Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 540



Đúng rồi! Cừu Kiếm là một trong số ít những đứa trẻ không ghét anh khi còn nhỏ.

Anh gật đầu: "Mẹ có sắp xếp tốt." Bà Phàn dẫn bọn họ vào gian phòng của mình: "Tôi nằm mơ cũng không ngờ tới, có một ngày sẽ có gian phòng như vậy, tôi thật sự c.h.ế.t cũng nhắm mắt rồi!"

"Ừ, bà đừng nói bậy, bà sẽ sống lâu trăm tuổi." Phàn Kỳ ôm bà Phàn.

"Ừ, đợi cháu sinh cho bà một đứa cháu ngoan ngoãn, bà sẽ chăm sóc con cho cháu!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Chí Khiêm nhìn Phàn Kỳ và bà Phàn, cô đến rồi, bà nhất định sống lâu trăm tuổi.

Sau khi xem xét căn nhà, cả nhà dự định trở về Trần hoa viên, chuẩn bị làm cơm tối, vừa mới đi đến khu vực trên đường, Trương Nguyệt Cầm thấy con dâu tương lai đang đi tới, bà ấy gọi: "Anh Anh!"

Đây lần đầu tiên Phàn Kỳ gặp chị dâu của mình, khuôn mặt tròn trịa của chị dâu trắng trẻo sạch sẽ, cười rất dịu dàng. "Mẹ, bà, cô giáo Tiết!" Chị dâu có hơi ngại ngùng: "Kỳ Kỳ, A Khiêm!"

Phàn Kỳ biết anh trai và chị dâu đã ở cùng nhau, nhưng hai người chưa tổ chức hôn lễ, nên cô gọi: "Chị Anh Anh."

Trần Chí Khiêm đi theo nhìn Phàn Kỳ gọi theo: "Xin chào, chị Anh Anh."

"Được rồi.”

"Chị đi đâu vậy?"

"A Tuần nói với chị, anh ấy sẽ trực tiếp đến lớp cô Tiết sau giờ làm việc, chị nghĩ anh ấy đã tỉnh ngủ, chỉ là đến đó trước xem có gì hỗ trợ được hay không?" Chị dâu ngượng ngùng nói.

Phàn Kỳ câu lấy cô ấy nói: "Bọn em tình cờ đến đó cùng nhau, nào thử quần áo em mua cho chị xem."

"Em luôn như vậy, A Tuần nói bọn chị là anh trai và chị dâu, vốn nên đến chăm sóc em mới đúng, ngược lại lại để em tới chăm sóc bọn chị."

"Có gì đâu! Đều là anh em cả mà! Chị nên đến xem quần áo em mua cho chị đi."

Vừa về đến nhà, Trần Khâm Hiền bốc thuốc xong đã trở lại, ông ấy nói: "Kỳ Kỳ, có một người tên là Liêu Nhã Triết, bảo con gọi lại cho cậu ta."

Liêu Nhã Triết đang êm đẹp thì tìm cô làm gì? Phàn Kỳ gọi lại, Liêu Nhã Triết trả lời ngay lập tức: "Alo!"

"Anh tìm tôi làm gì? Mấy ngày này thị trường chứng khoán điều chỉnh là chuyện bình thường, cho dù có rớt giá cũng đừng làm ầm ĩ, dù sao nếu cảm thấy vận hành không dễ thì ít nên bớt làm một chút..."

Liêu Nhã Triết ngắt lời cô: "Phàn Kỳ, cô mua bao dạ quang ở đâu vậy?"

Phàn Kỳ nghe xong suýt chút nữa ném điện thoại đi, cố trấn định bản thân: "Anh đang nói gì vậy?"

Liêu Nhã Triết đọc từng câu từng chữ: "Tình yêu thật toả sáng, Phàn Kỳ hút hết mánh khóe mới của Trần Chí Khiêm."

Anh ta miêu tả sơ lược một đoạn nội dung tin tức: "Tôi nói cho cô biết, khắp Hồng Kông đang hỏi mua bao cao su rơi ở sân bay ở đâu?”

Trong đầu Phàn Kỳ hiện lên mấy chữ "Phàn Kỳ, Trần Chí Khiêm" đậm và đen... Phàn Kỳ cố bình tĩnh tại, bản thân cô đã từng chứng kiến hàng ngàn cổ phiếu giảm giá, chứng kiến hàng ngàn cổ phiếu tăng giá, càng chứng kiến nhiều cổ phiếu tăng rồi tại giảm.

Tên đần độn này không nói ra, chờ mười ngày sau bản thân cô chẳng biết gì, có quay về cũng không lúng túng thì anh lại muốn nói với cô? Phàn Kỳ mắng: "Ngu ngốc, có tí tiền điện thoại này mua cả đống cũng được, tự tìm đi!"

Trần Chí Khiêm thấy sắc mặt cô không bình thường mới sát lại gần hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Phàn Kỳ cúp điện thoại, quay đầu nhìn thủ phạm với ánh mắt g.i.ế.c người.

Bên cạnh còn có người lớn, còn có chị dâu tương lai, sao cô có thể nói được? Phàn Kỳ cố nhịn cục tức nói: "Không có gì."

Cô lập tức điều chỉnh lại nụ cười đi về phía trước, chân đạp mạnh lên mũi chân Trần Chí Khiêm, gương mặt anh co rúm lại nhưng chẳng dám nói nửa câu.

Tiết Hiểu Tĩnh nhìn thấy thì bước tới hỏi: "Niếp Niếp, có chuyện gì thế?" Làm sao đây? Tuy mọi người trong nhà không hiểu tiếng Quảng Đông nhưng lại nhìn được vẻ mặt, vẻ mặt vừa rồi của cô có ổn chút nào đâu chứ?
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 541



Thấy Tiết Hiểu Tĩnh lại đây, Trương Nguyệt Cầm cũng đi theo, Phàn Kỳ chợt nảy ra một ý, cô kéo Tiết Hiểu Tĩnh sang một bên, thay đối nội dung câu chuyện: "Đồng nghiệp của con là một người mười ba giờ mới tìm được đối tượng, hiện đang sống chung, lần trước anh ta ăn cơm với A Khiêm nhà con có hỏi anh ấy tránh thai bằng cách nào. Thế là cái người mười ba giờ nhà chúng ta cũng thật sự nói với người ta, bây giờ người ta gọi điện thoại đường dài đến hỏi mua cái đó ở đâu? Có phải đều do mười ba giờ nhà chúng ta gây ra không ạ?"

“Đồng nghiệp của con đúng là mười ba giờ thật, còn gọi điện thoại đường dài đến hỏi chuyện này nữa."

Tiết Hiểu Tĩnh liếc Trân Chí Khiêm nói: "Con cũng thật là, chuyện như vậy mà nói với người ta thì cũng là mười ba giờ."

Trần Chí Khiêm phớt lờ cái chân đau, vội nói: "Con đi nấu cơm với ba đây."

Phàn Kỳ chủ động rủ chị dâu tương lai cùng lên lầu xem đồ cô mua cho cô ấy, hai bà mẹ cũng đi theo.

