Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 190: Kẻ Bắt Cóc Là Một Người Đàn Ông Không Lấy Được Vợ



Triệu Trường Canh nào có tâm trạng chờ đợi đồn cảnh sát xin ý kiến cấp trên chứ? Ông ấy về nhà thu dọn hành lý, mang theo ảnh của con gái, gọi ba người con trai cùng chuẩn bị đi tới tỉnh Liêu để cứu người.

Triệu Trường Hưng chặn ông ấy lại: "Thị trấn Cố Ninh, thành phố Phong Thái lớn như vậy, làm sao anh tìm được người?"

Triệu Hướng Vãn bước ra: "Chú Trường Hưng, cho cháu gọi một cuộc điện thoại."

Lúc này Triệu Trường Hưng rất tin tưởng Triệu Hướng Vãn, vội nói: "Điện thoại đây, cháu gọi ngay đi."

Triệu Hướng Vãn bấm số của đội trọng án thành phố, tìm đến Hứa Tung Lĩnh. Sau khi trình bày ngắn gọn về sự việc, cô khẩn cầu:

"Năm nay Triệu Thanh Dao mới mười tám tuổi, lớn lên cùng với tôi, bây giờ bị bắt cóc đến thị trấn Cố Ninh, thành phố Phong Thái. Cụ thể là thôn nào thì không rõ. Đối phương đã bắt cô ấy gửi thư an toàn giả về, chứng tỏ hắn lo lắng, sợ hãi bị gia đình tìm đến. Nếu đối phương đã lo sợ, chứng tỏ là hành vi bắt cóc của hắn có dấu vết để theo dõi.

Nếu có dấu vết để theo dõi, và lại có thể gửi thư về, thì chắc chắn hắn ở cách thị trấn không xa lắm. Chỉ cần chúng ta hành động nhanh, sẽ có thể giải cứu Thanh Dao. Đội trưởng Hứa, anh có ảnh hưởng lớn trong lực lượng cảnh sát, anh có thể nghĩ cách liên hệ với tỉnh Liêu, thành phố Phong Thái không? Tôi và người trong thôn sẽ cùng qua đó tìm người."

Lần trước, con gái của anh ta suýt bị bắt cóc, Hứa Tung Lĩnh đã thúc đẩy toàn tỉnh thực hiện chiến dịch chống buôn bán người. Là một cảnh sát, Hứa Tung Lĩnh rất căm ghét tội phạm buôn bán phụ nữ và trẻ em. Nghe Triệu Hướng Vãn nói xong, anh ta không ngần ngại nói: "Được, tôi có đồng đội ở sở tỉnh Liêu, để tôi liên hệ giúp cô."

Triệu Trường Canh nghe cuộc nói chuyện giữa Triệu Hướng Vãn và Hứa Tung Lĩnh, trong mắt đầy lòng biết ơn: "Bé ba, nếu bé Dao về nhà, chú sẽ bảo nó quỳ lạy tạ ơn cháu!"

Triệu Trường Hưng nói: "Cháu là con gái, không cần đi cùng với đám đàn ông con trai bọn chú. Chú nghe nói mùa đông ở miền Bắc lạnh lắm, thở ra hơi cũng có thể đóng băng. Nghe lời chú, cứ ở lại trong thôn chờ, chú sẽ dẫn theo mấy thanh niên khỏe mạnh trong thôn đi."

Triệu Hướng Vãn rất kiên quyết: "Cho cháu đi, cháu có thể giúp được."

Cô có khả năng đọc suy nghĩ, sẽ tìm người nhanh hơn. Mặc dù không thể thu thập được nhiều thông tin từ Triệu Trần Dương, nhưng ít nhất cô có thể xác nhận Triệu Thanh Dao bị bán đến một thôn nhỏ ở miền bắc, bị nhốt trong hầm trú ẩn, và kẻ bắt cóc là một người đàn ông không lấy được vợ.

Triệu Thanh Dao ở đó thêm một ngày, sẽ chịu đau khổ thêm một ngày, cần phải hành động thật nhanh.

Trong lúc chờ đợi Hứa Tung Lĩnh phản hồi tại văn phòng ủy ban thôn, Triệu Trọng Vũ vội vã chạy đến, vẫy tay gọi: "Em Ba, em Ba, nhà có khách..."

Khách?

Nhìn bầu trời, đã gần hoàng hôn, ánh hoàng hôn cam vàng trải rộng, làm dịu bớt cái lạnh của mùa đông.

Lúc này ai lại đến làm khách?

Triệu Hướng Vãn đứng dậy hỏi: "Ai thế?"

Văn phòng ủy ban thôn nằm trên khu đất cao của thôn, cách nhà cũ khoảng vài trăm mét. Triệu Trọng Vũ không đi xe đạp, chạy đến thở hổn hển: "Xe hơi, hai chiếc xe hơi hạng sang, mang theo rất nhiều quà, họ Quý."

Triệu Hướng Vãn sững sờ một chút, Quý? Lẽ nào là Quý Cẩm Mậu?

Đúng thật là Quý Cẩm Mậu, ông ấy dẫn Quý Chiêu đến chúc Tết.

Quý Cẩm Mậu đã tìm mọi cách để đưa Quý Chiêu vào Cục cảnh sát, chính là để đảm bảo an toàn mà lại cho Quý Chiêu có nhiều cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, và Triệu Hướng Vãn chính là cầu nối để Quý Chiêu giao tiếp với thế giới đó.

Triệu Hướng Vãn về nhà đón Tết, Quý Chiêu không có ai để trò chuyện, trở nên ủ rũ, ngày càng trầm mặc, thời gian thẫn thờ ngày một nhiều.

Thấy sắp đến Tết, biệt thự xa hoa của nhà họ Quý được trang hoàng lộng lẫy, ngập tràn không khí vui tươi, nhưng Quý Chiêu lại không mấy hứng thú, thường ngồi trên ban công tầng hai, nhìn ra những hàng cây xanh mướt xa xa, không biết đang nghĩ gì.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 191: Thực Ra, Đây Là Một Sự Hiểu Lầm Đáng Yêu



Quý Cẩm Mậu và vợ là Lạc Đan Phong cảm thấy không ổn, âm thầm bàn bạc với nhau.

"Từ khi con trai làm việc ở Cục cảnh sát, nó đã phản ứng lại nhiều hơn, chúng ta gọi nó đi ăn, đi dạo, nó cũng sẽ gật đầu hoặc lắc đầu, giờ sao lại thế này? Lại trở về như trước rồi."

"Có phải lại có người nào đó nói những lời khó nghe vào tai nó không?"

Từ khi Phùng Hồng Anh kể chuyện con trai nhà địa chủ làm Quý Chiêu bị kích động, Quý Cẩm Mậu đã thay toàn bộ những người xung quanh Quý Chiêu để đảm bảo họ trung thành, theo lý thì sẽ không có ai nói những lời tương tự nữa.

"Chắc là không đâu. Nhìn vẻ mặt của nó, không giống như buồn, mà giống như... anh có nhớ hồi con trai bảy tuổi không, mẹ em có việc phải đi xa, Quý Chiêu im lặng ngồi co ro trong góc phòng không?"

