Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 50



Hứa Tung Lĩnh cười ha ha: “Triệu Hướng Vãn, lần này chúng ta thật là nhờ phúc của cô, lần đầu tiên được vào một khách sạn sang trọng như thế này ăn cơm.”
Chu Xảo Tú mỉm cười nói: “Mẹ của Chu Phi Bằng là quản lý của khách sạn này, ăn cơm có giảm giá, dù sao thì ăn ở đâu cũng là ăn, thà để thịt nát trong nồi còn hơn.”
Ba người nói cười vui vẻ bước vào sảnh khách sạn.
Sàn đá cẩm thạch màu trắng tinh bóng loáng như gương, đèn chùm pha lê trong suốt, lấp lánh, rực rỡ bắt mắt.

Ở phía đông, phòng tiệc lớn nhất đang tổ chức một sự kiện gì đó, cửa lớn mở toang, tiếng nhạc violin êm ái vang lên, hương thơm lan tỏa, bóng dáng những người mặc đồng phục phục vụ qua lại không ngừng.
Bên cạnh cửa có một tấm poster, trên tấm giấy màu trắng nhạt viết vài chữ rồng bay phượng múa, mang đậm tính nghệ thuật.
— Triển lãm tranh cá nhân của Quý Chiêu.
Trên tường treo một bức tranh sơn dầu, Triệu Hướng Vãn vừa nhìn đã bị bức tranh phong cảnh này thu hút, chậm rãi tiến lại gần.
Ruộng lúa vàng óng, nhà tranh thấp thoáng, bên bờ ruộng hoa đậu tía nở rộ, có nông dân đang làm việc trên đồng, dưới ánh nắng mặt trời, bông lúa, lá cỏ óng ánh nhiều màu sắc, nét vẽ của bức tranh vô cùng tinh tế, toát lên sức sống vô hạn và sự thú vị của làng quê.

Giống như được chụp bằng máy ảnh rồi phóng to lên vậy, chi tiết rõ ràng, chân thực đến mức khiến người ta phải thán phục.
Nhìn kỹ hơn, chiếc cuốc mà người nông dân đang vung, những bông lúa, chuồn chuồn đậu trên ngọn cỏ, từng chi tiết đều chân thực đến mức khiến người ta như đang đứng giữa khung cảnh đó.
Mặc dù Triệu Hướng Vãn không có nền tảng nghệ thuật, nhưng sinh ra ở nông thôn nên cô rất quen thuộc với mọi thứ trên bức tranh, nhìn thấy nó giống như trở về quê nhà, không khỏi cảm thấy vui mừng.
Hứa Tung Lĩnh hỏi nhân viên phục vụ: “Khách sạn của các bạn còn tổ chức triển lãm tranh nữa à?”
Nhân viên phục vụ đã được huấn luyện, thái độ ân cần và nhiệt tình: “Đây là do tổng giám đốc Quý của chúng tôi tổ chức, tối nay là tiệc cảm ơn.

Cậu Quý từ nhỏ đã học vẽ, mười sáu tuổi đã bắt đầu tổ chức triển lãm tranh cá nhân, là một thiên tài đấy.”
Chu Xảo Tú “ồ” một tiếng: “Quý Chiêu, họa sĩ thiên tài được báo chí ca ngợi, sáng lập ra trường phái siêu thực, không ngờ lại là con trai của tổng giám đốc Quý.”
Nghe Chu Xảo Tú nói vậy, Hứa Tung Lĩnh cũng nhớ ra, thốt lên: “Ồ, họa sĩ tự kỷ đó à.”
Chu Xảo Tú liếc nhìn anh ta một cái, ra hiệu anh ta cẩn trọng lời nói.
Hứa Tung Lĩnh hơi ngượng ngùng cười hì hì.
[Đây là địa bàn của nhà họ Quý, ông chủ của khách sạn Tứ Quý là Quý Cẩm Mậu chỉ có một người con trai duy nhất, nói thẳng ra bệnh tật của con trai người ta quả là không hay.

Quý Chiêu, thiên tài mắc chứng tự kỷ, một khi đã nhìn thấy là nhớ mãi, có thể tái hiện lại cảnh vật đã thấy một cách chân thực và hoàn hảo.

Lúc đọc bài báo này mình còn nói đùa rằng nếu có thể mời về làm họa sĩ vẽ chân dung tại Cục cảnh sát thì thật là tuyệt vời.]
Nghe được suy nghĩ của Hứa Tung Lĩnh, Triệu Hướng Vãn mỉm cười.

Quý Chiêu là con trai độc nhất của đại gia giàu nhất thành phố Tinh, Quý Cẩm Mậu, làm sao có thể đến Cục cảnh sát làm họa sĩ vẽ chân dung được chứ? Đội trưởng Hứa đúng là hết lòng vì công việc, chỉ nghĩ vậy thôi.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 51: Không Chỉ Vẽ Đẹp Mà Còn Đẹp Trai Nữa



Tiếng nhạc trong phòng tiệc dần lắng xuống, đèn flash liên tục lóe sáng, đám đông xôn xao, tiếng vỗ tay rào rào.

Ba người Hứa Tung Lĩnh đồng loạt dừng bước, nhìn về phía chàng trai trẻ đang được đám đông vây quanh ở phía trước phòng tiệc.

Áo sơ mi trắng, quần kaki, làn da trắng mịn như sứ, thanh tú, mềm mại, sáng bóng. Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng khẽ nâng lên, kết hợp với đường cong dần thu hẹp của cổ tay, đẹp đến nao lòng.

Chỉ một cái nhìn nghiêng thôi cũng đã thu hút được ánh nhìn của tất cả mọi người trong hội trường.

“Con trai của Quý Cẩm Mậu thật giỏi, còn trẻ mà đã là một họa sĩ nổi tiếng trong nước.”

“Không chỉ vẽ đẹp mà còn đẹp trai nữa.”

“Nghe nói Học viện Mỹ thuật muốn mời cậu ấy làm giảng viên, nhưng cậu ấy không chịu.”

“Chậc! Nhà họ Quý có tiền, cần gì phải đi dạy để kiếm tiền nữa chứ?”

Những người được mời đến dự tiệc cảm ơn triển lãm tranh đều là những người giàu có, danh giá, bao gồm các nhân vật chính trị, người nổi tiếng trong giới kinh doanh, nhà báo, và các bậc thầy nghệ thuật. Tất cả đều là những người có tiếng tăm ở thành phố Tinh.

