Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 520



"Vật Liệu xây dựng Thắng Tường, được xem là nắm giữ thị trường buôn bán nhà đất của Thiên Hòa, chấp nhận hối phiếu tổng giá trị 1337 vạn, phát sinh quá kỳ hạn." Nhà đất Thiên Hòa chia phiếu mà không thể trả tiền mặt? Đây là sự bắt đầu chuỗi tài chính đứt gãy của Thiên Hòa sao?

Trong TV, phóng viên đang phỏng vấn Thiên Hòa, người của bộ quan hệ xã hội Thiên Hòa phát biểu: “Chuyện này chúng tôi vẫn còn đang điều tra xác minh, công ty sẽ mở cuộc họp báo và tiến hành thông cáo sau."

Lúc này, chủ tịch của Thiên Hòa là Phùng Học Minh đang ngồi trong phòng hội nghị lớn, anh ta ngậm xì gà trong miệng, cầm bật lửa trong tay ném lên mặt bàn.

Anh ta nhìn về phía trợ lý của ông ngoại, người hiện tại gọi điện thoại cho ông ngoại mỗi ngày - Cung Định Bang. Phùng Học Minh hỏi: “Chú Cung, chú định nói với ông ngoại hay là để tôi nói với ông ngoại? Là tôi quá liều lĩnh, làm mất đất mới khiến tài chính công ty bị eo hẹp."

"Thiếu gia, thiếu gia mới quay về công ty không lâu, cầm đất cũng là vì sự phát triển của công ty. Ông chủ thân thể yếu, nếu chúng ta có thể giải quyết được chuyện này thì giải quyết trước đã!" Cung Định Bang nói rõ với Phùng Học Minh.

Phùng Học Minh cười nhạo trong lòng, Cung Định Bang nếu không vòng được anh ta vào tròng hẳn cũng không bỏ qua. Anh ta hỏi: “Vậy chú giải quyết như thế nào bây giờ?”

"Trước tiên lấy nhà đã xây ở đất Hà Văn bán bằng giá thị trường sau đó gán nợ cho Thắng Tường để xong chuyện này đã, thiếu gia cảm thấy vậy có được không?" Cung Định Bang hỏi hắn.

Phùng Học Minh gật đầu: “Vậy thì nghe theo chú. Chú cùng người bên Thắng Tường quan hệ tốt, chú đi xem như thế nào?"

"Được."Phùng Học Minh đứng lên: "Còn việc khác thì sao? Nếu không còn vấn đề gì khác thì tôi muốn đi cửa hàng thời trang.”

“Không còn việc gì nữa.” Cung Định Bang nói.

Phùng Học Minh đẩy cửa phòng họp đi ra ngoài.Cung Định Bang nhìn anh ta đi ra ngoài, cầm bật lửa của Phùng Học Minh để lại, lấy một cây thuốc lá, sau khi bật lửa thì hung hăng rít một hơi.

Vị đại thiếu gia này vẫn còn xanh lắm, anh ta quá mức sốt ruột muốn nắm quyền hành trong tay. Trước kia anh ta đều làm việc dưới sự chỉ huy của ông chủ, nhìn qua thì chuyên nghiệp hẳn hoi, hiện tại ông chủ không ở đây, một mình đối phó tình huống khó như vậy lập tức xuất hiện trăm ngàn chỗ hở.

Anh ta quá tự phụ. Thời điểm như thế này vẫn còn thời gian đi cửa hàng thời trang? Anh ta thật sự cho rằng nếu mình có thể quản lý tốt một cửa hàng thời trang thì có thể khống chế được một xí nghiệp lớn như Thiên Hòa sao? Không biết đến thứ hai anh ta thấy tin tức bị tuôn ra thì sẽ làm gì?

Hiện tại Phùng Học Minh ngồi trên xe Rolls-Royce của ông ngoại, anh ta có một tài xế lái xe riêng.Xe qua đường hầm, không bao lâu là đến văn phòng, Phùng Học Minh bảo tài xế dừng xe, nói: “Để tôi đi bộ qua đó.”

Anh ta xuống xe, đi trên đường phố phồn hoa, xung quanh tòa nhà cao tầng Hợp Lợi là nơi Thiên Hòa lập nghiệp.

Năm đó, trong chiến tranh, ông ngoại anh ta không chỉ giữ được phần lớn sản nghiệp của nhà họ Trần lại, bởi vì lúc Nhật Bản cần đất nhất ông ấy là người đầu tiên bán đi hai nhà xưởng của nhà họ Trần nên được tiền lãi cũng gọi là dư dả.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong thời kỳ quân Nhật đến HongKong, quân Nhật áp dụng tính theo đầu người để phát lương thực. Lúc đó, quân Nhật đánh chiến ở khắp nơi, lương thực cung ứng trong nước còn không đủ thì làm gì có nhiều mà phát ra ngoài.

Nhưng nhà họ Trần có con đường cung cấp lương thực, ông ngoại anh ta lại quan hệ không tồi với người Nhật, đút lót không hề ít. Khi ấy ông ngoại anh ta là một trong số vài nhà có thể sản xuất ra lương thực.Dựa theo ông ngoại anh ta nói, nếu không có ông ấy, khi đó HongKong sẽ có nhiều người c.h.ế.t đói.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 521



Sau vài lần đầu cơ trục lợi, ông ấy kiếm lời được một khoản, sau đó quân Nhật bại trận, HongKong trở lại trong tay quân Anh một tần nữa. Trong tay ông ta có tiền, người ta có câu “có tiền có thể sai khiến ma quỷ”, lúc quân Anh cai trị, ông ngoại anh ta lại càng như cá gặp nước.

Lúc đó ông ấy cũng là một trong số ít người có thể tham dự kế hoạch khai phá đất, chỗ đất Thiên Hòa này là từ những năm 50 thành lập đến bây giờ.

Phùng Học Minh nhìn thấy tòa kiến trúc lâu năm, anh ta đi đến hàng hiên rồi nhìn cái khe trên mặt tường.

Mặt tường bong ra từng mảng, lộ ra thép bên trong, anh ta dùng móng tay moi thép, từng mảng rỉ sắt rơi xuống. Rất nhiều cửa phòng mở ra, trong một gian phòng có vài cái lồng sắt, mỗi cái lồng sắt lại là phòng nhỏ của một hộ gia đình.

Một tòa nhà có chất lượng như thế, tràn đây người trong phòng ở. Hiển nhiên là các hộ gia đình bên trong chưa từng gặp người nào ăn mặc đẹp như vậy đến đây.

