Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 40



Bởi vì sau giữa trưa phải báo cáo cuối ngày, các nhà phân tích phải đưa nó vào máy tính và gõ từng lệnh kiểm tra, dù có thời gian nghỉ giữa chừng nhưng cũng không quá nhiều.

Giá cuối phiên vào giờ ngọ, nhưng Phàn Kỳ còn không thể đi, cô còn phải điền số liệu giá cuối vào.

A Hào đứng ở bên cạnh cô chờ cô điền xong con số cuối cùng, thu tờ đơn và nói: “Tôi vẫn chưa ăn cơm, cô mua cho ta phần cơm cà ri thịt bò nạm và thêm một ly trà sữa nữa!”

Giữa trưa chẳng qua chỉ có một giờ, hiện tại đã sắp 12 giờ rưỡi, Phàn Kỳ nhanh chóng đi ra ngoài đến tiệm đồ ăn thức uống bên cạnh đóng gói một phần cơm cà ri thịt bò nạm, và thêm hai ly trà sữa, còn mua cho mình muốn một phần sandwich, phỏng chừng trở lại công ty môi giới đã phải bắt đầu phiên giao dịch, chỉ có thể vừa điền vừa ăn.

Hơn nữa buổi sáng cái kia điện tử Islay thu hút sự chú ý của cô, những tiên cổ như vậy đang thu hút những tài chính lớn, cô cũng phải chú ý một chút.

Trong tay Phàn Kỳ cầm cơm trưa vừa mới tiến vào công ty môi giới, đến phòng họp dưới lầu, thấy A Hào thì định đưa cơm và trà sữa cho ông ta, nghe ông ta xả mắng một trận: “ Cô làm việc như thế nào? Không có mang theo đôi mắt phải không? Chỉ có n.g.ự.c mà không có não thì đừng tới công ty môi giới! Đóng phim kiếm tiền không phải càng nhanh sao?”

“Ông nói cái gì?” Phàn Kỳ nghe như lọt vào sương mù, bản thân nhạy cảm với số liệu, có số liệu không hợp lý chắc chắn sẽ phát hiện, có lẽ sẽ không sai quá nhiều chứ?

A Hào cầm số liệu làm trò trước mặt mấy nhà phân tích: “Tự cô xem, tự cô xem đi! Cô điền hết cả số liệu tiên cổ vào rồi. ”

“A Hào, hôm nay là ngày đầu tiên Phàn Kỳ đến, ông bảo cô ấy viết nhiều như vậy, cô mắc một chút sai sót cũng là chuyện bình thường. ” Có đồng nghiệp quát bảo A Hào dừng lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phàn Kỳ nghe thấy tiên cổ, từ trong tay A Hào rút tờ giấy kia ra, bên trên đúng là “điện tử Islay”, A Hào cầm lấy một mảnh giấy viết mã cổ phiếu khác cho cô: “Cô nhìn xem, là 0176, không phải 0116. ”

“Ông mở to mắt mà nhìn cho rõ ràng, số 0116 này là ai viết? Bút tích này là của tôi sao? Không phải ông điền mã cổ phiếu trước, sau đó căn cứ mã cổ phiếu của ông rồi lại điền vào sao?” Phàn Kỳ đập tờ giấy lên bàn, cầm lấy bút lông trên bàn, viết số “0116” lên bảng trắng: “Đây mới là chữ tôi viết. ”

Nhìn chữ trên bảng trắng, A Hào giơ tờ giấy trong tay lên: “Tôi cũng đưa tờ giấy này cho cô, là cô không có thẩm tra đối chiếu. ”

Những người kỳ cựu ở đây cho rằng người mới không dám phản kháng, Phàn Kỳ cười lạnh: “Ông không những không có ngực, cũng không có đầu óc, càng khuyết thiếu năng lực chức ngành, còn không có tinh thần trách nhiệm, ngay cả đạo đức cơ bản cũng không có. ”

Phàn Kỳ cầm lấy cơm cà ri và trà sữa trên bàn, đi hai bước rồi ném vào thùng rác trong góc tường, trong tay còn lại là phần cơm trưa của mình cô, nhìn lướt qua A Hào đang đỏ bừng cả khuôn mặt, cao giọng nói với Mã Gia Thắng: “Ông Mã, làm phiền ông phán xét chuyện này và cho tôi biết kết quả, tôi sẽ chờ ở khu nghỉ ngơi của công ty. ”

Phàn Kỳ cầm theo cơm trưa chuẩn bị ra cửa, xém chút đụng phải con trai của Liêu Kế Khánh, Liêu Nhã Triết, cô kêu: “Anh Tiểu Liêu. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 41



“Ồ WO w!” Liêu Nhã Triết thốt lên một tiếng kinh ngạc cảm thán không đúng thời điểm: “Phàn Kỳ, không thể ngờ được cô có khí thế như vậy. ”

Phàn Kỳ vốn đang có khí thế, khi thấy biểu cảm này của anh ta thì trực tiếp bật cười phá lên.

Người bên trong thấy bị ông chủ nhỏ bắt gặp, cả đám đều có vẻ mặt quái dị.

“Lên lầu đi, ông Thang Viễn Siêu muốn gặp cô. ” Liêu Nhã Triết nói.

“Ông Thang Viễn Siêu?”

“Là người dẫn chương trình của chương trình đánh giá cổ phiếu mà ba của tôi tham dự. ”

“Ừ. ”

Phàn Kỳ đi về phía trước, Liêu Nhã Triết quay đầu lại nói vói vào trong phòng hội nghị: “Chú Mã, biết chú niệm tình cũ, niệm tình cũ thì chú tự mình chăm sóc, lấy tiền của công ty tặng nhân tình, còn để anh ta xa lánh đồng nghiệp trong công ty. Cho rằng Diệu Hoa nhiều tiền lắm sao?”

Liêu Nhã Triết bày dáng vẻ của một ông chủ nhỏ, nói xong lập tức đi theo: “Đi đây. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai người đi lên gõ cửa văn phòng Liêu Kế Khánh.

