Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 20: Án Mạng



“Là vụ án nghiêm trọng, đúng không?”
Hứa Tung Lĩnh nhìn Triệu Hướng Vãn từ đầu đến chân, phát ra một tiếng hừ nhẹ từ mũi.
“Bắt cóc, cướp bóc, hay là án mạng?”
Nghe đến hai từ "án mạng", rõ ràng lông mày trái của Hứa Tung Lĩnh giật nhẹ một cái.
“Đã có người chết, yêu cầu bảo mật nghiêm ngặt, xem ra ảnh hưởng rất nghiêm trọng...!không toàn thây? Phanh thây? Chặt đầu?” Cơ mặt của Hứa Tung Lĩnh bắt đầu cứng lại.
“Không chỉ có một nạn nhân? Nam, nữ? Một người, hai người, ba người?”
Sau khi hỏi câu này, Triệu Hướng Vãn nheo mắt lại, đôi mắt màu hổ phách trong ánh đèn trở nên lấp lánh: “Sĩ quan Hứa, hai nạn nhân là nữ, thi thể bị chặt đầu, đúng không?”
Hứa Tung Lĩnh không tin nổi nhìn Triệu Hướng Vãn: “Tôi không nói gì cả mà!”
Triệu Hướng Vãn khẽ mỉm cười: “Ngôn ngữ có thể lừa dối, nhưng biểu cảm và hành động thì không.

Lông mày, mắt, miệng, mũi, cơ mặt, tất cả đều kết hợp lại để thể hiện vô số cảm xúc.

Vì quá tinh vi, nên được gọi là vi biểu cảm, vi phản ứng, người khác có thể không nhìn thấy hoặc không nhận ra, nhưng...!tôi thì có thể.”
Từ năm 10 tuổi, sau khi có được khả năng đọc suy nghĩ, biết trước sự thật, rồi quan sát phản ứng và biểu cảm của đối phương, Triệu Hướng Vãn dần dần tìm ra được một bộ kỹ thuật nhận biết người khác đặc biệt.

Kỹ thuật này cho phép cô che giấu khả năng đọc suy nghĩ của mình, khiến nó trở nên khoa học và hợp lý hơn.
“Hứa Tung Lĩnh, Triệu Hướng Vãn là học trò của tôi, tôi biết rõ khả năng của em ấy, nên mới vội vã gọi em ấy đến giúp đỡ.

Chúng ta có thể nhanh chóng tìm thấy Bảo Bảo, đều là nhờ công của Triệu Hướng Vãn.” Bây giờ Chu Xảo Tú đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục Triệu Hướng Vãn, chỉ muốn thông báo với cả thế giới về khả năng xuất sắc của cô.
Thấy cả cha mẹ đều tin vào lời của Triệu Hướng Vãn, Mai Mai biết tình thế không ổn, vội vàng chạy đến bên cạnh cha mình, kéo tay anh ta, cắn môi, tỏ vẻ đáng thương nói: “Cha ơi, con lạnh quá.”
Hứa Tung Lĩnh buông tay cô bé ra, sắc mặt trở nên lạnh lùng: “Lạnh thì về giường nằm đi.”
Làm nũng nhưng lại không được phản ứng như mong muốn, Mai Mai càng hoảng sợ hơn, quay đầu nhìn mẹ mình: “Mẹ ơi, con đói quá, con muốn ăn bánh trứng mẹ làm, con chưa bao giờ được ăn món nào ngon như vậy khi ở cô nhi viện.”
Câu nói này thành công đánh trúng trái tim Chu Xảo Tú.
Nghĩ lại lần đầu gặp Mai Mai ở cô nhi viện, cô bé vừa gầy vừa nhỏ, đôi mắt to một cách kỳ lạ, rụt rè kéo áo mình: “Mẹ ơi, mẹ là mẹ của con phải không? Con đói quá.”
Một người tốt bụng như Chu Xảo Tú, không thể chịu đựng nổi cảnh trẻ em phải chịu khổ.

Cô ấy lập tức bế Mai Mai lên và làm thủ tục nhận nuôi, bữa ăn đầu tiên mà cô ấy nấu cho Mai Mai khi đưa cô bé về nhà chính là bánh trứng.

Không ngờ, đứa trẻ này vẫn nhớ đến bây giờ.
Rõ ràng ánh mắt của Chu Xảo Tú đã dịu lại, nhưng Hứa Tung Lĩnh lại rất cứng rắn: "Con người ra sao có thể thấy từ khi ba tuổi, đến bảy tuổi thì đã hình thành tính cách.

Mới mười một tuổi mà đã có tâm địa độc ác như vậy, hại Bảo Bảo ngộ độc cồn.

Hứa Trân Mai, một đứa con gái như cô, nhà tôi không thể nuôi nổi nữa rồi! Sáng mai, đồn công an sẽ thẩm vấn hai kẻ bắt cóc kia, mọi chuyện sẽ được xử lý theo pháp luật, nên thế nào thì cứ thế mà làm."
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 21: Áo Len



Sắc mặt Mai Mai trở nên tái nhợt, cô bé đứng thẫn thờ tại chỗ, quên cả khóc, cảm thấy như bị cả thế giới bỏ rơi.
Đêm khuya, sàn nhà lạnh lẽo, cô bé đứng đó với đôi chân trần, khuôn mặt đầy nước mắt, cảnh tượng thật thê lương.
Nhưng trong lòng Triệu Hướng Vãn lại không hề gợn sóng.

Một đứa trẻ cố tình bỏ rơi em gái chỉ để độc chiếm tình yêu của cha mẹ, không đáng được bảo vệ, càng không nên được tha thứ.
Trước mắt, một bóng dáng cao lớn che khuất ánh sáng từ đèn huỳnh quang, trong bóng tối, Triệu Hướng Vãn thấy Hứa Tung Lĩnh bước tới trước mặt mình, vẻ mặt nghiêm túc và kiên nghị: "Bạn học Triệu Hướng Vãn, cảm ơn sự giúp đỡ của em, thật sự cảm ơn em nhiều lắm!"
Nói xong, Hứa Tung Lĩnh khép ngón tay phải lại, đặt bàn tay ngang hàng với lông mày phải rồi hạ xuống.

