Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 10: Chúng Ta Ra Ngoài Tìm Bảo Bảo



Triệu Hướng Vãn không giải thích gì, nhẹ nhàng nói: "Cô Chu, cô có xe đạp không? Chúng ta ra ngoài tìm Bảo Bảo ngay bây giờ đi.

"
Có người hàng xóm muốn ngăn cản, nhưng nhìn thấy thái độ kiên quyết của Chu Xảo Tú, họ chỉ có thể coi như không thôi, nhưng ai cũng lắc đầu không hiểu, đồng thời cũng có chút ý kiến về Triệu Hướng Vãn vì ủng hộ Chu Xảo Tú.

Cho đến khi Chu Xảo Tú đẩy xe đạp ra khỏi hành lang, Triệu Hướng Vãn ngồi ở ghế sau rời đi cùng cô ấy, những người phía sau vẫn còn bàn tán.

"Con ruột của mình bị lạc mất, cũng không trách được khi nhìn con nuôi không thuận mắt.

"
"Đừng nhìn bình thường cô Chu nói rằng đối xử công bằng với cả hai, nhưng đến lúc quan trọng thì tình cảm thật sự lại bộc lộ.

"
"Cô học sinh này theo làm gì thế? Trễ thế này còn muốn cô Chu ra ngoài tìm người, đúng là không biết điều.

"
"Hình như tôi đã từng dạy em ấy, là sinh viên năm nhất chuyên ngành điều tra hình sự, chắc là sinh viên trong lớp của cô Chu? Chỉ là em ấy không hay nói chuyện, tôi cũng không nhớ tên em ấy.

"
Đêm tháng mười, từ cổng trường Đại học Công an đạp xe ra, dưới ánh đèn đường, Chu Xảo Tú có chút mơ hồ nhìn con đường lớn trước mặt: "Đi về đâu đây?"
Triệu Hướng Vãn giữ lấy yên xe, nói một hướng đi: "Cổng sau công viên Bôn Long.

"
Bảo Bảo mất tích vào sáng nay, cặp vợ chồng bán hạt dưa chắc chưa kịp đưa Bảo Bảo ra khỏi thành phố Tinh, dù sao họ vẫn còn phải buôn bán.

Nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi giữa Triệu Hướng Vãn và Mai Mai, Chu Xảo Tú như thấy một tia sáng lóe lên, toàn thân tràn đầy sức sống, cô cố gắng đạp mạnh bàn đạp, tăng tốc xe đạp.

"Triệu Hướng Vãn, vừa rồi em chỉ hỏi Mai Mai vài câu, sao có thể xác định con bé nói dối rồi?"
"Ánh mắt lảng tránh, lặp lại một cách máy móc, dùng tiếng khóc để che giấu sự thật! Mai Mai tuyệt đối không phải là một đứa trẻ ngây thơ.

"
"Vậy công viên, cổng sau, tiệm bán hạt dưa thì sao?"
"Em cố ý đưa ra nhiều lựa chọn, gặp phải lựa chọn liên quan đến hành vi thực tế, ánh mắt Mai Mai sẽ vô thức nhìn về phía bên phải, thông qua cách này có thể dần dần tiếp cận sự thật.

"
Nghe câu trả lời lạnh lùng của Triệu Hướng Vãn, không hiểu sao Chu Xảo Tú lại cảm thấy đau lòng: "Triệu Hướng Vãn, em mới mười tám tuổi, sao tâm trí lại cẩn thận và tỉ mỉ như vậy?" Những đứa trẻ được nuông chiều mới có thể ngây thơ, Triệu Hướng Vãn hiểu biết sớm như vậy, chắc chắn tuổi thơ của cô đã trải qua nhiều khó khăn.

Gió đêm thổi qua, lay động những sợi tóc trên trán Triệu Hướng Vãn.

Cô cúi đầu, suy nghĩ quay trở lại quá khứ.

Cô là con thứ ba trong gia đình, cùng với em gái thứ tư Triệu Thần Dương là cặp song sinh, nhưng số phận hai người lại hoàn toàn khác biệt nhau.

Triệu Thần Dương suốt ngày vui chơi, còn cô khi chưa cao đến bếp đã bắt đầu làm việc nhà; Triệu Thần Dương xinh đẹp, miệng lưỡi ngọt ngào nên được cha mẹ yêu thương, còn cô thì trầm lặng, thật thà nên không được yêu quý.

Năm mười tuổi, cô bị sét đánh trúng, từ đó có được năng lực đọc suy nghĩ.

Em gái ôm lấy cô, khóc nức nở: "Chị ơi, em lo cho chị quá.

"
[Sét đánh cũng không chết? Đúng là cái mạng đê tiện thật mà!]
Mẹ thở dài: "Học hành gì? Nhà mình nghèo như thế cơ mà.

"
[Có tiền cũng không cho mày dùng.

]
Cha: "Đừng so với em, cha thích con nhất.

"
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 11: Không Phải Con Ruột Nuôi Mãi Cũng Không Thân



[Không phải con ruột, nuôi mãi cũng không thân.]
Lúc đấy Triệu Hướng Vãn mới biết những câu như "Chị phải nhường em", "Nhà nghèo nên không thể cho con học" đều là lừa dối! Cha mẹ thiên vị chỉ vì cô không phải là con ruột.
"Triệu Hướng Vãn, Triệu Hướng Vãn?" Tiếng gọi của Chu Xảo Tú kéo Triệu Hướng Vãn trở về từ hiện tại.
"Cô Chu, không phải con ruột thì thật sự nuôi mãi cũng không thân quen được sao?" Có lẽ do màn đêm làm tan biến sự ngăn cách giữa người với người, hoặc do cảm giác từ mẫu dạt dào của Chu Xảo Tú, cuối cùng Triệu Hướng Vãn đã mở lòng một chút, hỏi ra nỗi niềm thầm kín trong lòng bấy lâu nay.
Chu Xảo Tú sững người lại một chút, suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc trả lời: "Điều này còn tùy thuộc vào bản chất con người.

