Dịch Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 450



Trần Chí Khiêm lại hỏi Chu Nhã Lan: "Chị có ý tưởng nào về bước kết hợp tiếp theo của công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Ích Hòa chưa?"

Doanh số bán máy chơi game của điện tử Thiên Thược và đồ chơi hộp bí ẩn đang rất bùng nổ.

Hai sản phẩm chủ lực này đã thu hút được rất nhiều khách hàng, cùng với việc Chu Nhã Lan đã điều chỉnh mô hình bán hàng khiến doanh số bán hàng của Thế giới đồ chơi đã tăng vọt và vượt xa Thếu giới trẻ em.

Gần đây, vốn chủ sở hữu của Thế giới trẻ em cũng đã được giải quyết, tòa án đã phán quyết rằng tất cả tài sản của Lâm Ích Hòa đều thuộc về Lâm Hữu Kiệt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tất nhiên là sự mở rộng của Thế giới trẻ em quá nhanh đã tạo rất nhiều khoản nợ phát sinh, giá trị thực tế của khoản thừa kế đã giảm đi rất nhiều.

Trong hoàn cảnh như vậy, Chu Nhã Lan đã quyên tặng 30 triệu và một căn biệt thự đứng tên con trai mình.

Những người khuyên Chu Nhã Lan phải sống tử tế hơn cũng xuất hiện nhưng đều bị cô ấy mắng lại hết. Người ta gánh nợ nần mà vẫn quyên góp tiền của, bọn họ còn muốn cô ấy tử tế thế nào nữa? Bọn họ còn muốn ép cô ấy phải nuôi đứa con ngoài giá thú của đôi nam nữ ghê tởm đó sao?

Số tiền đã được quyên góp và khoản nợ cũng đang được Chu Nhã Lan gánh vác, nó sẽ không đến mức không thể trả nổi, nhưng đó vẫn là một rủi ro kinh doanh rất lớn.

Ngay cả khi Thế giới trẻ em sáp nhập với Thế giới đồ chơi, những khoản nợ này vẫn cần phải được xử lý thích đáng.

Trần Chí Khiêm gợi ý cho Chu Nhã Lan nên xử lý các khoản nợ này như thế nào và giảm rủi ro xuống mức thấp nhất.

Chu Nhã Lan nghe nói rằng Trần Chí Khiêm rất quen thuộc với việc quản lý vốn nên nói: "Chí Khiêm, ở độ tuổi của cậu sao cậu lại hiểu biết nhiều như vậy? Sau khi nghe những gì cậu nói, chị cảm thấy hình như mình đã sống uổng phí mấy năm qua đấy."

"Tôi đã suy nghĩ khá nhiều về vấn đề này, hơn nữa tôi cũng hay thảo luận với Dung Viễn nữa.” Trần Chí Khiêm giải thích.

“A Khiêm, hành lá đâu?” Phàn Kỳ gọi to, cốt lết xào hành mà không có hành thì sao mà được?Trần Chí Khiêm đưa hành lá cho Phần Kỳ, Phần Kỳ nhấc nắp nồi lên, nước sốt đỏ sẫm của món cốt lết xào hành đã đến giai đoạn rút nước, cô cho ngay một nắm hành lá vào.

Mũi của cô ngửi được mùi thơm của bồ câu sữa nướng khi cô quay sang hướng của Hứa Diệu Nhi: "Diệu Nhi, cô đã cho thêm gia vị gì vậy?"

"Đó là dược liệu, năm quả đào lông. . ."

Nghe Diệu Nhi liệt kê các dược liệu, Phàn Kỳ chính là người với tôn chỉ gạo không ngại trắng, thịt không ngại mỏng. Phần lớn các món ăn cô đều thích làm y chang như bản gốc nên cô chỉ ước gì có thể nhớ hết chúng ngay lập tức.Phùng Học Minh không biết mình có điên hay không, anh ta biết rõ Liêu Nhã Triết và Hứa Diệu Nhi đã ở cùng nhau, càng biết rằng anh ta nên buông tay không nên gặp hai người bọn họ nữa nhưng hết lần này đến lần khác, anh ta không thể khống chế bản thân mà mua vé tàu rồi lên bờ.

Anh ta đi thẫn thờ trên đường, qua các cư dân và ngõ nhỏ chật hẹp. Anh ta thấy mình hèn hạ chẳng khác gì ông ngoại, phải mất đi thì mới trân trọng, không có mới biết đau xé tim gan.

Một mùi hương quen thuộc bay ra từ cửa sổ. Dù Diệu Nhi ướp gà hay ướp bồ câu đều thích sử dụng dược liệu này. Anh ta lần theo mùi lương đi đến bên cửa sổ.

Anh ta nghe được giọng nói của Phàn Kỳ: "Hương vị này thực sự tuyệt vời. Tôi muốn công thức của nó."

"Ừm. Tôi cũng muốn học món sườn cốt lết của cô." Đây là giọng nói của Diệu Nhi.

Phùng Học Minh ngửi thấy mùi hương, sắc mặt buồn bã. Lúc đang tha hương nơi đất khách quê người, Hứa Diệu Nhi nấu cho anh ta hương vị quê hương, lúc đó anh ta rất vui.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 451



Nhưng sau khi trở về Hồng Kông, dù cô ta nấu có ngon đến đâu, anh ta cũng có thể ăn những món đó ở những nhà hàng khác.

Giống như cô ta không thể nào so sánh với những nữ minh tinh xinh đẹp kia. Anh ta liên tục thay đổi bạn gái, nhưng ngày cưới vẫn như cũ.

Cô ta sang Paris đặt váy cưới, nói mãi khiến anh ta phiền lòng mới đành đi cùng với cô ta, cũng không biết tại sao Hứa Diệu Nhi lại muốn hành hạ anh ta như thế? Cô ta mặc váy cưới rồi hỏi anh: "Có đẹp không?"

Nhìn dung mạo nhạt nhẽo này, anh ta thật sự không thể nói ra hai chữ "rất đẹp", đành miễn cưỡng nói: "Cũng không tệ!" Bởi vì một câu như vậy đã khiến cô ta khóc nức nở đêm hôm đó, cũng vì vậy làm anh ta nhức hết cả đầu.

Bọn họ khó khăn lắm mới đặt mua xong váy cưới vậy mà vừa trở về Hồng Kông, anh ta lập tức tìm gặp nữ minh tinh mà mình có mối quan hệ thân thiết lúc đó để bay đến Nhật Bản ngâm suối nước nóng.

Vì vậy anh ta đã bị báo chí đưa tin: "Ngày cười sắp đến, Phùng Ngọc Minh và Hạ Ngọc Dao tình cảm thắm thiết ở suối nước nóng.”