Đó là một động tác chào tay gọn gàng, chuẩn mực của cảnh sát, biểu thị sự tôn trọng và công nhận, điều này khiến Triệu Hướng Vãn cảm thấy niềm tự hào và kiêu hãnh dâng trào trong lòng.
Khả năng đọc suy nghĩ mà cô vô tình có được từng khiến tuổi thơ của cô trở nên mơ hồ và đau khổ, nhưng bây giờ, cô có thể sử dụng khả năng của mình để giúp đỡ thầy cô, hỗ trợ cảnh sát.
Triệu Hướng Vãn cũng chào lại với động tác đầy vẻ chuẩn mực, ngẩng cao đầu: "Đó là việc tôi nên làm."
Giọng nói của cô trong trẻo, mang theo một chút non nớt của tuổi thiếu niên, giống như dòng suối trong vắt chảy qua thung lũng yên tĩnh, va đập vào những viên đá xanh, vang lên tiếng róc rách.
Hứa Tung Lĩnh và Chu Xảo Tú nhìn nhau, vào khoảnh khắc này, cả hai đều có chung một cảm giác: Trầm tĩnh, bình thản, không kiêu ngạo, năng lực xuất sắc, tương lai cô bé này sẽ rất rực rỡ!
Ngày 18 tháng 11 năm 1991, tiết trời thu dần se lạnh.
Triệu Hướng Vãn nhận được một gói hàng gửi từ quê lên, là một chiếc áo len cổ tròn màu xanh lá cây rực rỡ.

Nhìn chiếc áo len quen thuộc với những đường vặn thừng đôi, màu sắc tươi sáng vừa vặn, đôi mắt của Triệu Hướng Vãn ánh lên sự vui vẻ.
Bạn cùng phòng Trương Á Lam ghé sát vào người cô, nhìn chiếc áo len rồi “chậc chậc” hai tiếng: “Màu này...!kiểu dáng này...” Dù không nói hết câu, nhưng Triệu Hướng Vãn vẫn nghe được rõ ràng.
[Chiếc áo này quá mực sặc sỡ rồi, kiểu dáng thì lỗi thời, làm sao mà mặc ra ngoài được cơ chứ?]
Triệu Hướng Vãn quay đầu nhìn Trương Á Lam một cái.
Mặt Trương Á Lam lập tức đỏ ửng lên, có chút ngượng ngùng giơ hai tay lên: “Tôi biết, tôi biết, tôi không nên chê áo này quê mùa, nhưng...!Màu xanh đọt chuối thế này thực sự rất chói mắt đấy.”
Triệu Hướng Vãn áp chiếc áo vào má mình, cảm nhận sự mềm mại của nó.
Cô của cô chỉ biết đan hai kiểu là mũi đan đơn và mũi vặn thừng, nhưng đan rất nhanh, một tuần là xong một chiếc, năm nào cũng đan một chiếc gửi cho Triệu Hướng Vãn.
Dù cha mẹ nuôi luôn dành mọi sự quan tâm cho con gái ruột của họ là Triệu Thần Dương, thường xuyên gây khó dễ cho Triệu Hướng Vãn, nhưng người cô Triệu Đại Thúy lại là ánh sáng ấm áp nhất trong tuổi thơ của cô.
Người nông thôn đặt tên rất đơn giản, cô của Triệu Hướng Vãn là Triệu Đại Thúy và cha cô là Triệu Nhị Phúc là hai chị em ruột.

Triệu Đại Thúy hiền lành, chịu thương chịu khó, sau khi lấy chồng ở làng bên thì đã sinh ra ba cô con gái, nhưng thường bị bố mẹ chồng và chồng ghẻ lạnh.

Triệu Nhị Phúc lấy vợ là Tiền Thục Phân, sinh được hai người con trai và một cô con gái, cuộc sống tương đối khá giả.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 22: Ăn Mặc Đẹp Thế



Là phụ nữ cùng cảnh ngộ, nhìn thấy Triệu Hướng Vãn cũng hiền lành ngoan ngoãn nhưng lại không được cha mẹ yêu thương, Triệu Đại Thúy thương xót, thường lén lút cho cô đồ ăn, đồ dùng, quần áo.

Khi Triệu Hướng Vãn lần đầu có kinh nguyệt, cô cực kỳ hoảng sợ lạ lo lắng, chính Triệu Đại Thúy đã đưa cô đi mua băng vệ sinh, giấy vệ sinh và nhẹ nhàng dạy cô cách giữ gìn vệ sinh trong kỳ kinh nguyệt, cố gắng không tiếp xúc với nước lạnh.

Trong lòng Triệu Hướng Vãn, cô là người thân thiết nhất.

Cất áo len vào tủ, Triệu Hướng Vãn thay bộ đồng phục học viên của trường, mặc một chiếc áo sơ mi hoa nhí trắng giản dị, một chiếc quần vải xanh, búi tóc hai bên, sửa soạn xong xuôi rồi chuẩn bị ra ngoài.

Hiếm khi Trương Á Lam thấy Triệu Hướng Vãn mặc trang phục thường ngày, tò mò hỏi: “Cậu đi đâu đấy? Ăn mặc đẹp thế.


Triệu Hướng Vãn mím môi, không trả lời.

Sống chung trong ký túc xá hơn hai tháng rưỡi, mọi người dần dần quen thuộc với nhau.

Trương Á Lam là người tính tình bộc trực, đưa tay định vỗ vai Triệu Hướng Vãn, miệng đùa: “Sao vậy? Còn có bí mật nữa à?”
Triệu Hướng Vãn không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, lùi lại nửa bước.

Tay của Trương Á Lam lơ lửng giữa không trung, có chút ngượng ngùng, nhưng cô ta nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, thu tay lại cười xòa: “Thôi được rồi, tôi không hỏi nữa.


[Chắc chắn có chuyện rồi! Bình thường Triệu Hướng Vãn ít nói trong lớp, hôm nay chưng diện thế này không chừng là đang yêu đương rồi.

Lạ nhỉ, là ai thế? Nhìn cô ta một cái tôi còn không dám nói lời nào, cậu con trai nào mà gan thế?]
Những suy nghĩ tương tự, Triệu Hướng Vãn đã nghe quá nhiều.

Bước chân cô khựng lại một chút, rồi nhanh chóng rời khỏi ký túc xá.