Phàn Kỳ thấy bên trong ngồi một người đàn ông nho nhã lịch sự hơn 50 tuổi, được bảo dưỡng rất tốt.

Vị này nhìn thấy cô, vươn tay: “Cô Phàn, tôi là lan hâm mộ của cô. ”

Phàn Kỳ bắt tay với ông: “Rất vinh hạnh. ”

Ông Thang cúi đầu nhìn trà sữa và sandwich trong tay Phàn Kỳ: “Cô Phàn vẫn chưa ăn cơm trưa sao?”

Liêu Nhã Triết cười: “Lúc con đi tìm cô ấy, cô ấy đang cãi nhau với A Hào, chắc là chưa kịp ăn?”

Liêu Kế Khánh nhíu mày: “Cãi nhau với A Hào?”

“Ba à, A Hào cũng là người lâu năm của ba, ông ta cậy già lên mặt, ngày thường để ông làm việc hay dây dưa dây cà, đối phó cho qua. Hôm nay ông ta còn sai trước, Phàn Kỳ chẳng qua viết sai theo ông ta, mà ông ta còn mắng quá mức khó nghe. May là Phàn Kỳ không dễ chọc, giải thích rõ ràng, nếu đổi thành người mới khác có lẽ sẽ bị ông ta bắt nạt, chỉ có thể chạy lấy người. ” Liêu Nhã Triết nhìn về phía Phàn Kỳ.

“Phàn Kỳ, cô ăn trước đi, tôi và ông Thang là bạn tốt nhiều năm, không ngại. ”

“Vâng. ” Phàn Kỳ cũng không câu nệ, trời đất bao la, thân thể của mình là nhất, cô ngồi xuống ăn sandwich.

Liêu Kế Khánh nghiêng đầu nói với Phàn Kỳ: “Ngày hôm qua, cô đoán được mục đích của tôi vô cùng nhanh, biết tôi muốn mở rộng thị trường. Cô cũng bày tỏ với tôi ý định đổi nghề. ”

Phàn Kỳ nuốt đồ ăn trong miệng: “Tôi vô cùng may mắn, ông Liêu có thể cho tôi cơ hội này. ”

“Cơ hội này là của hai bên, tôi cũng hy vọng mượn độ nổi tiếng trước mắt của cô để tạo đề tài. Ông Thang đã lên kế hoạch cho một chương trình, sẽ đến Diệu Hoa chụp một ít đoạn ngắn làm thành tiêu đề đầu, tôi hy vọng cô có thể xuất hiện trên màn ảnh, nhưng ông ấy có chút không yên tâm. ” Liêu Kế Khánh giải thích với Phàn Kỳ.

Thì ra là như thế, chương trình của ông Thang nhất định có liên quan đến kinh tế tài chính, nếu dựa vào một nữ minh tinh có chút tiếng tăm nhờ vào đóng phim Phong Nguyệt như cô quả thật không thích hợp.

“Không biết là kiểu chương trình thế nào?” Tuy rằng Phàn Kỳ cho rằng chương trình của ông Thang tất nhiên là về kinh tế tài chính, nhưng cô chỉ tò mò.

ông Thang nói: “Ông Liêu cho tôi một ý kiến, ông ấy nói có thể tổ chức một cái người đại diện cho cuộc thi đầu cơ vào cổ phiếu, lợi dụng chương trình của chúng ta kêu gọi, mời các nhà môi giới của các công ty môi giới cổ phiếu tham gia…”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 42



Đây không phải cuộc thi người chào giá sao? Phàn Kỳ cẩn thận nghe ông Thang giảng thuật, cô có chút phấn kích, trong lúc nhất thời cũng không nhớ đến ăn sandwich, bắt đầu hỏi một ít quy tắc.

Đời trước, lúc Phàn Kỳ tham gia cuộc thi chào giá thì lượng tài chính còn chưa có đủ, cô nghe tiếp phần sau phát hiện mấy chỗ có chút vấn đề: “Không có sàng lọc sao?”

Cô nhớ đời trước cuộc thi người chào giá chỉ cần lỗ vốn vượt hơn 8%, thì sẽ phải bị loại.

“Hả?” Thang Viễn Siêu có chút thắc mắc.

“Các cổ đông của chúng ta sẽ tự chịu trách nhiệm cho tài khoản của họ, lỗ vốn như vậy, chẳng sợ mua cổ phiếu nghìn tuổi, lại mất 99%, vậy cũng tự mình chịu trách nhiệm. Nhưng chúng ta là quản lý cổ phiếu, nếu không thể liên tục có lợi nhuận, hoặc không thể kịp thời ngăn tổn thất, thì theo tôi công ty môi giới cổ phiếu như vậy là không đủ tiêu chuẩn. ” Phàn Kỳ lại thêm một câu: “Có lẽ tôi khá để ý đến tài khoản bị lỗ vốn của mình, cho nên có thể giả thiết một giá trị hay không, lỗ vốn bao nhiêu sẽ cưỡng chế bị loại?”

“Rất có lý. ” Ông Thang gật đầu.

“Còn nữa, không phân chia nhóm sao? Dựa theo thời gian dài tuyển thủ đạt được giấy phép. Ví dụ lấy được giấy phép mới có một năm, hoặc là người đại diện lâu năm có kinh nghiệm giao dịch mười năm trở lên. Như vậy mới có thể nhìn ra năng lực trước mắt và tiềm lực trong tương lai của một công ty môi giới. Nếu không sẽ hỏi bất công khi so sánh người trẻ tuổi với bậc trưởng lão. Ông thấy thế nào?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Không đều là dựa theo tiền lời tới sao?”

“Có thể dựa theo tổng số tiền lời thiết lập huy chương cho quán quân á quân và hạng ba, đồng thời thiết lập tổ đạt hạng nhất?” Lúc Phàn Kỳ nói chuyện trên mặt mang theo tươi cười, nếu không phải trong tay đang cầm sandwich, cô có thể đã xoa tay.

