Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu

Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 190: Chương 190



Sau khi thống kê dự đoán, Khương Nguyễn bắt đầu chuẩn bị trứng gà cần thiết để ấp.

Căn nhà được xây cho bà Hoàng đã hoàn thành, theo phong tục của làng, cần phải tổ chức một bữa tiệc.

Trước đó, khi Lương Thủ Dập xây nhà và hoàn thiện việc trang trí, không ai trong làng dám bước vào, sợ rằng sẽ làm bẩn, không đủ khả năng đền bù.

Khương Nguyễn quen biết với mọi người trong làng, bà Hoàng lại rất nhiệt tình, nhiều cô dì vào thăm nhà ngưỡng mộ không ngớt, “Bà Hoàng, bà thật sự rất may mắn khi có một đứa cháu gái hiếu thảo như thế này.”

Khi bà Hoàng chuyển đến làng, nụ cười của bà nhiều hơn trước, ở nông thôn người ta vui vẻ hơn, mảnh đất cũng rộng lớn hơn, có thể trồng cây cả phía trước lẫn sau nhà.

Lương Thủ Dập cũng đến chúc mừng, Hạ Tử Kỳ đang ở nhờ nhà anh ta cũng đã trò chuyện rất vui vẻ với bà Hoàng.

Lương Thủ Dập cảm thấy khó chịu với điều này, anh ta hỏi Hạ Tử Kỳ, “Việc tiệm gà rán đã thỏa thuận xong, công việc chính của gia đình anh bên nội địa là ở Thâm Quyến, sao anh không đi.”

Hạ Tử Kỳ không đi vì anh ta có nhiệm vụ. Anh ta không muốn giao hạt giống Thần Thảo Hoa của Khương Nguyễn cho người khác phát triển, mình lại không hành động, lĩnh vực y tế và sức khỏe là một “miếng bánh lớn”, Hạ Tử Kỳ muốn quan sát thêm.

Anh ta hỏi lại, “Từ khi nào anh bắt đầu quan tâm đến việc kinh doanh của gia đình tôi?”

Lương Thủ Dập nói, “Chỉ là muốn nhắc nhở anh đừng tham bát bỏ mâm.”

“Ha ha,” Hạ Tử Kỳ cười nhạt.

Lương Thủ Dập có lý do chính đáng để điều trị bệnh ở làng Đại Loan trong ba năm, nhưng Hạ Tử Kỳ cũng không phải là kẻ ngốc, quyết định trước hết phải thiết lập mối quan hệ hợp tác với Khương Nguyễn.

Hạ Tử Kỳ quay sang hỏi Khương Nguyễn, “Hôm nay là cuối tuần, lại tổ chức tiệc, Tần Viêm không về à?”

“À, anh ấy sẽ về, có lẽ bị công việc nên đến muộn.”

Khương Nguyễn nhìn thấy bảo mẫu của Lương Thủ Dập, Hàn Khinh Khinh, lại đến mang theo cốc giữ nhiệt.

Khương Nguyễn nói, “Dù có quên thứ gì đi chăng nữa, ở chỗ tôi có đủ thứ, không cần cô phải qua lại nhiều lần như vậy.”

Hàn Khinh Khinh thực sự rất bực mình với tính cách không giữ mặt mũi cho người khác của Khương Nguyễn, cô ta nói, “Tôi là bảo mẫu của anh Lương, việc theo anh ấy là điều hoàn toàn bình thường.”

Khương Nguyễn chần chừ một chút, lo rằng lát nữa sẽ xấu hổ, quyết định mời Hàn Khinh Khinh đi:

“Tần Viêm cùng một vài anh chị khóa trên, dự định sau khi tốt nghiệp sẽ đến các làng xã làm việc, phát triển kinh tế nông thôn, dẫn dắt người dân thoát nghèo, làm giàu, họ muốn đến thăm làng Đại Loan.”

“Họ đến thì đến thôi, liên quan gì tới tôi?” Hàn Khinh Khinh không hiểu.

Khương Nguyễn: “Thẩm Thiên Minh cũng sẽ đến.”

Hàn Khinh Khinh chần chừ, nghĩ về khoảnh khắc khó xử tại trung tâm mua sắm, nội tâm cô ta đã muốn rút lui.

Cô ta nhìn về phía Lương Thủ Dập, hỏi: “Anh Lương, trưa nay anh về ăn cơm không?”

Lương Thủ Dập vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nụ cười nhẹ nhàng: “Tôi đã gửi quà, cô Khương cũng đã nhận, tự nhiên là tôi sẽ ăn cơm trước khi trở về.”

Hàn Khinh Khinh không suy nghĩ, thốt ra, “Nhưng tiệc ở nông thôn đều là bàn dài, làm sao anh quen được việc ăn cùng đám nông dân chứ.”

Hạ Tử Kỳ lạnh lùng cười, “Từ bao giờ tôi trở thành nông dân rồi?”

Khương Nguyễn nói: “Anh Lương đương nhiên sẽ ngồi chung bàn với các bạn học mà Tần Viêm dẫn theo, anh ta chọn ở lại, chắc chắn sẽ vượt qua được thói quen, không làm khách từ xa đến cảm thấy khó xử, cô không cần phải lo.”

Hạ Tử Kỳ: “Khương Nguyễn, nhiều người nói cô ngốc, tôi thực sự bất bình thay cô đấy. Có nhiều người còn ngu ngốc hơn cô.”

Lương Thủ Dập nói với Hàn Khinh Khinh: “Hôm nay cô có thể xin nghỉ, đến dự tiệc với tư cách là bạn gái của Thẩm Thiên Minh, tôi nghĩ cô Khương sẽ không từ chối.”

Hàn Khinh Khinh không biết nghĩ gì, do dự một lát rồi cảm ơn Lương Thủ Dập, đồng ý.

Khương Nguyễn trong lòng rất cạn lời, quay lưng thầm nói với Hạ Tử Kỳ, “Lương Thủ Dập có lần nào không gài bẫy người ta?”

Hạ Tử Kỳ nói: “Theo như tôi biết, anh ta không có điểm yếu.”

Khương Nguyễn tiếc nuối, “Thẩm Thiên Minh hôm nay sẽ cảm thấy xấu hổ c.h.ế.t mất, nhưng tôi nghĩ cô đàn chị kia chắc sẽ rất vui.”

“Hả?” Hạ Tử Kỳ ngửi thấy tin hóng hớt.

Khương Nguyễn không bàn luận thêm, chỉ nói: “Thẩm Thiên Minh là vị hôn phu của Hàn Khinh Khinh, Lương Thủ Dập biết mà còn cố tình đổ thêm dầu vào lửa, thật là không có người tốt nào cả.”



Tần Viêm dẫn theo bốn người bạn cùng lớp, trong đó có một nữ sinh viên lớn hơn tên là Lư Anh Hoa, Tần Viêm giới thiệu với Khương Nguyễn.

Cô sắp xếp cho bốn sinh viên này ngồi cùng bàn với Lương Thủ Dập và Hạ Tử Kỳ. Hàn Khinh Khinh, vị hôn thê của Thẩm Thiên Minh, cũng ngồi cùng bàn này.

Thẩm Thiên Minh suốt buổi đều mang vẻ mặt u ám, nhưng Lương Thủ Dập lại chủ động trò chuyện với anh ta về chuyên môn, thậm chí còn hỏi về quan điểm của anh ta đối với sự phát triển kinh tế của nội địa.

Thẩm Thiên Minh không muốn làm mất mặt trường Đại học Luật, liền bàn luận sôi nổi với những luận điểm độc đáo.

Lương Thủ Dập trong lòng cảm phục, ánh mắt lướt qua Hàn Khinh Khinh, trong lòng không khỏi tiếc nuối, Thẩm Thiên Minh là một thanh niên xuất sắc và có triển vọng, cô ta không biết nắm giữ, lại chạy đến đây làm bảo mẫu cho mình, không biết sau này có hối hận không?

Họ nói về những ước mơ quá xa vời, Khương Nguyễn không quan tâm đến tương lai, cô chỉ tập trung vào hiện tại, chưa thu thập đủ hai trăm nghìn quả trứng gà giống.

Lương Thủ Dập hỏi: “Cô Khương, tôi thấy cô suy nghĩ mãi, có phải đang ấp ủ kế hoạch lớn nào không?”

Khương Nguyễn ngẩng đầu: “À? Tôi đang nghĩ xem bữa tiệc hôm nay tiêu thụ bao nhiêu con gà, bao giờ bữa tiệc tan để tôi có thể đi làm, không rảnh ngồi chuyện trò với các anh.”

Tần Viêm mỉm cười, chuyển cơm chưa ăn trong bát của mình cho cô, nói: “Em ăn xong đi làm đi, anh sẽ tiếp đãi khách.”

“Được.” Khương Nguyễn tăng tốc độ ăn, nói: “Anh Tần Viêm, sau đó anh dẫn họ đến thăm hồ chứa nước, em sẽ nhờ Tần Ngạo nướng cá cho các anh ăn, chắc chắn sẽ khiến các anh nhớ mãi không quên.”

Lư Anh Hoa cố ý nói với Thẩm Thiên Minh: “Bạn Thẩm, nhìn Tần Viêm và Khương Nguyễn trông giống một cặp đôi bình thường, còn cậu và Hàn Khinh Khinh, dù nhìn thế nào cũng giống như một cặp oan gia.”

Hàn Khinh Khinh không thể nổi giận với người khác, còn có thể sợ Lư Anh Hoa sao? Cô ta đáp lại: “Tôi và Thẩm Thiên Minh tốt hay không, cô làm sao biết?”

Cô ta đã quen chọn những miếng cá không xương đưa cho Lương Thủ Dập, nhưng lại khiến Lư Anh Hoa cười khẩy.

“Trời ơi, tôi cứ tưởng cô gỡ xương cá cho Thẩm Thiên Minh. Hàn Khinh Khinh, dù là bảo mẫu, tôi cũng chưa thấy ai phải giúp chủ nhà gỡ xương cá cả. Cô không hề suy nghĩ đến cảm xúc của Thẩm Thiên Minh. Thay vì tự hành hạ lẫn nhau, thà rút lui một cách dứt khoát còn hơn.”

Bữa tiệc suýt chút nữa đã bùng nổ cãi vã. Họ cãi nhau xong rồi đi mất, nhưng Khương Nguyễn sẽ là người phải ở lại đây lâu dài.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 191: Chương 191



Khương Nguyễn nói: “Có hơn một trăm người đến đây uống rượu, bây giờ không được cãi nhau, hãy giữ bình tĩnh. Lát nữa hai người có thể đến bên hồ chứa nước cãi nhau thoải mái.”

Lúc này Lương Thủ Dập thể hiện thái độ, “Cô Hàn, hôn phu của cô có ý kiến với tôi, tôi nghĩ chúng ta nên chấm dứt hợp đồng làm việc thôi. Tôi sẽ bồi thường theo thỏa thuận trong hợp đồng.”

Hàn Khinh Khinh lo sợ tột độ, anh Lương đang bắt cô ta phải lựa chọn giữa công việc và hôn phu.



Sau khi bữa tiệc tan, Thẩm Thiên Minh muốn nói rõ mọi chuyện với Hàn Khinh Khinh: “Không cần phải đi đâu cả, chúng ta mượn sân sau nhà của Khương Nguyễn, nói rõ mọi chuyện trước mặt vài người bạn thân, tránh sau này không có ai làm chứng.”

“Nói đi.” Hàn Khinh Khinh tức giận, “Bây giờ anh đang nghĩ gì?”

Thẩm Thiên Minh quét mắt một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Lương Thủ Dập hơi lâu hơn một chút. Người này có tâm kế sâu xa, từ đầu đã nói không quan tâm đến danh tính của Hàn Khinh Khinh, nhưng giờ lại bất ngờ ép cô ta phải lựa chọn.

Dĩ nhiên không phải anh ta muốn giành Hàn Khinh Khinh, anh Lương nể mặt của Khương Nguyễn, cho phép anh ta có cơ hội giữ danh dự trong trường hợp hủy hôn.

Công việc tương lai của anh ta đòi hỏi một nhân cách không tỳ vết.

Thẩm Thiên Minh không còn là chàng trai ngốc nghếch chỉ cần một cuộc điện thoại của Hàn Khinh Khinh là có thể mời anh ta đến nhà nghỉ nữa.

Cơ hội đã được tạo ra cho anh ta, nếu không nắm bắt, sau này có thể không còn cơ hội để rời khỏi Hàn Khinh Khinh mà không bị tổn thương.