Phàn Kỳ cẩn thận lấy quần áo, túi xách và trang sức tinh xảo đã mua cho chị dâu ra như hiến vật quý, có cô gái trẻ nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của những thứ này? Huống chi đây đều là những thứ đang được săn đón bên ngoài.

Tiết Hiểu Tĩnh kéo tay Anh Anh khẽ nói: "Con bé muốn cho con thấy những thứ tốt nó đã mua nên nhất định không được nói không tốt, không lần sau nó không mua nữa đâu."

Anh Anh cười gật đầu.

Phàn Kỳ giả vờ tức giận: "Mẹ, con hẹp hòi như vậy sao? Hay mẹ hoài nghi mắt nhìn của con?"

Nói rồi Phàn Kỳ đưa quần áo cho chị dâu tương lai, Anh Anh đi vào thay bộ váy mặc vào hôn lễ đầu năm vào, đây là một cái váy lễ phục liền có đai an toàn, Phàn Kỳ biết da dẻ chị dâu trắng sáng nên chọn màu đỏ, bên ngoài phủ thêm cái áo lông hồ ly trắng như tuyết.

Anh Anh đứng trước gương ngắm nghía, Phàn Kỳ giúp chị dâu đeo dây chuyền hồng ngọc vào cổ cô ấy: "Đẹp không?"Anh Anh nhìn bản thân trong gương, có cô gái nào không muốn mình là công chúa chứ? Có nằm mơ cô ấy cũng mơ có thể được ăn mặc như một cô công chúa trong ngày hội La Mã.

Phàn Kỳ nói: "Chị dâu, có cơ hội chị và anh cả đến thành phố cảng một chuyến đi, hai chúng em sẽ cùng chị đặt áo cưới long phượng, bao giờ tổ chức hôn lễ thì mặc."

Mặc dù cũng có ảo tưởng này nhưng Anh Anh biết thu nhập của mình và Phàn Tuần chỉ bình thường, cô ấy xua xua tay: "Không cần, chỉ mặc mỗi một lần lúc kết hôn thôi, không cần thế đâu."

"Kỳ Kỳ, con mua váy cho Anh Anh chẳng phải xong rồi sao? Váy cưới và áo cưới rồng phượng con cứ xem rồi mua cho con bé. Nhưng mà có chuyện này mẹ phải nói với con."Phàn Kỳ quay đầu nhìn Tiết Hiểu Tĩnh.

"Vừa nãy con nói muốn mua bao, mẹ nghĩ thế này, bây giờ ban kế hoạch sinh sản phát đồ vật chắc chắn không tốt bằng bên ngoài. Tuần sau anh trai chị dâu con đi lấy giấy đăng ký rồi nhưng nhân viên bệnh viện chúng ta có kế hoạch thay phiên mang thai và sinh con.

Anh Anh vẫn còn trẻ, chắc phải đợi hai năm nữa mới nghĩ tới chuyện này. Hầu hết các cô gái trẻ đều đặt vòng, nhưng mẹ thì không ủng hộ, thực ra đặt vòng có rất nhiều vấn đề tiềm ẩn. Mẹ muốn nói với mẹ con là để anh trai con đi buộc ga-rô trước, chờ bao giờ đến lượt chị dâu con lại tháo ra, nhưng bọn họ chưa từng sinh con nên chắc không thể vượt qua chướng ngại tâm lý."

"Cô Tiết!" Chị dâu xấu hổ ngăn cản mẹ Trần.

Tiết Hiểu Tĩnh quay sang nói: "Anh Anh, cháu không phải xấu hổ, ở đây toàn người nhà thôi, mẹ chồng cháu, rồi em chồng, có ai không muốn cháu sống tốt đâu? Em chồng cũng như em gái, có gì đâu mà khó nói. Mua cái này cái kia còn chẳng bằng mua cái đấy cho thiết thực. Nguyệt Cầm, bà nói xem có đúng không?"
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 542



Trương Nguyệt Cầm cho rằng vợ chồng nhà họ Trần văn hóa cao nên nói chuyện rất đúng đắn, bản thân bà cũng là người từng trải, thế là nói: "Mấy hôm trước mẹ đã lấy vòng ra mới thấy có đầy thịt bọc ở quanh cái vòng đó, suýt lấy nửa cái mạng của mẹ rồi.

Còn nữa, từ khi đặt vòng tránh thai thứ kia ra nhiều như thủy triều. Tóm lại là mẹ cũng nghĩ thế đấy. Anh Anh à, con đừng nghĩ nhiều, nếu thật sự phải chờ hai năm cũng không sao, các con còn trẻ, vẫn nên làm tốt các biện pháp cần thiết."

Con dâu vào cửa nhà mình thì chính là con mình, nếu con trai cảm thấy không thoải mái mà tính tình con dâu lại mềm yếu nghe lời con trai làm xằng làm bậy thì chết.

Bây giờ công tác quản lý của bệnh viện không chặt chẽ, đến lúc buộc phải nạo phá thai, người chịu không chẳng phải con dâu mình sao?

Nghĩ đến đấy, Trương Nguyệt Cầm quay sang hỏi Phàn Kỳ: "Lần này này quay về chắc chắn con có cầm theo, mau lấy ra cho anh trai chị dâu." Hai bà mẹ nói rất có lý, khí thế lại dũng mãnh, Phàn Kỳ chỉ biết ngẩn người đứng nghe, còn Anh Anh thì xấu hổ lấy cớ vào thay quần áo.

Dưới ánh nhìn chằm chằm của mẹ, Phàn Kỳ đành nhăn nhó đi lấy đồ, cô cũng không dám lấy cái có màu sắc mà lấy hai cái rời và một hộp siêu mỏng đưa ra.

Vừa đưa ra đã bị Trương Nguyệt Cầm lấy hết, chờ con dâu đi ra liền nhét thẳng vào tay cô ấy, một người phụ nữ trung niên như bà chẳng tất nhiên chẳng thèm quan tâm con dâu và con gái lúng túng xấu hổ thế nào.

Đột nhiên, dưới lầu truyền đến tiếng gọi: "Phàn Kỳ, xuống đây."

"Anh con đi làm về rồi." Trương Nguyệt Cầm nói.

Cuối cùng cũng được gặp anh A Tuần vô cùng thương nguyên chủ trong trí nhớ sao? Anh Anh kéo cửa ra: "Em ở trong phòng Kỳ Kỳ, em ấy mua quần áo cho anh đấy, mau lên đây xem đi."

Phàn Tuần lên lầu, đi vào trong phòng khách, đây là lần đầu tiên Phàn Kỳ nhìn thấy anh trai mình. Hai anh em họ trông rất giống nhau, anh trai có gương mặt rất ưa nhìn, vóc người rắn rỏi, dù trên người mặc áo lao động màu xanh lam, sau lưng còn có chữ của xưởng đóng tàu nhưng vẫn toát lên sự đẹp trai ngời ngời, trong nụ cười tươi rói mang theo chút xấu hổ.