Hiển nhiên Liêu Nhã Triết đã đọc được suy nghĩ từ trên mặt cô, hỏi: “Phàn Kỳ, cô đưa ra chủ ý này, đừng nói cho tôi là cô muốn tham gia? Cô có giấy phép sao?”

“Khi nào cử hành?”

“Giữa tháng 8. ” Thang Viễn Siêu nghiền ngẫm mà nói: “Hiện tại giữa mười ngày cuối tháng sáu, còn chưa đầy hai tháng, mỗi thứ tư hàng tuần nơi giao dịch có tổ chức sát hạch, tổng cộng ba khoa, cô cần thiết phải thi vào tuần sau, bởi vì trong vòng một tuần sẽ có thành tích, sẽ là ngày hai tháng bảy, cho dù cô có lập tức xin giấy phép, cũng sẽ mất khoảng một tháng để xét duyệt và phát chứng nhận, cô có thể đuổi kịp, điều kiện tiên quyết là cô vượt qua được ba khoa trong vòng vài ngày. ”

Liêu Kế Khánh cũng cho rằng là đây ý nghĩ kỳ lạ, lắc đầu: “Có một lần, nhưng trong mấy ngày vượt qua ba khoa cùng lúc. Chưa thấy qua. ”

“Có thể thử xem, mộng tưởng luôn là phải có, ngộ nhỡ thành hiện thực thì sao?” Phàn Kỳ nói một câu danh ngôn của đại lão kiếp trước, cô quay đầu nhìn chằm chằm Liêu Nhã Triết: “Nếu anh biết câu hỏi thi ra sao, giúp tôi? Tư liệu ôn tập làm sao để mua? Làm thế nào để báo danh, tóm lại anh biết chứ?”

“Cô thật sự muốn thi sao?” Liêu Nhã Triết mở to hai mắt nhìn.

Phàn Kỳ nhún vai: “Vì sao không?”

“Nếu cô có thể thi đậu, tôi kêu cô là bà nội. ” Liêu Nhã Triết buột miệng thốt ra.

Cô quay đầu nhìn Liêu Kế Khánh, nói: “Thế này chỉ sợ không tốt lắm?”

“Cô thật đúng là cho rằng có thể thi đậu sao?” Liêu Nhã Triết không quan tâm chút nào.

“Vậy được, theo nguyên tắc có đi có lại, tôi thi không đậu, tôi kêu anh là ông nội. ”

“Được, chức ông nội này tôi làm chắc rồi. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 43



Liêu Kế Khánh và Thang Viễn Siêu không để ý tới hai người bạn nhỏ khua môi múa mép, đề tài của bọn họ chuyển sang việc Phàn Kỳ tham dự quay tiêu đề của chương trình này.

“Đúng rồi, ông Thang, hợp đồng diễn xuất của tôi sẽ kết thúc vào đầu tháng bảy, nếu tôi theo lời quay tiêu đề đầu, tôi sẽ không lấy thù lao, nhưng cần thông qua người đại diện của tôi ký thêm hợp đồng, ông thấy được không?”

“Thù lao vẫn sẽ được tính, cô đưa phương thức liên lạc người đại diện của cô cho tôi, tôi bảo người liên hệ. ”

Phàn Kỳ đưa danh thiếp người đại diện cho Thang Viễn Siêu.

Ra khỏi văn phòng Liêu Kế Khánh, Phàn Kỳ quả thật bám lấy Liêu Nhã Triết hỏi phải thi thế nào, Liêu Nhã Triết bất đắc dĩ dẫn cô lên tầng sáu. Ở tòa cao ốc giao dịch đúng là thuận tiện, có thể báo danh và mua tài liệu trong một tòa nhà, nhưng hôm này cô không có mang theo chứng minh thư liên quan nên không cách nào báo danh.

Trong thang máy, Liêu Nhã Triết lại hỏi cô lần nữa: “Cô thật sự muốn tham gia kỳ thi vào thứ tư tuần sau sao?”

“Đúng vậy. ”

“Đừng nghĩ quá tốt như vậy, chờ khi xem sổ tay ôn tập này thì đừng khóc. ”

Tới tầng sáu, Phàn Kỳ cẩn thận dò hỏi nhân viên công tác xong xuôi về tiền làm chứng khoán và kỳ hạn giao dịch, cùng với cổ phiếu đang tiến hành và khoa cần xin giấy phép của kỳ hạn giao bằng cố vấn.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Giao dịch chứng khoán chỉ cần có giấy phép số 1, và chỉ có ba khoa. ” Liêu Nhã Triết nhắc nhở cô.

“Cái gọi là nhất cổ tác khí*, hai tiếng suy, ba tiếng kiệt, kỳ thi như nhau, ngay cả kỳ thi kết thúc, chứng khoán và thời hạn giao bằng hai khoa là thông dụng, chỉ cần thi thêm một khoa là được. ” Phàn Kỳ nhờ nhân viên công tác lấy lài liệu thời hạn giao bằng.

l*Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm l"Tả Truyện" Trang Công thập niên: "phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.)

“Thưa cô, cô muốn bản tiếng Trung bản hay bản tiếng Anh. ”

“Bản tiếng Anh. ” Đời trước Phàn Kỳ đọc qua một ít bài báo cáo phân tích do đoàn đội Hồng Kông viết, có một số từ dùng trong báo cáo chuyên nghiệp, có thể là vấn đề thói quen, ngẫu nhiên cô cũng phải đoán mò.

“Bản tiếng Anh sao?”

“Đúng vậy! Bản tiếng Anh mới nguyên nước nguyên vị, rốt cuộc tuyệt đại bộ phận quy tắc đều tham khảo sở giao dịch chứng khoán Luân Đôn? Bản tiếng Trung có lẽ nhìn không quá trôi chảy. ” Phàn Kỳ ôm sách: “Đi thôi!”

“Cô có thể xem hiểu bản tiếng Anh sao? Tiếng Anh của cô giỏi đến mức nào?”

“Giỏi hơn so với tiếng Quảng Đông của tôi. ” Đời trước cô là nghiên cứu sinh ở nước Mỹ, tất nhiên tiếng Anh không tệ.

