Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu

Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 170: Chương 170



Lưu Kim Vân ban đầu muốn nhẫn nhịn, nhưng Hàn Khinh Khinh về nhà lại khóc, nói rằng Thường Lâm Yến muốn đuổi cô ta khỏi mối hợp tác tiệm gà rán.

“Dì Thường nói lúc đó chỉ là chia hoa hồng cho con, bất cứ lúc nào cũng có thể hủy bỏ, không giống như cổ phần chính thức của Mộ Tuyết Hội. Mẹ, con không thể đưa tiền về nhà nữa.”

Nếu Hàn Khinh Khinh không thể đưa tiền về nhà, ba người chỉ dựa vào thu nhập từ tiệm cá chua, cũng như đi làm công ăn lương, thì còn gì là hy vọng nữa.

Lưu Kim Vân không thể nhẫn nhịn được nữa, cho rằng tất cả là lỗi của Khương Nguyễn, bây giờ chồng bà ta không về nhà, hai con trai không muốn liên lạc, chỉ còn lại hai con gái thấu hiểu mẹ.

Bà ta muốn lên kế hoạch cho Đại Xuân và Khinh Khinh, ít nhất phải khiến Thường Lâm Yến chính thức giao một phần mười cổ phần cho Hàn Khinh Khinh.

Lưu Kim Vân tìm Thường Lâm Yến để thảo luận, muốn Thường Lâm Yến chính thức giao một phần mười cổ phần cố định cho Hàn Khinh Khinh.

Thường Lâm Yến mời Lưu Kim Vân ngồi xuống nói chuyện, cười nói: “Chị Lưu ơi, tôi cũng là người làm mẹ, có thể hiểu được tâm trạng của chị dành cho con cái, nhưng về mặt kinh doanh, Hàn Khinh Khinh không giúp ích gì cho tôi, tại sao tôi phải chia lợi nhuận cho cô ấy?”

Lưu Kim Vân nhất thời không biết phải nói gì.

Thường Lâm Yến nói: “Chị đến đây, chắc chắn đã nghĩ ra phương án trao đổi nào đó, không bằng nói ra xem, tôi xem xét xem có đáng không?”

Lưu Kim Vân quyết tâm nói: “Thực ra Khương Nguyễn không phải là con gái nhà họ Hàn. Trong tháng đầu tiên sau khi được nhận nhầm, vì sự cẩu thả trong việc chăm sóc của tôi, đứa trẻ nhà họ Hàn thực sự đã chết. Tôi sợ lão Khương tức giận, nên đã tìm một đứa trẻ bị bỏ rơi. Dù sao thì trẻ sơ sinh cũng khá giống nhau, thế nên chẳng ai phát hiện ra. Chuyện này tôi giữ kín trong lòng, nếu hôm nay không phải vì Hàn Khinh Khinh, tôi tuyệt đối không nói ra.”

Thường Lâm Yến cảm thấy rung động trong lòng, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, “Dù cô ta là đứa con hoang thì có ích lợi gì?”

Lưu Kim Vân nói: “Có ích chứ, thứ nhất là Khinh Khinh có thể quay về nhà họ Hàn, thứ hai là Khương Nguyễn không có sự dựa dẫm vào nhà họ Hàn, thứ ba, chúng ta tìm lại cha mẹ ruột của Khương Nguyễn, để nó phải đau đầu.”

Thường Lâm Yến hiểu ý Lưu Kim Vân, nếu như Lưu Kim Vân nói sự thật, việc tìm cha mẹ ruột của Khương Nguyễn gần như là không thể.

Có nghĩa là, bà ta có thể tùy tiện gán cho Khương Nguyễn một gia đình “cha mẹ ruột” không yên ổn, để Khương Nguyễn mệt mỏi với việc ứng phó.

Đây quả thực là một ý tưởng hay.

Thường Lâm Yến cười nói: “Khương Nguyễn tìm được cha mẹ ruột là chuyện tốt, tôi ủng hộ. Nhưng điều này không liên quan đến cổ phần của Khinh Khinh, tôi không thể vì Khương Nguyễn tìm được cha mẹ ruột mà đưa cổ phần cho Khinh Khinh, như vậy người khác sẽ nghĩ tôi có ý xấu.”

“Vậy thôi, tôi cũng không cần phải làm quá.” Lưu Kim Vân nói.

Thường Lâm Yến tự tay lấy trà ngon ra mời, bảo bà ta uống để bình tâm, “Chị Lưu, đừng tức giận, tôi còn chưa nói hết, nếu bà có thể tìm thấy và đổi với tôi những quả Thần Thảo Hoa không sử dụng mà Khương Nguyễn đã thu thập, tôi có thể cho Hàn Khinh Khinh một phần mười cổ phần.”

Trong gần một năm, số quả mà Khương Nguyễn thu thập được chắc chắn không ít, dù có thể lấy được để đưa cho Thường Lâm Yến, bà ta sẽ làm gì khi dùng hết?

“Cho dù tôi có thể tìm được, bà lấy nó thě có ích lợi gě chứ?” Lưu Kim Vân hỏi.

Thường Lâm Yến cười nói: “Những hạt giống có ích cho sức khỏe, tôi tự mình dùng để bồi bổ cơ thể.”

Lưu Kim Vân nghĩ đến bà Hoàng già mà vẫn khỏe mạnh, trong lòng nghĩ có lẽ bà ấy ăn chính là loại Thường Lâm Yến muốn.

Bà ta nói: “Được, bà chủ Thường, bà phải giữ lời hứa đấy.”

...

Trình Tân Vượng vừa nghe được từ phía Mộ Tuyết Hội một ít manh mối mỏng, cảm thấy vấn đề khá nghiêm trọng, vội vàng chia sẻ với Tuân Lực.

“Anh Lực, em nghe được từ Mộ Tuyết Hội, đứa con ruột của nhà họ Hàn có lẽ đã c.h.ế.t rồi, Khương Nguyễn là đứa trẻ bị bỏ rơi mà Lưu Kim Vân nhặt về trước khi tròn một tháng tuổi.”

Tuân Lực không tin, nói: “Có lẽ Lưu Kim Vân cố tình tạo rắc rối cho Khương Nguyễn. Cậu tiếp tục điều tra xem sao.”

Sau đó, Tuân Lực chia sẻ thông tin chưa chắc chắn này với Tần Viêm.

Tuân Lực không thấy đó là vấn đề lớn, “Dù Lưu Kim Vân có nuôi c.h.ế.t con ruột của nhà họ Hàn, mang về một đứa trẻ bị bỏ rơi, tôi nghĩ Hàn Hoài Nghiệp sẽ không từ bỏ Khương Nguyễn.”

Còn về Hàn Trường Phong, thì tùy ý anh ấy. Nếu anh ấy không nhận Khương Nguyễn là em gái, với tính cách của Khương Nguyễn, cô chắc chắn sẽ không buồn.

Tần Viêm cảm thấy bị sự thao túng của Lưu Kim Vân làm phiền đến mức không thể nào chịu nổi, anh nói: “Bà ta và Thường Lâm Yến là muốn cho Khương Nguyễn một gia đình gốc gác hỗn loạn và hút máu.”

Tuân Lực nói: “Thì càng không sợ, giả tạo không thể thành thật. Cậu cứ đi học việc mình, chuyện của Lưu Kim Vân tôi sẽ cho người theo dõi.”

“Không cần anh phiền lòng.” Tần Viêm nói: “Tôi có người của mình.”

Tuân Lực cười nói: “Nhìn cậu hẹp hòi thế, Khương Nguyễn làm ăn, sau này tiếp xúc với càng nhiều đàn ông, cẩn thận bên Hương Giang hơn là cẩn thận tôi.”

Tần Viêm: “...” Không muốn nói thêm, anh biết Tuân Lực không có ý định gì với Khương Nguyễn, nhưng thường xuyên cố ý chọc để làm anh tức chết, đây chắc hẳn là trả thù cho kiếp trước?

Tần Viêm không tự tiện quyết định, cuối tuần nói với Khương Nguyễn về tin tức mà Tuân Lực thu thập được.

“Anh và Tuân Lực một phần nghĩ Lưu Kim Vân nói bậy, một phần thấy có thể. Nếu em thực sự không phải con ruột của nhà họ Hàn, em có kế hoạch gì không?”

Phản ứng đầu tiên của Khương Nguyễn là muốn thú nhận ngay lập tức, “Thì em chắc chắn phải nói thật với bố mẹ và anh trai, em sẽ đi nói ngay bây giờ.”

Tần Viêm: “...” Không cần vội vã như vậy.

Khương Nguyễn cảm thấy thà sớm còn hơn muộn, biết được điều gì đó thì tất nhiên phải nói rõ ngay lập tức, nếu không sau này gặp mặt sẽ xử sự thế nào.

Cô theo chuyến xe tải vận chuyển hàng hóa trở lại thành phố, sau đó đến trụ sở công an, chuẩn bị tìm anh cả để nói rõ những lo lắng của mình. Bên ngoài cửa, có vài người anh chị quen biết đang căng thẳng điều tiết.

Tìm hiểu một chút, có một người nhà nạn nhân, vì tội phạm được thả ra do thiếu bằng chứng trong quá trình bắt giữ và xét xử, đã đến đồn cảnh sát để báo thù.

Không ai muốn thấy kẻ xấu trốn thoát khỏi vòng pháp luật, nhưng việc xét xử một vụ án cần có bằng chứng, pháp luật là dựa trên quy trình, anh cả và mọi người cũng không phải là toàn năng.

Khương Nguyễn không quan tâm đến sự ngăn cản, xông thẳng vào, người bị bắt là Giang Úy, trong văn phòng rộng lớn chỉ còn anh cả không rút lui, đang giằng co với nghi phạm.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 171: Chương 171



Hàn Trường Phong thấy Khương Nguyễn đến, kinh hãi không thôi, lần đầu tiên la mắng cô, “Em đến làm gì thêm rối, mau ra ngoài!”

Sự xuất hiện bất ngờ của Khương Nguyễn khiến nghi phạm bị kích động, người này bật ngòi nổ tự chế gắn trên người, muốn cùng con tin kia tự sát.

Khương Nguyễn rất thích chị Giang Úy, không suy nghĩ, giật lấy s.ú.n.g từ tay anh cả, trong lúc chạy đã b.ắ.n một phát, sau đó kéo Giang Úy, cả hai cố gắng di chuyển xa khỏi điểm nổ càng nhiều càng tốt.

Giang Úy đang đếm từng giây, vào giây phút cuối cùng đã lao mình lên người Khương Nguyễn, dùng cơ thể mình để bảo vệ cô. Thực ra, cô ấy biết rõ, dù Khương Nguyễn có đến hay không, nạn nhân bị hận thù che mờ mắt vẫn sẽ chọn cùng chết, tinh thần tất cả mọi người đều sắp sụp đổ.

Hàn Trường Phong thích cô ấy, sợ b.ắ.n nhầm, sợ không tìm được thời điểm tốt nhất để bắn, do dự nên anh ấy không thể nổ súng. Giang Úy cũng thích Hàn Trường Phong, cứ kéo dài, chỉ là c.h.ế.t thêm một người mà thôi.

Cô ấy thực sự hối tiếc vì trước đó đã cố chấp, không làm rõ mối quan hệ, nhưng cô ấy tin rằng, trong lòng Hàn Trường Phong cũng biết.

Sự xuất hiện của Khương Nguyễn thật tốt, ít nhất anh cả của cô không phải hy sinh vô ích, Giang Úy cũng không thể để Khương Nguyễn vừa ngây thơ vừa bốc đồng này phải chết. Vì vậy, vào giây phút cuối cùng, cô ấy đã dùng thân mình để che chở Khương Nguyễn khỏi phần lớn sóng xung kích.

Khương Nguyễn rất tỉnh táo, nhưng cô biết nếu Giang Úy không được cứu chữa kịp thời sẽ không qua khỏi. Cô nghe thấy anh cả khóc thương tâm đến thế, anh ấy còn tâm sự bên tai Giang Úy, hóa ra anh cả thích cô ấy đến vậy.

Thích mà không nói, thật là ngốc.

Khương Nguyễn nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Úy không buông, cả hai đều không thể tách rời, cuối cùng không còn cách nào, chỉ đành phải đưa “Khương Nguyễn bất tỉnh” và Giang Úy bị thương nặng lên xe cứu thương cùng nhau.

