Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 80



Phùng Học Minh nhìn thấy bạn trai của Phàn Kỳ, chỉ nói cho Liêu Nhã Triết, anh ta còn không biết có nên tiếp tục theo đuổi Phàn Kỳ không, cho nên không muốn nói với mẹ và Hứa Diệu Nhi rằng Phàn Kỳ có bạn trai. Loại chuyện này không liên quan gì đến bọn họ. Phàn Kỳ cười nhạt, dùng ánh mắt thương hại nhìn bà ta: “Tôi đã xem bài báo kia, tôi vẫn chưa trả lời là bởi vì tôi cho rằng không cần thiết đi giải thích cùng một người không có ý thức độc lập, phải phụ thuộc vào đàn ông, bởi vì suy nghĩ của tôi và bà hoàn toàn khác nhau. ”

Phùng Học Minh thấy Phàn Kỳ c*̃ng không từ bỏ, mắt thấy mẹ mình sắp tức giận thì anh ta vội nói: “Cô Phàn, hôm nay dừng lại ở đây thôi, ngày khác chúng ta lại nói chuyện tiếp. ”

“Ngày khác? Con còn muốn nói chuyện với người phụ nữ này tiếp sap?” Bà Phùng chất vấn Phùng Học Minh.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Mẹ, đây là trên phương diện làm ăn, mẹ không hiểu. ”

“Làm ăn gì? Con chăm sóc cho việc làm ăn của cô ta còn chưa nhiều sao? Một lần bao nhiêu tiền?” Bà Phùng giận dữ mắng mỏ con trai.

Vốn là Phùng Học Minh định đưa Phàn Kỳ đến chỗ ông, bọn họ đang đứng ở rất gần, bây giờ thấy bà Phùng giận dữ mắng mỏ thì có rất nhiều người nghe thấy, đám người vây quay Lưu Tương Niên nhìn lại, Lưu Tương Niên c*̃ng nhìn lại.

Gương mặt lạnh lùng của Phàn Kỳ cũng đối mặt với mấy vị thương nhân, dùng tiếng nói không nhẹ không nặng: “Ông cụ Lưu!”

Lưu Tương Niên đột nhiên bị một cô gái trẻ tuổi nhìn thẳng, hơn nữa đối phương lại còn dùng tiếng nói như vậy gọi mình khiến ông cụ thấy có chút ngoài ý muốn.

“Ông không quan tâm đến việc dạy dỗ đứa con gái vô học của mình sao?” Phàn Kỳ quay người đối mặt với Lưu Tương Niên. Mới vừa rồi là một chút một ngoài ý muốn, bây giờ Lưu Tương Niên cảm thấy bồn chồn trong lòng, ông cụ nhìn thấy trên cổ của cô gái có một sợi dây chuyền mà ông cụ đã không nhìn thấy trong mấy chục năm, chủ nhân của sợi dây chuyền này đã từng đeo nó và chụp cùng ông cụ một tấm hình, chỉ là ảnh chụp kia đen trắng, trên tấm ảnh không có ánh xanh biếc lập lòe kia.

Cho dù nằm mơ giữa ban ngày thì ông cụ cũng muốn gặp lại chiếc dây chuyền này, nhưng cũng luôn sợ gặp lại chủ nhân của nó, tay Lưu Tương Niên nắm chặt thủ trượng run nhè nhẹ, tại sao sợi dây chuyền này lại xuất hiện trên người một cô gái trẻ?Phàn Kỳ phát hiện ông cụ Lưu này vẫn luôn nhìn vào sợi dây chuyền của mình, thậm chí còn không rời mắt.

Phàn Kỳ kết hợp lời vừa rồi của ông chủ Chu, lại nhìn ánh mắt Lưu Tương Niên, nhớ tới chị Hạng nói chuyện nhà họ Lưu, vợ chính thức Lưu Tương Niên tiểu thư nhà họ Trần ở Thượng Hải. Lúc trước cô không hề nghi ngờ chuyện này là bởi vì trong ký ức của nguyên chủ, bà Trần Chí Khiêm c.h.ế.t sớm, nhà họ Trần gần như không có đề cập qua ông của Trần Chí Khiêm, nguyên chủ cũng chưa từng chủ động đi tìm hiểu về tổ tiên của Trần Chí Khiêm cho nên tầm hiểu biết của cô có hạn.

Nhưng mà ba Trần theo họ của mẹ, Phàn Kỳ cũng đến. Bây giờ cô kết hợp việc Trần Chí Khiêm để cô đeo chiếc dây chuyền có giá trị này đến tiệc rượu, mà Lưu Tương Niên trước mắt lại có phản ứng này, trong lòng cô đã bắt đầu suy nghĩ.

Mẹ nó!Trần Chí Khiêm thật quá đáng.

Hóa ra căn bản là anh không quan tâm đến việc cô có bị khinh thường ở nơi như thế này không mà hoàn toàn chỉ muốn cô tới trưng bày chiếc dây chuyền này ra cho ông nhìn sao?Không đúng!

Nửa đời sau bà Trần lang bạt kỳ hồ, c.h.ế.t không tử tế, nếu ba Trần vẫn luôn ở Hồng Kông thì căn bản sẽ không xuống nông thôn, cũng sẽ không trở về vào lúc tóc trắng bệch, người hơn 40 tuổi, giống chừng năm mươi tuổi, tất cả những chuyện này đều do tên đàn ông già cặn bã Lưu Tương Niên ban tặng. Mặc dù có hai mươi bảy đao treo cao, Phàn Kỳ cũng là người nóng tính, tên khốn Trần Chí Khiêm lại muốn nhận tên cặn bã này là ông sao?

Đi anh.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 81



Trong sách không nói Trần Chí Khiêm dựa vào tư bản gì lập nghiệp, chẳng lẽ là dựa vào tên cặn bã già không có điểm mấu chốt này sao? Chuyện này đúng là khiến cô buồn nôn.

Phàn Kỳ tiếp tục nói: “Ông cụ Lưu. ”

“Cô muốn làm gì?” Bà Phùng đã khống chế được cơn tức khi Phàn Kỳ gọi ba mình, bây giờ lại có chút ung dung nói, giống như vừa rồi bà ta chưa từng thất lễ trước mặt mọi người.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phàn Kỳ nhìn bà ta giống như nhìn một đứa trẻ náo loạn đang gặp rắc rối: “Vừa rồi bà nói chuyện hành động thô bỉ không chịu nổi, nếu không biết đây là tiệc rượu từ thiện do ông cụ Lưu tổ chức thì tôi còn cho rằng thượng lương bất chính mới khiến cho hạ lương sai lệch, ba con các người thật sự giống nhau. Nếu từ thiện mà không tôn trọng người khác thì cũng chỉ giống như đi bố thí. Thậm chí còn vũ nhục hai chữ này. Tôi không tin người khởi xướng buổi tiệc rượu này lại là người có tầm mắt hẹp hòi, không tích khẩu đức, ngôn ngữ bẩn thỉu. ”

Bà Phùng trong mắt Phàn Kỳ chính là một người phụ nữ sống sung sướng, bị người phụ nữ này dùng loại ánh mắt này, dùng loại khẩu khí này quở mắng trong trường hợp này thì quả thực là vô cùng nhục nhã, bà ta trừng mắt, m.á.u dồn lên mặt: “Chê cười rồi, một người mặc chiếc váy hai, ba trăm, đeo hàng giả, dựa vào việc bán thịt để kiếm ăn như cô thì có tư cách gì tới đánh giá tôi?”