Liêu Nhã Triết không hiểu ra sao, cũng không muốn hiểu nữa, cô nói được, là được. Bọn họ cùng nhau vào văn phòng, Liêu Nhã Triết tìm vị trí trống cho Phàn Kỳ, thả sách xuống, anh ta nói: “Buổi chiều cô không cần đến đại sảnh giao dịch, cô lật sách xem trước. ”

“Anh đến đại sảnh giao dịch sao?” Phàn Kỳ hỏi.

“Đúng vậy!”

“Tôi cũng đi. ”

“Không tính thi sao?”

“Có thể về nhà rồi ôn tập, buổi sáng tôi xem trọng một cổ phiếu, muốn đi xem xu thế có như tôi đã đoán hay không. ” Phàn Kỳ đi theo phía sau anh ta.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 44



Liêu Nhã Triết đi vào văn phòng riêng của anh và tròng lên áo Gile hồng, cười: “Cổ phiếu nào?”

“Là cổ phiếu mà A Hào chép sai mã, tôi cảm thấy có hơi buồn cười. ”

Liêu Nhã Triết đi ra: “Cô đừng nói với tôi, đây là trực giác của phụ nữ đó. ”

“Không, đây là logic của phụ nữ. ” Phàn Kỳ nói với anh ta.

“Tiên cổ, logic?”

Hai người xuống lầu đi vào đại sảnh, ở Diệu Hoa, vị trí của Liêu Nhã Triết là chỗ VIP ở hàng ghế đầu, bên cạnh anh ta còn có chiếc máy tính để không, Phàn Kỳ ngồi xuống, mở máy tính, Liêu Nhã Triết tra xét một chút cổ phiếu này rồi hỏi: “Cô biết vì sao nó gọi là tiên cổ không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Giá cổ phiếu thấp hơn một hào, rất có thể là cổ phiếu nghìn tuổi. Cái gọi là cổ phiếu nghìn tuổi chính là dùng để lừa tiền của những nhà đầu tư nhỏ…” Phàn Kỳ giải thích một chút hiểu biết về tiên cổ của mình.

Liêu Nhã Triết phát hiện những gì cô nói đúng: “Tự cô đến xem, cổ phiếu này có cái giá trị gì?”

Phàn Kỳ đánh lệnh xuất hiện thông tin giao dịch hôm nay: “Anh lại đây xem, đây có phải đơn đặt hàng lớn hay không, đơn nhỏ đang ăn vào, lúc bắt đầu phiên giao dịch thì đã giảm, vừa mới có một đoạn tăng, chờ khi kết thúc đoán chừng sẽ nhanh chóng giảm. Theo cái nhìn của riêng tôi, đây là kìm hãm và hút tiền, vì sao một tiên cổ sẽ có tài chính lớn coi trọng?”

Nghe đến đó anh ta quay đầu: “A Cương, đi lấy tư liệu của 0116 lại đây. ”

“Vâng. ”

Đêm hôm đó, trong quán ba, Liêu Nhã Triết một tay kẹp điếu thuốc, một tay cầm ly rượu nói chuyện chiều nay với Phùng Học Minh: “Cho tôi mấy lá gan, tôi cũng không dám nghĩ, chỉ với độ tuổi kia cùng với bằng cấp cấp ba nội địa của cô ấy, có thể có bản lĩnh này sao? Tôi tìm ba tôi đến xem, ông ấy cũng có quan điểm giống với Phàn Kỳ, có nhà tài chính lớn ở thu hút tiền ở đáy. ”

“Lợi hại như vậy sao?” Phùng Học Minh có chút không thể tưởng tượng được: “Vậy lúc trước tại sao cô ấy muốn đóng phim?”

“Ai biết? Nếu không phải từng thấy cô ấy đóng phim, xác nhận cô ấy đến từ nội địa, tôi cũng nghi ngờ cô ấy là thiên kim của nhà nào trong ngành ở Nam Dương. ” Liêu Nhã Triết nhấp một ngụm rượu: “Sáng nay tôi thấy cô ấy đang xem tập san tiếng Anh, còn nói chuyện về bài tác phẩm kia với cô ấy, cô ấy ngoại trừ nói nội dung bài tác phẩm kia, còn phân tích nguy cơ nợ ở Nam Mỹ theo quan điểm của cô ấy. Cô ấy còn xin bản tiếng Anh của các tài liệu để tham gia cuộc thi người đại diện cổ phiếu. ”

“Rất ít người đến từ nội địa có tiếng Anh tốt. ” Phùng Học Minh dựa vào trên sô pha uống rượu: “Nghe cậu nói như vậy, cậu nói lúc ấy cô ấy đến chỗ tôi ký hợp đồng, chắc không phải muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt để gây sự chú ý của tôi chứ?”

Liêu Nhã Triết ngửa đầu nhìn ánh đèn rực rỡ: “Có lẽ là cô ấy không muốn nhận nhiều thù lao vượt mức hợp lý. Nhưng chỉ với mấy ngày, đậu ba khoa, tôi còn cảm thấy là cô ấy suy nghĩ nhiều rồi. ”

“Nghe cậu nói càng ngày càng huyền bí, tôi càng lúc càng có hứng thú. ” Phùng Học Minh nhớ tới lần mới gặp Phàn Kỳ kia, cái cảm giác mang đến cho anh, cô ấy hoàn toàn phù hợp hương vị của thương hiệu WO

trong lòng anh ta, đơn giản, trong sáng và tự nhiên, nhưng lại có sức hấp dẫn.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 45



“Làm sao tôi biết được? Nhưng tôi có một điều tôi chắc chắc, có lẽ ba tôi không có hứng thú với cô ấy ở phương diện đó, có lẽ là muốn lợi dụng cô ấy để tạo đề tài, trông cô ấy cũng sẵn lòng phối hợp ba tôi để tạo đề tài. Qua phân tích hôm nay, ông ấy thích thiên phú giao dịch cổ phiếu của Phàn Kỳ. ” Liêu Nhã Triết hỏi Phùng Học Minh: “Vụ đánh cược ba tuần của cậu trước đó vẫn tiếp tục chứ?”

