Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 30: Thi Đỗ Cao Đẳng



Sau khi được Triệu Thanh Vân đón về thành phố, Triệu Hướng Vãn không quên ơn dưỡng dục, lễ tết đều về thăm cha mẹ và chị cả, quan tâm đến anh trai và em gái, người trong làng đều khen cô ta có lương tâm, chỉ có Triệu Thần Dương tràn đầy bất mãn, cảm thấy cô cố tình khoe khoang trước mặt mình.
Trọng sinh vào năm sáu tuổi, Triệu Thần Dương vui mừng khôn xiết, quyết tâm giành lại ván cờ này.

Thường ngày cô ta đều dựa vào thân phận em gái để cố tình bắt Triệu Hướng Vãn làm nhiều việc, không cho cô học hành tử tế, nhìn cô chịu ấm ức, thầm lau nước mắt, những chuyện đó đều khiến cô ta cảm thấy khoái chí vô cùng.

Hơn nữa cô ta còn xúi giục cha mẹ tráo đổi thân phận hai người khi Triệu Thanh Vân đến tìm.
Triệu Thần Dương chiếm đoạt tài nguyên của Triệu Hướng Vãn, thuận lợi vào thành phố, học trường tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông tốt nhất, tưởng rằng có thể như Triệu Hướng Vãn thi đỗ đại học hàng đầu cả nước, nhưng không ngờ tài năng học tập của cô ta không đủ, dù học lại lần nữa cũng cảm thấy như đọc sách trời, thi đại học thất bại, phải nhờ quan hệ mới vào được trường Cao đẳng Tài chính tỉnh Hồ Nam dưới dạng sinh viên bồi dưỡng.
Ban đầu, Triệu Thần Dương còn vui vẻ, nghĩ rằng làm lại một lần, mình chắc chắn sẽ hơn Triệu Hướng Vãn - cô ta ở thành phố làm thiên kim tiểu thư, thi đỗ cao đẳng, tiền đồ rộng mở; còn Triệu Hướng Vãn ở quê chịu khổ sở, điều kiện khó khăn, cả đời không vào được thành phố.
Ai ngờ, Triệu Hướng Vãn lại dựa vào thực lực thi đỗ đại học!
Triệu Thần Dương dù thế nào cũng không muốn thừa nhận mình thua kém Triệu Hướng Vãn, lập tức trút áp lực và ganh ghét lên người mẹ ruột đã tám năm không liên lạc: "Rốt cuộc các người làm ăn kiểu gì thế! Biết rõ con ở thành phố Tinh, còn để cô ta thi vào đây, có phải muốn cô ta phát hiện sự thật rồi tìm đến đây không? Các người đúng là đầu óc ngu như heo mà, đến lúc đó ai cũng không được lợi đâu!"
Bị con gái mắng, Tiền Thục Phân suýt rơi nước mắt.
"Con..

con gái này, con biến mất tám năm không có lấy một lá thư, khó khăn lắm mới liên lạc được, vừa mở miệng đã chửi người, Đúng là không có lương tâm mà! Ai là đồ đầu lợn? Mẹ thấy con mới là đồ đầu lợn! Triệu Hướng Vãn học giỏi, mẹ có cách nào đâu? Thành tích tiểu học của nó tốt, chẳng phải con cũng biết sao?
Khi học cấp hai, giáo viên chủ nhiệm đã bỏ tiền ra giúp nó đóng học phí, năm nào nó cũng đứng nhất.

Kỳ thi vào trung học, nó đứng nhất cả huyện, được trường cấp ba trọng điểm của huyện tuyển thẳng.

Trường học không chỉ miễn học phí mà còn phát tiền, phát gạo, phát học bổng.

Năm nay, trong kỳ thi đại học, nó lại đứng nhất huyện rồi đỗ vào Đại học Công an.

Con bảo mẹ phải làm sao đây? Đó là Đại học Công an đấy! Cái huy hiệu cảnh sát to đùng trên giấy báo trúng tuyển khiến mắt mẹ nhức nhối không thôi, mẹ không dám xé đâu.

Mẹ...!mẹ không thể cầm dao ép nó không được đi học đại học, đúng không?"
Triệu Thần Dương đứng sững sờ, nhất thời không biết mình đang ở đâu.
Lại có nhiều người giúp cô ta học hành như vậy sao? Đứng nhất kỳ thi vào cấp ba, đứng nhất kỳ thi đại học, với thành tích xuất sắc mà đỗ vào Đại học Công an tỉnh Hồ Nam! Sao lại có thể như vậy? Đã quay lại một kiếp, cướp cha mẹ và tài nguyên của cô ta, thế mà Triệu Hướng Vãn vẫn có thể kiên cường bước ra khỏi cái vùng quê nghèo khó, lạc hậu, trọng nam khinh nữ ấy và đi trên một con đường sáng lạn?
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 31: Cùng Ngày Sinh Với Em



“Con gái, con gái ơi?”
Nghe đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng, Tiền Thục Phân liên tục gọi.

Tình mẫu tử vẫn còn, Tiền Thục Phân có rất nhiều điều muốn nói với con gái.

Bà ta muốn hỏi xem Triệu Thanh Vân và Ngụy Mỹ Hoa đối xử với con mình thế nào, cô ta có đủ ăn đủ mặc không, có ai bắt nạt cô ta không, tại sao lâu như vậy mà không liên lạc với gia đình...
Nhưng Triệu Thần Dương lại không còn hứng thú nói chuyện nữa.

Cô ta"cạch" một tiếng dập máy, ngồi đờ đẫn trên ghế sofa, trong đầu suy nghĩ nhanh chóng tìm đối sách.
Vài ngày sau, Hứa Tung Lĩnh đưa một bản thông tin hộ khẩu của Triệu Thần Dương cho Triệu Hướng Vãn.
Quả nhiên, chỉ cần tìm đúng người thì làm việc trong hệ thống công an rất thuận lợi.

Sĩ quan Hứa không chỉ nhờ đồng nghiệp bên phòng hộ khẩu tìm ra hồ sơ của Triệu Thần Dương, mà còn cẩn thận sao chép lại thông tin học bạ, đơn vị công tác của cha mẹ và địa chỉ gia đình của cô ta.
"Triệu Hướng Vãn, Triệu Thần Dương mà em muốn tìm, có cùng ngày sinh với em đấy."
Triệu Hướng Vãn nhận lấy tài liệu, cẩn thận xem xét mà không ngẩng đầu lên: "Dạ.

