Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 270



Cô bỏ một con tôm vào miệng: “Tôi đang nghĩ, ba mẹ anh vẫn luôn ở Thượng Hải, mối quan hệ bạn bè của bọn họ đều ở Thượng Hải, đợi đến lúc về hưu rồi, cũng chưa chắc bằng lòng thường xuyên sống ở đây. Đến lúc đó tôi sẽ về Thượng Hải, ba và mẹ của anh cũng đã lớn tuổi rồi, cũng sẽ có lúc bệnh lúc đau ốm, tôi sẽ chăm sóc họ, anh cứ ở đây không cần phải lo lắng gì cả. ” Nghe được những lời nói này, Trần Chí Khiêm ngơ người, đây là cô gọi là làm hậu thuẫn cho anh sao? Chính là không nhịn được mà có chút gượng gạo : “Tôi sống ở đây? Còn em sống ở Thượng Hải sao?”

Phàm Kỳ chưa nghe hiểu ẩn ý trong câu nói của anh, cô nói: “Đúng vậy! Khả năng của anh bày ra ở chỗ này, nếu sự nghiệp có thể nổi dậy, chính là kéo theo một ngành nghề rồi, ở đây chắc hẳn là nền móng của anh rồi. Tôi không có chí hướng lớn nào cả, chỉ có đầu tư cổ phiếu, kiếm chút tiền, bây giờ đã có hệ thống máy tính phụ giúp rồi, sau này máy tính sẽ phát triển nhanh hơn nữa, đến lúc đó tôi chỉ ở đó đầu tư thôi, nếu có trở về Thượng Hải, người nhà của cả hai nhà đều ở đó, không phải cũng rất tốt sao?”

Ở kiếp trước cô không có duyên phận với ba mẹ, người một nhà trong ký ức của nguyên chủ và ba mẹ ở kiếp trước của cô hoàn toàn không giống nhau, cô rất muốn cảm nhận được cảm giác ở bên cạnh người nhà.

Nghe cô nói như vậy, đột nhiên Trần Chí Khiêm có vẻ ủ rũ, nhớ lại những ngày đêm cô đơn tuyệt vọng ở kiếp trước, có lỗi với ba mẹ nhà họ Phàn, cũng phụ sự uỷ thác của ba mẹ của anh. Người mẹ chồng tốt mất rồi, bà Phàn cũng mất rồi, mẹ Phàn và anh trai Tuần bảo anh đừng tiếp tục tìm bọn họ nữa, bọn họ muốn sống một cuộc sống bình thản. Ba mẹ của anh cũng giống như anh, trong lòng ôm nỗi áy náy, một nhà ba người ở bên nhau, rất dễ bị trầm cảm tới cùng. Tất cả mọi thứ đều nhắc nhở bản thân đều là do anh không làm tốt, mới hại cả hai người nhà của mình.

Sau khi trùng sinh trở lại, thứ mà anh muốn, không những là trả mối thù của kiếp trước, mà còn hy vọng hai người nhà của anh đều có thể sống tốt, sau này anh mới có thể tới nhà họ Phàn ăn cơm, nghe mẹ và mẹ Phàn kể những câu chuyện ở trong gia đình. Nói chuyện thâu đêm với Dung Viễn, rồi trở thành tri kỉ, nếu đã trở lại mà chỉ rơi vào thù hận, khó tránh phụ lòng ông trời đã cho anh trọng sinh lần này, anh muốn nắm lấy cơ hội này, vì thành phố Tiềm xây dựng sản nghiệp chip điện tử, cũng để cho đất nước sau khi phát triển mạnh sẽ không còn bị bóp cổ vì con chip điện tử nữa. Lại phát hiện ra bí mật của cô, bị cô thu hút, trong lòng càng vô cùng kích động, mọi chuyện dường như trở nên rất suông sẻ.

Lúc này, anh thầm cười bản thân quá tham lam, mong muốn quá nhiều rồi, vừa muốn trả thù vừa muốn được lập nên lĩnh vực chip điện tử, còn muốn người nhà luôn vui vẻ luôn bình an, thậm chí hy vọng hão huyền là có được cô, có thể có được hạnh phúc, trách cô không nghĩ thông.

Câu nói này của cô lại thức tỉnh người trong mộng, cô đã đến rồi, những người lương thiện trong nhà họ Phàn đều sẽ sống tốt, ba mẹ cũng sẽ sống tốt.

Cô nói tới Thượng Hải chăm sóc ba mẹ chỉ là mượn cớ? Cô xuyên không tới đây, thì làm gì có tình cảm với người nhà họ Phàn và ba mẹ của mình chứ? E là bởi vì Thượng Hải là nhà của cô, cô muốn trở về nhà. Trước đây ngay cả trong mơ cô cũng vừa khóc vừa rồi về nhà.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh không thể quay trở về cùng với cô, sản nghiệp này một khi đã xây lên, hơn nửa đời của anh chắc chắn sẽ ở lại đây, anh không có tư khách yêu cầu cô rời xa quê hương, tới đây sống với anh.

Chỉ nghĩ tới đây thôi, Trần Chí Khiêm mỉm cười: “Được, vậy anh có thể yên tâm được rồi. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 271



Phàn Kỳ miệt mài ăn mà không hề phát hiện ra dáng vẻ bất thường của Trần Chí Khiêm, cô chuyên tâm ăn tiết canh lợn , chén tiết canh không có một mùi vị khác thường nào, rất tươi ngon: “Trần Chí Khiêm, sao anh không ăn vậy?” Trần Chí Khiêm lấy cái muỗng múc nửa chén tiết canh húp dần dần , Phàn Kỳ ngẩng đầu tên đùa giỡn: “Anh ăn tiết canh như thế, còn đâu nữa dáng vẻ thoải mái nữa chứ. ”

“Em ăn của em đi, còn ở đó mà nói tôi sao?” Trần Chí Khiêm nói lại cô.

“Không phải đâu! Anh như thế quy tắc quá, a…”

Trần Chí Khiêm điều khiển tay của mình, không được mãi có ý muốn vuốt mặt của cô, xoa đầu của cô, trong lòng của cô không có anh, thật sự đi rồi thì đi rồi, mà bản thân anh là một người thật sự rất khó buông bỏ.

Phàn Kỳ không thích lãng phí, cuối cùng cô còn khất qua khất lại mấy còn sò để xác nhận là không bỏ sót con nào, uống hết sạch ly nước rễ Bạch Mao, sau khi bước vào xe cô nói với Trần Chí Khiêm: “Bây giờ nếu như chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng, chắc là ngày mai sẽ có tin đồn, nói tôi có thai rồi. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô tự nói rồi tự cười lên hai tiếng, mới phát hiện có gì không đúng, xoay đầu qua nhìn Trần Chí Khiêm đang tập trung lái xe: “Trần Chí Khiêm. ”

“Hả?”

