Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 550



Dù phim truyền hình đã tiến vào Đại Lục nhưng vẫn chưa phổ biến, không phải nhà ai cũng có TV, thế nên ai nấy đề vô cùng tò mò. Cậu cả mổ đê xong thì cao giọng gọi: "Khiêm Khiêm, Kỳ Kỳ, về thôi."

Phàn Kỳ đứng lên cất ghế giúp mợ A Căn.

"Cứ để đấy tí mợ cất cho." Mợ A Căn nói.

Trần Chí Khiêm dắt cô về nhà: "Chiều nay anh dắt em đi dạo."

Ăn cơm ở nhà cậu cả xong, Trần Chí Khiêm dắt cái xe đạp ra bảo Phàn Kỳ: "Lên."

Phàn Kỳ ngồi lên ghế sau để anh đạp xe đưa cô đi chơi trên con đường đồng nhỏ hẹp, hai bên đường cây cối xanh mướt... Phàn Kỳ gõ gõ tưng Trần Chí Khiêm: "Dưới ruộng trồng cây gì thế?"

Trần Chí Khiêm : "Lúa mì."

Đi xuyên qua đồng lúa mì bát ngát Trần Chí Khiêm mới dừng xe lại , nắm tay cô đi về phía đám cỏ lau rậm rạp phía trước, anh muốn làm gì cái gì vậy?

Anh đột nhiên buông tay cô ra chạy nhanh về phía trước hô to, tay liên tục vỗ vỗ. Phàn Kỳ chỉ thấy một đàn quạ đen vỗ cánh bay phành phạch lên trời, cô không nhịn được khẽ than: "Oa..."

"Hồi bé anh thích làm như thế nhất đấy." Trần Chí Khiêm cười to.

Đột nhiên, có một người chui từ trong bụi cỏ lau ra nói to: "Có bệnh à, dọa ai thế?" Trần Chí Khiêm rất xấu hổ còn Phàn Kỳ thì cúi đầu bật cười.

Có lẽ vì giảm bớt xấu hổ, Trần Chí Khiêm mới nói: "Dẫn em đi xem vịt hoang nhá."

Anh dắt cô đẩy đám cỏ lau ra tìm kiếm vịt hoang, thỉnh thoảng còn gặp chim đầu rìu đeo vương miện trên đầu và chim bói cá màu sắc sặc sỡ.Hai người sóng vai ngồi trước bãi bùn, Phàn Kỳ tựa đầu lên vai anh, nghe anh kể những ký ức vui vẻ thuở tấm bé và ngắm hoàng hôn.

Mặt trời đỏ rực phía chân trời nhuộm đỏ chót cửa sông Trường Giang, phía xa xa, mặt sông lấp lánh ánh nước như những vì sao đêm. Chỗ nước ở gần đám cỏ lau bị gió thổi cuộn lên thành những đợt sóng lăn tăn.

Những tia nắng cuối cùng chiếu rọi gốc cỏ lau ánh lên vẻ lơ đãng trước gió, trên bầu trời chỉ còn sót lại ánh chiều tà yếu ớt.

Cô chạy theo anh vào cánh đồng lúa mì, nhìn anh thả diều lên trời rồi bị cháu trai cháu gái khoe khoang khắp nơi.Sau khi đưa dây diều cho cô, Trần Chí Khiêm dạy cô thả diều.

Phàn Kỳ nhìn con diều bay cao tít trên, tuổi thơ bần cùng trong trí nhớ của cô dường như được anh bổ sung vào. Nhất là khi đi vào cửa nhà, bà ngoại vấn tóc đang làm mỳ vằn thắn bằng cây tể thái chờ cô.

Nếu cô không phải người xuyên không thì tốt rồi, nếu từ đầu cô đã là người ở thời đại này mà được ở cùng anh dưới nông thôn, cùng lớn lên trong con ngõ nhỏ thì thật tốt.

Nghe cô nói vậy, Trần Chí Khiêm cúi đầu hôn trán cô một cái: "Phải tin tưởng mọi chuyện đều là sắp xếp tốt nhất của trời cao, có em thì đời trước mới không khổ cực như vậy."

"Em cũng thế."Ở lại Sùng Minh ba ngày, lúc về đến nhà đã là chiều ba mươi, đôi vợ chồng trẻ mang rất nhiều đặc sản bà ngoại và cậu gói cho mang về nhà họ Phàn, tối hôm đó hai vợ chồng ông Trần đều sang đây ăn tất niên.

Về đến nhà, một nhà bốn người ngồi cắn hạt dưa xem chương trình cuối năm, cùng nhau đón giao thừa.Trên cái TV trước lò sưởi, Phàn Kỳ ngẩng đầu nhìn ảnh cụ nội , bà nội và ông nội, nói: "Ba ơi, trước khi chúng con đi nhà mình chụp một tấm ảnh gia đình được không ạ? Xong rồi treo ảnh lên tường cùng với cụ và ông bà."

"Được đấy!" Trần Khâm Hiền nói; "Chờ mai sau hai đứa có con chúng ta lại chụp tiếp rồi treo hết lên tường, bọn họ trên trời có linh thiêng sẽ phù hộ cho chúng ta."

Trần Chí Khiêm đi lên lầu cầm hai mươi ngàn đô la xuống đặt vào tay ba: "Ba, ba có ký ức ngày xưa trang viên nhà họ Trần trông thế nào, hay chúng ta khôi phục lại nguyên dạng như ngày xưa đi."
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 551



Trần Khâm Hiền thoải mái cầm tiền, một là con trai con dâu đều có năng lực , hai là ông ấy cũng muốn khôi phục lại nguyên dạng trang viên ngày xưa mẹ ông ấy từ Hồng Kông về, khôi phục tại nơi hai mẹ con sống năm đó.

Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà đã đến lễ đính hôn của anh cả vào mùng hai tết rồi, ở chơi thêm hai ngày nữa, Phần Kỳ không thể không quay lại Hồng Kông.

Lúc trước Phàn Kỳ cảm thấy người ở đâu thì đó là nhà, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác không muốn xa nhà nhưng lại không thể không đi.

Lúc sắp đi, cô đỏ mắt tạm biệt người nhà, Trương Nguyệt Cầm giơ tay lau nước mắt cho cô, nói: "Đừng khóc, hôm qua còn nói ngồi máy bay từ Hồng Kông về có ba tiếng, muốn về nhà chẳng phải chỉ cần mua vé là xong còn gì, sao giờ lại khóc trước thế."

Trong khoảnh khắc chia ly sướt mướt thế này mà cô lại nghe thấy anh trai nói với ông chồng: "Nhớ mua rồi gửi về đây luôn nhá."

Phàn Tuần chỉ nói một câu mà phá hoại hoàn toàn bầu không khí này luôn.

Về Hồng Kông thôi, kiếm tiền quan trọng hơn!