Cô ta cầm tờ báo chạy đến tìm anh, bộ dạng hung dữ đó vô cùng xấu xí. Lúc đó anh đã hỏi rất hờ hững: "Cô có thể quản lý tốt cảm xúc của mình không? Nếu không thể, tại sao cô còn muốn làm vợ của tôi?"

Còn mình thì nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, không nổi điên nữa.

Phùng Học Minh biết Hứa Diệu Nhi chỉ được chút bản lĩnh như vậy thôi nên ngồi bên cạnh dỗ dành cô ta vài câu là cô sẽ bình tĩnh lại ngay.

Chiêu này luôn sử dụng được với cô ta chỉ là khoảng cách của những lần cô ta nổi giận ngày càng ngắn lại. Trước đây còn cần bằng chứng nhưng sau đó cô ta bắt đầu tin vào những lời đồn, chỉ cần anh ta đến gần người phụ nữ nào đó thì cô ta chắc chắn sẽ phát điên.

Thật phiền phức, lúc đó anh ta chỉ biết cô là keo con voi dán trên người anh, rất khó lột ra.

Bây giờ xa cô ta, bản thân lại không thể quên được. Phùng Học Minh biết bản thân không phải là đồ vô dụng, nhưng anh cũng không biết bản thân không vô dụng như thế nào.

Khi Liêu Nhã Triết trở về với Lâm Hữu Kiệt đã nhìn thấy Phùng Học Minh từ xa. Tại sao Phùng Học Minh lại đứng dưới cửa sổ của họ, anh ta còn chưa bỏ cuộc sao?

Thấy Phùng Học Minh buồn bã, Liêu Nhã Triết nhất thời không chịu nổi, vỗ vai Lâm Hữu Kiệt: "Đi tìm mẹ cháu đi, chú có việc."

Lâm Hữu Kiệt tung tăng vào trong, Liêu Nhã Triết đi về phía Phùng Học Minh: "Học Minh."

Phùng Học Minh lấy lại tinh thần, anh ta cười khẩy: "Liêu Nhã Triết, tôi thực sự không ngờ anh lại là người như vậy."

Vân Mộng Hạ Vũ

Bếp ga ở cạnh cửa sổ nên Hứa Diệu Nhi nghe thấy âm thanh bên ngoài. Cô ta nhìn ra đã thấy Liêu Nhã Triết và Phùng Học Minh ở dưới bệ cửa sổ.

Phàn Kỳ ghé đầu vào bên cạnh Hứa Diệu Nhi và hỏi: "Sao Phùng Học Minh đến đây?"

Biểu cảm của Hứa Diệu Nhi chính là "Tôi không biết".

Phàn Kỳ quay sang nhìn Trần Chí Khiêm: "Phùng Học Minh cũng đến đây."

Trần Chí Khiêm tới xem thì Phùng Học Minh và Liêu Nhã Triết đã rời khỏi bệ cửa sổ và đi được một đoạn. Họ đứng bên cạnh nhau không biết đang nói gì.

Trần Chí Khiêm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Anh mời anh ta đến đây cùng ăn cơm."

"Dừng ngay! Em không muốn ăn tối với anh ta. Tên khốn này giống hệt ông ngoại của anh ta, lúc này còn giả vờ tình cảm sâu nặng lắm."

Phàn Kỳ nói với Hứa Diệu Nhi: "Tôi không thích đọc những bộ truyện nam chính ngược đãi nữ chính xong rồi lại tái hợp. Thật ghê tởm, anh ta đau lòng rồi, khổ sở rồi thì cho dù làm lành, sau này hai người còn có thể ở chung sao?”

Cô chọt vào đầu Hứa Miểu Nhi: “Lần trước bảo cô vứt cuốn tiểu thuyết đó đi, cô có vứt không?”

“Vứt rồi, vứt rồi mà!” Hứa Diệu Nhi liên tục bảo đảm với Phàn Kỳ.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 452



Cho nên trên đời không có gì là mới, chỉ là rượu cũ bình mới, cuốn sách đó là một điển hình cho thể loại truy thê hỏa táng tràng. Nữ chính bị ngược đãi dẫn đến sinh non hai lần. Nam chính ân hận quay về. Vậy là hai người đó có cái kết hạnh phúc bên nhau, hơn nữa còn vô cùng hạnh phúc khi sinh được đứa con.

Cuốn tiểu thuyết đó đã bị Phàn Kỳ chỉ trích là "thuốc độc".

"Để anh ta đến đây nhìn thấy Liêu Nhã Triết và Diệu Nhi có quan hệ thân thiết. Để anh ta từ bỏ chuyện này. Nếu không, để loại người như anh ta theo đuổi Hứa Diệu Nhị, em có thấy phiền phức không?"

Trần Chí Khiêm nói: "Hiện giờ là lúc lòng anh ta nóng như lửa đốt, chắc chắn anh ta sẽ không chịu bỏ cuộc. Ban nãy, Liêu Nhã Triết đã cho anh ta một liều thuốc k*ch th*ch, nhưng Liêu Nhã Triết và Phùng Học Minh đã làm bạn nhiều năm, Liêu Nhã Triết vừa mềm lòng tại nói quá nhiều. Nếu Liêu Nhã Triết để lộ sơ hở, anh ta nhất định sẽ có lại hi vọng. Lúc này, đơn giản là khiến anh ta thất vọng thôi."

“Nhưng mọi người đều ở Hồng Kông, Diệu Nhi và Liêu Nhã Triết cũng không thể thực sự bên nhau mãi mãi.” Phàn Kỳ chỉ ra vấn đề.

"Bây giờ anh ta đang rất quyết liệt, ba đến năm tháng sau, sẽ có một mỹ nhân mới ở bên cạnh anh ta thì anh ta sẽ từ bỏ thôi. Mọi chuyện cứ để cho thời gian giải quyết!" Trần Chí Khiêm nói.

“Được rồi!” Phần Kỳ nghĩ cũng chỉ còn cách này mà thôi.

Hứa Diệu Nhi gật đầu.

Bên ngoài, Phùng Học Minh đứng bên đường nghe Liêu Nhã Triết nói, anh ta nhận ra rằng bản thân đã khiến cho Liêu Nhã Triết và Hứa Diệu Nhi ở cùng nhau từ tối qua. Nhưng khi anh ta định đánh Liêu Nhã Triết vào sáng nay, trong lời của Liêu Nhã Triết rõ ràng có ý là họ vẫn chưa nói rõ với nhau.

Chính anh ta đã khiến Liêu Nhã Triết nói ra.

"Vậy trước đó, Diệu Nhi không biết anh thích cô ấy sao?"

