Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu

Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 200: Chương 200



Vợ cũ của Tống Hà trách móc: “Bà chủ Thường muốn anh thu được nguyên liệu sản xuất từ nhà máy số hai. Anh đã nhận tiền, nhưng hàng hóa lại không thu được, làm sao giải thích đây?”

Xưởng trưởng Đông nói: “Lão Hà ở nhà máy số hai kia quá cảnh giác, thật sự không tìm được cơ hội. Hay là em quay lại tìm Tống Hà, xem có thể lấy một ít tới để báo cáo kết quả công tác không?”

Vợ cũ của Tống Hà lắc đầu, “Tống Hà ăn ở luôn trong phòng thí nghiệm, bảo vệ trước kia của anh đến canh cổng cho người ta, giờ không cho em vào.”

...

Sản phẩm đã được hoàn thành, cái tên “Hoa Thần Kỳ” do Khương Nguyễn đặt từ sáng sớm, nhưng Hạ Tử Kỳ đưa ra ý kiến phản đối.

“Tên này nghe có vẻ quá khí phách, thay bằng “Hoa Kỳ Tích” sẽ hay hơn.”

Ý kiến của anh ta bị Khương Nguyễn bác bỏ ngay, “Vậy thì không bằng gọi là “Thần Kỳ Từ Trên Trời Rơi Xuống”.”

Mọi người liền đè Hạ Tử Kỳ xuống, không cho anh ta nói thêm, “Hoa Thần Kỳ rất hay, xứng đáng với cái danh thần kỳ.”

Kem dưỡng da được bổ sung 50% tinh chất, vì thế trên bao bì có hình năm cánh hoa, trong khi kem mắt được bổ sung 65% tinh chất, nên có hình sáu cánh hoa.

Khương Nguyễn giữ lại mười bộ, chuẩn bị mang về tặng mọi người, bao gồm chị dâu, hai chị dâu của nhà họ Khương, bà Hoàng, mẹ nhà họ Hàn, Tuân Lực. Mỗi người đều được tặng một bộ.

Phần còn lại giao cho Lương Thủ Dập mang về, “Cố gắng tặng hết, xem phản ứng thị trường thế nào.”

Lương Thủ Dập nói: “Tháng này đúng lúc mẹ tôi mừng sinh nhật 50 tuổi, hay là cô cũng đến, tạo sự chú ý cho sản phẩm mới?”

Khương Nguyễn lắc đầu, “Tôi nên giữ bí ẩn một chút.”

“Lần này trở về, ít nhất cũng phải nửa năm sau tôi mới có thể quay lại.” Lương Thủ Dập ám chỉ rằng, nửa năm sau khi anh ta trở lại, sẽ có thể đứng dậy mà không làm phiền Khương Nguyễn.

Khương Nguyễn nói: “Anh đã trì hoãn đủ lâu rồi, nhanh trở về đi, gia đình anh đang đợi, tôi cũng cần về thủ đô.”

Lương Thủ Dập đã trì hoãn ở Thâm Quyến hơn một tháng, cuối cùng cũng bắt đầu hành trình trở về Hương Giang.

Hàn Khinh Khinh cuối cùng cũng đợi được, khi đến Hương Giang, ảnh hưởng của Khương Nguyễn không còn nữa, bây giờ cô ta cảm thấy lời mẹ mình nói trước đây là đúng, gia đình cô ta không nên quá gần với Khương Nguyễn, sẽ bị áp chế.

Mộ Tuyết Hội đến Thâm Quyến phụ trách việc kinh doanh mới, trước khi đi, Hàn Khinh Khinh đến thăm cô ta.

Mộ Tuyết Hội luôn chú ý đến mọi động thái của Khương Nguyễn, cô sở hữu công nghệ nuôi cấy độc quyền của Thần Thảo Hoa, thu hút được sự đầu tư từ hai nhà Hạ và Lương.

Điều càng khiến người ta bức xúc là, công ty do nhà họ Hạ đầu tư không có cổ phần của cô Hạ, không thể lấy được bất kỳ thông tin nội bộ nào.

Mộ Tuyết Hội hỏi: “Khinh Khinh, nghe nói anh Lương chờ một tháng rưỡi để chờ sản phẩm mới, chỉ có hai trăm bộ, cũng không đủ bán nhỉ.”

Hàn Khinh Khinh không hề biết những bí mật thương mại này, hơn nữa anh Lương đã tặng một bộ cho Liễu Tiểu Hương, nói là Khương Nguyễn gửi tặng cô ấy.

Nhưng cô ta không có.

Hàn Khinh Khinh nói: “Lần này hình như không bán, để anh Lương mang về tặng mọi người. Khương Nguyễn thật buồn cười, chọn một cái tên hoang đường là “Hoa Thần Kỳ” gì đó. Chỉ là một loại kem dưỡng da thôi, thần kỳ cái gì chứ? Lại còn muốn anh Lương đem tặng, không xứng với địa vị của anh Lương, tặng ra người ta cười c.h.ế.t mất.”

Lương Thủ Dập thêm gần hai trăm bộ kem dưỡng này vào quà cảm ơn trong tiệc mừng thọ của nhà họ Lương.

Bà Lương không hài lòng lắm, chưa từng nghe tên, lại là mỹ phẩm sản xuất trong nội địa, bản thân bà ta còn không dám dùng, làm sao tặng cho khách được?

“Nhưng thêm vào thì không đủ “lục lục đại thuận” nữa.”

Lương Thủ Dập nói: “Vậy thì bỏ yến sào đi.”

Bà Lương nói: “Ôi, giới phu nhân của mẹ sẽ không dùng loại kem dưỡng không tên tuổi này đâu.”

“Vậy mẹ giúp giới thiệu đi.” Lương Thủ Dập cười nói: “Không thể nhanh chóng tạo dựng uy tín, con trai mẹ sẽ lỗ nhiều tiền lắm.”

Bà Lương giận dỗi: “Bảo mẹ nói lời trái lương tâm, mẹ thật sự không làm được.”

Lương Mỹ Triệt vội nói: “Còn thừa vài bộ, anh ơi, em có thể mang đi tặng bạn thân được không?”

Người trẻ tuổi có thể dễ dàng chấp nhận những thứ mới mẻ hơn, hiện giờ còn nửa tháng nữa là đến tiệc mừng thọ, nửa tháng là đủ thời gian để thấy kết quả.

Lương Thủ Dập gật đầu, Lương Mỹ Triệt tin tưởng anh trai mình một cách vô điều kiện, cô ta tự mình dùng thử hai ngày, cảm thấy thực sự không tồi, bèn quảng cáo cho đám bạn gái của mình.

...

Khương Nguyễn trở về thủ đô, không may để lỡ mất Tần Viêm, anh cùng Chung Quảng Nguyên đi công tác, vài ngày sau mới trở về.

Khương Nguyễn đã chia ra tặng những hộp kem dưỡng da, chỉ còn lại một vài hộp đem tặng cho chị dâu.

Món quà từ Khương Nguyễn, Giang Úy tin, khi mở ra, từng làn hương thơm ngát lan tỏa, không phải mùi của nước hoa, mà là hương thơm tự nhiên.

“Em định bán bao nhiêu tiền một hộp này?” Giang Úy biết Khương Nguyễn đã đầu tư toàn bộ số tiền kiếm được trong những năm qua vào việc phát triển sản phẩm lần này.

Khương Nguyễn nói: “Chưa đến lúc bàn giá cả. Chỉ riêng nguyên liệu, lọ và bao bì đã tốn đến hai mươi đồng.”

“Gì cơ? Đắt vậy sao?” Giang Úy không khỏi ngạc nhiên, bởi lẽ loại kem dưỡng da cô ấy đang dùng chỉ có giá hai đồng một hộp.

Khương Nguyễn nói: “Những sản phẩm này dự định sẽ được quảng bá trên thị trường quốc tế. Hạ Tử Kỳ nói là tăng thêm một con số, khi chính thức ra mắt ở Hương Giang, chắc chắn phải bán với giá ít nhất hai trăm đồng mỗi bộ.”

“Hai trăm đồng, tổng thu nhập một tháng của chị và anh trai em cộng lại còn không đủ.” Giang Úy tiếc nuối, “Thế thì thật sự là không dùng nổi rồi.”

Khương Nguyễn tặng cho Giang Úy cả bốn bộ còn lại, “Chị là chị dâu của em, sau này em sẽ cung cấp kem dưỡng da cho chị.”

Sau khi gửi xong mỹ phẩm, Khương Nguyễn đến tòa nhà bách hóa ở thủ đô, quầy hàng ở vị trí đẹp nhất trưng bày mỹ phẩm Xuân Bí Ẩn. Họ đã mời những cô gái bán hàng mặc áo sườn xám truyền thống, giá năm đồng một hộp kem mặt, bán cũng khá tốt.

Khương Nguyễn mua kem mặt, kem mắt, tinh chất, tổng cộng mất mười lăm đồng.

Cô mở ra ngửi thử, cười khẽ, Thường Lâm Yến đã mất vài năm công sức mà vẫn không pha chế được hương thơm tự nhiên của Thần Thảo Hoa.

Trên bao bì ghi rõ có chứa thành phần chiết xuất từ dược liệu truyền thống chiếm 30%, thực tế họ đã sử dụng phương pháp hóa học để mô phỏng hiệu quả của Thần Thảo Hoa.

Khương Nguyễn trở về làng Đại Loan, cùng Tần Ngạo trồng năm trăm mẫu Thần Thảo Hoa, ba tháng sau thu hoạch, ba tháng nữa, nhà máy của họ có thể bắt đầu sản xuất.

Khương Nguyễn nói: “Mỗi tháng tôi sẽ quay lại một lần để giám sát việc trồng trọt, mỗi tháng sẽ trồng một lô mới.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 201: Chương 201



“Tính cả thì cần phải thuê một ngàn mẫu đất nữa.” Tần Ngạo nói: “Cô có nghĩ đến việc thuê đất ở Thâm Quyến không? Như vậy nguyên liệu không cần phải vận chuyển đi lại.”

Khương Nguyễn lắc đầu, “Chúng ta đã có mối quan hệ hợp tác chặt chẽ với dân làng Đại Loan, hãy bắt đầu ở đây trước.”

Để đảm bảo thu hoạch một lô hạt giống mỗi tháng với thời gian phát triển ba tháng, cần phải chuẩn bị ba khu đất. Tôn Hiếu Hải đã là trưởng xã của xã Đại Lương, Tần Ngạo đi gặp anh ta để thảo luận về việc thuê đất.

Khi trở lại thành phố, Tần Viêm đã trở về, rất bận rộn, Chung Quảng Nguyên rất trọng dụng anh, anh đã đảm nhận không ít công việc của bộ phận thư ký.

Khương Nguyễn phải đợi đến hơn tám giờ mới gặp được, hai người đi ăn ở quán nướng của Lương Dũng.

Cô lấy kem mặt “Xuân Bí Ẩn” mà mình đã mua ra cho Tần Viêm xem, “Nếu em chỉ thêm 3% tinh chất, hiệu quả đã sánh ngang với mỹ phẩm hóa học của họ rồi. Hơn nữa, sử dụng lâu dài sản phẩm tự nhiên không gây phụ thuộc, ngưng sử dụng cũng không có tác dụng phụ.”

Tần Viêm đưa cho Khương Nguyễn một cuốn sách vẽ, bên trong là dòng sản phẩm mà anh đã thiết kế trong hơn một tháng qua.

“Thị trường trong nước có thể chuẩn bị rồi, đừng để Thường Lâm Yến một nhà kiêu ngạo.”

Khương Nguyễn cũng có cùng suy nghĩ, quyết định chuyển sang thương hiệu khác để xâm nhập thị trường nội địa.

Cô nói: “Em muốn phát triển sản phẩm xà phòng và dầu gội đầu trước, e, thấy ở làng Đại Loan, mỗi gia đình đều sử dụng rất nhiều xà phòng.”

Tần Viêm cười nói: “Bí thư Chung bây giờ vẫn đang sử dụng xà phòng để rửa mặt đấy, nhu cầu về xà phòng là rất lớn, chúng ta cùng phát triển đi.”

Lương Dũng chạy tới, mang theo con gà vừa mới quay xong, nói: “Sản phẩm Xuân Bí Ẩn này, cô em họ của tôi đã mua một chai với giá năm đồng, bị dì tôi mắng là phung phí, nhưng cuối cùng dì ấy và em họ đều sử dụng. Chị dâu, sản phẩm của chị phát triển ra, tôi sẽ kêu họ dùng sản phẩm của chị.”