Thẩm Thiên Minh nói: “Hàn Khinh Khinh, dù em nghĩ gì, anh sẽ không hủy hôn vì công việc của em. Lời hứa kết hôn sau khi tốt nghiệp vẫn còn nguyên, anh chỉ nói điều này một lần, đừng có mơ tưởng lung tung nữa.”

Hôm nay, Thẩm Thiên Minh phải chịu sự sỉ nhục nhưng lại không đề cập đến việc hủy hôn. Hàn Khinh Khinh nghĩ, có vẻ như Thẩm Thiên Minh đã thay đổi, suy nghĩ sâu xa hơn, bắt cô ta phải là người đưa ra quyết định.

Lúc này, anh Lương đã sắp xếp cho Đinh Diệp Hoài đến nhắc nhở: “Cô Hàn, anh Lương hỏi hai người đã bàn bạc xong chưa?”

Hàn Khinh Khinh đã bị đẩy đến bước đường cùng phải lựa chọn. Cô ta rất muốn hỏi ý kiến của Mộ Tuyết Hội, nhưng anh Lương không cho cô ta thời gian.

Cô ta tự mình quyết định, nói: “Thẩm Thiên Minh, tôi cảm thấy tình cảm và công việc của mình bị xung đột, tôi còn trẻ, tôi muốn tập trung vào sự nghiệp. Chúng ta hãy hủy bỏ hôn ước đi.”

Trong lòng Thẩm Thiên Minh c.h.ế.t lặng như đá, không cảm thấy đau khổ, chỉ thấy giải thoát.

Hôm đó, anh ta và Hàn Khinh Khinh đã hủy hôn, chính Hàn Khinh Khinh là người chủ động đề xuất, với lý do cô ta muốn tập trung vào sự nghiệp.

Mẹ Thẩm vui sướng đến nỗi rơi nước mắt, nói với chồng: “Ôi trời ơi, không ngờ hôn sự này thực sự được hủy bỏ, cuối cùng cũng thoát khỏi Hàn Khinh Khinh rồi, tôi hạnh phúc quá.”

Cha Thẩm nói: “Chúng ta chỉ cần đạt được mục đích là được, hủy hôn êm đẹp, không cần cô ta phải hoàn trả bất kỳ khoản tiền cọc nào. Bà ở bên ngoài cũng nên giúp đỡ Hàn Khinh Khinh giải thích thêm.”

“Tôi biết, lần này nhờ có Khương Nguyễn, nếu Thẩm Thiên Minh không đến trại nuôi của cô ấy tham quan, cũng không có cơ hội hủy hôn.”

Sau khi hủy hôn, Hàn Khinh Khinh cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Trước sự lo lắng của chị gái và sự tiếc nuối của Mộ Tuyết Hội, cô ta không quan tâm, nói:

“Em cảm thấy anh Lương rất coi trọng em, nếu không anh ấy sẽ không bắt em phải lựa chọn giữa công việc và Thẩm Thiên Minh.”

Buổi tối, Khương Nguyễn ngồi cạnh Tần Viêm tính toán sổ sách của trại nuôi.

“Mỗi con gà con lãi năm xu, một tháng chỉ bán gà con cũng kiếm được mười ngàn. Anh Tần Viêm, khi tốt nghiệp được phân công việc, anh sẽ không còn áp lực gì, em hoàn toàn có thể nuôi anh.”

Tần Viêm cười nói: “Mỗi con gà con chỉ lãi năm xu, quá ít.”

Khương Nguyễn nói: “Không phải ít đâu, còn có tiền mua thức ăn, tiền nuôi gà nuôi vịt, còn có cả phần lợi nhuận từ tiệm gà rán nữa. Anh thật là giỏi, lại còn có thể giúp em đòi được hai phần trăm phần lợi nhuận.”

Tần Viêm giải thích: “Có thể đòi được hai phần trăm không chỉ là nhờ kỹ năng đàm phán, mà còn có nguồn hàng độc quyền của em. Nguyễn Nguyễn, dù là bất cứ khi nào, em cũng phải giữ nguồn hàng trong tay mình.”

Nguồn hàng của Khương Nguyễn, người khác cũng không thể học được.

Lô đầu tiên hai trăm nghìn con gà con được nuôi lớn, người dân ở sáu làng khác của xã Đại Lương đều tới xếp hàng để nhận gà con, phải phát mất vài ngày mới phát hết.

Sau khi sắp xếp xong nhiệm vụ nuôi trồng, phía Hạ Tử Kỳ có sự cố xảy ra, sau khi số tiền đầu tư đầu tiên được chuyển qua, thì không có tin tức gì nữa.

Cửa hàng đang trong quá trình trang trí, không có tiền nối tiếp phải ngừng công trình.

Khương Nguyễn trở về thành phố tìm Hạ Tử Kỳ để hỏi chuyện gì xảy ra, Hạ Tử Kỳ để lại lời nói, bảo đi công ty ở Thâm Quyến hỏi về phần tài chính.

Tuân Lực nói: “Xem ra có người trong nhà họ Hạ cố ý chống lại Hạ Tử Kỳ, cuộc tranh đấu nội bộ trong gia tộc, người chịu thiệt lại là chúng ta.”

“Nhưng bố của Hạ Tử Kỳ đã thông qua việc đầu tư vào tiệm gà rán mà, một người đứng đầu gia tộc lớn, không lẽ lại đùa giỡn như vậy sao?”

Tần Viêm sau một hồi suy nghĩ, phân tích cho Khương Nguyễn hiểu: “Họ ngừng đầu tư giữa chừng, có lẽ không phải muốn lừa em, mà muốn thông qua cách này, buộc em phải chủ động đến đàm phán.”

“Đàm phán cái gì?” Khương Nguyễn không hiểu.

Tần Viêm: “Kỹ thuật trong tay em, kỹ thuật về giống và ươm mầm.”

Khương Nguyễn lại không muốn đàm phán.

Khương Nguyễn không đàm phán, nhưng có đến hai mươi cửa hàng cùng lúc trang trí và đồng thời dừng công việc, chỉ riêng món nợ tiền trang trí đã không ít.

Hơn nữa, không ít dân làng xã Đại Lương vay mượn tiền để mua gà con và thức ăn, sau ba tháng, lô gà con đầu tiên cần phải thu hồi được hai trăm nghìn tiền hàng.

Nếu không tiếp tục đầu tư vào gà con theo thỏa thuận, toàn bộ ngành chăn nuôi phụ trợ của xã Đại Lương sẽ rơi vào khủng hoảng tín nhiệm.

Bản thân Khương Nguyễn không quan tâm, nhưng giờ đây cả một xã người nuôi gà đang theo sau, không thể hấp tấp bỏ cuộc.

Cô và Tần Viêm, Tuân Lực đang thảo luận biện pháp đối sách trong phòng riêng của nhà hàng Thường Phúc Tường.

Khương Nguyễn nói: “Nhà Hạ Tử Kỳ muốn ép chúng ta lên bàn đàm phán, chúng ta không thể tìm nhà đầu tư khác sao, đến lúc đó hối hận sẽ là nhà họ Hạ.”

Tần Viêm điềm tĩnh cuốn vịt quay cho Khương Nguyễn, “Chưa đến lúc đó.”

Nhìn thái độ tự tin của anh và Tuân Lực, Khương Nguyễn vội hỏi: “Có phải các anh đã nghĩ ra biện pháp rồi không?”

Tuân Lực và Tần Viêm chạm cốc, nhưng trong cốc của Tần Viêm là trà.

Lúc này, Tuân Lực thực sự ngưỡng mộ tầm nhìn xa của Tần Viêm.

Hắn nói: “Nhà họ Hạ ban đầu nói muốn mở bốn mươi cửa hàng, Tần Viêm khuyên tôi đầu tiên chỉ mở hai mươi cửa hàng, hai mươi cửa hàng này không thuê mà mua, khoản đầu tư đầu tiên của nhà họ Hạ, cơ bản dùng để mua mặt bằng.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 192: Chương 192



Tần Viêm bổ sung: “Mặt bằng của mình, dừng một thời gian không sao, thủ đô có tới sáu tiệm gà rán mới, còn sáu tiệm nằm ở thành phố cách thủ đô ba giờ lái xe, chúng ta có thể tạm thời dừng những tiệm khác, vận hành mười hai tiệm gà rán này. Chỉ cần hai tháng là có thể tiêu thụ hết hai trăm nghìn gà con. Chúng ta tự mình từ từ hoạt động, không ảnh hưởng đến lợi ích của người nuôi, chỉ là phát triển chậm hơn một chút.”

Phát triển chậm thì có gì phải sợ, Khương Nguyễn cuối cùng cũng yên lòng.

“Vậy Hạ Tử Kỳ còn đi đàm phán cái gì nữa?” Khương Nguyễn hỏi.

Tần Viêm nói: “Đây là cuộc đấu tranh quyền lực trong gia tộc của họ, anh ta không dễ dàng nhượng bộ, Lương Thủ Dập có lẽ sẽ tìm em để đàm phán đầu tư, em đừng phản ứng. Lần này anh đoán Hạ Tử Kỳ có thể thắng.”

Khương Nguyễn đang tiến hành điều trị cho Lương Thủ Dập, giai đoạn này chỉ cần ba ngày một lần nên không phải mỗi ngày đều đến.

Hôm nay là ngày điều trị, Lương Thủ Dập chủ động hỏi: “Tôi đã tìm hiểu về chuyện nhà họ Hạ rút vốn đầu tư, hóa ra là do con gái lớn của vợ hai ông Hạ dùng thủ đoạn.”

“Ồ,” Khương Nguyễn nói: “Tôi có nghe Hạ Tử Kỳ nói, mẹ anh ta là vợ ba, chỉ có mình anh ta, còn con cái của chính thất thật đáng thương, đều mất mạng oan uổng. Chính thất không chết, chứng kiến họ tranh đấu, có lẽ trong lòng rất vui vẻ.”

Lương Thủ Dập: “...” Có lẽ vậy, suy nghĩ của Khương Nguyễn luôn khiến người ta ngạc nhiên.

Không ai thương xót cho chính thất đã dùng của hồi môn để giúp ông Hạ xây dựng sự nghiệp. Bà ấy ăn chay niệm Phật, không biết trong lòng đang cầu nguyện vị Phật nào, ước mong điều gì?

Trong lòng Khương Nguyễn nghĩ, nếu là mình, tất nhiên sẽ không cầu cho nhà họ Hạ an lành, giàu có, tốt nhất là cả hai bên đều tổn thất mới thỏa mãn.

Nghĩ xa xôi, Khương Nguyễn nói: “Việc nhà họ Hạ rút vốn tôi cũng không lo, trước khi hợp tác Tần Viêm đã phòng ngừa, cho đến nay, không cần bất kỳ nguồn vốn bên ngoài, chúng tôi vẫn có thể tự mình tiêu thụ hai mươi vạn con gà mỗi tháng.”

Lương Thủ Dập đã tính toán, nghi ngờ: “Các cô vất vả mở đến mười hai cửa hàng, mỗi tháng tiêu thụ một trăm vạn con gà con, còn một trăm vạn con nữa thì sao?”

Khương Nguyễn cười hì hì, “Nếu thực sự không dùng hết, thì chúng ta cùng xã Đại Lương mở xưởng làm gà khô, mở rộng kênh phân phối qua các hợp tác xã cung ứng trên toàn quốc, còn có nhiều xưởng quốc doanh, mua sắm dịp Đoan Ngọ, Trung Thu, Tết Nguyên Đán, đều có thể thử.”

Lương Thủ Dập ban đầu muốn đề cập đến vấn đề đầu tư, nhưng người ta đã có kế hoạch, vậy thì không nên xen vào nữa.

Hạ Tử Kỳ trở về nhà, có cuộc trò chuyện với cha mình. Anh ta là con trai muộn của cha, chỉ biết rằng cha mình từng có một con trai và một con gái với vợ cả, nhưng họ đã qua đời khi mình còn nhỏ, anh ta không còn nhớ mặt họ nữa.

Vợ cả đã tiêu hủy tất cả ảnh của họ, có lẽ cha anh ta cũng mơ hồ về diện mạo của họ.

Giờ cha anh ta chỉ còn mình anh ta và hai con gái của vợ hai. Hiện tại, chị gái cả đang quản lý phần lớn tài sản gia đình, không thể thiếu bàn tay của chị ta trong việc ngưng đầu tư.