Liêu Nhã Triết đang biện minh cho bản thân, thậm chí anh ta còn tự hỏi liệu những lời này có thể lừa được Phùng Học Minh không? Trần Chí Khiêm xuất hiện trong ngõ: "Phùng Học Minh, cũng đã đến rồi thì cùng chúng tôi vào dùng bữa đi!"

Phùng Học Minh nhìn Trần Chí Khiêm ở trước mặt, tại sao Trần Chí Khiêm lại rủ anh ta dùng bữa cùng nhau? Nhưng anh ta thực sự muốn ăn những món do Hứa Diệu Nhi làm.

Trần Chí Khiêm mời Phùng Học Minh vào trong rồi đuổi Liêu Nhã Triết xuống bếp giúp đỡ các cô gái.Trần Chí Kiêm bưng trà và tách đi ra, cùng Phùng Học Minh ngồi uống trà dưới gốc cây lớn trong sân.

"Hạ Bằng Trình đã hoàn thành thiết kế nhà máy chất bán dẫn Thiên Thược, lễ khởi công sẽ diễn ra vào cuối tuần. Cảm ơn anh đã giới thiệu một kiến trúc sư rất thích hợp như vậy."

"Đối với thiết kế nhà máy chất bán dẫn Thiên Thược, anh đã giao cho Hạ Bằng Trình một dự án lớn như vậy, anh ấy thực sự rất biết ơn anh. Anh ấy nói với tôi rằng anh đã cho anh ấy rất nhiều gợi ý hay về bản thiết kế."

“Không có gì.” Trần Chí Khiêm nhấp một ngụm trà: "Doanh số gần đây của WO thế nào?”

"Cảm ơn sự giúp đỡ của anh! Việc kiểm soát chất lượng của mỹ phẩm phương Tây tốt hơn so với nhà cung cấp tôi từng sử dụng. Nhà tạo mẫu cũng tư vấn và tiến hành sửa đổi. Hơn nữa quảng cáo của vợ chồng anh rất hiệu quả, lượng giao hàng của các lô hàng mùa thu và mùa đông đều tăng lên nhanh chóng."

Trần Chí Khiêm và Phùng Học Minh đang nói chuyện phiếm bên ngoài, Liêu Nhã Triết lại bị Phàn Kỳ trong phòng tra hỏi: "Anh có nói với Phùng Học Minh rằng khi nãy là anh nói bừa không?"

"Làm sao có thể? Tôi đã muốn giúp Diệu Nhi thì nhất định sẽ giúp đến cùng." Liêu Nhã Triết thở dài: "Nhưng Học Minh thực sự muốn quay lại."

Thứ này chính là tai mỏng, Phàn Kỳ giơ muỗng lên nói: "Anh biết chuyện Phùng Học Minh quay đầu giống gì không?"

"Giống cái gì?"
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 453



Phàn Kỳ vỗ vào n.g.ự.c anh ta: "Nó giống như là nhét một đống phân vào n.g.ự.c anh để anh ấm lòng, nhưng nó cũng cực kỳ buồn nôn. Anh có muốn một đống phân không?" Miêu tả của Phàn Kỳ khiến Liêu Nhã Triết thấy buồn nôn, anh ước gì mình có thể ói ra.

“Vậy là được rồi, dù thế nào anh cũng ráng kiên trì đó!” Phàn Kỳ nói.

Liêu Nhã Triết không hiểu: “Kiên trì cái gì?”

"Kiên trì tỏ vẻ thích Diệu Nhi. Anh kiên trì khoảng nửa năm để chờ Phùng Học Minh từ bỏ suy nghĩ quay lại là được rồi!" Anh ta kiên trì thích Diệu Nhi nửa năm? Liêu Nhã Triết nhìn Hứa Diệu Nhi.

Phàn Kỳ đá một cái vào anh ta: "Tôi không kêu anh thích thật, chỉ là giả vờ làm người yêu thôi."

Liêu Nhã Triết gật đầu: "Không thành vấn đề, giúp người phải giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên."

"Tiễn cái đầu nhà anh!" Phàn Kỳ chịu không nổi cái tên mười ba giờ này.

Chu Nhã Lan mang thức ăn ra ngoài: "Chí Khiêm, mời anh Phùng qua đây ăn cơm thôi."

Trần Chí Khiêm đứng dậy: "Đi ăn cơm thôi!"Liêu Nhã Triết giúp bưng thức ăn ra, lập tức vào vai ngồi xuống bên cạnh Hứa Diệu Nhi, còn ân cần mở một lon Coca cho cô ta.

Mỗi người tự rót nước cho bản thân xong thì Chu Nhã Lan đứng dậy: "Chị ở đây để cảm ơn Chí Khiêm và Kỳ Kỳ. Nếu không có các em, người phải giao ra cổ phần thậm chí là mất mạng chính là mẹ con chị rồi."

“Chị Nhã Lan, chị khách sáo quá rồi.” Phàn Kỳ nói.

"Bây giờ nghĩ lại chị thực sự rất sợ hãi. May mắn là chị đã có sự giúp đỡ của các em vào thời điểm đó."

"Trải qua chuyện lần này rồi, trong tương lai chị sẽ gặp nhiều may mắn hơn thôi." Trần Chí Khiêm nói.

Anh cũng không quên quảng bá cho món giò hoa do Phàn Kỳ làm: "Mọi người thử món giò hoa do Kỳ Kỳ làm đi, đây là món ăn của người Bắc Kinh, sau khi chấm với nước sốt thì bọc trong bánh xuân."

Trần Chí Khiêm làm mẫu cách ăn giò hoa. Thời đại này mới bắt đầu cải cách mở cửa nên đừng nói đến Hồng Kông, thậm chí từ Nam đến Bắc, cách ăn uống cũng có sự khác biệt lớn.

Phàn Kỳ nói với Hứa Diệu Nhi ngồi bên canh: "Cô cũng có thể cuộn nó với món rau xào này."

Phàn Kỳ còn xào một món thập cẩm, Hứa Diệu Nhi bắt chước động tác của Phàn Kỳ gói đồ ăn lại rồi cắn một miếng, gật đầu: "Thật sự rất ngon."

"Món phá lấu hầm kết hợp với bánh nướng của chị Linh Linh mới là ngon. Còn có vịt nướng Bắc Kinh và vịt quay của chúng tôi cũng có sự khác biệt." Phàn Kỳ không thể không quảng bá món ăn nội địa.

Liêu Nhã Triết dùng bánh xuân gói giò hoa đặt vào trong đĩa của Hứa Diệu Nhi: "Còn có giò hoa nữa, cô cũng thử xem."Phùng Học Minh ngồi đối diện, bất lực nhìn Hứa Diệu Nhi ăn món giò hoa được Liêu Nhã Triết gói cho.