Một người trong đó đi ra, anh ta nhìn người trước mắt, người này tầm bốn năm chục tuổi, mái tóc hoa râm, mặc một cái quần ngắn, c** tr*n nên nhìn rõ từng cây xương sườn.

Bọn họ không nói gì mà chỉ nhìn nhau vài giây, Phùng Học Minh xoay người đi xuống lầu, đi đến đầu đường anh ta hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay, đi về phía tòa nhà Hợp Lợi.

Lúc anh ta đến thang máy để lên tầng, khi cửa mở ra, anh ta thấy Phàn Kỳ đang đứng chờ thang máy.

Phàn Kỳ đến để trả quần áo, lần trước cô mượn bộ lễ phục phong cách Tây Âu, cô tự trả tiền mang đi giặt nhưng sau đó Trâu Bích Quân bảo chỗ dì ấy có phòng chuyên giặt quần áo, dặn cô về sau mặc xong thì trả trực tiếp là được.

Cho nên cô cũng không làm việc thừa mà trực tiếp đi qua đây trả quần áo. Lúc cô đang chuẩn bị về thì thật là trùng hợp, cô gặp Phùng Học Minh.

"Phùng Học Minh, tôi có chuyện muốn nói với anh."

Ngày hôm qua Phùng Học Minh nhìn thấy cô trên kênh phát sóng trực tiếp, cô luôn luôn có thể mặc tôn lên trang phục, hiệu quả tốt hơn hẳn so với kỳ vọng của cửa hàng. Tại lễ trao giải ấy, hai người dẫn chương trình làm khó cô ngược lại càng làm cô nổi bật thêm, quần áo của anh ta cũng thơm lây theo.

"Chuyện gì?"

“Tôi muốn đề cử Mạc Thiển Thiển cho anh để chụp trang phục Xuân Hạ năm sau, anh biết cô ấy đúng không? Tiệc rượu lần trước, anh đi cùng cô ấy đấy.”

Phàn Kỳ nói với anh ta.Đương nhiên là Phùng Học Minh nhớ rõ Mạc Thiển Thiển, nhưng cũng không nhớ được nhiều, cảm giác của anh ta đối với Mạc Thiển Thiển là muốn đi lên đường này lại không nghĩ thoáng được, đặc biệt là lúc ở trên giường, cô ấy cũng không giống những người phụ nữ khác, thậm chí cho anh ta cảm giác rất giống Hứa Diệu Nhi.

Thật sự uổng phí một khuôn mặt đẹp, sau vài ba lần anh ta bắt đầu cảm thấy nhạt nhẽo, không có gì thú vị.Trước kia anh ta chán Hứa Diệu Nhi, hiện tại Hứa Diệu Nhi đã trở thành bạn gái của Liêu Nhã Triết.

Phùng Học Minh thở dài một hơi, lúc này nhớ lại, Mạc Thiển Thiển cũng không đến nỗi nào, chỉ là chơi không tới bến được như những người khác. "Cô ấy đúng là thích hợp, để tôi bảo người liên hệ cho cô ấy luôn nhé?" Phùng Học Minh nói với Phàn Kỳ.

Phàn Kỳ ngạc nhiên, cô mới hỏi anh ta một câu mà anh ta đã đồng ý rồi? Cô nói với anh ta: “Vậy cảm ơn, tôi đi nhé.”

Phùng Học Minh đi vào công ty, nhìn mọi người trong công ty đều đang bận rộn. Tuy rằng công ty có quy mô không lớn nhưng nơi này làm anh ta có cảm giác vui sướng tự hào. Không giống Thiên Hòa, ở sau lưng Thiên Hòa là những căn phòng chồng chất lên nhau, từ những căn phòng đó xếp thành một tập đoàn lớn.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 522



Phùng Học Minh ngồi ở trong văn phòng, xử lý một ít công việc. Anh ta nhìn đồng hồ, sắp đến hai giò chiều. Phùng Học Minh xoay người, lấy một khung ảnh từ sau lưng tủ kính.

Trong ảnh tlà anh ta lúc mười lăm tuổi, mặc quần áo chuyên dùng để cưỡi ngựa, trong tay nắm một con ngựa, chụp cùng ông ngoại.

Ngày đó anh ta cùng Trần Chí Khiêm tắm suối nước nóng ở Izu, Trần Chí Khiêm nằm dựa vào trong ao một cách thoải mái, giữa sương khói lượn lờ, giọng nói của Trần Chí Khiêm có cảm giác lành lạnh không nói nên lời: "Nếu anh quyết định làm như vậy, anh chính là người ép ông ngoại anh đi đến ngõ cụt. Anh chắc chắn muốn tiếp tục sao?"

Anh ta đặt khung ảnh lên bàn, gọi điện thoại cho ông ngoại đang ở Thụy Sĩ.

Trong khi chờ cuộc gọi được kết nối, Phùng Học Minh lấy máy ghi âm thu nhỏ ra, đặt nó lên bàn và nhấn nút ghi âm. Khi điện thoại được kết nối, anh ta nhấn nút rảnh tay và một giọng nói từ đầu dây bên kia truyền đến: "Alo!"

"Ông ngoại."

"Học Minh à!"

"Ông ngoại, công ty có vấn đề về dây chuyền vốn, không biết chú Cung có nói với ông chưa?"

"Nói rồi, nói là lấy khoản tiền từ dự án cao ốc đang xây dựng tại Hoà Văn Điền để giải quyết vấn đề vốn cho Thắng Tường. Cứ làm như vậy đi."

"Cháu lo rằng cao ốc ở Hà Văn Điền sẽ không vượt qua được cuộc kiểm tra. Ông biết rằng những tài liệu sử dụng trong quá trình mua bán, chú Cung..." Phùng Học Minh kể chi tiết vấn đề của khu nhà ở mới xây này.

"Không sao, chuyện này cứ để cho chú Cung giải quyết đi, ông ta có quan hệ."

Nghe ông ngoại nói như vậy, Phùng Học Minh lên giọng: “Ông ngoại, con đã nói nhiều lần rồi, nhà ở phải có tiêu chuẩn chứ không phải quan hệ.”

"Học Minh, không phải hôm nay cháu mới đi làm, sao còn chưa hiểu ra?"

Bởi vì Phùng Học Minh từng rời công ty, phải tự nài xin ông ta trở về, Lưu Tương Niên cũng không nặng lời: "Học Minh, chỉ lần này thôi. Những khu cao ốc này đã đến mức này rồi, không thể sửa nữa rồi. Không phải cháu lấy hai mảnh đất sao? Hai mảnh đất đó, cháu muốn xây gì thì xây.”