Những người họ hàng của Lương Dũng đều đã mua, có thể thấy những người có điều kiện kinh tế tốt hơn vẫn sẵn lòng chi tiêu cho những thứ đắt tiền hơn.

Khương Nguyễn ôm quyển sổ, từng trang từng trang lật xem, dòng sản phẩm còn có cả bao bì kem đánh răng, cô ngạc nhiên nói: “Anh Tần Viêm, anh giúp em suy nghĩ kỹ càng đến vậy sao?”

Tần Viêm nói: “Tất cả đều là hai bộ sản phẩm, một bộ cho thị trường quốc tế, chủ yếu bán với đơn giá cao, tạo ra ngoại tệ, một bộ cho thị trường nội địa, phát triển hàng hóa dân tộc, tập trung vào giá trị gia tăng, thị trường cao cấp không cần vội, đợi kinh tế phát triển, sau đó hàng cao cấp sẽ quay trở lại thị trường nội địa.”

Khương Nguyễn không hề nghi ngờ về phân tích thị trường của Tần Viêm, nói: “Được, cứ làm theo cách anh nói.”

...

Lần này Khương Nguyễn ở thủ đô gần hai tháng, lô hàng thứ hai của năm trăm mẫu hoa đã được trồng xuống, quy mô trồng trọt lớn, lao động và các loại chi phí khác cũng tăng theo.

Tần Ngạo thấy dòng sản phẩm của Khương Nguyễn chưa được phát triển, anh ta sốt ruột, “Khương Nguyễn, tháng sau lô hàng đầu tiên của năm trăm mẫu hoa sẽ được thu hoạch, sau đó là trồng lại lần thứ hai, sao cô vẫn không vội thê?”

Khương Nguyễn nói: “Tôi muốn chờ phản hồi về sản phẩm cao cấp từ phía Hương Giang, nếu không sẽ không thể thuyết phục Hạ Tử Kỳ và những người khác đầu tư thêm.”

“Cứ tiếp tục trồng theo kế hoạch hàng tháng?”

Khương Nguyễn gật đầu, “Trồng, nếu thiếu tiền, chúng ta sẽ vay mượn.”

Tần Ngạo nói: “Tiền lương của công nhân không được nợ, tôi sẽ đi vay một ít từ hợp tác xã tín dụng để xoay sở.”

Tần Ngạo vay mượn được tiền, điều này khiến Thường Lâm Yến cảm thấy nhẹ nhõm. Hiện bà ta chủ yếu ở Thâm Quyến, còn học trò cả của mình, Trình Vãn Hà, thì ở thủ đô. Bà ta đã mang Mộ Tuyết Hội theo bên mình.

Doanh số của Xuân Bí Ẩn rất khả quan, đều do Mộ Tuyết Hội dẫn dắt. Thường Lâm Yến khen ngợi cô ta là người thông minh và tài năng:

“Khương Nguyễn còn muốn xâm nhập thị trường quốc tế, thật là buồn cười. Mẫu sản phẩm mà anh Lương mang về, đã hai tháng mà vẫn chưa có phản hồi, họ còn đầu tư vào nhà máy mới, chờ mà xem, sẽ lỗ mà thôi.”

Mộ Tuyết Hội cũng cảm thấy muốn kiếm tiền từ thị trường quốc tế vào lúc này quả thật quá ngây thơ.

Cô ta nói: “Sư phụ, cô Hạ khi nào sẽ đầu tư cho chúng ta, xây dựng nhà máy của riêng mình nhỉ?”

Thường Lâm Yến cười rộ lên: “Tôi đã thảo luận với cô Hạ rồi, trước hết làm gia công, đợi nhà máy mới của Khương Nguyễn không chịu nổi, chúng ta sẽ mua lại, có thể tiết kiệm một khoản lớn.”

Nhà máy mới của Khương Nguyễn đã bắt đầu điều chỉnh thiết bị, toàn bộ là thiết bị tự động hóa mới nhất được đặt mua từ nước ngoài.

Trong lúc sư trò họ mơ mộng về tương lai, lại có người đang bị ngăn cản ở quầy lễ tân, “Sao có thể trực tiếp xông vào văn phòng của ông chủ được, bà là ai thế?”

Người này thật là thiếu lễ độ!

Thường Lâm Yến nhíu mày, nhưng khi thấy người đến, bà ta vui mừng không thể tin được, “Cô Hạ, sao cô lại đến đây, cũng không gọi điện trước?”

Hạ Tử Nhàn mỉm cười nhẹ nhàng: “Nghe nói Xuân Bí Ẩn bán chạy, trước khi đến tôi đã đi một vòng quanh các trung tâm mua sắm ở Thâm Quyến, cách bài trí quầy hàng, sự sắp xếp của các cô gái quảng cáo đều rất tâm huyết.”

Thường Lâm Yến đẩy Mộ Tuyết Hội ra trước, cười nói: “Đây là học trò cả của tôi, cô ấy có nhiều ý tưởng, các phương pháp quảng cáo đều do cô ấy nghĩ ra.”

Mộ Tuyết Hội trong lòng rất tự hào, bởi giờ cô ta là người mà sư phụ coi trọng nhất.

Cô ta đã chọn đúng khi quyết định bám lấy Thường Lâm Yến từ nhiều năm trước. Nếu chỉ dựa vào bản thân, chắc chắn không thể hợp tác với cô Hạ.

Cô ta cười một cách khiêm tốn, “Cô Hạ, khí sắc của cô trông tốt hơn nhiều so với hai tháng trước, cô đã sử dụng gì thế, chia sẻ với chúng tôi đi.”

Hạ Tử Nhàn lấy ra một lọ kem mặt nặng trịch từ túi xách, ném lên bàn làm việc bằng đá cẩm thạch, khiến bàn nứt một vết, chứng tỏ lọ kem rất chất lượng, dày dặn.

Chị ta nói: “Tôi sử dụng sản phẩm này gián đoạn trong hai tháng, làn da của tôi được cải thiện không phải chỉ một chút. Sản phẩm của chúng ta, khi nào mới có thể đạt được hiệu quả như vậy, bất kể bao nhiêu đầu tư tôi cũng sẽ ủng hộ!”

Đây là món quà Lương Thủ Dập mang về, bây giờ trong giới quý bà ở Hương Giang, tất cả đều đang tìm cách liên hệ với nhà họ Lương để hỏi mua sản phẩm ở đâu.

Hạ Tử Nhàn cười nhạo: “Nói về tiếp thị, các người dùng cô gái quảng cáo như thế, còn xa mới bằng được Lương Thủ Dập. Anh ta nói đây là kem dưỡng da cấp độ đặt hàng riêng, lô sản phẩm tiếp theo phải chờ một tháng nữa mới có, hiện tại chỉ nhận đặt hàng trước.”

“Vậy người đặt hàng có nhiều không?” Thường Lâm Yến cảm thấy đau đầu.

Hạ Tử Nhàn không vui nói: “Bà nghĩ thế nào, tôi đang định đặt mười bộ để tặng người ta đây!”

“Mấy người có cách nào làm cho sản phẩm của mình vượt trội hơn sản phẩm của Khương Nguyễn về chất lượng không?”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 202: Chương 202



Thường Lâm Yến lo lắng, “Tôi đã thử nuôi cấy nhiều năm nhưng đều không thành công.”

“Xem ra chúng tôi chỉ còn cách thử hợp tác với Khương Nguyễn.” Hạ Tử Nhàn nói.

“Cô ta sẽ không chịu hợp tác đâu.” Thường Lâm Yến nói: “Khương Nguyễn không chịu sự đe dọa, tôi đã thử rồi.”

Hạ Tử Nhàn cười, “Bà nghĩ tôi đến đây là để làm khó bà sao? Không đâu, tôi đến để giúp bà.”

Chị ta ném cho Thường Lâm Yến một phong bì, nói: “Khương Nguyễn đã hợp tác với em trai tôi hai lần, hai lần đều loại tôi ra ngoài. Tôi cũng không nhàn rỗi, bà hãy dùng thứ trong phong bì để thăm dò xem Khương Nguyễn phản ứng thế nào.”

Mộ Tuyết Hội tò mò, muốn biết bên trong phong bì có gì.

Thường Lâm Yến rút ra xem một cái, lập tức lại cất vào rồi đi tham quan nhà máy gia công cùng Hạ Tử Nhàn, không mang theo cô ta.

...

Lương Thủ Dập nói sẽ quay trở lại Thâm Quyến, gọi điện cho Khương Nguyễn, bảo lần này anh ta chỉ giới hạn năm trăm bộ đặt trước, bảo cô đến một chuyến để thảo luận về giá cả và phát triển sau này.

“Bây giờ tôi không gặp họ, chờ thảo luận xong giá cả rồi hãy nói.”

Khương Nguyễn hỏi: “Người muốn đặt có nhiều không?”

“Rất nhiều.”

Khương Nguyễn cảm thấy yên tâm, “Thế thì tốt rồi, thị trường trong nước Tần Viêm đã chuẩn bị một bộ sưu tập các sản phẩm kèm theo bản vẽ kỹ thuật, tôi sẽ mang qua cho các anh xem.”

Chuyến đi này không ở lại được mấy ngày, bởi cô cần trở về thu hoạch lô Thần Thảo Hoa chín mùa đầu tiên với quy mô lớn. Hành lý cô mang theo không nhiều, xuống tàu, nhưng lại được Mộ Tuyết Hội tìm gặp.

“Khương Nguyễn, sư phụ tôi mời cô đến uống trà, bà ấy nói có chuyện cô sẽ thấy thú vị,” Mộ Tuyết Hội không nói đùa.

Nếu không thể đánh bại Khương Nguyễn, thì chỉ có thể tìm cách cùng có lợi. Trong kinh doanh không có bạn bè mãi mãi, tương tự, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn.

Khương Nguyễn không muốn đi.

Mộ Tuyết Hội nài nỉ: “Hạ Tử Nhàn gửi cho sư phụ tôi một thứ gì đó, sư phụ tôi tự tin rằng cô chắc chắn sẽ hợp tác với bà ấy. Khương Nguyễn, nếu hôm nay cô không đi, ngày mai sư phụ tôi sẽ tự mình đến tìm cô.”

Thứ gì mà tự tin đến thế?

Khương Nguyễn trở nên tò mò, “Được, chúng ta sẽ đi đâu?”

Nơi họ đến là ngôi nhà mà Thường Lâm Yến đã chuẩn bị tại Thâm Quyến. Bà ta yêu cầu Mộ Tuyết Hội đi trước, mời Khương Nguyễn ngồi xuống, bắt đầu bỏ công pha trà.

Khương Nguyễn quan sát quy trình phức tạp của việc pha trà, bình luận, “Có vẻ như bà đang nắm chắc phần thắng.”

Trên bàn trà có một bản hợp đồng hợp tác.

Thường Lâm Yến cười nói, “Cô xem hợp đồng trước đi, tôi và cô Hạ không đòi hỏi nhiều, cô không phải đang nắm giữ 51% cổ phần sao? Cứ lấy ra 30% đi, cô Hạ nhận 20%, tôi nhận 10%, sau này cô chịu trách nhiệm về phần nguyên liệu, tôi sẽ lo phần phát triển sản phẩm.”

Khương Nguyễn không thể ký vào hợp đồng này.

Nhưng cô cũng biết, Thường Lâm Yến đang nắm trong tay một quân bài trị giá 30% cổ phần.

“Vậy bà cứ đưa ra quân bài đó, tôi xem nó có đáng giá 30% không.”

Thường Lâm Yến đưa cho Khương Nguyễn ly trà đã pha, “Cô uống trà trước đi.”

“Không uống, tôi sợ bà đầu độc tôi.”

Thường Lâm Yến cười, đưa cho Khương Nguyễn chiếc phong bì, “Thôi, người như cô, hợp với kiểu thẳng thắn. Cô xem đi.”

Trong phong bì là vài bức ảnh chụp cô gái từ nhiều góc độ khác nhau, từ khuôn mặt đến hình thể, tất cả đều rất giống Khương Nguyễn, đặc biệt là nốt ruồi ở dưới mắt, cùng vị trí, cùng màu sắc.