"Ồ, em nhắc mới nhớ, đúng là có chút giống. Lẽ nào con trai là..."

Hai vợ chồng nhìn nhau, đồng thời quay sang nhìn Quý Chiêu. Quý Cẩm Mậu thử hỏi: "Cha đưa con đi tìm Triệu Hướng Vãn nhé?"

Quý Chiêu vốn đang ủ rũ, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Quý Cẩm Mậu chăm chú, gật đầu thật mạnh, đôi mắt đen láy trở nên long lanh.

Trong lòng Quý Cẩm Mậu vừa vui mừng vừa buồn bã.

Vui vì cậu con trai được bác sĩ chẩn đoán là mắc chứng tự kỷ, giờ cuối cùng cũng có những biến đổi về cảm xúc, có thể giao tiếp bình thường với người khác; buồn vì, cậu con trai mà mình đã nuôi dưỡng hai mươi mốt năm, chỉ mới tiếp xúc với Triệu Hướng Vãn nửa tháng đã tràn ngập hình bóng cô.

Thấy con trai có hứng thú, Quý Cẩm Mậu và Lạc Đan Phong, vốn luôn chiều chuộng con, vội vàng chuẩn bị quà cáp, chất đầy cốp xe. Bà nội Quý dặn dò: "Đến nông thôn phải có lễ phép, phải khiêm tốn, chúng ta đều là người xuất thân từ nông thôn, tuyệt đối không được tỏ ra kiêu căng."

Quý Cẩm Mậu dở khóc dở cười: "Mẹ, con đã lớn thế này rồi, lẽ nào còn không biết điều đó sao?"

Bà nội Quý, bà Trần Phương Khê, là một bà lão hiền từ, bà ấy liếc mắt nhìn Quý Cẩm Mậu một cái: "Mẹ còn lạ gì con? Có chút tiền là thích khoe khoang, chẳng giữ được chút trầm tĩnh nào. Cô bé Triệu Hướng Vãn này tuy mẹ chưa từng gặp, nhưng lại là người rất quan trọng đối với Quý Chiêu. Nếu không có cô ấy, cháu ngoan của mẹ đã chẳng còn rồi. Lần này đi chúc Tết nhất định phải lễ phép chu đáo, không được lơ là xem thường cô ấy. Nếu con làm cô ấy phật lòng, thì đừng có về nhà!"

Cha của Quý Cẩm Mậu mất sớm, ông ấy rất hiếu thảo với người mẹ đã cực khổ nuôi nấng mình khôn lớn, liên tục gật đầu: "Vâng vâng, con nghe lời mẹ."

Thành phố Tinh cách Triệu Gia Câu hơn một trăm cây số, đi qua đường quốc lộ rồi rẽ vào đường nhỏ nông thôn. Vì chuẩn bị quà tặng mất chút thời gian, lại thêm không quen đường nên gần chiều tối bọn họ mới đến nơi.

Quý Cẩm Mậu lái hai chiếc xe xuất phát, ông ấy đưa Quý Chiêu đi một chiếc, vệ sĩ và quà tặng ngồi chiếc còn lại. Tưởng rằng hai chiếc xe sang trọng tiến vào Triệu Gia Câu sẽ gây nên một phen náo động. Không ngờ khi xe dừng ở đầu thôn, thái độ của người dân lại khá điềm tĩnh, mấy đứa trẻ dẫn bọn họ đến nhà cũ của nhà họ Triệu, cầm kẹo rồi chạy đi mất.

Thấy thái độ của người dân không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo như vậy, Quý Cẩm Mậu cảm thán trong lòng, chẳng trách Triệu Hướng Vãn lại bình tĩnh trước mọi vinh nhục, hóa ra nơi cô lớn lên dân phong lại chất phác, điềm tĩnh đến thế.

Thực ra, đây là một sự hiểu lầm đáng yêu.

Người dân trong thôn rất thích xem náo nhiệt, chỉ là một là Triệu Gia Câu vừa tiễn Triệu Thanh Vân đi, thấy xe sang đến nữa thì cảm giác sốc không còn mạnh nữa; hai là vụ án Triệu Thần Dương và Triệu Hướng Vãn thật giả phức tạp, vụ bê bối lớn nhất Triệu Gia Câu từ trước đến nay đã làm hao tổn tinh thần của mọi người; ba là chuyện Triệu Thanh Dao bị bắt cóc khiến ai cũng lo lắng. Lúc này lại vào lúc chạng vạng tối, nhà nào cũng đang chuẩn bị bữa cơm tất niên, đâu còn tâm trí để ý xem Quý Cẩm Mậu lái xe gì.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 192: Trở Thành Một Người Lợi Hại Đến Mức Ngay Cả Triệu Thanh Vân Cũng Muốn Nịnh Nọt



Quý Cẩm Mậu cũng là đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, trước khi Quý Chiêu sáu tuổi vẫn sống cùng bà ở quê, hai cha con đến đây thấy khá thoải mái. Để vệ sĩ lại trông xe, ông ấy dẫn theo một tài xế xách các món quà lớn nhỏ bước vào nhà, Quý Cẩm Mậu lịch sự mỉm cười với Triệu Bá Văn: "Chào cậu, cho hỏi đây có phải là nhà của Triệu Hướng Vãn không?"

Dù là vụ án thật giả hay vụ Triệu Thanh Dao bị bắt cóc, nhà cũ của nhà Triệu Nhị Phúc đều là đều là tâm điểm của cơn lốc. Khó khăn lắm mới yên tĩnh trở lại, Triệu Bá Văn và Triệu Trọng Vũ đang dọn dẹp bàn ghế, tàn trà hạt dưa trong nhà, thấy Quý Cẩm Mậu và Quý Chiêu bước vào, bọn họ ngạc nhiên đứng thẳng dậy.

Triệu Bá Văn tiến tới chào hỏi: "Tôi là anh trai của Triệu Hướng Vãn, xin hỏi ông là ai?"

Quý Cẩm Mậu giới thiệu đơn giản về mình, rồi hỏi: "Không biết cha mẹ của cậu có ở nhà không? Lần này tôi đến một là để chúc Tết, vừa là để làm quen, sau này hai nhà chúng ta có thể qua lại nhiều hơn."

Nghe Quý Cẩm Mậu nói vậy, Triệu Bá Văn lập tức cảnh giác, đứng sát vai cùng Triệu Trọng Vũ, cùng nhau dùng ánh mắt thận trọng nhìn về phía Quý Chiêu đang đứng yên lặng sau lưng Quý Cẩm Mậu.

Triệu Trọng Vũ liếc mắt, nghĩ thầm: Một người đàn ông, lại đẹp trai như vậy để làm gì? Đẹp trai có ăn được không?

Ánh mắt Triệu Bá Văn tối sầm lại: Tính tình trông có vẻ không tốt, cũng không nhiệt tình. Triệu Hướng Vãn vốn lạnh lùng ít nói, nếu họ ở bên nhau thì trong nhà chẳng lẽ không có chút hơi ấm nào?

Cũng không trách hai anh em nghĩ Quý Cẩm Mậu đến để cầu hôn, quả thực là Quý Cẩm Mậu đến không đúng lúc.