Suốt dọc đường, Khương Nguyễn dùng năng lực để chữa trị cho Giang Úy, cho đến khi đến bệnh viện mới đành phải tách ra, Giang Úy được đưa vào phòng mổ, còn Khương Nguyễn vì sử dụng quá nhiều năng lực mà mệt mỏi ngủ quên.

Khi tỉnh dậy trời đã tối, cô nằm trong phòng bệnh đơn, Tần Viêm dựa vào ghế, khép mắt ôm lấy cánh tay, mệt mỏi ngủ gật.

Khương Nguyễn lẻn dậy nhẹ nhàng, muốn ra ngoài tìm cái gì đó để ăn, cô đói c.h.ế.t mất.

“Nguyễn Nguyễn.” Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp, Tần Viêm tỉnh dậy.

Khương Nguyễn lập tức quay lại, mừng rỡ nói: “Anh Tần Viêm, trời đã tối rồi, em ngủ mất bao lâu vậy?”

“Em ngủ hơn hai mươi tiếng đồng hồ.” Tần Viêm nói: “Đây là tối ngày thứ hai rồi đấy.”

Khương Nguyễn xoa xoa bụng, “Chẳng trách em đói thế.”

May mắn là Khương Nguyễn không sao, khi biết Khương Nguyễn được đưa đến bệnh viện, Tần Viêm lo lắng không thôi, hối hận vì không đi cùng cô.

Anh đặt Khương Nguyễn ngồi xuống ghế, “Trước khi ăn no đừng đi lung tung, ở đây chờ anh, anh đi lấy thức ăn cho em.”

“Chị Giang Úy thế nào rồi?” Khương Nguyễn lo lắng hỏi.

“Lạ thật, mặc dù vụ nổ gần như vậy mà chị ấy không gặp nguy hiểm đến tính mạng, còn tỉnh dậy sớm hơn em nữa, anh cả đã đến thăm, em đừng lo lắng cho họ.”

Khương Nguyễn yên tâm rồi lại gục người trở về giường bệnh, Tần Viêm sợ cô đói nên mua thức ăn của căng tin bệnh viện, mua mọi thứ có thể, bảy món ăn, hai bát cơm, một bát cháo táo đỏ, Khương Nguyễn ăn sạch sẽ.

Thấy cô đã no nê, Tần Viêm mới nói: “Anh đi gọi anh cả đến, anh ấy lo lắng c.h.ế.t mất.”

Chỉ nghĩ đến việc phải thú nhận với Hàn Trường Phong, Khương Nguyễn cảm thấy rất căng thẳng.

Hàn Trường Phong khi biết Khương Nguyễn tỉnh lại, ngay lập tức chạy đến. Đôi mắt anh ấy đầy tơ m.á.u chưa tan, trên người cũng chịu những vết thương từ vụ nổ. Khương Nguyễn với tay ra chạm vào, “Anh, chẳng lẽ từ đó đến giờ anh chưa chợp mắt?”

Trong lúc Khương Nguyễn chưa tỉnh, làm sao Hàn Trường Phong dám nhắm mắt. Anh ấy đau lòng nói: “Ngay cả thuốc nổ em cũng dám lao vào, Khương Nguyễn, sau này có thể làm cho anh ít lo lắng hơn được không?”

Trong lòng Khương Nguyễn tự nghĩ, ngay cả đạn cô cũng dám xông vào, khi ấy tình thế khẩn cấp, chẳng kịp suy nghĩ nhiều.

Cô dč dặt chắp hai tay, cẩn thận nói: “Anh, có lẽ em không phải là em gái ruột của anh.”

Hàn Trường Phong: “...”

...

Khương Nguyễn nói đây là tin cô nghe được từ Tần Viêm, Tần Viêm lại nghe từ Tuân Lực, còn Tuân Lực có người đáng tin cậy nghe được từ Mộ Tuyết Hội. Khương Nguyễn còn bảo Hàn Trường Phong giữ bí mật, nếu không người tốt bụng cung cấp manh mối sẽ gặp rắc rối.

Bảo vệ nguồn tin, Hàn Trường Phong vừa cười vừa khóc, trong lòng nặng trĩu.

Lời của Lưu Kim Vân có một nửa khả năng là thật, nếu Khương Nguyễn không phải là em gái anh ấy, thì em gái ruột của anh ấy có lẽ đã không còn trên đời này.

Dù ai là em gái ruột của anh ấy, kẻ chủ mưu gây ra hậu quả hiện tại vẫn chính là Khương Kiến Xuân, người đã tráo đổi trẻ sơ sinh.

Mà Khương Nguyễn, dù biết có khả năng không phải là em gái ruột của mình, vẫn không chút do dự chọn cứu anh ấy và Giang Úy.

Thật may mắn được làm anh em với Khương Nguyễn trong một thời gian.

Nụ cười của Hàn Trường Phong chứa đựng nỗi buồn, anh ấy tiếc cho em gái ruột của mình.

Anh ấy vuốt nhẹ mái đầu của Khương Nguyễn, nói: “Trong báo cáo với đơn vị của anh, đã nói rằng phát s.ú.n.g đó là do anh bắn. Đồng chí Giang Úy tỉnh lại nghe lời làm chứng của anh, xác nhận những gì anh nói là sự thật, lát nữa sẽ có đồng nghiệp đến lấy lời khai của em, em cứ nói thật là được.”

Khương Nguyễn vẫn lo lắng làm sao giải thích để cảnh sát tin.

Ở Hương Giang, cô có thể nói linh tinh với Hạ Tử Kỳ, nhưng ở nội địa, cô không dám đùa với cảnh sát.

Nhưng Hàn Trường Phong chẳng hỏi gì cả, không hỏi tại sao Khương Nguyễn lại b.ắ.n súng, lại trúng ngay trán nghi phạm, anh ấy và anh Tần Viêm đều muốn bảo vệ cô.

Cổ họng bỗng nhiên trở nên cay cay, Khương Nguyễn ôm lấy eo Hàn Trường Phong, lần đầu tiên dùng tư cách một thành viên trong gia đình để nũng nịu, “Anh, vậy anh vẫn coi em là em gái mình chứ?”

Nhìn thấy vẻ cẩn thận của cô, lòng Hàn Trường Phong đau như cắt, “Ngốc à, em chính là em gái của anh, đừng nghĩ lung tung.”

“Vậy về phía bố mẹ thì sao?” Khương Nguyễn giải thích: “Tốt nhất vẫn nên nói một tiếng, để tránh sau này bị kẻ xấu lợi dụng.”

“Em nói đúng.” Hàn Trường Phong đáp: “Anh sẽ nói, anh tin bố mẹ sẽ rất vui khi có thêm một cô con gái như em.”

Hàn Trường Phong tìm đến Hàn Hoài Nghiệp và Phó Vân Anh, truyền đạt thông tin mà Khương Nguyễn đã nghe được.

“Nguyễn Nguyễn nói rằng có thể em gái ruột của con vẫn còn sống. Chưa nói đến việc thật giả trong lời của Lưu Kim Vân, trong năm qua cô ấy làm em gái của con, luôn luôn là cho đi nhiều hơn, dù sau này tìm lại được em gái ruột, con cũng không từ bỏ cô em gái này.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 172: Chương 172



Hàn Hoài Nghiệp không quan tâm đến việc ai là con ruột của nhà họ Hàn, ông nhận nuôi Khương Nguyễn, vậy thì Khương Nguyễn chính là con gái ông.

Khi còn là người xa lạ, Khương Nguyễn đã cứu ông.

Tay Hàn Hoài Nghiệp chạm vào cổ, vết sẹo của vết thương đã nhạt đi rất nhiều, ông ấy nói: “Việc cần làm bây giờ là chúng ta phải làm rõ Lưu Kim Vân muốn hại Nguyễn Nguyễn như thế nào, không thể để bà ta thành công.”

Hàn Trường Phong bất đắc dĩ nói: “Nguyễn Nguyễn nói, cứ để Lưu Kim Vân làm đi, em ấy nói muốn biết, nếu đó là sự thật, tại sao cái miệng của Lưu Kim Vân có thể nhịn được gần hai mươi năm không nói.”

Bây giờ thực sự không có biện pháp tốt hơn để phòng ngừa, xem xét tình hình mà hành động.

Phó Vân Anh tin tưởng vào con gái Khương Nguyễn của mình, bà bức xúc, “Lưu Kim Vân quá xấu xa, còn có Hàn Khinh Khinh kia nữa. Không phải mẹ nói sau khi chuyện xảy ra, nếu ban đầu Hàn Khinh Khinh sớm thú nhận, nhà họ Hàn không nhất thiết phải đuổi cô ta đi.”

Hàn Trường Phong không nói gì, nếu như ban đầu Hàn Khinh Khinh biết rõ lai lịch của mình và mau chóng thú nhận, anh ấy thực sự sẽ không chọn đi làm con nuôi một cách dứt khoát như vậy.

Hàn Trường Phong vừa bước ra khỏi cửa, lập tức chạm mặt Hàn Khinh Khinh đang chờ đợi ở ngoài.

So sánh giữa hai người, không khó để nhận thấy lòng dạ của Hàn Khinh Khinh mưu mô hơn Nguyễn Nguyễn rất nhiều, không có xung đột lợi ích thì không thể nhận ra, nhưng một khi có, thì sẽ làm tổn thương người khác.

Hàn Trường Phong hỏi: “Em đến tìm anh à?”

Hàn Khinh Khinh thẳng thắn trả lời: “Anh cả, mẹ em nói, Khương Nguyễn không phải là em gái anh, lần này em là người đầu tiên thông báo cho anh, không dám giấu giếm.”

Vội vã vạch trần sự thật đến vậy sao?

Hàn Trường Phong cố tình không tin: “Anh biết em bị Thường Lâm Yến từ chối cho cổ phần, về khuyên mẹ em đừng gây chuyện nữa, cuối cùng người tổn thất chính là các em đấy.”

Hàn Khinh Khinh quả quyết nói: “Anh cả, em không lừa anh.”

“Anh không tin, trước đó Lưu Kim Vân đã nói, đến khi chị gái em thừa nhận mới biết Khương Nguyễn và em bị đổi cho nhau, bây giờ lại nói chưa tròn một tháng, em gái ruột của anh đã chết. Người nói chuyện hai lời, lời nói ra làm sao có thể tin?”

Để Hàn Trường Phong tin rằng Khương Nguyễn không phải là em gái ruột của mình, Hàn Khinh Khinh không còn quan tâm đến lời hứa giữ bí mật cho mẹ ruột của mình.

Cô ta nói: “Mẹ em cũng bất đắc dĩ, bà ấy nói đêm đó quá mệt, đã ngủ quên, em gái ruột của anh bị sốt cao cả đêm, nhà không có tiền chữa trị. Bà ấy, bà ấy thấy một gia đình điều kiện tốt cũng đang ở bệnh viện chữa bệnh, Khương Nguyễn và em gái ruột của anh trông thực sự giống hệt nhau, ngay cả nốt ruồi dưới mắt cũng giống nhau về kích thước và vị trí.”

Hàn Khinh Khinh nghẹn ngào, tìm lý do biện hộ cho mẹ ruột, “Mẹ em thương con gái mình, nghĩ rằng nếu đổi sang một gia đình tốt hơn chắc chắn sẽ có điều kiện chữa khỏi. Bà ấy nói, khi thấy hai đứa trẻ chưa tròn một tháng giống nhau đến vậy, ngay cả vị trí nốt ruồi cũng giống, đó là trời đã đồng ý với việc làm của bà ấy, vì vậy bà ấy đã đổi con.”

“Anh cả, em gái ruột của anh chắc chắn vẫn còn trên đời này, bây giờ chúng ta nên tìm em gái ruột của anh, Khương Nguyễn làm sao có quyền cướp đi tình thương mà em gái ruột của anh xứng đáng nhận. Anh tốt với Khương Nguyễn, chính là bất công với em gái ruột của anh!”

Hàn Trường Phong cảm thấy một nỗi đau lớn trong lòng, đến lúc này rồi mà Lưu Kim Vân vẫn chỉ biết đến bản thân, trong sâu thẳm, bà ta không hề mong muốn Khương Nguyễn có một gia đình hạnh phúc, sự ích kỷ của bà ta đã đến mức phạm tội.

Hàn Trường Phong bước lên một bước, mắt lóe lên ngọn lửa, “Hàn Khinh Khinh, những lời lúc nãy, cô dám đến đồn cảnh sát nói lại một lần không?”