Thường Lâm Yến nói: “Về nguồn gốc của cô, Lưu Kim Vân từng kể một phiên bản, khi cô chưa đầy tháng, bà ta đã đổi cô trở lại. Lý do đổi thành công là vì hai đứa trẻ nhỏ rất giống nhau, thậm chí cả nốt ruồi dưới mắt cũng giống nhau.”

Khương Nguyễn nhìn những bức ảnh, trong lòng nghĩ, chị gái của Hạ Tử Kỳ đã tìm thấy em gái ruột của anh cả.

Có thể không phải em gái ruột, họ có thể tìm một cô gái có nốt ruồi dưới mắt, phẫu thuật thẩm mỹ giống cô ấy, rồi đến giả mạo.

Khương Nguyễn nói: “Được thôi, kể cả nếu cô ta là đứa trẻ được đổi chỗ với tôi ngày xưa, chỉ với vài bức ảnh này, bà nghĩ tôi sẽ đồng ý cho các bà 30% cổ phần ư?”

Thường Lâm Yến dùng bật lửa thiêu rụi những bức ảnh này, không để lại bất kỳ bằng chứng nào.

Bà ta nói: “Cô gái này sống rất khổ cực, cô ta sắp c.h.ế.t rồi. Nếu không bị đổi chỗ, những khổ cực đó lẽ ra phải do cô gánh chịu. Có thể nói, nhờ có sự đổi chỗ, cô mới sống tốt hơn cuộc sống ban đầu, cô ta đã thay cô chịu đựng những khổ ải, cô không nên bồi thường cho cô ta sao?”

Khương Nguyễn suy nghĩ vài giây, bỗng nhiên cười, “Suýt nữa thì tôi bị bà lừa. Người gây ra kết cục hiện tại cho cô ta là Khương Kiến Xuân, Lưu Kim Vân và những người đã mang đến đau khổ cho cô ta, nhưng duy nhất không phải là tôi. Tôi không chịu trách nhiệm về những khổ đau của cô ta.”

Tam quan của Khương Nguyễn khiến Thường Lâm Yến kinh ngạc.

Bà ta từng nghĩ Khương Nguyễn sẽ sử dụng ba phần mười cổ phần để đổi lấy thông tin từ đối phương.

Thường Lâm Yến nói: “Khương Nguyễn, cô thật ích kỷ.”

Khương Nguyễn đáp lại: “Một chút ích kỷ không có gì xấu cả. Bà cứ đi nói với anh trai tôi xem. Nếu họ trách tôi, thì tôi không cần mối quan hệ họ hàng này. Nếu họ ủng hộ tôi, tôi còn phải lo lắng cái gì chứ.”

Thường Lâm Yến thậm chí không thể phản bác.

Khương Nguyễn không uống trà, trực tiếp rời đi. Mộ Tuyết Hội tiễn cô ra tới cửa, hỏi: “Khương Nguyễn, sư phụ tôi đã nói gì với bạn?”

Khương Nguyễn nhìn cô ta, đáp lại một cách nghi vấn: “Sư phụ của cô không nói với cô, có lẽ là không muốn nhiều người biết. Cô nghĩ tôi ngốc à, sẽ nói chuyện mật như vậy cho cô?”

“Còn cô, cô sẽ nói với Tần Viêm chứ?”

“Có nói hay không, không liên quan đến cô. Các cô sợ sản phẩm của tôi đến thế, tôi càng muốn làm, mỗi người tự dựa vào năng lực của mình.”

...

Khương Nguyễn đến nhà máy mới, mọi người đã sốt ruột chờ đợi. Không nhận được người làm họ hoảng sợ, nếu Khương Nguyễn không xuất hiện, họ đã định báo cảnh sát.

“Thường Lâm Yến tìm tôi, tôi đã đi gặp.” Khương Nguyễn nói.

Hạ Tử Kỳ nói: “Chị gái tôi cũng đến Thâm Quyến rồi, không biết họ có cấu kết để gây rối không?”

Khương Nguyễn và Hạ Tử Kỳ nói: “Thường Lâm Yến bảo, chờ bố anh mất, nhà họ Hạ sẽ thuộc về chị gái anh, bảo tôi nhìn nhận tình hình sớm và hợp tác với họ.”

Hạ Tử Kỳ tức giận nhảy dựng lên, “Cô không tin đấy chứ?”

“Chị gái của anh từng muốn trói buộc tôi, tôi và chị ta như nước với lửa, không thể nào hợp tác.”

Khương Nguyễn nói: “Hôm nay không phải bàn về việc định giá sao, tôi thấy ít nhất phải bán hai trăm.”

Lương Thủ Dập không thể nhìn thấy bất kỳ điểm nào bất thường trên khuôn mặt Khương Nguyễn, anh ta nghĩ trong lòng, những chuyện có thể khiến Khương Nguyễn phải nói dối, chắc chắn là rất nghiêm trọng, cô cũng không tìm kiếm sự giúp đỡ.

Thôi, trước hết nói về công việc đã.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 203: Chương 203



Lương Thủ Dập phân tích thị trường sản phẩm chăm sóc da cao cấp, nói: “Người dân Hương Giang có mức lương trung bình ba ngàn, giá của lô kem này đặt ở một ngàn, chi tiêu một phần ba lương cho việc chăm sóc da, tôi nghĩ vẫn có một số khách hàng sẵn lòng chi trả, chúng ta sẽ kinh doanh với phần khách hàng này.”

Khương Nguyễn dù có tưởng tượng được, cũng bị kinh ngạc trước những thủ đoạn của gia đình tư bản Lương Thủ Dập.

Cô vốn định tăng giá lên gấp mười lần, bán với giá hai trăm, đã thấy là quá cao.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, nhìn về phía Hạ Tử Kỳ, “Anh nghĩ sao?”

Hạ Tử Kỳ không coi đó là vấn đề gì, “Còn rẻ đấy.”

Khương Nguyễn: “...”

Lương Thủ Dập nói: “Thị trường cao cấp cũng cần số lượng, đắt quá thì khó quảng bá, không phải vẫn còn tinh chất sao, tinh chất có thể định giá cao hơn.”

Khương Nguyễn: “...Một nghìn không phải giá của một bộ sao?”

Hạ Tử Kỳ và Lương Thủ Dập cùng lúc nói: “Cô đang nghĩ gì thế.”

Khương Nguyễn quyết định không tham gia vào việc định giá.

Cô nói: “Phần đặt trước lần này, chúng ta làm loại độ đậm đặc 75%, đây là giới hạn tối đa, chỉ nhận đặt hàng, không bày bán tại quầy, các anh thấy thế nào?”

Lương Thủ Dập đồng ý, “Khi tài sản đạt đến một mức nhất định, người ta sẽ muốn sử dụng những thứ khác biệt với đại chúng, giá cả cao mới tương xứng, giá của kem mặt đặt ở ba nghìn, lát nữa tôi gọi về nhà, bảo mẹ tôi thông báo một chút, xem có bao nhiêu người đặt trước.”

Hạ Tử Kỳ nói: “Tôi trước tiên đặt mười bộ, để đem đi tặng.”

Lương Thủ Dập cười mỉa, “Anh có nhiều bạn gái thế à?”

Hạ Tử Kỳ vội vã, “Đừng nói lung tung, tôi tặng cho bác gái.”

“Bà ấy ăn chay niệm Phật, chắc chẳng cần đến những thứ này nhỉ?”

“Là phụ nữ thì đều cần, sau này bạn bè người thân mỗi người một bộ, chỉ có bác gái nhà mình không có, cảm thấy hơi không ổn.”

...

Sau khi định ra mức giá cho thị trường quốc tế, Khương Nguyễn cho họ xem bản vẽ phác thảo phát triển dòng sản phẩm nội địa.

Dòng sản phẩm rất đa dạng, từ kem mặt, dầu gội, xà phòng cho đến cả kem đánh răng.

Mọi người thảo luận và quyết định dây chuyền sản xuất mới sẽ tập trung vào dòng sản phẩm cao cấp, dầu gội, kem đánh răng và các sản phẩm khác không đầu tư thêm thiết bị nữa, tất cả đều nhờ gia công.

“Về giá cả, kem mặt cao hơn Xuân Bí Ẩn năm xu.” Xuân Bí Ẩn định giá dựa vào thị trường, cao hơn một chút so với sản phẩm của họ, chắc chắn không sai.

“Tên gì vậy?” Hạ Tử Kỳ hỏi Khương Nguyễn với vẻ lo lắng, sợ rằng cô sẽ đặt một cái tên gây sốc cho mọi người.

“Thần Thảo Hoa,” Khương Nguyễn trả lời. “Các anh thấy thế nào?”

Việc sử dụng chất chiết xuất chính làm tên gọi là điều độc đáo, tạo ra hiệu ứng tốt từ người tiêu dùng mà đối thủ cạnh tranh không thể bắt chước được, vậy là tốt rồi, không ai phản đối.

Lương Thủ Dập và Hạ Tử Kỳ quay trở lại thị trường để quảng bá, sắp xếp quầy hàng đặc biệt.

Khương Nguyễn ở lại Thâm Quyến để giám sát sản xuất.

Hạ Tử Kỳ không ngốc, không mất nhiều thời gian để nhận ra và hỏi Lương Thủ Dập, “Anh nghĩ chị gái tôi có thể nói những lời tự cao tự đại và ngu ngốc như thế với Khương Nguyễn không?”

Lương Thủ Dập bất lực, “Rõ ràng là không, Khương Nguyễn nói gì, anh cứ tin như vậy đi.”

Lương Thủ Dập yêu cầu mẹ mình công bố giá cả được đặt ra, “Giá cao gấp ba lần so với giá quầy hàng, nhưng nồng độ được tăng thêm hai mươi lăm phần trăm, hiệu quả còn tốt hơn trước.”

Mẹ Lương cười nói: “Miễn là hiệu quả tốt, giá cả không phải vấn đề.”

Lần này, lô hàng được tăng cường nồng độ, mọi người đều đặt mua từ năm đến tám bộ, chị gái của Hạ Tử Kỳ trực tiếp đặt mua hai mươi bộ.

...

Nhà máy mới của Khương Nguyễn chính thức đi vào hoạt động, Tống Hà nhận được yêu cầu nghiên cứu phát triển khác, nghe nói toàn bộ dòng sản phẩm này được giao cho nhà máy số hai gia công, hăng hái vô cùng, nói rằng: “Lão Hà giờ đã yên tâm.”

Khương Nguyễn đưa ra yêu cầu, “Từ nghiên cứu đến sản xuất trong một tháng.”

Tống Hà và lão Hà của nhà máy số hai cân nhắc, thấy thời gian không thành vấn đề, “Được.”

Nhìn vào đơn đặt hàng lớn, lão Hà nói: “Bà chủ Khương, xà phòng Thần Thảo Hoa năm mươi nghìn cục, dầu gội hai mươi nghìn chai, kem mặt năm mươi nghìn chai, số lượng ba mặt hàng này quá lớn, tôi lo cho cô, như vậy có phải hơi mạo hiểm không?”

Khương Nguyễn cười nói: “Tôi muốn áp đảo Xuân Bí Ẩn của Thường Lâm Yến, đừng lo, lần này có sự đầu tư lớn từ các nhà thương Hồng Kông, tôi có tiền để làm quảng cáo, phân phối toàn quốc, dù ban đầu không kiếm được lợi nhuận nhưng có thể nhanh chóng tạo dựng uy tín.”

Cô lại sắp xếp: “Khi trở về, tôi sẽ mở rộng cơ sở trồng Thần Thảo Hoa gấp đôi, tôi muốn mỗi sản phẩm đơn lẻ tăng cường độ chiết xuất thêm hai phần trăm, nhất định phải tạo ra khoảng cách với hiệu quả của Xuân Bí Ẩn.”

Tống Hà không biết chủ nhân của Xuân Bí Ẩn đã làm gì để Khương Nguyễn không tiếc thủ đoạn để loại bỏ đối thủ.

Khương Nguyễn vừa đi, lão Hà lo lắng nói: “Bà chủ Khương này làm sao vậy, cô ấy đã nói với các cổ đông khác về kế hoạch này chưa?”

Tống Hà làm công nghệ, không quản lý, ông ấy nói: “Làm theo lời bà chủ Khương, đợi khoản thanh toán trước đầu tiên được chuyển đến, ông phải nhanh chóng sắp xếp sản xuất, đừng làm trễ nải công việc của cô ấy.”

Lão Hà liên tục gật đầu, với sản lượng lớn như vậy, có thể cứu sống nhà máy số hai, công nhân không cần phải thất nghiệp nữa.

