Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 60: Ở Đâu Có Cây Lớn?



Chu Phi Bằng sợ xảy ra chuyện, vội kéo hai người ra.

Phùng Hồng Anh ngã khuỵu xuống đất, vừa ho vừa th* d*c.

Chắc chắn là bà ta đã nói gì đó khiến Quý Chiêu đau lòng! Quý Cẩm Mậu trừng mắt nhìn Phùng Hồng Anh, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ: Đúng rồi, hồi nhỏ mỗi khi Quý Chiêu buồn đều sẽ trèo lên cây. Ngồi trên cành cây, dang rộng hai tay, đung đưa hai chân, giải phóng cả hai tay hai chân. Chỉ có như vậy, nó mới cảm thấy vui vẻ.

Ý nghĩ vừa xuất hiện, Quý Cẩm Mậu kích động, lớn tiếng hỏi: “Ở đâu có cây lớn? Khách sạn có chỗ nào có thể ngồi thoải mái, thả lỏng tay chân không?”

Tầng trên cùng của khách sạn có vài cây thấp, đại sảnh tầng dưới có cây cảnh, nhưng không có chỗ nào để ngồi.

Xung quanh khách sạn toàn là tường kính, trơn trượt, không thể trèo lên được.

Phòng khách thì không khí tù túng, Quý Chiêu không thích.

Dường như Quý Cẩm Mậu nghĩ ra điều gì đó, nhưng lại không nhớ ra, ông ấy lo lắng đến mức bứt tóc xoay vòng vòng.

Những người xung quanh thấy ông ấy như con ruồi mất đầu chạy lung tung, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không biết phải an ủi như thế nào.

Chỉ có Triệu Hướng Vãn nghe được tiếng lòng của ông ấy, đầu óc nhanh chóng vận động.

Quý Chiêu không thích ở trong phòng, thích ở ngoài trời? Nhưng ngoài tầng trên cùng ra, xung quanh khách sạn toàn là tường kính, không còn chỗ nào có thể tiếp xúc với không khí lưu thông.

Anh không ở tầng trên, mà đã xuống tầng dưới.

Anh muốn tìm một chỗ có thể ngồi đung đưa tay chân.

Chờ đã, đung đưa tay chân?

Ý tưởng lóe lên, Triệu Hướng Vãn hét lên: “Biển quảng cáo!”

Cả người Quý Cẩm Mậu chấn động một cái, chợt ngẩng đầu, lảo đảo đi về phía thang máy: “Lên lầu mười, lên lầu mười, ở cuối hành lang có cửa sổ, có thể nó đã trèo ra ngoài từ chỗ đó.”

Hứa Tung Lĩnh vẫn không ngừng thúc giục: “Hà Minh Ngọc đâu rồi? Đã gọi điện thoại cho cục cảnh sát chưa? Khi nào mấy tên cảnh sát c.h.ế.t tiệt đó mới tới?” Nhìn thấy Quý Cẩm Mậu đột nhiên xông ra ngoài như người mất hồn, có hơi khó hiểu hỏi: “Sao thế?”

Tim Triệu Hướng Vãn suýt rơi ra khỏi lồng ngực.

Ban nãy lúc vừa tới đây, cô đã nhìn thấy tấm biển quảng cáo dài treo thật cao bên phía tây của khách sạn. Khi màn đêm buông xuống, đèn neon sẽ sáng lên, ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy chói mắt.

Bảng hiệu neon của khách sạn Tứ Quý dài khoảng chín mét, được hàn vào tường bằng khung thép, nếu như Quý Chiêu thật sự trèo lên đó, vậy thì chắc chắn sẽ xảy ra án mạng!

Là lầu mười đấy, mấy khung thép chống đỡ bảng hiệu có thể chịu lực được tới đâu chứ? Một người đàn ông trưởng thành ngồi lên đó, hơn nữa tay chân còn lắc lư, lỡ như sập xuống thì phải thế nào?

“Đội trưởng Hứa, tổng giám đốc Quý nghĩ ra được một nơi, có thể Quý Chiêu đang ở đó, chúng ta lên đó xem thử.” Theo lời giải thích của Triệu Hướng Vãn, tất cả mọi người đều lao về phía cầu thang.

Lầu mười.

Có gió thổi tới.

Ánh đèn neon chiếu xuyên lớp cửa sổ, tô điểm cho mặt đất chỗ hành làng thêm nhiều màu sắc.

Cả người Quý Cẩm Mậu nằm nhoài ra ngoài cửa sổ, khàn giọng kêu lên: “Quý Chiêu…”

Ba khung thép hình tam giác, một đầu được hàn vào tường, một đầu khác lại đỡ tấm biển quảng cáo dài chín mét kia. Mấy sợi dây điện nằm tứ tung đung đưa trên không trung, ánh đèn trang trí tô điểm cho màn đêm thật đẹp.

Lúc này có một người đang ngồi ở tầng dưới chót trên khung thép.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 61: Kêu Cái Gì Mà Kêu!



Anh quay mặt về phía cửa sổ, hai tay giơ ngang, hai chân chậm rãi đung đưa qua lại.

Áo sơ mi trắng, quần kaki, phần tóc mái bù xù che đi phần lông mày của anh, hai mắt sáng tựa như sao trên trời.

Quý Chiêu đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, xem như không nghe thấy bất kỳ âm thanh bên ngoài nào. Gió đêm từ xa thổi tới, lướt qua gò má, hai tai, kẽ ngón tay và m*n tr*n hai chân, dịu dàng ôm lấy toàn thân anh.

Hứa Tung Lĩnh kéo Quý Cẩm Mậu lùi về sau, nghiêm túc khiển trách: “Kêu cái gì mà kêu! Nếu lỡ anh làm cậu ấy giật mình khiến cậu ấy rơi xuống thì phải làm sao?”

Quý Cẩm Mậu hoàn toàn hoảng hốt, nước mắt nước mũi thi nhau rơi xuống, ông ấy vội vàng kéo tay Hứa Tung Lĩnh, nói một cách khó khăn.