Nhưng nếu chị ta dám làm như vậy, chắc chắn đã có sự đồng ý ngầm từ ông Hạ.

Hạ Tử Kỳ chia sẻ với cha mình về Khương Nguyễn, “Mặc dù cải cách mới mở cửa, nhưng các doanh nhân ở nội địa không phải người dễ bị lừa, ngay từ đầu hợp tác đã chuẩn bị sẵn sàng rút vốn. Họ có đủ sức để tiêu hóa một nửa lượng nuôi trồng, nửa còn lại sử dụng tiền kiếm được để mở rộng sản xuất và phát triển sản phẩm mới, mở kênh phân phối, có thể kiếm được nhiều hơn.”

“Chưa nói đến chuyện chúng ta mất đi hàng trăm nghìn đầu tư, mà còn mất cả Khương Nguyễn. Sau này cô ấy phát triển dòng sản phẩm y học bảo vệ sức khỏe từ Thần Thảo Hoa, nhà họ Hạ dù cho tiền cô ấy cũng không thèm nhận, Lương Thủ Dập còn đang rình rập kìa.”

Cha Hạ nhìn qua báo cáo dự đoán mà con trai mang về, bất ngờ trước Khương Nguyễn và các đối tác của cô.

Khương Nguyễn có kỹ thuật độc quyền, không một đối tác nào của cô là kẻ ngốc, muốn chiếm đoạt là không hiện thực, chỉ có thể tìm cách hợp tác.

Cha Hạ cười nói: “Chị cả của con cho rằng một cô gái trong nội địa, muốn nuốt chửng cô ấy là chuyện dễ dàng, có vẻ như chị cả con đã nhầm. Con trở về chuẩn bị đợt thanh toán thứ hai đi.”

Hạ Tử Kỳ tức giận cắn răng, nếu chỉ như vậy mà trở về, anh ta còn chỗ đứng nào trong gia đình, hay trước mặt Khương Nguyễn nữa.

Chị gái đối xử với anh ta như vậy, phải trả giá.

Hạ Tử Kỳ lấy ra trà Thần Thảo Hoa mà anh ta đã mặt dày mày dạn xin từ Khương Nguyễn, nói với cha: “Con có chút tiến triển về sức khỏe, nhờ vào trà mà cô Khương tặng. Lương Thủ Dập đã cho cô ấy một ân huệ lớn mới có được vài lạng gửi qua, mỗi ngày anh ta đều uống.”

Mẫu Thần Thảo Hoa từ trước đã được nhà họ Hạ gửi phân tích tại phòng thí nghiệm, nên họ biết rõ hiệu quả kỳ diệu của nó, thật đáng tiếc là người khác không thể trồng được, cũng không thể tổng hợp.

Hạ Tử Kỳ nói: “Bố ơi, về việc đầu tư tiệm gà rán, con muốn đầu tư dưới danh nghĩa cá nhân, như vậy cô Khương có lẽ sẽ không cảm thấy phản cảm. Nếu chị gái đã sử dụng thủ đoạn vào việc kinh doanh nhỏ không đáng kể này, thì hãy để con làm, coi như bố đang hỗ trợ con khởi nghiệp.”

“Cô Khương đã đồng ý cung cấp trà Thần Thảo Hoa cho con lâu dài chưa?” Cha Hạ hỏi.

Tất nhiên không phải là lâu dài, khi sắp đi, Hạ Tử Kỳ đã xin xỏ rất lâu, cuối cùng Khương Nguyễn mới đồng ý cho anh ta hai lạng.

Anh ta cắn răng chấp nhận, “Nếu con có thể tiếp tục đầu tư cho cô ấy, mỗi tháng cô ấy sẽ bán cho con hai lạng trà.”



Hạ Tử Kỳ thu hồi toàn bộ số tiền đầu tư của các kỳ trước, đặt trước mặt Khương Nguyễn, nói: “Kể cả số tiền đầu tư kỳ đầu, tất cả xem như là đầu tư cá nhân của tôi, lần này các cô cứ thoải mái mở rộng.”

Đưa hết số tiền đầu tư một lần, nhà đầu tư từ công ty nhà họ Hạ chuyển thành công ty mới đăng ký nội địa của Hạ Tử Kỳ, sau này không sợ người nhà họ Hạ giở trò.

Khương Nguyễn nói: “Hạ Tử Kỳ, anh được lợi lớn rồi đấy.”

Thực sự, không gây ra chuyện này, tiệm gà rán mà họ đầu tư với Khương Nguyễn, không được xem là kinh doanh cá nhân của Hạ Tử Kỳ.

Hạ Tử Kỳ nói chuyện riêng với cô, “Cô Khương, mỗi tháng bán cho tôi hai lạng Thần Thảo Hoa.”

Khương Nguyễn: “Anh mơ à, tại sao tôi phải bán cho anh?”

Hạ Tử Kỳ: “Công ty đầu tư mới thành lập của tôi ở nội địa, sẽ cho cô một phần mười cổ phần.”

Khương Nguyễn: “...Anh hào phóng quá đấy.”

Hạ Tử Kỳ cười nói: “So với việc tôi giành được tiệm gà rán và lợi nhuận tương lai từ tay chị gái mà không tốn gì, điều này không là gì cả.”

Hai lạng Thần Thảo Hoa trà đổi lấy một phần mười cổ phần bên phía Hạ Tử Kỳ, rất xứng đáng, Khương Nguyễn đồng ý.

Chị gái cùng cha khác mẹ của Hạ Tử Kỳ khi biết chuyện này, đã đập vỡ một bộ trang sức ngọc lục bảo tốt nhất trong nhà.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 193: Chương 193



Vốn đầu tư đã đến nơi, ngoài việc tiếp tục trang trí cửa hàng hiện có, Tần Viêm còn gợi ý Khương Nguyễn mua lại mặt bằng cho đợt hai, bởi tiệm gà rán cần những địa điểm đắc địa, và Tần Viêm tái sinh biết rõ đâu là những vị trí như vậy.

Lần này, anh không định để công ty mua.

Anh nói với Khương Nguyễn, “Em mua mặt bằng đó đi, sau đó cho tiệm gà rán thuê lại, thu tiền thuê như vậy rất tốt, sau này nếu có ai muốn ép em làm việc em không thích, em có thể không làm, sống bằng tiền thuê là đủ.”

Nhà máy chăn nuôi gà, vịt, cá và thức ăn gia súc, giống gà đều mang lại lợi nhuận lớn, hiện tại Khương Nguyễn có một khoản tiết kiệm không nhỏ.

Khương Nguyễn nghe theo Tần Viêm, “Anh nói đâu tốt em sẽ mua ở đó.”

Tần Viêm và Tuân Lực đã đi qua hơn mười thành phố lớn nhỏ, xác định mở rộng đợt hai cho các cửa hàng tiệm gà rán, mua cho Khương Nguyễn hơn mười cửa hàng.

Trên đường đi, Tuân Lực không dám coi thường sự nhạy bén trong kinh doanh của Tần Viêm, thậm chí cũng theo mua mấy cửa hàng.

Tại Hải Thị, Tần Viêm đã chọn một tòa nhà năm tầng, tương lai đây sẽ là khu vực thương mại sầm uất nhất, sau này phá đi xây dựng làm tòa nhà tổng bộ thì tuyệt.

Nếu mua bây giờ, số tiền tiết kiệm của Khương Nguyễn sẽ hết sạch và còn thiếu một nửa.

Tuân Lực nói, “À, chuyện mua mặt bằng, tôi đã bảo Trình Tân Vượng nói với Mộ Tuyết Hội, cậu có phiền không?”

Nói với Mộ Tuyết Hội? Tần Viêm nhìn tòa nhà cũ trước mắt, từ bỏ ý định mua, đợi về sau có đủ tài chính rồi mua.

“Không phiền, anh nói với cô ta đi.” Anh nói, “Tiền không đủ, tạm thời không có khả năng mua tòa nhà này, mua mặt bằng cũng được, chúng ta đi Thâm Quyến bên kia mua thêm vài cái nữa.”



Chuyện Tần Viêm giúp Khương Nguyễn mua mặt bằng đã được Mộ Tuyết Hội biết.

Nguồn tin của cô ta là từ Trình Tân Vượng, việc mua mặt bằng vốn dĩ không phải là bí mật, Tuân Lực đã bảo Trình Tân Vượng dùng thông tin này để tiếp tục tăng cường niềm tin của Mộ Tuyết Hội.

Mộ Tuyết Hội cảm thấy choáng váng, vì những mặt bằng Tần Viêm mua, toàn là những khu vực sầm uất nhất của tương lai.

Anh ta có tầm nhìn đến thế sao?

Có phải anh ta cũng trở về từ kiếp trước?

Mang theo nghi vấn đó, Mộ Tuyết Hội đến Hải Thị một lần, nơi mà công ty của Tần Viêm kiếp trước có trụ sở chính, hiện giờ vẫn là một tài sản đang chờ xử lý. Nếu như Tần Viêm cũng trở về từ kiếp trước, chắc chắn anh sẽ mua lại toà nhà này.

Nhưng Tần Viêm không mua, Mộ Tuyết Hội lại càng thêm hoang mang, chẳng lẽ mình đã nhầm?

Hai mươi tiệm gà rán lần lượt khai trương, kinh doanh phát đạt, luôn có người xếp hàng, gà nuôi ở làng Đại Loan cung cấp hàng đầu tiên, cuối cùng những lô gà của các làng khác cũng sẵn sàng xuất chuồng.

Vẫn mang theo tiền mặt đến các làng để thu mua, cảnh tượng những ngày đó không thể nào quên được, một số dân làng cầm số tiền kiếm được từ việc làm thêm mà rơi nước mắt.

Bấy giờ, những dân làng trước đó còn đứng ngoài cuộc đã đua nhau đến mua gà con.

Một năm sau, lô hai mươi cửa hàng gà rán thứ hai được mở, gần như tất cả đều sử dụng các cửa hàng mà Tần Viêm đã giúp Khương Nguyễn mua trước.

Ba năm sau, cửa hàng gà rán đã mở cửa hàng thứ một trăm trên toàn quốc, cửa hàng thứ một trăm ấy nằm tại Hải Thị, nơi mà Tần Viêm từng quan tâm, cuối cùng sau ba năm đã mua được.

Ngày khai trương cửa hàng trực thuộc thứ một trăm, tất cả các cửa hàng trên toàn quốc đều tổ chức sự kiện khuyến mãi để tri ân khách hàng. Khương Nguyễn không đến cửa hàng tại Hải Thị, bởi cô còn phải điều trị cho Lương Thủ Dập, ba ngày một lần, không thể chạy xa như vậy, sợ trễ nải.

Tần Viêm sắp tốt nghiệp và được phân công, thực ra danh tiếng của anh tại trường không tốt lắm, lo lắng không thể ở lại địa phương, sẽ được phân công đi nơi khác.

Khương Nguyễn quyết định sẽ cùng Tần Viêm.

Trại nuôi có Tần Ngạo quản lý, tiệm gà rán có Tuân Lực, về phần giống gà đẻ trứng, Khương Nguyễn đã suy nghĩ, chỉ cần chữa khỏi chân cho Lương Thủ Dập, cô sẽ tự do.

Theo dự kiến của Khương Nguyễn, tháng trước Lương Thủ Dập đã có thể đứng dậy, nhưng hiện tại chân anh ta chưa có bất kỳ phản ứng nào.

Sau khi điều trị, Khương Nguyễn một lần nữa hỏi anh ta, “Vẫn không cảm nhận được gì sao?”

Lương Thủ Dập kiên nhẫn đáp: “Có lẽ chưa đủ thời gian, tôi không vội, cô Khương cũng đừng buồn.”

Khương Nguyễn làm sao có thể không chán nản được, cô rất thất vọng, nói thẳng: “Anh về Hương Giang đi, chân của anh tôi không thể chữa khỏi được.”

Khương Nguyễn nói không thể chữa khỏi, từ đó cô không đến nữa, đến ngày thứ ba của liệu trình điều trị, Khương Nguyễn không xuất hiện.

Lương Thủ Dập sai Đinh Diệp Hoài đi mời, nhưng bị Khương Nguyễn từ chối.

“Tôi nói không chữa khỏi là thật sự không chữa khỏi, đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa, để anh Lương về đi.”

Sau khi Đinh Diệp Hoài trở về, Lương Thủ Dập từ chiếc xe lăn đứng dậy đi tới cửa sổ, từ vị trí này anh ta có thể nhìn thấy trang trại nuôi trồng của Khương Nguyễn.