Triệu Gia Câu vào ngày đưa ông Táo về trời phải dọn dẹp, cúng bái, ăn bữa cơm cuối năm, chính là lúc cả nhà bận rộn, ít khi có khách đến nhà. Hơn nữa, khách đến nhà thường là buổi sáng, nếu không có việc gì đặc biệt, hoặc thân quen đến một mức độ nào đó thì đâu có ai lại đến vào lúc chiều tối thế này?

Quý Cẩm Mậu vốn định nghỉ lại ở huyện một đêm, sáng hôm sau mới đến, nhưng Quý Chiêu không muốn, bĩu môi ngồi trong xe không chịu xuống, bất đắc dĩ ông ấy đành phải khách đến vào buổi chiều tối.

Hai bên im lặng một giây, Triệu Bá Văn nói: "Hôm nay cha mẹ tôi không khỏe, vừa mới nằm nghỉ, hôm nay chỉ có tôi tiếp đãi hai vị khách quý. Xin chờ một chút, tôi sẽ bảo Trọng Vũ đi gọi Hướng Vãn về. Hôm nay trong thôn vừa xảy ra một số việc, em ấy đang đi gọi điện thoại ở ủy ban thôn."

Trước đây, chuyện tiếp đón khách khứa trong nhà đều do Tiền Thục Phân làm, nhưng bây giờ bà ta bị Triệu Thần Dương làm tổn thương đến nỗi trốn trong phòng không chịu ra ngoài. Triệu Bá Văn đành phải gắng sức thể hiện vai trò người chủ gia đình, rót trà, mời nước, sắp xếp cho Triệu Trọng Vũ đi gọi Triệu Hướng Vãn về.

Tiền Thục Phân và Triệu Nhị Phúc ở trong phòng nghe rõ mồn một, nhưng chẳng muốn ra ngoài chút nào.

Cô con gái ruột được nuôi dưỡng nâng niu suốt mười năm, vất vả đưa lên thành phố để hưởng phúc, Triệu Thần Dương, lại nhẫn tâm từ chối bọn họ, không chút do dự mà đi theo Triệu Thanh Vân. Điều này đối với bọn họ là một cú sốc chí mạng.

Họ không thể nào chấp nhận được, dù đã dốc lòng vì Triệu Thần Dương, cuối cùng lại nuôi dưỡng một kẻ vong ân bội nghĩa.

Họ càng không muốn thừa nhận rằng Triệu Hướng Vãn luôn bị họ chèn ép, đối xử khắc nghiệt lại âm thầm trưởng thành, trở thành một người lợi hại đến mức ngay cả Triệu Thanh Vân cũng muốn nịnh nọt.

Người trong thôn chửi họ mất nhân tính, con trai trách họ suy nghĩ không thấu đáo, sau này Hướng Vãn đi lấy chồng, họ còn chẳng nhận được đồng sính lễ nào, mà sau Tết còn phải bỏ tiền xây nhà cho cô con gái thứ ba.

Tình cảnh này khiến họ không còn ra thể thống gì, Tiền Thục Phân thậm chí còn muốn c.h.ế.t cho xong.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 193: Khung Cảnh Thật Ấm Áp Và Yên Bình



Đúng là báo ứng, thật sự là báo ứng!

Tiền Thục Phân quấn một chiếc khăn trên đầu, nằm trong chăn r*n r*, Triệu Nhị Phúc ngồi trên giường hút thuốc lào, phát ra tiếng tặc tặc. Trong phòng khách, người ra người vào, dù là bàn chuyện bé Dao bị bắt cóc hay Quý Cẩm Mậu đến nhà, hai người họ cũng chẳng mảy may để tâm.

Dù sao thì Quý Cẩm Mậu cũng tìm Triệu Hướng Vãn, liên quan gì đến họ? Nghĩ đến đây, Tiền Thục Phân và Triệu Nhị Phúc chẳng muốn ra mặt chút nào.

Quý Cẩm Mậu chỉ đạo tài xế xách những túi lớn túi nhỏ vào phòng khách đặt gọn gàng, rồi cười nói: "Hôm nay là ngày đưa ông Táo về trời, tôi đặc biệt đưa con trai đến chúc Tết sớm. Theo phong tục thì lẽ ra nên đến vào buổi sáng, nhưng vì chuẩn bị quà tốn chút thời gian, hơn nữa là không quen thuộc đường xá, vừa đi vừa hỏi đường, nên đến hơi muộn."

Khách từ xa tới, lời giải thích của Quý Cẩm Mậu khiến Triệu Bá Văn giảm bớt phần nào sự khó chịu trong lòng, lịch sự đáp lại: "Hai người đi đường vất vả rồi, mời ngồi, mời ngồi. Mang nhiều đồ thế này…"

Chưa kịp nói hết câu, ánh mắt của Triệu Bá Văn đã bị choáng ngợp bởi những món quà mà Quý Cẩm Mậu không ngừng đưa vào.

Quà chất đầy phòng khách, lấp đầy một góc nhà. Những loại trái cây lạ chưa từng thấy, rượu bia, bánh kẹo đóng gói đẹp mắt, vải vóc và quần áo đựng trong những hộp gỗ cao cấp, mấy chiếc túi giấy màu đỏ đặc trưng của các cửa hàng vàng bạc ở thành phố Cảng, bên trong chắc chắn là những món trang sức vàng đắt tiền!

Trán của Triệu Bá Văn bắt đầu rịn mồ hôi.

Dù là một quan lớn như Triệu Thanh Vân, khi đến nhận thân cũng chưa mang nhiều quà quý giá như thế này. Quý Cẩm Mậu mang nhiều đồ như vậy đến, rốt cuộc là có ý gì? Triệu Hướng Vãn quen biết với người giàu có như vậy từ bao giờ?

Quý Cẩm Mậu nhận ra sự bất an của Triệu Bá Văn, cười giải thích: "Triệu Hướng Vãn là ân nhân cứu mạng của con trai tôi, Quý Chiêu, những thứ này chỉ là chút lòng thành của chúng tôi, cảm ơn gia đình đã nuôi dạy Triệu Hướng Vãn trở thành một người tài giỏi như vậy."

Nghe ông ấy khen ngợi Triệu Hướng Vãn, lòng tự hào của Triệu Bá Văn dâng lên, nở một nụ cười tươi rói: "Hướng Vãn là con thứ ba trong nhà, chúng tôi đều gọi em ấy là em ba. Từ nhỏ em ấy đã thích đọc sách, là người duy nhất trong thôn chúng tôi thi đậu đại học trong mấy năm nay."

Qua lại vài câu, Quý Cẩm Mậu thành công khiến Triệu Bá Văn buông lỏng cảnh giác, hai người trò chuyện vui vẻ.

Quý Chiêu ngồi trên ghế trúc, đôi chân dài gập lại một cách ngay ngắn trước mặt, lặng lẽ lắng nghe, không nói một lời. Anh thực sự rất đẹp, làn da trắng như sứ, tóc và mắt đen như mực ngọc, đẹp đến mức không giống người thật. Khi Triệu Bá Văn nói chuyện, giọng anh ấy vô thức hạ xuống, chỉ sợ hơi thở của mình sẽ thổi bay anh đi, làm anh tan chảy.