“Cái váy này là chuỗi lễ phục của WO, nó được cắt xén lưu loát, mặc thoải mái dễ chịu, dùng chất liệu rất tốt. Là một chiếc váy có chi phí cao- hiệu quả, WO là một nhãn hiệu dụng tâm. ”

Phàn Kỳ nhìn về phía Phùng Học Minh: "Anh Phùng, tôi giải thích nhãn hiệu của anh như thế đã đúng chưa?”

“Cầm quần áo lấy lòng Học Minh? Cô còn dám nói mình không có ý đồ sao?”

Bà cụ Lưu lên tiếng: "Bây giờ các cô gái trong nước đến thật sự rất kén ăn, có thể đổi trắng thay đen. ”

“Bà cụ Lưu, nếu như bà cho rằng cháu ngoại của bà mời tôi quay quảng cáo cũng là có ý định tiếp cận anh ta thì vì sao lại không trói chân anh ta lại rồi khóa trong nhà, khiến anh ta không rời nhà nửa bước?”

Nghe nói như thế thì người bên cạnh cười ra tiếng, mặt Phùng Học Minh đỏ lên: “Phàn Kỳ, em nói gì vậy?”Phàn Kỳ dùng vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “Từ sâu trong lòng, chẳng lẽ anh cảm thấy thoải mái khi mẹ và bà ngoại của mình nói như vậy về nhãn hiệu mà mình dốc lòng làm nên sao?”

Phùng Học Minh có thể phủ nhận lời của cô sao? Đây là một nhãn hiệu ẩn chứa tâm huyết của anh ta, bị chính mình mẹ mình sỉ nhục như thế, chỉ là anh ta không thể nói gì khi người lớn nói chuyện. Phàn Kỳ nhìn về phía cổ của bà cụ Lưu: “Chiếc dây chuyền phỉ thúy của bà có giá cả rõ ràng trong buổi đấu giá. Trăm vạn thậm chí hơn ngàn vạn đô la Hồng Kông, cao quý không tả nổi. Còn chiếc dây truyền mà tôi đeo chưa bao giờ được công bố giá cả, đối với nhà chúng tôi thì nó có giá trị không gì sánh bằng. ”

Phàn Kỳ đứng ở bên cạnh bà cụ Lưu, không sợ không biết hàng, chỉ sợ hàng so hàng, phỉ thúy trên người cô là cực phẩm của cực phẩm, đứng ở bên cạnh chuỗi hạt của bà cụ Lưu liền tạo ra chênh lệch tới. Phàn Kỳ cúi đầu, đưa tay sờ lên khối phỉ thúy kia, nhìn về phía bà Phùng: “Nữ vương nước Anh thường xuyên đeo một sợi dây chuyền bằng ngọc trai không tròn trịa, bởi vì sợi dây chuyền kia là quà của bà đưa cho con gái. Sợi dây chuyền này của tôi cũng như thế, nó là món đồ mà người ba tặng cho con gái khi trưởng thành. Nó đã cùng bà chồng tôi vượt qua chiến tranh để hoàn thành ước nguyện của ông cố, nó c*̃ng ở bên cạnh bà qua những năm tháng khó khăn, neo đơn, bà tặng nó khi mẹ chồng tôi đi lấy chồng, trong những năm ấy, mẹ chồng ở Tây Bắc, ba chồng ở Tây Nam, con trai ở Thượng Hải.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 82



Mẹ chồng tôi đã nhét sợi dây chuyền này vào bên trong chiếc áo bông, mỗi khi nhớ nhà thì bà ấy sẽ chạm vào sợi dây chuyền thông qua áo bông, dù khó cũng có thể cắn răng chịu đựng được, cuối cùng bà ấy đợi được lúc cả nhà đoàn tụ. Về sau tôi kết hôn, hai vợ chồng chúng tôi chuẩn bị tới Hồng Kông, mẹ chồng trao cho tôi sợi dây chuyền này, hi vọng chúng tôi cũng có thể vượt qua mưa gió giống vợ chồng bọn họ, không rời không bỏ. ”

Nguyên chủ vẫn luôn chán ghét nhà họ Trần, chán ghét Trần Chí Khiêm, cho nên những lời này là do Phàn Kỳ từ biên tự diễn ở hiện trường.

Bà Phùng lập tức bắt được vấn đề trong lời nói của Phàn Kỳ: “Không hổ là diễn trò, Cô đã kết hôn từ khi nào?”

“Ngày 22 tháng 3 năm 1985, c*̣c dân chính khu Hoàng Phổ tại Thượng Hải. Tôi còn phải diễn phim cho nên không công bố, bây giờ tôi đổi nghề làm về cổ phiếu, tất nhiên có thể công khai. ”

“Nói như thật, đây là đồ vật của bà chồng cô, vậy nó của niên đại nào? Niên đại đó có công nghệ như thế này, có thể làm ra món đồ thật giả bất phân thế sao?” Bà Phùng muốn vạch trần Phàn Kỳ.

Câu nói này của bà Phùng đã nhắc nhở những người ở đây, có vẻ như sợi dây chuyền này là thật, mọi người đưa ánh mắt tập trung lên trên khối phỉ thúy.

Kim Tiểu Tuệ mới vừa rồi bị bà Phùng làm rối việc chụp ảnh chung, về sau muốn cho bà Phùng gặp chuyện xui xẻo, nhưng mà người ta có ba mẹ giàu có.

Nhưng mà vừa rồi, chồng đã nói cho bà ta biết, phỉ thúy của Phàn Kỳ có lai lịch là hàng quý hiếm.

Bà ta lên tiếng: “Bà Phùng, bà tự xưng là người đánh giá trang sức tốt nhất, tại sao bà lại cho rằng phỉ thúy trên người cô Phàn là đồ giả? Chồng tôi vừa nhìn là biết ngay lai lịch của sợi dây chuyền này, uổng cho bà lớn lên ở Phồn Viên. Sợi dây chuyền phỉ thúy này là món đồ do chủ cũ Phồn Viên cất giữ, bà không biết sao?”Nhắc đến chủ cũ Phồn Viên, cộng thêm lời Phàn Kỳ nói đây là quà trưởng thành ba tặng con gái, người ta cũng nhớ đến lịch sử của Lưu Tương Niên giàu có, chuyện này cũng bị người ta đàm tiếu, ở trước mặt không có người nào nhắc đến, nhưng có ai mà không biết năm đó ông cụ ở rể nhà họ Trần. Lưu Tương Niên chống gậy đi tới, đôi mắt già nhưng vẫn sáng như cũ nhìn Phàn Kỳ: “Cháu nói đây là đồ của bà chồng sao?”Thời điểm hỏi lời này, giọng của ông cụ cũng run rẩy.

Phàn Kỳ nghênh tiếp ánh mắt của ông cụ, trong ánh mắt có sự hiểu rõ và khinh thường, cô lạnh nhạt nói: “Chuyện này lạc đề rồi, vấn đề chính là con gái của ông nói chuyện thô bỉ, vũ nhục tôi. Ông cụ Lưu định xử lý như thế nào?”

“Cháu trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã. ” Dù Lưu Tương Niên có bệnh trong người nhưng khí thế vẫn không giảm. Phàn Kỳ không chịu lui chút nào, thậm chí còn đi thêm một bước về phía ông cụ, ánh mắt lạnh lẽo, trong tiếng nói có vẻ bức bách: “Bảo con gái của ông xin lỗi đi!”Đám người thấy Phàn Kỳ dám nói chuyện như thế với Lưu Tương Niên, huống chi còn có sợi dây chuyền này và chuyện cũ lúc trước về sợi dây chuyền của người lớn tuổi, ai cũng vây xem chuyện vui.