"Tòa nhà Hàm Thuỷ vẫn đang bị điều tra, cháu bị hẹn gặp nhiều lần rồi. Vào thời điểm này, nếu chú Cung... Với tư cách là người kiểm soát thực tế của Thiên Hoà, cháu có thể sẽ phải ngồi tù." Phùng Học Minh nhắc nhở Lưu Tương Niên.

Lưu Tương Niên sợ anh ta bỏ cuộc nên ông cụ an ủi anh ta: "Học Minh à, đừng lo lắng và giao nó cho chú Cung, cháu không hiểu những khúc mắc ở đây, ông ta sẽ xử lý nó."

"Vâng."Phùng Học Minh cúp máy, lấy băng từ trong máy ghi âm ra, đánh dấu ngày, tháng, năm vào ô trống, anh ta lấy một chiếc hộp từ trong tủ, bên trong có băng ghi âm, tài liệu và một danh sách dài ghi lại những người liên quan.

Sau khi anh ta giao những tài liệu này ra, Thiên Hòa sẽ hoàn toàn sụp đổ. Phùng Học Minh nhốt mình trong văn phòng, hít thở sâu nhiều lần, cuối cùng, anh bấm số điện thoại của điều tra viên ICAC*.

*ICAC: Ủy ban Độc lập Chống th*m nh*ng

Hồng KôngNgày 1 tháng 12 năm 1986, đã 5 tháng kể từ tháng 7 đến nay, không còn ai nghi ngờ những gì Phàn Kỳ nói trên đài phát thanh. Giá cổ phiếu bất động sản, đặc biệt là của các công ty bất động sản nhỏ, không chỉ tăng gấp đôi, nhiều nơi đã tăng gấp năm, sáu lần.

Bất động sản Thiên Hoà mặc dù có thị trường lớn, nhưng vì trước đó giá cổ phiếu thấp nên gần đây đã bị thổi phồng, cho dù không dẫn đầu trong lĩnh vực bất động sản, nhưng nó vẫn là cổ phiếu có xu hướng tăng mạnh.Vì vậy, tin tức hôm thứ Bảy đã ảnh hưởng đến việc mở cửa thị trường, sau khi Thiên Hoà giảm ba điểm, nó đã từ từ phục hồi.

Phàn Kỳ xem xét tình hình, cô sắp đi sang Mỹ, Diêu Hoa và công ty của ông Carter đã hợp tác. Nhưng bọn họ chỉ mượn danh nghĩa của Diêu Hoa, Diêu Hoa chỉ thu hoa hồng từ đó.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 523



Cô và Liêu Kế Khánh sang Mỹ vì muốn hợp tác sâu với Carter và bên Carter cũng cho cơ hội. Hôm nay cô muốn tận dụng tốt cơ hội này và thực hiện một cuộc bán khống tuyệt vời.

Bây giờ cô ấy có cổ phiếu của Thiên Hoà mượn từ các tổ chức tài chính khác nhau đưới danh nghĩa công ty đầu tư của Carter, số tiền này đủ để dẫn dắt thị trường.

Cô hít thở sâu, và vào lúc 10:12, cô bắt đầu tung ra thị trường với một lượng lớn lệnh bán khống, và giá cổ phiếu của Thiên Hoà đã tụt dốc, giảm 115 chỉ trong vài phút.

Sau khi giá cổ phiếu hồi phục trong thời gian ngắn, Phàn Kỳ lại bán cổ phiếu. Lúc này, các quỹ bắt đầu hoang mang. Tin tức hôm thứ Bảy thực sự phát huy tác dụng ở đây, các nhà đầu tư nắm giữ Thiên Hoà đã bỏ chạy, giá cổ phiếu liên tục giảm.

Thiên Hoà sử dụng tài sản thế chấp của công ty niêm yết để tài trợ, giá cổ phiếu giảm mạnh và chạm đến mức phải bán tất cả cổ phiếu, Thiên Hoà bắt buộc phải đặt tiền cọc thêm.

Nhưng Thiên Hoà, ngay cả hóa đơn thương mại cũng không thể thanh toán, làm sao có tiền để tăng tiền cọc?

Trong vòng chưa đầy một giờ, giá cổ phiếu của Thiên Hoà đã giảm gần một nửa. Cô bắt đầu mua cổ phiếu để trả lại số đã vay của các tổ chức khác, nhưng vì đường dây thanh lý bị tấn công nên số cổ phiếu phải thanh lý vẫn đổ ra ngoài. Việc cô mua cổ phiếu ít ảnh hưởng đến thị trường và giá cổ phiếu của Thiên Hoà đã nhanh chóng giảm 532 điểm.

Giá bán ra của Phàn Kỳ là 761 và giá mua về của cô là 422. Cô ấy đã kiếm được gần 10 triệu trong một giờ vào buổi sáng, tất nhiên, tài khoản không phải của cô.

Do đó, bản tin buổi trưa đưa tin rằng Tập đoàn Thiên Hoà đã bị thiếu vốn ở nước ngoài.

Đồng thời, trên thị trường có tin đồn rằng bất động sản của Thiên Hoà ở Hà Văn Điền có vấn đề về chất lượng nên được dùng để trả nợ cho Thắng Tường, và tập đoàn kiến trúc Thắng Tường không muốn nhận.

Trong tình hình hoảng loạn như vậy, thị trường mở cửa vào buổi chiều và Tập đoàn Thiên Hoà đã ngừng giao dịch.

Đây là trong thị trường chứng khoán tăng giá, chưa kể giá cổ phiếu hôm nay đã giảm một nửa, buổi trưa báo tin có vấn đề về chất lượng, hiện tại cổ phiếu bị đóng lại, không bán được, trong thời kỳ thị trường chứng khoán tăng giá, các nhà đầu tư đã mua cổ phiếu Thiên Hoà gần như thua lỗ, khóc không ra nước mắt.

Lúc này, Phùng Học Minh và trợ lý của Lưu Tương Niên là Cung Định Bang đang ngồi với nhau.

Trong dự liệu tính toán của Cung Định Bang, ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có sự thiếu hụt vốn ở nước ngoài, giá cổ phiếu giảm mạnh và cần một số tiền lớn để đặt cọc, bây giờ chỉ có thể gọi điện cho Lưu Tương Niên.

Lưu Tương Niên lúc này mới ngủ dậy, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, ông đi tới bắt máy: "Alo!"

"Ông ơi, cổ phiếu của Thiên Hoà hôm nay giảm 532 điểm do các tổ chức ở nước ngoài bán khống." Phùng Học Minh nói.

"Cái gì?" Lưu Tương Niên kêu lên.