Trước mười tuổi, em vẫn luôn nghĩ rằng mình và cô ta là chị em sinh đôi, đến sau mười tuổi mới biết chúng em không phải chị em ruột."
Sau khi sĩ quan Hứa xem qua tài liệu, cảm thấy rất khó hiểu: "Cha của Triệu Thần Dương là Triệu Thanh Vân, hiện giờ là lãnh đạo của tỉnh ủy.

Tại sao ngày xưa lại đưa con xuống quê nuôi thế nhỉ?"
Triệu Hướng Vãn ngẩng lên nhìn anh ta, Hứa Tung Lĩnh cảm thấy trong lòng cô ẩn chứa rất nhiều điều.

Một cô gái mười tám tuổi, ở cái tuổi mà đáng ra phải yêu đời, hồn nhiên, không có chút toan tính nào, thế nhưng đôi mắt của cô lại sâu thẳm, tĩnh lặng, như thể đã trải qua rất nhiều.
Chu Xảo Tú lo lắng hỏi: "Triệu Hướng Vãn, người mà em muốn tìm, Triệu Thần Dương, cha mẹ cô ta đều là lãnh đạo, hai người đã không gặp nhau nhiều năm rồi, nếu đột nhiên đến tìm, cô ta có nhận ra em không? Thế giới này có nhiều người vô lương tâm lắm."
Vì chuyện trước đây của Mai Mai, Chu Xảo Tú có ấn tượng rất xấu với Triệu Thần Dương.
Trước mười tuổi, Triệu Thần Dương và Triệu Hướng Vãn sống dưới cùng một mái nhà, coi nhau như chị em.

Sau mười tuổi, Triệu Thần Dương vào thành phố thì không còn liên lạc, không một chút tin tức nào.

Người ta nói "Nếu giàu sang, đừng quên bạn bè", cô ta thì ngược lại, vừa vào thành phố đã quên đi công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ nuôi, quên đi tình nghĩa bạn bè từ thuở nhỏ.
Loại người vô lương tâm như thế, kỳ vọng càng cao, thất vọng càng lớn.
Chu Xảo Tú sợ Triệu Hướng Vãn thất vọng, đau khổ, nên cố ý nhắc nhở.
Nghe lời của Chu Xảo Tú, Triệu Hướng Vãn cúi đầu nhìn tờ giấy đầy những thông tin trong tay, khóe miệng nhếch lên: "Triệu Thần Dương...!Chắc chắn cô ta sẽ nhận ra em."
Một tên trộm có tâm cơ, một kẻ cướp tài nguyên của người khác, một người giẫm lên vai người khác để leo lên, sao có thể quên được gương mặt của nạn nhân chứ?
Đại học Công An quản lý rất nghiêm ngặt, sinh viên muốn ra ngoài phải xin phép trước và làm thủ tục liên quan.

Triệu Hướng Vãn làm theo quy trình của trường, xin phép ra ngoài vào Chủ nhật ngày 15 tháng 12.
Thu đã về.
Sáng sớm, Triệu Hướng Vãn mặc chiếc áo len màu xanh tươi mà cô mình gửi đến, bên ngoài khoác thêm áo khoác màu đỏ sẫm, tết hai bím tóc, bước ra khỏi tòa nhà ký túc xá.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 32: Có Nhiệm Vụ



"Két…"
Một chiếc xe cảnh sát dừng lại bên cạnh Triệu Hướng Vãn.
Hứa Tung Lĩnh mặc đồng phục cảnh sát, thò đầu ra khỏi cửa sổ ghế phụ, lớn tiếng nói: "Lên xe đi, có việc tìm em!"
Triệu Hướng Vãn do dự một chút.
Hứa Tung Lĩnh giục: "Có nhiệm vụ, nhanh lên."
Nhiệm vụ? Triệu Hướng Vãn đè nén ý định về thăm nhà, nhanh chóng lên xe.
Vừa ngồi xuống, Hứa Tung Lĩnh đã hỏi: "Em còn nhớ nhiệm vụ bí mật mà lần trước em đoán đúng không?"
Triệu Hướng Vãn: "Hai xác chết không đầu?"
"Đúng vậy.

Sau gần một tháng điều tra, danh tính nạn nhân đã được xác nhận, nhưng hiện tại nghi phạm vẫn chưa chịu mở miệng.

Cấp trên đã đưa ra mệnh lệnh nghiêm ngặt, ngày mai thứ hai phải nghe báo cáo của chúng tôi, bắt buộc phải đạt được tiến triển đột phá.

Không còn cách nào khác, đành phải đến tìm em.

Em có khả năng phán đoán người ta nói dối thông qua biểu cảm, hành động, hay là bây giờ cùng chúng tôi qua đó nghe thẩm vấn, giúp tôi tìm thêm chứng cứ?"
Hứa Tung Lĩnh công nhận khả năng của Triệu Hướng Vãn, nhưng các đồng nghiệp khác trong đội hình sự của Sở công an thành phố lại không đồng ý.

Thực tế là anh ta đã đề nghị cho Triệu Hướng Vãn tham gia vào quá trình điều tra vụ án từ trước, nhưng bị lãnh đạo và đồng nghiệp đồng loạt phản đối.

Một sinh viên đại học công an năm nhất, thậm chí còn chưa học được bao nhiêu môn chuyên ngành, thì có thể có khả năng gì?
Sở dĩ đến tận hôm nay mới tìm cô, cũng là vì bị ép đến đường cùng.

Ngày mai, Phó giám đốc Sở công an phụ trách các vụ án hình sự cùng, cục trưởng Bành, sẽ cùng với lãnh đạo của đội hình sự thuộc Bộ công an đến nghe báo cáo vụ án, nhưng hiện tại mọi người đều đang bí bách, chỉ đành phải làm liều theo đề nghị của Hứa Tung Lĩnh, sáng sớm đến tìm Triệu Hướng Vãn.
Triệu Hướng Vãn nhìn Hứa Tung Lĩnh, áp lực công việc đột ngột khiến cô sinh ra một loại cảm giác sứ mệnh.

