Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu

Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 210: Chương 210



Khương Nguyễn quay đầu lại nói: “Có thể, nhưng bài thuốc thảo mộc của tôi chỉ đủ sắc một phần, không còn dư cho các cô. Các cô vẫn nên dùng phương pháp thẩm mỹ đi, nửa năm thôi, tôi nghĩ các cô đợi được.”

Tại phiên tòa, Kỳ Kỳ và một số nạn nhân khác đột ngột thay đổi lời khai, tuyên bố rằng sản phẩm gây hại cho khuôn mặt của họ thực sự là do Hạ Tử Nhàn khuyên dùng, chứ không phải sản phẩm của Hoa Thần Kỳ.

Cùng với báo cáo kiểm định và bằng chứng do luật sư đại diện Lương Thủ Dập nộp, Hạ Tử Nhàn bị chỉ trích kịch liệt.

Tiếp theo, còn có kế hoạch xếp lịch kiện Hạ Tử Nhàn về hành vi cạnh tranh thương mại không lành mạnh.

Vừa bước ra khỏi tòa, phóng viên vây quanh Lương Thủ Dập, tất cả đều tập trung vào việc chân anh ta đã lành lặn như thế nào?

“Anh Lương, thật sự là anh đã chữa lành chân ở nội địa phải không? Xin hỏi bằng cách nào vậy?”

Lương Thủ Dập liếc nhìn Khương Nguyễn đang đứng ở góc với vẻ mặt điềm tĩnh, biết rằng không thể để cô trở thành tâm điểm chú ý hơn nữa.

Lương Thủ Dập nói: “Trong lúc bệnh nặng, tôi đã thử hơn ba mươi phương pháp ở nội địa, trở về sau lại tích cực phối hợp với y học phương Tây và liệu pháp vật lý. Cụ thể là phương pháp nào có hiệu quả, hay nói cách khác, có thể tất cả đều phát huy tác dụng, tôi cũng không rõ lắm. Nếu mọi người quan tâm, sau này tôi sẽ công bố chi tiết quá trình điều trị.”

Hạ Tử Nhàn đeo kính mát bước ra, bị các phóng viên vây kín không thể lên xe.

“Cô Hạ, xin hãy giải thích vì sao lại sử dụng mỹ phẩm có vấn đề, hãm hại sản phẩm Hoa Thần Kỳ của anh Lương? Phải chăng cô vẫn còn ân hận vì chuyện không thể liên hôn từ năm xưa?”

“Không có gì để nói.” Bảo vệ của Hạ Tử Nhàn mở đường cho chị ta lên xe và rời đi.

Một phóng viên nhận được thông tin đáng tin cậy từ bên trong, mắt sáng lên, chạy đến góc để phỏng vấn Khương Nguyễn.

“Cô Khương, tôi nhận được tin, gương mặt của cô Kỳ Kỳ ban đầu là nghiêm trọng nhất, phải chăng là do cô đã chữa trị?”

Khương Nguyễn gật đầu, “Phải, có vấn đề gì sao?”

“Có tin đồn cô từ chối chữa trị cho những nạn nhân khác với lý do không pha được thảo dược, đúng không?”

Lương Thủ Dập lo lắng toát mồ hôi, lo sợ rằng nếu Khương Nguyễn trả lời không khéo, bị các phóng viên làm lớn chuyện, sẽ ảnh hưởng đến uy tín của Hoa Thần Kỳ.

Khương Nguyễn suy nghĩ một chút, rồi trả lời: “Quả thật, tôi đã từng nói như vậy, nhưng đó là lời nói giận dữ sau khi bị vu oan một cách ác ý. Mặc dù người bị hại muốn dọa dẫm tôi, nhưng dù muốn phản công, tôi cũng không bao giờ bỏ đá xuống giếng. Tôi sẽ trị lành vết thương trên khuôn mặt họ trước, sau đó mới khởi kiện. Ý nghĩa ban đầu của Hoa Thần Kỳ chính là mang đến vẻ đẹp cho mọi phụ nữ. Tôi và đội ngũ của mình sẽ luôn gìn giữ niềm tin này.”

Lương Thủ Dập mỉm cười, câu trả lời của Khương Nguyễn quá tuyệt vời.

Anh ta lập tức ngắt lời phóng viên, phát biểu kết luận và bảo vệ Khương Nguyễn lên xe.

“Lúc này, còn ai bảo cô ngốc nữa không?” Lương Thủ Dập hỏi với nụ cười.

Khương Nguyễn không vui, “Nếu không sợ khoản đầu tư của các anh trở nên vô ích, tôi thực sự không muốn trị lành cho họ.”

Hạ Tử Nhàn bị đả kích không chỉ là thất bại trong việc kiện tụng, bởi vì khoản đầu tư chị ta dành cho Thường Lâm Yến đã sớm biến công ty thành một cái vỏ không.

Từ khi Thường Lâm Yến đưa ra mười cân hạt giống, bà ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống. Ngay khi Khương Nguyễn được thả ra, Thường Lâm Yến lập tức biến mất cùng với số tiền.

Nhà họ Hạ đã tổ chức một cuộc họp cổ đông, bãi nhiệm Hạ Tử Nhàn, hơn một nửa số phiếu bầu thông qua. Hạ Tử Kỳ lên nắm quyền, trở thành Chủ tịch Hội đồng quản trị trẻ tuổi nhất của công ty, quyền lực trong nhà họ Hạ đã chuyển giao cho Hạ Tử Kỳ.

Hạ Tử Nhàn bỗng nhiên nhận ra mình đã bị lừa.

Chị ta chạy đến hỏi Hạ Vinh Tiến, “Bố ơi, con đã làm việc vất vả cho công ty bao nhiêu năm, chỉ vì một khoản đầu tư thất bại, bố định loại con ra khỏi hội đồng quản trị sao?”

Hạ Vinh Tiến nói: “Cô Khương muốn phát triển thị trường sản phẩm sức khỏe và y tế, có con ở đây, nhà họ Hạ không thể đầu tư, chẳng lẽ muốn nhìn nhà họ Lương độc chiếm à?”

Hạ Tử Nhàn bình tâm lại, sau khi ra ngoài, nói với Hạ Tử Kỳ: “Em trai, em thật là giỏi, biết rõ Thường Lâm Yến lừa dối chị mà không hề cảnh báo.”

Hạ Tử Kỳ rũ sạch quan hệ, “Chị còn không nhận ra, làm sao em biết được kế hoạch của Thường Lâm Yến. Nhưng mà, tầm nhìn của em tốt hơn chị, đầu tư cho cô Khương ít nhất không lỗ, cũng không gây ảnh hưởng xấu đến kinh doanh gia đình.”

Hạ Tử Nhàn không thể kìm nén cơn giận dữ của mình, quyết định tìm người để giải tỏa. Chị ta tìm đến Hàn Khinh Khinh đang trong trạng thái lo lắng bất an, đưa cho cô ta một bản hợp đồng, nói: “Khinh Khinh, em xinh đẹp như thế, em có muốn trở thành ngôi sao không?”

Hàn Khinh Khinh đương nhiên biết Hạ Tử Nhàn sẽ không giúp đỡ mình mà không có lợi ích, cô ta nói: “Cô Hạ, tôi chỉ muốn trở về nội địa.”

Nụ cười của Hạ Tử Nhàn trở nên dịu dàng, chị ta an ủi: “Cứ thế này mà trở về, em cam tâm sao? Em đã phản bội Lương Thủ Dập, bây giờ chỉ có chị mới có thể giúp em. Nói cho chị biết, trước khi qua đời mẹ em có nói với em về thân phận thực sự của Khương Nguyễn không?”

Hàn Khinh Khinh do dự.

Do dự chính là đã biết, Hạ Tử Nhàn nói: “Giữ bí mật không có ích lợi gì, không bằng trao đổi lợi ích với chị.”

...

Khi Khương Nguyễn nghe nói về việc Thường Lâm Yến cuỗm tiền bỏ trốn, cô cảm thấy rằng Thường Lâm Yến mang theo nhiều tiền như vậy mà bỏ trốn quá dễ dàng đối với bà ta.

Sau khi điều trị cho những nạn nhân bị hoại tử khuôn mặt trong bảy ngày, Khương Nguyễn đưa cho mỗi người họ một tuýp kem. Kem do cô tự pha chế, bao bì đơn giản không có chữ, nhưng những cô gái coi nó như báu vật, hỏi Khương Nguyễn còn không?

Khương Nguyễn nói: “Chỉ cần dùng hết tuýp này, khuôn mặt các cô sẽ hồi phục, cần nhiều làm gì?”

Những thứ tốt đẹp ai lại không muốn nhiều chứ, bây giờ họ đã trở thành “bạn thân” của Khương Nguyễn, tất nhiên, đó là suy nghĩ của họ, Khương Nguyễn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết bạn với họ.

“Khương Nguyễn, cô cứ ở lại đây, chúng ta cùng nhau đi nghỉ mát ở châu Âu đi.”

Khương Nguyễn: “Tôi rất bận, không đi đâu.”

Kỳ Kỳ và Khương Nguyễn thân thiết hơn một chút, đều là phụ nữ, cô ấy cảm thấy nên nói với Khương Nguyễn một tiếng, dù sao cô và Hàn Khinh Khinh cũng là đồng hương.

Cô ấy nói: “Nguyễn Nguyễn, Hàn Khinh Khinh đang ở trong bệnh viện.”

“Cô ta làm sao vậy?” Khương Nguyễn tỏ ra tò mò, “Anh Lương không phải đã nói sẽ đưa cô ta về nội địa rồi sao?”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 211: Chương 211



Lương Thủ Dập dùng Hàn Khinh Khinh trong ba năm, thông qua cô ta để truyền đi một thông tin giả mạo, làm hại đối thủ cạnh tranh. Anh ta nói với Hàn Khinh Khinh rằng sẽ cho cô ta một khoản tiền rồi đưa cô ta về nội địa.

Kỳ Kỳ nói: “Cô Hạ đã lừa cô ta ký một bản hợp đồng, yêu cầu cô ta đóng phim. Cô ta không đồng ý đóng, đã nhảy từ cửa sổ trong địa điểm quay phim và nhập viện.”

Khương Nguyễn càng không hiểu, tại sao Hạ Tử Nhàn lại muốn giúp đỡ Hàn Khinh Khinh như vậy.

Một cơ hội tốt như vậy, tại sao Hàn Khinh Khinh lại không muốn?

Hỏi mãi, Kỳ Kỳ cũng không chịu nói nữa.

Chuẩn bị trở về, Hạ Tử Kỳ và Lương Thủ Dập mời Khương Nguyễn đi ăn, bàn về hợp tác tiếp theo.