Phùng Học Minh cười: “Cậu cảm thấy tôi là kẻ hay quỵt nợ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Liêu Nhã Triết đứng lên duỗi eo: “Trông độ khó có vẻ rất cao!”

“Đã nói từ sớm rồi, độ khó không cao, có gì thú vị?”

Liêu Nhã Triết vặn vặn cổ, nhìn về một hướng, vội vàng ngồi xuống nói với Phùng Học Minh: “Vị hôn thê của cậu và em họ của cậu đến. Đúng rồi, quên nói với cậu, hôm nay tôi có đắc tội với vị hôn thê của cậu. ”

Phùng Học Minh quay đầu nhìn qua, thấy Hứa Diệu Nhi ăn mặc khéo léo lại hơi lộ vẻ chua ngoa cùng với em họ Lưu Tuyết Nghi nhõng nhẽo đáng yêu của anh ta đang nhìn khắp nơi xung quanh.

Liêu Nhã Triết bắt chước lời thoại sáng nay Phàn Kỳ nói với Hứa Diệu Nhi: “Cô ấy có nói Hứa Diệu Nhi chính là một quả đèn bí ngô Haloween phô trương thanh thế, tôi chỉ giải thích lời cô ấy nói giúp cô ta một chút. ”

Phùng Học Minh nghe xong cười ra tiếng: “Cô ấy quả thật hài hước. Nhưng Hứa Diệu Nhi lại có ác ý lớn như vậy với một người mới gặp lần đầu tiên, không chỉ khiến người ta xấu mặt ngay tại chỗ, mà xong việc còn lợi dụng quan hệ của Trường Hưng với tòa soạn báo hắt nước bẩn Phàn Kỳ, thật sự khiến tôi cảm thấy khó tin. Xem ra tôi vẫn nên suy xét lại hôn ước giữa tôi với cô ta một lần nữa. ”

“Ông ngoại cậu sẽ đồng ý sao?”

“Cậu của tôi gặp tai nạn xe, chỉ để lại Tuyết Nghi, ông ấy mang theo tôi bên người mà bồi dưỡng, vẫn luôn muốn tôi dựa theo đường đi của ông ấy, nhưng con người làm sao tranh được với số mệnh? Ông ấy bị bệnh, tuy rằng giải phẫu rất thành công, nhưng suy cho cùng vẫn không khỏe mạnh bằng trước kia. ”

“Cũng đúng. ” Liêu Nhã Triết dụi điếu thuốc, thổn thức: “Anh hùng và mỹ nhân đều không thể bạc đầu!”

“Anh họ. ” Giọng nói nũng nịu của Lưu Tuyết Nghi truyền đến, Phùng Học Minh quay đầu qua, Hứa Diệu Nhi đứng bên cạnh Lưu Tuyết Nghi với khuôn mặt xụ.

“Tuyết Nghi. ” Liêu Nhã Triết vẫy tay.

“Anh Nhã Triết, anh cũng ở đây sao?”

Liêu Nhã Triết tạm thời dừng một chút, khóe miệng câu ra nụ cười: “Trò chuyện với anh họ cô chút về kế hoạch niêm yết của WO

của anh ta. ”

Lời này như đ.â.m vào lòng Hứa Diệu Nhi, Trường Hưng và Diệu Hoa đều là công ty môi giới cổ phiếu, đều có nghiệp vụ phát hành cổ phiếu mới, Phùng Học Minh và Hứa Diệu Nhi còn có hôn ước, theo lẽ loại nghiệp vụ này nên để Trường Hưng làm, nhưng cố tình Phùng Học Minh và Liêu Nhã Triết vẫn luôn tụ tập với nhau. Hiện tại còn nói như vậy?

Hứa Diệu Nhi nhìn về phía Phùng Học Minh, Phùng Học Minh vốn đang dựa vào ghế sô pha, nhưng giờ phút này anh ta ngồi dậy, cúi đầu vươn tay lấy hộp t.h.u.ố.c lá trên bàn, rút ra một điếu, ngậm lên miệng, cầm lấy bật lửa màu bạc, bật lửa châm điếu thuốc, hút một hơi, ngẩng đầu hỏi: “Tuyết Nghi, em cũng tới chơi sao? Đã nói cho bà ngoại chưa?”

“Không phải em tới để chơi đâu! Là bà ngoại bảo em đi với chị Diệu Nhi tìm anh. ” Lưu Tuyết Nghi mang theo giọng ngây thơ nói.
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 46



“Tìm anh làm gì?” Phùng Học Minh hút thuốc, phả ra một ngụm khói, hoàn toàn biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

Sắc mặt Hứa Diệu Nhi lạnh lùng hỏi: “Em nghe nói anh muốn mời người phụ nữ kia quay quảng cáo?”

“Người phụ nữ nào?” Phùng Học Minh nhướng mày, hóa ra không phải chất vấn anh ta vì sao không hẹn hò.

“Người phụ nữ đóng phim cấp ba. ” Hứa Diệu Nhi ép hỏi: “Vì sao muốn cô ta quay quảng cáo cho WO

chứ?”

Phùng Học Minh hừ cười thành tiếng: “Thương hiệu WO

này là của một mình tôi, không liên quan đến ai cả, chẳng lẽ tôi mời ai quay quảng cáo, còn phải báo cáo sao?”

Vành mắt Hứa Diệu Nhi đỏ hoe, nước mắt nín trong hốc mắt: “Phùng Học Minh, anh đừng quá đáng. ”

“Nói đúng hơn là em quá đáng. Đừng nói là vị hôn thê, dù em đã vợ của Phùng Học Minh tôi, cũng không nên can thiệp vào công việc kinh doanh của tôi. ” Phùng Học Minh cũng không giữ thể diện cho Hứa Diệu Nhi.

Bị Phùng Học Minh nói như vậy, Hứa Diệu Nhi cắn răng, im lặng không lên tiếng.