Hàn Khinh Khinh kinh hoàng, “Anh cả, anh định nói gì?”

Hàn Trường Phong nói: “Nếu tôi muốn tìm lại em gái ruột, chẳng lẽ không cần một lời khai công bằng, không thể tùy tiện cô nói gì thì là cái đó.”

“Anh muốn ép c.h.ế.t mẹ ruột của em ư?” Hàn Khinh Khinh nhìn thấu suy nghĩ của Hàn Trường Phong, anh ấy không quan tâm Khương Nguyễn có phải là em gái ruột hay không.

Sự không cam và tức giận trào dâng trong lòng, cô ta hỏi: “Anh cả, em đã coi anh như anh trai suốt mười mấy năm, Khương Nguyễn làm em gái anh chưa đầy một năm. Lúc anh không cần em, anh đã rất dứt khoát, vậy tại sao bây giờ anh vẫn tiếp tục làm anh trai của Khương Nguyễn, tại sao mọi người đều thích cô ta?”

Tại sao nhỉ? Khương Nguyễn không hề nhẹ nhàng, bản tính cũng chẳng hề yếu đuối, nhưng cô luôn có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn vào bất kỳ lúc nào.

Cô biết rõ việc b.ắ.n một viên đạn vào nghi phạm ở đồn cảnh sát sẽ để lộ bí mật của mình, nhưng cô vẫn không quay đầu.

Hàn Trường Phong nói: “Tôi sẽ đưa Lưu Kim Vân trở lại đồn cảnh sát để thẩm vấn.”

Hàn Khinh Khinh cảm thấy tuyệt vọng, kiên quyết nói: “Anh cả, anh thật ngốc, em nói vậy chỉ vì ghen tị với Khương Nguyễn, lúc nãy em chỉ lừa anh thôi. Lời nói trước đó của mẹ mới là sự thật, em gái ruột của anh đã chết.”

...

Hàn Khinh Khinh về nhà, nghe mẹ ruột và chị gái đang thảo luận về Khương Nguyễn, họ vẫn còn do dự, “Nếu không phải vì Khương Nguyễn luôn gây họa cho gia đình chúng ta, mẹ cũng không để lộ ra chuyện đã chôn giấu ở trong lòng này.”

Khương Kiến Xuân thấy Hàn Khinh Khinh mắt đỏ hoe, hình như đã khóc, ân cần hỏi: “Khinh Khinh, ai làm em khóc à?”

Nếu như sự thay đổi tâm trạng của Hàn Khinh Khinh có một quỹ đạo, bây giờ cô ta đã đi đến những bước cuối cùng, hoàn toàn khác với bản thân do dự của cô ta ngày xưa.

Cô ta nức nở không ngừng, “Là Khương Nguyễn, tại sao cô ta cứ phải xuất hiện trong cuộc đời em, không thể đi xa một chút sao? Mẹ, chị, con ghét cô ta, đừng giúp cô ta giấu giếm nữa. Một đứa trẻ bị bỏ rơi, nếu không phải mẹ nhặt về thì đã sớm c.h.ế.t rồi. Chúng ta cứ nói sự thật ra, cứ như vậy đi.”

Lưu Kim Vân không lên tiếng, bà ta biết rõ nhất về thân phận của Khương Nguyễn. Trước khi đầy tháng, Khương Kiến Xuân đã đổi con một lần nữa.

Khi Khương Kiến Xuân nói ra sự thật về việc đổi con, Lưu Kim Vân mới biết, hóa ra con gái ruột của mình đã từng ở ngay trước mắt, từ nay về sau cũng có thể tìm thấy và nhìn thấy.

Ngày đó bà ta vừa mừng vừa khóc, từ đó trở nên lạnh nhạt với Khương Nguyễn hơn.

Bà ta có thể trở thành người xấu, nhưng bà ta hy vọng Hàn Khinh Khinh mãi giữ được vẻ ngây thơ.

Bà ta do dự nói: “Khinh Khinh, chỉ trong chốc lát, sao ý kiến của con lại thay đổi?”

Khương Kiến Xuân khuyên Lưu Kim Vân, “Khương Nguyễn đã có nhà họ Hàn làm chỗ dựa, còn muốn gì nữa? Cô ta càng có nhiều chỗ dựa, càng bất lợi cho gia đình chúng ta. Mẹ, cách của Khinh Khinh mới là tốt nhất.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 173: Chương 173



Khương Nguyễn thực sự không ngờ thân phận của mình còn có những phần uẩn khúc, nhưng Lưu Kim Vân và Hàn Khinh Khinh đều không thừa nhận.

Lưu Kim Vân đã thành thật xin lỗi tất cả những người liên quan, nói rằng mình đã bị ma xui quỷ khiến, Khương Nguyễn là đứa trẻ bị bỏ rơi mà bà ta nhặt về. Do một sai lầm, con gái ruột của nhà họ Hàn khi chưa đầy tháng đã chết.

Lời bà ta nói khiến Khương Bảo Dân hoảng sợ mất trí.

Hai anh trai của nhà họ Khương đều quay về khuyên nhủ, “Mẹ, còn một phiên bản khác chúng con đã nghe rồi, mẹ hãy tích đức cho cháu trai, thành thật đi, để Nguyễn Nguyễn tìm thấy mẹ ruột của mình, để nhà họ Hàn tìm lại con gái ruột. Mẹ hãy nhớ lại cho thật kỹ, chắc chắn còn có manh mối khác, phải không?”

Lưu Kim Vân mắng hai con trai, “Hai thằng khốn nạn, giúp người ngoài bắt nạt mẹ ruột, chúng mày cút hết cho tao!”

Khương Bảo Dân bàn bạc với hai con trai và con dâu, “Lần này bố nhất định phải ly hôn, không thể để bà ta điên đến mức làm liên lụy cả gia đình.”

Lần này, anh cả và anh hai nhà họ Khương im lặng, không nói thêm lời nào phản đối, họ cũng đã bị mẹ ruột làm mất lòng tin.

...

Bà Hoàng nhớ lại năm đó Lưu Kim Vân ôm đứa trẻ chưa đầy tháng chạy ra ngoài, khi trở về thì mặt mày tái mét, trông như người vừa làm chuyện chột dạ.

Bà Hoàng bảo với Khương Nguyễn: “Lời mà Hàn Khinh Khinh nói với anh cả của cháu chắc chắn là thật, ba mẹ con họ quá ích kỷ.”

Khương Nguyễn nói: “Bố mẹ và anh cả bảo dù cháu có phải là con gái của nhà họ Hàn hay không, cháu vẫn là con gái và em gái của họ, không quan trọng phiên bản nào là sự thật.”

Tần Viêm hỏi Khương Nguyễn: “Có nên kiện Lưu Kim Vân không, gán cho bà ta bôi nhọ, đủ để bà ta biết lễ độ.”

Khương Nguyễn suy nghĩ một chút, quyết định không kiện, “Cứ để tin đồn lan xa một chút, lan nhanh một chút, biết đâu sẽ giúp anh cả tìm thấy em gái ruột.”

Tần Viêm thở dài, “Thật ngốc, nhưng cũng tốt, thánh nhân đãi kẻ khù khờ, quyết định của em thường mới là đúng đắn.”

Nhưng Tần Viêm không để Lưu Kim Vân yên, tiệm cá chua do Lưu Kim Vân và Khương Kiến Xuân kinh doanh bất ngờ bị chủ nhà hủy hợp đồng, yêu cầu họ nhanh chóng chuyển đi. Khương Kiến Xuân khóc không ra nước mắt, chỉ có thể chuyển đến cửa hàng mới và trang trí lại. Khi mới trang trí xong, chủ nhà mới mang hợp đồng mua nhà đến đòi nhà.

Lưu Kim Vân dĩ nhiên không chịu, “Chúng tôi đã ký hợp đồng thuê nhà!”

Chủ nhà mới cười lạnh, “Hợp đồng mua nhà của tôi lẽ nào là giả? Vừa bán nhà vừa thu tiền thuê nhà rồi bỏ trốn, tôi cũng đang tìm gã đó đây.”

Nhà là do Tần Viêm mua, anh biết sau này khu vực này sẽ được giải tỏa, mua thế nào cũng không lỗ.

Có tranh chấp, chủ nhà mới không cho họ mở cửa hàng, bảo họ đi tìm chủ nhà trước đòi tiền và tiền phạt vi phạm hợp đồng. Lưu Kim Vân làm sao tìm được người.

Bà ta bàn bạc với Khương Kiến Xuân, “Hay là chúng ta thuê nhà khác?”

Khương Kiến Xuân mặt mày tái mét, “Mẹ, mẹ chưa hiểu sao, đây là người phía Khương Nguyễn cố ý chơi xấu chúng ta, dù chúng ta thuê bao nhiêu lần thì cửa hàng cũng không mở được.”

Đây là muốn cắt đứt con đường kiếm tiền của bà ta, Lưu Kim Vân nức nở nói, “Tất cả là lỗi của Khương Nguyễn, thật lạ lùng, câu chuyện về thân phận của nó đã được lan truyền một thời gian rồi, sao không có ai đến nhận thân nhân cả?”

Sau khi Hàn Khinh Khinh tức giận một trận, họ đã bình tĩnh suy nghĩ và quyết định lần này không thể tự mình đi tìm người giả mạo làm người nhà của Khương Nguyễn, bởi đó là việc phạm pháp.

Chính Hàn Khinh Khinh đã nói, chỉ cần thổi phồng công việc nuôi trồng mà Khương Nguyễn đang làm, sẽ có người tham lam tự động đến nhận thân.

Khương Kiến Xuân nói: “Mới chỉ một tháng thôi, cứ chờ thêm một chút đi.”

Trước đó, bí thư chi bộ làng Đại Loan mới, Chu Thành Trung, đã nói với Khương Nguyễn về một chuyện: có người đến làng thuê một căn nhà cũ bỏ hoang, đập đi xây lại, nghe nói là một ông chủ giàu có muốn đến làng Đại Loan xinh đẹp để dưỡng sức.

Không hiểu nổi người giàu có, thay vì ở lại trong thành phố lớn, lại thích chạy đến vùng nông thôn. Nhưng cái bồn cầu của họ thật sự là thứ mà họ chưa từng thấy, có thể xả nước liền với bể biogas bên ngoài.

Còn có bình nước nóng điện, nghe nói được chuyển từ Hương Giang về, chỉ cần mở ra là có nước nóng ngay, nhưng làng thường xuyên mất điện, không biết họ sử dụng được mấy lần.

Người ta cũng chưa từng thấy gạch lát và đèn chùm mà người ta trang trí, sàn nhà được lót thảm, khiến không ai trong làng dám bước vào, sợ rằng sẽ làm bẩn và không đủ khả năng bồi thường.

Hôm nay, công trình cuối cùng cũng hoàn thành, vệ sinh cũng đã được dọn dẹp, thậm chí giường cũng đã được trải, người giám sát công trình mời Khương Nguyễn đến xem.

Khương Nguyễn đã từ chối, không muốn xem, Lương Thủ Dập quá phô trương, thậm chí chạy đến làng thuê nhà để xây biệt thự, tiền nhiều đến mức phung phí.

Hôm nay, ngôi nhà nhỏ trong trang trại của cô cũng rất náo nhiệt, như dự đoán, những “người thân” cuối cùng cũng đến trang trại dưới sự dẫn dắt của Lưu Kim Vân.

Khương Nguyễn khởi động cổ tay, đầy hứng khởi đến gặp mặt nhóm “người thân” này. Vốn là một nhiệm vụ đầy thách thức, nhưng Lương Thủ Dập đã làm rối loạn tiết tấu.

Lương Thủ Dập cùng tài xế và vệ sĩ, lái xe doanh nhân xuống làng, ngồi trên xe lăn đến ngôi nhà nhỏ trong trang trại của Khương Nguyễn.

Khương Nguyễn đầy oán khí, thực sự muốn phun tất cả vào mặt anh ta, nhưng cô kìm nén cơn giận, “Anh thật biết chọn thời điểm.”

“Thế nào, tôi đến không đúng lúc, cô Khương gặp rắc rối sao?” Lương Thủ Dập đã phải hạ quyết tâm để đến đây, chấp nhận điều trị trong ba năm.