Chuyến bay lúc một giờ chiều là chiều về của chuyến Hồng Kông đến Thượng Hải lúc tám giờ sáng. Lúc Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm đi vào cabin, thấy tiếp viên hàng không đang cầm báo nên cô cũng tiện tay lấy một tờ.

Ngồi xuống ghế, cô giở tờ báo ra xem.

Nhìn thấy tin thị trường chứng khoán hôm qua tăng mạnh, Phàn Kỳ đã bỏ lỡ mất một tỷ. Ở nhà chơi chẳng làm ăn gì đến giờ lại ngứa tay rồi.

Trong khoảng thời gian cô không ở đây không biết có tin gì hot không nhỉ?Vừa lật sang một trang, Phàn Kỳ lập tức nhìn thấy tiêu đề: "Phùng Học Minh, Mạc Thiển Thiển, ra sức cày cấy suốt bảy mươi hai tiếng."

Phàn Kỳ đọc xuống dưới, Phùng Học Minh và Mạc Thiển Thiển đến Thái Lan nghỉ phép, suốt hai ngày không ra cửa mà chỉ toàn phục vào phòng, còn bị chụp được ảnh ôm nhau bên cửa sổ, dựa n.g.ự.c tán tỉnh nhau.

Mạc Thiển Thiển nhận giải thưởng xong liên hot lên, rõ ràng cô giới thiệu cô ấy cho Phùng Học Minh đi đóng quảng cáo mà, sao lại bị chụp ảnh cùng nhau rồi?

Theo báo chí phân tích, Mạc Thiển Thiển đầu óc nông cạn. Nhà họ Lưu đã sụp đổ, nhà họ Phùng lại không thích Phùng Học Minh, số tài sản trong tay anh ta đã là gì?

Nếu không tại sao Á hậu sắc đẹp lúc trước lại không thèm để ý đến anh ta nữa?Phàn Kỳ không cho rằng Phùng Học Minh không có tiền tài của nhà họ Lưu thì sẽ nghèo cả đời, dù sao Trần Chí Khiêm cũng nói Phùng Học Minh là người làm ăn lớn.

Anh ta còn có ánh mắt đầu tư, sau này kiếm được cực nhiều từ lĩnh vục bất động sản trong nước.Đúng là Phàn Kỳ không thích anh ta, trong quan hệ nam nữ anh ta quả thực là một tên cặn bã, là cái loại cặn bã nhất luôn ý.

Mạc Thiển Thiển có ý đồ gì với anh ta vậy?Đúng là... Phàn Kỳ chẳng còn gì để nói. Cô cúi đầu đọc tiếp, ở chỗ quảng cáo cỡ bàn tay, cái bao cao su trong ảnh bị vẽ thành cái bóng đèn sáng lấp lánh, còn phối với một câu quảng cáo nữa.

"Bạn cho rằng đàn ông tắt đèn đi thì đều giống nhau sao? Tôi có thể để bạn trở thành một người đàn ông phát sáng!"

Phàn Kỳ còn tưởng nhiệt độ đã hạ xuống rồi, ai ngờ nhà sản xuất này lại lợi dụng nhiệt độ để làm quảng cáo!Phàn Kỳ nghiêng đầu nhìn Trần Chí Khiêm, đúng lúc anh cũng quay sang đây nói: "Em gọi điện hỏi chị Trang xem, nhãn hàng này do chị ấy đầu tư, quảng cáo rất nhiều ở Mĩ đấy."

"Sao có thể mở miệng hỏi chuyện này chứ, lẽ nào em còn có thể cản người ta quảng cáo?"

Máy bay hạ cánh, Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm ra khỏi sân bay, trong đại sảnh sân bay cũng có quảng cáo y như đúc, đúng là ác mộng mà! Kiểu này là ở đâu cũng nhắc cô cái chuyện xấu hổ xảy ra năm ngoái mà.

Về đến nhà, hai người ăn cơm tối xong thì Trần Chí Khiêm nói: "Đã đồng ý mua đồ cho anh cả rồi thì anh phải đi mua đây."
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 552



"Không vội đến mức phải mua luôn hôm nay chứ?"

"Sao lại không vội? Trong nhà cũng hết rồi." Trân Chí Khiêm nhắc cô.

Được rồi! Mấy cái kia cho anh trai hết rồi, cô và Trần Chí Khiên chỉ đành dùng tạm loại đó, mấy hôm nay bọn họ dùng ít hơn bình thường thật. Hôm nay về nhà vừa hay bổ sung vào.

Trần Chí Khiêm đi mua đồ còn Phàn Kỳ ở nhà sắp xếp những đồ mang từ nhà đến, tính toán xem cái nào mang đi bán còn cái nào mang đến mời đồng nghiệp được, còn cái nào cho Trần Chí Khiêm mang đến công ty?

Đang thu dọn đồ đạc thì thấy Trần Chí Khiêm xách đồ về, nhìn cái túi ni lông trong tay anh, cô hỏi: "Mua nhiều thế làm gì?"

"Anh đã xem hết rồi, hạn sử dụng tận năm năm cơ, thế thì muốn gửi về nhà cũng chỉ cần một lần là xong, ít ra cũng đủ cho anh cả dùng một năm."

Nghe Trần Chí Khiêm giải thích, Phàn Kỳ cũng tán thành, huống hồ mình cũng phải dùng nữa.

Hai người sắp xếp đặc sản mang về xong thì cùng lên lầu.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Phàn Kỳ ngồi lên sa lông ôm Phốc Phốc, cô cúi đầu thơm mạnh Phốc Phốc một cái: "Phốc Phốc, chị nhớ em ắm đấy! Em có nhớ chị không nào?"

Trần Chí Khiêm bật cười: "Ấu trĩ!"Phàn Kỳ lườm anh một cái rồi mở TV lên: "Anh không ấu trĩ à? Anh làm em mất hết mặt mũi rồi đấy!"

"Đó là bất ngờ!" Trần Chí Khiêm đáp.

"Ừ ừ ừ, đi tắm đi!" Phàn Kỳ bò lên giường, có giường Simmons đúng là khác thật, cô nói với Trần Chí Khiêm: "Nói với ba là trong nhà mình đổi sang dùng giường Simmons, không thì nằm ngủ đau lưng lắm."

Phàn Kỳ vừa vuốt lông Phốc Phốc vừa dựa vào đầu giường xem TV, Trần Chí Khiêm tắm xong cũng ngồi xuống cạnh sô pha tán gẫu với cô, sắp tới anh định đến tập đoàn Hồng Hi nói chuyện đi công tác với ông chủ Vương, để bọn họ nói một tiếng với xưởng đóng tàu quan tâm chuyện làm ăn với Phàn Tuần.