Khi Triệu Hướng Vãn về nhà, Triệu Bá Văn như trút được gánh nặng: "Em ba, cuối cùng em cũng về rồi."

Quý Chiêu đứng dậy.

Anh cao lớn, khoác một chiếc áo khoác dài màu xám nhạt càng làm nổi bật vóc dáng cao ráo, thẳng tắp, cộng với dung mạo xuất chúng, đứng ở đó thực sự khiến căn nhà cũ rực rỡ hẳn lên.

Triệu Hướng Vãn mỉm cười: "Anh đến rồi?"

Quý Chiêu khẽ gật đầu, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cô, dường như muốn nói: Lâu như vậy không gặp, cô đã đi đâu vậy?

Từng bước tiến đến gần, thế giới nội tâm của Quý Chiêu một lần nữa hiện ra trong tâm trí của Triệu Hướng Vãn.

Trên cánh đồng hoang xuất hiện một tia nắng nhạt nhoà, sắc vàng nhạt dịu dàng làm cho cả khung cảnh trở nên ấm áp hơn. Một chú chim sơn ca đậu trên cành cây, hót líu lo, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào tia nắng đó.

Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống đỉnh đầu chim sơn ca, khung cảnh thật ấm áp và yên bình.

Nhìn thấy chú chim sơn ca nhỏ này, khóe miệng của Triệu Hướng Vãn dần dần cong lên.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 194: Lúc Trời Nắng Thì Bay Lượn Một Chút, Khi Trời Âm U Thì Về Tổ Nghỉ Ngơi



Có ánh nắng, tuyết sẽ tan, cỏ xanh sẽ bắt đầu mọc lên.

[Không có cô, mặt trời sẽ không ló dạng.] Giọng Quý Chiêu mang theo chút hờn dỗi.

Triệu Hướng Vãn nói: "Anh có thể vẽ một mặt trời mà."

[Mặt trời vẽ ra không thể phát sáng.] Quý Chiêu tiến thêm một bước, chỉ còn cách Triệu Hướng Vãn một cánh tay, giống như chú chim sơn ca đó khẽ nghiêng đầu, đường nét dưới cằm thanh tú nhô lên ở chỗ yết hầu, rồi thu vào hõm ngực.

Yết hầu là điểm yếu của một người, chỉ khi đối diện với người mà họ tin tưởng tuyệt đối thì mới lộ ra bộ phận này. Vì vậy, việc nghiêng đầu truyền đạt một thái độ phục tùng và sự tin tưởng tuyệt đối.

... Nhận ra điều này, lòng Triệu Hướng Vãn trở nên ấm áp.

Ánh mắt của Quý Chiêu tràn đầy niềm vui, cả người dường như sống lại. Nhìn thấy cảnh này, Quý Cẩm Mậu cuối cùng cũng an tâm, nở nụ cười tươi tắn: "Triệu Hướng Vãn, cô vừa về quê, Quý Chiêu không có ai trò chuyện nên có chút cô đơn, nên tôi dẫn thằng bé đến đây."

Triệu Hướng Vãn mỉm cười, thái độ điềm tĩnh.

Quý Cẩm Mậu càng nhìn cô càng thích, cười như một vị Phật Di Lặc: "Gặp được cô là tốt rồi, gặp được cô là tốt rồi, cô nói vài câu với Quý Chiêu, để thằng bé yên tâm ở nhà, đợi đến khi cô khai giảng quay lại thành phố Tinh thì sẽ gặp lại nhau."

Sau khi xác nhận người trước mặt là Triệu Hướng Vãn, Quý Chiêu ngồi trở lại ghế tre, cứ như đang làm việc ở Cục cảnh sát, thoạt nhìn có vẻ rất xa cách, nhưng thực chất anh đang tập trung cao độ, luôn sẵn sàng nghe theo mệnh lệnh của cô.

Thái độ của Quý Chiêu khiến Triệu Bá Văn và Triệu Trọng Vũ bắt đầu nghi ngờ.

Người thanh niên này rốt cuộc là thế nào? Nói là thích Triệu Hướng Vãn thì ánh mắt lại trong veo, chẳng có chút tà niệm nào, vừa gặp đã ngồi xuống ngay; mà nói là không thích cô thì khi nhìn thấy cô lại cười tươi, khí chất lạnh lùng biến đâu mất rồi.

Triệu Hướng Vãn rất quen với cách cư xử này của Quý Chiêu, cô khẽ nói: "Lúc trời nắng thì bay lượn một chút, khi trời âm u thì về tổ nghỉ ngơi."

Quý Chiêu hiểu, im lặng một lúc rồi gật đầu.

Ngoài cửa, Triệu Trường Hưng gọi to: "Triệu Hướng Vãn, Triệu Hướng Vãn, đồn cảnh sát gọi lại, đã liên lạc xong rồi, chúng ta có thể xuất phát!"

Triệu Hướng Vãn nhanh chóng bước ra ngoài bàn bạc với Triệu Trường Hưng.

"Có ảnh của bé Dao không?"

"Có, có, vừa nãy Trường Canh đã tìm được vài tấm."

Triệu Hướng Vãn nhận lấy những bức ảnh mà Triệu Trường Hưng đưa, ánh mắt chợt tối lại.

Triệu Trường Hưng cũng thở dài: "Chỉ có mấy tấm này thôi. Nhưng mặt quá nhỏ, không biết có nhận ra được không."

Triệu Hướng Vãn lắc đầu: "Khó lắm."

Người ở quê rất ít khi chụp ảnh, chỉ trong những dịp đặc biệt mới trịnh trọng đến tiệm chụp ảnh ở huyện chụp. Những bức ảnh gia đình mà Trường Canh vừa lục tìm, gương mặt Triệu Thanh Dao chỉ to chừng hai centimet, căn bản không thể nhìn rõ khuôn mặt.

Hai tấm ảnh thẻ cỡ nhỏ duy nhất, một tấm chụp lúc học cấp hai, một tấm chụp lúc học cấp ba, khuôn mặt một tấm trẻ con, một tấm biểu cảm cứng nhắc.

Muốn dựa vào mấy tấm ảnh nhỏ bé này, từ biển người mênh m.ô.n.g tìm ra Triệu Thanh Dao, quả là quá khó.

Quý Chiêu thính tai, nghe thấy Triệu Hướng Vãn nói chuyện, đột nhiên chen vào một câu.

[Tôi sẽ vẽ.]

Triệu Hướng Vãn mừng rỡ trong lòng, đúng rồi, không phải có họa sĩ vẽ chân dung ở đây rồi sao?

Triệu Hướng Vãn rất tin tưởng vào khả năng vẽ chân dung của Quý Chiêu, một họa sĩ tài năng của trường phái siêu thực, có thể tái hiện chân dung Triệu Thanh Vân chỉ dựa trên lời kể của nhân viên khách sạn, giờ đây lại có ảnh làm tham khảo và sự mô tả từ nhiều người thân, việc vẽ một bức chân dung chân thực của Triệu Thanh Dao không hề khó khăn.

Đưa bức ảnh đến trước mặt Quý Chiêu, Triệu Hướng Vãn hỏi: "Cặp vẽ của anh đâu?"