Khương Nguyễn không nhịn được hỏi về chuyện của Hàn Khinh Khinh, “Kỳ Kỳ không chịu nói với tôi, anh giải thích một chút đi. Nếu không, tôi về nội địa cũng không thể ngủ được. Tại sao Hạ Tử Nhàn lại muốn nâng đỡ Hàn Khinh Khinh, tại sao Hàn Khinh Khinh lại không muốn?”

Chuyện này thật sự khó mở lời với Khương Nguyễn.

Lương Thủ Dập nói với Hạ Tử Kỳ: “Chuyện nhà anh, anh tự nói đi.”

Hạ Tử Kỳ: “...” Sao anh ta lại xui xẻo đến thế?

“À, chị gái tôi muốn Hàn Khinh Khinh đóng loại phim không mặc đồ.”

Khương Nguyễn giật mình một chút, rồi lập tức hiểu ra, cô đặt đũa xuống, ngồi suy nghĩ mất vài phút.

Lúc này, Lương Thủ Dập không đoán được Khương Nguyễn đang nghĩ gì, không dám phát biểu lung tung để tránh làm Khương Nguyễn phản cảm.

Hạ Tử Kỳ cũng có suy nghĩ tương tự, chị gái anh ta thật sự đã làm quá, dùng phương pháp như vậy để trả thù Hàn Khinh Khinh, quả là quá đáng.

Khương Nguyễn hỏi: “Hương Giang cũng có luật pháp, cô ta còn nhảy từ cửa sổ, không ai quản lý sao?”

Hạ Tử Kỳ nói: “Chị gái tôi đã lừa cô ta ký hợp đồng, nếu vi phạm sẽ phải bồi thường hai triệu, cô nghĩ cô ta có đủ khả năng bồi thường không?”

Khương Nguyễn nói: “Hai người các anh là đàn ông, làm như vậy, tôi còn không ngạc nhiên lắm. Hạ Tử Nhàn là phụ nữ, phụ nữ muốn trả thù, cách thức nhiều lắm, sao phải dùng cách này.”

Lương Thủ Dập và Hạ Tử Kỳ chỉ có thể nhỏ giọng giải thích, “Chúng tôi không phải là loại người như thế.”

Hạ Tử Nhàn tìm Hàn Khinh Khinh, chắc chắn là Hàn Khinh Khinh vẫn còn giá trị sử dụng, là do Hàn Khinh Khinh không hợp tác, mới khiến Hạ Tử Nhàn bất ngờ tức giận, dùng cách thức cực đoan khiến Hàn Khinh Khinh sống không bằng chết.

Khương Nguyễn nói với Hạ Tử Kỳ: “Không phải nói muốn thảo luận về việc phát triển sản phẩm bảo vệ sức khỏe và dược phẩm sao? Anh nói với bố anh, bảo chị gái của anh giải trừ hợp đồng của Hàn Khinh Khinh đi. Nếu không, tôi sẽ không hợp tác với một gia đình ghê tởm như vậy.”

Hạ Tử Kỳ: “...”

Khương Nguyễn nói rất nghiêm túc: “Đây không phải là đe dọa, tôi nói thật đấy. Ý tôi là đúng như lời tôi nói, chuyện của Hàn Khinh Khinh mà gia đình anh không xử lý tốt, thì sau này đừng hợp tác nữa.”

Khương Nguyễn quay về đúng hẹn, chuyện sau này cô không hỏi nữa, Hàn Khinh Khinh cô cũng không muốn gặp lại.

Nhưng cô nghĩ, nếu Hàn Khinh Khinh thật sự tham gia bộ phim như vậy, lại lén lút mang vào nội địa để người ta xem, anh cả, bố mẹ, chú hai, thím hai, liệu họ còn có thể ngẩng đầu làm người không?

Cô thì không sao cả, nhưng có những người cô quan tâm, cô cảm thấy Hàn Khinh Khinh tự tìm cái chết, cũng không nên c.h.ế.t theo cách như vậy.

Hạ Tử Kỳ về nhà truyền đạt lại đúng lời Khương Nguyễn, anh ta cũng biết, chị gái chắc chắn có việc muốn Hàn Khinh Khinh làm, nhưng Hàn Khinh Khinh đã không đồng ý.

Anh ta nói: “Bố ơi, chị gái chắc chắn đang lên kế hoạch gì đó, dùng cách thức này để ép Hàn Khinh Khinh, bố sẽ tiếp tục sử dụng chị gái hay là thả Hàn Khinh Khinh, sau đó tiếp tục hợp tác với Khương Nguyễn? Bố ơi, xin bố hãy đưa ra quyết định.”

Lần này, dù Hạ Tử Nhàn có đưa ra bất cứ kế hoạch lớn nào, ông ta cũng không lắng nghe.

Ông ta sắp xếp luật sư của mình, giúp Hàn Khinh Khinh hủy bỏ hợp đồng, sau đó yêu cầu Hạ Tử Kỳ đưa Hàn Khinh Khinh rời khỏi Hương Giang.

Hàn Khinh Khinh cả người như khúc gỗ, Hạ Tử Kỳ và cô ta không có gì để nói.

Cả hai im lặng cho đến khi đến bến cảng, anh ta mới nói: “Lương Thủ Dập đã đồng ý với cô về khoản tiền bồi thường khi chấm dứt hợp đồng, anh ta nói khi đến nội địa, sẽ đổi sang Nhân dân tệ cho cô.”

Hàn Khinh Khinh chớp mắt vài cái, vẫn không có sinh khí, cô ta hỏi: “Tại sao Khương Nguyễn lại cứu tôi?”

Hạ Tử Kỳ nói: “Đừng hiểu lầm, Khương Nguyễn đã nói, cô ấy không phải đến để cứu cô, mà là không muốn kế hoạch của chị gái tôi thành công. Khương Nguyễn nói, chỉ cần chị gái tôi bị đánh bại, thì đó sẽ là lợi ích cho cô ấy.”

Hàn Khinh Khinh bất ngờ hỏi: “Anh có muốn biết chị gái anh muốn tôi làm gì mà tôi không đồng ý, khiến chị ta tức giận không?”

Hạ Tử Kỳ: “Tôi không muốn biết.”

Nhưng Hàn Khinh Khinh vẫn tiếp tục nói: “Chị ta muốn biết về thân phận của Khương Nguyễn, chỉ có mẹ tôi biết. Sau khi mẹ tôi mất, chỉ có mình tôi biết. Tôi không nói ra, thực sự là vì ghen tị với Khương Nguyễn, không muốn cô ta quá đắc ý.”

Hạ Tử Kỳ quay đầu nhìn Hàn Khinh Khinh, “Cô định dùng việc này để đổi lấy tiền sao?”

Hàn Khinh Khinh lắc đầu, “Tôi muốn chị gái của anh phải cảm thấy khó chịu, thất bại, hối hận vì đã đối xử với tôi như vậy. Mẹ tôi nói, lúc họ đổi con, nghe người đàn ông đang ôm đứa bé giải thích về thân phận của đứa bé, nói rằng mẹ đứa bé là người Hương Giang, họ Hạ, họ gặp nhau khi đi du học. Mối quan hệ giữa mẹ của đứa bé và gia đình không tốt, sau khi vợ mất, anh ta quyết định về nước, đưa đứa bé về.”

Hạ Tử Kỳ cảm thấy choáng váng, không lẽ Khương Nguyễn là con của người chị gái đã mất sớm của anh ta?

Sau khi tiễn Hàn Khinh Khinh, anh ta lập tức đến khách sạn tìm Khương Nguyễn, nhưng khách sạn báo cô đã trả phòng, phía hải quan không có bản ghi nào về việc Khương Nguyễn rời khỏi.

Cô lại biến mất mà không hề báo trước, Hạ Tử Kỳ cảm thấy lo lắng, không biết bây giờ phải làm sao?

Khi bước ra khỏi khách sạn, Khương Nguyễn nhìn thấy cô gái trong bức ảnh.

Nếu đi, chắc chắn sẽ có một trận đấu; nếu không đi, liệu sau này cô ta có tìm đến nội địa, tìm kiếm người thân của mình không?

Thế thì không bằng để cô ta tự tìm đến mình, ít ra Khương Nguyễn cũng có khả năng tự bảo vệ.

Cô gái tự giới thiệu, “Trần Thanh Mặc.”

“Khương Nguyễn.” Khương Nguyễn nói: “Nơi này rất hẻo lánh, dù b.ắ.n s.ú.n.g cũng chẳng ai tới, tôi đến đây là có thành ý, cô tìm tôi có việc gì?”

Hai người trông thật sự có chút giống nhau, từ hình dạng khuôn mặt đến chiều cao đặc biệt giống nhau, nếu chỉnh sửa khuôn mặt một chút, thì càng giống hơn nữa.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 212: Chương 212



Trần Thanh Mặc thu s.ú.n.g lại, cất vào sau lưng, “Hôm nay tôi đến với hai kế hoạch, đưa cô về rừng mưa Đông Nam Á, cô trồng Thần Thảo Hoa, nếu hiệu quả kinh tế tốt, sau này không cần phải mạo hiểm trồng thuốc phiện nữa.”

“Cô không thể thắng tôi.” Khương Nguyễn nói.

“Tôi biết.” Trần Thanh Mặc nói: “Có s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, nếu không đưa cô đi được, thì sẽ b.ắ.n c.h.ế.t cô, sau đó tôi sẽ phẫu thuật thẩm mỹ thành cô, quay về nhà họ Hạ.”

“Nhà Hạ Tử Kỳ ấy à?” Khương Nguyễn không hiểu, “Tại sao?”

Trần Thanh Mặc cười, “Cô còn không biết à, cô là cháu gái ngoại của Phó Giang Âm. Tôi phẫu thuật thẩm mỹ thành cô, Hạ Tử Nhàn, Hạ Tử Kỳ sẽ gặp phải tai nạn c.h.ế.t người như con cái của Phó Giang Âm, cô thấy kế hoạch này thế nào?”

“Kế hoạch khá hay.” Khương Nguyễn nói: “Nhưng dù phẫu thuật giống đến mấy, dù cô ẩn náu ở Hương Giang không về nội địa, Tần Viêm vẫn có thể cảm nhận được cô không phải là tôi.”

Trần Thanh Mặc không quan tâm, “Tôi không trở về, anh ta cũng không làm gì được, người đứng sau tôi càng không quan tâm. Thường Lâm Yến nói cô là một kho báu, không khai thác chút lợi ích, tôi làm sao hoàn thành nhiệm vụ?”