Đinh Diệp Hoài ở lại Thâm Quyến để giúp Khương Nguyễn, nhìn thấy sản lượng của dòng sản phẩm “Thần Thảo Hoa”, cùng với 35 thành phố lớn mà Khương Nguyễn muốn mở rộng, mỗi tòa nhà bách hóa đều có nhân viên khuyến mãi, cùng với chi phí quảng cáo, là một khoản chi tiêu khổng lồ.

Đinh Diệp Hoài linh cảm sự dữ dội bất ngờ của Khương Nguyễn có liên quan đến việc cô Hạ đến Thâm Quyến.

Trời ạ, chị gái của Hạ Tử Kỳ đã làm gì để Khương Nguyễn phải như vậy?

Anh ta liên lạc với Lương Thủ Dập, “Anh Lương, anh có biết về kế hoạch của cô Khương không?”

Trước khi thảo luận, Khương Nguyễn nói rằng cô sẽ quyết định các sản phẩm ở nội địa.

Lương Thủ Dập và Hạ Tử Kỳ nghĩ, với tính cách không phóng khoáng lắm của Khương Nguyễn, thậm chí còn không dám đặt giá cao, cũng sợ cô quá thận trọng, không ngờ cô muốn làm một cuộc lớn.

Lương Thủ Dập nói: “Làm theo lời cô Khương, cô ấy muốn bao nhiêu ngân sách, cứ trả.”

Thật may mình là đồng minh của Khương Nguyễn chứ không phải kẻ địch, chỉ với công nghệ độc quyền trong tay cô, đối thủ cạnh tranh của cô không ăn được cũng phải làm cho ngọc đá cùng tan.

Sau khi sắp xếp sản xuất, Khương Nguyễn trở về thủ đô, trước tiên về làng Đại Loan, nói với Tần Ngạo rằng cô muốn mở rộng cơ sở trồng Thần Thảo Hoa.

“Tôi muốn phát triển sản phẩm bảo vệ sức khỏe, anh thuê thêm một ngàn năm trăm mẫu, bắt đầu ươm mầm ngay hôm nay.”

Sao khi đi ra ngoài một chuyến lại trở nên mạnh mẽ như vậy, Tần Ngạo run rẩy, “Hay là cô thảo luận với Tần Viêm đi?”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 204: Chương 204



Khương Nguyễn nhìn thẳng vào mắt anh ta, “Là vấn đề tiền bạc hay thuê đất?”

“Không vấn đề gì cả.” Tần Ngạo bỗng nghiêm túc nói: “Khương Nguyễn, cô không nên một mình gánh vác tất cả, chúng ta là đối tác, có khó khăn gì thì nói ra.”

Khương Nguyễn lắc đầu, im lặng một lúc, rồi lại cười, lấy lại vẻ vui vẻ như trước.

Cô đảm bảo, “Tôi đã suy nghĩ kỹ, dù thua cũng vẫn còn lại bộ xương, nhưng đó cũng đủ để các anh không phải lo lắng về cơm áo.”

Tần Ngạo: “...”

Anh ta cố gắng gọi điện cho Hạ Tử Kỳ để hỏi: “Chuyến đi này đến Thâm Quyến, Khương Nguyễn rốt cuộc đã làm sao vậy?”

Hạ Tử Kỳ: “...Chị gái tôi gặp Thường Lâm Yến, Thường Lâm Yến gặp Khương Nguyễn.”

“Khương Nguyễn bây giờ vừa cứng rắn vừa điên cuồng, muốn thuê thêm một nghìn năm trăm mẫu đất để trồng cây.”

Tần Ngạo hung tợn cảnh báo Hạ Tử Kỳ đừng phản bội, “Hạ Tử Kỳ, giữa chị gái anh và Khương Nguyễn, nếu anh chọn chị gái, sau này đừng đến nội địa nữa.”

Hạ Tử Kỳ cảm thấy bất an, tự hỏi chị gái mình đã làm gì khiến Khương Nguyễn bị đẩy đến bước đường cùng?

...

Khi Tần Viêm trở về khu xóm chung, Khương Nguyễn đang nói chuyện điện thoại, đặt lịch chụp ảnh cho địa điểm, cô muốn quảng cáo cho dòng sản phẩm mới.

Tần Ngạo và Hạ Tử Kỳ đều đã gọi cho anh.

Khi Khương Nguyễn gặp Thường Lâm Yến, chắc chắn có điều gì đó khiến Khương Nguyễn quyết định đối đầu trực tiếp với họ, cô muốn thắng, cần phải mạnh mẽ hơn.

Không nói cho mọi người biết, chắc chắn việc này vừa khó khăn vừa nguy hiểm.

“Anh Tần Viêm, hôm nay sao tan làm sớm thế?” Khương Nguyễn cúp máy, ôm chầm lấy anh, không hề thấy buồn rầu.

Tần Viêm nói: “Tần Ngạo nói với anh, em muốn thuê thêm một nghìn năm trăm mẫu đất, bị kích động gì thế?”

Khương Nguyễn tức giận nói: “Thường Lâm Yến đe dọa em, lần này em nhất định phải khiến bà ta thất bại thảm hại, không thể nhảy múa được nữa, nếu không thực sự quá phiền phức.”

Tần Viêm trong lòng nghĩ mình đã đoán đúng, Khương Nguyễn thậm chí không nói với anh, có nghĩa là vấn đề thực sự nghiêm trọng.

Anh nhìn số điện thoại và ghi chú cô viết trên sổ, nói: “Anh sẽ giới thiệu cho bạn một sinh viên của Học viện Điện ảnh, cô ấy vừa mới tham gia diễn xuất trong một bộ phim truyền hình, đợi khi phim phát sóng, cô ấy có cơ hội trở thành thần tượng quốc dân, bây giờ hãy ký hợp đồng với cô ấy trước, để cô ấy làm người mẫu quảng cáo cho dòng sản phẩm Thần Thảo Hoa.”

“Được, đạo diễn quảng cáo giới thiệu cho em mấy diễn viên nhưng em đều không hài lòng, ngày mai em sẽ đi tìm xem sao.”

“Đừng để ngày mai, hôm nay đi thôi, bây giờ anh sẽ đi cùng em.”

“Vội vã như vậy?” Khương Nguyễn trong lòng nghĩ không vội một đêm được.

Mộ Tuyết Hội trùng sinh, với hành động bất thường đột ngột của Khương Nguyễn, Tần Viêm sợ Mộ Tuyết Hội sẽ ký kết hợp đồng với người mẫu quảng cáo tương lai đó trước.

“Đôi khi thời cơ chỉ cách một chút nhỏ, nói chuyện xong sớm, tối có thể ngủ một giấc ngon lành.”

Khương Nguyễn lập tức gọi điện cho đạo diễn quảng cáo, quyết định đi ngay đến Học viện Điện ảnh.

Người bạn học kia vừa mới quay xong một bộ phim truyền hình, đúng một tháng sau sẽ phát sóng, thời gian phát sóng trùng hợp với thời điểm dòng sản phẩm của Khương Nguyễn ra mắt, thật là trùng hợp.

Cuộc thảo luận diễn ra rất vui vẻ, Tần Viêm nắm bắt cơ hội, giúp đỡ soạn thảo hợp đồng người mẫu, ký kết một hợp đồng người mẫu kéo dài năm năm.

Diễn viên trẻ đó hơi bất ngờ, trong một đêm, cô ấy kiếm được từ việc làm người mẫu còn nhiều hơn cả việc quay bộ phim đó.

Tần Viêm không biết từ khi nào đã mang theo sổ hộ khẩu của gia đình, trở về khu xóm chung, dưới ánh đèn, anh trải tất cả mọi thứ ra trên bàn, bao gồm cả thu nhập đầu tư của anh và Lương Dũng trong những năm qua, lấp đầy cả chiếc bàn, sổ hộ khẩu nằm ngay giữa.

Tần Viêm nói: “Nguyễn Nguyễn, chúng ta cưới nhau đi.”

Khương Nguyễn từng nhắc đến việc kết hôn một lần trước đây, đúng lúc pháp luật hôn nhân thay đổi, tuổi kết hôn từ mười tám được nâng lên hai mươi, sau đó cô nghĩ đợi Tần Viêm tốt nghiệp rồi mới cưới.

Bây giờ, việc kết hôn trở nên tự nhiên và đương nhiên.

Nhưng Khương Nguyễn giờ lại không muốn kết hôn nữa.

“Tại sao vậy?” Tần Viêm hỏi: “Em nói sẽ nuôi anh, anh mới nghĩ đến việc theo con đường quan lộ, để sau này có thể bảo vệ em, giờ em lại thay đổi ý định à?”

“Không phải.” Khương Nguyễn vuốt lên bìa sổ hộ khẩu đỏ rực, cô cũng muốn kết hôn, nhưng giờ không phải lúc.

Lần đầu tiên Khương Nguyễn cảm nhận được, khi con người ta có nỗi niềm, họ sẽ bắt đầu cân nhắc lợi và hại, trở nên không dám liều lĩnh nữa.

Nếu như là trước đây, cô sẽ không ngần ngại đè bẹp Thường Lâm Yến, trên tay Thường Lâm Yến có một mạng người, bà ta chắc chắn sẽ chết, sau đó sẽ đánh đến Hương Giang, bất kể Hạ Tử Kỳ đối xử với cô thế nào, cô sẽ trả đũa gấp bội, những kẻ giàu có ấy, không dám liều lĩnh đấu với cô.

Nhưng bây giờ cô cũng không dám nữa, cô có quá nhiều nỗi lo.

Khương Nguyễn cúi đầu, “Chị gái của Hạ Tử Kỳ biết về nơi ở của em gái ruột của anh cả. Em đã xem tất cả ảnh của cô ấy từ nhỏ đến lớn. Từ ánh mắt cô ấy, em có thể thấy, cô ấy khổ hơn em gấp mười lần, mới có thể luyện ra được đôi mắt kiên cường và lạnh lùng như vậy.”

Tần Viêm biết vấn đề nghiêm trọng, nhưng không ngờ lại là chuyện đổi trẻ sơ sinh ngày xưa.

Có tổng cộng hai lần đổi trẻ, lần đầu tiên là ngay sau khi sinh, bị Khương Kiến Xuân đổi đi đứa trẻ của nhà họ Hàn.

Chưa đầy một tháng, đứa trẻ của nhà họ Hàn lại một lần nữa bị Lưu Kim Vân đổi, đổi lại Khương Nguyễn, còn đứa trẻ của nhà họ Hàn, hiện tại chỉ có chị gái của Hạ Tử Kỳ biết nơi ở.

“Cô ấy hiện tại có lẽ là an toàn.” Tần Viêm phân tích: “Dù cô ấy hiện giờ là ai, chắc chắn không phải người của Hạ Tử Nhàn, có lẽ Hạ Tử Nhàn chỉ vô tình gặp cô ấy một lần.”

Khương Nguyễn đã suy nghĩ, “Em cũng nghĩ vậy, vì vậy em nghĩ, Hạ Tử Nhàn chỉ dùng ảnh để thử em, chị ta thật đáng ghét, em phải trở nên mạnh mẽ hơn, rồi quay lại cắn c.h.ế.t chị ta.”

Có ý chí là tốt rồi, Tần Viêm không nhịn được mà bật cười, “Chỉ vì chuyện này, em đã làm mọi người hoảng sợ không ít, chúng ta nhất định có thể khiến chị ta phải trả giá.”

Khương Nguyễn cười ngượng ngùng, “Em đã chuẩn bị tinh thần đồng quy vu tận, em dám chấp nhận thất bại, nhưng em nghĩ chị ta không dám.”

Tần Viêm xoa xoa đầu cô, “Còn đồng quy vu tận nữa chứ, không đáng. Mai đi kết hôn đi, trước hết phải có được giấy đăng ký kết hôn đã.”

“Không muốn đâu.” Khương Nguyễn nói: “Em muốn trước tiên phải lập nghiệp, nếu không sau này vẫn sẽ có người khác đến bắt nạt em.”

Nói cũng phải, Tần Viêm nói: “Được, vậy anh cũng sẽ cố gắng hơn.”

“Có phải đi nói một tiếng với anh cả không?” Khương Nguyễn hỏi.