Đứa trẻ hiểu biết, dù không phải là con ruột cũng sẽ hiếu thảo với cha mẹ; còn đứa trẻ tham lam, cho nó bao nhiêu tình yêu cũng không lấp đầy được tham vọng đó."
Triệu Hướng Vãn nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, "Cô Chu, Mai Mai...!có thể là loại thứ hai."
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe câu này, Chu Xảo Tú vẫn thấy lòng nặng trĩu.

Nuôi dưỡng Mai Mai từ năm tuổi đến mười một tuổi, cô bé đã mang lại cho cô ấy biết bao nhiêu niềm vui trong suốt sáu năm trời, giờ phải thừa nhận đứa trẻ này là kẻ vong ân bội nghĩa, thật sự cô ấy không thể vượt qua được.
"Dù là chị em ruột, cha mẹ cũng không thể đối xử hoàn toàn công bằng.

Mai Mai lớn hơn Bảo Bảo tám tuổi, đã đi học, cô chăm sóc Bảo Bảo nhiều hơn một chút cũng không được sao? Tại sao Mai Mai lại không biết ơn, lại có lòng dạ độc ác như vậy chứ?"
Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn về phía xa, đèn đường kéo dài và thu ngắn bóng dáng của hai người.

Khắp nơi yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng xào xạc trong bụi cỏ.
"Có lẽ cô nói đúng, cùng một hoàn cảnh, nhưng tính cách khác nhau sẽ dẫn đến những lựa chọn khác nhau."
Nói xong câu này, cả hai đều im lặng, con đường vắng vẻ chỉ còn tiếng xe đạp lăn bánh của Chu Xảo Tú.
Cuối cùng, họ đến cổng sau công viên.

Bình thường nơi này có rất nhiều quầy hàng nhỏ, nhưng giờ trời đã khuya, không còn gì nữa.

Chu Xảo Tú nhìn đồng hồ, lúc này mới nhận ra một vấn đề: Đã nửa đêm, mọi người đều đã tắt đèn đi ngủ, làm sao có thể tìm thấy Bảo Bảo bây giờ?
Nhưng Triệu Hướng Vãn không nản lòng, cô chỉ về phía khu dân cư phía trước: "Cảnh sát đã hỏi thăm quanh cổng sau, chúng ta băng qua khu này, tìm cửa hàng bán hạt dưa trước rồi tính tiếp."
Chu Xảo Tú có tính cách mà Triệu Hướng Vãn khao khát, dịu dàng, nhân hậu, từ ái, khiến Triệu Hướng Vãn sẵn sàng cùng cô ấy đi tìm con giữa đêm.

Có lẽ… một ngày nào đó cô cũng sẽ tìm được mẹ ruột của mình, để được hưởng tình yêu thương muộn màng ấy.
Chu Xảo Tú đẩy xe đạp, Triệu Hướng Vãn đi bên trái cô, cả hai băng qua khu dân cư, đi dọc theo một con hẻm, đến cửa hàng thứ ba thì thấy tấm biển hiệu "Tiệm hạt dưa Tiểu Yến".

Hai người nhìn nhau.
"Là tiệm này sao?" Chu Xảo Tú hỏi.
Triệu Hướng Vãn không thể chắc chắn, lông mày nhíu lại, không gật đầu.

Từ suy nghĩ của Mai Mai, cô chỉ biết đó là tiệm bán hạt dưa ở hẻm sau khu phố cổ gần cổng sau công viên, nhưng không biết chính xác là tiệm nào.
Nghĩ rằng con mình có thể ở trong tiệm này, Chu Xảo Tú không còn để ý đến chuyện làm phiền người khác mà định gõ cửa.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 12: Tiệm Này Đi



Triệu Hướng Vãn kéo cô ấy lại, lắc đầu: "Cô giáo, đừng vội, chúng ta tìm hết các tiệm hạt dưa rồi hẵng gõ cửa.

"
Hai người nhanh chóng đi một vòng, trong hẻm nhỏ có tổng cộng ba tiệm hạt dưa.

Triệu Hướng Vãn chỉ vào tiệm gần cổng nhất: "Tiệm này đi.

".

Trước cửa tiệm có đặt một cái chổi lau nhà, đến gần ngửi thấy một mùi chua như sữa, dường như là mùi từ một đứa bé.

Trong lòng Chu Xảo Tú vô cùng lo lắng, nghe cô nói là cửa tiệm này, cô ấy không nghĩ nhiều mà bước tới gõ cửa ngay.

Những cửa tiệm kiểu cũ đều có cửa được đóng bằng các tấm ván gỗ, phía trước là cửa tiệm, phía sau là nơi ở.

Ban đầu tiếng gõ cửa không lớn, bên trong không có chút động tĩnh nào, Chu Xảo Tú buộc phải gõ cửa mạnh hơn.

"Gâu! Gâu! Gâu gâu!" Một loạt tiếng chó sủa vang lên, con hẻm bỗng chốc trở nên náo nhiệt.

"Cót két…" Một người ở đối diện mở cửa, một người đàn ông khoác áo ngoài tức giận quát: "Đêm hôm khuya khoắt, gây ồn ào gì chứ!"
Chu Xảo Tú không để ý đến người khác, tiếp tục gõ cửa mạnh hơn.

Cuối cùng, một chút ánh sáng lọt ra từ khe cửa, tiếng dép lê lẹp xẹp từ bên trong vang lên, giọng một người phụ nữ vang lên từ phía sau cánh cửa: "Đã đóng cửa rồi, có chuyện gì thì mai hãy đến.

"
Tim Chu Xảo Tú đập ngày càng nhanh, cô ấy im lặng không nói gì, tay nắm chặt thành quyền, gõ mạnh vào tấm gỗ.