“Cô si tâm vọng tưởng. ” Lúc này bà Phùng lên tiếng.

“Ngậm miệng. ” Lưu Tương Niên nhìn về phía con gái. Lưu Tương Niên nhận ra sợi dây chuyền này, cũng không nguyện ý nhận người thân trước mặt mọi người, cho dù là thật thì cô cũng chỉ là cháu dâu. Nói như thế nào đây? Khí thế của cô gái này cũng không tệ, cũng không chút luống cuống ở trước mặt của ông cụ, cũng coi như ông cụ thưởng thức điểm này, chỉ là lại đi diễn phim, có chút đáng tiếc!

Lưu Tương Niên nhìn khối phỉ thúy kia, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại trăm ngàn lần, qua mấy chục năm rồi, không biết bây giờ bà ấy còn sống tốt không?Nghe lời của cô gái này thì có lẽ là mẹ con bọn họ đã chịu nhiều vất vả, không biết những cực khổ đó có khiến bà ấy suy ngẫm lại bản thân không?Chỉ sợ bà ấy vẫn còn bướng bỉnh như thế.

Chương 83

Nghĩ tới đây, Lưu Tương Niên thu liễm khí thế, trên mặt mang theo nụ cười: “Cô Phàn, hà tất lại không bỏ qua cho người khác như thế?“ Phàn Kỳ cũng cười theo: “Ông cụ Lưu thật biết nói đùa, bà Phùng còn chưa xin lỗi tôi, làm sao ông biết là tôi có lý mà không chịu khoan dung? Nói về “tính chất thứ hai“ của Beauvoi: “Mọi người đều giới hạn người phụ nữ trong bếp hoặc trong nhà sau đó lại ngạc nhiênlà tâm mắt của họ có hạn; Mọi người bẻ gãy cánh cô ấy nhưng tại cảm thán rằng cô ấy không thể bay tiệng. ” cho nên khi tôi nhìn thấy con gái của ông lên tiếng trên báo chí tôi đã không so đo với bà ta. Nhưng mà, hôm nay ở trường hợp như vậy, lời nói của bà ta có tính chất xúc phạm, thậm chí còn thấp kém không chịu được. Tôi tìm được ông, tôi cho rằng ông sẽ có những phẩm chất cơ bản, ít nhất thì tôi cũng nhận được lời xin lỗi nên có. Nhưng ông lại chú ý đến vấn đề khác, cố ý tránh vấn đề mấu chốt. Ông đang dùng hành động và lời nói cho tôi biết, nhà các người đều giống nhau, giàu không có giáo dưỡng sao? “

Người vây xem gần như đã biết Phàn Kỳ cùng Lưu Tương Niên có thể có quan hệ, nghe cô nói ra những lời này, dựa vào tài ăn nói của mình nhưng lại không biết tiến lùi hợp lý.

Sắc mặt của bà cụ Lưu bên cạnh Lưu Tương Niên đã trắng bệch, tay siết chặt túi xách, đốt ngón tay trắng bệch.

Một già một trẻ còn còn đang giằng co, thậm chí Phàn Kỳ còn nhíu mày hỏi thăm Lưu Tương Niên.

Lưu Tương Niên tự nói bản thân phải kiên nhẫn: “Trưởng bối của cháu không dạy nói chuyện cần lưu lại một đường sau này mới dễ nói chuyện sao?”

“Trưởng bối của tôi dạy tôi khiêm tốn lễ độ nhưng không thể hèn mọn nhu nhược. Nhìn có vẻ như ông cụ Lưu cũng không có ý định để con gái xin lỗi tôi, giống như tôi mới vừa nói, nếu như từ thiện mà thiếu tôn trọng với người khác thì sẽ biến thành cao cao tại thượng bố thí. ”

Phàn Kỳ liếc mắt nhìn tiêu chí tiệc rượu từ thiện "Như vậy thì buổi từ thiện này sẽ biến thành giả nhân giả nghĩa, tôi sẽ không tham gia tiệc rượu này, tạm biệt!”

Phàn Kỳ nghiêng người nói cùng Liêu Kế Khánh: “Ông Liêu, cảm ơn ý tốt của chú, cháu đi trước. ”

“Nhã Triết, buổi tối không an toàn, con đưa Phàn Kỳ đi. ” Liêu Kế Khánh nói với con trai.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được. ” Liêu Nhã Triết quay người sóng vai cùng Phàn Kỳ rời đi.

Nhìn Phàn Kỳ rời đi, Lưu Tương Niên giống như trông thấy Trần Uyển Âm ký đơn ly hôn, muốn cùng ông cụ mỗi người một ngả, ông cụ chưa bao giờ nghĩ tới, lần từ biệt đó là mấy chục năm, nhất thời run rẩy trong lòng, ông cụ không thể tự khống chế được bản thân: “Dừng lại. ”Phàn Kỳ quay đầu, nhìn ông cụ với ánh mắt hỏi thăm.

Bà Phùng nhìn về phía mẹ có sắc mặt tái xanh, cùng người ba đang mang theo vẻ lo lắng, Lưu Tương Niên trầm giọng: “Xin lỗi Phàn Kỳ. ”

“Ba... ” Trong trường hợp như vậy, để phu nhân hào môn hơn 40 tuổi bà Phùng xin lỗi một nghệ sĩ nhỏ sao?

Dù cho nghệ sĩ nhỏ này có thể là... Vậy thì liên quan gì chứ?

Bà cụ Lưu càng thấy mất mặt hơn, có một số việc ấm lạnh cần tự hiểu, nhưng mà khi ở bên ngoài, hai người họ vẫn luôn thể hiện tình cảm tốt. Nhưng mà ngày hôm nay, còn chưa hoàn toàn xác nhận, ông cụ đã vì cháu dâu của người phụ nữ kia buộc con gái của mình xin lỗi sao?

Phùng Học Minh chạy đến trước mặt Phàn Kỳ: “Phàn Kỳ, tôi thay mẹ xin lỗi em. Dù sao thì chúng ta cũng coi như có giao tình?”

Phàn Kỳ lắc đầu: “Tôi không chấp nhận. Việc này vốn là do anh gây ra, nếu anh nói cho tôi biết chiếc xe kia có ý nghĩa quan trọng thì tôi sẽ không ngồi. Anh đã gặp chồng của tôi, dù lúc đó tôi chỉ nói là bạn trai, nhưng mà tất cả những hành động của tôi đều cố gắng tránh gây hiểu lầm cho anh. Anh không thể ngăn cản mẹ và vợ sắp cưới của mình nói loạn trên truyền thông nên đã gây cho tôi rất nhiều phiền phức. Ít nhất thì trước khi bắt đầu tiệc rượu anh cũng nên nói cho mẹ và vợ sắp cưới của mình biết là tôi đã có bạn trai, tôi chỉ chụp cho WO

cái quảng cáo mà thôi, mẹ của anh cũng sẽ không nói tôi thấp kém thô bỉ như vậy. Anh nên đi xin lỗi vợ sắp cưới của mình đi, lời nói của anh đã khiến cô ta lo được lo mất, không có cảm giác an toàn. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 83



Hứa Diệu Nhi đỏ viền mắt: “Tôi không cần cô làm bộ làm tịch. ”

“Đầu tư cổ phiếu cần lôgic, tôi chỉ đang thể hiện năng lực phân tích của mình mà thôi. Cô cho rằng tôi đang nói đỡ cho cô sao? Lôgic phân tích không hợp lý.

Những người vây xem có người cười một tiếng, vội vàng dùng tiếng ho khan che lấp.