Phùng Học Minh giải thích tình hình sau khi mở cửa thị trường hôm nay: "Lý do chính là tin tức vào thứ Bảy đã được lan truyền rộng rãi. Tin tức này đã tạo cơ hội cho các tổ chức ở nước ngoài bán khống. Hôm qua, chú Cung gặp chủ tịch của Thắng Tường, bàn về kế hoạch sử dụng dự án xây cao ốc để đưa ra ý kiến mượn tiền trả nợ.

Hôm nay lại có tin đồn rằng Thắng Tường không muốn những tòa nhà này vì chúng có vấn đề về chất lượng. Vì chúng ta có mối quan hệ tốt với họ, ngay cả khi họ không chấp nhận dùng nhà để trả nợ, bọn họ cũng không thể tung tin đồn như vậy ra ngoài chứ? Hôm nay giá cổ phiếu giảm mạnh 53 điểm, nhất định có liên quan đến tin đồn này."

Cung Định Bang nhìn Phùng Học Minh, mặc dù ông ta không hy vọng vốn nước ngoài sẽ bán khống, nhưng ông ta phải chịu trách nhiệm về tin đồn rằng các tòa nhà đang xây dựng có vấn đề về chất lượng.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 524



Hơn nữa ông chủ cũng hiểu rõ, điều ông muốn chính là dùng những tòa nhà này kéo Phùng Học Minh vào. Đương nhiên, ông chủ muốn Phùng Học Minh tham gia vào hai năm trước rồi nên đã làm thiệt hại thương hiệu quân áo của anh ta. Đó là bởi vì anh ta làm việc gì cũng không được ở bên ngoài, sau khi anh ta vào, ông ta sẽ có cách.

"Ông chủ, trong dự án khu dân cư này, việc giao hai tòa nhà trong giai đoạn đầu sắp hoàn thành, chúng tôi sẽ lập tức xin nhận để đẩy lùi tin đồn." Cung Định Bang nói.

Phùng Học Minh lắc đầu: "Vấn đề là, bê tông và thép được sử dụng trong những tòa nhà này thực sự có vấn đề. Lấy tiền đề là thị trường bên ngoài đang có sóng gió, ai dám để chúng ta qua vòng kiểm tra?"

"Định Bang, hay là anh đi tìm..." Lưu Tương Niên nhờ trợ lý sắp xếp ăn cơm với nhân viên tiếp nhận kiểm tra.

"Ngay cả khi kiểm tra được thông qua, nếu giá cổ phiếu đã giảm như thế này, nó không tăng lên cũng không sao. Nếu nó tăng rồi giảm như vậy, chúng ta có vấn đề về thiếu vốn. Vay ngân hàng và nhà cung cấp, vốn dĩ không cần lo lắng, giờ lo sốt vó cả rồi. Mọi người đều ở đây thúc giục, nên làm gì bây giờ?"

Phùng Học Minh đứng dậy: "Cháu có thể lấy tiền ở đâu để bịt những lỗ hổng này bây giờ?"

Lưu Tương Niên biết rằng đây là ưu tiên hàng đầu, và ông ta rất không hài lòng với cách xử lý của trợ lý, chuyện này Thắng Tường không cần phải làm ầm ĩ lên như vậy, chuỗi vốn ban đầu rất chặt chẽ và bây giờ nó đang phải đối mặt với việc vốn bị phá vỡ.

Ông ta nói: "Ông sẽ mua vé máy bay quay lại! Nhờ một người bạn cũ giúp đỡ. Miễn là dòng vốn lưu động chậm lại, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

"Ông ngoại, tối nay có cần ăn cơm với mấy người kia không?" Phùng Học Minh hỏi ông ta.

Lưu Tương Niên nói: "Hiện tại tình huống cấp bách, đương nhiên là cháu phải đi rồi."

Phùng Học Minh biết rằng chỉ cần anh ta đi, anh ta sẽ không thể thoát tội hối lộ. Những người cấp dưới Cung Định Bang chỉ đang thực hiện việc đó.

Khi Cung Định Bang trở thành nhân chứng bôi nhọ, ông ta có thể được miễn giảm hình phạt và anh ta sẽ bị bắt vào tù.Trong tình huống này, ông ngoại vẫn đưa ra quyết định như vậy.

"Vâng! Ông ngoại mua vé xong thì nói với cháu, cháu đến đón." Phùng Học Minh nói.

"Vâng."Phùng Học Minh cúp máy rồi lại nhận được một cuộc gọi, anh ta tiếp tục giải thích bằng giọng điệu nghiêm túc.

Ba giờ chiều, ban hội đồng quản trị mở họp, các giám đốc đổ hết trách nhiệm lên đầu Phùng Học Minh, nói rằng nếu có ông chủ ở đó thì sẽ không xảy ra chuyện như thế này.

Cung Định Bang đã giải thích với họ rằng tình trạng sức khỏe của ông chủ không tiện để giải quyết vấn đề hiện tại. Phùng Học Minh cũng được giao nhiệm vụ khi đối mặt với tình hình khẩn cấp.

Trên thực tế, thống đốc Hồng Kông đã ra lệnh điều tra kỹ lưỡng sự cố tòa nhà Hàm Thuỷ, nếu không Phùng Học Minh đã không quay trở lại Thiên Hoà.

Ý kiến của các giám đốc là anh ta không nên quay lại, anh ta chỉ có thể an phận sản xuất quần áo. Nghe tin Lưu Tương Niên sẽ quay lại, họ như mong chờ vị cứu tinh.

Cuộc họp ban hội đồng quản trị kết thúc lúc năm giờ hơn. Phùng Học Minh xuống lầu lên xe, Cung Định Bang ngồi ở ghế phụ lái, quay đầu nhìn Phùng Học Minh, mệt mỏi ngồi xuống, ông ta nói: “Cậu chủ, ông chủ mua vé xong rồi, giờ đang trên đường đến sân bay, dự kiến 8:20 sáng mai sẽ đến Hồng Kông. Cậu đã vất vả cả ngày nay rồi, sáng mai để tôi đi đón thay cậu?"

Phùng Học Minh cười nhạt: "Đưa thông tin chuyến bay cho tôi, tôi tự đi đón."Cung Định Bang quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn Phùng Học Minh qua kính chiếu hậu, thật đáng thương! Chắc anh ta không ngờ rằng ông ngoại của mình lại muốn tống anh ta vào tù nhỉ? Anh ta còn nghĩ đến việc tự mình đi đón ông chủ. Không đủ tàn nhẫn, sao có thể tiếp nhận Thiên Hoà?

Ông ta nói: "Cậu chủ."

"Sao?"
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 525



Cung Định Bang giới thiệu danh tính của những người tham gia bữa tối hôm nay, Phùng Học Minh ngồi ở ghế sau không trả lời mà chỉ yên lặng lắng nghe.