Quý Chiêu quay đầu nhìn Quý Cẩm Mậu, đôi mắt sáng lấp lánh.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 195: Ngôi Sao Mới Của Giới Nghệ Thuật



Quý Cẩm Mậu thấy biểu cảm này của con trai là hiểu ngay, nhanh chóng chạy ra xe lấy cặp vẽ, giấy vẽ và bút chì than.

Triệu Hướng Vãn mô tả một cách ngắn gọn và rõ ràng.

"Cô ấy thấp hơn tôi nửa cái đầu."

"Mập hơn tôi một chút."

"Có hai lúm đồng tiền."

"Tóc không nhiều, buộc đuôi ngựa."

Cô gái làm việc cùng Triệu Thanh Dao sửa lại: "Không, bé Dao thích làm đẹp, lên thành phố là làm tóc ngay, mái tóc cuốn cong, sóng lớn, dài tới tai."

Giữa tiếng ồn ào, Quý Chiêu nhẹ nhàng nâng tay phải.

Vừa cầm bút chì lên, ánh mắt anh trở nên vô cùng tập trung, dưới ánh chiều tà càng thêm sâu thẳm.

Mắt lướt qua mấy tấm ảnh đen trắng trong tay Triệu Hướng Vãn, cổ tay Quý Chiêu nhẹ nhàng di chuyển, bút chì lướt nhanh trên tờ giấy trắng.

Chỉ vài nét bút, một cô gái sinh động, tinh nghịch, mang vẻ đẹp hoang dã đã hiện lên trên giấy.

Triệu Trường Hưng há hốc miệng kinh ngạc: "A, đúng rồi, đúng rồi, chính là thế này!"

Triệu Trường Canh chăm chú nhìn vào người trong tranh, mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói: "Bé Dao của tôi, bé Dao của tôi ơi..."

Không biết từ khi nào một nhóm người đã tụ tập ở cửa nhà, đều là những người định theo Triệu Trường Canh đi Đông Bắc cứu người. Nhìn thấy bức chân dung này, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi.

"Người này chắc là họa sĩ phải không? Vẽ đẹp quá!"

"Cậu thanh niên đẹp trai này trước đây chưa gặp bé Dao lần nào, sao chỉ nhìn một tấm ảnh mà có thể vẽ giống đến thế!"

"Lạ thật, chỉ vẽ vài nét mà sao nhìn phát nhận ra ngay là bé Dao thế nhỉ?"

"Cảm giác như bé Dao tự mình nhảy vào trong tranh vậy."

Sau khi Triệu Hướng Vãn xác nhận rằng có thể nhận diện được người qua bức vẽ này, cô nói với Quý Chiêu: "Rất tốt, vẽ thêm hai bức nữa đi."

Quý Chiêu rất ăn ý với cô, gật đầu, lấy ra hai tờ giấy từ tập vẽ, rồi nhanh chóng vẽ tiếp. Anh vẽ rất nhanh, hai bức sau giống hệt như bản sao của bức trước, lại khiến mọi người trầm trồ khen ngợi.

"Triệu Hướng Vãn tìm họa sĩ ở đâu ra thế? Vẽ vừa nhanh lại vừa đẹp."

"Có bức chân dung này, chỉ cần bé Dao đã từng xuất hiện ở đâu, chắc chắn có thể tìm ra được."

"Cậu thanh niên này giỏi thật!"

"Phải đó! Không chỉ đẹp trai mà còn vẽ giỏi. Triệu Hướng Vãn xuất sắc, bạn bè cũng xuất sắc thế này."

Tuy bị tự kỷ, nhưng tài năng hội họa của Quý Chiêu lại khiến người ta kinh ngạc. Chỉ cần nhìn qua một lần, anh có thể hoàn toàn tái hiện lại cảnh vật, con người một cách hoàn hảo, và được mệnh danh là người sáng lập trường phái siêu thực. Quý Cẩm Mậu đã từng nghe vô số người khen ngợi con trai ông ấy là "họa sĩ thiên tài hội họa": "ngôi sao mới của giới nghệ thuật", ông ấy hiểu rất rõ con trai mình khác biệt với người thường, không một lời tán tụng nào từ truyền thông hay giới nghệ thuật khiến ông ấy mất phương hướng.

Thế nhưng hôm nay, ngồi trong căn nhà thôn quê xập xệ này, nghe những lời bàn tán của người dân, Quý Cẩm Mậu có phần chìm đắm.

Rất nhiều người dân, từ tận đáy lòng khen con trai ông ấy vẽ đẹp! Họ nói rằng con trai ông ấy là một chàng trai tài giỏi! Họ không nhận ra rằng Quý Chiêu khác biệt với người khác! Họ nói Quý Chiêu rất xuất sắc!

Cảm giác được mọi người chấp nhận thật tuyệt vời, trái tim Quý Cẩm Mậu, người đã hao tổn sức lực vì con trai mình, như được ngâm trong dòng suối nước nóng, ấm áp, mềm mại, và có chút lâng lâng.

Quý Chiêu không biết cha mình đang lâng lâng ở đây, cứ bắt đầu vẽ là trong mắt anh chỉ còn lại cây bút chì và tờ giấy trước mặt. Vẽ xong ba bức tranh, anh cất bút chì than và đưa bức chân dung cho Triệu Hướng Vãn.

Góc miệng Triệu Hướng Vãn hơi cong lên, nụ cười rất rạng rỡ.

Trong thế giới nội tâm của Quý Chiêu, một tia nắng mặt trời càng thêm rực rỡ, chim sơn ca hót líu lo.

[Hơi đói.]

Giọng nói của Quý Chiêu có chút ngây ngô của tuổi thiếu niên, khiến Triệu Hướng Vãn nghe rất thoải mái, không hề có chút áp lực nào.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 196: Triệu Hướng Vãn Đến, Khiến Quý Chiêu Ngày Càng Trở Nên Bình Thường



Triệu Hướng Vãn đưa bức chân dung cho Triệu Trường Hưng cất, rồi vui vẻ xắn tay áo lên: "Để tôi nấu rượu ngọt pha trứng cho anh uống."

Quen làm việc nhà nên Triệu Hướng Vãn khéo léo hơn anh trai, cô lấy cái nồi sành đặt trên bếp than, bỏ một nắm táo đỏ, long nhãn, thêm đường đỏ, đợi nước đường sôi lên rồi cho thêm rượu gạo và lòng đỏ trứng gà đã đánh tan, và thế là một bình rượu ngọt pha trứng gà ngọt ngào, bổ dưỡng đã hoàn thành.

Tách trà ngọt nổi những bông hoa trứng gà màu vàng tươi, thơm lừng, Quý Chiêu nhận lấy tách trà, lông mày cong cong.

Triệu Hướng Vãn dặn dò anh: "Thổi một chút rồi hãy uống, kẻo bị bỏng miệng."

Quý Chiêu làm theo lời cô, thổi nhẹ rồi kề sát miệng tách nhấp một ngụm nhỏ, phát ra tiếng "sít—".

Nghe thấy tiếng này, mắt Quý Cẩm Mậu chợt đỏ hoe, suýt nữa thì bật khóc.