Mọi người đều cố tình bỏ qua chứng tự kỷ của Quý Chiêu, đồng loạt khen ngợi thành công của anh.

Quý Cẩm Mậu mặc một chiếc áo khoác gấm màu đen thêu hoa văn màu tối, khuôn mặt tròn trịa, trông như một pho tượng Phật Di Lặc. Nghe mọi người khen con trai mình, trong lòng ông ấy ngọt như uống mật, cười không khép được miệng.

Quý Cẩm Mậu nói vài lời nói vài lời mở đầu.

Phía dưới vang lên một tràng pháo tay.

Quý Chiêu vẫn luôn cúi đầu im lặng, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta ghen tị.

Khuôn mặt hơi dài, tóc đen, rối, bù xù, tóc mái che khuất lông mày, hàng mi dày như quạt, đôi mắt đen như mực, ánh mắt trong veo, long lanh, đôi môi căng mọng, đường cong mềm mại, toát lên vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.

Mọi người đều bị vẻ đẹp của anh làm cho choáng ngợp, tiếng vỗ tay, tiếng nói chuyện đều biến mất, chỉ còn lại sự tiếc nuối sâu sắc trong lòng – một người đẹp như vậy, sao lại mắc chứng tự kỷ?

Thậm chí ngay cả Chu Xảo Tú đang đứng ngoài cửa, cũng không kìm được mà thở dài: “Đứa trẻ này đẹp trai quá, ôi...”

Ánh mắt của Triệu Hướng Vãn dừng lại trên người Quý Chiêu trong giây lát, dù đứng xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được nỗi buồn từ cặp mắt cụp xuống và đôi môi mím chặt của anh. Sự chú ý, sự vây quanh, lời khen ngợi và hoa tươi, tất cả những thứ này có lẽ không phải là điều anh thực sự mong muốn?

Không muốn nhìn thêm nữa, Triệu Hướng Vãn nhẹ giọng nói: “Cô Chu, sĩ quan Hứa, chúng ta đi thôi.”

Đi qua hành lang trải thảm đỏ thêu hoa vàng, bước chân nhẹ nhàng, không một tiếng động.

Nơi Chu Phi Bằng đãi khách là phòng Bảo Thụy của khách sạn Tứ Quý, phòng được trang trí vô cùng sang trọng. Thảm đỏ dày, đồ nội thất bằng gỗ sồi chạm khắc, ở giữa có một sàn nhảy nhỏ, trong góc phòng đặt một cây đàn piano tam giác màu trắng, ánh đèn chiếu xuống, tạo cảm giác vô cùng sang trọng.

Chu Phi Bằng đang cùng đồng nghiệp pha chế cocktail, trên kệ rượu bày một dãy rượu ngoại, nước trái cây màu sắc rực rỡ, chơi đùa rất vui vẻ. Khi thấy đội trưởng đến, mọi người đều đặt đồ trong tay xuống, nghiêm chỉnh chào hỏi.

Hứa Tung Lĩnh giơ tay ra hiệu bảo mọi người thả tay xuống: “Hôm nay là cuối tuần, thời gian nghỉ ngơi nên mọi người cứ tự nhiên đi.”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 52: Tửu Lượng Của Triệu Hướng Vãn



Chu Phi Bằng là một người khá sôi nổi, cười tươi mời đội trưởng Hứa và cô giáo Chu ngồi xuống, rồi đưa cho Triệu Hướng Vãn một ly nước màu cam đỏ với một lát chanh nổi trên bề mặt, khuyến khích nói: “Nào, thử xem đồ uống tôi pha xem sao.”

[Thử xem tửu lượng của Triệu Hướng Vãn thế nào, Whisky Toddy đấy, whisky pha với đường và thêm một lát chanh, độ mạnh thì khỏi nói, hehe.]

Triệu Hướng Vãn không nhận: “Cho tôi một ly coca đi, tôi hễ chạm rượu là say, huống chi đây lại là whisky.”

Hứa Tung Lĩnh giật lấy ly thủy tinh từ tay Chu Phi Bằng: “Triệu Hướng Vãn vẫn còn đang đi học, không được uống rượu, thằng nhóc này xấu xa thật đấy, dám lấy whisky giả làm đồ uống.”

Mọi người đều cười ồ lên.

“Đàn em có thể nhìn thấu chiêu trò của cậu, ai cũng không thể lừa được cô ấy. Với chút khả năng đó của cậu, mà còn muốn nói cocktail là đồ uống để lừa cô ấy à?”

“Phải đó, cô ấy còn có thể tìm ra vụ án cũ của Uông Càn Khôn, cậu còn dám nói dối trước mặt cô ấy à?”

“Lần này đội trọng án chúng ta có thể hãnh diện trước mặt cục trưởng Bành đều là nhờ sự giúp đỡ của đàn em, hôm nay Tiểu Chu mời khách chẳng phải là để cảm ơn cô ấy sao? Sao ngay từ đầu đã lên kế hoạch lừa cô ấy uống rượu thế?”

Chu Phi Bằng ngượng ngùng lấy một chai coca lớn từ tủ rượu, rót vào ly thủy tinh rồi đưa cho cô, cố lấy lòng nói: “Nào nào, uống coca đi.”

Anh ta lại đưa một ly cho Chu Xảo Tú, cười nói: “Cô giáo Chu, cô cũng uống coca nhé.”

Hà Minh Ngọc đùa: “Hướng Vãn, em cứ uống đi, uống bao nhiêu cũng được, tối nay cảnh sát Chu mời mà.”

Triệu Hướng Vãn cúi đầu uống một ngụm coca, đồ uống trôi xuống cổ họng, một chút ga từ từ dâng lên, khác hẳn với trà quê mà cô thường uống, cảm giác rất mới mẻ.

Mọi người đã đến đông đủ, bắt đầu lên món. Từng món ăn được đưa vào phòng Bảo Thụy, hương thơm tỏa ra, khiến ai cũng thèm thuồng.