Để được vào trong, họ đã chi rất nhiều tiền và gửi một số ít này đi chôn cùng, nhưng theo thông tin thu được, đây là những con cá nhỏ mà thôi.

Sau bữa tối, Phùng Học Minh trở về nhà, ngồi trên ban công, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, ngước nhìn bầu trời, ánh mắt trầm tư, anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày đưa ông ngoại vào ăn cơm tù.

Tất cả những điều này bắt đầu từ khi anh ta muốn thoát khỏi ông ngoại của mình và anh ta đã dấn thân vào một con đường không thể kiểm soát.

Trần Chí Khiêm giống như một phù thủy cầm trên tay một quả táo độc, vừa nói quả táo có độc, vừa nói rằng quả táo rất to và ngọt.

Anh ta cắn một miếng, cắn thêm một miếng nữa, và cuối cùng nuốt trọn cả quả táo, và anh ta đã đạt được mục đích.

Theo quan điểm của thế giới bên ngoài, chính anh ta, con sói mắt trắng, đã cắn lại ông ngoại của mình, nhưng thực tế thì sao? Anh ta thực sự cắn chính ông ngoại mình.

Phùng Học Minh ngồi trên ban công cả đêm. Từ những con tàu có ánh đèn trông nhỏ li ti trong bến cảng đến lúc thấy rõ chúng, anh mới quay người đi vào phòng, thay quần áo rồi xuống nhà để lên xe và đi đến sân bay.

Lưu Tương Niên vội vã đến sân bay, khi gọi điện cho cháu trai, ông ta cũng không vội vàng như vậy.

Sau khi cúp điện thoại, ông ta gọi cho nhóm bạn cũ của mình, nhóm bạn cũ lần lượt trốn tránh, không muốn nói lời nào với ông ta, huống hồ là giúp ông ta vào lúc này, miễn họ không gây rắc rối đã tử tế lắm rồi.

Chỉ có một người không giúp được gì nhiều đã nói với ông vài lời. Người đó nói, trong giới chứng khoán có tin đồn rằng vốn là vốn ở nước ngoài, nhưng người giao dịch là cháu dâu của ông.

Người này nói rằng cả thị trường đang ca ngợi Phàn Kỳ là một người dũng cảm dám bán khống những cổ phiếu bất động sản hot nhất trong thị trường giá lên. Trước đây, khi thị trường không tốt lắm, một số người đã bán khống và buộc phải ra đi.

Vậy mà là Phần Kỳ bán khống Thiên Hoà? Chuyện này chắc chắn có đứa cháu nhà mình đứng sau.Thiên Hoà giảm mạnh như vậy đã trở thành tiêu điểm của thị trường, vậy thì nhiều việc làm chỉ có thể thực hiện trong bóng tối, nếu thật sự bị bại lộ, ai dám manh động?

Bây giờ đã mất kiểm soát, không còn đơn giản như để cháu trai ngồi tù hai năm rồi ra, mà là ngọn lửa lớn đang thiêu đốt Thiên Hoà.Sau khi xuống máy bay, Lưu Tương Niên đã không chợp mắt suốt mười hai tiếng đồng hồ, ông ta vô cùng lo lắng. Nhưng ông ta cũng tự an ủi mình rằng, ông ta là người đã trải qua biết bao sóng gió, ông ta có thể hóa rủi thành may.

Cuối cùng, khi máy bay hạ cánh, Lưu Tương Niên chống nạng bước ra khỏi sân bay dưới sự hộ tống của y tá riêng. Ngoài sân bay, Phùng Học Minh cau mày đợi ông ta. Mặc dù sức khỏe không tốt nhưng ông ta vẫn bước nhanh.

Trước khi đi đến chỗ Học Minh, một số người đã đi tới, nói với ông: "Ông Lưu Tương Niên, tôi là giám đốc điều tra của ICAC..."

Lưu Tương Niên nhìn Phùng Học Minh: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Đứa cháu ngoại không trả lời ông, và lặng lẽ nhìn ông bị ICAC dẫn đi.Sau khi vào ICAC, đối mặt với sự thẩm vấn, Lưu Tương Niên toát mồ hôi lạnh. Tại sao ICAC lại có nhiều thông tin chi tiết như vậy? Chắc chắn là trong Thiên Hoà có nội gián.

Và cuộc điều tra không phải là mới đây, đây có khi là một cuộc điều tra kỹ lưỡng từ trước?Đối mặt với chuyện này, cơ thể ông ta vốn đã yếu ớt, cộng thêm mười mấy tiếng đồng hồ suy nghĩ và vài tiếng đồng hồ thẩm vấn, Lưu Tương Niên đột nhiên không thể gắng gượng nổi, ngã khỏi ghế.

Vào lúc 5 giờ chiều ngày hôm đó, Lưu Tương Niên được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 526



Phàn Kỳ đang thu dọn hành lý, ngày mai cô sẽ đi Mỹ. Cô đã được mọi người khen ngợi trên thị trường ngày hôm qua vì dám bán khống khi thị trường lên giá.

Trên m.ô.n.g Thiên Hòa toàn là phân, còn không dám làm không? Cô có khả năng bán khống, nhưng cô không phải người thích bán khống.

Thời điểm phù hợp để bán khống thường đi kèm với rủi ro thị trường. Cảnh Lưu Tương Niên vào bệnh viện phát đi phát lại trên TV, Lưu Tương Niên được ICAC mời uống cà phê dẫn đến bệnh tái phát.

Cô ngồi trên giường gọi điện thoại, Trần Chí Khiêm ở đầu dây bên kia đang nói những thuật ngữ chuyên ngành mà cô không hiểu, cuối cùng anh nói: "Alo!"

"Lưu Tương Niên được ICAC gọi thì ngã bệnh ngay tại chỗ, vừa được đưa vào bệnh viện."

"Thật sao? Kệ ông ta đi, tối nay anh còn phải tăng ca, ngày mai em còn có chuyến bay dài, đi ngủ sớm đi."

Vốn tưởng rằng anh nghe được tin này sẽ rất vui, không ngờ chưa kịp nói lời yêu thương vui vẻ, Phần Kỳ quyết định thử một phen: "Trần Chí Khiêm!"

Trần Chí Khiêm bị cô gọi như vậy, tự hỏi anh bận công việc không nói chuyện đàng hoàng với cô, cô buồn rồi sao? Anh nói: "Đợi anh bảo họ đi ra ngoài, em đợi chút!"