Thực ra, một tháng trước, đúng như Khương Nguyễn dự đoán, anh ta đã có thể đứng dậy, dù không thể chạy như người bình thường, nhưng đi lại thì không vấn đề.

Cảm giác có thể đứng thẳng sau bao lâu quả thật tuyệt vời.

Khương Nguyễn nói có thể chữa khỏi cho anh ta, và cô đã làm được.

Lương Thủ Dập ngồi trở lại xe lăn, hỏi Đinh Diệp Hoài, “Anh nghĩ nếu tôi mời cô Khương về Hương Giang làm bác sĩ riêng cho tôi, cô ấy có chịu không?”

Khương Nguyễn sẽ không chấp nhận, Đinh Diệp Hoài nghĩ trong lòng.

Anh ta nhẹ nhàng nói: “Tần Viêm còn ở đây, cô Khương chắc chắn sẽ không đi với ai.”

Lương Thủ Dập suy nghĩ một lúc, “Nếu chúng ta phái Tần Viêm đến vùng Tây Bắc, cách xa một thời gian, tình cảm giữa họ sẽ phai nhạt chứ?”

Đinh Diệp Hoài cảm thấy tốt nhất là không nên làm vậy, nếu Khương Nguyễn biết được, cô sẽ tức giận.

Anh ta khuyên: “Anh đã hứa với cô Khương rồi, sau khi cô ấy điều trị cho anh, anh sẽ không đụng đến gia đình cô ấy. Tôi nghĩ Tần Viêm cũng được coi là một phần của gia đình cô ấy.”



Khương Nguyễn không ngờ Lương Thủ Dập có thể đứng dậy.

Khi Lương Thủ Dập gọi cô lại, cô ngạc nhiên mở to mắt, sau đó nhanh chóng hiểu ra, liệu pháp của mình có hiệu quả, thời gian dự đoán đúng, Lương Thủ Dập đã lừa dối cô.

“Anh còn muốn ở lại làng, không sợ quyền lực ở nhà bị chiếm đoạt sao?”

Lương Thủ Dập nói: “Nếu bây giờ tôi đi về, sẽ gây rắc rối cho cô Khương, khi trở về Hương Giang, tôi sẽ đợi sau khoảng nửa năm huấn luyện phục hồi, rồi mới đứng dậy.”

Thật tốt biết bao, Khương Nguyễn nói, “Vậy anh dự định khi nào quay lại?”

“Trong vài ngày nữa thôi, còn có một việc muốn nhờ cô Khương.”

“Đừng mong chờ về trà Thần Thảo Hoa nữa.” Khương Nguyễn nói, “Ba năm nay, cung cấp cho anh và Hạ Tử Kỳ, tôi cũng không còn bao nhiêu hàng tồn.”

Lương Thủ Dập cười nói, “Là thế này, Tiểu Hương rất phù hợp với tôi, xin cô Khương giúp tôi nói với nhà họ Liễu một tiếng, nếu họ đồng ý, tôi muốn đưa Liễu Tiểu Hương đến Hương Giang.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 194: Chương 194



Dù Tiểu Hương có hơi ngốc nghếch, nhưng tâm hồn cô ấy đơn giản và trong sáng. Lương Thủ Dập trả lương, cô ấy rất trung thành với ông chủ. Nhớ lại mấy tháng Tiểu Hương đi làm, có người đến hỏi cô ấy về việc Lương Thủ Dập chữa chân, Tiểu Hương đã từ chối không nói và báo lại với Lương Thủ Dập.

Người trung thành như vậy là người Lương Thủ Dập cần.

Khương Nguyễn nói, “Vậy tôi sẽ giúp anh hỏi.”



Cô gái như Tiểu Hương ở nông thôn, chỉ cần tám trăm đồng tiền sính lễ là có thể gả đi. So với việc đó, Khương Nguyễn thà rằng cô ấy đến Hương Giang.

Ban đầu cô cũng bị Lưu Kim Vân vì nhiều lý do mà muốn gả đi, nên đặc biệt mong muốn có một công việc để tự nuôi sống mình.

Ở lại nông thôn để kết hôn, trong hoàn cảnh của Tiểu Hương không thể gả vào gia đình tốt, có lẽ cô ấy cũng muốn tiếp tục làm việc cho ông chủ Lương.

Cha mẹ Tiểu Hương không thể nói là xấu, nhưng đến Hương Giang, anh Lương sẽ trả một năm lương một lần.

Họ nói, “Chúng tôi thật sự lo lắng cho Tiểu Hương đi đến Hương Giang, nhưng hoàn cảnh của Tiểu Hương, bà chủ Khương cũng biết, không làm việc cho ông chủ Lương, con bé không tìm được việc làm, theo chúng tôi chỉ khổ, thà theo ông chủ Lương đến Hương Giang. Dù tốt hay xấu, đều là số phận của nó.”

Khương Nguyễn nói, “Được, tôi đã hiểu ý gia đình, tôi sẽ trả lời anh Lương.”

Tiểu Hương đi như vậy, có thể vài năm không gặp lại, mẹ Liễu lấy khăn lau nước mắt, “Vậy khi nào anh Lương đi, tôi muốn đón Tiểu Hương về nhà ở vài ngày.”

Khương Nguyễn kể lại với Lương Thủ Dập lời của bố mẹ Liễu Tiểu Hương, rồi trở về thành phố tìm Tần Viêm, muốn hỏi xem chuyện phân công công việc sau khi tốt nghiệp của anh đã có hướng giải quyết nào chưa.

Ở cổng trường, Khương Nguyễn tình cờ gặp bạn gái của bạn cùng phòng Tần Viêm, tên là Lộ Tư Tĩnh. Khương Nguyễn nhớ rằng cô ta từng tố cáo chính ông nội và bố mình, sau đó nhận chủ nhiệm khoa làm mẹ đỡ đầu và tái hợp với bạn cùng phòng của Tần Viêm. Với sự bảo trợ của mẹ đỡ đầu là chủ nhiệm khoa, công việc của cô ta chắc chắn đã được sắp xếp.

Khương Nguyễn định chào hỏi, nhưng Lộ Tư Tĩnh đã chủ động gọi cô trước, “Khương Nguyễn, cô đến tìm Tần Viêm phải không?”

Khương Nguyễn dừng lại, “Cô tìm tôi có việc à?”

“Có một suất học bổng đi nước ngoài ở khoa, mẹ tôi định dành cho Tần Viêm, nhưng cậu ấy lại không chịu nhận. Chắc chắn là vì cô, cậu ấy mới từ bỏ cơ hội đi nước ngoài.”

Lộ Tư Tĩnh nói một cách nặng lòng, “Khương Nguyễn, cô không thể ích kỷ như thế được. Hãy thuyết phục Tần Viêm đi nước ngoài học tập đi.”

Về hướng đi sau khi tốt nghiệp, Khương Nguyễn đã sớm nghe Tần Viêm nhấn mạnh nhiều lần rằng, tương lai dân tộc sẽ trở nên đoàn kết và mạnh mẽ hơn bất kỳ quốc gia nào bên ngoài, anh sẽ không ra nước ngoài.

Khương Nguyễn nói: “Đừng tỏ ra như thể cô biết rõ lắm vậy, Tần Viêm là người yêu của tôi, suy nghĩ của anh ấy tôi hiểu rõ nhất, cô lo chuyện bao đồng quá đấy.”

Lộ Tư Tĩnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Khương Nguyễn, cô sẽ làm hỏng tương lai của Tần Viêm.”

Khương Nguyễn đáp trả: “Cô thật vĩ đại, cơ hội tốt như vậy không dành cho bạn trai mình mà lại dành cho Tần Viêm, tôi thay mặt Tần Viêm cảm ơn cô.”

Lộ Tư Tĩnh cảm thấy Khương Nguyễn thay đổi quá nhanh, quay đầu nhìn lại, thấy Từ Trọng Cẩm và Tần Viêm đã đi tới.

Từ Trọng Cẩm không chào hỏi, tức giận quay trở lại trường, Lộ Tư Tĩnh giậm chân, vội vã đi tìm Từ Trọng Cẩm để giải thích.

Khương Nguyễn và Tần Viêm gọi mấy món xào để ăn tại một nhà hàng nhỏ gần đó.

Khương Nguyễn hỏi: “Anh Tần Viêm, gần đây anh và Từ Trọng Cẩm thân thiết lắm phải không?”

Tần Viêm sắp xếp bát đũa cho Khương Nguyễn, nói: “Lộ Tư Tĩnh vẫn là vì vấn đề của cha và ông nội, không vào được cơ quan công an, nhưng có một công ty liên doanh mời cô ta, mà công ty liên doanh đó, người đứng sau đầu tư là chị của Hạ Tử Kỳ.”

Khương Nguyễn nói: “Em còn tưởng là Lương Thủ Dập, không ngờ là nhà họ Hạ, em không hiểu ý đồ của nhà họ Hạ nữa, muốn anh đi nước ngoài làm gì?”

Tần Viêm đáp: “Anh đi nước ngoài, có lẽ em cũng muốn đi, chỉ cần ở ngoại quốc, họ muốn đối phó với em sẽ dễ dàng hơn.”

“Đúng là tiểu nhân.”

Khương Nguyễn lo lắng về việc phân công sau khi Tần Viêm tốt nghiệp, “Nếu anh được phân công đến một nơi xa, em sẽ đi cùng anh.”

Tần Viêm cười nói: “Chuyện công việc, từ năm đầu tiên anh đã bắt đầu chuẩn bị rồi, nếu không có gì bất ngờ, Chung Quảng Nguyên sẽ đến tìm người, chỗ trống ở văn phòng bí thư của ông ấy vừa khéo cần một người.”

Hóa ra Tần Viêm đã tìm được công việc tốt cho mình, vậy thì không cần lo lắng nữa.

Khương Nguyễn lại nhắc đến Lương Thủ Dập, “Bố của Lộ Tư Tĩnh đã ra tù, Tuân Lực giúp bố cô ta kinh doanh thành công một chút, kiếm chút tiền, nói rằng như vậy sau này nhà cô ta mới ấm cúng.”

Nhà họ Lộ đã hại Tuân Lực chịu ít, thậm chí còn có cả mạng sống của chị Trình Tân Vượng nữa.

Tần Viêm nói: “Mối thù của Tuân Lực vẫn chưa được trả đủ, cứ để kệ anh ta, em đừng lo.”



Tần Viêm bảo Khương Nguyễn đừng điều tra về kế hoạch của Tuân Lực, nhưng một vài người bạn thân của Lộ Tư Tĩnh lại quan tâm, đã đến mời cô ta đi ăn.

Lộ Tư Tĩnh và Chung Văn Văn cùng ở một phòng, mẹ của Chung Văn Văn - Thường Lâm Yến là sư phụ của Mộ Tuyết Hội, mà Mộ Tuyết Hội cùng Hàn Khinh Khinh là bạn thân, vì vậy, bốn người họ đã tụ họp lại với nhau.

Trường của Mộ Tuyết Hội là trường chuyên ngành, cơ sở được phân công của cô ta không mấy tốt, lại còn ở ngoại ô. Khi đi học, chỉ vì muốn ở lại thủ đô mà đã tự giảm cấp bậc khi điền nguyện vọng, bây giờ càng không thể ra ngoại ô làm việc.

Đến nay mới năm 83, cô ta đã kiếm được vài chục nghìn, cô ta sẽ không đi làm nữa, dự định sẽ làm kinh doanh suốt đời.

Mộ Tuyết Hội khuyên Chung Văn Văn, “Lần này nhất định phải nghe lời mẹ. Sắp xếp vào làm việc ở Viện kiểm sát.”

Trong lòng Chung Văn Văn rất phản đối, sợ rằng công việc sau này sẽ bị mẹ mình lợi dụng, nhưng mẹ cô ta đã tìm đến mẹ đỡ đầu của Lộ Tư Tĩnh, công việc được sắp xếp ở một đơn vị tốt như vậy, không thể nào nói không đi được.

Lộ Tư Tĩnh vào làm ở một công ty tư nhân, mức lương khá tốt nhưng cô ta cảm thấy không có mặt mũi, tâm trạng không vui.

Mộ Tuyết Hội khuyên Lộ Tư Tĩnh, “Cậu thật sự định để Từ Trọng Cẩm đi nước ngoài à?”

Mộ Tuyết Hội có thể khẳng định, Từ Trọng Cẩm đi rồi sẽ không kết hôn với Lộ Tư Tĩnh nữa.