Bao nhiêu năm qua, ông ấy đã tìm đến biết bao chuyên gia, bác sĩ, giáo sư, họ đều nói rằng Quý Chiêu mắc chứng rối loạn phát triển, không thể chữa khỏi, chỉ có thể giảm bớt triệu chứng thông qua can thiệp thích hợp. Ông ấy vốn đã tuyệt vọng, chấp nhận số phận, không ngờ ông trời lại mang Triệu Hướng Vãn đến, khiến Quý Chiêu ngày càng trở nên bình thường.

Bây giờ Quý Chiêu đã có thể hiểu đúng lời Triệu Hướng Vãn nói, thực hiện chính xác mệnh lệnh của cô và đưa ra phản hồi tích cực trong hành động - điều này trước đây Quý Cẩm Mậu thậm chí còn không dám nghĩ tới.

Biểu hiện của Quý Chiêu đã giành được sự kính trọng của người dân trong thôn, Triệu Trường Hưng nhận lấy tách trà mà Triệu Hướng Vãn đưa cho, rồi ngồi xuống nói chuyện với anh: "Cậu là họa sĩ à?"

Quý Chiêu không thèm liếc mắt, cúi đầu uống rượu ngọt, không trả lời.

Triệu Trường Hưng có chút lúng túng, Triệu Hướng Vãn giới thiệu: "Anh ấy tên là Quý Chiêu, là họa sĩ vẽ chân dung của Cục cảnh sát thành phố chúng cháu, tính cách anh ấy hơi hướng nội, không thích nói chuyện."

"Ồ."

Nghe vậy, Triệu Trường Hưng càng thêm kính trọng anh, sự lạnh lùng của Quý Chiêu cũng được ông ấy diễn giải thành sự kiêu ngạo đặc trưng của thiên tài: "Hóa ra cậu là cảnh sát của Cục cảnh sát, lợi hại, lợi hại."

Nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, trong lòng Quý Cẩm Mậu tràn đầy cảm kích đối với Triệu Hướng Vãn. Cô biết cách bảo vệ Quý Chiêu ở bên ngoài, cô biết cách làm cho người khác chấp nhận sự tồn tại của Quý Chiêu. Ở đây, không ai cho rằng Quý Chiêu là đứa con trai ngốc nghếch nhà địa chủ, cũng không ai dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn anh.

Ngửi thấy mùi thơm của rượu ngọt và nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, cuối cùng Tiền Thục Phân cũng không chịu nổi mà bò dậy khỏi giường. Vừa mới bước vào phòng khách, ánh mắt bà ta đã bị thu hút bởi những món quà ở góc phòng, không khỏi hít một hơi lạnh: "Người này là ai vậy? Sao lại tặng nhiều quà quý giá thế này?"

Tiền Thục Phân cười gượng, bước tới gần và cúi người định cầm lấy chiếc túi giấy màu đỏ đặt trên cùng, trong lòng lẩm bẩm: Nhìn có vẻ giống bao bì của tiệm vàng Lão Phượng Tường ở huyện, không lẽ là vàng thật sao?

Triệu Bá Văn ho một tiếng, dùng ánh mắt ngăn cản hành động của mẹ. Triệu Trọng Vũ phản ứng nhanh hơn, bước nhanh tới, một tay đỡ lấy cánh tay của mẹ, tay kia giật lấy túi giấy, khẽ nói: "Đây là đồ của em ba, mẹ đừng động vào!"

Quý Cẩm Mậu thấy Tiền Thục Phân quấn khăn từ trong nhà bước ra, đoán chắc là mẹ của Triệu Hướng Vãn, vừa định đứng dậy chào hỏi thì bị Triệu Hướng Vãn ngăn lại: "Không cần để ý đến bà ấy."

Quý Cẩm Mậu hơi bối rối, nhưng phản ứng rất nhanh, vừa mới rời khỏi ghế lại ngồi xuống ngay lập tức.

Triệu Trường Hưng hiện tại rất tin tưởng Triệu Hướng Vãn, nên đương nhiên sẽ không để Tiền Thục Phân chiếm lợi từ cô, ông ấy cao giọng nói: "Chị dâu Tiền, đừng quên quyết định vừa rồi của thôn."

Tiền Thục Phân cười gượng hai tiếng: "Tôi, tôi chỉ muốn xem thôi, mọi người bận đi, bận đi." Nhìn đống quà chất như núi kia, Tiền Thục Phân cảm thấy như trái tim mình đang bị chiên trong chảo dầu. Nếu bà ta đối xử tốt hơn với Triệu Hướng Vãn một chút, thì những thứ này đều là của bà ta!
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 197: Gió Lạnh Thấu Xương Và Tuyết Rơi Dày



Sự xuất hiện của Tiền Thục Phân khiến bầu không khí sôi nổi trước đó bỗng trở nên ảm đạm.

Triệu Trọng Vũ đưa bà ta về phòng, nghiến răng dạy bảo: "Nếu mẹ chỉ quan tâm đ ến em tư vô lương tâm kia, thì đừng chiếm lợi từ em ba nữa. Có khách đến thì mẹ giả chết, đến lúc nhận quà lại rất tích cực, mẹ à, mẹ không biết xấu hổ, nhưng chúng con cũng cần mặt mũi chứ."

Mặt Tiền Thục Phân đỏ bừng, ngồi phịch xuống mép giường, tức đến mức không nói được lời nào.

Triệu Trọng Vũ quay lại nhìn người cha đang im lặng, nói: "Bé Dao bị bắt cóc, người trong thôn đều đang tìm cách giúp đỡ, còn cha và mẹ thì trốn trong phòng không chịu ra cũng được, chỉ xin một điều, đừng ra ngoài gây thêm rắc rối nữa."

Vì tội tráo đổi Triệu Hướng Vãn và Triệu Thần Dương, Triệu Nhị Phúc đã mất hết mặt mũi trong thôn, sự cứng rắn của con trai khiến ông ta phải thừa nhận - con trai đã trưởng thành, cánh cứng rồi! Ông ta cũng đã già rồi. Ông ta lẩm bẩm vài câu, cúi đầu không nói nữa.

Người trong phòng khách đang bàn về chuyện Triệu Thanh Dao mất tích, Quý Cẩm Mậu hỏi Triệu Hướng Vãn: "Cô định đi cùng bọn họ à?"

Triệu Hướng Vãn "Vâng" một tiếng.

Thị trấn Cố Ninh, thành phố Phong Thái, tỉnh Liêu, cách Triệu Gia Câu hai nghìn cây số, từ Giang Nam đến Đông Bắc, băng qua gần nửa Trung Quốc. Miền bắc đang vào mùa lạnh, nhiệt độ ngoài trời từ âm mười đến hai mươi độ. Một cô gái nhỏ như Triệu Hướng Vãn, vì muốn cứu cô gái cùng thôn mà không ngại hiểm nguy, điều này khiến Quý Cẩm Mậu vốn đã quen với rất nhiều kẻ đầu cơ thương trường, vô cùng khâm phục.

"Để tôi giúp mọi người." Quý Cẩm Mậu chủ động bước lên: "Tôi đã lái hai chiếc xe đến đây, có thể đưa ba người đến thành phố Tinh. Tôi sẽ mua vé máy bay cho mọi người, sáng mai khởi hành, trưa là đến tỉnh Liêu. Tôi sẽ sắp xếp xe đến đón, mọi người có thể đến nơi vào buổi chiều."

