giờ được thấy tận mắt.

Thế nhưng, giờ đây trong tay Triệu Hướng Vãn lại đang cầm một tấm thẻ đen do chính Quý Cẩm Mậu trao tặng!

Triệu Thanh Vân cảm thấy da đầu mình tê dại, cơ thể lúc lạnh lúc nóng. Con gái ruột của ông rốt cuộc là có lai lịch và năng lực gì? Tại sao lại có thể khiến Quý Cẩm Mậu, người giàu nhất Tinh Thị, một con cáo già trên thương trường, phải cố ý nịnh bợ đến như vậy!

...Triệu Hướng Vãn, giá trị của cô còn lớn hơn nhiều so với những gì ông từng nghĩ!

Khi Triệu Thanh Vân nhận ra điều này, ông bị bao trùm bởi sự hối tiếc sâu sắc. Nghĩ đến việc vừa rồi rõ ràng có cơ hội nhận lại Triệu Hướng Vãn, nhưng ông lại bỏ lỡ chỉ vì một chút do dự, gương mặt Triệu Thanh Vân lập tức trở nên u ám. Ông lạnh lùng nhìn Triệu Thần Dương: "Tốt nhất là con nên giải thích rõ ràng chuyện này!"

Nếu không phải do Triệu Thần Dương và đôi vợ chồng tham lam kia gây ra, Triệu Hướng Vãn đã sớm được đón về nuôi dưỡng bên cạnh ông từ tám năm trước. Thì người đứng bên cạnh trò chuyện với Quý Cẩm Mậu, được khoe thẻ đen quyền lực trong giới thượng lưu hôm nay chính là Triệu Thanh Vân!

Tuy Triệu Thần Dương còn nhỏ tuổi, nhưng do luôn đi theo cha mẹ để xã giao, cũng đã nghe danh Quý Cẩm Mậu từ lâu. Hôm nay thấy ông ấy nói chuyện nhỏ nhẹ với Triệu Hướng Vãn, cô ta vừa ghen tị vừa căm ghét. Chẳng qua Triệu Hướng Vãn chỉ là một đứa con gái quê mùa lớn lên ở nông thôn, làm sao xứng đáng để người giàu nhất thành phố Tinh phải đối xử tử tế như vậy?

Sống lại một đời, cô ta đã cố gắng chiếm đoạt những tài nguyên vốn thuộc về Triệu Hướng Vãn, cố gắng hết sức để kìm hãm sự phát triển của cô, nhưng cuối cùng vẫn không thể vượt qua cô. Cảm giác này thật sự quá khó chịu!

Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Triệu Thanh Vân, Triệu Thần Dương cắn răng nguyền rủa Triệu Hướng Vãn sao không xuất hiện sớm hơn hoặc muộn hơn, mà lại chọn xuất hiện ngay lúc này. Triệu Thanh Vân và Ngụy Mỹ Hoa là người rất thực tế, bọn họ sẽ nhận ai là con gái không phải vì ai là con ruột, mà là ai có giá trị sử dụng hơn.

Trước đây, vì cô ta đã đính hôn với nhà họ Từ, có thể giúp Triệu Thanh Vân trên con đường thăng tiến, nên bọn họ chưa vội nhận lại Triệu Hướng Vãn. Nhưng giờ đây Triệu Hướng Vãn không biết bằng cách nào mà có được sự kết nối với Quý Cẩm Mậu, khiến Triệu Thanh Vân có lẽ đã thay đổi suy nghĩ.

Để không bị đuổi trở về nông thôn, Triệu Thần Dương cố gắng nặn ra một nụ cười, cung kính trả lời: "Cha, con cũng mới biết gần đây thôi..."

Sau khi nghe Triệu Thần Dương nói, Triệu Thanh Vân rơi vào trầm tư.

Triệu Hướng Vãn nhận thẻ đen nhưng không nhận ra sự quý giá của nó, chỉ thấy bông hoa bồ công anh và bông lúa trên thẻ được vẽ rất chân thật, biết rằng đây là tác phẩm của Quý Chiêu, cô cất thẻ vào túi, nói một tiếng: "Cảm ơn."