Ra khỏi tòa nhà ký túc, cô đi dọc theo con đường cây long não về phía khu nhà ở của giảng viên, đi thẳng đến một tòa nhà tập thể số 201, vừa gõ cửa đã nghe thấy giọng nói dịu dàng và vui vẻ của Chu Xảo Tú từ bên trong: “Đến rồi, đến rồi!”
Kể từ khi cô cứu được bạn nhỏ Hứa Trân Bảo, Chu Xảo Tú đã đặc biệt quan tâm đến Triệu Hướng Vãn, mới sáng sớm đã gọi cô hôm nay đến nhà ăn cơm.

Ký túc xá của giảng viên trường đại học công an được xây từ những năm 70, diện tích hơn 50 mét vuông, có hai phòng ngủ và một phòng khách, phòng khách không lớn, chỉ đủ chỗ kê một chiếc bàn vuông gần cửa sổ.

Vừa bước vào, một mùi hương ngọt ngào nồng nàn tỏa ra, Triệu Hướng Vãn nhìn lên, thấy trên bàn ăn nhỏ trong phòng khách có một chiếc bánh kem tròn đang tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.

Chu Xảo Tú bày đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, tháo tạp dề ra, nở nụ cười rạng rỡ: “Nhân vật chính đến rồi, hôm nay cô, chú Hứa và Bảo Bảo, sẽ cùng em tổ chức sinh nhật.

"
Bước chân Triệu Hướng Vãn như bị đóng đinh xuống sàn gạch, không thể nhúc nhích.

Trên bàn ở giữa phòng khách bày đủ món ăn, ở giữa có một chiếc bánh kem lớn trang trí hoa kem màu đỏ xanh rực rỡ, ở giữa bánh có một món đồ trang trí bằng socola trắng: một cô bé mặc váy công chúa, đội vương miện.

Trong giấc mơ, Triệu Hướng Vãn đã vô số lần tưởng tượng ra khung cảnh này.

Cha mẹ ruột đón cô về bên cạnh, vào ngày sinh nhật tặng cô một chiếc bánh kem to, trên bánh có cắm nến và búp bê công chúa, cha mẹ cười nói: “Con yêu, chúc con sinh nhật vui vẻ!”
Chỉ tiếc rằng, đến năm 18 tuổi, cô vẫn không nhận được tin tức gì.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 23: Sinh Nhật Vui Vẻ



Chu Xảo Tú lấy ra hai cây nến một đỏ một xanh, một cây nến là số “1”, cây còn lại là số “8”, cô ấy vui vẻ cắm nến lên bánh cho Triệu Hướng Vãn, Hứa Tung Lĩnh lấy bật lửa châm lên, Bảo Bảo ngước khuôn mặt nhỏ bé kéo tay cô: “Chị, sinh nhật vui vẻ.”
Vịt hầm, sườn xào chua ngọt, cá chép hấp tương đen, thịt xào ớt, gà xào, rau cải xào...!mùi thơm ngào ngạt, hòa quyện với hương thơm của kem và cơm, khiến người từ nhỏ đã bị cha mẹ nuôi hà khắc như Triệu Hướng Vãn, hai mắt lập tức đỏ hoe, ngực nóng rực, không thốt nên lời.
Triệu Hướng Vãn là người huyện La, tỉnh Hồ Nam, quê cô là thôn Triệu Gia Câu thuộc hương Hoàng Điền, gần thị trấn, sống chủ yếu nhờ trồng lúa, làm lụng vất vả quanh năm cũng chỉ đủ no.

Mẹ nuôi Tiền Thục Phân tính tiết kiệm, không nỡ tiêu tiền, ngay cả dịp Tết Nguyên đán cũng chưa bao giờ có bữa ăn nào thịnh soạn như thế này, chưa nói đến tổ chức sinh nhật hay mua bánh sinh nhật đắt tiền cho Triệu Hướng Vãn.
Bà ta nói: “Nhà nghèo, không có tiền.”
Nhưng trong lòng bà ta lại nghĩ: Con gái ruột của tao đã lên thành phố hưởng phúc rồi, còn mày thì cứ ở quê chịu khổ đi, có tiền cũng không cho mày dùng.
Triệu Thần Dương, người em gái "sinh đôi" lớn lên cùng Triệu Hướng Vãn, năm mười tuổi đã vào thành phố hưởng phúc làm tiểu thư nhà giàu, thực ra mới chính là con gái ruột của Tiền Thục Phân và Triệu Nhị Phúc.

Nhưng vì ghen tị với việc cha mẹ ruột của Triệu Hướng Vãn là người giàu có trong thành phố, nên đã lén lút thay thế Triệu Hướng Vãn vào thành.
Sau khi biết được sự thật, Triệu Hướng Vãn đã ở lại quê chịu đựng suốt 8 năm, cuối cùng năm nay cô đã thoát khỏi sự kìm hãm của cặp vợ chồng luôn cản trở cô tiến bộ, đỗ vào đại học Công An tỉnh Hồ Nam.
“Thổi nến đi nào, Triệu Hướng Vãn.

Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của em, gia đình em không ở bên, cô và thầy cùng em đón sinh nhật.”
Chu Xảo Tú là giáo viên chủ nhiệm, đã xem hồ sơ của sinh viên khi nhập học, cô ấy nhớ rằng Triệu Hướng Vãn sinh ngày 18 tháng 11 năm 1973, hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của cô.

Đứa trẻ này trầm lặng hướng nội, ít nói, chưa bao giờ đòi hỏi điều gì từ ai, Chu Xảo Tú không biết làm sao để thể hiện lòng biết ơn của mình, vì vậy đã bàn bạc với chồng, tổ chức bữa tiệc sinh nhật này tại nhà.
Nhìn đôi mắt ửng đỏ của Triệu Hướng Vãn, Chu Xảo Tú cảm thấy rất xót xa.
Là một giáo viên chủ nhiệm giàu kinh nghiệm, cô ấy đã tiếp xúc với nhiều sinh viên xuất thân từ nông thôn, do điều kiện gia đình kém và chưa từng tiếp xúc với nhiều thứ, nên khi mới vào đại học, họ thường thiếu tự tin.
Triệu Hướng Vãn thông minh, lanh lợi như vậy, nhưng do hoàn cảnh gia đình hạn chế mà không thể hưởng thụ những điều tốt đẹp hơn, Chu Xảo Tú thấy thương cho cô.