Nhờ có sự giúp đỡ của Quý Cẩm Mậu, ba người Triệu Hướng Vãn, Triệu Trường Hưng, và Triệu Trường Canh đã thuận lợi đến được tỉnh Liêu.

Vừa bước xuống máy bay, gió lạnh thấu xương và tuyết rơi dày khiến Triệu Hướng Vãn quấn chặt thêm áo khoác và khăn quàng cổ.

Quý Cẩm Mậu đã chuẩn bị cho cô đồ chống lạnh: bên ngoài áo bông là một chiếc áo khoác lông dày dài, một chiếc mũ lông chồn, và đôi ủng tuyết đế dày. Trước đó cô thấy chúng cồng kềnh và nặng nề, nhưng bây giờ, khi co ro trong thời tiết âm mười sáu độ, cô mới nhận ra chúng thật cần thiết.

Triệu Hướng Vãn giơ đôi tay đeo găng bông lên, áp vào mũi, nhìn lớp sương giá trên hàng mi, thở dài một hơi.

— Vẫn đánh giá thấp cái lạnh của miền Bắc rồi!

Lao Duệ Chí, cảnh sát hình sự của tỉnh Liêu đến đón bọn họ, vội vàng ngăn lại: "Đừng hà hơi, cẩn thận mũi bị đông cứng." Cái lạnh ở miền Bắc thật khắc nghiệt, hà hơi ra thành băng không phải là chuyện đùa.

Lao Duệ Chí là đồng đội của Hứa Tung Lĩnh, đã cùng nhau trải qua chiến tranh, tình cảm rất thân thiết. Việc Hứa Tung Lĩnh gọi điện nhờ giúp đỡ là điều hiếm hoi, nên Lao Duệ Chí rất nhiệt tình với ba người Triệu Hướng Vãn. Sau khi giới thiệu đơn giản, Lao Duệ Chí lái xe đưa ba người đến đồn cảnh sát thị trấn Cố Ninh ở thành phố Thái.

Dù chỉ là một lá thư gia đình đáng nghi, dù không có chứng cứ nào khác về mất tích hay bị bắt cóc, nhưng vì có Lao Duệ Chí ra mặt, đồn cảnh sát thị trấn Cố Ninh đã nhanh chóng điều động lực lượng, trưởng đồn Thi Tất Vũ tự mình dẫn đội, lập tức thành lập nhóm chuyên án tìm kiếm Triệu Thanh Dao, dốc toàn lực vào việc tìm kiếm cô ấy.

Triệu Hướng Vãn lấy bức chân dung do Quý Chiêu vẽ ra.

Bức chân dung sống động như thật, Thi Tất Vũ vừa nhìn thấy đã mở to mắt: "Các cô tìm đâu ra người vẽ bức này? Vẽ giống thật quá!"

Ông ấy cũng đã nhìn thấy bức ảnh mà Triệu Trường Hưng mang đến, nhưng hoàn toàn không thấy rõ khuôn mặt. Mang bức ảnh này đi tìm người, đúng là mò kim đáy bể. Nhưng bức chân dung của Quý Chiêu thì khác, khuôn mặt tròn, má lúm đồng tiền, đôi mắt hạnh nhân sinh động, thần thái linh hoạt sống động như muốn nhảy ra khỏi trang giấy, ai đã từng gặp cô gái này chắc chắn sẽ nhận ra.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 198: Làm Sao Họ Có Thể Để Ý Đến Một Lá Thư Nhỏ Như Vậy?



Lao Duệ Chí tò mò nhìn qua, "Ô!" lên một tiếng rồi nhìn Triệu Hướng Vãn bằng ánh mắt khác lạ: "Đây là do họa sĩ của Cục các cô vẽ à? Lão Hứa cuối cùng cũng tìm được người rồi?"

Triệu Hướng Vãn gật đầu.

Lao Duệ Chí càng nhìn càng ngạc nhiên: "Họa sĩ này... không phải là người bình thường đâu, nét vẽ này, độ chân thật này, khả năng biểu đạt này, gần như sánh ngang với các giáo sư của Học viện Mỹ thuật tỉnh Liêu rồi."

Quý Chiêu được ca ngợi là họa sĩ thiên tài, người đã sáng lập ra một trường phái hội họa mới, tổ chức triển lãm cá nhân khi mới 15 tuổi, trình độ đã vượt xa các giáo sư bình thường của Học viện Mỹ thuật. Việc anh làm họa sĩ vẽ chân dung cho Cục là một sự lãng phí tài năng. Triệu Hướng Vãn cười, đột nhiên cảm thấy hơi tự hào.

Lao Duệ Chí hỏi: "Họa sĩ này tên là gì? Sau này nếu chúng tôi cần, sẽ đến nhờ Cục các cô hỗ trợ, trình độ này... thật không thể coi thường."

Triệu Hướng Vãn nói: "Anh ấy tên là Quý Chiêu. Nếu các anh cần, cứ liên hệ với đội trưởng Hứa."

Khả năng vẽ tranh siêu thực của Quý Chiêu quả thực có tác dụng kỳ diệu trong việc hỗ trợ điều tra. Cô cũng muốn xem, liệu từ lĩnh vực nghệ thuật thuần túy, Quý Chiêu có thể tiến xa đến đâu trong tương lai.

Ba bức chân dung đã được mang đến, Triệu Hướng Vãn giữ lại một bức, hai bức còn lại giao cho các đồng chí ở đồn cảnh sát. Ba nhóm người cầm theo bức chân dung, bắt đầu đi hỏi thăm khắp nơi.

Lao Duệ Chí và Thi Tất Vũ dẫn theo Triệu Hướng Vãn, điểm dừng chân đầu tiên là bưu điện thị trấn Cố Ninh.

Trước cửa bưu điện có một hòm thư màu xanh lớn, phía trên bị tuyết phủ dày một lớp, khe mở bên cạnh hòm thư hơi hé ra, nuốt chửng những lá thư được gửi đi.

Triệu Hướng Vãn đi vòng quanh hòm thư một vòng, rồi đến quầy bưu điện, đưa lá thư mà Triệu Thanh Dao đã gửi cho nhân viên. Nhân viên xem qua dấu bưu điện và gật đầu: "Đúng vậy, lá thư này được gửi từ chỗ chúng tôi."

Thi Tất Vũ là một người đàn ông cao to, lực lưỡng, giọng nói vang như chuông: "Lá thư được gửi cách đây mười ngày, các anh có ấn tượng gì không?"

Nhân viên lắc đầu biểu thị không có ấn tượng gì. Mỗi ngày họ lấy thư từ hòm thư, đóng dấu bưu điện rồi phân phát đi khắp nơi trong cả nước, làm sao họ có thể để ý đến một lá thư nhỏ như vậy?

Triệu Trường Canh run rẩy đặt bức chân dung lên quầy, đầy hy vọng hỏi: "Các anh có thấy cô gái này không?"

Nhân viên vẫn lắc đầu.

Mặt Triệu Trường Canh tái mét, run lên như người đang bị cảm lạnh. Một phần vì lạnh không chịu nổi, một phần vì hoảng loạn trong lòng.