Tần Viêm lắc đầu, “Không cần, anh cả có thể hiểu, mọi hành động của em, anh cả đều biết trong lòng.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 205: Chương 205



Tại nhà họ Hàn, Hàn Trường Phong cũng nhận được một bức ảnh, cô gái trong ảnh nhìn là biết đã sống sót qua bão đạn, đôi mắt lạnh lùng không hề có chút ấm áp nào.

Hàn Trường Phong tay run bần bật, đó là em gái mình, nhưng anh ấy lại bất lực.

Giang Úy trở về, giọng nói nặng nề, “Em đã hỏi chuyên gia, trong ảnh là rừng mưa Đông Nam Á, nhìn đôi mắt của em gái, lạnh lùng như vậy, cô ấy sẽ không chịu thiệt. Chuyện này không nên để Nguyễn Nguyễn lo lắng.”

“Em ấy đã lo rồi.” Trong lòng Hàn Trường Phong như có lửa, “Lần sau Hạ Tử Nhàn lại đến nội địa, anh nhất định phải tiếp đãi thật tốt.”

“Anh chú ý đến kỷ luật.” Giang Úy phân tích, “Trước khi Lưu Kim Vân qua đời đã làm lộ ra thân phận của Nguyễn Nguyễn, Hạ Tử Nhàn biết về sự tồn tại của chúng ta, vậy em gái chắc cũng biết về sự tồn tại của chúng ta. Có lẽ cô ấy có lý do bất đắc dĩ, không thể trở về nước tìm chúng ta.”

Hàn Trường Phong bình tĩnh lại, “Dù đối phương đe dọa thế nào, không ai được phép nhắc một từ trước mặt Nguyễn Nguyễn.”

“Đương nhiên.” Giang Úy cất bức ảnh đi, “Chính chúng ta nên đi tìm em gái, không phải Nguyễn Nguyễn.”

...

Thần Thảo Hoa đã hoàn thành xong loạt quảng cáo sản phẩm, Tần Viêm cùng Chung Quảng Nguyên đã lên truyền hình phỏng vấn, nhờ vậy mà quen biết một số người trong đài truyền hình. Khương Nguyễn đã gửi một số sản phẩm cho họ thử nghiệm, nhận được những phản hồi tích cực. Sau khi quảng cáo được duyệt, họ đã ký kết hợp đồng phát sóng quảng cáo.

Trong quá trình giúp Khương Nguyễn thiết kế dòng sản phẩm, Tần Viêm đã lên kế hoạch cho một loạt các chiến dịch quảng cáo.

Hiện nay, số lượng doanh nghiệp ý thức được tầm quan trọng của việc quảng cáo còn ít, nhưng Mộ Tuyết Hội trùng sinh, cũng lo lắng về sự cạnh tranh.

Tần Viêm nói: “Sắp đến cuối năm rồi, anh sẽ đi hỏi xem khoảng thời gian quảng cáo trong chương trình Gala Đêm Giao Thừa còn trống không?”

Đó thực sự là thời điểm thu hút lượng lớn người xem, dù số hộ gia đình sở hữu ti vi không nhiều, nhưng mọi người thường xuyên tụ tập cùng nhau xem ti vi, lượng người xem cũng vô cùng đáng kinh ngạc.

Khương Nguyễn nói: “Quảng cáo đầu tiên khi ra mắt, Thường Lâm Yến chắc chắn sẽ phản ứng. Tần Viêm, anh hỏi xong thì đặt luôn, bất kể giá bao nhiêu em cũng sẽ đầu tư.”

Ở Thâm Quyến, nhà máy số hai làm việc hết công suất, sản phẩm vừa sản xuất xong không kịp chuyển vào kho đã được xe tải đợi sẵn ở cổng nhà máy chở đi, phân phối đến các tòa nhà bách hóa và hợp tác xã cung ứng ở các thành phố khác nhau.

Tuân Lực chịu trách nhiệm về phần bán hàng, đợt đầu tiên là ba mươi lăm thành phố, Khương Nguyễn yêu cầu trước khi quảng cáo được phát, tất cả các dòng sản phẩm phải được bày bán trên kệ, đội ngũ nhân viên bán hàng phải được chuẩn bị đầy đủ.

Xe tải ra vào nhà máy số hai mỗi ngày không ngừng nghỉ, mọi người ở nhà máy chính rất tò mò, nhưng nhà máy số hai đã được cải tổ và hoạt động độc lập với nhà máy chính, tự chịu trách nhiệm lợi nhuận và lỗ. Lão Hà quản lý rất nghiêm ngặt, không cho phép bất kỳ ai tiết lộ thông tin ra ngoài, nếu không sẽ bị sa thải.

Dù vậy, một số thông tin vẫn bị rò rỉ ra ngoài, như việc làm ca ba, máy móc không bao giờ nghỉ, hoặc việc ai đó bị sa thải vì cố gắng trộm sản phẩm. Đồn đại rằng, có nhà máy kem đánh răng và dầu gội đầu đang làm gia công cho bà chủ Khương.

Một số người còn nói rằng, chỉ riêng tiền làm thêm giờ trong tháng này đã cao hơn mức lương hàng tháng, khiến cho công nhân ở nhà máy chính phải ghen tị.

Lượng hàng xuất ra từ nhà máy số hai khiến Thường Lâm Yến cảm thấy choáng váng.

Mộ Tuyết Hội vừa mới nhận được bố trí dòng sản phẩm của Khương Nguyễn, là Trình Tân Vượng “mạo hiểm” lấy từ Tuân Lực.

“Sư phụ, Khương Nguyễn điên rồi phải không ạ, cô ta đã bố trí ở ba mươi lăm thành phố, chỉ riêng chi phí hàng đã lên đến hàng trăm ngàn, chưa kể tiền thuê quầy hàng, lương nhân viên, vận chuyển đường dài, cô ta còn làm quảng cáo, phát sóng cùng lúc với bộ phim truyền hình.”

Thường Lâm Yến xoa trán, bà ta không ngờ hai người đàn ông ở Hương Giang sẽ điên cuồng cùng Khương Nguyễn, mở rộng mọi thứ đến mức này.

Bà ta nói: “Cô ra ngoài trước, tôi gọi điện cho cô Hạ một tiếng.”

Mộ Tuyết Hội lo lắng, thực ra kinh doanh không sợ cạnh tranh, bất kể sản phẩm gì cũng sẽ có đối thủ, nhưng Xuân Bí Ẩn mới chỉ ở giai đoạn khởi đầu đã bị Khương Nguyễn dùng vốn lớn đè bẹp, gần như không thể phục hồi.

Xuân Bí Ẩn là tâm huyết của Mộ Tuyết Hội, từ thiết kế thương hiệu, định giá, chiến lược tiếp thị, cô ta đã suy nghĩ suốt cả thời gian đại học, cô ta không muốn thất bại như vậy.

“Sư phụ, rốt cuộc ngày đó sư phụ nói gì với Khương Nguyễn, khiến cô ta như một con ch.ó dại cắn chúng ta?”

Chuyện hôm đó Thường Lâm Yến không thể nói, bà ta tức giận: “Đừng nói những lời vô ích ấy nữa, cô đi một chuyến đến Hương Giang, đi tìm Hàn Khinh Khinh xem sao.”

“Con, con đi tìm hiểu cái gì ạ?”

“Gì cũng được.”

Thường Lâm Yến gọi điện cho Hạ Tử Nhàn, hỏi về phương án đối phó, “Cô Hạ, chúng ta cần gấp rút chi tiền cho quảng cáo, nếu không Xuân Bí Ẩn này sẽ bị Khương Nguyễn áp đảo mà không thể phát triển được.”

Hạ Tử Nhàn hai ngày trước nhận được hai mươi bộ kem Thần Thảo Hoa, không thể không nói, sau khi tăng cường độ dùng càng tốt hơn, tối hôm qua dùng kem kết hợp tinh dầu cấp ẩm, sáng nay da đã sáng bừng.

Chị ta quyết định tắm một bữa, toàn thân đều dùng sản phẩm đó.

Chị ta quấn khăn tắm, uống cà phê, thong thả nói: “Xuân Bí Ẩn của bà không đáng để tôi đầu tư thêm nữa.”

Thường Lâm Yến không chịu thua, “Cô Hạ, nếu không phải vì giúp cô, tôi đã không đắc tội với Khương Nguyễn.”

Hạ Tử Nhàn cười nói: “Sản phẩm của bà thiếu điểm mạnh cạnh tranh cốt lõi, đừng tìm lỗi ở người khác. Nếu bà có thể tạo ra sản phẩm có hiệu quả như Thần Thảo Hoa, tôi cũng có thể giúp bà tiếp cận thị trường quốc tế.”

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Tử Nhàn suy nghĩ và nhận ra rằng mình đã hoàn toàn làm mất lòng Khương Nguyễn, không thể để cô phát triển tự do.

Chị ta chuẩn bị xong xuôi và đi gặp cha, trình lên ông ta bản sao kê của công ty đầu tư Hạ Tử Kỳ.

“Bố, em trai đầu tư vào Hoa Thần Kỳ con không nói gì, nhưng đầu tư vào hàng giá rẻ của nội địa, đã đầu tư một trăm hai mươi ngàn rồi, dù số tiền này không nhiều nhưng hoàn toàn không có giá trị, bố không quản sao?”

Hạ Tử Kỳ lật qua sổ sách, cười nói: “Có vẻ công ty con có chuột, nhưng bố à, Lương Thủ Dập cũng đã đầu tư một trăm hai mươi ngàn, còn tiếp tục tăng thêm, chúng ta có nên theo không? Nếu không theo thì phải giảm cổ phần.”

Cha Hạ nhìn con gái và con trai, nói: “Mỗi người các con đều đầu tư vào một công ty, bố muốn xem ai trong các con có mắt nhìn xa hơn, cứ tiếp tục đầu tư đi.”

Hạ Tử Kỳ tự hào, muốn cạnh tranh về sản phẩm với Khương Nguyễn, tiếc là Thường Lâm Yến mà chị gái tìm được không có khả năng ấy.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 206: Chương 206



Khương Nguyễn đã mời người nổi tiếng làm đại diện quảng cáo cho bộ phim truyền hình được phát sóng, quảng cáo được chiếu trước và giữa các phân đoạn của bộ phim.

Quảng cáo tập trung vào tình cảm gia đình, người mẹ gội đầu cho con gái sắp lấy chồng, chai dầu gội xuất hiện đúng thời điểm đẹp nhất trên màn hình, con gái chuẩn bị một chậu nước, một cái khăn, một miếng xà phòng Thần Thảo Hoa cho bố sau giờ làm việc dưới mỏ than, bố rửa mặt xong nở nụ cười hài lòng và sau đó đưa một lọ kem chăm sóc da cho vợ.

Cuối cùng, camera ghi lại cảnh gia đình ba người ngồi ăn sủi cảo trong không khí ấm cúng.

Quảng cáo được phát đi liên tục, chỉ sau vài ngày đã thấy hiệu quả, Tuân Lực đã lập một quầy trưng bày nhỏ trước cửa các tòa nhà bách hóa để quảng cáo cho khách hàng, mua hàng phải qua quầy, sau khi mua xong lấy hóa đơn đến quầy trưng bày ở cửa ra vào để nhận quà tặng nhỏ.

Quà tặng bao gồm xà phòng thử nghiệm 20g, dầu gội thử nghiệm 30ml, và mẫu kem dưỡng da 10ml, mua sản phẩm nào sẽ được tặng mẫu thử của sản phẩm khác.

Thêm vào đó, những bộ phim truyền hình đang nổi tiếng được đầu tư quảng cáo liên tục, những chương trình khuyến mãi không ngừng, doanh số bán hàng ở 35 thành phố đều đã bùng nổ.

Khương Nguyễn tới tòa nhà bách hóa ở thủ đô, trước quầy hàng đã xếp hàng dài, tất cả đều là để mua sản phẩm thuộc dòng Thần Thảo Hoa, từ kem đánh răng, dầu gội đầu, kem dưỡng da, càng mua càng được tặng thêm.

Hiệu quả quảng cáo quá tốt, doanh thu những ngày này đã cao gấp ba lần so với dự đoán, hàng tồn kho trong kho cũng đã không còn nhiều.

Bên cạnh quầy hàng, dù Xuân Bí Ẩn có nhân viên bán hàng nhưng lại không ai quan tâm.

Khương Nguyễn lại mang theo một xe hạt giống Thần Thảo Hoa tới Thâm Quyến, đặt hàng lần hai, nói với lão Hà: “Sản phẩm thuộc dòng này bán chạy lắm, xưởng trưởng Hà, tôi không thể mãi làm công cho người khác, tôi muốn mua lại xưởng số hai. Sau khi mua lại, ông vẫn là xưởng trưởng, ông cân nhắc thử xem.”