Cô ấy giả vờ như không thấy sự xúc động của Triệu Hướng Vãn, thái độ nhẹ nhàng thúc giục: “Nhanh nhắm mắt lại ước đi, rồi thổi nến, Bảo Bảo sẽ hát bài chúc mừng sinh nhật cho em.”
Triệu Hướng Vãn nghe lời nhắm mắt lại, nghe thấy những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng Chu Xảo Tú và Hứa Tung Lĩnh.
[Chắc hồi nhỏ đứa nhỏ này đã chịu rất nhiều khổ sở, nhìn chiếc bánh kem thôi mà mắt cũng đỏ lên.]
[Những gia đình nghèo thường nuôi dưỡng những người tài năng đặc biệt.

Những đứa trẻ như Triệu Hướng Vãn, kiên cường và nhẫn nhịn, thường có thể thành công lớn.]
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 24: Em Có Việc Muốn Nhờ Thầy Giúp Đỡ



Trái tim cứng rắn bỗng chốc vỡ vụn, như thể trong băng giá lạnh lẽo nở ra một bông hoa tuyết trong sáng và đẹp đẽ nhất trên đời.

Đôi mày Triệu Hướng Vãn khẽ cong, đôi môi hé một nụ cười nhẹ, hai tay chắp trước môi, thầm nguyện ước sinh nhật 18 tuổi.
"Bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên: Chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ..." Giọng hát ngây thơ của Bảo Bảo vang lên bên tai.
Phù! Nến tắt rồi.
Triệu Hướng Vãn nhìn Chu Xảo Tú, dùng khẩu hình miệng nói hai chữ: "Cảm ơn!"
Mọi người vui vẻ ngồi xuống dùng bữa, Triệu Hướng Vãn đứng dậy, nâng tách trà thay rượu, hướng về phía Hứa Tung Lĩnh: "Sĩ quan Hứa, em có việc muốn nhờ thầy giúp đỡ."
Hứa Tung Lĩnh cười ha hả, nâng ly rượu trước mặt: "Bạn học Triệu không cần khách sáo, em là học trò của cô Chu, lại là ân nhân cứu mạng của Bảo Bảo nhà chúng tôi, có việc gì cứ nói."
Còn một câu nữa mà Hứa Tung Lĩnh chưa nói ra: "Cảm ơn em đã giúp chúng tôi nhận ra bộ mặt thật của Mai Mai và loại bỏ được khối u ác tính ẩn mình trong gia đình này."
Mai Mai là đứa trẻ mà Hứa Tung Lĩnh và Chu Xảo Tú chính thức nhận nuôi, không thể trả về trại trẻ mồ côi.

Nhưng vì đứa trẻ này thâm sâu tính toán, cố ý bỏ rơi em gái mình, nên dĩ nhiên Hứa Tung Lĩnh không thể để Mai Mai ở lại trong nhà nữa.

Dù Mai Mai khóc lóc thảm thiết, tỏ vẻ đáng thương, sĩ quan Hứa vẫn nghiêm khắc cảnh cáo cô bé ở đồn, sau đó không nói hai lời đưa cô bé đến trường nội trú.
Trước khi chia tay, Hứa Tung Lĩnh đã nghiêm túc nói với Mai Mai: "Không phải lỗi lầm nào cũng đáng được tha thứ.

Dám làm thì phải dám chịu!"
Dù về mặt pháp lý, Hứa Trân Mai vẫn là con của Hứa Tung Lĩnh và Chu Xảo Tú, nhưng về mặt tình cảm thì mối quan hệ đã hoàn toàn chấm dứt.
Triệu Hướng Vãn nghe được suy nghĩ của Hứa Tung Lĩnh, thầm khen ngợi sĩ quan Hứa quyết đoán, rồi tiếp tục nhờ cậy: "Em muốn nhờ thầy tìm một người ở thành phố Tinh, tên cô ta là Triệu Thần Dương, cha là Triệu Thanh Vân, mẹ là Ngụy Mỹ Hoa."
Hứa Tung Lĩnh nghe đến chuyện này thì vỗ ngực đảm bảo ngay: "Những việc khác tôi không dám nói, nhưng việc tìm người là sở trường của hệ thống cảnh sát bọn tôi.

Chỉ cần tên không sai, chỉ cần người còn ở thành phố Tinh, tôi sẽ nhờ đồng nghiệp bên phòng hộ khẩu tìm giúp, nhanh thì một tuần, chậm thì một tháng, chắc chắn sẽ tìm ra cho em."
Tay Triệu Hướng Vãn cầm chén trà khẽ run, trong lòng dâng lên niềm xúc động mãnh liệt, ánh mắt rực rỡ không che giấu được niềm vui.

Tốt quá rồi, Triệu Thần Dương, đồ giả mạo thay thế, cuối cùng cũng có cơ hội vạch mặt cô rồi!
Chu Xảo Tú nhạy cảm nhận thấy sự thay đổi trong nét mặt của Triệu Hướng Vãn, không kiềm được mà hỏi thêm: "Hướng Vãn, người tên Triệu Thần Dương đó là gì với em thế?"
Triệu Hướng Vãn là gì của mình?
Em gái song sinh?
Không phải, thực ra Triệu Hướng Vãn không có quan hệ máu mủ gì với cô cả.
Bạn bè lớn lên cùng nhau?
Cũng không hẳn là bạn.
Dù cả hai cùng sống dưới một mái nhà, nhưng đãi ngộ hoàn toàn khác nhau, ít khi chơi cùng nhau.

Từ lúc sáu tuổi, Triệu Hướng Vãn đã phải leo lên ghế đứng bếp, cho gà ăn, cho lợn ăn, cắt cỏ lợn, nhặt lúa.