“Làm thế nào? Phải làm thế nào đây? Nếu thằng bé chết, tôi cũng không sống nổi nữa đâu! Tôi chỉ có một mình nó thôi, nhà họ Quý chúng tôi cũng chỉ có một mình nó thôi. Bố tôi mất sớm, một tay mẹ tôi nuôi tôi khôn lớn. Lúc Quý Chiêu ra đời, Đan Phong mất m.á.u nhiều suýt nữa đã không qua khỏi, tôi buộc phải tàn nhẫn triệt sản, thế nên tôi và Đan Phong chỉ có một đứa con trai, mẹ tôi cũng chỉ có một đứa cháu nội…”

Quan tâm nhiều ắt sẽ loạn, lúc này Quý Cẩm Mậu nào còn phong thái của nhà giàu nhất nữa chứ, ngay cả chuyện bí mật như “triệt sản” mà cũng nói ra hết, hoàn toàn là một người cha già lo lắng chuyện sống c.h.ế.t của con trai.

Lạc Nhất Huy chạy tới, đỡ Quý Cẩm Mậu, vẻ mặt tràn đầy áy náy: “Dượng à, cháu thật lòng xin lỗi, là lỗi của cháu, để cháu khuyên thằng bé.”

Nhìn thấy Lạc Nhất Huy mà ông ấy vô cùng tin tưởng, Quý Cẩm Mậu chỉ hận không thể tát anh ta hai cái.

Biết rõ Quý Chiêu mắc bệnh tự kỷ, cho dù có chịu ấm ức cũng chẳng biết cách bày tỏ sự bất bình, lúc ở một mình chỉ có thể để mặc người khác bắt nạt mình. Thế mà sao anh ta có thể bỏ mặc Quý Chiêu một mình trên sân thượng hơn mười phút như thế?

Mười mấy phút đó, đủ để một người c.h.ế.t nhiều lần rồi đấy!

Bây giờ xin lỗi thì có ích gì? Nói xin lỗi thì có tác dụng gì nữa? Nếu Quý Chiêu xảy ra chuyện gì, Quý Cẩm Mậu sẽ là người đầu tiên bóp c.h.ế.t Lạc Nhất Huy!

Thế nhưng, khi nghe Lạc Nhất Huy nói sẽ đi khuyên nhủ Quý Chiêu, nghĩ đến tuổi tác của hai người cũng tương đối, lại lớn lên bên nhau, nói không chừng Quý Chiêu sẽ chịu nghe lời anh ta, trong lòng Quý Cẩm Mậu lại cảm thấy thêm chút hy vọng. Mũi ông ấy thổi ra bong bóng, giơ tay lau mặt, cố gắng ổn định cảm xúc của mình: “Vậy cháu nhỏ giọng một chút, cố gắng khuyên nó đi vào nhé.”

Nhận được sự đồng ý của Quý Cẩm Mậu, Lạc Nhất Huy bước đến gần cửa sổ, nhìn về phía Quý Chiêu đang ngồi trên khung thép.

Mặt Lạc Nhất Huy bị ánh đèn neon nhiều màu sắc như đỏ, xanh, vàng chiếu vào, trông mờ mờ ảo ảo.

Không khí tại hiện trường hết sức căng thẳng.

Hứa Tung Lĩnh vẫn bình tĩnh trước nguy hiểm, âm thầm cho người gọi cảnh sát đặc nhiệm, nhân viên cứu hoả tới hỗ trợ, sau đó lại cho người tìm dây an toàn chữa cháy tới, chuẩn bị tự mình xuất trận cứu người.

Hai chân Lư Mạn Ngưng như nhũn ra, đưa tay vịn vào vách tường hành lang thở gấp.

Triệu Hướng Vãn nín thở, chăm chú nhìn mọi nhất cử nhất động của Lạc Nhất Huy, nhớ đến việc Phùng Hồng Anh đã từng mắng Lạc Nhất Huy chẳng phải người tốt đẹp gì, Triệu Hướng Vãn càng cảm thấy cảnh giác hơn, muốn đọc thử suy nghĩ trong lòng anh ta.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 62: Quý Chiêu, Chơi Có Vui Không Nào?



Nhưng…

Cô chẳng đọc được gì.

Dường như trong lòng Lạc Nhất Huy có một lớp bình phong thật dày che chắn ở đó, không thể đọc ra được gì.

Thuật đọc tâm không có tác dụng, Triệu Hướng Vãn lại càng cảnh giác hơn.

Người mưu mô thường sẽ giấu tâm sự của mình rất sâu, sẽ không dễ bộc lộ ra ngoài, trừ phi cảm xúc kích động thì mới có thể đọc được một chút.

Triệu Hướng Vãn từ từ tiến đến gần, âm thầm đánh giá người thanh niên trẻ tuổi sáng chói trước mặt này.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu đen mỏng, quần tây đen, giày da đen, bên hông cũng đeo một sợi dây nịt da cũng màu đen nốt, bởi vì cả người đều là màu đen, vậy nên phần da màu vàng của chiếc dây nịt trở nên vô cùng nổi bật. Cho dù Triệu Hướng Vãn không biết nhiều thương hiệu đắt tiền, nhưng cũng có thể nhìn ra chiếc dây nịt này có giá không rẻ.

Mẹ của Quý Chiêu là cô của Lạc Nhất Huy, dáng vẻ của hai người có mấy phần tương tự, đều có làn da trắng và tròng mắt đen. Tuy nhiên Lạc Nhất Huy có khuôn miệng to, phần môi hơi mỏng, mái tóc ngắn, để lộ vầng trán rộng, trông nam tính hơn Quý Chiêu một chút.

Lạc Nhất Huy bắt đầu nói chuyện.

Tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, cố gắng hít thở thật nhẹ, rất sợ sẽ kích động đến Quý Chiêu.

“Quý Chiêu, chơi có vui không nào? Em có đói bụng chưa? Về nhà ăn cơm thôi.”

Tiếng nói của Lạc Nhất Huy dịu dàng, ấm áp lại ung dung, tựa như hai người bạn cũ lâu ngày không gặp, vô tình gặp nhau trên đường nên tiện thể nói chuyện phiếm vài câu.

Triệu Hướng Vãn đứng cách Lạc Nhất Huy khoảng một thước, lúc ánh đèn neon chiếu xuống, cô nhìn thấy ánh mắt anh ta đang nheo lại.

