Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 180: Cô Sẽ Mãi Mãi Không Nhận Lại Người Ba Này, Càng Không Có Chuyện Để Ông Lợi Dụng



Sau khi con gái nhận lấy thẻ ngân hàng, Triệu Thanh Vân mới cảm nhận được mùi thuốc s.ú.n.g giữa cha và con gái đã biến mất, nhưng đồng thời mối liên hệ huyết thống giữa hai người cũng theo đó biến mất. Cảm giác khó hiểu này khiến trong lòng Triệu Thanh Vân cảm thấy sợ hãi, ông hỏi nhỏ: “Hướng Vãn, vậy… con có cùng cha về nhà ăn tết không?”

Triệu Hướng Vãn lắc đầu một cái, ánh mắt trầm tĩnh.

Triệu Thanh Vân cũng không chịu buông bỏ, tiếp tục truy hỏi: “Con, con có đồng ý nhận lại người cha này không?”

Triệu Hướng Vãn nhìn người đàn ông có mặt mũi tương tự mình, trong lòng dâng lên cảm giác phức tạp. Cô đã từng khát khao tìm lại ba mẹ ruột có cùng huyết thống với mình, cũng đã từng ảo tưởng nhận được tình yêu thật sự từ ba mẹ, cũng từng hy vọng bọn họ có thể đứng ra đòi lại công lý cho mình, chỉ là… sau khi trải qua thất vọng hết lần này đến lần khác, cô đã không còn mong đợi gì nữa rồi.

Nhìn thấy tròng mắt Triệu Hướng Vãn khẽ động, trong lòng Triệu Thanh Vân dâng lên hy vọng.

[Làm quan nhiều năm như thế, những mối quan hệ mình tích luỹ được ở thành phố Tinh này đủ để giúp con bé phát triển sự nghiệp. Một người tốt nghiệp đại học công an, cho dù có năng lực hình sự xuất sắc nhưng nếu không có tài nguyên, xuất thân thì mãi mãi chỉ có thể là một người cảnh sát quèn, nào có cơ hội đứng ở vị trí cao chứ? Cô con gái này của mình rất thông minh, sau khi nhận lại người ba ruột này, sẽ rất có ích cho tương lai của con bé.]

Triệu Hướng Vãn nghe được những suy nghĩ trong lòng ông, lại lần nữa lắc đầu: “Không muốn!”

Kể từ ngày cô khoác lên mình bộ đồng phục công an, Triệu Hướng Vãn cũng cảm nhận được trách nhiệm nặng nề trên vai cô. Cô không cần dựa vào dựa vào tài nguyên và thân phận của Triệu Thanh Vân, cô vẫn có thể tự tiến lên vị trí cao đó.

Triệu Thanh Vân lảo đảo lui về sau hai bước, cho đến khi đụng phải những cột gạch trụ dưới hàng lang mới dừng lại.

Mặc dù chỉ mới gặp Triệu Hướng Vãn mấy lần, nhưng có lẽ bởi vì có quan hệ huyết thống, Triệu Thanh Vân cảm thấy mình rất hiểu cô. Nếu như Triệu Hướng Vãn đã nói không, vậy thì có nghĩa là cô sẽ mãi mãi không nhận lại người ba này, càng không có chuyện để ông lợi dụng.

Triệu Thanh Vân cũng không thể không thừa nhận, có một vài vết sẹo, cho dù có cố gắng bù đắp đến mức nào cũng không thể nào lành lại được. Mười ngàn tệ, mười ngàn tệ cũng không mua được sự thân thiết từ Triệu Hướng Vãn.

Triệu Thanh Vân quay đầu nhìn về phía Triệu Thần Dương.

Triệu Thần Dương cảm nhận được ánh mắt của ông, trong lòng dâng lên hy vọng.

“Cha à, con muốn về nhà với cha, có được không? Em trai Thừa Tổ vẫn còn nhỏ, con muốn đưa em ấy đi học, mẹ ở nhà một mình sẽ cô đơn, con muốn bầu bạn với mẹ. Con, con vẫn còn đi học ở thành phố Tinh, sau khi tốt nghiệp con nhất định sẽ ở lại thành phố Tinh này. Trong tương lai, sau khi gả cho Từ Thanh Khê, con sẽ gia nhập vào đội ngũ quản lý tài chính của tập đoàn Từ thị, con sẽ giúp sự nghiệp của cha phát triển càng lúc càng lớn mạnh.”

Triệu Thanh Vân cũng không nói tiếng nào, trong lòng đang không ngừng cân nhắc.

[Cô bé Triệu Hướng Vãn này có cá tính quá mạnh, mặc dù tương lai rộng mở, nhưng lại không dễ thu phục, khó mà điều khiển được. Mười ngàn tệ có thể đổi lấy một lời từ biệt, hoàn toàn là một cuộc giao dịch lỗ vốn. Mặc dù Thần Dương ngốc hơn một chút, nhưng nó lại thân thiết với Chu Kinh Dung, hơn nữa còn đính hôn với Từ Thanh Khê, điều này sẽ giúp ích cho tương lai của mình.]

Triệu Thần Dương vốn đang sợ mất đi cây đại thụ to là Triệu Thanh Vân này, sự im lặng trầm ngâm của ông khiến cô ta sốt ruột hơn: “Cha, cha đã nuôi nấng con tám năm qua, chẳng lẽ cha nỡ đẩy con về lại nông thôn sao? Người ở nơi này đều không thích con, con cũng không thích nơi này!”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 181: Khiến Vùng Nông Thôn Tỏa Ra Ánh Sáng Nhu Hoà



Tiền Thục Phân nghe thấy thế, trong lòng đau xót, đau tới mức không thở nổi. Hai tay bà ta run run, bắt lấy cánh tay con gái: “Bé Tư, con, con…” Bà ta không cách nào biểu đạt được tâm tình của mình, cũng không biết phải chất vấn con gái cái gì.

Triệu Bá Văn lớn tiếng mắng: “Triệu Thần Dương, sở dĩ cha mẹ đồng ý tráo em với bé Ba là vì muốn em có cuộc sống tốt hơn. Bây giờ bọn họ chịu toàn bộ trách nhiệm, nhận sự trừng phạt của thôn, thế mà em chẳng cảm thấy áy náy chút nào sao? Em thật sự nguyện ý bỏ rơi cha mẹ ruột, chẳng lưu luyến gì với cái nơi này sao?”

Tính tình Triệu Trọng Vũ nóng nảy, kéo mẹ đang bất lực đứng tại chỗ đến bên cạnh mình, hung hăng trợn mắt nhìn Triệu Thần Dương: “Nếu mày không thích nơi này, vậy thì cút đi cho tao!”

Triệu Thanh Vân lạnh lùng đưa mắt nhìn sang bên cạnh, nhìn chằm chằm Triệu Hướng Vãn một hồi, trong đầu không ngừng suy nghĩ thiệt hơn. Triệu Hướng Vãn nghe thấy rõ ràng những suy nghĩ trong lòng ông ta, vẻ mặt lạnh lùng, không nói gì.