“Tôi đang nói chuyện với anh mà!”

“Tôi vẫn đang nghe nè!”Phàn Kỳ nghe thấy anh trả lời như thế, đột nhiên cô tự hỏi có phải cô nói chuyện rất nhạt nhẽo vô vị lắm không? Quan hệ giữa bọn họ là gì? Bản thân cô không có chừng mực sao? Hay là do nói chuyện có thai? Thật sự quá ngốc rồi. Suốt chặng đường Phàn Kỳ bởi vì xấu hổ mà im lặng, cũng may cách nhà cũng không xa lắm, một lát là tới rồi.

Lúc bước xuống xe Trần Chí Khiêm cất cái túi của chiếc nhẫn vào trong túi mua hàng đá quý đó, anh cầm trên tay, không giống như bình thường là sẽ cầm giúp cái túi xách ở trong tay của Phàn Kỳ. Đương nhiên là một cái túi xách thì không cần người khác cầm giúp, chỉ là bình thường anh luôn cầm giúp cô, Phàn Kỳ cảm thấy có hơi là lạ. Sau khi vào nhà, Trần Chí Khiêm nơi với cô: “Em đi tắm trước đi. ”

“Được thôi!”Nhìn thấy máy sấy tóc ở trên bàn, Phàn Kỳ lấy khăn trùm ở trên đầu xuống, bình thường cô rất lười sấy tóc sau khi gội đầu xong, đều là bị anh bắt lại, ấn ngồi xuống ghế sấy khô, theo như cách nói của anh, tóc ngắn cũng cần phải sấy khô, con gái không thể để ngấm hơi ẩm. Hôm nay để cô tự sấy, có hơi không bình thường.

Phàn Kỳ mở tivi lên, vừa sấy tóc, vừa xem tin tức một cách chán chường, nhìn lại thời gian, cách chín giờ phát “Ai là thần cổ phiếu” còn hơn hai mươi phút nữa. Trên tin tức có nói người phụ nữ nhà giàu nào đó sau khi sinh được con trai đã được thưởng cho một viên kim cương, sau đó là tin tức về người phụ nữ đẹp không đấu lại người phụ nữ trưởng thành , một anh công tử nhà nào có tiếng nào đó bất chấp chọn một á quân người Mỹ để đơn thuần gọi là bạn gái, và qua đêm cùng một nữ minh tinh ba mươi tuổi xinh đẹp. Sấy khô tóc rồi, Phàn Kỳ đặt cái máy sấy tóc xuống và đưa tay lên dò kênh, cảnh tượng Trần Chí Khiêm bị cánh nhà báo vây quanh hiện lên, cô dừng tay lại.

Người dẫn chương trình nói: “Trần Chí Khiêm bảo vệ vợ, nổi giận với phóng viên mới là không có đầu óc. ”Tại hiện trường đó, Trần Chí Khiêm nghe một phóng viên có nhắc đến toà báo của mình, anh hỏi phóng viên đó: “Tôi có thể được biết cô tốt nghiệp ở trường đại học nào không?”Sau khi phóng viên đó nói ra tên trường của cô ta.

Trần Chí Khiêm nở một nụ cười chế giễu: “Trường của các cô là dựa vào kích cỡ vòng n.g.ự.c để thi đậu vào trường sao? Cho nên mới tạo ra những người dùng n.g.ự.c để suy nghĩ giống như cô, viết ra một bài văn không có đầu óc như vậy. ”Phóng viên này ngây ngẩn tại chỗ. Tin tức đưa lên giải thích bài báo sáng nay có một bài văn chỉ danh họ tên chửi cô ta n.g.ự.c to mà không có đầu óc.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 272



Tin tức tiếp theo tà: “Phàn Kỳ là người mới phụ trách tài khoản đầu tư hàng chục triệu. ” Trong tin tức có đăng lên những lời cô đã nói tại hiện trường trận đấu lớn hôm nay, người dẫn chương trình giải thích: “Môi giới chứng khoán mới vào ngành rất hiếm khi có thể thao tác một tài khoản lớn như vậy, rất nhiều người không ngừng nhận điện thoại, giúp khách hàng mua vào bán ra. Đây có phải là do Trần Chí Khiêm chi phối ở sau lưng hay sao, không thể biết được. ”

Phóng viên ở đây không biết là cái nhìn về giá trị nào được xuất ra? Sinh con cho người đàn ông, hai người phụ nữ tranh giành đàn ông. Cho dù là cô đầu tư cổ phiếu, cũng là người đàn ông chi phối ở sau lưng.

Nghe thấy tiếng nước ở trong đó dừng lại, là biết anh sẽ chùi dọn nhà vệ sinh, Phàn Kỳ vẫn là xoay người đi, nhìn vào hướng nhà vệ sinh, lúc anh bảo vệ cô cũng thật rất đẹp trai!

Cửa nhà vệ sinh mở ra, Trần Chí Khiêm bước ra và bốn mắt nhìn nhau với cô, anh cười nhạt: “Em đây là làm gì vậy hả?”

“Trần Chí Khiêm, cám ơn anh!”

Trần Chí Khiêm không giải thích gì, Phàn Kỳ nói: “Cám ơn anh đã bảo vệ tôi, chửi cái tên phóng viên đó. ”

Trần Chí Khiêm thầm hít một hơi: “Em là em gái, tôi có thể không che chở cho em được sao?”

Em gái? Phàn Kỳ nghe thấy kiểu gọi này có chút không dễ chịu, cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay của mình, có cô em gái nào đeo chiếc nhẫn giống cô không?

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng không phải là em gái, thì là gì nữa chứ?Tập đầu tiên của trận đấu lớn “Ai là thần cổ phiếu” trong ti vi bắt đầu rồi, Trần Chí Khiêm lấy lài liệu trong cặp sách ra, rồi ngồi trước bàn ăn xem tài liệu. Phàn Kỳ ngồi ở đó xem ti vi.