“Anh không biết đâu, cuộc đời tôi sóng gió triền miên, đã thay đổi mấy lần cha mẹ. Bây giờ lại có người nói họ là cha mẹ ruột của tôi, tôi phải tiếp đón một chút chứ.”

“Ồ, vậy thật không may, tôi sẽ ở lại đây trước, cô Khương hãy giải quyết công việc gia đình trước.”

“Không tiễn.” Khương Nguyễn đột nhiên thay đổi ý định, “Ôi chờ đã, cuộc sống ở nông thôn không phong phú như ở Hương Giang đâu, anh có muốn ở lại xem kịch hay không?”

Lương Thủ Dập quay đầu nhìn lại với vẻ nghi ngờ, trong ánh mắt Khương Nguyễn, anh ta thấy một tia quỷ quyệt lóe qua, đột nhiên tò mò không biết Khương Nguyễn định sử dụng mình như thế nào?

Anh ta cười nói: “Nếu cô Khương không ngại, thì tôi cũng muốn gặp “gia đình” của cô.”

Hôm nay, “gia đình” của Khương Nguyễn đã chủ động đến tìm, Lưu Kim Vân không quan tâm đến thật giả, vô cùng hạnh phúc khi dẫn họ đến, Hàn Khinh Khinh muốn thấy Khương Nguyễn thành trò cười, tự nhiên cũng theo đến.

Trong đám người, khi Lương Thủ Dập ngồi trên xe lăn xuất hiện, lập tức thu hút ánh mắt của Hàn Khinh Khinh, cô ta say sưa theo dõi khuôn mặt tuấn tú nhưng tái nhợt, mệt mỏi của anh ta, khí chất mâu thuẫn đó vô cùng hấp dẫn Hàn Khinh Khinh.

Cũng như lúc đầu cô ta bị Tần Viêm cũng ngồi trên xe lăn, thu hút.

Lưu Kim Vân cuối cùng cũng tìm được một gia đình phù hợp với mọi điều kiện, đến thủ đô tìm người nhận người thân.

Cùng một ngày gia đình này đưa con đến bệnh viện, mục đích chính là bỏ con.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 174: Chương 174



Hồ Chi Hoa đến nhận người thân, nói: “Em gái tôi từ khi mới sinh ra, nhà chúng tôi liên tiếp gặp họa không may. Ngày nó chào đời, cha tôi bị trâu húc bị thương, chưa đầy một tháng sau bà nội tôi ngã qua đời. Ông nội quả quyết bảo mẹ tôi phải vứt nó xuống núi, nhưng mẹ tôi không nỡ lòng, ôm nó vào thành phố và bỏ lại gần bệnh viện, hy vọng rằng nó sẽ được một gia đình tốt bụng nào đó nhận nuôi.”

Lưu Kim Vân nói, chính tại nơi nhà họ Hồ bỏ rơi đứa trẻ, bà ta tìm thấy nó.

Hồ Chi Hoa nói: “Hồi đó tôi còn nhỏ, đi cùng mẹ. Khi hỏi mẹ tại sao lại bỏ rơi em gái, mẹ tôi nói nếu được một gia đình tốt nhận nuôi, em gái tôi có thể sống được. Trước khi mẹ tôi mất, bà đã tìm kiếm em gái một vài lần nhưng mãi không thấy.”

“Cách đây không lâu, chồng tôi đến thủ đô, tình cờ thấy thông báo tìm người của Lưu Kim Vân trên báo, hoàn cảnh giống hệt em gái tôi, nên chúng tôi mới đến đây tìm.”

“Nhà chúng tôi không có anh trai hay em trai, chỉ có ba chị em gái, bao gồm cả em gái bị bỏ rơi, nên chắc chắn không phải vì tiền mà nhận nhận người thân. Đây thực sự là nguyện vọng cuối cùng của mẹ tôi, mong tôi cố gắng tìm lại em gái.”

Lời nói chân thành, Lưu Kim Vân cùng chị ta rơi nước mắt.

Lưu Kim Vân thở dài, “Gia đình cháu cho rằng em gái là sao chổi xui xẻo, dì nhận nuôi về nhưng lại khiến cả nhà chịu khổ.”

Khương Nguyễn nghe thấy thú vị, đã tìm đến đồn cảnh sát làng để ghi lại lời khai của cả hai.

“Đây là bằng chứng nhận người thân, các người nói thêm đi, sau này đừng đổi lời đấy nhé.”

Hồ Chi Hoa nói toàn là sự thật, “Mấy người đến làng chúng tôi mà hỏi, những gì tôi nói đều là thật.”

Trước khi Hồ Chi Hoa đến, Tần Viêm đã tìm hiểu về nhà họ Hồ, chi tiết đúng như chị ta đã nói, mẹ chị ta không nỡ lòng vứt em gái vào núi cho sói ăn, mà ôm nó vào thành phố và bỏ rơi gần bệnh viện.

Nhưng Lưu Kim Vân đã nói dối, đứa trẻ bà ta đổi, không phải là người được nhặt về, vì vậy Khương Nguyễn không phải là em gái mà nhà họ Hồ đã bỏ rơi.

Lưu Kim Vân trước đây kể rằng bà ta ôm đứa trẻ chưa đầy tháng đi bệnh viện, nhưng trước khi tới bệnh viện, đứa trẻ đã qua đời. Đúng lúc ấy, bà ta nghe thấy tiếng khóc của một em bé, đã nhặt được một đứa trẻ bị bỏ rơi để thay thế.

Sau này, câu chuyện được đăng báo cũng giống như lời Hàn Khinh Khinh thú nhận với Hàn Trường Phong, ba mẹ con họ kiên quyết không chấp nhận.

Lưu Kim Vân nói: “Tôi và cháu gái Chi Hoa đã xác nhận tất cả các chi tiết, có thể khẳng định rằng Khương Nguyễn là em gái ruột của cô ấy. Khương Nguyễn, chị gái ruột của con đã đến rồi, không vì tiền, con cũng không nhận sao?”

Khương Nguyễn bật cười, nói với những người dân trong làng đang xem chuyện này: “Bây giờ tôi là một hộ chăn nuôi lớn, có tiền rồi sợ bị lừa. Chị Hồ nói là chị gái ruột của tôi, Lưu Kim Vân đứng ra bảo lãnh cho chị ấy. Tôi thấy mọi người trong làng đều bị lời khẳng định của họ thuyết phục, nhưng tôi vẫn cần kiểm chứng.”

“Nếu là chị gái ruột, thì việc chồng chị ấy làm hỏng chân hàng xóm, bị đòi bồi thường một ngàn, tôi trả. Ông nội muốn xây nhà cho chú tôi để chú ấy cưới vợ, tiền tôi trả. Thậm chí công việc của cả nhà chồng chị ấy, tôi cũng có thể giúp. Em gái ruột của họ không tệ chứ?”

“Em thực sự sẵn lòng giúp đỡ?” Hồ Chi Hoa không thể tin nổi Khương Nguyễn sẵn lòng giúp đỡ gia đình mình vượt qua vài khó khăn lớn.

Cả làng Đại Loan đều là những hộ chăn nuôi, chắc chắn họ sẽ ủng hộ Khương Nguyễn, nghe những lời này đều thấy không đúng:

“Đã nói không vì tiền, sao lại có chuyện bồi thường và xây nhà, cuối cùng vẫn là vì tiền.”

“Cô không nghe sao, từ đầu chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, ghét bỏ vì bà chủ Khương mang lại xui xẻo nên bỏ rơi, nghe nói bà chủ Khương giờ kiếm được nhiều tiền mới quay lại tìm, mục đích ban đầu đã không trong sáng.”

“Lưu Kim Vân chẳng lẽ đã thông đồng với nhà họ Hồ, muốn chia một nửa lợi ích chăng?”

“Lòng người thật khó lường, hy vọng bà chủ Khương không bị những người thân đột ngột xuất hiện lừa đối tình cảm. Mất tích từ nhỏ sao có thể có tình cảm gì, thà không nhận còn hơn.”

“Không nhận hình như cũng được mà, lại còn có thể buộc tội bà chủ Khương không hiếu thuận.”

Lưu Kim Vân thấy dân làng bàn tán càng lúc càng không thuận lợi, trong lòng trách Hồ Chi Hoa không giữ được bình tĩnh, đã nói là sẽ nhận người thân, vậy mà chỉ một câu nói đã khiến Khương Nguyễn vạch trần mục đích.

Nên nói về tình chị em trước, Khương Nguyễn làm nghề nuôi trồng có tiền, tự nhiên sẽ muốn giúp đỡ.

Bà ta vội vàng kéo Hồ Chi Hoa, “Được rồi, Khương Nguyễn đã hứa, thân thích cũng đã nhận, chúng ta quay về thành phố thôi. Em gái Khương Nguyễn của cháu, mỗi cuối tuần đều sẽ về thành, đợi về thành phố rồi hãy từ từ tâm sự.”

Hồ Chi Hoa hối hận vì đã sa vào bẫy của Khương Nguyễn.

Chị ta vội vã cười nói: “Chuyện giúp đỡ thì tùy vào lương tâm của em, chị không ép. Chị trở về trước đây, khi nào em có thời gian, quay về thăm mộ mẹ đi.”

Khương Nguyễn rất nhiệt tình, “Lương tâm của em là tốt nhất, chị cả đừng vội đi, cùng anh rể ở lại vài ngày, để em xác định chị là chị ruột thực sự, lúc đó sẽ giúp đỡ cả gia đình.”

Hồ Chi Hoa muốn về nhà, “Nhà còn công việc đồng áng phải làm, con cái cũng không có ai trông nom.”

Khương Nguyễn nói: “Vậy thì chị về đi. Ôi, em muốn nuôi dưỡng tình cảm mà chị không muốn, cứ về đi, còn chuyện tiền bạc và nhà cửa, khi nào em nhớ ra sẽ nói sau.”

Chồng của Hồ Chi Hoa khuyên vợ, “Có một em gái như vậy, cần gì phải đi làm ruộng. Em có thấy dân làng nuôi trồng đều kiếm được tiền không? Ở lại đây, nuôi dưỡng tình cảm với em gái mình đi.”

“Được thôi, vậy thì ở vài ngày.” Hồ Chi Hoa lúng túng, “Nhưng cũng không có chỗ ở.”

Ánh mắt Khương Nguyễn đảo qua Lương Thủ Dập.

Lương Thủ Dập có linh cảm không lành, Khương Nguyễn nhìn anh ta làm gì, anh ta không liên quan đến chuyện gia đình cô.

Khương Nguyễn chân thành nói: “Anh Lương, nhà anh rộng rãi đẹp đẽ, chị gái và anh rể của tôi ở nhờ nhà anh vài ngày, anh không có ý kiến gì đâu, phải không?”

Lương Thủ Dập nói: “...” Không thể nói là không được, anh ta vẫn hy vọng Khương Nguyễn có thể chữa lành chân cho mình.

Người ta đã nói rằng có thể khiến anh ta đứng dậy trở lại, chỉ cần cho chị gái ruột mượn nhà vài ngày, không đồng ý thì có vẻ không biện minh được.

Lương Thủ Dập đồng ý, Khương Nguyễn sau đó bảo mọi người giải tán, dẫn Hồ Chi Hoa và chồng chị ta đến căn biệt thự nhỏ xa hoa nhất trong làng.

Cô còn nói với Lưu Kim Vân: “Việc nhận người nhận đã kết thúc, dì nên về nhà thôi.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 175: Chương 175



Tài xế của Lương Thủ Dập không theo anh ta, mà đi tìm Chu Thành Trung, nói: “Bí thư Chu, anh Lương cần hai người giúp việc, một người chịu trách nhiệm về vệ sinh, một người chịu trách nhiệm về sinh hoạt hàng ngày, phiền bí thư thông báo một tiếng, những ai quan tâm xin mời đến biệt thự phỏng vấn vào buổi chiều, tuổi từ 18 đến 40, người có đạo đức, chân thành và trung thực.”

Chu Thành Trung thực sự không biết nói gì, “Cái kiểu của các ông chủ tư bản đừng mang vào làng chúng tôi.”

Tài xế nói: “Ôi, quên mất nói, mức lương hàng tháng là ba trăm đồng.”

Chu Thành Trung: “...Ba, ba trăm, mức lương hàng tháng, còn nhiều hơn cả nuôi trồng.”

“Vậy tôi sẽ hỏi xem có ai muốn không.”