“Thời điểm vũ nhục người khác thì không để ý những lời đó sẽ tạo thành tổn thương cho họ. Đến lúc thanhtoán cho sai lầm của mình thì lại lo lắng mất mặt sao. ”

Phàn Kỳ nhún vai: "Liêu Nhã Triết, chúng ta đi. ”

Lưu Tương Niên không muốn lại dây dưa, bây giờ ông cụ đang nóng lòng muốn biết người kia như thế nào, ông cụ dùng quải trượng gõ gõ mặt đất, nhỏ giọng nói với người phụ nữ ở phía trước: “Xin lỗi. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

Bị ba ép, bà Phùng rơm rớm nước mắt: “Cô Phàn, xin lỗi!”

Phàn Kỳ gật đầu: “Ừm, về sau nhớ kỹ bắt tặc bắt tang, tróc gian bắt song, phải có chứng cứ. Cho dù có tức giận, có ghét tiện nữ thì cũng không được bỏ qua cho tên cặn bã. ”

Người bên cạnh nghe Phàn Kỳ nói lời này thì thấy giống trưởng bối đang trách phạt tiểu bối, hơn nữa lời này còn giống như mắng cả cậu Phùng.

Lưu Tương Niên trầm mặt: “Con gái trong nhà biết nói chuyện, nhanh mồm nhanh miệng quá mức cũng không phải là chuyện tốt. ”Người bên cạnh nghe hiểu, mặc dù giọng nói Lưu Tương Niên nghiêm túc, nhưng mà gọi Phàn Kỳ là “con gái trong nhà” thì tức là đã coi cô là tiểu bối. Phàn Kỳ lễ phép cười: “Ông cụ Lưu, có thể là mỗi gia đình lại có các dạy con khác nhau? “Tính chất thứ hai” của Beauvoi là mẹ chồng đề cử cho tôi học, quyển sách này cũng là mẹ chồng đề cử cho bà ấy. Quyển sách này dạy phụ nữ rất nhiều cách suy xét vấn đề. Cũng giống như tôi thích diễn xuất, cho rằng nền điện ảnh Hồng Kông phát triển cho nên muốn tham dự một lúc. Lúc đó chồng tôi đang chuẩn bị cho kỳ thi du học, dự định đi nước Mỹ. Nếu như dựa theo suy nghĩ của ông thì phụ nữ nhất định phải nhượng bộ cho sự nghiệp của đàn ông. Nhưng mà chúng tôi lại tiến hành giải quyết bình đẳng, cho dù anh ấy đến Mỹ hay đây thì anh ấy cũng có thể nghiên cứu, nhưng mà tôi chỉ có thể phát triển ở Hồng Kông, cho nên cuối cùng quyết định tới Hồng Kông. Vì vậy nhà chúng tôi sẽ không nói phụ nữ phải làm như thế nào? Đàn ông phải làm như thế nào? Chúng tôi tôn trọng lẫn nhau, cho đối phương quyền lên tiếng trọn vẹn. Xin đừng áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác!”Phàn Kỳ khoác lác không cần làm bản nháp, thật giả kết hợp, hoàn toàn không để lại cho tên đàn ông cặn bã chút mặt mũi nào.

Lưu Tương Niên nhìn Phàn Kỳ, ông cụ đã rất nhẫn nhịn giữ lại mặt mũi cho cô bé này, nhưng mà cô hoàn toàn không hiểu chuyện, thấy tốt thì ngưng, hơn nữa còn phản bác nhiều lần, mỗi khi cô nhắc đến mẹ chồng thì Lưu Tương Niên lại tự nhủ mình phải nhẫn nại tiếp, ông cụ nở nụ cười từ ái: “Được, đừng vặn vẹo, bên trên sắp tổ chức đấu giá, lại đây ngồi với ông một chút, nói chuyện với ông một chút. ”

Dựa vào thân phận của Lưu Tương Niên mà nói, sau khi bị một tiểu bối nói loạn như vừa rồi mà vẫn còn đối xử như thế với cô, như vậy đã được coi là lấy lòng. Chẳng lẽ thời tiết nhà họ Lưu muốn thay đổi, Phùng Học Minh là cháu ngoại, bây giờ có cháu trai rồi thì làm gì còn chuyện của cháu ngoại?Nhưng Phàn Kỳ vẫn không cho người ta mặt mũi, cô không biết xấu hổ, nói: “Ông cụ Lưu, con gái của ông đã xin lỗi tôi, chuyện này coi như kết thúc, chúng ta không quen. Tôi đưa ông Liêu đưa tới, đương nhiên tôi sẽ ngồi bên cạnh ông Liêu. ”

Lưu Tương Niên hận không thể đập quải trượng, ông cụ nghiến răng nghiến lợi: “Không biết tiến lùi. ”Những năm này Lưu Tương Niên đã nắm giữ được từng này lài sản, cho tới bây giờ chỉ có người nhìn sắc mặt của ông cụ, từ lúc nào lại có một cô nhóc chưa dứt sữa làm cho ông cụ mất hết thể diện ở trường hợp như thế này chứ.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 84



Liêu Nhã Triết ngồi ở bên cạnh Phàn Kỳ, cúi đầu nói với cô: “Vừa rồi cô thật sự c.h.ế.t đấy, nếu không phải cô có sợi dây chuyền này, nếu không phải là ông ta niệm tình xưa thì cô đã không còn mạng rồi. ”

Phàn Kỳ không hiểu, Liêu Nhã Triết nói: “Bang phái ở đây mọc lên như rừng, ông ta có một số công việc trong bóng tối. ”

Tại thế kỷ 21, người nào lái xe cũng phải nhường đường cho Phàn Kỳ, vỗ n.g.ự.c một cái: “Anh nói cho tôi biết làm gì? Đây không phải chuyện vô bổ sao? Xem đấu giá, xem đấu giá. Để tôi xem vợ chồng mấy gia đình giàu có sẽ mua đồ như thế nào? Còn chưa bắt đầu sao?”

Liêu Nhã Triết nhìn lên sân khấu, nhìn đồng hồ một chút: “Sắp bắt đầu. Cô đấu giá sao?”

Phàn Kỳ nhún vai: “Lời này khiến cho con quỷ nghèo cảm thấy rất tổn thương!”

“Tôi thấy năm sau là cô có thể ngồi được ở chỗ này rồi!”

“Suy nghĩ nhiều rồi sao?”

Liêu Nhã Triết hỏi cô: “Một tuần lễ bốn lần, một năm được bao nhiêu lần. ”

“Liêu Nhã Triết, suy nghĩ này của anh rất nguy hiểm. Trong giới cổ phiếu, tiền kiếm được nhờ vận khí, cuối cùng cũng sẽ bị mất khi đấu bằng thực lực. ”

Vòng đấu giá thứ nhất kết thúc, các ca sĩ lớn đang biểu diễn trên sân khấu, ca hát nhảy múa, Liêu Nhã Triết lấy cho Phàn Kỳ một miếng bánh gato tới, Phàn Kỳ nhìn chiếc bánh hạnh nhân này, do dự xem có nên ăn hay không? Nhớ tới Trần Chí Khiêm nói buổi tối hôm nay sẽ làm canh măng sườn, cô lại dừng nĩa, dù sao thì cũng không thể ăn miếng bánh gato này được. Không đúng! Cái tên chó c.h.ế.t Trần Chí Khiêm đưa cho cô sợi dây chuyền này là cố ý muốn Lưu Tương Niên chú ý, muốn làm cháu trai của tên cặn bã giàu có này sao?