Lúc ghi hình thì Phàn Kỳ chỉ ngồi ở trong một gian phòng của mình, không thể nhìn thấy toàn bộ trận đấu, trên ti vi có ống kính phân phối đến từng tuyển thủ tham gia, buổi sáng lúc chỉ số trên vòng lớn vẫn đang tăng lên, trước sau đều có một số môi giới chứng khoán mua cổ phiếu. Một người đang đuổi theo chỉ số tăng, vị trí đã được định vị một nửa, và anh ta vẫn chưa bán cho đến khi thị trường đóng cửa, mặc dù cổ phiếu này đã giảm hơn bốn điểm, anh ta vẫn mua nó với giá cao, trên thực tế đã giảm hơn bảy điểm. Như thế vẫn chưa coi là thảm bại, có một mua vào cổ phiếu tăng mạnh ở kỳ trước, anh ta cho rằng cổ phiếu tăng mạnh, có khả năng sẽ tiếp tục tăng, nhưng trên thực tế những loại cổ phiếu này, thay đổi rất nhanh, bên trong có rất nhiều khách hàng ngắn hạn, những khách hàng ngắn hạn giống như họ, hễ có gió thổi là cỏ lay, chạy còn nhanh hơn cả thỏ nữa. Phàn Kỳ xem ti vi một lát rồi lại quay đầu qua nhìn Trần Chí Khiêm.

Trần Chí Khiêm đang chuyên tâm viết gì đó. Người ta đang làm việc, không nên làm phiền anh, trận đấu đều là những thứ bản thân cô đã trải qua, có gì đáng xem đâu chứ?Cô lạch cạch bấm tắt ti vi.

Trần Chí Khiêm ngẩng đầu lên nhìn cô: “Không xem nữa à?”

“Không xem nữa, tôi đi vào trước đây. ” “Được. ”Sau khi Phàn Kỳ vào trong phòng, nhìn thấy một hàng búp bê ở trên giường, sau khi lựa chọn thì cô để lại con Phác Phác, mấy con còn lại cô ôm đi hết, và đem bỏ ở trên ghế, Trần Chí Khiêm ngước đầu lên, anh thu dọn tài liệu qua một bên, Phàn Kỳ đặt Ki Ki và Chistine ở trên bàn.

Nếu lúc bình thường, chắc chắn anh sẽ nói: “Để chúng nó trên giường đi, khi nào ngủ tôi sẽ lấy chúng nó ra. ”Không giống vậy, thật sự không giống vậy. Phàn Kỳ nằm xuống, đưa tay chọt vào lỗ mũi của con Phác Phác: “Phác Phác, tao nói gì sai sao? Tao chọc anh tức giận khi nào vậy?”Phàn Kỳ nhớ lại chuyện hôm nay, bình thường cô và anh nói chuyện chính là theo tính cách của mình, luôn có gì nói nấy. Có chuyện gì tức giận, anh đều để trong lòng không nói gì, anh sẽ không nói câu nào khó chịu. Hôm nay tại sao đột nhiên anh lại không vui chứ?
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 273



Không vui chắc là có lý do? Chẳng lẽ là anh cho rằng cô không chịu tiêu hai trăm ngàn, sẽ làm mất thể diện của anh sao? Trong tay có bao nhiêu tiền, làm được bao nhiêu chuyện, đâu nhất thiết phải đánh cho sưng mặt làm cho mập mạp chứ? Nghĩ tới nghĩ lui , Phàn Kỳ mò cái đồng hồ ở trên gối và nhìn thấy đã mười giờ rưỡi rồi, cô liền kêu: “

Trần Chí Khiêm, đi ngủ thôi! Đã nói rồi, đi ngủ sớm để ngày mai dậy sớm. ”

“Vào liền đây. ” Giọng nói bên ngoài truyền vào.

Vẫn chưa thấy nugười vào, nghe tiếng động thì hình như anh đang bận làm gì ở trên kệ bếp.

Phàn Kỳ xoay người qua nhìn về phía cửa phòng, nghe thấy tiếng bước chân truyền vào tiền xoay người tại, ôm lấy Phác Phác rồi nhắm mắt. Nghe thấy tiếng mở cửa, cảm nhận được anh ngồi ở trên giường, biết anh dựa vào đầu giường, làm sao đây hay là đừng nói chuyện với anh? Không phải anh tắt đèn sao? “Trần Chí Khiêm . ”

“Chuyện gì vậy?”

Lúc kêu anh, Phàn Kỳ vẫn chưa nghĩ ra là nên nói chuyện gì với anh. Cô vội vàng lấy lý do: “Chỗ đeo nhẫn này, hình như đã lưu lại mùi vị của hải sản vừa ăn lúc nãy rồi. ”

Vừa nói cô vừa cố tình kéo chiếc nhẫn ra một chút, đưa lên trước lỗ mũi ngửi thử: “Còn có mùi của tôm xóc xỉa. Có phải lúc đi tắm cũng cần phải kéo ra như vậy để xoa không nhỉ?”Lúc vừa mới mua nhẫn thì chan chứa tình cảm, nhưng bây giờ đã nguội lạnh rồi, lại cảm thấy là bản thân anh đang ép buộc cô phải chấp nhận, nếu như cuối cùng phải trở thành anh trai em gái, thì ngược lại đeo cái thứ này không còn ý nghĩa gì cả. Anh nói: “Nếu như em thật sự cảm thấy không quen, không muốn đeo thì đừng đeo nữa?”

Người này lại sao lại khó xử lý như vậy chứ? Phàn Kỳ tủi thân: “Tôi biết mục đích anh mua chiếc nhẫn này, tôi sẽ luôn đeo nó mà! Tôi không biết là sao anh lại nói như vậy, tôi chỉ là muốn bắt chuyện với anh thôi. Nên tôi tìm đại một lý do để nói chuyện với anh, tại sao tự nhiên anh lại nói tới chuyện đeo nhẫn hay không chứ?”Phàn Kỳ xoay người qua, cô cũng không biết là tại sao bản thân cô lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy, lại có cảm giác mũi hơi cay cay.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cảm xúc này đây thật sự là rất kỳ lạ. Kể từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện, cô khóc qua được mấy lần, bởi vì chuyện nhỏ này mà khóc, trừ những chuyện khiến người ta ghét cay ghét đắng ra, không có ý nghĩa gì cả, ba mẹ cô chưa bao giờ vì cô khóc, mà sẽ quan tâm cô nhiều hơn một chút. Thay vì khóc, vậy chi bằng cứ im lặng ở đó, nếu như bọn họ gọi điện thoại hay nhắn tin hỏi cô, hoặc là hai vợ chồng cũ chỉ trách nhau, cô sẽ can ngăn bọn họ, thông qua cuộc đối đầu nhiều năm với ba mẹ, cô đã luyện thành bản lĩnh nuốt sự tức giận vào trong.

Hết giận rồi, tất cả những ấm ức đều không còn nữa, tinh thần của cô cũng sảng khoái hơn. Nhưng bây giờ cô không muốn tức giận với anh, chỉ là cô cảm thấy rất buồn, rất không vui.