Lộ Tư Tĩnh thở dài, “Anh ấy nói trước khi đi sẽ kết hôn trước, tớ vẫn chọn tin anh ấy một lần nữa.”

Hàn Khinh Khinh đồng ý nói: “Cơ hội tốt như vậy tất nhiên là phải dành cho bạn trai mình, dù sao bây giờ cậu cũng làm việc ở công ty tư nhân, chờ Từ Trọng Cẩm ổn định ở nước ngoài rồi đón cậu ra. Đây chính là cơ hội tốt để cậu đi nước ngoài sau này, đừng bỏ lỡ.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 195: Chương 195



Lộ Tư Tĩnh được Hàn Khinh Khinh khuyên nhủ, trong lòng càng thêm vững vàng, bắt đầu quan tâm Hàn Khinh Khinh, hỏi: “Nghe nói anh Lương sẽ trở về Hương Giang, chắc chắn sẽ đưa cậu qua đó phải không?”

Trong lòng Hàn Khinh Khinh treo lơ lửng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nói: “Anh ấy nói sẽ đưa một bảo mẫu đến Hương Giang, không biết là tớ hay là Liễu Tiểu Hương?”

Lộ Tư Tĩnh nói: “Liễu Tiểu Hương không phải là đồ ngốc à, ngốc làm sao đi được, chắc chắn sẽ đưa cậu đi.”

Sau bữa tiệc, Hàn Khinh Khinh tìm Mộ Tuyết Hội để chia sẻ tâm tư, “Hội Hội, anh Lương muốn đưa Liễu Tiểu Hương đi, tớ phải làm sao bây giờ?”

Mộ Tuyết Hội vừa bất ngờ vừa không, cô ta tức giận vì sự ngắn hạn của Hàn Khinh Khinh, “Lúc trước tớ đã bảo cậu đừng chia tay với Thẩm Thiên Minh mà cậu cứ đòi chia tay bằng được. Bây giờ anh ta đã thi đậu cao học, sau này còn tiếp tục học tiến sĩ nữa. Anh ta là một trong những tiến sĩ đầu tiên, tương lai sẽ đạt được bao nhiêu thành tựu, cậu có nghĩ tới không? Khinh Khinh, cậu thật là thiển cận.”

Hàn Khinh Khinh tức giận và oán hận, “Tớ có lỗi gì, là anh ta muốn hủy hôn nhưng lại ép tớ chia tay.”

Trước khi chia tay, Thẩm Thiên Minh đã cho Hàn Khinh Khinh một lựa chọn. Anh ta sẽ không chủ động hủy hôn và sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp như đã hứa. Nếu lúc đó Hàn Khinh Khinh tỉnh táo, bây giờ cô ta đã là cô dâu của Thẩm Thiên Minh.

Mộ Tuyết Hội khuyên, “Khinh Khinh, đừng tiếp tục mắc sai lầm nữa, hay là cậu kinh doanh cùng tớ đi.”

Hàn Khinh Khinh không cam lòng, “Không được, nếu tớ không thể đi cùng anh Lương đến Hương Giang, ba năm làm bảo mẫu kia chỉ như một trò đùa, tớ phải ra đi.”

Ba năm làm việc, cô ta đã chi phần lớn tiền lương cho quần áo và trang sức, cổ tức Thường Lâm Yến đưa đều để ở nhà chị gái.

Mộ Tuyết Hội có thể kinh doanh là vì cô ta đã chuẩn bị trong ba năm, tiết kiệm tiền, nhưng tất cả vốn đầu tư của Hàn Khinh Khinh đều dành cho anh Lương rồi.



Lương Thủ Dập chuẩn bị khởi hành đến Thâm Quyến, ngày mai trở về Hương Giang.

Bố mẹ Liễu Tiểu Hương muốn giữ cô ấy thêm một đêm nữa, ngày hôm sau sẽ đưa cô ấy xuống thành phố.

Hàn Khinh Khinh trong căn biệt thự vùng nông thôn vắng lặng không biết phải làm sao, băn khoăn trong lòng, anh Lương cho đến giờ vẫn không tỏ thái độ rõ ràng, đây là muốn cô ta lựa chọn sao?

Giống như lần anh ta để cô ta chọn giữa công việc và Thẩm Thiên Minh vậy.

Lần này anh Lương muốn cô ta chọn cái gì? Hàn Khinh Khinh rơi vào trầm tư.

Mẹ Liễu trong cơn hoảng loạn chạy đến nhà Khương Nguyễn mượn xe, nói rằng Liễu Tiểu Hương rơi xuống sông, đang trong tình trạng nguy hiểm.

Khương Nguyễn bảo Tần Ngạo lái xe đi đưa, cô đã tìm được nhân chứng. Có người nói rằng họ đã thấy Liễu Tiểu Hương và Hàn Khinh Khinh cùng nhau ở gần bờ sông giặt chăn, sau đó nghe thấy Hàn Khinh Khinh kêu cứu, bảo rằng tấm chăn đang giặt bị dòng sông cuốn trôi, Liễu Tiểu Hương xuống sông để vớt nhưng cũng bị nước cuốn đi.

Khương Nguyễn không tin đó là một tai nạn. Cô tìm đến biệt thự do Lương Thủ Dập xây dựng trong làng, Hàn Khinh Khinh lúc này đang nấu ăn.

Cô ta còn tâm trạng để ăn uống sao? Có, cô ta còn tâm trạng. Liễu Tiểu Hương lần này may mắn thoát c.h.ế.t cũng phải nghỉ ngơi vài ngày, không kịp đi cùng Lương Thủ Dập.

“Khương Nguyễn, cô đến làm gì?” Hàn Khinh Khinh múc nước từ giếng lên chuẩn bị rửa chén.

Khương Nguyễn truy hỏi: “Liễu Tiểu Hương ngốc nghếch, dễ lừa, cô đã gài bẫy để cô ấy nhảy xuống sông vớt tấm chăn mà anh Lương đã sử dụng. Hàn Khinh Khinh, bây giờ cô hại người mà ngay cả lòng áy náy cũng không có.”

Hàn Khinh Khinh không hề muốn lấy mạng Liễu Tiểu Hương, cô ta đoán anh Lương muốn mình phải lên tiếng, cô ta đã đưa ra lựa chọn, đã lên tiếng, cô ta còn gọi người đến cứu Liễu Tiểu Hương nữa kìa.

Cô ta ném cái gáo trở lại giếng, cảnh cáo: “Khương Nguyễn, những chuyện không có bằng chứng đừng nói bừa.”

Khương Nguyễn bất ngờ bóp cổ Hàn Khinh Khinh, đẩy mặt cô ta xuống giếng, để cô ta trong cơn ngạt thở vùng vẫy dưới nước, qua dòng nước d.a.o động có thể nhìn rõ ai là kẻ muốn lấy mạng mình.

Hàn Khinh Khinh cố kìm nén hơi thở đến mức phải mở miệng, nuốt vài ngụm nước lạnh, giây phút ấy, cô ta tin rằng mình đã chọc giận Khương Nguyễn, đối phương dám g.i.ế.c người.

Chỉ khi Hàn Khinh Khinh nghĩ mình sắp chết, Khương Nguyễn mới kéo lên khỏi nước, ném xuống đất, cô ta ho sặc sụa, tình trạng thê thảm.

“Khương Nguyễn, cô muốn g.i.ế.c tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Khương Nguyễn lạnh lùng, dùng lời của Hàn Khinh Khinh cảnh cáo lại, “Hàn Khinh Khinh, những chuyện không có bằng chứng đừng nói bừa.”

Hàn Khinh Khinh: “...”

Khương Nguyễn tiếp tục cảnh báo: “Cô nhớ cho kỹ , nếu Liễu Tiểu Hương có bất kỳ thương tích nào, cô sẽ phải trả gấp đôi, nếu cô ấy chết, cô cũng phải chết. Tôi không quan tâm ai làm, tất cả sẽ tìm cô để giải quyết. Lương Thủ Dập biết tôi có thể làm được, đừng mong chờ anh ta sẽ giúp cô. Nhận thức rõ về bản thân mình có lợi cho cô đấy.”



Tần Ngạo đưa Liễu Tiểu Hương tới bệnh viện, không ngờ gặp Nhiễm Tiểu Dung.

Bên cạnh cô ấy có một chàng trai trẻ tuổi tài tuấn, Nhiễm Tiểu Dung giới thiệu đó là anh học trên cô ấy một khóa, hiện tại hai người đang trong mối quan hệ yêu đương.

“Còn anh, đến lúc nên kết hôn rồi chứ?” Nhiễm Tiểu Dung đùa.

Tần Ngạo cười một cách mất mát: “Việc ở trại gà bận rộn quá, đâu có thời gian nghĩ đến chuyện tình cảm. Làm sao em lại đến bệnh viện?”

Nhiễm Tiểu Dung giải thích: “Em được phân công tới một đơn vị ở thủ đô, đến đây để làm kiểm tra sức khỏe khi nhập cảnh.”

Hai người nhất thời lặng im, mỗi người bận rộn với việc của mình.

Tần Ngạo không có gì để bận, nhưng lại không muốn rời bệnh viện, trong lòng nghĩ, cần phải đợi kết quả kiểm tra của Liễu Tiểu Hương để quay về báo cho Khương Nguyễn một tiếng.

Sau khi Tuân Lực biết được, hắn đã sắp xếp một chút, chiếc xe của công ty Thức Ăn Nhanh Hạnh Phúc nhanh chóng đến, quản lý mặc vest mang theo hợp đồng, trong lúc Tần Ngạo và Nhiễm Tiểu Dung chia tay, vội vàng tiến lên mời Tần Ngạo ký tên.

“Ông chủ Tần, tôi đi khắp nơi tìm anh, đây là danh sách hàng xuất ngày mai, đang đợi anh ký gấp.”

Tần Ngạo biết đây là Tuân Lực giúp mình giữ mặt, anh ta tê dại ký tên, cổ họng khô cứng không thể nói nên lời.

Bạn trai của Nhiễm Tiểu Dung ngạc nhiên hỏi: “Tiệm gà rán Hạnh Phúc là của cậu mở à?”

Tần Ngạo không muốn bị hiểu lầm, “Tôi chỉ có một phần mười cổ phần thôi.”

Tuân Lực tiến lên ôm vai Tần Ngạo, cười nói: “Nếu không có trại chăn nuôi của cậu, làm sao tiệm gà rán Hạnh Phúc phát triển nhanh như vậy được. Hơn nữa, xã Đại Lương thoát nghèo cũng nhờ vào kỹ thuật chăn nuôi mà trại của cậu cung cấp. Năm ngoái cậu đã là thanh niên xuất sắc của thành phố rồi, đừng khiêm tốn nữa.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 196: Chương 196



Tần Ngạo cảm thấy bây giờ nói gì cũng vô ích, trước kia anh ta vội vàng chứng minh bản thân, có lẽ một ngày nào đó cha của Nhiễm Tiểu Dung sẽ nhận ra mình đã nhìn nhầm anh ta.

Bây giờ nghĩ lại, còn gì để chứng minh nữa, cuộc sống vẫn phải tiếp tục như nó vốn dĩ.

Anh ta chia tay với Nhiễm Tiểu Dung, chỉ sau khi đã qua góc phố, anh ta mới cắn mạnh vào mu bàn tay để không khóc ra ngoài.

Người yêu của Nhiễm Tiểu Dung tương đối thoáng, chỉ là hơi ghen tị trong lời nói, đùa cợt với cô ấy: “Tiệm gà rán Hạnh Phúc đã mở đến cửa hàng thứ một trăm rồi, dù chỉ nhận được mười phần trăm, thu nhập hàng tháng của Tần Ngạo cũng lên đến vài chục ngàn, em có hối hận khi chia tay với cậu ta không?”

Nhiễm Tiểu Dung đáp: “Anh thật là nhàm chán, trước khi yêu nhau em đã nói với anh, em có một mối tình đầu, nếu anh để ý chúng ta có thể chia tay.”

Gia đình Nhiễm Tiểu Dung có điều kiện, gia đình người yêu cô ấy cũng không kém, anh ta đuổi theo Nhiễm Tiểu Dung cười nói: “Em tốt mọi mặt, chỉ tội tính cách quá cứng đầu, được rồi, không nói về cậu ta nữa nhé.”



Ngày chia tay, Tần Ngạo say khướt, từ đó về sau anh ta không đụng đến rượu, nhưng hôm nay là một ngoại lệ, uống đến mức phải đến bệnh viện cấp cứu.