Con người khi nhìn thấy thứ mình yêu thích, con ngươi sẽ mở to lộ vẻ thích thú, trái lại khi nhìn thấy một chuyện hay một người mình không thích, hai mắt sẽ thu nhỏ lại.

Sự thay đổi của ánh mắt thường không chịu sự khống chế của ý thức con người, điều này rất khó làm giả.

Mặc dù không thể đọc được suy nghĩ của Lạc Nhất Huy, nhưng thông qua sự thay đổi biểu cảm trên mặt anh ta, Triệu Hướng Vãn có thể kết luận… Lạc Nhất Huy không thích, thậm chí còn rất chán ghét Quý Chiêu.

Câu chuyện cậu con trai ngốc nhà địa chủ mà Phùng Hồng Anh dùng để k*ch th*ch Quý Chiêu cũng là do Lạc Nhất Huy kể cho bà ta nghe. Nếu như việc này là do anh ta cố tình tạo ra, thế thì tâm tư của người này sâu không tưởng tượng được.

“Quý Chiêu, anh mới đi có một lúc thôi, sao em lại chạy tới nơi này rồi? Bữa tiệc cảm ơn tối nay em còn chưa ăn gì, mau đi thôi, chúng ta cùng ăn cơm thôi nào.”

Con ngươi Lạc Nhất Huy chuyển động nhanh chóng, từ dưới lên rồi dừng lại phía trên bên phải.

Khi một người nào đó đang xây dựng hình ảnh và âm thanh trong đầu, con ngươi thường sẽ hướng lên phía bên phải.

Gặp phải tình huống thế nào con người mới cần phải tự xây dựng hình ảnh và âm thanh như vậy? Chỉ có thể là lúc đang cố gắng phát huy trí tưởng tượng, sáng tạo ra một vài câu chuyện vô căn cứ mà thôi.

Bây giờ Lạc Nhất Huy không vẽ tranh cũng không viết tiểu thuyết, lại càng không phải đang trong trạng thái làm việc, ra sức tạo ra hình ảnh và âm thanh hư cấu như thế, hiển nhiên là vì để che giấu chân tướng, cũng đều là nói dối.

Nói dối? Lạc Nhất Huy rời đi vì đau bụng là nói dối? Anh ta cố ý rời đi, tại sao chứ?
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 63: Em Từ Từ Đứng Dậy



“Không muốn ăn cơm sao? Thế không được đâu, nếu như em đói bụng, vậy thì cô và dượng sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t anh mất. Ha ha…” Lạc Nhất Huy có vẻ căng thẳng há to miệng, cười lớn.

Hai tay đang giơ ngang của Quý Chiêu có chút thay đổi.

Ánh mắt Quý Cẩm Mậu sáng lên, thấp giọng lên tiếng thúc giục Lạc Nhất Huy: “Thằng bé có phản ứng rồi, tranh thủ thời gian gọi nó trở vào đi.”

Lạc Nhất Huy “ừ” một tiếng, trong mắt thoảng hiện lên vẻ khác lạ: “Quý Chiêu à, trời tối rồi, gió cũng nổi lên rồi, em rất lạnh đúng không? Thế này đi, em từ từ đứng dậy, anh đỡ em.”

Hai tay Quý Chiêu bắt đầu đung đưa lên xuống, sau đó từ từ xoay đầu lại, ánh đèn neon phản chiếu ánh sáng rực rỡ trong tròng mắt đen lanh lợi của anh, trông hệt như hai viên đá quý xinh đẹp.

Lúc mặt Quý Chiêu chuyển hướng nhìn sang khu vực hành lang của khách sạn, Triệu Hướng Vãn cũng nhìn thấy rõ ràng, đôi môi khô khốc của anh mím chặt, mái tóc rối bời, cả người khẽ run. Ánh mắt anh mê mang, con ngươi không có tiêu cự, tựa như vẫn còn trong giấc mộng.

Trạng thái này không đúng.

Tiến gần thêm một bước nữa, cuối cùng Triệu Hướng Vãn cũng nhìn rõ được nội tâm của Quý Chiêu.

Thế giới nội tâm của anh không giống người bình thường.

Sau khi có được thuật đọc tâm, ở trong mắt Triệu Hướng Vãn, người bình thường giống như một chiếc radio, chỉ cần chỉnh đúng tần số, tiếng nói trong lòng sẽ truyền đến tai. Nhưng Quý Chiêu lại giống như một chiếc tivi đen trắng, khi tiếp cận anh, trong đầu Triệu Hướng Vãn hiện lên những hình ảnh động.

Một nơi hoang dã phủ đầy tuyết, những bông hoa tuyết rơi đầy trên đất, trông vừa xơ xác vừa yên tĩnh. Một con chim sơn ca trắng muốt bay trên không trung, lúc này nó đang liều mạng vỗ cánh, cố gắng tìm cho mình một nhánh cây để nghỉ chân.

Trong giọng nói của Lạc Nhất Huy chứa đầy vẻ cám dỗ: “Rất tốt, đừng nhìn xuống, từ từ thôi nào, trước tiên em vịn vào cây cột bên cạnh rồi đứng lên đi, sau đó đi trên khung thép. Không sao đâu, anh đang đưa tay qua này, anh đi về phía này đi.”

Quý Cẩm Mậu căng thẳng nhìn chằm chằm mọi nhất cử nhất động của Quý Chiêu, trong lòng thấp thỏm không yên. Vừa mong đợi Quý Chiêu sẽ nghe lời đi tới, nhưng cũng sợ anh không cẩn thận té xuống đất.

Giọng nói của Lạc Nhất Huy vang lên, hình ảnh vốn đang yên tĩnh trong lòng Quý Chiêu bỗng náo động, một trận gió lớn thổi tới cuốn lấy lớp tuyết dày đọng trên mặt đất, gào thét, phẫn nộ. Cánh của con sơn ca cũng bị trận gió lớn lay động, bắt đầu bay lượn ở tầm thấp.