Triệu Thanh Vân cảm thấy lòng đau nhói bởi thái độ lạnh lùng của Triệu Hướng Vãn, hô hấp hơi chậm lại, quay mặt sang nói với Triệu Thần Dương: “Đi thôi.” Nói xong cũng xoay người đi về phía chiếc xe đang đậu ở cửa thôn.

Triệu Thần Dương vừa nghe thấy, vui tới mức mặt mày hớn hở, đắc ý liếc nhìn Triệu Hướng Vãn một cái, chẳng thèm để ý tới Tiền Thục Phân và Triệu Nhị Phúc vẫn luôn nghĩ cho cô ta, vội vàng đi theo sau lưng Triệu Thanh Vân.

“Bé Tư, bé Tư, con gái của tôi…” Tiền Thục Phân khóc khàn cả giọng, yếu ớt ngã vào lòng Triệu Bá Văn.

Triệu Nhị Phúc thấy con gái bội bạc như thế, sắc mặt tái mét, hung hăng giậm chân một cái: “Súc sinh! Kể từ bây giờ, chúng ta sẽ coi như chưa từng sinh ra đứa con này!”

Triệu Trường Hưng lắc đầu, thở dài một tiếng: “Các người ấy mà… nhầm cỏ dại là cỏ rồi, nuôi phải đứa không có lương tâm rồi, đáng đời!”

Nói xong câu này, ông ấy phất phất tay về phía đám thôn dân đang bàn tán ở phía sau: “Giải tán đi, giải tán đi! Hôm nay là năm mới, mọi người vui vẻ ăn tết đi.”

Các thôn dân xem náo nhiệt nửa ngày như thế vẫn chưa đủ thỏa mãn, trên đường trở về nhà vẫn không ngừng phát biểu cảm nghĩ.

“Làm người phải có lương tâm, làm chuyện tráo đổi con không có lương tâm như thế, kết quả lại nuôi ra đứa không có lương tâm, hối hận cũng không kịp.”

“Thím Tiền muốn cho Triệu Thần Dương được sống tốt để tương lai báo đáp lại cho bà ấy, cuối cùng thì sao chứ? Vừa rời khỏi nhà đã hoàn toàn quên mất ba mẹ mình, tạch tạch tạch.”

“Trái lại em gái Triệu Hướng Vãn này có lương tâm này, có tình cảm với thôn họ Triệu chúng ta, cũng không oán hận ba mẹ, là một đứa bé ngoan.”

“Người tốt chắc chắn sẽ được báo đáp hậu hĩnh, bao giờ trong thôn xây nhà mới cho cô ấy, chúng ta cũng phải đến hỗ trợ đấy.”

Các loại tiếng nói đều tập trung trong tai Triệu Hướng Vãn, cô ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời mờ mờ nhuộm màu lam nhàn nhạt, mặc dù ánh mặt trời xám trắng không quá chói mắt, nhưng lại khiến vùng nông thôn tỏa ra ánh sáng nhu hoà.

“Trường Hưng, Trường Hưng, có thư của bé Dao! Rốt cuộc cũng có thư của bé Dao rồi…” Một bóng người vội vàng chạy tới từ cửa thôn, trong tay đang giơ cao một chiếc phong thư.

Bởi vì chạy quá nhanh, người đó tông vào Triệu Thần Dương, khiến cô ta lảo đảo suýt ngã xuống đất. Vốn trong lòng Triệu Thần Dương đang tức giận, cô ta lập tức trừng mắt muốn mắng mấy câu.

Sau khi nhìn kĩ lại, nhìn thấy rõ người đụng phải mình là ai, Triệu Thần Dương giật mình một cái: Sao lại là anh ta? Đây không phải là Triệu Trường Canh, người đã phát điên vì con gái bị bắt cóc đến phía Bắc sao?

Cô ta đột nhiên phục hồi tinh thần: À, đúng rồi, bây giờ mới chỉ đầu năm 1992, lúc này Triệu Thanh Dao, người bình thường vẫn luôn trợn mắt khi nhìn thấy cô ta, chỉ vừa mới bị lừa bắt, đang lẩn trốn trong một hang động tối tăm. Người bên kia sợ bị phát hiện nên ép Triệu Thanh Dao viết thư gửi về.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 182: Triệu Thần Dương Là Người Sống Lại!



Trong thư, Triệu Thanh Dao nói với ba mẹ rằng, giáo sư đại học của cô ấy ở thành phố Di An phía Bắc vừa sinh con. Bởi vì hai vợ chồng giáo sư ra nước ngoài đưa cô ấy theo, phải hai năm sau mới trở về được. Khi ấy, Triệu Trường Hưng vui mừng không thôi, khoe khoang khắp trong thôn, chỉ hận không thể để mọi người biết được con gái mình có tương lai, có thể ra nước ngoài nhìn ngắm thế giới.

Mãi cho đến hai năm sau cũng không có tin tức gì, Triệu Trường Canh tìm được trường đại học của cô ấy ở thành phố Di An, sau khi hỏi thăm khắp nơi cũng không tìm được vị giáo sư trong thư đã đề cập, lúc này ông ấy mới cuống cuồng, báo cảnh sát tìm người.

Nửa năm sau, khi cảnh sát tìm được người, Triệu Thanh Dao bị một người đàn ông không lấy được vợ ở một thôn làng phía Bắc giam giữ trong một cái hầm, cả ngày không nhìn thấy ánh mặt trời, sảy thai ba lần, cơ thể hoàn toàn suy sụp, gầy khô như que củi, còn sống không tới một năm nữa. Triệu Trường Canh vô cùng hối hận, kể từ đó cũng hóa điên, cả ngày cứ cầm phong thư đứng trước cửa thôn, gặp ai cũng nói: “Có thư của bé Dao nhà tôi, có thư của bé Dao nhà tôi rồi.”

Nghĩ tới đây, Triệu Thần Dương cũng không mắng người nữa, dùng ánh mắt thương hại nhìn Triệu Trường Canh, phát ra tiếng hừ lạnh, trong lòng đắc ý thầm nghĩ…

[Cuống cuồng cái gì? Tương lai sẽ có người phải khóc đấy!]

Tiếng lòng của Triệu Thần Dương quá vang, quá sáng, bị thuật đọc suy nghĩ càng ngày càng mạnh của Triệu Hướng Vãn nhanh chóng bắt được.

Triệu Hướng Vãn còn đang đắm chìm trong cảm giác thỏa mãn, lúc này đột nhiên tỉnh hồn lại, không đúng! Cô nhanh chân bước xuống hành lang, kéo gần khoảng cách với Triệu Thần Dương.

[Con nhỏ đáng ghét Triệu Thanh Dao gầy như củi khô, lúc c.h.ế.t còn chưa tới năm mươi cân, người khiêng quan tài cũng lắc đầu nói quá nhẹ, tạch tạch tạch… Tôi lười so đo với ông. Sau khi sống lại, tôi là người phải làm việc lớn, lười tính toán với tên ngu ngốc như ông.]