Chu Phi Bằng giải thích: “Tôi không biết Triệu Hướng Vãn thích ăn món gì, có ăn được cay hay không, nên tôi đã gọi đại mười món và một món súp, gồm thịt lợn kho Mao thị, đầu cá om ớt, huyết vịt, thịt sấy chưng cách thủy, đậu phụ Văn Tư, thịt viên, xá xíu da giòn, bồ câu nướng…”

Ngoài đầu bếp nấu món Hồ Nam ra, khách sạn Tứ Quý còn có đầu bếp món Quảng Đông, Tứ Xuyên, Sơn Đông, Hoài Dương, và cả đầu bếp ẩm thực phương Tây Michelin, người ở mọi miền đất nước, khẩu vị khác nhau đều có thể ăn ngon miệng.

Nhân viên phục vụ đặt một nồi Phật Nhảy Tường bên tay phải của Triệu Hướng Vãn, Hà Minh Ngọc nháy mắt với cô: “Đây là món đặc trưng của khách sạn Tứ Quý, mỗi ngày chỉ nấu ba trăm chén, lần này anh Chu đã chi rất nhiều tiền để đặt trước chín phần, em ăn thử đi.”

Triệu Hướng Vãn mở nắp, múc một muỗng súp đặc sánh đưa lên miệng, mùi thơm lạ tỏa ra. Nếm thử một lần nữa, quả thật ngàn vị hội tụ trên đầu lưỡi, ngon ngọt đến nỗi tâm trạng bỗng chốc trở nên vui vẻ.

Đội trưởng Hứa ra lệnh, bắt đầu bữa tiệc thịnh soạn trên bàn ăn.

Các cảnh sát hình sự đều có thể lực tốt, công việc hàng ngày lại cường độ cao, hiếm khi có dịp ăn uống tại khách sạn cao cấp, ai nấy đều xắn tay áo lên hô to phải ăn cho bõ công, không khí vô cùng náo nhiệt.

Một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, cánh cửa chính của phòng Bảo Thụy bị đẩy mạnh ra.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 53: Tiểu Bằng, Con Ở Đây Thật Tốt Quá, Lần Này Con Phải Giúp Mẹ!



Một người phụ nữ tầm ba, bốn mươi tuổi, dung nhan thanh tú, khoác lên mình bộ vest công sở, tóc búi gọn, váy ngắn, giày cao gót, vẻ ngoài vô cùng sắc sảo. Lúc này trên gương mặt bà ấy tràn đầy vẻ lo lắng, bước nhanh về phía trước.

“Tiểu Bằng, con ở đây thật tốt quá, lần này con phải giúp mẹ!”

Vừa thấy người phụ nữ xông vào, Chu Phi Bằng như có lò xo dưới mông, lập tức bật dậy, nhanh chóng bước tới: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”

Mẹ của Chu Phi Bằng tên là Lư Mạn Ngưng, là quản lý khách sạn, khi nhìn thấy con trai, trái tim đang đập nhanh của bà ấy mới bình ổn lại một chút, vội vàng nói: “Quý Chiêu đã mất tích, tổng giám đốc Quý đã cử người phong tỏa tất cả các lối ra của khách sạn, con phải giúp mẹ tìm người.”

Quý Chiêu mất tích?

Hứa Tung Lĩnh và Chu Xảo Tú trao đổi ánh mắt, sau đó đứng dậy, bước tới bên cạnh Lư Mạn Ngưng, trầm giọng hỏi: “Đừng hoảng, rốt cuộc tình hình thế nào, chị nói rõ ràng một chút.”

Mới nhìn thấy Quý Chiêu cách đây một tiếng, bây giờ đã mất tích rồi á?

Một thiên tài được đám đông vây quanh, được bao phủ bởi những tràng vỗ tay và lời khen ngợi, vậy mà trong nháy mắt lại biến mất trước mắt nhiều người như vậy?

Trong đầu hiện lên bức tranh sơn dầu mang đậm chất thôn quê của Quý Chiêu, Triệu Hướng Vãn ngồi thẳng lưng, nhấp một ngụm trà và lắng nghe kỹ lời của Lư Mạn Ngưng.

“Đội trưởng Hứa! Ồ, đội trưởng Hứa cũng ở đây.” Lư Mạn Ngưng biết rằng hôm nay con trai đang mời khách tại khách sạn của bà ấy, ban đầu nghĩ rằng chỉ là buổi tụ tập của bạn bè anh ta, nhưng không ngờ lại mời cả Hứa Tung Lĩnh, đội trưởng đội điều tra hình sự của Cục cảnh sát.

“Tốt quá!” Nghe nói cả đội trọng án của đội điều tra hình sự đều có mặt, Lư Mạn Ngưng thở phào nhẹ nhõm: “Có các cậu ở đây thì tốt quá, tôi sẽ lập tức gọi tổng giám đốc Quý đến.”

Quý Cẩm Mậu vội vã chạy đến, phía sau là hai vệ sĩ cao lớn mặc đồ đen.

Dù đã quen với sóng gió, nhưng khi liên quan đến sinh mạng của đứa con duy nhất, Quý Cẩm Mậu vẫn không giấu nổi sự lo lắng, vừa lau mồ hôi trên trán vừa trả lời câu hỏi của Hứa Tung Lĩnh.

“Phát hiện ra Quý Chiêu mất tích lúc nào?”

“Nửa tiếng trước.”

“Cậu ấy đã trưởng thành rồi, mất tích nửa tiếng không phải là chuyện gì to tát chứ?”

“Quý Chiêu có tính cách khép kín, không bao giờ giao tiếp với người ngoài. Nó bị khiếm khuyết về ngôn ngữ, bình thường đi đâu cũng đi cùng với Lạc Nhất Huy. Nó ngoan lắm, tuyệt đối sẽ không để chúng ta tìm không thấy.”

“Hiện trường có dấu hiệu xâm hại rõ ràng nào không?”

“Không, không có.”

“Vậy thì e rằng không đủ điều kiện để lập hồ sơ vụ mất tích.”

“Tôi biết, tôi biết. Nhưng Quý Chiêu không giống người bình thường, tôi lo cho nó.”

Tiêu chuẩn để cơ quan cảnh sát lập hồ sơ đối với trường hợp mất tích bao gồm: Hiện trường mất tích có dấu hiệu xâm hại rõ ràng; người và xe cơ giới cùng mất tích hoặc mang theo nhiều tài sản mất tích; người chưa đủ 14 tuổi mất tích quá 48 giờ; người có mâu thuẫn lớn với người khác trước khi mất tích; nguyên nhân mất tích không rõ ràng, thời gian mất tích vượt quá 3 tháng; và các trường hợp nghi ngờ bị xâm hại khác.