Hai người đang nói chuyện thì trên TV xuất hiện tấm ảnh Trần Chí Khiêm đang cầm đồ kế hoạch hóa trên kệ thuốc, bên cạnh còn có một tấm lúc anh đi khỏi đó, toàn bộ số hàng trên kệ đã sạch bách!

"Phàn Kỳ lòng tham không đáy: Trần Chí Khiêm mua hết cả một kệ hàng, không sợ thận hư à?"Phàn Kỳ đè ông chồng xuống đánh cho một trận, cô đã phải mang cái danh dục nữ rồi, nếu đã bảo hút khô thì nhất định phải hút khô.

Hôm sau, Phàn Kỳ tinh thần sáng láng đi làm, đậu xe xong, cô đóng cửa xe, ngước nhìn tòa nhà giao dịch xa cách hơn mười ngày, sao cứ cảm thấy mình bỏ lỡ quá nhiều tiền nhỉ?Cô đeo túi xách lên, ý chí chiến đấu sôi sùng sục đi lên, quả nhiên, còn chưa tới cửa đã bị một đám phóng viên chặn lại.

"Cô Phàn Kỳ, chúc mừng năm mới!"

"Chúc mừng năm mới, chúc năm mới phát tài!" Phàn Kỳ cực kỳ lễ phép chúc lại.

Sau khi chúc phúc thì bắt đầu vào chủ đề chính: "Cô Phần, trong khoảng thời gian cô về quê ăn tết đã nhấc lên một làn sóng bùng nổ ở Hồng Kông, cô có biết chuyện này không?"

Phàn Kỳ cười nói: "Là chuyện dạ quang sao?"Cô chịu vào thẳng chủ đề như vậy mọi người cầu còn không được: "Đúng vậy! Đúng vậy! Cô cảm thấy chuyện này thế nào?"

Bởi vì chưa có quyển sách "Poor Dad and Rich Dad" nên cô chỉ có thể nói mơ hồ: "Tôi từng đọc được câu này trong một quyển sách nhưng quên mất tên sách rồi, nó nói là: Bạn sẽ không bao giờ kiếm được nhiều tiền bằng số tiền cô biết bên ngoài. Đặt trong chuyện này, chúng ta có thể hiểu rõ vấn đề này hơn. Sau khi kết hôn, vợ chồng chúng tôi người thì phải đi học người lại phải đóng phim nên tất nhiên có nhu cầu tránh thai. Vì ngành công nghiệp ba con sói nội địa không thể đọ được với trình độ nước ngoài, tạo ra trải nghiệm không tốt cho chúng tôi. Thế nên sau khi phát hiện sản phẩm hàng hiệu quốc tế mới cảm thấy tốt hơn rất nhiều."
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 553



Kỳ nói với thái độ rất nghiêm túc: "Khi chúng tôi trao đổi với bạn bè và người thân ở Đại Lục mới phát hiện có người vì trải nghiệm không tốt mà không chịu áp dụng biện pháp. Bây giờ trong Đại Lục đang thực hiện kế hoạch hóa gia đình, phụ nữ mà vô tình mang thai phải đối mặt với tỷ tệ sảy thai rất lớn. Điều này gây ra thiệt hại rất lớn về mặt sinh lý và tâm lý của người phụ nữ.

Cô tôi là chuyên gia phụ khoa, tôi đã thảo luận với cô ấy về vấn đề này, cô ấy cho rằng dựa vào chính sách kế hoạch hóa gia đình hiện nay ở Đại Lục, các cặp vợ chồng không có nhu cầu sinh nở nên có biện pháp tránh thai an toàn và hiệu quả. Một là đàn ông buộc ga-rô hai là dùng ba con sói. Còn đặt vòng thì thật sự nên là lựa chọn sau cùng, ảnh hưởng của phương pháp này đối với cơ thể người phụ nữ rất lớn."

Phàn Kỳ nhìn một phóng viên, hỏi: "Tôi muốn nói rõ một chuyện, việc buộc ga-rô đối với đàn ông là một kỹ thuật đơn giản và có thể hồi phục, nó tạo thành sự thương tổn rất nhỏ cho đàn ông. Dưới tiền đề này, nếu anh có nhu cầu tránh thai, anh có đồng ý buộc ga-rô không?"

Anh phóng viên này lắc lắc đầu.

Phàn Kỳ nhún vai: "Mặc dù công nghệ buộc ga-ro cho nam giới đã hoàn thiện nhưng vì khi mang thai người phụ nữ phải chịu đựng kết quả xấu nên đàn ông rất hiếm người có tư tưởng chủ động thực hiện buộc ga-rô. Ba con sói ở Đại Lục có chất lượng rất kém nên rất nhiều người không muốn dùng.

Chuyện này dẫn đến việc phần đa phụ nữ không có nhu cầu sinh nở chọn đặt vòng, nhưng đặt vòng tránh thai có thể gây viêm phụ khoa cho phụ nữ. Thế nên lần này quay về chúng tôi đã cầm ít hàng mẫu theo. Tất nhiên cũng bao gồm những loại khá kỳ lạ, chỉ vì muốn chỉ ra thực tế bây giờ thứ đồ này đã đa dạng hóa rất nhiều."

"Vậy hai người mang về để?"

"Mang về để so sánh thử xem có khả năng quảng bá rộng rãi không. Tất nhiên, những loại hơi kỳ lạ thì chỉ lấy về để mở mang tầm mắt thôi, kết quả cho thấy hai loại sản phẩm có sự chênh lệch khá lớn. Thế nên tối qua chồng tôi mới đi mua một số mẫu để gửi hàng không về làm một cuộc điều tra trong phạm vi nhỏ. Nếu thật sự có được sự tiếp nhận và ủng hộ từ mọi người, chúng tôi dự định sẽ liên hệ với công ty sản xuất này, thay một người bạn tranh thủ quyền phân phối trong Đại Lục.

Hình như công ty này là MFY phải không? Tôi có thể liên lạc với cô Trang Linh. Mọi người đừng nhìn đây chỉ là một thị trường bên lề, bởi vì bệnh sida càng ngày càng phổ biến nên công ty này đang làm ăn rất tốt. Mọi người có biết công ty MFY từ lúc bị thu mua đến giờ mới được bốn, năm năm mà đã lãi gấp bao nhiêu lần không?" Phàn Kỳ lại hỏi anh phóng viên này.

Anh chàng này là phóng viên giải trí, thấy thế, một phóng viên tài chính đứng cạnh nói: "Mười một lần, đây cũng là một trang những chiến tích của MFY."

"Chính xác, sẽ có những cơ hội lớn nếu phân khúc thị trường ra, hãy nghĩ đến một quốc gia tỷ dân đang thực hiện kế hoạch hóa gia đình đi."

Phàn Kỳ mỉm cười nhìn về phía phóng viên giải trí: "Thế nên, đối với đồ vật này, cái nhìn của tôi là: một cơ hội phát tài! Còn cái nhìn của anh là: Oa! Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm chơi tốn kém thật đấy!. Kết quả có lẽ là trong lúc mọi người vui vẻ thì tôi đã kiếm được tiền!"