Mấy người bên cạnh cũng vây quanh Triệu Trường Canh, bị thu hút bởi phong thư đang giơ cao trong tay ông ấy, nhưng Triệu Hướng Vãn lại bị sốc trước những gì cô nghe thấy.

Triệu Thần Dương là người sống lại!

Mỗi lần gặp mặt cô ta, đều bị một đống người vây quanh, Triệu Thần Dương giấu việc mình sống lại tận sâu trong đáy lòng, chẳng để lộ dù chỉ một chút, vậy nên Triệu Hướng Vãn không bắt được. Nhưng bây giờ, bởi vì Triệu Thanh Vân đã buông bỏ Triệu Hướng Vãn, nguyện ý đưa Triệu Thần Dương về nhà, trong lúc cô ta đang đắc ý, hơn nữa còn đột nhiên gặp phải Triệu Trường Canh, điều bí mật này của cô ta cũng lộ ra trước mắt Triệu Hướng Vãn.

Trong nháy mắt, mọi nghi ngờ trong lòng Triệu Hướng Vãn trước đó đều có câu trả lời.

Tại sao vào năm mười tuổi ấy, Triệu Nhị Phúc lại đứng ở cửa thôn chờ Triệu Thanh Vân đến từ sớm? Khi đó việc liên lạc, truyền tin vẫn còn kém phát triển, Triệu Thanh Vân cũng không gửi thư tới trước, sao Triệu Nhị Phúc lại biết Triệu Thanh Vân sẽ đến tìm người chứ?

Tại sao Triệu Nhị Phúc và Tiền Thục Phân có thể yên tâm giao con gái mình cho người mà mình đã không gặp suốt mười năm chứ? Chẳng lẽ bọn họ không sợ gặp phải lừa đảo, bắt cóc sao?

Tại sao Triệu Thần Dương mới mười tuổi mà đã thành thục, to gan như thế? Dám đi theo một người xa lạ như Triệu Thanh Vân vào thành phố?

Chẳng trách! Chẳng trách Triệu Thần Dương vẫn luôn cho Triệu Hướng Vãn cảm giác kì lạ, cảm thấy cô ta quá trưởng thành. Rõ ràng chỉ số thông minh vẫn vậy, nhưng vẫn luôn cho người ta cảm giác kiêu ngạo, hơn người.

Hoá ra là như vậy.

Sau khi biết được điều này, phản ứng đầu tiên của Triệu Hướng Vãn là cảm thấy hưng phấn.

Thời gian là đường một chiều không thể quay đầu lại được.

Socrates đã từng nói: Cuộc sống là một sự lựa chọn không thể lặp lại.

Cho nên đời người vẫn luôn có những điều tiếc nuối, luôn sẽ có những điều hối hận.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 183: Không Phải Rất Tốt Rồi Sao?



Thế nhưng, nếu như đời người có thể làm lại thì sao? Nếu như có thể biết trước được tương lai thì sao?

Triệu Thần Dương là người sống lại, cho dù cô ta ngu ngốc hay xấu xa, ít nhất những điều cô ta đã trải qua vẫn phong phú hơn tất cả mọi người. Không cần biết cô ta biết được bao nhiêu tin tức, ít nhất vẫn chính xác hơn người khác.

Vạch trần cô ta thì có ý nghĩa gì đâu chứ? Chẳng bằng giữ cô ta lại, thám thính một vài tin tức quan trọng có liên quan tới tương lai từ chỗ cô ta nhỉ? Ví dụ như… một vài vụ án chưa được giải quyết, hoặc vài vụ án lớn mà cô ta biết, cung cấp manh mối cho việc điều tra phá án?

Cảnh sát có giỏi đến đâu đi nữa, vẫn có một vài vụ án chưa giải quyết được. Nhưng nếu như kéo dài thời gian thêm mười năm, hai mươi năm thì sẽ thế nào? Khi đó, phương pháp điều tra sẽ trở nên tiên tiến hơn, phương tiện kỹ thuật cũng hiện đại hơn. Có lẽ những vụ án chưa có lời giải này đã được giải quyết và chuyển thể thành phim điện ảnh, phim truyền hình, Triệu Thần Dương có biết không?

Không phải trước mắt đang có một vụ rồi sao?

Triệu Trường Canh vui vẻ nói bé Dao gửi thư về, thế nhưng Triệu Thần Dương lại biết đó chỉ là giả thôi. Cô ta vừa thầm nghĩ trong lòng, nói bé Dao bị bắt cóc và đem bán đến một thôn ở phía Bắc, bị nhốt trong một hầm trú ẩn, lúc c.h.ế.t còn không tới năm mươi cân.

Nghĩ tới đây, Triệu Hướng Vãn cất bước đi về phía trước, chụp lấy cánh tay Triệu Thần Dương: “Cô không được đi.”

Triệu Thần Dương khó hiểu nhìn Triệu Hướng Vãn, trợn tròn mắt: “Chị muốn làm gì? Tôi đã nói xin lỗi, cũng đã bồi thường tiền, chị còn muốn cái gì nữa? Chị không muốn trở về thành phố với cha, cam tâm tình nguyện ở lại thôn họ Triệu này. Tôi lại muốn trở về trong thành, đâu vào đấy cả rồi, không phải rất tốt rồi sao? Chị kéo tôi làm gì?”

Triệu Hướng Vãn quan sát vẻ mặt cô ta: “Mới vừa rồi lúc Triệu Trường Canh giơ phong thư chạy tới, tại sao trên mặt cô lại có vẻ giễu cợt như thế? Có chuyện gì đúng không?”

Triệu Thần Dương cảm thấy chột dạ, hoảng hốt muốn hất tay Triệu Hướng Vãn ra. Thế nhưng hai tay Triệu Hướng Vãn lại giống như kìm sắt vậy, siết chặt cánh ta cô ta không buông, Triệu Thần Dương hét ầm lên: “Chị bị bệnh thần kinh à, mắc gì cứ kéo tay tôi?”

Vừa nghĩ tới tương lai số mạng của Triệu Thanh Dao thê thảm như vậy, Triệu Thần Dương lại chỉ đứng ngoài quan sát, Triệu Hướng Vãn cảm thấy tức giận không thôi, cô hung hăng kéo Triệu Thần Dương đi tới dưới cây hoè kia, thấp giọng mắng: “Nói! Rốt cuộc Triệu Thanh Dao gặp phải chuyện gì?”

Cây hoè này đã được trăm tuổi, tán cây to lớn.

Giờ phút này, Triệu Thần Dương đứng dưới tán cây, hoàn toàn bị kinh ngạc bởi lời nói của Triệu Hướng Vãn, cả người cứng đờ không nhúc nhích, da đầu cảm thấy tê dại.