Hàn Khinh Khinh quay đầu nhìn căn biệt thự nổi bật đó, phụ nữ trong làng thô kệch, món ăn họ làm cũng không thể gọi là ngon, chắc chắn anh Lương sẽ không ưng ý.

Cô ta đột nhiên dừng bước, đỏ mặt nói với Lưu Kim Vân: “Mẹ, mẹ về trước đi, con ở lại xem tuyển dụng.”

Lưu Kim Vân lập tức đoán ra ý định của Hàn Khinh Khinh, khuyên cô ta, “Nhà họ Thẩm cần mặt mũi, làm sao có thể đồng ý cho con ở lại nông thôn, làm bảo mẫu cho một người đàn ông, không được đâu.”

Hàn Khinh Khinh không chịu thua, nói: “Dì Thường đã nói, không thể vì đàn ông mà từ bỏ sự nghiệp của mình, cửa hàng cá chua của chúng ta không mở được, cổ phần tiệm gà rán cũng ngừng. Nếu con không tìm việc làm, Thẩm Thiên Minh có thể cho con ba trăm đồng không?”

Lưu Kim Vân suy nghĩ một lúc, anh Lương đến làng Đại Loan, chắc chắn là vì trang trại nuôi trồng của Khương Nguyễn, nếu Khinh Khinh có thể làm người giúp việc cho anh Lương, đồng nghĩa với việc có thêm một kênh thông tin bên trong, Thường Lâm Yến chắc chắn sẽ coi trọng, biết đâu sẵn lòng cho một phần mười cổ phần.

Nghĩ thông suốt, bà ta nói: “Vậy con ở lại thử xem.”

Nhà Lương Thủ Dập buổi chiều phỏng vấn bảo mẫu, mức lương đưa ra thực sự quá cao, ba trăm đồng, một con số mà dân làng không dám mơ tới. Có đến năm sáu mươi cô gái, bà nội trợ đến dự.

Hàn Khinh Khinh cũng đã đến. Nghe nói cô ta bị cán bộ thôn đuổi đi một lần, nhưng cô ta đã tranh luận để ở lại tham gia phỏng vấn.

Tần Ngạo hoàn toàn cạn lời, “Hàn Khinh Khinh đến góp vui cái gì? Cô ta không suy nghĩ đến cảm giác của Thẩm Thiên Minh, chắc hẳn là không thích anh ta. Đợi khi được nhận làm bảo mẫu, cô đoán xem, cô ta có hủy hôn không?”

Khương Nguyễn nói: “Cô ta thì tôi không biết, nhưng nhà họ Thẩm lần này chắc sẽ hủy hôn thật, chỉ là không biết có thể hủy không thôi?”

Tài xế của Lương Thủ Dập đến tìm Khương Nguyễn để hỏi thông tin, “Có một cô gái tên là Hàn Khinh Khinh, dáng vẻ thanh tú sạch sẽ, đã mượn bếp của người dân làng nấu ba món mặn và một canh, có thể nói là một trong những ứng viên xuất sắc. Anh Lương cũng tương đối hài lòng, muốn nhờ cô Khương tìm hiểu xem có thể mời Hàn Khinh Khinh không?”

Khương Nguyễn không quan tâm đến việc anh ta mời bảo mẫu thế nào. Nếu cô nói gì khiến Lương Thủ Dập thay đổi ý định, cô sợ Hàn Khinh Khinh sẽ điên lên.

Khương Nguyễn nói: “Đừng hỏi tôi, hãy hỏi Hàn Khinh Khinh xem cô ta nói sao, sau đó tự đi đến thành phố kiểm tra và xác minh.”

Tài xế nhận ra, Khương Nguyễn không muốn dính líu vào chuyện này, có vẻ như cô Hàn gây nhiều phiền phức, anh ta trở về trình bày mọi chuyện với anh Lương.

Tần Ngạo hỏi Khương Nguyễn, “Cô nghĩ anh Lương có giữ Hàn Khinh Khinh lại không?”

Khương Nguyễn phân tích, “Có lẽ sẽ giữ lại.”

Tần Ngạo không tin, “Hàn Khinh Khinh có hôn phu rồi mà.”

Khương Nguyễn nói: “Là Hàn Khinh Khinh đến tận nhà tự muốn trở thành bảo mẫu, tại sao anh Lương phải quan tâm đến hôn phu của một bảo mẫu, anh tự suy nghĩ xem có phải đạo lý này không?”

...

Anh Lương thực sự không quan tâm đến việc bảo mẫu có kết hôn hay không, anh ta quan tâm bảo mẫu có thể làm tròn trách nhiệm hay không.

Vì Khương Nguyễn không xen vào, Lương Thủ Dập hỏi Hàn Khinh Khinh:

“Cô Hàn, tôi biết suy nghĩ ở nội địa rất bảo thủ, gia đình hôn phu của cô có đồng ý để cô ra ngoài làm bảo mẫu không?”

Hàn Khinh Khinh nói: “Hiện tại tôi cần một công việc có mức lương cao. Nếu hôn phu không hiểu và không ủng hộ, vậy thì hôn phu như thế cũng không phải là người tôi cần.”

Lương Thủ Dập tiếp lời: “Công việc này có thời gian thử việc một tháng. Nếu cô làm không đủ một tháng, chúng tôi vẫn sẽ trả đủ tiền lương. Có điều, có một điều kiện, nếu gia đình của cô đến gây rối, cô sẽ bị sa thải ngay.”

Hàn Khinh Khinh vốn tưởng rằng cuộc phỏng vấn sẽ rất khắc nghiệt, không ngờ chỉ có hai yêu cầu đơn giản như vậy.

Cô ta mừng rỡ nói: “Anh Lương, xin đừng lo lắng, tôi tuyệt đối không để chuyện gia đình ảnh hưởng đến công việc. Xin hỏi, tôi bắt đầu làm việc khi nào?”

Lương Thủ Dập đáp: “Cô sẽ là bảo mẫu trong nhà, tôi cho cô một ngày để chuẩn bị, cô sẽ bắt đầu công việc trước tối mai.”

Khi Hàn Khinh Khinh rời đi, cô ta đặc biệt ghé qua trại nuôi của Khương Nguyễn, cố ý khoe khoang: “Khương Nguyễn, anh Lương đã mời tôi làm bảo mẫu trong nhà để chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của anh ấy, còn có một thím chịu trách nhiệm về vệ sinh.”

Khương Nguyễn đang bận rộn chuẩn bị bữa trưa, đã thịt gà vịt, mùi thơm của món hầm lan tỏa khắp nhà bếp.

Cô nói: “Về nhà mà báo tin vui với mẹ cô đi. À, đừng quên báo cả với mẹ chồng tương lai của cô nữa nhé.”

Hàn Khinh Khinh: “...” Vốn muốn làm Khương Nguyễn tức giận, kết quả lại tự làm mình giận.

Không sao, cô ta nghĩ trong lòng, Khương Nguyễn làm bảo mẫu để giữ chặt Tần Viêm, cô ta cũng có thể làm được.

Trong lòng cô ta, anh Lương là doanh nhân Hồng Kông, không phải còn hơn Tần Viêm sao?

Khương Nguyễn đã chuẩn bị xong bữa trưa, gọi Tần Ngạo mời Lương Thủ Dập đến ăn.

Ngay trong căn bếp rộng rãi, một bàn ăn riêng được dành cho anh Lương, cô nói: “Biết là anh Lương có tính sạch sẽ, nhưng thử món ăn của tôi xem. Gà, vịt, cá đều được nuôi bằng thảo mộc trong trang trại, khác biệt hoàn toàn với những thứ bên ngoài.”

Bữa trưa rất phong phú, viên cá tươi ngon, lát cá mềm mại, đầu cá hầm đậu phụ thêm phần ngon miệng, gà vịt hầm càng không cần phải bàn cãi, đầu bếp trong nhà suốt mười mấy năm cũng không thể nấu ra được hương vị nông thôn như thế.

Tài xế và vệ sĩ ngồi cùng bàn với Khương Nguyễn, mỗi người đều ăn hết hai bát cơm lớn, không ngần ngại khen ngợi, “Cô Khương, không ngờ kỹ năng nấu nướng của cô tốt như vậy.”

Khương Nguyễn nói: “Đương nhiên rồi, trước đây tôi từng làm bảo mẫu cho vị hôn phu của mình, anh ấy khó tính như vậy, nếu không phải vì tôi nấu ăn không ai sánh kịp, từ đầu anh ấy đã không tuyển dụng tôi, sau đó cũng không có cơ hội đính hôn.”

Tần Ngạo trong lòng ngơ ngác nghĩ, “Tại sao Khương Nguyễn lại nói mãi về chuyện đã từng làm bảo mẫu, cô ấy muốn làm gì thế nhỉ?”

Chồng của Hồ Chi Hoa cứ như chưa ăn đủ, “Em gái, trang trại nuôi trồng của em một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 176: Chương 176



Tần Ngạo hỏi Khương Nguyễn, “Cô nghĩ anh Lương có giữ Hàn Khinh Khinh lại không?”

Khương Nguyễn phân tích, “Có lẽ sẽ giữ lại.”

Tần Ngạo không tin, “Hàn Khinh Khinh có hôn phu rồi mà.”

Khương Nguyễn nói: “Là Hàn Khinh Khinh đến tận nhà tự muốn trở thành bảo mẫu, tại sao anh Lương phải quan tâm đến hôn phu của một bảo mẫu, anh tự suy nghĩ xem có phải đạo lý này không?”

...

Anh Lương thực sự không quan tâm đến việc bảo mẫu có kết hôn hay không, anh ta quan tâm bảo mẫu có thể làm tròn trách nhiệm hay không.

Vì Khương Nguyễn không xen vào, Lương Thủ Dập hỏi Hàn Khinh Khinh:

“Cô Hàn, tôi biết suy nghĩ ở nội địa rất bảo thủ, gia đình hôn phu của cô có đồng ý để cô ra ngoài làm bảo mẫu không?”

Hàn Khinh Khinh nói: “Hiện tại tôi cần một công việc có mức lương cao. Nếu hôn phu không hiểu và không ủng hộ, vậy thì hôn phu như thế cũng không phải là người tôi cần.”

Lương Thủ Dập tiếp lời: “Công việc này có thời gian thử việc một tháng. Nếu cô làm không đủ một tháng, chúng tôi vẫn sẽ trả đủ tiền lương. Có điều, có một điều kiện, nếu gia đình của cô đến gây rối, cô sẽ bị sa thải ngay.”

Hàn Khinh Khinh vốn tưởng rằng cuộc phỏng vấn sẽ rất khắc nghiệt, không ngờ chỉ có hai yêu cầu đơn giản như vậy.

Cô ta mừng rỡ nói: “Anh Lương, xin đừng lo lắng, tôi tuyệt đối không để chuyện gia đình ảnh hưởng đến công việc. Xin hỏi, tôi bắt đầu làm việc khi nào?”

Lương Thủ Dập đáp: “Cô sẽ là bảo mẫu trong nhà, tôi cho cô một ngày để chuẩn bị, cô sẽ bắt đầu công việc trước tối mai.”

Khi Hàn Khinh Khinh rời đi, cô ta đặc biệt ghé qua trại nuôi của Khương Nguyễn, cố ý khoe khoang: “Khương Nguyễn, anh Lương đã mời tôi làm bảo mẫu trong nhà để chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của anh ấy, còn có một thím chịu trách nhiệm về vệ sinh.”

Khương Nguyễn đang bận rộn chuẩn bị bữa trưa, đã thịt gà vịt, mùi thơm của món hầm lan tỏa khắp nhà bếp.

Cô nói: “Về nhà mà báo tin vui với mẹ cô đi. À, đừng quên báo cả với mẹ chồng tương lai của cô nữa nhé.”

Hàn Khinh Khinh: “...” Vốn muốn làm Khương Nguyễn tức giận, kết quả lại tự làm mình giận.

Không sao, cô ta nghĩ trong lòng, Khương Nguyễn làm bảo mẫu để giữ chặt Tần Viêm, cô ta cũng có thể làm được.

Trong lòng cô ta, anh Lương là doanh nhân Hồng Kông, không phải còn hơn Tần Viêm sao?

Khương Nguyễn đã chuẩn bị xong bữa trưa, gọi Tần Ngạo mời Lương Thủ Dập đến ăn.