Phàn Kỳ nhìn một vòng xung quanh: "Còn vấn đề gì nữa không?"

Nhóm phóng viên có mặt đã bị cô dọa cho sững người.

Phàn Kỳ lại cười nói: "Không có vấn đề gì nữa chứ? Một năm nữa lại đến rồi, sao mọi người không vì các dân chơi cổ mà hỏi xem thị trường chứng khoán năm nay sẽ như thế nào? Có những cơ hội đầu tư gì? Cho dù có xảy ra sự cố gì thì lần trước tôi tham gia chương trình cũng dự liệu không sai về thị trường bất động sản đúng không?"
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 554



Bị cô chủ động nhắc đến, một phóng viên tài chính lập tức hỏi: "Cô Phàn, cô có suy nghĩ gì về thị trường chứng khoán sắp tới không?"

"Hôm nay tôi nhận tời mời phỏng vấn cho chuyên mục [Cổ Hướng Kim Lai] kênh tin tức tài chính Vĩnh Tân, trong đó tôi sẽ phát biểu quan điểm của tôi thị trường chứng khoán năm nay, hoan nghênh mọi người đón xem túc tám giờ." Phàn Kỳ tạo một tàn sóng quảng cáo cho bản thân.

Lúc cô đi vào tòa nhà môi giới, mặc kệ những ánh mắt khác thường của các đồng nghiệp, cô tươi cười chúc mừng năm mới mọi người rồi lấy đặc sản ra mời mọi người thưởng thức.

Lúc cô đến phòng trà nước pha cà phê thì bị chị Hạng kéo lại: "Em có biết bao giờ ông chủ nhỏ kết hôn với cô Hứa không?"

Phàn Kỳ biết chuyện Liêu Nhã Triết và Hứa Diệu Nhi sống chung với nhau, ở Hồng Kông này thiếu gì các cặp đôi sống chúng rất lâu vẫn chưa kết hôn, cô chỉ nói: "Em không có ý định hỏi thăm chuyện riêng tư của người ta."

"Nghe nói đợt năm mới này ông chủ lớn đích thân đến nhà họ Hứa cầu hôn nhưng Hứa Hạt không đồng ý." Thì ra chị gái này chỉ muốn nói chuyện phiếm với cô thôi.

"Thế ạ? Ông ta có đồng ý hay không có liên quan gì đâu."

"Chẳng phải ông chủ nhỏ muốn cô Hứa vui vẻ sao?"

Phàn Kỳ tán gẫu mấy câu với chị Hạng mới đi ra, vừa ra ngoài đã nhìn thấy Liêu Nhã Triết và Hứa Diệu Nhi sóng vai đi vào. Nhìn thấy cô, Hứa Diệu Nhi liền bước lại gần: "Kỳ Kỳ, cuối cùng cô cũng quay về rồi! Những ngày cô không ở đây tôi buồn chán sắp c.h.ế.t rồi!"

"Thật sao?" Vẻ mặt Phàn Kỳ đầy nghi ngờ.Diệu Nhi kéo cô vào văn phòng, Liêu Nhã Triết cũng vào theo, người bên ngoài có muốn cũng không dám hỏi, Liêu Nhã Triết vừa vào phòng đã nói: "Phàn Kỳ, không phải chứ? Tối qua chồng cô mua hết bao của nhà thuốc à?"

Hứa Diệu Nhi tung cho anh ta một cước: "Anh chỉ biết hỏi chuyện này thôi à?"

"Chẳng phải vì quá tò mò sao?"

"Lát nữa báo chiều hoặc tin tức buổi trưa sẽ đưa tin, tôi không muốn nói hai lần."

Phàn Kỳ quay đầu, hỏi chuyện Hứa Diệu Nhi ngay trước mặt Liêu Nhã Triết: "Tôi mới về có mấy ngày mà cô đã muốn kết hôn với Liêu Nhã Triết rồi à? Không nghĩ lại sao? Anh ta... Chậc chậc..."

Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Phàn Kỳ, Liên Nhã Triết tức phát điên: "Phàn Kỳ, cô có ý gì thế? Tôi hỏi nhá, tại sao cô lại muốn gây xích mích ly gián chúng tôi?"

Anh ta giơ tay muốn kéo Hứa Diệu Nhi: "Diệu Nhi, chúng ta đi, đừng quan tâm cô ấy nữa."

Hứa Diệu Nhi hất tay anh ta rồi mở cửa ra, nói: "Anh ra ngoài trước đi, em muốn nói chuyện với Kỳ Kỳ."

Liêu Nhã Triết dùng dằng không chịu đi lại bị Phàn Kỳ đẩy một cái ra ngoài, Hứa Diệu Nhi hơi cạn lời: "Cái tên ngốc này chẳng biết phải trị thế nào mới được nữa."

"Đừng nghĩ đến chuyện không trị hết nữa, tôi thấy cho dù không trị được thì cô cũng muốn gả."

Hứa Diệu Nhi bất đắc dĩ: "Biết làm sao? Thật ra tôi và anh ấy rất hợp nhau, cả hai đều không cần nương ý nhau mà sống, vốn đã có chung sở thích rồi. Còn nữa, chú Liêu thật sự rất tốt, so với ba tôi còn giống ba ruột hơn."

Nhắc đến chuyện này, Phàn Kỳ lại hỏi: "Chị Hạng nói ngài Liêu đã đến cầu hôn nhưng ba cô không đồng ý phải không?"

"Chú Liêu chỉ muốn giúp tôi thôi, bởi vì hiện tại Trường Hưng phải đối mặt với chiến dịch thu mua của cơ quan tài chính nước ngoài nên chú ấy muốn nhân dịp đính hôn lần này tháo gỡ mối quan hệ căng thẳng giữa hai nhà. Diệu Hoa sẽ đứng sau hậu thuẫn cho Trường Hưng, giúp Trường Hưng vượt qua cửa ải khó khăn, thế nhưng ba tôi lại cho rằng chú Liêu giả mù sa mưa. Còn cho rằng Trường Hưng rơi vào bước đường hôm nay đều do Diệu Hoa cướp mất thị phần."

"Thế thì đáng đời ông ta."Ngoại trừ phải có giấy phép kinh doanh, các công ty môi giới ở Hồng Kông còn phải xin giấy phép, dạo này công việc làm ăn của Trường Hưng không thuận lợi. Nhưng giấy phép của bọn họ rất đầy đủ, huống chi công ty này đã có thâm niên lâu năm ở đây.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 555



Dạo này kinh doanh không thuận lợi nên bị nhìn chằm chằm là chuyện rất bình thường. Trong thời đại kinh tế thị trường như này, Hồng Kông thân là một đặc khu tự do tất nhiên có chính sách tường lửa riêng biệt, các nhà tư bản để đàng gia nhập vào thị trường. Nếu như bản thân không lớn mạnh lên, cuối cùng rơi vào kết quả bị thôn tính cũng không oan.