“Cô, là người sống lại.” Lời nói của Triệu Hướng Vãn bình tĩnh không gợn sóng, nhưng lại khiến tim Triệu Thần Dương đập loạn. Cô đã biết! Cô cũng biết chuyện này! Từ trước đến nay Triệu Thần Dương chưa từng nói chuyện này với bất kỳ ai, đây là chỗ dựa lớn nhất của cô ta trên đời này, cô ta tuyệt đối không để cho ai biết.

“Chị, chị nói cái gì đấy?” Triệu Thần Dương hạ thấp giọng nói, tiếng nói cũng có phần run rẩy. Ngay cả bản thân cô ta cũng không hề phát hiện ra, giờ phút này trong ánh mắt cô ta tràn ngập vẻ cầu khẩn và sợ hãi, khiến cô ta hoàn toàn quên mất người trước mặt cô ta giờ đây là người mà bản thân từng rất căm ghét, coi thường.

Triệu Hướng Vãn không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt dò xét sự thay đổi trên gương mặt của Triệu Thần Dương.

Ánh mắt mở to, điều này nói lên rằng cô ta đang căng thẳng. Con người lúc gặp phải nguy hiểm, theo bản năng đồng tử sẽ giãn to ra, để thu được nhiều ánh sáng hơn, nhận được nhiều tin tức từ bên ngoài.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 184: Triệu Thần Dương Chỉ Biết Chép Bài Tập Của Người Khác, Không Có Đầu Óc Gì Cả!



Đầu nghiêng sang một bên, điều này đại diện cho việc đầu hàng. Cổ, là nơi yếu nhất của con người, nghiêng đầu làm lộ cần cổ, điều này đại diện cho một kiểu thần phục, là tư thế lấy lòng.

Triệu Thần Dương bị cô nhìn tới mức da đầu tê dại, nghĩ đến việc cha mẹ ở nhà rất ngưỡng mộ cách phân tích hành vi, vẻ mặt của Triệu Hướng vãn, cô ta nào còn dám tranh cãi nữa? Chỉ đành nhỏ giọng cầu xin, nói: “Đừng, đừng nói ra.”

Đôi mắt màu hổ phách của Triệu Hướng Vãn chiếu lấp lánh, rực rỡ dưới ánh mắt mặt trời: “Nói cho tôi biết, chuyện của bé Dao là thế nào?”

Triệu Thần Dương chỉ đành nói hết đầu đuôi ngọn nguồn chuyện cô ta biết ở kiếp trước cho Triệu Hướng Vãn nghe.

Triệu Hướng Vẫn đi về phía trước một bước, hai mắt tựa như đang phóng điện, ép Triệu Thần Dương liên tục lùi về phía sau.

“Cô sống lại lúc mấy tuổi? Sáu tuổi hay là… à, sáu tuổi.”

“Tại sao lại muốn thay tên giả làm người khác? Vận mệnh kiếp trước của tôi khiến cô thấy hâm mộ sao?”

“Cô đúng là có tương lai thật đấy. Sống lại một đời, chỉ biết trộm lấy cuộc sống của người khác!”

Triệu Thần Dương nghe đến đây, nước mắt rơi xuống như mưa: “Tôi, kiếp trước tôi không được đi học, ra ngoài đi làm vô cùng cực khổ. Sau đó trở về quê lập gia đình, mỗi ngày cũng chỉ có con, việc nhà, làm ruộng, tôi còn biết phải làm gì đây? Tôi chỉ biết, sau khi chị tới thành phố vào năm mười tuổi, cuộc sống rất tốt, vậy nên tôi sống cuộc đời của chị một lần.”

Triệu Hướng Vãn chẳng thấy đồng tình với cô ta chút nào, cười lạnh một tiếng: “Trộm lấy cuộc sống của tôi, nhưng lại sống như một con gấu giống cô thế này, cái này gọi là ngu ngốc. Biết rõ cuộc sống của anh cả, anh hai, cô lớn và chị họ lận đận, nhưng lại chẳng thèm nhắc nhở, cái này gọi là xấu xa, Triệu Thần Dương, cô vừa ngu ngốc vừa xấu xa, hết thuốc chữa!”

Triệu Thần Dương bị mắng, gương mặt hết đỏ rồi lại trắng, xấu hổ không thôi, khóc không thở nổi, nhưng cũng không thể phản bác, cũng không dám phản bác.

Triệu Hướng Vãn cứ bình tĩnh nhìn cô ta khóc như thế.

Sống lại, nắm bắt được sự phát triển của thời đại cũng như hiểu được xu hướng phát triển trong tương lai, thế nhưng một cơ hội lớn như thế này lại bị Triệu Thần Dương lãng phí. Thay đổi số mệnh của những người thân bên cạnh mình, dẫn dắt mọi người trở nên giàu có hơn, không phải tốt đẹp lắm sao? Triệu Thần Dương chỉ biết chép bài tập của người khác, không có đầu óc gì cả!

Nếu không tận dụng tốt, vậy thì sẽ rất có lỗi với món quà mà ông trời đã gửi tặng bạn.

Nghĩ tới đây, đôi mắt phượng của Triệu Hướng Vãn híp lại: “Việc sống lại quá mức kỳ diệu, tôi cảm thấy hẳn là nên báo lên quốc gia, để cơ quan nghiên cứu khoa học đến xử lý…”

Triệu Thần Dương bị cô dọa sợ hét ầm lên: “Không được, không được, tôi không muốn bị phẫu thuật!” Trong đầu cô ta hiện lên hình ảnh khủng khiếp… Nằm trên chiếc giường sắt lạnh như băng, một đống người mặc áo blouse màu trắng đứng xung quanh, có người cầm cưa, có người cầm dao, muốn cưa mở hộp sọ của cô ta, sau đó lại rạch bụng cô ta ra, muốn tìm ra bí mật dẫn tới sống lại.

Triệu Hướng Vãn vẫn xụ mặt: “Nếu như không muốn… Vậy thì ngậm miệng lại, sống cho đàng hoàng, chờ lúc nào rảnh tôi lại đến tìm cô tán gẫu một chút.”

Trán Triệu Thần Dương bắt đầu túa mồ hôi.

Nói thật, kiếp trước Triệu Thần Dương không có tương lai gì cả, sau khi sống lại cũng chẳng có tham vọng gì lớn lao, cô ta chỉ muốn rời khỏi nông thôn, gả cho một người có tiền, giống như Nguỵ Mỹ Hoa vậy, ngày ngày đi làm, rồi đánh vài ván mạt chược.

Triệu Thần Dương hoàn toàn không ngờ Triệu Hướng Vãn lại thông minh như thế, chỉ cần nhìn vẻ mặt khinh thường của cô ta khi nhìn thấy Triệu Trường Canh là có thể đoán ra cô ta sống lại!