Cho dù Trần Chí Khiêm làm đồ ăn ngon hơn nữa thì cô c*̃ng không ăn. Mặc dù thời điểm đọc sách, cảm thấy anh cố chấp, nhưng sau khi suy nghĩ thay anh một chút thì vẫn cảm thấy điều này đúng. Hơn nữa lại còn có mị lực như thế, mặc dù tam quan của cô không đi theo giá trị nhan sắc nhưng cũng rất thích nhân vật này. Sau khi xuyên qua, cô tiếp nhận suy nghĩ của nguyên chủ, đúng là nguyên chủ đã làm ra nhiều chuyện quá đáng, chính cô còn cảm thấy nên bênh vực cho anh.

Phàn Kỳ càng nghĩ càng tức giận, coi miếng bánh hạnh nhân như Trần Chí Khiêm, dùng cái nĩa đ.â.m hạnh nhân, coi như đang đ.â.m tên khốn này.

“Cô đ.â.m nát như vậy, còn định ăn như thế nào?” Liêu Nhã Triết hỏi cô. Phàn Kỳ phản ứng lại, không thể lãng phí lương thực, cô nhét một miếng rồi lại một miếng bánh gato vào trong miệng, trong lòng nghĩ không thông.

“Cô Phàn, ông cụ Lưu mời cô qua đó nói chuyện. ” Một người đàn ông mặc đồ vét khom lưng nói với Phàn Kỳ đang ăn bánh gato.

Phàn Kỳ lắc đầu: “Tôi đã nói rồi, tôi không quen ông ta, không chấp nhận lời mời. ”Trả lời người này xong, Phàn Kỳ tiếp tục cúi đầu ăn bánh gato. Một cây quải trượng, một đôi giày da xuất hiện ở trước mắt cô, Phàn Kỳ ngẩng đầu thấy Lưu Tương Niên gầy gò có chút tái nhợt đang đứng ở trước mặt cô.

“Vì sao lại không muốn gặp ông?” Lưu Tương Niên hỏi cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phàn Kỳ đứng lên, đưa đĩa bánh gato đã ăn hết cho người phục vụ, ngẩng đầu: “Người mất đã mất, là tiểu bối, chúng tôi không có quyền làm gì. Nếu như chúng tôi có bất kỳ quan hệ nào với ông Lưu đây thì chẳng khác nào làm nhục tổ tiên. ”

“Cháu nói cái gì?” Cơ thể Lưu Tương Niên lung lay, không thể tin được.

“Tôi nói, bà đã qua đời rất nhiều năm. ”Tiệc rượu kết thúc, Liêu Nhã Triết đưa Phàn Kỳ về nhà.

“Chúc mừng nhé! Vợ cậu chủ nhà họ Lưu!” Liêu Nhã Triết nửa đùa nửa thật.

“Thần kinh sao!”Liêu Nhã Triết nghiêng đầu nhìn cô: “Cô thật sự không vui sao? Tôi nghĩ là lúc nãy... ”

“Cảm thấy tôi vừa rồi chỉ tự cao tự đại sao? Cho là tôi không cần giá cao của Phùng Học Minh là dục cầm cố túng?”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 85



Phàn Kỳ nhìn anh ta: "Anh cảm thấy tôi không thể nuôi sống chính mình cho nên muốn làm vợ cậu chủ nhà người ta sao?“

“Nhmưng nếu chồng của cô nhận thì sao? Tôi đoán là Lưu Tương Niên sẽ không đưa tất cả gia sản của mình cho chồng cô, nhưng chút lỗ hổng ở trong tay của ông ta cũng khiến người bình thường ăn no. ”

Liêu Nhã Triết lại bồi thêm một câu: "Tôi ăn ngay nói thật. ”

“Tôi ly hôn cùng anh ấy. ”

Phàn Kỳ nói, vốn là muốn ly hôn, mượn cơ hội này để kết thúc tất cả.

“Không phải chứ! Vì chút chuyện như vậy mà cô muốn ly hôn sao?”

“Đây là một chút việc sao? Đây là ranh giới làm người cuối cùng, vì tiền tài mà có thể vũ nhục tổ tiên? Anh ấy là cháu trai nhà họ Trần, anh ấy muốn ôm chân của tên đàn ông cặn bã kia. Tôi còn không ly hôn, chẳng lẽ đợi ăn tết sao?“

“Thật ra chuyện này rất bình thường. Ở đây mới bãi bỏ nạp thiếp được mười mấy năm a? Rất nhiều phú hào có mấy người vợ. Nếu như chồng của cô trở về, anh ta sẽ là cháu đích tôn của vợ lớn, con trai nhị phòng đã c.h.ế.t được rất nhiều năm cho nên mới đến phiên Phùng Học Minh kế thừa, cho dù chồng của cô không do Lưu Tương Niên tự mình bồi dưỡng, có thể sẽ không được nhận hết sản nghiệp Thiên Hòa, nhưng mà tóm tại vẫn được nhận không ít tài sản!”

Xuất phát từ lý trí, Liêu Nhã Triết nói với Phàn Kỳ.

Phàn Kỳ hừ nhẹ: “Chuyện này liên quan gì đến tôi? Trong mắt của tôi, có 100 triệu, chỉ cần không thích sống xa xỉ thì số tiền này đủ thoải mái? Để tôi kiếm được số lời này cũng chỉ là vấn đề thời gian. Người Thượng Hải chúng tôi nói: Ba có mẹ có, không bằng chính mình có. Anh ấy nghĩ thế nào thì tôi không quan tâm, nhưng mà tôi sẽ không đến nhà họ Lưu ở.” Liêu Nhã Triết phải lau mắt mà nhìn Phàn Kỳ lần nữa, có bao nhiêu người phải vắt óc suy nghĩ làm sao để làm thân với gia đình hào môn, cam tâm tình nguyện làm tiểu nhân, cũng không chỉ có nghệ sĩ nữ trong giới giải trí, hồi trước còn có một luật sư sinh con trai của một người anh em của anh ta, người anh em kia vẫn độc thân ở ngoài như cũ.

Xe nhanh chóng đi đến trước cửa nhà họ, cô thấy Trần Chí Khiêm chờ ở bên đường, anh cứ như không kịp chờ đợi để nhận lại ông có tiền của mình. Phùng Học Minh đã miêu tả Trần Chí Khiêm cho Liêu Nhã Triết, lúc này, cái tuổi này, dáng vẻ này, Liêu Nhã Triết hỏi: “Chồng cô sao?”

“Ừm. ”Không đợi Phàn Kỳ đẩy cửa xe ra, Trần Chí Khiêm liền đến giúp cô mở cửa xe, Phàn Kỳ liếc mắt một cái.

Trước khi đóng cửa xe, Trần Chí Khiêm gật đầu với Liêu Nhã Triết một cái, biểu thị cảm ơn. Trong tay Phàn Kỳ còn có một túi đựng quần áo đã thay, Trần Chí Khiêm thuận tay nhận lấy, thấy Liêu Nhã Triết xe rời đi, anh nói: “Được rồi, lên rồi. ”

Phàn Kỳ không cho anh sắc mặt tốt, một đường đi về phía trước, tiến vào thang máy trông thấy anh cầm túi của mình thì cô đưa tay đoạt lấy, lui ra phía sau một bước, đứng trong góc. Trong thang máy còn có một người, Phàn Kỳ lại quay đầu nhìn Trần Chí Khiêm, sau khi cửa mở thì đi ra ngoài.

Trần Chí Khiêm nói: “Phàn Kỳ, không nói rõ trước với em là lỗi của tôi. ”

“Muốn biết gì thì cứ hỏi, không cần vòng vo. Có phải muốn biết Lưu Tương Niên trông thấy sợi dây chuyền này xong thì vô cảm hay là rất kích động không?”