“Không cần.” Phần Kỳ cười: "Em chỉ muốn nói với anh, em thích anh, em thích anh, em yêu anh!” Trong câu nói này, cô dùng tiếng địa phương Thượng Hải, tiếng Quảng Đông và tiếng phổ thông. Quả nhiên, anh bật cười, thấp giọng nói: "Anh cũng vậy."

"Anh bận tiếp đi!"

Phàn Kỳ cúp máy, cô thấy cuộc khủng hoảng Thiên Hoà bắt đầu được nhắc đến trên TV. Họ đã nhắc lại chuyện của Trang Linh Linh và Dung Viễn ba năm trước để so sánh, Trang Linh Linh và Dung Viễn là người cuối cùng đã mua lại tập đoàn Hồng Hi từ nhà họ Lận.

Vào thời điểm khủng hoảng vận chuyển đường thuỷ toàn cầu, chuỗi vốn của nhà họ Lận cũng bị phá vỡ vì quá nhiều dự án. Sau khi chuỗi vốn bị phá vỡ, tập đoàn Hồng Hi sắp phá sản, Trang Linh Linh và Dung Viễn đã mua lại công ty với giá 200 triệu.

Bây giờ giá trị của Hồng Hi trên thị trường đã tăng lên 1,2 tỷ và họ đã xử lý rất tốt với vấn đề cổ phiếu này.

"Không giống nhau. Mặc dù Dung Viễn không công nhận nhà họ Lận, nhưng anh ấy vẫn tôn trọng ông Lận quá cố. Khi ông Lận qua đời, hai vợ chồng đã gửi vòng hoa đến. Vì lợi ích của mình, hầu hết những người giàu có ở Hồng Kông đều có mặt trong tang lễ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đám tang của ông Lận cũng khá chỉn chu. Trần Chí Khiêm đã nhiều lần đề cập rằng Lưu Tương Niên đã bán tài sản của gia đình họ Trần cho người Nhật trong lúc thành phố Hồng Kông bị xâm chiếm.

Rất rõ ràng, Trần Chí Khiêm thậm chí không nói tình cảm với Lưu Tương Niên, thậm chí là một chút thương xót cũng không có. Thế nên, cho dù hôm nay Trần Chí Khiêm có kêu gọi, nếu có thể giao phó cho Thiên Hòa, chắc hẳn anh ấy cũng sẽ không ra tay, đúng không?"

"Nếu anh ấy thực sự có lòng thương xót, anh ấy sẽ không cho phép vợ mình bán khống Thiên Hoà."

Lời phân tích này đã làm sâu sắc thêm sự hoảng loạn trên thị trường. Phải chăng Thiên Hoà sắp phá sản? Chế độ bán trước bắt đầu từ thành phố Hồng Kông. Khoản tiền đặt cọc của Thành phố Hồng Kông được gọi là tài sản dở dang.

Số tiền này được lưu trữ trong ngân hàng bên thứ ba được giám sát bởi một công ty luật đối với việc xây dựng dự án này.

Vấn đề là khoản thanh toán trước hiện tại chỉ là 20%, khoản thanh toán thấp như vậy không đủ để hoàn thành phần chính của tòa nhà, vì vậy dự án Thiên Hoà đang thực hiện chưa thể hoàn thành.Phàn Kỳ đọc báo trên chuyến bay đến Hoa Kỳ, toàn là những tin tức như thế này.

Tất cả những áp lực này giờ đây đều đổ dồn lên vai Phùng Học Minh. Anh ta đang ở bệnh viện, ông ngoại anh ta bị đột quỵ và đang được điều trị, ông ta còn bị ung thư thận nên việc điều trị càng thêm phiền phức.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 527



Khi ông ngoại vừa tỉnh dậy, nửa người của ông đã bị tiệt và ông không thể nói chuyện rõ ràng. Liêu Nhã Triết đã cùng Phùng Học Minh vào bệnh viện, kể cho ông nghe những tin đồn trên thị trường.

Sau khi Lưu Tương Niên bị đột quy, ông ta không thể nói, cũng không thể cử động cơ thể, ông ta vẫn nghe được, đầu óc ông ta còn minh mẫn, có thể hiểu những gì Liêu Nhã Triết nói.

Liêu Nhã Triết lại thích lải nhải, và kể tất cả những thứ lộn xộn trên thị trường ra, thậm chí nói cả chuyện một số người giàu thân cận với Lưu Tương Niên đánh giá về ông.

Đây không chỉ là giả tình giả nghĩa, đơn giản là đang đánh chó rơi xuống nước, nghe được tiếng Lưu Tương Niên kêu ô ô ô.

"Phàn Kỳ bán khống Thiên Hoà rất hay. Ông Carter đã gọi điện và mong được gặp cô ấy. Công việc không chỉ là..."

Đây là lấy tính mạng Thiên Hoà làm bàn đạp để Diêu Hoa ra nước ngoài sao?

Lưu Tương Niên không thể cử động, cũng không thể nói, vô cùng tức giận và đau đớn. Thấy ông ngoại như vậy, Phùng Học Minh vỗ vai Liêu Nhã Triết: "Anh về đi!"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Không sao, tôi ở lại với anh một lát. Diệu Nhi và Chu Nhã Lan đang tập thể dục, và còn nửa giờ nữa cô ấy mới tập xong. Tôi sẽ đón cô ấy rồi cùng về."

Phùng Học Minh nghe xong, anh đ.ấ.m anh ấy: "Muốn khoe với tôi là anh và Diệu Nhi ở bên nhau rồi, phải không?"

“Không phải!” Liêu Nhã Triết nghĩ không đúng, không thể để cho anh ấy hiểu lầm: "Ý của tôi là, tôi không cố ý khoe khoang, nhưng Diệu Nhi ở bên tôi rồi.”Vừa nói anh ta vừa cúi đầu mỉm cười.

Anh ta không nói, Phùng Học Minh sẽ thấy thoải mái hơn, sao anh ta lại còn nói rõ hơn nữa? Phùng Học Minh đẩy Liêu Nhã Triết ra khỏi cửa phòng bệnh, để anh ta cút càng xa càng tốt.

Sau khi vào ngồi một lúc, anh quyết định gọi điện cho Trần Chí Khiêm, nếu Thiên Hoà sụp đổ hoàn toàn, phá sản và phải thanh lý, những người thuê nhà và chủ nợ sẽ bị ảnh hưởng.

Trung tâm mua sắm ở thành phố Hồng Kông quá lợi thế, dưới tình hình hiện tại, bản thân không có cách nào để có tiền, tuy nhiên, Trần Chí Khiêm hiện đang có các mối quan hệ và nguồn lực ở thành phố Hồng Kông.