Còn Triệu Thần Dương lại nhàn hạ ngồi trong nhà, cầm khung thêu khâu vài mũi kim chẳng có gì khẩn trương.
Kẻ thù ư?
Có lẽ là vậy.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 25: Không Phải Con Ruột Có Nuôi Cũng Không Thân Quen



Chính xác mà nói, Triệu Thần Dương là kẻ trộm, đã trộm đi cuộc sống vốn dĩ thuộc về Triệu Hướng Vãn.
Triệu Hướng Vãn lại một lần nữa nhớ về sự kiện năm mười tuổi khi cô bị sét đánh, sau khi tỉnh lại, cô phát hiện ra mình có được năng lực đọc được suy nghĩ của những người khác.
Triệu Thần Dương ôm lấy cánh tay cô, khóc lóc thảm thiết như thể rất chân thành, nhưng trong lòng lại không ngừng nguyền rủa cô: Sét đánh mà không chết được à? Đúng là cái mạng đê hèn thật mà!
Từ năm sáu tuổi, Triệu Thần Dương đã bắt đầu học thêu thùa, làm nũng nói rằng không thể để tay bị thô ráp vì sẽ làm xước đồ.

Triệu Hướng Vãn thương em gái, giúp cô ta giặt quần áo, gọt bút chì, chải tóc.

Mọi công việc bẩn thỉu, nặng nhọc như cắt cỏ cho lợn, cho lợn ăn, cho gà ăn, dọn chuồng gà, quét nhà… đều do cô làm.
Thế nhưng, cô em gái mà cô hết lòng bảo vệ lại thầm nguyền rủa cô chết đi.
Người mẹ ngồi bên giường thở dài, miệng thì nói nhà nghèo, nhưng trong lòng lại lạnh lùng nói: Có tiền cũng không cho mày dùng! Suốt bốn năm nay, mỗi tháng Triệu Thanh Vân đáng chết kia chỉ cho có mười đồng, làm sao đủ cho mày ăn mặc.
Người cha thật thà, nhân hậu luôn tỏ ra ân cần, miệng nói rằng: "Bố thương con nhất" nhưng trong lòng lại nghĩ: Không phải con ruột, có nuôi cũng không thân quen.
Triệu Hướng Vãn cảm thấy thế giới của mình bỗng chốc sụp đổ.
Không phải con ruột!
Mọi nỗi ấm ức tràn ngập trong lòng, Triệu Hướng Vãn bỗng nhiên hiểu ra, khó trách cha mẹ luôn thiên vị Triệu Thần Dương, hóa ra là như vậy.
Tại sao cô lại chạy ra ngoài trong cơn mưa sấm sét rồi bị sét đánh? Vì mẹ nói nhà không có tiền, không thể lo cho hai đứa cùng đi học, muốn Triệu Hướng Vãn nghỉ học về giúp việc nhà.

Lần đầu tiên Triệu Hướng Vãn cãi lại gia đình, kiên quyết không từ bỏ việc học.
Từ nhỏ Triệu Hướng Vãn đã luôn bị áp chế, chịu đủ mọi lời chê bai trong gia đình.

Dù cô có siêng năng và cố gắng đến đâu, cũng không nhận được lời khen ngợi nào.

Chỉ có việc học là mang lại cho cô sự động viên tích cực.

Chỉ cần chăm chỉ học tập, cô sẽ đạt được thành tích tốt, nhận được sự khen ngợi từ thầy cô và sự ngưỡng mộ từ bạn bè.

Những việc khác, Triệu Hướng Vãn sẵn sàng nhường nhịn, nhưng việc học là điều cô kiên định nhất.
Vì vậy, khi mẹ yêu cầu cô nghỉ học về nhà, cô không còn nhẫn nhịn nữa, đứng ra tranh luận.

Tiền Thục Phân tức giận tát cô hai cái, đuổi cô ra khỏi nhà, không ngờ một tia sét đánh xuống, giúp cô có được năng lực đọc được suy nghĩ.
Triệu Hướng Vãn mơ màng nằm trên giường suốt ba ngày, khi hoàn toàn tỉnh táo thì Triệu Thần Dương đã biến mất khỏi nhà.
Triệu Hướng Vãn lặng lẽ lắng nghe suy nghĩ của cha mẹ nuôi, mới biết mình là con riêng của hai vị thanh niên trí thức ở nông thôn Triệu Thanh Vân và Ngụy Mỹ Hoa.

Vì muốn quay lại thành phố, bọn họ đã nhẫn tâm đem cô cho người khác nuôi.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Triệu Thanh Vân có đường quan lộ suôn sẻ, gia đình có nhà cửa, tiền bạc, hơn nữa Ngụy Mỹ Hoa cũng vừa sinh được một cậu con trai.

Có lẽ vì sự ra đời của con trai đã khơi dậy tình thương của cha mẹ, nên họ mới nhớ đến đứa con gái bị bỏ rơi ở quê, quay lại nơi này tìm cô.
Triệu Thanh Vân ăn mặc sang trọng, hào phóng, vừa gặp Tiền Thục Phân liền thanh toán toàn bộ tiền nuôi dưỡng còn nợ từ lâu, hơn nữa còn nhiều lần cam kết sẽ đưa con gái về nhà, chăm sóc chu đáo, nuôi dưỡng thành tài.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 26: Bạn Thuở Nhỏ



Triệu Thần Dương nảy sinh lòng ghen tị, không muốn để cơ hội tốt đẹp như vậy rơi vào tay Triệu Hướng Vãn, lập tức xúi giục cha mẹ hoán đổi thân phận của hai người.

Đúng lúc Triệu Hướng Vãn đang nằm trên giường mê man, không biết gì, mà Tiền Thục Phân và Triệu Nhị Phúc cũng chưa từng tiết lộ về thân thế của cô.

Ba người họ bàn bạc, sau đó Triệu Thần Dương bước tới trước mặt Triệu Thanh Vân, gọi một tiếng: "Cha."
Triệu Thần Dương đã thay thế Triệu Hướng Vãn vào thành phố, sống cùng Triệu Thanh Vân và Ngụy Mỹ Hoa, từ đó không còn tin tức gì.

Trong khi đó, Triệu Hướng Vãn, vốn là thiên kim thật sự, lại phải ở lại nông thôn, vừa làm việc đồng áng vừa cố gắng học tập, cho đến khi thi đậu vào Đại học Công an tỉnh Hồ Nam.
Nhìn lại khoảng thời gian khó khăn đó, Triệu Hướng Vãn có cảm xúc vô cùng phức tạp.
Cô hận cha mẹ nuôi vì đã hoán đổi thân phận để con gái ruột của bọn họ được sống trong giàu sang, khinh thường bọn họ vì đã cố gắng áp chế và chèn ép cô.