Phàn Kỳ châm chọc cười: "Không phải anh sợ mình cầm sợi dây chuyền này đến đó thì ông ta sẽ không nhận sao. Cho dù anh nhận thì cũng xem nhẹ anh. Dù sao trước kia bà anh cũng đã ly hôn với ông ta. Anh yên tâm, kết quả rất tốt, hẳn là ông ta để ý đến đứa cháu là anh. Mục đích của anh đã đạt được, chỉ cần kiêu ngạo một chút, lại cho hai một bậc thang, anh sẽ trở thành cậu chủ nhà họ Lưu, làm đứa cháu hiếu thảo. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cửa thang máy mở ra, Trần Chí Khiêm ở sau lưng cô hỏi: “Phàn Kỳ, em không muốn vào một gia đình giàu có sao?”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 86



Nghe nói như thế, bước chân của Phàn Kỳ đi về phía trước càng nhanh, lúc tới cửa lấy chìa khóa ra thì tay vẫn run. Thời điểm Liêu Nhã Triết hỏi cô câu hỏi này, cô còn có thể bình tĩnh trả lời. Khi Trần Chí Khiêm hỏi lời này thì Phàn Kỳ phát hiện mình bị chọc giận điên lên.

Đúng rồi! Trần Chí Khiêm là một nhân vật cô yêu thích, tại sao lại hèn kém như vậy? Mắt mù rồi.

Trần Chí Khiêm lấy chìa khóa ra mở cửa, trên mặt mang ý cười: “Có cái gì thì vào nhà nói.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Nói cái gì?” Phàn Kỳ vào phòng, không thể kiềm chế cơn giận của mình: "Tôi cho rằng anh không cho tôi đi đóng phim là anh đang bảo vệ cho tôi. Trên thực tế thì sao! Cũng chỉ là do anh có tư tưởng phong kiến, là anh sợ tôi làm anh mất mặt. Cho dù tôi có cởi cái gì, tôi c** q**n áo thì cũng là quần áo của tôi. Anh đi nhận Lưu Tương Niên, đó là anh đang nhảy khỏa thân ở trước phần mộ của bà mình, anh xứng với bà mình sao? Đồ rác rưởi!”

Trần Chí Khiêm đóng cửa lại, đưa tay giữ chặt cô, trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười: “Phàn Kỳ, em đã từng gặp bà của tôi sao?”

Phàn Kỳ giống như đang nghe được một câu chuyện cười lớn: “Chưa từng gặp qua thì không thể nói một câu công bằng sao? Không thể đồng cảm với bà ấy sao? Bỏ tay của anh ra. ”

“Em nghe tôi giải thích. ”

Bây giờ Phàn Kỳ đang rất cáu kỉnh, sau khi mất hết tình cảm tốt đẹp thì chỉ còn lại sự thất vọng, bây giờ anh còn đang kéo tay cô, sức cô yếu, không thể nào tránh được, tức giận xoay người sang chỗ khác, tát lên mặt anh một cái.

Một cái tát bất ngờ không kịp đề phòng, cuối cùng khiến Trần Chí Khiêm buông lỏng tay ra, bàn tay Phàn Kỳ nóng bỏng, cô không muốn nghe anh nói: “Tôi không có hứng thú tìm hiểu cái gọi là khổ tâm của anh, tôi cũng không kém hơn anh trong việc bịa đặt. Ở trong tiệc rượu tôi cũng đã tìm cho anh giá đỡ, coi như tôi đã giúp anh. Chờ đến khi tôi thi xong giấy phép môi giới chứng khoán, chúng ta lập tức trở về Thượng Hải, hoàn thành thủ tục ly hôn. Anh đi vào nhà giàu, tôi vào thị trường chứng khoán, không còn liên quan đến nhau, sau này gặp lại coi như người dưng. ” Trần Chí Khiêm nhìn Phàn Kỳ tức giận giống như rồng đang phun lửa: “Phàn Kỳ, có biết Phồn Viên không?”

“Nghe qua, anh đừng nói với tôi là anh nhận Lưu Tương Niên vì Phồn Viên, nếu bà anh biết anh gọi ông ta một tiếng “ông” thì chắc chắn bà ở ở dưới đất sẽ khóc. ”Phàn Kỳ nhìn anh: "Làm phiền anh đừng khiến tôi ghê tởm. ”

Cô đẩy cửa phòng ra, nhìn giường nhỏ hẹp, mặc dù lúc trước là người xa lạ nhưng cô vẫn ngủ cùng anh trên một chiếc giường, cũng không cảm thấy khó xử, bây giờ cô cảm thấy rất ghê tởm. Bây giờ trong tài khoản của cô có 8 vạn đô la Hồng Kông, sau này thị trường chứng khoán sẽ mở rộng, chắc chắn cuộc sống của cô không thành vấn đề. Đi thôi!Đi ra ngoài tìm quán rượu.

Đêm nay ở khách sạn, ngày mai đi tìm phòng ở. Cúi đầu nhìn chiếc dây chuyền ở cổ, cô cởi dây chuyền xuống nhét vào tay của Trần Chí Khiêm: “Đây là bà anh để lại cho anh, nhưng mà anh vẫn nên suy nghĩ một chút xem anh có xứng cầm nó không?”

Cô cầm một cái túi bắt đầu thu dọn đồ đạc, Trần Chí Khiêm cầm dây chuyền trong tay: “Phồn Viên có nghĩa là muốn biến chuyện phức tạp thành đơn giản, trước kia khi thấy trong nước rối loại, ông cố phái người tới, mở một nhà máy bột mì ở Hồng Kông, đưa bà đến đây, bà theo học một nhà thiết kế người Na Uy ở Thượng Hải, trong những năm chiến tranh, nhà thiết kế kia cũng đến Hồng Kông, dưới sự chỉ đạo của người đó, Phồn Viên chính là tác phẩm đầu tiên của bà, bà và Lưu Tương Niên cử hành hôn lễ tại Phồn Viên.”

Phàn Kỳ ngừng động tác trong tay, quay đầu nhìn anh, Trần Chí Khiêm nói: “Phàn Kỳ, tôi tự hào mình là cháu chắt của Trần Tế Thương, cháu ngoại của Trần Uyển Âm... ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 87



Nghe nói như thế, bước chân của Phàn Kỳ đi về phía trước càng nhanh, lúc tới cửa lấy chìa khóa ra thì tay vẫn run. Thời điểm Liêu Nhã Triết hỏi cô câu hỏi này, cô còn có thể bình tĩnh trả lời. Khi Trần Chí Khiêm hỏi lời này thì Phàn Kỳ phát hiện mình bị chọc giận điên lên.

Đúng rồi! Trần Chí Khiêm là một nhân vật cô yêu thích, tại sao lại hèn kém như vậy? Mắt mù rồi.

Trần Chí Khiêm lấy chìa khóa ra mở cửa, trên mặt mang ý cười: “Có cái gì thì vào nhà nói.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Nói cái gì?” Phàn Kỳ vào phòng, không thể kiềm chế cơn giận của mình: "Tôi cho rằng anh không cho tôi đi đóng phim là anh đang bảo vệ cho tôi. Trên thực tế thì sao! Cũng chỉ là do anh có tư tưởng phong kiến, là anh sợ tôi làm anh mất mặt. Cho dù tôi có cởi cái gì, tôi c** q**n áo thì cũng là quần áo của tôi. Anh đi nhận Lưu Tương Niên, đó là anh đang nhảy khỏa thân ở trước phần mộ của bà mình, anh xứng với bà mình sao? Đồ rác rưởi!”