Qua điện thoại, Trần Chí Khiêm nói rằng anh đã cân nhắc vấn đề này, chắc chắn rằng Thiên Hoà sẽ phá sản, nhưng đó không phải thanh lý mà là tổ chức lại, và anh sẽ giúp đỡ.

Nếu như vậy, toà nhà sẽ tiếp tục được xây dựng mà không bị dở dang và các chủ nợ có thể lấy được tiền của họ.

Trần Chí Khiêm nói: "Phùng Học Minh, Phồn Viên đã được ông của anh mua qua bên thứ ba. Bà tôi không cam tâm. Tôi muốn mua lại Phồn Viên và thực hiện tâm nguyện phá dỡ Phồn Viên. Anh có thể giúp tôi không?"

"Trần Chí Khiêm, nếu anh muốn lấy lại Phồn Viên, tôi không phản đối, nhưng tôi thực sự không đồng ý nếu anh muốn phá dỡ Phồn Viên. Vẻ đẹp của Phồn Viên là loại chỉ có thể cảm nhận được nhưng không thể nói thành lời. Chỉ thay đổi một chút thôi, tôi cũng thấy tiếc, giờ anh muốn phá bỏ nó, tôi không làm được."

"Việc Thiên Hoà phá sản và thanh lý sẽ khiến nhiều người mất đi số tiền tiết kiệm trong nhiều năm. Tôi sẽ không lấy chuyện này làm vật trao đổi. Hãy thử nghĩ từ góc độ của bà tôi, bà có muốn Phồn Viên tồn tại ở thế giới này không? Thôi, anh làm việc đi, suy nghĩ kỹ rồi báo với tôi." Trần Chí Khiêm cúp điện thoại.

Phùng Học Minh muốn đập nát điện thoại, đã nói rằng anh ta sẽ không dùng nó để trao đổi, nhưng anh ta đã cầu xin anh ấy làm rất nhiều việc. Phùng Học Minh dựa vào ghế sô pha và nhắm mắt lại, đó là tất cả những ký ức thời thơ ấu của anh ta trong những ngày tháng cha mẹ anh cãi nhau.

Phồn Viên là nơi trú ẩn an toàn của anh ấy, chỉ cần anh ấy ngồi trong vườn, sự yên tĩnh lộ ra sự nhanh nhẹn, anh ta có thể tìm thấy niềm vui trong một khúc quanh, một bông hoa và một vũng nước.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 528



Tiếp đó, anh ta đến thăm tòa nhà Viên thị, khi đó anh ta đã hạ quyết tâm học kiến trúc và muốn tiếp bước vị trưởng bối đó.

Sau đó, khi nghe câu chuyện của bà từ người khác, anh có chút xấu hổ và hối hận, nếu anh ta không trở về nước, họ có thể trở thành người thân không, anh ta có thể gặp bà không?

Bây giờ nghĩ lại, bà ấy làm sao có thể có quan hệ họ hàng với anh ta được? Bọn họ bao gồm cả ông ngoại, đều là tu hú chiếm chỗ, chiếm nhà của bà ấy, sinh con đẻ cái ở đó, bà ấy nhất định rất ghét đúng không?

Huống chi, bây giờ đừng nói là tiền hàng, ngay cả tiền lương của nhân viên cũng không trả nổi, hay là bán đi thôi!

Vân Mộng Hạ Vũ

Phùng Học Minh thở dài, dù sao đây cũng là tài sản của ông ngoại, cũng cần được sự đồng ý của ông cụ. Anh ta bước vào ngồi xuống: “Ông ngoại, cháu đã gọi điện cho Trần Chí Khiêm, ông có biết những người này ở thành phố Hồng Kông muốn tránh xa chúng ta càng xa càng tốt, Trần Chí Khiêm cũng là người duy nhất có thể giúp cháu. Anh ấy nói rằng anh ấy muốn Phồn Viên, thứ thuộc về bà anh ấy, và anh ấy muốn mua lại nó."

Phùng Học Minh không nói rằng Trần Chí Khiêm sẽ dỡ bỏ nó, nhưng nếu nói vậy, có lẽ ông ấy sẽ không bán nó. Nếu bán nó cho Chí Khiêm, ông ấy sẽ không được chôn cất ở Phồn Viên. Đôi bàn tay ông run rẩy, gần như không cử động được, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

"Vậy cháu phải làm sao? Ông muốn cháu làm gì?" Phùng Học Minh hỏi ông ấy: "Ông muốn bắt cháu quay về, để Cung Định Bang xử lý chuyện này, ông muốn cháu vào tù, cuối cùng đập đá vào chân mình. Bây giờ cháu giúp ông xử lý đống lộn xộn này và còn phải chăm sóc ông. Cháu đã bị ép đến không còn cách nào, cháu sắp nhảy lầu đây! Một căn nhà thôi ông cũng không chịu bán. Ông muốn cháu phải làm sao?"

Từ hôm đó trở đi, Phùng Học Minh không nhắc chuyện này nữa, anh chạy đôn chạy đáo giữa bệnh viện và Thiên Hoà, buổi tối thì ngủ lại ở bệnh viện.

Cả Lưu Xảo Yên và Lưu Tuyết Nghi đều trở về trong thời gian đó. Lưu Xảo Yên đã biết được sự thật từ các chị em của mình thêm mắm dặm muối.

Các ông trùm bất động sản khác ở thành phố Hồng Kông đã biết được một số sự thật từ ông chủ của Thắng Tường, thậm chí còn đưa ra những phỏng đoán, và họ đoán gần đúng.

Lưu Xảo Yên hận cha mình vì đã g.i.ế.c mẹ bà ta, nhưng khi bà ta nghe nói rằng cha bà ta còn muốn con trai bà ta vào tù? Ngồi cạnh giường bệnh của Lưu Tương Niên, bà ta nhớ lại mọi chuyện, từ chuyện này đến chuyện năm đó bắt bà ta gả cho Phùng Thế Xương, chửi mắng xong, bà ta dặn dò con trai vài câu, dặn anh ta phải chăm sóc bản thân, không cần bận tâm chuyện Thiên Hoà, rồi lại phủi đ.í.t quay về Canada.

Tuyết Nghị còn việc học, ở lại hai ngày cũng quay về Anh nốt.Bây giờ chỉ còn lại ông ngoại và cháu trai, Phùng Học Minh từ sáng đến tối không thấy xuất hiện, Lưu Tương Niên cứ nhìn chằm chằm vào cửa, không nói được lời nào, cũng không thể bảo y tá gọi cho Học Minh…

Lưu Tương Niên càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, con gái ông ta hận ông ta hại mẹ, cháu gái cũng lấy cớ đi học mà rời đi.Chỉ có Phùng Học Minh, cho dù biết tính toán của ông ta nhưng vẫn ở bên cạnh ông ta, hạ gục gian hàng Thiên Hà.