Anh ấy vừa vào phòng đã ra vẻ nghiêm túc giơ tay xoa đầu Phàn Kỳ: "Ừm, bà nội nói mặt em nhiều thịt hơn rồi, đúng thật này!"

Ai cũng phải bảo cô béo mới được đúng không? Phàn Kỳ chẳng muốn tranh cãi nữa, cô cầm quần áo mua cho anh ấy ra, đẩy đẩy người đi vào: "Mau thử xem."

Phàn Tuần đang thử quần áo thì Trần Chí Khiêm đeo tạp dề đi vào: "Cơm nấu xong rồi, ba cũng sắp đi làm về, mọi người xuống dưới thôi."

Phàn Tuần mặc quần áo đi ra, cả áo sơ mi và bộ vest đều rất vừa người, anh ấy còn cầm cái cà vạt trong tay: "Anh không biết."

Anh uốn éo hai vai tới lui: "Bộ vest này đẹp thật nhưng mặc chẳng thoải mái gì, cả người cứ gò bó thế nào ấy, có phải mua size nhỏ quá không?"

Trần Chí Khiêm cầm cái cà vạt trong tay anh ấy rồi giúp ông anh vợ đeo lên: "Sao có thể? Đã hỏi kỹ số đo của anh rồi thuê nhà thiết kế hàng hiệu may riêng đấy. Mặc vest không vừa liệu có phải người của trạm xe lửa đổi hóa đơn đầu cơ không?"

Người đẹp vì lụa, ngựa tốt vì yên, mặc xong bộ vest, Phàn Kỳ lại đưa một cái đồng hồ đeo tay cho Trần Chí Khiêm. Trần Chí Khiêm đeo vào cho anh vợ, nói: "Chị dâu nhìn xem có phải rất ra gì không?"

Phàn Tuần xoay người cho đối tượng xem: "Đẹp không?"

Anh em nhà họ Phàn chọn toàn ưu điểm của ba mẹ mà thừa hưởng, giờ lại mặc vest sang trọng, cảm giác đó lập tức ập đến.

"Đẹp lắm." Anh Anh khen.Được đối tượng khen ngợi, Phàn Tuần nở nụ cười ngây ngô, nụ cười này lập tức phá hủy toàn bộ cảm giác vừa rồi: "Được rồi, được rồi! Chúng ta đi xuống ăn cơm thôi." Trần Chí Khiêm nói.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 543



Phàn Tuần đi thay quần áo, Phàn Kỳ giúp anh chị dâu dọn đẹp rồi đẩy anh trai: "Xuống thôi."

Phàn Tuần đi ra cửa cầu thang, ngồi xôm xuống nói: "Kỳ Kỳ, lên đây anh cõng."

Trân Chí Khiêm kéo Phàn Kỳ ra, còn mình thì nhào lên lưng Phần Tuần: "Trần Chí Khiêm, bỏ cái mặt cậu ra ngay!"

"Bây giờ Kỳ Kỳ là vợ em, muốn cõng thì cũng phải em cõng, anh là anh cả thì nên cõng em đi." Trần Chí Khiêm nói như đúng rồi.

"Con heo này, cái đồ heo độc!" Phàn Tuần lại dùng câu ngày xưa mắng Trần Chí Khiêm.

Trần Chí Khiêm cười đỏ cả mắt.

Phàn Tuần cõng Trần Chí Khiêm xuống dưới lầu, vừa thả người xuống đã tung cho anh một đấm, Trần Chí Khiêm đang muốn đánh lại thì bị mẹ Phàn mắng: "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn đánh nhau như trẻ con thế, không sợ vợ hai đứa ghét bỏ à?"

Cả hai người đều không nghe lời mà vẫn quấn lấy nhau, Trần Chí Khiêm trói tay Phần Tuần lại, Phần Tuần kêu oai oái: "Tiểu Xích bây giờ có sức rồi phải không?"

Trần Chí Khiêm vừa xoay người đã bị Phàn Tuần khóa ngược tay lại: "Ngày nào anh đây cũng đốt điện hàn, di chuyển mấy trăm cân vật liệu còn có thể bị chú em đè bẹp à?"

Ngoài cửa có một người đàn ông trung niên đẩy xe đạp đi vào, hai người vừa nhìn thấy người nọ thì lập tức thả nhau ra, đồng thanh chào: "Ba."

Người đàn ông đang dắt xe đạp chợt khựng lại, nhìn hai người một lát, mặt dài ra, tức giận mắng: "Mấy tuổi rồi?"Dù đã sống hai đời nhưng lúc này bị ba Phàn mắng Trần Chí Khiêm vẫn rụt đầu rụt cổ như con chim cút.

Hồi bé anh lớn lên ở nhà họ Phàn, bà nội và Trương Nguyệt Cầm đều rất chiều trẻ con, chỉ có ba Phàn sẽ bày ra uy nghiêm của người đứng đầu gia đình để dạy dỗ hai thằng nhóc bướng bỉnh bọn họ.

Sau đó ba mẹ anh quay về thành phố, hai vợ chồng lâu năm không nuôi dạy con, mà lúc đó anh đã là một thiếu niên choai choai hiểu chuyện rồi, học hành cũng được nên ba mẹ đều đối xử nhẹ nhàng với anh.

Thế là cả hai đời anh chỉ sợ mỗi ba Phàn. Đời trước, nửa đêm nằm mơ thấy hình ảnh ba Phàn ngã xuống, đưa đến bệnh viện cũng không cứu được, anh thức trắng đêm không ngủ lại được.

Phàn Vĩnh Khang liếc nhìn hai chàng trai lại nhìn sang Phàn Kỳ, Phàn Kỳ lập tức đi tới: "Ba." Gương mặt lạnh như băng của Phần Vĩnh Khang lập tức tươi tỉnh lên: "Hà hà."

Trần Khâm Hiền đi ra: "Lão Phàn, mau vào đây, đang chờ ông đấy."Trần Khâm Hiền lấy bình Mao Đài ra rót cho Phần Vĩnh Khang: "Hai ông già chúng ta cùng nhau uống một chén nhá."

"Được."Những người khác chỉ uống nước có ga, Trần Khâm Hiền đứng lên, giơ cao ly rượu trong tay, nói: "Gia đình chúng ta cùng cạn một ly nào!"

Trong bữa cơm tối gia đình đoàn tụ, ai cũng có chuyện muốn nói, nhất là Phàn Kỳ đột nhiên dựa vào đầu tư cổ phiếu kiếm được khá nhiều tiền, cả nhà họ Phàn không hiểu lĩnh vực này nên liên tục hỏi han.

Chỉ cần con gái không rơi vào cái vòng luẩn quẩn kia thì Phàn Vĩnh Khang ủng hộ cả hai chân hai tay, trái tim đang treo lơ lửng từ yên tâm hơn. Huống chi, hôm nay tuy Phàn Kỳ vẫn ghét bỏ Trần Chí Khiêm nhưng ánh mắt yêu thích lại không gạt được người.