Mặc dù Quý Cẩm Mậu cho rằng con trai mình mất tích là sự việc nghiêm trọng, nhưng do hiện trường không có dấu hiệu xâm hại rõ ràng, không loại trừ khả năng Quý Chiêu tự ra ngoài, cảnh sát đa phần sẽ không lập hồ sơ điều tra.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 54: Lạc Nhất Huy



Quý Cẩm Mậu định thần lại, nhìn Hứa Tung Lĩnh nói: “Lạc Nhất Huy xuống báo với tôi là Quý Chiêu mất tích, tôi lập tức phong tỏa tất cả các lối ra của khách sạn, chỉ hy vọng hành động của chúng tôi đủ nhanh để Quý Chiêu vẫn còn trong khách sạn. Nếu nó không còn ở khách sạn… với hành động nhanh như vậy, chắc chắn là một kế hoạch bắt cóc, lúc đó tôi chỉ có thể chờ đối phương liên lạc.”

Lần thứ hai nghe thấy cái tên “Lạc Nhất Huy”, Hứa Tung Lĩnh chú ý hơn: “Lạc Nhất Huy là ai? Có đáng tin cậy không?”

Quý Cẩm Mậu đáp: “Là con trai của anh vợ tôi, là anh họ của Quý Chiêu, là người nhà.”

Hứa Tung Lĩnh nhìn Quý Cẩm Mậu một cái, rồi gật đầu nói: “Nếu anh thấy không vấn đề gì, vậy thì tốt.”

Quý Cẩm Mậu im lặng một lúc, trong mắt lóe lên một tia sáng: “Chỉ cần Quý Chiêu không sao, điều kiện gì tôi cũng có thể chấp nhận, của đi thay người, không có gì to tát cả.”

Ông ấy nghiến răng, nói ra điều sợ hãi nhất trong lòng: “Tôi chỉ sợ, chỉ sợ Quý Chiêu...” Ông ấy không dám nghĩ, nếu đây là một vụ bắt cóc, nếu thứ tìm thấy là một cái xác thì phải làm sao?

Hứa Tung Lĩnh an ủi: “Anh Quý, chúng ta hãy nghĩ theo hướng tích cực trước đã, có lẽ Quý Chiêu vẫn đang ở trong khách sạn. Dù có báo án hay không, đúng lúc hôm nay cả đội trọng án đều đang ở khách sạn, chúng tôi sẽ giúp anh tìm người.”

“Cảm ơn, cảm ơn!” Quý Cẩm Mậu cũng biết điều này, nghe thấy Hứa Tung Lĩnh sẵn lòng giúp tìm người, vô cùng cảm kích, vội kể chi tiết quá trình phát hiện Quý Chiêu mất tích.

Quý Chiêu không thích giao tiếp, triển lãm tranh cá nhân của anh đều do Quý Cẩm Mậu lo liệu. Trong bữa tiệc cảm ơn, Quý Chiêu chỉ xuất hiện trong năm phút, sau đó cùng anh họ kiêm trợ lý riêng Lạc Nhất Huy đi thang máy riêng lên tầng thượng.

Nửa tiếng trước, Lạc Nhất Huy hoảng hốt tìm đến Quý Cẩm Mậu, nói với ông ấy rằng Quý Chiêu đã mất tích.

“Mất tích? Sao lại mất tích?” Quý Cẩm Mậu gần như hét lên.

Lạc Nhất Huy lớn hơn Quý Chiêu hai tuổi, lúc sáu tuổi cha mẹ ly hôn, được cô ruột Lạc Đan Phong đưa về nhà họ Quý, lớn lên cùng Quý Chiêu. Vì là người thân, Quý Cẩm Mậu mới dám để anh ta ở bên cạnh Quý Chiêu.

Lạc Nhất Huy vội vàng giải thích: “Trời tối dần, đèn đường bên ngoài đều đã sáng, Quý Chiêu ngồi ở ban công bên hồ bơi nhìn ngắm biển đèn không nói một lời nào. Hôm nay cháu bị đau bụng, rời đi khoảng mười mấy phút, trước khi đi đã dặn Đoạn Dũng trông chừng. Nhưng khi cháu quay lại, cả Đoạn Dũng lẫn Quý Chiêu đều biến mất.”

Đoạn Dũng là vệ sĩ của nhà họ Quý.

“Đã tìm trong phòng vẽ chưa?”

“Đã tìm rồi, không có.”

“Má Phùng đâu?”

“Hôm nay bà ấy bị cảm, sợ lây cho Quý Chiêu, nên trốn trong phòng không ra ngoài.”

“Những nhân viên trên tầng thượng đâu?”

“Quý Chiêu không thích gặp người lạ, họ thường giữ nghiêm vị trí của mình, không dám đi lung tung, đều nói là không thấy.”

“Người gác thang máy riêng nói sao?”

“Không thấy Quý Chiêu đi xuống.”

Quý Cẩm Mậu chỉ có một mình Quý Chiêu là đứa con duy nhất, ông ấy coi anh như báu vật, bảo vệ anh rất kỹ càng. Dù có mắc chứng tự kỷ, ông ấy vẫn hết lòng yêu thương chiều chuộng anh, muốn đem mọi thứ tốt đẹp nhất, hay nhất, ngon nhất trên đời cho anh.

Tầng thượng của khách sạn Tứ Quý có một câu lạc bộ tư nhân rộng hai nghìn mét vuông, không phục vụ khách bên ngoài, chỉ dành riêng cho Quý Chiêu. Quý Chiêu không thích giao tiếp xã hội, trong cả năm chỉ có triển lãm tranh mới khiến anh xuất hiện trước công chúng, bình thường thì hoặc là vẽ tranh trong phòng vẽ, hoặc là bơi lội, hay thẫn thờ trong câu lạc bộ.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 55: Nếu Đi Bằng Thang Bộ Thì Sao?



Những nhân viên phục vụ Quý Chiêu gồm có một quản gia, hai đầu bếp, hai nhân viên vệ sinh, và ở cửa thang máy còn có hai nhân viên bảo vệ, tất cả đều là những người đáng tin cậy. Với nhiều nhân viên như vậy, làm thế nào mà hai người sống sờ sờ lại có thể biến mất không dấu vết?