Cô khẽ gật đầu, giọng điệu rất bình tĩnh: "Ừm, vậy để em thử xem."
Người lái xe là một chàng trai trẻ ngoài hai mươi tuổi, mặc đồng phục gọn gàng, trông rất phong độ và đẹp trai, chỉ là gương mặt nghiêm túc, khóe miệng cụp xuống, trông đầy vẻ không phục.
[Cô bé này mới bao nhiêu tuổi? Một cô nhóc mới mười mấy tuổi! Rốt cuộc dây thần kinh nào của đội trưởng Hứa bị chập rồi thế? Nhất quyết phải tìm cô ta đến, tôi không tin cô ta có thể hỏi ra được gì, hừ hừ.]
[Thử xem, thử xem, hừ hừ, Uông Càn Khôn xảo quyệt, Ngô Thắng Lực cứng đầu, hai người này khó đối phó lắm, tôi muốn xem cô thử như thế nào.]
Tiếng hừ hừ không phục trong lòng chàng cảnh sát truyền đến tai, khóe miệng Triệu Hướng Vãn khẽ giật, cúi đầu không nói gì.
Hứa Tung Lĩnh giới thiệu đồng nghiệp của mình với cô: "Đây là Tiểu Chu của tổ trọng án một, Chu Phi Bằng." Sau đó giới thiệu Triệu Hướng Vãn ngồi ghế sau: "Tiểu Chu, đây là Triệu Hướng Vãn học chuyên ngành điều tra hình sự tại Đại học Công an, đàn em của cậu đấy."
Hai tay Chu Phi Bằng đặt trên vô lăng, mắt luôn nhìn thẳng phía trước, nghe được lời giới thiệu của Hứa Tung Lĩnh, nhanh chóng quay đầu cười với Triệu Hướng Vãn: "Chào đàn em."
Triệu Hướng Vãn không cười, ánh mắt sáng như sao, lướt qua mặt anh ta, khẽ gật đầu: "Chào sư huynh Chu."
Chu Phi Bằng bị ánh nhìn của cô làm tim đập nhanh hơn, không biết vì sao lại có cảm giác bị nhìn thấu.

Nghĩ đến việc đội trưởng Hứa từng khoe cô có tài nhận biết tâm lý con người, vừa rồi còn đang hừ hừ trong lòng, anh ta lập tức im bặt, không dám tiếp tục nghĩ xấu về cô.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 33: Hai Thi Thể Nữ



Xe cảnh sát không hú còi, nhưng chạy rất nhanh, cảnh vật bên ngoài cửa sổ lướt nhanh ra phía sau, nghe rõ tiếng ma sát của lốp xe trên mặt đường xào xạc.
Nghĩ đến vụ án hình sự ác tính đã khiến tổ trọng án bận rộn hơn một tháng nay, sắc mặt Hứa Tung Lĩnh càng lúc càng nghiêm trọng.
"Hai thi thể nữ không đầu được phát hiện vào ngày 4 tháng 11 trên một ngọn núi hoang ở ngoại ô phía bắc thành phố, cả hai đều trong độ tuổi từ 20-22, ăn mặc chỉnh tề, không có dấu vết bị xâm hại, thời gian tử vong ước chừng một tháng trước, đầu của họ cho đến nay vẫn chưa được tìm thấy."
Nữ thanh niên tử vong, trước khi chết không bị xâm hại, nhưng lại bị chặt đầu, vứt xác nơi hoang dã, hơn nữa lại có hai nạn nhân cùng gặp nạn.

Thù hận gì, oán giận gì, mà khiến hai cô gái tuổi thanh xuân này bị sát hại tàn nhẫn như vậy?
"Tổ trọng án một đã bỏ ra rất nhiều nhân lực để điều tra, lật tung các báo cáo người mất tích trong thành phố vào khoảng thời gian đó, rồi thông qua phỏng vấn cuối cùng xác định được danh tính của nạn nhân.

Một người là Nguy Lệ Lệ, phát thanh viên đài phát thanh của nhà máy khăn bông tỉnh Tương, người kia là Cô Hiểu Linh, sinh viên năm ba trường Tài chính Thương mại tỉnh Tương, hai người này bình thường không có giao lưu, mối quan hệ xã hội cũng không giao thoa, nhưng họ có một sở thích chung, đó là thích hát karaoke.
Chúng tôi đã điều tra vài quán karaoke mà hai cô ấy thường đến, cũng đã xác định được hai nghi phạm.
Một là Uông Càn Khôn, chủ quán karaoke Diễm Dương đối diện cổng trường Tài chính Thương mại.

Uông Càn Khôn đã có vợ, nhưng cùng lúc theo đuổi Nguy Lệ Lệ và Cô Hiểu Linh.

Người còn lại là Ngô Thắng Lực, khách quen của quán karaoke, vì mái tóc xoăn tự nhiên, làn da trắng, con ngươi màu xanh, trông như người nước ngoài, nên anh ta tự đặt cho mình một cái tên ngoại quốc là David.

Ban đầu Ngô Thắng Lực có quan hệ thân thiết với Cô Hiểu Linh, sau đó chuyển sang Nguy Lệ Lệ, quan hệ với cả hai cô gái đều rất gần gũi."
Giới thiệu xong tình hình cơ bản của vụ án, Hứa Tung Lĩnh lắc đầu: "Hiện tại chúng tôi không có chứng cứ trực tiếp chỉ ra hai nghi phạm này là hung thủ.

Hôm nay mời họ đến cục thẩm vấn lần nữa, đến lúc đó em nghe ngóng… coi như thực tập trước đi."
Lần đầu tham gia phá án lớn, Triệu Hướng Vãn học chuyên ngành điều tra hình sự lập tức trở nên hứng thú, mắt sáng long lanh, khẽ hỏi: "Chỉ có hai nghi phạm nam này thôi sao? Không có nghi phạm nữ à?"
Chu Phi Bằng không nhịn được chen lời: "Vết cắt trên cổ trơn tru gọn gàng, hiển nhiên kẻ ra tay sức lực rất lớn, phụ nữ bình thường làm gì có kẻ hung ác như vậy!"
Triệu Hướng Vãn không tranh luận với lời của Chu Phi Bằng, ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.