Tấm gỗ bị đập kêu vang lên, ông chủ tiệm giày ở đối diện bực mình đến phát điên, hét to: "Mau mở cửa đi, có chuyện gì thì nói, đừng làm phiền giấc ngủ của tôi!"
Cuối cùng, một tấm ván gỗ được dỡ xuống, dưới ánh sáng mờ mờ, một người phụ nữ trung niên với tóc rối bời thò đầu ra, ngáp ngắn ngáp dài hỏi: "Ai đó, có chuyện gì vậy?"
Triệu Hướng Vãn nhìn kỹ xung quanh, nhanh chóng vươn tay ra, nắm chặt lấy cổ tay đối phương, nghiêm giọng hỏi: "Đứa bé ở đâu?!"
Người phụ nữ bất ngờ bị Triệu Hướng Vãn bắt lấy cánh tay, hoảng hốt, cố gắng thoát khỏi tay cô, vừa giãy giụa vừa hỏi: "Cô làm gì vậy?! Cướp à?!"
Triệu Hướng Vãn lấy thẻ sinh viên từ túi ra, giơ lên: "Chúng tôi là sinh viên Đại học Công an, đứa bé gái mà bà đưa về nhà hôm nay đâu?"
Thẻ sinh viên Đại học Công an Tỉnh Hương có nền xanh chữ trắng, huy hiệu hình khiên vàng ở trung tâm nổi bật dưới ánh đèn mờ, tạo ra một sức mạnh cảnh báo uy nghiêm tự nhiên.

Người phụ nữ chỉ là một tiểu thương, đâu phân biệt nổi giữa sinh viên Đại học Công an và cảnh sát, vừa thấy cô lấy thẻ ra thì đồng tử liền co lại, sắc mặt lập tức tái nhợt, môi run rẩy quay đầu vào trong nhà gọi: "Lão Ngô, Lão Ngô, anh mau ra đây.

"
[Chết tiệt, sao lại bị phát hiện rồi? Con bé này đẹp thì đẹp thật, nhưng lại khóc quá nhiều, khó khăn lắm mới pha được chút rượu vào sữa để dỗ cho nó ngủ, sao cảnh sát lại đến tìm rồi?]
Tim Triệu Hướng Vãn chấn động, pha rượu vào sữa? Trẻ ba tuổi uống rượu sẽ gây hại cho cơ thể, sao bà ta dám làm vậy?
Triệu Hướng Vãn tăng thêm lực tay, người phụ nữ đau đớn nghiến răng kêu lên thảm thiết: "Đau, đau, đau quá! "
Triệu Hướng Vãn xuất thân từ gia đình nông dân, từ khi sáu tuổi đã đứng trên ghế nhỏ để với lên bếp nấu ăn.

Những con lợn trong nhà đều do cô chăm sóc, mỗi ngày xách hai thùng cám lợn nặng trĩu đi nhanh như bay, từ đó rèn luyện được một thân thể cực kỳ khỏe mạnh.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 13: Chúng Tôi Không Phải Là Bọn Buôn Người



"Đứa bé mà các người chứa chấp là con em của công an chúng tôi, nếu không giao ra ngay, sẽ bị xử lý theo tội buôn bán người!"
Chu Xảo Tú nghe thấy giọng điệu chắc chắn của Triệu Hướng Vãn, nghĩ đến việc con gái mình đang ở bên trong, làm sao mà kìm nén được? Không đợi phản ứng từ bên trong, cô ấy đã nhanh chóng gỡ một tấm ván cửa, bước vào tiệm, hỗ trợ Triệu Hướng Vãn khống chế người phụ nữ, rồi quay người chạy thẳng về phía sau tiệm.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, một người đàn ông gầy gò vội vã từ trong nhà chạy ra.

Đối diện với ánh mắt đầy giận dữ của Chu Xảo Tú, ông ta tưởng cô ấy là cảnh sát đang mặc thường phục, sợ đến nỗi chân tay run lẩy bẩy, hận không thể quỳ xuống đất để tỏ lòng trung thành: “Đồng chí công an, chúng tôi không phải là bọn buôn người, chúng tôi là người tốt mà!”
Thấy dáng vẻ chột dạ của người đàn ông gầy gò, Chu Xảo Tú đạp mạnh một cái khiến ông ta ngã xuống, rồi xông vào phòng ngủ phía sau cửa hàng.
Người buôn bán nhỏ tiết kiệm, không nỡ dùng điện, bóng đèn sợi đốt có công suất thấp, ánh sáng trong phòng rất yếu, đồ đạc lộn xộn bày biện khắp nơi, đến mức không có chỗ để đặt chân.

Bên cạnh bức tường phía bắc, chân giường được xây bằng gạch, phía trên đặt một tấm ván gỗ, chăn đệm được đặt lên mặt giường.
Trong góc giường, một đứa bé được bọc trong một chiếc chăn hoa nhỏ, trên đầu cột một búi tóc chỏm cao, buộc bằng chiếc dây buộc tóc có hình dâu tây màu đỏ rực rất nổi bật.
Nước mắt tuôn trào, trong lòng Chu Xảo Tú vừa chua xót vừa vui mừng, cô ấy lao tới ôm chầm lấy đứa bé: “Bảo Bảo, Bảo Bảo của mẹ!"
Tìm suốt một ngày, sự hoảng loạn, sợ hãi, nghi ngờ, tức giận...!đủ loại cảm xúc tiêu cực vây lấy Chu Xảo Tú, cô ấy vừa căm ghét Mai Mai vì lòng tham mà cố tình làm lạc mất Bảo Bảo, lại vừa hối hận vì đã để Bảo Bảo rời khỏi tầm mắt mình.