Tại sao cô lại cho rằng anh đang giở chứng chứ? Anh nói: “Anh không bị làm sao cả. Chỉ là có chút chuyện thôi. Muốn suy nghĩ cho thật kỹ. Ý của anh là em muốn đeo thì đeo, không muốn đeo cũng không sao. Tuỳ em thích thế nào thì làm thế đó. ”

“Anh thật sự không phải không vui đó chứ?” Phàn Kỳ không tin cho lắm.

“Không có. ” Trần Chí Khiêm nói, “Em cho rằng anh nên không vui à?”

“Không nên hả? Không phải chúng ta đã bàn bạc rõ ràng với nhau cả rồi sao?”

“Đúng vậy! Chúng ta đã nói rõ với nhau rồi mà, ngủ thôi nào. ” Trần Chí Khiêm đưa tay ra tắt đèn.

“Ừ. ” Phàn Kỳ xoay người qua, ôm Phác Phác nhắm mắt ngủ.

Tại sao Trần Chí Khiêm vẫn không tới xách lỗ tai của Phác Phác quăng Phác Phác qua một góc chứ?

Một đêm trôi qua, Phàn Kỳ tỉnh dậy và đưa tay sờ mó, người trên giường đã biến mất nhưng Phác Phác vẫn ở trên n.g.ự.c cô, anh không mang Phác Phác đi, cô cảm thấy buồn bực nói không nên lời.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 274



Cô ngơ ngác ngồi dậy, Trần Chí Khiêm mở cửa đi vào: "Dậy đi. " Trong không khí có mùi thuốc quen thuộc, đó là mùi canh bồ câu.

Anh đang nấu canh bồ câu cho cô, Phàn Kỳ đột nhiên cảm thấy tốt hơn, cô đứng dậy khỏi giường và đi vào phòng vệ sinh để đánh răng.

Khi cô đi ra, bữa sáng đã bày sẵn trên bàn, trước mặt cô là một bát canh gà đen, hai lát bánh mì, một quả trứng luộc, nửa quả cam và nửa quả táo, anh nói: "Em ăn chim bồ câu suốt hẳn là cũng ngán rồi, công hiệu của gà đen và bồ câu không khác nhau nhiều, đổi khẩu vị chút. "

“Được. ” Nhìn canh gà đen trước mặt, oán hận đêm qua của Phàn Kỳ lập tức biến mất.

Cô vui vẻ uống cạn canh gà đen.

“Hôm nay em còn tập thể dục không?” Trần Chí Khiêm hỏi cô.

Phàn Kỳ vặn vẹo thân thể: "Món canh này rất có tác dụng! Giờ này tháng trước vẫn cảm thấy đau đau, bây giờ nếu như anh không hầm canh cho em thì em cũng không nhớ rõ chuyện này đấy. Em đi chứ. "

"Sáng nay anh chuyển văn phòng, buổi chiều còn có cuộc họp, chưa chắc có thể đến kịp. "

"Anh bận đi! Em về nhà một mình. " Phàn Kỳ nói. "Anh tới đón em, đi chọn lễ phục với em. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đi đâu chọn? Em vốn định mượn một bộ từ WO

là được rồi. Nhà nhỏ, không có chỗ để treo lễ phục, hơn nữa hiếm khi mới mặc một hai lần. " Phàn Kỳ nói.

Trần Chí Khiêm gật đầu: "Không cần phải mua, đi đồ âu Tây Mỹ mượn, ông chủ Trâu Bích Quân của đồ âu Tây Mỹ và chồng bà ấy, Steve là một trong những cổ đông của Thủ đô Lân Long. Hai vợ chồng cũng sẽ có mặt để cùng đi ủng hộ. ”

“Được!” Phàn Kỳ đồng ý, cúi đầu uống canh. Điện thoại trên bàn vang lên, Trần Chí Khiêm nghe máy, mama Phàn Trương Nguyệt Cầm ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói của anh, bật khóc không nói nên lời khiến Trần Chí Khiêm hoảng sợ: “Mẹ, sao vậy? "

Trong điện thoại truyền đến giọng mẹ Trần, Tiết Hiểu Tĩnh: "Nguyệt Cầm, để mẹ nói với A Khiêm. ”

“A Khiêm, bác Sùng Minh của con bị bệnh ở động mạch vành, ông ấy lại xem thường nó, bây giờ nó đã trở nên nghiêm trọng. Nếu ông ấy cần phẫu thuật cầu nối cơ tim và dùng thuốc để kiểm soát nó, ông ấy sẽ không thể làm việc, hơn nữa không biết khi nào sẽ chết. Ca phẫu thuật này trên Đại Lục còn chưa thành thục, lúc trước bệnh viện chúng ta nhận một vị chuyên gia cấp quốc bảo vào, xin chỉ thị của cấp trên, đi nước Mỹ mời chuyên gia tới làm giải phẫu. " Tiết Hiểu Tĩnh nói: " Con có thể giúp bác hỏi xem bác có thể đến Hồng Kông để phẫu thuật không?"Con biết rồi, hôm nay con sẽ liên lạc với họ. "Trần Chí Khiêm nói.

"Được! A Khiêm sẽ đi hỏi, đừng khóc nữa, có muốn nói chuyện vài câu với A Khiêm không?" Tiết Hiểu Tĩnh đưa điện thoại cho Trương Nguyệt Cầm. "A Khiêm, con giúp bác hỏi thăm một chút, con biết đấy, bác của con . . . " Trương Nguyệt Cầm đã bình tĩnh lại. "Mẹ, mẹ đừng lo, mẹ con nói bệnh này có thể chữa khỏi, hôm nay con sẽ đi hỏi. "

Nghe Trần Chí Khiêm nói như vậy, trái tim Trương Nguyệt Cầm thả lỏng một chút, bà ấy nói: "Niếp Niếp có ở đây không?”

“Kỳ Kỳ đang ăn sáng, để con bảo cô ấy nói chuyện điện thoại với dì. " Trần Chí Khiêm đưa điện thoại cho Phàn Kỳ. Phàn Kỳ trả lời điện thoại, đây là lần đầu tiên cô ấy nói chuyện với mẹ của kiếp này, cô ấy nói: "Mẹ, con rất khỏe, A Khiêm chăm sóc con rất tốt. Chuyện của bác, mẹ không nên gấp gáp, để hôm nay A Khiêm đi hỏi. "

"Được. Niếp Niếp, con phải ăn uống đầy đủ, biết không? Còn nữa. . . "Trong điện thoại Trần Nguyệt Cầm cứ mở miệng ra là "Niếp Niếp", điều này khiến trái tim Phàn Kỳ run lên, cả ba và mẹ đều gọi cô là "Niếp Niếp", dù cách xa hàng ngàn dặm, sự quan tâm đó vẫn có thể truyền qua đường dây điện thoại. Sau khi cúp điện thoại, Phàn Kỳ có chút bối rối, bắc cầu tim mạch khó như vậy sao?
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 275



Ba cô kiếp trước, lúc hơn năm mươi tuổi, được bác sĩ thông báo phải bắc cầu, chuyện này đột nhiên bị phát hiện, con trai út mới mười tuổi, con gái út mới bốn tuổi. Lương của ông già một năm hơn hai triệu, bà vợ kia của ông ta vẫn luôn là một bà nội trợ, nếu như ông ta gặp chuyện không may, cô nhi quả phụ, nhất là đứa con trai kia của ông ta, làm sao còn có thể học trường tư? Trong khoảng thời gian ngắn có cảm giác như bầu trời sụp đổ, vội vàng liên lạc với cô con gái đã ba năm không đến nhà bọn họ.