Hứa Tung Lĩnh gật đầu với Triệu Hướng Vãn: “Giả thiết táo bạo, chứng minh cẩn thận, em có thể nghĩ như vậy, rất tốt.

Chúng tôi cũng đã xem xét khả năng này trước đây, chỉ là trong quá trình điều tra vẫn chưa xác định được nghi phạm nữ.”
Anh ta lại quay sang dạy bảo Chu Phi Bằng: “Trong quá trình điều tra hình sự, điều tối kỵ nhất là tư duy định kiến! Vụ án 3-24 hai năm trước cậu quên rồi sao? Kẻ giết người chặt xác đó chẳng phải là phụ nữ à?”
Chu Phi Bằng ngượng ngùng co rụt cổ lại: “Phải ạ! Đội trưởng Hứa.”
Trên suốt quãng đường đi, chỉ có Hứa Tung Lĩnh nói, Triệu Hướng Vãn lắng nghe, dần dần toàn bộ vụ án càng lúc càng rõ ràng hơn trong đầu cô.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 34: Ngọn Lửa Trong Mùa Đông



Cuối những năm 80, đầu những năm 90, các bài hát của Hồng Kông, Đài Loan và những ca khúc nổi tiếng trong nước đều đua nhau xuất hiện, các phòng karaoke rất phổ biến trong thành phố.

Cầm micro, đứng trước một màn hình TV, theo dõi video MTV được phát từ máy quay, cất tiếng hát, xung quanh là ánh đèn lung linh, trên sàn nhảy là những điệu nhảy uyển chuyển, cảnh đèn hoa rượu thịt như thế này sao có thể không khiến những người trẻ đã từng trải qua hoang mạc văn hóa khao khát?
Là một trong những phòng karaoke lớn và sang trọng nhất ở thành phố Tinh, ba phòng karaoke Diễm Dương của Uông Càn Khôn đều nằm ở những nơi tập trung đông người trẻ như trường học, nhà máy.

Ngoài hơn chục phòng nhỏ để mọi người có thể tự do vui chơi, bên ngoài đại sảnh còn có sàn nhảy với ánh đèn lấp lánh, một ban nhạc gồm bảy, tám người luôn sẵn sàng chơi nhạc theo yêu cầu.

Nguy Lệ Lệ và Cô Hiểu Linh chính là khách quen của vũ trường Diễm Dương.

Hai cô gái đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp như hoa, hát hay, nhan sắc đẹp, Nguy Lệ Lệ cao ráo, xinh đẹp, Cô Hiểu Linh thuần khiết như nước, đều rất nổi tiếng ở Diễm Dương, dần dần quen biết với ông chủ Uông Càn Khôn, hát hò, uống trà, gọi đồ ăn vặt đều không tốn tiền, thỉnh thoảng có khách tặng hoa cũng có thể được chia phần.

Để thuận tiện cho khách nghe hát, phòng hát sẽ chuẩn bị một số hoa nhựa rẻ tiền bó lại thành bó lớn, mười tệ một bó mang lên sân khấu, khách sẽ tặng hoa cho ca sĩ mình yêu thích, chỉ để thêm phần náo nhiệt.

Ban đầu Nguy Lệ Lệ và Cô Hiểu Linh chỉ đến phòng karaoke vì sở thích hát hò, dần dần họ thích những bó hoa tươi, những lời khen ngợi và tâng bốc ở đại sảnh, đến khi phát hiện ra hát không chỉ không tốn tiền mà còn kiếm được tiền, họ càng say mê không muốn rời, đắm chìm trong đó.

Ở đây không có công việc máy móc, không có học hành nhàm chán, không có sự răn dạy của cha mẹ, không có lời phê bình của thầy cô, chỉ có âm nhạc tuyệt vời, những người đàn ông đủ loại, và cả những lời khen ngợi, sự công nhận, tiếng vỗ tay và hoa tươi, nhìn thế nào cũng tốt hơn trường học, nơi làm việc, vì vậy Nguy Lệ Lệ và Cô Hiểu Linh muốn 365 ngày trong năm thì có đến 300 buổi tối đều đến vũ trường Diễm Dương chơi.

Nguy Lệ Lệ rất hưởng thụ sự theo đuổi của Uông Càn Khôn, mặc dù người đàn ông hơn bốn mươi tuổi này đã có vợ con, nhưng ông ta giàu có, rộng rãi, trước mặt mọi người luôn cho cô ấy thể diện, vô cùng thỏa mãn lòng hư vinh của cô ấy.

Sau một thời gian yêu đương ngắn ngủi, Uông Càn Khôn lại chuyển sang theo đuổi Cô Hiểu Linh, điều này khiến Nguy Lệ Lệ rất không hài lòng.

Câu chuyện hai nữ một nam kéo dài nửa năm, cho đến khi sự xuất hiện của Ngô Thắng Lực nhanh chóng thay đổi cục diện.

Ngô Thắng Lực là ca sĩ của vũ trường, do Uông Càn Khôn mời đến, anh ta trông giống ngôi sao ca nhạc Phí Hương.

Mùa xuân năm 87, Phí Hương đã nổi tiếng khắp cả nước với ca khúc "Ngọn Lửa Trong Mùa Đông", và với mái tóc xoăn, dáng cao, da trắng, hốc mắt sâu, Ngô Thắng Lực hoàn toàn phù hợp với quan niệm thẩm mỹ đương thời, vừa xuất hiện đã được tất cả khách khứa yêu thích.

Nguy Lệ Lệ và Cô Hiểu Linh cũng bị anh ta mê hoặc.