"Đúng đấy! Chúng tôi muốn giúp đỡ cũng chẳng có cách nào."

Đúng lúc này, cửa văn phòng Phàn Kỳ bị đẩy ra, Liêu Kế Khánh thò đầu vào: "Phàn Kỳ, cô nhận lời phỏng vấn cho [Cổ Hướng Kim Lai] tối nay à?"

"Vâng, nếu ông có rảnh thì đi cùng tôi luôn."

"Anh Siêu vừa gọi điện cho tôi bảo đêm nay ngoài cô còn hẹn cả..." Liêu Kế Khánh nói: "Anh ấy không cho tôi đi."

Tối hôm qua, sau khi đánh cho Trần Chí Khiêm một trận cô đã nghĩ đến chuyện nhát định phải giải quyết chuyện này, nhất định không thể để mình mang cái danh dục nữ này mãi được.

Cô đã nghĩ đến chuyện giải thích là muốn khai thác thị trường Đại Lục, sau khi thương lượng với Tràn Chí Khiêm thì quyết định mượn cơ hội nhắc nhở toàn thể dân chơi cổ chú ý rủi ro nên đã gọi điện cho Thang Viễn Siêu muốn tham gia chương trình tối nay.

Anh Siêu là phú hào siêu cấp, lúc nào cũng sợ chương trình không đủ hot. Phàn Kỳ nghe Liêu Kế Khánh nói mấy vị khách mời trong nghề được mời đến một là nói thị trường chứng khoán có thể tăng giá lên tận trời, hai là nói thị trường sẽ sắp lên đạt đỉnh.

Vị nói thị trường sắp tăng giá trong chương trình lần đó luôn nói hùa theo ý của cô, Phàn Kỳ rất ghét bị cọ nhiệt độ, lần này tham gia cô phải nghĩ thật kỹ xem nên nói thế nào.

Thị trường chứng khoán năm tới đã cho thấy sức tăng đột biến, ngày hôm qua đã tăng mạnh sáu phần trăm. Tuy Phàn Kỳ về quê nhưng đối với những khách hàng đã ủy thác tài khoản cho cô toàn quyền quyết định mà nói quả thực là lòng như lửa đốt.

Mới sáng sớm mà cô đã nhận điện thoại đến mỏi tay rồi.Trong thị trường chứng khoán có tỷ lệ đầu tư sai cao như vậy, có khá ít trùm sò gặp phải đối thủ lớn, bọn họ thường nâng kiệu lẫn nhau.

Phàn Kỳ liên tục mua vào, dưới sự hướng dẫn của cô, ngày hôm qua không tăng mạnh mà chỉ kiếm được hai, ba điểm. Những dân chơi cổ hôm qua cho rằng mình không có lãi thì hôm nay đều mừng phát điên.

Khí thế của cổ phiếu thương mại hôm nay cứ gọi là rực rỡ như cầu vồng, liên tục tăng mạnh, đặc biệt là tập đoàn Cẩm Thành có thành tích ưu tú, cái mâm lớn này tăng tận sáu điểm.

Chỉ trong tám tháng ngắn ngủi, giá trị thị trường và số lượng giao dịch hàng ngày liên tục đạt kỷ lục mới ở thị trường cổ phiếu Hồng Kông. Hôm nay lại là một ngày vô cùng vui mừng.Đây là lần thứ hai Phàn Kỳ ngồi ở trong trường quay của Thang Viễn Siêu, cô được sắp xếp ngồi ở giữa ghế salông, hai vị chuyên gia khác ngồi ở hai bên.

Thang Viễn Siêu giới thiệu khách quý một vòng, ông ta nói: "Ngày hôm nay, Kỳ Kỳ đã tự mình công bố, tập đầu tiên của chương trình năm mới sẽ thảo luận về hướng đi của toàn bộ thị trường trong năm nay một chút. Kỳ Kỳ, cô trước nhé?"

"Được! Trên thực tế, ngày hôm nay tôi đã vây Ngụy cứu Triệu, để thay đổi chủ đề nên tôi mới có thể tiết lộ trước là sẽ tham gia chương trình của anh Siêu." Phàn Kỳ đã quen rồi, bình thường Hồng Kông nói chuyện trên chương trình thì đều khá tùy ý, cho nên cô c*̃ng rất tùy ý.

Nghe cô nói như vậy, người ở đây đều nở nụ cười, Thang Viễn Siêu nói: "Do đó Kỳ Kỳ dự định bắt đầu một công việc kinh doanh mới."

"Không phải, là tìm giúp bạn bè." Phàn Kỳ cười: "Thật ra là kinh doanh cũng giống như chơi chứng khoán, có một số người đã phát hiện cơ hội khi bắt đầu, vào lúc này, người đó tiến vào thị trường, người khác cũng sẽ không coi trọng, sẽ nghĩ rằng ngành nghề như thế này mà anh cũng làm sao? Dần dần sẽ có người phát hiện, hoá ra nghề này thật sự có thể kiếm tiền, vào lúc này thì người tiến vào đã nhiều hơn rồi.”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 556



“Thị trường bắt đầu tăng lên, thống nhất mua bán tài chính phát triển. Sau đó đã hoàn toàn hấp dẫn rất nhiều người vào thị trường xào nhiệt, cảm giác thị trường rất nóng, nhưng mà vốn dĩ giá cả của tất cả vật mục tiêu đã tăng rất nhiều lần.

Vào lúc này, giá cả sẽ giảm. Có điều sau khi giảm một đợt nên thị trường nổi tiếng được mở rộng, cho nên khi giá cả của nó giảm xuống thì sẽ có nhiều người nhào tới hơn, giai đoạn như vậy sẽ xuất hiện nhiều lân và dần dần trở thành thói quen của mọi người, giảm xuống rồi tại tăng lên, mãi đến tận khi có một ngày thật sự giảm.

Vào thời kì tăng giá như hôm nay, tôi muốn nhắc nhở mọi người rằng không có thị trường nào chỉ tăng mà không bao giờ giảm."

"Vì thế, quan điểm của Kỳ Kỳ là thị trường chứng khoán sẽ giảm, như vậy thì túc nào sẽ giảm đây?" Thang Viễn Siêu hỏi.

"Tôi đã nói nhiều như vậy rồi, vẫn nên để cho hai vị kia nói!" Phàn Kỳ nhường cơ hội cho hai người khác.