Lưu Tuyết Nghi đến cạnh Phùng Học Minh: “Anh họ, anh làm gì vậy? Nữ minh tinh ở Hồng Kông nhiều như vậy, đổi một người không phải rất đơn giản sao. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Hôm nay muốn đổi minh tinh, ngày mai muốn đổi thiết kế sư, ngày sau sẽ nhét người quen vào công ty. ”

Liêu Nhã Triết nghe ra Phùng Học Minh là lén đổi khái niệm, Lưu Tuyết Nghi còn nhỏ, cảm thấy anh họ nói có lý, quay đầu nói với Hứa Diệu Nhi: “Chị Diệu Nhi, anh họ nói cũng có lý. ”

Nghe thấy lời này, Hứa Diệu Nhi quay đầu chạy ra bên ngoài, Lưu Tuyết Nghi xoay người đuổi theo: “Chị Diệu Nhi!”

Hứa Diệu Nhi ném Lưu Tuyết Nghi ra, Lưu Tuyết Nghi đuổi theo ra bên ngoài thấy Hứa Diệu Nhi đã lên xe thể thao, lái xe khỏi bãi đậu, Lưu Tuyết Nghi kêu: “Chị Diệu Nhi!”

Hứa Diệu Nhi hoàn toàn không thèm nhìn cô ta, trực tiếp lái xe đi mất.

Lưu Tuyết Nghi dậm chân, tức giận xoay người vào quán ba.

Trong quán ba, Liêu Nhã Triết hỏi Phùng Học Minh: “Thật sự không đuổi theo sao?”

“Đuổi theo làm gì? Cổ vũ sự kiêu ngạo của cô ta sao?” Phùng Học Minh hút thuốc: “Tôi hy vọng cô ta biết khó mà lui. Đương nhiên nếu cô ta không lui, vậy hy vọng cô ta có thể hiểu chuyện chút. ”

“Anh!” Lưu Tuyết Nghi tức giận mà đi vào đứng bên cạnh Phùng Học Minh: “Chị Diệu Nhi bị anh chọc tức chạy rồi, tự anh suy ngẫm làm sao giải thích với ông nội đi!”

Phùng Học Minh dụi tắt thuốc, đứng lên: “Em đi nhờ xe cô ấy tới sao?”

“Ừm. ”

“Được rồi, anh đưa em trở về!” Phùng Học Minh nhìn Lưu Tuyết Nghi với chút oán trách.

Anh ta quay đầu bất đắc dĩ nói với Liêu Nhã Triết: “Cứ như vậy đi, hai ngày sau chúng ta lại ra?”

“Ok. ”

Nghe được anh họ nói như vậy, Lưu Tuyết Nghi hơi chút áy náy, cúi đầu đi ra ngoài với Phùng Học Minh.

Liêu Nhã Triết nhìn hai anh em rời đi, không thể không nói Phùng Học Minh chưa từng gặp bất lợi trước mặt phụ nữ là có lý, anh ta hiểu rõ nên dùng sách lược gì với loại phụ nữ nào, người nào sẽ không bị anh ta bắt chẹp trong tay và ăn chắc định đây?

Không đúng! Còn có Phàn Kỳ. Liêu Nhã Triết nhếch khóe miệng, anh ta muốn xem thử Phùng Học Minh có thể tóm được Phàn Kỳ hay không?

Phùng Học Minh và em ngồi vào trong xe, cô gái nhỏ 18 tuổi bĩu môi: “Anh họ, hôm nay ông nội thật sự rất tức giận, không phải đã nói với anh để anh hẹn chị Diệu Nhi ra ngoài, anh lại quên mất. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 47



Phùng Học Minh lái xe, cười khẽ: “Em cho rằng anh trí nhớ kém như vậy sao?”

“Anh cố ý sao?”

“Em vây quanh bên cạnh Hứa Diệu Nhi làm gì?” Phùng Học Minh cười: “Anh không kết hôn với cô ta, cô ta không có quan hệ gì với em. Anh kết hôn với cô ta, em cùng lắm cũng chỉ là cô út của cô ta, chỉ có chị dâu mới nên lấy lòng cô út, em cần gì phải vây quanh cô ta chứ? Cô ta dẫn theo em tới tìm anh, cuối cùng bỏ em lại mặc kệ. Em không tức giận với cô ta, lại tới oán trách anh sao?”

“Nhưng mà?” Bị Phùng Học Minh nói như vậy, Lưu Tuyết Nghi lập tức đơ người, cảm thấy anh họ nói rất có lý.

Xe chạy lên núi, trên núi và dưới chân núi khác nhau cũng là chỗ này, dưới chân núi rậm rạp ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà, trên núi thì đan xen thưa thớt nóc nhà duy độc của biệt thự cao cấp, còn chưa tới cửa, người hầu đã kéo cửa lớn ra cho xe chạy vào, ngừng ở bãi đậu xe.

Phùng Học Minh ngước nhìn thoáng qua này nóc tòa kiến trúc thời đại ba bốn mươi, đây là phong cách thiết kế thịnh hành của Scandinavia vào thời đại đó, vừa giản lược vừa tự nhiên rồi lại suy nghĩ độc đáo và độc nhất, bất kể là vẻ ngoài kiến trúc, hay là thiết kế đình viện, đều có một phong cách riêng, cũng là nguồn cảm hứng để anh ta sáng lập WO.

Phùng Học Minh và Lưu Tuyết Nghi đi vào nhà, sàn nhà bên trong màu đậm, trang trí phức tạp, đèn thủy tinh thật lớn, hoàn toàn là bản sao tráng lệ huy hoàng của cung điện Louve, khiến anh ta tẻ nhạt vô vị, tựa như Hứa Diệu Nhi với khuôn mặt cô con gái cưng của gia đình nhỏ, lại như chưa tròng lên Chanel.

Trên sô pha một đôi người già đầu bạc, ông cụ gầy gò, ánh mắt sắc bén, cầm tẩu điếu thuốc hút, bà cụ phúc hậu, đầy đặn.