Phàn Tuần uống nhiều hơn bình thường hai ly rồi bắt đầu ngồi càu nhàu, nói là mấy năm nay xưởng đóng tàu lúc thì nói không có kế hoạch lúc lại nói muốn tiến hành cải cách. Cấp trên hôm nay có ý tưởng này ngày mai lại có ý tưởng khác, cấp dưới như bọn họ chỉ có thể bận rộn theo, có khi còn bận đến tối tăm mặt mũi, giờ lại muốn làm chế độ nhận thầu gì đó nữa.

"Biết làm thế nào được, cấp trên đã nói hết rồi, để cho mọi người tự túc làm ăn tự phải chịu lỗ." Trương Nguyệt Cầm ở cục thương mại cũng phải đối mặt với khó khăn này.

Giai đoạn tám lăm, tám sáu đúng là thời kỳ đầu của sự sụp đổ kinh tế Liên bang Xô Viết, Đại Lục bắt đầu tiến hành cải cách mở cửa tìm lối thoát, từ từ chuyển đổi từ nền kinh tế có kế hoạch sang kinh tế thị trường.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 544



Bây giờ cấp trên muốn chậm rãi quá độ tên chế độ mới nên mới mặc kệ cho thả cửa, nhiều lần như vậy cấp dưới chắng biết làm thế nào, đây là giai đoạn khó khăn nhất của xí nghiệp nhà nước.

Mấy năm tới, xí nghiệp nhà nước tiến hành thị trường hóa chức vụ sẽ nghênh đón làn sóng sa thải cực lớn.

Trần Chí Khiêm khoác tay lên lưng Phàn Tuần, chân thành nói: "Anh cả, anh có muốn ký hợp đồng với phân xưởng không?"

"Anh?" Phàn Tuần sửng sốt hỏi.

"Chính xác! Anh ký hợp đồng với xưởng hàn của anh rồi nói bảo họ thành lập một công ty phụ tùng kết cấu."

"Công ty phụ tùng kết cấu?" Phàn Tuần lắc lắc đầu: "Nhưng anh không có quan hệ thì đi đâu nói chuyện làm ăn, muốn nhận thầu thì phải chịu trách nhiệm lỗ lãi, hàng năm còn phải nộp ba phần lợi nhuận ròng."

"Anh cả, em biết mấy công ty vận tải viện lớn, lúc đầu kinh doanh em có thể tìm mối cho anh, giờ chỉ xem anh có muốn đi theo đường nay không thôi?"

Phàn Tuần có vẻ bị thuyết phục, thợ có khéo đến mấy cũng chỉ làm công ăn lương cả đời trong xưởng, trước giờ chưa từng nghĩ đến cách sống nào khác, anh không phải A Khiêm, không có nhiều kiến thức như vậy.

"Đây là thời kỳ lập nghiệp tốt nhất, nếu anh thất bại thì còn có em và Kỳ Kỳ đằng sau hậu thuẫn, bất quá thì lại vào xưởng làm. Anh cứ suy nghĩ đi." Trần Chí Khiêm nghiêm túc nói.

"Để anh nghĩ xem." Đầu óc A Khiêm thông minh, anh ấy cũng muốn suy nghĩ thử xem.

"Ngày kia em sẽ sang nhà bà ngoại ở Sùng Minh ở hai ngày, chờ em quay về nếu anh thật sự muốn làm thì hai anh em mình bàn bạc thêm." Trần Chí Khiêm nói với Phàn Tuần.

Phàn Tuần gật gật đầu: "Ừ."

Ăn tối xong, sau khi tiễn ba mẹ, anh chị dâu và bà nội về mọi người mới quay vào, vợ chồng cha mẹ, con cái ai về phòng nấy.

Vừa vào cửa, Phàn Kỳ lập tức véo tai Trần Chí Khiêm: "Đều tại anh đấy, vừa nãy Liêu Nhã Triết bảo em túi đồ chúng ta đánh rơi bị cẩu tử nhặt được, còn nhìn ra là loại dạ quang. Bây giờ cả Hồng Kông đều đang tìm kiếm loại ba con sói giống chúng ta, nói cái gì mà yêu đến phát sáng, nói em hút khô anh đấy! Mặt mũi em đều bị anh làm mất hết rồi!"

Trần Chí Khiêm xoa xoa lỗ tai: "Mất mặt thì kệ mất mặt, vợ chồng dùng đồ kế hoạch hóa gia đình thì c.h.ế.t ai?"

"Dạ quang!" Phàn Kỳ tức giận rống lên: "Còn nữa, vừa rồi chẳng phải mẹ đã hỏi xảy ra chuyện gì sao? Em đã nói chuyện này ra, mẹ bảo là chất lượng của thứ này không được, chị dâu chắc phải ít nhất hai năm nữa mới được mang thai. Bà không khuyến khích chị ấy đi đặt vòng, cũng không muốn anh cả đi buộc ga-rô nên bảo chúng ta cho bọn họ cái đó, cả hai cái rời bên ngoài với một hộp siêu mỏng đều bị lấy mất rồi. Những chuyện còn lại anh tự nghĩ cách đi! Em thấy mấy ngày tới hai chúng ta ăn chay đi, được không? Cả hai luôn."

Thứ này không đáng giá nhưng nói ra lại là một chuyện rất phiền phức, so với đưa tin lên báo còn phiền hơn, Trần Chí Khiêm càng nghĩ càng đau đầu.Tắm rửa xong, Phàn Kỳ ôm Christy từ trong vali ra leo lên giường, ôm nó không cứng như Simmons dù cho lót đệm khá cứng.

Trần Chí Khiêm vén chăn chui vào, Phàn Kỳ hỏi anh: "Sao đột nhiên anh lại khuyến khích anh cả lập nghiệp?"

"Chẳng phải anh A Tuần là một thợ kỹ thuật giỏi à? Sao có thể thất bại được?"

"Có chút ưu thế này, khi làn sóng xa thải kéo đến anh ấy quả thực không có sức chống cự, anh cả hơn ba mươi tuổi sẽ phải nghỉ việc ở nhà. Anh muốn giúp đỡ tìm việc nhưng bọn họ lại không chịu, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ấy rơi vào tình cảnh khốn khó, bất lực nhìn anh ấy dẫn theo một nhóm đồng nghiệp thất nghiệp bắt đầu lập nghiệp trong một nhà kho sắt chỉ có hai cái xe giường và một máy hàn. Lúc đầu đúng là có kiếm được tiền nhưng sau đó bị một khách hàng lừa mất hơn ba trăm vạn. Không trả được tiền công, cuối cùng nhà máy phá sản, anh cả cũng mắc nợ đầy người. Trả nợ xong, sức lực chống đỡ cũng mất, may mà chị dâu không bỏ rơi anh ấy."
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 545



Nghe vậy, lòng Phàn Kỳ rất khó chịu, Trân Chí Khiêm ôm cô vào lòng: "Thật ra anh cả rất giỏi, kiếp này có chúng ta ở đây, trên phương diện tài chính sẽ không có vấn đề, lại biết trước tiên cơ, còn có quan hệ với Hồng Hi và Viễn Xa nữa. Bọn họ có liên hệ vô cùng chặt chẽ với ngành đóng tàu trong Đại Lục, anh có thể tìm cơ hội cho anh ấy, lần trước A Viễn cũng đang giúp một công ty bình áp lực của Mỹ tìm kiếm đối tác trong này."