“Vậy cô g.i.ế.c tôi đi.” Khương Nguyễn ngồi xuống đất, từ bỏ tất cả, “Tôi c.h.ế.t đi, mớ hỗn độn kia các cô tự giải quyết.”

Khương Nguyễn không tin Trần Thanh Mặc tìm mình chỉ để phẫu thuật thẩm mỹ thành người khác, rồi tiếp tục bị lợi dụng.

Cô ta và mình giống nhau, là sói đơn độc, có thể trong chốc lát trở thành chú chó dễ bảo, nhưng chỉ cần có cơ hội, chắc chắn sẽ cắn c.h.ế.t kẻ thợ săn muốn thuần hóa mình.

Trần Thanh Mặc cười, vẫy tay, tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa từ xa đã rời đi.

Cô ta cũng ngồi xuống, thở dài, “Tôi có thể tin cô không?”

Khương Nguyễn quay đầu cười với cô ta, “Cô không muốn g.i.ế.c tôi, chỉ có thể tin tôi thôi. Để thể hiện lòng thành, tôi nói với cô, việc tôi nuôi dưỡng hạt giống là tuyệt mật, đã giao cho quốc gia rồi, hiện tại trong phòng thí nghiệm không chỉ có Thần Thảo Hoa, mà còn có hạt giống của mười mấy loại hoa cỏ dùng để nghiên cứu y học nữa. Dù các cô có bắt tôi đi chăng nữa, cũng không còn loại thực vật dược liệu độc nhất vô nhị.”

Thần Thảo Hoa thuộc về Khương Nguyễn, cô vẫn có thể phát triển sản phẩm chăm sóc sức khỏe, Khương Nguyễn không hề cảm thấy bất mãn với kết quả này.

Trần Thanh Mặc thực sự không nghĩ rằng Khương Nguyễn còn có một bản sắc như vậy.

Cô ta lập tức có ý tưởng mới, nói: “Hơn mười năm trước, tôi đã được chính quyền địa phương tuyển dụng, làm nội gián cho họ. Cô giúp tôi nói chuyện với các bộ phận liên quan ở nội địa, tôi không ngại có thêm một danh tính nội gián. Hy vọng một ngày nào đó, có thể dùng danh tính chính thức, bước lên mảnh đất sinh ra mình một cách đàng hoàng.”

Khương Nguyễn gật đầu, “Đương nhiên được, tôi còn có thể cùng cô trở về, giúp cô hoàn thành nhiệm vụ.”

“Cô điên rồi sao?”

Trần Thanh Mặc ban đầu dự định dùng kế hoạch dự phòng, để Khương Nguyễn trốn một thời gian, nói là đã g.i.ế.c c.h.ế.t Khương Nguyễn, điều đáng tiếc duy nhất là cô ta phải thay đổi diện mạo hoàn toàn.

Khương Nguyễn vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô ta, “Tôi không muốn có ai trông giống hệt tôi, sau này gặp lại nhau sẽ ngượng ngùng lắm. Phía nội địa, cô liên hệ đi, tiện thể làm bàn đạp cho cuộc đàm phán của cô.”

“Tại sao cô lại làm như vậy?” Trần Thanh Mặc hỏi.

Khương Nguyễn suy nghĩ một lúc, “Tôi cũng không biết, nếu cần tìm một lý do, có lẽ vì anh cả. Lúc trước nhà họ Hàn biết tôi là con ruột, chỉ có anh cả một mình là xem xét từ quan điểm của tôi, anh cả cũng đã nhận được ảnh của cô, nhưng không một lần nào nhắc đến với tôi. Có một người anh cả tốt như vậy, tôi không muốn anh ấy buồn.”

“Anh ấy thật tốt với cô.” Trần Thanh Mặc cảm thấy một nỗi buồn không thể nào diễn tả, lòng đầy tâm trạng khó hiểu.

Khương Nguyễn cười nói: “Cô ghen tị với điều gì vậy, khi cô quay về, anh ấy cũng sẽ cân nhắc cảm xúc của cô từ quan điểm của cô, càng đối xử với cô tốt hơn. Cô nghĩ xem, không phải là lẽ thường sao?”

Trần Thanh Mặc chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm gia đình mà Khương Nguyễn mô tả, nhưng Hàn Trường Phong từng coi Khương Nguyễn như em gái ruột, đối xử tốt với cô, thực ra cũng là đối xử tốt với cô ta.

Trần Thanh Mặc cũng dần buông bỏ.

...

Hàn Khinh Khinh vừa trở về nội địa, chưa kịp rời khỏi Thâm Quyến đã bị Thường Lâm Yến tìm đến.

Thường Lâm Yến báo tin mừng cho Hàn Khinh Khinh: “Khinh Khinh, dì có một tin cực kỳ tốt lành báo với cháu, Khương Nguyễn đã bị bắt đến rừng mưa Đông Nam Á, không ai biết cụ thể nơi nào. Cô ta không thể trở về nữa, không, có lẽ sẽ trở về.”

Nhưng người trở về sẽ không phải là Khương Nguyễn như trước nữa.

Hàn Khinh Khinh cảm thấy bối rối, lòng cô ta lúc này đã tê dại, nhưng biết Thường Lâm Yến lừa được Hạ Tử Nhàn một khoản tiền lớn, cô ta cảm thấy thoải mái.

“Dì Thường, không chạy đi còn đợi gì nữa?”

“Đợi cháu đấy, dì đã tìm được một nơi tốt để đi, chúng ta cùng nhau đi.”

Thường Lâm Yến nói: “Cháu biết rõ hơn ai hết, con gái dì đã cắt đứt quan hệ với dì, dì kiếm được nhiều tiền như vậy, rất cần một người thừa kế. Khinh Khinh, cháu trả lời dì một câu hỏi, sau này cháu sẽ là con gái dì.”

“Câu hỏi gì?”

Thường Lâm Yến cực kỳ căng thẳng, “Mẹ cháu nói, chỉ có cháu biết về nguồn gốc của Khương Nguyễn, cháu có nói cho ai biết không?”

Hàn Khinh Khinh rùng mình, mẹ cô ta chỉ nói cho mình cô ta biết, Thường Lâm Yến làm sao mà biết được?

Cô ta đương nhiên nghĩ, Thường Lâm Yến không thể không có lý do mà muốn dẫn mình đi, bà ta muốn đảm bảo thân phận của Khương Nguyễn không bị lộ ra ngoài.

Hàn Khinh Khinh còn muốn thăm dò thêm, cố tình lắc đầu nói dối, “Nhìn cách cô Hạ đối xử với cháu, dì nên biết, cháu chẳng nói gì cả. Dì Thường, dì định đi đâu, chúng ta đi rồi sẽ làm gì?”

Thường Lâm Yến cuối cùng cũng yên tâm, lấy ra hơn một cân hạt giống còn lại, nói: “Nhìn này, dì sẽ dùng số hạt giống này thuyết phục những kẻ buôn lậu ở rừng mưa Đông Nam Á, bọn họ đã bắt Khương Nguyễn đi, từ nay về sau sẽ chuyển sang trồng Thần Thảo Hoa. Lợi nhuận từ việc trồng hoa này sẽ cao hơn nhiều so với việc trồng thuốc phiện, có thể phát triển những sản phẩm độc quyền, không có sự cạnh tranh, lợi nhuận to lớn đến nỗi cháu không thể tưởng tượng nổi.”

Hàn Khinh Khinh bịt miệng lại.

Sau cái c.h.ế.t của Lưu Kim Vân, cô ta và Khương Kiến Xuân đã phân tích, những gì Khương Nguyễn mất chắc chắn không chỉ là năm nghìn đồng.

Hạt giống Thần Thảo Hoa, Thường Lâm Yến lấy từ đâu? Là mẹ cô ta đã trộm của Khương Nguyễn, sau đó đưa cho Thường Lâm Yến đúng không?

Như vậy, Thường Lâm Yến là người cuối cùng gặp mẹ mình.

Lần này, Hàn Khinh Khinh thực sự nhẹ nhàng hỏi, “Sao chỉ còn lại một ít như vậy?”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 213: Chương 213



Nếu là trước đây, Thường Lâm Yến chắc chắn sẽ không trả lời.

Nhưng việc lẩn trốn khiến Thường Lâm Yến như chim sợ cành cong, bà ta không kiên nhẫn nói: “Phát triển sản phẩm mà Hạ Tử Nhàn cần đã sử dụng mất không ít.”

Thường Lâm Yến sực phản ứng lại, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Hàn Khinh Khinh.

Hàn Khinh Khinh nhặt một hòn đá, mạnh mẽ ném vào đầu Thường Lâm Yến, “Chính bà đã g.i.ế.c mẹ tôi, chính bà, đồ hung thủ gian ác!”

...

Hàn Khinh Khinh vô ý g.i.ế.c người, nạn nhân là một tội phạm bị truy nã. Cô ta tự nguyện đầu thú, nhận một bản án nhẹ, Hàn Khinh Khinh không kháng cáo.

Khương Nguyễn trở lại Hương Giang sau ba tháng, khuôn mặt vẫn như cũ nhưng khí chất đã hoàn toàn thay đổi, rực rỡ như lửa, phong thái nổi bật, đứng cùng Hạ Tử Nhàn, tham dự cuộc họp hội đồng quản trị để bầu chọn lại chủ tịch hội đồng quản trị cùng với ban đại diện của chi trưởng Phó Giang Âm.

Phó Giang Âm có trong tay phiếu bầu quan trọng, trước đây bà ta ủng hộ Hạ Tử Kỳ, Hạ Tử Kỳ mới có thể lật đổ Hạ Tử Nhàn.

Bây giờ, Hạ Tử Nhàn đã giành được phiếu bầu của Phó Giang Âm, bởi vì cô ta đã tìm thấy cháu gái ngoại của Phó Giang Âm.

Đó không phải là Khương Nguyễn sao?

Hạ Tử Kỳ giờ đã quá quen thuộc, ban đầu Khương Nguyễn hộ tống anh ta trở lại Hương Giang, từ tay của bọn cướp cứu anh ta ra, trước khi quay trở về nội địa, họ đã đến tiệm chụp hình để chụp một bộ ảnh nghệ thuật, bộ dạng, trang phục hiện tại của cô chính là một trong số đó.

Nhưng bộ trang phục này của Khương Nguyễn có ý ngầm nào không?

Hạ Tử Kỳ không kịp suy nghĩ, tức giận vô cùng, “Biết chúng tôi lo lắng thế nào không, Khương Nguyễn, cô đang làm cái gì vậy?”

Khương Nguyễn thong thả nói: “Tôi trở lại để lấy lại những thứ thuộc về mình, sao chổi xui xẻo như anh tránh xa tôi ra.”