Thang máy riêng dẫn thẳng lên tầng thượng, trên dưới đều có người canh gác. Nếu như Quý Cẩm Mậu nói rằng nhân viên bảo vệ thang máy không thấy Quý Chiêu, thì người khác không thể đưa Quý Chiêu đi bằng thang máy được.

Hà Minh Ngọc hỏi: “Nếu đi bằng thang bộ thì sao?”

Hứa Tung Lĩnh nhanh chóng tính toán trong đầu. Các tầng khách sạn bình thường cao khoảng 3 mét, mỗi tầng có 20 bậc thang, ba tầng dưới là nhà hàng và phòng tiệc cao khoảng 5 mét mỗi tầng, mỗi tầng có 33 bậc thang, đi xuống với tốc độ trung bình 1 bậc/giây, từ tầng thượng đi xuống chỉ mất 6 phút... Nếu đúng là bị bắt cóc, thì việc trốn thoát bằng thang bộ trước khi Quý Cẩm Mậu phát hiện là hoàn toàn khả thi.

Nếu Quý Chiêu đã rời khỏi khách sạn thì vấn đề sẽ phức tạp hơn.

Lư Mạn Ngưng nói: “Tầng 16 là tầng phòng khách, để ngăn khách bình thường đi thang bộ lên tầng 17 nơi có câu lạc bộ, đã lắp đặt một hàng rào sắt ở cửa cầu thang, cần có chìa khóa mới mở được.”

Hứa Tung Lĩnh: “Ai có chìa khóa?”

Lư Mạn Ngưng trả lời: “Tôi có một cái, má Phùng, quản gia mỗi người có một cái. Ngoài ra, ở góc cầu thang có một cái rìu, nếu trong trường hợp khẩn cấp cần sơ tán thì có thể chặt đứt ổ khóa.”

Hứa Tung Lĩnh: “Có dấu vết cạy khóa không?”

Lư Mạn Ngưng trả lời: “Không biết, Lạc Nhất Huy lên tầng thượng tìm một vòng nhưng không thấy Quý Chiêu và Đoạn Dũng nên lập tức xuống thông báo cho tổng giám đốc Quý, tôi nghĩ đến Tiểu Bằng đang ăn ở đây nên vội vàng đến, chưa kịp lên kiểm tra.”

Chu Phi Bằng nói: “Có khả năng nào là sử dụng thiết bị để đưa người từ tầng thượng xuống không?”

Hứa Tung Lĩnh lập tức ra lệnh: “Đi! Lên tầng thượng xem thử. Nếu dùng thiết bị để đưa người đi thì hiện trường chắc chắn sẽ để lại dấu vết.”

Mặc dù đang trong kỳ nghỉ, nhưng trước sự việc bất ngờ xảy ra, trách nhiệm của một người cảnh sát đã thúc đẩy Hứa Tung Lĩnh nhanh chóng tiếp nhận vụ việc và bắt đầu chỉ huy các đồng đội của mình một cách có trật tự.

“Chu Phi Bằng, Triệu Hướng Vãn, hai người đi cùng tôi lên tầng thượng.”

“Dạ!”

“Hà Minh Ngọc, gọi điện về cục, bảo bọn họ mang chó nghiệp vụ đến.”

“Dạ!”

“Lưu Lương Câu, Ngải Huy một nhóm, điều tra khách hàng trong khách sạn.”

“Dạ!”

“Hoàng Nguyên Đức, Chúc Khang một nhóm, điều tra nhân viên khách sạn.”

“Dạ!”

Tất cả các cảnh sát hình sự vừa rồi còn đang ăn uống trong phòng bao, xắn tay áo lên, cười đùa đọ tửu lượng, giờ đều đã vào trạng thái làm việc, ưỡn n.g.ự.c đáp lại mệnh lệnh của đội trưởng.

Tầng thượng của khách sạn Tứ Quý có tầm nhìn vô cùng rộng mở.

Đầu những năm 90, những tòa nhà cao tầng còn hiếm thấy, khách sạn Tứ Quý 17 tầng đứng sừng sững giữa các tòa nhà xây dựng bằng gạch cao sáu tầng.

Tầng thượng của khách sạn Tứ Quý được phủ một lớp cỏ xanh mướt, xen kẽ là những cây hoa và rào chắn thưa thớt. Không rõ loài hoa gì leo đầy giàn tre, hương thơm thoang thoảng lan tỏa trong không khí, khiến người ta cảm giác như đang lạc vào một khu vườn. Giữa những tán cây là một tòa nhà trắng rộng 2000 mét vuông, ở phía tây nam là một hồ bơi nước xanh biếc.

Dù nhà Chu Phi Bằng giàu có, nhưng chỉ thuộc hàng trung lưu, khi nhìn thấy sự xa hoa của ngôi biệt thự xây trên mái nhà, anh ta không khỏi há hốc miệng, thầm than thở: Nhà họ Quý thật sự rất giàu!
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 56: Cửa Không Khóa!



Hứa Tung Lĩnh đeo găng tay trắng, cẩn thận kiểm tra các mép lan can của sân thượng, các cửa sổ của tất cả các phòng trên tầng cao nhất, rồi thở phào nhẹ nhõm: “Không có dấu vết dây thừng.”

Anh ta đi đến lối cầu thang, cúi người kéo chiếc khóa treo trên cửa sắt, rồi quay đầu lại: “Không khóa, cửa sắt này đã được mở ra.”

Quý Cẩm Mậu siết chặt hai tay, các đốt ngón tay trắng bệch, rõ ràng trong lòng vô cùng hoảng loạn.

[Cửa không khóa! Quý Chiêu đã đi xuống bằng thang bộ à? Con đang ở đâu? Mặc dù con trai mình không nói gì, nhưng thật ra hiểu hết mọi chuyện, chỉ không thích giao tiếp với người khác. Nó rất ngoan, rất ấm áp, không bao giờ làm phiền người khác. Chết tiệt! Rốt cuộc ai đã đưa nó đi? Chúng định làm gì?]

Ông ấy nhanh chóng kìm nén sự hoảng loạn của mình, lớn tiếng hỏi: “Má Phùng đâu? Chìa khóa đâu? Tại sao cửa sắt này không khóa?”