"Chẳng phải A Viễn làm đầu tư sao? Sao còn làm những chuyện này nữa?"

"Chị Trang và A Viễn đều đang nghĩ cách tìm kiếm cơ hội cho các doanh nghiệp Đại Lục, không kiếm tiền từ đó, chỉ là giúp đỡ thôi."

"Thế thì tốt, cũng để anh cả yên tâm hơn, chắc anh ấy không thiếu chỗ tiền này đâu."

Phàn Kỳ nói xong liền vươn tay tắt đèn bàn đi rồi ôm Christy chuẩn bị ngủ. Trần Chí Khiêm vẫn ôm cô như hằng ngày: "Ngủ ngon!"

"Ngủ ngon!"

Hai người chúc ngủ ngon xong thì nhắm mắt ngủ, biết hôm nay ăn tối quá lâu nên giờ này nên đi ngủ rồi, nhưng ngủ ở chỗ lạ Phàn Kỳ không thể ngủ ngay được, đầu óc vô cùng tỉnh táo.

Cô thử đếm cừu nhưng đếm đến tận năm trăm rồi vẫn tỉnh như sáo, vừa xoay người thì bị Trần Chí Khiêm đè lại: "Em vẫn thức à?"

"Em lạ giường, không ngủ được!"

"Chắc chưa buồn ngủ lắm thôi, lúc ở Nhật Bản anh vừa nằm lên giường cái đã ngủ luôn rồi." Trần Chí Khiêm miêu tả chính xác tình trạng của cô: "Hay anh giúp em tiêu hao thể lực nhá?"

Đã là vợ chồng già, Trần Chí Khiêm nhanh chóng mò được cô, chỉ lát sau đã tiến vào trạng thái. Trần Chí Khiêm leo xuống giường tìm mở hộp ra, đang định dùng thì bị Phàn Kỳ giật lấy: "Đây là loại dạ quang, phải để dưới ánh đèn ba mươi giây."

"Em cứ xem nó như loại bình thường là được." Trần Chí Khiêm muốn giật lại từ trong tay cô.

Phàn Kỳ tò mò bật đèn bàn lên rồi đặt nó dưới ánh đèn, nói: "Không, em muốn biết hiểu quả thế nào."

"Phàn Kỳ, thật ra hôm em lấy được đã rục rà rục rịch rồi đúng không? Bỏ nó vào tủ quần áo chỉ vì sợ không khống chế được hả?" Trần Chí Khiêm hỏi cô.

Có cần nói toạc ra không? Phàn Kỳ lấy nó ra khỏi đèn bàn rồi đưa cho anh: "Được rồi, thử xem đi." Trần Chí Khiêm cầm lấy, Phàn Kỳ tắt đèn huỳnh quang và đèn bàn đi.

Trần Chí Khiêm đã sớm đắp chăn lên, đang định hành động thì Phàn Kỳ chui vào chăn, cô ngạc nhiên thốt lên: "Trần Chí Khiêm, là ánh sáng xanh này!"

Nghe cô nói thế, Trần Chí Khiêm hoàn toàn mất hứng thú, anh vén chăn lên bước xuống giường, nhìn cái ánh sáng xanh kia, thầm nghĩ tên nào nghĩ ra cái này thế? Chồng chạy mất rồi? Anh dày vò cô một trận rồi chạy mất à?

Chờ anh quay lại, Phàn Kỳ dán sát vào người anh hỏi: 'Làm gì đây?"

Trần Chí Khiêm ôm cô: "Ngủ."

Người này đang làm cô nửa vời rồi bỏ đi, giờ cô có thể ngủ được sao? Phát sáng thì phát sáng rồi, đáng tiếc còn chưa làm được bước hút khô. Phàn Kỳ lại xuống giường cầm một cái khác quay lại: "Không chiếu đèn nữa, dùng cách phổ thông đi."

Cuối cùng cũng coi như được thỏa mãn mong muốn, chẳng qua phát sáng là phát sáng còn hút khô là hút khô, nó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Sáng hôm sau, Phàn Kỳ tỉnh lại trong vòng tay chồng, cô mặc mặc quần áo, đánh răng rồi ra mở cửa ban công, chỉm sẻ đang ríu rít nhảy nhót trên lan can, không khí lạnh lẽo của mùa đông cùng mùi hoa mai vàng thấm vào ruột gan.

Trần Chí Khiêm cũng đi ra theo, hỏi cô: "Tự nhiên đứng đờ ra đó làm gì?"

"Ở nhà vẫn là tốt nhất."Đêm qua ở cùng mọi người, kề vai sát cánh với anh cả Phàn, Tuần Trần Chí Khiêm chỉ muốn về nhà.

Phàn Kỳ đi vào nhổ kem đánh răng ra: "Trần Chí Khiêm, em có ý này, ba mẹ năm nay bốn sáu, bốn bảy tuổi vẫn còn trẻ chán, chúng ta dùng hai mươi năm để phát triển ở Hồng Kông thì họ cũng mới hơn sáu mươi, vẫn còn trẻ.”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 546



“Em nghĩ chỉ vài năm tới trong Đại Lục sẽ có chi nhánh, anh cũng không thể từ bỏ Trường Tam Giác được, hẳn là sẽ mở ra chi nhánh thứ hai, thứ ba. Với đị vị của Thượng Hải, anh nhất định sẽ mở ở đó, chúng ta cũng có thể quay về, đúng không?" Nghe cô nói vậy, Trần Chí Khiêm ôm cô từ phía sau, tuy khá sát phong cảnh nhưng lúc này cô đang suy nghĩ cho anh: "Cứ làm thế đi."

Đánh răng rửa mặt xong, hai người cùng nhau xuống lầu, tối qua Trần Chí Khiêm đã dặn Trần Khâm Hiền đừng chuẩn bị bữa sáng. Anh đạp xe đạp ra ngoài rồi đóng cổng vài, đặt chân lên bàn đạp rồi quay đầu: "Lên đi."

Phàn Kỳ nhất thời không biết ngồi lên thế nào, nhìn dòng xe cộ đi tới đi lui, cô phát hiện các cô gái đều ngồi kiểu chếch sang một bên. Thế là cô cũng học theo ngồi lên, Trần Chí Khiêm đạp đi một chút, Phàn Kỳ mất thăng bằng ôm chầm lấy eo anh.

Trần Chí Khiêm đưa cô hòa vào dòng xe cộ tấp nập, xuyên qua từng con đường đi đến một quán ăn nhỏ tên "Tiệm Cơm Vì Dân." Phàn Kỳ đi theo anh đến trước quầy, ngửi mùi hương quen thuộc c.h.ế.t tiệt, Phàn Kỳ lập tức gọi món: "Một lồng nhỏ, hai lạng bánh bao chiên, hai lạng sủi cảo chiên, hai bát phở bò."