Câu nói ẩn ý này cũng là lời mắng mỏ mà anh ta nhận được khi đang bị hỏa lực áp chế lúc ấy, vậy nên, chắc chắn người đến là Khương Nguyễn, nhưng tại sao cô ấy lại đứng về phía chị cả?

Trong cuộc bầu cử hội đồng quản trị, Hạ Tử Nhàn đã được tái bầu làm chủ tịch hội đồng quản trị, sau khi lấy lại quyền quyết định công ty, bắt đầu tranh giành quyền quyết định về Hoa Thần Kỳ với Lương Thủ Dập.

“Khương Nguyễn đâu?” Lương Thủ Dập nói: “Cô ấy mới là cổ đông lớn của Hoa Thần Kỳ.”

Hạ Tử Nhàn tự tin mình sẽ thắng, rút ra hợp đồng ủy quyền mà Khương Nguyễn đã ký, “Cô ấy đã ủy quyền cho tôi đại diện cô ấy thực hiện quyền lợi của cổ đông lớn.”

“Tôi muốn gặp cô ấy.” Lương Thủ Dập cười lạnh, “Làm sao tôi biết cô không phải là hàng giả?”

“Nếu nghi ngờ thì kiện đi.” Hạ Tử Nhàn tự tin, “Những gì tôi đã mất, giờ đây tôi sẽ lấy lại từng cái một!”

Về nguồn gốc của Khương Nguyễn, sau khi Khương Nguyễn mất tích, Hạ Tử Kỳ đã xác minh, Khương Nguyễn là cháu gái ngoại của Phó Giang Âm, bác gái đã nhận, vậy thì đã có kiểm định huyết thống, chắc chắn không sai.

Lương Thủ Dập hỏi Hạ Tử Kỳ, “Chuyện của Khương Nguyễn rốt cuộc là thế nào, anh đi hỏi bác gái xem sao?”

Hạ Tử Kỳ bất lực nói: “Tôi đã hỏi, bác gái nói, bà ấy sẽ làm mọi thứ cho cháu gái ngoại vừa lòng, dù Khương Nguyễn làm gì, bà ấy cũng ủng hộ không điều kiện.”

“Hình như Khương Nguyễn đang chuẩn bị cho một bước đi lớn.” Hạ Tử Kỳ đoán.

Lương Thủ Dập: “Tôi đã đi thăm dò Tần Viêm, anh ta giấu giếm kín kẽ, không hỏi ra được gì, nhưng anh trai Khương Nguyễn, Hàn Trường Phong không ở thủ đô, nghe nói đã đi công tác.”

Hạ Tử Kỳ nói: “Chỉ cần xác định người trở về là Khương Nguyễn, thì không có việc gì lớn cả, để chị gái tôi đắc ý một thời gian trước đã.”

Ở một khu rừng nhiệt đới nào đó ở Đông Nam Á, tổ chức D được quốc tế truy nã đã bị một lực lượng liên quân của nhiều quốc gia, nội ứng ngoại hợp, lần lượt tiêu diệt hết.

Hàn Trường Phong tiến về phía hai cô em gái, Khương Nguyễn cố gắng ra hiệu cho anh ấy trước tiên ôm lấy em gái ruột của mình.

Hàn Trường Phong không thể chọn, nhưng Khương Nguyễn đã giúp anh ấy chọn. Cô bị thương, lảo đảo chạy về phía Tần Viêm đã kiên quyết đi theo.

Hàn Trường Phong tiến lại gần, ôm lấy Trần Thanh Mặc, giọng điệu nhẹ nhàng như thể đang nói với cô em gái nhỏ vừa chiến thắng sau một trận đấu, “Đã đau chưa, anh trai sẽ đưa em về nhà.”

Nước mắt của Trần Thanh Mặc đảo quanh mắt, Trần không phải họ của cô ấy, mà là họ của kẻ thù đã đưa cô ấy rời khỏi nội địa, cô ấy đã tự mình báo thù, giờ có thể trở về nhà rồi.

Tần Viêm theo sau trung tâm chỉ huy di động, đến muộn một bước, vội vàng kiểm tra vết thương của Khương Nguyễn, may mà cô không bị thương nặng như Trần Thanh Mặc, đã bị đạn b.ắ.n trúng bụng, nhưng với khả năng chữa trị của Khương Nguyễn, không sao cả.

“Nguyễn Nguyễn, em thật là quá càn quấy rồi.” Không thể mắng, nói cô cũng không nghe.

Chính Tần Viêm mới là người hồ đồ ấy, sao anh có thể đến nơi nguy hiểm như thế này?

Khương Nguyễn tức giận, “Không phải đã bảo anh đừng đến sao?”

Tần Viêm kìm nén sự bất an và tức giận trong nhiều tháng nay, không thể phát tác, nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh sẽ tính sổ sau, sẽ không để em biến mất mà không báo trước nữa, về nhà thôi.”

Trước khi về nhà, Khương Nguyễn và Tần Viêm đã ghé Hương Giang. Lần này, Khương Nguyễn chính thức gặp mặt bà ngoại.

Tần Viêm nói rằng anh sẽ không đi cùng. Trước đây, Phó Giang Âm không đồng ý với việc con gái yêu đương và du học, đã quyết định cắt đứt quan hệ, dẫn đến việc mẹ của Khương Nguyễn trở nên u uất, tinh thần sa sút, cuối cùng là tai nạn đáng tiếc.

Phó Giang Âm không chắc đã rút ra bài học, một số quan điểm không thể thay đổi, chắc chắn bà ta sẽ lại can thiệp vào chuyện hôn nhân của Khương Nguyễn.

Tần Viêm nói: “Em đi gặp bà ngoại đi, khi nào em gặp xong chúng ta sẽ về nhà.”

“Anh không đi à?” Khương Nguyễn suy nghĩ một chút, “Vậy em cũng không gặp nữa, chúng ta về nhà luôn.”

“Nguyễn Nguyễn, bà ấy là bà ngoại của em, tính tình cương trực, không thể cứng đối cứng, chỉ có thể mềm mỏng mà thôi.”

Ban đầu Khương Nguyễn sẵn lòng làm hòa với bà ngoại, nhưng bà ngoại không thích Tần Viêm, cô không thấy cần thiết phải làm vậy.

Nếu Tần Viêm đến bây giờ, chỉ sợ sẽ khiến Phó Giang Âm cảm thấy phản cảm, anh nghĩ nên đợi một chút.

Tần Viêm khuyên: “Lần này nhờ có sự giúp đỡ của bà ngoại, em làm hòa được với bà ấy, bà ấy tự nhiên sẽ muốn gặp anh. Em và bà ngoại đối đầu, chính là điều Hạ Tử Nhàn mong muốn.”

Khương Nguyễn không sợ Hạ Tử Nhàn, chị ta không thể làm gì được, “Nếu chị ta lại dám làm trò, chị ta sẽ phải hối hận.”

“Chị ta vẫn tưởng em là Trần Thanh Mặc sau phẫu thuật thẩm mỹ à?”

“Ừm, em sẽ tìm Hạ Tử Nhàn để giải quyết vấn đề của công ty.”

Trong phòng họp, Lương Thủ Dập, Hạ Tử Kỳ, và Khương Nguyễn đều đang chờ Hạ Tử Nhàn.

Hạ Tử Nhàn rất không hài lòng với việc Khương Nguyễn trở về Hương Giang mà không gặp chị ta trước, tức giận nói: “Khương Nguyễn, bà ngoại của em đang đợi em về nhà ăn cơm, sao em còn không về?”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 214: Chương 214



Khương Nguyễn lấy lại thần thái không chịu khuất phục như trước, nói: “Bây giờ tôi đã trở lại, giấy ủy quyền sử dụng quyền lợi của cổ đông lớn trước đây đã trở nên vô giá trị, chị phải lập tức rời khỏi công ty Thần Kỳ, những thứ trong văn phòng, cần phải dọn dẹp dưới sự giám sát của bảo vệ.”

“Em điên rồi à?” Hạ Tử Kỳ cho rằng Trần Thanh Mặc trước mặt đã đạt được một số thỏa thuận nào đó cùng với Lương Thủ Dập, Hạ Tử Kỳ.

Chị ta khẽ gảy những móng tay phấn hồng vừa làm, đe dọa: “Chỉ mới vài ngày làm tiểu thư giàu có, đừng tưởng rằng một con gà rừng có thể biến thành phượng hoàng, giả vẫn là giả. Khương Nguyễn, bây giờ còn kịp xin lỗi đấy.”

Khương Nguyễn cũng đe dọa lại: “Không lẽ chị vẫn nghĩ tôi là Trần Thanh Mặc sau cuộc phẫu thuật thẩm mỹ à? Tôi chính là tôi, còn Thanh Mặc đã được anh cả đưa về nhà rồi, Hạ Tử Nhàn, ừm, tôi nên gọi chị là dì hai, dì nên nghỉ ngơi đi.”

“Cô...”

Hạ Tử Nhàn mặt tái mét, nhìn thấy nụ cười như nhìn kẻ ngốc của ba người trước mắt, mới hiểu mình đã bị lừa, tức giận muốn bỏ đi, Khương Nguyễn gọi chị ta lại.

“Dì hai, tự tìm một lý do tử tế để từ chức chủ tịch hội đồng quản trị đi.”

Hạ Tử Nhàn lại thua, chị ta cảnh cáo Khương Nguyễn đừng quá tự mãn, “Tôi sẽ xem cô và Hạ Tử Kỳ đấu nhau thế nào?”

Khương Nguyễn: “Chúng tôi sẽ thương lượng tốt.”

“Hừ, bà ngoại cô không phải là người dễ thương lượng đâu.” Hạ Tử Nhàn quay đầu nhìn Hạ Tử Kỳ, “Cậu cô phản bội, tìm kẻ bắt cóc, cô đoán xem đằng sau có phải là bàn tay của bác gái không?”

Hạ Tử Kỳ lạnh lùng nói: “Chị gái vẫn không quên chọc ngoáy nhỉ, bác gái ăn chay niệm Phật, dù vẫn hận chúng ta, nhưng nể mặt Khương Nguyễn, lòng hận thù của bà ấy cũng sẽ giảm bớt nhiều, chị tự cầu nhiều phúc đi.”

Hạ Tử Nhàn buộc phải thông báo với công ty rằng chị ta cảm thấy không khỏe, cần đến bệnh viện ở nước ngoài để dưỡng bệnh, từ chức chủ tịch hội đồng quản trị.

Chị ta dự đoán với Khương Nguyễn, “Chuyện hôn nhân của cô và Tần Viêm, bà ngoại cô sẽ không đồng ý đâu, cô cũng tự cầu phúc đi.”