Phàn Kỳ với đũa đến món bồ câu sữa quay, gắp một miếng cho Trần Chí Khiêm: "Vừa rồi, khi Diệu Nhi nấu món này đã thơm c.h.ế.t em rồi, em đã hỏi công thức của cô ấy, khi về đến nhà cũng sẽ làm thử."

Trần Chí Khiêm còn chưa ăn, Liêu Nhã Triết cũng gắp ngay một miếng thịt bồ câu. Anh ta mới cắn một miếng đã thể hiện biểu cảm rất khoa trương: "Diệu Nhi, nó thực sự rất ngon. Tay nghề của cô thật sự quá tốt."

“Cám ơn!” Hứa Miểu Nhi không biết làm sao với anh ta.

Phùng Học Minh ăn một miếng thịt sữa bồ câu, đây là hương vị mà anh ta quen thuộc nhất. Có lẽ trước đây anh ta ăn nó đến chán nên không cảm thấy nó ngon nữa nhưng trong miệng anh ta lại có vị rất khác.

Còn một món gà hầm hải sản, anh ta vừa nhìn đã biết do Hứa Diệu Nhi làm. Mực ống dai ngon, ốc hoa tươi ngọt còn thịt gà thì thơm mềm.

Hứa Diệu Nhi lấy một miếng bánh cho Phần Kỳ: "Đây là món bánh gạo mặn của tôi, nó không giống với bánh mùa xuân của cô."

Phàn Kỳ ăn miếng bánh, cảm nhận nó bên ngoài giòn bên trong dẻo, còn có tôm khô và xúc xích, vị mặn rất ngon.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 454



Phùng Học Minh gắp vội một miếng, đây là bánh điểm tâm Hứa Diệu Nhi thường làm vào buổi sáng. Có lúc nhìn cô ta dậy sớm như vậy trông thì ngọt ngào nhưng anh ta tại thấy nó thật thừa thãi.

Anh ta nói: "Chuyện này cứ để bảo mẫu làm đi!" Anh ta giật mình nhận ra một cái bánh đã được cắt thành tám phần. Một mình anh ta đã ăn hai miếng, hiện tại còn muốn ăn miếng thứ ba nên ngượng ngùng: "Không được, anh ăn đi."

Trần Chí Khiêm vừa ăn bánh thì Phàn Kỳ hỏi anh: "Ngon không?"

Trần Chí Khiêm gật đầu rồi lại xoa đầu cô: "Nhưng cái này em không cần học, để anh học."

Chu Nhã Lan hỏi: "Hai người đều nấu ăn giỏi như vậy, vậy ở nhà ai là người nấu ăn thế?"

"Anh ấy nấu bữa sáng nhiều hơn vì em thích ngủ nướng."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe Phàn Kỳ nói vậy, Liêu Nhã Triết ngẩng đầu lên ngạc nhiên, hỏi: "Tôi có thể để bữa sáng cho người giúp việc người Philippines làm được không?"

Chu Nhã Lan cười: "Làm bữa sáng cho người mình yêu cũng là một thú vui trong tình yêu."

“Tôi không biết làm thì sao đây?” Liêu Nhã Triết hơi buồn rầu.

"Vậy thì học đi! Không ai sinh ra đã biết cả, theo đuổi con gái cần phải bỏ ra công sức mà." Phàn Kỳ nói với anh ta.

Liêu Nhã Triết gật đầu: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ học. Sau này tôi có thể làm cho Diệu Nhi ăn."

Lúc anh ta nói lời này, vẻ mặt rất chân thành. Nếu không phải anh ta nháy mắt với mình, Hứa Diệu Nhi thiếu chút nữa đã tin rồi. Nghe đến đây, Phùng Học Minh vừa ăn no đã muốn nôn ra.

Anh ta tự hỏi tại sao anh ta lại đến đây? Tại sao anh ta lại đến ăn bữa ăn này? Chẳng lẽ anh ta muốn tự làm khó mình sao? Anh ta nhìn Liêu Nhã Triết và Hứa Diệu Nhi, rồi gọi Liêu Nhã Triết qua đây.

Phùng Học Minh giơ tay thì Liêu Nhã Triết đã rụt đầu lại. Phùng Học Minh nhìn dáng vẻ mờ mịt này của anh ta, cười còn xấu hơn khóc: "Ngu ngốc!"

Thấy anh ta không đánh mình, Liêu Nhã Triết lại ngẩng đầu: "Học Minh, thực sự xin lỗi!"

"Anh nói đúng, tôi mới là người có lỗi với cô ấy!" Phùng Học Minh vỗ vai anh ta: "Nếu anh thực sự muốn theo đuổi cô ấy thì anh nên theo đuổi một cách nghiêm túc. Thật ra thì cô rất ngốc, đối xử với người khác hết lòng hết dạ. Anh thích cô ấy cũng rất tốt, hãy đối xử tốt với cô ấy. Còn nếu anh dám làm gì có lỗi với cô ấy thì xem tôi có đánh c.h.ế.t anh không!"

Liêu Nhã Triết không ngờ Phùng Học Minh lại bỏ cuộc như vậy, nếu bây giờ anh ta nói anh ta không có theo đuổi Hứa Diệu Nhi, có phải Phùng Học Minh sẽ đánh c.h.ế.t anh ta không? "Phùng Học Minh, chúng ta vẫn là bạn chứ?"

Trong lòng Liêu Nhã Triết tồn tại một hy vọng xa vời.Phùng Học Minh tức giận nói: "Anh nói thử xem?"Liêu Nhã Triết nhìn Phùng Học Minh sải bước rời đi, trong chốc lát anh ta không biết nên nghĩ như thế nào.

Hứa Diệu Nhi đi tới hỏi: "Anh ta nói cái gì?"

"Anh ta bảo tôi phải đối xử tốt với cô, nếu tôi dám làm gì có lỗi với cô anh ta sẽ đánh c.h.ế.t tôi."Hứa Diệu Nhi thở ra một hơi: "Phàn Kỳ nói đúng, tình yêu muộn màng chỉ là một đống phân dính trên ngực, ấm nóng nhưng ghê tởm."

Buổi chiều, vài người đi lang thang với nhau quanh đảo rồi lên phà rời bến lúc ba giờ.Trở lại trên bờ, Phàn Kỳ lên xe, dựa vào lưng ghế: "Anh nói xem, Phùng Học Minh này cũng thật kỳ lạ ha, nếu như nói anh ta là tên cặn bã thì sao? Thì anh ta thật sự là một tên cặn bã đấy. Nhưng anh cũng thấy rồi, anh ta thật sự đã giơ cao đánh khẽ với Liêu Nhã Triết."

"Em còn nhớ lúc đi học, tính hai mặt của nhà tư bản dân tộc được dạy là gì không?" Trần Chí Khiêm vừa lái xe vừa hỏi.