Triệu Thần Dương lấy lòng nhìn Triệu Hướng Vãn, sợ hãi nói: “Tôi, tôi chắc chắn sẽ ngoan ngoãn. Chị muốn biết cái gì, tôi đều sẽ nói cho chị biết.”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 185: Bé Dao Có Tương Lai Thật Đấy, Sắp Được Ra Nước Ngoài Rồi



Triệu Thanh Vân ỷ vào thân phận của mình, vẫn luôn đứng ở xa xa. Nhìn thấy thời gian từng phút từng phút trôi qua, nụ cười trên mặt Triệu Thần Dương càng lúc càng trở nên nịnh nọt, lấy lòng, mí mắt không ngừng nhướng lên, lớn tiếng nói: “Đã xong chưa? Đi thôi!”

Triệu Thần Dương vội vàng ngẩng đầu, miễn cường nặn ra vẻ mặt vui vẻ: “Cha, chúng con sắp xong rồi, sắp xong rồi.”

Cô lại thấp giọng, bảo đảm với Triệu Hướng Vãn: “Chị cứ yên tâm, tôi sẽ không nói bậy, cầu xin chị, cầu xin chị đấy...”

Triệu Hướng Vãn gật đầu một cái.

Triệu Thần Dương như trút được gánh nặng, thở dài một hơi: “Vậy, tôi đi nhé?”

Triệu Hướng Vãn phất phất tay, Triệu Thần Dương giơ tay lau mồ hôi trên trán, sau đó chạy đi.

Bên kia, mấy thôn dân vừa tản ra, bây giờ lại tụ lại một chỗ, vây quanh Triệu Trường Canh, hỏi: “Bé Dao đi đâu rồi? Có về ăn tết hay không? Trong thư viết cái gì?”

Tên đầy đủ của bé Dao là Triệu Thanh Dao, là con gái út của Triệu Trường Canh, tính cách hoạt bát, sáng sủa. Năm nay mười tám tuổi, sau khi tốt nghiệp cấp hai thì đi theo mấy cô gái cùng thôn đến miền nam làm việc. Năm nay, thấy sắp hết năm mà cô ấy vẫn chưa về, trong lòng Triệu Trường Hưng nóng nảy, ngày ngày đứng ở cửa thôn chờ người phát thư.

Triệu Trường Hưng là trưởng thôn, cũng là anh em chú bác với Triệu Trường Canh, hai người cùng ông bà nội, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tình cảm rất tốt. Nghe thấy cháu gái cuối cùng cũng gửi thư về nhà, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm, mỉm cười đi tới, vỗ lên bả vai Triệu Trường Canh, nói: “Bình an là tốt, bình an là tốt rồi.”

Mấy thôn dân đứng bên cạnh cũng đều góp vui, hỏi lung tung này kia.

“Lúc lão Tam nhà tôi trở về thôn nói bé Dao làm việc trong xưởng quá cực khổ, có người giới thiệu cho công việc tốt, mau nói xem là công việc gì thế?”

“Trong số những người ra ngoài đi làm vào tháng 9, cũng chỉ có bé Dao là có trình độ học vấn cao nhất, tốt nghiệp trung học cơ sở, chắc chắn cô bé sẽ tìm được một công việc tốt.”

“Chắc chắn kiếm được không ít tiền đâu, nói không chừng còn có thể đến thành phố lớn làm việc, nhìn ngắm thế giới xung quanh.”

Triệu Trường Canh xé mở phong thư, rút ra một lá thư, đưa cho Triệu Trường Hưng: “Trường Hưng, anh đọc giúp em đi. Đọc thử xem bé Dao nói cái gì, khi nào con bé mới về?”

Triệu Trường Hưng nhận lấy bức thư, đọc xong nhanh như gió.

“Bé Dao nói, con bé tới thành phố Di An ở tỉnh Liêu chăm con cho gia đình một giáo sư đại học. Vợ chồng vị giáo sư đó thấy con bé hiểu chuyện, chăm chỉ nên vô cùng thích con bé. Bọn họ sắp phải ra nước ngoài, nói muốn đưa bé Dao đi cùng, hai năm nữa mới về.”

Nghe Triệu Trường hưng nói thế, các thôn dân cảm thấy kích động không thôi, mắt của người nào người nấy đều sáng lên.

“Ôi, bé Dao có tương lai thật đấy, sắp được ra nước ngoài rồi.”

“Tổ tiên phù hộ, con bé đi đâu đấy? Có phải đến mấy nước đế quốc chủ nghĩa gì đó trên phim ảnh không?”

“Làm v.ú em cho con của giáo sư đại học, vậy cũng là người có ăn có học, chắc chắn sẽ rất có tiền!”

“Đúng đó, đúng đó, chờ hai năm nữa lúc bé Dao trở về, chắc chắn sẽ mang theo một bao lớn đồ nước ngoài về báo hiếu ba mẹ.”

Tiếng khen ngợi vang lên không dứt, nhưng Triệu Trường Hưng lại tương đối lý trí, nhắc nhở một câu: “Anh thấy có hơi… kỳ lạ đấy, bé Dao chỉ nói đến thành phố Di An làm v.ú em cho gia đình một giáo sư, nhưng cụ thể trường nào, tên họ của vị giáo sư đó cũng không ghi. Có phải là thật không? Hay là bị người ta lừa?”

Triệu Trường Canh nghe thấy thế, cảm thấy không vui: “Trường Hưng, bé Dao nhà chúng ta rất thông minh, sao có thể bị người khác lừa chứ? Con bé muốn đi theo gia đình giáo sư này ra nước ngoài để nhìn ngắm thế giới, thôn của chúng ta mấy ai có thể ra khỏi nước mình chứ? Mấy ai được may mắn như thế?”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 186: Triệu Trường Hưng Là Một Người Có Tinh Thần Trách Nhiệm Rất Cao



Triệu Trường Hưng còn muốn nói gì đó, Triệu Trường Canh lại cho là ông ấy ghen tị, không nói lời nào đưa tay cướp lấy bức thư, quý trọng nhét vào lại phong thư, rồi lại nhét vào trong túi áo khoác, đắc ý thổi phồng: “Bé Dao nhà em có tương lai, người khác đi làm cũng chỉ làm công nhân ở hãng điện tử, còn con bé lại làm v.ú em cho gia đình giáo sư đại học, lại còn có thể ra nước ngoài, tốt biết bao.”

Những thôn dân khác cũng bắt đầu ồn ào: “Có tương lai, có tương lai, chờ bé Dao về mang thuốc lá, rượu tây, mọi người cùng hút, cùng uống.”

Trong hàng loạt tiếng cười lớn, có người lại nói: “Triệu Hướng Vãn đến thành phố Tinh học đại học, chắc hẳn con bé biết giáo sư đại học là thế nào. Có phải giống như trong mấy bộ phim truyền hình không, gạch trắng lớn, trên tường gắn những miếng vải bông xinh đẹp, đồ nội thất trắng tinh, hoa vàng được đặt bên góc, ngay cả rèm cửa sổ cũng hai tầng?”

“Đúng, đúng, đúng, Triệu Hướng Vãn, cháu nói với thím một chút, có phải mấy giáo sư đại học mỗi khi ra khỏi nhà đều mặc âu phục, thắt cà vạt? Có phải trông họ rất nghiêm túc không?”