Mọi người đều đang tìm kiếm Quý Chiêu, thời gian từng giây từng phút trôi qua, mà không có chút manh mối nào.

Dường như Quý Chiêu là một chiếc lông vũ, theo gió bay đi, không thể nào tìm lại được.

Triệu Hướng Vãn đứng bên cạnh quan sát kỹ lưỡng.

Đầu bếp vẫn luôn ở trong bếp và phòng nhân viên, nhân viên vệ sinh cũng chỉ dám làm việc khi Quý Chiêu rời khỏi phòng. Khi nhìn thấy cảnh sát, bọn họ đều có chút sợ hãi, giọng run rẩy nhưng những gì bọn họ nói đều là sự thật: Trước khi Quý Chiêu biến mất, họ chưa từng nhìn thấy anh.

Quản gia Phùng, sau khi uống thuốc cảm có chút mơ màng nên đến trễ hơn.

Má Phùng nói: “Tôi bị cảm, không dám lại gần Quý Chiêu, luôn ở trong phòng không dám ra ngoài, tôi không nhìn thấy gì cả. Chìa khóa vẫn ở trong túi tôi, chưa bao giờ lấy ra. Cửa sắt bị mở ra? Không khóa? Tôi không biết. Tôi bị bệnh, chẳng biết gì cả.”

Khoé mắt bà ta hơi đỏ, mang theo những vệt nước mắt nhạt nhòa, thỉnh thoảng lại ngáp, đây là biểu hiện điển hình của người buồn ngủ.

Giọng bà ta có hơi nghẹt mũi, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào Hứa Tung Lĩnh.

Thái độ cung kính, nhưng hai tay ôm trước ngực, mũi chân hướng vào trong, toàn thân ở trạng thái phòng thủ.

Người này, có vấn đề.

Triệu Hướng Vãn bình tĩnh lắng nghe những suy nghĩ của bà ta.

[Tại sao cái tên Quý Chiêu khuyết tật kia chỉ cần duỗi tay là có áo mặc, há miệng là có cơm ăn còn có bác sĩ riêng đến tận nhà khám, trong khi mình thì chỉ có thể phục vụ người khác, ốm đau cũng chỉ có thể uống thuốc mà chịu đựng? Mất tích thì mất tích thôi, cậu ta âm thầm đi lang thang trong khách sạn thì sao? Làm ầm lên như vậy, bắt mình phải bò dậy ra đối phó với cảnh sát!]

Thời gian không chờ đợi ai, Triệu Hướng Vãn tiến lên một bước: “Đội trưởng Hứa, để tôi hỏi người này được không?”

Hứa Tung Lĩnh liếc nhìn cô một cái rồi gật đầu đồng ý.

Một nơi có thể ngồi lắc lư tay chân.

Triệu Hướng Vãn dịu giọng, cố gắng giảm sự đề phòng của má Phùng: “Má Phùng, bà tên thật là gì?”

Má Phùng không ngờ cô vừa mở lời đã hỏi tên, do dự một chút.

[Từ khi được người thân giới thiệu đến làm việc ở khách sạn của Tổng giám đốc Quý, ai cũng gọi mình là má Phùng, mình cũng sắp quên mất tên mình là gì rồi.]

Quý Cẩm Mậu sốt ruột như lửa đốt, không kiên nhẫn nâng cao giọng: “Cảnh sát hỏi gì, bà cứ thành thật trả lời!”

Má Phùng sợ ông chủ lớn, theo phản xạ co rúm người lại: “Phùng Hồng Anh.”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 57: Bà Bị Cảm À? Từ Khi Nào Vậy?



Triệu Hướng Vãn hỏi: “Bà bị cảm à? Từ khi nào vậy?”

Phùng Hồng Anh cảm thấy những câu hỏi của Triệu Hướng Vãn đều nằm ngoài dự đoán, lẽ ra cảnh sát phải quan tâm nhất đến tung tích của Quý Chiêu chứ? Tên tuổi và bệnh tình của bà ta có liên quan gì đến chuyện này chứ?

Nhưng với ánh mắt sắc bén của Quý Cẩm Mậu bên cạnh, Phùng Hồng Anh không dám chậm trễ: “Từ hôm qua tôi đã bắt đầu cảm thấy không khỏe, đau đầu chóng mặt.”

Triệu Hướng Vãn tiếp tục hỏi: “Bà không nói với giám đốc Lư sao? Sao không xin nghỉ ngơi?”

Phùng Hồng Anh cười khổ: “Ông chủ tin tưởng tôi, để tôi quản lý tầng cao nhất. Làm việc một ngày được năm mươi tệ, lương cao như vậy đâu dám xin nghỉ.”

Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn Phùng Hồng Anh, ánh mắt trầm tĩnh nhưng mang theo một áp lực khó tả. Vừa mới thả lỏng tinh thần, Phùng Hồng Anh lập tức căng thẳng trở lại, cúi đầu xuống, môi mím chặt thành một đường, trong lòng bắt đầu lẩm bẩm.

[Cô cảnh sát này trông thật lợi hại, chẳng lẽ cô ta đã phát hiện ra điều gì đó? Không được, mình không thể nói gì cả. Nếu tổng giám đốc Quý biết mình nhiều chuyện nói vài câu, khiến Quý Chiêu không vui mà rời khỏi ban công vào trong phòng, thì công việc của mình làm sao mà giữ được? Tổng giám đốc Quý coi Quý Chiêu như báu vật, sợ cậu ta bị lạnh, bị đói, chịu một chút ấm ức, nhưng người ta có thể quản được một lúc, chứ quản được cả đời sao? Nếu tổng giám đốc Quý không có mặt, với cái dáng vẻ ngớ ngẩn dễ bị người khác điều khiển của Quý Chiêu, ai mà không bắt nạt chứ? Mình, mình làm thế chẳng tính là gì cả! Đúng, mình hoàn toàn không làm gì cả.]

Phùng Hồng Anh phải mất một lúc mới tự trấn an được bản thân, vừa ngẩng lên bắt gặp ánh mắt của Triệu Hướng Vãn, không hiểu sao lại bắt đầu cảm thấy chột dạ.

Triệu Hướng Vãn hỏi: “Bà bị cảm lạnh nên ở trong phòng suốt không ra ngoài à?”