Giống như dặn dò hậu sự, cầu xin cô đồng ý chăm sóc vợ con ông ta, trong cuộc sống của ông ta, tự mình nuôi sống cả nhà ông ta, một năm cho sáu bảy mươi vạn là đủ rồi.

Khi đó cô tìm tư liệu, mỗi năm cả nước làm năm mươi nghìn ca phẫu thuật bắc cầu, ông ta lại ở bệnh viện đứng đầu Thượng Hải, có nguy hiểm, nhưng nguy hiểm thấp hơn ba phần trăm, có cần ông ta làm ra cái dạng như này không?

Sự thật cũng chứng minh, sau ca phẫu thuật, ông ta hồi phục rất tốt, một năm sau, ông ta lại hút thuốc uống rượu, mắng cô là đồ vô ơn trước mặt người thân.

Cô hỏi Trần Chí Khiêm: "Phẫu thuật bắc cầu tim mạch phức tạp như vậy sao? Ở đại lục không làm được sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Mẹ anh nói có một vị chuyên gia cấp quốc bảo chữa bệnh ở bệnh viện của họ, cuối cùng xin chỉ thị của cấp trên mời chuyên gia nước Mỹ tới để phẫu thuật. Em muốn cải cách và mở cửa với thế giới bên ngoài mới mấy năm, một bác sĩ như mẹ anh đã xuống nông thôn bao nhiêu năm rồi? Kỳ thi tuyển sinh đại học mất bao lâu để khôi phục?"

Cũng thế! Cô đã bỏ qua chuyện thời đại mất rồi. Ba mươi năm sau, trình độ phẫu thuật của các chuyên gia Thượng Hải toàn cầu đều thuộc hạng đầu, loại phẫu thuật bắc cầu này xem như là phẫu thuật phức tạp nhưng thường thấy. Nhưng trong thời đại này, giống như ngành công nghiệp bán dẫn mà cô muốn làm, chính là đang đuổi theo Đại Lục, Đại Lục cũngkhông có cách nào tiếp nhận ngay được.

Phàn Kỳ hỏi Trần Chí Khiêm: "Em đi hỏi ông Liêu một chút, chắc bọn họ có quen biết bác sĩ nhỉ?"

"Anh đi hỏi trước, nếu như không giải quyết được thì em mới đi hỏi ông Liêu, trước tiên chuyên chú thi đấu đi. ”

“Ừ! Nếu hỏi được thì nhớ gọi cho em nhé. "Hai người ăn sáng, Trần Chí Khiêm tiễn Phàn Kỳ đi làm, Phàn Kỳ xuống xe, Trần Chí Khiêm không dừng lại vẫy tay chào cô như thường lệ mà lái xe thẳng đến công ty.

Giờ phút này trong đầu anh là những ngày vui vẻ khi còn nhỏ ở nhà bà ngoại Sùng Minh, lúc đó anh không biết gia đình bà ngoại đã mạo hiểm như thế nào để đón anh về, anh chỉ biết là mỗi ngày đi theo anh họ, đi bắt bướm, sờ ốc, trở về đập nát cho vịt ăn, ngồi xổm bên mép chuồng vịt chờ vịt đẻ trứng. Đôi mắt sáng ngời nhìn bà bưng ra bát cơm chiên trứng vịt lộn, anh và em họ mỗi người nửa bát, no căng bụng. Trong thời buổi thiếu ăn, bác và bác gái chưa bao giờ có nữa câu phàn nàn về điều đó. Nhà bà ngoại Sùng Minh đối với anh mà nói, còn thân hơn là ông cố nhà họ Tiết của anh. Vào thời điểm này ở kiếp trước, anh ấy đã cãi nhau với Phàn Kỳ đó, Phàn Đảo gọi điện đến và hỏi Kỳ Kỳ đang ở đâu? Chính mình lại ấp úng không trả lời được, mẹ Phàn đại khái cũng đoán ra hai người bọn họ lại cãi nhau nên cũng không làm phiền anh nữa, sau này bác c.h.ế.t sau khi Phàn Kỳ bị giết, khi đó ba Phàn và bà đều đã xảy ra chuyện, nhà họ Phàn thân mình lo chưa xong, không thể thông báo cho anh về đám tang của bác.

Bệnh ở động mạch vành của bác, chỉ cần phẫu thuật bắc cầu thành công, sau này cơ thể được chăm sóc tốt thì sẽ không ảnh hưởng đến tuổi thọ. Trần Chí Khiêm vào công ty, công ty ở trong một tòa nhà văn phòng cũ nát ở Bắc Giác, bên trong rồng rắn lẫn lộn.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 276



Bây giờ đã lấy được đầu tư, cần tuyển mộ nhân viên, một văn phòng nhỏ như vậy là không đủ, mọi người đều bận rộn thu dọn đồ đạc. Anh bước vào, mọi người chào hỏi: "Ông chủ, chào buổi sáng!"

"Chào buổi sáng. "

Thư ký Ngô bê một túi đồ đi tới: “Ông chủ, sau khi ngài rời đi ngày hôm qua, Thế giới đồ chơi đã gửi các mẫu búp bê của “Nhật ký phiêu lưu của gấu trúc Tây Tây” cùng “Siêu cấp phú hào” để ông xem có cần sửa đổi gì không . ?"

Văn phòng của anh cũng đã thu dọn xong xuôi, anh lấy chiếc túi đặt lên bàn, lấy danh bạ trong túi ra, tìm số điện thoại của chủ tịch tập đoàn Hồng Hi, rồi gọi cho cô Mẫn, vị nữ sĩ này kể từ những năm 1960 đến Hồng Kông, vẫn luôn là quản lý cấp cao của một công ty nước ngoài của Anh, Dung Viễn nói bà ấy được xem như là đầu sỏ trên đất Hồng Kông.