Thực ra, lão Hà đã từng nghĩ tới điều này, xưởng số hai vốn dĩ sắp phá sản, nếu Khương Nguyễn không tìm ông ấy gia công, ông ấy không tìm được đối tác nào có thể hồi sinh lại xưởng.

Ông ấy nói: “Mặc dù xưởng đã tư nhân hóa, nhưng đất vẫn thuộc về công, tôi sẽ giúp cô liên hệ để thương lượng việc mua xưởng. Chúng tôi chỉ có một yêu cầu, nếu thương lượng thành công, không được sa thải bất kỳ công nhân nào.”

Khương Nguyễn cười nói: “Ông vẫn là xưởng trưởng, mọi việc liên quan đến sản xuất và nhân sự của xưởng, ông quyết định.”

Thường Lâm Yến cảm thấy bất lực, không thể đảo ngược tình thế. Dưới sự mở rộng mạnh mẽ của Khương Nguyễn, Xuân Bí Ẩn bị đè nén mạnh mẽ, không có sự đầu tư về vốn, không thể trụ vững qua năm.

Mộ Tuyết Hội trở về từ Hương Giang, bất lực nói với Thường Lâm Yến, “Cô Hạ nói sản phẩm của chúng ta không có sức cạnh tranh, dù nói thế nào cũng không chịu đầu tư thêm.”

Thường Lâm Yến quyết tâm, “Hội Hội, chúng ta cũng sẽ làm sản phẩm cao cấp, hướng tới thị trường quốc tế.”

Mộ Tuyết Hội ngạc nhiên, “Sư phụ, sản phẩm của chúng ta không có hiệu quả như sản phẩm của Khương Nguyễn.”

“Có.” Thường Lâm Yến nói, “Chỉ cần tăng nồng độ thành phần thêm lên tới 50%, hiệu quả sẽ tốt hơn sản phẩm của Khương Nguyễn 75%.”

Mộ Tuyết Hội kinh hãi, “Sư phụ, sản phẩm của chúng ta là hóa học tổng hợp, 50% quá nhiều, sư phụ quên kết quả thí nghiệm rồi sao, sẽ làm hỏng da mặt.”

“Tôi đã tìm ra cách giải quyết.” Thường Lâm Yến nói, “Lần này cũng sẽ dùng danh nghĩa của cô để nghiên cứu phát triển.”

Thường Lâm Yến từ bỏ Xuân Bí Ẩn, tìm Khương Nguyễn để nói chuyện, muốn bán Xuân Bí Ẩn cho cô.

Khương Nguyễn không hề muốn, cảnh báo bà ta, “Thường Lâm Yến, có hàng ngàn nghề kiếm tiền, hãy đổi một nghề khác đi, đừng gây rối nữa.”

Thường Lâm Yến nói, “Khương Nguyễn, đừng ép tôi quá đáng, dù tôi bỏ qua cho cô, cũng sẽ có người khác không bỏ qua.”

Bà ta nói “người khác”, Khương Nguyễn không thèm tìm hiểu.

Không có đối thủ cạnh tranh, Tần Viêm đã đạt được một mức giá tốt cho quảng cáo đợt Tết Âm Lịch, bắt đầu phát sóng quảng cáo thứ hai vào tháng Chạp.

Lần này, trước khi phát sóng quảng cáo, Khương Nguyễn muốn bố trí trước tại tòa nhà bách hóa và hợp tác xã cung ứng của các thành phố trực thuộc tỉnh trên toàn quốc.

Khương Nguyễn nói, “Sản phẩm sẽ được bày bán tại tòa nhà bách hóa, các hợp tác xã cung ứng ở thành phố trực thuộc tỉnh sẽ tập trung vào ba sản phẩm chính: dầu gội, kem mặt, và xà phòng.”

Tuân Lực còn do dự, “Khương Nguyễn, đây là một khoản đầu tư lớn, chúng ta đã không còn đối thủ cạnh tranh, cô có chắc muốn bước đi lớn như vậy không?”

Khương Nguyễn nói nghiêm túc, “Chắc, anh không dám theo sao?”

“Theo!”

Ở phía xưởng, xưởng trưởng Hà từ xưởng trưởng gọi điện tới, nói rằng công nhân của xưởng chính trước kia bị kích động, tụ tập trước cổng làm loạn.

Xuân Bí Ẩn rút quầy hàng, xưởng chính mất đi công việc gia công, trở nên kiệt quệ, trong khi đó công nhân của xưởng số hai nhận lương gấp đôi so với trước, làm thêm giờ có phụ cấp, nghe nói cuối năm còn có thưởng gấp đôi, điều này khiến công nhân của xưởng chính cảm thấy bất bình.

Người kích động là xưởng trưởng Đông trước kia, thấy xưởng số hai bận rộn không xuể, còn đang mở rộng, ông ta muốn chia sẻ một phần công việc gia công.

Khương Nguyễn đến, xưởng trưởng Hà muốn giúp đỡ các đồng nghiệp cũ của xưởng chính, nói, “Bà chủ Khương, thực ra công nhân chỉ muốn có việc làm, chúng tôi đã trải qua việc tách xưởng, cải cách, tư nhân hóa, mua lại. Nhưng trong lòng họ, trước đây tất cả đều là một nhà, chỉ muốn có việc làm.”

Khương Nguyễn nói: “Vậy dễ xử lý, ông hãy đi nói với mọi người, họ có thể từ chức và đến xưởng chúng ta làm việc, lương theo tiêu chuẩn hiện tại, hợp đồng làm việc ký mỗi năm một lần. Không còn là ăn cơm tập thể nữa, làm càng nhiều hưởng càng lớn, làm không tốt cũng sẽ bị sa thải, ai muốn đến thì tuyển dụng.”

Điều kiện do Khương Nguyễn đưa ra, chuyển từ bát cơm sắt sang làm công nhân hợp đồng ở doanh nghiệp tư nhân.

Nhiều người đã ăn bát cơm sắt suốt đời, rất khó chấp nhận, sợ rằng chỉ làm vài ngày sẽ bị sa thải.

Xưởng trưởng Đông không thể chấp nhận kết quả này, vẫn kích động công nhân làm loạn.

Khương Nguyễn trực tiếp phát biểu, “Ba ngày sau sẽ tuyển dụng công khai, các anh chỉ có ba ngày để suy nghĩ.”

Xưởng trưởng Hà cực kỳ nhiệt tình trong cuộc họp, khuyên mọi người, “Làm ở doanh nghiệp tư nhân thì sao, còn hơn là mọi người đang sống kiệt quệ. Ba ngày sau chúng tôi sẽ tuyển dụng bên ngoài, mọi người sẽ hối hận không kịp.”

Vẫn có một phần lớn công nhân quyết định từ chức để vào doanh nghiệp tư nhân, sau một tháng làm việc đã nhận được toàn bộ lương, trong khi ở xưởng chính, đã hai tháng không trả lương, công nhân cần ăn cơm, ai trả lương họ làm việc cho người đó.

Xưởng trưởng Đông cam đoan với những công nhân còn lại, “Dù người ít, xưởng ta vẫn có thể hoạt động. Mọi người cứ xem, một lúc mất đi bấy nhiêu người, sư tử đông cháo ít, chẳng mấy chốc lương sẽ giảm.”

Xưởng số hai không những không giảm lương mà còn tăng ca, làm việc hết công suất, ngay cả xưởng mới xây bên cạnh cũng đã đưa vào sử dụng.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 207: Chương 207



Khương Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, nói với xưởng trưởng Hà, “Tôi đang lo không tìm được công nhân lành nghề, xưởng trưởng Đông đã giúp chúng ta một tay.”

Tần Viêm nhắc nhở Khương Nguyễn, “Nguyễn Nguyễn, vợ cũ của Tống Hà muốn tái hôn, hiện tại đang cố thuyết phục con trai và con gái của bà ta.”

Khương Nguyễn cho phép điều đó xảy ra thì lạ lắm.

“Vậy em sẽ sắp xếp công việc ở thủ đô cho con trai và con gái bà ta, đảm bảo họ sẽ xa cách nhau.”

Dù sao thủ đô vẫn là nơi quan trọng, con cái Tống Hà biết ơn và mong muốn phát triển sự nghiệp ở thủ đô.

Tống Hà là một người mê kỹ thuật, ông ấy có thể ở luôn trong xưởng mà không cần ra ngoài. Khương Nguyễn nói với bảo vệ, ai để vợ cũ Tống Hà vào xưởng, người đó sẽ phải ra đi.

Trước kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, hàng hóa đã được chuẩn bị đầy đủ, giữ lại công nhân trực, Khương Nguyễn tìm Tống Hà, nói: “Anh Tống, con trai và con gái anh, tôi đã sắp xếp công việc ở thủ đô, tôi nghĩ chỉ vài năm nữa họ sẽ có thể mua nhà và định cư được rồi.”

Điều Tống Hà lo lắng nhất là chuyện của con cái, trong lòng biết ơn, “Bà chủ Khương, cô yên tâm, dù người khác trả bao nhiêu tiền tôi cũng không chuyển việc, sẽ làm cho cô đến khi về hưu.”

...

Quảng cáo thứ hai được phát sóng nửa tháng trước Tết Nguyên Đán, đúng vào thời điểm mọi người mua sắm hàng năm, dưới làn sóng quảng cáo dày đặc, doanh số bán hàng trước Tết tăng vọt.

Đúng lúc này Hạ Tử Kỳ lại trở về nội địa, mang theo kem dưỡng da đóng gói tinh tế, nói đây là mẫu sản phẩm mà Thường Lâm Yến phát triển cho chị gái anh ta, chứa tới 85% chiết xuất từ hạt Thần Thảo Hoa.

“Cô mau phân tích xem, thành phần có giống nhau không?”

Không cần phân tích, Khương Nguyễn chỉ cần ngửi mùi đã biết chúng giống nhau.

Thường Lâm Yến đã sử dụng mười cân hạt mà bà ta nhận được từ Lưu Kim Vân.

Khương Nguyễn cười nói: “Đúng là giống hệt nhau, y như đúc.”

Nhưng với chỉ mười cân hạt giống, bà ta không mất nhiều thời gian để có thể lừa được khoản đầu tư từ chị gái Hạ Tử Kỳ.

Thường Lâm Yến muốn kéo Hạ Tử Nhàn xuống nước, buộc chị ta vào cùng một chiếc thuyền với mình.

Khương Nguyễn thực sự không nhịn được, cười rất vui vẻ.

Hạ Tử Kỳ nói: “Điên rồi, điên rồi, cô cười vui vẻ như chị gái tôi vậy. Đừng cười nữa, chị ta đang thuyết phục bố tôi, đầu tư một số tiền lớn vào việc phát triển sản phẩm sức khỏe và dược phẩm. Chị ta ước lượng thị trường có giá trị lên đến hàng tỷ, muốn kịp phát triển và đưa sản phẩm ra thị trường trước chúng ta, cô còn cười nổi?”

Khương Nguyễn ngừng cười, “Cứ để chị ta phát triển.”

“Cô tự tin thế, giải thích cho tôi nghe với?”

Nhà họ Hạ lần này sẽ bị sự hung ác của Thường Lâm Yến và sự mạo hiểm của Hạ Tử Nhàn làm cho thê thảm, dù sao Hạ Tử Kỳ cũng là người của nhà họ Hạ.

Khương Nguyễn nói: “Xin lỗi, lần này tôi không tin anh sẽ đứng về phía tôi, tôi không nói cho anh biết. Nhưng tôi hứa, chỉ cần anh đứng về phía tôi, sau này trong việc phát triển sản phẩm sức khỏe, tôi sẽ cho anh tham gia cổ phần.”

Lương Thủ Dập cũng lo lắng, gọi điện cho Khương Nguyễn, “Khương Nguyễn, sản phẩm chăm sóc da cao cấp mới phát triển của Thường Lâm Yến, tại sao thành phần lại giống hệt với của chúng ta?”

Khương Nguyễn nói: “Đừng lo, con thuyền của bà ta sắp bị chính bà ta làm chìm rồi. Hàn Khinh Khinh, anh có thể bắt đầu sử dụng rồi, để cô ta lan truyền một số tin tức ra ngoài, để Thường Lâm Yến có tự tin mà làm lớn.”