Ngô Thắng Lực đào hoa, luôn sẵn sàng đón nhận mọi tình cảm đến với mình, đối diện với sự ưu ái của hai cô gái, anh ta tận hưởng trong đó, lần lượt có quan hệ thân mật với cả hai, lời nói ngọt ngào nhưng thực chất không có chút thành ý.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 35: Biết Đâu Cả Hai Thông Đồng Với Nhau



Hai nam hai nữ cứ thế vướng mắc nửa năm trời, cho đến khi hai cô gái đột nhiên biến mất, trò hề này mới kết thúc.
Nói đến đây, rõ ràng Hứa Tung Lĩnh rất không ưa những tranh cãi tình ái này, khẽ cười lạnh một tiếng: “Hai cô gái mất tích nửa tháng, vậy mà Ngô Thắng Lực, Uông Càn Khôn không ai đi tìm, nếu nói không phải một trong hai người này giết người, tôi không tin!”
Chu Phi Bằng thêm vào một câu: “Biết đâu cả hai thông đồng với nhau.”
Triệu Hướng Vãn có chút không hiểu: “Động cơ giết người là gì? Ngô Thắng Lực một lúc có hai người đẹp trong tay, Uông Càn Khôn bỏ tiền mua tình, ai nấy đều tự nguyện, tại sao lại nảy sinh ý định giết người?”
Hứa Tung Lĩnh không ngờ rằng Triệu Hướng Vãn mới mười tám tuổi lại có thể nói ra những câu như “một lúc có hai người đẹp trong tay, bỏ tiền mua tình” như vậy, tự dưng cảm thấy hơi xấu hổ, sợ Chu Xảo Tú trách anh ta đã làm hư học sinh.
Anh ta nắm chặt tay phải đặt lên môi, ho khan một tiếng: “À, em còn nhỏ, chưa hiểu rõ rằng giữa nam và nữ dễ dàng sinh ra hận thù vì tình, đặc biệt là trong mối quan hệ tình cảm lệch lạc như thế này.”
Nói xong câu này, Hứa Tung Lĩnh suy nghĩ một chút, tiện thể giáo dục nghiêm túc những người trẻ tuổi: “Vì vậy, con gái nên giữ gìn bản thân, không nên quá ham hư vinh.”
Triệu Hướng Vãn biết anh ta có ý tốt, rất nghiêm túc gật đầu, ngay lập tức chuyển chủ đề trở lại vụ án giết người: “Gia đình của Uông Càn Khôn đã được điều tra chưa?”
Hứa Tung Lĩnh: “Uông Càn Khôn sinh năm 1950, quê ở thôn Mậu Diệp, huyện Nhạc Châu, cùng quê với vợ là Tào Thái Nhạn, họ có hai con gái một con trai, con gái lớn 18 tuổi, con gái thứ 16 tuổi, con trai nhỏ 10 tuổi.

Chúng tôi đã gặp vợ anh ta rồi, bà ấy mập mạp, nhìn ai cũng cười, chỉ là một người phụ nữ nông thôn thật thà, chất phác.”
Chu Phi Bằng bĩu môi: “Nhà có ba đứa con mà còn ra ngoài ăn chơi trác táng, cái gã Uông Càn Khôn này không phải người tốt!”
Hứa Tung Lĩnh: “Loại nhà giàu mới nổi này gần như không có cảm giác đạo đức.

Ra ngoài làm ăn, chưa đến mười năm đã tạo dựng được cơ ngơi ở thành phố Tinh, mở ba phòng hát, chắc chắn không phải hạng trong sạch.”
Chu Phi Bằng: “Cho dù anh ta không phải là kẻ giết người, ông đây cũng muốn điều tra anh ta rõ ràng!”
“Bốp!”
Hứa Tung Lĩnh giơ tay đánh mạnh vào sau đầu Chu Phi Bằng, không vui nói: “Cậu xưng ông với ai đấy?”
Chu Phi Bằng co cổ lại, cầu xin tha thứ: “Đội trưởng Hứa, tôi sai rồi, tôi sai rồi.”
Triệu Hướng Vãn không để ý đến màn đánh đùa thể hiện sự gần gũi giữa họ, tiếp tục hỏi: “Còn gia đình của Ngô Thắng Lực thì sao?”
Hứa Tung Lĩnh: “Bố mẹ của Ngô Thắng Lực đều là nông dân ở tỉnh Hồng Giang, nhà có sáu anh chị em, chẳng ai quản anh ta cả.

Năm 1983, anh ta được tuyển dụng vào làm công nhân sửa chữa máy ở trạm hỏa xa thành phố Tinh, sau đó vì có ngoại hình đẹp và hát hay, anh ta từ chức để đi kiếm tiền.”
“Có mâu thuẫn nào giữa hai nạn nhân với Ngô Thắng Lực và Uông Càn Khôn không?”
Nghe câu hỏi này, Hứa Tung Lĩnh và Chu Phi Bằng liếc nhìn nhau.

Có lẽ Hứa Tung Lĩnh sợ làm bẩn tai Triệu Hướng Vãn, nên im lặng hồi lâu, trong lòng suy nghĩ không biết nên diễn đạt thế nào cho phù hợp.
Sinh ra và lớn lên ở nông thôn, Triệu Hướng Vãn vì sớm có khả năng đọc tâm lý người khác nên đã trưởng thành hơn nhiều so với tưởng tượng của Hứa Tung Lĩnh.

Có lẽ Hứa Tung Lĩnh nghĩ cô mới mười tám tuổi còn quá nhỏ, nghĩ rằng nói đến chuyện sống chung, phá thai là không phù hợp, nhưng Triệu Hướng Vãn đã nghe những chuyện này nhiều đến mức chai tai rồi.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 36: Điều Tra Hình Sự



Cô thở dài một hơi, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Hứa Tung Lĩnh, giọng điệu bình tĩnh: “Đội trưởng Hứa, em là sinh viên chuyên ngành điều tra hình sự.”
Hứa Tung Lĩnh hiểu ra, cười khổ kể rõ mọi chuyện.
Đại khái là: Cô Hiểu Linh sống chung với Ngô Thắng Lực và có thai, nếu bị nhà trường phát hiện chắc chắn sẽ bị đuổi học, khách của phòng hát nói rằng trong khoảng thời gian trước khi chết, cô thường xuyên tranh cãi với Ngô Thắng Lực, có lẽ là để đòi tiền phá thai, nhưng không ngờ Ngô Thắng Lực lại quay sang yêu đương mặn nồng với Nguy Lệ Lệ, hoàn toàn không chịu đưa tiền.

Cô Hiểu Linh từng tức giận đến mức muốn giết đôi nam nữ khốn nạn này, không loại trừ khả năng Ngô Thắng Lực ra tay trước để bảo vệ mình.
Còn Uông Càn Khôn...!ông ta đã đưa cho Cô Hiểu Linh một nghìn tệ để giúp cô phá thai, nhân cơ hội chiếm đoạt thân xác cô.