"Tôi đồng ý với quan điểm của Kỳ Kỳ, chỉ là bây giờ thảo luận về thị trường chứng khoán giảm xuống thì thật sự có hơi sớm, dù sao thị trường chứng khoán cũng mở từ tháng bảy năm ngoái tới bây giờ, mới có tám tháng ngắn ngủi. Lúc nãy Kỳ Kỳ cũng nói, tăng rồi giảm rồi lại tăng, cái này thì phải mất rất nhiều để nhìn nhận."

Vị này vẫn cho rằng thị trường chứng khoán sẽ tăng, một vị khác tỏ vẻ: "Không nên nhìn vào chuyện mới chỉ tăng trong tám tháng, anh nên bắt đầu tính từ 800 của năm 1984! Tới hôm nay là 2834 điểm, đã tăng bao nhiêu lâu và phạm vi bao nhiêu rồi hả?"

"Hoàng Sinh, anh không thể nói như vậy được! Từ giữa năm 1984 đến năm 1985, tốc độ đã tăng gấp đôi, nhưng mà đã điều chỉnh ngang từ 1985 - 1968 thì rủi ro nguy hiểm đã được giải phóng trong giai đoạn này, vì thế nên tôi thấy thị trường chứng khoán sẽ tăng giá lần lượt. Mới 1800 đến 2800, tốc độ tăng xa còn lâu mới lên đúng mức."

Hai người cố chấp với ý kiến của mình. Thang Viễn Siêu hỏi Phàn Kỳ: "Vậy cái nhìn của cô thế nào hả Kỳ Kỳ?"

"Tôi kinh doanh thực phẩm tươi sống, chủ yếu nắm giữ chứng khoán trong thời gian ngắn, vì thế nên khi xem xét thị trường thì tôi thường xem xét tình hình thực tế trong một tuần, không xem nhiều hơn.

Nhưng mà, cách tốt nhất để kinh doanh thực phẩm tươi sống, hoặc là bên trong thị trường chứng khoán đang tăng giá, bởi vì thị trường chứng khoán tăng giá được bảo vệ có thể cho chúng ta thời gian thoải mái để bán tháo cổ phiếu.

Vì thế nên tôi cũng sẽ đưa ra một số dự đoán nhất định. Chúng ta không thể đơn thuần xem thị trường chứng khoán Hồng Kông là một thị trường độc lập được, phải xem thành một thể thống nhất.

Đầu tiên, đầu năm Cục Dự trữ Liên Bang Hoa Kỳ nâng lãi suất tiêu chuẩn của Liên Bang. Với bối cảnh mong muốn lạm phát tăng cao. Điều này có nghĩa là gì? Sau khi xua tan cuộc khủng hoảng năng lượng năm 1982 thì có thể sẽ có một cuộc suy thoái kinh tế lần thứ hai..."

Phàn Kỳ từ thị trường kinh tế quốc tế nói đến thị trường chứng khoán Hồng Kông: "Căn cứ vào tình huống bây giờ, tôi ủng hộ quan điểm của ông Ngô, bây giờ mà nói thị trường chứng khoán sụt giảm thì hơi sớm, tôi cũng đồng ý với quan điểm của ông Hoàng, bắt đầu từ năm 1984, thị trường chứng khoán sẽ thay phiên tăng giá, nên phải xem toàn thể."

Đây không phải là ba phải sao? Không đắc tội hai bên đây mà?

Có điều Phàn Kỳ bồi thêm một câu: "Bò ngắn gấu dài là thái độ bình thường, tôi nghĩ rằng thị trường chứng khoán vẫn còn tiếp tục tăng giá, nhưng mà gấu đã từ từ đi về phía chúng ta, cá nhân tôi đoán rằng có lẽ thị trường chứng khoán sẽ mất giá trong nửa năm đến một năm nữa, vì thế tôi muốn nhấn mạnh lần nữa với bạn bè khán giả trước tivi rằng không nên đặt hết toàn bộ tài sản của mình vào thị trường chứng khoán.

Chưa nói đến cổ phiếu tài chính, càng về sau thì tốc độ tăng trưởng của thị trường chứng khoán càng cao, nhưng mà rủi ro c*̃ng càng lớn. Một khi mắc sai lầm, bị san bằng kho thì có thể sẽ táng gia bại sản. Vẫn là câu nói kia, hãy tôn trọng thị trường một chút."
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 557



Những câu nói này của Phàn Kỳ có tác dụng tất ít đối với thị trường chứng khoán đang điên cuồng tăng tên. Sau một đợt điều chỉnh ngắn vào tháng ba, thị trường toàn cầu giống như đổ dầu vào lửa, tăng lên liên tục.

Phàn Kỳ cũng thích thị trường chứng khoán tăng giá lớn như vậy, nếu kiếm tiền quả thực đơn giản như uống nước như thế thì tài chính của cô đã tăng lên liên tục rồi.

Ngay giây phút khí thế hừng hực như vậy, ông chủ công ty môi giới Diệu Hoa cưới dâu, cũng coi như là một tin tức chấn động ở Hồng Kông. Đặc biệt là nghe đồn rằng cô dâu bất hoà với gia đình, vì thế nên cô dâu không có chút đồ cưới gì.

Khó tránh khỏi việc người ta đàm tiếu sau lưng, nói nhà mẹ đẻ không giúp sức được chút nào, cuộc hôn nhân của Hứa Diệu Nhi và nhà họ Liêu không tốt. Kết hôn rồi là phải chuẩn bị tinh thần nuốt kim!

Có điều đến ngày cưới, truyền thông Hồng Kông ùn ùn đưa tin, hoa tươi vận chuyển tới từ châu Âu trải từ cầu thang ở đại sảnh đến hội trường. Phô trương như vậy cũng đủ để thấy Liêu Kế Khánh coi trọng người con dâu này.

Phàn Kỳ tham gia tiệc cưới của Hứa Diệu Nhi, cô và Trần Chí Khiêm tiếp đón khách hàng lớn của Diệu Hoa, ông cụ Viên bưng ly rượu và không thèm nhìn những người mới lên sân khấu mà nhìn Phùng Học Minh đang mặc lễ phục và ôm Mạc Thiển Thiển.

"Phùng Học Minh đúng là cởi mở, tham gia đám cưới của hôn thê cũ rất bình tĩnh." Ông chủ Phó cảm thấy điều này rất hiếm.

"Không phải là ngày hôm qua anh ta tuyên bố tin kết hôn qua báo chí sao?” Ông cụ Viên cũng tán gẫu theo.

"Ơ? Có việc này à?"

"Anh ta muốn kết hôn với một nữ minh tinh." Ông cụ Viên nói.

Phàn Kỳ cũng nhìn thấy tin tức này, nói thật cô thấy hơi khiếp sợ, vì sao Phùng Học Minh phải cầu hôn Mạc Thiển Thiển chứ?Lỗ tai Phàn Kỳ nghe mấy ông chủ nói chuyện phiếm, còn mắt thì nhìn chằm chằm Liêu Nhã Triết trên bục. Liêu Nhã Triết xốc khăn che mặt của Hứa Diệu Nhi lên và cúi đầu hôn.