Cô hận Triệu Thần Dương, đứa em gái mà cô đã yêu thương suốt mười năm, đã nhân lúc cô mê man mà vào thành phố, không hề có chút áy náy nào.
Tuy nhiên, cuộc sống thỉnh thoảng vẫn có những tia sáng ấm áp.
Vào ngày sinh nhật, cô nhận được món quà mà người cô đã cất công chuẩn bị, anh cả Triệu Bá Văn lén lút đưa cho cô vài đồng khi nhàn rỗi ở thị trấn, anh hai Triệu Thúc Vũ đạp xe chở cô về nhà vào kỳ nghỉ đông, đạp xe đến đổ mồ hôi đầy người trong đêm đông giá lạnh.
Nhờ những tia sáng ấm áp đó, Triệu Hướng Vãn mới có thể kiên trì đến hôm nay.

Những tia sáng ấy đã làm giảm bớt tổn thương mà cha mẹ nuôi gây ra cho Triệu Hướng Vãn, khiến sự căm hận và khinh miệt không thể nhấn chìm lòng nhân hậu của cô.
Nghĩ đến đây, Triệu Hướng Vãn ngẩng lên nhìn Chu Xảo Tú: "Triệu Thần Dương lớn lên cùng em, nhưng sau mười tuổi cô ta đã theo cha mẹ lên tỉnh, từ đó em vẫn chưa từng gặp lại cô ta."
Có lẽ vì năng lực đọc được suy nghĩ đã khiến cô nhìn thấu quá nhiều sự giả dối, Triệu Hướng Vãn rất khó tin tưởng hoàn toàn vào người khác, nên cô đã không tiết lộ sự thật.
Chu Xảo Tú mỉm cười: "Thì ra là bạn thuở nhỏ, hai em đều họ Triệu, chắc là bà con họ hàng nhỉ?"
Triệu Hướng Vãn trả lời một cách lảng tránh: "Em lớn lên ở thôn Triệu Gia, hầu hết mọi người trong thôn đều mang họ Triệu."
Chu Xảo Tú liếc nhìn Hứa Tung Lĩnh rồi ra lệnh: "Lão Hứa, Hướng Vãn là một đứa trẻ thật thà, hiếm khi em ấy mới mở lời nhờ vả, chứng tỏ em ấy coi chúng ta là người nhà, việc này anh phải lưu tâm vào đấy."
Hứa Tung Lĩnh đứng nghiêm chào: "Rõ! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
Bảo Bảo đứng bên cạnh cũng học theo đứng nghiêm chào, giọng non nớt: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
Mọi người thấy đứa bé nhại lại lời người lớn như cái máy, trông đáng yêu lại ngộ nghĩnh vô cùng, tất cả đều bật cười.
Trong tiếng cười vui vẻ, lần đầu tiên trong đời Triệu Hướng Vãn được chia bánh kem, được ăn bánh kem, chiếc bánh núng nính, thơm phức và ngọt ngào khiến cô cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp.
Sau bữa ăn, Bảo Bảo lôi kéo Triệu Hướng Vãn, không cho cô rời đi.
Trẻ con thường rất cảm nhận rất nhạy về thiện ác, Bảo Bảo đặc biệt quấn quýt Triệu Hướng Vãn.
Trước đây khi chơi với Mai Mai, Bảo Bảo rất nghịch ngợm, tranh giành đồ chơi, đập phá đồ đạc, khiến Chu Xảo Tú thường xuyên phải dạy bảo cô bé.

Nhưng giờ khi ở bên Triệu Hướng Vãn, Bảo Bảo lại ngoan ngoãn nghe lời, sẵn sàng chia sẻ những món đồ chơi yêu thích của mình.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 27: Chị Đừng Đi Mà



Chu Xảo Tú để ý và bắt đầu suy ngẫm lại xem liệu cách xử lý quan hệ giữa hai chị em trước đây có sai lầm không.

Trước kia, khi thấy Mai Mai luôn nhường nhịn, bị em gái đánh mắng mà không đánh lại, cô ấy thường thương xót Mai Mai và trách phạt Bảo Bảo.

Nhưng giờ nghĩ lại, có phải Mai Mai đã cố ý làm vậy không?
Nghĩ đến sự tinh ranh của Mai Mai, Chu Xảo Tú lập tức thấy lạnh sống lưng, nhìn Triệu Hướng Vãn với ánh mắt càng thêm yêu thương.

May thay, may thay, may mà chưa có sai lầm lớn, mọi chuyện vẫn còn kịp.

Nếu để Mai Mai đạt được mục đích, cả đời cô ấy sẽ sống trong hối hận.
Chu Xảo Tú đưa ra đề nghị: "Hướng Vãn, em đi cùng cô và Bảo Bảo đến trung tâm thương mại Hữu Nghị một chút nhé? Hôm nay là cuối tuần, ăn xong bữa trưa lại còn ăn bánh ngọt, cô cũng thấy no rồi, đi dạo một chút cho tiêu cơm."
Triệu Hướng Vãn lắc đầu từ chối: "Em không đi trung tâm thương mại đâu, em phải về ký túc xá học bài."
Chu Xảo Tú ra vẻ oán trách nhìn cô: "Đây chẳng phải vì Bảo Bảo không nỡ để em đi sao? Em cứ ở lại với Bảo Bảo một chút đi."
Bảo Bảo kéo góc áo của Triệu Hướng Vãn và làm nũng: "Chị, đừng đi."
m thanh mềm mại của trẻ con vang lên trong đầu cô:
[Chị, đừng đi mà.]
Đôi mắt trong sáng và lời nói ngây thơ của đứa trẻ khiến Triệu Hướng Vãn mềm lòng.

Dù cô không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, nhưng với trẻ con thì ngoại lệ.

Cô cúi xuống ôm bé, dịu dàng nói: "Được rồi, chị không đi."
Bóng đêm hơi se lạnh, không khí tràn ngập hương quế.
Triệu Hướng Vãn theo sau Chu Xảo Tú ra khỏi cổng trường.

Đại học Công An nằm ở phía nam của Thành phố Tinh, cách Trung tâm thương mại Hữu Nghị khoảng mười lăm phút đi bộ.
Trung tâm thương mại Hữu Nghị là trung tâm thương mại sầm uất nhất ở phía nam thành phố, mở cửa vào những năm tám mươi.