Mối quan hệ giữa bốn người vô cùng vi diệu, giây trước còn yêu thương đắm đuối, giây sau đã muốn g**t ch*t nhau.
Nghe đến đây, Triệu Hướng Vãn nói: “Nếu chỉ có một trong hai nạn nhân là Cô Hiểu Linh hoặc Nguy Lệ Lệ, thì cả Ngô Thắng Lực và Uông Càn Khôn đều có động cơ giết người.

Nhưng trong mối quan hệ tình cảm tay bốn như thế này, đồng thời giết hại cả hai nữ không hợp lý.”
Chu Phi Bằng: “Có thể ban đầu chỉ định giết một người, nhưng bị lộ nên buộc phải giết luôn người còn lại.”
Triệu Hướng Vãn lắc đầu, trong lòng không đồng ý.

Nếu là giết người trong lúc nóng giận, tại sao lại chặt đầu? Những vụ án chặt đầu vứt xác như thế này, nếu không phải là thù hận sâu sắc thì cũng là kẻ tàn ác cùng cực, rất hiếm khi xảy ra trong những tranh chấp tình cảm nam nữ.
Tuy nhiên, cô thông minh không nói thêm.

Hai người trước mặt đều là chuyên gia điều tra hình sự, kinh nghiệm phong phú, nếu không phải thực sự không còn cách nào mới đến tìm một sinh viên năm nhất như cô.

Đợi đến khi gặp được nghi phạm, nghe thử suy nghĩ của họ, tự nhiên sẽ biết kết quả.
Chiếc xe cảnh sát chạy vào trụ sở Công an thành phố Tinh.
Hành lang văn phòng vang lên những tiếng bước chân gấp gáp, xen lẫn những tiếng nói đầy tò mò.
“Đến rồi sao? Đã đón được người về chưa?”
“Cô Triệu Hướng Vãn mà đội trưởng Hứa đã khen ngợi bao nhiêu lần đã đến chưa?”
“Đến rồi, đến rồi, đôi mắt cô gái ấy thật sáng! Cuối cùng tôi cũng được gặp người thật rồi!”
Trong cục công an có rất nhiều người, hơn mười người chen chúc lại gần.

Triệu Hướng Vãn cảm thấy hơi không thoải mái.

Cô mím môi, hai tay đặt sau lưng, mắt nhìn xuống, đứng đấy một cách ngoan ngoãn, mặc cho ánh mắt của mọi người quét qua cơ thể mình.
Bộ đồng phục màu xanh ô liu, huy hiệu vàng, quốc huy...!Cục công an thiêng liêng trang nghiêm khiến Triệu Hướng Vãn cảm thấy rất thoải mái, nếu mọi việc suôn sẻ, tương lai cô cũng sẽ trở thành một phần trong đó, chẳng có gì phải căng thẳng.
Hứa Tùng Lĩnh nghiêm mặt phẩy tay: "Đi đi, đừng tụ lại đây."
Ánh mắt anh ta chuyển đi, bắt lấy một nữ cảnh sát trẻ dáng người thon thả trong đám đông: "Hà Minh Ngọc, cô dẫn đồng chí Triệu Hướng Vãn đi thay một bộ đồng phục, chuẩn bị thẩm vấn Uông Càn Khôn."
Hà Minh Ngọc đáp lại, mỉm cười đưa tay về phía Triệu Hướng Vãn: "Đi nào, tiểu sư muội, chị dẫn em đi thay đồ."
Mặc lên mình bộ cảnh phục thẳng tắp, Triệu Hướng Vãn cẩn thận chỉnh lại cổ áo, tay áo, nếp quần.

Hà Minh Ngọc đi vòng quanh cô một vòng, tặc lưỡi ngạc nhiên: "Triệu Hướng Vãn, em sinh ra là để làm công việc này đấy! Đồng phục này mặc lên người em trông thật mạnh mẽ."
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 37: Dẫn Em Đi Gặp Nghi Phạm Thôi



Triệu Hướng Vãn cao ráo, vòng eo thon thả, đôi vai mảnh mai và phẳng, khi mặc trang phục thường ngày thì trông cô có vẻ gầy yếu, nhưng một khi đã khoác lên bộ cảnh phục màu xanh ô liu cứng cáp, khí chất của cô trở nên vô cùng nổi bật.
Cô toát lên vẻ mạnh mẽ, kiên cường, thanh tú, tựa như cây thông xanh đứng vững giữa bão tuyết.
Dù đứng giữa một đám cảnh sát cùng mặc đồng phục, Triệu Hướng Vãn vẫn là người nổi bật nhất.
Triệu Hướng Vãn búi tóc l*n đ*nh đầu, đội mũ rộng vành, nhìn Hà Minh Ngọc - sư tỷ hơn mình năm khóa, rồi hít một hơi sâu: "Sư tỷ, dẫn em đi gặp nghi phạm thôi."
Hà Minh Ngọc vừa dẫn đường vừa lén hỏi: "Tiểu sư muội, đội trưởng Hứa đã khen em không ngớt lời đấy, nói rằng em mới năm nhất đại học mà đã tự học được lý thuyết hành vi của các chuyên gia ở nước M, còn sáng tạo ra cái gì đó gọi là học thuyết hành vi vi biểu cảm, có thể sử dụng lý thuyết này để nhận biết xem đối phương có nói dối hay không.

Có thật không vậy?"
Triệu Hướng Vãn không ngờ rằng mình chỉ thể hiện chút tài năng mà lại được Hứa Tùng Lĩnh khen ngợi đến vậy: "Em chỉ là đang tự mình mày mò, không giỏi như cảnh sát Hứa đã khen đâu ạ."
Hà Minh Ngọc xua tay: "Em đừng khiêm tốn.

Chúng ta là cảnh sát hình sự, ngày nào cũng đối mặt với tội phạm, chẳng phải để phát hiện lời nói dối và tìm ra sự thật sao? Kỹ thuật điều tra hình sự của nước ta còn khá lạc hậu, nếu em thật sự có thể phát triển học thuyết hành vi vi biểu cảm, thì đó chính là một đóng góp lớn đấy!"
Trong lòng Triệu Hướng Vãn như có một tia sáng chiếu vào.
Học thuyết hành vi vi biểu cảm? Nếu nói trước đây cô chỉ có một ý tưởng mơ hồ, thì bây giờ ý tưởng đó đã bắt đầu nảy mầm trong lòng.
Trong phòng thẩm vấn lạnh lẽo, Uông Càn Khôn đang đối đầu với Hứa Tùng Lĩnh và Chu Phi Bằng.
Ngăn cách bởi một chiếc bàn sắt, Uông Càn Khôn ngồi dựa hẳn vào lưng ghế, hai tay đan vào nhau, vẻ mặt rất thoải mái.