Về phía bà ngoại, Khương Nguyễn cho đến giờ vẫn không hiểu, sự xuất hiện của cô, đối với Phó Giang Âm không phải là sự an ủi lớn nhất sao, tại sao lại cố gắng chia rẽ cô và Tần Viêm, hoàn toàn vô lý.

Trước khi gặp bà ngoại, cô đã thay đổi chiến lược, nũng nịu với bà ngoại, nói rằng tính cách ghét trời ghét đất trước đây là giả vờ.

“Tất cả đều vì để lừa dì hai, lừa băng đảng D. Bà ngoại, khi còn nhỏ con đã phải chịu nhiều khổ cực, ăn không đủ no, mười mấy tuổi vẫn phải mặc quần áo vá chằng vá đụp. Bà ngoại, con suýt nữa đã bị Lưu Kim Vân gả đi làm mẹ kế, làm người hầu, những ngày ấy sống còn không bằng một người hầu trong nhà của bà ngoại.”

Phó Giang Âm nghe xong đau lòng muốn chết, cháu gái của bà ta từ khi sinh ra nên được cưng chiều như ngọc mới phải.

“Sau này bà ngoại sẽ dành những điều tốt nhất cho cháu.”

Khương Nguyễn không phải muốn bà ngoại bồi thường, cô muốn bà ngoại hiểu, như bây giờ mới chính là tốt nhất.

Cô nói: “Con đã có những điều tốt nhất rồi, con có bà ngoại, có bố mẹ, có anh cả, còn có rất nhiều bạn bè. Quan trọng nhất, không còn ai cản trở con và Tần Viêm ở bên nhau nữa. Con phải cảm ơn tất cả những gì mình đã trải qua, chính nó đã tạo nên con người hiện tại của con. Con thực sự thấy rất đủ, bà ngoại, bà nói có phải không?”

Phó Giang Âm chỉ cảm thấy Khương Nguyễn rộng lượng đến mức khiến người khác xót xa, “Nhưng, tất cả những gì của nhà họ Hạ đều nên thuộc về mẹ và cậu con, bà ngoại không muốn để lại cho người khác.”

Khương Nguyễn cười, “Bà ngoại, bà nói Hạ Tử Kỳ à, con vẫn sẵn lòng chia sẻ với anh ta. Còn nếu là Hạ Tử Nhàn, bà ngoại có thể dùng chút thủ đoạn, khiến chị ta sau này không có quyền gây chuyện trong công ty, sự nghiệp của con đều ở nội địa. Bà ngoại, bà phải tin con, con sẽ sống thật tốt.”

Phó Giang Âm d.a.o động, thở dài, “Tần Viêm chưa đi phải không, mời về nhà ăn bữa cơm, bà xem xem có đáng để con tận tâm với nó không.”

Cách nói chuyện, phép lịch sự và cái nhìn về thời sự của Tần Viêm đã khiến Phó Giang Âm thu hồi sự khinh thường, một bữa cơm ăn một cách hòa hợp, coi như đã chấp nhận mối quan hệ của Khương Nguyễn và anh.

Trước khi trở về nhà, Hạ Vinh Tiến đã định rõ di chúc, Hạ Tử Kỳ là người hưởng lợi nhiều nhất, tiếp theo là Khương Nguyễn.

Phó Giang Âm vẫn cảm thấy không hài lòng, Khương Nguyễn vội vàng khuyên bảo: “Bà ngoại, con đã rất mãn nguyện rồi, một nhà ai nấy đều vui vẻ mới là quan trọng nhất.”

Trên đường trở về, Tần Viêm bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp, anh nói với Khương Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, anh đã chuẩn bị đám cưới mà chưa xin phép em, em...”

“Em đồng ý mà, không giận đâu.” Khương Nguyễn v**t v* khuôn mặt anh, cười nói: “Lần này không ai có thể làm phiền chúng ta kết hôn nữa.”

Tần Viêm đã lo liệu mọi thứ cho hôn lễ, đến thủ đô anh bận rộn với công việc cưới xin, còn Khương Nguyễn thì đến phòng thí nghiệm. Vài ngày sau, cô đưa Hàn Thanh Mặc đến xã Đại Loan mới để xem trại nuôi.

Với Hàn Thanh Mặc, bầu không khí đời thường nơi xã Đại Loan mới giống thế ngoại đào nguyên.

Khương Nguyễn giới thiệu với dân làng, nói rằng đây là em họ của mình, họ còn tưởng thật vì hai người trông có chút giống nhau. Dân làng chất phác, thực sự tin là họ hàng.

Hàn Thanh Mặc có tính cách kiên định giống Khương Nguyễn, “Cô mới là em gái.”

Khương Nguyễn cười khúc khích: “Vậy để chị làm chị nhé, làm chị lỗ nhiều đó, sau này chị phải bảo vệ em đấy.”

Hàn Thanh Mặc đổi họ, có căn cước công dân mới, quen với việc sống mạo hiểm, trở về cảm thấy không quen, nhưng cuộc sống hiện tại là điều cô ấy luôn mong ước trong mơ.

Tần Ngạo khá tò mò về Hàn Thanh Mặc, nghe lời Khương Nguyễn, không để Hàn Thanh Mặc cứ mải mê suy tư, chủ động tiếp cận: “Đưa cô đi thả vịt nhé.”

Hàn Thanh Mặc thích hồ nước yên bình ấy, nếu không có vịt thì càng tuyệt.

Cả hai đến hồ chứa nước.

Tần Ngạo tìm chủ đề để nói chuyện, “Cô và Khương Nguyễn, thực ra không giống nhau lắm.”

Hàn Thanh Mặc quay đầu nhìn anh ta, “Ngoài anh cả, anh là người thứ hai nói chúng tôi không giống nhau.”

Tần Ngạo nhìn ra được, Hàn Thanh Mặc thực sự có tâm tính như vậy.

Cô ấy nói: “Thật ra, tôi cũng rất biết ơn những trải nghiệm đã qua, nếu không có chúng, tôi cũng sẽ không thấy việc thả vịt con thú vị như thế này, không cảm thấy gia đình là kho báu quý giá nhất.”

Tần Ngạo cười: “Con vịt này nướng lên rất ngon đấy, trưa nay ăn vịt nướng nhé.”

Hàn Thanh Mặc nhặt được hai viên sỏi vừa tay, khá nặng, nhằm mục tiêu vào một con vịt béo giữa mặt nước, ném thẳng vào. Viên đá chính xác xuyên qua đầu vịt từ mắt của nó.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 215: Hoàn chính văn



Các con vịt bơi trên mặt nước xung quanh bắt đầu bay đi, Hàn Thanh Mặc lại ném thêm hai viên đá, làm thêm hai con vịt c.h.ế.t nổi lên mặt nước.

Tần Ngạo vội vã ngăn cản, “Quá tàn nhẫn, vịt sẽ bị ám ảnh tâm lý mất.”

Hàn Thanh Mặc cười phá lên, cởi bỏ áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, lội xuống nước để vớt vịt lên.

Tần Ngạo vội vàng la lên: “Nước lạnh lắm, có thuyền cơ mà.”

Nhưng Hàn Thanh Mặc không quay đầu lại, thậm chí bơi càng nhanh hơn. Tần Ngạo đột nhiên hiểu ra, cô ấy ném vịt c.h.ế.t chỉ là cái cớ để bản thân có thể xuống hồ bơi mà thôi.

...

Khương Nguyễn sắp kết hôn, bố mẹ Tần Viêm đã trở về, nhà cửa được trang hoàng rất rực rỡ, danh sách khách mời được liệt kê ra có tới tám mươi tám bàn.

Chuyện cưới xin, trước hôn lễ luôn cần có người nói cho Khương Nguyễn biết một số chuyện về đêm tân hôn. Nhiệm vụ này rơi vào vai chị dâu Giang Úy.

Chị dâu Giang Úy là người vô cùng sảng khoái, cũng khá ngại ngùng, nói lắp bắp với Khương Nguyễn hồi lâu. Khương Nguyễn cuối cùng mới sáng tỏ, nói: “Chỉ là đi ngủ thôi mà, chị dâu không cần phải nói với em đâu, em biết mà.”

Giang Đằng cười không ngớt, nói: “Em không ngại ngùng gì cả, thế thì nhiệm vụ của chị dễ làm hơn rồi.”

“Còn nhiệm vụ nữa à?” Khương Nguyễn tò mò.

Giang Đằng đỏ mặt đưa cho cô một cái hộp, không rõ bên trong là cái gì.

“Chị dâu không hiểu sao em lại được quan tâm đến mức ngay cả chuyện sinh con cũng được chú ý, nhưng đã nói là sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng thì mới có con, khoảng thời gian này là một năm, đây là các vật phẩm kế hoạch hóa gia đình, nhớ dùng đến nhé.”

“Ồ.” Khương Nguyễn kéo dài âm thanh.

Sáng sớm hôm ấy, nhà họ Tần đến rước dâu. Hàn Thanh Mặc hôm nay có nhiệm vụ, không cho phép đoàn rước dâu vào một cách dễ dàng.

Hôm nay, Tần Viêm có các phù rể là Tần Ngạo, Thẩm Thiên Minh, Giang Đằng, Lương Dũng.

Hàn Thanh Mặc rất nghiêm túc, Tần Viêm và bốn phù rể không thể tiến vào phòng được.

Khương Nguyễn và mọi người đều vô cùng lo lắng, họ gọi bà Hoàng đến giải cứu tình hình. “Bà ơi, bà giúp anh Tần Viêm với ạ.”

Mặc dù bà Hoàng không nỡ để Khương Nguyễn lấy chồng, bà vẫn mỉm cười kéo Hàn Thanh Mặc ra: “Cháu gái ngoan, đưa đủ lì xì thì để họ vào đi.”

Đám cưới của Khương Nguyễn được tổ chức tại nhà hàng mới mở của Thường Phúc Tường, tiệc cưới có thêm nhiều vị khách không quen biết của bạn bè và người thân, nhưng họ ngồi ở bàn của Chung Quảng Nguyên, không ai dám hỏi về thân phận của họ.

Trong lúc cụng ly, Khương Nguyễn kiên quyết không chịu uống nước lọc, cuối cùng phải đổi sang rượu gạo. Sau khi hơi say, như thể nghe thấy Tần Viêm gọi cô, “Nguyễn Nguyễn, về nhà thôi.”

Khương Nguyễn quay đầu hỏi Tần Viêm, “Anh Tần Viêm, anh vừa nói gì?”

Tần Viêm nắm tay cô, cười nói: “Anh nói, mọi người làm loạn phòng tân hôn đã bị Hàn Thanh Mặc đuổi hết rồi, đã đến lúc đi ngủ.”