Ngay trong căn bếp rộng rãi, một bàn ăn riêng được dành cho anh Lương, cô nói: “Biết là anh Lương có tính sạch sẽ, nhưng thử món ăn của tôi xem. Gà, vịt, cá đều được nuôi bằng thảo mộc trong trang trại, khác biệt hoàn toàn với những thứ bên ngoài.”

Bữa trưa rất phong phú, viên cá tươi ngon, lát cá mềm mại, đầu cá hầm đậu phụ thêm phần ngon miệng, gà vịt hầm càng không cần phải bàn cãi, đầu bếp trong nhà suốt mười mấy năm cũng không thể nấu ra được hương vị nông thôn như thế.

Tài xế và vệ sĩ ngồi cùng bàn với Khương Nguyễn, mỗi người đều ăn hết hai bát cơm lớn, không ngần ngại khen ngợi, “Cô Khương, không ngờ kỹ năng nấu nướng của cô tốt như vậy.”

Khương Nguyễn nói: “Đương nhiên rồi, trước đây tôi từng làm bảo mẫu cho vị hôn phu của mình, anh ấy khó tính như vậy, nếu không phải vì tôi nấu ăn không ai sánh kịp, từ đầu anh ấy đã không tuyển dụng tôi, sau đó cũng không có cơ hội đính hôn.”

Tần Ngạo trong lòng ngơ ngác nghĩ, “Tại sao Khương Nguyễn lại nói mãi về chuyện đã từng làm bảo mẫu, cô ấy muốn làm gì thế nhỉ?”

Chồng của Hồ Chi Hoa cứ như chưa ăn đủ, “Em gái, trang trại nuôi trồng của em một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

Khương Nguyễn chỉ vào Tần Ngạo, “Chưa đến một năm đâu, hơn nữa toàn bộ sổ sách đều do anh ấy quản lý, nhưng kiếm được không ít, người dân làng Đại Loan dựa vào việc nuôi trồng, một nửa số hộ gia đình đều trở thành hộ có thu nhập ngàn đồng. Có một hộ nuôi trồng lớn tên là Nghiêm Mãn Thương, nhà anh ta nuôi một ngàn con gà, cách đây vài ngày mới bán, kiếm được khoảng năm trăm đồng.”

“Thế, thế à?” Chỉ là hộ nuôi trồng đã kiếm được nhiều như vậy, ba trang trại được rào của Khương Nguyễn có thể có đến hàng vạn con gà vịt.

“Vậy thì em gái chắc chắn kiếm được không ít đâu.”

“Đúng vậy.” Khương Nguyễn cười, “Chờ xác nhận em là em gái ruột của chị và anh rể, anh chị cũng đến làng Đại Loan. Chị có thể làm bảo mẫu cho anh Lương, anh rể làm công việc nuôi trồng, không muốn vất vả chăm sóc gà vịt, thì giúp em giao hàng, không cần phải trả tiền cho em, anh rể sẽ sớm kiếm được tiền trả nợ và xây nhà.”

Chồng của Hồ Chi Hoa được dỗ dành mà vui sướng, nói với Hồ Chi Hoa: “Có một em gái tốt như vậy, may mắn là tìm lại được.”

Hồ Chi Hoa phụ họa nhưng có vẻ ngượng ngùng, Khương Nguyễn nhìn kỹ biểu hiện của chị ta, dường như Hồ Chi Hoa biết rõ Khương Nguyễn không phải là em gái ruột của mình.

Tối hôm đó, vệ sĩ của Lương Thủ Dập đến, chính là vệ sĩ từng ở bên cạnh Lương Mỹ Triệt, tên là Đinh Diệp Hoài, trước đây ở Hương Giang đã cùng nhau chiến đấu với bọn cướp, Khương Nguyễn và anh ta coi như quen biết.

Đinh Diệp Hoài rất kính trọng Khương Nguyễn, hỏi: “Cô Khương, anh Lương bảo tôi đến hỏi, cô Khương dự định khi nào bắt đầu điều trị?”

Khương Nguyễn bày tỏ mình đang rất bị động, “Trong tháng đầu tiên, việc điều trị không thể gián đoạn một ngày nào, nhưng như các anh đã thấy, đột nhiên gia đình tôi xuất hiện, có lẽ họ quan tâm đến việc nuôi dưỡng độc nhất vô nhị của tôi, thật là phiền toái. Tôi phải đối phó với gia đình, về nhà làm lễ tổ tiên, tiếp đãi họ hàng, chi tiền sửa nhà, bận rộn không thể tả xiết. Xin anh Lương hãy kiên nhẫn thêm một chút.”

Đinh Diệp Hoài: “...Nhưng tôi đã nghe được một phiên bản khác, cô Khương không phải là trẻ bỏ rơi, mà là Lưu Kim Vân cố ý đánh tráo. Nhŕ họ Hồ đến hôm nay có lẽ không phải người thân của cô.”

Khương Nguyễn nói: “Nhưng tôi không có khả năng chứng minh, sao không hỏi anh Lương xem có cách nào chứng minh nhà họ Hồ và tôi không liên quan không?”

Sau khi quay trở lại, Đinh Diệp Hoài đã trình bày lại đúng như lời Khương Nguyễn đã nói.

Anh ta nói: “Bản thân cô Khương tự có cách để những người thân giả mạo kia biến mất, tại sao lại nhất thiết phải để chúng ta xuất hiện?”

Lương Thủ Dập nói: “Đuổi người hôm nay, ngày mai sẽ có người khác đến nhận người thân, phiền phức không ngừng, Khương Nguyễn không muốn làm bẩn tay mình, vậy chúng ta hãy tặng cô Khương món quà lớn này.”

Đinh Diệp Hoài gật đầu nói: “Đuổi đôi vợ chồng này đi, cô Khương không còn lý do để trì hoãn thời gian điều trị.”

...

Tần Ngạo dẫn vợ chồng Hồ Chi Hoa tham quan đất nuôi cấy của Nghiêm Mãn Thương, đưa họ đến biệt thự nhỏ của Lương Thủ Dập, rồi quay lại hỏi Khương Nguyễn, “Thường ngày cô chẳng thích nấu ăn, hôm nay gà vịt cá thịt lại bày la liệt như vậy, thật sự là để chiêu đãi anh Lương à?”

Khương Nguyễn cười ha hả, “Không, tôi nấu ăn cho Lương Thủ Dập chỉ để làm Hàn Khinh Khinh khó chịu thôi.”

“Hả?”

“Hãy nghĩ mà xem, Hàn Khinh Khinh cảm thấy có thể dùng tay nghề nấu ăn của mình để chinh phục Lương Thủ Dập, làm sao tôi có thể để cô ta thoải mái chứ? Sau khi ăn những món tôi nấu, Lương Thủ Dập sẽ có cái để so sánh, hẳn là không còn tầm nhìn hạn hẹp nữa.”

“Thì ra là vậy, kế hay thật.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 177: Chương 177



Ai bảo Lưu Kim Vân không có ý tốt, nếu Hàn Khinh Khinh thật sự cùng Lương Thủ Dập ở bên nhau, theo tính cách của Thường Lâm Yến, chắc chắn sẽ kéo cô ta vào phe mình, điều này rất bất lợi cho Khương Nguyễn.

Khương Nguyễn cũng là người lường trước được điều này, phòng bị từ trước.

Có một điều Tần Ngạo không hiểu, “Tại sao lật tẩy chuyện nhận người thân của nhà họ Hồ lại phải nhờ đến Lương Thủ Dập?”

Khương Nguyễn nói: “Lần trước tôi đi Hương Giang, nghe nói ở đó có thể làm xét nghiệm DNA để xác định mối quan hệ huyết thống, nếu như Lương Thủ Dập giúp đỡ, sẽ giảm bớt nhiều phiền phức. Hơn nữa anh ta tàn nhẫn lắm mưu, đuổi những người nhận nhầm đi, những người sau này muốn nhận người thân sẽ phải cân nhắc kỹ. Ba năm sau anh ta sẽ đi, tất nhiên không quan tâm đến đánh giá của người khác. Chúng ta là người định cư ở đây, không làm kẻ xấu.”

Hơn nữa, Khương Nguyễn giúp anh ta chữa trị, ít nhiều cũng muốn thu một ít chi phí điều trị.

Khương Nguyễn cảm thấy may mắn vì lựa chọn của mình là đúng đắn. Lương Thủ Dập hành động nhanh chóng, sa thải bảo mẫu mà họ đã thỏa thuận ngày hôm trước, bồi thường năm mươi đồng tiền phạt vi phạm hợp đồng và mời Hồ Chi Hoa làm bảo mẫu mới.

Người dân trong làng vốn đã nghi ngờ Hồ Chi Hoa tìm người thân không có ý đồ tốt, thím bị mất việc, mặc dù được bồi thường năm mươi đồng, nhưng so với mức lương ba trăm đồng, quả thật là đau lòng.

Bà nội của thím đã phân tích móc ngoặc ý đồ xấu xa của Hồ Chi Hoa trước mặt mọi người trong làng, khiến Hồ Chi Hoa cứ mỗi lần ra đường là bị những bà thím trong làng chỉ trỏ, nói xấu sau lưng.

Một tài xế đưa chồng của Hồ Chi Hoa vào thành phố, đến nhà hàng, phòng tắm, vẽ cho anh ta những “bức tranh” tươi sáng rồi sau đó đưa anh ta đến Thâm Quyến.

Chiều tối hôm sau, Hàn Khinh Khinh mang theo hành lý giản dị đến, cô ta làm bảo mẫu, trên người mặc bộ váy mới mua từ tòa nhà bách hóa, tiếc là Lương Thủ Dập chẳng để ý đến cô ta thêm lần nào.

Hàn Khinh Khinh tự tin vào khả năng nấu nướng của mình, cô ta chuẩn bị bữa tối tỉ mỉ, nhưng Lương Thủ Dập không ăn nhiều.

Chuyện gì xảy ra vậy, không vừa miệng anh Lương sao?

Sau khi điều tra, cô ta mới biết hôm qua anh Lương đã ăn một bữa trưa ngon lành ở nhà Khương Nguyễn.

Khương Nguyễn tự nuôi gà, vịt, cá, nguyên liệu tốt, đây là thứ mà kỹ năng nấu nướng tốt không thể bù đắp được. Cô ta muốn mua từ người dân trong làng, nhưng những người nuôi đã ký hợp đồng, thiếu một con cũng phải bồi thường, không ai bán cho cô ta.

Hàn Khinh Khinh đành phải tự mình đến tìm Khương Nguyễn, Tần Ngạo nói rằng Khương Nguyễn không có ở đây, đã trở về thành phố.

“Có phải cuối tuần đâu, cô ta về thành phố làm gì nhỉ?” Hàn Khinh Khinh tự hỏi.

Tần Ngạo không biết nói gì, “Cô là một bảo mẫu, hãy quan tâm đến anh Lương đi, chuyện của Khương Nguyễn không cần cô phải lo lắng.”

...

Khương Nguyễn trở về thành phố vì anh trai mình.

Chị Giang sắp được xuất viện, nhưng trong nhà vẫn chưa có dấu hiệu nào về việc anh trai và chị Giang sắp đính hôn, Khương Nguyễn cảm thấy điều này không bình thường, nên đã vội vã trở về để xem xét tình hình.

Cô trước tiên tìm anh cả để hỏi, Hàn Trường Phong vốn nghĩ mọi chuyện với Giang Úy sẽ tự nhiên mà đến, nhưng Giang Úy cố tình tránh né, không chịu nói chuyện, khiến anh ấy nhất thời không biết phải làm sao.

Khương Nguyễn đến bệnh viện, Giang Đằng làm thủ tục xuất viện, Giang Úy đang trong phòng bệnh thu dọn đồ đạc.

Người nhà của bệnh nhân ở giường bên cạnh có miệng lưỡi cay độc, nói: “Cô gái, vết sẹo trên mặt cô lớn như vậy, sao không để tóc che đi. Ôi, dù che cũng vô ích, tôi còn định giới thiệu cho cô một đối tượng, bác sĩ bảo vết sẹo này không thể mất, bây giờ đàn ông coi trọng vẻ bề ngoài lắm, tôi cũng không thể giới thiệu cho cô được nữa.”

Giang Úy không muốn tranh cãi, hơn nữa vết sẹo trên mặt mình là sự thật, đã có sẹo mà không che đi, thì phải chuẩn bị tâm lý để người khác nói.