Nhưng hơn hết là sự lo lắng trầm trọng, sợ Bảo Bảo bị đói khát, bị ngược đãi.
Bây giờ cô ấy cuối cùng cũng ôm được ôm con mình vào lòng, Chu Xảo Tú cảm thấy như đã có được cả thế giới, không để ý đến việc sẽ đánh thức con, cô ấy áp má vào khuôn mặt mềm mại của Bảo Bảo, miệng lẩm bẩm: “Bảo Bảo đừng sợ, mẹ đây, mẹ ở đây rồi.”
Cảm xúc dần lắng xuống, Chu Xảo Tú bỗng cảm thấy không đúng, cô ấy cúi đầu nhìn, thấy má Bảo Bảo ửng đỏ bất thường, hơi thở nặng nề, mắt nhắm chặt, ngủ rất say.
Dù cho đứa bé có ham ngủ đến đâu thì cũng không thể không bị đánh thức với một tiếng động lớn như vậy được chứ? Chu Xảo Tú vội vã áp trán mình vào trán con, dường như không bị sốt, rồi cô ấy đặt một ngón tay dưới mũi con mình, hơi thở nóng hổi phả vào tay cô ấy
Bằng linh cảm của người mẹ, cô ấy lại cúi xuống ngửi kỹ hơn, một mùi rượu xộc vào mũi, Chu Xảo Tú quay đầu lại nhìn người đàn ông gầy gò đang nằm bò trên mặt đất, giận dữ hét lên: “Các người cho Bảo Bảo uống rượu à?”
Đứa bé mới ba tuổi, mùi rượu nồng nặc thế này, rốt cuộc là đã cho con uống bao nhiêu rượu chứ?!
Người đàn ông sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy, vội vàng giải thích: “Đứa bé khóc nhiều quá, làm phiền hàng xóm, việc buôn bán cũng không thể làm được...!chỉ một chút thôi, một chút thôi mà.”
Triệu Hướng Vãn bẻ ngược tay bà chủ cửa hàng ra sau lưng, tìm một sợi dây thừng trói bà ta lại, rồi nhanh chóng bước vào phòng ngủ: “Cô Chu, họ cho rượu vào sữa, chúng ta mau đưa Bảo Bảo đi bệnh viện đã.”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 14: Ai Đó Giúp Chúng Tôi Báo Cảnh Sát Với Ạ



Chu Xảo Tú tức đến mức toàn thân run rẩy, một đứa bé mới ba tuổi, làm sao có thể chịu được k*ch th*ch của cồn? Đứa bé hôn mê không tỉnh, rõ ràng là bị ngộ độc rượu.

Đứa con mà cô ấy coi như báu vật lại bị hai người buôn bán này hành hạ như vậy!
“Phì!” Cô ấy nhổ một bãi nước bọt vào mặt người đàn ông, ánh mắt Châu Xảo Tú lóe lên tia lạnh lẽo: “Triệu Hướng Vãn, em trói cả ông ta lại đi, nhờ hàng xóm báo cảnh sát, chúng ta đi bệnh viện.”
Triệu Hướng Vãn gật đầu, nhanh nhẹn trói người đàn ông lại, rồi bước ra ngoài nói với đám đông đang đứng xem: “Ai đó giúp chúng tôi báo cảnh sát với ạ? Ông bà chủ cửa hàng này có dấu hiệu bắt cóc và ngược đãi trẻ em.”
Một câu nói đã xác định tính chất của sự việc, khiến hàng xóm xung quanh phẫn nộ lên án.
“Thật không thể chấp nhận được, không ngờ vợ chồng lão Ngô lại là người như thế này.”
“Trước đây hai vợ chồng này cứ nói là ở quê có ba đứa con trai, chỉ muốn có một đứa con gái, không ngờ họ lại đi bắt cóc trẻ em.”
“Ngược đãi à? Thảo nào đứa bé không khóc nữa, đồ khốn nạn...”
Lập tức, một người nhiệt tình gõ cửa tiệm tạp hóa gần đó, dùng điện thoại công cộng báo cảnh sát, phẫn nộ cam đoan: “Các cô cứ yên tâm, hai người này không chạy thoát được đâu.”
Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Triệu Hướng Vãn dắt xe đạp ra, vắt một chân qua yên xe rồi đạp: “Cô Chu, đi thôi!”
Chu Xảo Tú kéo chiếc chăn mỏng bọc lấy đứa bé, ôm chặt con mình vào lòng, ngồi lên yên sau xe đạp, hai người nhanh chóng rời khỏi cửa hàng, phóng thẳng đến Bệnh viện Số Ba Thành phố Tinh.
Khi đã đưa đứa bé vào phòng cấp cứu, Chu Xảo Tú ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, lúc này mới phát hiện ra toàn thân mình không còn chút sức lực nào, hai tay run lẩy bẩy như cái sàng.
Triệu Hướng Vãn đứng bên cạnh, nhìn vào sườn mặt của Chu Xảo Tú.
[May mắn, may mắn thay, đôi vợ chồng kia vẫn chưa kịp đưa Bảo Bảo đi.

Bảo Bảo không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, dù có mất mạng thì mình cũng cam lòng.

Dù Bảo Bảo có bị tổn thương trí não, chỉ cần sống sót là tốt rồi, mình sẽ nuôi con bé cả đời.]
Thì ra, tình yêu thật sự của người mẹ là sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình vì con sao? Dù con có trở nên ngốc nghếch, tàn tật cũng không bao giờ bỏ rơi? Nghe thấy những lời tự sự trong lòng của Chu Xảo Tú, Triệu Hướng Vãn cảm thấy một tia sáng của mặt trời đã chiếu rọi vào lòng mình.
Ánh mắt của Triệu Hướng Vãn chứa đầy sự khao khát như trẻ thơ, Chu Xảo Tú dần bình tĩnh lại, quay đầu nhìn cô, mỉm cười: “Triệu Hướng Vãn, cảm ơn em.”
Triệu Hướng Vãn khẽ lắc đầu, mím môi không nói gì, đôi mắt hẹp dài càng trở nên sâu thẳm dưới ánh đèn.
Châu Xảo Tú đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Triệu Hướng Vãn, kéo cô đến bên cạnh mình.

Sau một tiếng thở dài, Chu Xảo Tú nghiêng đầu tựa vào vai cô, tay kia vòng qua cánh tay cô, nhắm mắt lại: “Triệu Hướng Vãn, may mà có em...”
Cổ tay và cánh tay cảm nhận được hơi ấm từ Chu Xảo Tú, cảm nhận được cơ thể vẫn còn run rẩy của cô ấy, Triệu Hướng Vãn đứng đó, cả người cứng đờ, không biết phải làm gì.
Đối diện với kẻ xấu, hành vi hung ác, cô có thể đối đầu trực diện.

Nhưng đối diện với sự khen ngợi và tin tưởng của người khác, cô lại không biết phải ứng phó thế nào.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 15: Cô Là Ai



Khả năng đọc được suy nghĩ khiến cô sớm hiểu được sự giả dối của con người, Triệu Hướng Vãn luôn rất ghét sự tiếp xúc thân thể với người khác.