“Ông ngoại, bà ngoại!”

Bà cụ đứng lên: “Diệu Nhi đâu?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chị bị…” Lưu Tuyết Nghi tạm dừng một chút: “Chị ấy tìm được anh trai rồi phát giận bỏ chạy, cháu đã đuổi theo nhưng chị ấy cũng không chịu nghe con khuyên một tiếng. ”

“Chậc…” Bà cụ nhíu mày, quay đầu nói với ông cụ: “Tính tình của cô gái nhà họ Hứa này cũng quá lớn rồi, chút việc nhỏ đã nổi giận. ”

Phùng Học Minh bất đắc dĩ nhún vai: “Cô ta vẫn luôn như vậy. ”

Ông cụ nhìn anh ta, trầm giọng: “Đi lên với ông. ”

“Vâng. ”

Hai ông cháu lên lầu hai, vào phòng sách, Phùng Học Minh đóng cửa phòng sách lại, ngồi xuống sô pha, nhìn ông ngoại của mình, từ sau ông ngoại làm phẫu thuật ung thư thận, tuy rằng vẫn giữ dáng vẻ ban đầu, nhưng sắc mặt tái nhợt của ông không lừa được người khác.

Ông cụ nhìn anh ta: “Không thích Hứa Diệu Nhi sao?”

“Gia đình như chúng ta có gì mà thích không thích chứ? Chỉ là Hứa Diệu Nhi thật sự rất nhỏ mọn, thuận miệng là có thể đắc tội với người ta, loại phụ nữ này cưới về, ông ngoại cho rằng sẽ tốt sao?” Phùng Học Minh nhìn ông cụ.

“Ngốc một chút thật ra không có gì không tốt. Quá thông minh, cháu có thể khống chế được sao?” Ông cụ đứng lên, hút tẩu thuốc, đi đến cửa sổ, kéo bức rèn ra, nhìn ánh đèn đình viện chiếu rọi xuống một gạch một đá, một cỏ một cây, ông cụ thở dài một hơi: “Khi còn trẻ, cháu phát hiện người phụ nữ hấp dẫn cháu là cái kiểu có phong thái, tư tưởng cùng trình độ với cháu, thậm chí người có thế lực ngang với cháu, nửa đời qua đi, cháu sẽ phát hiện đối phương hơi ngốc nghếch chút cũng không có gì không tốt cả. ”
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 48



Phùng Học Minh nhìn khung cảnh bên ngoài qua cửa kính, có đôi khi anh ta cảm thấy ông ngoại đã bị chia cắt rất nhiều, ông ấy đã dỡ bỏ đi tất cả thiết kế ban đầu trong nhà, nhìn không ra một chút dấu vết bản gốc, nhưng bên ngoài lại giữ lại thật sự hoàn chỉnh, hoàn chỉnh đến một gạch một ngói, cũng không được biến dạng, chỉ có cây cối cao lớn, hoa cỏ thành khóm mà thôi.

Tất cả này đều bắt đầu từ người vợ cũ của ông ấy, năm đó đại tiểu thư nhà họ Trần Trần từ Thượng Hải tới Hồng Kông, nghe nói bà ấy tự tay thiết kế căn nhà này, cuối cùng rời khỏi nơi này trở lại Thượng Hải.

“Ông ngoại, cháu cũng cho rằng như vậy, chẳng qua ngốc nghếch có cũng không sao, nhưng người nói mãi không hiểu lại rất khiến người ta đau đầu. Lạnh nhạt với cô ấy một thời gian xem sao? Ít nhất cô ấy phải nghe lời, ông thấy sao?” Khi Phùng Học Minh nói “nói mãi không hiểu” dùng phát âm của tiếng Thượng Hải.

Nghe được cách phát âm này của cháu ngoại, thân thể ông cụ ngừng lại, từ khi mới đến đây, hầu hết người Hoa thượng lưu của Hồng Kông đều nói một lưu loát tiếng Thượng Hải, nhưng đến bây giờ gần như mỗi người đều nói tiếng Quảng Đông, đã rất ít nghe thấy kia một tiếng Thượng Hải cũ.

Ông ấy thích đứa cháu ngoại này, nơi thích nhất có thể lén nói một tiếng Thượng Hải của anh ta.

“Ông ngoại, không còn chuyện gì để nói, vậy cháu đi đây. Ông nghỉ ngơi sớm một chút. ”

Ông cụ gật đầu, bảo anh ta đi ra ngoài.

Phùng Học Minh lái xe từ lưng chừng núi rời đi, tiến về căn hộ của mình.

Mở cửa, anh ta đi đến bên quầy ba, lấy ly rượu ra, mở nút rượu ngoại, rót nửa ly rượu, vừa rồi đi quán ba mới chưa được mấy ngụm, bị Hứa Diệu Nhi và em họ tìm tới.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chuông điện thoại bên trong chuông vang lên, anh ta đi tới nghe, nghe thấy một loạt âm thanh trách móc điện thoại dồn dập, anh ta gọi một tiếng: "Mẹ. "

"Học Minh, ông ngoại con nói cho con cái gì?"

"Bà ngoại gọi cho mẹ?" Câu nói này hoàn toàn là nói nhảm.

"Con nghe lời ông ngoại con nói, thuận theo ông không được sao?" Mẹ anh ta trầm ngâm trong chốc lát, "Bà ngoại con nói, ông ngoại con giữ ảnh chụp người phụ nữ kia và con bà ta, năm đó người phụ nữ kia kiên quyết rời đi, chỉ thề ông trời vĩnh viễn không tha thứ cho ông ngoại con. Nhưng ai biết được? Bà ta trong những năm này nhất định chịu không ít khổ cực, có thể tâm tư thay đổi rồi? Nếu như ông ngoại con lúc này đi tìm bà ta, đã nhiều năm như vậy, bà ta đồng ý tha thứ cho ông ngoại con nữa không? Vậy thì chuyện xấu gì cũng có thể. "

Ông ngoại không giống những chủ nhân khác của dinh thự ở lưng chừng núi kia, có phòng lớn còn có phòng hai và phòng ba, những năm gần đây chỉ có bà ngoại là vợ, người người đều nói ông ngoại vì bà ngoại, mà chấm dứt với vợ đầu, hết lòng vì bà ngoại, vì vậy mà bên ngoài bà ngoại kiêu ngạo, nhưng người trong nhà đều biết, đây đều là giả dối.