Trần Chí Khiêm lại gọi thêm: "Một bánh rán vừng."

"Một đồng năm hào bốn xu, bảy lạng phiếu lương thực." Dì bán hàng nói. Trần Chí Khiêm lấy hai đồng trong ví và hai tờ phiếu lương thực ra trả, dì bán hàng trả lại anh vài tờ.

Sau đó, anh dẫn Phàn Kỳ đến trước cửa sổ nhỏ lấy đồ ăn. Tất cả những chuyện này khiến Phàn Kỳ cảm thấy vô cùng mới mẻ, nhưng sau khi đồ ăn vào miệng, hương vị quen thuộc lập tức chiếm trọn toàn bộ cảm giác.

"Nếm thử bánh rán vừng này xem, sau này anh tìm lâu lắm cũng không thể tìm thấy nó ở đâu, chỉ có bánh nhân đậu thôi. Cũng có khả năng khi đó người ta ít làm rồi?" Trần Chí Khiêm đẩy bánh rán vừng cho cô.

Phàn Kỳ chưa từng ăn bánh rán vừng, hình như toàn ăn bánh nhân đậu thì phải, vừa cắn một miếng, chỉ cảm thấy vỏ ngoài thơm giòn và nhân thịt nhuyễn mềm bên trong, ăn ngon thật đấy! Nhưng ăn xong một cái bánh rán vừng là cô không thể ăn được những cái khác nữa.

Trần Chí Khiêm đẩy bánh bao chiên cho cô: "Nửa còn lại để cho anh, em ăn bánh bao chiên đi."Phàn Kỳ đưa nửa cái bánh rán vừng cho anh còn mình thì ăn bánh bao chiên, quả nhiên chỉ về nhà mới ăn được mùi vị chính tông.

Ăn sáng xong, Trần Chí Khiêm kéo cô ra ngoài, vừa ra đến nơi Phàn Kỳ đã nhìn thấy cảnh tượng yêu đương thắm thiết.Một đôi tình nhân đang đứng dựa vào nhau thì thầm cạnh một bức tường xi măng."Thì ra tường tình nhân là thế này hả?" Phàn Kỳ hiếu kỳ ngó đông ngó tây.

"Chính xác! Nhà cửa ở Thượng Hải lúc này kém ở Hồng Kông nhiều, hầu hết toàn năm, sáu người chen chúc trong một căn nhà nhỏ chỉ mười mấy mét vuông. Thế nên người trẻ tuổi gặp gỡ bạn bè đều phải ra ngoài đường cái như vậy."

Trần Chí Khiêm nắm tay cô làm mẫu.Anh đang bù lại quá trình yêu đương cho cô sao? Bọn họ vừa ngủ dậy trên cùng một cái giường đấy?

Trần Chí Khiêm ôm cô tựa vào tường tình nhân, nhìn phong cảnh Phổ Giang bên kia: "Liêu Nhã Triết nói với anh, em bảo anh ta là chúng ta thổ lộ bên bức tường tình nhân này?"

"Cái tên mười ba giờ này! Sao còn hỏi anh cả chuyện này chứ?”

Phàn Kỳ chịu thua cái tên Liêu Nhã Triết này rồi, lúc đó cô chỉ lừa anh ta thế thôi, dù gì cũng không thể nói cô và Trần Chí Khiêm mới thổ lộ không lâu chứ?

Trần Chí Khiêm nói: "Anh cảm thấy có thể được nên hôm nay định bù đắp."Anh cúi đầu, ghé sát vào tai nói bằng tiếng Thượng Hải: "Phàn Kỳ, anh rất vui!"

Đi dạo trên đường phố Thượng Hải một lúc, Trần Chí Khiêm dẫn Phàn Kỳ đi mua bánh hoa quế. Lúc quay về, Phàn Kỳ ngồi ghế sau ung dung ăn bánh.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 547



Trần Chí Khiêm đạp xe đến một cửa hàng tít trong ngõ nhỏ mua nến, hương và tiền vàng. Về đến nhà, anh cầm cái kéo cùng Phàn Kỳ ra bờ ao cắt mấy cành hoa mai và mai vàng, lại ra nhà trước cắt mấy cành mâu đơn rồi cầm hai cái bình thủy tinh đã rót nước ra căm hoa vào.

Đến gần trưa, Trần Khâm Hiền mới mượn xe về, cả nhà và bác tài xế cùng đến tiệm cơm ở phố Thanh ăn cơm.

Sau những năm đó, Chính Phủ đã ghi nhận công lao của cha con nhà họ Trần trong kháng chiến, có ý muốn đưa tro cốt của họ về nghĩa trang liệt sĩ. Nhưng Trần Khâm Hiền từ chối, ông ấy tin rằng mẹ và bà nội vẫn muốn ở cùng ông nội và ba hơn.

Đừng nhìn con đường chỉ có hơn ba mươi km, ở thời đại không có đường cao tốc và cao tốc trên cao này cũng phải đi mất nửa tiếng.

Trần Khâm Hiền dẫn đôi vợ chồng trẻ đến trước mộ ba mẹ ông ấy, sau đó đưa cho con trai cái khăn lau, hai ba con bắt đầu lau dọn bia mộ.

Phàn Kỳ sắp hoa quả và bánh trái trước mộ rồi đặt trước mỗi bia một bình hoa đã cắm từ nhà. Trần Khâm Hiền châm hương và nến rồi đứng ngay ngắn trước bia mộ khắc tên Trần Uyển Âm: "Mẹ, bà nội, ông nội, A Khiêm và Kỳ Kỳ quay về thăm mọi người, hai đứa đã thu hồi tại phồn viên ở Hồng Kông rồi, nhưng phồn viên đã bị hủy."

Phàn Kỳ mở túi đặt từng tấm tiền vàng vào trong bồn thiêu: "Hai cụ nội, ông nội và bà nội đều là nhà tư bản vô cùng giỏi giang, có lẽ không thiếu chút tiền vàng này, nhưng là đồ con cháu hiếu kính chắc mọi người sẽ rất vui."

Nghe vợ lẩm bẩm, Trần Chí Khiêm cũng lấy vài bức ảnh trong túi ra: "Bà nội, phồn viên được Kỳ Kỳ quang minh chính đại mua lại sau khi kiếm được tiền, chúng cháu đã hủy nó đi rồi, đây là ảnh của nó, người xem đi."

Bức ảnh bén lửa nhanh chóng cháy thành tro trong bồn thiêu, một cơn gió bất chợt thổi qua cuốn một góc nhỏ cuối cùng còn chưa cháy hết bay lên không trung, nhẹ nhàng sượt qua gò má Trần Chí Khiêm như một con bướm đang bay lượn rồi chậm rãi miến mất không còn tăm hơi."Bà nội hôn anh đấy!" Phàn Kỳ nói.

Trần Chí Khiêm nhìn theo hướng mảnh giấy nhỏ bay đi, khẽ đáp: "Ừ."Tảo mộ xong, trời không còn sớm nữa, vì đang là kỳ nghỉ đông nên Trần Khâm Hiền chỉ phải quản lý công trình thiết kế bên ngoài, còn việc trong trường rất ít.