Phàn Kỳ quay sang nhìn anh, tự hỏi tại sao anh lại hỏi một câu không liên quan như vậy.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 455



"Các nhà tư bản dân tộc có tính chất cách mạng và thỏa hiệp. Một mặt họ bị đế quốc và quân phiệt áp bức cho nên bọn họ chống tại áp bức; mặt khác bản thân họ cũng thuộc giai cấp bóc lột nên có quan hệ gắn bó chặt chẽ với chủ nghĩa đế quốc cho nên họ cũng thỏa hiệp và yếu đuối.

Đặt lý thuyết này lên người của Phùng Học Minh, bản thân anh ta bị ông nội và ba mình áp bức nên anh ta thực sự là một người muốn phản kháng, vì vậy kiếp trước anh ta sẽ quyên tặng Thiên Hoà và chôn cất Hứa Diệu Nhi trên danh nghĩa một người bạn rồi anh ta sẽ tự triệt sản. Mặt khác anh ta là người thừa kế của hai người này nên anh ta có tất cả những tật xấu của họ."

Trần Chí Khiêm xoa đầu cô khi dừng đèn đỏ.

"Tất cả những điều này có liên quan đến kiến thức chính trị hả? Anh đang thể hiện rằng mình hiểu biết rất nhiều hay thể hiện rằng mình đã già vậy?" Phàn Kỳ hỏi anh.

Phàn Kỳ hỏi xong mới nhớ rằng có người đặc biệt kiêng kị nhắc đến một số điều, vì vậy cô vội vàng an ủi: "Chồng đừng tức giận nha! Ngoan nha! Chồng em là người trẻ nhất và đẹp trai nhất..."

Trần Chí Khiêm lái xe về nhà trong những lời tâng bốc của cô.

Ở nhà, cậu đang ngồi nghỉ ngơi trong sân trong khi Trương Nguyệt Cầm và mợ đang làm bữa tối trong bếp.

Cậu và mợ còn muốn ở lại đây thêm hai tuần nữa, đợi cậu khỏe hơn rồi mới đi. Trương Nguyệt Cầm đã mua vé máy bay khởi hành vào sáng sớm ngày mai.

Sau bữa tối, Phàn Kỳ đưa Trương Nguyệt Cầm lên phòng của họ trên lầu. Cô mở két sắt lấy 15.000 đô la Mỹ từ trong đó rồi cho Trương Nguyệt Cầm, yêu cầu bà ấy mang tiền về nhà.

"Mẹ, số tiền này, còn có những đồ trang sức kia, mẹ đến sân bay con sẽ tìm người dẫn mẹ đi khai báo xuất quan. Trên máy bay cũng có tiếp viên hàng không chúng con quen biết, đợi đến Thượng Hải sẽ sắp xếp người dẫn mẹ đi khai báo. Mẹ về đến nhà rồi thì đừng tiết kiệm nữa. Thiếu bao nhiêu thì gọi cho tụi con. Biết không?"

Sau khi cậu xuất viện, Trương Nguyệt Cầm có thời gian nên Phàn Kỳ đã đưa bà ấy ra ngoài mua một số thứ để bà ấy mang về, đặc biệt là một số đồ trang sức bằng vàng cho người chị dâu chưa từng gặp mặt của cô ấy.

Chị dâu có xuất thân nông thôn mà quê của chị ấy có nhiều tập quán. Những thứ khác Phàn Kỳ không chắc nhưng trang sức bằng vàng thì chắc chắn không sai nên đã mua cho chị dâu nhẫn vàng, dây chuyền vàng và một bộ lắc tay bằng vàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Thấy hai đứa tốt như vậy, ba mẹ cũng yên tâm ở Thượng Hải, Niếp Niếp, mẹ biết A Khiêm mới bắt đầu kinh doanh, vẫn còn thiếu tiền. Con càng kiếm được nhiều thì chỗ cần tiêu tiền cũng nhiều hơn. Đừng lo lắng cho ba mẹ, ba công nhân của nhà chúng ta ở Thượng Hải đều rất tốt. Khi ngôi nhà được xử lý xong sẽ còn tốt hơn nữa."

Trương Nguyệt Cầm vỗ nhẹ vào tay Phàn Kỳ.Đang nghĩ lại bản thân vừa mới gặp mẹ thì mẹ lại đi rồi. Phàn Kỳ vừa tắm xong đã chạy đến phòng của Trương Nguyệt Cầm. Ngồi trên giường của bà ấy, cô nép vào bên cạnh Trương Nguyệt Cầm rồi hai mẹ con cùng trò chuyện.

Trần Chí Khiêm đang nằm một mình chán nản xem TV trên giường, gọi điện cho vợ hai lần nhưng cô vẫn không qua cho đến khi anh nhìn thấy một tin tức: "Bị bạn tốt cướp vị hôn thê, Phùng Học Minh hành hung thiếu chủ nhà Diệu Hoa.”

Anh mở cửa: "Kỳ Kỳ, Liêu Nhã Triết và Diệu Nhi lên tin tức rồi, em qua đây xem."

Nhìn vợ mình như chuột sa chĩnh gạo, miệng còn hỏi: "Tin tức nói cái gì cơ?"

Trần Chí Khiêm không muốn nói chuyện nữa, bản thân so với tin vịt còn không bằng thì có quá thất bại không?Phàn Kỳ nhìn tin tức đang phát trên TV, không thấy cái mình muốn xem nên cô thất vọng quay sang hỏi Trần Chí Khiêm: "Nó nói cái gì vậy?"

"Không có gì." Trần Chí Khiêm lạnh lùng đáp.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 456



Tên đáng c.h.ế.t này lại bắt đầu khó ở rồi! Phàn Kỳ tháo thắt lưng, cởi áo ngủ ra, thân thể mềm mại dựa vào n.g.ự.c anh, nũng nịu hỏi: "Rốt cuộc là tin tức nói gì vậy anh?”

Trần Chí Khiêm ôm cô, tự an ủi mình rằng được ôm cục bông này cũng không cần so đo nữa. Anh nói: "Vừa mới nói tiêu đề thôi, chút nữa sẽ chiếu."

"À à!" Đôi mắt Phàn Kỳ chăm chú xem TV giờ đang chiếu tin một du khách Nhật Bản đang cãi nhau tại nhà ăn, cô cảm thấy kỳ lạ: "Đời trước em nhớ du khách Nhật Bản ở Hồng Kông có danh tiếng rất tốt mà? Sao giờ lâu lâu lại có mấy tin kiểu vậy?"

Hơn nữa Hồng Kông có mấy bản nhạc kinh điển được cải biên từ Nhật Bản, với lại Hồng Kông không giống trong nước, luôn có mối quan hệ với Nhật Bản rất tốt.

"Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?", Trần Chí Khiêm hỏi cô: "Nền kinh tế Nhật Bản hiện tại như lửa đổ thêm dầu(*), từ sau khủng hoảng dầu mỏ lần thứ hai thì kinh tế nước Mỹ đã suy thoái. Đặc biệt là từ năm bảy chín, vì để ngăn chặn lạm phát cao, Cục Dự trữ Liên bang Mỹ tiến hành tăng thêm lãi suất chưa từng có nhưng việc này cũng dẫn đến tỉ lệ thất nghiệp cao hơn.

Vậy là Mỹ chọc gậy bánh xe Nhật Bản, biểu tình tẩy chay hàng Nhật, người dân tầng lớp thấp nhất ở Mỹ căm ghét người Nhật, còn xảy ra chuyện nhầm người Trung Quốc thành người Nhật rồi đánh chết. Walmart vốn là một nhà bán lẻ tạp hóa, bọn họ khởi xướng chiến dịch "Mang nước Mỹ về nhà" và kêu gọi mua hàng Mỹ mà lấy được thiện cảm từ dân chúng. Vì không có bằng chứng nên FBI bắt giữ sáu giám đốc điều hành làm việc tại công ty Nhật Bản và nghi ngờ họ là gián điệp."

(*) Chỉ chuyện tốt càng thêm tốt, cảnh náo nhiệt, phô trương.

"Cách làm rất quen." Trần Chí Khiêm thở dài: "Cho nên các nước và khu vực theo sau nước Mỹ đối với hướng gió dư luận cũng rất bình thường, hiện tại du khách Nhật trên toàn thế giới không một ai chào đón. "

Hiệp ước Pfaza" đã ký, Nhật Bản cũng bắt đầu tăng tỉ giá đồng yên: "Hiệp định chất bán dẫn lần thứ nhất" cũng ký tên nhưng nền kinh tế Nhật Bản vẫn bị dừng lại một thời gian, đợi đến khi mọi biện pháp hữu dụng thì kinh tế Nhật Bản xong đời, sáng tạo cái mới bị phản đối và bất động sản sụt giá, đến lúc đó truyền thông đồng cảm với Nhật Bản, dư luận đối với du khách Nhật cũng sẽ tốt hơn.

Có một số chuyện là thật nhưng hiện tại nền kinh tế Nhật Bản rất tốt, nhiều người Nhật đi du lịch nước ngoài, dân số tăng lên nên xảy ra chuyện ồn ào cũng không có gì kỳ lạ, chẳng hạn như tin cãi nhau ngoài phố này có cái gì để nói đâu? Có đáng để mà đưa tin lớn như vậy không? Chẳng qua nó gieo vào đầu mỗi người hết lần này đến lần khác, đần đần khắc sâu vào tâm trí rằng tính cách người Nhật rất tồi tệ, làm như thế mới đường đường chính chính ký những hiệp định này. Dù sao cũng sắp kết thúc rồi, thời kì người Nhật có tố chất tốt sẽ sớm đến thôi."

"Được rồi!" Phàn Kỳ không nghĩ rằng chỉ là một du khách cãi nhau thôi mà anh có thể nói ra một loạt đạo lý như vậy, mà càng nghe càng thấy hợp lý.

Sau khi kiến giải xong thì tin tức kia cũng đến, Phàn Kỳ không thể không bội phục những kẻ săn tin ở Hồng Kông.

Mở đầu bằng tấm hình Liêu Nhã Triết co chân ngồi xổm dưới đất, không biết Hứa Diệu Nhi nói gì mà khuôn mặt anh ta căng thẳng đến mức vặn vẹo, còn Phùng Học Minh thì đang đá vào m.ô.n.g Liêu Nhã Triết.

Nhưng đây không phải là Phùng Học Minh đang hành hung Liêu Nhã Triết à?

Chứ nói Liêu Nhã Triết léng phéng với vợ chưa cưới của Phùng Học Minh là chuyện quỷ gì? Hứa Diệu Nhi và Phùng Học Minh đã chia tay mấy tháng rồi. À!
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 457



Ai lại công khai chuyện chia tay cho thiên hạ biết chứ? Cho nên không một ai biết hết. Phàn Kỳ dựa vào lồng n.g.ự.c Trần Chí Khiêm xem tin tức, vừa cười vừa đ.ấ.m n.g.ự.c anh: "Ha ha ha, ông Liêu mà thấy tin này chắc cười c.h.ế.t luôn ấy nhỉ? Liêu Nhã Triết giờ có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội."

Lúc này, Liêu Nhã Triết đang tắm rửa trong nhà tắm, hoàn toàn không nghe thấy điện thoại bên ngoài đã kêu liên tục.

Anh ta quấn khăn tắm quanh eo, chỉ có một mình trong phòng nên không vội mặc quần áo, anh ta lấy quyển tiểu thuyết đang đọc dở tối qua tiếp tục đọc.

Vừa lật được hai trang thì anh ta đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, nhìn vào mắt mèo xem bên ngoài, sao ba của anh ta lại ở ngoài cửa?

Liêu Nhã Triết hé cửa ra để tộ nửa thân trên của mình: "Ba, chờ con một chút! Con đi mặc quần áo đã." Liêu Kế Khánh nhìn trên mặt con trai không có vết thương, hai tay để trần không mặc quần áo, trên người cũng không bị thương, ông ấy cảm thấy yên tâm sau đó thì gật đầu cười: "Đi đi!" Liêu Nhã Triết đóng cửa, mặc áo thun và quần dài rồi mới đi mở cửa.

Liêu Kế Khánh vào nhà, ngồi ở phòng khách và nhìn về phía phòng ngủ của Liêu Nhã Triết: "Đã quyết định ở cùng nhau rồi thì giấu cái gì, để cô ấy ra đây đi!"

"Dạ?" Liêu Nhã Triết hoang mang, không hiểu ba anh đang nói cái gì.

Liêu Kế Khánh thấy con trai bày ra vẻ mặt này, ông hỏi: "Con mặc quần áo chẳng phải có khách ở sao?"

Khách nào mà phải c** q**n áo chứ? Ba anh ta cho rằng mình đang ở với nữ minh tinh giống như Phùng Học Minh ư?

Liêu Nhã Triết có hơi không vui, nói bằng giọng hằn học: "Không có khách, con mới tắm xong nên lười mặc quần áo thôi."

Trông thấy biểu cảm của ba hơi thất vọng, anh lơ mơ hỏi: "Chứ ba nghĩ gì vậy?"

Liêu Kế Khánh hỏi: "Chuyện con và Hứa Diệu Nhi là như thế nào?"