Nhưng giờ đây, Chu Xảo Tú vừa trải qua một cú sốc tâm lý lớn, toàn thân run rẩy, Triệu Hướng Vãn không nỡ đẩy cô ấy ra, chỉ có thể đứng cứng đờ tại chỗ, bị động nhìn xuống đỉnh đầu của cô giáo mình.
Ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo nhấp nháy trong hành lang của phòng cấp cứu, nền đá mài màu xanh xám, ghế dài màu nâu đậm, tường trắng tinh, im lặng và cô đơn.
“Chu Xảo Tú!” Một giọng nói bất ngờ phá vỡ sự tĩnh lặng này.
Triệu Hướng Vãn lùi lại nửa bước, giữ một chút khoảng cách với Chu Xảo Tú.

Chu Xảo Tú ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn người chồng trước mặt với vẻ mặt không mấy thiện cảm.
Hứa Tung Lĩnh hạ thấp giọng, cố gắng kiềm chế cảm xúc: “Sao em lại đến trễ thế này? Mai Mai ngất xỉu rồi, em làm mẹ mà lại đến muộn như vậy, sẽ khiến con bé tổn thương biết bao."
Chu Xảo Tú mãi mới tỉnh táo lại: “Mai Mai...!ngất xỉu à?”
Nghe thấy dường như cô ấy không để Mai Mai vào tâm trí chút nào, Hứa Tung Lĩnh nghiến răng nói: “Bảo Bảo mất tích, anh cũng rất lo lắng, nhưng em phải tin vào sức mạnh của cảnh sát, chúng ta nhất định sẽ tìm được Bảo Bảo.

Em đừng trút giận lên Mai Mai, phải giữ bình tĩnh.”
Chu Xảo Tú cười lạnh một tiếng, quay mặt đi, không nói gì.
Đối diện với thái độ lạnh lùng của Chu Xảo Tú, Hứa Tung Lĩnh cũng bất lực, chuyển ánh mắt sang Triệu Hướng Vãn, người vẫn luôn đứng bên cạnh Chu Xảo Tú, rồi nhíu mày: "Cô là ai?"
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự mang theo khí chất mạnh mẽ, chưa kịp mở miệng, Chu Xảo Tú đã đứng chắn trước mặt Triệu Hướng Vãn: "Đây là học trò của tôi, đã luôn ở bên tôi để tìm Bảo Bảo, sao? Không cho phép à? Đội trưởng Hứa, đừng có ra oai ở đây!"
Triệu Hướng Vãn không muốn thấy họ cãi nhau, nên chủ động giải thích: "Sĩ quan Hứa, đã tìm thấy Bảo Bảo rồi, hiện em ấy đang được cấp cứu khẩn cấp trong phòng cấp cứu."
Mắt Hứa Tung Lĩnh sáng lên nhưng ngay sau đó lại u ám đi, anh ta tiến lên một bước: "Tìm được Bảo Bảo rồi sao? Con bé bị sao thế?"
Nhớ lại việc trước đó Hứa Tung Lĩnh chỉ biết bảo vệ Mai Mai mà không hề tin tưởng mình, Chu Xảo Tú không muốn nói chuyện với anh ta, liếc anh ta một cái rồi hừ một tiếng.
Hứa Tung Lĩnh lo lắng đến mức nhảy dựng lên: "Chu Xảo Tú, cô giáo Chu, em nói đi mà."
Triệu Hướng Vãn bình tĩnh nói rõ ràng mọi chuyện: "Mai Mai cố tình bỏ Bảo Bảo trước cửa hàng hạt dưa rang, sau đó bị chủ tiệm nhận nuôi.

Nhưng họ sợ Bảo Bảo khóc, nên đã pha rượu vào sữa khiến Bảo Bảo ngủ mê man, dẫn đến ngộ độc rượu nghiêm trọng, bác sĩ đang điều trị."
Chu Xảo Tú tức giận nói: "Triệu Hướng Vãn, đừng nói với anh ta, anh ta chẳng để tâm đến sự sống chết của Bảo Bảo đâu!"
Hứa Tung Lĩnh đứng ngây ra đó, trong chốc lát không biết phải nói gì.
[Mai Mai cố ý sao? Sao có thể chứ? Con bé chỉ mới mười tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ thôi mà.

Mình và Xảo Tú đã nhận nuôi con bé từ trại trẻ mồ côi, luôn coi con bé như con đẻ của mình mà yêu thương, sao con bé lại có thể làm như thế? Sao con bé dám chứ!]
Nghĩ đến niềm tin và sự cưng chiều mà mình đã dành cho Mai Mai suốt thời gian qua, Hứa Tung Lĩnh bàng hoàng nhìn Chu Xảo Tú: "Xảo Tú, có lẽ em đã nhầm rồi chăng? Tìm được Bảo Bảo là chuyện tốt, có thể, có thể Mai Mai không cố ý đâu, con bé còn nhỏ… Tội danh này quá nặng."
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 16: Con Tôi Sao Rồi Ạ



Trước khi tìm thấy Bảo Bảo, dù Chu Xảo Tú đã nghi ngờ mình đã nhận nuôi một kẻ vô ơn, nhưng không có bằng chứng cụ thể, trong lòng vẫn còn một chút hy vọng.

Giờ đây khi thực sự tìm thấy Bảo Bảo tại cửa hàng hạt dưa rang, tất cả thông tin đều do Triệu Hướng Vãn dò hỏi được trong lúc trò chuyện với Mai Mai, cô ấy không còn chút hy vọng nào nữa, tin chắc rằng Bảo Bảo đã bị Mai Mai cố ý bỏ rơi.