Triệu Trường Hưng đỡ lấy người anh họ, an ủi: "Đừng vội, từ từ hỏi, chúng ta mới đến, làm sao có thể có kết quả ngay được? Đừng lo lắng, bình tĩnh, bé Dao vẫn đang chờ chúng ta mà."

Lời của Triệu Trường Hưng khiến Triệu Trường Canh dần bình tĩnh lại, ông ấy cố gắng tự trấn an: "Được, tôi không hoang mang, không làm phiền các đồng chí cảnh sát."

Triệu Hướng Vãn hỏi: "Trong thị trấn chỉ có một bưu điện này thôi sao?"

Giọng của Thi Tất Vũ rất lớn, khiến màng nhĩ ong ong: "Đúng! Chỉ có một cái thôi."

[Đám đàn ông cao lớn đi tìm người, lại dẫn theo một cô gái nhỏ, chẳng phải là chuyện cười sao? Chỉ dựa vào một lá thư không có địa chỉ gửi, mà nói người bị bắt cóc đến thị trấn Cố Ninh chúng ta, nếu không phải là cảnh sát trưởng Lao đích thân dẫn đến, ai mà lập hồ sơ tìm người? Giữa ngày Tết nhất, cả đồn cảnh sát đều ra quân, tôi thật sự phục!]

Nghe được suy nghĩ của Thi Tất Vũ, ánh mắt Triệu Hướng Vãn lóe lên.

Nếu không kịp thời nghe được suy nghĩ của Triệu Thần Dương, có lẽ ngay cả Triệu Hướng Vãn cũng sẽ bỏ qua lá thư mà Triệu Trường Canh đang cầm.

Nếu đợi đến một năm sau khi Triệu Trường Canh phát hiện có điều không đúng rồi mới đi tìm, có lẽ khi đó đã chỉ còn bộ xương khô.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 199: Chống Chọi Với Gió Tuyết, Năm Người Bọn Họ Đi Hỏi Thăm Khắp Thị Trấn



Triệu Thần Dương, người tái sinh này, đã có tác dụng trong vụ án này, vậy thì nên giữ lại. Một ngón tay vàng đưa đến tận cửa, không dùng thì phí.

Khi đã biết kết quả, việc tìm manh mối sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Lá thư được viết trong trạng thái bị ép buộc. Vết nước mắt làm nhòe nét chữ, khi viết chữ "tốt", nét ngang cuối cùng làm rách tờ giấy, điều này chứng tỏ Triệu Thanh Dao rất đau khổ, và thái độ của cô ấy rất chống cự khi viết thư.

Lá thư được viết trong bóng tối. Nến được thắp sáng đặt ở góc trên bên phải của tờ giấy, vì quá tối nên phải cố gắng đến gần ngọn nến để viết, sáp chảy nhỏ giọt xuống giấy, để lại những vết lõm sâu nông khác nhau. Tại sao lại không viết thư vào ban ngày? Chỉ có hai khả năng, một là phải tránh người khác, hai là cô ấy bị giam cầm trong bóng tối, không thể thấy ánh sáng.

Chỉ có điều, dù là địa chỉ trên tem thư không trùng khớp với địa chỉ người gửi, hay những giọt nước mắt và dấu nến trên giấy của Triệu Thanh Dao, cũng như sự mệt mỏi và căng thẳng thể hiện qua nét chữ, tất cả đều không thể coi là bằng chứng trực tiếp.

Dù Triệu Trường Hưng là trưởng thôn, nhưng khi đến đây, ông ấy không quen ai, hoàn toàn không có chủ ý gì. Khi thấy trưởng đồn Thi lớn tiếng nói chuyện, ông ấy có chút bất an, lo lắng nhìn Triệu Hướng Vãn.

Triệu Hướng Vãn sắp xếp lại suy nghĩ, đối diện ánh mắt của Thi Tất Vũ, tiếp tục hỏi: "Gần đây có những thôn nào? Đi đến bưu điện thị trấn có những con đường nào?"

Mặc dù Thi Tất Vũ không hài lòng với cuộc tìm kiếm lần này, nhưng thái độ vẫn rất hợp tác. Anh ta kể ra tên của hơn mười thôn xung quanh một cách rành rọt, rồi chỉ vào cửa bưu điện: "Chỉ có hai con đường này."

Bưu điện thị trấn Cố Ninh nằm ngay phía trong một ngã tư, trước cửa có bốn hướng đông, nam, tây, bắc, mỗi hướng dẫn đến một thôn khác nhau.

Triệu Hướng Vãn là người đầu tiên đẩy cửa bưu điện, gió tuyết ập vào mặt.

Thi Tất Vũ lắc đầu, cùng mọi người bước ra.

Năm người bọn họ đi dọc theo hai con đường trước cửa bưu điện, bắt đầu gõ cửa từng nhà hỏi thăm.

Đúng vào thời điểm lạnh nhất ở Đông Bắc, nhà nào cũng đóng cửa không ra ngoài. Tuyết rơi dày đặc, mặt Triệu Trường Hưng và Triệu Trường Canh đều tái nhợt, cảm thấy hy vọng tìm thấy Triệu Thanh Dao thật mong manh. Ra ngoài mà không thấy bóng người, biết đi đâu để tìm?

Triệu Hướng Vãn sải bước đi trước: "Đừng nản chí, gõ cửa từng nhà một, nhất định sẽ hỏi ra được điều gì đó!"

Chống chọi với gió tuyết, năm người bọn họ đi hỏi thăm khắp thị trấn.

Họ hỏi từ sáng đến chiều, nhưng chẳng có một chút hồi đáp nào, hầu hết đều lắc đầu: "Chưa thấy bao giờ", "Không biết".

Gió tuyết dữ dội, cả nhóm người biến thành người tuyết, lông mày, lông mi đều đóng băng.

Cuối cùng, khi gõ cửa một cửa hàng, Triệu Hướng Vãn nhận ra điều gì đó bất thường.

Đó là một quán mì, kinh doanh ngay mặt đường, phía sau có một cái sân nhỏ và hai căn phòng. Người mở cửa là một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, dáng vẻ thật thà. Bà ta nhìn qua bức chân dung, đôi mắt vô thức liếc về phía trên bên phải.

Thấy hành động vô thức đó của bà ta, Triệu Hướng Vãn lập tức cảnh giác.

Bà chủ quán mì nhìn bức chân dung mà Thi Tất Thắng đưa tới trước mắt: "Xin lỗi, tôi chưa gặp qua."

[Cô gái này... hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải? Vào khoảng tháng mười một, Đặng Tuyết Phương đưa về một cô gái miền Nam. Cô gái đó mặc chiếc áo màu xanh lá, ôm một túi vải màu xanh lam, ăn một bát mì ở quán của mình. Cô gái đó có nét mặt rất giống cô gái trong tranh, chỉ có mái tóc không giống lắm, cắt ngắn cũn, trông có vẻ hơi mơ màng.]

Triệu Hướng Vãn truy hỏi bà chủ quán mì: "Bà nhìn kỹ lại xem, có thể cô ấy đói bụng đã từng ăn mì ở quán bà không?"

Người phụ nữ trung niên vẫn lắc đầu: "Không, không, không, tôi chưa gặp qua."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back