Nói tỉ mỉ với bà ấy một chút tình hình sơ lược, chưa đến hai mươi phút, bà ấy liền gọi lại.

Nhân tiện, một chuyên gia trong lĩnh vực này đã trở về từ nước Anh năm năm trước và làm việc trong một bệnh viện tư nhân, nếu anh muốn tư vấn, bà ấy sẽ giúp anh đặt lịch hẹn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ca phẫu thuật có thể được thực hiện ở đây, đó đã là tin tốt nhất, Trần Chí Khiêm nhờ cô hẹn gặp vị bác sĩ này, anh gọi điện cho mẹ mình để hỏi chẩn đoán cụ thể của bác.

Chuyển văn phòng cùng với nhân viên công ty, ai nấy đều rất vui vẻ: “Đến Trung Hoàn làm việc, tôi tưởng cũng không dám tưởng”.

"Cũng không phải, ông chủ trước của tôi nói tôi rời khỏi chỗ của ông ta, sẽ không tìm được công việc tốt hơn. Chờ danh thiếp mới được phát xuống, tôi sẽ gửi cho ông ta một tấm. "Bây giờ, các công ty ở Hồng Kông, trên phương diện lựa chọn tuyển dụng, hàng đầu là người đi du học Âu Mỹ, hoặc có thể nói là người đi du học Anh Mỹ trở về, thứ hai là sinh viên bản địa Hồng Kông hoặc là Đông Á và Đông Nam Á, thứ ba là học sinh trung học của Đại Lục, học sinh của một số trường dạy nghề, sau đó mới tới lượt sinh viên đại học Đại Lục.

Tất nhiên các trường đại học trong nước và các trường đại học bên ngoài có chênh lệch rất lớn, nhưng các sinh viên đại học trong nước đều được chọn ra từ trong đám đông, có thể chạy, đầu óc cũng linh hoạt, dễ sử dụng. Vị này chính là sinh viên đại học đến từ Bắc Kinh, đã làm tài vụ được vài năm, lúc đầu do không nói được tiếng Quảng Đông nên không thể làm các công việc văn phòng như bán hàng và lễ tân, sinh viên đại học làm quét dọn vệ sinh trong khách sạn. Sau đó anh ấy nhìn thấy quảng cáo tuyển dụng của công ty bọn họ trên báo chí, tìm đến nơi, họ trò chuyện vài câu, anh không có tiền trong tay, dùng giá cả của một nhân viên vệ sinh rưỡi để thuê anh ấy, anh ấy quản lý hậu phương gọn gàng ngăn nắp.

Trần Chí Khiêm mỉm cười: "Anh chỉ có chút tiền đồ này?”

“Khi nào có thể mua một căn nhà của chính mình, buổi tối không chen chúc với người khác trong một cái phòng, không cần ngửi mùi chân của ông anh kia, tôi đã mãn nguyện rồi. ”

Kiếp trước anh ấy là tâm phúc của anh, là chủ tịch bộ phận sự nghiệp cấp dưới của Thiên Thược, tài sản tốt xấu gì cũng có sáu bảy tỷ,"Nó sẽ trở thành sự thật thôi. " Trần Chí Khiêm nói.

"Ông chủ bây giờ làm ăn phát đạt, còn có tình yêu đẹp nữa! Hôm nay trên báo đăng ảnh của ông chủ và vợ của ông chủ, thật sự là làm chúng tôi hâm mộ muốn chết. Mọi người có nghĩ vậy không?”

“Đúng vậy! Ông chủ, khi nào thì ông mang bà chủ đến công ty? Cho chúng tôi cũng gặp bà chủ xinh đẹp đi. "

Nếu là mấy ngày trước, giờ phút này anh nhất định sẽ tràn đầy vui sướng, có lẽ sẽ đồng ý, nhưng tối hôm qua khi có ý nghĩ đó, hắn liền nói: "Đến lúc đó nói sau. "Đồng nghiệp không khỏi có chút thất vọng.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 277



Đi theo xe tải tới một tòa nhà văn phòng ở Trung Hoàn, vốn không quá sáu bảy mươi mét vuông, nhưng giờ lại thuê nguyên một lầng, từ trên cao nhìn xuống, các đồng nghiệp tràn ngập ước mơ tốt đẹp đối với tương lai. Trần Chí Khiêm dọn dẹp văn phòng của mình, chờ đồ đạc đã sắp xếp xong, anh mở cái túi chị Ngô đưa cho anh, lấy những con búp bê bên trong ra, gấu trúc Tây Tây là một cô gái, có con đeo khăn quàng cổ màu hồng, có con đeo nơ bướm đỏ, có con đeo dây đỏ quanh eo béo múa ương ca, còn có con chơi trống cơm, múa ương ca và chơi trống cơm đều là đề nghị của cô, lúc đó cô nói: "Tôi muốn chơi trống cơm, đồng âm của trống cơm là cổ phiếu quỷ, và tôi muốn bắt cổ phiếu quỷ. "

Trần Chí Khiêm đặt con búp bê sang một bên và lát nữa mang về cho cô sau.

Còn có các nhân vật trong “Siêu cấp phú hào”, một người là quý ông già đội mũ quý ông và cầm gậy văn minh, một người là tiểu thư nhà giàu mặc xường xám với mái tóc búi cao và đeo vòng cổ ngọc trai, còn người kia là một người phụ nữ mặc váy trắng. . . Trần Chí Khiêm nhìn qua từng người một, cuối cùng lấy ra hai người, một cô gái tóc đen mặc vest đỏ và một nam sinh mặc vest xanh, đặt họ lại với nhau để hai tay chồng lên nhau, hai người nắm tay nhau.

Trần Chí Khiêm dùng ngón tay xoa đầu cô gái, vốn dĩ muốn đặt cặp búp bê trên bệ cửa sổ ở nhà cùng với sáu con Phác Phác. Để cho cô ấy thấy có thể hiểu được tấm lòng của mình.

Bây giờ ngẫm lại chuyện mình làm cũng đủ rồi chứ? Một cô gái thông minh như vậy, sao lại không hiểu chứ? Chỉ là không muốn mà thôi.

Không phải có một câu nói sao? Đừng cố đánh thức một người đang giả vờ ngủ.

Trần Chí Khiêm đặt cặp búp bê vào ngăn kéo, đóng ngăn kéo nửa phút, lại mở ngăn kéo, lấy cặp búp bê ra và đặt chúng lên bàn.

Bà Mẫn đặt bữa hẹn vào mười phút trước bữa trưa làm việc của bác sĩ Văn, Trần Chí Khiêm chạy tới bệnh viện.