Trong thế giới của Quý Chiêu, anh hóa thân thành con sơn ca kia, chẳng trách vì sao anh lại ngồi trên khung thép này, bởi vì chỉ có khi ở nơi này, anh mới có thể vỗ “đôi cánh” của mình, cố gắng bay lượn để thoát khỏi vùng hoang dã yên tĩnh này.

Lời nói của Lạc Nhất Huy cũng không hề trấn an Quý Chiêu gì cả, trái lại còn khiến nội tâm đang yên tĩnh của anh nhiễu loạn.

“Quý Chiêu, anh đang đứng đây chờ em này, mau tới đây đi. Ba em, mẹ em, và cả má Phùng, Đoạn Dũng… mọi người đều đang chờ em đấy.”

Ánh đèn neon nhấp nháy lúc sáng lúc tối, Quý Chiêu chợt mở mắt ra, nhìn thẳng về phía Lạc Nhất Huy.

[Cuối cùng!]

Cảm xúc của Lạc Nhất Huy chập chờn, bức bình phong vừa dày vừa nặng trong nội tâm anh ta cuối cùng cũng nứt ra một lỗ nhỏ, Triệu Hướng Vãn nghe thấy tiếng lòng anh ta. Nhưng chỉ với hai chữ đã khiến adrenaline trong cơ thể cô tăng vọt.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 64: Nói Chuyện Cho Cẩn Thận



Tên Lạc Nhất Huy này đúng là cao thủ tâm lý học, anh ta đang tìm kiếm nhược điểm của Quý Chiêu. Và bây giờ, cuối cùng anh ta cũng tìm được rồi!

[Hai từ má Phùng đã thành công k*ch th*ch Quý Chiêu. Không ngờ Quý Chiêu chẳng để tâm đến việc gì, thế mà câu chuyện đứa con trai ngốc nhà địa chủ kia lại có thể kích động cảm xúc trong lòng anh. Ánh mắt cậu ta cuối cùng cũng tập trung lại, hiển nhiên đã bắt đầu tiếp nhận tin tức bên ngoài rồi.]

“Má Phùng…” Lạc Nhất Huy vừa định tiếp tục, lúc này Quý Cẩm Mậu đã nhanh tay che miệng anh ta lại.

Đừng thấy Quý Cẩm Mậu trông mập mạp như thế, nhưng động tác lại vô cùng linh hoạt, ông ấy cũng phát hiện Quý Chiêu không ổn, liều mạng che miệng Lạc Nhất Huy lại, thấp giọng khiển trách: “Má Phùng đã bị sa thải rồi, đừng nhắc tới bà ta nữa.”

Quý Cẩm Mậu nghe Triệu Hướng Vãn nói từ má Phùng sẽ có thể k*ch th*ch Quý Chiêu, thế là quyết định đuổi người này cách xa Quý Chiêu, nào có thể để Lạc Nhất Huy nhắc đến tên của bà ta chứ? Hiện giờ Quý Chiêu đang trong cảnh nguy hiểm, không thể xảy ra sơ suất được, chắc chắn không thể để Lạc Nhất Huy nói năng lung tung ở đây được.

Lạc Nhất Huy trừng mắt nhìn, trong miệng phát ra tiếng “ê a”, liên tục gật đầu.

Lúc này, Quý Cẩm Mậu mới buông tay ra, lên tiếng cảnh cáo: “Nói chuyện cho cẩn thận.”

Bức bình phong trong lòng Lạc Nhất Huy lại xuất hiện một lần nữa, một chút tiếng lòng cũng không lộ ra bên ngoài. Thế nhưng Triệu Hướng Vãn cũng biết anh ta chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nào còn dám để anh ta nói chuyện nữa?

Triệu Hướng Vãn lùi về sau hai bước, nói hỏi bên tai Chu Phi Bằng: “Giữ anh ta lại giúp tôi.”

“Cái gì?” Chu Phi Bằng không kịp phản ứng, hỏi lại một câu. Lạc Nhất Huy vẫn luôn ở bên cạnh trấn an cảm xúc của Quý Chiêu, đang định dụ dỗ anh quay trở vào, sao Triệu Hướng Vãn lại yêu cầu giữ anh ta lại chứ?

“Anh ta có vấn đề.”

Lời nói của Triệu Hướng Vãn ngắn ngủi, nhẹ nhàng, thế nhưng lại mang theo sức mạnh không thể nghi ngờ, khiến Chu Phi Bằng nhanh chóng hành động.

Anh ta tựa như một con mãnh hổ lao xuống núi, cùng với thể lực hạng nhất, Chu Phi Bằng vụt qua. Trước sự chứng kiến của mọi người, anh ta chế trụ cánh tay Lạc Nhất Huy, đẩy một cái rồi xoay một cái, kéo hai tay anh ta ra sau lưng.

Cùi chỏ tay phải đặt trên đỉnh đầu, cả khuôn mặt của Lạc Nhất Huy bị đẩy sát vào vách tường.

Lạc Nhất Huy vừa bị Quý Cẩm Mậu bịt miệng, còn chưa kịp lấy hơi đã bị Chu Phi Bằng khống chế, bất chấp sự đau đớn từ gò má và hai tay, anh ta kêu lên: “Anh, anh, anh đang làm gì đấy!”

Lư Mạn Ngưng không hiểu, lật đật kéo con trai: “Phi Bằng, con làm gì thế? Cậu ấy là cháu trai của vợ chủ tịch đấy, cậu ấy còn đang cứu người kia mà!”

Triệu Hướng Vãn đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy một đám người đang tụ tập trên hành lang, cảnh sát đặc nhiệm và phía cứu hoả vẫn chưa có mặt, Hứa Tung Lĩnh sợ nếu lâu quá Quý Chiêu sẽ không nhịn được nữa, sau khi nhận lấy dây an toàn, anh ta lập tức đeo lên người, chuẩn bị bò ra ngoài kéo Quý Chiêu trở vào.

Nếu như cảm xúc Quý Chiêu không ổn định, e rằng kế hoạch của Hứa Tung Lĩnh khó mà thực hiện được.

Triệu Hướng Vãn hít một hơi thật sâu, giải thích với Quý Cẩm Mậu: “Lời nói của Lạc Nhất Huy đã k*ch th*ch Quý Chiêu rồi, không thể để anh ta tiếp tục nói nữa.”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 65: Im Miệng Cho Tôi!