Phùng Hồng Anh đáp: “Đúng vậy.”

Triệu Hướng Vãn: “Tại sao lại nói dối?”

Phùng Hồng Anh nói: “Đồng chí cảnh sát, cô không thể vu oan cho người tốt được, tôi uống thuốc cảm nên buồn ngủ, luôn ở trong phòng ngủ, đâu có ra ngoài?”

Hứa Tung Lĩnh hiểu rõ Triệu Hướng Vãn, biết rằng nếu cô không nắm chắc, tuyệt đối sẽ không chỉ ra đối phương đang nói dối, liền lên tiếng quát Phùng Hồng Anh đang không ngừng kêu oan: “Phùng Hồng Anh, nói dối trước mặt cảnh sát là phải chịu trách nhiệm đấy! Tốt nhất bà nên thành thật, kể rõ từng chuyện mà bà biết.”

Hứa Tung Lĩnh có khuôn mặt đen sạm, đôi mắt to, khi cau mày trông rất đáng sợ, khiến đôi vai của Phùng Hồng Anh run lên.

Triệu Hướng Vãn thừa thắng xông lên: “Bà đã nói gì với Quý Chiêu?”

Phùng Hồng Anh: “Tôi, tôi không biết cô đang nói gì.”

[Sao cô ta biết mình đã nói chuyện với Quý Chiêu được chứ? Mình bị cảm, người không thoải mái, sốt đến mức đầu óc quay cuồng. Nhìn qua cửa sổ thấy Quý Chiêu ngồi yên lặng trên ban công, trong lòng mình cảm thấy rất khó chịu. Thế giới này là như vậy, người nghèo thì phải làm việc vất vả để có cơm ăn, còn người giàu lại ngồi đó không làm gì mà vẫn có người phục vụ.]

Triệu Hướng Vãn nghe được suy nghĩ trong lòng bà ta, đôi mắt hổ phách càng trở nên lạnh lùng hơn: “Khi con người bị bệnh, tâm lý sẽ trở nên yếu đuối, việc bà đi ra ngoài và nói vài câu với Quý Chiêu chẳng có gì sai cả. Nhưng nếu bà che giấu tung tích của Quý Chiêu, đó chính là tội ác!”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 58: Con Trai Ngốc Nhà Địa Chủ?



Phùng Hồng Anh sợ hãi lùi lại hai bước, hai tay ôm chặt lấy ngực, vẫn không dám nói ra sự thật: “Không! Tôi không biết Quý Chiêu rời đi lúc nào.”

[Quý Chiêu chẳng hiểu gì về thế sự, đã hai mươi mốt tuổi rồi mà vẫn được tổng giám đốc Quý bảo vệ như một người bằng thủy tinh. Không cho ra ngoài, không cho kết bạn, suốt ngày chỉ biết vẽ tranh, thẫn thờ, dù trông rất đẹp trai nhưng có ích gì đâu. Một người đàn ông như vậy, ở nông thôn mình, chẳng cô gái nào dám lấy đâu.

Mình chỉ thuận miệng nói ra câu chuyện nghe được từ Lạc Nhất Huy, chỉ là câu chuyện về một đứa con trai ngốc của nhà địa chủ, ai ngờ Quý Chiêu lại không vui? Mình cũng đâu có nói sai, ba cậu ta còn sống thì cậu ta làm thiếu gia hưởng cuộc sống sung sướng. Nếu ba cậu ta mất rồi, xung quanh toàn sói hổ nhòm ngó, không sống nổi vài năm. Đừng nói đến người khác, Đoạn Dũng, Lạc Nhất Huy… đều không phải thứ tốt lành gì.]

Con trai ngốc nhà địa chủ?

Sinh ra và lớn lên ở nông thôn, Triệu Hướng Vãn vừa nghe đã đoán ra được Phùng Hồng Anh đã nói gì. Chẳng qua chỉ là câu chuyện về một đứa con ngốc nhà địa chủ, gây ra mấy chuyện buồn cười để dân làng cười chê mà thôi.

Chi tiết của câu chuyện không quan trọng, điều quan trọng bây giờ là tìm được Quý Chiêu để tránh xảy ra những nguy hiểm không lường trước được.

Nghĩ đến đây, Triệu Hướng Vãn nói nhanh hơn, hỏi liên tục mấy câu liền, không hề dừng lại, không cho Phùng Hồng Anh cơ hội trả lời.

Chu Phi Bằng đứng bên cạnh, nhìn mà hoa cả mắt, Triệu Hướng Vãn lại đang sử dụng phương pháp thẩm vấn dựa trên hành vi biểu cảm vi mô rồi! Anh ta phấn khích nhìn từng cử động của Triệu Hướng Vãn, mắt không dám chớp lấy một cái.

“Quý Chiêu rời đi theo hướng nào? Về phòng? Hay xuống tầng?”

“Rất tốt, anh ấy về phòng trước. Có nhiều phòng như vậy, anh ấy đi vào phòng vẽ, phòng ngủ hay đại sảnh?”

Dựa vào sự thay đổi trong ánh mắt của Phùng Hồng Anh, kết hợp với suy nghĩ trong lòng bà ta, Triệu Hướng Vãn nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm.

“Quý Chiêu đã vào phòng vẽ, Đoạn Dũng có vào theo không? Có hay không?”

“Ồ, không có. Đoạn Dũng đi đâu? Đứng canh ngoài cửa, hay rời đi?”

“Ồ, Đoạn Dũng không ở cùng với Quý Chiêu, anh ta ở lại tầng trên, hay đã xuống tầng dưới?”

“Ồ, anh ta đã xuống tầng dưới. Chìa khóa của anh ta ở đâu ra? Anh ta ăn trộm, hay bà đưa cho anh ta?”

“Chìa khóa là bà đưa cho anh ta!”

[Trời ơi, làm sao cô ta biết mình đã nhìn thấy Đoạn Dũng lén lút xuống tầng? Chìa khóa đúng là mình đưa cho cậu ta, thằng ch.ó Đoạn Dũng này nhìn thì có vẻ thật thà, nhưng thực ra có cả đống mưu mô trong bụng. Cậu ta bắt được mình ăn trộm tổ yến trong bếp bán lấy tiền, ép mình phải đưa chìa khóa cho cậu ta, đồ chó chết, hại c.h.ế.t người rồi!]