Lương Thủ Dập nói: “Sử dụng xong, Hạ Tử Nhàn sẽ trả đũa cô ta, kết cục của cô ta sẽ rất thê thảm.”

Khương Nguyễn: “Lúc này giả vờ làm người tốt làm gì, vậy thì anh đưa cô ta trở lại nội địa đi.”

Lương Thủ Dập cười, “Con đường là do cô ta tự chọn, nếu cô ta không phản bội tôi, cô ta còn có thể thoát thân toàn vẹn.”

Khương Nguyễn: “Anh biết cô ta là người như thế nào, anh nói như vậy không phải là nói nhảm sao?”

...

Hàn Khinh Khinh gần đây phải đối mặt với một lựa chọn khó khăn. Mẹ Lương đã cảnh báo cô ta, nếu không chịu ngồi yên, cô ta sẽ phải rời khỏi nhà họ Lương, thậm chí việc làm bảo mẫu cũng không còn nữa.

Chính vào lúc này, Hạ Tử Nhàn đã đưa tay ra, muốn cô ta chia sẻ mọi chi tiết, không lớn không nhỏ, chỉ về Lương Thủ Dập, còn hứa hẹn sẽ biến cô ta thành một ngôi sao điện ảnh, thậm chí còn đưa cho cô ta mười ngàn đô la Hồng Kông.

“Đi mua mấy bộ quần áo mới đi, làm cho mình trở nên xinh đẹp hơn.”

Ước mơ lấy chồng giàu của Hàn Khinh Khinh bị dập tắt, lại còn bị mẹ Lương xỉ nhục, cuối cùng cô ta cũng quyết định truyền đạt những thông tin mình đã thấy và nghe được cho Hạ Tử Nhàn.

“Anh Lương trong điện thoại đã có một trận cãi vã lớn với Khương Nguyễn, nói rằng Khương Nguyễn đã lừa dối anh ấy, nếu hạt giống không phải là công nghệ độc quyền, anh ấy sẽ rút vốn.”

“Khương Nguyễn muốn phát triển sản phẩm sức khỏe, anh Lương không muốn đầu tư, bây giờ còn không nhận điện thoại của cô ta nữa.”

“Hoa Thần Kỳ đã mời người đại diện từ Châu Âu, có vẻ như việc đàm phán đã tạm dừng.”

Hạ Tử Nhàn vô cùng hài lòng, cầm theo kế hoạch tìm Hạ Vinh Tiến, “Bố ơi, nhà họ Hạ nên tập trung vào việc phát triển trong lĩnh vực y tế và sức khỏe trong tương lai.”

“Nhưng Khương Nguyễn cũng có hạt giống cùng loại.” Hạ Vinh Tiến nói.

“Vì vậy, chúng ta càng nên chiếm lĩnh thị trường!” Hạ Tử Nhàn nói: “Con có tin tức đáng tin, Lương Thủ Dập và Khương Nguyễn đang cò kè mặc cả, chúng ta nên tranh thủ phát triển trong lúc họ còn mâu thuẫn.”

Hạ Vinh Tiến hỏi Hạ Tử Kỳ, “Còn con, cô Khương nói khi nào mới phát triển sản phẩm sức khỏe?”

Hạ Tử Kỳ lắc đầu, “Cô ấy rất tức giận với hành động của chị gái, nói rằng sẽ không đưa con vào dự án phát triển sản phẩm sức khỏe nữa. Đã lâu con không liên lạc được với cô ấy, có lẽ con nên đi một chuyến đến nội địa?”

“Thôi bỏ đi, giờ đã có kế hoạch chi tiết của chị gái, cứ giao hết cho chị gái con đi.”

Sau khi hai chị em bước ra khỏi nhà, Hạ Tử Nhàn mới tự hào nói: “Em trai, em cứ yên tâm làm một công tử bột đi, chuyện công ty cứ để chị lo.”

Hạ Tử Kỳ cười nói: “Được, vậy cứ giao cho chị.”

“Nhưng mà, dự án y tế sức khỏe chị mới thành lập, không có phần cho em đâu nhé.”

Hạ Tử Kỳ cười một cách từ tốn, “Sản phẩm thuộc chuỗi Thần Thảo Hoa trong nội địa, đủ để em ăn cả đời rồi.”

Hạ Tử Nhàn nói: “Chẳng trách bố không dám giao quyền cho em, chỉ thấy trước mắt mà thôi, em cũng chỉ có bấy nhiêu khí phách.”

Hạ Tử Kỳ tức giận không chịu nổi, trong lòng nghĩ, lần này Khương Nguyễn nhất định phải thể hiện, đừng để bị đánh bại.

Sau Tết Nguyên Đán, đến ngày mười lăm tháng giêng, xưởng bắt đầu hoạt động trở lại, xuất hiện vài tin tức tiêu cực, nhà họ Hạ không những dừng việc đầu tư mà còn đầu tư một khoản lớn cho Thường Lâm Yến, trực tiếp mua lại một xưởng để phát triển sản phẩm y tế và bảo vệ sức khỏe, nói rằng muốn quay trở lại thị trường mỹ phẩm, làm lại Xuân Bí Ẩn, không để Khương Nguyễn một mình chiếm lĩnh.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 208: Chương 208



Việc quảng bá Hoa Thần Kỳ ở thị trường châu Âu gặp trở ngại, vì cơ sở chính tại Hương Giang gặp phải vụ kiện, có khách hàng phàn nàn rằng sử dụng Hoa Thần Kỳ gặp phải tác dụng phụ, sắp phải đối mặt với khoản phạt lớn.

Lương Thủ Dập nói: “Khương Nguyễn, dù cô có kế hoạch gì đi nữa, cô cũng phải đến Hương Giang một chuyến.”

Khương Nguyễn đáp: “Được, tôi biết rồi, anh cần chuẩn bị trước, thu hồi lại những sản phẩm chăm sóc da mà Hạ Tử Nhàn gửi đi, đừng để họ tiêu hủy bằng chứng.”

“Chúng tôi đang thực hiện rồi, cô dự định khi nào đến?”

“Tôi cần giải quyết một việc quan trọng, rất quan trọng đối với mọi người. Nếu giải quyết xong tôi sẽ đi, nếu không xong tôi cũng không thể đi được. Nhưng anh yên tâm, dù không thể đi, tôi cũng đã nghĩ ra phương pháp giải quyết khủng hoảng này, không để anh chịu lỗ.”

Lương Thủ Dập: “...”

Không kịp hỏi thêm, Khương Nguyễn đã cúp máy.

Đêm Tết Nguyên Tiêu, Khương Nguyễn nấu bánh trôi, cùng Tần Viêm ngắm trăng, nói: “Anh Tần Viêm, em muốn giao kỹ thuật bí mật nuôi cấy hạt giống Thần Thảo Hoa cho quốc gia.”

Cô cuối cùng cũng đã sẵn sàng cho bước đi này.

Tần Viêm đã sẵn sàng từ lâu, anh nắm tay Khương Nguyễn, nói: “Anh biết, anh hiểu, nhưng không thể theo cách em tưởng tượng được, phải theo kịch bản của anh, được chứ?”

Khương Nguyễn gật đầu thật mạnh, “Ừm, em tin anh.”

Tình trạng phong thấp của Chung Quảng Nguyên đã khá hơn nhiều, chỉ tiếc là phương thuốc của Khương Nguyễn chưa thể sản xuất hàng loạt, không thể làm lợi cho nhiều bệnh nhân.

Hôm nay, Tần Viêm lại mang theo một số thuốc phong thấp và vài lạng trà Thần Thảo Hoa cho Chung Quảng Nguyên.

Chung Quảng Nguyên cười nói: “Khương Nguyễn muốn bán trà hoa này với giá hai trăm một lạng, với lương của tôi thì không thể nào uống nổi, mang về đi.”

Tần Viêm nói với thái độ kính trọng: “Bí thư Chung, không chỉ ở Hương Giang mà ngay cả bên Thường Lâm Yến, sau nhiều năm như vậy, họ cũng không thể nào nuôi cấy được hạt giống. Ông có tò mò về phương pháp nuôi cấy của Khương Nguyễn không?”

Không chỉ ở Hương Giang, sau khi Khương Nguyễn trồng cây quy mô lớn, quả thực, hạt giống có lẽ đã sớm được một số phòng thí nghiệm nước ngoài thu được, nhưng chưa bao giờ nghe nói có nơi nào trồng được loại cây có cùng hiệu quả dược liệu.

Chung Quảng Nguyên bảo anh ngồi xuống: “Ngồi xuống nói chuyện.”

Tần Viêm lấy ra một chiếc bút ghi âm, “Bí thư Chung, những gì tôi sắp nói có thể sẽ rất khó tin, tôi muốn ghi lại cuộc đối thoại này, sau đó giao cho quốc gia.”

Chung Quảng Nguyên gật đầu nghiêm túc: “Trước tiên nghe xem anh nói gì, sau đó tôi sẽ quyết định có nên báo cáo lên không.”

Tần Viêm gật đầu, bắt đầu kể lại: “Từ nhỏ, Khương Nguyễn đã khác biệt so với những người khác, sức mạnh lớn, phản ứng chậm, chỉ đến khi trưởng thành mọi thứ mới dần trở nên tốt hơn. Năm thứ tư sau khi xuống nông thôn, cô ấy phát hiện mình có một số trường năng lượng mà người khác không có, còn có thêm một số ký ức, thể lực ngày càng tốt hơn. Những trường năng lượng đó có thể giúp mở kinh mạch, chữa trị các bệnh phong thấp khó chữa, còn có thể nuôi dưỡng các loại hạt giống khác nhau, Thần Thảo Hoa chỉ là một trong số những loại có giá trị cao.”

Đây là một phát hiện lớn, Chung Quảng Nguyên nói một cách nghiêm túc: “Tần Viêm, nếu báo cáo này được gửi đi, Khương Nguyễn sẽ phải vào viện nghiên cứu để hợp tác trong việc nghiên cứu. Các cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Tần Viêm trả lời: “Trước khi đến đây, Khương Nguyễn và tôi đã suy nghĩ kỹ. Cô ấy muốn giao năng lực đặc biệt của mình cho tổ quốc, để phát huy tác dụng lớn hơn.”

“Cậu nói cô ấy có thêm một số ký ức?” Chung Quảng Nguyên cảm thấy khó tin.

Tần Viêm lấy ra tài liệu đã thu thập, nói: “Trên thế giới này, có không ít trường hợp tương tự như Khương Nguyễn. Lần đi Hương Giang đó, Hạ Tử Kỳ bị bọn bắt cóc tập kích. Khương Nguyễn kể rằng, trong khoảnh khắc đó, kỹ năng lái xe tự nhiên hiện lên trong đầu cô ấy, và còn...”

Tần Viêm dừng lại một chút.

“Và còn gì nữa?”

Tần Viêm tiếp tục: “Trong giây phút sinh tử, cô ấy bỗng nhiên biết cách sử dụng súng, độ chính xác của những phát b.ắ.n không hề kém cạnh một xạ thủ chuyên nghiệp. Cô ấy nói, cứ như thể kiếp trước cô ấy là một chiến binh vậy.”

...

Đã một tháng trôi qua kể từ khi Khương Nguyễn biến mất, không ai liên lạc được với cô.

Tần Viêm vẫn đi làm như thường, chỉ là đôi khi ba năm ngày không về nhà, không ai biết anh đã đi đâu.

Hàn Trường Phong, Hàn Hoài Nghiệp và bà Hoàng đều đến hỏi.

Sau khi được hỏi, không có lời giải thích nào được đưa ra, chỉ nói rằng Khương Nguyễn đang ổn, không cần lo lắng.

Khương Nguyễn mất tích một tháng, không ai chăm sóc các hạt giống, sau khi thu hoạch ở trạm trồng trọt vào tháng sau, sẽ không còn giống để gieo trồng.

Nhưng điều Tần Ngạo lo lắng nhất vẫn là sự an toàn của Khương Nguyễn. Anh ta tìm Tần Viêm, thấy Tần Viêm rất bình tĩnh, khiến Tần Ngạo cảm thấy có lẽ không có gì đáng lo.

Chung Văn Văn tìm Tuân Lực, nói: “Mẹ tôi bảo dù thế nào cũng phải tìm ra tin tức của Khương Nguyễn, nếu cần thiết thì dùng một số thủ đoạn.”