Vân Mộng Hạ Vũ

Với lời giới thiệu của bà Mẫn, bác sĩ Văn đưa ra lời khuyên: "Từ Thượng Hải đến đây không dễ. Trước tiên, hãy mang tất cả các tài liệu chẩn đoán bệnh án ở Thượng Hải đến đây. Tôi sẽ xem xét và sau đó quyết định xem có cần đến đây hay không. ”

“Tôi giúp anh liên hệ với người của Hàng không dân dụng Thượng Hải, cậu bảo người nhà đưa bệnh án này đến căn cứ hàng không dân dụng, để chuyến bay gần nhất mang đến đây, là có thể nhanh nhất cho bác sĩ Văn thấy được. " Bà Mẫn nói. "Thật tốt quá. " Trần Chí Khiêm không nghĩ tới còn có con đường này.

"Cậu không cần cảm ơn tôi, A Viễn và Linh Linh đều là con cháu của hàng không dân dụng, chút chuyện này xem như tiện lợi nho nhỏ. "Thuận lợi như vậy thật sự là ông trời cũng đang giúp anh, Trần Chí Khiêm trở lại văn phòng và gọi cho mẹ anh ấy để gửi hồ sơ bệnh án của bác đến căn cứ hàng không dân dụng. Anh gọi cho Phàn Kỳ, anh nói: "Alô!"

Một giọng nói phát ra từ đầu dây bên kia: "Trần Chí Khiêm, chuyện của bác thế nào rồi? Có cần tôi hỏi ông Liêu không?"Anh trả lời: "Không cần. . . "Anh nói với cô về việc tìm một tìm bác sĩ thực hiện ở bệnh viện ngày hôm nay.

"Anh thật sự rất ghê gớm, bệnh án từ Thượng Hải đến thành phố Tiềm còn có thể đưa đến vào ngày hôm sau?" Phàn Kỳ ngưỡng mộ. Trần Chí Khiêm cười: "Là A Viễn ghê gớm. ”

“Chờ chuyện lần này qua đi, phải cảm ơn anh Dung đàng hoàng. " Phàn Kỳ nói.

"Nhất định sẽ vậy. "Cúp điện thoại, Phàn Kỳ sững sờ một lúc, cô đợi điện thoại cả buổi sáng cứ như vậy biến mất?Nghĩ kỹ lại, Trần Chí Khiêm vẫn rất tốt với mình, chỉ là loại tốt này, cô vẫn có thể phát hiện ra những điểm khác biệt rất nhỏ, ví dụ như buổi sáng anh không vẫy tay với cô, lái xe đi mà không quay đầu lại với cô, dường như không còn thân mật nữa, hoặc nói rằng nó không còn thân mật như vậy nữa.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 278



Đi kèm với từ “thân mật”, trong đầu Phàn Kỳ hiện tên hình ảnh hai người thân mật, hoặc ôn nhu, hoặc tức giận, hoặc bất lực, hoặc. . . Trời ạ! Chuyện này bắt đầu từ đâu? Cô thậm chí còn không nhớ rõ bọn họ bắt đầu nắm tay từ khi nào, tựa hồ là làm như vậy rất tự nhiên, nhưng nàng tại đào tại hết ký ức của nguyên chủ, đừng nói là nắm tay, bọn họ căn bản chưa từng chạm vào nhau.

Buổi chiều sắp bắt đầu phiên giao dịch, Phàn Kỳ chuyên chú vào tình hình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngày hôm qua cô và Hứa Diệu Nhi đều nói hôm nay phải săn đáy*, trên thực tế là ảnh hưởng đến phiên giao dịch, phiên giao dịch mở rộng, ngược lại cho cô cơ hội bỏ chạy cổ phiếu vàng mua vào ngày hôm qua kia, cổ phiếu đã điều chỉnh đúng chỗ kia, cô định đặt trước.

*Săn đáy là chiến lược sử dụng một chỉ số định giá nhất định để đo lường giá cổ phiếu giảm xuống mức thấp nhất, đặc biệt là mua khi giá cổ phiếu giảm mạnh trong thời gian ngắn và kỳ vọng giá cổ phiếu sẽ sớm phục hồi.

Tuy nhiên, thị trường chứng khoán có quy luật riêng của nó, sức ảnh hưởng của hai cô gái trẻ là có hạn nên thị trường vẫn tiếp tục thăm dò.

Nhất là tập đoàn Viễn Hàng có tốc độ tăng trưởng cao nhất trong giai đoạn trước, giảm mạnh xuống, cổ phiếu này và tập đoàn Hồng Hi đều thuộc ngành vận tải đường biển.

Viễn Hàng năm đó cũng gặp khủng hoảng trong ngành vận tải đường biển, nhưng nhà họ Vương đứng sau Viễn Hàng đã từng giúp đỡ Đại Lục trong những năm 1950 và 1960. Vì vậy, khi gặp khủng hoảng, Đại Lục đã can thiệp và thuê một nửa số tàu viễn dương của gia đình họ, giúp họ cải tử hoàn sinh.

“Tuyên bố chung” được ký kết, nhà họ Vương có quan hệ với Đại Lục, tập đoàn Viễn Hàng đi đầu trong việc vươn lên, thậm chí những điều chỉnh trong năm qua cũng hạn chế hơn, không thay đổi nhanh chóng như Hồng Hi, sau đó tăng lên một thời gian lại dẫn đầu một lần nữa, đã có khí thế của cổ phiếu hàng đầu.

Hơn nữa Liêu Nhã Triết đang làm cho Hồng Hi, cùng một công ty môi giới, vì vậy anh ta chắc chắn sẽ bị nghi ngờ là kho chuột** nếu mua lại, tất nhiên, trong thời đại này, kho chuột tràn lan, và không có cách nào để chống lại nó hoàn toàn. Vì vậy, tận dụng sự sụt giảm mạnh vào buổi sáng, cô ấy đã mua Yuanhang theo lô, một trong số đó vẫn ở gần điểm thấp nhất và vị trí của cô ấy đã được lấp đầy cho đến nay. **Kho chuột đề cập đến sau khi các nhà quản lý quỹ mua cổ phiếu bằng tiền của chính họ, sử dụng tiền của khách hàng trong quỹ lchẳng hạn như quỹ tổ chức do họ kiểm soát, quỹ quỹ đầu tư chứng khoán) để tăng giá cổ phiếu tương ứng, sau đó tiến hành hành động kinh doanh lệch giá bằng cách bán cổ phiếu mà các cá nhân đã mua trước đó. Đây là hành vi phạm tội làm giàu cho bản thân bằng cách xâm hại đến lợi ích của khách hàng. )