Sao ba anh biết chuyện này thế?? Chẳng lẽ Phàn Kỳ nói cho ba anh ta biết? Tại sao cô ấy lại nói ra?

Buổi chiều bọn họ đã thương lượng với nhau rằng chỉ cần Phùng Học Minh thì bọn họ sẽ xử lý lạnh chuyện này, cứ để cho Phùng Học Minh hiểu lầm rồi sau này thì nói chia tay sau.

Bản thân anh là người lắm mồm cũng nhai nuốt chuyện này vào bụng, vậy sao cô ấy lại nói ra ngoài?"Phàn Kỳ nói cho ba sao?"

"Bản tin truyền hình phát sóng ở khắp nơi rồi."Liêu Kế Khánh vừa nhớ đến cái tin tức kia là đã cảm thấy mất mặt, sao ông lại sinh ra thằng con vô dụng như vậy được chứ?"Bản tin ư?" Liêu Nhã Triết lập tức mở TV bắt kênh giải trí.

Kênh giải trí đang chiếu chương trình âm nhạc, anh bật những kênh khác cũng không thấy tin kia đâu, hỏi Liêu Kế Khánh: "Bản tin gì ạ? Chuyện gì xảy ra vậy?"

Liêu Kế Khánh thấy vẻ mặt con trai như vậy, cộng thêm tin rau lá cải bịa đặt lung tung kia thì biết chuyện bên trong còn lớn hơn so với trời.

Vậy là ông kể lại hết mọi thứ về bản tin kia, lúc nhìn thấy trong lòng ông vừa lo sợ vừa vui mừng, gọi điện thoại mãi không được nên mới chạy tới nhà thằng con xem có bị thương ở đâu không.

Liêu Nhã Triết nghe ba nói trên TV nói anh bị Phùng Học Minh đánh cho ngồi chồm hổm ôm đầu trên đất.Liêu Nhã Triết sợ ba hiểu lầm Phùng Học Minh, nói: "Không có chuyện đó, Học Minh không có đánh con, con ngồi xổm cho anh ta đánh con một trận để giúp Diệu Nhi giải quyết rắc rối này, Học Minh không nỡ đánh con, đá cũng không mạnh đâu."

Liêu Kế Khánh khiếp sợ, lúc thấy con trai mình bị người ta đánh co ro một chỗ cảm thấy rất mất mặt nhưng nghĩ anh với Hứa Diệu Nhi về chung một nhà thì thôi vậy, mất mặt thì cứ mất mặt đi.

Bây giờ nghe thấy anh không bị đánh mà tự ngồi dưới đất, Liêu Kế Khánh tức chết: "Sao tôi lại sinh ra đứa vô dụng như anh được chứ."
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 458



"Tránh voi chẳng xấu mặt nào (*). Con bị người ta đánh mà ba không đau lòng à?" Liêu Nhã Triết hỏi ba anh. Liêu Kế Khánh nuôi con là như vậy, chỉ cần không phải đi tìm c.h.ế.t thì như thế nào cũng được.

(*): chỉ người thông minh tạm thời tránh tình huống bất lợi trước mắt để miễn chịu tổn thất hoặc xấu hổ nhục nhã.

Cái cô Hứa Diệu Nhi kia có tài năng giao dịch cổ phiếu nhưng lúc trước làm người thì quá hà khắc.

Thế nhưng sau khi tiếp xúc với cô mới biết mình đã hiểu lầm cô gái này, thật ra cô không quá hà khắc mà tính tình chín chắn. Ông rất thích thiếu nữ này, không hiểu tại sao Hứa Hạt có cô con gái tốt như vậy mà không biết quý trọng?

Tiếc là hiện tại không thịnh hành ghép CP, hơn nữa, một cô gái tốt như vậy cũng sẽ không chú ý tới thằng con trai ngốc nhà mình.

"Không đau lòng." Liêu Kế Khánh hơi thất vọng khi nghe anh nói chỉ giả bộ vì Hứa Diệu Nhi, chẳng qua có mở đầu rồi thì dễ tiến hành bước tiếp theo.

Ông dựa vào ghế sofa: "Con nghĩ kĩ lại xem mình có thích Hứa Diệu Nhi không? Theo ba thấy Hứa Diệu Nhi là một cô gái tốt nên yêu đấy."

"Ba à, con gái người ta luôn thích đàn ông lợi hại một chút, trước kia..." Liêu Nhã Triết cũng từng có một mối tình nhưng người ta lại thấy anh không đủ lãng mạn thú vị.

Mặc dù anh đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình thấy nam chính không có đào hoa như Phùng Học Minh nhưng tiểu thuyết là tiểu thuyết, hiện thực là hiện thực. Bất kể là vẻ ngoài hay thực lực thì Phùng Học Minh vẫn hơn anh rất nhiều, phái nữ rất thích anh ta.

Ngược lại, chồng Phàn Kỳ giống với dáng vẻ nam chính hơn, vừa dịu dàng tinh tế lại một lòng một dạ. Còn bản thân anh mà vào tiểu thuyết chắc chó nó cũng ghét.

"Sao con nghĩ vậy, Diệu Nhi là người từng trải, ba chắc cô ấy biết ai là người hợp với mình. Con tự nghĩ lại xem, nếu thích thì theo đuổi đi."

Liêu Kế Khánh đứng lên, vừa cúi đầu đã thấy quyển sách "Yêu nụ cười mỹ nhân".Bị ba phát hiện mình đọc tiểu thuyết ngôn tình, Liêu Nhã Triết quýnh lên, muốn giật lại nhưng đó là ba của anh.Liêu Kế Khánh đọc lướt qua tiểu thuyết, cái gì đây?

Ông ngẩng đầu chê: "Con đừng có nói với ba là ngày nào cũng ủ rũ buồn bã do đọc mấy cái này đó?"

"Con..." Đúng là như vậy thật, Liêu Nhã Triết không còn gì để biện hộ.Liêu Kế Khánh thấy mình không qua nổi chín mươi tuổi đều tại thằng con trời đánh này chọc tức, ông ném quyển sách lên ghế sofa: "Đúng, ba nghe con bị đánh mới tới xem con có bị gì không. Về đây!"

Liêu Nhã Triết tiễn ba tới cửa, Liêu Kế Khánh đứng ở cửa nói: "Cẩn thận nghĩ lại xem con có thích Diệu Nhi không, nếu thích thì nghiêm túc theo đuổi người ta đi."Liêu Nhã Triết gãi đầu, chờ ba đi rồi mới đóng cửa.

Hình ảnh Hứa Diệu Nhi xuất hiện trong đầu anh. Nói về xinh đẹp thì cô điện nước đầy đủ như Phàn Kỳ nhưng mà Phàn Kỳ thì nói thế nào nhỉ?