Khi thấy hai nữ cảnh sát xinh đẹp bước vào phòng, ông ta huýt sáo một tiếng, nhìn Triệu Hướng Vãn bằng ánh mắt khiếm nhã: "Ô, cô cảnh sát nhỏ này tôi chưa gặp qua bao giờ, mới được phân công đến à?"
Chu Phi Bằng đứng dậy, tay phải đập mạnh lên vai Uông Càn Khôn: "Ngoan ngoãn vào!"
Uông Càn Khôn đau đến mức nhăn mặt, lúc này mới ngoan ngoãn hơn một chút, nhưng đôi mắt của ông ta vẫn dán chặt vào người Triệu Hướng Vãn.

Ông ta cũng được coi là khách quen của cục công an, luôn đặc biệt chú ý đến những gương mặt mới.
Hứa Tùng Lĩnh dùng cơ thể che chắn cho Triệu Hướng Vãn, đưa cho cô cuốn sổ ghi chép và cây bút, ra hiệu cô ngồi ở một bên để ghi chép.
Triệu Hướng Vãn không nói nhiều, lặng lẽ ngồi sang một bên, bắt đầu quan sát nghi phạm trước mắt: Uông Càn Khôn.
Mập mạp, nhầy nhụa, đó là ấn tượng đầu tiên của cô.

Ông ta không cao, bụng bia lại rất to, ba cằm chồng lên nhau, lớp mỡ dày khiến các đường nét trên khuôn mặt ông ta trở nên nhoè nhoẹt.

Trên cổ ông ta đeo một sợi dây chuyền vàng, ngón tay đeo nhẫn vàng, mỗi khi cười để lộ ra hai chiếc răng vàng to lớn, trông như một tên phú hộ mới nổi.
Ánh mắt ông ta đục ngầu, quầng mắt xám xanh, hơi thở nặng nề, rõ ràng là do rượu chè và phụ nữ làm hao mòn cơ thể, rất yếu ớt.
Ánh mắt Triệu Hướng Vãn chỉ lướt qua khuôn mặt Uông Càn Khôn rồi lập tức cúi đầu, chăm chú nhìn vào cuốn sổ ghi chép.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 38: Ngẫm Kỹ Lại Rồi Trả Lời



Cuộc thẩm vấn chỉ vừa mới bắt đầu, cô chỉ mới ghi được vài câu hỏi thông thường như tên? Giới tính? Tuổi? Và chưa có thông tin gì đáng kể.
Hứa Tùng Lĩnh không nói gì, mày nhíu lại thành một đường thẳng, âm thầm suy nghĩ làm cách nào để khiến Uông Càn Khôn chịu mở miệng.

Trước đây đã từng mời ông ta lên cục ba lần để phối hợp điều tra, nhưng lần nào cũng kết thúc trong vô vọng.

Uông Càn Khôn là ông chủ lớn của một phòng hát và là khách quen của cục, ông ta có sẵn một bộ chiêu trò để đối phó với cảnh sát khi bị thẩm vấn.

Những câu hỏi không quan trọng thì hắn ta kéo dài thời gian, còn những thông tin quan trọng thì lại lướt qua rất nhanh, trông có vẻ như chẳng có mưu mô gì, nhưng thực tế lại vô cùng trơn tru.
Chu Phi Bằng đứng sau lưng Uông Càn Khôn, ánh mắt dừng lại trên đôi mi đang khẽ rung rinh của Triệu Hướng Vãn.

Ban đầu khi mới nhìn thấy cô, anh ta chỉ cảm thấy cô khá bình thường, không ngờ rằng khi mặc cảnh phục lên lại đẹp đến thế.
Vài phút trôi qua mà không ai nói gì.
Bức tường trắng toát, nền xi măng xanh xám, khung cửa sổ bằng sắt lạnh lẽo… Sự yên lặng trong phòng thẩm vấn khiến không khí cũng trở nên nghiêm trang.
Sự im lặng bất ngờ khiến Uông Càn Khôn cảm thấy không thoải mái, hắn cười gượng và tự động phá vỡ sự im lặng: “Cảnh sát đồng chí, tôi thừa nhận mình đã từng qua lại với Nguy Lệ Lệ và Cù Hiểu Linh, tôi có phong cách sống không tốt, lăng nhăng, tôi nhận tội.

Nhưng giết người… tôi thật sự không dám đâu!”
Hứa Tùng Lĩnh đã thấy nhiều kẻ như thế này, anh ta tựa lưng vào ghế.
“Ngẫm kỹ lại rồi trả lời.”
Chu Phi Bằng đặt một tay lên vai Uông Càn Khôn, hơi dùng lực.
Vương Càn Khôn bị đè nén đến mức tê liệt đau đớn nửa bên người, nhưng ông ta cũng không dám kêu đau, chỉ đành cầu xin: “Đồng chí cảnh sát, đồng chí cảnh sát, tôi thật sự không giết người, các anh đi hỏi Ngô Thắng Lực đi, chắc chắn là thằng nhóc đó làm.

Cô Hiểu Linh đã mang thai con của nó, nhưng nó lại không chịu nhận, ngay cả tiền phá thai cũng không chịu trả…”
Thấy Uông Càn Khôn bắt đầu đổ lỗi cho Ngô Thắng Lực, Hứa Tùng Lĩnh quát lớn: “Hỏi gì trả lời nấy!”
Uông Càn Khôn rụt cổ lại, cười giả lả rồi ngậm miệng.
Hứa Tùng Lĩnh và Chu Phi Bằng tiếp tục theo quy trình, hỏi về mối quan hệ xã hội của Uông Càn Khôn, hành tung trước và sau thời điểm tử vong, mối quan hệ của ông ta với hai nạn nhân… Những câu hỏi này Uông Càn Khôn đã trả lời không biết bao nhiêu lần, đã thuộc làu làu, vừa trả lời vừa kêu oan, không để lộ chút sơ hở nào.
Nhưng việc liên tục thẩm vấn khiến Uông Càn Khôn dần trở nên khó chịu, cuối cùng nội tâm của ông ta cũng bị xé toạc, lộ ra bộ mặt đáng sợ.
[Khốn nạn thật, Ngô Thắng Lực đúng là đồ khốn nạn! Nó làm hại người khác mà còn khiến mình phải trả tiền phá thai, giờ còn gây ra án mạng khiến mình bị lôi vào đây.