Khương Nguyễn bước vào, cười nói: “Đàn ông tốt trong miệng bà hãy giữ lại cho con gái nhà mình đi, đây là chị dâu của tôi. Người vài ngày nay ra vào phòng bệnh là anh trai tôi, chắc chắn tốt hơn người đàn ông mà bà muốn giới thiệu gấp vạn lần.”

Bà thím kia phàn nàn: “Tôi thấy anh trai cô chăm sóc cô ấy như người yêu, chị dâu của cô còn không thừa nhận, đã có người yêu rồi, lừa bà lão này làm gì?”

Giang Úy đỏ mặt tía tai, kéo Khương Nguyễn vội vã rời khỏi phòng bệnh, “Nguyễn Nguyễn, không được nói bừa, chị và anh trai em không có gì cả.”

Khương Nguyễn cười nói: “Chị Giang, chị từ chối anh trai em vì vết sẹo trên mặt à? Nếu anh trai em từ bỏ chị chỉ vì vết sẹo đó, người đàn ông như vậy không đáng tiếc. Nhưng anh trai em không quan tâm đến điều đó, tại sao chị không chấp nhận?”

Giang Úy vừa xấu hổ vừa gấp gáp, “Cô bé này, nói một đống lý lẽ méo mó.”

Khương Nguyễn quay lại ôm cánh tay cô ấy, chỉ vào búi tóc được cột gọn gàng của Giang Úy, nói: “Chị Giang, chị buộc tóc lên là muốn dũng cảm đối mặt phải không? Vậy tại sao lại không đối mặt với anh trai em? Chị nghĩ từ chối anh trai em, anh ấy sẽ cưới người con gái khác à? Không đâu, anh trai em năm nay hai mươi bảy, nếu không phải đợi chị, anh ấy không thể chờ đến hôm nay. Chị còn do dự gì nữa?”

Giang Úy nhất thời không biết phải làm sao, cô ấy biết rằng những lời Khương Nguyễn nói là có lý, nhưng không thể vượt qua rào cản trong lòng.

Những điều cần nói, Khương Nguyễn đã nói hết, Giang Úy lẽ ra đã giải tỏa được nỗi lòng mình.

Khương Nguyễn không bỏ lỡ cơ hội, “Em sẽ lập tức gọi bố mẹ đến nhà chị để cầu hôn, chị về chuẩn bị đi nhé, chúng em sẽ tới ngay.”

Giang Đằng cũng nghe thấy, Khương Nguyễn vừa đi, anh ta mới đến, nói với Giang Úy: “Chị ơi, Khương Nguyễn nói là làm đấy, lát nữa bác Hàn chắc chắn sẽ đến nhà, dù đồng ý hay không cũng phải trả lời người ta, chúng ta nhanh về thôi.”

Giang Úy thở dài, “Nguyễn Nguyễn làm loạn quá.”

Giang Đằng không nghĩ vậy, “Cô ấy rất dũng cảm, anh cả Hàn thực sự rất thích chị, chị đừng do dự nữa.”

Hôm nay Giang Úy xuất viện, cha mẹ nhà họ Giang đều có mặt, Giang Đằng đã kể chuyện Khương Nguyễn đến bệnh viện, nói rằng lát nữa nhà họ Hàn sẽ đến cầu hôn.

Cha mẹ nhà họ Giang dĩ nhiên rất vui mừng, làm sao có thể không đồng ý được.

Mẹ Giang khuyên con gái, “Nếu là người đàn ông khác, mẹ cũng sợ họ chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, Hàn Trường Phong con còn không hiểu sao, cậu ấy không như vậy đâu. Lát nữa họ đến, đừng làm tổn thương lòng họ.”

Giang Úy trong lòng chua xót nhưng cũng vui mừng, đã được Khương Nguyễn khuyên nhủ, cô ấy cũng không do dự nữa.

Hàn Trường Phong và cha mẹ anh ấy đến, hai gia đình thảo luận về thời gian đính hôn, quyết định vào tháng Mười đính hôn, tổ chức đám cưới vào ngày mùng 6 tháng Giêng năm sau.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 178: Chương 178



Nhà họ Giang không đòi hỏi gì, mọi thứ đều giản dị, nhưng Hàn Hoài Nghiệp và Phó Vân Anh không muốn, cười nói: “Tôi chỉ có một đôi con cái, chắc chắn phải tổ chức cho hoành tráng một chút.”

Trong khi ở trên thảo luận chi tiết về việc đính hôn, Khương Nguyễn ở dưới chuyện trò cùng Giang Đằng.

Giang Đằng vốn có thể thi vào trường cảnh sát, nhưng gia đình đã có một đứa trẻ làm cảnh sát, mẹ Giang không muốn, Giang Đằng đành phải thi vào một trường cao đẳng.

Nhớ lại một năm trước, anh ta từng dẫn người chặn đường và đe dọa Khương Nguyễn, Giang Đằng cảm thấy ân hận, nói: “Cảm ơn cô, Khương Nguyễn, hôm nay chị gái tôi rất vui.”

“Không có gì, hôm nay anh trai tôi cũng rất vui, dù không thể hiện ra, nhưng tôi có thể thấy được.”

Khương Nguyễn hỏi: “Nhưng mà, Thẩm Thiên Minh giờ ra sao rồi?”

Nói về Thẩm Thiên Minh, Giang Đằng chỉ biết thở dài trong lòng. Trước kia, Hàn Khinh Khinh dịu dàng đáng yêu, giờ sao lại trở nên như vậy?

Lý lẽ thì hoàn toàn không thể giải thích được, còn cảm thấy rằng nhà họ Thẩm muốn “tẩy não” cô ta trở thành một người vợ hiền dịu.

Giang Đằng nói: “Hàn Khinh Khinh chuyển đến làng Đại Loan vài ngày, nhà họ Thẩm mới biết cô ta đi làm bảo mẫu, bác gái Thẩm huyết áp tăng cao, tức giận mà ốm. Tôi còn tìm Hàn Khinh Khinh một lần, cô ta mắng tôi ích kỷ chỉ biết đứng về phía đàn ông suy nghĩ vấn đề. Tôi nói tôi không hiểu lý lẽ của cô ta, tôi chỉ biết, nếu cô ta theo đuổi cái gọi là đúng đắn, vậy thì hãy mau chóng hủy hôn với Thẩm Thiên Minh.”

“Hàn Khinh Khinh còn không chịu hủy hôn sao?” Khương Nguyễn hỏi.

“Cô ta giận dữ không hủy, có lẽ là để lại cho mình một lối thoát, nhưng đến bây giờ, nhà họ Thẩm không phải là lối thoát, mà là bế tắc.”

Khương Nguyễn nói: “Anh ngốc à, nếu bây giờ cô ta hủy hôn để đi làm bảo mẫu, nước bọt của dân làng Đại Loan có thể làm cô ta c.h.ế.t chìm, anh Lương cũng sẽ khinh bỉ.”

“Thì ra là vậy.” Giang Đằng bừng tỉnh, trong lòng thấy Thẩm Thiên Minh không đáng.

Sự dũng cảm của Khương Nguyễn đã giúp chị Giang và anh cả nhà họ Hàn vượt qua rào cản trong lòng, hai nhà tụ họp lại bàn bạc chuyện hôn sự. Giang Đằng trước kia đã nhìn nhầm Khương Nguyễn, biết vậy thì lúc đầu Thẩm Thiên Minh thật sự không nên hủy hôn.

Nhưng giờ nói những điều này cũng vô ích, Giang Đằng hỏi: “Tần Viêm vẫn ổn chứ?”

“Hả?” Khương Nguyễn không hiểu, “Anh ấy rất tốt, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì tôi không biết?”

“Không có gì.” Giang Đằng vội nói: “Tôi chỉ hỏi đại thôi, tôi sẽ ghé nhà họ Thẩm một chuyến.”

...

Tại nhà họ Thẩm, mẹ Thẩm vừa đo huyết áp xong, nói với bố Thẩm: “Không được, hôm nay hôn sự này tôi phải hủy bằng được.”

Giang Đằng đến thăm, mọi người đều là những người đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, anh ta và nhà họ Thẩm có mối quan hệ rất tốt.

Giang Đằng nói: “Cháu nghĩ hôn sự này không nên hủy, Hàn Khinh Khinh không chỉ muốn làm bảo mẫu, cô ta muốn học theo Khương Nguyễn, trước tiên làm bảo mẫu, sau đó mới có cơ hội gả vào nhà họ Lương.”

“Xí, không soi gương xem mặt mình à.” Mẹ Thẩm chế giễu nói: “Tôi thừa nhận mình chỉ thích những người có ích, không coi Hàn Khinh Khinh ra gì. Ngay cả một bà mẹ chồng từ gia đình bình thường như tôi cũng không chấp nhận cô ta, cô ta cũng nên tự hỏi xem, nhà họ Lương ở Hương Giang là dạng gì, làm sao cho phép cô ta gả vào? Cô ta thậm chí không hiểu tiếng Hương Giang, làm sao đủ sức gánh vác việc giao thiệp của nhà họ Lương?”

Giang Đằng khuyên nhủ: “Thiên Minh còn ba năm nữa mới tốt nghiệp, cháu nghe nói ba năm sau anh Lương sẽ trở lại Hương Giang, vậy chúng ta cứ chờ xem, sao phải vội vàng hủy hôn bây giờ.”

Mẹ Thẩm suy nghĩ, nhờ Giang Đằng khuyên bảo Thiên Minh thêm, “Hai đứa là bạn thân của nhau, bây giờ cháu thực sự đã lớn, nhìn xa trông rộng hơn cả dì. Cháu đi khuyên Thiên Minh, bảo nó tập trung vào học tập.”

Bố Thẩm cũng nói: “Chú dì làm cha mẹ khuyên bảo, sợ rằng sẽ phản tác dụng. Cháu nói với Thiên Minh, vì Hàn Khinh Khinh mà ảnh hưởng đến việc học thì thật không đáng, gia đình gồm cả ông nội nó, đều ủng hộ và hiểu cho nó, bảo nó nhìn nhận mọi thứ thoáng hơn.”

“Cháu sẽ làm.” Giang Đằng ban đầu định nhắc đến Khương Nguyễn, nhưng bây giờ nói ra cũng như rắc muối vào lòng mẹ Thẩm.

Anh ta đổi giọng: “Chú dì, cháu còn một tin mừng nữa muốn báo, hôm nay anh cả Hàn và bố mẹ anh ấy đến nhà cháu để cầu hôn, tháng sau anh cả Hàn và chị gái của cháu sẽ tổ chức lễ đính hôn, họ sẽ kết hôn vào mùng một tháng giêng.”

“Ồ, đây thật sự là tin tốt lành.” Mẹ Thẩm chân thành mừng cho Giang Úy.

Trong lòng bà ta lại buồn, “Bây giờ nhìn lại, Khương Nguyễn thật tốt, nếu như ngày xưa...”

“Đừng nói những lời này nữa.” Bố Thẩm vội vàng ngăn lại, nói: “Không trải qua chuyện này, Thiên Minh không thể trưởng thành nhanh như vậy. Bây giờ mắc sai lầm vẫn còn cơ hội sửa chữa, còn hơn là sau này mắc lỗi không thể quay đầu được.”

Nói xong, mẹ Thẩm tự giễu một hồi, ban đầu dự định đến nhà Lưu Kim Vân làm ầm lên một trận để hủy hôn, nhưng đã thay đổi ý định, nói sẽ đến nhà họ Giang để nghe tin vui.

...

Lưu Kim Vân ở nhà chờ mẹ Thẩm đến làm ầm lên để hủy hôn, bŕ ta đã thảo luận với Khương Kiến Xuân, nếu nhà họ Thẩm làm ầm lên quá mức, thì họ sẽ thuận theo mà hủy hôn.

Khương Kiến Xuân nói: “Khinh Khinh nói rằng anh Lương cũng tạm thời hài lòng với công việc của em ấy, con nghĩ nếu nhà họ Thẩm chủ động hủy hôn, có lời tuyên bố trước của Khinh Khinh, thật sự hủy hôn thì anh Lương chắc chắn cũng không sa thải Khinh Khinh.”

“Chính là như vậy.” Lưu Kim Vân cười nói: “Hủy hôn cũng tốt, như vậy Khinh Khinh ở nông thôn sẽ ít bị dị nghị hơn.”