“Lúc rảnh rỗi không có gì làm thường tổ chức mấy buổi tiệc rượu? Nam nữ ôm nhau khiêu vũ đó sao?”

Vào thập niên 1990, phim điện ảnh Hongkong và Đài Loan rất nổi tiếng, thôn họ Triệu cách huyện thành không xa, những thôn dân đều thông qua phim ảnh để hiểu thêm về thế giới bên ngoài, cảm thấy vô cùng tò mò với những gì mình chưa biết.

Nghe thấy các thôn dân gọi tên mình, Triệu Hướng Vãn bước nhanh tới trả lời: “Các giáo sư dạy tại đại học Công An có thái độ rất ôn hoà.”

Triệu Trường Canh vừa nghe thấy cô nói thế, lập tức tỉnh táo: “À đúng rồi, Triệu Hướng Vãn là người có ăn có học đã ra ngoài nhìn ngắm thế giới, ngay cả con bé cũng nói giáo sư đại học rất ôn hoà, bé Dao lại được người ta quý mến, được đưa ra nước ngoài cũng là bình thường thôi.”

Triệu Trường Hưng là một người có tinh thần trách nhiệm rất cao, vẫn cảm thấy không yên lòng: “Trường Canh à, trên đời này nào có bữa cơm nào là miễn phí đâu chứ, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút. Em mau viết thư hồi đáp đi, bảo con bé nói tên giáo sư đại học cũng như tên trường cho em…”

Trệu Trường Canh không muốn nghe ông ấy giảng đạo nữa, cầm bức thư quơ quơ trước mặt Triệu Trường Hưng: “Được rồi, được rồi, Trường Hưng à, cảm ơn anh đã đọc thư giúp em nhé, em về nhà trước đây, mẹ bé Dao vẫn còn đang chờ tin tức của con bé. Một người lợi hại như giáo sư đại học, nào có thể nói tên và địa chỉ một cách tuỳ ý như thế chứ? Hơn nữa, con bé đã nói sẽ không có cách liên lạc, phải đến hai năm sau mới có thể về được, vậy thì sao có thể liên lạc được?”

Nghe cuộc đối thoại của Triệu Trường Canh và Triệu Trường Hưng, Triệu Hướng Vãn tiêu hoá manh mối Triệu Thần Dương nói cho cô ban nãy.

Triệu Hướng Vãn và Triệu Thanh Dao là bạn học chung tiểu học và cả trung học cơ sở, con người Triệu Thanh Dao khá chính trực, có hơi yếu đuối, thích mấy thứ loè loẹt nhưng lại rất tốt bụng, thường sẽ lặng lẽ nhét đồ ăn ngon cho Triệu Thanh Vãn.

Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, Triệu Hướng Vãn vào huyện thành học trung học phổ thông, còn Triệu Thanh Dao lại không đi học tiếp. Sau khi ở nhà hai năm, nhìn thấy mấy cô gái ở thôn khác đều ra ngoài đi làm, lúc về trông có sức sống hơn không ít, cũng có chút động lòng, thế là cũng chạy theo đến thành phố Dương.

Vóc người của Triệu Thanh Dao đẹp, lại có trình độ văn hoá tới hết cấp hai, rất được ưa chuộng trên thị trường lao động. Nhưng tuy nói cô ấy là dân quê, thế nhưng ở nhà Triệu Trường Canh, sau khi sinh ba cậu con trai thì mới có một đứa con gái bảo bối, vậy nên cô ấy lớn lên trong sự nuông chiều, rất ít khi làm ruộng.

Cô ấy không thể chịu nổi sự vất vả khi làm việc trên dây chuyền lắp ráp hằng ngày, vậy nên cứ liên tục đổi chỗ làm, từ hãng điện tử đến hãng may quần áo, rồi đến nhà máy thực phẩm, cô ấy đều không hài lòng. Bây giờ có thể đến làm v.ú em cho nhà giáo sư đại học, còn có thể ra nước ngoài, thật sự là không tệ chút nào.
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 187: Thông Qua Phong Thư Trong Tay Cố Gắng Tìm Ra Manh Mối



Thế nhưng, hết lần này tới lần khác Triệu Thanh Dao lại bị người ta lừa, nghĩ tới đây, Triệu Hướng Vãn nhìn chằm chằm về phong thư trong tay Triệu Trường Canh.

Thị lực của Triệu Hướng Vãn tốt, mặc dù phong thư đã bị mở ra, thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ dấu bưu điện: “Chú Trường Canh, chú cho cháu mượn phong thư xem một chút được không ạ?”

Kể từ sau khi Triệu Hướng Vãn lên đại học, địa vị của cô ở trong thôn cũng tăng lên, Triệu Trường Canh đưa phong thư tới cho cô, lên tiếng dặn dò: “Cháu đừng làm nhăn nhé, chú còn phải đưa cho mẹ và anh trai của bé Dao xem nữa đấy.”

Là một phong thư được dán vô cùng bình thường, người nhận thư là Triệu Trường Canh, địa chỉ gửi qua bưu điện chỉ có vẻn vẹn sau chữ, thành phố Di An, tỉnh Liêu. Kiểu chữ hơi nhỏ, có chút ngây thơ, những nét chéo thường sẽ được đánh cong lên một chút trông rất đẹp mắt, đúng là bút tích của Triệu Thanh Dao.

Bức thư này là do Triệu Thanh Dao viết, nhưng bởi vì không viết rõ địa chỉ gửi thư, thế nên người nhà không thể liên lạc được với cô ấy. Ra nước ngoài hai năm không có tin tức gì, tên họ cũng không nói cho người nhà biết, chắc chắn có vấn đề.

Dấu bưu điện trên phong thư có hơi nặng nề, in lên khiến chữ viết bị che mờ, nhìn không được rõ ràng lắm, cần phải xem cẩn thận. Triệu Hướng Vãn giơ phong thư lên trước mắt, nheo mắt lại cố gắng kiểm tra thử.

Dáng vẻ nghiêm túc của Triệu Hướng Vãn khiến Triệu Trường Canh cảm thấy kỳ lạ. Bé Ba nhà Triệu Nhị Phúc học đại học Công An, công an ấy mà… không phải là cảnh sát sao? Chẳng lẽ con bé phát hiện ra cái gì không đúng sao?

Triệu Trường Hưng cũng cảm nhận được sự khác thường, xích tới gần, hỏi: “Hướng Vãn, có chuyện gì đúng không?”

Triệu Hướng Vãn dùng tay chỉ lên dấu bưu điện trên phong thư: “Chú Trường Hưng, nếu như bức thư này được gửi tới từ thành phố Di An ở phía Bắc, vậy thì trên dấu bưu điện phải viết bốn chữ thành phố Di An, ở chính giữa sẽ viết ngày tháng, bên phía phải có tên đường cụ thể hoặc tên bưu cục trực thuộc. Thế nhưng… dường như chữ viết trên dấu bưu điện này không phải là Di An?”