Con của mình vì ngộ độc rượu đang được điều trị trong bệnh viện, còn chồng mình lại vẫn bênh vực Mai Mai, điều này khiến cô ấy vô cùng tức giận, lập tức đứng bật dậy.
"Anh vẫn còn bênh vực nó sao! Anh có biết tôi đã lo lắng đến mức nào khi lao vào cửa hàng hạt dưa rang tìm con không? Anh có biết tôi đã sợ hãi thế nào khi bác sĩ nói rằng ngộ độc rượu có thể gây hậu quả lâu dài không? Anh không biết! Anh chỉ biết bảo vệ con sói vô ơn đó!"
Giọng của cô ấy càng lúc càng lớn, vang vọng khắp hành lang yên tĩnh của bệnh viện.
Cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, một bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra, nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng: "Đây là bệnh viện, không phải chỗ để cãi nhau."
Chu Xảo Tú lập tức im lặng, chạy đến trước mặt bác sĩ, lo lắng hỏi: "Sao rồi bác sĩ? Con tôi sao rồi ạ?"
Bác sĩ hạ giọng trách mắng: "Sao lại để cho một đứa bé nhỏ như vậy tiếp xúc với rượu chứ? Thật vô trách nhiệm mà! Khi đứa bé tỉnh lại, nhớ cho bé uống nhiều nước để đẩy nhanh quá trình đào thải rượu, tiếp tục theo dõi trong bệnh viện thêm hai ngày nữa."
Chu Kiều Tú vội vàng đảm bảo, khi bác sĩ nhường đường, cô ấy nhanh chóng bước vào phòng cấp cứu, nhìn Bảo Bảo đang nằm trên giường truyền nước mà không kìm được nước mắt.
Hứa Tung Lĩnh lo lắng cho con gái nhỏ, cũng bước vào theo, đứng sau Chu Xảo Tú lặng lẽ nhìn con.
Bé con thường ngày thích khóc nhè giờ đây lại chỉ nằm yên trên giường, khuôn mặt tròn trĩnh đỏ ửng một cách bất thường, chiếc ga trải giường trắng tinh càng làm cho bé trông yếu ớt và đáng thương.

Đây là đứa con ruột của anh ta, dù đôi lúc hơi nhõng nhẽo vì được cưng chiều quá mức, không ngoan ngoãn như Mai Mai, nhưng vẫn là đứa con mà anh ta hết mực yêu thương.
Khi quay người lại, anh ta nhìn thấy Chu Xảo Tú đang lặng lẽ rơi nước mắt, những giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống khuôn mặt hốc hác của cô ấy, trong lòng Hứa Tung Lĩnh dâng lên cảm xúc phức tạp, vừa có sự hối hận, vừa có sự thương xót, nhưng nhiều hơn cả là sự phẫn nộ đối với kẻ phạm tội.
"Là bọn buôn người làm sao? Khốn nạn thật mà! Các em đã báo cảnh sát chưa? Anh sẽ đích thân điều tra vụ này, nhất định phải đưa bọn buôn người ra trước pháp luật, trừng phạt nghiêm khắc!"
Chu Xảo Tú nghe thấy chồng mình trong lúc này vẫn không muốn trách cứ Mai Mai, cảm thấy vô cùng thất vọng.
[Nếu anh đã bảo vệ con sói vô ơn đó như vậy, thì đừng trách tôi không nể nang.

Ly hôn! Để anh sống riêng với Mai Mai.

Công việc của cảnh sát hình sự bận rộn như thế, hai đứa con đều do một tay tôi chăm sóc, trong nhà vốn đã không trông cậy được vào anh từ lâu rồi.]
Đã tìm được Bảo Bảo, hai vợ chồng Chu Xảo Tú đều một mực canh giữ ở bệnh viện, Triệu Hướng Vãn thấy không còn việc gì liên quan đến mình, ban đầu cô định rời đi.

Nhưng khi nghe Chu Xảo Tú đang suy nghĩ đến việc ly hôn với Hứa Tung Lĩnh, Triệu Hướng Vãn dừng chân, ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn uy nghi của sĩ quan Hứa đang đứng bên cạnh cô giáo, cô muốn nghe xem anh ta nghĩ gì.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 17: Chị Có Thấy Cha Em Đâu Không



[Là lỗi của mình, đều là lỗi của mình, nếu không phải vì nhiệm vụ đột xuất của sở cảnh sát, đáng lẽ mình nên đưa cả ba người họ đi công viên, thì sẽ không làm mất em bé, khiến con phải chịu khổ trong bệnh viện.

Xảo Tú mắng mình đúng lắm, mình nên thấu hiểu cho cô ấy, không nên tranh cãi với cô ấy trong bệnh viện.
Lũ buôn người khốn kiếp, ngày mai mình sẽ viết báo cáo yêu cầu thành phố mở chiến dịch chuyên đề về nạn buôn bán phụ nữ và trẻ em.

Còn về Mai Mai, nếu thực sự là con bé cố ý, nhất định phải nghiêm khắc phê bình.

Từ nhỏ con bé đã bị cha mẹ bỏ rơi, đã nhận nuôi thì phải có trách nhiệm, là mình không dạy dỗ tốt con bé, là lỗi của mình.]
Là một sinh viên của trường Đại học Công an, Triệu Hướng Vãn hiểu rõ trách nhiệm của cảnh sát, nên cô có sự đồng cảm sâu sắc với họ.

Mặc dù Hứa Tung Lĩnh cứng đầu, thiên vị con gái nuôi, thiếu niềm tin với vợ, nhưng anh ta có tinh thần trách nhiệm cao, làm việc chăm chỉ, đối với con gái nuôi không có chút định kiến nào.
Nghĩ đến đây, Triệu Hướng Vãn vốn định rời đi bỗng dừng lại, nhìn về cô bé Mai Mai đang đứng chân trần ở đầu hành lang.
Mai Mai mặc một chiếc áo mỏng, đứng chân trần trên sàn đá mài xám xanh của hành lang.
Đôi mắt to tròn của cô bé lấp lánh ánh nước mắt, giọng nói yếu ớt rụt rè: "Chị ơi, chị đến cùng mẹ em phải không? Chị có thấy cha em đâu không?"
[Con đàn bà chết tiệt, đồ tiện nhân! Mày có phải cảnh sát đâu, chạy đến trước mặt mẹ tao nói lung tung, đúng là lo chuyện bao đồng quá.

Tao ghét mày, cút xa tao ra một chút.]
Giọng nói phát ra từ miệng thì ngoan ngoãn yếu đuối, nhưng trong thâm tâm lại xuất hiện những lời lẽ đầy cay nghiệt.