Trần Chí Khiêm đóng cửa lại, đưa tay giữ chặt cô, trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười: “Phàn Kỳ, em đã từng gặp bà của tôi sao?”

Phàn Kỳ giống như đang nghe được một câu chuyện cười lớn: “Chưa từng gặp qua thì không thể nói một câu công bằng sao? Không thể đồng cảm với bà ấy sao? Bỏ tay của anh ra. ”

“Em nghe tôi giải thích. ”

Bây giờ Phàn Kỳ đang rất cáu kỉnh, sau khi mất hết tình cảm tốt đẹp thì chỉ còn lại sự thất vọng, bây giờ anh còn đang kéo tay cô, sức cô yếu, không thể nào tránh được, tức giận xoay người sang chỗ khác, tát lên mặt anh một cái.

Một cái tát bất ngờ không kịp đề phòng, cuối cùng khiến Trần Chí Khiêm buông lỏng tay ra, bàn tay Phàn Kỳ nóng bỏng, cô không muốn nghe anh nói: “Tôi không có hứng thú tìm hiểu cái gọi là khổ tâm của anh, tôi cũng không kém hơn anh trong việc bịa đặt. Ở trong tiệc rượu tôi cũng đã tìm cho anh giá đỡ, coi như tôi đã giúp anh. Chờ đến khi tôi thi xong giấy phép môi giới chứng khoán, chúng ta lập tức trở về Thượng Hải, hoàn thành thủ tục ly hôn. Anh đi vào nhà giàu, tôi vào thị trường chứng khoán, không còn liên quan đến nhau, sau này gặp lại coi như người dưng. ” Trần Chí Khiêm nhìn Phàn Kỳ tức giận giống như rồng đang phun lửa: “Phàn Kỳ, có biết Phồn Viên không?”

“Nghe qua, anh đừng nói với tôi là anh nhận Lưu Tương Niên vì Phồn Viên, nếu bà anh biết anh gọi ông ta một tiếng “ông” thì chắc chắn bà ở ở dưới đất sẽ khóc. ”Phàn Kỳ nhìn anh: "Làm phiền anh đừng khiến tôi ghê tởm. ”

Cô đẩy cửa phòng ra, nhìn giường nhỏ hẹp, mặc dù lúc trước là người xa lạ nhưng cô vẫn ngủ cùng anh trên một chiếc giường, cũng không cảm thấy khó xử, bây giờ cô cảm thấy rất ghê tởm. Bây giờ trong tài khoản của cô có 8 vạn đô la Hồng Kông, sau này thị trường chứng khoán sẽ mở rộng, chắc chắn cuộc sống của cô không thành vấn đề. Đi thôi!Đi ra ngoài tìm quán rượu.

Đêm nay ở khách sạn, ngày mai đi tìm phòng ở. Cúi đầu nhìn chiếc dây chuyền ở cổ, cô cởi dây chuyền xuống nhét vào tay của Trần Chí Khiêm: “Đây là bà anh để lại cho anh, nhưng mà anh vẫn nên suy nghĩ một chút xem anh có xứng cầm nó không?”

Cô cầm một cái túi bắt đầu thu dọn đồ đạc, Trần Chí Khiêm cầm dây chuyền trong tay: “Phồn Viên có nghĩa là muốn biến chuyện phức tạp thành đơn giản, trước kia khi thấy trong nước rối loại, ông cố phái người tới, mở một nhà máy bột mì ở Hồng Kông, đưa bà đến đây, bà theo học một nhà thiết kế người Na Uy ở Thượng Hải, trong những năm chiến tranh, nhà thiết kế kia cũng đến Hồng Kông, dưới sự chỉ đạo của người đó, Phồn Viên chính là tác phẩm đầu tiên của bà, bà và Lưu Tương Niên cử hành hôn lễ tại Phồn Viên.”

Phàn Kỳ ngừng động tác trong tay, quay đầu nhìn anh, Trần Chí Khiêm nói: “Phàn Kỳ, tôi tự hào mình là cháu chắt của Trần Tế Thương, cháu ngoại của Trần Uyển Âm... ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 88



Trần Chí Khiêm nói về tình huống của bà khi Hồng Kông trở lại trong nước, trên cơ bản không sai so với lời chị Hạng nói, chỉ là anh nhấn mạnh ban đầu bà hy vọng Lưu Tương Niên đi Trùng Khánh, dù sao bà cũng mang thai.

“Bà hy vọng ông ấy đi, nhưng mà ông ấy không đi, bà cũng không miễn cưỡng, dù sao còn sống thì còn chuyện. “

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sau đó thì sao?“ Phàn Kỳ đã nghe chị Hạng nói qua về những chuyện này, cô muốn nghe chuyện sau này.

Trần Chí Khiêm nhận lấy chiếc túi ở trong tay cô, đặt dây chuyền vào tronug tay cô: “Đặt vào trong hộp đi, ngày mai tôi sẽ đến ngân hàng thuê két sắt, đặt vào trong két sắt. ”

Phàn Kỳ nhìn Trần Chí Khiêm lấy quần áo cô vừa mới nhét vào túi, lại treo lên một lần nữa.

Phàn Kỳ gấp gáp rồi, lúc trước cô cũng từng nghe qua, cô muốn nghe phần tiếp theo, mắng: “Nói tiếp đi, nói được một nửa rồi làm gì thế?”

Trần Chí Khiêm treo quần áo xong, nhìn sợi dây chuyền ở trong tay cô, nói: “Cất kỹ dây chuyền đi. Không phải em nói lúc về sẽ ăn canh măng sườn sao? Tôi đi múc cho em. ”

Tên đáng c.h.ế.t này, thật sự rất biết nhử, Phàn Kỳ đi theo anh vào phòng khách, lấy chiếc hộp từ trong túi ra, cất dây chuyền vào, cô phản ứng lại, nghĩ kỹ, anh nói cái gì mình cũng không muốn tin, vậy mà anh vừa mở miệng nói một chút là cô đã tin sao?

Cô xoay người sang chỗ khác, thấy anh bưng một cái bát, đặt lên bàn, bên trong là măng nấu sườn, nhìn qua rất tươi, hay là ăn trước một miếng nhỉ?

Nhưng mà con sâu thèm ăn đang giãy giụa trong bụng, Phàn Kỳ ngồi xuống cầm thìa lên uống một ngụm canh.

Ừm! Là cái mùi này. Trần Chí Khiêm tiếp tục nói, Phàn Kỳ tiếp tục nghe. Bà nhìn thấy Lưu Tương Niên để người đàn bà và đứa trẻ kia đi vào Phồn Viên của mình, sau đó biết được Lưu Tương Niên đã sớm bán nhà máy kia cho người Nhật Bản trong những ngày Hồng Kông, sau đó lập tức quyết định ly hôn cùng Lưu Tương Niên.

Nhưng mà khi đó Lưu Tương Niên đã ở đây kinh doanh nhiều năm, tại ngày căn cứ trong lúc đó bởi vì quỳ gối quá sớm, thiệt hại không ít, quân Nhật rút lui, lại là ngành nghề Tạp hóa, lúc đó Hồng Kông hoang tàn khắp nơi, nhu cầu được khôi phục cấp bách, ông cụ chuyển nhượng lương thực, rất quan trọng cho việc khôi phục hoạt động buôn bán mậu dịch, thậm chí còn kiếm được bộn tiền nhờ chuyện này, thậm chí việc buôn bán còn lớn hơn mấy lần khi bà rời đi. Bà không muốn dây dưa với ông ta, cũng không muốn chiếm lợi ích cho nên chia cắt tài sản rõ ràng, phải về Phồn Viên, chỉ là khi quay về Phồn Viên thì bà chỉ cảm thấy đau lòng nên quyết định bán Phồn Viên rời khỏi Hồng Kông.