Nói ra điều này chứng tỏ Chung Văn Văn sẽ không làm như vậy.

Tuân Lực nói: “Cô đã lớn như vậy rồi, nên tự mình quyết định. Cờ đã ra là không hối tiếc, phải suy nghĩ kỹ.”

Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Chung Văn Văn quyết định đăng báo và cắt đứt quan hệ với mẹ, qua phán quyết của tòa án, từ nay về sau, mọi chuyện của mẹ sẽ không liên quan gì đến cô ta nữa, khiến Thường Lâm Yến tức giận đến phát điên.

Mộ Tuyết Hội vội vã trở về đối mặt với Chung Văn Văn, “Chuyện gì xảy ra với cậu vậy, đến cả mẹ đẻ cũng không nhận?”

Chung Văn Văn nói: “Bà ấy làm việc không bao giờ suy nghĩ cho tôi. Tôi ích kỷ, sợ rằng một ngày nào đó bà ấy làm liều, cả tôi cũng phải vào tù, thà rằng cắt đứt quan hệ còn hơn.”

Mộ Tuyết Hội thực sự không biết nói gì, “Sư phụ chỉ có một mình cậu là con gái, tất cả những gì làm đều vì cậu, cậu quá không xứng đáng.”

Chung Văn Văn không đồng tình, “Quan niệm của cậu ngày càng giống mẹ tôi, sau này chúng ta cũng đừng liên lạc nữa.”

“Phản bội!” Mộ Tuyết Hội để lại hai chữ đánh giá, khinh bỉ bỏ đi.

Thường Lâm Yến không thể tìm hiểu tin tức về Khương Nguyễn, bà ta nói với Hạ Tử Nhàn: “Khương Nguyễn mất liên lạc một tháng, dựa vào kinh nghiệm, đời này cô ta đừng mong xuất hiện trở lại, cô Hạ , chúng ta nên tận dụng cơ hội này để phát triển dòng sản phẩm mới.”

Hạ Tử Nhàn cười như đã nắm chắc phần thắng, “Tốt, vậy chúng ta hãy làm hai việc cùng một lúc. Bạn của tôi đã mời một đội ngũ luật sư, nếu Lương Thủ Dập không bồi thường, sẽ cho thu hồi Hoa Thần Kỳ.”

Trong cuộc hòa giải cuối cùng trước khi kiện tụng, Hạ Tử Nhàn với tư cách là đại diện cho người bị hại, đã đưa ra yêu cầu, “Thừa nhận Hoa Thần Kỳ có hại cho cơ thể người, thu hồi, xin lỗi và bồi thường, mỗi người bị hại bồi thường năm trăm ngàn.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 209: Chương 209



Điều kiện này không thể hòa giải, bồi thường nghĩa là thừa nhận Thần Thảo Hoa có độc, sẽ dẫn đến phá sản, cửa hàng gà rán nội địa, dòng sản phẩm hóa mỹ phẩm mới mở rộng, bao gồm cả các trang trại trồng trọt, nuôi trồng của cả xã Đại Lương, đều sẽ không còn tồn tại.

Lương Thủ Dập đang cược, anh ta tin rằng mình có thể đứng dậy trở lại, anh ta tin vào Khương Nguyễn:

“Vậy thì hãy ra tòa.”

Hạ Tử Nhàn chỉ vào khuôn mặt sưng đỏ, lở loét của bạn mình, đe dọa: “Lương Thủ Dập, anh chắc chắn muốn ra tòa chứ?”

Lương Thủ Dập suy nghĩ, Khương Nguyễn một tháng không có tin tức, cô rốt cuộc đang làm gì, có thể xuất hiện trở lại không?

Đinh Diệp Hoài vào phòng họp, nói bên tai Lương Thủ Dập: “Cô Khương đã đến Hải quan Thâm Quyến, trước khi qua cửa khẩu đã gọi điện đến, nói muốn gặp người bị hại trước khi mở phiên tòa, để chúng ta sắp xếp.”

Lương Thủ Dập mỉm cười, “Ra tòa, chỉ là chúng tôi kiện các cô về tội vu khống và cạnh tranh thương mại không lành mạnh.”

...

Qua hải quan thực sự rất nhanh, Khương Nguyễn vẫn kịp ăn sáng tại nhà hàng món Âu Tây Đồ Lan Á ở Hương Giang.

Hạ Tử Kỳ trong tháng này cũng sống trong sợ hãi, liên tục hỏi Khương Nguyễn, “Cô đã làm gì trong tháng qua vậy?”

Khương Nguyễn liếc anh ta một cái, “Anh muốn tôi c.h.ế.t à, tôi đã ký kết thỏa thuận bảo mật rồi.”

Bây giờ cô cũng được coi là người của chính phủ, đã giữ một vị trí ở viện nghiên cứu, phối hợp nghiên cứu phát triển các loại hạt giống, có đầy đủ bảo hiểm và lương, có được thân phận này, cô không còn sợ hãi nữa, hơn nữa còn có thể làm những việc mình muốn, kết quả cuối cùng cô rất hài lòng.

Lương Thủ Dập nói: “Không sao thì tốt rồi, ngày mai mở phiên tòa, cô muốn gặp hôm nay hay là ngày mai?”

Khương Nguyễn sau khi ăn uống no đủ, nói: “Gặp trước khi mở phiên tòa, để họ phải sốt ruột.”

Hạ Tử Nhàn thực sự lo lắng đến mức không thể ngủ được, một ngày trôi qua, Khương Nguyễn đã đến Hương Giang, ở nhà Lương Thủ Dập, không ai có thể gặp cô.

Nếu ở khách sạn, họ vẫn có thể trực tiếp đến gặp, nhưng ở nhà họ Lương, ngay cả Hàn Khinh Khinh cũng không thể gặp được.

Hạ Tử Nhàn không thể ngồi yên được nữa, chị ta truy hỏi Hạ Tử Kỳ, “Sáng nay không phải em đã gặp Khương Nguyễn rồi à, hai người đã nói gì?”

Hạ Tử Kỳ cười nói: “Chị đã làm nhiều việc như vậy, chị nghĩ cô ấy có thể nói với em kế hoạch gì chứ? Cô ấy gọi em đến, chỉ là để nhục mạ em một trận thôi.”

“Chị làm là việc kinh doanh của nhà họ Hạ!” Trong lòng Hạ Tử Nhàn bắt đầu hoảng sợ.

Hạ Tử Kỳ nói: “Chị gái, khi chị đầu tư cho Thường Lâm Yến, đã nói là không có phần của em, dù kết quả tốt hay xấu, em cũng không liên quan. Nhưng nếu chị muốn mắng, thì cứ mắng thêm vài câu đi, em sợ rằng sau phiên tòa ngày mai, chị sẽ không có thời gian để mắng người nữa đâu.”

Khương Nguyễn đang chơi b.ắ.n s.ú.n.g trong câu lạc bộ, tất cả đều là trúng hồng tâm, nhưng việc b.ắ.n vào mục tiêu cố định như vậy không có gì thú vị, chơi một lúc liền bỏ qua một bên.

Chủ yếu là để Lương Thủ Dập thấy được cô giờ đây có thể tự do đến mức nào.

Huấn luyện viên trong sân b.ắ.n s.ú.n.g kinh ngạc, không thể không hỏi: “Anh Lương, cô gái từ nội địa có kỹ năng b.ắ.n s.ú.n.g chính xác đến vậy, phải chăng là từ phía chính phủ?”

Lương Thủ Dập nói: “Đừng đoán mò.”

Trong lòng Lương Thủ Dập đã có câu trả lời, anh ta ngồi xe lăn đủ rồi, nói: “Ngày mai ra tòa, nếu tôi đứng lên đi vào phòng xử, không ảnh hưởng đến cô chứ?”

Khương Nguyễn nói: “Ảnh hưởng không lớn, nhưng hãy cố gắng giữ thấp nhất có thể.”

Trước khi phiên tòa mở, Khương Nguyễn gặp một số bệnh nhân với khuôn mặt đầy vết thương lở loét. Một số là con gái nhà giàu, một số là ngôi sao điện ảnh và truyền hình có chút tiếng tăm. Họ chỉ trích Khương Nguyễn, nói rằng sẽ kiện cô cho đến khi phá sản.

Lương Thủ Dập nói: “Tôi không biết Hạ Tử Nhàn đã hứa hẹn gì với các cô, nhưng tôi có một lô kem mặt do cô ta gửi đi, một nửa thật một nửa giả. Phần giả chứa chất phụ gia hóa học vượt mức, mới khiến các cô bị hủy hoại khuôn mặt. Đưa nhau ra tòa, các cô chưa chắc đã thắng.”

Những nạn nhân này không phải người thường, không sợ hãi, “Nhưng khi dư luận bùng lên, Hoa Thần Kỳ chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Đừng nói đến thị trường Âu Mỹ, các anh còn không thể đứng vững ở Hương Giang nữa là.”

Một vài nạn nhân liếc nhìn Khương Nguyễn, chế nhạo: “Một cô gái tỉnh lẻ từ nội địa đến, đáng để anh Lương chiến đấu vì cô ta, chống lại chúng tôi không?”

“Đáng.” Lương Thủ Dập nói.

“Hừ.” Tiếng khinh bỉ vang lên khắp nơi.

Khương Nguyễn đợi đến khi những nạn nhân chế giễu đủ rồi mới mở miệng: “Tôi có thể chữa lành khuôn mặt của các cô, đảm bảo mịn màng như ban đầu, không cần nhiều thời gian, chỉ một tuần là đủ.”

“Làm sao có thể, bác sĩ nói đây là tổn thương không thể đảo ngược, ngay cả làm phẫu thuật thẩm mỹ, cũng cần nửa năm để hồi phục!”

“Đừng tin cô ta.”

“Kỳ Kỳ đâu, sao hôm nay cô ấy không đến?”

Đinh Diệp Hoài dẫn theo một cô gái vào, đó chính là bệnh nhân vắng mặt hôm nay.

“Kỳ Kỳ, cô làm gì thế, không lẽ đã chấp nhận giải quyết riêng với anh Lương, phản bội cô Hạ rồi sao?”

Kỳ Kỳ là một ngôi sao mới vào nghề có bối cảnh yếu nhất, cũng là bệnh nhân bị hủy hoại khuôn mặt nặng nề nhất. Cô ấy bỏ khẩu trang ra, lúc này khuôn mặt cô ấy đã lành lặn hơn tất cả mọi người.

Kỳ Kỳ nói: “Tối qua và sáng nay, cô Khương đã dùng bài thuốc thảo dược độc quyền của mình để điều trị cho mặt tôi, chỉ sau hai lần đã khá hơn nhiều, hôm nay tại tòa, tôi sẽ nói sự thật.”

Lương Thủ Dập nói: “Chúng tôi muốn mời cô Kỳ Kỳ quay quảng cáo cho Hoa Thần Kỳ, cộng với phiên tòa hôm nay, cùng với quá trình hồi phục được quảng cáo, các cô đoán xem, kem Hoa Thần Kỳ có bán đắt như tôm tươi không?”

Vẫn có người cứng đầu, nói: “Các anh nghĩ ai sẽ tin vào quảng cáo giả dối của các anh chứ?”

Lương Thủ Dập từ trên xe lăn đứng dậy, tựa vào bàn họp, khoanh tay cười khẽ: “Miễn là quảng cáo quay đủ chân thực, tại sao lại không tin được chứ?”

Lương Thủ Dập đứng dậy, làm họ kinh ngạc, ngay cả Kỳ Kỳ cũng vô cùng ngạc nhiên.

Với chiều cao và đôi chân dài, Lương Thủ Dập tỏa ra một khí chất phi phàm khi đứng dậy, khiến cho mấy cô gái có khuôn mặt không mấy xinh đẹp cảm thấy tự ti, không tự chủ được mà che mặt.

“Anh Lương, anh, anh có thể đứng dậy được rồi sao?” Họ liên tiếp đưa ra câu hỏi.

Trong mắt Khương Nguyễn, chuyện này không có gì thú vị cả.

Cô mất kiên nhẫn, thúc giục Lương Thủ Dập: “Chúng ta đã có lời khai của Kỳ Kỳ, cùng với bằng chứng trong tay là đủ rồi, đừng lãng phí thời gian với họ nữa, đi thôi.”

Một trong những cô gái vội vã hỏi: “Cô... cô Khương, cô thực sự có thể chữa khỏi mặt chúng tôi sao?”
 
Back
Top Bottom