Khương Nguyễn nhớ đến món đồ chị dâu cả giấu dưới đáy hòm cho mình, cô lấy đến, mở ra, nói: “Quản quá lắm chuyện, anh nghĩ chúng ta có nên nghe theo không?”

Tần Viêm đỏ mặt, lấy ra một hộp tương tự, bên trong chứa đồ dùng kế hoạch gia đình giống hệt nhau.

“Lo em không nghe lời nổi loạn, họ cũng cho anh một hộp, nói lo lắng em sinh con sẽ mất khả năng, không thể ươm giống, cần một năm để chuẩn bị.”

Khương Nguyễn nói: “Cứ để ý trời xem sao, thực sự không có cũng chẳng sao, đều là ý trời cả.”

Cô ném cả hai hộp vào tủ đầu giường, “Nếu họ hỏi, anh cứ bảo là không đánh lại em, bị em ép buộc.”

Tần Viêm cười bất đắc dĩ, “Vậy thì thử xem.”

Anh tắt đèn, Khương Nguyễn mới biết, có những chuyện, không phải lực lớn là có thể chiếm được ưu thế.

Trong ba tháng đầu của hôn nhân, điều Khương Nguyễn được quan tâm nhất là cuộc sống vợ chồng, sợ họ không kiểm soát được, chị dâu cả lại theo nhiệm vụ gửi cho Khương Nguyễn thêm hai lần đồ dùng kế hoạch gia đình.

Khương Nguyễn ném đồ vào ngăn kéo, chị dâu nhìn vào bên trong thấy có vài bộ, không ngạc nhiên mà chỉ biết bất đắc dĩ, “Các em không dùng cái nào sao?”

Khương Nguyễn gật đầu, “Em thích con của mình, anh Tần Viêm nói sinh con rất mệt, chỉ cho phép em sinh một đứa, em nghĩ thì cứ sinh sớm để con được sớm ở bên cạnh bọn em.”

Khoảng ba tháng sau, không biết trong ba tháng này Khương Nguyễn có mang thai không, Giang Úy đã đưa cô đi bệnh viện, khi kiểm tra mới biết đã mang thai hơn một tháng!

Mang thai rồi thì không có cách nào khác, Khương Nguyễn được chăm sóc đặc biệt, Tần Viêm giảm bớt công việc, sau khi tan làm cố gắng về nhà sớm để ở bên cô.

Khương Nguyễn ăn nhiều, nói với Tần Viêm: “Em nghĩ sau này con sẽ rất khỏe mạnh, hơn nữa bây giờ đi ươm mầm gây giống, thai nhi cử động rất thường xuyên, cảm giác như là con không vui vì bị lấy mất dưỡng chất.”

Tần Viêm nói: “May là những hạt giống được cải tiến trong phòng thí nghiệm, không cần em cũng có thể tiếp tục nuôi dưỡng, nếu không con thực sự sẽ đói bụng.”

Tần Viêm dự đoán đứa trẻ khi sinh ra sẽ kế thừa năng lực của Khương Nguyễn, điều đó cũng tốt, nhóc con sau này có thể giúp mẹ chia sẻ một số trách nhiệm.

Em bé quyết định chào đời sớm một tháng, thai nhi đã phát triển hoàn chỉnh sau chín tháng, quá nghịch ngợm, bị quấn dây rốn, chân hướng xuống chỉ có thể sinh mổ.

Bây giờ mới là những năm 80, trình độ y tế chưa phát triển, việc sinh mổ khiến Tần Viêm lo lắng không thôi.

Khương Nguyễn không quá lo lắng, nói: “Không sao đâu, em vẫn còn năng lực, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Mọi ca phẫu thuật đều có rủi ro, cần người nhà ký tên, trên tờ đơn phẫu thuật sinh mổ, Tần Viêm run rẩy không ký nổi, sinh ra đứa trẻ này thực sự không thể để Nguyễn Nguyễn sinh thêm nữa.

Ca phẫu thuật sinh mổ diễn ra rất suôn sẻ, cậu nhóc tinh nghịch đã chào đời, không cần y tá vỗ mới khóc, như thể oán trách cuối cùng cũng được ra khỏi bụng mẹ, nặng ba ký, nhưng rất khỏe mạnh.

Mất vài giờ sau khi thuốc tê hết tác dụng Khương Nguyễn mới tỉnh lại, em bé đã ở trong vòng tay cô, là một cậu bé đẹp trai, đôi mắt và lông mày sắc nét, bàn tay nhỏ bé của em bé nắm chặt ngón tay mẹ, Khương Nguyễn cảm thấy vết mổ ở bụng không còn đau nữa, tinh thần cũng tỉnh táo hơn nhiều sau khi thuốc tê hết tác dụng.

Tần Viêm cũng đã lâu không nhắm mắt, anh dựa vào mép giường, một tay nắm tay Khương Nguyễn, tay kia ôm lấy em bé.

Bị tiếng động khi Khương Nguyễn dựng mình dậy làm cho tỉnh giấc, anh vội vàng kê một cái gối sau lưng cô, “Ngồi dậy vết thương không đau sao?”

Khương Nguyễn nhẹ nhàng rút ngón tay mình ra khỏi bàn tay nhỏ của bé, “Em bé đã chữa trị cho mẹ, giờ không còn đau nhiều nữa.”

Đứa nhỏ này sinh ra đã sở hữu năng lực mạnh mẽ, thật tốt, sau này giao cho quốc gia, anh và Khương Nguyễn có thể sớm nghỉ hưu.

Tần Viêm và Khương Nguyễn thảo luận, “Cho bé uống sữa bột đi, sữa bột cũng giống nhau, em tự cho bé ăn sẽ rất mệt.”

“Chỉ sợ bé không chịu ăn.”

“Anh sẽ thử.”

Lần đầu tiên Tần Viêm làm cha, việc pha sữa bột cho em bé còn rất lúng túng, đứa nhỏ uống lấy một ngụm đầu tiên của sữa bột, lập tức tỏ ra chống đối không chịu nổi, cái đầu nhỏ quay trái quay phải không yên, kiên quyết không chịu uống thêm.

Tần Viêm cắn răng, “Để đói nó một bữa xem nó có uống không.”

Chưa đói được hai tiếng, Tần Viêm bị mẹ mình đánh một trận, “Biết làm cha không, không biết thì cút ra ngoài cho mẹ.”

Khương Nguyễn đặt tên cho bé là Tiểu Ngư, bé Tiểu Ngư chiến thắng trong cuộc đấu tranh, được ăn sữa mẹ.

Uống sữa mẹ đến sáu tháng, Tần Viêm thương lượng với Tiểu Ngư, “Cưng ơi, con khảnh ăn như thế mẹ sẽ rất vất vả, chúng ta uống sữa bột, được không?”

Tiểu Ngư vài ngày không thèm nhìn bố, nhưng vẫn thương mẹ, miễn cưỡng ôm bình sữa uống sữa bột.

Khi một tuổi rưỡi, một ngày nào đó đột nhiên nói chuyện một cách trôi chảy, Khương Nguyễn giật mình, lo lắng có phải đứa trẻ này cũng giống như cô, bị xuyên không không?

Tiểu Ngư đầy bất đắc dĩ, “Mẹ ơi, con có suy nghĩ từ khi còn trong bụng mẹ rồi, hơn nữa còn chia sẻ suy nghĩ với mẹ nữa, ký ức của mẹ khi đánh cương thi con đều cảm nhận được đấy, không muốn nói chuyện sớm là sợ làm mẹ với bố giật mình thôi.”

“Vậy con chắc chắn là con trai ruột thịt của mẹ chứ?” Khương Nguyễn một lần nữa xác nhận.

Tiểu Ngư đảm bảo, “Dĩ nhiên rồi, bí mật của mẹ con sẽ giữ kín cho mẹ.”

Khi mới lên 7, Tần Tiểu Ngư đã xuất bản cuốn truyện tranh đầu tiên của mình: “Tôi và Mẹ Chống Cương Thi”. Khương Nguyễn tức giận đến mức lấy cây chổi lông gà, đe dọa cậu bé trên mái nhà, “Nếu con còn muốn ăn tối, thì hãy xuống đây cho mẹ!”

Tần Tiểu Ngư: ... “Bố ơi, cứu con.”

Tần Viêm bảo Khương Nguyễn bình tĩnh lại, “Nguyễn Nguyễn, chúng ta đi ăn vịt quay, để Tần Tiểu Ngư tự kiểm điểm mình trên mái nhà.”

“Được thôi.” Khương Nguyễn ném cây chổi đi, ngẩng đầu nói: “Con thích trên mái nhà, thì cứ ở đó đi, mẹ và bố con không về, con không được xuống.”

“Nhưng mà mẹ ơi, con đói.” Tần Tiểu Ngư nói một cách đáng thương.

Khương Nguyễn mềm lòng một chút, Tần Viêm thì thầm bên tai cô: “Thằng bé đang thử thăm dò mình đấy, em nhượng bộ một bước, nó sẽ lấy bắt thóp em.”

Trong trận đấu trí với Tần Tiểu Ngư, Khương Nguyễn thực sự không bằng Tần Viêm, cô và Tần Viêm như đôi vợ chồng mới cưới, tay trong tay đi tới nhà hàng, tận hưởng thế giới của hai người.

Tần Tiểu Ngư thở dài trên mái nhà, bất ngờ thấy Tần Ngạo và một dì xinh đẹp đến.

Tần Tiểu Ngư kêu cứu, “Bác cả, bác gái, con xuống đây này, mau đỡ con.”

Tần Ngạo hoảng sợ, theo bản năng vươn tay ra đỡ, Hàn Thanh Mặc kéo Tần Ngạo nhanh chóng né tránh, tránh xa Tần Tiểu Ngư đang rơi xuống.

Tần Tiểu Ngư linh hoạt đáp xuống đất, cười hề hề, mong được khen ngợi, “Bác cả, bác gái, con giỏi không, hôm nay là sinh nhật con đấy, mọi người có thể đưa con đi ăn mừng sinh nhật không?”

Hàn Thanh Mặc lấy ra một bộ luật hình sự tặng cho cậu bé, coi như món quà sinh nhật lần thứ bảy của mình.

Tần Tiểu Ngư thở dài, bắt đầu từ khi ba tuổi, việc làm nũng với bố mẹ đã không còn hiệu quả, năm tuổi không thể lừa được dì Hàn Thanh Mặc, đến bảy tuổi thì ngay cả bác Tần Ngạo cũng không chiều chuộng cậu nữa.