Khi hai âm thanh hoàn toàn đối lập này vang lên bên tai và trong đầu, khóe miệng Triệu Hướng Vãn lập tức hạ xuống, trong mắt lóe lên một tia giễu cợt.
...!Mới mười một tuổi, đã giỏi che giấu đến vậy.
Ánh mắt sắc bén của Triệu Hướng Vãn khiến Mai Mai có cảm giác như mọi suy nghĩ nhỏ nhen của mình đều bị nhìn thấu, làm cô bé bắt đầu lo lắng.
Mai Mai siết chặt nắm tay, tránh ánh nhìn của Triệu Hướng Vãn, nhìn qua cửa đôi của phòng cấp cứu thấy bóng lưng của Hứa Tung Lĩnh, cô bé như lập tức tìm thấy điểm tựa, vội vàng chạy về phía đó.
Bịch bịch bịch, bịch bịch bịch...
Tiếng chân trần đạp trên sàn đá mài vang lên rõ mồn một trong hành lang, khiến cặp vợ chồng đang chờ con mình trong phòng cấp cứu cũng phải chú ý.
Hứa Tung Lĩnh quay người lại, Mai Mai lao nhanh đến bên anh ta, ôm chặt lấy eo anh ta, giọng đầy ấm ức: "Cha ơi, cha đã đi đâu thế? Mai Mai sợ lắm..."
Thấy con mình đi chân trần trên sàn nhà, Hứa Tung Lĩnh đau lòng bế cô bé lên.

Mai Mai rúc vào lòng cha mình, như muốn hút lấy năng lượng từ anh ta.
Chu Xảo Tú lạnh lùng nhìn cô con gái nuôi mà mình từng yêu thương hết mực, cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân.

Nếu không có sự giúp đỡ của Triệu Hướng Vãn, có lẽ con gái ruột của cô ấy đã bị cặp vợ chồng kia hại chết hoặc bị đưa về quê chịu khổ.

Nhưng chính người khởi đầu mọi chuyện như Mai Mai, vẫn dám đứng trước mặt cô ấy, ngang nhiên cướp lấy sự chú ý và tình yêu của Hứa Tung Lĩnh.
"Mẹ ơi..." Tiếng gọi yếu ớt phá vỡ bầu không khí nặng nề trong phòng bệnh.
Chu Xảo Tú gạt bỏ hết thảy yêu hận, lao đến bên Bảo Bảo: "Bảo Bảo, con tỉnh rồi sao? Có khó chịu không? Đau đầu không? Nào, uống chút nước nhé."
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 18: Đừng Bán Con Đi



Vừa thấy mặt mẹ, Bảo Bảo bắt đầu khóc nức nở, giơ tay ôm chặt lấy cổ mẹ mình: "Mẹ ơi, Bảo Bảo sẽ ngoan mà, Bảo Bảo không chạy lung tung nữa đâu, đừng bán con đi."
Lần đầu tiên nghe Bảo Bảo bướng bỉnh nhà mình nói ra những lời như vậy, Chu Xảo Tú ôm chặt cơ thể mềm mại của con gái vào lòng, cô ấy cảm giác như có hàng vạn con kiến đang cắn rứt trong tim, cơn đau lan tỏa khiến cô ấy nghẹt thở, cổ họng như bị nhét đầy bông, không thể thốt ra một lời.
Mai Mai ngẩng đầu khỏi vòng tay cha, cúi xuống nhìn Bảo Bảo, ánh mắt ngập tràn vui mừng: "Bảo Bảo, em về rồi! Thật tốt quá."
Bảo Bảo không trả lời.
Vì quá sợ hãi, cô bé chỉ ôm chặt lấy mẹ mình, không chịu buông tay, ngay cả Hứa Tung Lĩnh cô bé cũng không thèm gọi, chứ đừng nói đến người chị đã bỏ rơi mình.

Cô bé không tố cáo chị, chỉ ôm mẹ nài nỉ đừng bỏ rơi mình.
Vừa dỗ dành con gái, Chu Xảo Tú vừa nhớ lời dặn của bác sĩ, cho cô bé uống nước.

Khi con gái đã ngủ yên, cô ấy quay người đối diện với Mai Mai.
Nhất định phải giải quyết chuyện này ngay! Chu Xảo Tú không thể chờ đến sáng, dù bây giờ đã là hai giờ sáng, dù Mai Mai đang tỏ vẻ tội nghiệp đứng chân trần, dù đây là bệnh viện.
"Các người ra đây."
Hứa Tung Lĩnh đang bế Mai Mai đứng bên cạnh, trong lòng thầm lo lắng vì bị Chu Xảo Tú và Bảo Bảo lạnh nhạt.

Nghe thấy lời của vợ, anh ta lập tức đi theo sau Chu Xảo Tú ra hành lang.
Trước khi ra ngoài, Chu Xảo Tú nhìn Triệu Hướng Vãn, trong mắt đầy vẻ áy náy: "Hướng Vãn, xin lỗi đã làm phiền em lâu như vậy, đợi cô xử lý xong việc gia đình sẽ đưa em về trường."
Triệu Hướng Vãn trước nay luôn bình tĩnh, chỉ gật đầu: "Dạ."
Chu Xảo Tú đứng trong hành lang, hít sâu một hơi: "Mai Mai, con biết mẹ tìm thấy Bảo Bảo ở đâu không? Còn phải cảm ơn những thông tin con và Triệu Hướng Vãn cung cấp: cửa sau công viên, hạt dưa rang.

Cửa sau công viên nhiều người qua lại, dễ bị phát hiện, nên con đã dẫn Bảo Bảo băng qua một khu chung cư cũ, đưa con bé vào con hẻm nhỏ.

Ở đó có ba tiệm rang hạt, tiệm của lão Ngô là gần đầu đường nhất.

Hàng xóm nói cặp vợ chồng kia luôn muốn có một đứa con gái, con cố ý bỏ Bảo Bảo ở đó, chắc là đã tính toán rằng họ sẽ giấu em ấy đi, phải không?
Ý nghĩ tinh vi như vậy, mẹ thật sự đã đánh giá thấp con.