Đáng tiếc, Triệu Thần Dương cũng chỉ biết Triệu Thanh Dao bị người ta bắt cóc bán đến một thôn làng ở phía Bắc, cũng không biết địa chỉ cụ thể, chỉ có thể thông qua phong thư trong tay cố gắng tìm ra manh mối.

“Đúng không?” Triệu Trường Hưng vừa nghe, trong lòng có hơi hốt hoảng, cầm lấy phong thư, giơ về phía ánh mặt trời xem lại thử.

Triệu Trường Hưng biết, thành phố Di An là thành phố công nghiệp nổi tiếng ở phương Bắc. Nhưng bên trên dấu bưu điện này rõ ràng viết đến sáu chữ! Lui mười ngàn bước, là sáu chữ, thành phố Di An, tỉnh Liêu. Nhưng nhìn từ kết cấu, dường như chữ thứ ba và thứ tư trông phức tạp hơn hai chữ Di An.

“Hai chữ phía trước là tỉnh Liêu, đúng, đúng rồi, là tỉnh Liêu.” Triệu Trường Hưng đọc nửa ngày, cuối cùng mới chắc chắn đó là tỉnh Liêu, nhưng điểm chính là phải phân biệt bốn chữ phía sau là gì.

Triệu Hướng Vãn cố gắng nhớ lại kiến thức địa lý trung học cơ sở.

Đầu óc Triệu Trọng Vũ linh hoạt, lớn tiếng nói: “Nhà ai có bản đồ? Tìm thử trên bản đồ một chút xem, xem thử xem có địa danh nào tương tự không.”

Nghe nói phong thư này không phải được gửi đi từ thành phố Di An, Triệu Trường Canh có hơi mất hồn mất vía. Mặc dù nói việc bé Dao ra nước ngoài khiến ông ấy nở mày nở mặt, nhưng là con gái ruột của mình, không thể xảy ra chuyện gì được. Nếu như phong thư này không ổn, vậy… càng nghĩ càng thấy sợ, tiếng nói của Triệu Trường Canh cũng mang theo vẻ nức nở: “Trường Hưng, Trường Hưng, anh mau tìm người biết chữ tới đi, bé Dao không sao chứ? Con bé không sao chứ?”

Mọi người vừa nghe nói thư bé Dao gửi về có thể có vấn đề, lập tức bùng nổ.

“Ở nhà tôi có một tập bản đồ, để tôi về lấy, mọi người chờ một chút!”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 188: Cách Hành Văn Dễ Hiểu, Cách Diễn Đạt Có Hơi Khoa Trương, Trông Như Đang Muốn Che Giấu Điều Gì Đó



“Nhà tôi cũng có bản đồ, nhưng lại được dán dính lên tường rồi, để tôi xé nó xuống.”

“Nếu không phải được gửi đi từ thành phố Di An, vậy tại sao bé Dao lại nói mình đang làm v.ú em cho gia đình giáo sư đại học chứ? Chẳng lẽ cô bé đang nói dối sao?”

“Mặc dù bé Dao có hơi yếu ớt, nhưng từ trước đến giờ chưa từng nói dối, không phải con bé bị người xấu ép buộc đó chứ?”

Mọi người cứ anh một câu tôi một câu, ai nấy đều có chút sốt ruột.

Đều là người trong thôn, mặc dù có đôi khi sẽ cãi vả, có đôi khi ghen tị với nhau, nhưng phần lớn người trong thôn đều chất phác, hiền lành. Huống chi Triệu Thanh Dao còn là đứa trẻ mà mọi người đã nhìn từ bé đến lớn, dáng vẻ đoan chính, tiếng cười trong trẻo vang dội.

Đám người tụ tập trước cửa nhà Triệu Nhị Phúc cũng chẳng có vấn đề gì, sau khi Triệu Bá Văn sắp xếp cho ba mẹ ổn định, anh ấy gọi mọi người vào gian nhà chính ngồi, đốt than, bưng trà rót nước.

Trưởng thôn Triệu Trương Hưng và chủ tịch hội phụ nữ, Tần Hương Quế ngồi ở vị trí chủ trì, Triệu Trường Canh nắm chặt lá thư, chỉ hận bản thân mình không biết chữ, đưa đến trước mặt Triệu Hướng Vãn, lên tiếng năn nỉ: “Bé Ba, cháu học ở đại học Công An, chắc chắn biết nhiều thứ. Cháu xem thử giúp chú, xem thử xem những gì bé Dao nói có phải thật không.”

Triệu Hướng Vãn nhận lấy bức thư, cảm thấy áp lực.

Tuy nói qua lời kể của Triệu Thần Dương, cô biết được bé Dao bị bắt cóc, nhưng cũng không biết cụ thể là ở thành phố nào, ở thôn làng nào, trong gia đình nào.

Không có sự trợ giúp của thuật đọc suy nghĩ, mọi thứ chỉ có thể dựa vào việc dùng mắt quan sát cẩn thận.

“Ba, mẹ, con ở thành phố Di An rất tốt, giáo sư Lý và dì Tôn đối xử với con rất tốt, em bé cũng rất ngoan ngoãn. Mỗi tháng họ trả cho con sáu mươi ngàn, ăn ngon, mặc đẹp, cái gì cũng không cần dùng đến tiền của mình. Hai ngày nữa, giáo sư Lý phải ra nước ngoài, dì Tôn nói em bé không thể xa con được, vậy nên bọn họ đưa cả con theo nữa. Sau khi ra nước ngoài sẽ không thể liên lạc với mọi người được, cho nên bây giờ con viết thư này gửi cho mọi người, cả nhà đừng lo lắng cho con.”

Cách hành văn dễ hiểu, cách diễn đạt có hơi khoa trương, trông như đang muốn che giấu điều gì đó.

Kiểu chữ non nớt, nét bút mềm mại, khi viết có hơi chìm xuống, trông hơi mệt mỏi. Nhưng nét bút lại lớn nhỏ không đều, có vài chữ điểm kết thúc hơi mạnh mẽ, gần như đ.â.m thủng giấu. Đặc biệt là lúc viết chữ “Tốt”, nét ngang cuối cùng trông có hơi dùng sức, tựa như đang nghiến răng nghiến lợi vậy, điều này nói rõ tâm trạng người viết rất tệ, cảm xúc không ổn định, dường như có một sự d.a.o động rất lớn.

Ở cuối đoạn hai có một vết nước nhàn nhạt, làm lem hết mực, trông hệt như nước mắt.

Điểm đáng nghi nhất chính là ở bên phải lá thư này, có một vài vết đen đen cỡ móng tay hằn lên đó.

Triệu Hướng Vãn đưa tờ giấy xuống dưới mũi, ngửi một chút.

Người ba đáng thương Triệu Trường Canh nhìn chằm chằm mỗi một động tác của Triệu Hướng Vãn, lo lắng đề phòng, chờ đợi cô công bố kết quả.

Mãi một hồi lâu sau, Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu lên, sắc mặt có hơi nghiêm túc.