Học sinh thì được nghỉ nhưng những bác sĩ như Tiết Hiểu Tĩnh vẫn bận tối mắt tối mũi, hôm nay có ca phẫu thuật, nếu thuận lợi thì sáu rưỡi tối là được về nhà, nếu không có khi phải đến bảy, tám giờ.

Hai vợ chồng trẻ vừa lên lầu đã nghe thấy tiếng cầu thang gỗ, lát sau thì có tiếng gõ cửa, Trần Chí Khiêm nói: "Anh cả ạ, vào đi."Phàn Tuần thò đầu vào, lén lút vẫy vẫy tay, Trần Chỉ Khiêm chỉ vào mình, Phần Tuần lại nói: "Cậu đi ra đây!"

Trần Chí Khiêm đi ra ngoài, hỏi: "Nghĩ xong rồi?"Phàn Tuần lập tức ôm vai anh: "Cái kia dùng tốt thật đấy, cho anh thêm mấy cái mang về đi."

"Cái gì?" Trần Chí Khiêm còn chưa phản ứng lại.Phàn Tuần dí dí đầu anh: "Còn giả vờ? Cái hôm qua Kỳ Kỳ cho Anh Anh ý."

Anh ấy không nhắc còn không sao, vừa nhắc đến Trần Chí Khiêm đã nghĩ ngay đến hình ảnh xanh lét hôm qua, anh đẩy mạnh anh trai mình ra: "Bị mẹ lấy hết rồi, chính em còn không có đây."

"Quay lại mua cho anh, hiểu chưa?" Phàn Tuần ra vẻ anh cả nằng nặc đòi em rể mua cái đó cho mình.

"Biết rồi." Trần Chí Khiêm kéo anh ấy ra ban công: "Anh nghĩ thế nào rồi?"

Phàn Tuần dựa vào lan can, nói: "Hôm qua anh đã hỏi thầy anh rồi, ông nói nếu anh đi thì ông ấy cũng đi, chúng ta cùng nhau làm."

Nghe anh ấy nói vậy, Trần Chí Khiêm rất hài lòng: "Được, vấn đề tài chính anh không phải lo, bọn em sẽ giải quyết cho anh."

"Cậu cứ đến nhà bà ngoại trước đi, bao giờ quay về thì nói tiếp." Phàn Tuần lại chuyển chủ đề về cái lúc nãy: "Cậu mua xong rồi đưa cho anh kiểu gì, gửi bưu điện..."
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 548



Trần Chí Khiêm tức giận nói: "Em sẽ để người của công ty hàng không mang cho anh."

Giờ Phàn Tuần mới hài lòng, vừa quay đầu lại đã thấy cô em gái mình đứng đằng sau: "Anh cả, các anh đang nói chuyện gì đấy?"

Nghe em gái hỏi, Phần Tuần hơi lúng túng, lợi dụng đặc quyền của anh trai nói: "Không có gì, anh về đây."

Cô vô cùng khó hiểu đi vào phòng: "A Tuần, sao lại vội vàng đến đến đi đi thế?"

"Anh cả nói đã bàn bạc với thầy của anh ấy, nói là có thể làm được." Trần Chí Khiêm đi vào bếp giúp ba bưng thức ăn ra.

Tiết Hiểu Tĩnh đi rửa tay: "Mọi người cứ ăn trước đi, mẹ lại không canh được giờ rồi."

"Không sao ạ, tổng cộng chỉ về có mấy ngày, phải ăn cơm cùng mẹ mới thỏa mãn chứ." Phàn Kỳ đơm cơm cho mọi người. "Ca phẫu thuật cuối cùng hôm nay hơi khó, một bệnh nhân mới năm tuổi đã bị ung thư cổ t* c*ng, nếu có thể làm sạch thì mẹ phải cố gắng làm sạch cho người ta. Đúng là nghiệp chướng!"

Cả nhà đang ăn cơm thì có người gọi điện thoại, Trần Khâm Hiền đi nghe: "Hiểu Tĩnh, bệnh viện gọi."

Tiết Hiểu Tĩnh vội vàng đặt đũa xuống chạy tới: "Biết rồi, tôi tới ngay đây."

"Mọi người cứ ăn đi, có một bệnh nhân cấp cứu, mẹ phải đến bệnh viện ngay." Tiết Hiểu Tĩnh vội vàng nói rồi dắt xe đi ngay.

Ăn tối xong, Trần Chí Khiêm và Phàn Kỳ cùng nhau rửa bát rồi lên lầu, đến tầm chín giờ mới nghe thấy tiếng mở cửa dưới lầu, Phàn Kỳ tưởng là Tiết Hiểu Tĩnh quay về, bèn nói: "Lúc nãy mẹ chưa ăn được bao nhiêu cơm, để em xuống dưới lấy cho bà."

Xuống dưới lầu, thấy Trần Khâm Hiền định ra ngoài, cô hỏi: "Ba, ba đi đâu vậy?"

"Các con cứ ngủ trước đi, ba đến bệnh viện chờ mẹ con, trời tối đi một mình không an toàn."Phàn Kỳ lại đi lên lầu, hai vợ chồng đang ngủ mơ mang thì nghe thấy tiếng động dưới lầu, lát sau lại nghe thấy tiếng động trên lầu, cũng không rõ ba mẹ về lúc mấy giờ.

Vì đã hẹn đến nhà cậu ăn cơm nên phải chuẩn bị sớm, mới năm giờ hai vợ chồng đã dậy rồi.

Lúc xuống lầu, Tiết Hiểu Tĩnh đang phơi quần áo, còn Trần Khâm Hiền thì cầm rổ đi từ bên ngoài vào: "Niếp Niếp, ra ăn bánh quẩy mới nổ với đậu hũ hoa ba đánh này."

Trần Khâm Hiền cầm cái nồi nhôm trong rổ ra, bên trong có cải tía, tôm khô và đậu hũ hoa, ông ấy vào bếp lấy bát ra: "Cái bánh rán này làm mỏng lắm, kẹp với bánh quẩy thì ngon thôi rồi."

Phàn Kỳ quay đầu gọi mẹ: "Mẹ ơi, vào ăn sáng ạ!"

"Vào đây."Tiết Hiểu Tĩnh cầm thau nhựa đi vào rồi ngồi xuống ăn sáng, Phàn Kỳ hỏi bà ấy: "Hôm qua mấy giờ mẹ mới về ạ?"

"Mười giờ mới về, phẫu thuật chỉnh u nang buồng trứng, khá đơn giản."Ăn sáng xong mới đến sáu giờ, mọi người lúc tục đi ra ngoài, Tiết Hiểu Tĩnh cũng xách túi ra cổng, Phàn Kỳ đang đứng chờ taxi chỉ thấy bà ấy bước nhanh như gió.Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm bắt xe đến bến tàu, chờ phà đến, ngồi xe mất một tiếng, ngồi phà mất nửa tiếng, lúc lên đảo đã sắp chín giờ.

Trần Chí Khiêm nói với Phàn Kỳ: "Cậu út đến rồi!"