Mộ Tuyết Hội nhờ Chung Văn Văn đi cùng cô ta đến bệnh viện, im lặng nhìn Tần Ngạo đang truyền dịch.

Nhìn mãi, lòng cô ta trở nên mềm yếu, kiếp trước Tần Ngạo đã từng tử tế với mình, mình đã sớm biết mối quan hệ giữa Tần Ngạo và Nhiễm Tiểu Dung, do chênh lệch gia cảnh quá lớn, không thể đến được với nhau, nhưng không ngờ Tần Ngạo vẫn sẽ đau lòng đến thế.

Mộ Tuyết Hội ngẩn người nhìn, hỏi Chung Văn Văn, “Tần Ngạo rất tốt phải không?”

“Anh ấy thật sự rất tốt.” Mẹ của Chung Văn Văn vì muốn tìm hiểu xem Khương Nguyễn làm thế nào để nuôi dưỡng, đã nhờ Chung Văn Văn tiếp cận Tần Ngạo, thực sự đã tiếp xúc vài lần, nhưng Tần Ngạo rất cảnh giác với cô ta.

Mộ Tuyết Hội nói: “Trước kia cậu đã từng tỏ tình với anh ấy, cũng đã quyết tâm muốn kết hôn với Tần Ngạo, cậu nghĩ cậu và anh ấy có khả năng không?”

Chung Văn Văn nói: “Không biết, nhưng tốt nhất không nên ép buộc người khác.”

“Cậu thực sự không nghĩ rằng chỉ cần mình chủ động, một ngày nào đó Tần Ngạo sẽ thích cậu đấy chứ?” Hàn Khinh Khinh châm biếm, cô ta cũng sớm biết kế hoạch của Thường Lâm Yến.

Chung Văn Văn không tức giận, nói: “Các cậu cứ điên theo mẹ tớ đi, tớ không tham gia.”

Khi nghe nói Tần Ngạo uống rượu đến mức phải nhập viện, còn không chịu thông báo cho gia đình, không thể liên lạc được với Tần Viêm, Khương Nguyễn đành phải vào thành phố, đưa Tần Ngạo trở về khu xóm chung.

Hai căn nhà mà Lưu Kim Vân để lại sau khi qua đời, năm ngoái đã được bán cho Khương Nguyễn. Khương Nguyễn trước tiên sắp xếp chỗ ở cho Tần Ngạo ở đây.

Cô định tìm Tần Viêm đến ở cùng để tránh những lời đồn đại, nhưng vừa đến cổng thì Chung Văn Văn đến tìm cô, nói muốn nói chuyện.

Chung Văn Văn thẳng thắn bày tỏ ý định: “Khương Nguyễn, tôi muốn làm một thỏa thuận với cô.”

Khương Nguyễn đã từng thỏa thuận với nhiều người, Tuân Lực, Hạ Tử Kỳ, Lương Thủ Dập, cô không phản đối việc giao dịch.

“Ừ, được, cô cứ nói xem, nhưng thường thì tôi chủ động đề xuất giao dịch, sẽ phải trả nhiều hơn một chút, nhận lại ít hơn một chút, như thế mới đủ thành ý.”

Chung Văn Văn nói: “Tôi hiểu, tôi muốn đi làm tại trang trại nuôi trồng của cô, không quan trọng cô có đồng ý hay không, tôi có thể trước tiên nói cho cô biết thứ dùng để giao dịch.”

“Cứ nói đi.”

“Mẹ tôi và chị của Hạ Tử Kỳ vẫn luôn giữ liên lạc, họ bắt đầu thử nghiệm kinh doanh nhà ở thương mại ở Thâm Quyến. Để báo đáp, mẹ tôi thông qua Hàn Khinh Khinh, tiết lộ một số thông tin về cô, trang trại nuôi trồng và Lương Thủ Dập cho họ.”

“Họ muốn đưa cô ra nước ngoài, có lẽ cô sẽ bị giam lỏng.”

Khương Nguyễn cười nói: “Được rồi, thấy cô có thành ý như vậy, tôi đồng ý thỏa thuận với cô. Nhưng cô đừng đến trang trại nuôi trồng, tôi sẽ nhờ Tuân Lực sắp xếp cho cô một vị trí, loại thường xuyên phải đi công tác. Như vậy cô vừa có thể nói với mẹ mình rằng có cơ hội nghe được bí mật của tôi, lại không cần thường xuyên gặp mẹ.”

Chung Văn Văn quay đầu nhìn Tần Ngạo đang ngủ mê mệt trong phòng, nói: “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không, cô ở cổng trường Đại học Luật bán quần áo, lúc đó tôi thật sự quá kiêu ngạo.”

Khương Nguyễn gật đầu, “Đúng vậy, cô cũng thay đổi khá nhiều, thế nào, cô có chấp nhận công việc này không?”

“Chấp nhận.” Chỉ cần có thể thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ, không bị mẹ kéo xuống vực sâu, Chung Văn Văn sẵn lòng từ bỏ công việc ổn định được phân công, chuyển sang làm việc cho công ty tư nhân.

Tần Viêm sau khi tốt nghiệp đã từ bỏ cơ hội đi nước ngoài để được phân công làm việc ở nơi khác. Trường học phía Chung Quảng Nguyên trực tiếp tuyển dụng, đã mời Tần Viêm.

Bây giờ, chính sách đối với cá nhân đã tốt hơn nhiều, buổi tối khi trở về, Khương Nguyễn và Tần Viêm thảo luận và quyết định có thể bắt đầu phát triển sản phẩm từ Thần Thảo Hoa.

Tần Viêm nói: “Giá bán của các sản phẩm Thần Thảo Hoa không thể rẻ, giá cả ở nội địa thấp, anh nghĩ chúng ta có thể xuất khẩu để mang về ngoại tệ cho quốc gia.”

“Điều đó sẽ khó lắm phải không?” Khương Nguyễn nói.

Tần Viêm kể cho cô nghe về lịch sử phát triển của xưởng giấm Hằng Thuận.

“Năm 1910, Hằng Thuận đã bước ra ngoài nước để tham gia triển lãm ở Nam Dương. Lúc đó họ không sợ hãi, bây giờ em sợ gì, chỉ cần em có công nghệ độc quyền, người khác không thể sao chép, sản phẩm của em sẽ kiếm được tiền của người nước ngoài.”

Khương Nguyễn thấy điều này rất có lý, “Vậy em sẽ đi Thâm Quyến để khảo sát.”

“Gấp gáp như vậy?” Tần Viêm sắp đi báo cáo với đơn vị, “Chi bằng chờ đến cuối tuần anh đi cùng em.”

Khương Nguyễn vội vã lắc đầu, “Không sao đâu, mỗi người chúng ta đều bận rộn với công việc của mình, em sẽ đi ngay sáng mai.”

Tần Viêm cảm thấy mình lanh mồm lanh miệng rồi, Lương Thủ Dập cũng đi Thâm Quyến vào ngày mai.



Tần Ngạo thức dậy, phát hiện mình đang ngủ trong khu xóm chung, Tần Viêm đang nấu bữa sáng. Anh ta bật dậy, cảm thấy xấu hổ về sự bốc đồng tối qua, hỏi: “Khương Nguyễn đâu?”

“Tối qua em và cô ấy đã nói chuyện suốt đêm, cô ấy quyết định phát triển sản phẩm Thần Thảo Hoa, đã mua vé đi Thâm Quyến vào sáng sớm.”

Tần Ngạo có cùng suy nghĩ với Tần Viêm, “Lương Thủ Dập cũng về hôm nay, nếu gặp nhau thì sao?”

Tần Viêm không vui, “Gặp thì gặp, em tin tưởng vào Nguyễn Nguyễn.”

Cuối cùng, Tần Ngạo cũng thấy Tần Viêm có ngày nôn nóng, cười lớn, “Cậu cứ cứng miệng đi.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 197: Chương 197



Lương Thủ Dập lái xe trở về Thâm Quyến, trên đường dừng lại ở khách sạn hai đêm. Khi đến Thâm Quyến, anh ta nhận được tin nhắn từ khách sạn mà mình thường ở, Đinh Diệp Hoài gọi điện, đối phương nói Khương Nguyễn đã đến Thâm Quyến, không biết làm gì.

Đinh Diệp Hoài nói tin tức này với Lương Thủ Dập, “Cô Khương đến Thâm Quyến rồi, cô ấy đi tàu hỏa, đến trước chúng ta một ngày.”

Khương Nguyễn đến Thâm Quyến đã một ngày rồi, nhưng không chủ động liên hệ với Lương Thủ Dập.

Cô đến không phải để tiễn anh ta, điều này Lương Thủ Dập cũng tự biết.

Lương Thủ Dập nhéo nhéo chân mình, cảm thấy có chút cảm giác. Suốt hành trình, anh ta luôn muốn đứng dậy, nhưng có hai bảo mẫu theo cùng, anh ta kiên nhẫn nhịn xuống, ngay cả khi không có ai cũng không tiết lộ chút nào.

Anh ta nói: “Chúng ta ở lại Thâm Quyến vài ngày nhé.”

Nếu đã quyết định ở lại, Đinh Diệp Hoài lại nói: “Chị của Hạ Tử Kỳ cũng biết tin cô Khương đến Thâm Quyến, chị ta muốn dùng phương pháp không chính thống để mời cô Khương tới, rồi giam lỏng ở nơi xa xôi.”

Lương Thủ Dập cười không ngừng, “Để chị ta thử xem sao, anh tìm cơ hội “tình cờ” gặp cô Khương, xem cô ấy đến Thâm Quyến làm gì?”



Khương Nguyễn đã ba năm không đến Thâm Quyến, đây là thành phố thử nghiệm của cải cách và mở cửa, đã phát triển và thay đổi rất lớn.

Muốn phát triển sản phẩm từ Thần Thảo Hoa, cần tìm kỹ thuật viên chuyên nghiệp, Khương Nguyễn đã tìm một số nhà máy hóa chất, dưới danh nghĩa tìm việc để hỏi về tình hình nhà máy.

Người gác cổng già nói: “Nhà máy của chúng tôi sắp không thể trả lương, làm sao có việc cho người ngoại tỉnh, đi nơi khác tìm thử xem.”

Khương Nguyễn còn muốn hỏi thêm, người gác cổng bỗng nhiên trở nên căng thẳng, ngăn cản một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuyên nhủ: “Lão Tống, anh đừng đối đầu với xưởng trưởng nữa, ai cũng biết anh chịu ấm ức. Nhưng vợ anh còn không đứng về phía anh, làm sao bây giờ?”

Người đàn ông trung niên cúi đầu bên lề đường nức nở, sau một lúc lau nước mắt và đi mất.

Khương Nguyễn tiến lên hỏi chuyện gì xảy ra, trước đó khi cô đến, đã đưa cho người gác cổng một gói thuốc lá, không giúp được gì mà cô lại mất một gói thuốc, người gác cổng cảm thấy có chút áy náy, nên đã kể cho Khương Nguyễn nghe:

“Đó là kỹ thuật viên của nhà máy chúng tôi, người này rất thật thà, mọi thứ bản thân phát triển đều bị người khác cướp mất, đến bây giờ vẫn chỉ là một kỹ thuật viên. Vợ ông ta và xưởng trưởng có quan hệ ngoài luồng, lão Tống khiếu nại lên nhà máy, nhưng xưởng trưởng lại cho lão Tống nghỉ việc.”

“Không ai quản lý những việc này sao?” Khương Nguyễn hỏi.

“Ăn cơm tập thể chính là như vậy, làm gì có ai dám đắc tội với xưởng trưởng?”

Khương Nguyễn tìm đến bảo vệ để hỏi địa chỉ của Tống Hà. Vợ ông ấy bỏ đi, hai đứa trẻ cảm thấy xấu hổ, không muốn học nữa mà chọn đi làm.

Căn nhà tối tăm, khi Khương Nguyễn đến, Tống Hà đang ngồi đơ ra, trong tay cầm một sợi dây thừng.

Khương Nguyễn gõ cửa, một lúc sau cửa mới mở. Cô giải thích mục đích đến thăm, “Anh Tống, khi anh đến xưởng, tôi tình cờ đi ngang qua, nghe nói anh có kỹ thuật, tôi định mời anh giúp tôi phát triển sản phẩm, anh có hứng thú không?”

Tống Hà bị cuộc sống đánh gục đến mức không còn ý chí sống, lặng lẽ lắc đầu, “Cô tìm người khác đi.”