Triệu Trường Canh cũng không dám hỏi, thấp thỏm, bất an chờ đợi.

Triệu Hướng Vãn mở bức thư ra đặt lên bàn, chỉ vào vết móng tay thật sâu mờ mờ ở bên phải tờ giấy, tỏ ý bảo Triệu Trường Hưng và Tần Hương Quế xem kỹ: “Mọi người nhìn này, đây là dấu nến nhỏ giọt để lại.”

Triệu Trường Hưng và Tần Hương Quế cúi đầu nhìn thử một chút, dùng ngón tay cạy thử, cào xuống được một lớp sáp đèn cầy mỏng màu trắng: “Đúng rồi, là đèn cầy.”

Triệu Trọng Vũ xen vào một câu: “Thôn chúng ta cũng đã được kéo dây điện rồi, nhà nào nhà nấy đều có đèn điện, ít khi cần dùng tới đèn cầy. Sáp nến nhỏ xuống trên bức thư thế này nói rõ nơi bé Dao viết thư rất tối, không có đèn, vẫn phải dùng đến đèn cầy. Nào có thành phố lớn nào, có trường đại học mà còn dùng nến để viết thư chứ? Chỉ là viết thư cho người thân thôi mà, cũng không phải chuyện không thể cho người khác biết.”
 
Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần Thám
Chương 189: Chắc Chắn Là Thành Phố Phong Thái Rồi!



Triệu Hướng Vãn tán thưởng nhìn Triệu Trọng Vũ một cái.

Triệu Trọng Vũ nhận được sự khích lệ, tiếp tục phân tích: “Một nơi rất tối, không có đèn điện, chỉ có dùng nến để viết thư, e rằng chỉ có ở những thôn trong núi xa xôi chưa được kéo điện mà thôi.”

Anh ta còn chưa nói xong, “ầm” một tiếng.

Triệu Trường Canh tựa người vào lưng ghế, té ngã xuống đất.

Người bên cạnh luống cuống tay chân, đỡ ông ấy dậy, lúc này Triệu Trường Canh khóc lóc, lớn tiếng nói: “Bé Dao của tôi! Ôi… bé Dao của tôi!”

Triệu Trường Hưng thấy ông ấy khóc khàn cả giọng, cảm thấy không đành lòng, vội vàng an ủi: “Đừng nóng, đừng nóng, chuyện này vẫn còn chưa chắc chắn mà. Chúng ta có nhiều người như thế, nhất định có thể tìm được bé Dao về.”

Triệu Trường Canh nắm chặt lấy tay Triệu Trường Hưng, run rẩy nói: “Trường Hưng, Trường Hưng, anh phải giúp em đưa bé Dao về đấy.”

Ở một thôn làng xa xôi, bị buộc phải viết một bức thư báo bình an giả, chắc chắn bé Dao đã bị bắt cóc! Bây giờ đối với Triệu Trường Canh mà nói, ra nước ngoài gì đó, làm v.ú em ở nhà giáo sư đại học gì đó, tiền lương cao gì đó, những thứ này đều không còn quan trọng nữa, ông ấy chỉ mong con gái có thể an toàn về nhà.

“Tới, tới rồi, mang bản đồ tới rồi đây!”

Có người vội vàng chạy tới, trong tay đang cầm một quyển bản đồ hành chính của cả nước.

Triệu Trường Hưng cũng có chút căng thẳng, hai tay run rẩy, cả nửa ngày mới lật tới bản đồ của tỉnh Liêu, sau đó bắt đầu tìm mấy địa danh tương tự dấu bưu điện đó ở xung quanh thành phố Di An.

“Tìm những điểm có ba chữ trước.” Triệu Hướng Vãn tỉnh táo chỉ huy, rõ ràng chữ cuối cùng bên trên dấu bưu điện không phải chữ thành phố, vậy thì địa danh có ba chữ là có khả năng cao nhất.

Ngón tay Triệu Trường Hưng lướt trên bản đồ, Triệu Trọng Vũ cũng tới gần tìm phụ ông ấy.

“Ở đây, ở đây, thành phố Phong Thái, có phải chỗ này không?”

Tiếng nói này vừa vang lên, tất cả mọi người đều bu lại, đối chiếu dấu bưu điện và thành phố Phong Thái này, càng xem càng thấy giống, thế là nói: “Đúng, đúng, đúng rồi, chắc hẳn là nơi này, nét bút tương đối nhiều, thành phố Phong Thái! Chắc chắn là thành phố Phong Thái rồi!”

Sau đó bọn họ lại mở bản đồ thành phố Phong Thái ra xem, bắt đầu tìm kiếm tên đường hoặc tên bưu cục được ghi dưới dấu bưu điện.

“Thị trấn Cổ Ninh! Là thị trấn Cổ Ninh!”

Lòng Triệu Hướng Vãn trầm xuống.

Thành phố Phong Thái cách thành phố Di An hai trăm cây số về phía Bắc, không có xe lửa, tương đối khép kín. Thị trấn Cổ Ninh chắc hẳn là một thôn quê thuộc quyền quản lý của thành phố Phong Thái, một vùng quê xa xôi, trời giá rét, giao thông đi lại bất tiện, tìm người thế nào đây?

Triệu Trường Hưng cố gắng trấn an bản thân mình, rồi nói thật với Triệu Trường Canh: “Trường Canh à, nếu bức thư này được gửi đi từ thị trấn Cổ Ninh thuộc thành phố Phong Thái, cũng có đóng dấu bưu điện ở đó, vậy có thể nói rõ bé Dao không có ở thành phố Di An này. Việc làm v.ú em cho gia đình giáo sư đại học, phải cùng nhà họ ra nước ngoài gì đó được nói trong thư đều là lừa gạt. Em phải chuẩn bị tinh thần, anh lo… anh lo bé Dao bị người ta bắt cóc đem bán rồi!”

Triệu Trường Canh cũng không còn thấy may mắn nữa, nước mắt rơi xuống như mưa, hoàn toàn mất hết ý kiến.

Ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Triệu Hướng Vãn.

Triệu Hướng Vãn: “Báo cảnh sát đi.”

Triệu Hướng Vãn chỉ cần nói một câu báo cảnh sát, cả thôn Triệu Gia Câu lập tức trở nên bận rộn.

Hôm nay là ngày 24 tháng chạp âm lịch, là ngày đưa ông Táo về trời ở miền Nam. Triệu Trường Hưng chạy về văn phòng ủy ban thôn để gọi điện báo cảnh sát. Nhưng đồn cảnh sát phụ trách thôn Triệu Gia Câu nói rằng tỉnh Liêu quá xa, mà ở thị trấn Cố Ninh, thành phố Phong Thái có nhiều rừng núi hoang vu, người dân hung dữ. Nếu người bị bắt cóc đến đó thì việc giải cứu sẽ rất khó khăn. Nhưng họ sẽ xin ý kiến cấp trên, cố gắng hợp tác với đồn cảnh sát thành phố Phong Thái để cứu người phụ nữ bị bắt cóc.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back