Rõ ràng con cố tình dẫn Bảo Bảo đến cửa sau công viên rồi bỏ rơi con bé, nhưng con lại nói với chúng ta và cảnh sát rằng Bảo Bảo đã buông tay con ở khu vui chơi rồi biến mất, con không nhớ gì cả.

Lòng dạ con...!thật độc ác!"
Lúc này giọng nói của Chu Xảo Tú rất bình tĩnh, nhưng ẩn chứa trong đó là cơn bão lớn đang tích tụ.

Đã kết hôn hơn mười năm, đây là lần đầu tiên Hứa Tung Lĩnh thấy người vợ bao dung của mình trở nên như vậy, sắc mặt anh ta lập tức trở nên khó coi.
Nếu những gì Chu Xảo Tú nói là sự thật, thì đứa trẻ mười một tuổi trong vòng tay anh ta chính là một con quỷ!
Mai Mai ngơ ngác nhìn mẹ, mắt ngấn nước, nghẹn ngào nói: "Mẹ ơi, con thực sự không biết, cửa sau, tiệm rang hạt gì đó, tất cả đều do chị ấy nói mà.

Khi Bảo Bảo mất tích, con cũng sợ lắm, mẹ tin con đi mà."
Mai Mai giãy ra khỏi vòng tay cha, đứng chân trần trên nền đất, chạy đến trước mặt Triệu Hướng Vãn, ngẩng mặt lên, giọng nói đầy nước mắt:
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 19: Tại Sao Chị Lại Hại Em



"Chị ơi, tại sao chị lại hại em? Những câu hỏi chị hỏi em, em nghe còn chẳng hiểu, sao chị lại nói em cố ý hại em gái? Cha mẹ đã nhận nuôi em từ cô nhi viện, ngày đó em thực sự rất biết ơn cha mẹ, cảm ơn ông trời sau vì sau khi bị cha mẹ ruột bỏ rơi lại cho em gặp cha mẹ tốt như vậy.

Em biết ơn thật mà, em cố gắng học hành, chăm sóc em gái, em muốn báo đáp cha mẹ, sao có thể cố ý bỏ rơi em gái chứ? Bảo Bảo là mạng sống của mẹ em mà, làm sao em có thể độc ác như vậy?"
Tuy nhiên, Triệu Hướng Vãn lại nghe thấy tiếng hét điên cuồng trong lòng cô bé.
[Đồ đàn bà xấu xa! Nếu không phải vì mày nhiều chuyện, con nhóc Bảo Bảo hay khóc nhè đó đã sớm rời khỏi nhà này rồi.

Mẹ sẽ buồn một thời gian, nhưng sau đó sẽ chấp nhận thực tế, sau đó mẹ với cha sẽ chỉ yêu mình tao thôi, mãi mãi chỉ yêu tao thôi!]
Nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của Mai Mai, Triệu Hướng Vãn chậm rãi nói: “Nếu em gái không còn nữa, trong nhà này chỉ còn mỗi mình em, cha mẹ sẽ mãi mãi chỉ yêu mình em thôi, đúng không?”
Mai Mai cảm thấy người chị xa lạ mảnh khảnh và cao ráo trước mặt thật quá đáng sợ, như thể chị ta có thể nhìn thấu những góc tối trong tâm hồn cô bé, mỗi lời nói ra đều khiến Mai Mai cảm thấy khó thở và tim đập loạn nhịp, một cảm giác nguy cơ chưa từng có dâng lên trong lòng, cô bé trợn to mắt: “Chị nói bậy!”
Triệu Hướng Vãn không tiếp tục tranh cãi với Mai Mai, ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Tung Lĩnh: “Sĩ quan Hứa, biểu cảm là phản ứng thần kinh đầu tiên của con người khi gặp phải k*ch th*ch, xảy ra trước khi có suy nghĩ lý trí, hơn nữa nó còn chân thật hơn lời nói.

Tôi có thể phán đoán xem người ta có nói dối hay không qua sự thay đổi trên khuôn mặt họ, hơn nữa cũng có thể tìm ra sự thật thông qua việc đặt câu hỏi.

Những câu hỏi tôi đặt ra cho Mai Mai lúc trước đều có mục đích, việc chúng ta nhanh chóng tìm được Bảo Bảo chính là minh chứng.

Vì vậy...!xin anh hãy tin vào phán đoán của cô giáo Chu, Mai Mai tuyệt đối không phải là một đứa trẻ ngây thơ.”
Là một cảnh sát hình sự thường xuyên tiếp xúc với tội phạm, tất nhiên Hứa Tung Lĩnh cũng có kinh nghiệm nhận biết đâu là những lời nói dối, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nghe nói rằng có thể tìm ra sự thật một cách chính xác thông qua biểu cảm khuôn mặt và việc đặt câu hỏi có ý thức, điều này đối với anh ta như một câu chuyện hoang đường.

Nếu có người như vậy tồn tại, thì khi gặp tội phạm khó nhằn, chỉ cần để Triệu Hướng Vãn hỏi một câu là mọi chuyện sáng tỏ, cần gì phải thẩm vấn nữa?
Quá huyền ảo, Hứa Tung Lĩnh phản bác theo bản năng: “Không thể nào.”
Triệu Hướng Vãn tiến thêm một bước, lại gần Hứa Tung Lĩnh hơn một chút: “Sĩ quan Hứa, hôm nay anh phải thực hiện nhiệm vụ đột xuất nên không thể đưa các con đi công viên, tại sao chúng ta không thử đoán xem nhiệm vụ của anh là gì?”
Tiếng lòng của Hứa Tung Lĩnh vang lên trong đầu cô.
[Phát hiện hai thi thể nữ bị chặt đầu ở phía Bắc thành phố, hiện tại Đồn Công an phía Bắc và Đội Điều tra Hình sự thành phố đã lập tổ chuyên án.

Vì tính chất nghiêm trọng của vụ án, sợ gây hoang mang cho người dân, nên yêu cầu giữ bí mật nghiêm ngặt, hiện tại ngoài những người liên quan đến vụ án thì không ai biết về việc này.

Không tin cô nhóc này có thể đoán ra.]
 
Back
Top Bottom