Phàn Kỳ thấy Phùng Học Minh Vi hơi nghiêng đầu và cũng không nhìn trên sân khấu.Hứa Diệu Nhi cưới Liêu Nhã Triết, Phùng Học Minh không hề muốn đến, rồi lại không thể không đến được.

Thứ nhất, dù có phải là Liêu Nhã Triết cướp Hứa Diệu Nhi hay không thì cũng là bạn thân của anh ta.

Thứ hai, anh ta thật sự cảm thấy mình rất hèn hạ, anh ta muốn nhìn thấy dáng vẻ Hứa Diệu Nhi mặc váy cưới.

Nhưng mà cảnh Hứa Diệu Nhi mặc váy cưới và khoát tay Liêu Nhã Triết lại khiến lòng anh ta đau nhói.

Đám cưới này khiến người giả vờ thoải mái như Phùng Học Minh cảm thấy cực kỳ dài. Anh ta tìm cơ hội, đi ra hội trường hít thở không khí.

Bỏ lại Mạc Thiển Thiển vừa mới được cầu hôn trong đại sảnh, Phàn Kỳ nhìn thấy tin tức thì gọi điện thoại tìm Mạc Thiển Thiển, đáng tiếc, không khéo là cả hai lần Mạc Thiển Thiển đều đang ở ngoài quay phim, đã như vậy thì chi bằng đúng lúc nhỉ?Phàn Kỳ đi tới, Mạc Thiển Thiển nhìn thấy cô thì tiếp đón: "Kỳ Kỳ."

"Thiển Thiển, còn chưa chúc mừng cô." Phàn Kỳ nói.

Nghe thấy lời này, Mạc Thiển Thiển mỉm cười: "Không có gì hay để chúc mừng, chẳng qua là theo nhu cầu của mỗi bên mà thôi."

"Hả?"Mạc Thiển Thiển dẫn Phàn Kỳ đi tìm chỗ, cô ta hít một hơi: "Cơ thể của ông ngoại anh ta không tốt lắm, trước khi c.h.ế.t hy vọng anh ta kết hôn, cam kết sinh con sẽ có một đứa theo họ Lưu. Anh ta đã đồng ý yêu cầu của ông ngoại anh ta, mua một căn nhà cho tôi với điều kiện là tôi sẽ kết hôn với anh ta."

"Ông ngoại anh ta còn muốn sinh một đứa theo họ Lưu, cô c*̃ng sinh à?" Phàn Kỳ không hiểu.

"Không sinh, vì để cho tôi yên tâm nên anh ta đã dẫn tôi đi buộc garô cùng anh ta, anh ta nói rằng chỉ là để ông ngoại anh ta yên tâm mà thôi." Mạc Thiển Thiển nói: "Chẳng qua tôi xuất hiện đúng vào lúc này, xuất hiện ở bên cạnh anh ta, anh ta thì cần một người như vậy. Cô yên tâm, tôi biết mình là ai, không hề nghĩ đến việc kẻ phong lưu sẽ quay đầu. Tôi có nằm mơ thì cũng muốn có một căn nhà thuộc về mình."
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 558



Thời đại này, thu nhập của ngôi sao màn bạc có người còn ổn, có điều phần lớn đều giống như là Mạc Thiển Thiển, khá hơn người bình thường một chút, muốn mua một căn nhà ưng ý vẫn rất là khó khăn, do đó, người bình thường rất khó để từ chối sự cám dỗ của một căn nhà.

"OK, cô biết mình muốn cái gì là tốt rồi." Phàn Kỳ tỏ ra là đã hiểu, mỗi người đều tự chọn con đường cho mình, nên mình cũng tôn trọng lựa chọn của cô ta.

"Cảm ơn đã nhắc nhở." Mạc Thiển Thiển nói với cô.

Tiệc cưới kết thúc, Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm về nhà, đi trên đường, cô nói với Trần Chí Khiêm rằng: "Mạc Thiển Thiển nói Phùng Học Minh đã buộc garô, Phùng Học Minh cầu hôn với cô ấy chỉ là vì để Lưu Tương Niên có thể nhắm mắt, nói cách khác cơ thể Lưu Tương Niên đã không ổn rồi? Chuyện này hơi sớm!"

"Không giống nhau, kiếp trước Thiên Hòa không có phá sản nên ông ta cũng không áp lực nhiều như vậy. Vẫn sử dụng đội ngũ y tế quốc tế để chăm sóc cơ thể. Đương nhiên là có thể sống lâu hơn rồi." Trần Chí Khiêm nói: "Kiếp này Thiên Hòa phá sản, tâm trạng của ông ta cũng không tốt, chính ông ta cũng không có tâm trạng trị liệu, chưa kể còn trúng gió, cơ thể không tốt cũng là điều rất bình thường."

"Có điều Phùng Học Minh cũng kỳ lạ, vì để cho Lưu Tương Niên nhắm mắt mà anh ta đồng ý kết hôn với Mạc Thiển Thiển, nhưng phải đi buộc garô? Đây không phải vẫn chưa hoàn thành được tâm nguyện của ông ngoại anh ta sao?"

"Kiếp trước anh ta c*̃ng như vậy. Anh ta không muốn làm một người đàn ông giống với ba và ông ngoại anh ta, nhưng lại không khống chế được bản thân à? Do đó nên không hy vọng gen của mình truyền lại."

Phàn Kỳ không thể hiểu được cách làm của Phùng Học Minh.

Giờ phút này, Lưu Tương Niên c*̃ng hoàn toàn không hiểu được cách làm của cháu trai. Ông ta thấy được tin tức của Phùng Học Minh ở trên TV:

"Phùng Học Minh quyết định kết hôn nhưng không sinh con, đi buộc garô với Mạc Thiển Thiển."Trên tivi có tấm ảnh Phùng Học Minh đi vào bệnh viện đa khoa làm chứng, Lưu Tương Niên mở to hai mắt xem tin tức, không tin vào những gì mình đã nhìn thấy.

Rõ ràng là tuần trước, sau khi mình lại té xĩu lần nữa, được bác sĩ phán định là không còn nhiều thời gian, đoán là không quá hai tháng.Ông ta biết Phùng Học Minh chắc chắn sẽ chôn ông ta kế bên Ngô Mỹ Vân, mà đã không còn bóng dáng của Phồn Viên lâu rồi nên ông ta cũng không thể đến Phồn Viên nữa.

Vì thế nên ông ta chỉ có một suy nghĩ, ông ta muốn một đứa cháu trai họ Lưu, có thể nối dõi tông đường của ông ta, chỉ là ông ta không còn Thiên Hòa, không có bất kỳ vốn để có thể cùng thảo luận với Học Minh, vì thế nên ông ta chỉ có thể cầu xin anh ta.Ông ta hao hết sức lực để cháu ngoại hiểu suy nghĩ của mình.