“Được.” Quý Cẩm Mậu nửa tin nửa ngờ, nhưng chuyện liên quan tới sống c.h.ế.t của con trai, ông ấy chọn cách tin tưởng vào cảnh sát. Ông ấy vẫy tay bảo vệ sĩ lui xuống, tỏ ý bảo bọn họ đưa Lạc Nhất Huy ra khỏi đây.

Lạc Nhất Huy giãy dụa, hét lên: “Dượng à, Quý Chiêu cần cháu, em ấy cần cháu! Hãy để cháu giúp một tay đi ạ…”

Triệu Hướng Vãn lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Im miệng cho tôi!”

Trong lòng Lạc Nhất Huy cả kinh, có hơi chột dạ im miệng.

Bớt đi một Lạc Nhất Huy, đám người đang đứng trong hành lang cũng yên tĩnh trở lại, Hứa Tung Lĩnh đeo dây an toàn cũng từ từ tiến đến gần cửa sổ.

Cơ thể Quý Chiêu bỗng nhích ra phía ngoài một chút.

“Cọt kẹt…” Khung thép cuối cùng cũng không chịu nổi lực ép, bắt đầu lay động.

Dường như có một sợi dây điện bị lỏng ra, đèn trên bảng hiệu “Khách sạn Tứ Quý” tối xuống, phát ra tiếng “xẹt xẹt” chói tai.

Sắc mặt Quý Cẩm Mậu trắng bệch, đưa tay ra cản Hứa Tung Lĩnh đang chuẩn bị tung người ra ngoài, lên tiếng cầu xin: “Không được, không được, Quý Chiêu không thích có người lạ đến gần nó.”

[Không thể để thằng bé gặp nguy hiểm, không thể tiếp tục k*ch th*ch nó nữa. Quý Chiêu không giống người bình thường, nó có thế giới của riêng mình. Là do tôi vô dụng, không thể lo lắng cho nó chu toàn, tôi đáng chết! Ngay cả việc tại sao Quý Chiêu không ở trong phòng vẽ mà lại một mình leo lên bảng hiệu này mà tôi cũng không biết! Tôi không xứng làm ba của nó.]

Tình yêu của Quý Cẩm Mậu dành cho con trai vừa nồng nàn cũng vừa vị tha.

Cho dù anh không phải một người bình thường, cho dù tình cảm của ông ấy không được đáp lại, Quý Cẩm Mậu vẫn không bao giờ rời bỏ anh, xem anh như mạng sống mình.

“Để tôi thử một chút xem sao.”

Gió đêm thổi tới khiến tóc mái của Triệu Hướng Vãn tung bay, ánh đèn neon lúc sáng lúc tối khiến vẻ mặt cô trông có chút thần bí.

Quý Cẩm Mậu nhìn cô gái trước mắt mình.

Ông ấy không nhận ra Triệu Hướng Vãn, vẫn luôn cho rằng cô là cấp dưới của Hứa Tung Lĩnh. Dựa vào quá trình từ lúc cô tra hỏi Phùng Hồng Anh cho đến giờ, tuy vẫn còn trẻ thế nhưng cách làm của cô lại vô cùng thông minh.

Để cô thử một chút sao? Cô đang định làm gì?

Triệu Hướng Vãn biết ông ấy đang nghĩ gì, nhẹ giọng nói: “Để tôi nói chuyện với Quý Chiêu.”

Hứa Tung Lĩnh lại không chịu cho Triệu Hướng Vãn ra mặt, kéo cô trở về: “Em góp vui cái gì nữa! Việc này không phải đang tra hỏi nghi phạm đâu, chiêu kia của em vô dụng thôi.”

Chu Phi Bằng cũng lên tiếng khuyên nhủ cô: “Đúng đấy, em gái à, cô đừng có cậy mạnh. Tính mạng một người đang bị đe doạ đấy, cô vẫn còn là học sinh kia mà.”

Gió mùa thu thổi mạnh, Quý Chiêu cảm thấy vừa rét vừa mệt mỏi, nhưng ở chỗ cửa sổ lại có bóng người đung đưa qua lại, điều này khiến nỗi bất an trong lòng anh càng nhiều hơn, anh dự định tiếp tục nhích ra ngoài một chút.

“Cọt kẹt…” Khung thép lại phát ra tiếng động lạ một lần nữa.

Quý Cẩm Mậu bị dọa sợ tới mức hồn siêu phách tán, nức nở nói với con trai: “Quý Chiêu, con đừng động đậy.”

Tình huống khẩn cấp, không được phép do dự dù chỉ một chút.

Triệu Hướng Vãn lao tới bên cửa sổ, lớn tiếng nói: “Quý Chiêu, để gió ngừng thổi đi, gió lớn quá, không thể bay được.”

Sống lưng Quý Chiêu đột nhiên trở nên cứng đờ, động tác dừng lại.

Khung thép lắc lư một chút, cuối cùng cũng ổn định lại.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 66: Bay Mệt Rồi Thì Ngừng Một Chút Đi



Mặc dù mọi người nghe không hiểu mấy lời Triệu Hướng Vãn nói, nhưng nhìn thấy bóng người ngoài cửa cũng không di chuyển nữa, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Quý Cẩm Mậu cắn chặt môi, cố gắng khống chế cảm xúc căng thẳng và kích động của mình.

Trong hai mươi mốt năm qua, kể từ khi bắt đầu học nói cho đến khi học đại học, Quý Cẩm Mậu dành toàn bộ tình yêu cho con trai, ông ấy đã thử qua vô số lần, cũng thất bại vô số lần, thế nên ông ấy rất hiểu Quý Chiêu.

Cho dù chỉ đơn giản là ngừng di chuyển, thế nhưng Quý Cẩm Mậu biết, Quý Chiêu đang phản hồi lời nói của Triệu Hướng Vãn!

Ông ấy khóc lóc như thế vậy mà Quý Chiêu làm như không nghe.

Lạc Nhất Huy khuyên nhủ an ủi, vậy mà tay chân của Quý Chiêu càng chuyển động nhiều hơn.