Khó thao tác là tài khoản của nhà họ Phó, thừa dịp buổi sáng hạ giá, Phàn Kỳ ăn vào không ít cửa hàng của Ích Hoà, lúc này cổ phiếu cũng bắt đầu tăng trở lại, nhưng Phàn Kỳ lại tung cổ phần ra, kìm hãm giá cổ phiếu. Thấy các cổ phiếu khác đều đang tăng, nhưng Ích Hoà không tăng, rất nhiều người sẽ ném Ích Hòa đi theo những cổ phiếu khác, đuổi theo tăng, từ bỏ giảm là bản tính của con người. Buổi chiều tràn vào phiên giao dịch, cổ phiếu nhao nhao tăng lên, mắt thấy giá không kìm hãm được cổ phiếu, Phàn Kỳ đã ăn sạch các cổ phiếu từ hai đồng ba hào một đến hai đồng bốn hào tám trong một lần. Nhìn thấy Ích Hòa đã tăng từ dưới nước lên, tràn vào theo gió, Phàn Kỳ ném ra ngoài một chút, bày tỏ rằng cô ấy không có ý định kéo nữa, hôm nay cứ thế này thôi!

Hơn ba giờ, cô giơ tay ra hiệu, nhân viên công tác tới hỏi: "Cô Phàn, có chuyện gì vậy ạ?”

“Tôi đã hoàn thành giao dịch hôm nay, tôi muốn rời đi sớm. "
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 279



Cuộc thi không có quy định không cho phép rời đi trước giờ, giao dịch cổ phiếu cũng không giống như vặn vít trong nhà máy, phải không ngừng vặn. Nhiều nhà môi giới chứng khoán đi làm vào buổi sáng và ra ngoài uống trà vào buổi chiều. Cô đã kiểm tra tài khoản của mình thông qua kiểm tra đánh giá chuyên nghiệp, sau đó quay video logic mua hàng của mình và rời đi trước giờ, đây cũng là mở đầu cho tuyển thủ tại hiện trường.

Sau khi Phàn Kỳ đến công ty môi giới và nói chuyện với Liêu Kế Khánh, cô đã đến thẩm mỹ viện tập thể hình. Tập thể dục có tính gây nghiện, đặc biệt là sau khi nó có hiệu quả, Chu Nhã Lan cũng đã thích tập thể dục.

Lúc Phàn Kỳ mới gặp Chu Nhã Lan, cảm giác cô chính là một phu nhân nhà giàu có dáng vẻ đoan trang, sau một tháng tập thể hình, Chu Nhã Lan cũng giảm năm sáu cân thịt, nhưng dáng người có sự thay đổi mà mắt thường có thể thấy được.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Phàn Kỳ, hai người các ngươi thật là khiến người khác ghen muốn chết. "

Phàn Kỳ đã nghe lời này nhiều lần trong ngày hôm nay rồi, cô Hạng đã nắm lấy cô và cho cô xem “Trần Chí Khiêm sửa nhẫn cưới cho vợ” trên báo, nói nếu có thể tìm được một người chồng như của cô, cho dù là không có hôn lễ thì không mặc áo cưới cô cũng thấy đáng giá.

Sau đó lại bị Bảo muội kéo lại nói: "Kỳ Kỳ, hai người nhất định phải ở bên nhau mãi mãi! Nếu hai người không ở bên nhau, em thật sự không biết trên thế giới này còn có cái thứ tình yêu này. "

Phàn Kỳ tin rằng trên thế giới này có tình yêu, nhưng cô không tin rằng mình sẽ có tình yêu. Cô là sản phẩm của một đôi nam nữ vô trách nhiệm, gien của cô ấy chứa đầy tính có mới nới cũ, cô thậm chí không thể một lòng được với búp bê, cô lấy cái gì đi thích một người, thích của cô sẽ có bao lâu?

Ba mẹ của Trần Chí Khiêm tốt như thế nào? Người ta nhiều lần trải qua đau khổ mà vẫn yêu thương nhau như lúc đầu, nhìn cách anh ấy đối xử với bác mình, năm đó bảo vệ anh hai năm, giờ bác sinh bệnh, anh m.ó.c t.i.m móc phổi hỗ trợ, anh là người chân thành.

Bây giờ cô cũng không tiện phủ nhận trước mặt người ngoài, cô nói: "Đúng vậy! Anh ấy rất tốt. ”

“Để tôi nói cho cô biết nhé? Cô có thể thảo luận với anh ấy. Cặp nhân vật được làm ra dựa trên vợ chồng bạn trong “Siêu cấp phú hào” sẽ được đưa vào trò chơi. Trong các mẫu tôi làm cho anh ấy, tôi muốn giữ cặp búp bê đó. Nhưng anh ấy nói rằng cặp búp bê này chỉ được làm mẫu và sẽ không được bán cho công chúng. " Chu Nhã Lan nhìn cô và nói.

Đương nhiên không thể bán ra bên ngoài, nếu thật sự bán ra, nếu bọn họ ly hôn, chẳng phải giống như những cặp đôi nổi tiếng thể hiện tình cảm trên màn ảnh rồi cuối cùng trở thành trò cười sao?Lý trí nói với cô rằng thích Trần Chí Khiêm cũng được, nhưng đừng yêu anh, chẳng qua cô vẫn không tự chủ nhìn về phía cửa, hy vọng được nhìn thấy anh.

Không phải anh ấy luôn đến sớm sao? Tại sao anh ấy vẫn chưa đến? Sau khi Phàn Kỳ tập thể dục xong, cô vào phòng tắm tắm rửa một phen, chờ cô đi ra, nhìn thấy Trần Chí Khiêm ngồi ở khu nghỉ ngơi. Vào lúc đó, trái tim cô nhảy lên một cách mất kiểm soát. Không đợi cô đi qua, Chu Nhã Lan nói với Trần Chí Khiêm: "Anh còn không đến thì cổ cô ấy sắp thành cổ vịt rồi. "

Trần Chí Khiêm nhất thời nghe không hiểu, Chu Nhã Lan nói: "Cô ấy vẫn nhìn ra cửa mãi đấy, anh nghĩ cô ấy đang đợi ai?"Nghe những gì Chu Nhã Lan nói, Trần Chí Khiêm mỉm cười: "Cô ấy muốn lười biếng sao? Giống như người bạn nhỏ ở trường mẫu giáo, đợi giờ tan học?"

Nếu là trước kia, cô khẳng định sẽ oán hận anh: "Anh mới là bạn nhỏ! Cả nhà anh đều là bạn nhỏ. "Lúc này cô chỉ nói: "Đi thôi. "

Anh không nắm tay cô, Phàn Kỳ lặng lẽ đi theo anh đến bãi đậu xe.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back