Mấy ngày nay Phùng Học Minh bận rộn khắp nơi, thấy anh ta đã gầy đi, dưới mắt xuất hiện quầng thâm, Lưu Tương Niên thấy thật sự rất hối hận. Trong số những người thân này, chỉ có anh ta là người duy nhất không tham tiền tài của ông ta, chỉ có cháu ngoại không bao giờ rời bỏ ông ta.

Ông ta vẫn nhìn chằm chằm cánh cửa, Phùng Học Minh đi vào, trên cánh tay còn đang quấn băng gạc.Anh ta ngồi xuống, vẻ mặt mệt mỏi: "Hôm nay có người đến công trường gây rối, nhảy lầu, con lập tức đến đó rồi. Người đó không nhảy lầu nhưng có người cầm d.a.o vọt tới, vệ sĩ không để ý nên đã bị rạch một nhát, nếu con đến muộn một chút thì sẽ xảy ra chuyện gì đây?”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 529



“Đêm nay ông cụ không chịu ăn cơm." Y tá nói với Phùng Học Minh. Phùng Học Minh rời khỏi giường, anh ta không có phương tiện nên chống lên bàn y tá, nhận lấy đồ ăn rồi dùng bàn tay còn tại đút cơm cho Lưu Tương Niên: "Sao tại không ăn cơm tối chứ?"

Lưu Tương Niên nhìn anh ta, nước mắt rơi xuống, Phùng Học Minh rút một tờ giấy, lau nước mắt cho ông ta: "Đừng khóc, ông chỉ bị tê liệt thôi nên mới cảm thấy cảm động. Nếu như ông khoẻ lại, người khác đối tốt với ông thì ông sẽ quên ngay. Tuy nhiên không có việc của Chung Diễm, Hạ Nghênh Xuân không thành vấn đề mà thôi.”

Lưu Tương Niên nghe nói như thế, nước mắt không rơi được, có một tràn khí lạnh nổi lên nhưng ông ta không có cách nào trút giận lên cháu trai tiều tụy của mình.

“Nếu ông thật sự thương hại con thì hãy bán Phồn Viên cho Trần Chí Khiêm đi, hoàn thành nguyện vọng của anh ta." Phùng Học Minh hừ cười: "Anh ta ngoài miệng nói hỗ trợ, có lẽ là sẽ giúp đấy nhưng khi nào thì anh ta giúp chứ? Anh ta không gấp gáp gì nhưng hôm qua có người đập cửa hàng của WO rồi, hôm nay con bị người mua nhà đánh, không chừng ngày mai con sẽ bị cổ đông đ.â.m chết.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Những gì Phùng Học Minh nói là thật, chờ ông ngoại ăn xong, y tá thu dọn bàn. Phùng Học Minh ra bên ngoài gọi điện thoại, xử lý công việc.

Nghe thấy ông ngoại kêu lên ô ô, Phùng Học Minh có hơi nghi hoặc, lật chăn của ông ta rồi kéo lên trên người. Anh ta hỏi: "Sao vậy? Ông muốn gì?”

Lưu Tương Niên không thể nói được, không biết khoa tay múa chân như thế nào, cháu ngoại đến cửa sổ uống nước, nghe thấy ông ta sắp đổ mồ hôi, cuối cùng ông ta chỉ vào tờ báo Phùng Học Minh đặt ở bên cạnh, chọn chữ bán trên quảng cáo bất động sản, cuối cùng Phùng Học Minh cũng đã hiểu: "Ông đã chịu bán Phồn Viên.”

Giờ khắc này Lưu Tương Niên lại do dự, chỉ cần bán đi thôi, ông ta sẽ không được chôn ở đó nữa rồi. Nếu mình chết, cháu ngoại cũng sẽ không chôn ông ta ở Phồn Viên, nhất định sẽ chôn ông ta cùng Ngô Mỹ Vân. Thôi! Thôi! Chí Khiêm muốn lấy cho bà nội anh, dù sao con cháu cũng vào sống trong đó.

Ông ta lại gật đầu lần nữa. Bây giờ ông ta và cháu trai đã tìm được cách liên lạc, ông ta lại lật đến trang giới giải trí, chỉ một nữ ngôi sao đang đeo một vòng cổ, vốn dĩ ban đầu Phùng Học Minh còn tưởng rằng ông ta đang tự hỏi rằng bản thân mình còn có thể ở bên nữ ngôi sao đó không?

"Thời điểm đẹp đẽ thì phụ nữ vây quanh, nhưng lúc xuống dốc thì có ai quan tâm?”

Lưu Tương Niên lắc đầu, ông ta chỉ cái chữ "Bán".Ông ta đã mua rất nhiều trang sức, những đồ trang sức đó thật sự để cô ta đeo, sau đó Đại Lục đóng cửa, ông ta biết rằng kiếp này đã vô vọng, vì vậy Ngô Mỹ Vân có quyền giữ tất cả những thứ đồ trang sức đeo trên người này, chúng đều ở trong két sắt trong nhà và ngân hàng cả, bây giờ ông ta cũng muốn bán chúng sao?

“Được.”Ngày Lưu Tương Niên xuất viện, Phồn Viên vừa mới hoàn tất thủ tục bán cho Trần Chí Khiêm, ông ta muốn quay về Phồn Viên để xem.

Phùng Học Minh lái xe đưa ông ta đến Phồn Viên, Lưu Tương Niên ngồi trên xe lăn, nhìn khu vườn đã gắn bó với ông ta hơn cả cuộc đời.

Trước mắt xuất hiện Trần Uyển Âm đang ngồi trên giàn hoa, Trần Uyển Âm đang ưỡn bụng thu dọn túi, mặc sườn xám dắt con xoay người, còn có lần đầu hai mắt Ngô Mỹ Vân sáng lên đi vào, mang theo nỗi vui sướng nhút nhát nói cho ông ta biết Ngô Mỹ Vân đang mang thai, thê lương gào thét hỏi rốt cuộc trong lòng ông ta có Ngô Mỹ Vân hay không, nghe thấy tin con dâu và con trai chết, Ngô Mỹ Vân đã ngã ra mặt đất không thể đứng dậy nổi…

Những ngày Trần Uyển Âm ở đây rất ngắn, Ngô Mỹ Vân lại ở đây rất lâu, nhưng chủ nhân cuối cùng của của nơi này cũng là Trần Uyển Âm, bọn họ chỉ sống nhờ ở nơi đây, còn để cho bà ấy ra đi!
 
Back
Top Bottom