Thế nhưng Triệu Hướng Vãn chỉ mới nói dừng lại, anh lập tức ngừng lại luôn!

Quý Cẩm Mậu cũng không còn nghi ngờ gì nữa, nước mắt thi nhau rơi xuống, nghẹn ngào năn nỉ Triệu Hướng Vãn: “Cô nói đi, nói tiếp đi, cô tiếp tục nói chuyện với nó đi.”

Hứa Tung Lĩnh nhíu mày, âm thầm cắn răng.

Con bé này cũng to gan thật! Cậu Quý Chiêu trước mặt này cũng là con trai độc nhất của gia đình giàu có nhất ở thành phố Tinh này, nếu như xảy ra chuyện không may, ai sẽ chịu trách nhiệm đây? Dù sao bản thân Hứa Tung Lĩnh cũng còn có các thành viên đội hình sự ủng hộ, tất cả hành động của anh ta đều là trách nhiệm phải làm.

Thế nhưng còn Triệu Hướng Vãn thì sao? Cô cũng chỉ là sinh viên năm nhất đại học, sao còn dám một mình đấu trí với người đang có ý định tự tử chứ?

Ở trong cục cảnh sát, mỗi khi gặp phải chuyện thế này đều cần phải có chuyên gia đàm phán ra mặt nói chuyện với đối phương, cho dù là người đã từng học tâm lý học, có kinh nghiệm đàm phán phong phú, các chuyên gia cũng không dám chắc chắn bản thân có thể trao đổi bình thường với một người mắc bệnh tự kỷ!

Hứa Tung Lĩnh vô cùng không đồng ý, nghĩ nếu lỡ như xảy ra chuyện thật thì bản thân nên làm gì để bảo vệ cô.

Chu Phi Bằng lại hưng phấn nhìn chằm chằm Triệu Hướng Vãn, sự ngưỡng mộ dành cho người giỏi khiến anh ta cảm thấy cô gái trước mặt mình lúc này xinh đẹp tựa như một bức tranh, còn tuyệt mỹ hơn cả ánh đèn neon ngoài kia.

Toàn bộ tinh thần của Triệu Hướng Vãn đều tập trung trên người Quý Chiêu đang cách cô ba thước.

“Bay mệt rồi thì ngừng một chút đi.” Trong giọng nói của cô mang theo một uy lực thần kỳ, thành công trấn an cảm xúc lo lắng của Quý Chiêu.

Gió ngừng thổi, tuyết ngừng bay, chim sơn ca cũng không tiếp tục quanh quẩn nữa, vui sướng vỗ cánh.

[Không có cành cây, không ngừng được.]

Một giọng nói trẻ trung và tao nhã vang lên trong đầu Triệu Hướng Vãn.

Đây là giọng nói của Quý Chiêu sao? Anh có thể nói chuyện sao? Anh đồng ý trao đổi với cô sao?

Triệu Hướng Vãn cố gắng kiềm chế cảm xúc kích động của mình, dịu dàng hướng dẫn anh: “Một cành cây có khó gì đâu chứ? Anh thử vẽ một cái cây đi.”

Lần đầu tiên có người nhìn thấy được nội tâm anh, biết anh bay mệt, biết anh đang muốn tìm một chỗ nghỉ chân, Quý Chiêu lựa chọn tin tưởng lời nói của Triệu Hướng Vãn vô điều kiện.

Vẽ một cái cây sao? Một cây bút vẽ đột nhiên xuất hiện trong thế giới của Quý Chiêu, nhẹ nhàng vẽ một cái, một cây đại thụ xuất hiện. Chú sơn ca đã mệt mỏi từ lâu vui mừng kêu lên một tiếng, vỗ cánh bay về phía cây đại thụ kia, tuỳ ý tìm cho mình một cành cây rồi đậu xuống.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 67: Chúa Tể Trong Thế Giới Nội Tâm



Khóe miệng Quý Chiêu cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt, tinh khiết tựa như thuỷ tinh.

Quý Cẩm Mậu nhìn thấy rõ ràng, nước mắt rơi xuống. Ôi, con trai cười rồi! Đã lâu lắm rồi con trai ông ấy không cười như vậy.

Ánh mắt nhìn về phía Triệu Hướng Vãn cũng trở nên mãnh liệt hơn, chỉ hận không thể quỳ xuống lạy cô một lạy. Cô gái này đúng là bảo bối! Cô chính là cứu tinh của Quý Chiêu!

Hứa Tung Lĩnh cũng cảm thấy có chút xúc động.

Chứng tự kỷ, còn được gọi là chứng rối loạn tự kỷ, đặc điểm chủ yếu chính là thờ ơ với các loại tình cảm, từ chối trao đổi, chậm phát triển ngôn ngữ, các hành vi thường sẽ lặp đi lặp lại một cách rập khuôn, bên cạnh đó phạm vi sở thích cũng bị giới hạn rõ rệt. Ở trong nước, sự hiểu biết của con người đối với chứng tự kỷ này chỉ mới khởi sắc, mấy năm trước ở nước ngoài đã có giáo sư ngành tâm lý học đã thử các phương pháp điều trị có hệ thống.

Ngay cả chuyên gia tâm lý học giỏi nhất ở nước ngoài cũng không có cách ứng phó với người mắc chứng tự kỷ, thế nhưng Triệu Hướng Vãn chỉ nói mấy câu đã khiến anh có phản ứng tích cực rồi sao? Quá khó tin!

Đủ loại lời khen và cảm thán truyền vào đầu, thế nhưng trong lòng Triệu Hướng Vãn cũng chẳng hề động đậy, lần đầu tiên phát hiện thuật đọc suy nghĩ của mình có thể nhìn thấy được thế giới nội tâm của đối phương, vậy nên cô đang khám phá.

Nội tâm Quý Chiêu được phơi bày dưới dạng hình ảnh, ở trong đó anh chính là một chút chim sơn ca nhỏ bé đang cố gắng bay lượn, điều này có phải đang ám chỉ việc anh cũng muốn thoát ra khỏi cánh đồng tuyết trống trải, cô đơn này?