Cậu lấy ra quyển sổ vẽ nhỏ, bắt đầu sáng tác cuốn truyện tranh thứ hai: “Một ngày lại cùng mẹ cứu thế giới”, lần này không chiến đấu với cương thi nữa, mà là với quái vật biến dị.

Chương đầu tiên chưa vẽ xong, bố mẹ đã về nhà, còn mang theo chiếc bánh kem lớn, chúc mừng sinh nhật cậu.

Tần Tiểu Ngư rất vui, cậu biết rằng, bố mẹ rất yêu cậu.

Cậu tặng mẹ bông hoa mẫu đơn mà mình tạo ra bằng năng lực đặc biệt, “Bố mẹ, cảm ơn hai người đã sinh ra con trên thế giới này, con yêu hai người.”

- Hoàn chính văn -
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 216: Ngoại truyện 1



Bước vào cuối thập niên 80, Tần Viêm và Khương Nguyễn nói rằng ngành bất động sản mới chỉ bắt đầu phát triển, có thể tham gia kinh doanh bất động sản.

Hạ Tử Kỳ đồng ý, nói rằng bên Hương Giang, bất động sản kiếm được nhiều lợi nhuận.

Tìm một người thiết kế, Tần Viêm yêu cầu người thiết kế loại bỏ phần diện tích chung, diện tích bên trong bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, để người mua nhà có được lợi ích thực sự.

Anh chỉ muốn dùng chút sức mỏng manh của mình, xem có thể thay đổi thị trường tương lai hay không, mặc dù có vẻ không thể, nhưng cứ làm theo lương tâm vậy.

Khương Nguyễn đồng tình, hỏi một số đối tác, có muốn cùng nhau làm bất động sản không?

Tuân Lực đã sớm nói rằng, dù Khương Nguyễn làm gì, hắn cũng sẽ tham gia, lần này Tần Viêm cho hắn ba mươi phần trăm cổ phần.

Tuân Lực ban đầu nghĩ rằng có được mười phần trăm đã là tốt rồi, nhưng Tần Viêm hào phóng đưa ba mươi phần trăm.

Hắn cười hỏi: “Lần này cậu không dẫn theo Lương Thủ Dập và Hạ Tử Kỳ chơi sao?”

“Thị trường lớn lắm, hai người họ chia ra chơi cũng đủ no nê.”

Tần Viêm pha trà cho Tuân Lực, “Tôi nói thật đấy, bất động sản với khả năng của mình anh hoàn toàn có thể làm riêng, chắc chắn không vấn đề gì, nhưng hợp tác chỉ có thể nhận ba mươi phần trăm, anh Lực, anh cân nhắc xem.”

Một số chuyện cần phải nói rõ từ bây giờ, những rắc rối khác không sợ, chỉ sợ Mộ Tuyết Hội khi dựa vào kinh doanh bất động sản - ngành kinh doanh kiếm tiền nhất sau cải cách và mở cửa, sẽ dụ dỗ Tuân Lực.

Từ khi còn làm tiểu thương, Tuân Lực đã thấy tầm nhìn của Tần Viêm tốt đến không ngờ.

Sản phẩm hàng ngày từ Thần Thảo Hoa, sản phẩm chăm sóc sức khỏe, Tuân Lực nhận được mười phần trăm, lợi nhuận đáp ứng vượt mức, bây giờ với bất động sản, Tần Viêm cho hắn ba mươi phần trăm, cho thấy bất động sản có sự cạnh tranh, ai nhảy vào làm trước đều có thể kiếm tiền.

Hắn có thể tự làm, nhưng Tuân Lực không muốn.

Trong đời có được vài tri kỷ không dễ, làm đối tác của Khương Nguyễn, cô thật sự coi đối tác là người quan trọng trong lòng, vài lần khủng hoảng cô tự mình gánh vác, thậm chí còn chuẩn bị lối thoát cho đối tác.

Với một tri kỷ và đối tác như vậy, tại sao hắn lại muốn rời bỏ?

Tuân Lực gật đầu, “Tôi hiểu rồi, ba mươi phần trăm không vấn đề.”

Với lời hứa ấy, Tần Viêm quay đầu hỏi Tần Ngạo đang mơ màng, “Cho anh hai mươi phần trăm, anh có ý kiến gì không?”

“À? Cái gì... Ổn mà.”

Tần Ngạo càng không có ý kiến, anh ta cảm thấy mình không có gì đặc biệt, chỉ là khả năng thực thi tốt hơn một chút. Dù Khương Nguyễn sắp xếp mình làm gì, anh ta cũng hoàn thành tốt.

Những năm này theo Tần Viêm và Khương Nguyễn, mỗi vụ làm ăn anh ta đều tham gia một chút, kiếm được không ít.

Mẹ và bà nội của anh ta, bây giờ ngày nào cũng ở nhà khen ngợi Khương Nguyễn, biết bản thân không được lòng người, ít khi qua lại, nhưng lại thường xuyên đến nhà chú hai, thím hai để gặp gỡ, đánh bài tình cảm.

Chú hai hiếu thảo, dù biết không phải con ruột nhưng vẫn rất tốt với bà nội, chưa nói đến thím hai, một đời tấm lòng mềm yếu. Nhiều người trong nhà họ Tần muốn lợi dụng mối quan hệ của thím hai để có lợi ích, nhưng đều bị bà nội ngăn cản. Bầu không khí gia đình tốt đẹp, họ chỉ trích Tần Ngạo, lo lắng cho chuyện anh ta đến giờ vẫn chưa có người yêu.

Tần Viêm vỗ nhẹ vào vai anh ta, “Anh đang nghĩ gì vậy?”

“Không, không nghĩ gì cả, cậu sắp xếp rất tốt, anh không có ý kiến.”

Tuân Lực cười, “Cậu ấy đang nghĩ về chuyện trăm năm của mình đấy.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 217: Ngoại truyện 2



Tần Viêm đã nhận ra từ sớm, Tần Ngạo thầm yêu Hàn Thanh Mặc.

Hàn Thanh Mặc gia nhập đội buôn m* t** ở Vân Nam, giấu tên nằm vùng, gần đây mới trở về với những vết thương, không còn thích hợp ra tiền tuyến nữa.

Cô ấy dùng mạng sống của mình để kiếm được vinh quang sạch sẽ, trở về làm việc văn phòng tại Sở Công an thủ đô, trở thành đồng nghiệp với anh trai và chị dâu của mình.

Tần Viêm nói: “Nếu anh không chủ động, khả năng cao sẽ phải ở vậy, hay là từ bỏ, chọn người khác?”

Tuân Lực nhảy vào, “Nhiễm Tiểu Dung và người chồng môn đăng hộ đối của cô ta đang ly thân, cậu không lẽ vẫn đang chờ cô ta?”

Tần Ngạo vội vàng nói: “Anh Lực, đừng đùa em nữa, em và Nhiễm Tiểu Dung đã qua lâu rồi.”

Hàn Thanh Mặc cách một ngày đến phòng trị liệu Phong Thấp của Khương Nguyễn để làm liệu pháp, thuốc mỡ do Khương Nguyễn chuẩn bị cho cô ấy rất tốt, cô ấy luôn nhớ về đồng đội ở Vân Nam, ai mà không có vài vết thương chứ.

Cô ấy nũng nịu với Khương Nguyễn: “Chuẩn bị cho chị lượng thuốc cho hai mươi người, dùng trong một tháng, chị sẽ trả tiền cho em.”

Khương Nguyễn: “...” Để giúp đỡ những người hùng trong đội, Khương Nguyễn rất sẵn lòng.

Cô chuẩn bị xong thuốc, nói, “Em biết chị không muốn lấy không, nhưng thuốc của em không phải là thứ tiền có thể mua được. Chị giúp em làm việc để trả tiền thuốc, thế nào?”“

Hàn Thanh Mặc cười nói: “Được thôi.”

Khương Nguyễn nhờ Hàn Thanh Mặc giúp cô cho vịt ăn, Hàn Thanh Mặc đến trang trại ở làng Đại Loan.

Khương Nguyễn nhắc nhở Tần Ngạo: “Em chỉ có thể giúp anh đến thế này thôi. Lần này nếu anh không nắm lấy cơ hội, khi Thanh Mặc đi làm, chị dâu chắc chắn sẽ giới thiệu đối tượng cho chị ấy.”

Khi Tần Ngạo 18 tuổi yêu đương lần đầu, anh ta thực sự không sợ hãi gì cả. Nhưng bây giờ, khi muốn tìm vợ, anh ta lại dè dặt, thực sự sợ bị từ chối, bởi vì anh ta biết rõ trái tim mình, anh ta quá yêu Hàn Thanh Mặc.

Mỗi lần Hàn Thanh Mặc quay lại trang trại, cô ấy đều sẽ đi thả vịt, sau đó xuống hồ bơi lội.

Lần này Tần Ngạo không cho cô ấy xuống, “Nước hồ lạnh, để rồi đau xương, chờ đến mùa hè năm sau hãy bơi.”

Hàn Thanh Mặc không nghe lời anh ta, cứng đầu xuống nước.

Tần Ngạo thở dài, quay người đi.

Trong lòng Hàn Thanh Mặc nghĩ, Tần Ngạo cũng biết giận dỗi cơ đấy, giận thì giận, cô ấy không quan tâm.

Mùa thu thực sự hơi lạnh, Hàn Thanh Mặc ôm lấy vai, không thể so sánh với trước, trước kia vào mùa đông bơi mười phút cũng không sao.

Quay về trang trại, Tần Ngạo đã chuẩn bị nước nóng pha thảo dược, cô ấy chưa kịp vào cửa, một chiếc khăn tắm lớn đã quấn quanh người. “Nhanh đi tắm thuốc rồi mới tắm nước thường.”

Cái thùng đặt bên cạnh bếp lửa, trong hai lỗ bếp đều đầy than hồng, nước sôi trong hai cái nồi bốc hơi nóng, nhiệt độ nước trong bồn tắm vừa phải, không hề lạnh trong bếp.

Hóa ra anh ta trở về là để chuẩn bị nước nóng.

Thảo dược rất tốt, do Khương Nguyễn pha chế cho cô ấy, Hàn Thanh Mặc ngâm cơ thể lạnh giá vào trong nước nóng, trái tim cũng dần ấm lên theo.

Sau khi tắm xong, Tần Ngạo đã đặt một chiếc ghế ở cửa, chỗ tránh gió, bảo cô ấy hãy ra nắng phơi mình, bên cạnh còn đặt một máy sấy tóc, “Tóc phải sấy khô, không sau này già rồi sẽ đau đầu.”

“Cánh tay tôi đau, anh sấy tóc giúp tôi nhé.” Hàn Thanh Mặc nói.