Lúc đầu anh được làm việc với cô là cảnh đẹp ý vui, về sau thấy cô bạo lực tàn nhẫn, bản thân so với cô thật kém cỏi nên không còn thấy vui nữa, hoàn toàn xem cô là bạn tốt.Hứa Diệu Nhi?

Bây giờ cô vẫn là vợ chưa cưới của bạn mình, trước kia Phùng Học Minh nói cô không tốt, tiếp xúc rồi mới thấy tính tình cô không tốt thật, sao có thể có tình cảm với cô được.

Thế nhưng sau khi làm việc với nhau, cô cũng thường hay nói về việc mình đầu tư cổ phiếu ra sao, dần dần anh mới biết mình hiểu lầm Diệu Nhi quá nhiều nên mối quan hệ cũng tốt hơn.

Liêu Nhã Triết cầm lấy quyển tiểu thuyết trên ghế sofa, quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt là do những quyển tiểu thuyết này, đọc rồi mới biết được hóa ra cô cũng thích mơ mộng như bao cô gái khác…

Hôm sau, dù mẹ đã bảo cô ngủ nhiều thêm chút, không cần phải tiễn bà lên máy bay nhưng Phàn Kỳ vẫn dậy rất sớm để theo Trần Chí Khiêm đưa mẹ đến sân bay.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 459



Trần Chí Khiêm điền tờ khai cho Trương Nguyệt Cầm, chờ tiếp viên hàng không mà Trang Linh Linh quen biết đến dẫn Trương Nguyệt Cầm đi vào. Trương Nguyệt Cầm lần đầu ra ngoài, lần này trở về còn mang theo một khoảng lớn ngoại tệ của niên đại này, vì bà ấy không hiểu những thủ tục nên hai vợ chồng phải nhờ nhân viên hỗ trợ bà.

Phàn Kỳ dõi theo mẹ bước vào hải quan và vẫy tay chào cho đến khi cô không thấy bà nữa.

Rõ ràng mẹ chỉ đến chơi hơn một tuần nhưng cô thấy so với mẹ cô đời trước thì bà ấy giống với mẹ ruột hơn.

Trong kí ức cả hai đời này của cô, lần đầu tiên được gối đầu lên đùi mẹ nằm ngủ trên ghế sofa, lần đầu tiên được ôm lấy mẹ khi nghe thấy tiếng sấm, mẹ còn nói bị cô ôm chặt muốn chết.

Dù cho cô luôn nói rằng nhà mình không thiếu tiền nhưng mỗi lần ăn cơm mẹ đều dành phần ngon cho cô.

Đôi mắt Phàn Kỳ có hơi nóng lên, Trần Chí Khiêm ôm lấy cô: "Tết sẽ về thăm."

"Tất nhiên phải về rồi!" Phàn Kỳ rất muốn gặp bà nội, ba và anh trai trong ký ức của nguyên chủ. Thấy cô tâm trạng sa sút, Trần Chí Khiêm cúi đầu nói với cô: "Bây giờ vẫn còn sớm, em có muốn đi ăn điểm tâm không?"

Vừa nghe thấy đồ ăn, đôi mắt Phàn Kỳ đã tỏa sáng lấp lánh: "Đi! Đi chứ!"

Đáy lòng Trần Chí Khiêm đã thả lỏng hơn, ngay cả mình còn không quan trọng bằng một tin tức nóng hổi nữa thì việc một bữa điểm tâm có thể giúp cô quên hết sự nhớ nhung với gia đình cũng không quá hiếm lạ, nói gì được với cô bây giờ?

Phàn Kỳ đã quen việc Trần Chí Khiêm có thể tìm thấy một cửa hàng lâu đời ở một xó xỉnh nào đó.

Khi đi ngang qua sạp báo ở cửa, Trần Chí Khiêm có mua hai tờ báo, hai người vừa vào trong cửa hàng, Phàn Kỳ đã phát hiện bên trong vô cùng náo nhiệt, hầu như trên tay ai cũng cầm một tờ báo.

Trần Chí Khiêm dẫn cô lên lầu hai, nhìn một vòng rồi tìm chỗ ngồi gần cửa sổ.Trần Chí Khiêm biết vợ mình không kiêng cữ món nào nên tự chọn món giúp cô.

Trà được phục vụ mang lên, Trần Chí Khiêm vừa tráng trà và pha trà, động tác của anh vô cùng thành thạo, vừa kể chuyện cho Phần Kỳ nghe: "Quán trà này có hơn sáu mươi năm lịch sử, năm đó chiến tranh loạn lạc, những ông trùm trong nước đều chạy tới đây lánh nạn, thế là Hồng Không như hai tách trà không đủ uống(*), rửa ruột rửa bụng cũng không đủ cho những kẻ này tiêu xài, từ đó biến thành quán trà cao cấp."

(*) mô tả ẩm trà, trong đó "chén" dùng để chỉ trà, trong khi "hai miếng" đề cập đến hai miếng điểm tâm có kích thước lớn hơn trong lịch sử và có thể làm một người no miệng.

"Nơi này mà là cao cấp ư?" Phàn Kỳ nhìn xung quanh toàn thấy người lớn tuổi ăn sáng uống trà, chỉ cảm thấy cổ xưa chứ không nhìn ra loại cao cấp gì."

“Năm đó cũng được xem như cao cấp nhưng cũng là chuyện ngày trước rồi." Trần Chí Khiêm rót cho cô một chén trà.

Trà và bánh được mang lên, Phàn Kỳ lấy một miếng ruột già giòn ăn, miếng ruột già này ăn ngon thật.

Anh nói tiếp: "Năm ấy nơi này không phải quán trà bình thường, phải là trà với người đẹp, mỗi một bàn đều có một cô phục vụ chuyên pha trà."

Phàn Kỳ nhìn thấy bóng lưng phía sau Trần Chí Khiêm quen quen, cô hỏi: "Còn có cái này sao? Thế có giống hộp đêm không? Không lẽ còn tuyển cô đào nữa à?"

"Đương nhiên, có tuyển mỹ nhân đầu bảng, hạng ba hạng bốn luôn mà."

Phàn Kỳ ăn một cái sủi cảo tôm: "Hóa ra cũng không phải chỗ đàng hoàng gì."

"Lúc đó chiến tranh loạn lạc, người tràn vào Hồng Kông nhiều như vậy, người ta cũng chỉ là gái mới lớn nhưng vì để sống qua ngày mới phải đi làm nữ phục vụ cũng là chuyện thường, đều do hoàn cảnh bắt buộc cả."

Phàn Kỳ tiếp tục đề tài với anh: "Em đọc báo chí thấy nói trước kia bà Lưu là nữ phục vụ xuất thân từ quán trà, không nghĩ tới còn có vụ này."
 
Back
Top