Khương Nguyễn vẫn còn thấy được chiếc nút thắt dây không được giấu kín, nghĩ rằng mình cần một nhân tài nghiên cứu, còn Tống Hà cần động lực để tiếp tục sống.

Cô nói: “Anh Tống à, cuộc sống thất bại phải chăng anh nên tìm lỗi ở mình? Có kỹ thuật lại bị đẩy ra ngoài, vợ bỏ theo người khác vì cho rằng anh không thú vị, không kiếm được tiền. Giờ tôi đưa anh cơ hội kiếm tiền mà anh chỉ muốn chết, chẳng trách vợ con bỏ rơi anh.”

Tống Hà bất ngờ bùng lên ngọn lửa ý chí muốn sống, đầy giận dữ, “Cô có thể giúp tôi kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Rất nhiều, rất nhiều.” Khương Nguyễn nói: “Cũng không ai đẩy anh ra ngoài, không ai cướp được thành quả nghiên cứu của anh, tôi còn xây cho anh một phòng thí nghiệm chỉ thuộc về anh.”

Kỹ thuật viên chính là kỹ thuật viên, điều kiện mà Khương Nguyễn đưa ra quá tốt, bị đè nén cả nửa đời người, ông ấy không thể không d.a.o động, “Vậy cô muốn tôi chứng minh điều gì?”

Khương Nguyễn lấy ra từ túi một túi hạt giống Thần Thảo Hoa nặng năm trăm gram, nói: “Đây là thứ tốt, anh phát triển một số sản phẩm hàng ngày từ nó. Khi anh phát triển xong, chúng ta sẽ xây dựng nhà máy.”



Khương Nguyễn dự định sẽ ở lại Thâm Quyến thêm một vài ngày, vừa định tìm một khách sạn thì bị một nhóm người lái xe tải bắt cóc. Từ trên xe tải xuống khoảng mười mấy người, Khương Nguyễn giao họ cho cảnh sát, báo cáo vụ việc, mất một chút thời gian.

Trong quá trình điều tra, nhóm người này được xác định là đầu mối của đường dây buôn người, chịu trách nhiệm tổ chức vượt biên trái phép. Bọn chúng đã mời khoảng mười mấy người đến, những người này đều biết về khả năng chiến đấu của Khương Nguyễn, nhưng không lý giải hoàn toàn, cho nên mười mấy người đó không thể giữ được chân Khương Nguyễn.

Khương Nguyễn trình bày tình hình qua điện thoại với Tần Viêm, hỏi anh đó là nhóm người của phe nào, “Là nhà của Hạ Tử Kỳ, hay là nhà của Lương Thủ Dập?”

Lương Thủ Dập là con một, chỉ có một chú hai, nên người thân trong nhà họ Lương muốn giấu giếm anh ta điều gì đó là gần như không thể.

Nhà Hạ Tử Kỳ, nếu bắt cóc Khương Nguyễn, có thể gây ra mâu thuẫn giữa Khương Nguyễn và Hạ Tử Kỳ, đồng thời buộc Khương Nguyễn phải làm việc cho họ.

Tần Viêm nói: “Anh đoán là chị gái của Hạ Tử Kỳ, sao chị ta lại ngốc như vậy nhỉ?”

“Vậy thì phải là chồng của chị gái Hạ Tử Kỳ.” Khương Nguyễn nói: “Ở rể nhà hào môn, vội vàng muốn chứng tỏ mình, sẽ làm ra những chuyện ngốc nghếch. Em đã nghe Hạ Tử Kỳ nói, chồng của chị gái anh ta không mấy thông minh.”

Tần Viêm suy nghĩ một chút, “Hạ Tử Kỳ thật thảm, vừa mới có chút thành tựu ở nội địa, đã bị đè bẹp ngay, em cũng đừng giận chó đánh mèo với anh ta.”

Giận chó đánh mèo với Hạ Tử Kỳ chỉ khiến kẻ thù của Khương Nguyễn mạnh mẽ hơn.

Khương Nguyễn nói: “Vậy thì bây giờ em sẽ gọi cho anh ta.”

Khương Nguyễn quá bận rộn trong ngày hôm đó, chạy qua vài nhà máy hóa chất, đưa một xe chở đầy kẻ buôn lậu bị bắt đến đồn cảnh sát. May mà cô đã tìm thấy một kỹ thuật viên, Hạ Tử Kỳ biết ơn cô sâu sắc, nói rằng chồng chị gái ngu ngốc, đã bị cha anh ta mắng mỏ một trận.

Khi Khương Nguyễn đang tìm kiếm khách sạn, cô gặp Đinh Diệp Hoài.

“Cô Khương, cô đến Thâm Quyến làm gì vậy?”

Khương Nguyễn trả lời: “Tôi đến xem sự phát triển của Thâm Quyến, tôi đang chuẩn bị kinh doanh dòng sản phẩm từ Thần Thảo Hoa.”

Đinh Diệp Hoài cười nói: “Không biết anh Lương có cơ hội tham gia không?”

Khương Nguyễn: “Anh thật sự trung thành với anh ta đấy, tôi đang muốn nói chuyện với anh ta, khi nào các anh đi, có thời gian không?”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 198: Chương 198



Khương Nguyễn chủ động đề xuất, Đinh Diệp Hoài thay mặt Lương Thủ Dập đồng ý, “Anh Lương sẽ ở lại Thâm Quyến vài ngày, cô Khương muốn gặp khi nào?”

“Buổi tối được không?” Khương Nguyễn hỏi.

“Được.” Đinh Diệp Hoài trả lời: “Khách sạn mà anh Lương đang ở có món Quảng Đông ngon lắm, hay là chúng ta vừa nói chuyện vừa ăn tối.”

“Được, vậy phiền anh rồi.” Khương Nguyễn nói: “Tôi sẽ đến sau khi làm xong thủ tục nhận phòng.”



Hàn Khinh Khinh lần đầu tiên ở một khách sạn tốt như vậy, thậm chí không muốn rời đi, một ngày còn chưa đến Hương Giang, trong lòng cô ta vẫn còn lo lắng.

Cô ta hỏi Đinh Diệp Hoài là người đặt phòng, “Anh Đinh, anh Lương sẽ mời khách phải không, khi nào chúng ta đến Hương Giang vậy?”

Đinh Diệp Hoài thực sự không mấy thích Hàn Khinh Khinh, cô ta quá thích hỏi han, nhưng anh Lương cần dùng cô ta, không phải bây giờ nhưng có thể là sau này.

Anh ta nói: “Cô Hàn, chủ nhà nào cũng phiền bảo mẫu hay hỏi linh tinh, đây vẫn là nội địa, đến Hương Giang, cô nhất định phải bỏ cái tật này.”

Hàn Khinh Khinh cảm thấy rất khó chịu, gọi điện cho Mộ Tuyết Hội, nói về chuyện anh Lương ở lại Thâm Quyến.

“Hội Hội, tớ thực sự hơi sốt ruột.”

Trước khi tốt nghiệp, Mộ Tuyết Hội đã thuyết phục Thường Lâm Yến đầu tư vào mỹ phẩm, ngành hàng đa dạng, chi phí thấp nhưng lợi nhuận cao, hiện tại chưa có đối thủ cạnh tranh.

Thường Lâm Yến đã xem qua kế hoạch của cô ta, dự án đã được khởi động, đang chuẩn bị xưởng sản xuất, chủ đạo là chiết xuất từ thảo dược, là niềm tự hào của hàng hóa quốc gia.

Cô ta không có nhiều thời gian để ý đến chuyện của Hàn Khinh Khinh, khuyên nhủ: “Cậu chỉ cần làm tốt công việc bảo mẫu của mình là được.”

Khi Thường Lâm Yến nghe thấy là Hàn Khinh Khinh gọi đến công ty, bà ta nhận lấy điện thoại, nói chuyện với Hàn Khinh Khinh vài câu, bảo cô ta xem abg Lương mời ai ăn tối, nói chuyện gì?

“Khinh Khinh, mặc dù cô không thể đi cùng, nhưng cô có thể nhờ nhân viên phục vụ món để hỏi thông tin, đừng ngại chi tiêu, tháng này tôi sẽ chia thêm năm trăm đồng cho chị gái của cô.”

Buổi tối chỉ có Khương Nguyễn, Lương Thủ Dập và cánh tay phải của anh ta là Đinh Diệp Hoài.

Ban đầu, phòng riêng rất kín đáo, nhưng nhân viên phục vụ khá phiền phức, cứ tìm cách vào phòng để thêm trà rót nước, Đinh Diệp Hoài đã gọi quản lý, dặn dò sau khi món ăn đã đầy đủ, không cần nhân viên phục vụ nữa.

Cuối cùng, không gian trong phòng mới yên tĩnh trở lại.

Ba người cùng ăn tối, ngồi trong phòng riêng dành cho tám người, gọi hơn mười món ăn.

May là Khương Nguyễn có thể ăn rất nhiều.

Khương Nguyễn nói: “Thực ra, nếu tôi chỉ làm thị trường trong nước thì không cần đầu tư, nhưng bây giờ tôi muốn làm thị trường quốc tế, không thể tự mình đơn độc chiến đấu. Tôi đã chia ra bốn phần cổ phần, bản thân tôi muốn giữ quyền quyết định tuyệt đối.”

Lương Thủ Dập không do dự, “Điều đó là nên làm, tôi muốn lấy cả bốn phần.”

Khương Nguyễn cười, bóc vài con tôm, ăn xong mới nói: “Hạ Tử Kỳ cũng nói vậy, nếu không hai người cứ đánh nhau xem chia thế nào. Còn có Tuân Lực nữa, anh ta đã dẫn dắt tôi trong kinh doanh, tôi cũng phải để lại phần cho anh ta. Cả Tần Ngạo, dù ít hay nhiều, anh ta cũng phải có một phần.”

Khương Nguyễn thể hiện nghĩa khí, bản tính của cô không cho phép bỏ rơi Tuân Lực và Tần Ngạo. Lương Thủ Dập không khiến Khương Nguyễn phải khó xử.

“Cô muốn quyền quyết định, 51% là đủ rồi, 49% còn lại, tôi sẽ liên lạc với mọi người để thảo luận, không cần cô phải làm trung gian.”

“Được, còn một việc nữa, tôi đã tìm được kỹ thuật viên, phòng thí nghiệm phải ở nội địa, anh có thể sắp xếp người vào đó, nhưng người chịu trách nhiệm chính phải là Tống Hà.”

Không phải không được, chỉ là Lương Thủ Dập không tin tưởng vào kỹ thuật của Tống Hà.

Anh ta suy nghĩ một chút, Tống Hà làm trong lĩnh vực nghiên cứu và phát triển hóa chất hàng ngày, sau này về mỹ phẩm, dược phẩm cũng cần xây dựng phòng thí nghiệm để nghiên cứu, không nên tranh cãi với cô về phòng thí nghiệm đầu tiên.

Anh ta nói: “Không vấn đề gì.”

Khương Nguyễn lại nói: “Sản phẩm không cần vội vàng ra mắt, chờ anh làm nóng thị trường cao cấp ở Hương Giang, chúng ta mới bán.”

Lương Thủ Dập nhất thời không hiểu ý của Khương Nguyễn.

Khương Nguyễn giải thích: “Sản phẩm đầu tiên chỉ để làm quà tặng cao cấp, làm nóng vòng tròn gia tộc của các anh, sau đó mới bán.”

Giống như trà Thần Thảo Hoa, đã có khá nhiều người muốn mua thông qua Lương Thủ Dập và Hạ Tử Kỳ.

Có một số người mà họ cũng không thể từ chối, nhưng Khương Nguyễn không cần phải nhờ cậy ai, cô dứt khoát không bán, khiến người khác không có cách nào.

Lương Thủ Dập cảm thấy việc này khả thi, “Tôi sẽ ở lại Thâm Quyến thêm vài ngày nữa, gọi Hạ Tử Kỳ đến bàn bạc về việc đầu tư và phân chia cổ phần.”

Khương Nguyễn nói: “Dù anh sử dụng phương pháp gì, lần này công ty đầu tư của nhà họ Hạ không được để cho chị gái của Hạ Tử Kỳ nắm giữ phần lớn cổ phần.”

Lương Thủ Dập: “Đừng đè áp lực lên tôi, tôi không quản lý chuyện nhà họ Hạ.”