Anh là một thiên tài hội hoạ, có thể phơi bày những hình ảnh bản thân nhìn thấy một cách chân thật và hoàn hảo nhất. Những tác phẩm của anh luôn mang một sắc thái tươi sáng, vậy mà tại sao những hình ảnh trong nội tâm anh lại chỉ có hai màu đen trắng?

Nếu anh có thể tùy ý tăng thêm vật phẩm trong thế giới nội tâm mình, tại sao lại không thêm màu sắc vào?

Nghĩ đến việc vừa nãy cũng nhờ câu nhắc nhở của mình, Quý Chiêu mới vẽ thêm một cây đại thụ vào đó, trong đầu Triệu Hướng Vãn xuất hiện một suy nghĩ mơ hồ… có khi nào, Quý Chiêu không biết bản thân mình là chúa tể trong thế giới nội tâm của anh không?

Thế giới nội tâm của anh thay đổi dựa trên cảm xúc của anh, Quý Chiêu giống như một đứa bé u mê trong đó, bị động đón nhận thế giới này, không biết phải thay đổi thế nào.

Triệu Hướng Vãn thử lên tiếng: “Anh vẽ thêm một cái tổ chim trên cành cây đi, trong tổ chim có lông chim, cỏ khô, bên trên phủ một lớp lá thật dày, che lại để cản mưa, vừa thoải mái vừa ấm áp.”

[Được.]

Trong giọng nói của Quý Chiêu lộ ra âm thanh hân hoan như một đứa trẻ, lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui sướng khi sáng tạo ra thế giới, cây bút vẽ lại xuất hiện một lần nữa, một tổ chim ấm áp xuất hiện ở khe hở giữa cành cây.

“Bây giờ anh vào trong tổ chim ngủ đi.”

Chú chim sơn ca vui mừng kêu lên một tiếng, vỗ cánh bay về phía tổ chim ở đằng trước, tựa như phát hiện ra đồ chơi mới, vui vẻ mổ vào những cành cây khô ở xung quanh.

“Thoải mái lắm đúng không? Anh không cần quan tâm tới sự ồn ào ở bên ngoài nữa, đó chỉ là gió đang lay động những cành cây mà thôi.”

Quý Chiêu vô cùng nghe lời, hai tay thoải mái rủ xuống, nghiêng người dựa vào trên tấm biển hiệu, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười, đôi mắt khép hờ hệt như đang ngủ.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 68: Khung Thép Đung Đưa



Triệu Hướng Vãn quay đầu, nháy mắt với Hứa Tung Lĩnh.

Hứa Tung Lĩnh gật đầu một cái, sửa sang lại dây an toàn bên hông một chút, sau đó chống một tay lên bệ cửa sổ, nhảy lên.

Anh ta xuất thân là lính đặc chủng, động tác vừa nhạy bén vừa có lực, bước qua khung thép, vội vàng đến gần Quý Chiêu.

Chân Hứa Tung Lĩnh vừa chạm lên khung thép một cái, đã khiến khung thép lay động một trận. Rõ ràng khung thép được hàn vào vách tường như thế không chịu nổi sức nặng của hai người. Tấm bảng hiện cũng lung lay sắp rơi, người xem cũng sợ hãi run rẩy.

Tất cả mọi người đều nín thở, mấy người nhát gan lập tức che mắt lại, không dám nhìn tiếp.

Hứa Tung Lĩnh từ từ tiến đến gần Quý Chiêu, tim Triệu Hướng Vãn đập nhanh hơn, ánh mắt của cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vẻ mặt của Quý Chiêu, tinh thần căng thẳng cao độ.

Hình ảnh trong đầu Quý Chiêu cũng không hề thay đổi, vẫn là cánh đồng tuyết, nơi hoang dã, cây khô và chim sơn ca. Chim sơn ca đang rúc trong tổ chim, lười biếng giơ một bên cánh che đầu mình lại, nhắm mắt ngủ yên lặng ngủ.

Khung thép đung đưa.

Cây đại thụ cũng bắt đầu chuyển động.

Nhưng con chim sơn ca lại ngủ rất yên tâm trong tổ của mình.

Sau khi xác nhận nội tâm của Quý Chiêu vẫn bình tĩnh, sẽ không có bất kỳ phản kháng gì, tay phải Triệu Hướng Vãn giơ lên, rồi lại nhanh chóng hạ xuống, trên mặt lộ vẻ kiên định: “Lên!”

Ở hành lang khách sạn không tìm được vật để cố định, chỉ có thể cố định đầu còn lại của dây an toàn ở ngang hông hai cảnh sát khác. Hai người họ vũng vàng bấu vào bệ cửa sổ ở hai bên, mượn chiều thẳng đứng của bức tường để chống đỡ, làm giảm đi lực kéo của sợi dây. Nhìn thấy động tác tay của Triệu Hướng Vãn, hai người cũng nhanh chóng ngồi xổm xuống, chuẩn bị chịu đựng lực kéo to lớn kia.

Nhất định phải bắt được Quý Chiêu trước khi tấm bảng hiệu rơi xuống!

Động tác của Hứa Tung Lĩnh như nước chảy mây trôi, chỉ một giây đã có thể bắt được Quý Chiêu, sau đó cũng lập tức vòng sợi dây an toàn đã chuẩn bị từ trước qua bên hông anh, sau đó nhấc anh lên khỏi khung thép.

“Cọt… kẹt!” Chiếc khung thép cũng không chịu nổi phần lực này, chỗ nối với tường cũng bất ngờ gãy lìa.

Hứa Tung Lĩnh bước nhanh như bay, lao về phía bệ cửa sổ trước khi khung thép kia hoàn toàn rơi xuống. Hà Minh Ngọc, Chu Phi Bằng lập tức tiến lên, nhoài người ra, vững vàng đón lấy hai người.

Một tiếng hoan hô vang lên, Hứa Tung Lĩnh đưa Quý Chiêu trở về an toàn.

Bởi vì căng thẳng quá mức khiến hai chân Quý Cẩm Mậu nhũn ra, ông ấy ôm lấy Quý Chiêu, vừa khóc vừa cười: “Quay về là tốt rồi, quay về là tốt rồi.”