Khương Kiến Xuân gật đầu, “Con cũng nghĩ như vậy, chúng ta không chủ động đề cập, nhưng nếu nhà họ Thẩm kiên quyết hủy hôn, thì chúng ta cũng không cưỡng ép.”

Chưa đợi mẹ Thẩm đến hủy hôn, Hàn Khinh Khinh đã trở về.

Lưu Kim Vân lo sợ cô ta bị sa thải, vội vàng hỏi: “Khinh Khinh, sao con trở về rồi?”

Hàn Khinh Khinh cười nói: “Mẹ, con được nghỉ, không phải bị sa thải. Anh Lương cho tôi nghỉ nửa ngày, vừa lúc vệ sĩ của anh ấy trở về thành phố mua đồ, con đi cùng xe của anh ta.”

Lưu Kim Vân yên lòng, bắt đầu nói về chuyện nhà họ Thẩm có hủy hôn không.

“Khinh Khinh, ý của mẹ và chị gái con, nếu nhà họ Thẩm nhất định muốn hủy hôn, thì cứ để họ hủy.”

Nụ cười trên mặt Hàn Khinh Khinh phai nhạt, cô ta nói nhẹ nhàng: “Họ muốn hủy thì hủy, con tuyệt đối không van xin.”

“Nhà họ Thẩm sao vẫn chưa có người đến?” Lưu Kim Vân sốt ruột.

“Đừng quan tâm đến nhà họ Thẩm nữa.” Khương Kiến Xuân nói: “Khinh Khinh, bạn thân của em, Mộ Tuyết Hội thay mặt sư phụ đến để tìm hiểu tin tức, hỏi tại sao em lại nghĩ đến việc làm bảo mẫu cho anh Lương, còn muốn tìm em để hỏi thăm về tình hình của anh Lương nữa đấy.”

Hàn Khinh Khinh tự hào, “Mẹ, giờ mẹ biết quyết định của con hôm đó là đúng rồi chứ.”

“Khinh Khinh chính là một ngôi sao may mắn.” Lưu Kim Vân trong lòng hạnh phúc, muốn tận dụng cơ hội, bảo Hàn Khinh Khinh đi tìm Thường Lâm Yến, “Khinh Khinh, bây giờ con là bảo mẫu của anh Lương, mẹ nghĩ Thường Lâm Yến sẽ xem xét việc cho con cổ phần đấy.”

“Mẹ, bây giờ con còn quan tâm đến cổ phần bà ta hứa hẹn sao, mẹ không biết nhà họ Lương giàu có đến mức nào đâu.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 179: Chương 179



Những ngày này cô ta nhìn thấy nghe thấy, vượt quá sự tưởng tượng của mình, chỉ tạm thời sống ở làng vài năm, việc xây dựng và trang trí nhà cửa tiêu tốn đến trăm ngàn, nhiều thứ cô ta chưa từng thấy.

Hàn Khinh Khinh mắt sáng rực, nói: “Mẹ, mẹ biết không, anh rể của Khương Nguyễn được tài xế đưa đi Thâm Quyến, nghe nói là đi làm thủ tục, muốn đưa anh ta đến Hương Giang để mở mang tầm mắt!”

“Làm sao có thể, anh rể của Khương Nguyễn, sao anh Lương lại đối xử tốt với anh ta như vậy?” Lưu Kim Vân giật mình.

Hàn Khinh Khinh khinh bỉ nói: “Khương Nguyễn biết cách nói dối mà, nói là sẽ chữa khỏi chân cho anh Lương, còn bảo chị gái và anh rể cô ta, hai người luộm thuộm ấy đến ở biệt thự của anh Lương, anh ấy cũng đồng ý.”

Lưu Kim Vân và Khương Kiến Xuân đều biết, Hồ Chi Hoa không phải là chị gái ruột của Khương Nguyễn.

Khương Kiến Xuân ghen tỵ nói: “Họ lại được lợi rồi.”

Hàn Khinh Khinh khuyên chị gái đừng tức giận, “Tài xế và vệ sĩ của anh Lương lương hàng tháng hai ngàn! Mẹ, nếu sau này con có thể đi theo anh Lương đến Hương Giang, lương sẽ không thấp hơn con số này, mẹ cứ chờ ngày tháng tốt lành đi.”

Lưu Kim Vân vui mừng không thôi, “Khinh Khinh, vậy con phải làm tốt công việc này.”

“Vâng.” Hàn Khinh Khinh nói: “Nếu Thường Lâm Yến lại tìm đến, mẹ phải giữ thái độ, đừng tự hạ mình nữa.”

...

Thời gian hẹn với vệ sĩ Đinh Diệp Hoài còn sớm, Hàn Khinh Khinh chạy đi tìm Mộ Tuyết Hội, để chia sẻ niềm vui của mình.

Nhưng ý định của Hàn Khinh Khinh không dừng lại ở việc làm cô bảo mẫu nhỏ, cô ta muốn học theo Khương Nguyễn, một người như anh Lương, làm sao có thể lấy cô ta?

Mộ Tuyết Hội cảm thấy Hàn Khinh Khinh không nhận ra giá trị của bản thân, dội gáo nước lạnh: “Khinh Khinh, Thẩm Thiên Minh là người có điều kiện tốt nhất đối với cậu, cậu sẽ hối hận đấy.”

Hàn Khinh Khinh không vui, “Hội Hội, cậu nghĩ nhiều rồi, tớ chỉ là tìm một công việc làm bảo mẫu, dù có kết hôn, cũng không nên từ bỏ công việc. Sư phụ của cậu dạy như vậy, cậu quên rồi sao?”

Mộ Tuyết Hội khuyên nhủ vài câu, nhưng Hàn Khinh Khinh đã quyết định, cô ta không muốn khuyên nữa, đi tìm Thường Lâm Yến để nói về chuyện này, chế nhạo Hàn Khinh Khinh không biết tự lượng sức mình.

“Sư phụ nói xem, Hàn Khinh Khinh có ngốc không, tưởng anh Lương sẽ thích mình, cô ta không tự hỏi mình có gì so với Khương Nguyễn, anh Lương đến vì Khương Nguyễn cơ mà.”

Thường Lâm Yến bề ngoài tỏ vẻ tán thành Mộ Tuyết Hội, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác.

Bà ta và Trình Vãn Hà bắt đầu bàn tán, nói: “Xem ra chúng ta vẫn lên đánh cược vào Hàn Khinh Khinh. Lỡ như sau này cô ta trở thành vợ của anh Lương, thì cũng không thể xem thường.”

Trình Vãn Hà nói: “Vậy lúc nào chúng ta nên chia phần cho Hàn Khinh Khinh? Mộ Tuyết Hội và Hàn Khinh Khinh quan hệ tốt, để cô ta đi làm được không?”

Thường Lâm Yến đáp: “Cô đi đi, cô làm việc thận trọng, trước hết hãy thăm dò ý của Lưu Kim Vân, xem Hàn Khinh Khinh có vượt qua thời gian thử việc không rồi hãy quyết định.”

Lương Thủ Dập đến được nửa tháng, Khương Nguyễn vẫn chưa bắt đầu điều trị, anh ta đợi đến nóng ruột, tìm đến Khương Nguyễn hỏi: “Cô Khương, có thể chữa được hay không cô cứ nói thật lòng, dù không thể chữa được, tôi hứa sẽ không trả thù.”

Khương Nguyễn thành thật nói: “Có thể chữa được, vì vậy, anh có thể bắt đầu tìm kiếm các bác sĩ và thuốc làm che đậy.”

Lương Thủ Dập: “Chỉ cần thêm nửa tháng nữa, việc nhà họ Hồ sẽ được giải quyết hoàn hảo, có bài học lần này, tôi tin rằng sẽ không còn ai dám giả mạo thân nhân nữa, cô có thể bắt đầu điều trị trước.”

Khương Nguyễn: “Nếu chỉ cần nửa tháng nữa là có thể giải quyết rắc rối, thì anh Lương cứ chờ đi, việc điều trị không phải là trò đùa, trong tháng đầu tiên chỉ cần nghỉ một ngày, đừng mong đứng dậy được.”

Lương Thủ Dập không có lời để đáp, trại nuôi của Khương Nguyễn nằm hết ở làng Đại Loan, những người thân cô quan tâm đều ở trong thành phố, đến lúc này, cô có lẽ không phải đang trì hoãn để chạy trốn.

Nếu đã đến đây thě phải tin tưởng, cứ chờ thêm nửa tháng nữa.

Đột nhiên, Khương Nguyễn không nói chuyện với anh ta nữa, Lương Thủ Dập nghe giọng điệu nhẹ nhàng của Khương Nguyễn trở nên vui vẻ, vẫy tay về phía con đường làng bên ngoài bờ đê, gọi một tiếng “Anh Tần Viêm” và chạy lại đón.

Người đàn ông mảnh khảnh đó đối diện với hoàng hôn mà đến, cũng vẫy tay, thế là Khương Nguyễn vừa mới đối đầu gay gắt với anh ta, chạy thật nhanh về phía người đàn ông ấy.

Hôm nay là cuối tuần, tuần trước Khương Nguyễn vào thành phố, tuần này cô không đi, thì ra là chờ vị hôn phu của mình tới.

Lương Thủ Dập đã đến đây nửa tháng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Tần Viêm gặp anh ta.

Anh ta là bệnh nhân của Khương Nguyễn, Tần Viêm nói chuyện với anh ta bằng một thái độ bình thường, không quá thân thiết nhưng cũng không xa cách, tự nhiên và tự tin.

Điều này thực sự làm Lương Thủ Dập bất ngờ, bởi Tần Viêm mới chưa đến hai mươi tuổi nhưng cách nói chuyện chín chắn và điềm tĩnh giống như những người anh em, chú bác trong gia đình mình đã nắm quyền lâu năm, vượt xa sự mong đợi, khiến Lương Thủ Dập không còn coi thường nữa.

“Chị gái của Khương Nguyễn đang ở nhà tôi, tôi đã cho chị ấy nửa ngày nghỉ, mọi người gặp nhau đi.” Lương Thủ Dập hỏi.

“Cũng được.” Tần Viêm đáp lời ngắn gọn, không muốn trò chuyện nhiều với Lương Thủ Dập.

Khương Nguyễn hỏi Lương Thủ Dập, “Người yêu tôi đến, anh không mời chúng tôi đến nhà ăn một bữa sao?”

Lương Thủ Dập nhìn Tần Viêm, không hiểu ý của Khương Nguyễn. Trước đây đã mời rồi, nhưng cô nói không hòa thuận với Hàn Khinh Khinh, không muốn đến, nhưng hôm nay lại chủ động đề cập.

Tần Viêm nói: “Sao, anh Lương cảm thấy tôi không xứng hay người yêu tôi không xứng?”

Lương Thủ Dập cười, đã nghe nói về Tần Viêm là người cay nghiệt, trong những lần nói chuyện phiếm,Hàn Khinh Khinh cũng đã từng nói, Tần Viêm cay độc không ai bằng, quả nhiên là như vậy.

Anh ta nói: “Vậy thì tối nay đi, tôi sẽ bảo bảo mẫu chuẩn bị một vài món ăn ngon.”

Khương Nguyễn nói: “Không phải nói chị gái tôi được nghỉ phép sao, tôi đưa Hồ Chi Hoa đi được không, tặng anh nguyên liệu nấu ăn miễn phí.”

Giờ thì Lương Thủ Dập hiểu, bởi vì Hàn Khinh Khinh trước mặt anh ta đã nói xấu Tần Viêm, Khương Nguyễn tối nay cố tình làm khó bảo mẫu.

Khương Nguyễn pha hai tách trà Thần Thảo Hoa, cho Tần Viêm là bình giữ nhiệt của mình, còn cho Lương Thủ Dập là chén trà dành cho khách.

Lương Thủ Dập có tính sạch sẽ, bình thường không quen dùng đồ người khác đã dùng, nhưng mùi trà này thật sự quá thơm, không nhịn được hỏi: “Cô Khương, trước kia đến đây toàn là uống trà xanh thông thường, hôm nay này là trà gì?”

Khương Nguyễn giải thích: “Đây là trà Thần Thảo Hoa được hái về, giữ màu bằng cách rang và bảo quản, số lượng rất ít, chỉ khi anh Tần Viêm đến tôi mới pha một chút, hôm nay anh được hưởng lợi.”
 
Back
Top Bottom