Qua cửa kính của khách sạn Tứ Quý, cô liếc thấy Triệu Thanh Vân đang thì thầm với Triệu Thần Dương, ánh mắt Triệu Hướng Vãn tối lại, cô không dừng chân mà cùng mọi người rời đi.

Lúc trước cô từng mong mỏi gặp cha mẹ ruột đến đâu, thì lúc thực sự gặp được thì lại khiến cô thất vọng đến đó.

Khả năng đọc được suy nghĩ đã rèn luyện nội tâm của Triệu Hướng Vãn trở nên mạnh mẽ và kiên cường. Chỉ qua một lần gặp gỡ thoáng qua, cô đã quyết tâm từ bỏ những ám ảnh xưa cũ và an tâm đi theo con đường của riêng mình.

Khi trở về trường, đã gần đến giờ ký túc xá tắt đèn. Cô nhanh chóng bước vào tòa nhà ký túc, thấy bạn cùng phòng Chương Á Lan đang đứng ở cửa sổ của phòng quản lý nghe điện thoại.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 78: Mình Muốn Cậu Giúp Mẹ Mình



Chương Á Lan là người thành phố Tinh, một cô gái thành phố thích nói cười, hay chải chuốt, khiến cho người cảm giác rằng gia đình cô ta rất giàu có, cuộc sống cũng rất êm đềm. Nhưng tối nay, trên má Chương Á Lan có hai dòng nước mắt, giọng cô ta nghẹn ngào khi nói chuyện qua điện thoại.

"Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, con không ở nhà, mẹ phải tự bảo vệ bản thân mình."

"Vâng, con là con gái, nhưng đó là điều con có thể quyết định sao? Có phải là con trai thì có thể thay đổi gì không?"

"Nếu mẹ không muốn sống nữa, thì đừng sống nữa. Con đã nói với mẹ rất nhiều lần rồi, nhưng mẹ không nghe!"

Triệu Hướng Vãn giả vờ như không nghe thấy, cô đi vòng qua Chương Á Lan để lên cầu thang. Nhưng nỗi buồn trong lòng Chương Á Lan khiến cô dừng bước.

[Vô dụng! Một người mẹ vô dụng, một người cha cứ say rượu là đánh người. Chương Á Lan ơi Chương Á Lan, ngày nào cũng giả điên giả ngốc mà vui vẻ, có ý nghĩa gì không? Có ý nghĩa gì chứ?! Chẳng làm được gì, chẳng giúp được ai! Dù có học ở Đại học Công an, mày có thể báo cảnh sát bắt cha mày không? Có thể giúp mẹ mày vực dậy tinh thần không? Không thể! Mày chẳng thể làm gì được cả!]

Thì ra, Trương Á Lan tưởng chừng như vô tư lại có một gia đình khiến người ta nghẹt thở như vậy.

Một chân đặt trên bậc thang, chân kia còn ở trên mặt đất, Triệu Hướng Vãn quay đầu nhìn Chương Á Lan đang nghe điện thoại.

Chương Á Lan đã cúp máy, ngây ngốc nhìn vào ánh mắt của Triệu Hướng Vãn, như chợt nghĩ đến điều gì, cô ta vội lau khô nước mắt, cố gắng nặn ra một nụ cười.

Nhưng vừa mới cười, nước mắt lại không ngừng rơi, cuối cùng Chương Á Lan không thể kiềm chế được cảm xúc, vừa khóc vừa bước tới gần Triệu Hướng Vãn, giơ tay nắm lấy tay áo của cô, đáng thương nói: "Triệu Hướng Vãn..."

Triệu Hướng Vãn nhìn bàn tay đang nắm tay áo mình, kiên nhẫn hỏi: "Cậu cần tôi làm gì?"

Dù thái độ của Triệu Hướng Vãn có phần lạnh lùng, nhưng sau gần nửa năm sống cùng nhau trong ký túc xá, Chương Á Lan biết rằng cô là người ngoài lạnh trong nóng. Chỉ cần đối đãi chân thành với cô, thật ra cô cũng không khó gần.

Cuối cùng Chương Á Lan cũng tìm được người để giãi bày tâm sự: "Triệu Hướng Vãn, ngày mai sau khi thi xong, cậu có thể về nhà với tôi không? Mình muốn cậu giúp mẹ mình."