"Mẹ, ông ngoại của con là một người lý trí rất bình tĩnh, cùng lắm là đền bù cho bọn họ mà thôi. Nhưng không thể nào cho người khác toàn bộ Thiên Hà được, mẹ nghĩ rằng đứa trẻ lớn lên ở trong hoàn cảnh như thế, sẽ có đầu óc buôn bán sao?" Phùng Học Minh thở ra một hơi, "Ông ngoại không có lựa chọn nào khác. "

"Vậy con cũng gọi điện cho Diệu Nhi đi, dỗ dành người ta!"

Phùng Học Minh cười một tiếng: "Ngày mai con sẽ cho cô ta ngạc nhiên. Mẹ yên tâm đi!"

"Sớm nghỉ ngơi một chút!"

"OK. "
 
Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại
Chương 49



Phùng Học Minh cúp điện thoại, nhìn rượu màu hổ phách, nghĩ đến cùng Liêu Nhã Triết nói chuyện, Phàn Kỳ nói Hứa Diệu Nhi là bí đỏ Haloween, anh ta cười ra tiếng, lấy danh bạ điện thoại ra, lật dãy số, thấy bên trong kẹp một trang giấy, anh ta lật lại, tìm gọi điện cho thư ký.

Âm thanh Điện thoại đối diện truyền đến: "Ông chủ. "

"Cô bây giờ giúp tôi chọn đại khái ba bốn nghìn nhân dân tệ, mua một bó hoa to, trước tám giờ ngày mai, đưa cho cô Hứa. "

Phùng Học Minh cúp điện thoại, đưa tay lại lật mở tờ giấy kia, nét chữ trên đó lúc ấy không có cảm giác gì, giờ phút này lại cảm thấy rất thú vị, mang theo khí chất tiêu sái phóng khoáng, ma xui quỷ khiến anh ta gọi điện thoại, điện thoại không lập tức kết nối, anh ta muốn buông xuống lại không buông xuống được, trực tiếp nhấc điện thoại: "A lô!"

Nghe được âm thanh đối diện, Phùng Học Minh nhìn lên kim đồng hồ trên đồng hồ một chút: “Mười một giờ hai mươi ba. ”

Anh ta đêm khuya gọi điện cho một người phụ nữ, anh ta suy nghĩ một chút: "Phàn Kỳ. "

Phàn Kỳ đang xem sách giật nảy mình, âm thanh lạ lẫm này thế nào lại biết tên cô?

"Anh là?"

"Phùng Học Minh. " Phùng Học Minh không nghĩ tới Phàn Kỳ thế mà lại không nghe ra.

Nửa đêm gọi điện thoại cho cô? Phàn Kỳ: "Anh Phùng! Chào anh, sao lại gọi điện tới muộn như vậy?"

Lời này hỏi Phùng Học Minh, anh ta dừng lại một chút: "Thứ hai tạm thời tôi có sắp xếp, cho nên muốn xem cô quay quảng cáo vào chủ nhật, không biết chủ nhật cô có sắp xếp gì không?"

Điều này đối với Phàn Kỳ mà nói ngược lại là cầu còn không được: "Đương nhiên. "

"OK, tôi sắp xếp sau, ngày mai thông báo cho cô, chúng ta chủ nhật gặp. "

Nghe âm thanh trong loa tút tút, Phàn Kỳ không nói gì cúp điện thoại, Kỹ năng diễn xuất của người này ngược lại là tốt như nguyên chủ, muốn cố ý gây sự chú ý với cô? Không tiện, cô thật sự không hứng thú.

Đời trước không có đàn ông thời gian trôi qua c*̃ng rất tốt, đời này còn có một Trần Chí Khiêm phải giải quyết, nghĩ tới Trần Chí Khiêm, Phàn Kỳ liền đau đầu, cô thật sự muốn sửa lại cái tính tình không tiểu tiết này, trong sách là nói rất rõ ràng, người này quả thật không dễ chọc, động một chút lại để cho người ta trời lạnh vương phá hạng người.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cuộc điện thoại hôm qua, chính cô sao lại để cho người ta mua gia vị, mua đồ ăn? Nhưng cô thật sự muốn ăn! Nhất là hôm nay, cô đi vòng trung tâm c*̃ng đi dạo qua, có thể là cô chưa quen? Vẫn không tìm được đồ gia vị mình muốn như cũ, sau đó mua hai chia tương ớt Đài Loan trộn cơm chịu đựng một chút. Cũng coi như có còn hơn không.

Phàn Kỳ nằm ở trên giường, hôm nay thời tiết nóng, cô chỉ có thể mở điều hoà, bay giờ cô xem như hiểu rõ, đây là điều hòa cửa sổ, trong ngoài được tích hợp, tiết kiệm chỗ không cần máy bên ngoài, mà tháo gỡ lại thuận tiện, nếu dọn nhà trực tiếp có thể gỡ đi, khuyết điểm chính là làm lạnh hiệu suất thấp, tạp âm lớn.

Mở điều hoà, cô dùng gối đầu che kín đầu, nói với chính mình bất luận là điều hoà hay là gia vị đều phải nhịn một chút! Nhập gia tùy tục!

Ngày thứ hai, Phàn Kỳ tiếp tục đến Diệu Hoa đi làm, c*̃ng không xếp hàng đi thang máy, đi thang bộ quen thuộc lên lầu hai, vừa đi ra khỏi hành lang, gặp người ôm một bó hoa hồng đỏ to, mang theo một cái cái túi đi qua, người này cô từng gặp qua, chính là thư ký của Phùng Học Minh, ngày đó còn pha trà tới cho bọn họ.
 
Back
Top Bottom