Năm đó mình cướp hàng của ông chủ than đá Hoàng Gia Vinh ở Sơn Tây, đã dính phải vụ án mạng rồi, giờ đám cảnh sát cứ bám riết không buông, đúng là xui xẻo!]
Nghe đến đây, lòng Triệu Hướng Vãn chợt lạnh đi, cô nhanh chóng viết hai dòng chữ rồi đưa đến trước mặt Hứa Tùng Lĩnh.
Ánh mắt Hứa Tùng Lĩnh lướt qua, đôi mắt anh ta lập tức híp lại, trên đó viết: "Hỏi chi tiết về quá trình phát tài của hắn."
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 39: Đội Trưởng Hứa Cho Em Lên Thì Em Cứ Lên Đi!



Hứa Tùng Lĩnh lập tức đứng dậy, nhường lại vị trí chủ trì thẩm vấn cho Triệu Hướng Vãn, nói: "Cô hỏi đi." Thay vì để mình đặt câu hỏi, anh ta quyết định giao quyền chủ động cho Triệu Hướng Vãn, cũng là để xem thử cô có gì đặc biệt.
Chu Phi Bằng há miệng, nhưng không nói gì.

Hà Minh Ngọc hưng phấn nhìn Triệu Hướng Vãn, hào hứng đẩy cô một cái: "Đội trưởng Hứa cho em lên thì em cứ lên đi!"
Triệu Hướng Vãn từ từ đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế mà Hứa Tung Lĩnh vừa ngồi.

Khi chiếc ghế được kéo ra, nó phát ra tiếng kêu cót két, âm thanh trở nên đặc biệt chói tai trong phòng thẩm vấn kín.
Đây là lần đầu tiên Triệu Hướng Vãn đối diện trực tiếp với một nghi phạm có dính máu, cô có phần căng thẳng, cảm giác nghẹn nơi cổ họng, đến nuốt nước bọt cũng trở nên khó khăn.
Nhìn thấy một cô gái trẻ ngây thơ như vậy, Uông Càn Khôn yên tâm, cười hì hì: “Đồng chí nhỏ này mới được phân công đến à? Có được hai mươi tuổi không? Quê ở đâu vậy?”
Triệu Hướng Vãn không để ý đến sự coi thường của Uông Càn Khôn, cô giữ vẻ mặt nghiêm túc, khẽ ho một tiếng.
“Ông mở quán karaoke Diễm Dương đầu tiên từ khi nào?”
“Chắc là sáu năm trước, lâu quá rồi nên không nhớ rõ.”
“Sáu năm trước...!tức là năm 1985?”
“Có lẽ thế, lúc đó nhạc Hong Kong và Đài Loan đang thịnh hành, quán vừa mở khách đã đổ xô vào như điên, kiếm tiền dễ lắm.”
“Mở vào tháng mấy?”
“Tháng chín! Người làm kinh doanh nói ‘tháng chín vàng, tháng mười bạc’ mà.”
...
Khi nhắc đến chuyện kinh doanh, Uông Càn Khôn mở lòng, không chút phòng bị.

Chỉ cần không nhắc đến vụ án giết người, thì khả năng ăn nói của kẻ lăn lộn giang hồ nhiều năm như Uông Càn Khôn vẫn khá tốt.
“Quán Diễm Dương đầu tiên mở trên đường Lạc Ngư phải không? Ban đầu chỗ đó là một nhà khách, ông mua lại hết bao nhiêu tiền?”
Vừa nhắc đến tiền, Uông Càn Khôn lập tức cảnh giác, ánh mắt bắt đầu tránh né: “Cảnh sát, đã qua lâu như vậy rồi, làm sao còn nhớ được bao nhiêu tiền? Dù sao cũng tiêu tốn không ít, mấy anh em góp vào cả thôi.”
Triệu Hướng Vãn đột nhiên tăng tốc độ nói, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
“Bao nhiêu tiền? Năm mươi ngàn, sáu mươi ngàn, bảy mươi ngàn? Hừm, có vẻ là bảy mươi ngàn!”
“Số tiền đó từ đâu ra? Ăn trộm? Cướp? Hay là đi cướp bóc?”
“Ồ, cướp bóc à.

Mấy người? Một người, hai người, ba người? Hừm, một nhóm ba người.”
Triệu Hướng Vãn không còn vẻ ngây thơ như lúc trước, đôi mắt dài và hẹp của cô nổi bật hơn dưới ánh nắng hắt xuống từ chiếc mũ cảnh sát.

Vừa hỏi vừa lắng nghe câu trả lời của đối phương, tay phải cô nhanh chóng ghi chép lại.
“Cảnh...!cảnh sát, ý cô là gì?”
Đối diện với đôi mắt sáng ngời của Triệu Hướng Vãn, không hiểu sao trái tim Uông Càn Khôn đập càng ngày càng nhanh, một cảm giác sợ hãi chưa từng có trào lên từ lòng bàn chân, khóa chặt ông ta vào ghế, không thể nhúc nhích.
“Tháng ba năm 1985? Tháng tư? Hừm, có vẻ là tháng tư đã gây án! Ngày nào? Ngày tám, ngày chín, ngày mười ba?”
Triệu Hướng Vãn từng bước ép sát, không rời mắt khỏi khuôn mặt Uông Càn Khôn, không bỏ qua bất kỳ phản ứng nhỏ nào.
Uông Càn Khôn chưa từng trải qua một cuộc thẩm vấn như thế này - Triệu Hướng Vãn liên tục tung ra từng câu hỏi, nhưng lại hoàn toàn không quan tâm đến câu trả lời của ông ta, chỉ tập trung vào ánh mắt và biểu cảm, đồng thời tất cả các câu trả lời dường như càng ngày càng tiến gần đến sự thật.
 
Back
Top Bottom