Vào khoảng bảy giờ tối, đây là thời điểm đông đúc nhất.

Trên đường đi có nhiều quầy hàng bán đồ ăn như cánh gà nướng, tất, quần áo, đồ chơi...
Ánh mắt của Bảo Bảo bỗng bị thu hút bởi một quầy hàng nhỏ phía trước, bé chỉ tay về phía đó và kêu lên: "Búp bê, búp bê!"
Trên một tấm vải nhựa, có vài chục búp bê bằng thạch cao đã được sơn màu, có lợn con, thỏ con, mèo con và cả búp bê tóc vàng mắt xanh.

Các búp bê có màu sắc dễ thương và hình dáng vui nhộn, ngay cả Triệu Hướng Vãn cũng lần đầu thấy những món đồ đẹp và thú vị như vậy, nên dừng lại và nhìn thêm vài giây.
Một cái đèn bàn sạc sáng bóng khiến các búp bê thạch cao trên quầy trở nên nổi bật.

Chủ quầy cười mời khách: "Đi qua đừng bỏ lỡ, búp bê thạch cao thiết kế bởi sinh viên của học viện mỹ thuật, mỗi cái chỉ hai đồng, rẻ mà đẹp lắm!"
Hai đồng một cái có phải là rẻ đâu? Triệu Hướng Vãn ngẩn ra một chút, vì trường học phát cho cô mỗi tháng chỉ có ba mươi hai đồng tiền ăn, hai đồng đủ cho cô ăn trong hai hoặc ba ngày rồi.
Chu Xảo Tú nhìn Triệu Hướng Vãn, cười khúc khích, cúi xuống chọn hai con búp bê: "Hướng Vãn tuổi con trâu, Bảo Bảo tuổi con thỏ, nên cô sẽ mua một con trâu và một con thỏ."
Chu Xảo Tú nhanh chóng trả tiền, dùng túi nhựa trong suốt xách hai con búp bê từ quầy lên.
Triệu Hướng Vãn không thể ngăn cản Chu Xảo Tú khi đang ôm Bảo Bảo, cô bặm môi, nghiêm túc nói với Chu Xảo Tú: "Nếu cô cứ mua thêm đồ nữa, em sẽ quay lại trường ngay bây giờ."
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 28



Chu Xảo Tú cười và gật đầu: "Được rồi, chỉ mua một cái thôi, đây là quà sinh nhật của cô."
Chủ quầy nhìn thấy sự tương tác của họ và ghen tị nói: "Chị à, con gái chị ngoan thật đấy, còn giúp chị trông em nhỏ nữa."
Chu Xảo Tú nghe vậy thì cười tươi, giơ tay trái ôm lấy vai Triệu Hướng Vãn: "Đúng vậy, cô gái lớn của tôi vừa học giỏi lại hiểu chuyện."
Triệu Hướng Vãn bị ôm bất ngờ, không kịp tránh, hơi thở ấm áp phả qua tai cô, làm lưng cô cứng đờ.
Cảm nhận sự từ chối của Triệu Hướng Vãn, Chu Xảo Tú càng thêm cảm thấy đau lòng, buông tay, nhẹ nhàng: "Thực sự mong rằng em là con gái của cô mà, Triệu Hướng Vãn."
"Nếu cô kết hôn và có con ngay, chắc sẽ có con bằng tuổi em, tiếc là cô không có số phận tốt như vậy."
Nghe thấy những tâm sự trong lòng Chu Xảo Tú, Triệu Hướng Vãn nhẹ nhàng nói: "Cô là giáo viên của em, cũng như vậy thôi mà."
Những tiếc nuối trong quá khứ được lời nói này xoa dịu, Chu Xảo Tú mỉm cười gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Triệu Hướng Vãn giữ khoảng cách một cánh tay, theo dòng người từ từ đi về phía trước, hoàn toàn không nhận thấy một ánh mắt nóng bỏng từ xa đang chăm chú nhìn cô, như muốn thiêu đốt lưng cô.
Người chủ của ánh mắt nóng bỏng này là một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi.
Thiếu nữ có tóc đuôi ngựa cao, mặt trái xoan, đôi mắt to, mặc dù không cao nhưng rất biết cách ăn mặc.

Cô ta mặc áo len màu vàng nhạt, váy yếm caro màu nâu nhạt, tất trắng có viền hoa, giày da nâu rộng và một chiếc túi đan chéo, trông vừa thời trang vừa hoạt bát, đáng yêu và xinh xắn.
Thiếu nữ được ba cô gái cùng lứa tuổi vây quanh khi đi dạo chợ đêm.

Bỗng dưng nhìn thấy bóng dáng Triệu Hướng Vãn giữa dòng người, cô ta ngẩn ra, đứng yên một chỗ và nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao gầy của Triệu Hướng Vãn mà không nói gì.
Một cô gái lắc lắc tay cô: "Triệu Thần Dương, cậu đang nhìn gì vậy?"
Triệu Thần Dương trở lại hiện thực, trong lòng như có cả ngàn con ngựa hoang đang chạy loạn: Triệu Hướng Vãn! Sao lại đến thành phố Tinh rồi? Không phải đã cô ta đã dặn cha mẹ trước khi rời đi là để Triệu Hướng Vãn ở lại quê, tuyệt đối không để cô có được tiền đồ sáng lạn sao?
Triệu Thần Dương chắc chắn mình không nhìn nhầm người.

Triệu Hướng Vãn mà kiếp trước cô ta từng ghen tị đến phát hận, dù có lột da hay thiêu thành tro, cô ta cũng không thể nhận sai.
So với lúc nhỏ, bây giờ Triệu Hướng Vãn đã cao hơn, xinh đẹp hơn.

Dù trang phục không thời thượng và giàu có như trong ký ức kiếp trước, nhưng sự kiên cường trong xương tủy vẫn toát ra từ đôi mày đôi mắt của cô, hoàn toàn không thay đổi.
Cô gái đi bên cạnh cô ta hét lên: "Đừng ngớ người nữa, mau đi dạo thôi.