Triệu Hướng Vãn bước lên, dẫn Chương Á Lan đến phòng đun nước trên tầng ba. Còn khoảng nửa giờ nữa mới đến giờ ký túc xá tắt đèn, nơi này yên tĩnh và lạnh lẽo, chỉ có một ngọn đèn huỳnh quang đang phát sáng.

Triệu Hướng Vãn hỏi: "Giúp thế nào?"

Nước mắt của Chương Á Lan đã ngừng rơi, nhưng giọng nói vẫn còn nghẹn ngào: "Tôi muốn mẹ tôi ly hôn, nhưng bà ấy không đồng ý. Cậu có thể đọc được biểu hiện vi mô để phát hiện lời nói dối, đúng không? Tôi muốn biết mẹ tôi thực sự nghĩ gì trong lòng, tôi muốn giúp bà ấy."

Triệu Hướng Vãn có chút bất ngờ nhìn về phía cô ta.

Vào đầu thập niên 90, quan niệm về hôn nhân của mọi người vẫn là: Ly hôn không tốt cho danh tiếng của bản thân, cứ chịu đựng mà sống cả đời. Nếu có cặp vợ chồng nào đòi ly hôn, người trong đơn vị sẽ khuyên họ vì con cái mà nhẫn nhịn thêm, ly hôn thì con cái sẽ không có cha hoặc mẹ, thật tội nghiệp. Vậy mà lại có đứa con khuyên cha mẹ ly hôn sao?

Triệu Hướng Vãn lắc đầu: "Đây là chuyện gia đình của cậu, người ngoài như tôi không nên can dự vào đâu."

Chương Á Lan biểu hiện vẻ lo lắng, giải thích rất nhanh.

"Tôi là con một, cha mình làm việc ở công ty xây dựng, quản lý rất nhiều công nhân dưới trướng. Trước đây mẹ tôi làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng quốc doanh, sau đó bị mất việc vì thay đổi chế độ xã hội, không còn đi làm nữa, chỉ ở nhà nấu ăn rồi dọn dẹp nhà cửa thôi.

Từ khi tôi học trung học, cha tôi kiếm được tiền thì bắt đầu thay đổi, ngày nào cũng uống rượu, về nhà lại gây sự với mẹ mình vì chuyện mẹ không sinh được con trai, còn đánh mẹ mình đến chảy m.á.u đầu. Mỗi lần bị đánh, mẹ mình chỉ biết khóc, còn khi tôi khuyên bà ấy ly hôn, bà ấy lại trách tôi không phải là con trai.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 79: Trong Lòng Triệu Hướng Vãn Như Bị Điều Gì Đó Chạm Đến



Sau khi tôi vào đại học, nhà chỉ còn cha mẹ tôi, mẹ tôi nói cha đã tìm người phụ nữ khác bên ngoài, ngày nào cũng ép mẹ tôi ly hôn. Nhưng mẹ tôi không đồng ý, nói không thể để tôi bị người ta coi thường."

Nói đến đây, ánh mắt Chương Á Lan trở nên buồn bã, nước mắt chực trào.

"Trước đây, cuộc sống gia đình tôi rất hạnh phúc, nhưng từ khi cha mình kiếm được tiền, mẹ mất việc, cuộc sống đã trở nên khác xa. Bây giờ mẹ tôi cứ như bị ma nhập vậy, luôn nghĩ rằng vì bản thân không sinh được con trai mà bị ghẻ lạnh, ngày nào cũng như người mắc tội. Thậm chí mẹ tôi còn cầu xin cha tôi, chỉ cần không ly hôn, cha muốn làm gì cũng được, kể cả việc có con ngoài rồi đưa về nhà, mẹ cũng sẵn lòng nuôi dưỡng."

Triệu Hướng Vãn nghe mà cảm thấy đau đầu.

Khi thẩm vấn vợ của Uông Càn Khôn, bà ta luôn nói rằng chồng mình ngoại tình là do lỗi của kẻ thứ ba, chỉ cần loại bỏ những người phụ nữ đó, gia đình sẽ được bảo toàn. Nhưng mẹ của Chương Á Lan còn hạ thấp mình hơn thế, chỉ cần không ly hôn, thậm chí còn sẵn sàng nuôi dưỡng con riêng của chồng.