Lưu Tương Niên biết bà muốn bán, nhờ người đứng ra mua lại, lại chuyển vào trong tay mình. Bà ở Thượng Hải biết được tin tức này thì tức giận muốn chết, sớm biết vậy thì đã trực tiếp phá bỏ, cũng không đồng ý để nó rơi vào tay của tên rác rưởi kia. Chỉ là khi đó đã thanh toán tiền xong, bà cũng không còn cách nào xử lý. Thực sự bị tên đàn ông cặn bã này làm cho tức chết, tại sao tên cặn bã này vẫn còn có thể sống đến bây giờ?Phàn Kỳ siết chặt thìa canh: “Tiêu chảy đi! Không có buồn nôn nhất, chỉ có buồn nôn hơn. Bây giờ còn giả bộ thâm tình, tôi buồn nôn!”

“Nếu như ông ta đã mua thì chúng ta cũng không thể chiếm lợi từ ông ta được, tôi muốn mua về quang minh chính đại, tôi muốn hoàn thành nguyện vọng của bà trước mặt ông ta.” Trần Chí Khiêm nói cùng Phàn Kỳ.

“Mua về quang minh chính đại? Anh muốn mua về kiểu gì? Hơn nữa tôi thấy phản ứng của Lưu Tương Niên khi nhìn thấy sợi dây chuyền, còn có vẻ như đang hoài niệm. Anh mà thừa kế Phồn Viên thì còn được. Nếu thừa kế xong thì ông ta sẽ cho anh phá hủy sao?”

“Nếu Thiên Hòa lâm vào khốn cảnh, bất lực trong nợ nần thì ông ta không bán cũng phải bán. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 89



Nửa khuôn mặt Trần Chí Khiêm bị đánh sưng, dùng giọng nói có chút xa xăm: "Tôi chỉ muốn nói cho ông ta biết, nhà họ Trần vẫn còn đời sau. ” Không phải chứ?m

Sao Trần Chí Khiêm lại nói những lời này?

Lúc anh còn nhỏ đâu có trải qua cuộc sống bon chen, tại sao nghe lại có cảm giác muốn g.i.ế.c người như vậy?

Phàn Kỳ sợ tâm lý anh xảy ra vấn đề: “Cái đó cũng không đến nỗi, chắc chắn là bà cũng chỉ hy vọng anh trải qua những ngày tháng tốt lành, cũng nên bỏ qua mấy loại chuyện báo thù này, ông ta sẽ phải tự trả giá. Liêu Nhã Triết nói cho tôi biết, ông ta có người trong bóng tối, chúng ta vẫn nên cẩn thận chút. ”

“Không sao cả. Tôi biết mà. ” Trần Chí Khiêm cười cười: "Không nói rõ với em là tôi của tôi. Em trách tôi cũng đúng. ” Lời này nên nói thế nào đây?

Vân Mộng Hạ Vũ

Đổi vị trí để suy tính một chút, nếu nguyên chủ biết Lưu Tương Niên là ông anh thì chắc chắn nguyên chủ sẽ đến ôm đùi.

Cô hỏi: “Anh không sợ tôi đoán được chuyện này sau đó lập tức đi ôm đùi tên cặn bã này sao?”

“Em sẽ không. ”

Trần Chí Khiêm cười chỉ vào dấu bàn tay trên gò má mình: "Ranh giới đạo đức cuối cùng của em rất cao. ”Phàn Kỳ kiêu ngạo: “Tôi tạm thời tin lời anh nói. ”

“Anh mãi mãi sẽ không nhận ông ta, tôi và ông ta luôn có một mối thù. ”Trần Chí Khiêm đứng lên lấy chén của cô đũa, đưa tay sờ sờ đầu cô: "Trên đầu cũng có keo xịt tóc, nhanh đi tắm rửa đi, hẳn là hôm nay đã mệt mỏi rồi, mai còn phải đi thi nữa. ”

“Ừm. ” Phàn Kỳ đứng lên, lúc này thấy dấu bàn tay ở trên mặt Trần Chí Khiêm thì có chút ngượng ngùng: "Tôi lấy cho anh lon Cocacola lạnh, anh lăn mặt một chút. ”

“Không sao cả, ngày mai là hết. ”

Phàn Kỳ cầm quần áo đi vào nhà tắm tắm rửa. Trần Chí Khiêm nhìn về cửa nhà tắm đang tắm, Phàn Kỳ ở trong đó so với cô của lúc trước càng giống người nhà họ Phàn, có lòng, có chút gấp gáp nóng nảy, còn có tấm lòng hiệp nghĩa.

Anh mở TV lên, bây giờ đang chiếu tin tức của tiệc rượu, những người nổi tiếng và các quý cô đều có mặt, cũng có ống kính chiếu đến Phàn Kỳ, trong màn ảnh, Phàn Kỳ rất nhiệt tình, nhưng trên thực tế vẫn có chút xa cách không nói thành lời, chỉ là loại khí chất này trùng hợp phối với bộ trang phục tôn lên khí chất của cô, tạo ra vài phần cao xa không thể chạm tới, ngay cả chủ trì cũng liên tục nói: “Kim Tiểu Tuệ gả vào nhà họ Chu đã hơn một

năm, vẫn có dáng vẻ ban đầu, nhưng Phàn Kỳ lại khiến người khác cảm thấy chói sáng.” Từ xưa đến nay, truyền thông của Hồng Kông vẫn luôn ác độc, càng hà khắc với nữ nghệ sĩ, gầy thì mắng trơ xương, hơi có chút thịt thì mắng là bà mập, đây đã là lời khen rất tốt.

Thời khắc này ống kính chiếu về phía Lưu Tương Niên, Lưu Tương Niên quyên một món đồ sứ, bán với giá cao nhất toàn trường. Nhìn Lưu Tương Niên trên TV, Trần Chí Khiêm suy nghĩ ngàn vạn lần. Anh nói với Phàn Kỳ mình quay lại Phồn Viên là vì bà, thật ra mọi chuyện làm sao có thể đơn giản như thế?

Đời trước, anh không hiểu rõ ân oán của bà, ba cũng không muốn nhắc về người này.

Khi đó anh vừa mới lập nghiệp, lại gặp phải biến động, thị trường tài chính biến mất không còn tăm tích, đi đến đường cùng, quyết định bán di vật này của bà.

Món đồ này ở trong hội đấu giá được bán với giá 1300 vạn cho Lưu Tương Niên.

Lưu Tương Niên thông qua sợi dây chuyền này tìm được anh, sau khi điều tra được tình huống của anh thì nói ông ta chính là ông của anh.

Quy toàn bộ chuyện năm đó cho chiến tranh các loại.

Chắc chắn là anh không thể làm chủ loại chuyện này, gọi điện thoại cho ba, ba từ trong nước đến đây, nói về chân tướng năm đó, dù Lưu Tương Niên dùng gia tài dụ dỗ thì ba con bọn họ vẫn quyết định từ chối.

Lưu Tương Niên cũng không hết hi vọng, khi biết anh đang lập nghiệp thì dùng tất cả những thủ đoạn hèn hạ, thậm chí còn tạo tai nạn xe cộ cho trợ thủ đắc lực của anh là Phương Hạo, muốn ép anh và đường cùng, để anh đi cầu xin ông ta, nhận ông ta là ông.
 
Back
Top Bottom