Tần Ngạo sững sờ, Hàn Thanh Mặc chủ động, có phải cô ấy đã nhận ra tình cảm của mình, đây là câu trả lời cho mình?

Không để Hàn Thanh Mặc có cơ hội từ chối, anh ta lập tức cầm lấy máy sấy, nhẹ nhàng sấy tóc cho cô ấy.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 218: Ngoại truyện 3



Đầu Hàn Thanh Mặc có vết thương, Tần Ngạo cảm thấy rất đau lòng, càng thêm dịu dàng, ngọn tóc dưới đầu ngón tay mềm mại, đây là lần đầu tiên Tần Ngạo chạm vào người cô ấy, trái tim anh ta vui sướng, nhẹ nhàng rung động.

Hóa ra, yêu thương sâu đậm đến tận xương tủy lại là cảm giác rung động như thế này.

“Thanh Mặc, anh thích em.” Tiếng máy sấy rất lớn, Tần Ngạo không chắc Hàn Thanh Mặc có nghe rõ không, nhưng anh ta cũng không dám nói to, sợ rằng giấc mơ sẽ tan vỡ.

“Nhiễm Tiểu Dung và chồng đã ly thân rồi.” Hàn Thanh Mặc trả lời một câu không liên quan.

Tần Ngạo không biết phải giải thích thế nào, anh ta nói: “Em biết đấy, anh không uống rượu, chỉ vì chuyện tình đầu với Nhiễm Tiểu Dung mà say hai lần, từ đó về sau, anh hoàn toàn buông bỏ trong lòng. Nếu em từ chối anh, anh nghĩ cuộc đời mình có lẽ sẽ phải thường xuyên tìm đến rượu để giải sầu, biết đâu sẽ c.h.ế.t sớm.”

Hàn Thanh Mặc không nhịn được cười, “Nhưng mà em là người rất nhỏ mọn, chuyện anh và người yêu cũ làm bạn, em không được chấp nhận.”

“Anh hứa sẽ không gặp cô ấy nữa.”

“Vậy cô ấy muốn gặp anh thì sao?”

Tần Ngạo suy nghĩ một chút, “Vậy anh sẽ nói, anh phải về nhà nấu cơm cho em.”

“Nhưng mà, tính tình em kỳ cục, không hề có tính cách lạc quan và tích cực như Khương Nguyễn.”

“Cô ấy là cô ấy, em là em, hai người khác nhau.” Tần Ngạo nói: “Người anh thích chính là em như vậy.”

“Được, em biết rồi.”

Lần này Tần Ngạo cùng Hàn Thanh Mặc trở về thành phố.

Anh ta bảo mẹ Tần đến nhà họ Hàn cầu hôn, “Mẹ ơi, mẹ nhất định phải giữ thái độ tốt, con nói này, nếu không cưới được Hàn Thanh Mặc, con sẽ không kết hôn trong đời này nữa.”

Con nhà Tần Viêm đã đủ lớn để đi mua xì dầu, Tần Ngạo vẫn chưa kết hôn, mẹ anh ta đã sốt ruột từ lâu, thuê bà mối, cùng với bố Tần đến bàn chuyện hôn sự với nhà họ Hàn.

Nhà họ Tần đến cầu hôn, có nghĩa là Hàn Thanh Mặc đã chấp nhận Tần Ngạo.

Hàn Trường Phong hỏi vợ, “Chuyện của hai đứa nó từ khi nào, sao anh không biết, hai em gái đều lấy vào nhà họ Tần, lòng này của anh sao mà đặng yên chứ?”

Giang Úy cười nói: “Tần Ngạo tính tình tốt, người hơi chậm chạp một chút, đúng là bổ sung cho tính cách của Thanh Mặc, em thấy hôn nhân này rất tốt.”

Hàn Thanh Mặc và Tần Ngạo đính hôn, cưới nhau vào tháng Chạp, khi cung kính nâng ly, nước lọc trong chai bị phát hiện, anh ta van xin: “Tôi không uống được rượu, say rượu không thể chăm sóc cho vợ, lại phải để cô ấy chăm sóc tôi, thực sự không thể uống.”

Vẫn là mấy vị phù rể giúp anh ta chặn rượu.

Chồng kiếp trước của Mộ Tuyết Hội, sau bao vòng vo lại cưới Hàn Thanh Mặc, lý trí của Mộ Tuyết Hội sụp đổ, cô ta chạy đến khách sạn muốn làm loạn.

Tần Viêm đã phòng trước, đoán Mộ Tuyết Hội không cam lòng, chặn cô ta lại không cho vào.

Mộ Tuyết Hội nghẹn ngào hỏi: “Tần Viêm, anh cũng đã trùng sinh đúng không, thực ra tôi nên đoán ra mới phải. Vậy anh phải biết, Tần Ngạo là chồng của tôi, làm sao anh ta có thể lấy người khác chứ?”

Tần Viêm chỉ cảm thấy Mộ Tuyết Hội xứng đáng, đã trùng sinh thì tự mình sống tốt, tại sao phải làm phiền người khác?

Anh nói: “Đừng tưởng tôi không biết, ngày xưa chính cô là người nặc danh viết thư cho bố của Nhiễm Tiểu Dung, vu khống Tần Ngạo thầm mến Khương Nguyễn, chỉ xem Nhiễm Tiểu Dung như lựa chọn dự phòng, khiến ông ấy có thành kiến với Tần Ngạo.”

Lúc đó Tần Ngạo và Khương Nguyễn cùng nhau bắt lươn bán trứng, khó tránh khỏi hiểu lầm.

Tần Viêm nói: “Cô toan tính mọi điều, không ngờ lại có kết cục này nhỉ, anh Hàn bảo vệ em gái như thế nào cô đều rõ, cô dám làm loạn, anh ấy có thể đưa cô vào đồn cảnh sát đấy.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 219: Ngoại truyện 4



Khương Nguyễn không tìm thấy Tần Viêm, nhưng lại phát hiện anh đang ngăn Mộ Tuyết Hội.

Cơn giận của Khương Nguyễn bùng lên, cô nói: “Cô vẫn còn không từ bỏ Tần Ngạo sao? Nhưng anh ấy từ đầu đến cuối đều không thích cô, tình cảm một phía của cô thật sự rất vô nghĩa, mau đi đi.”

Mộ Tuyết Hội tìm đến Nhiễm Tiểu Dung, “Lúc đầu là tôi đã viết thư nặc danh gửi cho bố cô, nói xấu về Tần Ngạo, khiến bố cô có thành kiến với Tần Ngạo. Nhiễm Tiểu Dung, cô luôn yêu Tần Ngạo, không muốn tranh đấu một lần sao?”

Thời gian có thể khiến một người trưởng thành, bây giờ nghe được những lời này, Nhiễm Tiểu Dung đã có thể bình tĩnh đối mặt.

“Tôi từng rất thích anh ấy, nhưng kể từ khi bắt đầu mối quan hệ thứ hai, tôi chỉ coi anh ấy là một kỷ niệm quý giá. Nếu trong lòng vẫn không thể buông bỏ một người, tôi không thể kết hôn với chồng hiện tại, điều đó không công bằng với cả hai.”

“Cô đang nói dối, tôi không tin.” Mộ Tuyết Hội nói: “Nếu không phải vì Tần Ngạo, tại sao cô phải ly thân?”

Nhiễm Tiểu Dung cảm thấy rất bất lực, “Ly thân là bởi vì giữa tôi và chồng không còn nền tảng tin cậy, không liên quan gì đến Tần Ngạo.”

Cô ấy không muốn tiếp tục cuộc tranh cãi với kẻ điên này nữa, thanh toán hóa đơn rồi bỏ đi.

Mộ Tuyết Hội đứng hình, chồng của Nhiễm Tiểu Dung mang theo khuôn mặt xám xịt, bước ra từ phòng bên cạnh, “Bức thư nặc danh mà tôi nhận được, cũng do cô viết phải không? Cảm ơn sự xảo quyệt của cô, giúp tôi hiểu rõ tâm ý của vợ mình.”

Sau khi tan làm, người chồng đã chuyển ra ngoài của Nhiễm Tiểu Dung trở về nhà, còn nấu cơm tối nữa. “Bữa tối cuối cùng?” Nhiễm Tiểu Dung hỏi.

“Đây có lẽ là bước khởi đầu cho một cuộc đối thoại mới.” Người đàn ông nói một cách chân thành: “Tiểu Dung, giữa chúng ta hiểu lầm quá sâu đậm. Mộ Tuyết Hội đã tìm đến anh, nhưng nếu chúng ta cởi mở trò chuyện, sẽ không có những hiểu lầm này, em có sẵn lòng chia sẻ với anh những tâm tư thực sự không?”

Nhiễm Tiểu Dung cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó lấy ra từ túi xách một tờ kết quả xét nghiệm thai nhi từ hơn một tháng trước, “Đã hơn bốn tháng rồi, em định tự mình nuôi nấng.”

Chẳng trách vì sao thời gian gần đây vợ anh ta luôn xuống tinh thần, tâm trạng ủ rũ, hóa ra là do phản ứng của thai kỳ.

Anh ta thực sự đã sai lầm, cứ nghĩ rằng vợ mình không hài lòng với cuộc hôn nhân hiện tại, lại còn nhớ mong người yêu đầu.

Trong lúc sắp trở thành cha, chồng Nhiễm Tiểu Dung cảm thấy ân hận không thôi, “Vợ à, xin lỗi, hãy cho anh một cơ hội nữa.”

Những hiểu lầm giữa Nhiễm Tiểu Dung và chồng đã được giải quyet, anh ta nhờ người gửi đến Tần Ngạo một món quà mừng đám cưới.

Trong đó có bức thư nặc danh do Mộ Tuyết Hội viết bằng tay trái.

Đêm tân hôn của Tần Ngạo, món quà được Khương Nguyễn mở giúp. Cô nói với Tần Viêm: “Mộ Tuyết Hội sau bao nhiêu năm, chỉ biết dùng một mánh lới như vậy thôi.”

Đêm nay, có khá nhiều người muốn đến làm náo nhiệt phòng tân hôn, Khương Nguyễn đứng ngoài cửa, “Chị gái tôi không chống đỡ nổi đâu, mọi người muốn làm loạn cũng được, nhưng phải qua tôi này.”

Ai có thể qua được Khương Nguyễn chứ, sau một hồi cười đùa thì mọi người cũng tan.

Ngày hôm sau, Tần Ngạo thức dậy lúc mười giờ, trong ngày về thăm đằng ngoại sau đám cưới, cuối cùng đã bị anh cả nhà họ Hàn làm cho say một trận.
 
Back
Top Bottom