Điều gì khiến phụ nữ trong hôn nhân lại tự biến mình thành như thế?

Triệu Hướng Vãn thở dài: "Ngay cả cậu còn không khuyên được mẹ mình, thì tôi còn có cách nào đây?"

Ánh mắt của Chương Á Lan đầy sự ngưỡng mộ và tin tưởng: "Cậu không giống họ, cậu là Triệu Hướng Vãn mà. Cậu đã giúp cô giáo Chu tìm được Bảo Bảo bị bắt cóc, lại giúp sĩ quan Hứa phá án vụ án t.h.i t.h.ể phụ nữ không đầu, được hiệu trưởng khen ngợi. Cậu lợi hại như vậy, chắc chắn có thể tìm ra vấn đề thực sự giữa cha mẹ tôi. Tôi là con của họ, nên dễ bị tình cảm chi phối, nhiều chuyện tôi không nhìn ra. Cậu giúp tôi với, xin cậu..."

Triệu Hướng Vãn vẫn còn chút do dự.

Người ta thường nói rằng "Thà phá một ngôi chùa, không phá một cuộc hôn nhân". Giữa cha mẹ của Chương Á Lan đã có nhiều mâu thuẫn sâu sắc, dù là hàn gắn tình cảm vợ chồng hay quyết định dứt khoát ly hôn, đều có rất nhiều vấn đề liên quan. Dù Triệu Hướng Vãn trưởng thành sớm, nhưng cô vẫn chỉ là một cô gái 18 tuổi, can thiệp vào chuyện gia đình của bạn học không phải là điều nên làm.

Nhìn thấy sự do dự của Triệu Hướng Vãn, Chương Á Lan chán nản buông tay, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, đã làm cậu khó xử rồi."

Nói xong, Chương Á Lan không tiếp tục nài nỉ nữa, bước ra khỏi phòng lấy nước, đi dọc hành lang dài, mở cửa phòng ngủ rồi đi vào.

Đèn huỳnh quang trong hành lang đã dùng lâu, ống đèn có phần đen lại. Ánh sáng lờ mờ, Chương Á Lan cúi đầu, vai rũ xuống, dáng đi không còn thẳng lưng như trước, bước chân có phần lê thê, rõ ràng là đang trĩu nặng suy tư.

Trong lòng Triệu Hướng Vãn như bị điều gì đó chạm đến.

Hình ảnh của cô giáo Mai Tâm Tuệ, người chủ nhiệm lớp cấp hai của Triệu Hướng Vãn, bỗng hiện lên trong đầu cô.

Khi tốt nghiệp tiểu học, Triệu Hướng Vãn đã đạt thành tích thi rất cao, nhưng cô biết rằng mẹ nuôi Tiền Thục Phân sẽ không cho cô tiếp tục đi học, cô đã cầm bảng điểm đến trường trung học Hoàng Điền, tìm gặp cô giáo Mai, giáo viên trưởng khối lớp sáu của trường để cầu xin sự giúp đỡ.

Khi gặp cô giáo Mai Tâm Tuệ, Triệu Hướng Vãn cảm thấy rất lo lắng. Mặc dù cô có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, có thể nghe thấy sự đồng cảm và thương xót trong lòng cô giáo, nhưng xét cho cùng, Triệu Hướng Vãn vẫn chưa nhập học chính thức, chưa phải là học sinh của cô ấy, việc giúp đỡ hay không hoàn toàn phụ thuộc vào ý chí của cô giáo Mai.

Cô giáo hoàn toàn có thể từ chối lời nhờ vả của Triệu Hướng Vãn.

Triệu Hướng Vãn chỉ là một cô gái nông thôn bình thường, việc cô có được đi học hay không thì liên quan gì đến cô giáo Mai Tâm Tuệ đâu chứ? Để thuyết phục được cặp cha mẹ trọng nam khinh nữ đồng ý cho con gái tiếp tục đi học, đảm đương học phí và tương lai của cô, đó là một việc vô cùng khó khăn!
 
Back
Top Bottom