Sắc mặt của Phùng Hồng Anh càng lúc càng trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra đầy người, bà ta chưa nói gì, nhưng cô gái trước mặt đã biết hết mọi chuyện!

Triệu Hướng Vãn đột nhiên cao giọng: “Tại sao Đoạn Dũng lại xuống tầng dưới? Nói đi!”

Phùng Hồng Anh bị cô dọa đến mức run lẩy bẩy, bản thân còn khó bảo toàn, làm sao dám che giấu cho Đoạn Dũng, bà ta run rẩy môi, lắp bắp nói: “Đoạn, Đoạn Dũng với nhân viên dọn phòng ở tầng 11, Lương Đông Dung, lén, lén lút qua lại với nhau, cứ rảnh là chạy xuống.”

Mặt của Quý Cẩm Mậu đen như mực. Tiêu tiền nuôi bao nhiêu người, nhưng chẳng ai đáng tin cả! Ông ấy quay đầu nhìn Lư Mạn Ngưng: “Đi, lên tầng 11, tìm người.”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 59: Quý Cẩm Mậu Nghiến Chặt Răng, Sắc Mặt Rất Khó Coi



Lư Mạn Ngưng biết tình hình khẩn cấp, vội vã chạy nhanh trên đôi giày cao gót rời đi.

Đôi mắt của Phùng Hồng Anh đảo nhanh, sự căng thẳng cao độ khiến đầu óc mụ mị của bà ta trở nên tỉnh táo hơn nhiều.

[Khi Quý Chiêu vào phòng vẽ, cậu ta sẽ ở đó từ ba đến bốn tiếng, Đoạn Dũng nào chịu ngồi yên mà canh. Quý Chiêu vừa vào phòng vẽ, Đoạn Dũng đã vội vàng chạy theo, đến mức không thèm đợi Lạc Nhất Huy về. Mình thật ngốc, biết rõ Quý Chiêu không phải là người bình thường, tại sao lại nhiều lời nói gì về thằng con ngốc của địa chủ để kích động cậu ta chứ? Nếu không kích động cậu ta, cậu ta sẽ không vào phòng vẽ, nếu cậu ta không vào phòng vẽ, Đoạn Dũng cũng không dám chạy đi. Nếu Đoạn Dũng không chạy đi, thì rào chắn cầu thang sẽ không bị mở ra. Nếu rào chắn không mở, Quý Chiêu sẽ không thể ra ngoài...]

Phùng Hồng Anh đã giúp Triệu Hướng Vãn suy luận rõ ràng.

Triệu Hướng Vãn quay đầu nói với Hứa Tung Lĩnh: “Sau khi Lạc Nhất Huy rời đi, Phùng Hồng Anh đã dùng lời nói kích động Quý Chiêu. Quý Chiêu rời khỏi ban công và đi thẳng vào phòng vẽ. Đoạn Dũng nghĩ rằng không có gì to tát nên rời khỏi tầng thượng, xuống cầu thang tìm Lương Đông Dung, và để tiện cho việc quay lại, anh ta chỉ treo ổ khóa hờ trên rào chắn.”

Hứa Tung Lĩnh hiểu ra, gật đầu: “Làm tốt lắm!”

Triệu Hướng Vãn nói: “Nhưng tôi không biết lý do gì mà Quý Chiêu, lẽ ra nên ở trong phòng vẽ, lại đi ra ngoài, theo sau Đoạn Dũng xuống lầu.” Đoạn Dũng chỉ treo hờ ổ khóa, Quý Chiêu sau khi mở rào chắn thì để mọi thứ lại như cũ, chứng tỏ anh là một người rất quy củ.

Quý Cẩm Mậu nghiến chặt răng, sắc mặt rất khó coi.

Quý Chiêu từ chối giao tiếp với người khác, sống trong thế giới cô độc của mình. Quý Cẩm Mậu và vợ đã thử vô số cách, chạy khắp nơi tìm thầy thuốc. Khó khăn lắm Quý Chiêu mới có chút thành tựu, được đội lên chiếc vương miện của họa sĩ thiên tài, nhưng Quý Cẩm Mậu biết, con trai ông ấy không giống người bình thường.

Thường thì vợ ông ấy luôn ở bên cạnh Quý Chiêu, nhưng gần đây Lạc Đan Phong vừa làm phẫu thuật phụ khoa, cần ở nhà dưỡng bệnh, nên đã gọi Lạc Nhất Huy đến giúp đỡ.

Trợ lý sinh hoạt, bảo vệ, quản gia, thang máy riêng, cầu thang khóa chặt - Quý Cẩm Mậu nghĩ mình đã sắp xếp rất ổn thỏa, chờ sau khi xong bữa tiệc cảm ơn triển lãm tranh, ông ấy sẽ lên tầng đón con trai về nhà.

Nhưng… đúng là trùng hợp!

Lạc Nhất Huy đúng lúc đó bị đau bụng phải đi vệ sinh.

Má Phùng kích động Quý Chiêu, khiến anh rời khỏi ban công vào phòng vẽ;

Đoạn Dũng nghĩ rằng Quý Chiêu đã vào phòng vẽ sẽ không ra nữa, nên mở rào chắn cầu thang xuống tầng 11 tìm người tình.

Không biết vì sao Quý Chiêu lại không vẽ tranh nữa, mà đi thẳng xuống tầng dưới.

Quý Cẩm Mậu tức giận túm lấy cổ áo Phùng Hồng Anh, khuôn mặt mập mạp của ông ấy rung lên bần bật, giọng nói gằn qua kẽ răng: “Rốt cuộc bà đã nói gì? Tại sao lại chọc giận Quý Chiêu!” Chắc chắn là bà ta đã nói gì đó, nếu không thì Quý Chiêu sẽ không ra khỏi phòng vẽ chỉ sau vài phút như vậy.

Phùng Hồng Anh vốn đã sợ Quý Cẩm Mậu, bị ông ấy quát như vậy, đâu còn dám trả lời. Dù cổ bị siết chặt đến nỗi khó thở, mắt trợn trắng, Phùng Hồng Anh vẫn không nói lời nào.

Lúc này Quý Cẩm Mậu căm hận người phụ nữ này đến cực điểm, càng siết chặt thêm, ánh mắt hắn lóe lên sự hung hãn.
 
Back
Top Bottom