Hiếm khi cuối tuần có thời gian hẹn mọi người cùng ra ngoài chơi, phải tranh thủ mua cho đã chứ."
Cảm giác nguy cơ chưa từng có tràn lên, lúc này Triệu Thần Dương đâu còn tâm trạng đi mua sắm, vội vã tìm cớ về nhà.
Bước vào khu nhà ủy ban tỉnh, những tòa nhà đơn nguyên ngay ngắn, bồn hoa trồng đầy các loại hồng nguyệt quý, những cây đại thụ xanh tươi um tùm, tất cả đều toát lên sự yên bình và đẹp đẽ, khiến lòng bất an của Triệu Thần Dương thư giãn hơn một chút.
Sống ở khu nhà ủy ban tỉnh suốt sáu năm, Triệu Thần Dương đã quen thuộc với mọi thứ nơi đây.
Cha cô ta, Triệu Thanh Vân, là một trong những sinh viên đại học đầu tiên sau khi khôi phục kỳ thi tuyển sinh năm 1977.

Năm 1981, ông được phân về Ủy ban Xây dựng huyện Châu làm việc, nhờ năng lực xuất sắc nên đã nhanh chóng được điều vào ủy ban tỉnh, từ đó thăng tiến không ngừng, hiện đang giữ chức Phó Bí thư Ủy ban tỉnh.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 29: Tiền Thục Phân



Mẹ cô ta, Ngụy Mỹ Hoa, sau khi từ thanh niên trí thức trở về quê đã nhờ quan hệ được phân vào công tác tại công đoàn nhà máy cơ khí tỉnh Hồ Nam.

Sau khi kết hôn và sinh con, bà ta tập trung chăm sóc gia đình, nhờ quan hệ của Triệu Thanh Vân mà được làm Phó chủ nhiệm văn phòng nhà máy cơ khí.

Nói là phó chủ nhiệm, thực ra công việc rất nhàn hạ, thường xuyên đi muộn về sớm.
Em trai cô ta, Triệu Thừa Tổ, sinh năm 1982, năm nay học lớp ba tiểu học.

Dù tính tình bướng bỉnh, nhưng do Triệu Thần Dương luôn nhường nhịn và chiều chuộng, quan hệ giữa hai chị em cũng khá hòa hợp.
Triệu Thần Dương rất trân trọng cuộc sống hiện tại.

Ở đây không có những ngôi nhà đất chật hẹp, không có con đường đất bẩn thỉu, không có trường học làng mạc tồi tàn.

Khó khăn lắm mới trở thành người thành phố, một bước thành thiên kim tiểu thư nhà quan, cô ta tuyệt đối không cho phép tất cả những điều này biến mất.
Lòng dạ Triệu Thần Dương rất cứng rắn, từ khi mười tuổi rời nhà đã không còn liên lạc với cha mẹ ruột.

Nhưng giờ đây thấy Triệu Hướng Vãn xuất hiện ở thành phố Tinh, cảm giác chột dạ và sợ hãi khiến cô ta vừa bước vào nhà đã lao thẳng đến chiếc điện thoại ở góc phòng khách.
Tối cuối tuần, nhà cô ta chưa bao giờ có ai ở nhà.

Bảo mẫu về nhà nghỉ, mẹ đi đánh mạt chược với bạn, cha ra ngoài xã giao, em trai đến nhà ông bà ngoại rất cưng chiều nó, căn hộ rộng rãi bốn phòng một sảnh chỉ còn lại mình Triệu Thần Dương.
"Tu...!tu...!tu..."
Số điện thoại nằm sâu trong ký ức được quay đi, đó là số nhà của chủ nhiệm thôn Triệu Gia Câu.

Kiếp trước, mỗi khi đi làm xa mà nhớ nhà, Triệu Thần Dương đều sẽ gọi vào số này nhờ người gọi mẹ nghe máy.
Sau một lúc chờ đợi, cuối cùng cũng nghe thấy giọng của mẹ cô, Tiền Thục Phân.
Giọng Tiền Thục Phân trong điện thoại run rẩy, dường như kích động đến không tin nổi: "Tiểu Tứ, Tiểu Tứ, là con phải không? Con còn nhớ gọi điện về à..."
Triệu Thần Dương ngắt lời bà ta, đi thẳng vào vấn đề: "Triệu Hướng Vãn hiện đang ở đâu?"
Tiền Thục Phân ấp úng một hồi lâu.
Triệu Thần Dương không khách khí nói: "Con đã thấy cô ta ở thành phố Tinh.

Tại sao cô ta lại vào thành phố?!"
Tiền Thục Phân chột dạ giải thích: "Sau khi tốt nghiệp tiểu học, ban đầu mẹ cũng không muốn cho nó học lên cấp hai, nhưng con cũng biết mà, chuyện học hành nó luôn kiên trì.

Nó làm ầm lên, thầy cô cấp hai, hiệu trưởng tiểu học, lãnh đạo ủy ban thôn, các cụ trong làng đều đến nhà khuyên nhủ cha con, chúng ta thực sự không còn cách nào, đành phải tiếp tục cho nó đi học."
"Con hỏi mẹ, tại sao nó lại ở thành phố Tinh? Là đi làm hay là..."
Trong lòng Triệu Thần Dương bỗng dấy lên một tia hy vọng, có lẽ Triệu Hướng Vãn sau khi tốt nghiệp cấp hai đã lên thành phố làm bảo mẫu? Tối nay khi thấy cô, cô đang ôm một bé gái đi cùng một người phụ nữ trung niên, đúng! Rất có thể là lên thành phố Tinh làm bảo mẫu.
Nhưng lời của Tiền Thục Phân lại phá tan ảo tưởng của cô ta: "Ờ, nó đang học đại học ở thành phố Tinh."
Vì quá kinh ngạc, giọng Triệu Thần Dương trở nên sắc nhọn và cao vút: "Sao có thể? Con chỉ học được cao đẳng, sao nó lại thi đỗ đại học!"
Kiếp trước, Triệu Hướng Vãn thi đỗ trường đại học hàng đầu cả nước - Đại học Kinh Đô, sau khi tốt nghiệp dưới sự sắp xếp của cha mẹ đã gả vào hào môn, sống cuộc sống giàu sang, hạnh phúc viên mãn.

Còn Triệu Thần Dương thì sao? Bỏ học từ năm cấp hai, ra ngoài làm công, hai mươi tuổi về quê lấy chồng sinh con, hai chị em đứng cạnh nhau, phân cao thấp rõ ràng.
 
Back
Top Bottom