Ông ta nghĩ rằng cháu ngoại sẽ từ chối, không ngờ rằng cháu ngoại lại đồng ý, rồi hôm sau cầu hôn với một nữ minh tinh đang hẹn hò, dẫn nữ minh tinh đến gặp ông ta.

Mặc dù ông ta không thích cháu ngoại tìm một nữ minh tinh làm vợ, nhưng mà bây giờ ông ta không làm chủ được, chỉ cần Học Minh đồng ý thì mình cũng có thể yên tâm rồi.

Chuyện này... Sao anh ta lại đi buộc garô chứ?Ngày hôm nay, Phùng Học Minh không có tâm trạng ở cùng với Mạc Thiển Thiển, anh ta đưa Mạc Thiển Thiển về rồi đi về nhà một mình.

Biết rõ có ngày hôm nay đều là do mình đáng đời, nhưng anh ta vẫn không buông tay được.Anh ta ngồi dựa vào ghế salông, nếu như bình thường trong lòng khó chịu thì còn có thể tìm Liêu Nhã Triết nói vài câu, nhưng mẹ kiếp, tất cả sự khó chịu của anh ta ngày hôm nay đều là do Liêu Nhã Triết cho, anh ta còn có thể làm sao được?

Anh ta cũng không muốn hút thuốc, chỉ muốn nằm như thế.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 559



Đáng tiếc, cuộc điện thoại đòi mạng không thể để cho anh ta sống yên ổn được một lúc, anh ta nghe điện thoại: "Alo"

Là bệnh viện phục hồi chức năng gọi điện thoại tới, nói rằng ông ngoại anh ta đang làm ầm ï kịch tiệt, thậm chí sau khi cho ông ta uống thuốc an thần thì ông ta cũng không yên ổn lại. Lại làm sao nữa? Phùng Học Minh chỉ có thể kéo cửa ra đi xuống lầu, lái xe đến bệnh viện phục hồi chức năng.

Đêm đã khuya rồi, giày da của anh ta đi trên hành lang phát ra tiếng vang, nhưng tiếng "Hu Hu" phát ra từ căn phòng còn lớn hơn tiếng giày da của anh ta.

Phùng Học Minh đẩy cửa ra, nhìn thấy Lưu Tương Niên đang đ.ấ.m vào giường: "Ông vừa xuất viện trong tình trạng ổn định, nhưng tế bào ung thư đã di căn, hơn nữa còn trúng gió, ông muốn ngày mai sẽ đi luôn sao?"

Lưu Tương Niên nghe thấy lời Phùng học nói thì ông ta càng tức giận, đối với ông ta, ngày mai đi hay hai tháng sau đi cũng không có gì khác biệt, ông ta cũng chỉ có thể nói một câu xin lỗi với Trần Uyển Âm, xin lỗi con trai, cháu trai, do mình chưa từng nuôi nấng cậu ta nên cũng không thể yêu cầu cậu ta làm gì?

Học Minh thì không giống, mình nuôi nó nhiều năm như vậy, đặt tâm huyết ở trên người nó. Tại sao làm Thiên Hòa sụp đổ cũng là nó? Vì sao ngay cả yêu cầu cuối cùng của mình, nó đã đáp ứng nhưng vẫn còn muốn gạt ông ta?

Lưu Tương Niên khóc lóc hu hu, nước mắt rơi liên tục, ông ta có hàng ngàn lời hàng ngàn từ muốn nói, muốn chất vấn anh ta, nhưng bản thân lại không nói nên lời.

Phùng Học Minh nghe người chăm sóc nói: "Ông nhìn thấy tin tức ngài và tiểu thư Mạc đi bệnh viện thì bắt đầu nổi nóng."

Mạc Thiển Thiển cũng coi như là một ngôi sao màn ảnh có chút danh tiếng, nên có chó săn đuổi theo, vào lúc này, Phùng Học Minh chỉ cần nói với ông ngoại rằng lời chó săn nói mà có thể tin sao? Phàm là nữ minh tinh, nếu đến bệnh viện không phải đi nạo thai thì chính là mang thai. Dù cho ông ngoại không muốn tin thì ông ta cũng sẽ tin, anh ta sẽ được yên.

Nhưng mà sau khi tham gia đám cưới của Hứa Diệu Nhi thì Phùng Học Minh không muốn, anh ta nghẹn ngào, anh ta nói với người chăm sóc: "Cô đi ra ngoài đi."

Lúc người chăm sóc đi ra ngoài cũng thuận tiện đóng cửa lại, Phùng Học Minh ngồi bên cạnh Lưu Tương Niên: "Ông ngoại, bây giờ ông đã hết cách rồi, nhưng mà trong lòng ông hận cháu phá huỷ Thiên Hòa, ông càng hận cháu vì không chịu đồng ý yêu cầu cuối cùng của ông dù ông đã không còn nhiều thời gian nữa đúng không?"

Lưu Tương Niên không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn anh ta."Có thể ở ngoài công chúng, thứ cháu giao ra chính là chứng cứ phạm tội của Thiên Hà, đối với ngài chính là tội ác thực sự, ngài để cháu bước vào Thiên Hòa, cháu chưa từng phạm sai lầm, nhưng ông vẫn muốn cháu vào. Rốt cuộc là ai xin lỗi ai? Ông nuôi cháu mấy năm như vậy là có mục đích, nhưng mà cháu nghĩ tới phụng dưỡng, lo ma chay cho người lúc già, thực sự là tấm lòng chân thành, không hề có mục đích khác. Nếu như không phải ngài xem tin tức, nhìn thấy Phồn Viên bị phá hủy, nhất định phải đi xem thì ngài sẽ không biết gì hết."

Không biết thì đại biểu là anh ta chưa từng làm? Lưu Tương Niên trừng mắt nhìn anh ta."Ngài sống đến tuổi này rồi, không biết cái gì gọi là hiểu nhưng giả bộ hồ đồ sao? Không biết có một số việc không cần thiết tính toán rõ ràng như vậy sao? Cháu đồng ý với ngài là cháu sẽ kết hôn, là vì kết thúc tâm nguyện của ngài, để ngài có thể nhắm mắt. Nhưng cũng không đại biểu rằng cháu sẽ vì ngài, miễn cưỡng bản thân sinh con dưỡng cái."

Phùng Học Minh nói, đưa tay lau đi vệt nước ở khóe mắt.Anh ta đứng lên đi tới trước cửa sổ, nhìn đèn đường bên ngoài: "Cháu được mẹ nuôi lớn, nhưng mà cháu cũng không yêu mẹ cháu nhiều lắm, có lúc thậm chí cháu còn hận bà ấy, hận bà ấy vì sao lại sinh cháu ra?”
 
Back
Top Bottom