Khương Nguyễn cười nói: “Anh chịu khó một chút, không phải để anh ra sức, làm sao tôi lại kéo anh vào cuộc chơi?”

...

Sau khi thảo luận sơ bộ về việc hợp tác, Khương Nguyễn trở về khách sạn của mình, không lâu sau có người tìm đến, người gõ cửa là Hàn Khinh Khinh.

Khương Nguyễn cảm thấy phiền phức, “Đêm khuya thế này cô không sợ sao, tìm tôi làm gì?”

Hàn Khinh Khinh lạnh lùng cười nói: “Khương Nguyễn, cô thật là mưu mô. Dùng danh nghĩa hợp tác để dây dưa với anh Lương. Cô không chữa khỏi chân cho anh ấy, có tư cách gì mời anh ấy đầu tư cho mình. Bám vào đàn ông để trèo lên, cô không cảm thấy mình có lỗi với Tần Viêm sao?”

Khương Nguyễn nhìn thấy Hàn Khinh Khinh thẹn quá hóa giận, biểu hiện này đã chứng minh được suy đoán của cô là đúng: nhân viên phục vụ tối đó đã bị Hàn Khinh Khinh mua chuộc bằng tiền, có lẽ nhân viên đã nghe được một vài lời bàn về việc hợp tác rồi chuyển lại cho Hàn Khinh Khinh.

Với đầu óc của Hàn Khinh Khinh, không thể nghĩ ra cách giải quyết, có người đã gợi ý cho cô ta, đem Tần Viêm ra làm cái cớ.

Khương Nguyễn cười nói: “Hàn Khinh Khinh, cô không phải là người nhà của anh Lương, cũng không phải là người thân của Tần Viêm, cô không quản được cả hai phía, lại chạy đến đây hỏi tôi, không phải là tự chuốc nhục vào mình sao?”

Hàn Khinh Khinh nói: “Tôi biết cô sẽ sỉ nhục tôi, nhưng tôi muốn nói với cô, gia đình của anh Lương không phải là nơi mà cô có thể leo vào được.”

Khương Nguyễn cười không nhịn được, “Thì ra cô biết mình không đủ tư cách, không phải từ đầu đã định làm người tình của anh ta đấy chứ?”

Hàn Khinh Khinh: “...” Cô ta chưa từng nói với ai, làm sao Khương Nguyễn biết được?

Khương Nguyễn tiếp tục nói: “Tôi đã đoán được cô mua chuộc nhân viên phục vụ, anh Lương thông minh như vậy, chắc chắn anh ta cũng biết. Cô bị người ta lợi dụng mỗi ngày như vậy, sao không thể thông minh lên vậy? Hơn nữa, sau này anh Lương chắc chắn sẽ cưới một người vợ xứng đáng, kẻ thù của cô không phải là tôi đâu.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 199: Chương 199



Khương Nguyễn đóng cửa lại, gọi điện thoại cho khách sạn mà Lương Thủ Dập đang ở, “Hàn Khinh Khinh đã đến tìm tôi, không phải anh còn muốn sử dụng cô ta sao? Gọi Đinh Diệp Hoài đến đón cô ta, để cô ta cùng cảm động với anh.”

Lương Thủ Dập: “...Tôi biết rồi.”

Khương Nguyễn lại gọi cho Tần Viêm, kể về những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, Tần Viêm nói anh đã đi báo cáo sớm ở đơn vị, Chung Quảng Nguyên còn hỏi về cô, bảo cô quay về gặp mặt, Khương Nguyễn đồng ý.

Nửa đêm, Hạ Tử Kỳ gọi điện thoại đến, tiếng cười trong điện thoại như điên dại.

Khương Nguyễn: “Anh làm gì vậy, ai kích động anh thế?”

Hạ Tử Kỳ cười nói: “Là cô kích động tôi đấy.”

Khương Nguyễn: “...Tôi?”

Hạ Tử Kỳ nghiêm túc lại, cười nói: “Chị gái tôi đã đầu tư rất nhiều tiền cho Thường Lâm Yến, nghe nói yêu cầu của cô là không cho phép công ty chị ta nắm quyền kiểm soát đầu tư phát triển Thần Thảo Hoa, đã tức giận đến phát điên, bảo nhà họ Hạ đừng đầu tư. Tôi biết cô không quan tâm, nhưng bố tôi quan tâm lắm, còn muốn thương lượng với cô. Nhưng Lương Thủ Dập nói rằng nhà họ Lương sẽ đầu tư ba phần, bố tôi giao cho tôi một công ty, bảo tôi sáng mai phải đến nội địa, nhất định phải giành được nhiều phần hơn.”

Chỉ vì chuyện này mà làm phiền cô ngủ, Khương Nguyễn tức giận nói: “Anh đến đây nói với tôi cũng vậy thôi, tôi muốn ngủ rồi.”

Hạ Tử Kỳ bất ngờ nghiêm túc nói: “Khương Nguyễn, cảm ơn cô.”

“Không có gì.” Khương Nguyễn cúp điện thoại.

Hạ Tử Kỳ bất đắc dĩ nhìn chiếc điện thoại, Khương Nguyễn đối với những người mà cô coi trọng, thật sự rất tốt. Lương Thủ Dập mặt dày mày dạn ở làng Đại Loan ba năm, kiếm được một khoản lớn.

Nhưng người may mắn nhất là Tần Viêm, trong lòng Khương Nguyễn, không ai quan trọng bằng Tần Viêm.

Hạ Tử Kỳ buồn bã cúp điện thoại.

...

Phần trăm cổ phần của Lương Thủ Dập và Hạ Tử Kỳ đã được phân chia, Tuân Lực và Tần Ngạo đều không có ý kiến phản đối.

Vốn đầu tư được chuẩn bị, Tống Hà đã có phòng thí nghiệm của riêng mình, Khương Nguyễn hàng ngày ở trong phòng thí nghiệm, cầm cuốn sách vẽ mà Tần Viêm tặng, kết hợp với việc phát triển của Tống Hà, thiết kế một bộ bao bì phong cách quốc dân giản lược.

Tống Hà nói rằng hạt giống có hiệu quả mạnh mẽ, thêm vào sản phẩm chăm sóc da có tác dụng chống lão hóa, nhà máy vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, lô đầu tiên cần gia công.

Khương Nguyễn nói với Tống Hà: “Đi tìm xưởng cũ của anh.”

Tống Hà vội vã lắc đầu, “Không, xưởng của nhà nước ăn cơm tập thể, lượng sản xuất nhỏ như vậy xưởng trưởng chẳng thèm nhìn một cái.”

Khương Nguyễn cười nói: “Tôi biết ông ta sẽ không đồng ý, nhưng tôi vẫn muốn đi, sau này chúng ta sẽ phát triển dòng sản phẩm trong nước, tôi tin tưởng có thể làm sống lại một nhà máy.”

Với hiệu quả tốt như vậy, lại có sự đầu tư của nhà thương mại Hồng Kông, làm một chút quảng cáo chắc chắn sẽ bán chạy.

Có lẽ đến lúc đó, xưởng trưởng từng ép ông ấy đến đường chết, cũng sẽ bị toàn bộ công nhân viên trong nhà máy oán hận.

Tống Hà cảm động vô cùng, việc bà chủ Khương làm như vậy, chính là để giúp ông ấy trút hận.

Khương Nguyễn mang theo mẫu đến nhà máy mà họ đến lần trước, bảo vệ cửa vẫn là ông lão ngày ấy, khuyên họ quay về, “Tìm đến chỉ để nhận lấy sự mắng mỏ, thà về đi cho lành.”

Khương Nguyễn nói với ông lão: “Xin ông giúp chúng tôi nói một lời, nếu ông mất việc, cứ đến xưởng mới của chúng tôi làm bảo vệ, lương cao hơn nơi này một phần ba.”

Ông lão liền chạy đi tìm xưởng trưởng.

Nhà máy đang trong quá trình chuẩn bị, cần người làm, bây giờ quảng cáo một chút, có lẽ đến lúc đó sẽ có người tự nguyện đến ứng tuyển, Khương Nguyễn nghĩ trong lòng.

Xưởng trưởng thật là tự cao, pha trà mời Khương Nguyễn ngồi, không nhắc đến chuyện gia công, mà lại nói: “Lão Tống, vợ cũ của anh tôi chăm sóc rất tốt, làm việc kiểm chất lượng trong nhà máy. Tôi và vợ anh thực sự không có gì, anh cứ không tin, sao không quay về đi?”

Tống Hà thực sự không giỏi ăn nói, Khương Nguyễn thay mặt ông ấy nói: “Xưởng trưởng Lưu thích chăm sóc vợ cũ của người khác như vậy, thật là người tốt. Lần này gia công tốt, chúng tôi sẽ giao toàn bộ chuỗi phát triển sau này cho các ông gia công, xưởng trưởng không lo không có lương để trả. Thời đại mới rồi, ôm cái nồi cơm lớn không ăn no được, phải biết thích nghi chứ?”

Xưởng trưởng tức giận không chịu nổi, “Chúng tôi đã nhận một đơn đặt hàng gia công lớn rồi, những đơn hàng nhỏ của các cô, dây chuyền sản xuất không sắp xếp được!”

...

Nhà máy cũ của Tống Hà, thông qua lời truyền miệng, hầu hết công nhân đều biết Tống Hà đi làm cho chủ doanh nghiệp tư nhân, phòng thí nghiệm mới, nhận lương cao gấp ba lần trước.

Tống Hà có một người bạn, gọi là lão Hà, chịu trách nhiệm doanh thu ở nhà máy số hai thử nghiệm tự chủ kinh doanh, hiện tại sắp phá sản vì cạn kiệt vốn.

Lão Hà nhìn thấy phòng thí nghiệm mới mẻ của Tống Hà, phấn khích đến mức muốn Tống Hà giao việc gia công cho mình.

“Lão Tống, anh nhất định phải giúp đỡ mọi người ở nhà máy số hai, giao lô hàng này cho chúng tôi làm đi.”

Tống Hà muốn giúp, nhưng số lượng hàng gia công này không đủ để cứu sống nhà máy số hai.

“Tôi sẽ hỏi bà chủ Khương xem sao, nhưng lượng hàng này đâu có đủ, đừng quá kỳ vọng.”

Lão Hà nói: “Tôi biết, tôi chỉ muốn mang lại hy vọng cho mọi người, phòng thí nghiệm của anh toàn bộ là thiết bị mới mua từ nước ngoài, một bộ thiết bị còn đắt hơn cả dây chuyền sản xuất của chúng tôi, tôi rất tin tưởng các anh.”

Tống Hà tin vào Khương Nguyễn, không bằng nói tin vào hạt giống mà Khương Nguyễn mang lại để nghiên cứu phát triển, nó có hiệu quả mà ông ấy chưa từng thấy trước đây, không thể tổng hợp bằng hóa học, chỉ có thể chiết xuất.

Tống Hà dẫn lão Hà từ nhà máy số hai đến gặp Khương Nguyễn, trình bày mục đích của họ.

Khương Nguyễn cười nói: “Anh Tống, chuyện nhỏ như vậy cứ tự quyết định là được, tôi tin anh, người mà anh tin tưởng, chắc chắn có thể hợp tác.”

Lô sản phẩm đầu tiên từ hạt giống Thần Thảo Hoa có hiệu quả chiết xuất ra được mỹ phẩm dưỡng da, được sản xuất tại nhà máy số hai của lão Hà, có cả đóng chai và hộp giấy, giá thành ngang bằng với thành phần kem, sản phẩm cuối cùng rất cao cấp.

Mùi hương dễ chịu của kem không thể diễn tả, không phải mùi hương pha trộn, mà là mùi tự nhiên của thành phần chính, về màu sắc và mùi hương, đã là sự tồn tại độc quyền không thể bắt chước.

Sản phẩm do nhà máy số hai gia công ra mắt, mẫu sản phẩm gia công của nhà máy tổng cũng đã được ra mắt, có tên là “Xuân Bí Ẩn”, theo xu hướng giá cả phải chăng, bao bì theo phong cách dân tộc, từ kem dưỡng mặt đến kem mắt, từ sữa dưỡng đến tinh chất, một bộ sưu tập đầy đủ.

Giám đốc nhà máy tổng ôm vợ cũ của Tống Hà, chế nhạo: “Cười c.h.ế.t đi được, nhà máy số hai gia công tổng cộng hai trăm bộ sản phẩm. Ha ha ha, hai trăm bộ sản phẩm còn không đủ trả lương cho công nhân mười ngày.”
 
Back
Top Bottom