Hứa Tung Lĩnh cởi dây thường bên hông ra, vừa rồi khi hai người đến gần bệ cửa sổ, khung thép đã rơi xuống, thế nhưng cũng sự phối hợp ăn ý của các đồng đội, không có ai bị thương cả.

Hứa Tung Lĩnh quay đầu nhìn về phía Triệu Hướng Vãn, gật đầu tán thưởng.

Nếu như không nhờ Triệu Hướng Vãn trấn an cảm xúc của Quý Chiêu, chỉ cần anh không phối hợp, nhiệm vụ giải cứu này sẽ đầy rẫy khó khăn.

Triệu Hướng Vãn như trút được gánh nặng.

Nói thật, khi bỏ ngoài tai lời phản đối của đội trưởng Hứa, chủ động đứng ra trò chuyện với Quý Chiêu, Triệu Hướng Vãn cảm thấy áp lực trước đây chưa từng có.

Cũng may không có nguy hiểm gì, cũng may mọi người đều bình an vô sự.

Trong thế giới nội tâm của Quý Chiêu, ở trong ổ của mình, chú chim sơn ca mở mắt ra, đang tò mò thò đầu ra ngoài tổ chim, nhìn ngắm thế giới bên ngoài.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 69: Đã Tìm Thấy Người Chưa?



Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Hướng Vãn mỉm cười xoay người, rời khỏi đó cùng các đồng đội của mình.

Đoàn người quay trở về hội trường Bảo Thuỵ, Chu Xảo Tú vẫn luôn chờ ở chỗ này, nhìn thấy mọi người trở lại, cô ấy vội vàng chạy lên hỏi: “Sao rồi? Sao rồi? Đã tìm thấy người chưa?”

Vừa nãy bởi vì bị dây thừng ma sát, lôi kéo khiến phần hông của Hứa Tung Lĩnh có hơi đau, đoán chừng ở chỗ đó đã bầm tím rồi, sau khi hít sâu một hơi anh ta trả lời: “Đã tìm thấy người rồi, bây giờ chúng ta có thể ra về.”

Vừa rồi, khách sạn Tứ Quý bị phong tỏa khẩn cấp, khiến một ít khách hàng cảm thấy khủng hoảng. Nhân viên cứu hoả, đội cảnh sát đặc nhiệm, và chó nghiệp vụ cũng đều được điều động tới đây, hơn nữa còn có mấy người Phùng Hồng Anh, Đoạn Dũng lơ là nhiệm vụ, Quý Cẩm Mậu vẫn còn một đống chuyện cần phải xử lý.

Đối với Hứa Tung Lĩnh, cứu Quý Chiêu là nhiệm vụ của anh, vậy nên cũng không đáng nhắc tới. Anh ta cũng chẳng quan tâm đến công lao của mình, thành công rút lui khỏi đó, dẫn theo một đám người thanh toán tiền rồi rời khỏi đó.

Từ hội trường đi ra, lúc đi lên tấm thảm ba tư nền đỏ được điểm hoa vàng, Chu Phi Bằng hớn hở kể lại đầu đuôi chuyện ban nãy cho Chu Xảo Tú nghe.

“Cô Chu, cô không biết đâu, em gái này dũng cảm vô cùng, chỉ cần nhìn một cái đã biết Lạc Nhất Huy chẳng phải tên tốt đẹp gì, bảo tôi giữ anh ta lại…”

Hứa Tung Lĩnh như được nhắc nhở, lúc này mới nhớ tới chuyện Triệu Hướng Vãn chỉ huy Chu Phi Bằng ban nãy, anh ta ngừng bước, hỏi một câu: “Lạc Nhất Huy cũng xem như đang cố gắng trấn an cảm xúc của Quý Chiêu, sao em lại muốn giữ anh ta lại?”

Hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra, cũng quá hỗn loạn, Triệu Hướng Vãn sửa sang lại manh mối một chút.

“Đội trưởng Hứa, không phải thầy bảo em nghiên cứu hành động và biểu cảm sao? Lúc Lạc Nhất Huy nhìn Quý Chiêu, con ngươi của anh ta thu hẹp lại, điều này nói rõ nội tâm anh ta cảm thấy chán ghét Quý Chiêu, lúc anh ta nói tới việc mình bị đau bụng phải rời đi, ánh mắt lại nhìn phía trên bên phải, điều này cho thấy anh ta đang nói dối.”

Chu Phi Bằng vừa nghe đã cảm thấy tức giận: “Con mẹ nó, tôi biết tên nhóc con Lạc Nhất Huy này. Lúc cậu ta sáu tuổi, ba mẹ ly hôn, thế nên cậu ta vẫn luôn sống ở nhà họ Quý. Tất cả chi phí sinh hoạt của cậu ta đều do tổng giám đốc Quý chi trả, không những thế còn cho cậu ta học đại học ở nước M, tốt nghiệp ngành tâm lý học chuyên nghiệp, vậy mà không ngờ chỉ là một kẻ vong ơn bội nghĩa?”

Chu Xảo Tú trầm ngâm nói: “Cho cậu ta học tâm lý học chắc hẳn tổng giám đốc Quý hy vọng cậu ta có thể giúp được Quý Chiêu. Chỉ là khó cưỡng lại d*c v*ng của riêng mình rồi, e rằng tổng giám đốc Quý đã nuôi phải một con sói mắt trắng rồi.”

Hứa Tung Lĩnh ngẩng đầu, ngăn cản mọi người tiếp tục thảo luận về vấn đề này: “Quý Chiêu một mình đi xuống cầu thang, một mình leo lên tấm bảng quảng cáo kia, bởi vì tự làm thế nên không thể cấu thành vụ án hình sự được, vậy nên tổ trọng án của chúng ta sẽ không tiếp nhận vụ này. Chúng ta chỉ vừa khéo gặp phải trong lúc đang nghỉ phép, tiện thể giúp tổng giám đốc Quý tìm người. Còn về phần thẩm vấn, kết án, chúng ta cũng không cần quan tâm đến nữa. Cho dù tên Lạc Nhất Huy ấy có vấn đề thì cũng là chuyện của gia đình tổng giám đốc Quý, không tới lượt chúng ta nhúng tay vào.”
 
Back
Top Bottom