Anh dẫn Phàn Kỳ đến trước mặt một người đàn ông trung niên có nước da ngăm đen: "Cháu chào cậu."

Trong ký ức của nguyên chủ chỉ có đặc điểm của cậu cả, còn người cậu út này lại rất ít ỏi, nếu hôm nay Trần Chí Khiêm không đưa cô đến đây có lẽ gặp ngoài đường cô cũng không nhận ra ông ấy: "Cháu chào cậu út."

"Đi, chúng ta về nhà thôi." Cậu út cầm hành lý trong tay Phần Kỳ. Hai người đi vào trong, chỉ thấy cậu út lái một chiếc máy kéo đến.

Trần Chí Khiêm nhảy lên xe đầu tiên rồi giơ tay ra đón Phàn Kỳ, Phàn Kỳ leo lên xe, trên xe kéo có hai bó rơm được phủ bằng hai cái khăn mặt trắng tinh.

Có lẽ cậu út đã làm hết sức rồi, chỉ nghe cậu út nói: "Chúng ta về nhà thôi!"

Dọc đường, máy kéo kêu "Phốc phốc phốc"từ thị trấn không lớn đi ra ngoại ô, trên mặt đường đầy ổ gà ổ chuột.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 549



Trần Chí Khiêm nắm một tay vào thành xe còn một tay năm chặt Phàn Kỳ. Phàn Kỳ hiếu kỳ nhìn hai bên đường, thấy một cái cây to trong thôn trang, cô kích động kêu: "Cái tổ chim kia to thật đấy!"

"Đó là tổ chim ưng." Cậu út ngồi đằng trước nói.

"Đằng trước có nhiều trâu thật đấy!" Phàn Kỳ nhìn thấy dưới đồng có rất nhiều con trâu đang tụ tập dưới nước.

Tuy kiếp trước đã từng nhìn thấy lúc đi du lịch nhưng thân là một đứa trẻ lớn lên ở thành phố cô vẫn cảm thấy mới lạ như cũ. Thế là suốt chặng đường cô không hề cảm thấy buồn tẻ, bọn họ đi một tiếng mới đến thôn.

Máy kéo dừng trong sân của đội sản xuất, xe vừa dừng lại Trần Chí Khiêm đã nhảy xuống, sau đó ôm Phàn Kỳ xuống dưới.

Một dì tâm tuổi trung niên tại gần bọn họ: "A Hưng, đón cháu trai ở Hồng Kông về rồi à?"

Trân Chí Khiêm chào bà ấy: "Cháu chào mợ Vĩnh Phúc."

Phàn Kỳ không biết đây là ai, thấy Trần Chí Khiêm gọi thì cô cũng gọi theo: "Cháu chào mợ Vĩnh Phúc."

"Cô bé nhà em gái A Tam trông cứ xinh như tiên ý, A Khiêm cũng lớn quá, mợ sắp không nhận ra rồi. Phải đến mấy năm cháu không đến đây rồi nhỉ?"

Cậu út nói: "Nói tào lao! Anh cả đi khám được nên A Khiêm đến tận đây làm công tác tư tưởng để anh ấy đến Hồng Kông phẫu thuật đấy!"

"Lần đó tôi cũng thấy rồi, A Khiêm đến cái rồi đi ngay."

Phàn Kỳ đi sau lưng Trần Chí Khiêm trên con đường đồng nho nhỏ, dọc đường, cậu gọi hết mợ, anh em họ, bà, ông đều được gọi đến. Gần đi đến nhà cậu thì thấy bà ngoại mặc áo sơ mi vải thô màu xanh lam, đầu đội khăn xếp đang đứng ở cổng, sau lưng còn có mợ cả.Cách một đoạn đường, Trần Chí Khiêm cao giọng gọi: "Bà ngoại!"

Bà ngoại nhiều tuổi hơn bà nội, hồi bé bị bó chân nên đi lại không tiện, mợ cả phải đỡ bà đi về phía trước, hình như mắt bà cụ không được tốt nên phải nhìn chăm chú. Trần Chí Khiêm dẫn Phàn Kỳ đến trước mặt bà, Phàn Kỳ chào: "Cháu chào bà ngoài."

Bà cụ ngẩng đầu lên quan sát thật kỹ: "Niếp Niếp đến rồi à."Phàn Kỳ lại hỏi: "Cậu cả đâu rồi ạ?"

"Đang mổ dê sau nhà cậu A Căn cháu."

Trần Chí Khiêm nói: "Cất đồ đi rồi anh đưa em đi xem mổ dê."

"Đẫm m.á.u thế có gì mà xem?"

"Đó là hương vị ngày tết đấy."

Phàn Kỳ bị ông chồng chập mạch kéo ra sau nhà nhìn cậu xả đang treo một con dê lên cây, Phàn Kỳ vừa liếc thấy đã quay phắt đi không dám nhìn, chỉ nghe một tiếng gọi to vang lên: "A Nhị, bảo vợ cháu đến đây cắn hạt dưa đi."

Trần Chí Khiêm chọc chọc cô, nói: "Mợ A Căn bảo em đến cắn hạt dưa kìa."

Phàn Kỳ xoay người lại, chỉ thấy một người phụ nữ nông thôn đang đặt một băng ghế dài xuống, sau đó đặt đĩa hạt bí đỏ đã xào chín lên ghế, thấy Phàn Kỳ còn ngại, bà ấy quay sang hỏi Trần Chí Khiêm: "A Nhị, vợ cháu tên gì?"

"Kỳ Kỳ ạ."

"Kỳ Kỳ, ngồi đi! Mau cắn hạt dưa nào!"Giờ Phàn Kỳ mới hiểu "A Nhị" là gọi Trần Chí Khiêm, cuối cùng cô cũng hiểu sao nguyên chủ chẳng thể nghe hiểu tiếng ở nơi này, cô cũng không nghe hiểu đâu!

"Cháu cảm ơn mợ A Căn!" Phàn Kỳ ngồi xuống, Trần Chí Khiêm cầm một hạt dưa nhét vào tay cô, cô cắn một cái nhưng không biết nhổ vỏ đi đâu.

Mợ A Căn nói: "Cứ nhổ xuống đất đi, tí nữa mợ quét cho."

Phàn Kỳ liếc nhìn Trần Chí Khiêm, thấy anh cũng vứt xuống đất, cô có nên vứt theo không?

Phàn Kỳ cắn một hạt dưa, thấy có nhiều người dân đứng xung quanh em như vậy, cô đá đá Phàn Tuần: "Chỉ biết ăn thôi, đi lấy kẹo ra đây."

Trần Chí Khiêm lập tức quay về nhà bà ngoại lấy túi kẹo sô cô la ra đưa cho mợ cả: "Mợ chia túi kẹo này cho mọi người họ cháu với."

Chia hết một túi kẹo sôcôla, Phàn Kỳ đã quen thuộc hơn với mọi người, hầu hết người dân nơi đây đều chưa từng ra khỏi đảo chứ không nói đi Hồng Kông.
 
Back
Top Bottom